Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 164-2: Người chết trong hồ sen (2)



Chương 164: Người chết trong hồ sen (2)

Ở đây tối đến mức giơ tay lên cũng không thấy được ngón, trong phòng lại càng tối hơn. Yến Ly không thể nào tưởng tượng được một vị cô nương làm thế nào để sống được một mình ở nơi như thế này.

"Bên trong này ngay cả một ngọn đèn còn không có, vậy mà các ngươi nhẫn tâm để nàng ấy ở đây sao?"

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Cũng không phải tại hạ độc ác, thật sự là do Gia Vận thích trốn vào mấy chỗ tăm tối, ngay cả vào ban ngày thì con bé cũng sẽ không bao giờ ra cửa..."

Yến Ly càng nhăn chặt mày, trong thiên hạ làm sao lại có thể có loại bệnh như vậy được?

Bàng Phụ Lương nói xong lại cụp mắt xuống, đau xót nói, "Đều là chuyện nhà của tại hạ, khiến cho Điện hạ chê cười rồi."

Đây đúng thật là chuyện nhà của Bạch Phong, Yến Trì chau mày, "Nếu là việc nhà của Bàng lão gia, chúng ta liền không tiện quản nhiều rồi."

Nói xong hắn nhìn sang phía Uông Hoài Vũ, "Lại đi xem chỗ khác đi..."

Uông Hoài Vũ lên tiếng, xoay người đi theo sau Yến Trì, Yến Ly thấy thế cũng đi theo. Bàng Phụ Lương đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó nhìn vào khoảng sân tối đen như mực rồi căn dặn Bàng Hữu Đức, "Khóa cửa lại."

...

"Thất ca, ngươi không thấy kỳ lạ sao?" Yến Ly bước nhanh đuổi theo Yến Trì, thấy Uông Hoài Vũ dẫn theo nha sai đi tiếp đến một viện khác thì liên tục hỏi Yến Trì.

Yến Trì gật đầu, "Kỳ lạ."

Yến Ly liền chau mày, "Vậy thì vì sao lại không điều tra?"

Yến Trì tỉnh bơ, "Tra như thế nào?"

Yến Ly cười khổ, "Gọi tiểu cô nương kia lại nhìn xem, xem có phải điên hay không. Huống hồ cho dù là thật sự phát điên, một cô nương gia sao đột nhiên lại điên được chứ? Chắc chắn là phải có nguyên do."

Yến Trì thở dài, "Đây là việc nhà của Bàng Phụ Lương, mà cô nương kia không liên quan gì đến vụ án này cả thì lấy lý do gì mà bắt người lại khám bệnh? Cho dù chúng ta phát hiện ra điều gì, phụ thân và mẫu thân nàng vẫn còn ở đây, ngay cả mẫu thân nàng đều không quản thì chúng ta lấy tư cách gì quản?"

Yến Ly sững sờ trong giây lát, "Đúng vậy, vì sao mẫu thân nàng lại mặc kệ..."

Yến Ly cúi đầu, cũng không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm nhất thời có chút nản lòng.

Yến Trì cũng hơi không đành lòng, "Không cần phải gấp, chuyện này cũng không phải là không có khả năng xoay chuyển." Nói xong Yến Trì lại nheo mắt nhìn về phía Thanh Huy viên đã bị bóng đêm bao phủ, "Trong phủ này, những điều kỳ lạ càng lúc càng nhiều rồi."

Yến Ly khẽ hừ một tiếng, "Đúng vậy, có người chết rồi sau đó lại có một kế nữ bị điên nữa."

Yến Trì không nhiều lời nữa mà chỉ nâng bước đi về phía Đông của Thanh Huy viên, Yến Ly nhìn hướng đi của hắn thì khóe môi hơi cong, "Thất ca muốn đến gặp Cửu cô nương?"

Yến Trì đi tuốt đằng trước, nghe thấy thế liền 'Ừ' một tiếng.

'Thất ca đi tìm Cửu cô nương để làm gì?"

"Có một việc ta không quá xác định, phải đi tìm nàng hỏi một câu."

Giọng nói Yến Trì rất nhanh, bước chân cũng cực nhanh, gần như Yến Ly phải chạy thì mới có thể đuổi theo kịp.

Đột nhiên Yến Trì quay đầu lại liếc hắn một cái, "Nếu như ngươi cảm thấy đi theo ta không tiện thì cứ đến Thiên Hương lâu chơi một chút đi."

Yến Ly cười ám muội, "Đi Thiên Hương lâu làm gì có chuyện vui như khi đi theo Thất ca, Thất ca cứ ở suốt bên Sóc Tây quân, khó khăn lắm mới trở lại nên đương nhiên ta phải ở chung với Thất ca rồi..."

Yến Trì nghe thấy câu này chỉ cảm giác lỗ tai mình tê dại đi, hắn chỉ còn biết lắc đầu chứ không nói thêm câu nào nữa.

Nếu như Yến Trì đến để hỏi về vụ án thì có đến tìm Tần Hoan cũng chẳng sao cả. Hắn bước nhanh đến phía trước cửa viện của Tần Hoan, vừa lúc nhìn thấy Phục Linh đi từ bên trong ra ngoài. Phục Linh nhìn thấy Yến Trì đến liền vội vàng hành lễ.

"Ta muốn gặp tiểu thư nhà ngươi."

Yến Trì nói thẳng luôn khiến Phục Linh đáp lời rồi vội vàng chạy về.

Giọng nói Yến Ly tràn đầy sự vui sướng khi người ta gặp họa, "Tiểu nha hoàn này sao có chút sợ Thất ca thế..."

Yến Trì từ chối cho ý kiến, chẳng bao lâu sau đã thấy Tần Hoan từ trong đi ra.

Có vẻ như Tần Hoan không ngờ hiện tại Yến Trì lại đến cho nên bước ra cực gấp, ngay cả áo choàng cũng còn chưa mặc.

Bên ngoài sân tuyết đọng vẫn còn chưa tan hết, cộng thêm hiện tại trờ đã tối nên gió thổi đến có chút lạnh thấu xương. Yến Trì vừa nhìn thấy nàng không mặc áo choàng ra ngoài liền nhăn mặt, Phục Linh ở đằng sau cũng đang vội vội vàng vàng cầm áo choàng đi ra, "Tiểu thư..."

Tần Hoan quay đầu lại, Phục Linh tiến lên khoác áo choàng cho nàng, Tần Hoan lắc đầu, "Không sao đâu."

Nói xong nàng mới vừa siết đai áo choàng vừa đi đến bên cạnh Yến Trì.

"Bái kiến 2 vị Điện hạ..."

Tần Hoan lễ nghi chu đáo, Yến Ly cười hề hề, "Mau đứng lên mau đứng lên, Cửu cô nương có phải cũng bị dọa hay không. Trời lạnh thế này, còn chưa mặc áo choàng mà đã ra ngoài là không nên đâu."

Tần Hoan cong môi, "Là ta hơi vội vàng, đột nhiên 2 vị Điện hạ qua đây làm ta tưởng đã xảy ra chuyện gì gấp lắm."

Yến Ly nhìn Yến Trì giây lát, "Có phải việc gấp hay không, Cửu cô nương nghe xong liền biết."

Nói xong hắn cũng tự giác đi ra chỗ khác, đương nhiên là để tránh mặt.

Tần Hoan cũng không ngại ngùng, thấy Yến Ly đi xa rồi nàng mới hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Yến Trì tiến đến gần một bước sát vào nàng đôi chút, thân thể cũng hơi nghiêng về một bên để cản gió lạnh cho nàng. Tần Hoan phát hiện ra điều này, trong mắt trào dâng một tia ấm áp.

"Vị sư tỷ kia của Thanh Quân ta đã điều tra ra được một điểm."

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Hả...? Hiện tại bà ấy ở đâu?"

Ánh mắt Yến Trì trầm trọng, "Bà ta đã chết rồi."

"Đã chết?" Tần Hoan chau mày, "Tuổi tác bà ấy rất lớn sao?"

Yến Trì lắc đầu, "Cũng không phải, tuổi tác bà ta cũng tương tự với Thanh Quân, tối đa cũng chỉ hơn 2-3 tuổi mà thôi, bà ấy đã chết vào 15 năm trước rồi."

15 năm trước, thời điểm đó Thanh Quân vẫn là bầu gánh của Song Thanh ban, là lúc mà Thanh Quân nổi tiếng nhất.

Tần Hoan nhìn sắc mặt Yến Trì liền biết sư tỷ của Thanh Quân nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

"Sư tỷ của Thanh Quân tên là Thanh Hi, năm đó là cùng tiếp quản Song Thanh ban chung với Thanh Quân, cả 2 đều là bầu gánh giống như quy củ từ các thế hệ trước của Song Thanh ban. Thế nhưng mới tiếp nhận Song Thanh ban được hơn 1 năm thì Thanh Hi đã rời khỏi Song Thanh ban để thành thân. Toàn bộ các cô nương trong Song Thanh ban đều có xuất thân bần hàn, lại bởi vì làm công việc của tiện dịch cho nên cho dù có thành thân thì cũng sẽ chẳng gả được cho gia đình tốt lành gì. Không chỉ có như vậy, bắt đầu từ thế hệ đầu tiên của Song Thanh ban thì tất cả các bầu gánh đều không hề thành thân."

Tần Hoan mở to mắt, "Nếu như không gặp được người mình yêu thì không thành thân cũng có thể, thế nhưng đã gặp được rồi mà vẫn không gả thì chẳng phải là tự bạc đãi bản thân sao?" Nói xong nàng lại hỏi, "Thanh Hi có gả cho nhà tốt không?"

Yến Trì hất hàm, "Nàng có biết chức vụ Chấn võ tướng quân ở Tây Bắc không?"

Tần Hoan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Chấn võ tướng quân... Hình như là hàm Ngũ phẩm ở phía Tây Bắc?"

Đáy mắt Yến Trì hơi sáng lên, "Đúng vậy, ngày trước người nhìn trúng Thanh Hi rồi ngỏ ý cầu hôn chính là một vị họ Trương nhậm chức Chấn võ tướng quân... Cho nên có thể nói là Thanh Hi đã gả vào một nhà cực kỳ tốt."

Tần Hoan ngạc nhiên, "Thế chẳng phải là rất tốt sao?"

Yến Trì lắc đầu, "Ban đầu đúng là tốt thật, thế nhưng sau đó lại không."

Nói xong thì giọng Yến Trì cũng hơi trầm xuống, "Năm 224 Đại Chu, trên đường Tây Bắc đã xảy ra một vụ đại án chấn động một thời. Ta đoán có lẽ nàng cũng đã đọc được ở trong sách nào đó hoặc trong những hồ sơ vụ án của Thẩm Nghị có nhắc đến rồi."

Đại án năm xưa? Thần sắc Tần Hoan bình tĩnh lại, trái tim cũng đập mạnh hơn.

Yến Trì nhìn đôi mắt trong sáng của nàng rồi nói, "Năm đó, Nhung địch xâm chiếm quy mô rất rộng ở phía Tây, Sóc Tây quân và Bắc Phủ quân tổng cộng có hơn 20 vạn người đều đóng quân ở biên cảnh phía Tây Bắc để chuẩn bị phản công Nhung địch. Đại chiến sắp tới, quốc khố và quân lương trong triều không cung cấp kịp vì thế đành phải điều chuyển 10 vạn lượng vàng dự trữ trong kho đến. 10 vạn lượng vàng đó xuất ra từ Lâm An phủ, thẳng một đường vận chuyển đến phía Tây Bắc."

"Khi chuyển đến được Định Châu, bởi vì phía Tây luôn có trộm cướp hung hăng ngang ngược cho nên lúc đó quan chủ quản áp tải đã chia thành 4 đội nhỏ. Hai đội người ngựa không mang theo vàng đi theo đường mà bọn thổ phỉ hoạt động hung hãn nhất định để điệu hổ ly sơn. Còn 2 đội khác, vì 2 vị chủ tướng lấy lý do mang theo gia quyến ở phía sau cho nên vàng cũng được chia làm đôi tách biệt. Một đội đi về hướng Lương Châu, còn một đội đi Mạnh Châu."

Vốn tưởng rằng hành động lần này có thể che giấu được tai mắt người khác, thế nhưng cuối cùng 5 vạn lượng vàng đi theo đội Mạnh Châu kia vẫn không cánh mà bay. Mà quan chủ quản áp tải 5 vạn lượng này, toàn bộ gia quyến và cả binh lính đi theo đều bị sát hại, địa điểm hành hung chính là một trạm dịch ở phía Tây của Mạnh Châu. Sau khi gây án, trạm dịch kia cũng đã bị lửa thiêu rụi, trên hiện trường không hề lưu lại bất cứ tung tích gì hết."

"Vụ án này đã chấn động một thời, thế nhưng cuối cùng vẫn chưa điều tra ra hung phạm." Yến Trì hơi ngừng lại rồi nói, "Năm đó chủ tướng bị chết chính là phu quân của Thanh Hi, còn Thanh Hi và 2 hài tử của bà ta cũng chết trong trận hỏa hoạn đó."

Hô hấp Tần Hoan cũng chợt ngừng lại, thật lâu sau nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cứ tưởng rằng Thanh Hi rời khỏi Song Thanh ban gặp được phu quân, nhất định là một kết quả viên mãn, lại không ngờ rằng cuối cùng lại gặp một kết cục thảm thiết đến vậy. Mà theo như lời Yến Trì nói, vụ án này nàng cũng biết đến.

Lúc vụ án xảy ra nàng mới chỉ có 2 tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ còn chưa có ý thức gì đang bi bô học nói nên đương nhiên không thể biết được tình hình lúc đó. Thế nhưng đại khái là khoảng 7-8 năm trước, phụ thân nhận chức ở Vân Châu nằm ở phía Bắc của Dự Châu, lúc đó phụ thân cũng từng tính tổng lại những vụ án còn chưa được phá trên đường đi Tây Bắc, đại án cướp vàng này cũng là một trong số đó. Tần Hoan còn nhìn thấy phụ thân từng mặt ủ mày chau vì những vụ án này, thế nhưng tình tiết cụ thể thế nào thì nàng lại không xem nhiều. Nàng không ngờ được vào 8 năm sau nàng lại tình cờ nghe lại chi tiết về vụ án này.

"Vụ án này đến nay vẫn chưa phá?"

Yến Trì gật đầu, "Chưa phá, lúc ấy 2 đội quân tiên phong điệu hổ ly sơn kia cũng có tác dụng. Thế nhưng không hiểu sao về sau nhóm người của Trương tướng quân lại vẫn bị phát hiện, không chỉ có cướp vàng mà lại còn giết sạch mọi người."

Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, "Đã có sách lược như vậy, chẳng lẽ bên trong đội áp tải có người báo tin ra bên ngoài sao?"

Yến Trì lắc đầu, "Hiện giờ cũng không thể biết được, vụ án này cuối cũng vẫn được cho là do bọn tội phạm hung tàn ở phía Tây Bắc gây ra. Sau chiến thắng khó khăn trước Nhung địch, Sóc Tây quân cũng đã đi tiêu diệt mấy ổ nhóm tội phạm ở phía Tây nên khu vực đó hiện tại đã yên ổn. Thế nhưng vụ án này từ đầu đến cuối đều chưa hề được phá, chi tiết cụ thể thì ta không biết, có điều lúc đi tiêu diệt thì ta cũng đã điều tra qua."

Mạnh Châu nằm ở phía Bắc của Định Châu, xa hơn hẳn so với Dự Châu. Bởi vì cách quá xa nên khi nghĩ đến chuyện muốn thay phụ thân phá án thì thật sự Tần Hoan cũng không có hứng thú mạnh mẽ lắm. Nàng chỉ tiếc thương thay cho vận mệnh một nhà Thanh Hi cùng những binh lính kia, sau đó nói, "Nếu Thanh Hi đã chết rồi, thì thật sự Thanh Quân cũng không còn người thân nào nữa. Kế sách hiện tại chỉ có thể chờ tin tức từ Định Châu quay về sau đó hỏi một chút những người đã ở lâu năm trong Song Thanh ban."

Yến Trì gật đầu, "Buổi chiều lúc nhận được tin tức này ta cũng cực kỳ kinh ngạc, không ngờ chuyện tình năm đó lại có liên quan đến người của Song Thanh ban."

"Cho nên ngài mới qua đây?"

Yến Trì gật đầu rồi nói, "Ừ, ban nãy lúc điều tra một chỗ bỏ hoang ở phía Bắc của Thanh Huy viên thì phát hiện ra một tiểu cô nương mắc bệnh điên. Bàng Phụ Lương liền nói chính là kế nữ của hắn."

"Tiểu cô nương mắc bệnh điên?"

Tim Tần Hoan chợt đập nhanh, đột nhiên nàng nghĩ đến bóng dáng hôm đó đã từng đùa cợt các nàng.

"Dáng vẻ nàng ta trông thế nào? Giọng nói ra sao?"

Tần Hoan hỏi câu đó theo bản năng, Yến Trì trả lời, "Dáng vẻ thì ta không thấy rõ, cửa viện vừa mở ra thì nàng ta đã bỏ chạy vào trong phòng rồi. Thế nhưng có vẻ như nàng ta chỉ biết ngâm nga một câu đồng dao của trẻ con..."

"Trốn tìm?" Tần Hoan phản ứng lại cực nhanh.

Yến Trì hơi kinh ngạc, "Làm sao nàng biết được?"

Tần Hoan kể lại chuyện hôm đó bị đùa cợt cho Yến Trì nghe, hắn cũng thấy kỳ quái, "Thế nhưng hôm nay lúc chúng ta nhìn thấy thì cửa viện của nàng ta đã bị khóa lại, tối hôm đó nàng ta làm thế nào có thể chạy đến đó?"

Tần Hoan nghĩ đến đêm hôm đó thì vẫn cảm thấy sống lưng hơi lạnh, nàng lắc lắc đầu, "Ta không biết, chỉ là có chút kỳ lạ."

Yến Trì gật đầu, "Đúng là quá kỳ lạ, mà không hiểu tại sao ta cứ cảm thấy trong phủ này vẫn còn đang cất giấu một bí mật nào đó. Có lẽ còn có thể xảy ra chuyện không may, nàng ở đây nhất định phải cẩn thận."

Thấy trong mắt Yến Trì tràn ngập sự lo lắng thì Tần Hoan vội vàng đáp lời, "Ta biết, ngài yên tâm, thương thế Bạch Anh cũng đã tốt lên nhiều rồi, lúc ta ra cửa thì em ấy cũng sẽ đi cùng. Hơn nữa bình thường ta cũng không ra ngoài, ngài không cần lo lắng, có tin tức gì khác lại cho ta biết là được."

Tần Hoan dừng một chút lại nói, "Còn có một chuyện nữa, Tam ca nói không nhất định phải đợi cho vụ án này điều tra rõ ràng mới có thể đi. Chỉ cần xác định mấy người bọn ta không liên quan gì là được, tính theo tiến độ này thì cũng chẳng biết đến bao giờ mới có thể điều tra xong. Dù sao Tam ca cũng không muốn quay về quá muộn."

Yến Trì đương nhiên gật đầu, "Ta hiểu rồi, nếu như các ngươi định thời gian rồi thì ta tự khắc sẽ biết."

Thấy 2 người đứng bên ngoài nói chuyện lâu như vậy, Yến Trì không muốn tiếp tục nhiều lời nữa mà để cho Tần Hoan quay về phòng mình. Mãi đến khi Tần Hoan đi khuất rồi hắn mới xoay người rời đi.

Đêm xuống càng sâu, toàn bộ Thanh Huy viên lại bắt đầu khôi phục lại yên tĩnh.

Đám người Uông Hoài Vũ rời khỏi Thanh Huy viên, đương nhiên vẫn không có thu hoạch gì.

Mà Tần Hoan thế nào cũng không ngờ được, câu nói của Yến Trì kia 'Có lẽ còn có thể xảy ra chuyện không may' chẳng qua chỉ là dặn dò nàng thôi, vậy mà mới qua một đêm đến sáng đã biến thành sự thật.

Lúc ban mai vừa hé, một tiếng hét chói tai cắt ngang bầu trời của Thanh Huy viên.

Chỉ 2 khắc sau, Tần Sương chạy hối hả vào gian phòng Tần Hoan, "Mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi... Lại có người chết rồi... Người gọi là Lưu vận chuyển, Lưu vận chuyển kia đã ngã vào hồ sen chết đuối rồi!"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 165: Hành hạ đến chết (1)



Chương 165: Hành hạ đến chết (1)

"Đầy tớ phụ trách vẩy nước quét nhà lúc sáng sớm đã phát hiện ra, nước trong hồ sen kia đã đóng băng rồi cộng thêm tuyết rơi nữa. Muội có còn nhớ không, lần trước chúng ta đến xem cũng đã thấy chỗ hồ sen băng tuyết trắng xóa rồi. Thế nhưng sáng sớm hôm nay mặt băng trên hồ đã bị đập ra một cái hố, còn Lưu vận chuyển chính là đang trôi nổi bên trong nước đá."

Tần Sương nói cực nhanh, Tần Hoan càng nghe thì lông mày càng nhíu chặt lại. Nhóm người các nàng cùng đi về hướng hồ sen, còn chưa đến nơi đã nghe được bên đó truyền đến tiếng nói chuyện.

"Kéo một cái, nhanh..."

"Cẩn thận đừng để ngã xuống dưới..."

Tần Hoan nhíu mày, bước nhanh về hướng hồ sen.

Hồ sen này đúng là nơi trước đây Tần Hoan và Tần Sương đã từng đến, hiện tại chỗ núi giả bên cạnh hồ đang đứng đầy chủ tử lẫn hạ nhân của Thanh Huy viên. Sắc mặt Bàng Phụ Lương đen xì đứng bên cạnh, Bàng Hữu Đức thì đang chỉ huy mọi người vớt thi thể của Lưu Nhân Lệ lên. Còn Tần Diễm cũng đã dẫn theo Chu Hoài đến đứng bên cạnh, biểu cảm của 2 người họ u ám giống hệt với Bàng Phụ Lương.

"Tam ca..." Tần Hoan gọi Tần Diễm một câu rồi đi đến đứng bên cạnh hắn.

Tần Hoan chau mày, "Lần này thật sự là chúng ta đi không nổi rồi."

Đầu tiên là Thanh Quân chết, mặc dù cũng là án mạng thế nhưng vẫn không tính là cấp bách. Còn hiện tại, người chết lại là mệnh quan triều đình.

Mà vụ án này bất luận thế nào cũng đều phải trình báo lên trên Hình bộ và Đại Lý Tự, không chỉ có như vậy, có khi còn phải đưa đến trước mặt Thánh thượng. Tần Diễm biết người Tần thị không liên quan gì đến vụ án, thế nhưng một khi trình báo lên trên chắc chắn trong hồ sơ vẫn sẽ có tên của hắn, Hầu phủ ít nhiều gì cũng sẽ có liên quan đến vụ án này. Mà đến lúc đó Thánh thượng nghĩ thế nào thì chẳng ai có thể đoán được.

Tuy rằng Tần Hoan không hiểu quá nhiều về những tranh đấu trong triều đình, thế nhưng nàng vẫn hiểu được mối quan hệ chặt chẽ giữa đạo làm quan và làm thần tử. Trước kia phụ thân đã xử lý rất nhiều vụ án, một khi liên quan đến cái chết của quan lại trong triều thì nhất định sẽ là vụ án cực kỳ quan trọng.

Trên thế gian này, người làm quan trong triều, tính mạng đúng thật là quý giá hơn so với dân chúng tầm thường rất nhiều.

Tần Hoan híp mắt lại, ngẩng lên nhìn Bàng Hữu Đức và mấy nam bộc ở cách đó không xa. Bọn họ dùng móc câu dài và dây thừng, đã bắt đầu lôi được Lưu Nhân Lệ từ giữa hồ sen lên bờ. Toàn thân Lưu Nhân Lệ ướt sũng, y phục tóc tai đều đã bị đóng băng, bộ áo choàng màu xanh biển kia Tần Hoan đã nhìn thấy ông ta mặc từ mấy hôm trước. Nhìn dáng vẻ y phục chỉnh tề kia của ông ta, Tần Hoan không thể tưởng tượng được một đại nam nhân gần 40 tuổi như Lưu Nhân Lệ lại có thể ngã xuống hồ sen mà chết đuối.

Mặc dù còn chưa nghiệm thi, thế nhưng vì cái chết của Thanh Quân trước đó nên mọi người đều có một mối nghi ngờ rất lớn đối vơi cái chết của Lưu Nhân Lệ.

Mà Tần Hoan chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi cũng đã cảm thấy được đây không thể là ngoài ý muốn hoặc là tự sát được.

Tần Hoan cụp mắt xuống sau đó lại nhìn xuống dưới hồ sen, hồ sen này khác hoàn toàn với hồ sen trong Tần phủ. Bên trên hồ sen của Tần phủ có hành lang và cầu bằng gỗ, nước trong hồ cũng không sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy lá sen tàn dưới đáy. Còn hồ sen ở Thanh Huy viên không chỉ có sâu mà bên bờ còn cao khoảng 2 thước, bốn phía đều là núi đá, toàn bộ đều có rào chắn. Nhìn như vậy, Lưu Nhân Lệ tuyệt đối không thể trèo lên rào chắn rồi ngã xuống chết đuối được.

Đương nhiên, Lưu Nhân Lệ cũng không nhất định là chết đuối.

Phương Bắc khi vào đông thì tuyết sẽ đọng lại mà không tan được, mà cũng có thể là vào mùa thu thì toàn bộ lá khô lẫn củ sen đều bị đào lên, cho nên lần trước Tần Hoan đến đây nhìn chỉ thấy trên mặt hồ toàn bộ đều là băng tuyết trắng tinh chỉnh tề, giống như có một tấm nhung trắng tinh mịn màng phủ lên trên hồ sen vậy. Mà hiện tại, tấm nhung đó đã bị đục một lỗ hổng làm lộ ra nước bùn dưới tầng băng, khiến cho khu vực xung quanh lỗ hổng cũng bị ẩm ướt.

Tần Hoan nhìn thấy, lỗ thủng đó nằm ở phía Bắc của hồ sen.

Bàng Phụ Lương đứng ở phía Tây Bắc, thấy Lưu Nhân Lệ đã được vớt lên rồi thì ông ta vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Nhân Lệ. Bàng Hữu Đức lắc lắc đầu, "Lão gia, đã chết rồi..."

Bàng Phụ Lương không biết nghĩ đến cái gì liền chau mày, "Khi nào thì Tri phủ Đại nhân mới đến?"

Bàng Hữu Đức vội nói, "Chắc là nhanh thôi, người chúng ta phái đi đã ra ngoài được 2 khắc rồi."

Ngược lại lần này Bàng Phụ Lương đi báo quan rất nhanh, người chết là Lưu Nhân Lệ, là mệnh quan triều đình, quả nhiên ông ta không dám chậm trễ chút nào.

"Được, hiện tại không cần phải làm gì thêm nữa, đợi Uông Tri phủ đến..."

Vẻ mặt Bàng Phụ Lương cực kỳ nặng nề, nói xong lại nhìn thoáng qua Tần Diễm ở bên này. Đúng lúc này Tần Diễm cũng tiến lên, nhìn thoáng qua Lưu Nhân Lệ vẻ mặt đã trắng bệch rồi ánh mắt cũng hơi trầm xuống, "Trong phủ Bàng công quá xui xẻo rồi."

Vẻ mặt Bàng Phụ Lương đau xót, "Từ trước vẫn tốt mà, lần này lại..."

Ông vừa dứt lời thì lại nói tiếp, "Đêm qua ta vẫn còn nói chuyện một lúc với Lưu huynh, sau đó hắn quay về viện trước, ta đợi cho Uông Tri phủ rời đi rồi cũng về nghỉ ngơi. Chỉ không ngờ là..."

Tần Diễm thở dài, "Để cho Uông Tri phủ điều tra cẩn thận đi, nếu như không tra ra lý do vì sao thì Bàng công ở lại trong phủ này cũng không yên tâm..."

"Đúng là như thế, đang êm đẹp mà Lưu huynh lại..."

Giọng nói Bàng Phụ Lương chua chát, thật sự không biết phải nói cái gì. Đang êm đẹp thì Thanh Quân chết, sau đó cả Thanh Huy viên đều bị phủ nha Tri phủ giám sát chặt chẽ. Gặp phải chuyện như vậy vốn là ảnh hưởng đến thanh danh rồi, chứ đừng nói hiện giờ lại có thêm một mệnh quan triều đình chết ở trong phủ mình.

Bàng Phụ Lương nhìn Lưu Nhân Lệ xong nhắm chặt 2 mắt, trong mắt cảm xúc cực kỳ hỗn loạn.

Tần Hoan đi theo Tần Diễm bước đến 2 bước, từ rất xa nhìn qua đã thấy sắc mặt Lưu Nhân Lệ cực kỳ trắng, vừa nhìn là biết đã bị ngâm lâu bên trong nước lạnh. Nàng chưa nghiệm thi nên không thể xác định được Lưu Nhân Lệ cụ thể chết vào lúc nào, thế nhưng chỉ nhìn nếp nhăn trên da kia liền biết chắc hẳn là đã chết từ đêm khuya.

Giữa đêm khuya, Lưu Nhân Lệ tự mình chạy đến đây? Sau đó cắm đầu ngã xuống hồ à?

Tần Hoan lắc đầu, càng xác định được việc này chắc chắn rất kỳ quặc, nàng đảo mắt liền phát hiện ra mấy bóng người hơi thận trọng đứng xen lẫn giữa đám người bên ngoài. Đó chính là mấy cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, mỗi người đều khoảng 20 tuổi, mà trong đó có một người Tần Hoan lại thấy cực kỳ quen mắt. Nàng nghĩ nghĩ một lát rồi chợt giật mình.

Nàng chắc chắn lại suy nghĩ của mình, sau đó đi về hướng người đó...

"Thanh Lan cô nương?"

Tần Hoan khẽ gọi một tiếng, Thanh Lan vốn đang nhìn sang bên Lưu Nhân Lệ liền lập tức quay đầu lại.

Nhìn thấy người gọi mình là Tần Hoan, ban đầu Thanh Lan sửng sốt, sau đó dường như nhớ ra rồi mới phản ứng lại được, nhún người, "Tần cô nương."

Trên mặt Tần Hoan cũng có chút ngạc nhiên, ngày đó ở đằng sau sân khấu Yến Trì cũng không hề giới thiệu thân phận của nàng, vậy mà tại sao Thanh Lan lại biết được nàng họ Tần?

Tựa hồ như nhìn ra được suy nghĩ của Tần Hoan, Thanh Lan khẽ cười, "Tất cả mọi người đều biết mấy huynh muội Trung Dũng Hầu kinh thành đang ở đây."

Tần Hoan gật đầu, quan sát nàng giây lát, "Xem ra thật sự không tồi, ngày đó nhìn thấy thần sắc cô nương kiên nghị cứng rắn, ta liền nghĩ đến chuyện của Thanh Ly sư phụ không liên quan đến ngươi, chỉ là lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực."

Thanh Lan cười khổ, "Tính cách ta quá bướng bỉnh, không phải bản thân mình làm thì chắc chắn sẽ không thừa nhận. Cũng may mà về sau Tri phủ Đại nhân nhìn rõ mọi việc."

Đương nhiên Thanh Lan không biết Uông Hoài Vũ nhìn rõ mọi việc là nhờ có Tần Hoan. Tần Hoan cũng không có ý định nói điều này ra mà chỉ nhìn Thanh Lan, "Ngươi có biết trong phủ này còn có một vị bầu gánh cũ của các ngươi cũng xảy ra chuyện không?"

Thanh Lan gật đầu, "Đương nhiên là biết, người trong gánh hát bọn ta cũng ở phía sau, bình thường không dám đi ra đằng trước, chỉ vì hôm nay nói là đằng trước xảy ra chuyện cho nên mới không nhịn được lòng hiếu kỳ."

Thanh Lan dừng một chút rồi nói, "Vị bầu gánh cũ mà ngài nói kia tính ra ta phải gọi là sư tổ. Năm đó lúc ta vừa được sư phụ thu nhận thì sư tổ cũng sắp lui về rồi, cơ hội được gặp bà ấy cũng không nhiều, sau này chỉ gặp lại 2 lần lúc ở Dự Châu."

Có thể là thấy Tần Hoan hiền lành cho nên Thanh Lan liền nhịn không được mà nói nhiều hơn một chút.

Tần Hoan khẽ nhướn mày, "Dự Châu? Các ngươi thường xuyên gặp mặt tại Dự Châu sao?"

Tần Hoan đương nhiên muốn hỏi Thanh Lan nhiều một chút cho nên mới đi sang bên cạnh vài bước. Thanh Lan thấy thế liền đi theo rồi nói, "Cũng không hẳn, mỗi năm chỉ có 1 lần thôi, chính là ở trong Thanh Huy viên. Bàng lão gia cực kỳ ưu ái buổi diễn của Song Thanh ban, nghe nói là từ thời sư tổ đã kết giao tình nghĩa rồi. Mỗi cuối năm bọn ta đều được Bàng lão gia đặt diễn, lúc bọn ta đến đây thì đôi khi sư tổ cũng đến, bà ấy dẫn theo sư phụ, Bàng lão gia, còn có Lưu vận chuyển cùng nhau tụ họp."

"Năm nào Lưu vận chuyển cũng đến?"

Thanh Lan lắc đầu, "Cũng không phải là hàng năm, thế nhưng cũng đã có 3-4 lần rồi."

Tần Hoan lại chau mày, "Trong vòng 3 năm nay ông ta có đến không?"

Thanh Lan nghĩ nghĩ, "Không có, lần gần nhất cũng là 3 năm trước rồi."

Lưu Nhân Lệ làm Diêm vận sử tại Lưỡng Hồ 3 năm chưa trở lại kinh thành điều này ai cũng biết, có điều trước đây Lưu Nhân Lệ đều nhậm chức ở phía Đông, cứ đến cuối năm lại đi quãng đường thật xa đến Dự Châu ư?

Mấy người này nghĩ thế nào thì cũng không giống với quan hệ bình thường.

"Ngươi có nghe đến chuyện của vị sư thúc tổ kìa của người không?"

Tần Hoan vừa hỏi xong thì sắc mặt Thanh Lan cũng như bị làm khó, giống như có chuyện gì đó không tiện nói ra.

Tần Hoan cong môi, "Không sao, không tiện nói thì cũng không quan trọng."

Thanh Lan lắc đầu, "Không phải, không phải là không tiện, chỉ là dường như sư phụ cũng không quá thích vị sư thúc tổ kia..."

Tần Hoan chau mày, Thanh Lan khẽ nói, "Không sợ Tần cô nương cười nhạo, Song Thanh ban chỉ có 2 vị bầu gánh đời đầu tiên là thật sự có tình tỷ muội, sau này truyền xuống thì không tránh khỏi tranh đấu phe phái. Lứa người nhỏ tuổi chúng ta vốn không quen biết gì nhiều về vị sư thúc tổ kia, thế nhưng vị sư thúc tổ đó chính là người đầu tiên trong gánh hát không màng đến vị trí bầu gánh mà bỏ ra ngoài thành thân, cho nên khó tránh khỏi có người nghị luận. Thế nhưng sư phụ ta không thích vị sư thúc tổ đó, chỉ nói là bà ấy chính là phản đồ của gánh hát cho nên cũng không cho phép chúng ta nhắc đến."

Thanh Lan nói như vậy cũng có chút đạo lý, nếu như Thanh Ly thật sự coi Song Thanh ban là tín ngưỡng thì có lẽ cũng sẽ không thích Thanh Hi rời khỏi Song Thanh ban để đi thành thân. Tần Hoan gật đầu, "Vậy mấy người các ngươi có biết vị sư thúc tổ đó đã xảy ra chuyện không?"

Thanh Lan do dự giây lát rồi gật đầu, "Biết..."

Thấy sắc mặt Thanh Lan do dự, Tần Hoan liền hỏi, "Làm sao vậy?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 165-2: Hành hạ đến chết (2)



Chương 165: Hành hạ đến chết (2)

Thanh Lan ngẫm nghĩ, "Từ lâu rồi ta đã nghe sư phụ và sư tổ nhắc đến, lúc đó cũng nghe không quá rõ lắm, chỉ nhớ rõ sư tổ không cho phép sư phụ nhắc đến chuyện của sư thúc tổ. Có vẻ như thầy trò bà ấy đều không thích vị sư thúc tổ kia."

Tần Hoan lưu lại lời này của Thanh Lan ở trong lòng rồi nói, "Ngươi có biết sư tổ ngươi có còn người quen nào nữa không?"

Thanh Lan hơi kinh ngạc, "Đêm qua Tri phủ Đại nhân cũng hỏi qua vấn đề này."

Tần Hoan cong môi, Thanh Lan liền nói, "Ta cũng không biết, dù sao ta và Thanh Quân cách biệt thế hệ, huống hồ những người vào gánh hát đa phần đều xuất thân cơ cực. Ngay cả ta thì trong nhà cũng chẳng còn ai, cùng lứa với Thanh Quân thì ngoại trừ Thanh Hi chỉ còn một vị đồ đệ của Thanh Hi có khi quen biết Thanh Quân. Có điều năm đó lúc Thanh Hi rời khỏi gánh hát thì cũng dẫn theo đồ đệ rời khỏi luôn rồi, sau này cũng không còn tin tức gì nữa, mãi đến khi nghe nói đến cả nhà của Thanh Hi gặp chuyện không may."

(Khúc này xin phép được dùng tên nhân vật nhé, sư tổ vs sư thúc tổ nhặng xị em bị chóng mặt ạ)

Đáy lòng Tần Hoan thoáng nghi ngờ, hôm qua chỉ nghe Yến Trì nhắc đến cả nhà Thanh Hi gặp chuyện không may chứ không hề nhắc đến đồ đệ của Thanh Hi. Tần Hoan lại lưu vào trong lòng, định chờ khi nào Yến Trì đến lại hỏi một câu.

Nàng đang mải nghĩ thì liền có tiếng ồn ào vang lên. Tần Hoan vừa xoay người lại đã thấy Uông Hoài Vũ dẫn theo nha sai bước nhanh đến đây trên con đường phía Nam. Mà ở đằng sau nha sai, Yến Trì và Yến Ly cũng cùng nhau đi đến, không biết Yến Ly đang nói cái gì, Yến Trì vừa nghe hắn nói chuyện vừa đi chậm lại...

"Tri phủ Đại nhân, cuối cùng thì người đã đến rồi."

Bàng Phụ Lương bước nhanh ra chào đón, "Người xem xem, giờ ta phải biết làm gì mới được?"

Uông Hoài Vũ đã sớm biết Lưu Nhân Lệ xảy ra chuyện, thế nhưng khi đến đây thấy tận mắt rồi trong lòng lại có chút chấn động. Lưu Nhân Lệ đã chết, chết ở bên trong Bàng phủ, cũng chết ở trong địa phận quản lý của ông ta tại Dự Châu.

"Làm thế nào phát hiện ra?" Uông Hoài Vũ siết chặt nắm tay.

Bàng Phụ Lương nhìn thoáng qua Bàng Hữu Đức, Bàng Hữu Đức liền tiến lên trước nói, "Sáng nay mấy người hầu phụ trách dọn dẹp đi ngang qua đây liền phát hiện ra."

Uông Hoài Vũ tiến lên nhìn thi thể của Lưu Nhân Lệ, sau đó lại quay sang nhìn hồ sen.

"Lúc phát hiện ra thì Lưu Nhân Lệ như thế nào?"

"Là mặt úp sấp xuống dưới, cả người đều đã bị đông cứng hết rồi, sau đó kêu gọi mọi người và cả lão gia cũng đến đây rồi thì bọn ta mới dùng móc và dây thừng kéo Lưu Nhân Lệ lên. Người đã chết lâu rồi."

Uông Hoài Vũ chau mày, "Bên cạnh có thấy người nào khả nghi không?"

"Không có, lúc đó trời vẫn còn chưa sáng hẳn."

Uông Hoài Vũ hít sâu một hơi, vừa sốt ruột vừa tức giận. Vụ án của Thanh Quân vẫn còn chưa điều tra xong, vậy mà mới chớp mắt thôi Lưu Nhân Lệ lại chết. Vụ án của Thanh Quân thì không cần phải gấp rút lắm, thế nhưng Lưu Nhân Lệ vừa chết lại khiến cho rất nhiều ánh mắt trong triều đình nhìn chằm chằm vào. Mười ngày nửa tháng thì thôi, nếu như phá không được thì đánh giá cuối năm nay của ông bị giảm bớt một phần rồi.

Lúc Uông Hoài Vũ đang hỏi thì Yến Trì và Yến Ly cũng đã đi đến, người xung quanh cùng nhau hành lễ. Yến Trì khoát tay áo đi đến bên cạnh Lưu Nhân Lệ, sắc mặt hắn hơi trầm trọng, hắn nhìn Lưu Nhân Lệ giây lát sau đó nói, "Nghiệm thi, không nhất định là chết đuối, phải nghiệm qua thì mới biết được."

Uông Hoài Vũ vội nói, "Thế nhưng ngỗ tác của phu nha vẫn còn chưa trở về."

Yến Trì xoay người lại, ánh mắt hắn chuẩn xác đặt lên trên bóng dáng Tần Hoan đứng lẫn trong đám người.

Uông Hoài Vũ nhìn qua theo Yến Trì rồi cười khổ nói, "Chỉ có thể nhờ Cửu cô nương hỗ trợ thôi."

Tần Hoan liền đi đến bên cạnh Yến Trì, Yến Trì ấm áp, "Ngỗ tác của phủ nha vẫn còn chưa quay về, chỉ sợ vẫn phải nhờ ngươi hỗ trợ."

Tần Hoan gật đầu, "Việc nghĩa không thể thoái thác, đi chỗ nào nghiệm?"

Người đứng xung quanh xem nghe thấy câu này thì nhất thời tràn đầy kinh ngạc nhìn sang Tần Hoan. Uông Hoài Vũ liếc mắt nhìn đám người xung quanh với vẻ không kiên nhẫn, "Mọi người ở chỗ này đều đưa đi cho ta, chút nữa thẩm vấn từng người một."

Nói xong giọng điệu ông quay ngoắt, trở nên mềm nhũn, "Ta tìm một gian phòng trống cho Cửu cô nương nhé?"

Tần Hoan gật đầu, Uông Hoài Vũ liền cực nhanh nhìn sang Bàng Hữu Đức bên cạnh, "Tìm một gian phòng trống rồi mang thi thể qua đó."

Yến Trì nhìn Tần Hoan nói, "Có cần phải mổ nghiệm không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Nếu chỉ xem nguyên nhân chết thì cũng không cần."

Hai người nói đơn giản mấy câu, rất nhanh đã chuẩn bị xong được gian phòng trống, thi thẻ Lưu Nhân Lệ cũng được khiêng qua đó, còn đám nha sai lại tản đi ra thẩm vấn hạ nhân. Yến Trì và Uông Hoài Vũ cùng nhau bước vào trong phòng, Yến Ly nóng lòng muốn thử nhìn xem sao thế nhưng lại vẫn đứng do dự ngoài cửa. Yến Trì nhìn hắn một cái, không nói câu nào thừa liền đóng sập cửa lại.

Yến Ly đứng bên ngoài ê ê a a mấy tiếng thế nhưng lại không có dũng khí đẩy cửa ra.

Lần trước lúc hắn ngửi được mùi thối kia thì thiếu chút nữa đã nôn ra rồi, càng đừng nói đứng ở trước mặt Tần Hoan xem nàng nghiệm thi. Lỡ như lại có hình ảnh hay mùi vị gì vượt quá nhận thức của hắn thì hắn có khi lại thất lễ rồi...

Trong phòng, Tần Hoan xắn tay áo lên, đã bắt đầu cởi xiêm y Lưu Nhân Lệ ra.

Lần trước nghiệm thi là nữ tử, thế nhưng hiện tại là nam nhân, mà không chỉ là nam thi, lại còn là nam thi vừa mới chết. Thi thể Lưu Nhân Lệ bị ngâm nước lạnh cho nên ngoại trừ trông có chút trắng xanh thì ngay cả thi ban cũng xuất hiện rất ít. Bởi vậy một khi y phục bị cởi bỏ thì trông gần giống như trạng thái của một nam nhân bình thường rồi...

Uông Hoài Vũ chưa bao giờ được chứng kiến nữ ngỗ tác nghiệm tử thi, bởi vậy nên có chút lo lắng Tần Hoan đối diện với nam thi thì không tiện xuống tay. Thế nhưng vừa thấy Tần Hoan nhanh chóng l*t s*ch Lưu Nhân Lệ thì ông không khỏi trừng lớn con ngươi theo bản năng. Nếu có một mình ông nhìn thân thể của Lưu Nhân Lệ thì cũng sẽ không xấu hổ, thế nhưng bởi vì hiện tại có Tần Hoan ở đây, không hiểu sao ông lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Thế nhưng khi đối diện với vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng nghiêm túc của Tần Hoan thì Uông Hoài Vũ lại thấy trong lòng mình thêm một lần nữa nói không nên lời.

Lần trước nghiệm thi Thanh Quân, không chỉ có mổ bụng người ra để kiểm tra, mà ngay cả nội tạng đồ ăn trong bụng cũng lấy ra hết, tràng diện không thể không nói hết sức đẫm máu. Còn lần này là nghiệm nam thi, tràng diện lại không thể không nói hết sức xấu hổ. Thế nhưng ánh mắt Tần Hoan vẫn luôn cẩn thận tinh thế chỉ như đang nhìn đồ vật mà thôi. Theo ông được biết, sang năm Tần Hoan mới được 17 tuổi, tuổi tác nàng vẫn còn nhỏ như vậy mà lấy ở đâu ra vẻ trầm ổn bình tĩnh nhường này?

Lưu Nhân Lệ được đặt ở trên trường án, trước tiên Tần Hoan cởi y phục ông ta ra, sau đó liền xem trên người ông ta có vết thương hay không. Nàng vừa cẩn thận kiểm tra thì Yến Trì lại lên tiếng, "Uông Đại nhân đã tra được tin tức về sư tỷ của Thanh Quân chưa?"

Uông Hoài Vũ rất nhanh phục hồi lại tinh thần, "Sư tỷ bà ta? À... tra được rồi tra được rồi, đang định hôm nay đến nói với Điện hạ. Hạ quan nhân được một tin xấu, sư tỷ của Thanh Quân đã chết từ 15 năm trước rồi, mà... mà chết ở trong một vụ đại án. 15 năm trước, Mạnh huyện ở phía Tây xảy ra vụ đại án cướp vàng không biết Điện hạ đã từng nghe qua chưa? Thời điểm đó phía Tây chuẩn bị có chiến tranh, vàng này vốn chính là quân lương, lúc ấy... lúc ấy chính là Sóc Tây quân và Bắc phủ quân đóng ở phía Tây, Duệ Thân Vương là chủ soái của Sóc Tây quân!"

Yến Trì gật đầu, "Còn gì nữa?"

Uông Hoài Vũ kinh ngạc, "Chỉ như vậy thôi, sư tỷ của Thanh Quân đã chết, con đường này chúng ta điều tra không ra được nữa rồi."

"Uông Đại nhân có tra ra được sư tỷ của Thanh Quân chết thế nào không?"

Câu hỏi của Yến Trì lập tức làm khó cho Uông Hoài Vũ, vẻ mặt ông ta khó xử, "Cái này hạ quan vẫn chưa kịp tra, có điều hạ quan nhớ mang máng là có một trận lửa lớn..."

"Không phải là lửa lớn." Giọng nói Yến Trì hơi trầm xuống, nói xong hắn nhìn sang Tần Hoan, "Cứ chờ cnn nghiệm xong rồi nói tiếp."

Tần Hoan đang nghiệm thi, Yến Trì đương nhiên muốn đợi Tần Hoan nghiệm xong rồi lại cùng hắn nghe tiếp tin tức mà hắn muốn nói.

Còn bên này rất nhanh Tần Hoan đã thu được manh mối mấu chốt, "Bụng Lưu vận chuyển phồng lên, răng môi và vị trí yết hầu có cát đọng lại. Những nơi khác không hề có vết thương trí mạng, có thể kết luận là bị chết chìm."

Nàng vừa dứt lời thì 2 tròng mắt Yến Trì hơi nhíu lại.

Tần Hoan tiếp tục, "Bụng nạn nhân có một vết máu bầm màu xanh tím, có lẽ hình thành ra do lúc bị ném lên trên mặt băng. Ngoài ra trên cổ Lưu vận chuyển, 2 cổ tay đều có một vết hằn siết cực mảnh mai, mặc dù không phải là vết thương trí mạng thế nhưng cũng có chút kỳ lạ, không hề giống như bị trói lại... Vết thương này bị gây ra bởi cái gì và tại sao thì ta còn chưa biết, thời điểm tử vong là vào đêm qua khoảng giờ Dần đến giờ Mão. Ngoài ra tạm thời chưa phát hiện thêm điều gì, chẳng qua trên người nạn nhân có 2 vết sẹo của vết thương cũ, thời điểm bị thương có lẽ rất lâu rồi nên tạm thời chưa xác định được."

Nguyên nhân cái chết cùng với thời gian tử vong đều có rồi, Uông Hoài Vũ gật đầu nhìn sang Yến Trì. Tần Hoan ban nãy cũng nghe được lời Yến Trì nên hiện tại cũng nhìn qua, "Điện hạ lại thu được manh mối gì rồi à?"

Yến Trì nghiêm mặt, "Sáng nay nhận được tin, năm đó đại án cướp vàng, ngoại trừ 5 vạn lương vàng không cánh mà bay thì cả nhà Trương tướng quân đều là bị hành hạ cho đến chết..."

Tần Hoan hơi kinh ngạc, Uông Hoài Vũ cũng chấn kinh nhìn về phía Yến Trì.

Bản thân tin tức này đã khiến cho ông kinh ngạc, mà chuyện Yến Trì đã tra ra được cả vụ án năm đó cũng khiến ông cực kỳ bất ngờ. Tin tức của Yến Trì nhanh hơn ông, mà từ sớm Yến Trì đã nghĩ đến sư tỷ của Thanh Quân, khiến cho ngay lập tức ông có chút hổ thẹn.

"Hành hạ đến chết?" Tần Hoan chỉ cho rằng cả nhà Thanh Hi đã chết ở trong trận lửa lớn.

Yến Trì gật đầu, "Hồ sơ vụ án này để ở Vân Châu, phía Bắc của Dự Châu. Bên kia dùng bồ câu để đưa tin tức đến cho nên lời nói vẫn chưa cụ thể được. Nhưng đại khái là lúc đó Thanh Hi rời đi thì có dẫn theo đồ đệ của mình, sau khi gả cho Trương tướng quân thì đã sinh ra 1 trai một gái. Về sau thi thể cả nhà được tìm thấy ở trong đám cháy, thế nhưng cũng không phải toàn bộ là bị chết cháy. Cả nhà họ, Thanh Hi là bị người ta siết cổ chết, 1 trai một gái còn lại là bị dìm chết, còn Trương tướng quân là trúng tên mà chết. Người đồ đệ của Thanh Hi kia lại không thấy nhắc đến, khả năng lớn là bị chết cháy trong đám lửa rồi."

Tần Hoan còn đang định hỏi đồ đệ của Thanh Hi lưu lạc đến đâu, không ngờ lại có kết quả như vậy.

Nếu đã là cướp tiền, thì vì sao lại phải hành hạ đến chết?

Nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu Tần Hoan hiện lên một tia sáng, "Đợi một chút, ngài nói một người bị siết cổ, 2 người bị dìm chết, lại có một người trúng tên chết?"

Tần Hoan đứng ở bên cạnh thi thể của Lưu Nhân Lệ, thi thể này không khiến cho nàng cảm thấy được sợ hãi, thế nhưng tin tức này của Yến Trì lại khiến cho nàng lạnh cả người, "Thanh Quân là thắt cổ mà chết, cũng tương tự như bị siết cổ. Mà Lưu vận chuyển là bị chết chìm, còn có Thanh Ly... Thanh Ly chẳng phải trúng tên mà chết sao?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 165-3: Hành hạ đến chết (3)



Chương 165: Hành hạ đến chết (3)

Vẻ mặt Yến Trì u ám, quả nhiên cũng không ngoài ý muốn, lúc hắn nhận được tin tức cũng đã nghĩ như vậy. Tần Hoan nói với Yến Trì xong thì Uông Hoài Vũ ở bên cạnh lại ngoài ý muốn hơn nữa, "Ý của Cửu cô nương chính là... là 2 vụ án này có liên quan?"

Tần Hoan nheo mắt, ngược lại nhìn sang Yến Trì, "Ta nhớ rõ Điện hạ đã từng nói qua, năm đó trước khi xảy ra đại án cướp vàng thì chủ tướng áp giải quân lương đã dùng kế điệu hổ ly sơn. Lúc đó ta còn hỏi Điện hạ có phải là có người để lộ tin tức ra bên ngoài hay không, thế nhưng hiện tại ta lại có một suy đoán khác. Có phải có người lợi dụng quan hệ thân thuộc với người trong đội áp tải nên mới lấy được tin tức điệu hổ ly sơn này? Rồi sau đó lại dựa vào quan hệ này, trong lúc bọn họ không hề phòng bị mà sát hại mạng người để cướp vàng. Đồng thời bọn chúng còn giả làm gia đinh và binh sĩ đi theo đoàn, bởi vậy cho nên mới giết sạch tất cả những người ở trạm dịch. Nếu như đây chỉ là đám thổ phỉ trắng trợn tấn công thì không có khả năng không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào thế này."

Đáy mắt Yến Trì tối sầm lại, lại thêm lần nữa Tần Hoan có suy nghĩ giống hệt với hắn.

Uông Hoài Vũ nhìn Tần Hoan, sau đó lại nhìn Yến Trì, đôi mắt trực tiếp trợn to lên như 2 quả chuông...

Chết một người là Thanh Quân, lại chết thêm một người nữa là mệnh quan triều đình Lưu Nhân Lệ, hiện giờ thậm chí còn dính líu đến một vụ đại án còn chưa được phá vào 15 năm trước? Vô hình chung, giống hệt như có một ngọn núi lớn đặt ở trên vai Uông Hoài Vũ, nếu như lời Cửu cô nương nói là sự thật, thì vụ án quá mức khủng khiếp. Nếu như ông có thể phá được vụ đại án cướp vàng kia, chẳng lẽ không phải là...

Đáy mắt Uông Hoài Vũ vừa chần chừ lại vừa hưng phấn, ông hít một hơi thật sâu rồi nói, "Cửu cô nương nói có lý, trước đây chúng ta cho rằng cái chết của Thanh Ly có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng hiện tại cái chết của cả 3 người này gộp lại thì cũng không thể nói là gợi nhớ đến cách chết trong vụ án 15 năm trước. Nếu nói như vậy, thì có vẻ như có người đến đây để báo thù."

Dứt lời, bản thân ông cũng tin tưởng vào suy luận này của chính mình, "Nhất định! Nhất định là như vậy! Không thì tại sao đang yên lành Thanh Quân vừa đến đã chết luôn, mà trước đó hạ quan cũng nhận ra quan hệ giữa Thanh Quân, Bàng lão gia và Lưu vận chuyển có chút không bình thường. Hiện giờ nghĩ lại, trong số bọn họ liệu có người có liên quan đến chuyện năm đó?"

Yến Trì nhìn Uông Hoài Vũ, "Thanh Quân và Bàng Phụ Lương, còn có Lưu Nhân Lệ, 3 người bọn họ đều là người Định Châu."

Trong lòng Uông Hoài Vũ lại kinh ngạc, "Vậy mà Điện hạ đã điều tra ra được, hạ quan thật sự phải trách năng lực của mình không bằng... Nếu đều là người Định Châu, khoảng cách đến Mạnh Châu cũng rất gần. Năm đó mặc dù chuyện áp tải quân lương là bí mật, thế nhưng vì đi từ kinh thành đến đây cho nên khi vào bên trong địa phận của Định Châu thì mọi người cũng đều biết cả. Nói như vậy thì khả năng càng cao rồi..."

Giọng nói Yến Trì trầm định, "Đây chỉ là một phương hướng, Uông Tri phủ định điều tra thế nào thì cứ tiếp tục tra đi, tạm thời đừng để lộ ra chuyện chúng ta nghĩ đến vụ án năm đó. Nếu như thật sự có liên quan đến vụ án năm đó, vậy thì nhất định cũng sẽ biết người biết nội tình ngày xưa đến đây báo thù rồi. Trong âm thầm, chúng ta lại phải đề phòng bước tiếp theo hung thủ định làm gì."

Uông Hoài Vũ vội vàng đáp lời, mà hiện tại ông cũng phản ứng cực nhanh, "Vụ án 15 năm trước tổng cộng có 4 cách chết, trước mắt đã thấy được 3 loại, loại sau cùng chính là phóng hỏa. Bước tiếp theo của hung thủ có thể là phóng hỏa hay không?"

Uông Hoài Vũ nhìn Yến Trì rồi lại nhìn Tần Hoan. Tần Hoan và Yến Trì cũng liếc nhau, Yến Trì gật đầu, "Đúng là có khả năng này, mà chuyện này nếu như thật sự có liên quan thì chắc hẳn sẽ liên quan đến Bàng Phụ Lương. Mục tiêu tiếp theo của hung thủ cực kỳ có khả năng chính là ông ta."

Uông Hoài Vũ cảm thấy được vụ án này liên lụy rộng như vậy thì càng lúc càng khó giải quyết, thế nhưng nhìn thấy Tần Hoan và Yến Trì cùng ở đây thì không hiểu sao trong lòng ông lại sinh ra một luồng khí phách. Ông đảo mắt, "Đúng rồi, nếu Bàng Phụ Lương quả thật có liên quan đến vụ án năm xưa, chuyện đó phát triển đến bây giờ thì liệu có phải chính ông ta cũng phát giác ra chỗ không đúng? Bản thân ông ta liệu có phòng bị không?"

Sắc mặt Yến Trì khoan khoái đôi chút, "Uông Tri phủ có thể thử một lần."

Uông Hoài Vũ suy nghĩ trong giây lát, "Được, hạ quan biết phải làm thế nào rồi..."

...

Cửa phòng vừa mở, Uông Hoài Vũ bước nhanh từ bên trong ta. Ông vừa ra thì Yến Ly lập tức tiến lên phía trước hỏi, "Uông Tri phủ, thế nào rồi?"

Phòng bên ngoài có Bàng Phụ Lương và Bàng Hữu Đức đang chờ, Tần Diễm cũng có mặt. Yến Ly vừa hỏi thì cả 3 người đều quay sang nhìn Uông Hoài Vũ, vẻ mặt ông tỏ ra đau khổ kịch liệt, "Lưu vận chuyển đúng thật là bị chết chìm, hiện tại đã được kiểm chứng rồi. Còn ông ta tự mình ngã xuống hay là bị người khác đẩy xuống thì vẫn còn phải dùng biện pháp khác mới biết được. Có điều, đang êm đẹp Lưu vận chuyển cũng sẽ không thể tự ngã xuống hồ được."

Không riêng gì Uông Hoài Vũ nghĩ như vậy, mà những người khác cũng nghĩ như vậy, vụ án này chắc chắn là mưu sát.

"Quá kỳ lạ, Thanh Quân chết rồi thì thôi, cũng xem như là có người kết oán với bà ta. Thế nhưng Lưu vận chuyển sao lại chết rồi? Ai có thù với ông ta hay sao? Trong phủ Bàng gia này, nhiều người như vậy..."

Yến Ly nghi hoặc một lúc xong lại nhìn về phía Bàng Phụ Lương, Bàng Phụ Lương là chủ nhân tòa viện, theo lý mà nói thì ông ta chính là người dễ dàng làm những chuyện mà không muốn người khác biết nhất, thế nhưng mặt khác, ông ta cũng không thể nào giết người ở ngay trong nhà mình được.

Thấy Yến Ly nghi ngờ nhìn vào chính mình, Bàng Phụ Lương liền cười khổ, "Điện hạ, tiểu nhân cũng không biết là xảy ra chuyện gì, trước đây vẫn sống yên yên ổn ổn ở trong nhà này, thế nào mà đột nhiên liền..."

Uông Hoài Vũ cũng tiến lên một bước, "Đợi đến khi phá được án rồi Bàng lão gia thật sự nên mời sư phụ về phủ đuổi vận xui đi thôi. Hiện giờ đã chết liên tiếp 3 người rồi, mà những kiểu chết này đều không hề giống nhau, thật đúng là..."

Bàng Phụ Lương sửng sốt, "Đã chết 3 người?"

"Thanh Ly đó." Uông Hoài Vũ cau mày, "Vốn cho rằng Thanh Ly có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng đêm qua lại phát hiện đầu mối mới, Thanh Ly cực kỳ có khả năng là bị mưu sát." Nói xong Uông Hoài Vũ liếc nhìn Bàng Phụ Lương một cách rất quái gở, "Mặc dù Thanh Ly không phải chết bên trong Thanh Huy viên, thế nhưng cũng đã từng ở bên trong Thanh Huy viên. Bàng lão gia suy nghĩ cẩn thận lại một chút."

Bàng Phụ Lương nhất thời ngây ngẩn cả người, cứ thế không tiếp lời Uông Hoài Vũ nữa.

Uông Hoài Vũ nhìn ông ta giây lát, "Đi thôi, đến chỗ Lưu vận chuyển ở xem thử."

Lời Uông Hoài Vũ nói ở bên ngoài thì Yến Trì đều nghe được, trong giây lát hắn cũng sinh ra chút hảo cảm đối với vị Tri phủ cao lớn thô kệch này rồi. Tần Hoan đang đứng trong góc rửa tay, nghe thấy thế cũng nói một câu, "Uông Đại nhân cực kỳ thông minh."

Yến Trì hừ một cái rồi nở nụ cười, "Ngồi được đến vị trí này thì đương nhiên phải thông minh rồi."

Cửa phòng mở rộng ra, không biết lúc nào thì Yến Ly sẽ xông vào cho nên Yến Trì chỉ có thể đứng nhìn Tần Hoan. Tần Hoan rửa tay xong xuôi quay lại liền phát hiện ra con ngươi vốn sâu thẳm của Yến Trì lại như cháy lên một ngọn lửa, nàng sửng sốt, tim cũng đập lỡ một nhịp. Hai người đang 4 mắt nhìn nhau, đột nhiên ngoài cửa có một bóng dáng lóe lên, là Tần Diễm đi đến.

"Cửu muội muội, muội làm sao thế?"

Tần Hoan thản nhiên như không phất phất bàn tay, "Mới vừa rửa tay xong."

Yến Trì lặng lẽ xoay người đi ra khỏi cửa, Tần Hoan cũng đi theo hắn. Ra khỏi cửa rồi Yến Ly lập tức tiến lên, lại đánh giá Tần Hoan từ trên xuống dưới, Tần Hoan thấy hắn như vậy không khỏi có chút nghi hoặc, "Điện hạ làm sao thế?"

Yến Ly thở dài, "Cửu cô nương thật sự khiến cho người ta quá mức kinh ngạc."

Tần Hoan bật cười, "Khiến cho Điện hạ chê cười rồi."

"Không dám cười, không dám cười." Dáng vẻ của Yến Ly giống như hắn chỉ muốn xoay tròn xung quanh Tần Hoan, "Ta chỉ là tò mò, Cửu cô nương làm thế nào để luyện ra y thuật cao siêu xuất thần như vậy, lại còn có thể giúp đỡ nghiệm thi nữa?"

Tần Hoan cong môi, "Chẳng lẽ Điện hạ muốn học y thuật à?"

Ánh mắt Yến Ly chợt lóe, "Ngươi không nói thì ta cũng thật sự có ý định này, Cửu cô nương có cần thu nhận một đồ đệ không?"

Tần Hoan chỉ muốn chống chế cho qua lòng hiếu kỳ của Yến Ly, dù sao càng đến gần kinh thành thì 2 chữ 'Thẩm Nghị' lại càng là cấm kỵ. Thế nhưng nghe thấy Yến Ly nói đến chuyện thu đồ đệ thì nàng cũng chỉ đành cười khổ, "Dân nữ nào dám..."

Yến Ly chính là đang có hứng thú, hắn còn định tiếp tục trêu chọc Tần Hoan nữa thì bất thình lình có một ánh mắt cực kỳ có áp lực rơi lên trên người hắn. Yến Ly ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng nuốt ngược những lời định nói lại, hắn sửa lời, "Uông Đại nhân đến viện của Lưu vận chuyển điều tra, các ngươi có định cùng nhau đến đó xem không?"

Yến Ly nói 'các ngươi' đương nhiên là chỉ Tần Hoan, Tần Diễm và cả Tần Sương.

Tần Diễm gật đầu, "Cũng được, còn không biết Uông Tri phủ có muốn hỏi chúng ta điều gì không?"

Tiếp theo, Yến Trì căn dặn nha sai canh gác thi thể Lưu Nhân Lệ rồi dẫn mấy người Tần Diễm, Tần Hoan cùng đi về phía viện của Lưu Nhân Lệ. Uông Hoài Vũ đi trước một bước, hiện tại đã vào đến trong phòng Lưu Nhân Lệ, lúc Yến Trì và Tần Hoan đến thì đã nghe thấy Uông Hoài Vũ đang hỏi Bàng Phụ Lương.

"Lưu vận chuyển đang chuẩn bị để đi, Bàng lão gia lại không biết?"

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Lưu huynh đúng thật là đã nói đến chuyện muốn đi rồi, thế nhưng còn chưa nói cụ thể hôm nào đi..."

Uông Hoài Vũ nhíu mày, "Ông ta đang chuẩn bị để đi thì lại chết trong hồ sen? Còn nữa, bao quần áo này tìm thấy ở bên ngoài viện của ngươi, ngươi giải thích thế nào?"

Nói xong câu này thì nghe thấy tiếng bước chân, Uông Hoài Vũ quay đầu lại thấy Yến Trì bước vào, liền chỉ vào trong bao quần áo rồi nói, "Điện hạ nhìn xem, Lưu Đại nhân cũng đã thu dọn quần áo xong rồi, có vẻ như dự định sẽ rời khỏi trong nay mai. Có điều ban nãy lại nhặt được bao quần áo này ở bên ngoài viện của Bàng lão gia... Đã kiểm tra thực hư, cả ấn tín của Lưu Đại nhân đều có ở bên trong, đích thật là quần áo của Lưu Đại nhân không thể sai được.

Bàng Phụ Lương liền cười khổ bất đắc dĩ, "Tri phủ Đại nhân, cả đêm qua ta đều nghỉ ngơi ở trong viện của mình, sáng hôm nay mới ra ngoài, căn bản là không hề gặp Lưu huynh. Còn bao quần áo này đúng thật là ta cũng không hiểu."

Uông Hoài Vũ cười như không cười, "Chẳng lẽ bản thân ông ta muốn lén chạy trốn? Sau đó dọc đường đánh rơi mất quần áo mà cũng không biết?"

Uông Hoài Vũ đang nói thì đột nhiên Yến Ly lên tiếng, "Đây là cái gì?"

Lúc vừa mới bước vào cửa, nhìn thấy bao quần áo thì Yến Ly là người đầu tiên tiến đến mở ra xem xét đồ đạc bên trong. Xem một lúc Yến Ly phát hiện ra một quyển trục hình tròn, nói là quyển trục thế nhưng lại giống một cái ống trúc. Hắn cầm lên cho mọi người nhìn thấy, sau đó cũng không biết động vào đâu mà cái nắp của ống trúc đột nhiên mở ra, một xấp giấy gì đó từ bên trong rào rào rơi ra.

Mọi người vừa nhìn thấy thì đều được mở rộng tầm mắt.

Giấy rơi bên trong ống trúc ra, thực ra là một bó ngân phiếu rất to...
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 166: Dầu thắp đèn



Chương 166: Dầu thắp đèn

"Nhiều ngân phiếu như vậy!" Yến Ly kinh ngạc sau đó ngoắc ngoắc thị vệ Lộ Vân đứng canh giữ ngoài cửa, "Qua đây, đếm đi..."

Đừng nói Yến Ly kinh ngạc, mà ngay cả Tần Diễm xuất thân vinh hoa cũng trợn trừng mắt. Ngân phiếu bị rơi xuống đất là một xấp rất dày, mặc dù chỉ có một xấp thôi nhưng mỗi tấm đều có mệnh giá cực lớn.

Lộ Vân mặt không biến sắc đếm xong liền bẩm báo, "Chủ tử, 10 vạn lượng bạc."

Vừa nghe xong thì biểu cảm của mọi người trong phòng đều không tầm thường. 10 vạn lượng bạc, mặc dù Lưu Nhân Lệ là Diêm vận sử đứng đầu vùng Lưỡng Hồ, thế nhưng toàn bộ bổng lộc của cả năm cộng lại cũng không quá 1000 lượng. Còn 10 vạn lượng bạc này, cho dù Lưu Nhân Lệ có làm Diêm vận sử cả trăm năm thì cũng không kiếm ra nổi, vậy thì tiền này ở đâu mà đến...

Chẳng ai bảo ai, ánh mắt của Yến Ly và Uông Hoài Vũ đồng thời rơi lên trên người Bàng Phụ Lương.

Bàng Phụ Lương cười khổ, thở ra một hơi thật dài rồi mới nói, "Không dám gạt Điện hạ và Tri phủ Đại nhân, lần này Lưu huynh thật sự là đến chỗ ta mượn bạc. Ngân phiếu 10 vạn lượng này chính là ngày hôm trước ta đưa cho ông ta."

Yến Ly vừa động bao quần áo, hiện tại không biết tại sao lại cảm thấy bao quần áo kia bốc mùi cho nên ngay lập tức hắn đứng ra xa. Yến Ly nghe thấy thế liền chau mày, "Lưu vận chuyển là mệnh quan triều đình, muốn nhiều bạc như vậy để làm gì?"

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Chỉ nghe ông ta nói trong công việc có xảy ra chút sự cố cho nên phải dùng tiền bạc đến để bù vào..."

Nói như vậy rồi lẽ nào mọi người ở đây còn chưa rõ hay sao. Yến Ly chau mày, Tần Diễm cũng sa sầm, công việc liên quan đến vận chuyển muối mà phải dùng tiền bạc để bù vào thì chỉ có một khả năng. Năm ngoái mới bắt được mấy quan viên tham ô ở phía Đông, lại không nghĩ rằng Lưu Nhân Lệ này cũng chìm sâu trong đó. Đáy mắt Tần Diễm lộ ra vài tia sắc lạnh, lập tức không hề có chút đồng tình nào với cái chết của Lưu Nhân Lệ cả.

Nghĩ như vậy, Tần Diễm không khỏi liếc nhìn Tần Hoan một cái. Lúc trước Tần Hoan nhắc nhở hắn thì hắn mới sai khiến Chu Hoài đi điều tra Lưu Nhân Lệ. chỉ điều tra ra ông ta có vài khoản không sạch sẽ trong thuế muối cho nên hắn liền ra quyết định dứt khoát. Vốn tưởng rằng chỉ có như vậy thôi, thế mà không ngờ đến Lưu Nhân Lệ lại muốn lấy 10 vạn lượng ở chỗ này của Bàng Phụ Lương đi bổ sung thiếu hụt. Tham ô bậc này nếu như bị triều đình biết được căn bản chính là tội chết, mà nếu hắn quay về kinh thành tiến cử Lưu Nhân Lệ vào Hầu phủ, quả nhiên chính là rước họa vào thân...

Trong lòng Tần Diễm càng nghĩ càng sợ, cho nên hắn lại càng coi trọng Tần Hoan hơn nữa.

"Thú vị, thú vị thật, muốn dùng 10 vạn lượng bạc đi bổ sung, số lượng tham ô này quả nhiên không ít đâu."

Ý cười trên mặt Yến Ly dào dạt, "Bàng lão gia không hổ là nhà giàu nhất Tây Bắc, động một cái đã lấy ra 10 vạn lượng bạc. Nếu Bàng lão gia biết Lưu Nhân Lệ phạm tội lại còn giúp hắn che giấu, thật sự là cực kỳ lương thiện..."

Bàng Phụ Lương biết lời này của Yến Ly toàn là mỉa mai cợt nhả, thế nhưng ông lại không dám phản bác, "Điện hạ thứ tội, ban đầu tiểu nhân cũng không biết ông ta dùng bạc để làm gì, về sau đoán được 1 chút mới hỏi nhưng ông ta lại không chịu nói cho rõ ràng. Tiểu nhân cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại nghĩ đến đều là chỗ bằng hữu cũ cho nên chưa từng nghĩ đến chuyện báo quan. Là tiểu nhân nối giáo cho giặc rồi."

Thái độ của Bàng Phụ Lương quả nhiên thay đổi rất nhanh, Yến Ly vừa cười vừa nói, "Bàng lão gia làm vậy cũng là hành xử của con người theo lẽ thường thôi. Có điều... 10 vạn lượng bạc mà cũng có thể tùy tiện đưa ra ngoài, sản nghiệp dưới tên Bàng lão gia nộp thuế 1 năm bao nhiêu tiền?"

Trên trán Bàng Phụ Lương toát đầy mồ hôi, "Điện hạ nói đùa, bên ngoài đều đồn đại Bàng gia là cự phú, thế nhưng trên thực tế 10 vạn lượng này cũng là tiểu nhân phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có được, nếu không nể tình bạn bè thì nhất định tiểu nhân sẽ không cho mượn. Mà hôm trước tiểu nhân cũng đã nói rõ ràng với Lưu vận chuyển rồi, chỉ có lần này chứ không có lần sau. Còn về nộp thuế, sản nghiệp trên danh nghĩa Bàng thị hàng năm đều nộp thuế thuộc hàng đầu của Tây Bắc, nhất định không dám tham ô một hào..."

Yến Ly cười ha ha, "Bàng lão gia không cần căng thẳng, ta chỉ tùy tiện nói chút thôi."

Bàng Phụ Lương cười trừ làm lành, Uông Hoài Vũ lại nhìn xấp ngân phiếu, "Ngân phiếu này hiện tại thu giữ, đợi vụ án này điều tra xong rồi, nếu như Bàng lão gia không liên quan gì đến vụ án thì ngân phiếu này sẽ trả lại cho Bàng lão gia. Có điều Bàng lão gia thông đồng Lưu vận chuyển thì cũng phải bàn bạc sau."

Bàng Phụ Lương đành phải cười cười đáp lời, Yến Trì ở bên cạnh nhìn Bàng Phụ Lương giây lát sau đó đảo mắt nhìn ra ngoài cửa.

Ngay ở cửa phòng ngoài, Bàng Nghi Văn đã mấy ngày nay không lộ diện hiện tại lại đứng thò đầu thò cổ nhìn vào bên trong. Hắn không dám tiến vào, thế nhưng khi nhìn thấy Tần Hoan cũng đang ở trong thì ánh mắt hắn lại dừng lại trên người nàng lâu một chút.

Còn bên này, Uông Hoài Vũ đang căn dặn, "Lục soát chỗ này thật kỹ đi, nhưng người còn lại theo ta ra bên ngoài nhìn xem."

Uông Hoài Vũ phân phó xong lại nhìn Yến Trì, Yến Trì liền nói, "Ngươi cứ đi làm đi, tạm thời không cần quản ta."

Uông Hoài Vũ cung kính đáp lời, sau đó mới dẫn theo người ra ngoài. Bàng Phụ Lương dẫn theo Bàng Hữu Đức đi theo Uông Hoài Vũ, ra đến bên ngoài, Bàng Nghi Văn vội vàng chào đón, "Phụ thân, sao lại chết người..."

Bàng Phụ Lương nghe thấy câu này thì cơn tức trong lòng đột ngột dâng cao, ông hung hăng lườm Bàng Nghi Văn một cái mà không trả lời.

Chuyện Bàng Nghi Văn ăn 'thiên kim trầm mộng hoàn' bị Bàng Phụ Lương bắt gặp thì trong lòng hắn đang rất chột dạ, đương nhiên không dám làm càn mà chỉ cung kính lẳng lặng đi theo sau lưng Bàng Phụ Lương thôi...

Tần Hoan lại đang ở bên trong đánh giá gian phòng của Lưu Nhân Lệ.

Nhìn một vòng, ánh mắt Tần Hoan rơi vào một cái giá đèn ở trước cửa sổ phía Đông.

Đó là một ngọn đèn bằng đồng hình chim hạc, mà hiện tại nến cắm bên trên đã cháy hết, sáp nến biến thành màu nâu chảy nhỏ giọt từ trên chân cắm xuống dưới, ngay cả bấc đèn cũng đã cháy hết chỉ còn lại có mấy vết bị cháy đen.

Tần Hoan quay người lại nhìn về những chỗ khác trong phòng, thế nhưng lại không thấy có ngọn đèn nào khác nữa. Tần Hoan chau mày, cảm thấy có chút kỳ quái.

Yến Trì tiến lên hỏi, "Làm sao thế?"

Tần Hoan chỉ vào giá đèn hình chim hạc kia, "Ngọn nến kia cháy hết rồi."

Yến Trì đến nhìn sau đó cũng chau mày, Yến Ly cũng tiến lên tò mò hỏi, "Làm sao thế? Ngọn nến cháy xong rồi thì làm sao?"

Tần Hoan liền hỏi ngược lại, "Liệu Điện hạ có để cho ngọn nến này cháy rụi hoàn toàn không?"

Yến Ly nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, "Nến cháy hết thì dần dần ánh sáng càng lụi tàn đi, không thể nào cháy đến mức bấc nến cạn kiệt được, bình thường cứ thấy nến sắp hết là đã thay cây khác rồi..."

Tần Hoan cũng nói thêm, "Thanh Huy viên tiếp khách rất chu đáo, nếu như phát hiện nến đã cháy hết hoặc gần hết rồi thì đương nhiên cũng sẽ thay mới. Bởi vậy có thể thấy được, khả năng cao cả đêm hôm qua Lưu Đại nhân không hề ngủ, cho nên mới để cho nến cháy hết rồi."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, Tần Hoan lại nói tiếp, "Điều này giải thích vì sao Lưu Đại nhân lại chết vào lúc nửa đêm, y phục trên người lại rất chỉnh tề, chắc chắn ông ta vì chuyện gì đó mà lo âu đến mức không ngủ được..."

Yến Ly cười cười, "Ngân phiếu cũng đã lấy được rồi, còn có thể vì chuyện gì mà ngủ không được?"

Yến Trì và Tần Hoan liếc nhau, Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không biết được, còn một chuyện nữa hết sức kỳ quái, trong phòng này không có khả năng chỉ có 1 ngọn nến được. Nến này đã cháy suốt một đêm, nhất định phải còn có đèn nào khác nữa.

Yến Trì chau mày, sau đó hắn xoay người ra cửa căn dặn Bạch Phong mấy câu.

Bạch Phong lĩnh mệnh mà đi, lúc Yến Trì quay về liền gặp Tần Hoan đang nhìn bao quần áo của Lưu Nhân Lệ. Hắn bước đến bên cạnh nàng, liền thấy nàng đang nhìn nhìn vào vết bùn đất dính trên bao đồ. Uông Hoài Vũ nói bao đồ này là nha sai nhặt được ở bên ngoài Huy viên, mấy hôm nay trời quang nên tuyết đã bắt đầu tan ra rồi, bao đồ bị rơi xuống đất chắc chắn sẽ dính vào bùn đất và nước tuyết.

Đột nhiên Tần Hoan nhấc bao đồ lên rồi đưa lên mũi ngửi ngửi một cái.

Yến Trì chau mày, "Làm sao thế?"

Tần Hoan lắc đầu, "Có mùi hơi kỳ lạ, cũng không phải quá nặng nên nhất thời còn chưa nhận ra."

Yến Trì nhấc bao đồ lên, thế nhưng đây cũng không phải vết bẩn gì quá rõ ràng, sau đó hắn cũng đưa lên mũi ngửi ngừi. Mặc dù hắn cũng thấy được mùi vì có chút kỳ quái thế nhưng lại không nhận ra được đây là cái gì.

Còn phía bên này, Tần Hoan trầm giọng nói, "Lưu Đại nhân chết ở hồ sen, nếu như chỗ này là viện của Lưu Đại nhân, chỗ này là hồ sen, chỗ này là Huy viên, vậy tại sao bao quần áo có thể rơi được ở bên ngoài Huy viên chứ?"

Tần Hoan chỉ 3 vị trí ở trên bàn, mà cả 3 vị trí này đều nằm ở những hướng khác nhau.

Yến Ly thò người qua, "Nếu như Lưu vận chuyển thật sự muốn chờ đến sáng rồi rời đi thì sao? Ông ta đi tìm Bàng lão gia hả? Rồi sau đó... Hai người bọn họ tranh cãi nên xảy ra tranh chấp? Huống hồ Bàng lão gia đưa cho Lưu vận chuyển 10 vạn lượng bạc vốn là cực kỳ quái lạ... Có khi nào giữa 2 người bọn họ vẫn còn có khúc mắc gì đó."

Cách nghĩ của Yến Ly cũng giống như những người bình thường khác, mà sự xuất hiện của bao đồ này liền khiến cho cái chết của Lưu Nhân Lệ liên quan đến Huy viên. Tần Hoan lắc đầu, "Mặc dù cũng không phải không có khả năng này, thế nhưng Bàng lão gia không thể ngu ngốc như vậy được, nếu xảy ra tranh chấp ở ngay bên ngoài Huy viên, sau đó Lưu Đại nhân lại chết ở trong hồ sen, tính khoảng cách từ Huy viên đến hồ sen, cùng với khoảng cách từ viện của Lưu Đại nhân đến hồ sen có vẻ như tương tự nhau."

Yến Trì híp mắt, "Lúc Thanh Quân cùng ăn cơm với Bàng lão gia đã bị hạ độc, hiện tại bao quần áo của Lưu Nhân Lệ lại xuất hiện ở ngay bên ngoài Huy viên. Cả 2 sự kiện này thoạt nhìn có vẻ có liên quan chặt chẽ đến Bàng lão gia, thế nhưng khi suy xét kỹ lưỡng thì lại không còn thấy chắc chắn như vậy nữa."

"Nếu nói như vậy, tức là hung thủ đang cố ý?" Yến Ly bất ngờ phản ứng rất nhanh.

Thấy Tần Hoan có vẻ như lại đang trầm tư suy nghĩ gì đó, Yến Trì lại nói, "Chờ một chút đi, để xem Uông Đại nhân có thể tra ra cái gì hay không."

Hắn vừa dứt lời thì Tần Hoan lại đi ra cửa phòng, nàng đứng đó chau mày suy nghĩ giây lát sau đó lại tiến lên mấy bước. Nàng đứng ở giữa sân nhìn vào cửa, sau đó lại nhìn xung quanh sân, sau cùng là đứng ở cửa viện.

Tần Sương thấy Tần Hoan như vậy thì là người đầu tiên đi theo, Yến Ly thấy thế cũng đi ra bên ngoài bởi vậy nên chỉ còn lại mỗi mình Yến Trì ở phía sau. Tần Sương đi đến bên cạnh Tần Hoan, "Muội đang nhìn gì thế?"

Tần Hoan trầm giọng, "Ta đang nghĩ Lưu Đại nhân ra ngoài như thế nào."

"Nghĩa là sao?" Tần Sương mở to mắt, nàng hơi không hiểu lắm.

Tần Hoan nhìn thoáng qua về hướng hồ sen, "Trong phòng không hề có dấu vết xô xát, cảnh tượng trong viện cũng hoàn toàn bình thường, có thể thấy được chắn hẳn Lưu Đại nhân là tự mình đi từ trong phòng ra."

Nói xong Tần Hoan lại đi lên con đường dẫn đến hồ sen ở phía Nam.

Hồ sen vào mùa đông cũng không bài trí phong cảnh gì, ban ngày chỉ có Bàng Gia Ngôn thỉnh thoảng đến đó chơi đùa mà thôi, còn buổi tối lại càng ít có người qua lại. Tần Hoan chậm chạp bước đi trên đường, đôi mắt nàng cực kỳ u ám.

Nàng đang suy nghĩ vụ án nên Tần Sương chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng nàng, cả Yến Trì và Yến Ly cũng đi theo, Tần Diễm lại thong thả đi tuốt phía sau cùng. Một lát sau Tần Hoan đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu lại nhìn trên con đường sau lưng có đầy người đi theo nên không khỏi ngạc nhiên.

Suốt dọc đường đi nàng không hề phát hiện ra có gì khác thường, cảm giác hình như mình suy đoán sai lầm rồi, nên hiện tại nhìn thấy tất cả mọi người đều đi theo mình thì không khỏi có chút dở khóc dở cười. Tần Sương nói, "Sao muội lại không đi nữa, muội đang định đi đâu vậy? Hồ sen à?"

Tiếp tục đi về phía trước đúng là đi đến hồ sen, thế nhưng Tần Hoan lại cảm thấy Lưu Nhân Lệ không thể một mình chạy đến hồ sen vào giữa đêm khuya được. Nàng lắc đầu, "Không phát hiện ra điều gì cả, không đi nữa, quay về thôi."

Tần Sương cũng chẳng thấy có gì quan trọng cả, còn Yến Ly lại có chút nghi hoặc tiến lên trước hỏi, "Chỗ này có chút hẻo lánh nhỉ."

Viện của Lưu Nhân Lệ nằm ở trục phía Bắc trong phủ, mà hồ sen này nằm ở phía Tây Nam, đoạn đường này đi tới thì đều là cây cối hoa cỏ cành lá sum suê. Thậm chí con đường cũng không rộng được như đường chủ đạo, vào buổi tối chắc chắn sẽ chẳng có ai đi lên đường này.

"Đúng vậy, vẫn nên chờ xem Uông Tri phủ có lục soát ra điều gì không."

Tần Hoan nói xong, đang định quay người bước đi thì đột nhiên Yến Ly lại khịt khịt mũi.

"Chờ một chút, các ngươi có ngửi được mùi gì không?"

Yến Ly lớn lên trong nhung lụa đương nhiên sẽ cực kỳ mẫn cảm với mùi hương, hắn nhíu mày tỏ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.

Tần Hoan nghe thấy thế cũng ngừng chân lại, mà đúng lúc đó có một cơn gió lạnh thổi từ hướng Tây Nam qua đây. Đáy mắt Tần Hoan lóe lên một tia sáng, nàng đi theo con đường nhỏ tiếp tục tiến lên phía trước. Yến Ly xoa xoa cánh mũi sau đó cũng đi theo nàng, rất nhanh Tần Hoan cũng ngửi được mùi kia, mùi này chính là mùi kỳ quái dính ở trên bao quần áo của Lưu Nhân Lệ, thậm chí còn nồng đậm hơn một chút...

"Mùi vị này ban nãy ở trong phòng kia ta cũng ngửi thấy được."

Yến Ly tự nói một câu, Tần Hoan lại bước đi nhanh hơn một chút, rất nhanh nàng đã đến được chỗ núi giả ở phía Bắc của hồ sen. Bên hồ sen này có 2 ngọn núi giả độc lập, mỗi một ngọn núi đều rỗng ruột và có rất nhiều lối đi ngầm bên trong. Lúc Tần Hoan nhìn thấy núi giả thì nhăn mày một cái sau đó bước nhanh đến bên cạnh.

"Là chỗ này à?" Yến Ly hỏi một câu, cũng đi theo Tần Hoan nhìn thấy núi giả, thế nhưng Tần Hoan tìm quanh một vòng cũng không thấy được bên ngoài có điều gì kỳ lạ. Đột nhiên nàng dừng khựng lại...

"Đây hình như là mùi của dầu thắp đèn..."

Tần Hoan nói xong dường như Yến Ly cũng nhớ ra, "Chỗ này sao lại có dầu thắp đèn?"

Vừa dứt lời thì Yến Ly cũng thấy được lối vào của ngọn núi giả, nhất thời hắn cũng sinh ra lòng hiếu kỳ muốn chui vào trong. Trong lòng Tần Hoan cũng vừa động, chẳng lẽ là ở bên trong núi giả này? Nàng vừa mới nghĩ như thế thì đột nhiên Yến Ly hô một tiếng từ bên trong núi giả, "Chỗ này, ở trong này này, tìm được rồi..."

Tần Hoan nghe thấy thế lập tức đi vào bên trong, mặc dù trong núi giả ánh sáng rất yếu thế nhưng xung quanh lại có lỗ nhỏ đủ lọt ánh sáng vào. Chưa đi được mấy bước Tần Hoan đã nhìn thấy Yến Ly đứng bên trong đang nhìn xuống chân mình, nàng tiến lên nhìn thì thấy trước mặt Yến Ly quả nhiên là một ngọn đèn nhỏ bị đổ trên mặt đất.

Yến Ly ngạc nhiên nói, "Sao lại ở chỗ này? Nửa đêm nửa hôm Lưu vận chuyển không chỉ chạy đến chỗ hồ sen này mà lại còn chui vào bên trong núi giả à? Chẳng lẽ ông ta cũng muốn chơi trò trốn tìm..."

Nói đến đây đột nhiên Yến Ly cũng không nhịn được mà lạnh buốt sống lưng, hắn đang nghĩ đến hình ảnh của Bàng Gia Vận ngày hôm trước.

Mấy người Yến Trì cũng đã đi theo đến đây, thấy Yến Trì cũng đến thì Tần Hoan lên tiếng, "Đương nhiên Lưu Đại nhân sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, trừ phi ông ta bị cái gì đó thu hút đến."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back