Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 161: Độc mạn đà la (1)



Chương 161: Độc mạn đà la (1)

"Cái gì?! Cửu cô nương?!" Yến Ly tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Thất ca muốn để Cửu cô nương hỗ trợ nghiệm thi?"

Yến Ly nói xong những người khác đứng ở trong phòng cũng đều chau mày. Hôm nay Tần Hoan mặc bộ váy màu xanh ngọc, bên trên là áo ngắn màu hồng cánh sen có thêu một nhánh hoa lan, cả người giống như bông hoa phong lan trong tuyết vừa thanh cao vừa tinh khiết. Để cho một tiểu cô nương như vậy lại đi nghiệm thi? Mọi người đều cảm thấy hoàn toàn không thích hợp, sau đó lại hoài nghi, một tiểu cô nương như Tần Hoan có thể nhìn ra được cái gì chứ?

"Đương nhiên có thể." Ngay tại lúc tất cả mọi người còn đang chần chờ, Tần Hoan đột nhiên tiến lên phía trước đáp lời.

Ánh mắt Yến Ly đảo quanh, bình tĩnh nhìn Tần Hoan, hắn mới chỉ gặp nàng được 3 lần, theo hắn thấy thì Tần Hoan khiến cho người ta tán dương chính là dung mạo và phong thái của nàng. Trừ điều đó ra thì hắn còn biết thêm chuyện Tần Hoan khám bệnh cho Dụ Thân vương, hắn chỉ cho là nàng đã từng học qua y thuật mà thôi, chứ hoàn toàn không ngờ đến Tần Hoan lại còn dám nghiệm thi nữa.

Trong mắt Yến Ly có vài phần nghi ngờ, ngược lại Yến Trì lại đang căn dặn Bàng Phụ Lương.

"Đi đốt đèn mang đến đây, làm cho gian phòng này sáng lên một chút."

Hiện tại ánh sáng trong phòng vẫn dựa vào cái đèn bão ban nãy Bàng Hữu Đức mang đến, Yến Trì vừa ra lệnh thì Bàng Phụ Lương vội vàng tuân theo, quay người lại đi phân phó hạ nhân.

Phục Linh đứng bên cạnh hỏi, "Tiểu thư, có cần phải đi lấy đồ đến không?"

Tần Hoan lắc đầu, đi sát đến bên cạnh người Đàm phu nhân.

Đàm phu nhân chết chưa lâu, huống hồ có nhiều người như vậy chờ xem nên Tần Hoan liền không dùng đến mấy thứ bảo hộ. Nàng chỉ xắn tay áo lên, cánh tay trắng trẻo nhỏ mảnh như ngó sen, nàng đi đến bên cạnh Đàm phu nhân sau đó dừng chân lại nhìn sang Yến Trì. Yến Trì liền gật đầu, "Bắt đầu đi..."

Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Đi lấy giấy bút đến đây, ghi lại."

Uông Hoài Vũ vẫn còn đang thất thần, lần đầu tiên Yến Trì dẫn Tần Hoan đến chỗ sân khấu kịch thì ông ta đã biết trong lòng Yến Trì địa vị của nàng nhất định là rất cao, lại còn lần thứ 2 đến phủ nha, Uông Hoài Vũ lại càng không dám coi thường vị Cửu cô nương Hầu phủ này. Thế nhưng ông không ngờ đến Yến Trì lại để cho Tần Hoan đi nghiệm tử thi. Tần Hoan xuất thân từ Tần thị không nói, dung mạo cũng hơn người, mà cô nương bình thường đều sẽ sợ hãi người chết, thậm chí ngay cả đại nam nhân cũng cảm thấy xui xẻo, vậy mà Yến Trì lại còn để cho nàng đến nghiệm thi.

Uông Hoài Vũ sững sờ mãi một lúc lâu sau, nghe thấy mệnh lệnh của Yến Trì mới làm cho ông hoàn hồn lại, ông nhìn về phía Bàng Phụ Lương rồi vội vàng nói, "Mau... Đi tìm giấy bút đến đây..."

Bàng Phụ Lương vội vàng hạ lệnh, rất nhanh sau đó giấy bút đã đến được tay Uông Hoài Vũ.

Lúc Uông Hoài Vũ cầm được giấy bút thì Tần Hoan vẫn đang dùng tay không sờ mó dọc từ vai cho đến bắp chân Đàm phu nhân. Sau đó nàng vén váy áo bà ta lên, kéo cả tất chân ra một chút.

"Nạn nhân là nữ, tuổi tác trong khoảng 45-55 tuổi."

Tần Hoan nói xong, ánh mắt rơi lên chỗ mắt cá chân Đàm phu nhân. Làn da bà ấy thiên về trắng, mà hiện tại trên mu bàn chân đã có thi ban màu tím cực kỳ nhỏ hiện lên. Tần Hoan liền nói, "Đã có thi ban màu đỏ tím xuất hiện trên mắt cá và mu bàn chân nạn nhân, chúng xếp theo hình khối và hơi cong, thi thể đã bước vào thời kỳ c**ng c*ng đầu tiên, tứ chi đã bắt đầu cứng lại."

Nói xong Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cạnh đầu Đàm phu nhân, tay nàng thăm dò từng chút bên trong búi tóc bà ta, sau đó lại nghiêng nghiêng đầu bà sang 2 bên, kiểm tra lần lượt từ sau gáy cho đến ngũ quan, nàng khẽ chau mày sau đó mới bắt đầu kiểm tra cổ thi thể. Cổ áo Đàm phu nhân khá cao, cài khuy kín kẽ, Tần Hoan cởi bỏ 4 khuy áo phía trên, ngay lập tức vết dây hằn trên cổ Đàm phu nhân xuất hiện ra ngoài. Tần Hoan nhìn giây lát rồi đột nhiên ngước mắt lên nhìn xung quanh một chút...

Ngay lúc đó Yến Trì lập tức giơ một ngọn đèn đến gần bên người nàng.

Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì một cái sau đó lại cúi đầu xuống cẩn thận quan sát...

Đèn được đưa đến gần, vết dây trên cổ Đàm phu nhân càng hiện ra rõ ràng hơn, "Sắc mặt nạn nhân trắng bệch, do huyết mạch ở gáy bị đè nén gây ra, mặt khác, dưới mí mắt nạn nhân có những điểm xuất huyết rất nhỏ, méo trên của vết hằn trên cổ cũng có những đường máu đọng màu đỏ sậm. Trên người hiện tại không phát hiện ra ngoại thương, tạm thời chưa phát hiện ra dấu vết trúng độc, trước mắt chỉ xác định được duy nhất vết thương chí mạng trên cổ do bị treo cổ mà chết."

Vừa dứt lời, Uông Hoài Vũ chau mày, "Thật sự là treo cổ tự sát?"

Tần Hoan không ngẩng đầu, giọng nói lại nghiêm trang lạnh thấu xương, "Treo cổ chết, cũng không nhất định là tự sát."

Uông Hoài Vũ chỉ mím môi một cái rồi không nói tiếp nữa, hiện tại chỉ yên lặng ghi nhớ toàn bộ lời của Tần Hoan mà thôi. Tần Hoan cẩn thận xem xét vết thương cổ của Đàm phu nhân, một lát sau lại tách miệng bà ta ra nhìn nhìn, sau đó lên tiếng, "Vết dây hằn sâu đằng trước, nông dần sang 2 bên rồi biến mất ở phía sau gáy, mà màu sắc vết hằn tạo thành màu xanh tím vừa rộng vừa ngay ngắn, độ rộng lại không khác biệt lắm so với đai lưng. Đai lưng làm bằng tơ lụa mềm, vết hằn trên cổ cũng không có tổn thương gì, tương đối phù hợp cho nên có thể xác định nạn nhân chính xác là bị đai lưng mà mọi người nhìn thấy kia thắt cổ chết. Vết hằn nằm phía trên yết hầu, đầu lưỡi nạn nhân ngang bằng với răng, chưa lồi ra ngoài, xương móng tổn thương nhẹ, có tình trạng xuất huyết..."

(Xương móng: là xương hình chữ U nằm ở gốc lưỡi phía trước cổ, dưới và là lớn nhất của , không phải móng tay đâu nhé)

Đêm lạnh vốn đã khiến cho người ta sợ hãi rồi, từng câu từng chữ bình tĩnh, rõ ràng rành mạch của Tần Hoan không hiểu sao càng khiến cho gian phòng này lạnh hơn vài phần. Nàng nói xong những điều này thì lông mày hơi chau lại, sau đó nàng lại nghiêng người nhìn sang 2 bàn tay Đàm phu nhân.

"Thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng 2 canh giờ trước, chính là từ qua nửa giờ Mùi đến giữa giờ Thân." Tần Hoan vừa nói vừa cẩn thận xem xét tay Đàm phu nhân, lông mày nàng lại càng nhíu chặt hơn nữa.

"Qua nửa giờ Mùi đến giữa giờ Thân? Lúc đó ta vừa mới an bài xong viện cho bà ta, bà ta nói muốn ngủ lại ở đây." Bàng Phụ Lương vội vàng lên tiếng, có thể nhìn ra được ông ta cực kỳ phiền não, đang êm đẹp vậy mà lại có người chết.

Uông Hoài Vũ viết từng câu xuống, ngước mắt lên thì thấy được Tần Hoan đang chau mày, "Cửu cô nương? Sao thế?"

Tần Hoan ngừng giây lát, "Trong phòng không có bất luận dấu vết vùng vẫy tranh đấu nào, trên tay chân nạn nhân cũng không hề có bất cứ vết thương nào khác."

Nói như vậy xong, Uông Hoài Vũ lại nheo mắt, "Cho nên... vẫn là tự sát?"

Tần Hoan suy nghĩ giây lát rồi nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Uông Tri phủ nhất định đã chứng kiến qua không ít vụ án, cũng đã gặp rất nhiều người tự treo cổ khác, mặc dù là chính mình hạ quyết tâm tự sát thế nhưng đau đớn trước khi chết lại hoàn toàn không phải vì thế mà giảm đi. Bất cứ ai treo cổ thì lúc đó đều là cực kỳ đau đớn, một khi đau đớn thì chắc chắn sẽ vùng vẫy theo bản năng... Bình thường, lúc treo lên thì cổ sẽ là nơi chịu đựng toàn bộ sức nặng của cơ thể, vết hằn dây chắc chắn sẽ sung huyết và có một vài điểm xuất huyết, thậm chí còn có tổn thương trên da ở đâu đó do vùng vẫy trong vô thức. Vậy mà lần này, mặc dù đúng là nạn nhân treo cổ trên đai lưng mà chết, thế nhưng nếu như nạn nhân đã vùng vẫy thì chắc chắn điểm xuất huyết và vết sung huyết dưới da chắc chắn sẽ rất nhiều. Còn đằng này, Uông Tri phủ mời xem..."

Tần Hoan chỉ lên cổ Đàm phu nhân, "Vết hằn như vậy, có thể nói là cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề."

Uông Hoài Vũ đi đến bên cạnh Đàm phu nhân, cúi đầu xuống quả nhiên nhìn thấy đúng như lời Tần Hoan nói. Thân là Tri phủ, án lớn án nhỏ trong thành Dự Châu ông đều tham dự, mặc dù không phải ngỗ tác thế nhưng cơ bản nhất ông vẫn sẽ biết đến. Vừa nghe Tần Hoan nói như vậy thì Uông Hoài Vũ cũng có chút chần chừ, "Vậy thì Cửu cô nương cảm thấy được đây là vì sao?"

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Vẫn chưa xác định được, có điều vẫn còn có chút kỳ quái."

Tần Hoan nói xong lại quay đầu nhìn sang sợi dây lưng kia, dây lưng làm bằng tơ lụa cực kỳ mềm mại, đã sớm bị tháo xuống để sang bên cạnh người của Đàm phu nhân. Tần Hoan cầm dây lưng lên cẩn thận xem xét một lần, ngoại trừ chỗ thắt nút và chỗ vắt qua xà nhà có chút nếp nhăn bị mài mòn thì chỗ khác hoàn toàn không bị tổn hao gì. Bởi vậy Tần Hoan lại chau mày lại.

Đã đến lúc này rồi Uông Hoài Vũ cũng không dám sinh ra chút lòng coi thường nào đối với Tần Hoan, ông vội hỏi, "Sao thế?"

Tần Hoan ngước lên nhìn thoáng qua Uông Hoài Vũ, nhưng nàng lại có chút do dự, "Trừ khi lúc Đàm phu nhân tự sát đã không còn biết đau đớn khó chịu nữa, nếu không phải như vậy thì người bình thường vào lúc đó sẽ theo bản năng mà vùng vẫy rồi túm lấy sợi dây treo. Thế nhưng sợi dây này hoàn toàn không có dấu vết gì của móng tay cào vào cả. Chỗ này là đoạn vắt lên trên xà nhà, còn chỗ này là nút thắt, ngoài ra những nơi khác không hề có dấu vết tổn hại nào cả. Hơn nữa sợi dây lưng này là Thanh tơ của Hồ Châu, là một trong những loại tơ lụa cực kỳ dễ sinh ra nếp nhăn."

Uông Hoài Vũ nheo mắt, "Có vẻ đúng là như vậy, nhưng có khi nào bà ta đã hạ quyết tâm nhất định phải chết?"

Tần Hoan trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu, "Rất khó, khả năng phải nói là cực nhỏ."

Khả năng cho dù có cực nhỏ thì cũng hoàn toàn có thể xảy ra, Bàng Phụ Lương thấy thế liền nói, "Ý của Cửu cô nương chính là... cũng có thể là tự sát? Tri phủ Đại nhân, sự tình phát sinh trong nhà ta, nếu nói bà ta bị người ta sát hại ta tuyệt đối không tin. Nếu như ta muốn hại người thì cần gì phải để cho bà ta chết ở trong nhà? Chờ sau khi bà ta rời khỏi rồi sai người hạ thủ chẳng phải sẽ ổn thỏa hơn sao?"

Lời này cũng có chút đạo lý, ánh mắt Uông Hoài Vũ hơi đổi, "Cũng có thể là người khác?"

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Làm sao có thể chứ, trong phủ ta tổng cộng chỉ có mấy người chỗ này, nếu như có kẻ cố ý hại người vậy thì có thể là ai chứ? Bà ta chẳng qua chỉ là một người bạn cũ của ta thôi, con trưởng và con thứ của ta cũng không quen thuộc lắm, còn phu nhân và con thứ 3 của ta thì lại càng không quen. Nếu nói là hạ nhân nhà ta hại người, ai lại dám giết người trong nhà của chủ nhân chứ?"

"Nếu như sự việc có thể suy đoán theo lẽ bình thường thì trên đời này sẽ không còn nghi án nữa rồi." Yến Trì chợt lên tiếng, ánh mắt cũng đảo qua khắp gian phòng này, cuối cùng nhìn về án kỷ bên cạnh cửa sổ, "Ly trà trên bàn kia, bên trong vẫn đầy nước trà, chứng tỏ trước khi chết bà ta muốn dùng trà, vậy mà chưa uống một giọt nào?" Nói xong Yến Trì lại nhìn dây lưng dưới đất, "Nhìn trang phục và dáng vẻ vị phu nhân này xem ra cực kỳ chỉnh trang, người như vậy sao lại có thể tháo dây lưng của mình ra thắt cổ? Dây lưng này... xem ra càng giống như trong tình thế cấp bách nên mới bất đắc dĩ lấy ra dùng."

Lời này của Yến Trì không chỉ khiến cho đáy mắt Tần Hoan sáng lên mà ngay cả Tần Diễm và Tần Sương cũng y như vậy. Mới ban nãy Tần Hoan đã nói những lời y hệt như thế, vậy mà hiện tại Yến Trì lại nhắc lại không khác chút nào.

"Thế tử Điện hạ nói cũng có lý." Uông Hoài Vũ đứng dậy, lập tức đi đến bên cạnh nhìn nhìn vào ly trà, sau đó lại nhấc ấm trà trên bàn lên rồi chau mày nói, "Nước trong ấm có vẻ như vẫn còn đầy, xem ra đúng là một giọt cũng chưa uống."

Uông Hoài Vũ nói xong lại nhìn sang Bàng Phụ Lương, "Bàng lão gia, người này rốt cuộc là ai? Hôm nay vào phủ đã phạm phải chuyện gì?"

Bàng Phụ Lương nghe vậy thì đành nở nụ cười khổ, ông nhìn lướt qua Lưu Nhân Lệ rồi nói, "Haizz, ta căn bản không muốn nói, bởi vì đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì... Thế nhưng hiện tại đã đến nước này rồi thì đương nhiên ta phải nói ra sự thật rồi."

Bàng Phụ Lương nói thế thì Tần Hoan cũng đứng lên. Bàng Phụ Lương nhìn quanh mọi người rồi cười khổ, "Xin 2 vị Điện hạ, Tri phủ Đại nhân và cả Tần Thế tử tha thứ, vừa rồi ta đã giấu diếm các vị. Vị phu nhân này... vị phu nhân này kỳ thật là sư phụ của bầu gánh Thanh Ly trong Song Thanh ban, tên là Thanh Quân..."

Lời này vừa nói ra thì toàn bộ người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 161-2: Độc mạn đà la (2)



Chương 161: Độc mạn đà la (2)

Bàng Phụ Lương lại cười khổ, "Chư vị đều biết đó, Bàng gia kinh doanh buôn bán, mấy năm trước đã có duyên gặp gỡ Song Thanh ban, lúc đó quen biết chính là lão bầu gánh Thanh Quân. Thời điểm đó Song Thanh ban vừa mới tạo dựng tên tuổi thành công ở phía Bắc, có năm ta vung tiền bao luôn buổi biểu diễn của Song Thanh ban, cũng bởi vậy nên mới đạt được thành công trong việc mua bán với đối tác, khi đó vị lão bầu gánh này cũng biết điều đó. Có thể nói ta đạt thành giao dịch thì công lao lớn thuộc về Song Thanh ban nên đương nhiên ta đã trả thù lao cực hậu hĩnh, đôi bên cùng cực kỳ vui vẻ. Vì thế nên sau lại có vài lần Song Thanh ban từ chối rất nhiều người khác mà chỉ chuyên nhận lời đến Dự Châu vì ta, thường xuyên qua lại nên chúng ta từ khách hàng biến thành bạn bè. Từ đó cứ đến sát Tết là ta lại mời Song Thanh ban đến Dự Châu, dù là vì công việc hay chỉ đơn thuần là gặp gỡ bạn bè ngày Tết thì vẫn luôn là Song Thanh ban trợ giúp biểu diễn. Sau này Song Thanh ban truyền lại cho Thanh Ly tiếp quản thì ta vẫn theo lệ cũ, năm nay cũng vậy, ai ngờ được Thanh Ly lại xảy ra chuyện..."

Nói xong Bàng Phụ Lương liền khẽ thở dài, trong mắt có chút bi thương.

"Lúc Thanh Ly xảy ra chuyện không may thì ta liền nghĩ đến lão bầu gánh Thanh Quân cũng muốn đến rồi, chỉ không ngờ là bà ta đến nhanh như vậy. Mà bà ta vừa đến đã chất vấn ta là có chuyện gì, ta đương nhiên nói rõ nguyên do. Thầy trò bọn họ tuổi tác cũng không hơn kém nhau nhiều, tình cảm cực kỳ thắm thiết, ta thông cảm cho hoàn cảnh bọn họ nên đã giảng giải rất nhiều lần, nhưng sau đó... Sau đó Thanh Quân nói là Thanh Ly đi rồi thì toàn bộ Song Thanh ban liền lộn xộn cả lên, mà hiện giờ Tri phủ đã bắt hai nhân vật chính của Song Thanh ban đi rồi nên còn không biết sau này Song Thanh ban có thể còn có thể chống đỡ được nữa không. Ý tứ của bà ấy ta hiểu, ta chỉ nói là Song Thanh ban nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với ta, bà ta liền không hề khách khí với ta mà nói ra yêu cầu. Nếu là cái khác thì thôi, thế nhưng bà ta lại đòi căn nhà trọ Thập Phương ở Dự Châu này của ta..."

Uông Hoài Vũ ngạc nhiên, Bàng Phụ Lương lại vừa thương xót vừa bất đắc dĩ, "Muốn tiền thì cũng có thể, thế nhưng sao có thể đòi nhà trọ Thập Phương được? Lại còn muốn căn ở Dự Châu này... Dự Châu là chi nhánh chính, nhà trọ này chính là nơi mà năm đó ta dùng 2 bàn tay trắng hao tâm tổn trí xây dựng lên cơ đồ thì sao ta có thể đồng ý được? Lúc đó ta cố nén giận dữ nhưng vẫn chưa đồng ý, chỉ bố trí sân viện cho bà ta ở trước. Chuyện của Song Thanh ban này còn chưa tra rõ ràng, bà ta có thể tranh thủ suy nghĩ đến những yêu cầu khác, sau đó chờ cho chuyện của Song Thanh ban điều tra ngọn ngành rồi lại nói sau. Nhưng không ngờ là..."

Bàng Phụ Lương thở ra một hơi thật dài, "Bà ta vậy mà lại thắt cổ rồi!"

Đột nhiên Yến Trì hỏi, "Lão bầu gánh rời khỏi Song Thanh ban từ bao giờ?"

Mọi người ở đây đều không ai nhận ra Thanh Quân, đủ để thấy Thanh Quân không phải chỉ mới rời đi từ mấy năm nay. Bàng Phụ Lương suy nghĩ một chút rồi nói, "Vào khoảng 8 hay 9 năm trước, tuổi tác đến 40 rồi thì sẽ không tiện biểu diễn mấy tuyệt kỹ này nữa. Ngay cả hiện tại Thanh Ly cũng đang chuẩn bị lui về sau, năm đó Thanh Quân lui về chính là một lần bị thương ngoài ý muốn trên sân khấu..."

Năm đó thì Tần Diễm và mấy người Yến Ly vẫn còn là mấy nhóc con choai choai, sẽ không cả ngày lăn lộn trong mấy chốn ăn chơi phồn hoa đó, còn Yến Trì thì từ sớm đã ra chiến trường, lại càng rời xa mấy vòng luẩn quẩn xa đọa hưởng lạc chốn kinh thành.

"Sau khi lão bầu gánh rời khỏi Song Thanh ban thì các ngươi vẫn còn liên hệ?"

Yến Trì lại hỏi, Bàng Phụ Lương gật đầu, "Trước đây đã thường xuyên qua lại nên đã có vài phần tình nghĩa, có thể coi là bạn bè cũ. Mà bà ta là người Định Châu, cách đây không xa lắm, cho nên một năm còn có thể gặp lại 1-2 lần. Mấy năm trước lúc ta mời Song Thanh ban thì cũng sẽ mời luôn cả bà ta đến, có lúc bà ta đồng ý nhưng có lúc lại không, năm nay ban đầu bà ta đã từ chối không đến rồi..."

"Chuyện xảy ra được 1 ngày bà ta đã đến cửa rồi, có lẽ bà ta cũng ở cách Dự Châu không quá xa." Đột nhiên Yến Ly lên tiếng, hắn khoanh tay đứng tựa vào cửa, chỉ liếc mắt một cái đã thấy trên mặt hắn tựa như lúc nào cũng mang theo ý cười. Mặc dù đây là một việc rất nghiêm túc, nhưng với dáng vẻ này của hắn chỉ khiến cho người ta cảm thấy hắn là người vô tư ngang ngạnh chứ không hề đường đột mạo phạm...

Bàng Phụ Lương lại cười khổ một tiếng, "Hôm nay lúc bà ta đến thì ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bà ta lại không hề giải thích gì cả."

Uông Hoài Vũ chau mày, "Bà ta trách tội cái chết của Thanh Ly lên đầu ngươi? Hay là muốn lừa ngươi một khoản tiền? Hôm nay vào phủ bà ta đã làm cái gì?"

Bàng Phụ Lương liền nói, "Hôm nay lúc chưa đến giờ Tỵ bà ta đã vào phủ, bởi vì trước đây bà ta cũng quen biết Lưu vận chuyển nên sau khi chúng ta trò chuyện không có kết quả thì đã gọi Lưu vận chuyển đến cùng ăn cơm. Ăn cơm xong lại tán gẫu một hồi thì đã qua nửa giờ Ngọ, lúc đó bởi vì Lưu vận chuyển cũng có mặt cho nên bà ta không tiện tranh luận với ta nữa cho nên mới đi về viện mà ta đã chuẩn bị. Từ lúc đó về sau ta liền không thấy bà ta nữa."

"Bà ta đến đây một mình? Không dẫn theo bất cứ hầu tỳ nào à?" Uông Hoài Vũ hỏi.

Bàng Phụ Lương gật đầu, "Xuất thân từ gánh hát, mặc dù lớn tuổi rồi nhưng các vị cũng có thể thấy được, nhìn qua thì bà ta vẫn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thật của mình. Hồi trẻ bà ta học võ nghệ, mặc dù hiện tại không thi triển được nữa thế nhưng thân thể cũng cực kỳ cường tráng. Xưa đến nay bà ta đi đi lại lại cũng chỉ có một mình, hoàn toàn không giống những nhà khác phải có nô tỳ hầu hạ tiền hô hậu ủng."

Bàng Phụ Lương nói xong liền nhìn thoáng qua Thanh Quân đang nằm trên mặt đất, "Sau khi bà ta lui về thì đã tự sửa lại họ cho mình thành họ Đàm. Bởi vì mấy năm trước đã gom góp được không ít bạc nên cuộc sống cũng coi là thuận lợi. Lần này mở miệng ngoạm miếng to như vậy có lẽ cũng là vì nghĩ cho Song Thanh ban..."

Công phu sư tử ngoạm này của Thanh Quân đúng thật khiến cho người ta tức giận, thế nhưng Bàng Phụ Lương vẫn không quên nói tốt cho bà ta. Mọi người nghe xong trong lòng cũng có chút cảm động, Uông Hoài Vũ lên tiếng, "Hóa ra sự việc là như vậy, chuyện của Song Thanh ban ta đã tra ra thêm một chút rồi, cực kỳ có khả năng là người ý muốn, đều không phải là Đại đồ đệ kia hãm hại sư phụ."

Bàng Phụ Lương hơi kinh ngạc, sau đó lại thở phào, "Vậy là tốt rồi, đồ đệ hại sư phụ luôn khiến cho người khác thất vọng lại đau lòng."

Uông Hoài Vũ gật đầu nhìn sang phía Thanh Quân nằm trên mặt đất, "Cửu cô nương, nếu thật sự không tìm thấy chứng cứ mưu sát, vậy thì cũng chỉ có thể tính là tự sát. Như vậy thì cũng sẽ không tra tiếp nữa, cứ chiếu theo điều vừa rồi chúng ta nói đi. Còn nếu nói bà ta bị người ta đánh ngất xỉu rồi mới treo lên, thế nhưng trên người lại không hề nhìn thấy dấu vết của ngoại thương..."

Vẻ mặt Tần Hoan có hơi nghiêm trọng, Đại Chu tuân thủ nguyên tắc trắng án, nếu như không có chứng cứ thì sẽ không thể phán định là mưu sát. Nhân lực của phủ nha có hạn, cũng không thể chỉ vì mấy suy đoán hoài nghi suông mà cho người đi điều tra, ngay cả hoài nghi của Yến Trì thì cũng không thể được.

Tần Hoan nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn vào hướng phòng trong, không có mùi của khói mê, còn trà kia... Tần Hoan đi đến bên cạnh bàn trà, cầm ly trà đưa lên mũi ngửi, một lúc sau lại đặt xuống. Đây chỉ là một ly trà hoàn toàn bình thường, huống chi Thanh Quân vẫn còn chưa uống qua, vậy thì còn có thể vì sao chứ? Tần Hoan nhất thời gặp khó khăn, chẳng lẽ đây thật sự là tự sát mà không có chút vùng vẫy nào?

Thế nhưng rõ ràng một người còn sống, trực tiếp bị ngạt thở mà chết, làm gì có khả năng không có chút phản ứng nào?

Cũng không đến mức... vừa đá ghế một cái xong đã hôn mê bất tỉnh...

"Cửu cô nương?" Uông Hoài Vũ gọi một câu.

Tần Hoan quay người lại đã thấy người trong khắp phòng này đang nhìn nàng, Tần Hoan mím môi, "Hiện tại không đủ bằng chứng để xác định bà ta bị sát hại, nếu như muốn xác định rốt cuộc là tự sát hay bị giết thì vẫn còn một biện pháp."

Tần Hoan nói xong, Uông Hoài Vũ vội hỏi, "Biện pháp gì?"

"Mổ nghiệm." Tần Hoan đối diện với cái nhìn của tất cả mọi người, nàng cất tiếng lạnh lùng mà ổn định.

Nàng vừa dứt lời thì cả phòng yên tĩnh tựa như có thể nghe được tiếng kim rơi, Uông Hoài Vũ nhìn Tần Hoan sau đó chần chờ, "Mổ... nghiệm? Cửu cô nương, hiện tại ngỗ tác của phủ nhan vẫn đang ở Vĩnh huyện, không ai có thể mổ nghiệm được..."

Tần Hoan nhìn Uông Hoài Vũ nhất thời không nói gì, còn Phục Linh ở bên cạnh lại nhịn không được, "Không cần phải ngỗ tác của phủ nhan, tiểu thư nhà chúng ta có thể mổ nghiệm thi thể..."

Uông Hoài Vũ liếc mắt nhìn Phục Linh một cái, ông nhận ra Phục Linh là nha đầu của Tần Hoan, thế nhưng ông nghe câu này xong vẫn có chút không tin nổi, "Cửu cô nương có thể mổ nghiệm? Mổ nghiệm chính là lấy xác người ta rồi..."

Uông Hoài Vũ ra hiệu tay thể hiện việc mổ bụng người ra...

Tần Hoan gật đầu, "Ta biết."

Uông Hoài Vũ trợn mắt nhìn Tần Hoan, những người khác thấy dáng vẻ bình tĩnh ổn trọng kia của Tần Hoan thì nỗi kinh ngạc trong lòng đã dâng cao đến mức không thể cao hơn được nữa rồi. Một nữ tử không sợ người chết đã làm cho người ta kinh ngạc, hiện tại còn dám mổ bụng nghiệm thi cho người chết nữa, nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì ngay cả Uông Hoài Vũ cũng có chút không dám nhìn thẳng...

Tần Sương không biết Tần Hoan còn dám mổ nghiệm thi thể, thế nhưng có lẽ do nhiều ngày nay nàng ở chung với Tần Hoan nên đã xem bản thân mình chung phe với Tần Hoan, hiện tại thấy người khác nghi ngờ nên theo bản năng cũng muốn lên tiếng thay cho Tần Hoan, "Uông Đại nhân không cần phải hoài nghi, muội ấy là tiểu y tiên nổi tiếng nhất Cẩm Châu, bệnh cũ nhiều năm của An Dương Hầu phủ Thái Trưởng Công chúa chính là do muội ấy chữa khỏi! Đnừg nói là mổ người chết, mà ngay cả người sống muội ấy cũng dám!"

Tần Sương nhất thời k*ch th*ch thành ra ngôn từ có chút phóng đại, vừa nói dứt lời thì nàng cũng hơi chột dạ. Nàng còn chưa biết Tần Hoan rốt cuộc có thể mổ nghiệm ra cái gì, đợi chút nữa lỡ như xảy ra sơ xuất gì thì phải làm thế nào cho phải?

Dù là như vậy, lúc Uông Hoài Vũ nhìn qua thì Tần Sương vẫn nín thở cố gắng giữ nguyên vẻ trấn định.

"Tiểu y tiên?" Uông Hoài Vũ nhìn Tần Hoan giây lát, "Cửu cô nương quả thật dám mổ nghiệm thi thể?"

Tần Hoan gật đầu, Uông Hoài Vũ lại sửng sốt thêm giây lát nữa, ngược lại nhìn về phía Yến Trì. Đáy mắt Yến Trì hoàn toàn sáng rực, thậm chí còn mang theo ý cười, "Ta tin tưởng Cửu cô nương, vậy thì cứ mổ nghiệm đi, tìm ra được một kết quả chính xác thì cũng ta cũng được yên tâm."

Lúc này Uông Hoài Vũ mới gật đầu, "Tốt lắm, vậy Cửu cô nương cần phải chuẩn bị những gì?"

Tần Hoan nhìn nhìn gian phòng này rồi nói, "Mang thi thể ra ngoài, sau đó che chắn 4 phía, bên trong thắp sáng một chút."

Thanh Quân vừa mới chết không bao lâu, nếu như ở trong phòng này mổ nghiệm thì chỉ sợ sẽ khiến cho gian phòng này bị nhiễm phải mùi máu tanh. Uông Hoài Vũ cũng nghĩ đến vấn đề này cho nên không khỏi âm thầm khen Tần Hoan cẩn thận chu đáo một câu. Ông nhìn sang Bàng Phụ Lương một cái, đương nhiên là muốn Bàng Phụ Lương đi chuẩn bị.

Sự tình đã đến bước này, cho dù Bàng Phụ Lương không muốn thì cũng phải muốn. Ông ta liếc nhìn Tần Hoan một cái, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an giống như ban nãy. Ông đã nhiều năm lặn ngụp thương trường, ngoại trừ tâm tư linh hoạt thì đôi mắt này cũng ít khi nhìn nhầm người, vị Cửu cô nương xuất thân Tần phủ này quả thật là không đơn giản."

"Đại nhân chờ chút, ta đi gọi người chuẩn bị."

Bàng Phụ Lương nói xong liền xoay người đi căn dặn hầu nô, còn bên này Tần Hoan cũng phân phó Phục Linh chạy về lấy đồ đạc. Khoảng một khắc sau thì Phục Linh đã thở hổn hển quay về.

Trong tiểu viện đã đốt lên rất nhiều ngọn đuốc, toàn bộ khu viện đã được chiếu sáng rực rỡ. Thi thể được chuyển ra thảm nỉ ở bên ngoài, xung quanh dựng lên 4 tấm bình phong vây quanh, để tránh mọi người bên ngoài thấy cảnh tượng bên trong lại sinh ra cảm giác không ổn.

Thấy toàn bộ đã chuẩn bị xong xuôi, Tần Hoan đeo bao tay mà Phục Linh mang đến lên, sau đó bảo Phục Linh xắn tay áo lên giúp mình. Nàng lấy Hàn Nguyệt ra, ngay lúc nhìn thấy Hàn Nguyệt thì Yến Ly vốn yên lặng đứng tuốt phía sau lại nheo mắt lại.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 161-3: Độc mạn đà la (3)



Chương 161: Độc mạn đà la (3)

"Mời Uông Đại nhân cùng vào đây làm chứng cùng ta."

Yến Trì vốn định đi vào theo Tần Hoan thế nhưng chỗ đứng bên trong không rộng lắm, mà Uông Hoài Vũ vốn là Tri phủ Dự Châu nên thân phận thích hợp nhất, hắn do dự giây lát sau đó cũng không vào nữa. Tần Hoan và Uông Hoài Vũ vừa vào trong thì bình phong đã đóng kín lại, giữa khe hở chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Tần Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, còn cái khác lại không nhìn rõ được nữa.

Bên ngoài mấy người chờ đợi đều mang những vẻ mặt khác nhau, rất nhanh sau đó một mùi máu tươi gay mũi bay ra.

Tần Sương ngay lập tức ngừng thở, kéo tay Phục Linh, "Tiểu thư nhà các ngươi... Có phải... trước kia đã từng làm việc này."

Phục Linh đảo mắt một vòng, nhìn trái nhìn phải sau đó cười cười, "Ha ha, kẻ nô tỳ này cũng không biết nữa, chẳng phải Lục tiểu thư vừa rồi mới nói tiểu thư nhà ta ngay cả người sống cũng dám mổ sao?"

"Ta đó là..." Giọng nói của Tần Sương rất lớn, nàng nhìn nhìn Bàng Phụ Lương và Lưu Nhân Lệ sau đó đột nhiên lại khẽ nói, "Ta đó là giúp Cửu muội muội nói chuyện thôi, ngươi có ngốc hay không thế? Ta chỉ biết là muội ấy biết y thuật, biết kiểm tra xương cốt, chứ không biết muội ấy còn có thể làm chuyện này. Nữ nhi nhà bình thường thì ngay cả một con gà cũng không dám giết, vậy mà muội ấy lại dám mổ người ta ra..."

Nói xong Tần Sương lại khẽ run rẩy, Tần Diễm ở bên cạnh cũng nói, "Rốt cuộc thì Cửu muội muội ở Cẩm Châu đã làm cái gì vậy?"

Tần Diễm nhìn Phục Linh, giọng nói có chút nghiêm túc, đối với Tần Sương thì Phục Linh còn dám chọc ghẹo chứ Tần Diễm thì lại khiến cho nàng sợ hãi, nàng cúi thấp đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, "Chính là... chính là giúp Trì Điện hạ và Hoắc Tri phủ..."

Tần Diễm chau mày, trước khi hắn đến Cẩm Châu thì vụ ánh liên quan đến An Dương Hầu phủ và Tống Quốc công phủ kia đã truyền đến kinh thành, mặc dù nơi xảy ra vụ án ở cách Cẩm Châu khá xa thế nhưng cũng đủ tạo nên sóng to gió lớn ở kinh thành.

An Dương Hầu phủ thì không cần phải nói, các thế hệ đều mang theo quân công cao tuyệt, chưa kể còn có một vị Thái Trưởng Công chúa trấn thủ. Còn Tống Quốc công phủ chính là công hầu cao bậc nhất ở kinh thành, ngoại trừ tước vị Quốc công gia thì nữ nhi của Tống gia cũng vào cung làm phi, chẳng những được hưởng phong hào mà lại còn sinh ra Ngũ Hoàng tử Yến Uẩn cho Thánh thượng. Chẳng những mẹ quý nhờ con, mà tương lai giang sơn Đại Chu rơi vào trong tay vị Hoàng tử nào thì vẫn còn chưa biết được. Vụ án liên quan đến cả hai nhà thế này, lúc ấy ở trong kinh thành đã có rất nhiều người toát mồ hôi đầm đề thay cho Tri phủ Hoắc Hoài Tín. Vụ án này nếu làm tốt thì không nói, chứ một khi làm không xong thì đúng là đại đắc tội. Mà án mạng bình thường cũng cần phải mất chút thời gian mới có thể phá, nếu như thời gian kéo dài quá lâu, An Dương Hầu phủ và Tống Quốc công phủ đều sẽ không tha cho ông ta...

Thế nhưng thần kỳ ở chỗ Hoắc Hoài Tín chỉ dùng thời gian không tới nửa tháng đã điều tra ra hung thủ?

Lúc tin tức truyền đến kinh thành lần nữa thì đã có rất nhiều người nghị lận bàn tán. Năm nay bảng đánh giá thành tích của Hoắc Hoài Tín đương nhiên là hạng ưu, sau này có hy vọng thăng nhiệm rồi!

Lúc đó Tần Diễm không biết, thế nhưng hôm nay nghe được ý này của Phục Linh thì thấy có vẻ như trong đó có cũng công lao của Tần Hoan.

Nghĩ như vậy, Tần Diễm nhìn bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh đằng sau bình phong kia, ánh mắt nhất thời nghiêm trọng lên đôi chút.

Phụ thân thường nói hắn tuy người còn nhỏ tuổi thế nhưng con mắt nhìn người đã bất phàm rồi, thế nhưng lúc này đây hắn tựa như lại có chút ngu ngốc rồi. Hắn đã thấy được dung mạo và tác phong của Tần Hoan, chỉ đem nàng ra so sánh với muội muội ruột nhà mình mà thôi, thế nhưng tâm chí và tài nghệ của Tần Hoan hắn vẫn nhìn ra được quá ít. Y thuật của nàng, khả năng nghiệm thi của nàng, hiện tại Tần Diễm đã biết rồi thì không thể xem nàng như những nữ nhân gia nhà bình thường được nữa.

Chờ đợi thật lâu, thế nhưng không một ai dám thúc giục, Bàng Phụ Lương và Bàng Hữu Đức đứng bên cạnh, hai người cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh. Lưu Nhân Lệ cũng đứng bên cạnh, ông ta là mệnh quan triều đình cho nên càng không dám biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Người thoải mái nhất ở đây chính là Yến Trì và Yến Ly, nơi chọn để mổ thi chính là tảng đá xanh được đặt trong viện bên ngoài gian phòng chính. Yến Trì đứng trên bậc thầm, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên trên bình phóng, trong mắt hắn tràn đầy vẻ ung dung và chắc chắn, hắn rất vững tin rằng Tần Hoan mổ nghiệm sẽ tuyệt đối không gây ra bất cứ sơ suất nào.

"Hàn Nguyệt à... Thất ca..." Đột nhiên Yến Ly từ đâu bay đến bên cạnh Yến Trì.

"Hàn Nguyệt là Hoàng tổ mẫu cho Thất ca, vậy mà Thất ca lại đưa cho Cửu cô nương..."

Yến Trì đang định giải thích thì Yến Ly lại nói luôn, "À... Hóa ra ta hiểu lầm Thất ca rồi..."

Yến Trì chẳng biết tên này lại muốn làm trò quỷ gì, rõ ràng hắn không hề trả lời câu nào thế nhưng Yến Ly lại cứ tiếp tục tự biên tự diễn, "Lần trước ta thấy Thất ca cực kỳ chú ý đến Cửu cô nương, lại còn dẫn Cửu cô nương đến xem Uông Tri phủ điều tra vụ án. Lúc ấy ta chỉ cho rằng Thất ca nhìn trúng dung mạo và khí chất của Cửu cô nương thấy người chết không sợ hãi. Ta cứ tưởng rằng Thất ca có ý với Cửu cô nương..."

Yến Trì chau mày cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Hiện tại ta biết rồi! Hóa ra Cửu cô nương chữa khỏi bệnh cho cô nãi nãi à? Hóa ra Cửu cô nương không chỉ có y thuật hơn người mà còn có thể dùng y thuật để mổ nghiệm thi thể nữa. Thất ca nhất định là cảm động và ghi nhớ công lao của Cửu cô nương khi chữa bệnh cho cô nãi nãi, mặt khác chính là... trọng người tài! Trong quân đội Thất ca chính là có danh hiệu trọng dụng người tài, không ngờ quay về đây rồi vẫn là như vậy!"

Yến Trì nhăn mày ngày càng chặt, cảm thấy tên này đã suy diễn đi quá xa rồi!

"Thất ca đoán Cửu cô nương sẽ nghiệm ra được cái gì?" Yến Ly hứng thú bừng bừng hỏi.

Giọng nói Yến Trì lạnh lùng, "Còn không biết, chờ nghiệm xong ra ngoài mới biết được."

"Vậy Thất ca cho rằng, cuối cùng thì Thanh Quân là do bị người ta làm hại hay vẫn là tự sát?"

Yến Ly hỏi như vậy khiến Yến Trì hất hàm, "Chờ nghiệm xong sẽ biết."

Yến Ly lườm lườm, "Thất ca tin tưởng Cửu cô nương đến như vậy sao?"

Yến Trì không trả lời ngay, một lát sau mới lên tiếng, "Hai vụ án ta thụ lý ở Cẩm Châu đều nhờ có nàng hỗ trợ..."

Yến Ly giật mình, trong lòng dường như đã có thêm ấn tượng sâu sắc nữa về Tần Hoan. Thật lâu sau hắn mới gật đầu, "Không tệ không tệ, đúng là cực kỳ khác biệt so với các nữ tử khuê các khác..."

Trong giọng nói này của hắn hoàn toàn là ý tán thưởng, Yến Trì quay sang lạnh lùng liếc hắn một cái.

Yến Ly cảm thấy gió lạnh bay vèo vèo đằng sau gáy, hắn rụt cổ lại rồi nói, "Ta cũng là người trọng dụng nhân tài mà..."

Yến Trì mặt lạnh như băng không muốn nhiều lời thêm với hắn nữa. Đúng lúc này thì mùi máu tươi nồng đậm trong viện này bắt đầu có lẫn vào một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn. Yến Ly vừa hít thở một cái, ngay trong nháy mắt cả người hắn bất động cứng đờ như bị đóng đinh xuyên xuống đất, "Đây... đây lại là chiêu thức gì vậy..."

Lời còn chưa dứt hắn đã giơ tay lên bịt mũi, sau đó chạy vọt ra hướng cửa trông như một con thỏ chạy trốn thú dữ.

Yến Ly từ nhỏ lớn lên ở trong Cung Thân vương phủ ở kinh thành, nhìn như một hỗn thế ma vương ương ngạnh không theo nề nếp nào hết, thế nhưng vẫn cực kỳ cao quý, làm gì có chuyện ngửi phải mấy cái mùi vị như thế này. Hắn đứng ở ngoài cửa, chống tay lên khung cửa rồi th* d*c từng hơi, "Sao mùi vị còn thối tha hơn cả so với nhà vệ sinh thế! Mùi từ đâu bay đến? Khụ khụ khụ..."

Chẳng phải Tần Hoan đang nghiệm thi sao? Sao lại có mùi kinh khủng như vậy bay ra chứ?

Trong lòng Yến Ly không hiểu, thế nhưng cũng không nguyện bước vào trong viện này thêm một bước nào nữa mà chỉ đứng từ xa xa bên ngoài nhìn vào. Đứng từ đây chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tần Hoan ngồi xổm dưới đất in lên bình phong, chỉ có đôi bàn tay hơi động đậy. Mà hắn đã nhìn thấy Tần Hoan ngồi im một tư thế như vậy suốt gần 2 khắc rồi, chớ nói thể lực của Tần Hoan có thể chống đỡ hay không, chỉ tính đến sự bình tĩnh này thì ngay cả nam nhi cũng khó có thể có rồi.

Yến Ly híp mắt, ý cười nơi khóe môi chuyển lên đáy mắt. Hắn vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy Thất ca nhà mình cũng đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Yến Ly đang do dự có tiếp tục đi vào hay không thì đột nhiên bình phong lại bị mở ra.

Bình phong mở ra nhưng người đi ra lại là Uông Hoài Vũ.

Uông Hoài Vũ là người Tây Bắc, thân hình cao lớn uy nghi, lại cộng thêm làm quan triều đình nhiều năm nên cực kỳ có chính khí. Ngoại trừ vẻ cung kính khi ở trước mặt Yến Trì và Yến Ly thì khi ông đứng với Tần Diễm cũng thấy được vẻ cao to lực lưỡng lấn át người.

Trước khi bước vào bên trong bình phong thì Uông Hoài Vũ thần thái còn sáng láng, rạng rỡ phấn chấn, còn hiện tại thì sắc mặt ông trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Thậm chí bước chân ông còn có chút phù phiếm, ông đi ra, lặng lẽ khép bình phong lại, cũng không biết có phải tay chân mềm ra rồi không mà bình phong vẫn chưa hoàn toàn được đóng kín. Bởi vậy từ trong khe hở kia, người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng Tần Hoan đang ở bên cạnh vũng máu chảy lan khắp người Thanh Quân, ngay cả trên váy màng cũng lây dính vài đốm máu nhỏ, trên 2 tay thì đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ cả rồi. Nếu so sánh thì vẻ mặt nghiêm nghị của nàng chính là cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức khiến cho lòng Tần Diễm lạnh buốt.

"Tri phủ Đại nhân, sao thế?" Bàng Phụ Lương là người đầu tiên bước đến.

Uông Hoài Vũ thong thả hít sâu một hơi, sau đó mới khẽ nói, "Hôm nay... Hôm nay lúc các ngươi ăn cơm là ăn cái gì, uống cái gì?"

Bàng Phụ Lương sửng sốt, "Ăn... mấy món ăn gia đình, bởi vì chỉ có 3 người, cũng coi là bạn cũ lâu ngày gặp lại nên cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ do đầu bếp trong phủ tự mình làm mà thôi. Uống thì chỉ là một chút Hạnh hoa xuân của Dự Châu."

Hạnh hoa xuân là rượu cực kỳ nổi danh của Dự Châu, mùi vị ngọt và thơm ngào ngạt, không làm cay yết hầu thế nhưng về sau tác dụng lại không nhỏ.

Uông Hoài Vũ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú Bàng Phụ Lương một chút, "Đợi Cửu cô nương ra ngoài rồi nói tiếp."

Bàng Phụ Lương bị cái nhìn của Uông Hoài Vũ khiến cho ông lạnh toát cả người, ánh mắt đó rõ ràng là đang hoài nghi ông ta...

Đang mải nghĩ ngợi thì bình phong lại bị mở ra, chính là Tần Hoan bê một cái bát ra ngoài. Cái bát đó chính là ban nãy dùng để đốt hương khử thối, còn hiện tại trong đó đã có một vật màu nâu đen không rõ hình dạng.

Trên trán Tần Hoan cũng toát ra chút mồ hôi, thế nhưng so với Uông Hoài Vũ thì trông nàng vẫn bình tĩnh hơn, trên bao tay mà nàng đeo toàn bộ đều là vết máu, nhìn qua liền khiến cho người ta cảm thấy thật sợ hãi. Trên váy áo nàng cũng dính máu, trông hệt như hoa mai đỏ điểm xuyết trên nền tuyết vậy, vừa xinh đẹp nhưng lại có phần kỳ lạ. Bàng Phụ Lương nhìn Tần Hoan, sau đó lại nhìn Uông Hoài Vũ vẫn còn có chút sợ bóng sợ gió và hồi hộp, ông cảm thấy ánh mắt của Tần Hoan yên tĩnh hoàn toàn không giống với người phàm tục, ông run rẩy hỏi, "Cửu cô nương, đây là cái gì..."

Tần Hoan tiến lên mấy bước, sau đó ngay cả Yến Trì đứng ở trên bậc thềm cũng đi xuống.

"Đây là lấy ra từ trong bụng nạn nhân..."

Nàng vừa dứt lời thì Yến Ly đang đứng ở ngưỡng cửa định đi vào liền dừng khựng chân lại.

Trong viện này ngoại trừ Yến Trì thì toàn bộ mọi người đều biến sắc mặt.

Tần Hoan tiếp tục nói, "Vừa rồi khi mổ nghiệm thi thể đã phát hiện, trong yết hầu nạn nhân có dấu hiệu xuất huyết, sau lưỡi bị đẩy lên đè chặt vào khí quản dẫn đến hít thở không thông, ngạt thở mà chết. Bởi vậy có thể thấy được nguyên nhân tử vong do treo cổ là đúng."

Tần Hoan nói xong Tần Sương đứng bên cạnh cũng cảm thấy cổ mình lành lạnh, nói như vậy chẳng lẽ Tần Hoan đã mổ cổ của Thanh Quân ra rồi à? Mới chỉ nghĩ đến đó thôi Tần Sương đã lùi lại một bước theo bản năng.

Còn bên này Tần Hoan vẫn tiếp tục nói, "Có điều đó chỉ là xác định nguyên nhân tử vong, muốn biết nạn nhân là tự sát hay bị mưu sát thì vẫn phải dựa vào đồ vật bên trong bát này. Đồ mà nạn nhân ăn trước giờ Ngọ thì hiện tại vẫn còn chưa tiêu hóa hết hoàn toàn, bên trong này vẫn còn có mùi rượu." Nói xong Tần Hoan giơ bát lên, mùi thối càng thêm nồng nặc, thế nhưng đồng thời trong đó cũng còn lẫn với mùi rượu đang tản ra ngoài.

Bàng Phụ Lương lùi lại theo bản năng, "Thì đúng là buổi sáng lúc ăn cơm đã có uống rượu, đây thì có gì kỳ lạ?"

Tần Hoan lắc đầu, "Chỗ kỳ quái không phải là mùi rượu, mà là ngoài mùi rượu ra vẫn còn mùi của độc Dương kim hoa."

Nàng vừa dứt lời thì tất cả mọi người lại sửng sốt. Độc Dương kim hoa? Là cái gì?

"Dương kim hoa, chính là hoa Mạn đà la mà mọi người biết đến."

Tần Hoan lại bồi thêm một câu nữa, lúc này mọi người mới giật mình sau đó lập tức chau mày lại, Mạn đà la chính là một thứ kịch độc, theo lời đồn thì khi người ta trúng độc này thì sắc mặt xanh tím, móng tay hóa đen. Thế nhưng hình như Thanh Quân lại không hề có tình trạng này...

Tần Hoan đang muốn nói đó chính là điều này, "Trúng độc Mạn đà la nặng có thể mất mạng, nhẹ thì có công hiệu như là ma phí tán. Bình thường hạ một lượng cực nhẹ thì người trúng độc chỉ có cảm giác choáng váng đầu và bứt rứt, trong vòng một ngày tình trạng trúng độc có thể tự động được loại bỏ, thế nhưng nếu độc này cùng trộn lẫn với rượu trắng thì độc tính sẽ không còn như vậy nữa. Dùng lượng Mạn đà la như bình thường nhưng nhiều thêm 3 tiền, sẽ khiến cho nạn nhân phát độc khi uống rượu vào. Nạn nhân lúc đó sẽ cho rằng mình chỉ say rượu cho nên mới váng đầu, thế nhưng sau đó đa phần sẽ ngủ mê man khó tỉnh dậy."

Nói xong Tần Hoan ngoái đầu lại nhìn thoáng qua phòng chính, "Trong phòng có trà, có lẽ Thanh Quân đã cho rằng bản thân mình bị say rượu cho nên mới định dùng trà để giải rượu. Thế nhưng còn chưa kịp uống thì bà ta đã ngủ mê mệt, chính vào lúc này hung thủ đã bước vào, ngụy tạo hiện trường giả thành Thanh Quân tự sát. Chính vì thế cho nên chúng ta mới nhìn thấy nạn nhân gần như không hề có bất cứ vùng vẫy gì mà chết đi."

Tần Hoan hơi ngừng lại, giọng nói chắc chắn, "Nạn nhân là bị người ta mưu hại mà chết, hung thủ vẫn còn đang ở ngay bên trong Thanh Huy viên."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 162: Hung phạm khó tìm (1)



Chương 162: Hung phạm khó tìm (1)

"Nạn nhân là bị người ta mưu hại mà chết, hung thủ vẫn còn đang ở ngay bên trong Thanh Huy viên."

Giọng nói trong trẻo bình tĩnh của Tần Hoan vừa nói xong thì sống lưng tất cả mọi người đều lạnh buốt, quả nhiên đây chính là một vụ án mạng giết người!

Tần Hoan cầm bát trong tay đưa cho Uông Hoài Vũ. Uông Hoài Vũ vội vàng đón lấy sau đó Tần Hoan lại nói, "Hoa Mạn đà la không hề phổ biến, mà đa phần mọi người đều biết hoa này có độc. Mặc dù rượu trắng kết hợp với Mạn đà la khiến cho người ta mê man, thế nhưng hung thủ không nhất định là phải hạ độc vào trong rượu. Bàng lão gia và Lưu vận chuyển cùng nhau uống rượu nhưng đều không hề có biểu hiện trúng độc, đủ để thấy độc không có trong bầu rượu. Cho nên, khả năng lớn là hung thủ đã hạ độc lên vật nào đó chỉ có một mình nạn nhân ăn phải."

Tần Hoan vừa nói chuyện vừa tháo bao tay xuống. Uông Hoài Vũ nhìn thấy tay Tần Hoan cũng dính máu cho nên cảm thấy có chút xấu hổ, "Vâng vâng vâng, điều Cửu cô nương nói ta đã nhớ kỹ, hôm nay ít nhiều đều nhờ vào Cửu cô nương..."

Tần Hoan lắc đầu, Yến Trì liền tiến lên trước nói, "Nếu xác định được là hung án, Uông Đại nhân lại phải phiền hà một chút rồi. Song Thanh ban bên kia tiếp tục thẩm vấn, còn bên này cũng không thể thả lỏng, có một hung thủ ấp ủ âm mưu giết người đang lẩn trốn trong Bàng phủ thì không ổn lắm."

Uông Hoài Vũ gật đầu, ngược lại nhìn sang Tần Diễm, "Nghe nói ngày mai Tần Thế tử phải đi?"

Tần Diễm nhìn thoáng qua nơi đang được bình phong vây kín, "Vốn là ngày mai liền đi, có điều nếu phát sinh án mạng thì có lẽ bọn ta không đi được rồi..."

Uông Hoài Vũ cười khổ, "Theo quy định thì đúng là như vậy, thế nhưng..."

Uông Hoài Vũ nhìn thoáng qua Yến Trì, "Thế nhưng lần này Cửu cô nương giúp đỡ, chắc hẳn là không có liên quan gì đến Tần gia."

Nếu như người Tần gia có liên quan đến án mạng thì Tần Hoan việc gì phải hỗ trợ như vậy?

Tần Diễm nhìn thoáng qua Tần Hoan, sau đó nét mặt lại trở nên nghiêm túc, "Vẫn nên dựa theo quy củ thôi, Uông Đại nhân tín nhiệm chúng ta thế nhưng người khác thì lại chưa chắc. Cứ nên điều tra rõ ràng rành mạch để tránh hậu họa về sau."

Từ sau khi bị chậm trễ trong Bách Thảo viên, Tần Diễm liền không gấp rút quay về kinh thành nữa. Hiện giờ mới đầu tháng chạp, từ đây đến kinh thành cũng chỉ cần mấy ngày nữa cho nên chỉ cần bọn họ về kinh trước năm mới là được. Huống hồ Hầu phủ và Bàng gia có tình bạn tri giao, cộng thêm Lưu Nhân Lệ mà hắn phải lôi kéo thay Thái tử cũng đang ở đây, hiện tại chỗ này xảy ra án mạng khiến cho Tần Diễm rất lo lắng. Trong triều đình, nếu không xảy ra việc gì thì thôi, thế nhưng một khi có cái gì đó làm cho rung chuyển thì chỉ một chút chuyện cũ bị lôi ra thôi cũng đều có thể trở thành điểm trí mạng. Bởi vậy cho nên Tần Diễm phải cẩn thận tránh bất trắc, ở lại nơi này xem xem rốt cuộc Bàng phủ và Lưu Nhân Lệ có vấn đề gì.

Nếu như hai người bọn họ trong sạch thì đương nhiên tốt, còn nếu như có rắc rối gì Tần Diễm cũng không muốn dẫn lửa thiêu thân. Huống hồ lúc này rời khỏi rồi nhưng Uông Hoài Vũ lại không điều tra ra hung thủ, vậy bọn họ rời đi từ sớm chẳng phải sẽ trở thành đối tượng hoài nghi hay sao?

Càng nghĩ thì Tần Diễm càng chắc chắn với quyết định của mình...

Uông Hoài Vũ cũng vui vẻ cười cười, "Vậy thì không còn gì có thể tốt hơn, đành phải chậm trễ Thế tử chút thời gian vậy."

Tần Diễm lắc đầu, Uông Hoài Vũ liền nhìn về phía Bàng Phụ Lương, "Bàng lão gia, hiện tại đã thật sự biến thành án mạng giết người cho nên cũng không thể coi thường. Ta hiện tại phái cho Hòa bổ đầu qua đây, lát nữa mỗi một hạ nhân trong phủ sẽ đều phải thẩm vấn."

Vẻ mặt Bàng Phụ Lương có chút lo sợ không yên, đương nhiên ông chưa bao giờ nghĩ rằng trong phủ nhà mình sẽ lại xuất hiện án mạng giết người. Uông Hoài Vũ vừa nói xong, ông sững sờ trong giây lát sau đó mới gật đầu, "Được, được, xin nhờ vào Uông Đại nhân."

Uông Hoài Vũ liếc mắt nhìn Bàng Phụ Lương một cái, thấy dáng vẻ ông ta không giống với giả vờ liền vỗ vỗ lên đầu vai ông an ủi.

"Đừng lo lắng, vụ án vừa mới xảy ra thôi, hiện tại bắt đầu điều tra thì cơ hội tra ra chân tướng vẫn còn rất lớn."

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Chỉ hận không thể tra ra chân tướng ngay lập tức..."

Đây cũng chính là nói bản thân mình không có hiềm nghi, Uông Hoài Vũ gật đầu cười nói, "Lúc nhân thủ của phủ nha vẫn còn chưa tới thì trước mắt ngươi để cho mấy người đến đây canh giữ ở cửa viện này đi. Sau đó ngươi đi ra đằng trước chờ là được."

Nói xong Uông Hoài Vũ lại nhìn Tần Hoan, "Cửu cô nương xin cũng quay về rửa mặt chải đầu điều chỉnh lại một chút, đợi lát nữa có lẽ cũng phải đến hỏi Cửu cô nương."

Tần Hoan gật đầu, nhìn nhìn Tần Diễm. Tần Diễm lên tiếng, "Bảo Lục muội muội đi về cùng muội rửa mặt chải đầu đi."

Tần Hoan đáp lời, đang định cất bước đi thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Trì theo bản năng. Yến Trì thấy thế liền nói, "Vất vả cho Cửu cô nương rồi, đi trước đi."

Tần Hoan gật đầu, sau đó mói cùng Tần Sương đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa thì Tần Sương bịt mũi rồi lùi sang bên cạnh một bước, "Ngươi vậy mà dám..."

Nàng hơi ghét bỏ nhìn Tần Hoan, thế nhưng đáy mắt chủ yếu lại là vẻ kinh ngạc, "Ngươi... ngươi không sợ hãi chút nào à? Có phải vừa rồi ngươi mổ bao tử của bà ta ra... Ngươi..."

Tần Sương càng nói thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại nghĩ đến cảnh tượng kia thì trong bụng lại như muốn cuồn cuộn lên.

Tần Hoan nhìn nhìn nàng, "Chẳng phải tỷ nói ta còn dám mổ cả người sống sao?"

Lời này khiến cho sống lưng Tần Sương lạnh toát, sau đó lúc nhìn vào Tần Hoan thì trong lòng Tần Sương lại có chút khiếp đảm.

"Chẳng trách... Chẳng trách trước kia ngươi lại dám kéo ta vào trong hồ nước..." Tần Sương nhắc tới chuyện trước kia với vẻ phẫn nộ, nói xong lại nhìn thoáng qua Hàn Nguyệt vẫn được Tần Hoan cầm ở trong tay, giọng nói lúc này đã có chút xúc động, "Thật sự phải cảm tạ ân tình khi đó ngươi đã không động dao."

Tần Hoan nghe thấy thế thì dở khóc dở cười, lúc đó nàng chỉ muốn cho Tần Sương một chút giáo huấn mà thôi.

Giữa đêm đông, gió lạnh rét thấu xương, áo choàng trên người Tần Hoan từ sớm đã cởi ra, hiện tại chỉ còn mặc mỗi áo váy nên đương nhiên phải đi thật nhanh. Thời gian không đến 1 khắc thì mấy người đã quay về phòng, Tần Hoan tắm rửa xong xuôi sau đó lại thay đổi váy áo thì trên người mới không còn mùi máu tươi nữa. Thay y phục xong thì đã là 2 khắc sau rồi, Tần Hoan đang không biết phải đi qua bên kia hay vẫn nên ở trong phòng chờ đợi thì Chu Hoài đã đến cửa rồi.

"Cửu tiểu thư, hiện tại mọi người đều đến Đắc Nguyệt lâu chờ đợi, Thế tử bảo tiểu nhân đến đón người qua đó."

Tần Hoan đáp lời, sau đó nhìn thoáng qua gian phòng ở chính giữa, "Ngũ tỷ tỷ có phải đi cùng không?"

Chu Hoài gật đầu, "Đương nhiên phải đi." Nói xong ông đã chạy đến gian giữa gõ cửa.

Vừa gõ cửa thì Vãn Hà thò đầu ra, Chu Hoài nói rõ ý đồ đến sau đó thấy Tần Tương ở trong phòng kinh ngạc nói 2 câu gì đó, một khắc sau nàng mới mặc áo choàng đi ra ngoài. Tần Sương đứng bên cạnh Tần Hoan khẽ hừ một tiếng, "Xem dáng vẻ không vừa ý của tỷ ấy kìa, chuyện lần trước ta không muốn lôi ra để nói vậy mà cái đuôi tỷ ấy càng lúc càng vểnh lên cao rồi."

Tần Hoan nhìn thoáng qua Tần Tương xong cũng lắc đầu không nói gì cả, sau đó cùng với Tần Sương đi ra ngoài.

Lúc đoàn người đến Đắc Nguyệt lâu thì bên đó đã đốt đèn sáng trưng rồi, người nha môn vẫn còn chưa đến thế nhưng Yến Trì, Yến Ly, Tần Diễm và mấy người Bàng Phụ Lương đều đã ở trong phòng. Uông Hoài Vũ và Bàng Phụ Lương đang nói chuyện, nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang bên này. Tần Hoan thay ra bộ váy áo bị dính máu bẩn kia, hiện giờ nàng mặc bộ váy dài màu xanh khói, bên trên là áo khoác ngắn vạt bầu màu xanh lá cây với ve áo xéo, còn bên ngoài nàng cũng đã thay một cái áo choàng khác màu tím nhạt có hoa văn hình mây.

Khắp người Tần Hoan chỉ cài duy nhất một chiếc trâm ngọc màu xanh, tuyệt đối không có nhiều nữ trang, trên mặt cũng không bôi phấn trang điểm. Còn trang phục trên người nàng đều luôn là những màu sắc tươi mát nhã nhặn, thế nhưng không biết tại sao, những màu sắc nhạt nhòa như vậy phủ lên trên người nàng lại khiến cho người nhìn vào có cảm giác cảnh đẹp ý vui nói không nên lời. Nàng luôn có thể làm người ta nghĩ đến cơn gió ấm áp êm dịu, nghĩ đến đám mây thưa thớt lững lờ, còn có một cầu trời xanh trong cùng với mặt hồ rộng lớn bao la lăn tăn gợn sóng. Mặc dù tao nhã thế nhưng bởi vì ngũ quan nàng tinh xảo khiến cho nàng lại càng trở nên xinh đẹp. Nàng chỉ cần đứng một mình ở đó thôi cũng sẽ khiến cho người ta thấy nàng hoàn hảo đến mức kinh ngạc mê say.

Vẻ đẹp của nàng khác hoàn toàn với những người tô son điểm phấn y phục sặc sỡ, nàng đẹp một cách tự nhiên, không hề sắc sảo nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cao quý rực rỡ mà lại trong sáng. Giống như bên trong thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng cất giấu một loại sức mạnh cường đại, vẻ đẹp của nàng không hề bị gió tuyết làm lu mờ, xinh đẹp tuyệt trần khiến người phàm tục khó có thể so sánh.

Uông Hoài Vũ cũng nhìn nàng lâu hơn một chút, nghĩ đến Tần Hoan xuất thân từ Tần thị, mà Hầu phủ lại đặc biệt đến đón 3 tỷ muội Tần Hoan về kinh thành. Dù gì cũng là một người khôn ngoan cho nên đương nhiên Uông Hoài Vũ hiểu được ý đồ đằng sau, cơ hồ như ông còn có thể tưởng tượng ra được sau khi Tần Hoan về kinh thì sẽ nhận được những ánh mắt như thế nào.

"Được, ta biết rồi." Uông Hoài Vũ gật đầu, ngược lại đi về phía Tần Hoan.

"Cửu cô nương, hiện tại không còn sớm nữa nên ta hỏi các ngươi trước, hỏi xong Cửu cô nương cũng có thể sớm về ngủ rồi."

Giọng nói Uông Hoài Vũ vừa ấm áp lại vừa có lễ nghi, Yến Ly ngồi trên chủ vị cũng cười nhạo một tiếng sau đó nghiên người ghé sát vào Yến Trì, "Thật sự là lợi hại, chỉ khoảnh khắc ngắn ngủn như vậy mà vị Uông Đại nhân này đã tương đối có phần ngoan ngoãn nghe lời rồi."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, thấy nàng không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của Uông Hoài Vũ, Yến Ly chỉ mới nhìn thấy Tần Hoan ở Dự Châu cho nên hắn ngạc nhiên hơn cũng là lẽ bình thường. Thế nhưng Yến Trì cũng đang kinh ngạc, Tần Hoan xuất thân ở kinh thành, sau khi phụ mẫu qua đời thì được nuôi dưỡng trong Hầu phủ, nhưng chưa được 3 năm thì lại bị đưa đến Cẩm Châu. Thời điểm nàng đến Cẩm Châu là những năm tháng quan trọng trong đời của một cô nương gia. Thông thường, các quý nữ trước lúc 10 tuổi đã được ma ma giáo dưỡng dạy lễ nghi, dạy tài nghệ hoặc bất cứ bản lĩnh nào có thể dùng được trong tương lai. Lúc Tần Hoan ở trong Hầu phủ kinh thành thì không biết có người dạy nàng hay không, thế nhưng lúc ở Cẩm Châu thì chắc chắn là không có.

Lúc còn ở Cẩm Châu thì Yến Trì đã phát hiện ra Tần Hoan tuy phải chịu đựng đủ mọi lạnh nhạt trong Tần phủ thế nhưng lại thật sự có thể giữ được trầm ổn bình tĩnh trong mọi tình huống. Bất kể là lúc nàng ở An Dương Hầu phủ hay là ở trước mặt hắn, cho dù có gặp người nào với thân phận cao đến đâu nàng cũng không hề bối rối khẩn trương. Từ Cẩm Châu đến Dự Châu, Dự Châu còn phồn hoa hơn nhiều so với Cẩm Châu, nàng gặp được Dụ Thân vương và rất nhiều người thân phận cao quý khác nhưng Yến Trì phát hiện ra khí thế quanh người nàng có vẻ như càng lúc càng ổn định, càng lúc càng khiến cho người khác chú ý đến. Điều này đúng thật sự làm cho người ta khó có thể tin được.

"Một khi đã như vậy thì 3 vị tiểu thư tạm thời không liên quan. Thời gian không còn sớm nữa, có thể quay về ngủ rồi."

Uông Hoài Vũ nói xong, Tần Diễm cũng lên tiếng, "Ta đưa bọn muội quay về..."

Cũng giống như ngày đó Tần phủ xảy ra chuyện, hiện tại trong toàn bộ Thanh Huy viên đều đã biết đến cái chết của Thanh Quân, từ trên xuống dưới đại đa phần mọi người đều hoảng sợ. Mà tiếp theo đây Uông Hoài Vũ muốn hỏi vẫn còn rất nhiều người, cho nên đương nhiên mấy người Tần Hoan nên quay về tranh thủ nghỉ ngơi.

Tần Hoan đáp lời, sau đó nhún người hành lễ rồi rời đi. Quả nhiên sau khi mấy người Tần Hoan đi rồi Yến Ly liền cười nói, "Thất ca, hiện tại đã xảy ra án mạng, vậy thì chúng ta có cần phải ở lại Dự Châu chờ điều tra rõ ràng rồi mới đi không?"

Nói xong Yến Ly lại tiếp lời, "Ngươi vẫn còn chức vụ Đề hình Án sát sứ đó."

Yến Trì chau mày không lên tiếng, Yến Ly lại cười nói, "Không ngờ điều tra phá án lại thú vị như vậy, Thất ca có thiếu một Phó sứ không?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 162-2: Hung phạm khó tìm (2)



Chương 162: Hung phạm khó tìm (2)

"Đúng là vẫn đang thiếu một Phó sứ." Rốt cuộc Yến Trì cũng lên tiếng, sau đó quay sang nhìn Yến Ly, "Ngươi muốn làm à?"

Yến Ly vui vẻ ra mặt, "Đúng vậy đúng vậy! Thất ca, cho ta làm Phó sứ của Thất ca đi!"

Yến Trì gật đầu, "Cũng không phải là không được..."

Đôi mắt màu hổ phách của Yến Ly nhất thời sáng lên, "Được được được, cứ quyết định như vậy đi!"

Yến Trì hất hất hàm, "Nghe nói hạ nhân bên ngoài Thanh Huy viên đã tập hợp đủ rồi, ngươi đi hỏi xem thử xem có phát hiện ra dấu vết gì không."

Yến Ly vừa nhậm chức đã được phái đi làm việc, đương nhiên cực kỳ hăng hái!

Hắn nói một câu "Vâng!" giòn tan, thế nhưng sau khi bước đi được 1 bước thì lại đột ngột dừng lại, "Thất ca, thế ngươi thì sao?"

Yến Trì liền đứng dậy, "Ta đi điều tra chỗ khác ở trong phủ."

Hắn nói câu này với âm lượng không nhỏ, không chỉ là nói với Yến Ly mà còn là nói cho Uông Hoài Vũ nghe. Uông Hoài Vũ vội vàng đáp lời, ở đây thân phận của Yến Trì là cao nhất, đừng nói hắn muốn đi tra án, mà hiện tại cho dù hắn nói đi về ngủ thì cũng không ai dám phản đối.

Thấy Yến Trì đi ra khỏi Đắc Nguyệt lâu, Yến Ly cười ha hả đi thẳng đến chỗ mà đám hạ nhân đang tụ tập.

...

Canh giờ đúng thật là không còn sớm nữa, mà hiện tại mặc dù vụ án không liên quan đến người Tần thị nhưng suy cho cùng cũng đã chết một mạng người, ngay cả Tần Sương cũng chẳng còn lòng dạ nào mà vui đùa. Sau khi 3 tỷ muội quay về viện liền ai về phòng người nấy nghỉ ngơi rồi.

Đương nhiên Bạch Anh cũng biết Thanh Huy viên xảy ra chuyện, thấy 2 người Tần Hoan quay về liền vội vàng xuống giường, "Tiểu thư đã trở về, bên đó thế nào rồi?"

Tối nay Tần Hoan phải mổ nghiệm thi thể nên đã có chút mệt mỏi, Phục Linh thấy thế liền nói, "Còn chưa biết thế nào, Tri phủ Đại nhân vẫn đang điều tra, gọi bọn ta đến hỏi hôm nay bọn ta đi đâu làm gì sau đó thả chúng ta quay về."

Bạch Anh hơi lo lắng nhìn sang Tần Hoan, Tần Hoan liền nói, "Không sao cả, rửa mặt nghỉ ngơi thôi. Sáng mai rồi xem thử xem có kết quả gì không."

Phục Linh nghe thấy thế liền vội vàng đi chuẩn bị, chẳng bao lâu sau Tần Hoan đã đi nằm. Phục Linh tắt đèn xong sau đó liền sang ngủ chung với Bạch Anh. Mà Tần Tương và Tần Sương sau khi về phòng thì cũng chìm vào giấc ngủ rất nhanh, chẳng bao lâu sau toàn bộ khách viện đã tắt đèn tối om.

Tần Hoan nằm trên giường, nàng mới chỉ đặt lưng xuống khoảng 1 khắc thôi chưa kịp ngủ đã nghe thấy có một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa sổ.

Tần Hoan cảm thấy có một luồng gió lạnh chợt thổi vào, cùng lúc đó cũng có một bóng người rơi vào trong phòng.

Nàng chống người nhổm dậy, áo ngoài nàng hiện tại đã cởi ra rồi, chỉ còn mặc có mỗi áo ngủ mà thôi, "Yến Trì?"

Nàng vội vàng hỏi một câu, vừa dứt lời thì bóng người kia đã ngồi xuống cạnh giường nàng rồi, "Nàng để cửa sổ như vậy không sợ người khác nhảy vào à?"

Tần Hoan cố đè thấp âm thanh, Yến Trì cũng học theo nàng. Tần Hoan nghe vậy liền lắc đầu, "Sao có thể có người khác đến chứ?"

Yến Trì thở dài, trong bóng đêm hắn vẫn nắm được bàn tay nàng, "Có mệt không?"

Trong phòng tối đen như mực, ngoài cửa sổ ánh tuyết chiếu vào cũng chỉ đủ để Tần Hoan lờ mờ nhìn thấy được hình dáng Yến Trì cùng với cặp mắt chứa đầy ánh sao của hắn. Mà hắn mới từ bên ngoài tiến vào, cả người đều mang theo khí lạnh của đêm đông, thế nhưng lòng bàn tay hắn lại cực kỳ ấm áp. Tần Hoan chạm vào vết chai dày trong tay hắn, hơi ấm và sự thô ráp này khiến cho nàng an tâm."

"Một chút." Tần Hoan ngừng một chút rồi nói, "Vụ án này ngài nghĩ thế nào?"

Yến Trì giơ tay lên vuốt má Tần Hoan, nếu không phải vì sợ tiểu nha đầu kia của nàn phát hiện thì hiện tại thật sự hắn rất muốn đốt đèn thật sáng lên để nhìn xem dáng vẻ hiện tại của nàng, "Có chút kỳ lạ, nàng nghiệm thi xong rồi có phát hiện ra gì khác không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Chỉ là những thứ đó thôi, trên tay nạn nhân có vết chai, chủ yếu trong lòng bàn tay và hổ khẩu (đoạn giữa ngón cái và ngón trỏ) chắc hẳn sinh ra do luyện võ. Mặt khác mặc dù tuổi tác bà ta đã lớn thế nhưng dáng người lại cực kỳ nhỏ nhắn mềm mại, các đốt xương cũng không cứng rắn như những lão nhân bình thường. Ngoài ra thì trên người bà ta cũng có mấy vết sẹo, ta đã nhìn qua, đều là vết thương cũ, cho nên lời Bàng Phụ Lương nói đại khái là thật."

Yến Trì đến đây tìm nàng, mặc dù cũng vì muốn quan tâm thế nhưng hiện tại 2 người không hẹn mà lại cùng coi trọng vụ án này hơn rồi.

"Như vậy lời Bàng Phụ Lương nói đều là thật."

Tần Hoan gật đầu, "Phải, thế nhưng kỳ quái ở chỗ, nếu chân tướng đúng như ông ta nói, bọn họ chỉ là gặp gỡ ngẫu nhiên một lần sau đó lại thành khách hàng bạn bè lâu năm, vậy thì vì sao Thanh Quân lại chết ở trong Thanh Huy viên? Thanh Huy viên nhiều người thế này, hung thủ hoặc là có thù oán với Bàng Phụ Lương hoặc là có thù oán với Thanh Quân, hoặc có khi kết thù với cả 2 người."

Yến Trì đã chứng kiến Hoắc Hoài Tín phá vụ án tân nương không đầu kia, lại tự mình tham dự vào vụ án của Tần phủ, nên hắn biết rõ tính phức tạp của từng vụ án. Người bị hại không nhất định là người bị hại, mà người nói dối cũng tuyệt đối không phải toàn bộ đều nói dối, nếu như nói nửa thật nửa giả thì mới khiến cho người ta khó nắm bắt nhất. Tần Hoan hơi ngừng lại, "Còn có Lưu vận chuyển..."

"Hả...?" Yến Trì chần chờ xong mới hỏi tiếp, "Hắn thế nào?"

Tần Hoan trả lời, "Nếu như hắn chỉ là trong vô tình bị cuốn vào thì tức là hắn cực kỳ oan ức, thế nhưng nếu như hắn đang che giấu cái gì đó cùng với Bàng Phụ Lương thì sao? Lúc mấy người còn chưa đến, Bàng Phụ Lương không hề có ý định báo quan, nhượng bộ lớn nhất của ông ta chính là để cho người ta lén đi báo cho Uông Tri phủ một tiếng, đến lúc đó nhất định là sẽ miêu tả rất sơ sài. Nhìn ra được Bàng Phụ Lương muốn để cho cái chết của Thanh Quân được định là tự sát, mà ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện lên, có lẽ vì thanh danh của ông ta hay vì cái gì đó mà ta chưa biết. Thế nhưng Lưu vận chuyển, tựa hồ như tình cảm của ông ta đối với Thanh Quân là không bình thường..."

"Tối nay Bàng Phụ Lương vốn là muốn chuẩn bị tiệc chia tay cho chúng ta, cũng không hề có ý định mời Thanh Quân đến đây. Là do Tam ca nói một câu không muốn thất lễ với khách trong phủ, lúc đó Bàng Phụ Lương còn hơi do dự, còn Lưu vận chuyển là người đầu tiên nói nên để cho Thanh Quân qua đó. Mà... sau khi biết được Thanh Quân xảy ra chuyện, phản ứng của Lưu vận chuyển là lớn nhất. Ông ta là người đầu tiên chạy đến trước mặt Thanh Quân, ta nhìn ra được ông ta cực kỳ đau khổ."

Yến Trì vẫn nắm lấy tay Tần Hoan không rời, nghe đến đó liền chau mày, "Lưu Nhân Lệ?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó ta cực kỳ kinh ngạc."

Thanh Quân đã lui về ở ẩn nhiều năm, mà Lưu Nhân Lệ những năm này cũng làm quan bên ngoài, phải nói là cơ hội gặp gỡ với Thanh Quân cực ít mới đúng. Chiếu theo lời Bàng Phụ Lương nói, Lưu Nhân Lệ là thông qua ông ta thì mới quen biết Thanh Quân, chỉ có thể tính là bạn bè cũ. Nếu đã như vậy thì biểu hiện của ông ta sao lại còn khổ sở hơn so với Bàng Phụ Lương?

Nói đến Lưu Nhân Lệ thì Yến Trì cũng hơi chần chừ, "Tam ca nàng và Lưu Nhân Lệ đã nói những gì?"

Tần Hoan chau mày, "Cái này thì ta không biết, bọn họ bàn luận chuyện triều đình đều là gặp gỡ riêng."

Yến Trì nghe nàng nói lời này liền cảm thấy có vẻ như nàng vẫn còn có chút phòng bị, hắn thở dài, "Nói với Tam ca nàng, bất luận hắn đã đồng ý cái gì với Lưu Nhân Lệ thì sau khi hồi kinh, tốt nhất đừng để cho ông ta quá thân cận với Hầu phủ."

Tần Hoan nghe thấy câu này liền biết mọi chuyện không đơn giản, "Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói Yến Trì càng trở nên lạnh lùng, "Chuyện vận chuyển muối cực kỳ phức tạp, trước kia ở phía Đông đã có mấy người Diêm vận sử bởi vì tham ô nên đã bị xử theo pháp luật. Tên Lưu Nhân Lệ này cũng không sạch sẽ đâu!"

Tần Hoan cảm thấy sống lưng chợt lạnh, rất nhanh sau đó trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ.

"Tam ca đã từng nói, mấy Diêm vận sử ở phía Đông bởi vì tham ô tiền thuế..."

"Đúng vậy." Yến Trì nhéo tay nàng, "Tham thuế là tội lớn, huống hồ trong vận chuyển muối thường xuyên xảy ra tai nạn chết người."

Giọng nói Tần Hoan có thêm chút nghiêm túc, "Có phải ngài đã biết Lưu Nhân Lệ xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Tần Hoan hỏi câu này, thứ nhất vì nàng biết được Tần Diễm chắc chắn đã giao dịch gì đó với Lưu Nhân Lệ, nếu như trên người Lưu Nhân Lệ có phiền toái thì chắc chắn sẽ liên lụy rất lớn, vậy thì nàng không thể không nhắc nhở Tần Diễm một chút. Cũng không phải là nàng muốn che chở cho Tần phủ, nhưng hiện tại nàng đã chiếm lấy thân phận của Cửu tiểu thư cho nên cũng sẽ phải suy tính dựa trên lập trường của Tần phủ. Huống hồ Tần phủ cũng là nơi mà sau này nàng sinh sống, nàng không mong cầu Tần phủ phải cho nàng bao nhiêu lợi ích, mà chỉ muốn Tần phủ yên ổn để nàng còn có đủ tinh thần tính toán đến chuyện của phụ thân. Thứ 2, nàng cũng muốn xác nhận lại những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình.

Yến Trì nghe nàng hỏi như vậy liền biết suy nghĩ của nàng thế nào. Hắn hơi nghiêng người về phía trước, "Ừm... đương nhiên ta biết, thế nhưng nàng rõ ràng hướng về Tần phủ như thế thì ta cũng không thể nói cho nàng mà không thu chút lợi ích được."

Tần Hoan chau mày, "Vậy ngài muốn làm..."

Chữ 'gì' còn chưa ra khỏi miệng thì Yến Trì đã tiến tới càng lúc càng gần, hơi thở nóng hổi của hắn phả lên trên mặt nàng, hắn chỉ cần tiến lên thêm 1 phân nữa thôi là sẽ tới môi của nàng...

Tần Hoan chẳng cần phải hỏi nữa, nàng hiểu ý của hắn rồi.

Nàng khẽ mỉm cười, có thể là do chờ đợi hơi lâu nên Yến Trì nhắc khéo 'Hử' một tiếng trong cổ họng.

Tiếng nói này mặc dù nhẹ nhàng thế nhưng vẫn còn mang theo sự uy h**p. Tần Hoan nhắm mắt lại, khẽ lướt qua môi hắn một cái thật nhẹ. Mặc dù cái hôn đến quá nhanh khiến cho Yến Trì cảm thấy không thỏa mãn, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà khẽ cười ra mấy tiếng.

Trong bóng tối, giọng cười êm ái của Yến Trì vang lên bên tai nàng, Tần Hoan nghe thấy thế trên mặt hơi nóng nóng, nàng cắn răng nói, "Ngài có nói hay không?"

Yến Trì ngay lập tức thu lại ý cười, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần như vậy, "Lần này Lưu Nhân Lệ đến Bàng gia chắc chắn là để cầu tài, ông ta là Diêm vận sử đứng đầu ở phía Nam, mặc dù chức vụ Diêm vận sử quan trọng thế nhưng vẫn là quan lại bên ngoài, cấp bậc không cao. Ông ta muốn thăng quan thì nhất định phải chuẩn bị trước sau, chưa kể ông ta có xuất thân không cao cho nên cũng sẽ càng tốn kém hơn. Không chỉ thế, lúc ông ta ở Hồ Châu thì bên ngoài nhìn vào cứ nghĩ ông ta thanh chính liêm khiết, thế nhưng bên trong lại cực kỳ xa hoa d*m đ*ng. Vụ án Tần phủ tàn sát bừa bãi nữ đồng về sau ta tra được đến tận Hồ Châu, thế nhưng bởi vì thời gian đã quá lâu rồi lại thêm có người cố tình cản trở từ bên trong cho nên ta không tra được tiếp. Ta và Hoắc Tri phủ đã từng suy đoán qua, các quan viên bên trong Diêm vận sử ty của Hồ Châu cũng làm chuyện mua bán này."

Tần Hoan khẽ thở ra, hiện tại nghĩ lại thôi cũng thấy vụ án của Tần phủ đã khiến cho nàng thấy được tình hình cực kỳ nghiêm trọng, mặc dù cùng là án mạng, thế nhưng nhìn thấy những đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy đã bỏ mạng thì nàng luôn không đành lòng. Nàng không ngờ được đằng sau vụ án này lại còn liên lụy sâu rộng đến vậy, thậm chí ngay cả đến bên vận chuyển muối cũng có người đụng chạm vào. Chẳng trách Yến Trì hắn phải chậm trễ ở Cẩm Châu lâu như vậy.

"Hóa ra là như thế, những khoản chi tiêu bí mật của ông ta quả nhiên quá nhiều, mà quan viên Lưỡng Hồ đều có thói quen người này còn bí mật hơn người kia. Từ mấy năm trước không biết từ đâu mà vị Lưu vận chuyển này có rất nhiều tiền bạc, mà lúc đó ông ta vẫn chưa động chạm vào tiền thuế. Thế nhưng bắt đầu từ năm ngoái, tiền thuế của Lưỡng Hồ xảy ra vấn đề, trước đây cũng không ai chú ý đến thế nhưng năm nay bên phía Đông bị tra xét đầu tiên, thành ra trong lòng ông ta cũng cực kỳ hốt hoảng."

Tần Hoan như chìm vào trong suy nghĩ, Yến Trì thấy thế liền bất chợt mổ một cái lên môi nàng, đợi đến lúc nàng phản ứng lại thì hắn đã tiếp tục nói chuyện, "Trừ phi bổ xung toàn bộ những khoản thuế thiếu hụt trước khi có người tham tấu lên trên. Nếu không đừng nói chuyện ông ta có thăng quan hay không, mà ngay cả tính mạng có giữ được hay không vẫn còn chưa biết được."

Tần Hoan không đề đặt tâm tư lên trên Yến Trì, nàng hỏi tiếp, "Có phải đã có người định tham tấu việc này không?"

Yến Trì gật đầu, "Ừ, cho nên nói cho Tam ca nàng, Lưu Nhân Lệ không phải là lựa chọn tốt nhất."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back