Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 159: Bàng gia gặp chuyện (1)



Chương 159: Bàng gia gặp chuyện (1)

"Sao Thế tử Điện hạ lại đến đây?"

Tri phủ Dự Châu Uông Hoài Vũ đi từ trong nha môn ra ngoài, vén áo lên quỳ xuống, "Bái kiến Điện hạ."

Yến Trì nâng Uông Hoài Vũ đứng dậy, "Uông Đại nhân không cần đa lễ, ta đến đây chính là vì vụ án của Thanh Ly."

Yến Trì đứng ngoài xe ngựa, ánh mắt Uông Hoài Vũ đảo qua thấy được Phục Linh đứng ở bên cạnh. Ông nghĩ nghĩ chỉ thấy Phục Linh có chút quen thuộc, mãi một lúc sau trong đầu mới lóe lên một tia sáng. Hôm qua lúc lần thứ 2 Yến Trì đi đến chỗ sân khấu chính là dẫn theo một vị cô nương bên người, về sau ông mới biết được vị cô nương đó chính là Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ, mà lúc ấy ở bên cạnh Cửu cô nương kia chính là vị hầu tỳ này.

Trong nháy mắt Uông Hoài Vũ đã hiểu ra, sau đó lại nhìn thoáng qua xe ngựa buông kín rèm 4 phía rồi mới thu lại suy nghĩ của mình.

"Vụ án của Thanh Ly? Hôm qua sau khi thẩm vấn xong chẳng phải đã xác định được hung thủ là Thanh Lan ư."

Uông Hoài Vũ nghi hoặc, "Chẳng lẽ đã có biến cố gì?"

Yến Trì nghiêm nghị, "Ngươi có biết tư tình giữa phó bầu gánh Dương Anh và tiểu đồ đệ của Thanh Ly không?"

Đáy mắt Uông Hoài Vũ có chút khả nghi, "Hai người bọn họ có tư tình?"

Yến Trì gật đầu, "Xem ra ngươi còn không biết, đúng là vì sợ ngươi không biết mới đến đây nói cho ngươi. Thanh Lan kia khai ra thế nào? Đã nhận tội chưa?"

"Không có." Uông Hoài Vũ lắc đầu, "Không nhận tội, có điều hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, thậm chí trong Song Thanh ban còn có người nói không hiểu tại sao Thanh Lan đã cãi nhau rất nhiều lần với Thanh Ly sư phụ, còn nói trước kia Thanh Ly sư phụ cũng đã từng nhắc đến chuyện muốn trục xuất nàng ra khỏi Song Thanh ban."

Yến Trì khẽ chau mày, "Thanh Lan có nói vì sao không?"

Uông Hoài Vũ lắc đầu, "Thanh Lan còn chưa nói, đang định hôm nay thẩm vấn lại."

Điểm này thì Yến Trì không biết, mà Tần Hoan bên trong xe ngựa nghe thấy thế cũng hơi kinh ngạc. Nếu như Thanh Lan và Thanh Ly có mâu thuẫn thì hiềm nghi của nàng đúng là lớn hơn rất nhiều rồi.

Uông Hoài Vũ thân là Tri phủ Dự Châu, đương nhiên tâm tư cũng nhạy cảm giống hệt Hoắc Hoài Tín. Ông liếc mắt một cái thấy được vẻ nghiêm nghị trên mặt Yến Trì liền khẽ hỏi, "Nếu như trong lòng Thế tử Điện hạ vẫn còn nghi vấn, chi bằng cùng ta đến dự thính?"

Yến Trì chau mày, lướt mắt nhìn thoáng qua xe ngựa, Uông Hoài Vũ lập tức nói, "Bên ngoài quá lạnh, nếu Thế tử Điện hạ đã đến đây cùng với Cửu cô nương thì đương nhiên không tiện đứng ở bên ngoài. Hay là cùng nhau vào phủ uống ly trà nóng đi?"

Trong lòng Yến Trì liền có chút hài lòng, còn Tần Hoan từ trong xe ngựa cũng cúi người đi ra ngoài.

Nếu đã đến nước này thì đương nhiên Uông Hoài Vũ cũng sẽ biết điều mà nể mặt mũi của Yến Trì, bởi vậy Tần Hoan đương nhiên tiếp nhận ý tốt này.

Màn xe vén lên, Phục Linh vội vàng che dù cho Tần Hoan, tuyết bên ngoài vẫn khẽ tung bay, Tần Hoan vừa bước xuống xe đã nhún người hành lễ với Uông Hoài Vũ, "Tri phủ Đại nhân..."

Uông Hoài Vũ nghiêng người né tránh, "Cửu cô nương không cần đa lễ, bên ngoài trời quá lạnh, mau vào trong đi thôi."

Tần Hoan nhìn Yến Trì, Yến Trì liền ngay lập tức bước đi đằng trước.

Nha môn Tri phủ của Dự Châu và Cẩm Châu về cơ bản là giống nhau, Uông Hoài Vũ trực tiếp dẫn Tần Hoan vào Yến Trì vào bên trong thư phòng mà hàng ngày ông vẫn dùng để đãi khách, sau khi phân phó người hầu dâng trà lại cùng Yến Trì hàn huyên thêm mấy câu, tiếp đó mới lệnh người hầu dẫn Thanh Lan đến thẩm vấn.

Thư phòng chia thành hai, ở giữa có một bình phong che chắn, vừa vặn có thể che khuất được bóng dáng của Yến Trì và Tần Hoan.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng bước chân nặng nề chậm rãi tiến vào trong thư phòng.

Một tiếng 'bịch' vang lên, có lẽ đó là tiếng Thanh Lan quỳ xuống.

Bình phong kia từ bên ngoài nhìn vào không thể trông thấy bên trong, thế nhưng từ trong thì lại có thể lờ mờ trông thấy được bóng dáng ở bên ngoài.

Tần Hoan nheo mắt chăm chú nhìn, mới 1 đêm không gặp mà Thanh Lan đã búi tóc tán loạn, trên người vẫn mặc trang phục biểu diễn của 'Ngưu Lang', thậm chí mơ hồ còn nhìn thấy vết máu. Nàng quỳ rạp xuống đất, cả người cực kỳ suy sụp mà cúi thấp đầu, một chữ cũng không hé răng.

"Thanh Lan, ngẩng đầu lên..."

Uông Hoài Vũ uy nghiêm khẽ quát một tiếng, Thanh Lan khựng lại một chút nhưng vẫn ngẩng đầu lên.

Giọng nói của Uông Hoài Vũ mềm mại đi một chút, "Ngươi nói ngươi không hại sư phụ ngươi, vậy thì vì sao có mấy người nói chính tai nghe thấy ngươi cãi vã cùng với sư phụ? Sau đó vì sao sư phụ ngươi lại tuyên bố muốn trục xuất ngươi ra khỏi Song Thanh ban?"

Vẻ mặt Thanh Lan không chút thay đổi nhìn sang Uông Hoài Vũ, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Ta không giết sư phụ ta."

Lời này Thanh Lan đã nói cả đêm rồi, Uông Hoài Vũ nghe lại lần nữa thì không khỏi cười lạnh, "Đúng thật là buồn cười, chỉ bằng một câu nói này của ngươi thì bản quan phải dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?"

Thấy Thanh Lan lại định cúi đầu, Uông Hoài Vũ liền ném 'bộp' một cuốn sổ đến trước mặt nàng.

"Nhìn cho rõ đi, đây đều là khẩu cung của những người khác."

Trên bản khẩu cung này không chỉ có ghi chép lại buổi thẩm vấn, mà lại còn có tên họ người được hỏi. Thanh Lan có thể nhìn rõ ràng là ai nói cái gì, quả nhiên rất nhanh sau đó con ngươi vốn lặng yên như nước của nàng ngay lập tức bị phẫn nộ che lấp, "Ăn nói bừa bãi! Ăn nói bừa bãi!"

Uông Hoài Vũ liền nói, "Bản quan có lòng muốn giúp ngươi mà ngươi lại không tiếc tính mạng mình, vậy thì bản quan cũng hết cách. Sáng sớm ngày mai Thanh Nhàn và Dương Anh sẽ đến nhận thi thể sư phụ ngươi về, sau đó sẽ khiêng hòm quay về Định Châu. Trong vòng 5 ngày tiếp theo vụ án của ngươi sẽ được hoàn toàn quyết định, một khi án đã định rồi thì cho dù ngươi muốn kêu oan cũng sẽ không có ai nghe nữa đâu, ngươi suy nghĩ cho kỹ!"

Thấy Thanh Lan vẫn không nói gì, Uông Hoài Vũ thở dài, "Người đâu, áp giải đi..."

"Chờ một chút." Đột nhiên Thanh Lan lên tiếng.

Đằng sau bình phong, Tần Hoan và Yến Trì cũng liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều có tia sáng chớp lóe.

Thanh Lan ngẩng đầu lên, "Ta và sư phụ... Ta và sư phụ cãi nhau là bởi vì bà ấy bắt ta đi làm chuyện mà ta không muốn... Bà ấy mói muốn trục xuất ta ra khỏi Song Thanh ban cũng bởi vì chuyện này mà thôi, trong lòng ta đúng là cực kỳ nóng giận thế nhưng ta sẽ không giết người."

Uông Hoài Vũ nheo mắt, "Bà ta làm chuyện gì khiến ngươi không tán thành?"

Thanh Lan hít vào một hơi, sau đó lại cụp mắt xuống, "Bà ấy muốn ta... Hầu hạ quý nhân trong kinh."

Chỉ nói một câu đơn giản Uông Hoài Vũ đã hiểu được. Đào kép vốn không phải là kỹ nữ, thế nhưng đào kép cũng tính là tiện dịch. Đến nghe hát ngoại trừ thật sự yêu thích vở kịch thì còn đến để vui đùa náo nhiệt, những cô nương trẻ tuổi như nàng và Thanh Nhàn, ngoại trừ dáng người tốt giọng hát tốt thì lại còn có gương mặt đẹp đẽ. Mặc dù đều biết các nàng sẽ không hầu hạ người khác, thế nhưng càng như thế thì lại càng thu hút ý đồ này của đám quý nhân.

"Cô nương ở Song Thanh ban còn phải đi làm những việc này?"

Uông Hoài Vũ không phải quan ở kinh thành thế nhưng cũng biết tên tuổi của Song Thanh ban cực kỳ lớn, theo như ông được biết thì với mức độ nổi tiếng của Song Thanh ban như vậy thì cũng không cần phải mang cô nương nhà mình đi để lấy sắc hầu hạ người ta. Nhưng khi ông vừa dứt lời thì Thanh Lan lại cụp mắt xuống tiếp tục lạnh lùng tố giác, "Sư phụ ham mê bài bạc, tùy người ngoài không biết nhưng ta và Thanh Nhàn đều biết. Mà Song Thanh ban nhìn vào thì có vẻ như tên tuổi phát đạt, đứng vững gót chân ở kinh thành rồi thế nhưng suy cho cùng vẫn không giống như những gánh hát vốn đã cắm rễ lâu năm ở kinh thành. Duy trì một gánh hát với rất nhiều người, vừa phải chăm sóc người trong nhà lại vừa phải đối đầu với những kẻ ngáng chân, cứ quay vòng như vậy thì càng ngày càng không còn lại bao nhiêu tiền. Chưa kể sư phụ 10 lần đánh bạc thì 9 lần thua, hiện tại Song Thanh ban chỉ là người ngoài nhìn vào mới thấy vinh quang thôi."

"Tiền mà Song Thanh ban thu về có hạn, chưa kể trong kinh thành từ lâu đã có người có ý đồ với chúng ta cho nên sư phụ mới muốn ta đến hầu hạ những quý nhân này. Ta... ta không muốn hầu hạ, ban đầu sư phụ chỉ khuyên nhủ dỗ dành, khuyên nhủ không thành thì vừa đấm vừa xoa, thậm chí còn uy h**p muốn đuổi ta ra ngoài... Chúng ta đã nhiều lần tranh cãi, cứ thế mãi nhưng bà ấy vẫn không đuổi ta đi. Bản thân ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không niệm tình bà là sư phụ đã dạy dỗ ta từ nhỏ thì ta đã rời đi từ lâu rồi... Lần này đi xuống phía Nam, ta vốn định sau khi quay về kinh thành thì sẽ nói rõ ràng với sư phụ, thế nhưng không ngờ chưa kịp nói thì bà đã chết..."

Thanh Lan mặc dù cụp mắt thế nhưng sống lưng vẫn luôn thẳng tắp.

Uông Hoài Vũ nheo mắt, "Cho nên ngươi vẫn chưa bị sư phụ ngươi đưa đi hầu hạ người khác?"

Thanh Lan cười lạnh, lúc ngẩng lên nhìn Uông Hoài Vũ thì ánh mắt tràn đầy châm chọc, giống như Uông Hoài Vũ cũng là đám quyền quý háo sắc kia vậy, "Ta đã nói với bà ấy, nếu như ép buộc ta thì cứ mang thi thể của ta đến gặp mấy quý nhân đó đi. Bà ấy biết tính tình của ta, mặc dù tức giận thế nhưng không dám làm to chuyện. Bởi vậy bà ấy liền sinh ra oán khí rất lớn đối với ta, sau khi trở về kinh thành rồi chắc hẳn sẽ còn làm thêm nhiều chuyện khác nữa."

Uông Hoài Vũ chau mày, "Ngươi sợ sau khi bà ấy về kinh thì sẽ nghĩ cách hại ngươi, cho nên hiện tại ngươi mới giết người?"

Thanh Lan lại cười lạnh, "Nếu như ta thật sự muốn giết người thì đã xuống tay từ lâu rồi chứ việc gì phải chờ đến bây giờ? Thọ yến của Dụ Thân vương quan trọng như vậy còn chưa nói, mà ở đây người nhạy bén giống như Tri phủ Đại nhân cũng chẳng hề thiếu, ta không sợ lộ ra dấu vết sao?"

Nói xong những lời này Thanh Lan lại cúi đầu xuống.

"Vậy thì chìa khóa kia ngươi phải giải thích thế nào?"

Uông Hoài Vũ lại lạnh lùng hỏi, Thanh Lan lại cười lên.

"Có người muốn hại ta, ta phải giải thích thế nào?"

Uông Hoài Vũ nheo mắt, "Ai muốn hại ngươi..."

Thanh Lan cụp mắt, "Ta không biết, ta chưa bao giờ kết thù oán với người trong gánh hát cả." Thanh Lan thoáng ngừng lại một lúc rồi đột nhiên lên tiếng, "Có điều... Mặc dù không có ân oán công khai thế nhưng cũng có mấy phần tranh chấp ngầm."

Uông Hoài Vũ chau mày, Thanh Lan nói tiếp, "Bắt đầu từ thế hệ sư tổ kia của ta, Song Thanh ban chỉ còn lại một bầu gánh cho nên sư tổ chỉ có một người đồ đệ là sư phụ ta. Sư phụ lại có 2 đồ đệ là ta và sư muội, sau này nếu lựa chọn bầu gánh thì chính là tuyển chọn giữa ta và sư muội."

Nói đến đây Uông Hoài Vũ cũng hiểu rõ rồi.

"Còn có gì khác nữa không?"

Thanh Lan lắc đầu, "Không có."

Uông Hoài Vũ hơi trầm ngâm, "Ngươi có biết chuyện giữa Dương bầu gánh và sư muội ngươi..."

Thanh Lan nghe vậy thì ánh mắt chớp lóe, tựa hồ như hơi kinh ngạc vì sao Uông Hoài Vũ lại hỏi cái này. Nàng ngước lên nhìn Uông Hoài Vũ một cái sau đó lại cụp mắt xuống lắc đầu, "Phó bầu gánh đúng là chăm sóc sư muội ta rất kỹ càng, những cái khác thì ta không biết."

Uông Hoài Vũ gật đầu, "Người đâu, dẫn nàng ta quay về."

Người hầu đứng chờ ở bên ngoài tiến vào, rất nhanh liền dẫn Thanh Lan ra ngoài. Uông Hoài Vũ kéo bình phòng ra, cung kính nhìn Yến Trì nói, "Điện hạ, hôm nay nàng ta lại nói ra rồi, nếu đã như thế thì có phải điều tra lại hay không?"

Yến Trì gật đầu, "Bọn họ ở chung một gánh hát, chỉ sợ là nàng cũng cảm nhận được chuyện của Dương Anh và Thanh Nhàn. Thế nhưng vừa rồi khi ngươi hỏi thì nàng ta cũng không hề khẳng định..."

Uông Hoài Vũ gật đầu, "Đúng vậy, hôm qua nàng không hề nói nguyên nhân mình cãi vã với Thanh Ly. Nghĩ đến có lẽ là không muốn để cho người ngoài biết bê bối bên trong Song Thanh ban."

Uông Hoài Vũ hơi ngừng lại sau đó lại nói, "Hạ quan bắt Dương Anh và Thanh Nhàn đến đây thẩm vấn lại lần nữa."

Yến Trì gật đầu, Tần Hoan cũng đứng lên cùng với hắn. Uông Hoài Vũ đã phải đi bắt người rồi đương nhiên Tần Hoan và Yến Trì không tiện ở lại trong nha môn nữa cho nên cũng ra về.

Lên xe ngựa, Tần Hoan nói, "Điện hạ trực tiếp quay về Dụ Thân vương phủ à?"

Yến Trì nhìn nàng nói, "Nàng lấy lý do gì mà ra ngoài?"

Tần Hoan đảo mắt, "Ta chỉ bảo Lục tỷ tỷ đến nói một tiếng với Tam ca là ta ra ngoài đi dạo."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 159-2: Bàng gia gặp chuyện (2)



Chương 159: Bàng gia gặp chuyện (2)

Yến Trì vén màn xe lên nhìn thoáng qua bên ngoài, "Nếu như ra ngoài đi dạo thì sao lại có thể ra về tay không được?"

Nói xong hắn gõ gõ lên thùng xe, "Đi về phía Đông..."

Xa phu không quen thuộc đường ở thành Dự Châu cho nên Yến Trì phải chỉ huy. Chẳng bao lâu sau xe ngựa dã đi đến một con phố náo nhiệt phồn hoa bậc nhất trong thành, Yến Trì vén màn lên nhìn nhìn rồi nói, "Nàng tùy tiện đi xem một chút."

Mặc dù không phải ở kinh thành thế nhưng khiến cho đường đường một Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đi chung với mình mua sắm đồ đạc thì đúng là sẽ gây chú ý khắp nơi rồi.

Tần Hoan gật đầu, đang định ra ngoài thì đột nhiên Yến Trì nhét một túi tiền vào trong tay nàng.

"Thích gì thì mua đó."

Tần Hoan nhướn cao lông mày, Yến Trì để ý đến yêu thích của nàng, cứu nàng bảo vệ nàng, thế nhưng cho nàng tiền lại là lần đầu tiên. Tần Hoan giơ tay lên đẩy trở về, "Ta có đem theo bạc rồi."

Yến Trì chau mày, hắn nắm lấy cả tay nàng lẫn túi tiền kia, "Lấy đi."

Chỉ nói 2 chữ đơn giản thế nhưng đủ để thể hiện ra hắn không cho phép nàng từ chối.

Tần Hoan mím môi giây lát, sau đó gật đầu, "Thôi được."

Nói xong nàng liền đi luôn ra ngoài, Yến Trì lui lại ngồi dựa vào vách xe, nhìn Tần Hoan và Phục Linh cùng đi vào một cửa tiệm bán tơ lụa thì lại khẽ cười, sau đó hạ màn xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô nương quả nhiên là thích mấy loại tơ lụa trang sức này, có điều đối với hắn thì mấy thứ này nhìn đều giống nhau hết. Yến Trì vốn trưởng rằng Tần Hoan đi dạo ít nhất phải khoảng 2 khắc thì mới quay về, thế nhưng không ngờ chỉ chưa tới 1 khắc nàng đã quay lại rồi.

Yến Trì vén màn lên thì thấy Phục Linh chỉ ôm trong tay có mỗi một cái hộp gấm.

Hắn hơi chau mày, còn bên này Tần Hoan đã vén rèm xe lên.

"Sao lại nhanh như vậy? Chỉ mua mỗi cái này thôi à?"

Yến Trì nhìn hộp gấm kia nghĩ là Tần Hoan chọn mua trang sức gì đó, thế nhưng nàng vừa cầm hộp vào vừa cầm túi tiền trả lại cho hắn. Yến Trì kinh ngạc phát hiện có vẻ như tiền trong túi không hề thay đổi.

"Đây là cái gì?" Yến Trì bất mãn cầm lấy túi tiền, Tần Hoan cười cười mở hộp gấm ra, hắn nhổm người lên nhìn thì thấy bên trong đó là 7-8 cái túi gấm màu sắc không giống nhau. Yến Trì chau mày, chẳng trách không tốn bao nhiêu bạc.

"Những cái khác thì ta không cần lắm, chỉ có mỗi túi gấm để đựng thuốc lại không đủ rồi."

Nói xong Tần Hoan nhìn Yến Trì, "Điện hạ có cần một cái túi thuốc không?"

Yến Trì nhướn mày, "Việc này cần phải hỏi ta sao?"

Tần Hoan suy nghĩ giây lát, sau đó hiểu được rồi mới gật đầu.

Đi mua đồ đạc, bên ngoài lại thật sự quá lạnh, Yến Trì cũng không muốn để nàng ở ngoài lâu cho nên căn dặn, "Hiện giờ quay về thôi, về Thanh Huy viên."

"Vậy còn Điện hạ thì sao?" Tần Hoan đặt hộp gấm sang bên cạnh rồi vội vàng hỏi.

"Không cần lo cho ta, dọc đường ta xuống là được."

Tần Hoan muốn nói lại thôi, thế nhưng Yến Trì đã quyết định rồi thì sẽ không cho nàng nói câu 'không' nữa. Hắn gõ gõ lên cửa xe căn dặn một câu, rất nhanh xa phu đã cho ngựa chạy đi.

"Khi nào thì Điện hạ rời khỏi?" Đột nhiên Tần Hoan lại hỏi.

Yến Trì khẽ cười nhìn nàng, "Không vội..."

Tần Hoan gật đầu, lại không biết hắn không vội vởi vì nàng hay là vì vẫn còn việc khác. Còn Yến Trì lại có vẻ như đọc được suy nghĩ của nàng, "Yến Ly cũng cần phải trở lại kinh thành, có lẽ sẽ muốn đi chung với ta, đến lúc đó ta sẽ đi chậm hơn các nàng một chút."

Tần Hoan mở to mắt, "Điện hạ có thể quay về kinh thành trước mà."

Yến Trì nhìn nàng, "Ta lo lắng."

Trong lòng Tần Hoan lại thấy hơi mệt mỏi, còn Yến Trì chỉ nhìn nàng rồi khẽ cười, chẳng bao lâu sau hắn vén mành lên rồi nhìn thoáng qua bên ngoài. Thấy xe ngựa đã gần đến con đường dẫn vào Thanh Huy viên rồi hắn liền gõ gõ cửa xe ra hiệu dừng lại.

Yến Trì tiến đến ôm Tần Hoan một cái, lại khẽ hôn lên môi nàng sau đó không nói gì nữa mà xuống xe.

Lúc xe ngựa di chuyển, Tần Hoan vén màn lên nhìn, Yến Trì cả người thẳng đứng như cây tùng mọc ở ven đường nhìn sang nàng. Chẳng qua đây chỉ là chia tay ra về bình thường thôi vậy mà trong lòng nàng cũng có chút buồn bã, chờ đến khi xe ngựa rẽ vào khúc quanh không nhìn thấy Yến Trì nữa thì nàng mới buông rèm xuống.

Tần Hoan mở hộp gấm ra, lúc nàng đi mua túi gấm thì đã cố ý chọn một túi màu đen, túi được may bằng tơ lụa đen có thêu một bông hoa lan nho nhỏ tăng thêm vẻ tao nhã. Tần Hoan lần đầu tiên nhìn đến đã cảm thấy nó cực kỳ hợp với Yến Trì.

...

Vừa vào đến cửa Thanh Huy viên, Tần Hoan liền nhìn thấy mấy người ở ngoài cửa đã lén lút bàn luận cái gì đó.

Tần Hoan biết, quả nhiên Uông Hoài Vũ đã đến đây rồi.

"Tiểu thư... có phải là Uông..."

"Suỵt." Tần Hoan ra hiệu chớ có lên tiếng, "Để tránh gặp phiền toái, trước mắt chuyện này đừng có nói cho Tam ca."

Phục Linh gật đầu, "Tiểu thư tín nhiệm Thế tử Điện hạ hơn."

Tần Hoan nghe thấy thế thì vẫn chưa phản bác, mà cũng thật sự là không biết phải phản bác cái gì.

Hai người các nàng cùng đi về viện của mình, vừa mới vào cửa thì Tần Sương đã chạy vọt ra từ phòng đối diện, "Ngươi đi đâu thế, sao mãi mới quay về, trong tay ngươi cầm cái gì?"

Tần Sương nói xong liền tiến đến giật lấy hộp gấm sau đó mở ra, trên mặt tràn đầy thất vọng.

"Sao lại là túi gấm..."

Tần Hoan cười cười bước vào phòng mình, "Hết túi để đựng thuốc rồi."

Tần Sương bất đắc dĩ quẳng hộp lại cho Phục Linh, "Sao vẫn phải làm túi thuốc, lúc đi qua sông Nhạn cũng không thấy dùng đến nhiều như vậy?"

Tần Hoan chỉ cười mà không nói gì, Tần Sương lại vội vàng lên tiếng, "Muội biết không, vừa rồi Tri phủ Dự Châu dẫn người đến bắt Thanh Nhàn và phó bầu gánh Dương Anh đi rồi, nói là tìm được điểm đáng ngờ mới. Có vẻ như ngày mai Song Thanh ban không thể rời đi được rồi."

Đúng như dự kiến của Tần Hoan, "Có nói là tìm được điểm đáng ngờ nào không?"

Tần Sương thấy Tần Hoan bình tĩnh như vậy thì trong lòng có chút kinh ngạc, thế nhưng nghĩ lại thì ngày nào Tần Hoan cũng chỉ trưng cái mặt không cảm xúc này ra nên nàng mới thấy bình thường lại đôi chút, "Chuyện này sao có thể nói ra được? Dù sao cũng đã bắt người đi rồi."

Tần Hoan lại hỏi, "Tam ca thì sao?"

Tần Sương lắc đầu, "Không biết, lúc ta trở về thì Tam ca đã không ở trong viện rồi, nói là được Bàng lão gia mời đến, cũng không biết để bàn bạc chuyện gì."

Tần Hoan gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, chỉ mở túi hương ra.

Chuyện nàng có thể làm trong vụ án của Thanh Ly thì cũng đã làm rồi, ngày trước không biết Thanh Ly ham mê bài bạc, lại còn ép buộc chính cô nương trong gánh hát của mình đi hầu hạ quý nhân kinh thành. Lần này đã biết được khá nhiều, có lẽ Uông Tri phủ sẽ tự có phán quyết của riêng mình.

Tần Hoan bắt đầu làm thuốc bỏ vào túi gấm mới mua, đợi đến tận chiều Tần Diễm mới về, vừa đi vào trong Tần Diễm đã nói, "Cửu muội muội quay về rồi à?"

Tần Hoan đứng dậy, "Phải, ra ngoài mua mấy cái túi gấm rồi quay về."

Nhìn sang Tần Diễm, Tần Hoan đột ngột phát hiện ra hôm nay có vẻ như Tần Diễm đang hơi bực bội, hắn vẫn còn đang nhăn mày.

"Tam ca ngồi xuống uống ly trà không?"

Tần Hoan nói một câu xong Tần Diễm liền ngồi xuống, nàng rót cho hắn một ly trà, "Tam ca đi nói chuyện với Bàng lão gia à?"

"Còn có Lưu vận chuyển..."

Tần Diễm bê ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, Tần Hoan lại nói, "Sắc mặt Tam ca không tốt, là gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?"

Tần Diễm cũng không phủ nhận, ngược lại nhìn Tần Hoan một cái rồi lại lắc đầu, "Một chút việc nhỏ mà thôi, nói với một cô nương gia là muội thì muội cũng sẽ không hiểu. Đây không phải đại sự, muội không cần lo lắng."

Nói như vậy Tần Hoan liền biết chính là chuyện trong triều đình rồi.

Nếu là chuyện triều đình thì cực kỳ có khả năng liên quan trực tiếp đến Lưu Nhân Lệ...

Tần Hoan tùy ý nói, "Chẳng lẽ Bàng lão gia đưa ra một đề khó cho Tam ca? Lưu vận chuyển chẳng phải vẫn ở trong phủ sao? Tam ca có thể thương lượng cùng Lưu vận chuyển một chút."

Tần Hoan cố tình nói ra câu này, thế nhưng khi vừa dứt lời thì Tần Diễm đã cười khẽ một tiếng, "Lưu vận chuyển... Sự việc chính là từ ông ta mà ra..."

Tần Diễm nói nửa câu rồi thôi, thế nhưng cũng không định nói tiếp, vừa ngước lên đã thấy Tần Hoan nhìn hắn bằng đôi mắt cực kỳ trong sáng. Sống lưng hắn hơi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã lỡ miệng rồi, thế nhưng nhìn thần sắc của Tần Hoan thì có vẻ như không giống như nàng đang cố ý thăm dò hắn. Tần Diễm cười cười bất đắc dĩ, "Lưu vận chuyển cũng không có cách giải quyết."

Tần Hoan chỉ khơi ra rồi dừng lại đúng lúc chứ không hỏi gì thêm, thế nhưng thế cũng đủ hiểu Lưu Nhân Lệ có liên quan đến chuyện Tần Diễm đang lo nghĩ.

Chẳng lẽ là Tần Diễm muốn lôi kéo Lưu Nhân Lệ thế nhưng đã bị ông ta từ chối?

Địa vị của Lưu Nhân Lệ trong việc vận chuyển muối không hề thấp, thế nhưng suy cho cùng ông ta cũng chỉ là một vị quan Tứ phẩm, lại không có gia tộc hiển hách chống lưng, vậy mà lại dám cự tuyệt ý tốt của Thái tử?

Tần Hoan có chút suy nghĩ không thông, thế nhưng cũng không định hỏi thăm vào mấy chuyện đấu đá trong triều này. Mà hiện tại Tần Diễm cũng đã im lặng không nói gì nữa, nếu nàng càng hỏi thì sẽ càng khiến cho hắn khó chịu. Tần Diễm ngồi lại một lúc sau đó lại cáo từ rồi quay về viện của mình.

Ăn cơm tối xong Tần Hoan lại tiếp tục làm túi thuốc, sau đó mới đi rửa mặt nghỉ ngơi. Một đêm ngủ ngon đến sáng hôm sau, Tần Hoan ngủ thẳng đến lúc nắng chiếu rực rỡ thì mới thức dậy...

Tần Hoan ngồi dậy rửa mặt chải đầu, vừa làm xong xuôi thì Tần Sương bước vào.

"Muội đoán ta vừa nhìn thấy cái gì?"

Tần Hoan đang uống nước, quay lại thấy Tần Sương đã ăn mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, trông có vẻ như vừa từ bên ngoài quay về. Nàng còn chưa kịp hỏi thì Tần Sương lại nói tiếp, "Trong Thanh Huy viên lại có khách đến rồi!"

"Lại có khách đến à?" Thật ra Tần Hoan cũng không hề kinh ngạc gì, chẳng qua muốn phối hợp với Tần Sương vậy thôi.

"Hơn nữa lại là một vị lão phu nhân đến..."

Tần Hoan nghe câu này thì mới kinh ngạc một chút, đến đây là một vị lão phu nhân?

Nghĩ nghĩ, Tần Hoan lại nói, "Cũng không có gì lại, có lẽ là thân thích của vị kia của Bàng gia."

Tần Sương nhún vai, "Vừa nãy ta mới đi đến chỗ đình nghỉ mát hôm qua, tình cờ nghe được mấy tôi tớ bàn tán, thế nhưng ta vẫn không biết đó là ai." Nói xong nàng chuyển đề tài, "Chúng ta đến chỗ Tam ca ăn bữa sáng."

Tần Hoan cùng Tần Sương ra khỏi cửa, đến viện của Tần Diễm rồi thế nhưng thấy Tần Diễm đã trôi qua 1 đêm mà mặt mày vẫn còn cau có.

Vừa thấy 2 người đến thì Tần Diễm đã nói, "Ngày mai chúng ta liền rời khỏi chỗ này về kinh thành."

Cuối cùng cũng được về kinh thành nên đương nhiên Tần Sương rất vui vẻ, Tần Hoan lại cảm thấy có gì đó không bình thường.

Nhưng thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Tần Diễm thì nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chờ Tần Tương đến rồi 4 huynh muội liền bắt đầu dùng cơm.

Ăn sáng xong Tần Sương tóm lấy Tần Diễm rồi hỏi, "Tam ca, Thanh Nhàn và Dương Anh kia còn chưa quay lại sao?"

Tần Diễm gật đầu, "Vẫn chưa, có lẽ vụ án của Thanh Ly không đơn giản như vậy, rốt cuộc ai là hung thủ thì vẫn chưa nói chính xác được."

Con ngươi Tần Sương đảo một vòng, nhất thời cũng không hiểu được, "Thôi mặc kệ bọn họ, dù sao sáng sớm mai bọn ta đã phải đi rồi, lần này đến kinh thành chỉ cần đi 4-5 ngày phải không?"

Tần Diễm gật đầu, "Nếu nhanh thì 4 ngày, còn chậm thì cũng phải 5-6 ngày."

Tần Sương vui mừng vỗ vỗ tay, thấy dáng vẻ Tần Diễm không muốn nói nhiều nữa liền kéo Tần Hoan ra cửa, "Tam ca làm sao thế? Hình như gặp phải chuyện gì đó phiền lòng."

Ngay cả Tần Sương cũng phát hiện ra thì có thể nói đây không phải chuyện nhỏ rồi.

Tần Hoan lắc đầu, "Chắc chắn là chuyện trong triều đình, chúng ta không nên hỏi đâu."

Tần Sương gật đầu, lại kéo tay Tần Hoan, "Đi thôi đi thôi, ta dẫn muội đi xem cái này."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 159-3: Bàng gia gặp chuyện (3)



Chương 159: Bàng gia gặp chuyện (3)

Nói xong Tần Sương lại kéo Tần Hoan đến con đường hôm qua đi về phía Đông. Tần Hoan không biết Tần Sương muốn nàng nhìn cái gì, tận lúc đi đến chỗ đình nghỉ mát kia rồi mới phát hiện ra ở chỗ đó có một người tuyết cực lớn.

Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Đây là... là tỷ đắp?"

Tần Hoan nhìn người tuyết kia không giống với người tuyết nhỏ mà Bàng Gia Ngôn làm hôm qua, hiện tại người tuyết này cao to khoảng bằng một người lớn. Cái bụng người tuyết rất to, hai bên cắm hai mảnh lá cọ, trên đầu dùng đá làm mũi mắt miệng. Tần Hoan bất chợt cười rộ lên, hóa ra Tần Sương ra ngoài suốt từ sáng sớm chính là để đi đắp người tuyết.

"Có phải ta cực kỳ lợi hại hay không? Ta và Vãn Tình, Tú Vân, 3 người cùng đắp!"

"Cái này chắc chắn đẹp hơn người tuyết nhỏ hôm qua nhìn thấy nhỉ?"

Tần Sương vui mừng phấn khởi đi về phía người tuyết trước mặt, vừa dứt lời thì một giọng nói mang theo chút tức giận mạnh mẽ vang lên.

"Của ta đẹp..."

Giọng nói đột ngột vang liên khiến cho Tần Hoan và Tần Sương cùng ngạc nhiên, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Bàng Gia Ngôn đang đứng ở lối rẽ từ bao giờ. Tần Hoan và Tần Sương sửng sốt, lại có chút xấu hổ.

Đôi chân ngắn ngủn của Bàng Gia Ngôn chạy bành bạch lại đây, đi đến trước mặt người tuyết của Tần Sương rồi chỉ chỉ, "Hứ, xấu..."

Cho dù Tần Sương có bực bội thì cũng không tiện so đo với một tiểu hài tử, không khỏi có chút lúng túng nhìn sang Tình nương ở phía sau. Tình nương cũng lúng túng nhún người hành lễ, "Bái kiến 2 vị tiểu thư."

Nói xong Tình nương lại nhìn sang Tần Sương, "Lục tiểu thư đừng trách, Tam thiếu gia đang bực bội thôi."

Vừa dứt lời thì Bàng Gia Ngôn hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi phịch xuống bốc một nắm tuyết đem vào trong đình. Tình nương nhìn thấy thế cũng thở dài rồi cũng bốc tuyết đem vào trong đình. Tình nương bốc từng nắm từng nắm mang vào trong để lên trên bàn đá, tranh thủ lúc Bàng Gia Ngôn mải nặn người tuyết thì đến để tạ lỗi với Tần Sương.

"Thật sự là thất lễ, vừa rồi lão gia tâm tình không tốt nên mới mắng Tam thiếu gia hai câu. Mặc dù Tam thiếu gia không khóc thế nhưng cũng không vui vẻ."

Tần Hoan và Tần Sương đều kinh ngạc, Tần Sương nói, "Bàng lão gia cưng chiều tiểu thiếu gia như vậy, sao lại mắng thằng bé?"

Tình nương quay người lại nhìn thoáng qua, tựa như đang nhìn xem đằng sau có người đến hay không rồi sau đó mới khẽ nói, "Thỉnh thoảng lão gia hay tức giận vui buồn vô cớ, ngay cả Tam thiếu gia cũng sẽ bị mắng."

Tần Sương há miệng th* d*c, cũng không tiện nghị luận về Bàng Phụ Lương nên cười cười, "Hóa ra như vậy, trách ta ban nãy nói sai rồi. Người tuyết của Tam thiếu gia đúng là đẹp mắt nhất..."

Câu nói sau cùng Tần Sương dùng âm thanh thật lớn, cố ý muốn để cho Bàng Gia Ngôn nghe thấy.

Tình nương cũng cười cười đi vào bên trong đình, "Thiếu gia đừng nóng giận, lão gia cũng là bị vị phu nhân kia làm cho tức giận mà thôi, cũng không phải là cố tình trách móc thiếu gia..."

Tần Sương và Tần Hoan liếc nhau một cái, khách vừa đến đã khiến cho chủ nhân tức giận?

Bàng Gia Ngôn khẽ hừ một tiếng, "Ta nghe thấy, người đó đến tìm phụ thân là để đòi tiền..."

Tình nương cười khổ một tiếng, nhìn 2 người Tần Hoan nói, "Từ lúc Bàng gia trở nên hưng thịnh thì đã có không ít thân thích đến vòi tiền."

Điểm này ngược lại không khó lý giải, Bàng Gia Ngôn lại hừ một tiếng, "Người đó muốn nhà trọ của phụ thân..."

Lời này vừa nói ra thì Tần Hoan và Tần Sương đã kinh ngạc không thôi. Vừa mới lên tiếng đã đòi lấy nhà trọ rồi, đây nào giống như thân thích đến vòi tiền chứ? Tần Hoan cảm thấy như bản thân vừa nghe được cái gì đó không nên nghe cho nên đành phải kéo Tần Sương cáo từ đi trước.

Tần Sương vừa đi thì đã không tình nguyện nói, "Đi vội thế để làm gì? Ngươi không phát hiện ra kỳ lại à? Ta còn đang chờ nó nói thêm chút nữa."

Kỳ lạ, đương nhiên là kỳ lạ, 'thân thích vòi tiền' trong miệng Tình nương nói kia cũng dám đòi hỏi nhà trọ, ngay cả Bàng Nghi Văn lẫn Bàng Nghi Võ có lẽ cũng không dám nói ra câu này. Vậy thì người đó là ai?!

"Ngày mai chúng ta đã đi rồi, huống chi đây là chuyện riêng nhà người ta, nghe nhiều để làm gì?"

Tần Sương bĩu môi, "Chính là bởi vì ngày mai phải đi rồi cho nên mới muốn nghe nhiều một chút chứ. Bàng gia là một đại hộ nên đương nhiên cũng ẩn giấu rất nhiều bí mật. Muội nói xem, người kia có phải nắm được cán chuôi nào đó của Bàng lão gia cho nên mới dám mở miệng như vậy không? Phía Tây chỗ nào cũng có chi nhánh của nhà trọ Thập Phương, mỗi chi nhánh lại làm ăn cực kỳ phát đạt. Đừng nói người kia muốn lấy mấy gian, mà ngay cả một gian thôi cũng đủ cho một đại gia đình ăn uống cả đời rồi..."

"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe." Tần Hoan nghiêm túc căn dặn một câu, thế nhưng trong lòng lại có thêm chút hoài nghi và bất an.

Như lời Tần Sương nói, phú hộ đại tộc thì chẳng có nhà nào mà không ẩn giấu bí mật, cho nên chuyện này Tần Hoan cũng không hề ngoài ý muốn. Nàng chỉ để tâm đến đạo lý làm người đen trắng rõ ràng mà thôi, không nhất thiết phải đi tìm tòi nghiên cứu bí mật nhà người ta.

Kéo Tần Sương quay về phòng xong Tần Hoan lại đưa cho Tần Sương một bản tạp ký, bắt buộc nàng phải đọc. Thế nhưng trong đầu nàng lại nghĩ đến phải làm thế nào để đưa tin cho Yến Trì, nếu như hôm nay lại ra ngoài thì chỉ sợ sẽ không ổn lắm.

Nghĩ đi nghĩ lại Tần Hoan lại đi đến phòng sưởi chỗ của Bạch Anh, suốt 2 ngày nay đa số Bạch Anh vẫn còn nằm trên giường, nhìn thấy Tần Hoan đi qua thì Bạch Anh vội vàng muốn ngồi dậy.

Tần Hoan ấn nàng nằm xuống, nhìn thấy Phục Linh vẫn còn chưa bước vào thì khẽ nói, "Em có cách truyền tin tức cho người đó à?"

Bạch Anh hiểu ra trong giây lát, sau đó liền gật đầu.

Tần Hoan lên tiếng, "Sáng sớm mai chúng ta đã phải quay về kinh thành rồi, em nói như vậy là được."

Bạch Anh gật đầu, ngồi dậy lấy một cái gì đó từ trong bao quần áo của mình ra ngoài, nàng cũng không tránh né Tần Hoan, đi thẳng đến cửa sau rồi phóng thẳng vật đó lên trời. Tần Hoan chỉ nghe 'vụt' một tiếng sau đó là một tia sáng vô hình bay lên bầu trời khiến nàng cảm thấy thật huyền ảo. Bạch Anh vẫn đứng bất động bên cửa sổ, rất nhanh sau đó có một bóng người giữa ban ngày ban mặt đáp xuống ngay bên ngoài.

Bạch Anh căn dặn 2 câu, người đó lại lặng yên không tiếng động rời khỏi.

Sau khi đóng xưa, Bạch Anh quay người lại nói, "Điện hạ để lại người ở ngay bên ngoài viện này."

Tần Hoan không khỏi nghĩ đến câu nói 'lo lắng' kia của Yến Trì, nàng gật đầu, căn dặn Bạch Anh tiếp tục nghỉ ngơi sau đó lại quay về phòng mình. Tần Sương chính là đang ôm cuốn sách kia ngủ gật.

"Cửu tiểu thư..."

Vừa qua buổi trưa, đột nhien Chu Hoài xuất hiện ở ngoài cửa.

Phục Linh ra mở cửa, Chu Hoài cúi đầu xuống thi lễ, "Cửu cô nương, Bàng lão gia nói sáng mai chúng ta đã phải rời đi rồi cho nên định tổ chức yến tiệc đưa tiễn vào tối nay. Người và Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư chuẩn bị xong rồi đi qua đó luôn."

Tin tức này có hơi đường đột, thế nhưng Bàng gia đã chuẩn bị xong rồi nên đương nhiên không thể cự tuyệt.

Tần Hoan bảo Phục Linh đi gọi Tần Tương, chính mình lại cùng Tần Sương khoác áo choàng của mình lên. Lúc cùng đi ra ngoài thì Tần Diễm đã chờ mọi người ở lối rẽ, 4 huynh muội cùng đi về hướng Triều Huy đường.

Chẳng bao lâu sau đã đến được bên ngoài Triều Huy đường.

Lưu Nhân Lệ đã đứng sẵn ngoài cửa chờ, nhìn thấy Tần Diễm đến thì vội vàng chào đón.

"Bái kiến Thế tử..."

"Bái kiến 3 vị cô nương..."

Lưu Nhân Lệ có vẻ ân cần nhiệt tình hơn nhiều so với lần trước Tần Hoan nhìn thấy. Nàng cảm giác không phải Tần Diễm muốn lôi kéo Lưu Nhân Lệ, mà chính là Lưu Nhân Lệ có việc cần cầu đến Tần Diễm. So sánh thì Tần Diễm lại lãnh đạm hơn nhiều, "Các nàng là nữ tử, trong người không có phong hào, ngươi thân là mệnh quan triều đình thì sao có thể hành lễ với các nàng?"

Tần Diễm lạnh lùng nói một câu nhất thời như cái tát vào mặt Lưu Nhân Lệ, thế nhưng ông ta lại không hề có chút không vui nào mà chỉ nói tiếp, "Thế tử nói đúng, Thế tử nói rất đúng, hạ quan chỉ là kính trọng mọi người trong Hầu phủ thôi. Mời Thế tử..."

Tần Diễm đi ở đằng trước, Lưu Nhân Lệ lùi lại sau nửa bước, tiếp đó đến mấy người Tần Hoan cùng bước vào bên trong Triều Huy đường.

Vừa vào trong đã thấy Bàng Phụ Lương đang trêu chọc Bàng Gia Ngôn, chiếc xe ngựa ánh vàng lấp lánh kia cũng đang được Bàng Gia Ngôn nâng niu trên tay. Nghe thấy tiếng động, Bàng Phụ Lương liền quay đầu lại, "Thế tử đến rồi!"

Tần Diễm gật đầu, nhìn lướt một vòng rồi nói, "Ồ, nghe nói trong phủ có khách đến, sao giờ lại không thấy?"

Bàng Phụ Lương nghe thấy thế liền cười nói, "Hôm nay là tiệc đưa tiễn Thế tử, chỉ mấy người bọn ta là đủ rồi."

Tần Diễm lại nói, "Thế sao được chứ, như vậy chẳng lẽ thất lễ với khách sao? Vẫn nên mời vị phu nhân đó cùng đến dự tiệc đi."

Bàng Phụ Lương hơi do dự, Lưu Nhân Lệ lại nói, "Như vậy cũng được."

Vừa dứt lời thì ánh mắt Bàng Phụ Lương liền tối lại, im lặng giây lát sau đó mới phân phó người hầu đứng bên ngoài, "Cử một người đi, mời Đàm phu nhân đến đây..."

Bàng Hữu Đức đứng bên ngoài đáp lời, sau đó tự mình đi mời vị phu nhân kia.

Bàng Phụ Lương liền vỗ vỗ bả vai Bàng Gia Ngôn đứng dậy, "Chúng ta nhập yến trước đi..."

Nói xong ông giơ tay mời, "Mời Thế tử, mời Lưu vận chuyển..."

Tần Diễm đương nhiên dẫn 3 người Tần Hoan nhập yến, khác với đêm hôm đó chính là hôm nay chỉ có mặt Bàng Nghi Võ chứ không thấy Bàng Nghi Văn. Nghĩ đến 2 ngày nay Bàng gia không đến tìm Tần Hoan nữa, có lẽ Bàng Nghi Văn đã khỏe lên không ít.

"Lần này thật sự là đáng tiếc, vốn định để Thế tử xem biểu diễn 2 ngày để tiêu khiển, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy." Bàng Phụ Lương bất đắc dĩ, vừa nói vừa tự tay mình rót rượu cho Tần Diễm, "Lần này lên đường rồi, thật sự không biết khi nào mới có thể gặp lại Thế tử. Sau này nếu Thế tử quay lại Dự Châu thì nhất định phải cho ta biết đấy nhé."

Đối mặt với Bàng Phụ Lương, tựa hồ như Tần Diễm cũng không có nhiệt tình của hôm đầu tiên đến đây, thế nhưng so với Lưu Nhân Lệ thì vẻ mặt của Tần Diễm vẫn còn hòa ái hơn, "Bàng công yên tâm, nếu như quay lại thì chắc chắn sẽ lại đến quấy rầy rồi."

Bàng Phụ Lương gật đầu, lại rót rượu cho Lưu Nhân Lệ. Đợi rót rượu đủ cho mọi người xong ông mới lên tiếng, "Mọi người bắt đầu ăn thôi..."

"Bàng công, khách còn chưa đến, không cần vội."

Tần Diễm liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, lễ nghĩa cực kỳ chu toàn. Mà vừa nhắc đến vị khách kia thì ý cười trên mặt Bàng Phụ Lương lại phai nhạt đi vài phần, thế nhưng Tần Diễm đã nói như vậy thì người làm chủ nhà như ông ta càng không biết phải nói gì.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đợi vị phu nhân kia, Bàng Hữu Đức đã đi được một lúc lâu rồi mà sao người còn chưa đến?

Lưu Nhân Lệ thấy thế liền cười nói, "Hạ quan muộn một ngày sau mới về kinh, lúc đó sẽ đến bái phỏng Hầu gia và Thế tử đầu tiên."

Tần Diễm căn bản cực kỳ coi trọng vị Diêm vận sử này, thế nhưng hiện tại vẻ mặt hắn lại lạnh nhạt, "Lưu Đại nhân về kinh thì đương nhiên nhiệm vụ thiết yếu chính là đi báo cáo công tác, sao có thể đến Hầu phủ trước được? Người ngoài trông thấy thì sẽ thành cái dạng gì đây?"

Vẻ mặt Lưu Nhân Lệ cứng lại, "Vẫn là Thế tử anh minh, hạ quan suy xét không chu toàn, suy xét không chu toàn rồi."

Vừa dứt lời thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân gấp rút truyền đến. Lưu Nhân Lệ vội nói, "Đến rồi..."

Cùng lúc đó tất cả mọi người cũng nhìn ra cửa, thấy Bàng Hữu Đức mang vẻ mặt tái mét chạy vào, còn chưa đến bên bàn ăn đã run rẩy nói, "Lão gia, xảy ra chuyện rồi..."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 160: Treo cổ (1)



Chương 160: Treo cổ (1)

"Lão gia, đã xảy ra chuyện..." Sắc mặt Bàng Hữu Đức cực tệ, đáy mắt vẫn có chút kinh hoàng.

Bàng Phụ Lương chau mày, "Xảy ra chuyện gì? Bà ta không muốn đến à? Không muốn thì thôi..."

Giọng Bàng Hữu Đức khẽ run rẩy, "Không, không phải là không muốn đến, Đàm phu nhân... Bà ấy chết rồi..."

Lời này vừa nói ra thì mấy người trong phòng đều biến sắc mặt. Tần Diễm chau mày, tốc độ phản ứng còn nhanh hơn Bàng Phụ Lương, "Sao lại như vậy?"

Ánh mắt Bàng Hữu Đức chớp lóe, chỉ nhìn về phía Bàng Phụ Lương. Bàng Phụ Lương nhíu chặt lông mày, cứ như bị tin tức này làm cho đông cứng nên nhất thời còn chưa phản ứng kịp. Còn Lưu Nhân Lệ lại đứng lên ngay lập tức, "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"

Lưu Nhân Lệ quát một tiếng về phía Bàng Hữu Đức, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

"Không, không thể nào, làm sao có thể chứ..."

Lưu Nhân Lệ nói xong liền lê bước chân ra ngoài, Bàng Nghi Võ ngồi ở bên cạnh bị tin tức này khiến cho hoang mang lo sợ. Nhìn thấy Lưu Nhân Lệ cũng đã chạy ra khỏi đây rồi thì Bàng Phụ Lương mới đứng dậy, "Thế tử, thật sự xin lỗi..."

Tần Diễm cũng đứng dậy, "Không có gì phải xin lỗi cả, Bàng công, chúng ta mau đến xem một chút đi."

Bàng Phụ Lương liền gật đầu, xoay người đi ra ngoài rồi căn dặn người hầu, "Tình nương, dẫn Tam thiếu gia về Gia Huy lâu đi."

Tình nương đứng chờ bên ngoài thấy thế liền đáp lời, Tần Diễm theo bản năng cũng đi theo Bàng Phụ Lương.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bàng Phụ Lương vốn đã đi ra ngoài rồi thế nhưng lại quay lại, "Thế tử Điện hạ không cần phải đi theo đâu, Điện hạ quay về nghỉ ngơi đi, miễn cho... miễn cho xui xẻo."

Đã chết người rồi, nếu là người bình thường đúng là không muốn dính đến người chết, thế nhưng đối với Tần Diễm mà nói thì hắn không thể lý giải được tại sao đang êm đẹp mà khách của Bàng phủ lại chết. Bởi vậy đương nhiên hắn phải đến đó xem thử, "Bàng công không cần khách khí, nếu như người thật sự đã chết rồi thì cũng phải xem xem vì sao mà chết. Nếu như bị hãm hại, chúng ta cũng ở lại trong Thanh Huy viên thì đương nhiên cũng có liên quan đến chúng ta."

Bàng Phụ Lương lại nhìn sang Tần Diễm, sau đó mới gật đầu đi ra ngoài.

Tần Diễm đi sau Bàng Phụ Lương 2 bước, vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy Tần Hoan và Tần Sương đi theo, hắn chau mày, "Hai người bọn muội vẫn nên..."

Mới nói được 1 nửa thì Tần Diễm đã thấy ánh mắt của Tần Hoan, mắt nàng vừa có chút khả nghi lại có chút sốt ruột nên Tần Diễm không ngăn cản nữa mà chỉ khẽ nói, "Đi theo ta là được."

Tần Hoan gật đầu, sau đó Tần Diễm mới quay người lại đi cùng với Bàng Phụ Lương.

Thấy Tần Hoan và Tần Sương đều đuổi theo, Tần Tương đi đến cửa liền dừng bước.

Vãn Hà khẽ nói, "Đang yên lành sao lại có người chết chứ? Tiểu thư, chúng ta có cần phải đến xem không?"

Tần Tương lắc đầu, "Chúng ta trở về phòng thôi, xui xẻo."

Vãn Hà muốn nói lại thôi, từ sau khi Tần Tương gặp phải chuyện ở Bách Thảo viên thì càng ngày càng không hòa hợp với mọi người. Hiện tại ngay cả Lục tiểu thư cũng không muốn đến thăm nàng nữa, Vãn Hà định khuyên một câu thế nhưng Tần Tương đã khăng khăng bỏ đi rồi, làm gì còn dáng vẻ lắng nghe lời khuyên nữa chứ.

Còn bên này, Bàng Hữu Đức đi theo Bàng Phụ Lương nói, "Tiểu nhân đến cửa viện của phu nhân gọi 2 câu, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì mới bước vào. Vừa vào trong thì thấy cửa chính khép một nửa, tiểu nhân lại gọi thêm 2 tiếng nữa nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Trong lòng tiểu nhân liền có nghi ngờ cho nên mới đẩy cửa tiến vào. Vào trong thì đã thấy phu nhân treo cổ ở trong phòng..."

Treo cổ... Bước chân Bàng Phụ Lương đột ngột khựng lại, lông mày cũng giương cao hẳn lên.

Từ Triều Huy đường đi về hướng Bắc, đi qua vườn mai ở bên cạnh Triều Huy đường liền đến được con đường chủ đạo ở trong phủ. Tiếp tục đi về hướng Đông Bắc liền đến một sân viện, trông cũng không khác gì mấy so với viện giành cho khách mà mấy người Tần Hoan ở. Chỉ khác ở chỗ viện này chỉ có 3 gian phòng, trong sân cũng rộng hơn, trang trí nhã nhặn hơn. Cửa viện vừa mở ra liền có thể nhìn thấy gian phòng chính kia đang mở cửa một nửa.

Trời cũng đã tối, vậy mà trong viện này lại chưa hề thắp đèn, trong phòng cũng tối đen như mực. Mọi người đi vào trong nhưng Lưu Nhân Lệ vẫn đứng ở ngoài cửa ngơ ngác nhìn ngó, Bàng Hữu Đức lấy mồi lửa thắp đèn ở hành lang lên thì mọi người mới nhìn rõ được biểu tình của Lưu Nhân Lệ. Trong mắt ông ta vừa sợ hãi vừa đau thương, ông ta đứng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang treo lơ lửng giữa không trung ở trong phòng kia.

Bàng Phụ Lương bước lên bậc thang tiến vào, Tần Diễm cũng theo sát phía sau, Tần Hoan và Tần Sương lại bước đi rất chậm. Từ khi cánh cửa mở ra rồi mọi người mới nhìn thấy dáng vẻ vị Đàm phu nhân này, cả người bà mặc váy tím đậm cùng áo giao lĩnh, tuổi tác khoảng vừa đến 40 tuổi, trên tóc đã có điểm hoa râm, dung mạo rất xinh đẹp, dáng người lại nhỏ mảnh. Trên mặt bà ta vẫn còn đang phủ phấn trang điểm, mười đầu ngón tay cũng được tô màu đỏ tím đan xen.

Tần Hoan để ý đến móng tay của Đàm phu nhân được cắt tỉa cực kỳ gọn gàng, có thể nhìn ra được đây là một lão nhân gia chăm sóc bản thân cực tốt mà lại còn rất biết cách ăn mặc...

Nàng tiếp tục cúi đầu nhìn xuống bên dưới, 2 bàn tay bà ta buông thõng bên người, thân thể cứng đờ thẳng tắp y như cá khô. Chân bà ta đi giày thêu màu đỏ tím, dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trong tay Bàng Hữu Đức thì đôi giày này càng tỏa ra một màu sắc tươi đẹp đến đáng sợ.

Mà điều khiến cho Tần Hoan kinh ngạc chính là đai lưng màu đỏ tím của Đàm phu nhân lại đang treo trên cổ bà ta. Áo khoác do mất đi đai lưng liền trở nên rộng rãi, gió nhẹ thổi đến khiến cho tà áo tung bay, bao bọc hoàn toàn vóc người nhỏ bé của bà.

Tần Hoan liếc mắt một cái liền biết, người này đã chết rồi, cứu không được nữa.

"Vậy... vậy mà lại treo cổ chết..."

Phục Linh run rẩy khẽ nói một câu, Tần Diễm ở đằng trước tựa hồ như nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại nhìn Tần Hoan một cái, sau đó lại nhìn Phục Linh. Thế nhưng khi thấy Tần Hoan đứng im không nhúc nhích chút nào thì Tần Diễm lại mím môi một cái rồi không nói gì nữa.

"Nàng... Nàng làm sao có thể..."

Lưu Nhân Lệ ngơ ngác đứng ngoài cửa, giọng nói tràn đầy đau đớn bi thương.

Bàng Phụ Lương đến gần mấy bước, nhìn thoáng qua thi thể Đàm phu nhân rồi nghiến chặt răng, sau đó liếc nhìn Lưu Nhân Lệ một cái rồi thở dài, "Trước tiên cứ đỡ người xuống đã..."

Bàng Hữu Đức vội vàng gọi 2 người hầu đi theo phía sau, hai người bước vào, rất nhanh liền đỡ được người xuống.

"Chủ tử, đã chết rồi..." Bàng Hữu Đức nặng nề bẩm báo.

Tần Hoan liếc nhìn xung quanh, thấy trong phòng này cực kỳ chỉnh tề, ngay dưới chân Đàm phu nhân vừa mới treo cổ thì có một cái ghế bị đổ lệch sang một bên. Trông cái ghế như vậy thì có vẻ giống như tự sát...

Ngay lúc Tần Hoan đang mải đánh giá gian phòng thì Bàng Hữu Đức đã lo lắng nhìn Bàng Phụ Lương, "Lão gia, phải làm sao bây giờ?"

Dù sao cũng đã có người chết, ngay cả không liên quan gì đến Bàng Phụ Lương thì cũng chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái.

Bàng Phụ Lương nheo mắt định nói chuyện, Tần Diễm mới chau mày nói, "Bàng công, người này là ai? Vì sao lại phải tự sát bên trong Thanh Huy viên?"

Bàng Phụ Lương liếc nhìn Tần Diễm một cái rồi lắc đầu, "Chỉ là một cố nhân thôi, gần đây bà ta gặp phải chút rắc rối nên đến đây xin ta giúp đỡ. Lúc trưa này thì ta vẫn còn chưa đồng ý, không ngờ hiện tại bà ta đã..."

Bàng Phụ Lương lại nhìn thoáng qua thi thể, "Trong nhà bà ta cũng không còn người nào nữa, chọn một cái quan tài thật tốt rồi hạ táng thôi."

Bàng Hữu Đức đang định đáp lời thì Tần Diễm đã chặn lại, "Không báo quan sao?"

Bàng Phụ Lương thở dài, "Việc này truyền ra ngoài dù sao cũng làm tổn hại thanh danh của Bàng phủ. Vẫn là đừng báo quan thì hơn, hoặc là phái một người đến thông báo cho Tri phủ Đại nhân một tiếng cũng được..."

Dù sao cũng đang ở trong Bàng gia, ngay cả Tần Diễm có cảm thấy có chút không ổn thì cũng không định nhiều lời xen vào.

Bàng Hữu Đức vội vàng chỉ huy 2 người hầu kia, "Căn dặn xuống dưới, đến tiệm quan tài bên thành Tây mua một cái thật tốt về đây."

Người hầu đáp lời rời đi, Bàng Phụ Lương lại nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất sau đó lại nhìn sang Lưu Nhân Lệ. Lưu Nhân Lệ cũng vào phòng, nhưng so với vẻ trầm ổn bình tĩnh của Bàng Phụ Lương thì đến tận bây giờ Lưu Nhân Lệ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.

Tần Diễm nhạy cảm phát hiện ra điểm này, "Lưu vận chuyển cũng quen biết người này à?"

Lưu Nhân Lệ ngay lập tức hoàn hồn, sau đó mới gật gật đầu, "Vâng... Nhận ra..."

Tần Diễm do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không, Lưu Nhân Lệ và Bàng Phụ Lương có giao tình thì thôi, hiện tại lại có một vị nữ khách đến đây, không những là bạn cũ của Bàng Phụ Lương mà ngay cả Lưu Nhân Lệ cũng quen biết. Quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là có bao nhiêu sâu sắc?

Mà càng kỳ lạ hơn nữa chính là vị nữ khách này sau khi đến Thanh Huy viên liền thắt cổ tự sát!

Trong lòng Tần Hoan tràn đầy nghi hoặc, Bàng Phụ Lương lại nói, "Thế tử, chỗ này không nên ở lâu, còn có 2 vị Tần cô nương nữa càng không nên ở lại chỗ này. Hay là Thế tử dẫn 2 vị cô nương rời đi trước?"

Bàng Phụ Lương vừa nói xong thì Tần Diễm mới hoàn hồn, hắn nhìn sang, Tần Hoan thì không nói thế nhưng Tần Sương lại có chút sợ sệt. Hắn lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn thoáng qua Đàm phu nhân trên mặt đất, "Được, vậy ta dẫn các muội muội quay về trước."

Nói xong Tần Diễm quay người bước đi, Tần Sương lập tức đuổi theo kịp còn Tần Hoan lại hơi do dự.

Tần Diễm quay đầu lại nhìn Tần Hoan rồi gọi, "Cửu muội muội..."

Gọi như vậy Tần Hoan mới chần chờ chuyển động bước chân.

Nhìn Tần Hoan đi ở sau cùng, hai mắt Bàng Phụ Lương nheo lại. Một cô nương gia, không những cùng theo đến đây mà hiện tại lại nhìn chằm chằm vào thi thể người chết trên mặt đất, vậy mà không hề sợ hãi ư?

Ánh mắt Bàng Phụ Lương càng lúc càng tối đen, Lưu Nhân Lệ bên cạnh cũng nói, "Phụ Lương..."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bàng Phụ Lương quay lại giận dữ gần như gầm lên. Tiếng quát này trực tiếp khiến cho Lưu Nhân Lệ cực kỳ hoảng sợ, ngược lại Bàng Phụ Lương lại căn dặn Bàng Hữu Đức, "Tốc độ phải thật nhanh, chuyện lớn hóa nhỏ."

Bàng Hữu Đức gật đầu, Bàng Phụ Lương lại bất giác nhìn về phía Tần Hoan. Chẳng biết tại sao, ánh mắt chần chờ ban nãy của Tần Hoan khiến cho ông ta cực kỳ bất an. Chờ đến lúc Tần Hoan đuổi theo Tần Diễm đi xa rồi thì Bàng Phụ Lương mới thoáng thở hắt ra.

...

"Tam ca..."

Ánh mắt Bàng Phụ Lương như con dao gắn lên lưng Tần Hoan, mãi cho đến khi đi khuất rồi Tần Hoan mới gọi Tần Diễm một câu. Tần Diễm ngừng chân lại hỏi, "Làm sao thế?"

Tần Hoan quay đầu lại, thấy không có ai đi theo mới khẽ nói, "Tam ca cảm thấy người đó là tự sát à?"

Tần Diễm nheo mắt, lúc ở Bách Thảo viên thì hắn phát hiện ra Tần Hoan tuyệt đối không sợ người chết, không chỉ có như vậy, có thể là do nàng đã học qua y thuật lại cộng thêm cực kỳ thông minh nữa cho nên còn biết cả nghiệm thi. Cũng chính vì như vậy cho nên vừa rồi hắn mới để cho Tần Hoan đi theo mình đến đây một chuyến.

Mà hiện tại câu hỏi của Tần Hoan hắn không biết phải trả lời thế nào, "Xem ra thì giống, nếu như người khác làm hại thì trong phòng sao có thể không có dấu vết tranh đấu vùng vẫy chứ?"

Tần Hoan khẽ mím môi, trên mặt có chút muốn nói lại thôi.

Tần Diễm bước chậm lại một chút, "Cửu muội muội cảm thấy không phải tự sát?"

Tần Hoan ngước lên nhìn Tần Diễm, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói, "Không biết Tam ca có chú ý đến hay không, trên án kỷ bên cạnh cửa sổ có 1 ấm trà, mà ly trà bên trong vẫn còn đầy nước, chứng tỏ rót trà ra rồi mà vẫn chưa uống."

Tần Diễm nghe thấy thế liền kinh ngạc, Đàm phu nhân treo cổ ở chính đường, ánh mắt của hắn cũng không rời bỏ xà nhà và gian chính đường này. Còn Tần Hoan lại nói đến án kỷ nằng ở tận bên cửa sổ của phòng bên trái, đột nhiên hắn nhớ đến lúc đó hình như Tần Hoan có bước sang bên đó vài bước, không ngờ là nàng đang muốn đi nhìn gian phòng...

"Sau đó thì sao? Cái này thể hiện điều gì?"

Tần Hoan giải thích, "Cửa sổ bên kia mở ra một nửa, có vẻ như để thông khí. Mà ta thấy rõ, trong ly tràn kia là Tuyết phong hảo hạng của Vân Vụ, có lẽ do bà ấy dặn người mang đến. Nếu đã cố tình căn dặn người ta mang trà đến, mà lại 1 giọt cũng chưa uống, đây là vì sao? Huống hồ một người nếu đã bi phẫn tuyệt vọng đến mức muốn chết thì sao vẫn còn có tâm tình để uống trà? Còn nữa..."

Tần Hoan chau mày, giọng nói hơi trầm trọng, "Toàn thân trên dưới vị phu nhân kia đều rất chau chuốt cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà bà ấy lại cởi đai lưng của mình xuống tự sát. Đến tuổi của bà ấy mà lại còn có thể trang điểm chỉnh trang cho mình như vậy đủ để thấy bà là một người cực kỳ thích chưng diện, đã như vậy thì sao bà có thể chịu đựng được sau khi chết váy áo của mình lại bất chính đến thế?"

Tần Diễm nghe xong liền chau mày, hắn cũng có chú ý đến Đàm phu nhân kia toàn thân hoa phục, bởi vì không có đai lưng cho nên váy áo mới tung bay tán loạn, thật sự có hơi bất nhã, "Chỉ bằng những điều này liền có thể kết luận bà ta không phải tự sát?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 160-2: Treo cổ (2)



Chương 160: Treo cổ (2)

Tần Hoan lắc đầu, "Vết thương trên thi thể bị áo che lấp cho nên nhìn không rõ lắm, ta cũng không xác định được, chỉ nhìn ra mấy điểm cực kỳ khả nghi này thôi. Thế nhưng nếu vị phu nhân kia không phải là tự sát thì hung thủ sẽ là ai chứ?"

Tần Hoan nói khiến cho sống lưng Tần Diễm và Tần Sương đột nhiên thấy lạnh, Tần Sương mở to mắt lên nói, "Nếu không phải tự sát thì nhất định là mưu sát rồi... Vừa rồi bọn ta đều ở Triều Huy đường, hung thủ nhất định là người không có mặt ở Triều Huy đường."

Tần Hoan cười cười rồi lắc đầu, "Còn chưa biết vị phu nhân kia chết vào lúc nào, nếu như chết trước khi chúng ta đến Triều Huy đường thì sao?"

Tần Sương há miệng th* d*c không nói thêm được gì. Tần Diễm lại chau mày, vẻ mặt nặng nề hẳn lên.

Tần Hoan thấy vẻ mặt hắn như vậy thì cũng không nói gì thêm nữa.

Bọn họ ngày mai đã phải rời đi rồi, cho nên hiện tại không nên nhúng tay vào chuyện của Bàng phủ. Còn Tần Diễm thì không biết đã đạt được nhận thức chung gì với Lưu Nhân Lệ và Bàng Phụ Lương, về mặt tình cảm thì cũng không nên chống lại lòng tốt của Bàng Phụ Lương. Hơn nữa, Tần Diễm đăm chiêu suy nghĩ chắc chắn là vẫn còn liên quan đến lợi ích của vị Thái tử Điện hạ kia nữa, trong chuyện này vị trí của hắn cực kỳ khó xử, nếu muốn hắn liều lĩnh dựa vào lời nói của nàng đi báo quan thì nhất định hắn sẽ không làm. Mà Tần Hoan không có cơ hội nghiệm thi, cũng không thể vì chuyện này mà một mình đến nha môn được. Nàng vốn buộc chung một chỗ với Tần phủ, trước khi nắm được chứng cứ thì nàng không thể tùy tiện hành sự mà chỉ biết bị động mà thôi.

Tần Diễm mặc dù đi chậm thế nhưng suốt dọc đường đi hắn lại không hề lên tiếng, chẳng biết đi được bao nhiêu lâu, Tần Diễm ngước mắt lên phát hiện vậy mà đã gần về đến chỗ ở của mọi người rồi, "Cửu muội muội, vừa rồi muội nói những điều này, có vẻ như cũng có chút đạo lý."

Tần Hoan dừng khựng lại ngước lên nhìn Tần Diễm, hắn nói tiếp, "Huống chi tự sát ở bên trong Bàng phủ thì cũng cực kỳ quái lạ..."

Tần Hoan gật đầu, ánh mắt Tần Diễm dao động, "Ta bảo Chu Hoài đi một chuyến..."

"Tam ca..." Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Tần Diễm nghĩ đi nghĩ lại vẫn sẽ chọn buông bỏ.

Tần Diễm nhìn Tần Hoan rồi cong cong môi, "Ta tin lời muội nói."

Tần Diễm hơi ngừng lại rồi nói, "Còn một điều nữa, vốn là sau khi về kinh ta phải tiến cử tên Lưu Nhân Lệ này lên cho phụ thân để ủy thác trọng trách, thế nhưng nếu như trên người hắn xảy ra rắc rối gì không rõ ràng thì ta đương nhiên sẽ không yên tâm."

Tần Hoan cười bất đắc dĩ, "Muội biết..."

Tần Diễm chau mày, "Hả? Biết cái gì?"

Vẻ mặt Tần Hoan không được tự nhiên, nàng đảo mắt định nói sang chuyện khác thì chợt nghe trên con đường chính phía Tây Nam vang lên tiếng nói chuyện. Tần Hoan đột nhiên kinh ngạc, cả mấy người Tần Diễm cũng đồng thời quay đầu lại.

"Thất ca quả nhiên đã làm cực kỳ tốt cái vị trí Đề hình Án sát sứ vô tích sự này rồi. Lần này về kinh chẳng biết Thánh thượng có trực tiếp giao Hình bộ cho Thất ca không..."

Giọng nói mang theo ý cười lại cực kỳ trong trẻo này vang lên, ngay lập tức Tần Hoan liền mở to đôi mắt.

Cũng đúng lúc này, trên lối rẽ ở cách đó không xa có hình ảnh của một đoàn người.

Sắc trời đã nhá nhem tối, màn đêm dần buông xuống, trên mỗi con đường của Thanh Huy viên đều đã thắp đèn sáng trưng. Trong ánh sáng ấm áp của đèn dầu, Yến Trì mặc áo bào đen đi đầu hàng, đi sau hắn nửa bước chính là Yến Ly y phục đỏ chót, sau lưng Yến Ly chính là Uông Hoài Vũ Tri phủ Dự Châu, tiếp theo đó là 6 người bộ khoái nha môn. Ngay lập tức đáy mắt Tần Hoan sáng lên...

"Ồ? Tần Thế tử? Cửu cô nương? Vị này... là Lục cô nương hay là Ngũ cô nương?"

Yến Trì là người đầu tiên nhìn thấy Tần Hoan, thế nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Yến Ly đã vượt qua hắn, tay áo tung bay đi đến trước mặt mấy người, "Từ sớm đã nghe nói các ngươi ở chỗ này, không ngờ vừa đến đã gặp rồi..."

"Bái kiến 2 vị Điện hạ, Tri phủ Đại nhân..."

Tần Diễm chắp tay hành lễ, Tần Hoan và Tần Sương cũng nhún người. Tần Diễm thấy nhóm người Yến Trì đến đây thì trong lòng cũng khẽ động. Uông Hoài Vũ đến đây rồi thì hắn không cần phí công đi báo quan nữa...

Tần Diễm đang định nói chuyện, Yến Ly lại liến thoắng không ngừng, "Chủ nhân của toàn viện này đâu? Sao còn không thấy bọn họ?"

Khóe môi Tần Diễm mới vừa động, Yến Ly lại lần nữa cướp lời, "Uông Đại nhân đến để bắt người."

Lực chú ý của Tần Diễm hiện tại đã bị hấp dẫn, "Bắt người?"

Yến Ly cười ha hả, "Nói ra thì việc này cũng may mà có Thất ca, Thất ca chỉ điểm một chút thì sau đó Uông Tri phủ mới đi bắt 2 người còn lại trong Song Thanh ban về. Uông Tri phủ thẩm vấn lại một hồi, các ngươi đoán thử xem kết quả thế nào? Hai người kia thực ra là đã gài bẫy người mà trước đó bị bắt, bọn họ lén lút tư tình với nhau, cũng vì sợ hãi người còn lại sẽ cướp đi vị trí bầu gánh của họ. Bởi vậy nên khi nhìn thấy sư phụ mình chết thì ngay lập tức đã nghĩ đến chuyện vu oan giá họa, một người đi giấu chìa khóa, một người đi thay đổi cơ quan."

Lời này không những khiến cho Tần Diễm nhất thời quên mất lời mà bản thân mình muốn nói, mà ngay cả Tần Sương và Tần Hoan cũng đều sửng sốt.

Sự việc không chỉ có đảo ngược lại, mà còn chuyển biến đột ngột, kẻ tố cáo lại biến thành kẻ đi hại người!

"Vậy... Thanh Ly sư phụ là bị ai hãm hại?"

Tần Diễm hỏi như vậy xong Uông Hoài Vũ liền ở phía sau cười khổ nói, "KHả năng lớn là ngoài ý muốn, Thanh Nhàn nói lúc nàng ta mở hòm ra thì thật ra bánh răng cũng chưa bị ai động chạm cả."

Tần Diễm hơi kinh ngạc, "Vậy Tri phủ Đại nhân tới bắt người là vì..."

"Tình hình thực tế đã thay đổi, đương nhiên vẫn còn phải điều tra lại lần nữa, nếu như bỏ lỡ chuyện gì thì không tốt rồi."

Lời Uông Hoài Vũ khiến cho Tần Diễm nghiêm trang hẳn lên, mạng người quan trọng tận trời cho nên đúng là nếu có bất cứ một điểm khả nghi cho dù nhỏ bé đến đâu thì cũng không thể bỏ qua. Tần Diễm thở dài, "Tri phủ Đại nhân sắp xếp người khác đi bắt người là được, hiện tại ngài có việc quan trọng hơn để làm đó."

Uông Hoài Vũ sửng sốt, Yến Trì và Yến Ly cũng đồng thời chau mày lại.

Lúc nói lời này thì ngữ điệu của Tần Diễm thật sự không hề bình thường.

"Trong viện này vừa mới có người chết, xem ra thì giống như là tự sát thế nhưng vẫn có điểm đáng nghi. Bàng công không phát hiện ra điều đó cho nên chỉ nghĩ là tự sát, hiện tại đang chuẩn bị thu dọn thi thể đi an táng rồi."

Tần Diễm nói rành mạch lưu loát, Uông Hoài Vũ trừng mắt, "Có người chết? Người chết lại là ai?"

Tần Diễm lắc đầu, "Người thì ta không quen biết, là một vị phu nhân tuổi gần 50."

Yến Ly cười khẩy một cái, "Chẳng trách, chẳng trách, lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa ra ngoài nghênh đón chúng ta, hóa ra là trong phủ có người chết... Uông Tri phủ, cơ hội cho ngươi lập công lại đến nữa rồi..."

Uông Hoài Vũ nghe vậy lại cười khổ, nhìn về phía Tần Diễm nói, "Xin Thế tử dẫn đường cho."

Tần Diễm nghiêng người mời sau đó dẫn đầu đoàn người đi trước. Uông Hoài Vũ quay lại căn dặn vài câu để đám thuộc hạ đi đến hậu viện chỗ mấy người Song Thanh ban đang ở rồi sau đó mới theo sau Tần Diễm. Tần Hoan và Tần Sương ngừng lại một chút, các nàng cũng cần đi theo thế nhưng lại không tiện đi trước Yến Trì và Yến Ly, chỉ chờ cho 2 người bọn họ đi rồi thì các nàng mới theo sau. Lúc Yến Trì đi ngang qua trước mặt Tần Hoan thì hắn trầm trọng liếc nhìn nàng một cái.

...

"Lão gia... Lão gia, Tri phủ Đại nhân và Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ, còn có Cung Thân vương Thế tử Điện hạ đến đây."

Bàng Phụ Lương đang đứng ở cửa viện của Đàm phu nhân vẫn còn chưa rời khỏi, vừa nghe câu này liền nhăn mày lại. Lưu Nhân Lệ ở bên cạnh cũng khẽ run run, "Muộn thế này bọn họ đến đây làm gì?"

Người hầu tiến đến bẩm báo liền nói, "Tri phủ Đại nhân nói là vụ án của Song Thanh ban có điểm đáng ngờ chưa xác định được nên phải đến dẫn vài người về hỏi thêm. Hai vị Điện hạ là cùng nhau đến để phá án."

Bàng Phụ Lương nheo mắt, phất phất tay bảo người hầu lui ra.

Lưu Nhân Lệ có chút khẩn trương nhìn sang phía Bàng Phụ Lương, "Phụ Lương... Hai vị Điện hạ..."

"Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ từ sớm đã biết ngươi ở chỗ này với ta, còn vị còn lại thật ra không cần phải kiêng dè đâu. Đi thôi, đi nghênh đón bọn họ." Nói xong Bàng Phụ Lương lại tiếp, "Tốt nhất ngươi thu hết lại cái bộ dáng sợ sệt đó cho ta!"

Vẻ mặt Lưu Nhân Lệ cực kỳ phức tạp, nghe thấy thế liền không dám khinh thường nữa mà ưỡn thẳng sống lưng.

Đi được vài bước, Lưu Nhân Lệ lại nói, "Rốt cuộc thì Thanh Quân nàng ấy chết như thế nào..."

Bước chân Bàng Phụ Lương dừng khựng lại, ông quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Nhân Lệ, "Ngươi lại hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng là ta làm?! Vừa rồi chẳng phải ra luôn đi chung với ngươi sao."

Lưu Nhân Lệ muốn nói lại thôi, "Không, ta đương nhiên sẽ không..."

Đôi mắt Bàng Phụ Lương sáng quắc như chim ưng, "Ngươi tốt nhất đừng có tiếp tục nói bậy nữa!"

Nói xong lời này Bàng Phụ Lương mới xoay người đi nhanh về phía trước, mới vừa đi đến Triều Huy lâu thì đã thấy nhóm người Yến Trì đang đi theo Tần Diễm về phía này. Bàng Phụ Lương hơi cong môi, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Sao 2 vị Điện hạ lại đại giá quang lâm rồi? Tri phủ Đại nhân..."

Nói xong Bàng Phụ Lương lại cười khổ, "Ngay cả Tri phủ Đại nhân không đến thì ta cũng cần phải phái người đến tìm ngài."

Nếu như Uông Hoài Vũ đã đến đây cùng với Tần Diễm thì chắc chắn đã biết đến chuyện của Đàm phu nhân. Bàng Phụ Lương không đợi Uông Hoài Vũ lên tiếng đã tự mình nói ra. Uông Hoài Vũ hơi chau mày, "Sao lại muốn tìm ta?"

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Trong phủ vừa có người tự tử, theo lý là phải để cho người có kinh nghiệm ở trong phủ nha đến kiểm tra thực hư."

Uông Hoài Vũ nheo mắt lại, "Người chết ở chỗ nào?"

Bàng Phụ Lương liền nghiêng người mời, "Hai vị Điện hạ, Đại nhân, mời đi bên này, người đã được đỡ xuống, xác định đã chết rồi."

Uông Hoài Vũ gật đầu, mời Yến Trì và Yến Ly đi trước, Yến Ly nhìn thoáng qua Lưu Nhân Lệ, "Vị này, hình như là Lưu vận chuyển nhỉ..."

Lưu Nhân Lệ vừa rồi mới chỉ hành lễ thôi chứ chưa hề lên tiếng, nghe thấy thế liền nói, "Đúng là hạ quan thưa Điện hạ."

Yến Ly cười ha ha, "Lưu Đại nhân và Bàng lão gia là quen biết như thế nào?"

"Nhiều năm trước trong 1 lần vô tình, hạ quan từng cùng Bàng lão gia cùng nghe một vở diễn của Song Thanh ban. Lúc đó hạ quan cực kỳ yêu thích tiết mục đó của Song Thanh ban, Bàng lão gia biết được việc đó nên mới mời hạ quan nghe thêm mấy lần nữa, từ đó liền có giao tình."

Yến Ly gật gù, "Đi xem biểu diễn mà kết được bạn, không tệ không tệ..."

Lưu Nhân Lệ không biết câu này của Yến Ly là châm biếm hay là chế giễu, nhất thời toát đầy mồ hôi trên trán.

Bàng Phụ Lương cũng không dám nhiều lời trước mặt Yến Trì và Yến Ly, đoàn người đi thẳng đến tiểu viện của Đàm phu nhân, thi thể của bà vẫn đặt dưới đất bên trong chính đường. Đến khi Yến Trì và Yến Ly vào cửa, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy thi thể rồi.

"Không biết người chết là vị phu nhân nào của Bàng phủ?"

Yến Trì vốn im lặng đột nhiên lên tiếng, Bàng Phụ Lương không dám coi thường, ông liền trả lời, "Bà ấy cũng không phải là người của Bàng phủ, người này là một vị bạn cũ của tiểu nhân... Bởi vì xuất thân thấp hèn cho nên vẫn chỉ sinh sống một mình. Hôm nay do bà ấy gặp chút chuyện rắc rối nên mới đến tìm tiểu nhân xin tương trợ, chỉ là... yêu cầu của bà ấy quá lớn nên tiểu nhân vẫn chưa đồng ý. Không ngờ sau khi bà ấy cùng đường đã lựa chọn tự sát ở trong phủ của tiểu nhân, quả nhiên là..."

Bàng Phụ Lương ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, Yến Ly than thở, "Ồ, thật sự là như vậy sao, vậy thì người này đã làm hại đến Bàng lão gia rồi."

Bàng Phụ Lương liên tục cười khổ, vừa đi vừa nói chuyện, mấy người đã bước đến bậc thang dẫn vào phòng chính.

Yến Ly là người đầu tiên bước vào, thấy người chết vậy mà hắn lại không sợ, chỉ nhìn gian phòng sau đó lại nhìn một vòng quanh Đàm phu nhân, "Đúng là giống như tự treo cổ chết vậy..."

Yến Trì tập trung giây lát, "Có phải tự sát hay không, phải nghiệm thi mới biết được."

Yến Ly liền nói, "Lần này Tri phủ Đại nhân không dẫn ngỗ tác đến, mau sai người đi gọi ngỗ tác đến đây đi..."

Vẻ mặt Uông Hoài Vũ có chút khó xử, "Sáng nay nhận được công văn gửi từ bên Vĩnh huyện qua, bên đó cũng xảy ra án mạng mà ngỗ tác bên đó lại vừa mới từ chức, thành ra ngỗ tác của nha môn Tri phủ hiện tại đang đi đến Vĩnh huyện rồi..."

Yến Ly sửng sốt, "A, vậy thì..."

"Không sao." Yến Trì chợt lên tiếng, mấy chữ này khiến cho lòng người yên ổn lại.

Yến Ly vội hỏi, "Thất ca có biện pháp à?"

Yến Trì gật đầu, Yến Ly liền hồ hởi nói, "Ai thế? Bên cạnh Thất ca có thủ hạ như vậy à?"

"Không phải là thủ hạ của ta..." Yến Trì nói xong liền quay đầu nhìn sang Tần Hoan, "Cửu cô nương có thể hỗ trợ được không?"

Yến Ly ngạc nhiên, kinh hãi đến mức cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi, "Cái gì? Cửu cô nương?!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back