Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1440: Ký sự thập niên 70 (15)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Văn Thanh không nói, đáp án lập lờ nước đôi.Dựa vào Sơ Tranh hỏi như vậy, căn bản cũng không biết đêm hôm đó, rốt cuộc là chính hắn tự ngã xuống, hay là có người đẩy hắn xuống.Sơ Tranh hỏi hai lần, sau khi không hỏi được đáp án xác thực thì không hỏi nữa.Sơ Tranh rất muốn hỏi xem hắn còn nhớ chuyện bị mình ấn xuống nước không, nhưng cuối cùng Sơ Tranh quyết định không hỏi.Giả vờ như không biết.Giữa trưa Văn Thanh mới bắt đầu ăn cơm, cũng không biết Sơ Tranh mua được cháo từ đâu, bên trong có chút thịt nạc, mặn nhạt thích hợp, ăn rất ngon.Văn Thanh dưỡng bệnh hai ngày, Sơ Tranh đều không rời đi, vẫn luôn ở bệnh viện."

Ngày hôm nay là có thể xuất viện."

Lăng Quân nói chuyện với Sơ Tranh: "Chị, chúng ta đi thẳng về sao?"

"Ừ."

Sơ Tranh chỉ huy tổ hợp thôn bá bất lương thu dọn đồ đạc cho Văn Thanh.Văn Thanh ngồi ở trên giường nhìn, khỏi bệnh rồi, tinh thần cũng tốt hơn không ít, lúc này yên tĩnh nhìn bọn họ.Không còn phòng bị cảnh giác như lúc mới gặp, lập tức nhiều hơn mấy phần ngoan ngoãn.Sơ Tranh đến phía trước xử lý thủ tục, ở cửa sổ thu tiền gặp phải Lăng Mai."

Chị, hai ngày nay chị đi đâu thế?"

Lăng Mai trông thấy cô rất là kích động."

Ở bệnh viện."

"Bị bệnh?"

"Không có."

Sơ Tranh đổi chủ đề: "Em ở đây làm gì?"

"Em... em đi cùng thím em tới kiểm tra."

Lăng Mai nói.Lăng Mai kéo Sơ Tranh đi sang bên cạnh: "Chị...

Chú em giới thiệu cho em một đối tượng, có thể em sắp kết hôn rồi đấy."

Nói đến phần sau Lăng Mai có chút xấu hổ.Đối tượng kia là người trong huyện thành, Lăng Mai còn cảm thấy mình không xứng với người ta.Nhưng sau khi hai bên gặp mặt, đối phương không có ý kiến gì.Mấy ngày nay cô ấy đều ở trong nhà chú, sống một thời gian ở đó trước.Thời đại này đối tượng quen nhau rồi kết hôn không cần thời gian quá dài, chỉ cần hai bên coi trọng nhau, rất nhanh có thể kết hôn.Lúc này Lăng Mai vui vẻ chia sẻ với Sơ Tranh như vậy, đại khái là rất hài lòng với nhà trai."

Mai Tử."

"Chị, thím em gọi em, em đi trước đây."

"Ừ."

Sơ Tranh nhìn Lăng Mai rời đi.Sơ Tranh làm xong thủ tục, dẫn Văn Thanh rời khỏi bệnh viện.Cô dẫn tổ hợp thôn bá bất lương tới chỗ bán xe đạp trước: "Các cậu tự chọn đi."

Lăng Quân không hiểu ra sao: "Chị, làm gì?"

Phá sản đó!

Còn có thể làm gì!"

Không muốn?"

Con ngươi Lăng Quân sáng lên: "Chị, chị mua cho chúng em à?"

Sơ Tranh thúc giục: "Chọn nhanh lên."

Lát nữa sẽ gấp đôi đó! !Tổ hợp thôn bá bất lương đều mừng như điên, mau chóng chạy vào bên trong, sờ sờ cái này, xem xem cái kia."

Anh có muốn không?"

Sơ Tranh hỏi Văn Thanh.Văn Thanh lắc đầu.Sơ Tranh cũng không bắt buộc: "Được thôi, về sau mua xe con cho anh."

Văn Thanh: "..."

Ánh mắt Văn Thanh cổ quái nhìn Sơ Tranh, dường như không hiểu vì sao Sơ Tranh lại đối xử tốt với mình như vậy.Sơ Tranh cho Văn Thanh hai viên kẹo đường, chỉ chỉ chỗ thoáng mát bên cạnh: "Anh qua bên kia chờ đi."

Văn Thanh nắm lấy kẹo đường, rất ngoan đi đến chỗ thoáng mát đứng.Sơ Tranh đút tay trong túi thúc giục người bên trong chọn nhanh lên, tổ hợp thôn bá bất lương lúc này mới vội vàng đẩy mỗi người một chiếc xe ra."

Chị, cái này thế nào?

Bá khí không?"

"Chị, em cảm thấy cái của em rất đẹp."

Sơ Tranh nhìn hai lần, hỏi: "Có gì khác nhau?"

Đám người: "..."

Chủ tiệm cho là bọn họ chỉ mua một chiếc, còn có chút bất mãn vì bọn họ đẩy tới đẩy lui như thế, ai biết cuối cùng mấy người này muốn một người một chiếc, làm chủ tiệm giật mình.Lại nhìn người trả tiền, chủ tiệm nghĩ một chút liền nhớ lại cô gái này."

Ông chủ, gần đây có chỗ nào bán ô tô không?"

"Ôi, thứ kia trong huyện thành chúng ta bây giờ còn chưa có bán."

Chủ tiệm nở nụ cười chân thành: "Cô gái muốn mua à?"

Huyện thành cũng có người lái xe nhỏ bốn bánh.Nhưng đều không phải mua trong huyện."

Ừ."

"Vậy cô phải vào thành phố mới có thể mua được."

Chủ tiệm nói.Sơ Tranh gật đầu biểu thị biết rồi: "Tính tiền đi."

Chủ tiệm cầm bàn tính, lốp bốp tính một trận."

1.420, khách quen, tôi xóa số không cho cô..."

"Không cần!"

Sơ Tranh mau chóng cắt ngang lời ông chủ.Ông là ma quỷ à!Còn muốn xóa số không!Sơ Tranh đếm tiền, đưa tới: "Không cần thối, đi!"

Sơ Tranh vội vàng gọi tổ hợp thôn bá bất lương rời đi.Tổ hợp thôn bá bất lương không nghĩ tới Sơ Tranh không hề chớp mắt cái nào, thật sự mua cho bọn họ như thế.Lần nữa cảm thấy bọn họ không theo nhầm người! !Đây mới là dáng vẻ của đại tỷ!Chủ tiệm nhìn Sơ Tranh dẫn người nghênh ngang rời đi, thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.-Sơ Tranh đi lấy xe của cô, bảo Văn Thanh lên xe.Văn Thanh chần chờ không nhúc nhích."

Chị, nếu không để em chở anh đi?"

Lăng Quân rất hiểu chuyện kêu một tiếng anh.Nhưng mà Văn Thanh nhìn qua còn nhỏ hơn cả cậu ta.Sơ Tranh nhìn Văn Thanh, để hắn tự chọn.Văn Thanh chỉ chỉ Lăng Quân.Sơ Tranh: "..."

Đến!Tiểu bạch nhãn lang!Ta còn lười chở mi!Sơ Tranh giẫm lên xe đạp liền đi.Văn Thanh ngồi vào đằng sau Lăng Quân, khi bắt đầu còn có thể trông thấy Sơ Tranh, về sau người của huyện thành quẹo trái quẹo phải, liền không nhìn thấy nữa.Chờ rời khỏi huyện thành, lên đường thôn, Văn Thanh mới thấy Sơ Tranh ngừng ở phía trước chờ.Lăng Quân dừng xe lại, Sơ Tranh cầm mũ tới, trực tiếp đội lên đầu Văn Thanh.Mũ là hàng mây tre đan, nhưng cũng không khó nhìn, ngược lại có chút tinh xảo.Văn Thanh chỉnh mũ lại ngay ngắn, Sơ Tranh nói: "Đi thêm về phía trước một đoạn nữa sẽ không có ai, anh qua xe tôi ngồi."

Văn Thanh: "..."

Thật lâu sau Văn Thanh nhẹ gật đầu.Lăng Quân chờ Sơ Tranh đi rồi, mới quay đầu nhìn Văn Thanh: "Anh, có thể chị thương anh đó."

Văn Thanh: "..."

Văn Thanh mím môi không nói lời nào.Văn Thanh như thế này, nhìn có chút âm u, đặc biệt là khi hắn rũ mắt xuống.Lăng Quân không khỏi cảm thấy thấy lạnh cả người.Cậu ta run một cái, không còn dám nói chuyện với Văn Thanh nữa, mau chóng đạp xe đi lên phía trước.-Trên đường thôn rất ít người lui tới, ở nơi không có ai Văn Thanh được đổi đến xe Sơ Tranh."

Ôm tôi."

Hai tay Văn Thanh chống ở phía sau, không nhúc nhích."

Nhanh lên."

Sơ Tranh quay đầu thúc giục: "Sợ cái gì, trước đó chưa từng ôm à?"

Con gái như ta còn không sợ!Một người con trai mà còn nhăn nhăn nhó nhó.Như cái gì vậy chứ!Văn Thanh: "..."

Văn Thanh buông tay ra, chậm chạp ôm lấy eo Sơ Tranh.Kỳ thật Văn Thanh không quá quen thuộc tiếp xúc với người khác như thế này, vừa rồi ngồi xe Lăng Quân, hắn chỉ vịn đằng sau, không đụng vào Lăng Quân.Nhưng không biết vì sao, hắn giống như không ghét cô gái này đụng vào.Trên đường thôn mặc dù không nhiều người, nhưng ngẫu nhiên vẫn có người.Tổ hợp thôn bá bất lương cưỡi xe phách lối gào thét đi qua, gây nên những người đi đường này chú ý.Chờ nhìn ra phía sau, thấy một cô gái đạp xe chở một chàng trai, thì càng cảm thấy hiếm lạ.Văn Thanh đè thấp mũ, trực tiếp chôn mặt trên lưng Sơ Tranh, hoàn toàn ngăn trở ánh mắt những người kia.Khi sắp đến làng, Sơ Tranh dừng lại, để Văn Thanh ngồi xe Lăng Quân.Sơ Tranh đi theo bọn Lăng Quân vào, người ở cửa thôn nhìn thấy đám người Lăng Quân đều cưỡi xe đạp mới tinh, lập tức sôi trào.Những tên du thủ du thực này, cả ngày không siêng năng làm việc, lấy đâu ra tiền mà mua xe đạp?Sơ Tranh còn trở về cùng với bọn họ, không cần nghĩ cũng biết, những người này có thể tám ra được thứ chuyện gì.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1441: Ký sự thập niên 70 (16)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Đến nhà tôi?"

Sơ Tranh hỏi Văn Thanh.Văn Thanh lắc đầu, hắn chỉ chỉ phương hướng nhà chú Đại Tráng."

Anh còn muốn về?"

Không phải đứa con kia của Đại Tráng bắt nạt hắn sao?

Bây giờ hắn còn quay lại đấy làm gì, để bị đánh sao?Văn Thanh gật đầu, chỗ sâu đáy mắt có u ám chớp động."

Được, tùy anh."

Sơ Tranh bảo Lăng Quân đưa hắn về.Văn Thanh nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn đi lên phía trước hai bước, dường như muốn gọi cô lại.Nhưng cuối cùng hầu kết nhấp nhô mấy lần, cũng không lên tiếng.Lăng Quân đưa người đến, lấy toàn bộ đồ Sơ Tranh cho cậu ta, đưa cho Văn Thanh."

Anh, trong này đều là quần áo và đồ ăn, anh nhận lấy đi."

Văn Thanh gật đầu nhận lấy.Lăng Quân bàn giao hai câu, cưỡi xe chạy đi nhanh như chớp.-Sơ Tranh về đến nhà, Lăng Kiều Kiều ở trong sân giặt quần áo, thấy cô trở về, vừa định nói hai câu cay nghiệt, đột nhiên nhớ đến của hành vi Sơ Tranh, im lặng không lên tiếng.Chờ Trương Tiểu Bình trở về, thì không yên tĩnh như vậy nữa.Đầu tiên là hỏi Sơ Tranh những ngày này đi đâu, đêm không về ngủ, cũng không thấy bóng dáng.Vừa rồi còn trở về cùng đám côn đồ trong thôn Lăng Quân kia nữa.Sơ Tranh không thèm để ý đến mụ ta, trực tiếp đóng sầm cửa lại.Trương Tiểu Bình ở bên ngoài tức giận đến xém chút phát bệnh tim.Nhiều ngày trôi qua rồi, cũng không biết bà mối kia bị làm sao, vẫn không thấy đến đáp lời.Xem ra mụ ta phải tìm thời gian, đi tìm bà mối kia nói chuyện một chút, mau chóng làm cho xong chuyện này đi.Còn tiếp tục để cho cô ở trong nhà này, sớm muộn gì mụ ta cũng tức chết.Ban đêm Sơ Tranh mới biết được đứa em trai tiện nghi Lăng Phi Phi kia của cô trở về.Lăng Phi Phi năm nay mười tuổi, hoàn toàn chính là một thằng béo.Vừa đen lại vừa béo.Giống như Trương Tiểu Bình, là một đứa to mồm.Nó vừa về đến nhà là Sơ Tranh chỉ nghe thấy tiếng nó ồn ào."

Mẹ, vừa rồi con nghe thấy có người nói, Lăng Đại Nha ở bên ngoài làm loạn."

Lăng Phi Phi đứng trong sân hô.Lăng Kiều Kiều ở bên cạnh tiếp lời: "Đúng là không biết xấu hổ, bây giờ người của toàn thôn đều biết, liên tục chỉ trỏ nhà chúng ta."

Sơ Tranh đi từ nhà chính ra: "Ai trông thấy tôi làm chuyện không rõ ràng với người khác rồi?"

Lăng Phi Phi còn chưa bị Sơ Tranh thu thập qua, còn tưởng rằng cô vẫn dễ bắt nạt như lúc trước."

Trong làng đều nói như vậy, còn muốn ai trông thấy?"

Lăng Phi Phi nói: "Đúng là loại giày rách hư hỏng."

Trong nông thôn mắng mỏ khó nghe, Lăng Phi Phi lớn lên ở đây, học được không ít câu mắng chửi người.-"Mẹ...

Lăng Đại Nha sắp đánh chết con rồi!

Cứu mạng cứu mạng a a a! !"

Tiếng kêu thảm thiết của Lăng Phi Phi cách trăm mét cũng có thể nghe thấy.Trương Tiểu Bình nghe thấy động tĩnh này, vội vàng chạy đến.Lăng Phi Phi này là bảo bối của Lăng gia, bình thường còn quý giá hơn cả Lăng Kiều Kiều, lúc này bị Sơ Tranh ấn lấy mà đánh, Trương Tiểu Bình gấp muốn chết."

Mày làm gì thế, đó là em trai mày, mau thả nó ra! !"

Sơ Tranh làm gì để ý đến Trương Tiểu Bình.Trương Tiểu Bình tiến lên cướp người, người không cướp được, ngược lại làm mình ngã theo."

Mau, mau đi gọi cha con về! !

"Lăng Kiều Kiều đáp một tiếng, vào ruộng gọi Lăng Thụ.Lăng Thụ trở về, Sơ Tranh đã không còn ở trong sân nữa, Trương Tiểu Bình ngồi ở trong sân khóc trời đập đất mắng.Lăng Phi Phi gào khóc, vừa bước vào một bước, màng nhĩ đã sắp nổ tung."

Làm sao vậy?"

Bên ngoài có thôn dân vây xem."

Hình như là Lăng Đại Nha đánh Lăng Phi Phi và Trương Tiểu Bình."

"Thật hay giả?"

"Bình thường Trương Tiểu Bình ngược đãi Lăng Đại Nha, bây giờ gặp báo ứng rồi, con thỏ nhỏ bị ép quá còn cắn người."

"Sao tôi lại cảm tấy Lăng Đại Nha kia là lạ, ánh mắt kia..."

Lạnh đến dọa người."

Gần đây không phải nó luôn đi cùng mấy đứa tụi Lăng Quân kia à..."

"Vừa rồi còn thấy bọn nó đồng thời trở về, cũng không biết lấy đâu ra xe đạp, mỗi đứa lái một chiếc, phách lối vô cùng."

Thôn dân vây xem cái gì cũng nói được.Có người cảm thấy Trương Tiểu Bình đáng đời, dồn ép người ta quá mức.Cũng có người cảm thấy Sơ Tranh cả ngày đi cùng bọn Lăng Quân, không ra dáng con gái."

Nhìn cái gì, mấy người nhìn cái gì, cút! !"

Trương Tiểu Bình bảo Lăng Kiều Kiều đi đóng cửa.Những người này xem mình như trò cười mà nhìn, Trương Tiểu Bình làm sao có thể chịu được.Lăng Thụ đau đầu bảo Lăng Kiều Kiều đỡ Trương Tiểu Bình vào nghỉ ngơi, ông ta đi trấn an Lăng Phi Phi còn đang khóc rống không ngừng.Cái mông của Lăng Phi Phi cũng bị đánh đến sưng lên, đây là đích tôn của Lăng gia, lửa giận của Lăng Thụ cũng từ từ bốc lên.Rầm rầm rầm ——"Lăng Sơ Tranh mở cửa!"

Lăng Thụ rống vô cùng lớn.Sơ Tranh kéo cửa ra: "Làm gì?"

Ánh mắt thiếu nữ lạnh lẽo, đáy lòng Lăng Thụ bỗng dưng phát lạnh, khí thế trong nháy mắt yếu xuống."

Mày...

đánh em trai làm gì?"

"Ông còn để bọn họ trêu chọc tôi, thì tôi sẽ còn đánh nó."

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Quản tốt bọn họ, đừng chọc tôi, mọi người sẽ bình an vô sự."

Lăng Thụ trừng mắt: "Mày..."

"Ai trêu chọc tôi một chút, tôi sẽ đánh Lăng Phi Phi một lần."

Sơ Tranh ác liệt nói: "Không tin thì cứ thử xem."

Lăng Phi Phi là một thằng nhóc mập mạp, chạy trốn cũng chạy không thoát, đánh nó không phải rất dễ dàng à.Dù sao cũng phải có người đến gánh chịu lỗi lầm của bọn họ, không phải sao.Lăng Phi Phi thân là hi vọng của cả nhà, ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, dùng tốt nhất, rất có nghĩa vụ cần phải gánh chịu chuyện này.Lăng Thụ đại khái là bị Sơ Tranh làm cho kinh sợ, nhìn Sơ Tranh tựa như nhìn quái vật.Đây vẫn là con gái của ông ta sao?Vì sao...

Nó lại biến thành bộ dáng này?"

Cha, còn có việc gì không?"

"..."

Lăng Thụ bị một tiếng cha của Sơ Tranh làm nổi da gà đầy người.Một người đàn ông như ông ta, lúc này thế mà lại cảm thấy sợ hãi.Lăng Thụ nghiêm mặt trở lại phòng mình, Trương Tiểu Bình há miệng liền nói một chuỗi lời khó nghe."

Câm miệng!"

Lăng Thụ quát lớn một tiếng."

Ông quát cái gì! !

Lăng Thụ, có phải ông thấy tôi như bây giờ, nghĩ rằng tôi không làm gì được ông nữa phải không?"

Lăng Thụ trừng Trương Tiểu Bình một cái.Dù sao Lăng Thụ cũng là đàn ông, lúc này dùng ánh mắt hung ác trừng mụ ta, Trương Tiểu Bình vẫn bị giật mình."

Về sau đừng có tiếp tục trêu chọc Đại Nha, nó muốn làm gì thì để nó làm."

"Nó đánh Phi Phi ông không nhìn thấy à?

Đã đánh thành bộ dạng gì rồi...

Có người chị nào như nó không chứ?"

Trương Tiểu Bình không phục."

Nếu bà muốn nó đánh Phi Phi nữa, thì cứ tiếp tục làm thế đi."

Lăng Thụ ném ra câu nói này, rời phòng đi cảnh cáo Lăng Phi Phi và Lăng Kiều Kiều.Lăng Kiều Kiều vẻ mặt không vui chạy tới tìm Trương Tiểu Bình."

Mẹ, rốt cuộc khi nào mẹ mới gả chị ta đi?"

"Không phải bà mối kia còn chưa trả lời sao?"

Trương Tiểu Bình cũng phiền: "Chờ bên kia trả lời là lập tức làm ngay, con ranh chết tiệt kia cũng không thể ở lại chỗ này nữa."

"Mẹ, mẹ nói có phải chị ta trúng tà rồi không?"

Trước kia chị ta đâu có như vậy?Đánh không đánh trả, mắng không nói lại.Bây giờ đột nhiên biến thành thế này...Còn có, chị ta thế mà lại chia tay với Từ Đại Vĩ.Đương nhiên chuyện này làm Lăng Kiều Kiều rất vui, nhưng nghĩ đến cô chủ động chia tay với Từ Đại Vĩ, đáy lòng Lăng Kiều Kiều lại có chút chán ghét.Giống như mình nhặt được đồ cô không cần vậy..."

Cái con ranh chết tiệt kia đúng là kỳ kỳ quái quái."

Trước đó mụ ta đã cảm thấy là cô trúng tà."

Được rồi, mẹ sẽ đi giục bà mối, đợi nó đi là tốt rồi."

Lăng Kiều Kiều ngẫm lại cũng đúng: "Vậy mẹ nhanh lên đi, chị ta ở đây, con cũng sắp điên rồi."

Trương Tiểu Bình biểu thị biết rồi: "Mau bóp eo cho mẹ."

Lăng Kiều Kiều không muốn, ả mượn cớ: "Mẹ, lát nữa con quay lại."

Trương Tiểu Bình: "..."
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1442: Ký sự thập niên 70 (17)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Lăng Phi Phi và Lăng Kiều Kiều bị Lăng Thụ cảnh cáo, tăng thêm đều từng bị Sơ Tranh sửa chữa, cho nên lúc này trông thấy cô, đều yên lặng lách qua, chỉ có thể ở sau lưng liếc cô, nguyền rủa cô.Sơ Tranh phát triển theo hướng thôn bá toàn thôn, còn dẫn theo mấy người Lăng Quân kia, chuyện của cô, thôn dân bây giờ cũng không dám nói trước mặt cô.Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn.Không có ai thật sự nhìn thấy Sơ Tranh làm chuyện không rõ ràng với ai.Ngược lại có một số đứa trẻ trong thôn, càng ngày càng thích cô.Bởi vì luôn có thể nhận được đồ ăn ngon từ chỗ cô.Kẹo này, đồ ăn vặt chưa được ăn bao giờ này, đồ uống này. . .

Chỉ cần trong huyện thành có, cô đều có thể lấy ra được.Các người lớn trong thôn nghe nói là Sơ Tranh cho, còn vô cùng hào phóng, cho không ít, trẻ con ăn xong còn có thể dư lại không ít đưa về nhà.Lần này những thôn dân này cũng không biết nên nói gì cho phải."

Mọi người nói xem nó lấy đâu ra tiền nhỉ?"

"Không biết, tôi thấy con bé cũng không ra ngoài nhiều. . ."

"Lần trước tôi gặp nó ở huyện thành, nó cũng chỉ đi cùng bọn Lăng Quân, không thấy lui tới với ai."

"Không phải là nó tìm được thứ tốt ở đâu đó chứ?"

Các thôn dân cả ngày thảo luận chuyện tiền của Sơ Tranh từ đâu tới.Cuối cùng đương nhiên là không có kết quả.Sơ Tranh mua những thứ kia, cũng không phải món tiền nhỏ gì.Những người làm mấy chuyện kia ở thôn bên cạnh, cũng cùng lắm là ăn mặc đẹp hơn tí, cũng không tiêu tiền vung tay quá trán như Sơ Tranh.Có thôn dân cảm thấy có lẽ không phải Sơ Tranh làm chuyện này, mà chắc là có tiền bằng những con đường khác."

Tôi nghe nói xe đạp của bọn Lăng Quân là nó mua cho đấy."

"Thật hay giả?"

"Chính bọn Lăng Quân nói, còn có thể là giả à?"

"Sớm biết thế tôi cũng cho con tôi chơi với nó, chơi với nó. . ."

Không biết là ai nói ra một câu như thế.Câu này vừa nói ra, đám người bát quái lập tức yên tĩnh lại.Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng, Sơ Tranh theo chân đám Lăng Quân mới có những thứ kia.Bây giờ mới phát hiện, căn bản không phải như vậy. . .Quần áo trên người đám Lăng Quân đều thay mới rồi.Cảm giác kia giống như người trong thành phố đến vậy, bọn họ làm việc mà cũng giống như đang bị lãnh đạo thị sát.Bây giờ người ta căn bản không lui tới với mình, nói những lời này thì có ích gì."

A!"

"Mẹ, mẹ! !

Lăng Phi Phi cướp đồ ăn của con! !"

Nơi xa có đứa trẻ nhỏ đột nhiên la lên, mấy đứa trẻ khác cũng la theo như vậy.Thôn dân trò chuyện bát quái vội vàng chạy tới.Đa phần trẻ con đều có đồ ăn ngon, Lăng Phi Phi liền không vui.Mỗi ngày đều vì chút đồ ăn, mà đánh nhau cướp đồ ăn với người khác.Cuối cùng làm cho Trương Tiểu Bình cãi nhau với người ta đến gà bay chó chạy.Lăng Phi Phi quấn lấy Lăng Thụ đòi đồ ăn ngon.Lăng Kiều Kiều nhìn quần áo Sơ Tranh mặc, cũng quấn lấy Lăng Thụ đòi may quần áo mới.Lăng Thụ không được ngủ một giấc ngon lành.Trương Tiểu Bình cũng rất ghen ghét Sơ Tranh.Liên hệ với bà mối bên kia, bà mối bảo mụ ta chờ chút đã, đừng nóng nảy, nhà trai còn đang kiếm tiền.Nghe thấy câu này, Trương Tiểu Bình chỉ có thể kiên trì chờ đợi.Nghĩ đến chỉ cần gả cái tai họa này đi là tốt rồi.-Sơ Tranh khó có khi vào ruộng xem.Văn Thanh trở về, hai ngày nay đều không đi ra ngoài, nhà Lăng Đại Tráng cũng không có động tĩnh gì, Sơ Tranh cũng không quản hắn.Hôm nay nghe nói hắn ra ngoài làm việc, lúc này Sơ Tranh mới chậm rãi đi qua."

Anh, để em làm để em làm."

Lăng Quân chạy cực nhanh tới, trực tiếp cướp công cụ và phân bón trong tay Văn Thanh đi, chân chó nói Văn Thanh qua bên kia nghỉ ngơi.Tiếp lấy, tổ hợp thôn bá bất lương đuổi theo đằng sau, rất nhanh chen cho Văn Thanh sang bên cạnh luôn.Văn Thanh: ". . ."

Văn Thanh ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Sơ Tranh hai tay đút túi đứng ở trên bờ.Ánh nắng gắt chiếu rọi chân trời, chiếu lên làm cả người cô như đang phát sáng.Mảng đất này rất vắng vẻ, bởi vì cách làng xa, những thôn dân khác cũng không muốn đến, cho nên liền chia cho hắn.Lúc này bốn phía chỉ có tổ hợp thôn bá bất lương, không có những người khác.Văn Thanh không có chỗ xuống tay, đành phải đi qua phía Sơ Tranh bên kia.Sơ Tranh vươn tay về phía hắn.Văn Thanh dịch tay về phía sau, cúi đầu không nói lời nào, cũng không đưa tay ra.Sơ Tranh khom người kéo cánh tay hắn, túm người tới."

Sao lại đến đây một mình."

Sơ Tranh vỗ vỗ đất dính trên người hắn: "Ai chia cho anh?"

Văn Thanh lắc đầu.Hắn thích làm việc một mình.Hơn nữa nơi này cũng không có người khác, hắn cảm thấy rất tốt.Sơ Tranh kéo hắn đi đến nơi râm mát bên cạnh, Văn Thanh khẽ giãy dụa."

Bẩn. . ."

Giọng nói của Văn Thanh rất nhẹ, như mèo con khẽ kêu một tiếng, nếu như không phải xung quanh đây yên tĩnh, thì có lẽ Sơ Tranh cũng không nghe được.Sơ Tranh quay đầu: "Anh nói cái gì?"

Cánh môi Văn Thanh khẽ mở: ". . .

Bẩn."

Trên tay hắn rất bẩn.Hắn không muốn để cô đụng phải những thứ bẩn thỉu kia."

Tôi còn tưởng anh không biết nói chuyện."

Biết nói chuyện mà không nói lời nào là bệnh gì!

Cứ không nói chuyện đi, về sau anh sẽ thật sự không biết nói chuyện nữa đấy!Văn Thanh nhấp môi dưới: "Biết."

"Vậy tại sao không nói lời nào?"

Văn Thanh nghiêng đầu qua một bên, không đáp lời.Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh trấn an mình dưới đáy lòng vài câu, kéo tay hắn đi lên phía trước."

Rửa cho anh một chút là không bẩn nữa."

Văn Thanh: ". . ."

Cô không chê sao?Sơ Tranh kéo hắn đến dưới tàng cây bên cạnh ngồi xuống, dùng nước rửa sạch, lại cầm khăn cẩn thận lau sạch sẽ.Ngón tay Văn Thanh thon dài, nhưng phía trên đan xên vết thương cũ mới.Cũng không khác gì Sơ Tranh khi cô mới tới, nhưng đã rất lâu rồi cô không làm việc, đã dưỡng đến gần như khỏi hắn.Cho nên tay Văn Thanh bị cô cầm, liền hình thành đối lập rõ ràng.Văn Thanh rụt tay lại, Sơ Tranh đè hắn lại: "Làm gì?"

Trên mặt Văn Thanh chẳng biết đã nhiễm lên màu đỏ ửng từ lúc nào, hắn nhếch môi, trong mắt có quật cường và quẫn bách."

Không chê anh."

Sơ Tranh giống như biết hắn đang suy nghĩ gì: "Đừng nhúc nhích, còn động nữa chặt tay!"

Văn Thanh: ". . ."

-Lăng Quân dùng tay chọc người bên cạnh: "Nhìn kia."

Bọn họ nhìn về phía bóng cây bên kia.Chàng trai cúi đầu, ngồi bên cạnh cô gái, hai tay bị cô gái cầm, ánh nắng xuyên qua khe hở của tán cây, pha tạp rơi trên người bọn họ.Lăng Quân nói: "Hình như Văn Thanh cũng không âm trầm như trước kia nhỉ."

Bình thường Văn Thanh không nói lời nào, độc lai độc vãng, trên người liền lộ ra vẻ âm u.Nhưng nhìn ở khoảng cách gần, hắn chính là một chàng trai dáng dấp đặc biệt đẹp, trên người còn mang theo phong độ của người đọc sách.Đặc biệt là khi ở bên cạnh Sơ Tranh, hắn ngoan đến lạ thường, những người đàn ông như bọn họ nhìn thấy, cũng cảm thấy có chút động tâm."

Chị thích hắn sao?"

Có người tò mò."

Nói nhảm, nếu không phải thích hắn, thì tốt với hắn như vậy làm gì?"

"Chị mình trâu nha."

Những người con gái khác đối với người mình thích, không phải thẹn thẹn thùng thùng, thì cũng là không dám tiết lộ ra.Chị của bọn họ thì trực tiếp theo đuổi tới tay.Không hổ là người làm chuyện lớn.Bọn họ lần nữa xác định, đi theo Sơ Tranh là chính xác."

Các cậu đánh cược không?"

"Đánh cược gì?"

"Cược chị mình lúc nào có thể. . ."

Người kia nháy mắt ra hiệu."

Ồ ~ "Đám người rất hiểu kéo dài âm."

Tôi cược một tháng!"

"Một tháng có hơi lâu nha?"

"Nửa tháng!"

"Cũng không nhất định, nhìn Văn Thanh thế này, còn rất kháng cự, tôi cược hai tháng."
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1443: Ký sự thập niên 70 (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sau đó Văn Thanh làm việc, Sơ Tranh đều mang người giúp hắn làm.Cho nên Văn Thanh biến thành người ngồi ở bên cạnh nhìn.Tổ hợp thôn bá bất lương làm việc cho mình thì lề mà lề mề, còn khó chịu hơn cả cha chết mẹ chết, vậy mà bây giờ làm rất hăng say.Văn Thanh vẫn không nói lời nào, vận dụng ba phương pháp gật đầu lắc đầu trầm mặc đến phi thường đúng chỗ.Sơ Tranh sầu đến không được.Giao lưu buồn ngủ quá khó.Thẻ người tốt còn tích chữ như vàng hơn cả cô thì làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp."

Chị, chúng em làm xong rồi!"

Lăng Quân chạy tới tranh công."

Ừ.

Còn có công việc gì khác nữa không?"

Sơ Tranh quay đầu hỏi Văn Thanh.Văn Thanh lắc đầu.Sơ Tranh đứng dậy: "Vậy đi về trước đi."

"Vâng."

Văn Thanh cũng đi theo, hắn vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người, đi theo Sơ Tranh về trong thôn.Khi sắp đến thôn, Sơ Tranh dẫn người đi về một hướng khác, Lăng Quân đưa Văn Thanh về.Văn Thanh đứng tại chỗ, nhìn qua phương hướng Sơ Tranh rời đi, một hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại."

Anh, anh thích chị em không?"

Lăng Quân tiến đến trước mặt Văn Thanh, tò mò hỏi.Văn Thanh như bị chấn kinh, con mắt hơi trợn tròn, lông mi dài lại cong, chiếu ra một cái bóng nho nhỏ dưới mí mắt.Nhìn ở khoảng cách gần, lại có mấy phần đáng yêu.Lăng Quân bị ý nghĩ này làm giật mình.Cậu ta nhanh chóng chỉnh ngay ngắn thần sắc, vì tiền đặt cược nửa tháng của mình, bắt đầu dụ hoặc Văn Thanh: "Anh xem chị em thích anh như thế, nếu không anh tỏ chút thái độ đi?"

Con ngươi Văn Thanh lần nữa rụt rụt.Cô...

Thích mình?Nhưng hắn có gì để mà thích?Văn Thanh mở miệng, dường như muốn nói gì đó.Lăng Quân chờ mong nhìn hắn, kết quả nửa ngày sau Văn Thanh cũng không phát ra âm tiết nào.Hắn lắc đầu."

Anh không thích chị em sao?"

Lăng Quân bị đả kích lớn: "Chị em xinh đẹp lại có tiền, sao anh lại không thích?

Anh xem, chị em tốt với anh như vậy, có phải là..."

Văn Thanh siết chặt tay, không trả lời cậu ta, đi thẳng về phía trước."

Anh, anh cho chút phản ứng đi mà."

Lăng Quân đuổi theo phía sau.Cậu ta chỉ cược có nửa tháng thôi đó! !-"Chị! !"

Mới sáng sớm Lăng Quân đã ở bên ngoài ồn ào.Trương Tiểu Bình tức giận đến mắng to, Sơ Tranh ra, mụ ta trong nháy mắt ngậm miệng, xám xịt tiến vào nhà chính.Sơ Tranh mở cửa: "Sáng sớm, làm gì?"

"Xảy ra chuyện rồi."

Lăng Quân sắc mặt lo lắng."

Ai chết rồi?"

"Không phải..."

Lăng Quân chỉ vào bên kia làng: "Anh xảy ra chuyện rồi!"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh cùng Lăng Quân đến nhà Lăng Đại Tráng.Từ xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ bên kia truyền đến.Trong sân, một gã đàn ông cao to vạm vỡ, đang ra sức đấm đá một người ngồi cuộn thành một cục trên mặt đất.Sơ Tranh đi vào liền nhìn thấy một cảnh như vậy.Sơ Tranh tiến lên hai bước, ngăn nắm đấm của gã đàn ông kia lại.Gã đàn ông bị cản, tính tình càng thêm táo bạo: "Mẹ nó đứa nào xen vào việc của người khác!"

Sơ Tranh nhấc chân đá vào phần bụng gã đàn ông.Gã đàn ông lui về phía sau mấy bước, có chút kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.Thấy rõ người tới, sắc mặt gã đàn ông đầy trào phúng: "Còn tưởng là ai, hóa ra là Lăng Đại Nha.

Mày không ở trong chăn hầu hạ đàn ông, chạy tới đây xen vào việc người khác làm gì?"

Sơ Tranh: "..."

Lăng Đại Nha!Lăng Đại Nha ông nội ngươi! !Sơ Tranh tiện tay rút một cây gậy gỗ trong sân, đánh về phía gã đàn ông, giọng nói băng lãnh: "Tao đây không phải đến hầu hạ mày sao."

"Lăng Đại Nha mày làm gì!"

Gã đàn ông quát lớn: "Muốn chết phải không!"

Ngươi còn biết như thế, ta rất vui mừng.Ta mẹ nó đánh chết con chó điên nhà ngươi.Ta cũng chưa đụng đến một đầu ngón tay của thẻ người tốt, mà ngươi cũng dám động!Còn dám gọi ta là Lăng Đại Nha! ! !-Lăng Quân và tổ hợp thôn bá bất lương đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong.Gã đàn ông bị Sơ Tranh quất đến lăn lộn đầy đất, ngao ngao kêu thảm, làm gì còn bộ dáng hung hăng như trước đó nữa.Mấy người đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.Này cũng quá...

Lợi hại rồi?"

Lúc trước quả thật chị đã hạ thủ lưu tình với chúng ta rồi."

Có người nhỏ giọng nói."

Cảm ơn chị vì không giết."

Con trai của Lăng Đại Tráng là Lăng Sơn đã không còn khí lực gì mà lăn nữa, bị Sơ Tranh quất thêm mấy cái, nằm trên mặt đất kêu thảm.Sơ Tranh dùng cây gỗ chống lên ngực gã, giọng điệu lạnh mà hung: "Vết thương trên người Văn Thanh, lát nữa tao tính sổ với mày."

Sơ Tranh ném cây gỗ đi, đi đến một bên khác của sân, đỡ Văn Thanh trên đất dậy.Thân thể Văn Thanh phát run, bị Sơ Tranh đụng một cái, giống như con nhím, trong nháy mắt toàn thân lộ ra sự bén nhọn.Dưới đầu tóc rối bời, lộ ra con mắt, lệ khí mọc thành bụi.Hai tay hắn khoanh lại ôm lấy mình, đầu ngón tay đã sắp bóp vào thịt trên cánh tay mình.Sơ Tranh đẩy tay hắn ra: "Là tôi."

Văn Thanh chậm chạp chuyển động đầu, con ngươi không có tiêu cự, dần dần hội tụ trên mặt Sơ Tranh.Lệ khí nơi đáy mắt dần dần rút đi.Sơ Tranh thử kéo tay hắn ra, ôm người vào trong ngực: "Không sao."

Văn Thanh cũng dần dần thả lỏng ra, từ từ ôm lấy cô, chôn mặt trong cần cổ cô.Sơ Tranh giống như trấn an vỗ vỗ phía sau lưng hắn, ánh mắt rơi trên mặt đất.Trên mặt đất có một vài thứ tán lạc, có quần áo cũng có một chút bánh kẹo, tư thế vừa rồi của Văn Thanh rõ ràng là đang che chở những vật này.Sơ Tranh ôm người chặt thêm một chút, quay người nhìn Lăng Sơn đang nằm trên đất.Một hồi lâu sau, Sơ Tranh thấp giọng hỏi hắn: "Có thể đi không?"

Văn Thanh nhẹ gật đầu.Sơ Tranh đỡ Văn Thanh đứng lên, Văn Thanh cúi đầu nhìn đồ trên mặt đất, muốn khom người nhặt."

Bỏ đi, tôi mua cho anh cái mới."

Sơ Tranh kéo hắn.Văn Thanh cố chấp không chịu.Sơ Tranh gọi mấy người Lăng Quân bên ngoài vào: "Nhặt những thứ này lên đi."

Sơ Tranh ngừng một chút, nhìn về phía Lăng Sơn: "Mang cả gã đi."

Lăng Quân có Sơ Tranh làm chỗ dựa, lúc này tuyệt không sợ Lăng Sơn, gọi hai người anh em vào, một trái một phải kéo Lăng Sơn ra ngoài.-Nhà Lăng Quân.Sơ Tranh đỡ Văn Thanh ngồi xuống, giơ tay vén quần áo hắn lên.Văn Thanh theo bản năng ngăn cản."

Tôi xem vết thương."

Văn Thanh mím môi, chậm chạp lắc đầu."

Anh sợ cái gì.

Anh có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn qua đâu?"

Trên mặt Văn Thanh lập tức nhiễm lên màu đỏ ửng, càng kiên định lắc đầu.Sơ Tranh trực tiếp cầm lấy tay hắn, xốc vạt áo lên.Mảnh máu đọng xanh tím tím ở phần bụng bại lộ ra trước mắt Sơ Tranh, ánh mắt cô đột nhiên lạnh lẽo.Văn Thanh bối rối kéo quần áo xuống, gắt gao đè chặt vạt áo.Thật lâu sau, hắn nhỏ giọng nói: "Tôi...

Không đau."

Sơ Tranh nắm lấy cằm Văn Thanh, khiến cho hắn ngẩng đầu.Trong mắt hắn vẫn còn chút ít tơ máu, chỉ là lúc này thần sắc thuận theo, không có những lệ khí kia, nhìn có chút đáng thương.Sơ Tranh đột nhiên cúi người...Con ngươi Văn Thanh trừng lớn trong lúc đó, gương mặt gần trong gang tấc, khiến cho nhịp tim hắn thình thịch gia tốc.Trong đầu trống rỗng, huyết dịch trong thân thể phảng phất như đang sôi trào lên.Có thứ gì đó từ nơi trái tim dũng mãnh tiến ra, lan tràn đến toàn thân."

Chị..."

Lăng Quân vén rèm lên đi vào.Con ngươi cậu ta đột nhiên trừng lớn, vội vàng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.Đứng ở ngoài cửa, Lăng Quân vỗ ngực.Hù chết người.Chờ Lăng Quân kịp phản ứng, ánh mắt cậu ta lại đột nhiên sáng lên.Xem ra nửa tháng có hi vọng rồi! ! !
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1444: Ký sự thập niên 70 (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh mở cửa ra, tổ hợp thôn bá bất lương đang ở bên ngoài thảo luận cái gì đó, cô vừa đi ra ngoài, đám người này lập tức im lặng.Sơ Tranh ngờ vực nhìn bọn họ vài lần: "Người đâu?"

Lăng Quân lập tức chỉ vào một phòng khác: "Nhốt ở trong đó."

Sơ Tranh bảo bọn họ ở bên ngoài trông coi."

Chị, Lăng Sơn này. . .

Nghe nói là có người quen ở huyện thành."

"Tôi sợ hắn?"

". . .

Ách."

Những người trong huyện thành kia, không phải là loại người như bọn họ, mà chính là thật sự ác ôn.Lăng Quân nhìn Sơ Tranh đi vào, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng Lăng Sơn kêu thảm, nhưng vẫn gào rất lớn tiếng, xem ra sinh mệnh không gặp nguy hiểm."

Lăng Quân!

Lăng Quân! !"

Bên ngoài đột nhiên có người la to."

Hình như là Lăng Đại Tráng."

Có người nghe ra giọng nói kia.Cha ruột của Lăng Sơn.Lăng Sơn không phải thứ tốt lành gì, Lăng Đại Tráng cũng không phải thứ tốt, ngày bình thường hết ăn lại nằm, trộm cắp, nhìn lén quả phụ tắm rửa gì đó, quả thực chính là u nhọt ác tính trong thôn."

Chị, Lăng Đại Tráng tới."

Lăng Quân mau chóng tới gõ cửa nhắc nhở.Lăng Quân dẫn theo hai người ra ngoài trước.Lăng Đại Tráng dẫn theo anh em nhà lão ta, hung thần ác sát đứng ở bên ngoài sân.Thấy Lăng Quân ra, Lăng Đại Tráng lập tức chỉ vào cậu ta: "Lăng Quân, mày đưa Lăng Sơn đến đây làm gì?"

Ngày hôm nay Lăng Đại Tráng ra ngoài sớm, vừa mới trở về, đã nghe thấy có người nói, Lăng Quân dẫn người, kéo Lăng Sơn đi.Nếu như Lăng Sơn theo chân Lăng Quân đi, thì Lăng Đại Tráng còn không đến mức trực tiếp tìm tới cửa."

Chú, cháu không làm gì cả."

Lăng Quân một mặt vô tội."

Lăng Sơn đâu?"

". . ."

Lăng Quân tằng hắng một tiếng, đang nghĩ ngợi xem làm sao để lừa hạt, thì Lăng Sơn trực tiếp bị ném ra, lăn trên mặt đất hai vòng, co quắp dưới đất."

Sơn Nhi!"

Lăng Đại Tráng trực tiếp đá văng hàng rào cũ nát ra, đỡ Lăng Sơn từ dưới đất dậy.Lăng Sơn muốn ngất mà không ngất được, gian nan chỉ về phía cổng: "Cô. . .

Cô ta. . ."

Lăng Đại Tráng nhìn theo phương hướng Lăng Sơn chỉ.Bên kia bọn người Lăng Quân đứng ở hai bên, trong cửa có một cô gái đang chậm rãi đi ra, đứng ở dưới mái hiên, thần sắc lãnh đạm nhìn bọn họ."

Lăng Đại Nha."

Lăng Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi: "Đánh con trai tao thành thế này, mày điên rồi!"

". . ."

Sơ Tranh hít sâu một hơi, trấn định tự nhiên phủ nhận: "Không điên."

Lăng Đại Tráng mài răng, đáy mắt xen lẫn phẫn nộ: "Mày dựa vào cái gì mà đánh người?"

"Ông trông thấy tôi đánh người rồi?"

Lăng Đại Tráng chỉ vào Lăng Sơn: "Đây không phải mày đánh?"

Sơ Tranh phủ nhận đến phi thường nghiêm túc: "Không phải, tôi không có, đừng nói lung tung."

Lăng Quân trợn mắt há mồm nhìn về phía Sơ Tranh.Chị thật lòng sao?Lăng Đại Tráng đã dẫn người chắn ở đây, chị còn nói không phải chị đánh?Lăng Đại Tráng: ". . ."

Lão ta đã nhìn thấy, cô còn dám nói không có?"

Không phải mày. . .

Vậy sao nó lại biến thành thế này?

Hả?"

Con ranh này còn dám nói láo!"

Tự ngã."

Sơ Tranh thuận miệng nói.Lăng Đại Tráng: ". . ."

Tự ngã có thể ngã thành như vậy?Ngon thì ngã một cái cho ông xem nào!Lăng Đại Tráng chỉ vào mũi Sơ Tranh: "Lăng Đại Nha mày giỏi lắm, đánh người còn không thừa nhận!"

Lăng Đại Tráng giao Lăng Sơn cho anh em của mình đỡ, sắc mặt hung ác nham hiểm: "Con dã nha đầu có mẹ sinh không có mẹ dạy, hôm nay ông đây sẽ cẩn thận giáo huấn mày."

Sơ Tranh: ". . ."

Ai ôi.Ngươi thật lợi hại nha.Có phải ta nên cho ngươi một tràng pháo tay không.Kỳ thật Lăng Đại Tráng không đánh nhau giỏi bằng Lăng Sơn, chỉ là ỷ vào dáng dấp mình cao to, sức lực lớn, người trong làng đánh nhau với lão ta cơ bản đều thua.Cho nên liền có ảo giác rằng Lăng Đại Tráng rất lợi hại.Sơ Tranh đối phó với Lăng Sơn cũng không lao lực, chứ đừng nói là một Lăng Đại Tráng.Lăng Đại Tráng bị Sơ Tranh quật ngã xuống đất, tay chân vang lên tiếng răng rắc răng rắc, lúc này nằm trên mặt đất kêu rên."

Các người đang làm gì đấy! !"

Thôn trưởng mang theo một đám thôn dân, hấp tấp đuổi tới."

Thôn trưởng, Lăng Đại Nha đánh người, ông xem nó đánh anh em của tôi và cháu tôi thành bộ dạng gì rồi đây này! !"

Anh em của Lăng Đại Tráng lập tức cáo trạng với thôn trưởng.Thôn trưởng quét mắt nhìn quanh sân một vòng.Lăng Đại Tráng còn nằm trên đất, Lăng Sơn được người đỡ.Thôn trưởng trầm mặt: "Xảy ra chuyện gì! !"

"Lăng Đại Nha điên rồi!

Thôn trưởng đây đều là nó làm ra, ông xem xem nó đánh người anh em của tôi thành thế nào rồi?"

"Gần đây Lăng Đại Nha vẫn rất không thích hợp, thôn trưởng, tôi thấy tám phần là nó trúng tà rồi, bị mấy thứ bẩn thỉu nhập vào người."

"Đúng đúng đúng, trước kia nó đâu có đánh nhau giỏi như thế."

Người bên phía Lăng Đại Tráng, mồm năm miệng mười cáo trạng với thôn trưởng.Thôn trưởng đại khái đã hiểu được chuyện đã xảy ra, ông ta nhìn về phía Sơ Tranh: "Lăng Sơ Tranh, cô có gì muốn nói không?"

"Thôn trưởng vào trong xem đi."

Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm.Thôn trưởng: "? ?"

Sơ Tranh ra hiệu thôn trưởng vào nhà.Thôn trưởng muốn xử lý công bằng, đi theo Sơ Tranh vào nhà, Sơ Tranh cũng không cản những thôn dân khác, có thôn dân chạy nhanh, cũng theo vào.Văn Thanh là thanh niên trí thức, tuy nói là chuyển xuống, nhưng suy cho cùng người ta cũng là người từ thành phố đến.Mỗi lần họp, phía trên đều nói phải tận lực chiếu cố tốt những thanh niên trí thức này.Bây giờ Văn Thanh bị đánh thành thế này, nếu như làm to chuyện lên trên, thì thôn trưởng cũng không thoát được quan hệ.Văn Thanh bị Lăng Sơn đánh, có thôn dân cũng từng nhìn thấy.Nhưng kiêng kị Lăng Sơn, không ai dám nói.Văn Thanh cũng không nói, nên không có ai biết.Thôn trưởng chắp tay giáo dục Sơ Tranh: "Vậy cô cũng không thể đánh người!"

Sơ Tranh không để ý chút nào: "Đánh cũng đã đánh."

Thẻ người tốt chịu đánh, không đánh lại sao được!Thẻ người tốt của ta bị đánh trắng sao?Nằm mơ!Thôn trưởng: ". . ."

"Nhìn cái gì?

Ra ngoài, đều ra ngoài hết đi!"

Thôn trưởng đuổi thôn dân vây xem ra, ông ta đi theo ra ngoài, trầm mặt đi đến chỗ Lăng Đại Tráng."

Thôn trưởng, việc này. . ."

"Lăng Sơn, Lăng Đại Tráng, Văn Thanh ở trong nhà hai người, hai người lại đánh người thành thế kia, khá lắm! !"

Đáy lòng Lăng Đại Tráng hơi lộp bộp một chút.Lão ta đối với Văn Thanh cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy thằng bé kia luôn không nói lời nào, âm u, không được yêu thích.Cũng biết Lăng Sơn ngẫu nhiên uống rượu, tâm tình không tốt, sẽ đánh Văn Thanh xả giận.Ngay từ đầu lão ta cũng lo lắng, nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, cho tới bây giờ Văn Thanh cũng không cáo trạng với người khác, lão ta cũng không thèm để ý nữa.Ai biết chuyện ngày hôm nay lại là vì Văn Thanh mà ra. . .-Thôn trưởng sẽ xử lý Lăng Đại Tráng và Lăng Sơn, dù sao Sơ Tranh cũng đã đánh bọn họ rồi, cô không thèm để ý nữa.Sơ Tranh nói với thôn trưởng về vấn đề giờ Văn Thanh ở đâu."

Nhà cô không được, nhà cô có tận hai cô gái!"

Thôn trưởng không chút lưu tình cự tuyệt yêu cầu để Văn Thanh đến nhà cô ở của Sơ Tranh.Vấn đề phân phối nơi thanh niên trí thức ở lại, là khi vừa tới, nhà nào phù hợp cho người khác ở, thì trực tiếp tới bốc thăm, bốc trúng ai thì người đó ở nhà ấy.Cái phù hợp này. . .

Chính là tránh đi những nhà có mấy cô con gái, hoặc là con gái lớn chưa lấy chồng không tiện cho người ta ở.Dù sao có một cậu con trai lạ lẫm ở trong nhà mình, cũng không thể yên tâm lắm."

Thôn trưởng, ở nhà tôi đi."

Lăng Quân ở bên cạnh tích cực giơ tay."

Cậu?"

Thôn trưởng ngờ vực, mẹ nó cậu cũng là một thằng lưu manh mà!Nhưng những nhà phù hợp trong làng, cũng không nguyện ý để Văn Thanh ở.Cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp ở lại trong nhà Lăng Quân trước.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1445: Ký sự thập niên 70 (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Nghe nói Lăng Đại Tráng và Lăng Sơn bị phạt đến nông trường chăn trâu rồi, chỗ ấy điều kiện gian khổ, không thể so được với trong làng.Còn Văn Thanh cứ vậy ở lại nhà Lăng Quân.Mà trong làng liên quan tới chuyện Sơ Tranh ra mặt cho Văn Thanh, lại có người bắt đầu bát quái.Lần này Sơ Tranh cũng không che che giấu giấu, dù sao cũng đã có người nhìn ra được, cô coi trọng Văn Thanh.Cho nên trong mắt mọi người, đại khái chính là hai người trúng tà vừa ý nhau.Sơ Tranh xách đồ vào nhà, mấy người Lăng Quân đang đánh bài, thấy Sơ Tranh tới, vội vàng dọn đồ đi."

Chị."

"Hắn đang làm gì?"

"Đang ngủ."

Sơ Tranh gật đầu, mang đồ đi vào.Văn Thanh nằm ở trên giường, cũng không ngủ, cô đi vào, hắn lập tức ngồi dậy, thần sắc né tránh không dám đối mặt với cô.Những ngày này trong đầu Văn Thanh, tất cả đều là hình ảnh ngày đó cô hôn mình. . .Luôn biết không thể suy nghĩ nhiều, nhưng hắn luôn không nhịn được mà suy nghĩ.Sơ Tranh thần sắc tự nhiên bày đồ vật ra trước mặt hắn."

Mau ăn đi."

Văn Thanh vì che giấu bối rối của mình, thuận theo cầm đũa lên, bắt đầu ăn."

Khụ khụ khụ. . ."

Vừa ăn miếng đầu tiên Văn Thanh đã bị sặc không nhẹ, cả khuôn mặt đều đỏ lên."

Sao thế?"

Văn Thanh phun ra một chữ từ trong khóe miệng: "Cay. . ."

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh cầm đũa của Văn Thanh gắp một miếng đồ ăn, đúng là hơi cay. . . nhưng cũng không phải rất cay.Nhưng mà Văn Thanh cay đến hốc mắt cũng đỏ lên.Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, thở ra một hơi, khiến cho mình dời ánh mắt.Đưa đĩa đồ ăn đó sang bên cạnh, nhét đũa cho hắn: "Ăn những món khác."

Văn Thanh: ". . ."

Ánh mắt hắn chậm chạp rơi trên chiếc đũa, một hồi lâu sau cũng không nhúc nhích."

Phát ngốc cái gì đó, muốn tôi đút?"

Văn Thanh lắc đầu, cúi đầu gắp thức ăn ăn.Hắn sợ Sơ Tranh nhìn ra cái gì, đầu cũng sắp chôn trong bát luôn rồi."

Ăn nhiều đồ ăn, bác sĩ nói dinh dưỡng của anh không đầy đủ."

Ngày nào Sơ Tranh cũng sẽ mang các loại món ăn tới, cũng không biết là ai làm, dù sao hương vị cũng rất ngon.Bình thường Văn Thanh ăn không hết, còn lại đều thành khẩu phần lương thực của bọn Lăng Quân.Ở niên đại này, mỗi ngày đều có thịt ăn, là quá mức tốt đẹp rồi.Người trong thôn mỗi ngày khi đi ngang qua nhà Lăng Quân, đều có thể ngửi được mùi thịt, làm cho một vài người thèm ăn đến không chịu được.-Ngày hôm nay Sơ Tranh ở nhà làm cá muối, thành viên của tổ hợp thôn bá bất lương vô cùng lo lắng chạy tới gọi cô."

Chị, đi mau, xem chuyện lạ."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không đi."

Có chuyện lạ gì mà ta chưa từng xem, cái thôn rách này trừ người ngoài hành tinh thì cái gì cũng không phải hiếm lạ."

Chị, đi đi mà! !"

". . ."

Vị thôn bá bất lương này phát huy tinh thần đeo bám giống như lúc trước muốn làm tiểu đệ của Sơ Tranh, khăng khăng lôi kéo Sơ Tranh đi xem chuyện lạ.Sơ Tranh bị ép đi theo.Cô đi theo thôn bá bất lương lên núi, từ rất xa trông thấy mấy người Lăng Quân ngồi xổm trên đường núi."

Làm gì?"

"Suỵt."

Lăng Quân ra hiệu Sơ Tranh nhỏ giọng một chút.". . ."

Lăng Quân dẫn Sơ Tranh đi lên núi, Sơ Tranh hờ hững đi theo đám bọn họ.Lúc đầu còn đi con đường, đằng sau thì trực tiếp xuyên qua cỏ hoang tươi tốt, gần như đi thẳng đến một bên núi khác, thôn dân cũng sẽ không đi sang bên này."

Chị, chị nhìn bên kia kìa."

Lăng Quân hạ giọng, chỉ cho Sơ Tranh nhìn.Sơ Tranh hờ hững nhìn sang bên kia .Một lát sau, cô quay đầu: "Chỉ chuyện này mà cũng hiếm lạ?"

Lăng Quân nghẹn họng: "Chuyện này còn không hiếm lạ?"

"Trước đó tôi từng nhìn thấy rồi."

Lăng Quân: "! !"

Bên kia rõ ràng là Từ Đại Vĩ và Lăng Kiều Kiều.Cỏ hoang đều bị bọn họ ngủ đến nằm rạp một mảnh.Chỗ đứng của Sơ Tranh bây giờ tương đối cao, chuyện phát sinh phía dưới, liếc qua là thấy ngay.Sơ Tranh không có hứng thú đi về: "Các cậu chạy đến chỗ này làm gì?"

Chỗ này hoang vu cũng không phải một chút hay nửa chút.Trừ loại người như Từ Đại Vĩ và Lăng Kiều Kiều muốn làm chút chuyện gì đó mới đến, có ai lại rảnh rỗi chạy đến chỗ này làm gì.Lăng Quân thấy Sơ Tranh cũng đi rồi, đành phải mang theo tổ hợp thôn bá bất lương đuổi theo cô: "Bắt thỏ đó."

Sơ Tranh hỏi: "Bắt được chưa?"

Lăng Quân cười hắc hắc: "Bắt được hai con.

Chị, lát nữa chúng ta nướng ăn đi."

Sơ Tranh không có hứng thú gì, nhưng suy nghĩ một chút, cho người đi gọi Văn Thanh đến.Văn Thanh không nghĩ tới Sơ Tranh gọi mình lên núi nướng thịt thỏ, nhưng đều là người quen thuộc, Văn Thanh cũng không có biểu hiện ra kháng cự quá lớn.Đám Lăng Quân còn đi hái được chút quả dại, rửa sạch sẽ đưa cho Sơ Tranh.Sơ Tranh chưa từng thấy thứ đồ chơi này: "Không có độc chứ?"

"Chị, làm sao có thể có độc."

Lăng Quân nói: "Trên núi này thứ gì có thể ăn không thể ăn, chúng em đều biết rõ ràng."

Sơ Tranh chọn lấy mấy quả nhìn không tệ đưa cho Văn Thanh.Văn Thanh cầm lấy cắn một cái, nước sung mãn, vị ngọt.Sơ Tranh nhìn chằm chằm Văn Thanh ăn xong, thấy thật sự không có độc, lại chọn lấy hai cái đưa cho hắn."

Anh, sao anh ăn giống như con gái vậy?"

Bên cạnh có người cười: "Nhìn em này, một ngụm là có thể nuốt hết."

Văn Thanh nghe thấy lời kia, biểu cảm lại trầm xuống.Sơ Tranh chỉ cảm thấy bên người lạnh căm căm, cô vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bộ dáng âm u của Văn Thanh.Sơ Tranh vội vươn tay cầm cổ tay hắn.Thật lâu sau Văn Thanh mới quay đầu nhìn cô, Sơ Tranh theo cổ tay hắn, giữ chặt tay hắn, mười ngón xuyên qua ngón tay hắn, nhẹ nhàng chế trụ.Lệ khí nơi đáy mắt Văn Thanh rút đi, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn.Sơ Tranh: ". . ."

Hù chết người, đang êm đẹp sao lại hắc hóa rồi? !Sơ Tranh cẩn thận hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, cơ thể cô hơi nghiêng xuống: "Anh không thích có người nói anh giống con gái?"

Văn Thanh cúi thấp đầu, cánh môi chạm vào trái cây, răng từ từ cắn.Sơ Tranh nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, không biết đang suy nghĩ thứ gì, cũng không hỏi lại, chỉ kêu Lăng Quân đến nói hai câu.Lăng Quân gãi gãi đầu: "Nhưng hắn thật sự. . ."

Sơ Tranh khẽ nâng mắt: "Cậu thử nói một câu xem."

Lăng Quân che miệng, cười hắc hắc đi sang bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh của Sơ Tranh.Chờ thịt thỏ nướng chín, Lăng Quân chia đùi thỏ cho Sơ Tranh.Sơ Tranh muốn dao, cắt toàn bộ thịt thành lát, đặt trên phiến lá, đưa cho Văn Thanh.Toàn bộ hành trình Văn Thanh đều không tự mình động thủ một lần nào, được Sơ Tranh cho ăn đến no tròn.Văn Thanh ôm bụng, hơi no.Sơ Tranh lột một viên kẹo đường ra đút tới bên miệng hắn, Văn Thanh theo bản năng mở môi ra cắn kẹo đường.Đầu lưỡi mềm mại ấm áp không cẩn thận đụng phải ngón tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng đảo qua, có chút cảm giác ướt át.Sơ Tranh bình tĩnh dịch chuyển tay đi, chờ Văn Thanh ăn xong viên kẹo đường kia, kéo hắn đứng dậy."

A?"

Văn Thanh nghi hoặc nhìn Sơ Tranh."

Đi một chút, tiêu cơm."

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng.Văn Thanh quả thật hơi no, hắn thuận theo gật đầu.Nhưng Văn Thanh rất nhanh liền hối hận rồi, hắn không nên tin tưởng lời cô nói.Văn Thanh bị Sơ Tranh đè trong rừng không người, lặp đi lặp lại hôn rất lâu, ngay cả cơ hội phản kháng hắn cũng không có.Nếu không phải đám Lăng Quân ở phía xa hô, Văn Thanh cảm thấy cô sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy.Văn Thanh trở lại bên kia, mấy người Lăng Quân nhìn hắn cười, ánh mắt có chút mập mờ.Văn Thanh: ". . ."

Văn Thanh cúi đầu, nhanh chóng vượt qua bọn họ.Sơ Tranh giữ chặt hắn: "Chạy cái gì, có quỷ đuổi theo anh?"

Văn Thanh bị ép dừng lại, hắn cúi đầu nhìn đôi tay hai người giao nhau, nhẹ nhàng chớp mắt, thở ra một hơi, nắm chặt tay Sơ Tranh.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1446: Ký sự thập niên 70 (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ba ngày sau.Lăng Mai dẫn đối tượng của mình từ huyện thành trở về, người trong thôn đều chạy tới xem chuyện hiếm lạ."

Chị!"

Lăng Mai trông thấy Sơ Tranh, lập tức vẫy tay gọi cô.Thôn dân thấy cô tới, vội vàng tản ra.Chàng trai Lăng Mai dẫn theo kia rõ ràng bị giật mình, hỏi Lăng Mai: "Mai Tử, bọn họ sao thế?"

"Không sao."

Lăng Mai kéo anh ta qua: "Đây là chị của em."

"Chị."

Chàng trai gọi theo một tiếng.Sơ Tranh gật đầu: "Chúc mừng."

Lăng Mai có chút ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn: "Đúng rồi, chị, chị đi đâu thế?"

Sơ Tranh không phải từ ngoài thôn trở về, mà là từ phía sau núi đến...

Lên núi à?"

Tùy tiện đi một chút."

Sơ Tranh nói với Lăng Mai hai câu, hai người còn phải về nhà cha mẹ Lăng Mai, đều không ở thêm.Chờ Lăng Kiều Kiều trở về, nghe nói Lăng Mai sắp gả tới trong huyện thành, quả nhiên khuôn mặt nhỏ lập tức âm u.Lăng Kiều Kiều người này ngoài mặt nhìn như ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên thực tế tâm tư đố kị rất nặng.Nếu như trong làng có ai tốt hơn ả, ả đều có thể ghen ghét nửa ngày, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho đối phương xấu mặt.Thời gian Lăng Mai dẫn đối tượng trở về, cũng không khác nhiều lắm so với trong kịch bản.Người trong thôn ai cũng khen Lăng Mai tìm được đối tượng tốt, gả đi chính là người trong huyện thành.Đối tượng của Lăng Mai còn mang không ít đồ tốt tới.Lăng Kiều Kiều nghe những thôn dân kia thảo luận, quả nhiên sắc mặt càng ngày càng khó coi.Sơ Tranh quan sát Lăng Kiều Kiều vài ngày, có một buổi sáng, mới sáng sớm Lăng Kiều Kiều đã đi ra ngoài.Sơ Tranh bảo Lăng Quân đi theo Lăng Kiều Kiều, nhìn xem ả đi đâu.Giữa trưa Lăng Quân trở về nói cho Sơ Tranh biết, Lăng Kiều Kiều đến thôn bên cạnh, tìm người nói một hồi lâu.Bởi vì khoảng cách xa, Lăng Quân cũng không biết Lăng Kiều Kiều nói gì với đối phương."

Đi hỏi một chút."

Sơ Tranh lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho cậu ta."

Vâng."

Có tiền mua tiên cũng được, Lăng Quân hí ha hí hửng rời đi.Buổi tối Lăng Kiều Kiều trở về, tâm tình không tệ, ngâm nga một giai điệu đi vào nhà.Trông thấy Sơ Tranh cũng không ảnh hưởng đến tâm tình, mừng khấp khởi vào phòng.Ngày hôm sau Lăng Quân nói lại chuyện đã hỏi được cho Sơ Tranh nghe, quả nhiên cũng giống như trong kịch bản, bảo đối phương đi phi lễ Lăng Mai."

Không nhìn ra Lăng Kiều Kiều lại ác độc như thế."

Lăng Quân tặc lưỡi không ngừng.Ở thời đại bây giờ, con gái còn chưa xuất giá nếu như bị người phi lễ, cho dù nhà trai không ngại, thì người nhà của hắn cũng không thể để nhà trai cưới.Việc này cũng bị người ta đưa ra mà nhai lại mãi, ai có thể ngẩng đầu lên được nữa?Chiêu này của Lăng Kiều Kiều đúng thật là độc ác.-Đêm rất khuya.Cửa sân bị người gõ vang, Lăng Kiều Kiều đi mở cửa, bên ngoài không có bất kỳ ai, đáy lòng Lăng Kiều Kiều cảm thấy kỳ quái.Đang chuẩn bị đi về, lại thấy trong góc cổng bị ném một tờ giấy.Loại như giấy này trong thôn tương đối ít thấy, Lăng Kiều Kiều nhặt tờ giấy lên.Đợi ả xem hết, trên mặt cũng lộ ra mấy phần thẹn thùng.Bỗng nhiên lại chần chờ, buổi tối hôm nay...Nhưng nghĩ đến chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho nên ả cầm tờ giấy trở về phòng.Ước chừng một tiếng sau, Lăng Kiều Kiều thay một bộ quần áo đi ra ngoài, còn thắt cái bím tóc xinh đẹp."

Kiều Kiều, muộn thế này rồi con còn đi đâu thế?"

Trương Tiểu Bình thò đầu ra hô."

Con đến nhà chị ba, tối về."

"Con cẩn thận một chút nha."

Trương Tiểu Bình cũng không hoài nghi, căn dặn ả hai câu.Lăng Kiều Kiều một đường đi về phía sau đống cỏ khô trong làng.Trên đường gặp phải người, ả liền dừng lại trò chuyện hai câu, chờ người đi rồi, lúc này mới tiếp tục đi.Sơ Tranh ở chỗ Lăng Quân, dễ dàng trông thấy Lăng Kiều Kiều đi qua.Cô đóng cửa sổ lại, về phòng trong.Văn Thanh ngồi ở một bên lột đậu phộng, khoảng thời gian này hắn không cần làm việc, vết chai trên ngón tay cũng đã tróc ra.Mười ngón thon dài xinh đẹp, đậu phộng bị tay hắn bóp liền nứt ra một đường, lộ ra hạt đậu phộng màu đỏ bên trong.Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Đừng lột, để bọn họ lột."

Văn Thanh lắc đầu, tiếp tục lột đậu phộng.Dường như Văn Thanh nhớ tới cái gì đó, hắn đột nhiên buông đồ vật xuống, đứng dậy kéo một ngăn tủ trong phòng ra.Hắn lấy một phong thư ra đưa cho Sơ Tranh.Sơ Tranh không hiểu: "Cái gì?"

Văn Thanh cúi đầu, vành tai đỏ ửng, nhét thư vào trong tay cô, sau đó ôm đồ vật đi ra bên ngoài nhà chính."

Anh, sao anh lại ra đây làm gì?"

"Đặt ở đó đi, chúng em làm là được rồi."

"Anh, đánh bài không?"

"Chơi một ván đi, không biết sao?

Đến, chúng em dạy anh, rất đơn giản."

Ngoài nhà chính vang lên giọng nói của bọn Lăng Quân.Sơ Tranh xoay chuyển bức thư hai vòng, bức thư đóng kín dùng thứ gì đó dán lại, Sơ Tranh mở bức thư ra, đổ đồ vật bên trong ra.Bên trong chỉ có một phong thư.Trên thư cũng không nhiều, chỉ có một câu thơ --Chỉ nguyện tâm người như tâm ta, nhất định không phụ nỗi niềm tương tư*.Thẻ người tốt đây là đang thổ lộ với ta sao?

Không thể nói sao?

Còn phải viết ra...Sơ Tranh suy nghĩ một hồi lâu, không tìm được bút ở trong phòng, chỉ có thể tự tìm trong không gian của mình ra một cây bút.-Văn Thanh đang cùng bọn Lăng Quân đánh bài, làm một tân thủ, rõ ràng Văn Thanh có chút luống cuống tay chân, luôn luôn ra sai bài.Cũng may Văn Thanh không ngốc, sau khi hiểu rõ quy tắc, rất nhanh liền bắt đầu vùng lên xướng ca, giết đến bọn Lăng Quân kêu rên không ngừng.Văn Thanh lần nữa chiến thắng, Lăng Quân đụng đầu vào bàn một cái."

Anh, không phải anh nói không biết chơi sao?"

Văn Thanh gật đầu.Hắn vừa học.Một hơi của Lăng Quân lên không được, xuống không xong, buồn bực không thôi.Người đọc sách, đánh bài thôi mà cũng lợi hại hơn bọn họ, thật đáng giận mà."

Tiếp tục tiếp tục!

Tôi cũng không tin."

"Chia bài."

Mấy người lần nữa chia bài, chuẩn bị chơi lại một ván khác."

Chị."

Văn Thanh nghe thấy tiếng này, theo bản năng nhìn sang bên kia một chút, còn chưa thấy rõ người lại bỗng nhiên cúi đầu xuống.Hắn trông thấy giày của Sơ Tranh xuất hiện trong tầm mắt mình, tiếp theo đó là một bức thư.Giấy viết thư này là của hắn.Cô trả lại cho mình sao?Đáy lòng Văn Thanh hơi rét run, nửa ngày sau mới giơ tay nhận lấy, bóp chặt trong lòng bàn tay.Sơ Tranh nhắc nhở hắn: "Không mở ra xem?"

Văn Thanh sững sờ, dưới tầm mắt bát quái của bọn Lăng Quân, mở giấy viết thư ra.Phía dưới câu hắn viết kia, nhiều thêm một hàng chữ.Kiểu chữ vô cùng hợp quy tắc, so với những chữ viết hắn thấy trên sách dường như còn hợp quy tắc hơn.-- Cùng ngủ trong thuyền mưa thu dội, mái chèo, áo mỏng lạnh thâu đêm**.Văn Thanh bỗng nhiên khép giấy viết thư lại, thật lâu sau mới trừng Sơ Tranh một cái.Hồi âm mà cũng trực tiếp viết lên mặt giấy này, hắn còn tưởng là cô trả lại cho mình...

Hắn không phải đang chơi trò truyền giấy đâu! !Còn có trong này...Không phải Văn Thanh suy nghĩ nhiều, là ý tưởng cô muốn biểu đạt chính là ý kia.Lăng Quân mù chữ, xem không hiểu phía trên viết cái gì."

Chị, chị vậy mà biết viết chữ cơ à?"

"Có gì kỳ quái."

Sơ Tranh ngồi xuống.Lăng Quân: "Chị lại chưa từng đi học, sao chị lại biết viết chữ?"

Sơ Tranh: "Tự học."

"..."

Được thôi.Chị là chị.Chị nói cái gì thì là cái đó."

Còn chơi nữa không?"

Lăng Quân hỏi: "Lần này bài của em không tệ, nhất định có thể thắng."

Sơ Tranh nhìn bài trên tay Văn Thanh một chút, quay đầu liền nói: "Chơi cái gì, không ăn cơm à?"

"Ăn ăn ăn! !"

Lăng Quân mau chóng thu thập đồ đạc lại: "Hôm nay em đi huyện thành mua móng heo, giữa trưa nấu cho anh một nửa, còn lại em làm thành món kho, chị, chị nếm thử xem."

Lăng Quân bưng canh nóng còn dư lại lên cho Văn Thanh, sau đó chính là móng heo kho.Văn Thanh: "..."

Mỗi ngày đều được thiên vị, Văn Thanh đã thành thói quen.**** Câu thơ nằm trong bài thơ Bốc toán tử (卜算子) của Lý Chi Nghi.

Thiếp ở đầu Trường Giang,Chàng ở cuối Trường Giang.Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,Cùng uống nước Trường Giang.Dòng sông này bao giờ ngừng trôi?Nỗi hận này bao giờ mới hết?Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.
** Câu thơ này nằm trong bài thơ Quế điện thu (桂殿秋) của Chu Di Tôn.
思往事,渡江乾。青蛾低映越山看。共眠一舸聽秋雨,小簟輕衾各自寒。
Dịch nghĩa:Nghĩ chuyện xưa, qua sông CanThanh Nga thấp thoáng vượt núi nhìnCùng ngủ trong thuyền mưa thu dộiMái chèo, áo mỏng lạnh thâu đêmBản dịch thuộc về Thivien.net.

Chời ơi tìm mấy này sầu muốn rụng sạch tóc luôn đó ╥﹏╥
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1447: Ký sự thập niên 70 (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Chị, thế nào?"

"Không tệ."

So với đồ ăn cô ăn trong huyện thành còn ngon hơn, nói mới nhớ kỹ năng nấu nướng của Lăng Quân hình như cũng không tệ.Khoảng thời gian này cô cơ hồ đều ăn ở đây, trừ những món cô xách đến, thì đều là Lăng Quân tự làm.Cha của Lăng Quân trước kia hình như là đầu bếp, chính là người chuyên đi xử lý tiệc rượu, mâm cỗ cho những nhà ở nông thôn ấy.Nếu không phải cha mẹ cậu ta đều mất hết, thì có lẽ Lăng Quân cũng sẽ không biến thành tiểu lưu manh trong thôn.Sơ Tranh hỏi cậu ta: "Có hứng thú mở tiệm không?"

"Chị, chị nói đùa à?"

Lăng Quân khoát khoát tay: "Em mà mở tiệm gì chứ."

"Không đùa với cậu."

Tiểu đệ giúp ta phá sản mới là tiểu đệ đủ tư cách.Bằng không thì ta cần bọn mi làm gì!"..."

Thật lâu sau Lăng Quân thử hỏi: "Em thật sự có thể chứ?"

"Dựa vào trình độ cuộc sống bây giờ, có thể."

"Nhưng em không có tiền..."

Những cửa tiệm trong huyện thành kia đắt cỡ nào chứ?Hơn nữa cậu ta cũng chưa từng mở tiệm bao giờ.Sơ Tranh rất là hào khí: "Tôi có."

Lăng Quân: "..."

Lăng Quân bị Sơ Tranh nói đến có chút chờ mong, người trẻ tuổi vốn xúc động, cho nên rất nhanh liền thảo luận với người bên cạnh.Sơ Tranh quay đầu nhìn Văn Thanh: "Uống nhiều canh một chút."

Văn Thanh lắc đầu."

Ăn no rồi?"

Hắn gật gật đầu.Sơ Tranh cho hắn hai viên kẹo đường: "Lát nữa nhớ đánh răng."

Văn Thanh vừa lột kẹo đường vừa gật đầu, hắn đứng dậy đi đến trong sân ngồi xuống, mượn ánh sáng trong phòng, nhìn hàng chữ Sơ Tranh viết.Nhìn thật lâu, Văn Thanh mới xếp gọn bức thư lại, bỏ vào túi áo trên ngực.Sơ Tranh nói chuyện với Lăng Quân bên kia xong, tìm bên ngoài một vòng không nhìn thấy Văn Thanh, cô đi vào nhà, Văn Thanh đã nằm xuống.Sơ Tranh đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn.Văn Thanh chỉ cảm thấy trên thân trầm xuống, còn chưa mở mắt ra, nụ hôn của Sơ Tranh đã rơi xuống.Lông mi Văn Thanh run rẩy, cuối cùng hạ xuống, nhắm mắt lại phối hợp với nụ hôn của Sơ Tranh.Giây lát, Sơ Tranh buông hắn ra: "Không phải em bảo anh đánh răng sao?"

"Ừm..."

Văn Thanh nửa mở mắt, khóe mắt mang theo một chút ướt át, phá lệ mê người, cánh môi đỏ khẽ mở: "Thối...

Sao?"

"Ngọt."

Sơ Tranh nói: "Đi đánh răng, nhanh đi."

"Ồ."

Văn Thanh ngồi dậy, đi ra ngoài đánh răng.Hắn mới đi tới sân, liền nghe thấy trên núi nơi xa vang lên một trận tiếng ồn ào.Âm thanh kia rất lớn, người bên trong đều đi ra, Sơ Tranh cũng đi đến bên cạnh Văn Thanh, tay khoác lên bên hông hắn, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.

Có người tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Không biết..."

"Lớn tiếng như thế, còn là trên núi, không phải là bắt trộm chứ?"

Lăng Quân làm người trong cuộc, đương nhiên biết bên kia xảy ra chuyện gì.-Lăng Kiều Kiều bị người phi lễ ở sau đống cỏ khô trong làng, vừa lúc bị thôn dân đi lấy cỏ khô về đốt lửa trông thấy.Gần đó lại vừa vặn có mấy thôn dân đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, cho nên chiến trận mới lớn như vậy.Khi Lăng Kiều Kiều bị phát hiện, quần áo không chỉnh tề, nếu như chậm một chút nữa, có lẽ danh tiết cũng khó mà giữ được.Người phi lễ Lăng Kiều Kiều chạy nhanh, thôn dân không bắt được người.Lăng Kiều Kiều được đưa về Lăng gia.Lăng Thụ nghe thấy chuyện này, nổi trận lôi đình.Nhưng khi đó tối như bưng, người phi lễ Lăng Kiều Kiều là ai bọn họ cũng không biết.Lăng Kiều Kiều trở về liền tự giam mình trong phòng, không chịu gặp ai cả.Ả không biết vì sao người vốn nên đi tìm Lăng Mai, lại xuất hiện ở nơi Từ Đại Vĩ hẹn ả.Hơn nữa sau khi biết rõ mình là Lăng Kiều Kiều, người kia vẫn xuống tay với mình...Bây giờ Lăng Kiều Kiều làm gì còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác nữa.Không biết những thôn dân bên ngoài đã nói về ả như thế nào rồi."

Ôi, bà không biết à, khi đi qua, đều không nghe thấy tiếng nó la lên, nói không chừng là tự nguyện đấy."

"Không thể nào."

"Người kia là ai thế?"

"Không biết, không thấy rõ, chạy quá nhanh...

Nếu như bị bắt lấy, hắn còn không bị lột da luôn à."

"Lần trước thằng con tôi đi ngang qua đó nghe thấy có âm thanh, nhưng khi đó nó tìm một vòng mà không tìm được ai, còn nghi ngờ là mình nghe lầm."

"Lăng Kiều Kiều này bình thường nhìn có vẻ ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục này."

Loại nghị luận này truyền ra trong thôn.Còn có người nói trông thấy Lăng Kiều Kiều ở cùng ai đó trong thôn.Tóm lại những lời đồn đại kia truyền đi càng ngày càng khó nghe, Lăng Kiều Kiều căn bản không dám ra ngoài.Trương Tiểu Bình ngày nào cũng chửi nhau với người ta, gà bay chó chạy náo loạn một thời gian thật dài."

Kiều Kiều à?

Người hôm đó rốt cuộc là ai, con biết không?"

"Con không biết, mẹ đừng hỏi con nữa!"

Lăng Kiều Kiều khàn giọng hét lên, ôm đầu co lại trong chăn.Trương Tiểu Bình an ủi ả: "Kiều Kiều không sao, không phải con đã không có chuyện gì rồi sao?

Không sao không sao..."

"Không sao?

Sao có thể không sao?

Những người trong làng kia nói con thế nào! !"

Những thôn dân kia sẽ quan tâm đến chuyện rốt cuộc ả có bị làm sao hay không ư?Bọn họ chỉ biết mình bị phi lễ...Những thôn gần đây chẳng mấy chốc sẽ biết, về sau ả mãi mãi cũng không thể ngẩng đầu lên ở đây được.Lăng Kiều Kiều gầy đi trông thấy.-Đoàng đoàng...Vừa sáng sớm Lăng Kiều Kiều đã nghe thấy âm thanh, ả gọi Lăng Phi Phi kêu đến: "Bên ngoài đang làm gì thế?"

"Lăng Mai kết hôn."

Lăng Phi Phi ăn kẹo hỉ: "Chị, chị có muốn đi xem chút không?"

Sắc mặt Lăng Kiều Kiều đại biến: "Cút!"

Lăng Phi Phi bị Lăng Kiều Kiều đẩy ra cửa.Tiểu mập mạp bị đẩy đến lảo đảo một cái, kẹo hỉ trên tay rơi đầy đất.Tiểu mập mạp đầu tiên là sững sờ, sau đó bắt đầu gào khóc."

Sao thế sao thế?"

"Chị đẩy con! !"

Lăng Phi Phi cáo trạng với Trương Tiểu Bình.Giữa Lăng Kiều Kiều và Lăng Phi Phi, nếu như phải chọn một, Trương Tiểu Bình đương nhiên lựa chọn Lăng Phi Phi."

Kiều Kiều, sao con lại đẩy em trai."

Lăng Kiều Kiều đóng sầm cửa lại."

Lăng Kiều Kiều! !"

Trương Tiểu Bình tức giận quát to một tiếng.Lăng Kiều Kiều núp mình trong chăn, nhưng âm thanh bên ngoài không ngừng truyền đến.Rõ ràng người nên trốn ở nhà bây giờ là Lăng Mai...Vì sao bây giờ cô ta có thể nở mày nở mặt lấy chồng chứ?Dường như Lăng Kiều Kiều nghĩ đến cái gì đó, ả đứng lên thay quần áo, thừa dịp tất cả mọi người đến nhà Lăng Mai, cấp tốc đi về một phương hướng khác."

Đại Vĩ...

Đại Vĩ! !"

Lăng Kiều Kiều núp trong bóng tối, hạ giọng gọi Từ Đại Vĩ."

Kiều Kiều?"

Từ Đại Vĩ nhanh chóng chạy từ bên kia tới, kéo Lăng Kiều Kiều đi vào góc khuất."

Em... em không sao chứ?"

Lăng Kiều Kiều giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: "Đại Vĩ, anh hãy tin em, ngày đó không phát sinh chuyện gì cả."

"Kiều Kiều em đừng vội, anh tin tưởng em, nhưng mà..."

Gã tin tưởng thì làm được gì, bây giờ người của toàn thôn đều biết."

Đại Vĩ, anh đến nhà em cầu hôn đi."

Lăng Kiều Kiều lo lắng nói: "Em không cần gì cả, chỉ cần gả cho anh là được."

"..."

Từ Đại Vĩ chần chờ rất rõ ràng.Bây giờ nếu gã cưới Lăng Kiều Kiều, thì không phải là để cho người của toàn thôn chê cười gã sao?"

Kiều Kiều việc này không thể gấp gáp được."

Từ Đại Vĩ vắt hết óc nghĩ lý do: "Chuyện kia chẳng mấy chốc mọi người sẽ quên đi, em đừng tạo cho mình áp lực quá lớn."

"Đại Vĩ..."

"Anh còn có chút việc, tối nay nói chuyện với em sau."

Từ Đại Vĩ tránh khỏi Lăng Kiều Kiều, vội vàng rời đi như lửa đốt đến mông vậy."

Từ Đại Vĩ! ! !"

Lăng Kiều Kiều không dám đuổi theo, ả sợ bị người khác thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Đại Vĩ rời đi.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1448: Ký sự thập niên 70 (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Hôn lễ của Lăng Mai tuyệt đối được cho là long trọng nhất trong thôn.Khách sạn trong huyện thành bày hơn mấy chục bàn, người của toàn thôn đều đi.Trở về không ai không khen Lăng Mai gả thật tốt.Mỗi lần Lăng Kiều Kiều nghe thấy, sự ghen ghét và phẫn nộ nơi đáy lòng lập tức không ngừng kéo lên.Lăng Kiều Kiều lại trộm lén đi ra ngoài tìm Từ Đại Vĩ mấy lần, nhưng lần nào Từ Đại Vĩ cũng tìm đủ loại lý do để từ chối.Lăng Kiều Kiều cho dù ngu đến mấy, cũng biết bây giờ Từ Đại Vĩ không thể nào lấy ả.Nhưng mà làm Lăng Kiều Kiều sợ hơn chính là...

Ả mang thai.Khoảng thời gian này ả đều không hề chú ý, lúc này bỗng nhiên kịp phản ứng, hai tháng rồi ả không có kinh...Lăng Kiều Kiều luống cuống vài ngày, không dám nói cho ai biết cả.Ả suy nghĩ kỹ mấy ngày, quyết định đi tìm Từ Đại Vĩ.Lăng Kiều Kiều nghĩ hay lắm, bây giờ mình mang thai con gã, gã nhất định sẽ kết hôn với mình."

Em tìm anh có chuyện gì không."

Từ Đại Vĩ hơi không kiên nhẫn: "Bị người ta trông thấy thì làm sao bây giờ?"

Lăng Kiều Kiều trang dung tiều tụy: "Em mang thai."

Từ Đại Vĩ sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau mới nói: "Em nói đùa à?"

Lăng Kiều Kiều không nói lời nào, đỏ vành mắt nhìn gã."

Em...

Thật sự mang thai?"

Lăng Kiều Kiều gật đầu.Lăng Kiều Kiều: "Em mang thai con của anh, Đại Vĩ, chúng ta kết..."

"Không thể nào!"

Từ Đại Vĩ bối rối lắc đầu: "Sao em có thể mang thai."

"Đại Vĩ anh có ý gì?"

Biểu cảm của Lăng Kiều Kiều khó coi: "Thời gian kia anh...

Đứa bé này anh không muốn nhận sao?"

"Sao tôi biết được đứa bé này là của ai chứ!"

Từ Đại Vĩ thốt ra.Lăng Kiều Kiều trừng lớn mắt, không thể tin: "Từ Đại Vĩ, anh đang nói tiếng người sao?"

"Cô đừng đến tìm tôi nữa."

"Từ Đại Vĩ! !"

Từ Đại Vĩ nói rõ chính là không muốn nhận.Mặc kệ Lăng Kiều Kiều nói gì, Từ Đại Vĩ đều không thừa nhận.Thậm chí còn nói Lăng Kiều Kiều cẩu thả với người khác, nên mới có đứa bé này.Lăng Kiều Kiều làm sao có thể nghĩ đến, Từ Đại Vĩ là người như vậy.Vào thời điểm Lăng Kiều Kiều không biết nên làm sao, bà mối trước đó Trương Tiểu Bình tìm lại tới.Khoảng thời gian này Trương Tiểu Bình đã quên mất chuyện của Sơ Tranh, thấy bà mối đến, còn tưởng là đến vì Sơ Tranh.Ai biết bà mối lại vì Lăng Kiều Kiều mà đến.Có gia đình muốn tìm một cô gái hợp bát tự, vừa vặn Lăng Kiều Kiều rất thích hợp.Mà đối phương còn ở trong huyện, rất có tiền.Đứa bé trong bụng Lăng Kiều Kiều đã sắp được hai tháng, Từ Đại Vĩ không thừa nhận, ả không có cách nào.Lúc này nghe thấy việc này, Lăng Kiều Kiều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.Trương Tiểu Bình nghe thấy đối phương có tiền, tất nhiên cũng không có ý kiến gì.Nhưng về sau Lăng Kiều Kiều mới biết được, tuổi tác của người đàn ông kia hơi lớn...

Hơn nữa trong nhà còn có con trai.Lăng Kiều Kiều qua đó là phải làm mẹ kế.Lăng Kiều Kiều có chút hối hận, nhưng mà đối phương đưa lễ hỏi tới, làm Lăng Kiều Kiều bỏ đi suy nghĩ hối hận.Trong bụng Lăng Kiều Kiều có một cái thai, đương nhiên không dám từ từ mới đến.Rất nhanh đã định ra hôn kỳ, Lăng Kiều Kiều muốn một hôn lễ còn tốt hơn cả Lăng Mai, nhà trai cũng rất sảng khoái đồng ý.Người trong thôn đại khái đều không nghĩ tới, Lăng Kiều Kiều còn có thể phong quang gả đi như thế, không ít người ghen ghét, còn có người chạy tới chỗ nhà trai nói.Nhà trai ngược lại không để ý chút nào.Ngày hôn lễ."

Kiều Kiều, ngoài làng có một chiếc xe tới, là tới đón cô sao?"

Có người chạy vào la lên: "Xe con đó, chính là loại hay chạy trong huyện thành, nhưng còn đẹp hơn!"

Lăng Kiều Kiều nghe vậy, nở nụ cười: "Chắc là thế."

"Ôi, Kiều Kiều, phúc khí của cô thật tốt mà."

Lăng Kiều Kiều bị người vây quanh ra ngoài.Chiếc xe kia chỉ có thể dừng ở bên ngoài làng, không lái vào được.Tất cả mọi người tưởng là tới đón Lăng Kiều Kiều, ai biết người xuống xe lại là Sơ Tranh.Sơ Tranh cũng bị tình cảnh lớn như thế này của đám thôn dân làm giật mình: "Mọi người làm gì vậy?"

Không làm việc, đều chạy hết đến cửa thôn làm gì!Thôn dân: "..."

"Tại sao lại là cô?"

"Không thì còn có thể là ai?"

Sơ Tranh đóng cửa xe lại.Khoảng thời gian này Sơ Tranh đều lên huyện lo chuyện mở tiệm cho Lăng Quân, sau đó lại vào thành phố một chuyến.Trước đó bà mối từng tới tìm cô nói chuyện của Lăng Kiều Kiều, nhưng Sơ Tranh cũng không biết ngày hôm nay Lăng Kiều Kiều kết hôn."

Đại Nha, xe này là của cháu à?"

"Bằng không thì của bà chắc?"

"Ôi, con bé này sao nói chuyện có gai như thế chứ."

"..."

Vậy ta không nói nữa là được rồi!Bên kia Lăng Kiều Kiều được người vây quanh sang đây xem xe, không nghĩ tới người đứng trước xe chính là Sơ Tranh, biểu cảm của Lăng Kiều Kiều trong nháy mắt thay đổi.Biết xe này là của Sơ Tranh, đáy lòng Lăng Kiều Kiều đại khái đã tức giận đến móp méo rồi.-Sơ Tranh đi đón Văn Thanh, bảo hắn thu thập đồ đạc.Văn Thanh dùng lắc đầu và gật đầu không giải quyết được, đành phải lên tiếng: "Đi đâu?"

"Trong huyện."

"?"

Một hồi lâu sau Văn Thanh mới biết rõ ràng, Sơ Tranh muốn dẫn hắn vào trong huyện, sau này sẽ không trở lại nữa.Văn Thanh lắc đầu: "Thôn trưởng..."

Hắn bị chuyển xuống nơi này, muốn vào trong huyện...Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Em đã giải quyết xong, yên tâm, mau đi thu dọn đi."

Có tiền thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.Nếu thật sự không được, cô còn có thể động võ.Cho nên cô muốn dẫn Văn Thanh vào trong huyện, hoàn toàn không có vấn đề.Văn Thanh cũng không có bao nhiêu thứ, trước đó ở trong nhà Lăng Sơn, cũng chỉ có mấy bộ quần áo, vài cuốn sách.Sau khi đến nhà Lăng Quân, Sơ Tranh mua cho hắn rất nhiều thứ.Văn Thanh lấy những vật kia ra, cất kỹ từng cái từng cái."

Những cái kia đừng lấy nữa."

Sơ Tranh nói: "Em mua cho anh cái mới."

Văn Thanh: "..."

Văn Thanh mờ mịt nhìn về phía Sơ Tranh.Mặc dù Sơ Tranh nói đừng lấy, Văn Thanh vẫn thu vào.Nhưng khi rời đi, bởi vì quá nhiều, lại bị Sơ Tranh lấy ra, cuối cùng chỉ đem đi được một cái vali xách tay.-Khi đến cửa thôn, người rước dâu của Lăng Kiều Kiều đã tới.Cũng là chạy xe con, hơn nữa còn không chỉ một chiếc, Lăng Kiều Kiều được người vây quanh, lúc này mới vui vẻ ra mặt.Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình đều ở đó, nhìn qua cũng rất vui.Sơ Tranh bỏ vali xách tay vào trong xe, lại để Văn Thanh lên xe.Lăng Kiều Kiều gọi cô lại: "Chị gái, hôn lễ của em mà không tới sao?"

Xe mà thôi!Không phải bây giờ ả cũng có sao?Còn không chỉ một chiếc đâu!Lăng Kiều Kiều đại khái là cảm thấy mình đã cao hơn Sơ Tranh một cái đầu."

Không thân với cô."

Sơ Tranh hờ hững đáp một câu, vòng qua một bên khác lên xe.Lăng Kiều Kiều: "..."

"Lăng Sơ Tranh, hôm nay em gái mày kết hôn, mày có cần phải quái gở như thế không?"

Trương Tiểu Bình quát lớn một tiếng.Sơ Tranh nổ máy xe, thôn dân bốn phía tránh đường ra cho cô.Cô chạy đến bên cạnh Trương Tiểu Bình, không mặn không nhạt nói: "Bà cảm thấy phải thì phải."

Ta không có ý kiến."

Mày..."

Sơ Tranh đạp chân ga một cái, khói ở đuôi xe phun cho Trương Tiểu Bình một mặt."

Đó là chị gái em à?"

Người đàn ông kia hỏi Lăng Kiều Kiều."

Phải..."

Lăng Kiều Kiều nói: "Chị ấy..."

Người đàn ông sờ cằm: "Vậy cô ấy rất có tiền nha, xe kia giá cả cũng không thấp, là loại định chế, có tiền cũng không nhất định sẽ mua được, chị em làm gì thế?"

Khóe miệng Lăng Kiều Kiều giật một cái: "Còn tốt hơn cả xe của anh à?"

Người đàn ông không chú ý tới dị dạng của Lăng Kiều Kiều: "Đó là đương nhiên."

Có tiền cũng không nhất định có thể mua được, đã chứng minh xe này đáng tiền.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1449: Ký sự thập niên 70 (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sau khi Lăng Kiều Kiều lấy chồng liền đến huyện thành sống, Sơ Tranh từng nhìn thấy ả hai lần ở huyện thành, nhìn tình huống thì có vẻ như trôi qua không tệ.Trương Tiểu Bình không có việc gì liền chạy tới trong huyện thành, ăn nhờ ở đậu, còn không ngừng lấy đồ trong nhà về.Chồng của Lăng Kiều Kiều mặc dù không nói gì, nhưng trong nhà ông ta có chút bất mãn.Đặc biệt là con trai nhà trai, mỗi lần trông thấy Trương Tiểu Bình đều châm chọc khiêu khích.Đứa con trai này là bảo bối của cha mẹ chồng, Lăng Kiều Kiều cũng không dám ồn ào với cậu ta, lần nào cũng bị nói đến sầm cả mặt.Nhưng mà Trương Tiểu Bình còn không nhìn thấy người ta không chào đón mụ ta, lần nào đến cũng như thường.Nghe nói còn muốn đưa Lăng Phi Phi đến huyện thành đi học, cuối cùng chắc chắn là muốn ở trong nhà Lăng Kiều Kiều.Lăng Phi Phi cả ngày cùng con trai người ta tranh chỗ này tranh chỗ kia, làm cho cả gia đình náo loạn đến gà bay chó chạy.Nếu không phải Lăng Kiều Kiều đang mang thai, thì có lẽ người nhà nhà trai đã sớm quậy tưng bừng lên với ả rồi.Trương Tiểu Bình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không muốn ở mãi trong thôn.Trước hết bảo chồng Lăng Kiều Kiều đưa Lăng Thụ vào trong xưởng làm việc, bây giờ Trương Tiểu Bình cũng vào huyện thành theo, không có ý định trở về.Lăng Kiều Kiều không có cách nào, chỉ có thể tìm phòng ở cho mụ ta."

Kiều Kiều, phòng này không tệ."

Trương Tiểu Bình kéo Lăng Kiều Kiều đi xem phòng ở: "Cách chỗ con cũng gần, về sau con sinh em bé cũng có thể chăm sóc con."

Thần sắc Lăng Kiều Kiều có chút chán ghét, đỡ bụng: "Mẹ, chỗ này chắc không ít tiền..."

"Chồng con có tiền như thế, tốn chút tiền cho chúng ta thì làm sao?"

Trương Tiểu Bình lơ đễnh."

Mẹ gả con tốt như thế, không phải là vì để con sống yên vui sung sướng, thuận tiện để cha mẹ con là chúng ta cũng sống yên vui sung sướng sao?"

Lăng Kiều Kiều: "..."

Lăng Kiều Kiều không lay chuyển được Trương Tiểu Bình, đành phải đồng ý đi hỏi phòng này một chút.Chủ phòng vừa vặn ở đây, Lăng Kiều Kiều hỏi ông ta giá tiền phòng này, đối phương lại nói đã bán rồi."

Hai người tới chậm rồi, hôm qua đã có người chọn rồi, hôm nay tôi đến thu dọn đồ đạc đây.

Nếu không hai người đi chỗ khác xem đi."

Trong huyện thành, loại nhà này không tính là nhiều, nếu thật sự muốn mua, tuyệt đối cần một khoản tiền không nhỏ."

Mẹ, chúng ta đến chỗ khác xem đi."

Lăng Kiều Kiều cũng cảm thấy nơi này quá đắt, kéo Trương Tiểu Bình rời đi.Trương Tiểu Bình không cam lòng, mụ ta xem lâu lắm mới tìm được một chỗ như vậy.Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, một cỗ xe dừng ở đối diện, có người bước từ trong xe xuống."

Kiều, con xem, đó có phải là Lăng Đại Nha không?"

Trương Tiểu Bình đột nhiên kéo Lăng Kiều Kiều.Lăng Kiều Kiều nhìn sang bên kia: "Hình như là thế..."

Từ sau ngày đó Sơ Tranh rời đi, thì không trở lại làng nữa.Trương Tiểu Bình biết cô ở trong huyện thành, chỉ là không biết cô ở chỗ nào, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ở đây.-Sơ Tranh cũng không nghĩ tới, lại gặp phải Trương Tiểu Bình và Lăng Kiều Kiều ở chỗ này.Cô đi từ đường cái đối diện tới, chủ phòng thấy cô, lập tức ra đón."

Cô gái, cô tới sớm vậy à?"

"Ừ."

Trương Tiểu Bình trực tiếp đi từ bên kia tới: "Phòng này của cậu là nó mua à?"

"Đúng vậy."

Chủ phòng gật đầu: "Sao thế, hai người biết nhau à?"

Sơ Tranh: "Không biết."

Trương Tiểu Bình: "Biết."

Chủ phòng: "? ? ?"

Trương Tiểu Bình cười lạnh: "Làm sao, không biết lấy đâu ra tiền của phi nghĩa, bây giờ cha mẹ cũng không nhận nữa à?

Sao lại nuôi một kẻ vô ơn như mày chứ?"

Chủ phòng: "! ! !"

Lượng tin tức này hơi lớn nha!"

Mẹ kế không tính là mẹ."

Sơ Tranh ngữ điệu thanh lãnh.Trương Tiểu Bình: "..."

Sắc mặt Trương Tiểu Bình đỏ lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chủ phòng: "Phòng này của cậu chỉ vừa chọn, chưa giao tiền đúng không?"

Mụ ta không thể nhìn con ranh chết tiệt này phách lối như thế được.Con gái mụ ta bây giờ cũng có tiền."

Ách..."

Chủ phòng gật đầu."

Nếu đã thế, chúng tôi cũng có thể ra giá."

"Chuyện này. . ."

"Tôi nói cho cậu biết, chồng của con gái tôi là Hồ Lâm đấy, cậu biết không?"

Chủ phòng ngoài ý muốn nhìn Lăng Kiều Kiều một chút.Hồ Lâm nổi danh trong huyện thành, làm xưởng trưởng trong xưởng làm, dù sao nếu ai có chút quan hệ với ông ta, thì tuyệt đối có thể sống cuộc sống tốt.Lăng Kiều Kiều vốn chán ghét Sơ Tranh, Trương Tiểu Bình đã nói như vậy, ả chỉ có thể vênh mặt lên."

Tôi ra giá cao hơn cô ta, ông bán phòng cho tôi đi."

Chủ phòng đương nhiên là muốn bán với giá cao hơn một chút.Chứ đừng nói Lăng Kiều Kiều còn là vợ của xưởng trưởng Hồ...Chủ phòng khó xử nhìn tới nhìn lui giữa hai người."

Cô gái cô xem..."

Sơ Tranh không để tâm, Lăng Kiều Kiều muốn giúp mình tiêu ít tiền, cô rất tình nguyện."

Cô ta có thể ra giá, tôi không có ý kiến."

Lăng Kiều Kiều hất cằm lên, giống như chim công đắc thắng: "Vậy phòng này liền bán..."

"Lăng Kiều Kiều, tôi nói cô có thể ra giá, không nói tôi không tăng giá."

Năng lực phân tích của con nhóc này không được nha.Lăng Kiều Kiều: "..."

Lăng Kiều Kiều không muốn cúi đầu trước mặt Sơ Tranh, hít sâu một hơi: "Được, cô ta ra giá bao nhiêu?"

Chủ phòng duỗi ra ba ngón tay.Trương Tiểu Bình: "Ba trăm?"

Khóe miệng chủ phòng co giật: "Ba ngàn."

Ba trăm đi đâu mà mua được, có chuyện tốt như vậy, ông ta cũng muốn mua đây này.Đối với thời đại một tháng bình quân hai ba mươi đồng tiền công mà nói, cho dù bọn họ không tiêu pha gì, thì cũng phải mất tám năm mới có thể góp đủ ba ngàn.Có thể nghĩ, bây giờ ba ngàn này là một khoản tiền lớn đến cỡ nào.Lăng Kiều Kiều cũng bị giá tiền này làm giật mình.Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Tăng giá không?"

Lăng Kiều Kiều: "..."

Vừa rồi ả đều không hỏi giá cả, làm sao biết đắt như vậy."

Sao mà đắt thế!"

Trương Tiểu Bình thì không có nhiều lo lắng như Lăng Kiều Kiều, trực tiếp mở miệng."

Thím à, vị trí này của tôi, thím xem đi.

Còn có không gian bên trong nữa, tuyệt đối là đáng cái giá này."

Chủ phòng vỗ ngực cam đoan.Nếu như không phải ông ta cần dùng gấp tiền, thì căn bản sẽ không bán phòng này.Phòng ốc như vậy ở trong huyện thành căn bản không mua được."

Tôi thấy cũng chẳng đẹp tốt gì..."

Trương Tiểu Bình nói: "Thế này mà cậu bán tận ba ngàn?"

Đời này mụ ta còn chưa từng thấy qua ba ngàn đâu.Chủ phòng: "Thím à, thím không muốn mua thì thôi, tôi không nói nữa là được rồi chứ?"

Sắc mặt Trương Tiểu Bình khó coi, mụ ta quay đầu nhìn Lăng Kiều Kiều.Lăng Kiều Kiều nắm lấy quần áo, đầu ngón tay cũng đã trắng bệch, ba ngàn nhiều lắm, Lăng Kiều Kiều căn bản không dám làm chủ.Lúc này trên mặt lúc xanh lúc trắng, gương mặt nóng bỏng.Ả đã gả tốt như vậy, vì sao vẫn thấp hơn cô một cái đầu? !"

Mua không?"

Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn được nữa: "Tôi đang vội."

"..."

Lăng Kiều Kiều có thể mua cái gì chứ.Ba trăm đồng ả còn có thể làm chủ, ba ngàn đồng trừ phi ả không muốn ở cái nhà kia nữa.Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ phòng dẫn Sơ Tranh đi vào.Chờ Sơ Tranh ra, Lăng Kiều Kiều và Trương Tiểu Bình đều không thấy đâu nữa.Sơ Tranh cầm chìa khóa lên xe, Văn Thanh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy Sơ Tranh trở về, lập tức ngồi thẳng thân thể.Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, kéo người sang phía bên mình, hôn lên mặt hắn."

Đi đến chỗ Lăng Quân ăn cơm trước."

Văn Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, sau đó ngồi trở lại.Sơ Tranh có chút ngoài ý muốn, Văn Thanh chưa từng chủ động như thế.Bàn tay cô sờ sờ trên đầu Văn Thanh một hồi lâu mới dịch chuyển khỏi, dẫn hắn đi ăn cơm.Thời đại này không cho phép tư nhân kinh doanh, cho nên Sơ Tranh tìm quan hệ, làm cho Lăng Quân một cái nhà ăn trước.Lăng Quân ngẫu nhiên đưa chút đồ ăn đã làm sẵn ra ngoài bán, còn có thể kiếm thêm chút thu nhập.Mặc dù kiếm được không nhiều, nhưng tuyệt đối tốt hơn so với khi cậu ta ở trong thôn.Tổ hợp thôn bá bất lương cũng ở đây giúp đỡ, không nói kiếm tiền, có phần cơm ăn thì không thành vấn đề.
 
Back
Top Bottom