Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1430: Ký sự thập niên 70 (5)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh khóa gian phòng đến sít sao, mặc cho Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình ở bên ngoài làm ầm ĩ.Cuối cùng cô ngại ồn ào, trực tiếp để ngân tuyến che giấu cả âm thanh luôn.Hôm sau.Sơ Tranh đi từ trong nhà ra, Trương Tiểu Bình đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cô ra, lập tức sầm mặt."

Mặt trời đã lên cao rồi mà còn ngủ, lợn cũng không ngủ như mày, mày nhìn người khác xem, người ta đã dậy từ sớm rồi, nuôi mày còn không bằng nuôi con chó."

Sơ Tranh không để ý đến mụ ta, múc nước rửa mặt.Trương Tiểu Bình hùng hùng hổ hổ nửa ngày, người trong cuộc mặc xác mụ ta, đáy lòng tựa như bị một cục bông chặn lại, không lên không xuống được, kìm nén đến hoảng."

Tao nói chuyện với mày, mày nghe thấy. . ."

Sơ Tranh sờ soạng dao phay bên cạnh, toàn thân lộ ra khí thế hung ác, âm u hỏi: "Nghe thấy cái gì?"

Sáng sớm đã hét ầm lên, khoe khoang cuống họng mình tốt hay gì!Trương Tiểu Bình: ". . ."

Trương Tiểu Bình vốn còn muốn bắt Sơ Tranh trả lại gian phòng, lúc này Sơ Tranh cầm dao, Trương Tiểu Bình lập tức sợ.Một mụ đàn bà chanh chua như Trương Tiểu Bình đối mặt với các nữ đồng chí chanh chua khác thì được, nếu thật sự gặp phải người cầm côn cầm dao, Trương Tiểu Bình lập tức sợ sun vòi ngay."

Mày. . . mày giặt hết đống quần áo kia cho tao, lát nữa xuống ruộng làm, nếu không mày sẽ biết tay!"

Trương Tiểu Bình ném ra câu nói này, xám xịt rời đi.Sơ Tranh ném dao phay, đi một vòng trong phòng, không nhìn thấy có gì ăn cả.Giặt quần áo là không thể nào giặt quần áo.Cho nên khi Trương Tiểu Bình trở về, quần áo vẫn ở nguyên chỗ cũ.Trương Tiểu Bình vừa muốn nổi giận, liền thấy Sơ Tranh ngồi ở trong sân, trong tay cầm con dao. . .Lăng Thụ trở về, Trương Tiểu Bình lập tức kéo Lăng Thụ chỉ vào Sơ Tranh, nói cô điên rồi."

Bà nói lung tung gì thế?"

"Buổi sáng hôm nay nó dùng dao uy hiếp tôi, muốn chém chết tôi."

Trương Tiểu Bình nói: "Tôi thấy hai ngày nay nó trúng tà rồi!

Còn chuyện gian phòng nữa, ông mau quản đi! !"

Lăng Thụ: ". . ."

Lăng Thụ bảo Trương Tiểu Bình đừng nói lung tung, ông ta đi đến chỗ Sơ Tranh bên kia."

Đại Nha."

Sơ Tranh: ". . ."

Đừng để ta biết là ai lấy cái tên này! !Lăng Thụ nói: "Căn phòng kia nếu không con và Kiều Kiều cùng ở đi?"

Sơ Tranh không ngẩng đầu: "Không muốn."

Lăng Thụ: "Một mình con ở trong gian phòng lớn như thế cũng không dùng hết, con và Kiều Kiều đều là con gái. . ."

Sơ Tranh ngước mắt, ánh mắt lạnh căm căm rơi vào trên người Lăng Thụ: "Trước đó Lăng Kiều Kiều cũng ở một mình, sao ông không bảo nó chia cho tôi một nửa?"

"Kiều Kiều là em gái con, con làm chị, sao có thể so đo với em gái."

Lời nói này của Lăng Thụ nói rất tự nhiên.Trước kia ông ta luôn nói như thế với nguyên chủ, con là chị, phải nhường cho em gái.Cho nên trong nhà có thứ gì tốt, nguyên chủ đều không có phần.Sơ Tranh cũng hoài nghi rốt cuộc nguyên chủ có phải con ruột ông ta không. . .Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói: "Là em gái tình nguyện nhường phòng cho tôi."

Lăng Thụ: ". . ."

Sơ Tranh lạnh buốt ném ra câu nói này: "Nếu nó dám ở cùng tôi, thì ông cứ bảo nó tới."

Lăng Thụ cũng không nghe ra Sơ Tranh nói bóng gió, nhận được câu nói này, lập tức đi nói với Trương Tiểu Bình.Trương Tiểu Bình hiển nhiên không hài lòng, nhưng tình huống của đứa con kế kia bây giờ, đã không còn giống như trước đó, mặc cho mụ ta không chế nữa.Cho nên Trương Tiểu Bình chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.Nhưng mà Lăng Kiều Kiều trở về nghe thấy chuyện này, sắc mặt trắng bệch lắc đầu, đánh chết cũng không ở cùng Sơ Tranh.Cuối cùng Lăng Kiều Kiều cũng chỉ có thể dời đến phòng em trai ả ở trước.Trong nông thôn, thiếu thốn phòng ở, mấy đứa bé nhét chung một chỗ cũng không có gì lạ.Chỉ là đáy lòng Lăng Kiều Kiều rất bất mãn, Lăng Thụ bị Lăng Kiều Kiều nháo, rất nhanh lại bắt đầu tu sửa kho củi.Sơ Tranh mắt lạnh nhìn.Nguyên chủ ở chỗ này một thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ cũng không thấy Lăng Thụ nói muốn sửa lại cho cô ấy, trời mưa cũng chỉ có thể cuốn rúc vào một góc nhỏ.Bây giờ Lăng Kiều Kiều ở, lập tức bắt đầu chỉnh chỗ này chỗ kia, sửa nóc nhà, lắp đèn điện.Có đôi khi cha mẹ mà bất công lên, thật sự rất đáng sợ.May mà ta không phải nguyên chủ.Kho củi rực rỡ hẳn lên, mặc dù so ra thì kém căn phòng khi trước, nhưng Lăng Kiều Kiều bị Sơ Tranh dọa cho phát sợ, lúc này cũng không dám gây chuyện, ngoan ngoãn chuyển vào phòng mới ở.-Sơ Tranh tới mấy ngày, đối với nơi này, suy nghĩ thấm sâu trong người chính là —— nghèo.Ngươi nghèo ta nghèo, mọi người đều nghèo.Có đôi khi vì một miếng ăn, cũng có thể đánh nhau.【 Tiểu tỷ tỷ đừng sợ chúng ta có tiền! 】Vương Giả ngoi lên xoát cảm giác tồn tại.Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng: "Ta cảm thấy nghèo rất tốt."【. . .】【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng sáu tiếng, tiêu hết một trăm đồng. 】Phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.Sơ Tranh: ". . ."

-Sơ Tranh thay quần áo khác đi ra ngoài.Đi ra ngoài là có thể trông thấy ruộng đất, đang vào ngày mùa, trong ruộng đều là người làm việc.Cơ chế ngày công là dựa theo lượng lao động đổi lấy công, rồi dùng nó để đổi những thứ cần thiết như phiếu lương phiếu thịt.Cho nên nhà ai làm việc giỏi, thì trình độ cuộc sống chắc chắn sẽ tốt lên một chút.Trừ những người làm việc trong ruộng này, còn có làm việc trong nhà xưởng ở trên trấn.Làm việc trong xưởng đều lấy được tiền lương, mấy người này mới chân chính làm người ta ghen tị.Nếu nhà ai có người làm sếp trong xưởng, vậy đơn giản chính là đi đến đỉnh cao đời người.Nhà nào cũng hận không thể nịnh bợ một chút, đưa sức lao động của nhà mình đến làm.Trước đó Lăng Thụ cũng muốn đến nhà máy làm, lúc đầu đã tìm được quan hệ xong xuôi, ai biết khi đến, lại được cho biết người đã đầy.Nửa đường có quản lý khác trong xưởng đến nhét người.Nhà máy chỉ cần từng ấy người, nhét nhiều thêm một hai người thì không có vấn đề, nhưng còn nhiều nữa, thì ông chủ cũng sẽ hỏi đến mất.Vì chuyện này, Trương Tiểu Bình oán trách Lăng Thụ không ít.Sơ Tranh xuyên qua bờ ruộng, trên đường gặp phải Lăng Mai đang làm việc."

Chị, chị đi đâu vậy?"

"Lên trấn."

Sơ Tranh tùy ý đáp một tiếng."

A. . ."

Lăng Mai chạy từ dưới ruộng lên."

Chị, chị lên trấn làm gì thế?"

Lăng Mai tò mò.". . ."

Phá sản đó!

Ta còn có thể làm gì, ta cũng chỉ có cái hoạt động này."

Mua đồ."

"Vậy chị giúp em mua ít đồ được không."

Lăng Mai cũng không hỏi cô mua gì."

Ừ, cái gì?"

Lăng Mai móc ra một tờ phiếu vải đưa cho cô, nhờ cô mua hộ mình một ít vải."

Ừ."

Sơ Tranh nhận lấy phiếu vải, đi ra phía ngoài thôn.Bây giờ là thời gian làm việc, cô đi lại trên đường như thế, không ít người đều nhìn cô.Sơ Tranh làm như không thấy đi qua.Ra khỏi thôn có một cánh rừng nhỏ, khi đi đến cánh rừng đó, Sơ Tranh nghe thấy có người gọi mình.Một thanh niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng ở đằng sau đống cỏ khô, đang vẫy tay gọi cô.Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.Từ Đại Vĩ. . .

Thanh niên trí thức mà nguyên chủ thích kia, hai người bây giờ vẫn đang trong quan hệ kết giao.Đương nhiên là vụng trộm.Từ Đại Vĩ là thanh niên trí thức, lớn lên đẹp trai hơn so với mấy thằng nhóc nông thôn nhiều.Nguyên chủ và Từ Đại Vĩ ngầm sinh tình cảm, vất vả lắm mới thẳng thắn bày tỏ rồi ở bên nhau.Kết quả còn chưa ở bên nhau bao lâu, thì đã bị Lăng Kiều Kiều làm hỏng.Lúc trước Trương Tiểu Bình muốn gả nguyên chủ đi lấy chồng, Từ Đại Vĩ biết đối phương không dễ chọc, nguyên chủ đi tìm gã nghĩ cách, gã đều ra sức khước từ.Loại đàn ông này, không có nửa phần đảm đương.Còn hoa tâm!Một thằng tra nam!Từ Đại Vĩ vẫy tay gọi Sơ Tranh, gọi cô đi qua.Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đi qua phía bên kia.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1431: Ký sự thập niên 70 (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Tiểu Sơ, cái kia, em. . ."

"Chúng ta chia tay đi."

Từ Đại Vĩ ngẩn người."

Tiểu Sơ, em. . . nói cái gì."

Sơ Tranh lặp lại một lần: "Chúng ta chia tay."

Từ Đại Vĩ khiếp sợ: "Vì sao?

Không phải chúng ta đang rất tốt sao?

Tại sao lại muốn chia tay?"

"Tôi không thích anh."

"Sao lại thế, trước đó không phải em nói thích anh sao?"

Từ Đại Vĩ giơ tay muốn bắt lấy cánh tay Sơ Tranh.Sơ Tranh tránh khỏi tay gã."

Đó là trước kia."

Bây giờ ta không còn là ta lúc trước nữa.Bây giờ ta là Nữu Hỗ Lộc Thị Sơ Tranh, đại lão sao có thể yêu đương chứ?Không thể!Đại lão có thẻ người tốt!"

Tiểu Sơ em sao thế?"

Từ Đại Vĩ hiển nhiên không tiếp nhận được: "Anh làm sai chỗ nào sao?"

Trước đó còn rất tốt, sao bây giờ đột nhiên muốn chia tay với mình?"

Chúng ta không thích hợp."

"Không thích hợp chỗ nào, chúng ta thích nhau. . ."

"Anh không xứng với tôi."

"? ? ?"

Từ Đại Vĩ khiếp sợ nhìn Sơ Tranh rời đi.Cô vừa nói cái gì?Không xứng với cô?-Huyện thành.Trong huyện thành cũng coi như náo nhiệt, nhân khẩu không ít, trên đường phố đều là người sôi nổi, hai bên có không ít cửa hàng mở ra.Sơ Tranh mua quần áo, giờ cô đến cả cái túi cũng không có!Lúc này vải vóc tốt nhất hot nhất, đại khái chính là sợi tổng hợp.Sơ Tranh chiếu vào đắt để chọn, nhưng mà người ta nói cho cô biết, bọn họ chỉ lấy phiếu vải, không thu tiền.Sơ Tranh: ". . ."

Vương bát đản mi xem! !Người ta không cần tiền.【 Tiểu tỷ tỷ, trước tiên cô có thể dùng tiền mua phiếu vải nha ~ 】Bởi vì vật tư eo hẹp, cho nên mỗi người đều chỉ có thể có một lượng vật phẩm nhất định.Muốn nhiều hơn thì sao?Lúc này, có thể dùng tiền mua!Dùng lời của Vương bát đản mà nói, tiền vẫn là vạn năng, chỉ xem phương thức sử dụng của bạn có hữu dụng hay không mà thôi."

Ta mua quần áo mà còn phiền toái như vậy?"【 Thời đại hạn chế, tiểu tỷ tỷ phải thích ứng nha. 】". . ."

Sơ Tranh có tiền, muốn thu phiếu vải cũng đơn giản.Nghe nói có người ra giá cao thu mua phiếu vải, rất nhanh liền có không ít người vọt tới.Sơ Tranh thu được đủ phiếu vải, rồi lại vào trong tiệm đổi vải.Có lẽ đối phương cũng không nghĩ tới Sơ Tranh lấy được nhiều phiếu vải trong thời gian nhanh như thế, kinh ngạc nhìn cô một hồi lâu.Mua xong vải vóc, còn phải may quần áo, trong thời gian ngắn Sơ Tranh không lấy được.Cô đành phải lấy vải Lăng Mai cần rời đi trước, chờ làm xong lại đến lấy sau.May mấy bộ quần áo như vậy, Sơ Tranh cũng không tiêu hết bao nhiêu.Thời đại này tiền rất đáng tiền!Sơ Tranh mua một đống phiếu loạn thất bát tao, phần lớn đồ đều cần dùng phiếu, cho nên chuyện cô thu mua phiếu, rất nhanh truyền ra trên chợ.Về sau Sơ Tranh kịp phản ứng, cô mua phiếu là được rồi, mua đồ làm gì nữa?Dùng tiền mua phiếu cũng coi như giao dịch mà!Đều bị Vương bát đản làm đần cả người rồi!Cuối cùng cô trực tiếp dời cái bàn nhỏ ra, ở ven đường trực tiếp thu mua phiếu.Đồ dùng thường ngày cần dùng phiếu mua, nhưng những vật hiếm khác cũng có thể dùng phiếu mua.Tựa như cái hộp âm nhạc nhà Lăng nhị thẩm kia.Bởi vậy có một nhóm người nguyện ý dùng phiếu đổi tiền.-Sơ Tranh mua một túi phiếu loạn thất bát tao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô xách túi đi tìm một nơi ăn cơm.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, thu hoạch được một chiếc xe đạp. 】Sơ Tranh: ". . ."

Mi có để cho ta ăn cơm không!【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản xong rồi ăn cơm cũng giống vậy mà. 】 Vương Giả giọng điệu nhẹ nhàng.". . ."

Ta thấy mi là muốn bỏ đói ta thì có!Người khác phá sản ăn ngon uống sướng, ta phá sản, mà còn phải đói bụng? !Có ai thảm như ta không?【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản khiến người ta vui vẻ, vui vẻ lên nha. 】". . ."

Ta vui vẻ cái đầu!-Thứ đồ chơi như xe đạp này, cũng giống như xe con ở hiện đại.Nếu nhà ai có thể có một cỗ xe đạp, thì sẽ khiến người ta ghen tị không thôi.Bây giờ tiền lương mỗi tháng của công nhân nhà máy tầm 20 đồng, mà một chiếc xe đạp thì phải trên dưới 200.Tương đương với mười tháng tiền lương.Có thể có một chiếc xe đạp như thế, không phải là làm cho người ta ghen tị sao?Sơ Tranh tìm tới chỗ mua xe đạp. . .Cũng may thứ đồ chơi này bây giờ không cần dùng phiếu, nghe nói trước kia cần, trước đó không lâu vừa hủy bỏ, không cần dùng phiếu cũng có thể mua."

Cô gái, mua xe đạp à?"

"Ừ."

Ông chủ chỉ vào một loạt xe đạp trong tiệm: "Bên kia đều tương đối thích hợp với các cô gái như cô, cô xem xem có thích không."

"Cái nào đắt nhất?"

". . ."

Ông chủ quan sát Sơ Tranh vài lần.Có lẽ là thấy cô ăn mặc không đáng chú ý như thế, mà há miệng lại phóng khoáng như vậy, nên có chút kinh ngạc.Thật lâu sau mới chỉ vào một bên khác: "Mấy chiếc kia là tốt nhất, là hàng mới của tiệm chúng tôi."

Sơ Tranh chọn một chiếc đắt nhất trong tiệm, ông chủ thấy Sơ Tranh khí định thần nhàn lấy ra hơn ba trăm đồng tiền mặt, cả người lập tức cung kính hẳn lên.Ông chủ khách khách khí khí tiễn Sơ Tranh ra ngoài.-Sơ Tranh cưỡi xe đạp trở về, lúc này người trong ruộng cơ bản đều đã kết thúc công việc về nhà.Có mấy người đàn bà ngồi ở chỗ mát mẻ trong làng hóng mát, thấy Sơ Tranh cưỡi xe đạp trở về, dồn dập tiến lên."

Ôi, đây là xe đạp ở đâu ra thế?"

"Còn là mới nữa."

"Đại Nha, cháu lấy cái này ở đâu ra vậy?"

Sơ Tranh bị cái nhũ danh Đại Nha này làm cả kinh đến xém chút không thể kéo căng biểu cảm.Cái tên này hoàn toàn không phù hợp với thân phận đại lão của ta đâu được không? !Ai đặt!"

Nhặt."

Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu, chuẩn bị rời đi."

Nhặt?

Đại Nha cháu nói đùa à, cái này làm sao có thể nhặt?"

Đây chính là xe đạp, người khác dùng cũ, muốn mua được cũng phải tốn mấy trăm đồng mới mua nổi.Chiếc này nhìn là biết hoàn toàn mới, có thể nhặt ở đâu được?"

Đại Nha. . .

Đây không phải là cháu trộm đấy chứ?"

Có người chua chua lên tiếng.Sơ Tranh quét mắt nhìn người kia một chút: "Trộm nhà bà?"

Kia người nhất thời ngậm mồm lại."

Đại Nha rốt cuộc cháu lấy đâu ra thế?

Nói cho mọi người nghe một chút với."

"Đúng thế, để chúng tôi cũng đi nhặt xem."

Sơ Tranh nói nhặt, bọn họ chắc chắn không tin.Lời này rõ ràng là đang nhạo báng cô."

Trong mơ."

Sơ Tranh không mặn không nhạt phun ra hai chữ.". . ."

Biểm cảm của mấy người kia đổi tới đổi lui, phá lệ đặc sắc.Trước kia cũng không phát hiện nha đầu này nói chuyện làm người ta nghẹn như thế mà.Sơ Tranh vừa định đạp xe đạp rời đi, không biết Lăng Mai chạy từ đâu đến."

Chị, chị. . .

Oa, xe đạp của chị ở đâu ra vậy?"

Con ngươi Lăng Mai hơi tỏa sáng, cơ hồ là nhào tới.Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh đưa cái túi phía trước giỏ xe đạp cho cô ấy."

Của em."

Lăng Mai ôm lấy, cũng không xem: "Chị, xe đạp này của chị ở đâu ra vậy."

"Nhặt, đi đây."

Sơ Tranh cưỡi xe đạp đi ngay, tốc độ kia, giống như sợ người phía sau đuổi theo cô vậy.Lăng Mai: "? ?"

Lăng Mai gãi gãi đầu, kéo túi ra nhìn.Nhìn một chút Lăng Mai lập tức trừng lớn mắt, lấy đồ bên trong ra.Bên cạnh có hai người đàn bà nhìn thấy: "Ôi!

Chất vải này không phải là sợi tổng hợp kia sao?"

"Thật sao?"

"Chỗ này không phải tốn rất nhiều phiếu vải sao?"

"Ôi, Mai Tử, cháu lấy đâu ra nhiều phiếu vải thế?"

Một đám người vây Lăng Mai lại.Bao vải trong ngực Lăng Mai đều bị bọn họ cướp lấy, bà sờ một chút, tôi sờ một hồi.Vải trong bao vải rõ ràng rất nhiều, có lẽ làm hai bộ quần áo cũng còn dư.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1432: Ký sự thập niên 70 (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Lăng Mai đối diện với nghi hoặc của mấy người này, cũng là một mặt ngơ ngác: "Cháu... cháu không biết."

Phiếu vải Lăng Mai đưa cho Sơ Tranh, chỉ có thể đổi một chút.Lăng Mai dùng một tay cướp bao vải về: "Cháu đi trước."

"Mai Tử..."

"Ôi, Mai Tử cháu đừng đi! !"

Một đám phụ nữ đằng sau đuổi theo.Lăng Mai chạy nhanh, rất nhanh đã bỏ rơi đám phụ nữ kia."

Chị."

Lăng Mai thở hồng hộc chạy đến cửa sân Lăng gia.Sơ Tranh đang đẩy xe đạp đi vào bên trong."

Chị, có phải chị cầm nhầm rồi không?"

Lăng Mai chỉ vào bao vải: "Phiếu vải em đưa cho chị, không mua được những thứ này."

Ánh mắt Sơ Tranh quạnh quẽ, không thấy chút chập trùng: "Không cầm nhầm, tặng cho em."

"Tặng?"

Lăng Mai trừng lớn mắt.Sơ Tranh gật đầu.Lăng Mai lập tức lắc đầu: "Em không thể nhận, quá đắt..."

Lăng Mai trả bao vải cho Sơ Tranh."

Thích thì lấy, không thích thì ném đi."

Tặng đồ ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, sao có thể lấy về chứ!Sơ Tranh đẩy xe đạp vào cửa, nhốt Lăng Mai ở bên ngoài.Lăng Mai ở bên ngoài gấp đến độ giơ chân."

Mai Tử, mày ở đây làm gì?"

Trương Tiểu Bình cầm nông cụ trở về, ngờ vực nhìn chằm chằm Lăng Mai."

Vừa rồi mày nói cái gì không thể nhận?"

Từ thật xa mụ ta đã nghe thấy Lăng Mai ồn ào."

Không có...

Không có gì."

Lăng Mai cúi đầu muốn đi.Trương Tiểu Bình đã trông thấy đồ vật lộ ra ở bao vải trong tay Lăng Mai, mặc dù mụ ta không nghe rõ Lăng Mai nói cái gì không thể nhận, nhưng trong tay cô ấy chỉ cầm thứ này.Một bao vải lớn như vậy?Nhìn chất vải còn không giống với vải bình thường lắm."

Chỗ vải này từ đâu tới?"

"Cháu còn có việc đi trước."

Lăng Mai muốn chạy, bị Trương Tiểu Bình kéo lại.Lăng Mai vẫn là một cô gái nhỏ, Trương Tiểu Bình làm việc lâu dài, lực tay kia không cần nghĩ cũng biết."

Mày chạy cái gì, thứ này ai cho mày?

Vừa rồi mày nói không thể nhận, chính là cái này?"

Nhà mụ ta chỉ có mấy nhân khẩu...

Ai có thể lấy ra nhiều vải như thế cho con nhóc này?Đáy lòng Trương Tiểu Bình mặc dù ngờ vực, nhưng lợi ích vào đầu, cũng không thể thả Lăng Mai chạy."

Có phải là người nhà tao cho mày không?"

Trương Tiểu Bình gạ hỏi Lăng Mai."

Không...

Không phải."

Lăng Mai vừa căng thẳng là lập tức cà lăm, hoảng loạn lắc đầu.Cô ấy không biết chị mình lấy đâu ra những thứ này, nhưng thứ này, chắc chắn không thể để cho Trương Tiểu Bình biết."

Không phải thì mày hoảng hốt cái gì?

Ai cho mày!"

"..."

Kẹt kẹt ——Cửa sân bị người kéo ra, cánh tay kéo cổ tay Lăng Mai của Trương Tiểu Bình bị thứ gì đó đánh một cái, mụ ta bỗng nhiên rụt về.Bên tai vang lên giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ."

Tôi cho."

Sơ Tranh kéo Lăng Mai đến bên mình.Trương Tiểu Bình che lấy cánh tay, không thể tin nhìn cô: "Mày nói gì?"

Nhiều vải như vậy, cô cho?Cô lấy đâu ra nhiều phiếu vải như thế?"

Còn không đi?"

Sơ Tranh nhìn Lăng Mai một chút."

Chị..."

"Đi."

Lăng Mai nhìn Trương Tiểu Bình, ôm chặt đồ vật chạy đi.Trương Tiểu Bình muốn ngăn Lăng Mai, bị Sơ Tranh chặn lại.Trương Tiểu Bình chỉ vào bóng lưng Lăng Mai chất vấn: "Mày cho nó, mày lấy đâu ra nhiều phiếu vải như thế."

Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm: "Mắc mớ gì tới bà."

Dường như Trương Tiểu Bình đã quên chuyện Sơ Tranh cầm dao sáng hôm nay, lúc này bày biện tư thế của một mụ đàn bà chanh chua ở nông thôn: "Sao lại không liên quan đến tao, mày ăn của tao uống của tao, mày nói xem chuyện này có liên quan đến tao không!"

Trương Tiểu Bình lớn giọng ồn ào: "Mày nói đi, mày lấy đâu ra nhiều vải như thế?

Có phải ăn trộm không?"

Trương Tiểu Bình biết trong nhà không có nhiều phiếu vải như vậy, vậy thì có thể là cô trộm của người khác.Sơ Tranh biết đôi co với loại người này, mặc kệ bạn nói cái gì, đều không có hiệu quả.Cô trực tiếp quay người vào nhà, quả nhiên Trương Tiểu Bình hùng hùng hổ hổ đuổi theo cô vào cửa.Sơ Tranh đi đến nơi để dao trong sân, Trương Tiểu Bình thấy cô rút dao, biến sắc, cứng lại bất động ở đó, cũng không dám ồn ào nữa."

Bớt can thiệp vào chuyện của tôi đi."

Bằng không thì đây chính là kết cục.Sơ Tranh giơ dao chém phập một tiếng lên cây gỗ bên cạnh.Dao ăn sâu vào gỗ hơn ba phân, dọa đến sắc mặt Trương Tiểu Bình càng khó coi hơn.Sơ Tranh phách lối vào phòng, một hồi lâu sau Trương Tiểu Bình mới lấy lại tinh thần, há to miệng thở.Con ranh con chết tiệt này...Sao lại dọa người như thế?Nhưng vào lúc này, Trương Tiểu Bình trông thấy xe đạp dựng trong sân, con ngươi mụ ta lại sáng lên.Tại sao có thể có xe đạp?"

Mẹ, con về rồi."

Lăng Kiều Kiều đi từ bên ngoài vào, tương tự như Trương Tiểu Bình, trước tiên trông thấy xe đạp dựng trong sân.Kinh hỉ hiện rõ rên mặt Lăng Kiều Kiều: "Mẹ, cha mua xe đạp cho con à?"

Trước đó Lăng Kiều Kiều đã muốn xe đạp, quấn lấy Lăng Thụ đòi rất lâu.Lăng Thụ làm gì có nhiều tiền để mua xe đạp, tất nhiên là từ chối ả.Bây giờ đột nhiên trông thấy xe đạp, Lăng Kiều Kiều cảm thấy là Lăng Thụ mua cho ả.Lăng Kiều Kiều nghĩ thầm, trước đó ả bị con khốn Lăng Sơ Tranh kia khi dễ như vậy, chắc chắn là cha mua để dỗ dành mình.Trương Tiểu Bình cũng không biết xe đạp này từ đâu đến, mụ ta nói: "Mẹ về nó đã ở đây..."

"Vậy chắc chắn là cha con mua!"

Lăng Kiều Kiều mừng rỡ chạy tới, muốn thử một chút, kết quả phát hiện bị khóa lại.Nhưng nghĩ đến lát nữa là có thể cưỡi, Lăng Kiều Kiều cũng không nóng nảy một hồi này, vây quanh xe đạp nhìn ngó."

Thật đẹp."

"Mẹ, mẹ mau đến xem."

Chiếc xe đạp này còn đẹp hơn những chiếc xe đạp Lăng Kiều Kiều từng nhìn thấy.Trương Tiểu Bình đi theo nhìn một lát: "Cái này cần bao nhiêu tiền, cha con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

Trước đó tiền thiếu Lăng nhị thẩm còn chưa trả đâu.Cho dù Trương Tiểu Bình không có học thức, cũng biết xe đạp không rẻ, trong thôn cũng chỉ có tầm hai ba người có.Cũng đều là mua hàng đã xài rồi, vừa cũ lại vừa xấu.Nhưng chỉ như vậy, mà trong làng cũng có không ít người ghen tị."

Chờ cha trở về hỏi chẳng phải sẽ biết sao."

Lăng Kiều Kiều quét sạch phiền muộn lúc trước, lúc này cả người đều viết rõ mấy chữ vui vẻ.Sắc mặt Trương Tiểu Bình không tốt lắm nói một hồi lâu, mụ ta cảm thấy Lăng Thụ xài tiền bậy bạ.Lăng Kiều Kiều khuyên mụ ta một hồi lâu, sắc mặt Trương Tiểu Bình mới hoà hoãn lại.Trương Tiểu Bình kéo Lăng Kiều Kiều đi đến bên cạnh: "Kiều Kiều, lát nữa con đi tìm Lăng Mai đi."

"Tìm cô ta làm gì?"

Bây giờ đầy trong đầu Lăng Kiều Kiều đều là xe đạp, chỉ muốn cưỡi ra ngoài lượn một vòng.Trương Tiểu Bình nói lại chuyện vừa rồi cho Lăng Kiều Kiều nghe một lần."

Chị ta lấy đâu ra nhiều phiếu vải mà đổi nhiều vải như thế?"

Lăng Kiều Kiều kinh ngạc không thôi."

Không biết, nhưng chỗ vải này nhất định phải lấy về, làm quần áo mới cho con và em trai, mẹ thấy có rất nhiều, đều là chất liệu tốt."

Trương Tiểu Bình khắc rõ hai chữ tham lam lên trên trán.Lăng Kiều Kiều nghe thấy làm quần áo mới cho mình, lập tức đồng ý."

Được, lát nữa đợi cha về, con cưỡi xe đi lấy."

Lăng Kiều Kiều ngồi ở cửa ra vào mong mỏi chờ Lăng Thụ, từ rất xa trông thấy Lăng Thụ trở về, nhanh như chớp chạy lên, nhận lấy đồ trong tay ông ta."

Cha."

"A."

Lăng Thụ kỳ quái vì hôm nay sao Lăng Kiều Kiều lại chịu khó như thế, còn chạy đến giúp ông ta cầm đồ vào nữa.Chuyện phòng ở trước đó, đã vài ngày rồi Lăng Kiều Kiều không nói chuyện với ông ta."

Kiều Kiều, sao thế?"

Lăng Kiều Kiều kéo Lăng Thụ vào sân, chỉ vào xe đạp dựng dưới mái hiên: "Cha, cha mau mở khóa."
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1433: Ký sự thập niên 70 (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Lăng Thụ nhìn chiếc xe đạp kia, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Xe đạp này ở đâu ra vậy?"

Lăng Kiều Kiều kinh ngạc: "Cha, không phải cha mua sao?"

Lăng Thụ lắc đầu: "Cha không mua."

Cục sắt này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, ông ta làm gì có tiền mà mua cái này.Lăng Kiều Kiều đần hết cả người.Lăng Thụ hỏi ả: "Xe này ở đâu ra?"

"Khi con về nó đã ở trong sân..."

Lăng Kiều Kiều nói: "Con tưởng rằng cha mua."

Dĩ nhiên không phải Lăng Thụ mua.Trương Tiểu Bình cũng đi ra, nghe thấy hai cha con đối thoại, kỳ quái theo: "Không phải ông mua?"

"Tôi làm gì có tiền."

"..."

Ba người đưa mắt nhìn nhau một hồi.Trương Tiểu Bình đột nhiên đưa mắt nhìn về phía gian phòng Sơ Tranh.Vừa rồi cô cầm chỗ vải kia..."

Không phải là nó đưa về chứ?"

Trương Tiểu Bình chỉ chỉ phòng.Lăng Kiều Kiều nghe xong liền phản bác: "Làm sao có thể, chị ta lấy đâu ra tiền mà mua, con từng nghe nói, cái mới này rẻ nhất cũng phải hơn 200."

"Chú Lăng Thụ, nghe nói nhà chú mua xe đạp à."

Bên ngoài sân đột nhiên có một cái đầu thò vào ngó nghiêng, thấy trong sân thật sự có một chiếc xe đạp dựng ở đó, lập tức đi vào."

Chiếc xe này đẹp quá nha, còn mới thế nữa, chú Lăng Thụ, chú phát tài à?"

Lăng Thụ: "..."

Ông ta cũng không biết xe này từ đâu tới."

Làm sao cháu biết?"

Lăng Thụ hỏi người tới."

Trong thôn có người nhìn thấy Đại Nha nhà chú đạp xe về."

Người kia nói: "Sao thế, chú, chú còn muốn cất giấu à?"

Đáy lòng Lăng Thụ hơi lộp bộp một chút, thật sự là cô?Sắc mặt Lăng Kiều Kiều đã hoàn toàn chìm xuống, đáy lòng ghen ghét xen lẫn phẫn nộ."

Chú, cho cháu cưỡi đi một vòng thôi?"

Lăng Thụ kéo người kia đi ra ngoài: "Hôm nào cho cháu cưỡi, cháu mau về nhà ăn cơm đi."

"Chú, đừng nhỏ mọn như vậy mà, cháu chỉ chạy một vòng thôi! !"

"Mau về đi."

Lăng Thụ túm người ra khỏi sân, đóng cửa sân lại.Ba người đối mặt với xe đạp trong sân, thần sắc quỷ dị không nói lên lời.Cuối cùng là Lăng Thụ đi gõ cửa phòng Sơ Tranh.Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới mở cửa: "Làm gì?"

Giọng điệu thiếu nữ lãnh đạm, toàn thân đều lộ ra một cỗ lãnh ý, Lăng Thụ vốn đã chuẩn bị xong lời định nói, trong nháy mắt như bị kẹt lại.Bây giờ ông ta đối mặt với đứa con gái này, luôn có một loại cảm giác e ngại.Lăng Thụ: "Bên ngoài...

Xe đạp, là của con à?"

"Phải."

Sơ Tranh dựa vào cửa, lạnh như băng nhìn ông ta."

Con...

Lấy tiền ở đâu ra?"

"Mắc mớ gì tới ông?"

"..."

Một hồi lâu Lăng Thụ mới nói: "Có phải con làm chuyện gì bên ngoài rồi không?"

"Cho dù tôi làm chuyện gì, cũng không liên lụy đến ông được, yên tâm."

Ầm!Cửa phòng đóng sập lại, Lăng Thụ bị cửa quạt cho một mặt.-Lăng Thụ ra ngoài, Trương Tiểu Bình và Lăng Kiều Kiều liền xông tới."

Nó lấy đâu ra tiền?"

Lăng Thụ lắc đầu.Trương Tiểu Bình chanh chua hừ một tiếng: "Không phải nó ở bên ngoài làm chuyện không thể lộ ra ánh sáng gì đó chứ?"

"Chuyện không thể lộ ra ánh sáng là gì?"

Lăng Kiều Kiều hỏi."

Tôi nghe nói, thôn bên cạnh, có một đứa con gái, ở bên ngoài làm những chuyện kia..."

"Bà nói bậy bạ gì đó!"

Lăng Thụ nhíu mày, thấp giọng quát một tiếng."

Tôi nói bậy?"

Trương Tiểu Bình tuyệt không sợ Lăng Thụ quát: "Chỉ cái này mới có tiền nhanh, bằng không thì ông nói xem nó lấy đâu ra tiền?

Đây cũng không phải là số lượng nhỏ! !"

Lăng Thụ: "..."

Sơ Tranh lấy đâu ra tiền, một nhà ba người Lăng Thụ, chắc chắn là không nghĩ ra được.Nhưng mà một đêm này, ba người này đều không ngủ được.Ngày hôm sau Sơ Tranh thức dậy, phát hiện bánh xe đạp bị người xì hết hơi rồi.Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.Sơ Tranh xách theo nước không biết đã để bên ngoài bao lâu, thừa dịp Lăng Kiều Kiều rời phòng, trực tiếp tạt lên giường ả.Lăng Kiều Kiều trở về nhìn thấy giường mình ướt đẫm, còn bốc lên mùi hôi thối, lập tức hét lên một tiếng."

Kiều Kiều, sao thế?"

Trương Tiểu Bình cách cửa sổ hô một tiếng."

Mẹ! !

Cha! !"

Lăng Kiều Kiều hét lên.Trương Tiểu Bình và Lăng Thụ nhanh chóng chạy ra, vây đến cửa phòng Lăng Kiều Kiều."

Sao thế sao thế?"

"Mẹ nhìn xem! !"

Lăng Kiều Kiều chỉ vào giường mình, tức đến muốn khóc: "Con chỉ rời đi có một hồi, đã biến thành thế này!"

Trương Tiểu Bình ngửi được mùi hôi thối kia, ôi một tiếng: "Ai làm ra đây?"

"Còn có thể là ai, chỉ có một mình chị ta ở đây."

Lăng Kiều Kiều chỉ vào Sơ Tranh, trong mắt tràn đầy oán giận.Cửa sân đã đóng rất chặt.Thời gian ngắn như vậy, còn có ai có thể làm được!"

Lăng Sơ Tranh, mày muốn làm gì hả! !"

Trương Tiểu Bình lửa giận ngập trời vọt tới trước mặt Sơ Tranh: "Mày tạt ướt giường em gái mày làm gì?"

"Không phải."

Ta không có, đừng nói lung tung!"

Mày còn giảo biện!"

Sơ Tranh chậm rãi nói: "Bà trông thấy tôi tạt?"

"Kiều Kiều chỉ rời đi một hồi như thế, không phải mày thì là ai?"

"Đây chỉ là phán đoán chủ quan của bà, không có chứng cứ."

"? ?"

Trương Tiểu Bình nghe không hiểu.Sơ Tranh chậm rãi tiếp tục nói: "Các người không có ai trông thấy là tôi tạt, chính là không có chứng cứ, cho nên chuyện này không liên quan đến tôi."

Trương Tiểu Bình trừng lớn mắt: "Mày..."

Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Có bản lĩnh thì đi tố cáo tôi đi."

Trương Tiểu Bình: "..."

Trương Tiểu Bình không làm gì được Sơ Tranh, kéo Lăng Thụ gào."

Lăng Thụ, ông nhìn nó đi, thế này là thế nào, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích! !"

Lăng Thụ: "..."

Ông ta có thể cho lời giải thích gì?"

Đại Nha, sao con lại làm thế, con bé là em gái con..."

"Ông có chứng cứ rồi hãy nói là tôi làm, tôi sẽ thừa nhận."

Sơ Tranh nhìn Lăng Thụ: "Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung."

Ánh mắt thiếu nữ lạnh lẽo, đáy lòng Lăng Thụ hơi hồi hộp một chút.Giống như trong nháy mắt kia, có người bóp chặt yết hầu ông ta, làm ông ta không thể nói thêm một chữ nào nữa.Lăng Thụ quay đầu nhìn Lăng Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cha đi giặt cho con, đừng nóng giận."

"Cha!"

"Được rồi được rồi."

Lăng Thụ nói: "Con cũng không nhìn thấy là chị con làm mà phải không."

"Chính là chị ta! !"

Nước mắt Lăng Kiều Kiều ào ào rơi xuống."

Cha giặt cho con, cha giặt cho con."

Lăng Thụ nhanh chóng vào phòng thu dọn, Trương Tiểu Bình có chút sợ hãi Sơ Tranh, cho nên đi theo Lăng Thụ, trực tiếp ồn ào với Lăng Thụ.Ở thời đại trọng nam khinh nữ này, Lăng Thụ thích một đứa con gái như thế, đúng là không nhiều.Nếu như ông ta không bất công, đại khái cũng được cho là một người cha tốt.Sơ Tranh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lăng Kiều Kiều.Lăng Kiều Kiều oán độc trừng cô một cái.Sơ Tranh ấn lấy bả vai Lăng Kiều Kiều, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp bình tĩnh: "Ngoan một chút, bơm hơi xe đạp lên cho tôi.

Bằng không thì, tôi không ngại giúp cô giặt giường hàng ngày đâu."

Con ngươi Lăng Kiều Kiều co rụt lại.Sơ Tranh buông tay ra, rời khỏi sân ra ngoài, mặc cho Lăng Kiều Kiều ở phía sau nhảy chân la hét.-Lúc Sơ Tranh trở về, bánh xe đạp vẫn như cũ.Cửa phòng Lăng Kiều Kiều đóng kín, Trương Tiểu Bình và Lăng Thụ đều xuống ruộng làm việc rồi.Ở cái này nhà, Lăng Kiều Kiều không cần xuống ruộng.Trước kia chỉ có nguyên chủ cùng theo xuống ruộng kiếm ngày công.Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp trở về phòng.Ngày thứ hai giường của Lăng Kiều Kiều lần nữa gặp nạn.Lần này một nhà ba người ngay cả bóng Sơ Tranh cũng không tìm được, tất nhiên cũng không có cách nào tìm cô lý luận.Ngày thứ ba y nguyên như thế.Ngày thứ tư...
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1434: Ký sự thập niên 70 (9)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Cuối cùng Lăng Kiều Kiều không chịu được nữa, mặc kệ ả khóa cửa kiểu gì cũng vô dụng.Ả chắc chắn sẽ có thời gian rời khỏi phòng, chỉ cần vừa rời đi trở về sẽ biến thành thế này.Nước kia càng ngày càng thối, Lăng Kiều Kiều cảm thấy trên người mình cũng có mùi đó rồi.Cho nên ngày thứ năm Lăng Kiều Kiều bơm bánh xe đạp của Sơ Tranh lại như cũ-Sơ Tranh đi lên huyện thành lấy quần áo, thay quần áo trên người, tâm tình Sơ Tranh sảng khoái hơn không ít, đút tay trong túi, đi đường cũng mang gió.【. . .】Bệnh gì đây không biết.Sơ Tranh đến chợ phiên mua một vài thứ, cô thấy thời gian cũng không sớm nữa, chuẩn bị trở về.Khi Sơ Tranh chờ xe, có một bác gái đi tới bắt chuyện với cô: "Cô gái, cô đi đến đâu vậy?"

Sơ Tranh liếc bà ta một cái, không lên tiếng.Đi ra ngoài, không nói chuyện với người xa lạ.Lỡ như là ăn vạ thì sao! !Nhưng bác gái này rất kiên nhẫn: "Nhìn cô tuổi không lớn lắm, đã có đối tượng chưa?"

Sơ Tranh vẫn mặt lạnh không lên tiếng."

Cô gái à, chỗ tôi có không ít chàng trai tốt, nếu không tôi giới thiệu cho cô một đối tượng nhé?"

Sơ Tranh: "..."

Hắc!Bà mối à!Bây giờ bà mối đều lên đường cái trực tiếp mai mối à?Thật sự là tùy tiện tìm vợ trên đường cái.Bà mối còn rất chuyên nghiệp, lấy ra một cái khăn tay, đưa mấy tấm ảnh đen trắng phía trong ra cho Sơ Tranh xem."

Cô gái cô xem một chút, có nhìn trúng người nào không?"

Sơ Tranh dùng dư quang nhìn lướt qua, mấy người đàn ông trên tấm ảnh, nói thật đều lớn lên rất đẹp trai.Thời đại này tự do yêu đương cũng không tính là nhiều, đa phần vẫn nhờ vào giới thiệu, cho nên cũng không thể nói dáng dấp người ta đẹp trai thì nhất định đã có đối tượng.Nhưng mà...Xe tới.Sơ Tranh lên xe, bác gái cũng theo sau, Sơ Tranh trực tiếp ngồi xuống chỗ chỉ có một ghế, bác gái đành phải ngượng ngùng ngồi xuống đằng sau.Bây giờ đường xóc nảy đến kịch liệt, Sơ Tranh cảm giác mông cũng sắp không giữ được nữa rồi.Bà mối phía sau kia có lẽ đã tìm được đối tượng mới, đang cần mẫn nói không ngừng.Phiền.Sơ Tranh an vị ở ngay phía trước, không muốn nghe cũng không có cách nào.Cô gái kia rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, hỏi không ít.Sơ Tranh cũng nghe theo một chút.Nhưng mà càng nghe càng thấy không thích hợp, bà mối này nói điều kiện ở phương nam tốt như thế, nếu thật sự muốn tìm đối tượng, thì không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả.Sao lại cần tìm trên đường lớn?Sơ Tranh quay đầu nhìn bà mối một chút, bà mối đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành, tiến lên muốn nói chuyện với cô.Sơ Tranh hờ hững quay đầu đi.Bà mối: "..."

Xe chậm chạp dừng lại, bà mối dẫn cô gái đằng sau xuống xe, đồng thời xuống xe còn có hai gã đàn ông thân hình cao lớn.Xe chậm chạp khởi động, mấy người kia bị ném ở phía sau.Sơ Tranh nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, hai gã đàn ông kia không gần không xa bám theo cô gái và bà mối.Sơ Tranh quay đầu lại.-Bà mối dẫn cô gái đi trên đường nhỏ, cô gái kia rõ ràng hơi sợ hãi."

Vẫn còn rất xa à?"

"Ở ngay phía trước, không xa không xa."

Bà mối chỉ vào phía trước: "Cháu xem, qua bên kia là tới rồi."

Cô gái nhìn theo hướng bà mối, mơ hồ trông thấy có kiến trúc, mới hơi yên tâm một chút.Cô ấy quay đầu nhìn ra phía sau một chút."

Thím, hai người phía sau sao cứ đi theo chúng ta mãi vậy?"

Bà mối nhìn ra phía sau một chút, không để ý chút nào: "Có thể là người trong thôn thôi."

Đáy lòng cô gái có chút hoảng hốt: "Tôi không đi nữa đâu, tôi phải về."

Bà mối kéo cô gái: "Đừng mà, đã tới đây rồi, đi xem một chút là được rồi, lát nữa thím đưa cháu về."

"Tôi không đi."

Cô gái lắc đầu, muốn tránh khỏi bà mối rời đi.Nhưng lực tay bà mối khỏe đến lạ kỳ, hai gã đàn ông đằng sau, thấy bọn họ lôi kéo, trực tiếp chạy tới.Hai gã đàn ông cũng không nói nhiều, trực tiếp ấn lấy cô gái."

Các người làm gì vậy...

Cứu mạng..."

"Đừng để cô ta kêu!"

Bà mối đứng bên cạnh nói.Một gã đàn ông trong đó lập tức che miệng cô gái lại, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh 'ưm ưm'.Mấy người này rõ ràng đã sớm có dự mưu, dây thừng gì đó cũng đã mang.Trói cô gái lại, chặn miệng, rồi kéo người sang con đường nhỏ bên cạnh.Ba người này quẹo qua một góc cua, đột nhiên liếc thấy phía trước có bóng người.Ba người đồng thời ngừng lại.Bên kia là một cô gái, ngồi ở trên tảng đá ven đường, chân hơi cong lại, trong tay nắm một cây cỏ, khẽ khua đi khua lại."

Ô ô ô..."

Cô gái bị trói nhìn thấy người, lập tức ô ô la lên.Cứu mạng! !Bà mối nhận ra người bên kia, chính là cô gái mặt không chút cảm xúc mà trước đó bà ta bắt chuyện không thành công.Dù thế nào cũng không nghĩ tới, lại có thể trông thấy cô ở đây.Sơ Tranh buông chân đặt trên tảng đá xuống, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ: "Các người bán người à?"

Ba người: "..."

Giọng điệu này tựa như đang hỏi bọn họ bán rau củ à vậy.Hai gã đàn ông nhìn bà mối, rõ ràng bà mối này mới là chủ đạo."

Cô ta chỉ có một mình, bắt cả cô ta lại luôn."

Bà mối âm trầm nói.Mục tiêu của bà mối vốn chính là Sơ Tranh, ai biết Sơ Tranh không để ý tới bà ta, lúc này bà ta mới thay đổi vị trí mục tiêu.Kết quả bây giờ người này lại đưa tới cửa.Sơ Tranh lung lay cỏ trong tay, bình tĩnh nhìn người được bà mối ra lệnh, đang đi về phía cô.Người kia ỷ vào thân hình mình cao lớn, trực tiếp muốn bắt lấy cánh tay Sơ Tranh.Cỏ trong tay Sơ Tranh đánh về phía người kia.Một cọng cỏ mà thôi, người kia hoàn toàn không có phòng bị.Nhưng khi cỏ kia đánh vào người, biểu cảm của người kia đột nhiên biến đổi lớn, giống như bị thứ gì đó mang theo gai nhọn đâm một cái, vừa đau vừa lạnh.Người kia hít sâu, lui lại một bước, ánh mắt liếc qua mơ hồ nhìn thấy ngân mang che trên cỏ.Ngân mang lóe lên, lần nữa đánh về phía gã...-Năm phút sau.Sơ Tranh thả cô gái kia ra.Cô gái bị dọa cho phát sợ, ngồi bệt dưới đất, hung hăng khóc."

Không phải lần nào cũng may mắn như thế, có thể gặp được tôi."

Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, lạnh như băng nói."

Cảm ơn...

Cảm ơn..."

Cô gái nghẹn ngào nói lời cảm ơn.【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】Sơ Tranh đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói: "Khóc xong rồi thì đứng lên."

An ủi?An ủi là không thể nào an ủi.Cô ta cũng không phải thẻ người tốt của ta, ta an ủi cô ta làm gì.Cô gái lúc này đại khái chính là muốn người khác an ủi một câu, co lại khóc: "Em run chân."

Lá gan nhỏ như vậy, mà còn dám đi cùng người xa lại chạy tới xem mắt đối tượng.Nửa ngày sau, Sơ Tranh phun ra một câu: "Vậy cô ngồi đi."

Cô gái: "..."

-Bà mối và hai người kia nằm trên bãi cỏ bên cạnh, Sơ Tranh lôi người ra ngoài, dùng dây thừng trói chắc lại."

Đứng lên."

Sơ Tranh đạp một người trong đó một cước."..."

Người kia bất động.Gã bị đánh thành thế này, làm sao đứng lên nổi?Đứng không nổi! !Sơ Tranh cũng mặc kệ, dữ dằn uy hiếp: "Không nổi tôi giết chết ông."

"..."

Ba người đỡ nhau đứng lên, Sơ Tranh dắt bọn họ đi lên phía trước như dắt heo.Cô gái vẫn ngồi ở ven đường, thấy Sơ Tranh đi rồi, cô ấy lập tức đứng lên."

Chị, chị chờ em một chút."

Cô gái đuổi kịp Sơ Tranh, trên mặt còn mang theo nước mắt."

Chị, chị dẫn bọn họ đi đâu vậy?"

"Bán."

"? ? ?"

Ba người đằng sau cũng giật mình một cái, sợ hãi nhìn cô gái phía trước.*Tiểu tiên nữ: Các ngươi không bỏ phiếu ta sẽ bán các ngươi đi!Tiểu thiên sứ: ...

Ngươi có phải là người không?Tiểu tiên nữ: Vì phiếu ta có thể không phải.Tiểu thiên sứ: ...
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1435: Ký sự thập niên 70 (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh bán người cho đồn công an, đơn giản làm xong khẩu cung, đi từ đồn công an ra.Cô ngửa đầu nhìn sắc trời.Xong rồi.Không về được nữa.Từ trên trấn đến trong thôn chỉ có mấy chuyến xe như thế, bỏ lỡ là không có nữa.Ngày hôm sau Sơ Tranh mới về thôn.Cô gặp phải Từ Đại Vĩ ở cửa thôn.Từ Đại Vĩ đi cùng người khác, dường như đang chuẩn bị ra khỏi thôn.Người bên cạnh chọc chọc Từ Đại Vĩ.Từ Đại Vĩ lại không có biểu tình gì, trực tiếp đi lướt qua Sơ Tranh.Từ sau ngày chia tay kia, Từ Đại Vĩ cũng không hề đi tìm cô.Đại khái là không bỏ được mặt mũi, chủ nghĩa đại nam tử quấy phá."

Đại Vĩ, hai người sao thế?"

Đồng bạn của Từ Đại Vĩ tò mò hỏi gã."

Chia tay rồi."

"Vì sao?"

Lúc này mới hẹn hò được bao lâu chứ?"

Sao tôi biết được."

Từ Đại Vĩ nói: "Cô ta đột nhiên muốn chia tay với tôi."

"...

Vậy trước đó hai người tiến triển đến bước nào rồi?"

"Có thể tiến triển đến bước nào, chúng tôi vừa kết giao, tay cũng chưa nắm."

Từ Đại Vĩ trầm mặt nói."...

Vậy thì thật đáng tiếc.

Cô ta là người xinh đẹp nhất trong thôn chúng ta đấy."

Những thanh niên trí thức bọn họ, lúc trước còn đánh cược xem ai có thể theo đuổi được cô ấy.Không nghĩ tới cuối cùng Từ Đại Vĩ lại thành công."..."

Từ Đại Vĩ không nói chuyện.Đồng bạn tiếp tục nói: "Nói mới nhớ, cậu trông thấy không, quần áo cô ta mặc trên người, hình như là sợi tổng hợp gì đó, còn có trước đó không phải nghe nói cô ta chạy xe đạp về à?

Sao cô ta lại có biến hóa lớn thế nhỉ?"

Từ Đại Vĩ nhíu mày.Đồng bạn không có ý tốt suy đoán: "Cậu nói, không phải là trèo lên người giàu có nào đó trên trấn rồi chứ?"

Lời này Từ Đại Vĩ nghe vào.Ngẫm lại hành vi gần đây của cô, cùng những thứ kia, Từ Đại Vĩ cảm thấy có mấy phần đạo lý, đáy lòng có lửa giận sinh sôi.Đồng thời cũng hối hận, khi kết giao, nên đem gạo nấu thành cơm cho rồi.-Sơ Tranh một đêm không về, vừa mới vào cửa, liền nghe thấy Trương Tiểu Bình đang mắng mỏ với Lăng Thụ.Lời kia không phải lời tốt lành gì.Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, âm thanh bên trong đột nhiên ngừng lại.Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình đồng thời nhìn về phía cổng."

Đại Nha, đêm qua con đi đâu?"

Lăng Thụ lên tiếng hỏi."

Trên trấn."

"Trên trấn?

Con ở chỗ nào?"

Lăng Thụ truy vấn.Trương Tiểu Bình ở bên cạnh mắt trợn trắng, rõ ràng không tin cô ở trên trấn.Sơ Tranh không đáp.Lăng Thụ: "Con là một đứa con gái, đêm không về ngủ là kiểu gì?

Nếu để cho người bên ngoài biết, thì bọn họ sẽ nói về con thế nào hả?"

Sơ Tranh không thèm để ý đến Lăng Thụ, trực tiếp vào nhà đóng cửa lại.Giọng nói lanh lảnh của Trương Tiểu Bình xuyên qua khe cửa truyền vào: "Đúng là hỏng quá đi thôi, còn chút dáng vẻ của con gái không, không biết xấu hổ!"

Lăng Thụ nói vài câu, nhưng giọng nói rất thấp, hoàn toàn bị Trương Tiểu Bình che lấp.-Chuyện Sơ Tranh ban đêm không về ngủ, không biết sao lại truyền ra trong thôn.Trong lúc nhất thời có một số lời đồn đại không tốt truyền tới.Sơ Tranh vừa ra khỏi cửa là có thể trông thấy có người dùng ánh mắt khác thường nhìn cô."

Bà nhìn đồ nó mặc kìa... nhà Lăng Thụ này làm gì có tiền như vậy, tôi thấy tám phần là sự thật rồi."

"Cái gì là sự thật?"

"Chính là...

Có người nói, nó ở bên ngoài làm loại chuyện đó."

"Loại chuyện nào?"

"Chính là loại chuyện đó đó."

"..."

Quần chúng bát quái đồng loạt hút khí."

Không thể nào?"

"Sao mà không thể?

Nếu không phải như thế, thì nó lấy đâu ra những thứ này, còn có xe đạp kia nữa, Lăng Thụ có thể mua được sao?"

Sơ Tranh đi quan bên cạnh đám người này, tiếng thảo luận lập tức nhỏ xuống.Sơ Tranh đột nhiên dừng lại, đi qua phía bọn họ.Cô gái mặt không biểu cảm, hai tay đút trong túi, mấy người phụ nữ lại hơi sợ hãi, đều lui về phía sau.Sơ Tranh trực tiếp ngồi xuống tảng đá bên cạnh.Khí thế đại mã kim đao kia, dọa đến một đám phụ nữ lặng ngắt như tờ.Đám người: "..."

Tay Sơ Tranh đặt trên mép đá, nhìn bọn họ không chớp mắt."

Tại sao không nói nữa?

Nói ra để tôi nghe một chút xem."

Nếu như người khác gặp phải việc này, chắc chắn sẽ đến lý luận với bọn họ, rồi sau đó phát triển thành cãi nhau.Bọn họ có nhiều người như vậy, còn sợ cãi không thắng một người à?Nhưng người này. . .Đi lên ngồi trước mặt bọn họ, bảo bọn họ nói trước mặt cô?Chưa từng gặp loại thao tác này, mấy đồng chí bát quái đều có chút đần độn."

Đi đi đi..."

Có người bắt đầu rút lui.Những người khác thấy thế, cũng dồn dập rút lui theo, tốc độ kia, giống như sợ Sơ Tranh xông lên kéo bọn họ vậy."

Chị, chị đừng để ý đến những người này, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm, chỉ biết tám chuyện linh tinh."

Lăng Mai từ rất xa trông thấy Sơ Tranh ngồi cùng đám phụ nữ kia, nhanh như chớp chạy tới an ủi Sơ Tranh."

Cái gì?"

"Chính là những người kia..."

Sơ Tranh không hiểu: "Liên quan gì đến chị."

Lăng Mai: "..."

Cô ấy quan sát Sơ Tranh một hồi lâu, thấy thần sắc cô trấn định, giống như thật sự không quan tâm.Lăng Mai cũng không nói nữa.Lời đồn đại trong thôn lan nhanh, lập tức có vài tên tiểu lưu manh bắt đầu không an phận với Sơ Tranh.Có người thì dùng lời nói mạo phạm, có người lại nhân cơ hội động tay động chân.Loại người này bình thường cuối cùng đều nằm trên đất gọi chị.Về sau không biết làm sao, đám người này bắt đầu bám theo phía sau mông Sơ Tranh, chị dài chị ngắn bắt đầu gọi loạn.Sơ Tranh: "..."

Ta không có dự định thu tiểu đệ.Cho nên cô lại đánh người thêm một trận.Có người đại khái chính là...

Cô càng đánh tôi, tôi càng thích.Sơ Tranh: "..."

Ta mở ra BUFF hấp dẫn người xấu sao?Ta là người tốt mà!Từ khi bọn họ đi theo Sơ Tranh, độ bàn tán của Sơ Tranh ở trong thôn lại càng cao hơn.Cái gì cũng nói được.Trương Tiểu Bình ngày nào cũng ở trong nhà chửi đổng, Lăng Thụ cũng lạnh mặt lạnh mày với Sơ Tranh, bày biện một vẻ mặt 'giáo dục' nói chuyện với cô.Sơ Tranh căn bản không để ý đến bọn họ, làm theo ý mình.-"Chị, chị... em nói cho chị biết một chuyện."

Lăng Mai vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn thấy phía sau Sơ Tranh là tổ hợp đoàn thể ác bá bất lương trong thôn, bước chân khựng lại, sợ hãi đứng ở đằng xa.Sao gần đây chị luôn đi cùng bọn họ vậy nhỉ?"

Chuyện gì."

Sơ Tranh đi qua phía Lăng Mai.Lúc này Lăng Mai mới tiến lên: "Chị, vừa rồi em nghe thấy Lăng Kiều Kiều nói với người ta, Trương Tiểu Bình muốn gả chị đến thôn bên cạnh."

Sơ Tranh không nghĩ tới lần này động tác của Trương Tiểu Bình lại nhanh như vậy, còn chưa tới thời gian trong kịch bản, đã chuẩn bị gả cô đi."

Gả cho ai?"

Lăng Mai lắc đầu: "Em không biết...

Lăng Kiều Kiều không nói, nhưng em nghe giọng điệu của nó... có lẽ không phải người tốt lành gì, chị, làm sao bây giờ?"

Trương Tiểu Bình là mẹ kế, có thể tìm cho chị đối tượng tốt gì được?"

Trong lòng chị nắm chắc."

Sơ Tranh lấy ra một nắm kẹo đường cho cô ấy, vỗ vỗ bả vai cô ấy, bảo cô ấy mau về đi."

A, chị..."

Sơ Tranh phất phất tay, mang theo tổ hợp đoàn thể ác bá bất lương trong thôn rời đi.Lăng Mai: "..."

Lăng Mai cúi đầu nhìn kẹo đường trong tay, là kẹo hoa quả và kẹo sữa, thứ này cũng chỉ sau tết cô ấy mới được ăn một hai viên.Sơ Tranh vừa ra là đã một nắm?Lăng Mai nhìn về hướng Sơ Tranh rời đi.Mấy thanh niên vây quanh cô gái cãi nhau ầm ĩ, cô gái hai tay đút trong túi, đi đường phách lối lại tự tin.Nhiều người như vậy, cô vẫn nổi bật nhất.Điệu bộ này, làm Lăng Mai nhớ tới bộ phim chiếu bóng chú cô ấy từng dẫn cô ấy đi xem, rất giống đại lão xã hội đen dẫn theo tiểu đệ ra ngoài.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1436: Ký sự thập niên 70 (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh về đến nhà, Trương Tiểu Bình đang nói chuyện với một người đàn bà.Thấy cô trở về, hất hất cằm về phía cô.Ánh mắt người đàn bà kia như X quang, trên dưới dò xét cô một phen, lấy ánh mắt chọn lựa hàng hóa gật đầu."

Có thể, bà chọn ngày đi, tôi sẽ lo liệu chuyện này."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Trương Tiểu Bình đưa người ra ngoài, mụ ta nhìn Sơ Tranh một chút, khó có khi không mắng, lắc mông vào phòng.Sơ Tranh trực tiếp đi theo người đàn bà kia ra ngoài, chặn người ở vùng dã ngoại hoang vu."

Cô. . .

Cô làm gì?"

Lúc này sắc trời dần tối, Sơ Tranh giống như thổ phỉ, người đàn bà có chút sợ hãi.Sơ Tranh hỏi bà ta: "Trương Tiểu Bình nói gì với bà?"

". . .

Nói. . .

Hôn sự của cô đó."

Người đàn bà nói: "Cô yên tâm, gả. . ."

"Bà là bà mối?"

Sơ Tranh cắt đứt lời bà ta.Người đàn bà gật đầu: "Đúng thế."

Sơ Tranh hỏi bà ta: "Bà biết đối phương là ai, bà cảm thấy ông ta xứng với tôi không?"

Người đàn bà: ". . ."

Diện mạo của Sơ Tranh như thế, làm sao có thể xứng được.Nhưng mà người ta cho nhiều tiền, hơn nữa Trương Tiểu Bình đã đồng ý, chỉ cần việc này thành, sẽ chia cho bà ta thêm một khoản tiền.Cho nên lúc này bà mối bắt đầu trợn mắt nói mò.Thổi phồng người ở thôn bên cạnh lên như thiên tiên vậy."

Tốt như vậy, sao bà không gả?"

"Ôi cô gái này, cô nói lung tung gì đó, tôi đã từng này tuổi rồi! !"

Sơ Tranh: "Ông ta lớn hơn tôi mười mấy tuổi, bà cũng dám đến nói.

Tuổi này của bà cũng chẳng sai biệt nhiều lắm, có vấn đề gì?"

". . ."

Này có thể giống nhau sao?Đàn ông lớn hơn phụ nữ mười mấy tuổi không tính là quá bất hợp lí.Nhưng phụ nữ lớn hơn đàn ông mười mấy tuổi, đó không phải là làm trò cười sao?Khắp nơi hoang vu, bóng đêm dần dần bao phủ người trước mặt.Hình dáng của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, toàn thân đều lộ ra cỗ lãnh ý, tựa như cảm giác hơn nửa đêm đột nhiên gặp phải quỷ. . .

Không biết gió từ đâu thổi tới, phất qua phần gáy bà mối, bà ta giật mình một cái, toàn thân đều nổi da gà.Bà mối che lấy cánh tay: "Cô gái, đây là mẹ cô tìm tôi, tôi chỉ là người làm mai mà thôi. . ."

Sơ Tranh tới gần bà mối: "Bà muốn kiếm tiền?"

Bà mối: ". . ."

Nếu bà ta không muốn kiếm tiền, thì phải làm nghề này làm gì."

Tôi cho bà một vụ làm ăn."

Sơ Tranh ra hiệu bà mối đi qua.Bà mối hơi chần chờ, cô gái này âm trầm, đáy lòng bà ta hoảng sợ.Nhưng mà Sơ Tranh chặn trên con đường duy nhất bà ta có thể đi, bà mối chỉ có thể tiến tới.Nghe xong Sơ Tranh nói, bà mối thốt ra: "Làm vậy không phải quá thất đức sao?"

"Bà còn biết thất đức?"

Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm: "Khi bà làm mối cho tôi, sao lại không biết?"

". . ."

Bà mối bị Sơ Tranh nói đến mặt đỏ tới mang tai.Sơ Tranh lấy ra rất nhiều tiền giấy đặt trong tay bà mối: "Đây là tiền đặt cọc, làm thành, gấp mười chỗ này."

Bà mối mượn ánh sáng nhạt, nhìn rõ tiền Sơ Tranh nhét tới, con ngươi lập tức sáng lên.Gấp mười. . .Bà ta phải mai mối cho bao nhiêu người, mới có thể có được nhiều tiền như vậy chứ? !"

Làm được không?"

"Được được được, nhất định sẽ thành."

Bà mối thấy tiền sáng mắt, lập tức vỗ ngực cam đoan.Sơ Tranh lui lại, ra hiệu bà ta có thể đi.Bà mối cất khoản tiền lớn, mừng khấp khởi rời đi.-Sơ Tranh trở về làng, bà mối muốn đi tắt về thôn bên cạnh, không phải đi con đường lớn bình thường, Sơ Tranh giẫm lên con đường không dễ đi lắm, đi rất chậm rãi.Ngay khi cô đi đến nơi chồng chất cỏ khô trong làng, chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của Lăng Kiều Kiều."

Đừng như thế. . ."

Giọng nói vừa nũng nịu lại vừa thẹn.Còn có tiếng quần áo sột soạt.Sơ Tranh nghe thấy Lăng Kiều Kiều đè ép thanh âm hỏi: "Có người đến thì làm sao bây giờ?"

"Lúc này, sẽ không ai không có việc gì mà chạy sang bên này đâu."

Giọng nói này Sơ Tranh cũng quen tai, chính là đối tượng tiền nhiệm kia của cô —— Từ Đại Vĩ.Không nghĩ tới Lăng Kiều Kiều và Từ Đại Vĩ thông đồng với nhau sớm như thế. . .Khó trách nguyên chủ vừa lấy chồng, Lăng Kiều Kiều đã ở cùng Từ Đại Vĩ."

Thật sự không có ai đến chứ?"

"Không có ai, em yên tâm đi."

Lăng Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, bị Từ Đại Vĩ cắt đứt, tiếp đó chỉ còn lại những âm thanh không thể miêu tả.Nơi chồng đống cỏ khô này xác thực rất nghiêng, một bên khác chính là nghĩa địa trong thôn, xác thực sẽ không có ai rảnh rỗi đến đây đi dạo.Bà mối kia muốn đi tắt, tăng thêm vừa rồi trời vẫn chưa tối hoàn toàn, thế nên mới đi bên này.Sơ Tranh đứng đấy nghe một lát, hai người rất nhanh tiến vào chủ đề chính.Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, bên kia Từ Đại Vĩ đã xong việc.Sơ Tranh: "? ? ? ?"

Lúc này mới có một tẹo thế?Đại Vĩ này không được nha! !Sơ Tranh không tiếp tục ở lại, lặng yên không tiếng động rời đi.Khi cô đi đến một cái sườn dốc, phía trên đột nhiên có âm thanh truyền đến, ào ào, giống như có thứ gì đó lăn xuống.Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thứ đồ vật đen sì, lăn từ phía trên xuống.Sơ Tranh giật mình, vội vàng tránh sang bên cạnh.Ùm ——Vật kia trực tiếp lăn vào trong ao nước bên cạnh.Sơ Tranh: ". . ."

Thứ đồ gì!Làm ta sợ muốn chết!Ao nước không sâu, vật kia đập xuống biên giới, không chìm xuống.Sơ Tranh đứng một lúc, chậm rãi chuyển tới, khom người dò xét.Trong nước là người, lúc này một chút động tĩnh cũng không có, cũng không biết có còn sống không.Bây giờ ta nên tranh thủ thời gian chuồn đi nhỉ?Sơ Tranh đi về phía trước hai bước, lại quay về."

Làm người tốt!"

Cô hít sâu một hơi, khom người xuống dưới, muốn xem một chút xem người này đã chết chưa.Chết thì cô mau chóng chạy thôi."

Đại Nha?

Bên kia là Đại Nha à?"

Tay Sơ Tranh vừa duỗi sang bên kia, thì đột nhiên có một âm thanh truyền tới.Đại Nha cái đầu nhà ông!Sơ Tranh quay đầu nhìn, chỉ thấy trên một con đường khác, một người đàn ông vác cuốc đi xuống.Mắt thấy người đàn ông sắp xuống tới nơi, Sơ Tranh theo bản năng ấn người kia vào trong nước.Nếu như người này chết, mẹ nó không phải ta sẽ trở thành người bị tình nghi sao?"

Đại Nha cháu làm gì thế?"

Người đàn ông không tiếp tục đi xuống, đứng ở trên đó hỏi cô."

Giặt đồ."

Người đàn ông thò đầu ra nhìn một chút, có lẽ trông thấy có một đống đồ đen sì, đoán đó là quần áo.Nhưng muộn như vậy mà còn giặt quần áo?Người đàn ông nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ theo hướng quá bất hợp lý, vác cuốc đi lên trên: "Chú đi lấy chút cỏ khô về, cháu mau về đi, muộn lắm rồi."

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh nhìn người kia rời đi.Người cô ấn dưới tay bắt đầu giãy dụa, vươn tay sờ loạn bốn phía, muốn bắt được thứ gì đó.Còn sống kìa!Sơ Tranh lập tức buông tay, người kia nắm lấy đồ vật bên bờ, leo từ trong nước lên bên bờ."

Khụ khụ khụ. . ."【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Văn Thanh, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】Sơ Tranh: ". . ."

Nơi này trừ thôn dân có bối phận là chú của cô vừa rồi, thì cũng chỉ còn lại người trong hồ nước này.Như vậy vấn đề tới.Vừa rồi cô nhấn thẻ người tốt vào trong nước, thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy cô là người tốt sao?Bây giờ kéo ngược lại còn kịp không?Hiển nhiên không kịp nữa rồi, thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù kéo ngược lại cũng chỉ có thể kéo ngược lại đến sau khi hắn bị nhấn vào trong nước.Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh! !Thẻ người tốt có thể online mất trí nhớ không?Vương bát đản con chó điên này tuyệt đối là cố ý! !
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1437: Ký sự thập niên 70 (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥【 Tiểu tỷ tỷ. . .

Người bình thường sẽ không nhấn người ta vào trong nước như thế. 】 Vương Giả cảm thấy mình rất oan uổng.Người bình thường gặp phải loại chuyện này, mặc kệ sống hay chết, đều là kéo người lên trước đã.Đến chỗ cô, chính là trực tiếp nhấn xuống.Chuyện này trách ta sao?Sơ Tranh cũng rất đúng lý hợp tình: Vậy ta không nhấn xuống, lỡ như là người chết, chẳng phải ta cũng lạnh sao?【. . .】-Người trong nước giãy dụa leo lên bờ.Có lẽ là hết sức, hắn bò được một lúc, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Sơ Tranh: ". . ."

Hôn mê mới tốt.Nói không chừng hôn mê xong tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện phát sinh lúc trước nữa.Sơ Tranh kéo người tới.Bây giờ lại có một vấn đề. . .Cô nên đưa người đến đâu đây?Với tình huống trong nhà nguyên chủ, xách về còn không phải lật trời sao?Cuối cùng Sơ Tranh suy tư một lát, khiêng người đến nhà của một người trong tổ hợp thôn bá bất lương.Thân nhân của người này đã mất hết, chỉ ở một mình.Phòng ở mặc dù hơi cũ nát, nhưng dù cũng tốt hơn không có."

Chị, chị làm sao. . .

đây là ai vậy?"

Ánh sáng quá mờ, Lăng Quân chỉ nhìn thấy có người, không thấy rõ là ai."

Đưa vào."

Sơ Tranh phất phất tay."

A a a. . ."

Lăng Quân mau chóng chạy ra, đỡ người vào trong nhà.Đợi đến khi vào bên trong có ánh sáng, Lăng Quân mới nhìn rõ người này."

Đây. . .

Không phải là Văn Thanh kia sao?"

Lăng Quân kinh ngạc: "Chị, chị đưa hắn từ đâu tới vậy?"

"Cậu biết?"

"A, biết, thanh niên trí thức trong thành phố đến."

Lăng Quân gãi gãi đầu: "Ở ngay trong thôn chúng ta đấy, chị không biết sao?"

Sơ Tranh: ". . ."

Hình như có một người như thế, nhưng ký ức của nguyên chủ có chút mơ hồ, không phải rất sâu sắc."

Chị. . ."

Lăng Quân kéo Sơ Tranh ra ngoài: "Văn Thanh này độc lai độc vãng, những thanh niên trí thức cùng đến kia đều không chơi với hắn, bình thường cũng luôn âm u, chị đưa hắn đến đây làm gì."

". . ."

Hắn là thẻ người tốt của ta mà!"

Hỏi nhiều như vậy làm gì."

Sơ Tranh tức giận: "Tìm quần áo tới đây."

". . ."

Lăng Quân mau chóng đi tìm bộ quần áo tới."

Chị, chị. . ."

Sơ Tranh giơ tay, ra hiệu Lăng Quân đưa quần áo cho cô.Lăng Quân nắm lấy quần áo, vẻ mặt quỷ dị.Đó là nam. . .Sơ Tranh không cho phép cãi lời, hạ lệnh: "Đưa cho tôi, ra ngoài."

Lăng Quân: ". . ."

Chị mới là nữ trung hào kiệt nha! !-Văn Thanh đến đây cùng đám thanh niên trí thức trong thôn.Các thanh niên trí thức khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh của dân thành phố, nhưng mọi người đều có thể chấp nhận.Nhưng Văn Thanh này, từ sau khi đến thôn, nghe nói chưa có ai từng nghe hắn nói câu nào.Hoặc là nói, không có ai biết rốt cuộc hắn có biết nói chuyện hay không.Hỏi chuyện hắn, có thể sử dụng gật đầu và lắc đầu trả lời, hắn sẽ đáp một chút.Gật đầu và lắc đầu không giải quyết được, thì hắn sẽ không nhìn thẳng.Cho dù dáng dấp hắn thật đẹp, nhưng các cô gái trong thôn cũng không thích hắn lắm, nói trên người hắn có một loại âm khí âm u.Đoạn thời gian trước, còn có người trông thấy hắn uống máu động vật trên núi.Người ta bị dọa cho phát sợ, đều nói là hắn trúng tà.Người trong thôn đều cách hắn rất xa, ngay cả công việc cũng không phân cho hắn.Dù sao dùng lời của Lăng Quân mà nói, chính là người này không thích hợp.Sơ Tranh phát hiện trên người hắn có vết thương.Vết thương kia rõ ràng không phải do va chạm bình thường mà có, mà càng giống như bị người đánh hơn.Sơ Tranh thay xong quần áo, Lăng Quân đi từ bên ngoài vào."

Những vết thương trên người hắn cậu biết từ đâu ra không?"

Sơ Tranh vén quần áo lên, để Lăng Quân nhìn những viết máu đọng cũ mới giao thoa kia.Lăng Quân suy nghĩ một chút: "Hắn ở nhà chú Đại Tráng, đứa con kia của chú Đại Tráng tính khí nóng nảy, đánh người là chuyện thường xảy ra, có lẽ là bị hắn đánh, trước đó có người từng nhìn thấy."

Con trai chú Đại Tráng ở bên ngoài lăn lộn hai năm, học chút công phu quyền cước trở về.Tổ hợp thôn bá bất lương trong thôn, bình thường cũng không dám nhìn chính diện gã.Tổ hợp thôn bá bất lương ở trong thôn chỉ là khiến người ta chán ghét, còn chưa tới tình trạng người người căm hận.Nhưng con trai chú Đại Tráng thì không giống. . .So sánh một chút thì đại khái chính là tiểu lưu manh đầu đường gặp phải xã hội đen chân chính.Văn Thanh vẫn không tỉnh lại.Sơ Tranh cho Lăng Quân một chút tiền, bảo cậu ta đi lên trấn mua đồ."

Chị, muộn thế này không có xe nữa đâu!"

"Chạy xe đạp của tôi đi, trong sân, cậu tự lấy đi."

Sơ Tranh đưa chìa khóa xe đạp cho cậu ta.Sơ Tranh lại bổ sung một câu: "Gọi thêm người đi cùng cậu."

"Vâng! !"

Lăng Quân chạy nhanh như làn khói.-Văn Thanh mê man hơn nửa đêm, trời tờ mờ sáng mới tỉnh lại, hắn giơ tay sờ lên trán.Đau. . .Văn Thanh chầm chậm, cảm giác dễ chịu hơn một chút.Hắn đột nhiên giật mình phát hiện quần áo trên người không thích hợp. . .

Quần áo này, rõ ràng rộng hơn hắn rất nhiều, cũng cũ hơn nhiều.Đây là nơi nào?Văn Thanh quay đầu nhìn quanh, phòng đơn sơ, cơ hồ không có nhiều đồ dùng trong nhà.Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, có sương mù trôi nổi.Rèm bị người đẩy ra, một bóng người đi từ bên ngoài vào.Sắc mặt Văn Thanh kéo căng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tấm rèm bên kia, giống như ấu thú chấn kinh, phòng bị, cảnh giác, chán ghét. . .Người xuất hiện có chút vượt ngoài ý định.Là một cô gái, mặc quần áo xinh đẹp vừa vặn, tóc dài đen nhánh mềm mại tùy ý xõa sau ót, theo bước đi của cô, khẽ bay bay về phía sau.Cho dù màu da không phải đặc biệt trắng, nhưng cũng có thể từ ngũ quan nhìn ra cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.Văn Thanh ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm cô."

Tỉnh rồi à."

Sơ Tranh đi qua, không quan tâm chút nào đến sự phòng bị và cảnh của Văn Thanh, đưa chén trong tay tới: "Uống nước trước đi."

Ánh mắt Văn Thanh rơi vào trong chén, chỉ là một chén nước trong.Sơ Tranh bưng nửa ngày Văn Thanh cũng không nhận, cô trực tiếp đặt ở bên cạnh, cũng mặc kệ hắn có uống hay không.Văn Thanh nhớ kỹ cô. . .

Đêm qua cô ấn mình vào trong nước. . .Văn Thanh cúi đầu quan sát quần áo trên người mình.Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, im ắng chỉ vào quần áo của mình.Sơ Tranh hiểu rõ hắn hỏi gì, thẳng thắn nói: "Tôi thay, anh thấy nơi này còn có người khác sao? ?"

". . ."

Văn Thanh hơi trừng lớn mắt, giống như không thể tin được, một cô gái như cô, lại đi thay quần áo cho hắn.Có chút thẹn thùng nào không!Nghĩ đến toàn thân trên dưới mình đều có thể bị cô nhìn qua, sắc mặt Văn Thanh cực kỳ kém.Văn Thanh lập tức bước xuống giường, vừa giẫm lên mặt đất, đầu choáng váng một trận, lại ngã về.Trên mặt hắn không có chút huyết sắc nào, nhìn hơi dọa người."

Anh sao thế?"

Vừa rồi Văn Thanh ngồi không cảm thấy khó chịu như vậy, lúc này đứng lên, lại cảm thấy toàn thân không có khí lực gì, rất choáng. . .Sơ Tranh đi tới, giơ tay sờ trán hắn.Văn Thanh chấn kinh, cả người ngửa ra sau, vừa hung vừa ác trừng mắt nhìn cô.Nhưng mà dung mạo của Văn Thanh nghiêng về khuynh hướng âm nhu, còn mang theo chút đáng yêu.Cho nên lúc này nhìn, càng giống như con sói con bị người ta tóm lấy, muốn lộ ra răng nanh, nhưng lại bị người ta nhấn về không thể động đậy, chỉ có thể nhe răng trợn mắt, biểu hiện ra sự hung ác của mình.Sơ Tranh lười nói nhảm, kéo cánh tay hắn, cưỡng ép lôi người trở lại, giơ tay bao trùm lên trên trán hắn.Lần này Văn Thanh cách Sơ Tranh rất gần.Thậm chí có thể ngửi được mùi hương u lãnh nhàn nhạt trên người cô. . .Rất thoải mái.Thậm chí còn làm Văn Thanh cảm thấy có chút quen thuộc và an tâm.***Có ai nhớ cái tên Văn Thanh này từng xuất hiện ở đâu không ( ಠ ಠ )
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1438: Ký sự thập niên 70 (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Phát sốt..."

Sơ Tranh ấn hắn nằm trở về: "Đừng lộn xộn."

Văn Thanh muốn ngồi dậy."

Anh còn động thêm cái nữa, tôi sẽ lột sạch anh."

"..."

Văn Thanh cứng lại ở đó.Sơ Tranh buông hắn ra, đi ra bên ngoài, cô vén rèm cửa lên, lại quay đầu: "Anh dám chạy, để tôi bắt được anh, anh liền chết chắc."

-Văn Thanh nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, hắn chống người dậy, chậm rãi di chuyển về phía cổng.Hắn đẩy rèm ra, bên ngoài là nhà chính.Bên trong nhà chính cũng không có thứ gì, Văn Thanh trực tiếp đi tới cửa.Hắn thử mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa lại.Văn Thanh chuyển tới bên cạnh, chuẩn bị rời đi từ cửa sổ.Nhưng cửa sổ không phải bị khóa cứng, thì chính là rất cao rất hẹp, cho dù leo lên cũng không ra được.Văn Thanh hành động một lát như thế, cả người đã mệt mỏi đến mức ra một thân mồ hôi.Hắn chống tường đi về gian phòng vừa rồi, ngồi ở bên giường.Không biết qua bao lâu, Văn Thanh nghe thấy tiếng mở cửa.Sơ Tranh dẫn người vào, chỉ vào Văn Thanh: "Xem cho hắn."

Người tiến vào nhìn thấy Văn Thanh, ôi một tiếng, vội vàng lui ra bên ngoài.Sơ Tranh dùng một tay giữ chặt người: "Chạy cái gì?"

"Cậu cậu cậu ta..."

Trong làng đều nói người này trúng tà đó! !Sơ Tranh trực tiếp đưa tiền."..."

Sơ Tranh cũng là vận khí tốt, thầy lang vừa vặn ở trong thôn còn chưa rời đi, nếu cô đến chậm chút nữa, người này sẽ đi mất.Hiển nhiên thầy lang cũng từng nghe qua những chuyện liên quan tới Văn Thanh, cũng đã gặp hắn.Nếu không phải Sơ Tranh cho nhiều tiền, thầy lang làm sao dám ở lại.Văn Thanh rất kháng cự người này, không chịu phối hợp.Như thú nhỏ bị chọc giận, móng vuốt răng nanh tất cả đều lộ ra, toàn thân đều là gai.Sơ Tranh trực tiếp bắt người tới, ấn vào trong ngực, kéo tay hắn, cho thầy lang bắt mạch."

Ngoan, đừng sợ."

Sơ Tranh ôm hắn, ấn lấy đầu hắn để hắn tựa lên bả vai mình, thật lòng cam đoan: "Sẽ không ai thương tổn anh."

Thân thể Văn Thanh cứng ngắc, nhưng cuối cùng cũng không giãy giụa nữa.Thầy lang chẩn mạch cho hắn, lại kiểm tra thân thể một chút."

Bị lạnh... tôi kê cho cậu ấy chút thuốc, cô dựa theo đó mà bốc thuốc là được rồi."

Bây giờ thầy lang đều là trung y, tay nghề truyền thừa qua đời đời kiếp kiếp.Đương nhiên, thuốc tây đối với người của thời đại này mà nói, cũng hơi đắt, đảm đương không nổi.Thầy lang viết xong phương thuốc, ánh mắt liếc về phía hai người.Sơ Tranh bình thản ôm người, nhận lấy phương thuốc, lại lấy từ trên người ra một chút tiền: "Chuyện ngày hôm nay..."

"Tôi không biết gì cả, không biết gì cả."

Thầy lang muốn nhận tiền.Sơ Tranh giơ tay lên, tay thầy lang rơi vào khoảng không."

Nếu để tôi nghe thấy người bên ngoài nói lung tung, thì ông cẩn thận một chút cho tôi."

Cô gái tuổi không lớn lắm, nhưng khí thế toàn thân kinh người, làm cho người ta không rét mà run.Thầy lang cam đoan: "Tôi chỉ xem bệnh, không tám chuyện, không tám chuyện."

Tay Sơ Tranh hạ xuống, thầy lang vội vàng nhận lấy tiền."

Đi đi."

"A."

Thầy lang nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.Sơ Tranh ôm Văn Thanh không buông tay: "Muốn ngủ thêm một chút nữa không?"

Trên người người này đều không có nhiều thịt, cảm giác như chỉ toàn sờ được xương cốt.Không biết trước kia sống những ngày như thế nào...Thẻ người tốt chính là thảm như vậy đó.Thật lâu sau Văn Thanh mới lắc đầu, hắn lần tìm tay Sơ Tranh, đẩy cô ra.Sơ Tranh buông hắn ra, Văn Thanh liền cách xa cô một chút, mím môi không nói lời nào.Sơ Tranh đứng dậy, xoa xoa mái tóc rối bời của hắn: "Vậy anh ngồi đây đi, tôi cho người đi bốc thuốc cho anh."

Tóc này còn rất mềm.Sờ thêm chút nữa.Trước khi Văn Thanh nổi giận, Sơ Tranh thấy đủ thì thôi, cầm phương thuốc rời đi.Văn Thanh lại xuống dưới nhìn một lần, vẫn là khóa cửa.Văn Thanh: "..."

Chỗ này có lẽ vẫn còn ở trong thôn, chỉ là Văn Thanh không biết là nhà ai...Văn Thanh đang nghĩ ngợi, cửa lại mở ra.Lăng Quân và một thanh niên xách đồ vật tiến vào."

A, cậu đã tỉnh rồi à...

Chị đâu?"

Văn Thanh thấy cửa mở, phản ứng đầu tiên chính là chạy ra ên ngoài.Lăng Quân giật mình, hô lên với thanh niên bên cạnh: "Giữ chặt hắn!"

Người này là do chị đưa đến đó, làm một thôn bá đã từng bị giáo dục qua, sao có thể để hắn chạy chứ! !"

A!"

Thanh niên kêu thảm một tiếng, muốn động thủ, bị Lăng Quân giữ chặt."

Đừng đánh, chị mang đến."

Lăng Quân kéo Văn Thanh về bên trong: "Cậu đừng chạy mà, chị trở về mà cậu không có ở đây, tôi bàn giao thế nào, tôi không muốn bị đánh."

Người thanh niên kia đứng ở bên ngoài vung tay: "Móa nó, sao hắn lại cắn người! !"

Văn Thanh bị giam về bên trong phòng.Lúc này hắn mới phát hiện căn phòng này cũng có cửa, có thể khóa lại.Hiệu quả cách âm của loại phòng này rất kém, hắn có thể nghe rõ người bên ngoài nói chuyện."

Hắn không phải Văn Thanh kia sao?"

"Đúng vậy đó."

"Chị mang hắn về làm gì?

Muốn chơi à?"

Thanh niên không che đậy mồm miệng."...

Tôi làm sao biết, nhưng mà đúng là đẹp thật, so với Từ Đại Vĩ kia còn đẹp hơn nhiều."

"Chị đi đâu rồi?"

"Không biết, chắc là đi ra ngoài..."

"Tôi làm chút đồ ăn trước đã."

"Mẹ!

Có thuốc không?

Mẹ nó cắn chảy máu luôn này, hắn không có bệnh gì chứ!"

-Khi Sơ Tranh trở về, Lăng Quân và một tiểu đồng bọn khác đã ăn no, uống nước ừng ực."

Chị, chị về rồi."

"Chị, ôi may mà chị về rồi, chị nhìn xem hắn cắn em này! !"

Thanh niên lập tức để lộ vết cắn trên cánh tay ra cáo trạng."...

Cậu chọc hắn làm gì?"

"Hắn muốn chạy mà."

Thanh niên nói: "Lăng Quân bảo em giúp ngăn cản, em thấy bộ dáng của hắn như không có lực công kích gì, làm sao biết hắn lại động khẩu chứ!"

Sơ Tranh giật mình trong lòng: "Chạy?"

"Không, nhốt bên trong kia kìa."

Lăng Quân chỉ chỉ phòng.Sơ Tranh thở phào, đưa thuốc cho bọn họ: "Đi nấu thuốc."

"Chị, chị bệnh à?"

"Cậu thấy tôi giống bị bệnh?"

Đang êm đẹp rủa ta làm gì!"..."

Không giống.Vậy thì chính là cho người bên trong kia uống.Lăng Quân nhận lấy thuốc: "Chị, chị ăn không?"

"Tôi không ăn thuốc."

Ta lại không có bệnh, ăn thuốc cái gì.Lăng Quân: "Không phải, em hỏi chị có ăn cơm không..."

"Đã mua đủ đồ về rồi chứ?"

"Mua rồi."

Lăng Quân vội vàng xách đồ ra: "Đều ở đây cả."

Sơ Tranh mở những thứ kia ra, lấy quần áo ra trước, sau đó lại lật những thứ khác ra, nhét những thứ không cần thiết cho Lăng Quân: "Nấu chút cháo, những thứ này các cậu tự chia đi."

Sơ Tranh cầm đồ vật vào nhà, Văn Thanh ngồi trong góc giường, mặt chôn ở trong đầu gối.Sơ Tranh buông quần áo xuống: "Thay quần áo."

Văn Thanh ngẩng đầu lên từ trong đầu gối, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa."

Anh khỏe lên tôi sẽ để anh đi."

Sơ Tranh nói.Ánh mắt Văn Thanh quay lại, dường như đang hỏi cô có phải thật hay không."

Thay quần áo."

Sơ Tranh chỉ vào quần áo.Một hồi lâu sau Văn Thanh mới chuyển từ bên kia tới, cầm quần áo, hắn nhìn Sơ Tranh, ra hiệu cô ra ngoài."

Tôi đều đã nhìn qua, anh sợ cái gì?"

Văn Thanh siết chặt tay cầm quần áo, hốc mắt có chút phiếm hồng, rõ ràng đang tức giận.Trong tiếng gầm gừ của Vương Giả, Sơ Tranh bị ép từ bỏ dự định giúp hắn thay, lui ra phía sau một bước, rời phòng.
 
(Quyển 8) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 1439: Ký sự thập niên 70 (14)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Quần áo là kiểu dáng Tôn Trung Sơn rất mới lạ, quy quy củ củ mặc trên người Văn Thanh, cực kỳ vừa người, làm tinh thần hắn nhìn như phấn chấn hơn không ít.Sơ Tranh đưa thuốc cho hắn trước: "Uống thuốc trước."

Văn Thanh nhìn bát thuốc đen như mực kia, không nhận."

Muốn tôi đút?"

Văn Thanh: "..."

Hắn mau chóng nhận lấy thuốc, nhưng mà vẫn không uống."

Nhanh lên."

Văn Thanh nhắm chặt hai mắt, một hơi uống hết thuốc.Vị đắng lan tràn trong khoang miệng và trong cổ họng, vị đắng kia, giống như có thể lan tràn đến trong lòng.Sơ Tranh lấy từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo đường, mở lòng bàn tay ra đưa tới trước mặt hắn.Kẹo đường đủ mọi màu sắc, có vị hoa quả, cũng có kẹo đường vị sữa...Thật lâu sau Văn Thanh cũng không có động tĩnh, hắn chậm chạp ngẩng đầu, dùng ngón tay chỉ vào mình.Chỗ sâu trong đáy mắt lóe lên bối rối vì thụ sủng nhược kinh.Sơ Tranh trực tiếp chọn lấy một viên, lột ra nhét vào trong miệng hắn.Vị ngọt của kẹo rất nhanh lan tràn ra, xua tan vị đắng.Sơ Tranh thả chỗ còn lại vào trong lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay hắn: "Ăn hết thì nói với tôi."

Sơ Tranh cầm bát ra ngoài, Văn Thanh cúi đầu nhìn kẹo đường trong lòng bàn tay.Thật lâu sau mới chậm chạp xiết chặt.-Lăng Quân đưa cháo vào cho Văn Thanh, lần này Văn Thanh ngược lại rất phối hợp, ngoan ngoãn uống cháo.Uống cháo xong, Văn Thanh nhìn về phía cổng.Lăng Quân nhìn hắn, lại nhìn ngoài cửa, không biết Văn Thanh đang nhìn cái gì.Lăng Quân không hiểu liền hỏi: "Cậu nhìn cái gì thế?"

Văn Thanh không đáp, cứ mắt không chớp nhìn ra phía cổng."

Cậu muốn đi?"

Lăng Quân suy đoán: "Thế thì không thể được, chị nói rồi, cậu phải dưỡng bệnh tốt mới có thể đi."

Con ngươi Văn Thanh quay vòng, chậm chạp gục đầu xuống.Lăng Quân gãi gãi đầu: "Cái kia, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài.

Có việc gì thì cậu gọi tôi."

Văn Thanh nhẹ gật đầu.Lăng Quân mau chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài.Văn Thanh nghe thấy tiếng khóa cửa, biểu cảm của hắn có chút thay đổi, chậm chạp đứng dậy ngồi trở lại bên giường, lấy từ trong túi ra một ít kẹo, chọn lấy một viên lột ra.Thuốc và cơm của Văn Thanh đều là Lăng Quân đưa tới, một ngày sau đó Văn Thanh đều không nhìn thấy Sơ Tranh.Ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bệnh trạng của Văn Thanh dường như không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ngược lại bắt đầu ho khan, có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.Lăng Quân là một ông lớn, ngay từ đầu căn bản không để ý, cho là chẳng mấy chốc sẽ tốt.Nhưng càng xem càng thấy không đúng, cậu ta mau chóng đi gọi Sơ Tranh tới.Sơ Tranh tới, Văn Thanh nằm ở trên giường, thần sắc mệt mỏi."

Vì sao không nói với tôi sớm hơn?"

"...

Chị, em không biết sẽ trở nên nghiêm trọng như thế."

Cậu ta sinh bệnh cũng sẽ nghiêm trọng một hai ngày, nhưng rất nhanh sẽ tốt lên.Làm sao biết hắn lại như vậy...Hơn nữa nếu chị quan tâm hắn, sao không đến thăm chứ! !Chuyện này trách cậu ta sao? !Thôn bá biểu thị rất ủy khuất.Sơ Tranh đỡ Văn Thanh dậy: "Đưa đến bệnh viện."

Cái tên lang băm kia!

Lấy của cô nhiều tiền như vậy, mà chữa người thành thế này đây!"

Chị, muộn như vậy rồi, chúng ta đi thế nào?"

Xe cũng không có.Đây là một bệnh nhân.Sơ Tranh đạp xe đi, để Văn Thanh ngồi đằng sau: "Có thể ôm chắc tôi không?"

Văn Thanh ôm eo Sơ Tranh, cả người đều ép trên người cô, một hồi lâu sau mới gật đầu.Bóng đêm đậm đặc, Văn Thanh dựa trên người Sơ Tranh, tiếng gió phất qua bên tai.Hắn đột nhiên vươn tay, giơ lên trong không khí.Gió xuyên qua đầu ngón tay hắn...Sơ Tranh kéo tay hắn về: "Muốn chết à?

Rơi xuống té chết tính cho ai?"

Ta mẹ nó còn phải xuống dưới nhặt mi!Văn Thanh không làm gì nữa, an tĩnh ôm Sơ Tranh.-Thiết bị của bệnh viện huyện không được tốt lắm, nhưng so với thầy lang mà nói, thì vẫn chuyên nghiệp hơn rất nhiều."

Không có phòng bệnh đơn độc?"

Một phòng bệnh chỗ này tận bốn năm người ở..."

Không có, phòng bệnh đang rất thiếu thốn."

Y tá nói."

Thêm tiền cũng không được?"

"Bây giờ không làm đặc quyền giai cấp."

Y tá truyền cho Văn Thanh một bình thuốc, bàn giao Sơ Tranh trông coi hắn, sau đó vội vàng rời đi.Sơ Tranh ngược lại cũng không phải nhất định muốn phòng bệnh đơn độc, cô chỉ nghĩ có lẽ thẻ người tốt cần yên tĩnh một chút.Nhưng Vương bát đản đều yên tĩnh như gà, không phát nhiệm vụ.Có lẽ là nơi này thật sự không cho phép làm đặc quyền.Sơ Tranh nhìn Văn Thanh, hắn đã ngủ rồi.Sơ Tranh kéo rèm qua, đi đến bên cạnh ngồi xuống, giơ tay nắm chặt cánh tay không truyền dịch của hắn.-Văn Thanh mơ thấy ác mộng.Giữa lúc mê man giật mình tỉnh lại, ngửi được mùi nước khử trùng khó ngửi trong không khí, trần nhà trên đỉnh đầu cũ kỹ, pha tạp vết tích màu đen và màu vàng.Ngón tay Văn Thanh khẽ động, phát hiện bị người đè ép.Hắn quay đầu nhìn thấy cô gái đè lên tay hắn, nằm ở bên cạnh.Văn Thanh không dám động nữa, sợ đánh thức cô.Trong phòng bệnh dần dần náo nhiệt lên.Có người ra ra vào vào, còn có người nói chuyện lớn tiếng, tiếng cười đùa không ngừng.Sơ Tranh bị làm cho không ngủ được nữa, cô khẽ động đầu, tầm mắt xốc lên, ánh mắt lạnh lùng đối đầu với ánh mắt Văn Thanh.Hai người im ắng đối mặt một lát, Sơ Tranh chậm chạp ngồi dậy, chống đỡ giường, ngồi xuống bên cạnh hắn.Trước tiên giơ tay sờ trán hắn.Văn Thanh chỉ an tĩnh nhìn cô, hai người cầm tay cũng không buông ra, giống như hai người đã quên mất."

Hết sốt rồi."

Sơ Tranh nói: "Có muốn ăn gì không?"

Văn Thanh lắc đầu."

Vậy tôi đi ăn."

Thật đói.Đêm hôm khuya khoắt phải chạy xa như vậy, còn giày vò hơn nửa đêm nữa, bây giờ cô cần tiếp tế.Văn Thanh: "..."

Sơ Tranh buông tay Văn Thanh ra, trước tiên gọi bác sĩ đến xem cho hắn một chút, ở ngoài hành lang gặp tổ hợp thôn bá bất lương vội bắt chuyến xe sớm tới.Sơ Tranh bảo bọn họ đi vào thăm Văn Thanh, cô đi ra ngoài ăn cơm trước.Lăng Quân mang người phần phật đi vào.Mặc dù đều là thanh niên, nhưng thân hình ai cũng cao to, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh hơn không ít.-Sơ Tranh ăn sáng xong, cầm bánh bao đóng gói trở về, đưa cho bọn Lăng Quân.Lăng Quân nhìn người trên giường: "Hắn không ăn sao?"

Sơ Tranh: "Hắn nói không đói bụng."

"Ách..."

Lăng Quân gãi gãi đầu, chia đồ ăn cho những người khác.Văn Thanh cứ vậy nhìn bọn họ ăn, mới vừa rồi còn không cảm thấy đói, nhưng lúc này ngửi được mùi thơm, hắn lại cảm thấy hơi đói.Văn Thanh túm lấy ga trải giường, ngón tay siết rồi buông, nới lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng trực tiếp nằm xuống, nghiêng người nhìn rèm.Sơ Tranh đến chỗ bác sĩ lấy báo cáo, tổng thể mà nói thì không có vấn đề gì lớn.Chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ, thiếu máu nghiêm trọng, nếu còn tiếp tục như thế, sẽ xảy ra chuyện."

Giọng nói của hắn có vấn đề gì không?"

Sơ Tranh hỏi bác sĩ."

Giọng nói?"

Bác sĩ nghi hoặc."

Hắn vẫn không nói chuyện, là không nói được hay là không nói?"

Bác sĩ nói: "Cái này phải kiểm tra..."

Sơ Tranh dẫn Văn Thanh đi kiểm tra, kết quả không có bất cứ vấn đề gì.Là chính hắn không muốn nói chuyện mà thôi.Sơ Tranh cầm báo cáo trở lại phòng bệnh, tổ hợp thôn bá bất lương ngồi thành hàng ở phòng bệnh, không ai nói chuyện.Văn Thanh cùng bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.Sơ Tranh trở về, ánh mắt Văn Thanh liền rơi trên người cô.Sơ Tranh đi qua ngồi xuống, thấy tinh thần hắn cũng không tệ lắm, liền lên tiếng hỏi hắn."

Anh ở nhà chú Đại Tráng?"

Văn Thanh gật đầu."

Con ông ta bắt nạt anh?"

Văn Thanh không gật đầu cũng không lắc đầu."

Đêm hôm đó một mình anh ở trên núi làm gì?"

Vấn đề này hiển nhiên là Văn Thanh không cách nào trả lời, Sơ Tranh đổi cách hỏi."

Có người bảo anh lên núi?"

Văn Thanh lắc đầu."

Chính anh tự lên núi?"

Văn Thanh gật đầu."

Chính anh tự rơi xuống?"

Văn Thanh gật đầu...

Một lát sau lại lắc đầu.
 
Back
Top Bottom