Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2320: Ngân Nguyệt Tế Ca (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi trên một cái bàn học, sau lưng dựa vào bức tường hơi gồ ghề, thiếu niên chôn đầu trong tóc cô.Trong không khí quanh quẩn một mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt.Răng cọ vào làn da và máu thịt, mang đến chút cảm giác nhói nhói và run rẩy, rồi chầm chậm tan trong gió mát thổi qua.Không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu.Trên môi vẫn còn dính một chút màu đỏ, làm hắn càng có mấy phần yêu diễm mị hoặc."

Cúi đầu."

Giọng của Sơ Tranh hơi trầm xuống.Ấn Bạch không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.Sau đó trên môi mát lạnh, Sơ Tranh bưng lấy mặt hắn, thay hắn dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên khóe môi.Khuôn mặt Ấn Bạch lập tức đỏ bừng lên, hai tay chống vào bàn, không dám nhúc nhích."

Chỗ này sẽ không có người tới chứ?"

"Yên tâm, rất ít người tới đây."

Tiếng nam nữ trò chuyện đột nhiên vang lên, Ấn Bạch bị kinh hoảng, hơi lui lại, đụng vào đồ vật đằng sau, phát ra động tĩnh không nhỏ."

Có người?"

"Tớ đi xem xem. . ."

Đây là một góc chết, chỉ có một con đường ra ngoài, cũng không có nơi nào khác để trốn cả, nếu có người đi qua thì nhất định sẽ trông thấy.Ấn Bạch che mặt, không muốn gặp người lắm.Sơ Tranh kéo người về ôm, Ấn Bạch khiếp sợ nhìn cô, người sau duỗi một ngón tay ra, đặt ở bên môi hắn: "Đừng nói gì thì cậu ta sẽ không nhìn thấy chúng ta."

"! ! !"

Rất nhanh có một nam sinh đi qua bên này, ngó dáo dác nhìn, Ấn Bạch cũng không dám thở mạnh, nhưng nam sinh kia cũng chỉ nhìn một chút rồi đi về."

Không có ai, chắc là do gió thổi thôi."

Hai người đến đây rõ ràng là tình nhân, lúc đầu vẫn còn cười cười nói nói ăn cơm trưa, nhưng mà đến phía sau thì không biết làm sao cuộc trò chuyện lại phát triển thành không thể miêu tả.Ấn Bạch giơ hai tay che mặt, lỗ tai đỏ bừng bị Sơ Tranh ôm.Mới đầu Sơ Tranh nghe còn thấy rất giống như mấy chuyện ấy ấy, nhưng đằng sau càng nghe càng thấy không thích hợp, sao lại nhắc đến công thức vật lý rồi?

Bây giờ ngưỡng cửa 404 đều phải cao như vậy sao?Cô bảo Ấn Bạch đợi ở đây, đi ra ngoài nhìn thoáng qua.Hai đứa ngốc kia vậy mà lại đang làm thí nghiệm. . .

Đề bài thí nghiệm.Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của hai người, thì có lẽ trong thời gian ngắn không kết thúc được, Sơ Tranh chờ một lúc, thật sự không còn kiên nhẫn nữa, nắm lấy cánh tay Ấn Bạch: "Ôm tôi."

Ấn Bạch nói cực nhỏ: "Làm, làm gì?"

"Nhảy xuống."

"! ! !"

Ấn Bạch còn nhớ rõ lúc cô cứu mình lần ấy, cũng là nhảy trên lầu xuống, loại cảm giác này. . .

Hơi đáng sợ."

Chúng ta đợi họ đi rồi hẵng đi không được sao?"

"Sợ?"

Ấn Bạch nhấp môi dưới, vẫn gật đầu.Ai cũng sợ hãi cả thôi.Cao vậy mà. . ."

Tin tôi."

Sơ Tranh vỗ ngực cam đoan: "Không làm anh ngã chết đâu."

Ta chuyên nghiệp lắm đấy!". . ."

Nội tâm của Ấn Bạch cực kỳ không muốn, nhưng lại không muốn làm trái lời Sơ Tranh, chỉ có thể cắn răng ôm chặt Sơ Tranh.Đạp lên biên giới sân thượng, lúc nhìn xuống sẽ có một loại cảm giác choáng váng, Ấn Bạch hoàn toàn không dám nhìn, trực tiếp nhắm mắt lại.Sơ Tranh liếc hắn một cái, sau đó nhảy xuống.Cảm giác mất trọng lượng khiến cho hắn ôm Sơ Tranh càng chặt hơn, cây cối vang lên tiếng sàn sạt, một giây sau hắn đã đạp trên đất bằng.Ấn Bạch hé mắt ra, nhìn mặt đất một chút trước, xác định mình đứng rất vững vàng, nhịp tim mới chậm nửa nhịp cuồng loạn lên.Ấn Bạch trở lại bình thường, quan sát xung quanh, phát hiện chỗ này cách tòa nhà kia rất xa, hắn vươn tay khua khua: ". . .

Sao cô nhảy xa vậy được?"

"Tôi là Huyết tộc."

Con ngươi Ấn Bạch hơi sáng lên: "Về sau tôi cũng có thể làm được sao?

Đây có phải là thuấn di không?"

Sơ Tranh bóp đầu hắn hai lần: "Ừ."

Ấn Bạch lập tức lâm vào trong ước mơ tốt đẹp, Sơ Tranh nhịn lại nhịn, mới không nói cho hắn biết con người chuyển đổi thành Huyết tộc, năng lực sẽ không giống như Huyết tộc được, loại kỹ năng như thuấn di này có lẽ không làm được.Sơ Tranh nhìn thiếu niên vì vui vẻ mà mặt mày rạng rỡ, khóe miệng hắn cũng không nhịn được mà cong lên."

Đúng rồi, trường này rất khó chuyển khoa, sao mà cô chuyển được?"

Thiếu niên đột nhiên quay đầu.Sắc mặt Sơ Tranh ngưng lại: "Tặng tòa nhà."

Thiếu niên trợn mắt há mồm: "A. . ."

Sơ Tranh dẫn hắn đi ra khỏi lối nhỏ này, người xung quanh nhiều lên, lời nói của thiếu niên trong nháy mắt trở nên ít đi, yên tĩnh để Sơ Tranh dắt hắn đi lên phía trước.Sơ Tranh rất nổi tiếng ở trường học, đi đâu cũng có người nhìn.Đương nhiên cũng không khoa trương giống như trong phim truyền hình, chẳng qua là hiệu suất quay đầu nhìn tương đối cao.Mà bây giờ cô còn nắm tay một chàng trai, lúc này người quay đầu nhìn càng nhiều hơn."

Bạn trai à?"

"Không nghe nói cô ấy có bạn trai mà."

"Đó là ai thế, cúi đầu không nhìn thấy mặt."

"Nắm tay thân mật như vậy, trừ bạn trai ra thì còn có thể là ai?

Nữ thần có chủ rồi hả trời!"

Tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vọt tới, thiếu niên cúi đầu xuống thấp hơn, tóc hắn vốn hơi dài, lúc này cúi đầu xuống, hoàn toàn chặn hết cả mặt."

Anh cúi đầu làm gì?"

"Tôi. . ."

Ấn Bạch nắm chặt Sơ Tranh tay: "Chúng ta đi nhanh lên đi."

"Vì sao?"

Sơ Tranh ngờ vực: "Anh sợ người khác nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau à?"

Ấn Bạch lập tức lắc đầu: ". . .

Không. . .

Không phải."

"Vậy là tôi không thể gặp người à?"

Ấn Bạch tiếp tục lắc đầu."

Anh sợ đám đông?"

Ấn Bạch tiếp tục lắc đầu.Vậy mi có bệnh gì đây?

Ta không xứng với mi à?"

Ngẩng đầu."

Ấn Bạch: ". . ."

"Nhanh lên."

Ấn Bạch cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu, Sơ Tranh rút tay ra, ôm lấy eo hắn, hơi dùng sức, khiến cho lưng hắn thẳng tắp."

Mẹ!"

Trong nháy mắt khi thiếu niên ngẩng đầu, trong đám người tuôn ra một tiếng chửi tục.Thiếu niên mặc đồng phục giống như họ, nhưng khi gương mặt hắn lộ ra, chẳng biết tại sao bộ quần áo kia lại giống như cao hơn cả mấy đẳng cấp.Gió nhẹ lướt qua mái tóc trên trán thiếu niên, lộ ra đôi mắt trong suốt xinh đẹp của hắn.Đây quả thật là vương tử điện hạ đi ra từ trong truyện tranh.Trước kia sao họ lại không phát hiện ra một kho báu như vậy chứ! !"

Đây là học sinh trong trường chúng ta sao?"

Có người hoài nghi."

Đồng phục là của trường chúng ta mà. . ."

"Không phải chuồn từ ngoài trường vào đấy chứ?"

Sơ Tranh giơ tay vuốt vuốt tóc mái trên trán hắn: "Anh không có nhiều tự tin với nhan sắc của mình lắm nhỉ?"

Ấn Bạch có hơi khiếp sợ, đảo mắt nhìn qua bốn phía, lại cấp tốc dời về, nhìn dưới mặt đất: "Chúng ta đi mau đi."

"Được, đi."

Sơ Tranh không dừng lại nữa, dẫn hắn rời đi.Nhưng đã có người chụp hình lại, rất nhanh đã bị người ta đăng lên diễn đàn của trường học.Chỉ một tiếng sau đã có người đào ra hắn là ai.Mà dù là bạn học của hắn, thì rất nhiều người cũng không biết hóa ra Ấn Bạch lại đẹp đến vậy.Ấn tượng của bạn học đối với hắn chính là luôn cúi thấp đầu, tóc có đôi khi rất dài cũng không cắt, dù sao nhìn rất kỳ quái.Lúc này tuôn ra ảnh chụp chính diện, bọn họ mới phát hiện mình đã bỏ qua kho báu gì rồi.Khi trên diễn đàn sôi trào, Sơ Tranh đang dẫn Ấn Bạch đi cắt tóc, tóc cắt ngắn đi, nhìn hắn có tinh thần hơn rất nhiều, cũng càng đẹp hơn.Sơ Tranh nhìn thấy ánh mắt khắp các nơi trong tiệm cắt tóc đưa đến, lại hơi hối hận.Kho báu nên giấu đi. . .Nhưng cũng chỉ hơi hối hận, cô vẫn thích dáng vẻ hắn tỏa ra ánh sáng khắp nơi, hắn như vậy, sẽ chỉ là của cô. . .
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2321: Ngân Nguyệt Tế Ca (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ngày hôm sau Sơ Tranh đi học cùng Ấn Bạch, bạn học trong phòng học đều sắp điên rồi.Bạn học học cùng lớp đột nhiên biến thành mỹ thiếu niên thì cũng thôi đi, mỹ thiếu niên còn có chủ rồi! !Nhân sinh đại khái chính là lên lên xuống xuống xuống xuống xuống xuống...Lúc vào học Sơ Tranh gần như chẳng nghe giảng gì, một tay chống cằm, một hồi thì nhìn giáo viên, một hồi lại nhìn Ấn Bạch đang nghiêm túc nghe giảng.Thiếu niên bị Sơ Tranh nhìn đến phát ngại, hơi dời sang phía cô: "Cô nhìn tôi làm gì?"

"Trừ anh thì tôi còn có thể nhìn ai nữa?"

Thẻ người tốt đẹp như vậy à!

Không nhìn thêm thì thua thiệt cho ta à.Ấn Bạch đỏ mặt: "Nghe giảng."

Sơ Tranh cực kỳ qua loa: "Đang nghe."

"..."

Lừa gạt ai chứ.Mười phút thì đã nhìn hắn mất chín phút rồi.Vành tai Ấn Bạch phiếm hồng, vội vàng quay về, nghiêm túc nghe giảng, vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, Ấn Bạch cũng thở phào."

Cô có hiểu bài không?"

Hắn chủ động tới gần Sơ Tranh, hỏi cô nội dung vừa rồi giảng: "Nếu như không hiểu thì tôi có thể giảng lại cho cô."

"Hiểu..."

Sơ Tranh hơi dừng lại: "Anh định giảng cho tôi ở đâu?"

"Ừm...

Nhà, nhà tôi đi."

Ấn Bạch nói xong lại lắc đầu: "Không được, có thể mẹ tôi sẽ về."

"Không bằng..."

Sơ Tranh tiến đến bên tai hắn.Ấn Bạch đầu tiên là mờ mịt, một lát sau chỉ còn lại xấu hổ.Hắn gấp sách vở lại, vội vàng rời khỏi phòng học.Còn rất nhiều bạn học chưa đi, thấy Ấn Bạch đi trước, dồn dập tò mò nhìn qua.Sơ Tranh trấn định thu thập hết đồ đạc Ấn Bạch quên lấy đi, cầm lên chuẩn bị rời đi."

Cạch -- "Trong sách rơi ra một phong thư màu hồng.Thứ đồ chơi này vừa nhìn đã biết là gì.Bầu không khí trong phòng học cũng vô cớ trở nên hơi căng thẳng.Sơ Tranh chỉ nhặt lên lật qua lật lại xem phong thư, rất nhanh đã nhét lá thư về trong sách cho Ấn Bạch."

Đó là thư tình à?"

"Cô ấy lại còn nhét về..."

"Hình như tớ thấy hoa khôi khoa nghệ thuật nhét vào á..."

Trong nam sinh có chút bất mãn: "Trước kia sao không thấy bọn họ ân cần thế nhỉ?"

Nữ sinh lập tức phản bác: "Nhan sắc chính là chính nghĩa!

Cậu biết cái gì."

"Đáng tiếc chính nghĩa có chủ rồi."

"..."

Nam sinh rất là phách lối: "Chỉ sợ chính nghĩa của các cậu vĩnh viễn sẽ không đến đâu, ha ha ha ha."

Các nữ sinh tức đến không nhịn nổi, đuổi theo nam sinh làm rùm beng một trận.Trong phòng học là tiếng cười nói nối tiếp nhau.-Sơ Tranh vốn cho rằng Ấn Bạch sẽ không đi quá xa, sẽ chờ mình, kết quả ra ngoài thì phát hiện không thấy người đâu cả.Sơ Tranh gọi điện thoại tới, vừa đổ chuông đã bị cúp.Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh tiếp tục gọi, càng tốt hơn , tắt máy luôn rồi!"..."

Không phải cô chỉ nói dạy trên giường thôi sao?

Lại không nói gì khác, đến mức thế sao?Sơ Tranh kéo đống nhóm chat ra, tùy tiện ấn vào một nhóm của trường học, ra tay phát một bao lì xì lớn, sau đó lại hỏi có ai trông thấy Ấn Bạch không.Dù sao ăn của người ta mà, rất nhanh đã có người nói hình như trông thấy Ấn Bạch đi cùng mấy nam sinh.Sơ Tranh tiếp tục phát lì xì trong nhóm, để báo cáo vị trí cụ thể của Ấn Bạch."..."

Mặc dù người trong nhóm chat cảm thấy cử chỉ này của Sơ Tranh rất khó hiểu, nhưng có bao lì xì dày, cũng không ai dám đưa ra nghi hoặc, nhìn thấy người lập tức báo cáo vị trí.-Một góc nào đó của trường học."

Nghe nói cậu và Sơ Tranh đang yêu nhau?"

Nam sinh ấn Ấn Bạch ngồi xuống ghế đá, từ trên cao nhìn xuống hắn."...

Không...

Không tính."

Ấn Bạch nhỏ giọng trả lời.Nam sinh kỳ quái: "Cái gì gọi là không tính?

Rốt cuộc cậu và cô ấy có đang yêu nhau không?"

"..."

Bởi vì Sơ Tranh cũng chưa từng nói gì về vấn đề yêu đương với hắn cả."

Không phải là giả chứ?"

Ấn Bạch: "...

Tôi cũng không biết."

Khóe miệng nam sinh khẽ co giật, quan sát Ấn Bạch một hồi: "Chậc...

Trước kia sao không phát hiện ra tiểu tử cậu còn đẹp thế nhỉ?"

Vừa cắt tóc đi đã như biến thành người khác.Nhưng tính cách thì vẫn giống vậy.Mấy nam sinh nhìn nhau vài lần, một nam sinh trong đó ngồi xuống sát bên Ấn Bạch."

Hôm qua bảo cậu chiếm chỗ giùm chúng tôi, cậu chạy đi đâu thế?

Chúng tôi tìm cậu mãi..."

"Xin...

Xin lỗi."

Ấn Bạch cúi đầu nói xin lỗi: "Bởi vì..."

"Bởi vì cái gì?"

Ấn Bạch nhấp môi dưới, bởi vì cô ấy không cho phép tôi đi, nhưng lời này hắn không thể nói."

Được rồi, việc này chúng tôi không so đo.

Nhưng tiểu tử cậu có bạn gái, cũng đừng quên mấy người bạn như chúng tôi chứ."

Nam sinh biết Ấn Bạch có tính cách gì, không hỏi tới, chỉ cười hì hì nói.Bên cạnh có người nói tiếp: "Đã có bạn gái rồi, dù sao cũng phải mời anh em đi ăn cơm đúng không?

Nói cho rõ xem sao mà cậu cua được nữ thần người ta thế!"

"Đúng đúng đúng!"

"Gọi cả bạn gái cậu đi đi, chúng ta là bạn, dù sao cũng phải giúp cậu kiểm định một chút chứ!"

Ấn Bạch: "..."

Thấy Ấn Bạch không đáp, sắc mặt cũng không tốt lắm, nam sinh sát bên hắn lập tức bất mãn nhíu mày: "Thái độ cậu kiểu gì thế, chúng tôi còn có thể hại cậu được à?

Với tính tình này của cậu, chúng tôi cũng chỉ sợ cậu ăn thiệt thôi, nếu không phải nể tình chúng ta là bạn bè, thì cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ quan tâm cậu chắc."

"Tôi..."

"Các cậu muốn đi đâu ăn?"

Một giọng nói đột ngột chen vào, làm cho tất cả mọi người dồn dập nhìn về nơi âm thanh truyền tới.Cô gái đút hai tay trong túi áo khoác đồng phục, mặt không cảm xúc nhìn sang phía bọn họ, khí chất thanh nhã lạnh lẽo, một ánh mắt giống như cũng mang theo ý uy hiếp, khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.Ấn Bạch thấy Sơ Tranh, phản ứng đầu tiên chính là đứng dậy, sau đó chạy qua phía cô."

Cô..."

Sơ Tranh kéo người ra phía sau: "Không phải các cậu vừa nói muốn ăn cơm sao, muốn ăn ở đâu?

Tôi mời."

Mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau vài giây, không ai nói tiếp.Ai biết cô lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa điệu bộ này...-Trên xe.Mấy nam sinh sắc mặt tái nhợt cứng đờ ngồi ở một bên, bên cạnh là vệ sĩ mặc đồ tây cao lớn vạm vỡ, bọn họ nào dám động.Không ai nói với bọn họ chị gái này có vệ sĩ mà!Ấn Bạch quen bạn gái gì thế này! !Mẹ nó đây là xã hội đen à! !Vừa rồi bọn họ nói không muốn đi ăn cơm, nhưng cô không nói lời nào đã gọi người kéo bọn họ lên xe, còn nói gì mà nếu là bạn của Ấn Bạch, cô mời cũng là chuyện nên làm, không cần khách khí.Giọng nói kia...

Làm gì giống mời đi ăn chứ?

Rõ ràng là mời bọn họ lên đoạn đầu đài.Sơ Tranh và Ấn Bạch ngồi ở một bên khác.Ấn Bạch nhìn Sơ Tranh, lại nhìn mấy nam sinh kia: "Cô không cần làm vậy, họ chỉ đùa..."

Sơ Tranh: "Không phải họ là bạn của anh à?

Tôi mời bạn anh ăn cơm, anh không vui sao?"

"Nhưng mà..."

Sơ Tranh nắm lấy bàn tay hắn, lạnh như băng nhìn người đối diện một chút, ngữ điệu lại không có chút chập trùng gì: "Bạn của anh cũng chính là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ chiêu đãi họ thật tốt."

Trong ấn tượng của Ấn Bạch, Sơ Tranh vẫn luôn có vẻ mặt như thế, giọng điệu cũng chưa từng có chập trùng gì, bình tĩnh lại lạnh băng, cho nên hắn căn bản không nghĩ nhiều.Chỉ có mấy người đối diện cảm thấy trong lời nói của Sơ Tranh có hàm ý, một cỗ dự cảm không tốt tự nhiên sinh ra.Họ muốn xuống xe!"

Hử?"

Vệ sĩ hung thần ác sát nhìn qua.Mấy nam sinh lập tức không dám động đậy nữa.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2322: Ngân Nguyệt Tế Ca (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Lực chú ý của Ấn Bạch đều đặt hết trên người Sơ Tranh, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của 'các bạn'.Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: "Có làm phiền cô không?"

"Không đâu."

Sơ Tranh thuần thục sờ đầu thiếu niên: "Chuyện của anh, đều không gọi là phiền phức."

Mà gọi là siêu cấp phiền phức!Ấn Bạch sao biết trong nội tâm Sơ Tranh nghĩ thế nào, nghe Sơ Tranh nói xong, mặt mày cong lên, giống như thở phào nhẹ nhõm vậy.Khi đến nơi, Ấn Bạch bị Sơ Tranh nửa ôm đưa vào một gian phòng, mấy nam sinh kia không vào cùng."

Họ không ăn cùng chúng ta sao?"

"Anh muốn họ phát hiện ra chuyện anh không thể ăn được đồ ăn à?"

Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Họ ở ngay phòng bên cạnh, không cần lo lắng."

"..."

Mặc dù Ấn Bạch cảm thấy không lễ phép lắm, nhưng cũng biết Sơ Tranh nói rất có lý.Hắn không thể ăn được cơm, nếu như ăn chung thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra...Hắn không nghi ngờ Sơ Tranh, ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn, giữa lúc đó Sơ Tranh từng đi ra ngoài một lần, nhưng trở lại rất nhanh.-Phòng ăn kế bên.Trên chiếc bàn rộng lớn chồng chất đủ loại đồ ăn, mỗi một món đều là trân phẩm mà bên ngoài rất khó tìm được.Lúc này lại chồng chất trên bàn như không cần tiền vậy.Mấy nam sinh sắc mặt trắng bệch ngồi đó, cũng không dám động một cái."

Mấy vị bạn học, mời dùng."

Vệ sĩ hung thần ác sát còn rất thân thiện: "Tiểu thư của chúng tôi có lòng mời các cậu ăn, ăn hết tất cả nha."

Âm cuối cùng giương lên, bị một người hung thần ác sát như vậy nói ra thì trông rất quỷ dị."...

Không, không ăn thì sẽ thế nào?"

Có nam sinh gian nan hỏi."

Không thế nào cả."

Vệ sĩ chặn ở ngay cửa: "Chỉ là phải phiền mấy vị bạn học tạm thời ở lại đây rồi."

"..."

A a a a, đây là xã hội đen!Ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ no bể bụng mất, nhưng không ăn thì không thể đi...Không biết ngồi bao lâu, cuối cùng có một nam sinh hạ quyết tâm, bắt đầu động đũa ăn.Cũng không thể ngồi khô ở đây mãi được mà?Có một người động thủ, những người khác cũng chỉ đành bắt đầu ăn.Sau khi ăn vào, có lẽ đời này bọn họ cũng không muốn nhìn thấy mấy món này lần nữa, đồ ăn giống như đè trong yết hầu.-"Chúng ta cứ đi vậy à?"

Ấn Bạch ngồi trong phòng ăn một lát, Sơ Tranh bảo hắn rời đi, hắn hơi sầu muộn: "Tôi đi nói với họ một tiếng."

"Họ đã đi rồi."

Sơ Tranh cầm áo khoác của hắn lên: "Đi thôi."

"Đi rồi?"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu: "Ừ, làm sao, không tin tôi?

Sợ tôi không chiêu đã tốt bạn anh à?"

"Không, không phải."

Ấn Bạch lắc đầu, không phải hắn không tin cô.Sơ Tranh vươn tay: "Vậy thì đi thôi?"

"...

Ừ."

Ấn Bạch nắm tay Sơ Tranh, ngoan ngoãn đi theo xuống lầu ra ngoài.Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy có một chiếc xe không đi theo, hắn hơi ngờ vực nhìn ra phía sau.Sơ Tranh dùng một tay kéo người vào lòng hôn, thiếu niên lập tức quên mất những chuyện khác, sắc mặt đỏ bừng chỉ chỉ phía trước."

Bọn họ không dám nhìn."

Huyết tộc phía trước rất thức thời kéo tấm che xuống.Sắc mặt Ấn Bạch càng đỏ hơn, nhưng cũng không phản kháng, mặc cho Sơ Tranh giày vò.Xe dừng lại bên ngoài khu chung cư của Ấn Bạch, Ấn Bạch xuống xe, gió mát phất qua gương mặt, xua tan đi chút khô nóng.Hắn chậm rãi thở ra một hơi.Thiếu niên cúi đầu, thấy Sơ Tranh không xuống xe, hơi chần chờ nói: "Không phải cô nói muốn học tập sao?"

"Hả?"

Sơ Tranh nhớ lại chuyện đào hố khi đi học.Cũng không muốn đâu.Cô chỉ muốn học tập 404 như thế nào thôi."

Anh muốn tôi lên trên à?"

"...

Cô không muốn thì thôi vậy."

Ấn Bạch nói hơi nhanh, sau đó lập tức quay người đi vào bên trong.Sơ Tranh suy nghĩ vài giây, vẫn cảm thấy thẻ người tốt quan trọng hơn, cho nên xuống xe đuổi kịp hắn: "Trong nhà có người không?"

Thiếu niên lắc đầu: "Không có."

"Ồ."

Sơ Tranh không rõ ý vị 'ồ' một tiếng, rõ ràng như cô không có ý gì cả, nhưng Ấn Bạch lại đỏ mặt.Ấn Bạch vẫn giấu chìa khóa dưới thảm."

Chìa khoá đặt ở đây có an toàn không?"

Ấn Bạch vừa mở cửa vừa nói: "Không sao, trong nhà không có vật phẩm gì quý giá."

Sơ Tranh từ ôm lấy hắn phía sau: "Anh không phải sao?"

Ấn Bạch ngừng tay vặn chìa khóa, gập ghềnh nói: "Cái...

Cái gì?"

"Anh là vật phẩm quý giá."

Sơ Tranh hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng thở ra: "Của em."

Một hồi lâu sau Ấn Bạch cũng không có phản ứng, Sơ Tranh đành phải cầm tay hắn mở cửa, dẫn người vào bên trong.Sơ Tranh vừa đóng cửa lại, thiếu niên đột nhiên quay người ôm lấy cô.Sơ Tranh bị đụng vào cửa nghe rầm một tiếng.Cô khẽ hít sâu, nhưng vẫn ôm lấy người trong lòng: "Sao thế?"

Ấn Bạch không lên tiếng, chỉ ôm cô thật chặt.Sơ Tranh dứt khoát ôm người lên ghế sofa, gian phòng không bật đèn, xung quanh là một vùng tăm tối.Sơ Tranh không dễ buông hắn xuống, dứt khoát trực tiếp ôm người ngồi trên đùi cô, bàn tay mơn trớn phần gáy hắn, rồi rơi xuống sống lưng: "Đang êm đẹp, sao thế?"

Hơi thở của Ấn Bạch nặng rồi nhẹ không có quy luật.Một hồi lâu sau, thiếu niên mới lên tiếng: "Cha mẹ tôi rất tốt với tôi, nhưng mà...

Tôi không cảm nhận được tầm quan trọng của mình."

Họ sẽ quan tâm đến hắn.Nhưng họ vĩnh viễn không thật sự dành ra chút thời gian để ở cạnh hắn.Công việc quan trọng hơn hắn.Cho dù hắn bị bệnh đến mức nằm viện, nếu như họ nhận được điện thoại liên quan đến công việc, thì vẫn sẽ để hắn lại bệnh viện một mình.Họ sẽ chỉ trích đối phương ở sau lưng, rằng không chăm sóc cho hắn thật tốt, không đi bệnh viện cùng hắn, chỉ trích đối phương bỏ lỡ cuộc họp phụ huynh.Nhưng một khi đối mặt với hắn, hai người lại dùng vẻ mặt ôn hoà, giống như những cãi vã đó đều là ảo giác của hắn.Sau đó lại lặp lại trình tự như trên."

Họ có yêu tôi không?"

Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, nhìn người trước mặt hỏi."..."

Vấn đề này Sơ Tranh không tiện trả lời lắm.Dù sao cô cũng không hiểu rõ cha mẹ Ấn Bạch..."

Sau này có em rồi."

Sơ Tranh thấp giọng nói: "Ở chỗ em, anh vĩnh viễn là quan trọng nhất."

Ấn Bạch cũng không thể nhìn rõ hình dáng của Sơ Tranh, nhưng hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt.Một hồi lâu sau, thiếu niên đột nhiên nghiêng người sang phía Sơ Tranh, chủ động hôn cô.Kỹ thuật của thiếu niên cực kỳ không lưu loát, giống như chỉ dựa theo bản năng mà làm ra hành vi vậy.Ấn Bạch chủ động đến hơi quá mức, cuối cùng Sơ Tranh ấn lấy hắn, hắn mới dừng lại."

Đi tắm đi."

Sơ Tranh vỗ vỗ lưng hắn.Thiếu niên xuống khỏi người Sơ Tranh, kéo vạt áo dúm dó, chạy vào phòng ngủ nhanh như chớp.Cửa phòng ngủ đóng lại, Ấn Bạch giơ hai tay bưng mặt, cảm giác xấu hổ lan tràn lên từ đầu ngón chân.Sao hắn có thể làm ra chuyện to gan như vậy...Ấn Bạch bụm mặt gần một phút, cuối cùng vỗ vỗ mặt, tìm quần áo ra, vào phòng tắm tắm rửa một phen.Tắm sạch rồi đi ra ngoài, đèn của phòng khách đã mở ra, Ấn Bạch đứng ở cửa nhìn qua, người kia dựa vào ghế sofa, dùng gối dựa đệm trước người, tay đang cầm bút, hình như đang viết gì đó.Ánh đèn vàng ấm áp rơi trên người cô, giống như khảm nạm ra cả một vầng sáng, cả người cô nhu hòa đi không ít.Ấn Bạch nhấp môi dưới, đứng ở cửa phòng do dự, không biết mình nên đi qua hay là không nên...

Đi qua rồi lại nói gì.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2323: Ngân Nguyệt Tế Ca (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ấn Bạch cứ đứng ở đó như vậy, đến khi Sơ Tranh quay đầu phát hiện ra hắn, gọi hắn qua.Ấn Bạch thay áo ngủ con thỏ liền quần, lúc này cả người đều là lông xù, vừa tắm xong, trên mặt bị nóng làm đỏ bừng, càng thêm đáng yêu.Sơ Tranh bảo thiếu niên ngồi bên cạnh mình.Ấn Bạch cúi đầu đi qua, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở bên cạnh.Hắn do do dự dự nói: "Vừa rồi..."

"Không sao, luyện thêm một chút là tốt rồi."

Ấn Bạch: "..."

Hắn, hắn không phải ý đó.Ấn Bạch che gương mặt đỏ rực, không dám nhìn Sơ Tranh."

Chọn một cái đi."

Mắt Ấn Bạch lộ ra giữa kẽ tay, nhìn thấy hai phong thư được đặt trước mặt mình.Hắn thả tay xuống, nhìn chằm chằm hai phong thư, một phong thư có cái tên hắn chưa nghe bao giờ, một phong thư là...

Tên của cô."

Đây là gì?"

"Hai phong thư này, anh chỉ có thể xem một, anh chọn cái nào?"

"..."

Ấn Bạch không chút chậm trễ lấy cái của Sơ Tranh.Sơ Tranh cất cái còn lại đi: "Vậy thì lá thư tình này anh không thể xem được."

"Tình...

Thư tình?"

Ấn Bạch kinh ngạc: "Cho...

Cho anh sao?"

"Hối hận rồi?"

Sơ Tranh rất rộng lượng trả thư lại: "Bây giờ đổi vẫn còn kịp."

Ấn Bạch ôm phong thư trong tay hắn vào trước ngực, lắc mạnh đầu.Dáng vẻ của Tiểu Bạch Thỏ thật sự rất phạm quy, ngón tay Sơ Tranh nắm lấy phong thư siết thật chặt, một lát sau điềm nhiên như không có việc gì quay đầu ra."

Anh...

Anh có thể mở nó ra không?"

Ấn Bạch bưng lấy lá thư của Sơ Tranh vừa hồi hộp lại vừa chờ mong hỏi."

Được."

Khóe miệng Ấn Bạch khẽ cong lên, lộ ra nụ cười vui mừng.Phong thư cũng không dán lại, Ấn Bạch trực tiếp rút giấy viết thư từ bên trong ra.Nhưng hắn mở ra rồi mới phát hiện giấy viết thư trống không.Hắn xoay qua xoay lại giấy viết thư, xác định hai mặt đều không có bất kỳ thứ gì, chỉ là một tờ giấy viết thư mà thôi.Ấn Bạch: "..."

Không viết gì cả mà.Sơ Tranh chống cằm: "Làm sao vậy, hối hận rồi?"

Ấn Bạch phồng má, một lát sau cười lắc đầu, xếp gọn giấy viết thư, chuẩn bị bỏ lại trong phong thư.Sơ Tranh đè mu bàn tay hắn lại, Ấn Bạch ngước mắt đối đầu với ánh mắt cô.Hắn nghe thấy cô nói: "Tương lai của chúng ta do anh viết lên."

Ấn Bạch ngây ngốc nhìn cô, một hồi lâu sau mới trừng lớn mắt, giơ tay chỉ vào mình: "Anh?"

Sơ Tranh gật đầu.Trong đầu Ấn Bạch như có pháo hoa nổ ầm ầm, nuốt một ngụm nước bọt, chần chờ lại thấp thỏm hỏi: "Em...

Em muốn ở bên anh sao?"

Sơ Tranh hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn rất khó hiểu nói: "Em cho là chúng ta đang ở bên nhau."

Không phải trường học đã đồn ầm lên rồi à?"..."

Nhưng em chưa từng nói mà.Mới đầu hắn cho là cô xem mình là đồ ăn.Về sau thân thể của hắn có biến hóa...

Cô nói uống máu của cô, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với mình.Cái chịu trách nhiệm này, Ấn Bạch chưa từng cẩn thận tìm hiểu.Cô động tay động chân với mình, hắn không phản kháng, là bởi vì hắn uống máu của cô, hắn không có thứ gì để báo đáp cả...Hắn vẫn cảm thấy, cô chỉ xem mình như đồ chơi để tiêu khiển.Dù sao cô là Huyết tộc thân phận tôn quý, có sinh mệnh dài dằng dặc, sao lại thích một nhân loại được.Ấn Bạch ngồi ngốc ở bên kia, Sơ Tranh vươn tay lắc lắc trước mặt hắn, có chút không kiên nhẫn: "Anh đang nghĩ gì thế, không đồng ý sao?"

Ấn Bạch hoàn hồn, gập ghềnh nói: "...

Đồng...

Đồng ý."

"Sao em thấy anh có vẻ không tình nguyện lắm nhỉ?"

"Không...

Không có, anh tình nguyện mà."

Ấn Bạch nói hơi vội: "Anh đồng ý ở bên cạnh em."

Sơ Tranh: "Vậy là tốt rồi."

Ấn Bạch thở ra một hơi, hắn cúi đầu nhìn thư trong tay, khóe miệng nhịn không được cong cong."

Em cho anh thêm một quyền lợi."

Sơ Tranh đột nhiên dựa tới, ôm bả vai hắn: "Chỉ cần anh viết lên tờ giấy này, em đều sẽ giúp anh thực hiện, mặc kệ là chuyện gì."

"...

Anh muốn ngôi sao thì sao?"

Ấn Bạch yếu ớt nói.Sơ Tranh: "..."

Mi vậy là hơi quá đáng đó người anh em! !Vị diện này ta đi đâu kiếm sao cho mi! !Ấn Bạch đột nhiên cười ra tiếng: "Anh mới không muốn ngôi sao đâu."

Hắn lấy một cây bút ra, ngoan ngoãn hỏi: "Bây giờ anh có thể viết không?"

Sơ Tranh thấy Ấn Bạch như vậy, đột nhiên có loại cảm giác tự đào hố cho mình nhảy, cô hơi hối hận, muốn lấy lại tờ giấy kia.Nhưng đại lão đã nói ra miệng rồi, sao có thể lật lọng với thẻ người tốt được.Cho nên cô khẽ cắn môi: "...

Viết đi!"

Ấn Bạch lập tức nằm sấp trên bàn viết.Ấn Bạch không viết nhiều chữ, rất nhanh đã giơ giấy viết thư cho Sơ Tranh xem.-- Cùng anh học tập.Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó ta biết ngay mà!Có thể đập chết hắn rồi kéo ngược lại không?【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy không thể, bây giờ cô có kéo ngược lại thì cũng đã nói ra câu đó rồi. 】 Vương Giả vô cùng tri kỷ biểu thị mình cười trên nỗi đau của người khác.Sơ Tranh chỉ cảm thấy cuộc sống không nhìn thấy một chút ánh sáng nào nữa.Cô không muốn học tập!Cô muốn...Chờ chút!Thẻ người tốt không nói học tập gì mà!Sơ Tranh nhanh chóng cướp lấy bút của Ấn Bạch, vẽ thêm một chút ở phía sau, phòng ngừa hắn thêm chữ.Sau khi vẽ xong, ánh mắt Sơ Tranh nhìn về phía Ấn Bạch cũng trở nên dịu nhẹ đi mấy phần: "Được."

Ấn Bạch hoàn toàn không biết Sơ Tranh đang có ý đồ gì, cất giấy viết thư đi, rồi chạy đi lấy sách tới.Sơ Tranh ngược lại rất phối hợp, Ấn Bạch giảng thì cô nghe, còn nghe vào bao nhiêu thì cũng chỉ có mình cô biết.Tinh thần học tập của Ấn Bạch rất là tốt, Sơ Tranh chống cằm, nghe đến buồn ngủ.Thiếu niên đột nhiên ngừng nói, Sơ Tranh nhanh chóng thu liễm thần sắc: "Giảng xong rồi?"

"Em không muốn nghe sao?"

"...

Thời gian không còn sớm nữa, sáng mai rồi học?"

Sơ Tranh uyển chuyển nhắc nhở.Ấn Bạch nhìn đồng hồ, 'a' một tiếng rất nhỏ, sau đó luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc: "Sáng mai còn có tiết, chúng ta mau đi ngủ đi."

"Chúng ta?"

Sơ Tranh nhíu mày.Vành tai Ấn Bạch nóng bỏng, gom đồ của hắn lại, thấp giọng nói: "Anh vào phòng đây."

Ấn Bạch chạy về phòng không đóng cửa, có ý gì thì rất rõ ràng.Sơ Tranh đi vào theo, thiếu niên đã nằm xuống, chỉ lộ ra hai lỗ tai trên mũ áo ngủ.Sơ Tranh giơ tay túm một cái, Ấn Bạch kéo chăn ra, lộ ra đôi mắt xinh đẹp ấy, mang theo chút ngượng ngùng nhìn cô.Sơ Tranh: "..."

Ta không được rồi! !Sơ Tranh nhịn rồi lại nhịn, khiến cho mình tỉnh táo lại, đi tắm rửa một phen trước, sau đó mới nằm xuống bên cạnh Ấn Bạch.Ấn Bạch lật người một vòng, lăn đến bên cạnh Sơ Tranh, một đống lông xù.Sơ Tranh hít sâu, kéo người vào lòng ôm lấy.Gương mặt thiếu niên cọ cọ vào bả vai cô, giống như chó con lần theo mùi hương đến chỗ cổ cô, Sơ Tranh cho là hắn đói bụng, nghiêng nghiêng đầu sang bên cạnh, để tiện cho hắn ăn.Nhưng hắn cũng không cắn, chỉ cọ tới cọ lui."

Cọ cái gì?"

Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn: "Không muốn ăn thì đừng cọ."

"Em có đau không?"

Giọng nói của Ấn Bạch rất nhẹ."

Không đau."

Nhóc con chỉ có chút sức lực ấy, y như gãi ngứa thôi, đau gì mà đau.Ấn Bạch yên tĩnh vài giây, lại hỏi: "Anh uống máu của em, thân thể em có bị vấn đề gì không?"

"Không."

Thân thể cô rất tốt, nuôi một tên nhóc mà thôi, hoàn toàn nuôi nổi.Thật ra Ấn Bạch rất đói.Cho dù Sơ Tranh cho hắn ăn, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn ở trong trạng thái đói bụng.Hô hấp của Ấn Bạch hơi dồn dập: "Vậy anh...

Cắn nhé?"

Sơ Tranh 'ừ' một tiếng.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2324: Ngân Nguyệt Tế Ca (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ngày hôm sau đi học, Ấn Bạch nghe giảng mà gật gù, Sơ Tranh thấy hắn xém gục xuống bàn nhiều lần.Sau khi bị bừng tỉnh, Ấn Bạch lại vỗ vỗ mặt, miễn cưỡng nâng cao tinh thần lên nghe giảng bài.Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, thiếu niên nằm sấp trên mặt bàn, tinh thần uể oải, vành mắt cũng có một tầng xanh đen."

Buồn ngủ đến thế à?"

Sơ Tranh thu dọn đồ đạc giúp hắn."

Còn không phải trách em à..."

Thiếu niên nhỏ giọng phàn nàn."

Nói chút đạo lý đi, là thân thể của anh ra tay trước."

"Nhưng anh không bảo em giúp anh..."

Thiếu niên nghiêng đầu đi, trên mặt ửng đỏ một mảnh: "Như thế mà."

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Ấn Bạch lại nhịn không được mà độ xấu hổ tăng cao."

Anh rất thoải mái không phải sao?"

Ấn Bạch: "Em đừng nói nữa!"

Sơ Tranh: "Sự thật sao còn không cho nói?"

Ấn Bạch: "..."

Ấn Bạch ôm đầu, ngăn chặn cả khuôn mặt, hắn không muốn gặp người nữa.Sơ Tranh đứng dậy: "Đi.

Dẫn anh đi ngủ."

Ấn Bạch hoảng sợ lắc đầu: "...

Không...

Không đi."

Sơ Tranh: "..."

Em có thể làm gì anh chứ? !Sơ Tranh một tay cầm đồ đạc, một tay ôm lấy người đứng lên: "Em ôm anh đi nhé?"

"..."

Ấn Bạch vội vàng tự đứng vững, rút một quyển sách trong tay Sơ Tranh ra, mở ra chặn trước mặt."

Anh như vậy làm sao mà đi đường được?"

"Em dắt anh đi."

Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Em ôm anh đi."

Ấn Bạch buông sách xuống, hơi xấu hổ trừng cô một cái.Sơ Tranh hùng hồn: "

Sau này không phải loại chuyện như vậy đều do em giúp anh làm à, anh còn..."

Thiếu niên chắp tay trước ngực, mang theo vài phần khẩn cầu và bất lực: "Bảo bảo, em đừng nói nữa."

Ấn Bạch gọi xong mới hơi sửng sốt, một lát sau co cổ lại, có chút thấp thỏm nhìn cô.Sơ Tranh: "Sao thế?"

"Anh...

Anh vừa rồi hình như...

Gọi em..."

Hắn cũng không biết sao lại gọi ra một từ như vậy, nhưng nó bật ra mà không qua đại não.Xưng hô thân mật như thế bây giờ hắn có tư cách gọi sao?Chắc cô cũng không thích người khác gọi cô như vậy đâu nhỉ?"

Anh gọi gì cũng được."

Sơ Tranh không để ý."

Có thể, có thể chứ?"

"Ừ."

Trái tim còn treo trên cao của Ấn Bạch hạ xuống đất, đột nhiên giơ tay ôm lấy Sơ Tranh, thân mật gọi bên tai cô: "Bảo bảo."

"Ừ."

"Bảo bảo, bảo bảo..."

Ấn Bạch không ngại phiền gọi mãi.Sơ Tranh hờ hững đáp.Bạn học còn chưa đi xung quanh: "..."

Không phải, hai ngươi có nhân tính không! !Ngược cẩu à!Thật ra Ấn Bạch rất nhỏ giọng, chỉ có Sơ Tranh có thể nghe thấy, nhưng tư thế của hai người thân mật, lại là người đẹp như thế, không thể nghi ngờ chính là rêu rao khoe ân ái.-Lúc Ấn Bạch nhìn thấy mấy người bạn kia lần nữa thì đã là một tuần sau, mấy người cầm một xấp tiền mặt, đến trước mặt hắn khóc lóc sám hối."

Xin lỗi bạn học Ấn Bạch, chúng tôi không nên lừa cậu, chúng tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa."

Ấn Bạch có chút mờ mịt: "Các cậu...

Lừa tôi chuyện gì?"

"Chuyện lúc trước chúng tôi Balabala..."

Mấy người nói rõ một năm một mười những chuyện bọn họ từng làm, bao gồm cả chuyện lừa hắn đến trường học bỏ hoang kia, thật ra bọn họ muốn chỉnh hắn, thuận tiện quay lại dáng vẻ thất kinh của hắn, nhưng không nghĩ tới trên đường xảy ra chút chuyện, nên không thành.Còn chuyện trước kia bọn họ lấy đủ loại cớ lừa tiền của hắn.Ban đầu vì bọn họ phát hiện Ấn Bạch nhìn rất dễ lừa, nên mới cố ý đến làm bạn với hắn."

Hóa ra các cậu không coi tôi là bạn..."

Thần sắc của Ấn Bạch có chút ngu ngơ."

Xin lỗi, cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi đi.

Tiền lúc trước đều ở đây cả, trả lại cho cậu cả."

Ấn Bạch lấy tiền về: "Các cậu đi đi."

"Cậu...

Tha thứ cho chúng tôi rồi sao?"

"Đi đi."

Mấy nam sinh nhìn nhau vài lần, vội vàng chạy mất.Ấn Bạch cầm khoản tiền kia, đi ngang qua thùng từ thiện của trường học thì trực tiếp ném tiền vào."

Bạn học Ấn Bạch."

Có người gọi hắn lại.Tâm tình Ấn Bạch không tốt lắm, nhưng theo lễ phép, hắn vẫn dừng lại, nhìn nữ sinh đang đi về phía mình."

Bạn học Ấn Bạch, tôi là Mộ Ngữ, khoa nghệ thuật."

Ấn Bạch khẽ lui lại hai bước, kéo dài khoảng cách của mình và đối phương: "Cậu có chuyện gì không?"

Tướng mạo của Mộ Ngữ khá là xinh đẹp, trong con ngươi trong veo như nước giống như chứa đựng cả hồ nước mùa thu.Mộ Ngữ giơ tay vén tóc: "À...

Thư tôi đưa cho cậu, cậu đọc chưa?"

Thư?Ấn Bạch nhớ tới lần trước Sơ Tranh bảo hắn chọn thư, trên một phong thư khác hình như có viết tên Mộ Ngữ."

Xin lỗi, tôi chưa đọc."

Ấn Bạch thành thật nói: "Lá thư này vẫn còn, tôi có thể trả lại cho cậu."

Sơ Tranh cũng không vứt lá thư đó đi, mà là đưa cho hắn.Hắn hỏi cô không sợ mình đọc sao?Cô trả lời rằng: "Muốn đọc thì đọc, em lại không cấm cản anh, nhưng tốt nhất anh đừng có suy nghĩ gì khác, nếu không..."

Sau nếu không là gì thì hắn không biết.Nhưng trực giác nói cho hắn biết, đó không phải là chuyện gì tốt."..."

Vẻ mặt Mộ Ngữ cứng lại: "Không sao...

Thật ra cũng không có gì, không đọc thì thôi vậy."

"Xin lỗi, tôi..."

Mộ Ngữ thấy Ấn Bạch cứ xin lỗi mãi, nhịn không được cười ra tiếng: "Sao cậu lại đáng yêu thế chứ.

Cậu lại không làm sai chuyện gì, vì sao cứ luôn xin lỗi vậy."

"Cậu...

Thích tôi sao?"

Mộ Ngữ không nghĩ tới Ấn Bạch sẽ nói thẳng ra như vậy, dù sao vẫn là con gái, hơi đỏ mặt: "Ừ."

"Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi, tôi rất thích cô ấy, không thể thích người khác."

Ấn Bạch đột nhiên cúi người, dọa cho Mộ Ngữ thất kinh."

Tôi...

Tôi biết, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho cậu biết tôi thích cậu mà thôi."

Mộ Ngữ liếc mắt nhìn qua thoáng thấy gì đó, cô ta vẫy vẫy tay với Ấn Bạch: "Vậy tôi đi trước nhé."

Ấn Bạch nghi hoặc nhìn về phương hướng Mộ Ngữ biến mất.Đến khi vai hắn được người ta ôm lấy, hơi thở quen thuộc vọt tới: "Nhìn mất hồn như thế, thích à?"

Thẻ người tốt lại còn nhìn người khác lâu như vậy! !

Tức giận!Ấn Bạch quay đầu thì đã nhìn thấy mặt Sơ Tranh."

Cô ấy nói cô ấy thích anh."

Sơ Tranh híp mắt lại, hơi thở nguy hiểm lưu chuyển: "Ừ, anh thích cô ta?"

Sao ai cũng ngấp nghé thẻ người tốt của ta thế hả!Ấn Bạch lắc đầu: "Anh thích em."

"Thật ngoan."

Trong lòng Sơ Tranh hơi bình phục lại, sờ đầu thiếu niên: "Cô ta còn nói gì với anh."

Ấn Bạch thành thành thật thật nói lại những lời Mộ Ngữ nói cho Sơ Tranh nghe một lần, một chữ cũng không dám để lọt.Sơ Tranh sờ cằm: "Anh thật thích nói xin lỗi..."

"..."

Vì sao điểm chú ý của bảo bảo lại là cái này?Đó chỉ là thói quen của hắn...Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì.Vốn là hắn làm sai...

Chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?Dường như Sơ Tranh không có ý định truy cứu chuyện này, nhưng Ấn Bạch cảm thấy thần sắc của Sơ Tranh không đúng lắm, hình như hơi tức giận...Mặt ngoài rõ ràng cô không hề thay đổi gì, nhưng Ấn Bạch lại có thể cảm giác được.Ấn Bạch thận trọng dỗ một hồi lâu, hắn mới cảm thấy Sơ Tranh không dọa người như vừa rồi nữa."

Bảo bảo, em có bạn bè không?"

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, hình như bên cạnh nguyên chủ không có bạn bè gì: "Không có."

"Anh cũng không có."

Ấn Bạch đột nhiên cười ôm lấy cô: "Vậy sau này chúng ta làm bạn bè của nhau nhé."

"Anh không phải bạn trai em à?"

"Anh còn muốn làm bạn bè của em nữa."

Sơ Tranh không có hứng thú gì: "Có gì hay..."

Ai muốn làm bạn bè với anh!Ấn Bạch: "Đương nhiên là rất hay, bạn bè có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện."

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Bạn trai có thể làm nhiều chuyện hơn."

"..." *Tiểu tiên nữ: Tui cũng có thể làm rất nhiều chuyện, các cậu chắc chắn không bỏ phiếu ư?
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2325: Ngân Nguyệt Tế Ca (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh thành công làm Tiểu Bạch Thỏ xấu hổ tự bế, vài ngày cũng không để ý đến Sơ Tranh.Sơ Tranh: "..."

Cô lại không nói sai! !Mặc dù Ấn Bạch không để ý đến Sơ Tranh, nhưng cũng không từ chối cho Sơ Tranh xuất hiện bên cạnh hắn, chỉ là không nói chuyện với cô thôi.Sơ Tranh không để tâm, dù sao nên hôn thì hôn, nên ôm thì ôm, sờ mó đến phi thường thuần thục.Ấn Bạch vừa thẹn vừa giận, cuối cùng chỉ có thể nói chuyện với Sơ Tranh, bảo cô không nên làm loại chuyện này trước công chúng."

Vậy làm ở đâu?

Trong nhà?"

Sơ Tranh chống cằm, thẳng thắn: "Trong nhà anh cũng không cho làm mà."

Ấn Bạch hận không thể bịt miệng Sơ Tranh lại.Hắn nhỏ giọng ngập ngừng: "Em, dù sao cũng không thể ở ngay trước nhiều người như vậy mà làm...

Như thế với anh."

Thật làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.Sơ Tranh 'A' một tiếng: "Vậy không làm trước mặt người là được rồi?"

Ấn Bạch: "..."

Ấn Bạch biết dù mình không đồng ý, Sơ Tranh vẫn sẽ làm theo ý mình.Thật ra hắn cũng không ghét...Chỉ là cảm thấy nhiều người không tốt.Ấn Bạch cắn cắn môi: "Chỉ...

Chỉ có thể ở trong nhà, em...

Em muốn thế nào cũng được, bên ngoài...

Bên ngoài không được."

Sơ Tranh trầm mặc không nói chuyện, Ấn Bạch cho rằng mình nói sai, chọc cho cô không vui, có chút thấp thỏm.Kết quả một giây sau thì nghe cô từ tốn nói: "Vậy em phải nhốt anh lại."

Tiểu Bạch Thỏ kinh ngạc nhìn về phía người đối diện, người sau dường như chỉ đang nói thầm, cũng không phải nói với hắn."..."

Cô...

Cô muốn nhốt mình lại? !Ấn Bạch không biết câu nói ấy của Sơ Tranh là thật hay giả, trong lòng không yên, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ trong lòng, lại càng không dám làm trái lời Sơ Tranh.Nhưng kể từ sau khi nói với cô, Sơ Tranh xác thực sẽ không làm ra hành vi quá thân mật với hắn ở bên ngoài nữa, nhiều nhất chính là ôm một chút, rồi nắm tay.Ấn Bạch phát hiện chỉ cần nói với cô, trên mặt cô mặc dù luôn luôn lạnh như băng, nói không thích, nhưng vẫn sẽ làm...

Khẩu thị tâm phi."

Buổi chiều có rảnh không?"

Học xong, Sơ Tranh đột nhiên chọc hắn một cái."

Ừm...

Buổi chiều anh định đi mua ít đồ."

Ấn Bạch chậm rãi trả lời: "Bảo bảo có chuyện gì không?"

Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi nói: "Em đi cùng anh."

Ấn Bạch hơi kinh ngạc: "Đi cùng anh?"

"Không thích à?"

"Không, không có."

Ấn Bạch ngập ngừng: "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Sơ Tranh ngờ vực: "Anh không muốn em đi cùng anh à?"

Thẻ người tốt ấp úng, lén cô làm gì rồi?Tiểu Bạch Thỏ lắc đầu thành trống lúc lắc: "Không có, anh muốn."

-Ấn Bạch muốn đến cửa hàng mua đồ, Sơ Tranh hỏi hắn mua gì hắn cũng không nói, đành phải đi theo hắn.Trong trung tâm mua sắm có không ít người, Sơ Tranh dắt hắn đi ở bên cạnh, tránh khỏi dòng người.Nhưng thiếu niên và Sơ Tranh đều rất đẹp, còn đi cùng nhau, trong đám người không khỏi có người kêu lên hoặc chụp ảnh.Khuôn mặt Ấn Bạch đỏ bừng, cúi đầu đi lên phía trước.Sơ Tranh hỏi hắn: "Anh muốn mua gì?"

Thiếu niên liếc nhìn tủ kính bên cạnh, vẫn cứ ấp úng không chịu nói."

Hỏi anh đấy, rốt cuộc anh muốn mua gì?"

Ấn Bạch hơi dừng lại, liếc trái liếc phải, sau đó mới tiến đến bên tai Sơ Tranh, nhỏ giọng nói: "Quần...

Lót."

Đồ lúc trước của hắn nên thay rồi.Vốn muốn tự đi mua, ai biết Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn...Sơ Tranh: "..."

Chỉ mua cái này?Vậy thì ấp úng như muốn mua thứ gì đó không thể lộ ra ánh sáng vậy để làm gì?Nơi bán những thứ ấy ở tầng hai, Sơ Tranh trực tiếp dẫn hắn lên lầu.Nhưng đến nơi, Ấn Bạch lại ngại: "Bảo bảo, em đừng đi theo anh mà."

"Làm sao?"

"Anh..."

Ấn Bạch liếc trái liếc phải: "Anh tự đi mua."

"Sao anh biết em thích kiểu gì mà mua?"

"Hả?"

Trên khuôn mặt nhỏ của Ấn Bạch tràn đầy mờ mịt lại vô tội."

Không phải mặc cho em nhìn à?"

"..."

Hắn mặc thôi mà! !Gương mặt Ấn Bạch nóng lên, hắn đẩy Sơ Tranh ra một chút, hơi phồng má lên, giọng điệu nghiêm túc: "Em...

Không cho em đi theo vào!"

Sơ Tranh nhìn thấy Ấn Bạch tự đi vào, cũng rất mờ mịt đứng tại chỗ.Cô lại nói sai ở đâu rồi?Chẳng lẽ đi mua đồ với hắn còn sai lầm rồi chắc?【...

Tiểu tỷ tỷ đừng có chững chạc đàng hoàng nói ra những câu như thế được không?

Người không biết còn tưởng rằng cô là lưu manh đấy! ! 】Sơ Tranh hùng hồn lý luận với Vương Giả: "Ta nói sai chỗ nào?"【. . .】【 Tiểu tỷ tỷ phá sản không? 】Cút!Cút là không thể nào cút, đời này cũng không thể.Trong lúc Ấn Bạch đi vào mua đồ, Sơ Tranh đi phá sản, chờ cô về thì Ấn Bạch đang đi từ trong tiệm ra.Cái túi trong tay bọc cực kỳ chặt chẽ, không nhìn thấy được chút gì."

Em cầm giúp anh."

"...

Không, không cần."

Ấn Bạch giấu đồ ra sau lưng: "Anh tự cầm."

Hắn biết Sơ Tranh không có ý gì khác, chỉ muốn cầm đồ giúp hắn mà thôi, trước đó ở trường học cô cũng như vậy.Hắn hoàn toàn không lay chuyển được cô.Nhưng thứ này hắn vẫn nên tự cầm thì hơn.Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu: "Muốn mua gì nữa không?"

"Không...

Không mua gì nữa."

Ấn Bạch lắc đầu."

Vậy tiếp theo nghe theo em."

"..."

Ấn Bạch ngoan ngoãn gật đầu.Sơ Tranh dẫn hắn đến một cửa hàng trang sức trước, trong quầy rực rỡ muôn màu, Ấn Bạch nhìn hoa cả mắt.Mục tiêu của Sơ Tranh rất rõ ràng, đi vào là gọi người đưa đồ ra, tính tiền trả tiền, nối liền một mạch."

Được rồi, đi thôi."

"Hai vị chờ một chút."

Nhân viên quầy gọi họ lại: "Thật trùng hợp hai vị là khách hàng thứ 999 của tiệm trong năm nay, cho nên có thể tham gia hoạt động rút thưởng."

Nhân viên quầy chỉ vào cái thùng ở cửa ra vào giải thích.Bên trong có rất nhiều quà tặng, đều có giá trị không nhỏ, có thể rút xem vận may thế nào.Sơ Tranh nhường cơ hội cho Ấn Bạch: "Anh đi đi."

"A..."

Ấn Bạch luống cuống: "Anh...

Anh không may mắn đâu, bảo bảo tự rút đi thì hơn."

"Không sao, dù sao cũng chỉ là phần thưởng tặng kèm, không trúng thì thôi."

Sơ Tranh kéo hắn đến trước cái thùng, ra hiệu hắn rút."

Vậy được, được rồi."

Ấn Bạch thò tay vào trong thùng.Trong thùng rất nhiều giấy, Ấn Bạch tùy tiện rút một tờ ra.Trên tờ giấy là con số, Ấn Bạch không biết đây là trúng thưởng hay là không trúng, đưa tờ giấy cho Sơ Tranh xem."

Chúc mừng hai vị, hai vị chờ một lát, tôi đi lấy quà tặng cho hai vị ngay đây."

Nhân viên quầy nhìn con số một chút, cười bảo họ chờ một lát.Ấn Bạch chóng mặt nhìn Sơ Tranh: "Trúng rồi sao?"

Hắn rút thưởng mà cũng có thể trúng được sao?

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa trúng bao giờ...

Loại mở nắp có thưởng cũng chưa bao giờ trúng."

Chắc là thế."

Sơ Tranh nhìn có vẻ không để ý chút nào.Ấn Bạch đại khái cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng đáy mắt vẫn có vẻ mong đợi.Nhân viên quầy trở lại rất nhanh, trong tay cầm một cái hộp nhung."

Chúc mừng hai vị trúng nhẫn đôi tình nhân, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão."

Hộp nhung mở ra, bên trong đặt hai chiếc nhẫn song song nhau.Có lẽ Ấn Bạch ngơ ngác cả rồi, sững sờ nhìn, không có bất kỳ phản ứng gì.Sơ Tranh nhận lấy hộp, nhét vào trong tay Ấn Bạch: "Xem ra vận may của anh không tệ."

"A..."

Ấn Bạch thấp giọng đáp một tiếng, trong đôi mắt trong suốt toàn là mờ mịt, mũi hơi phập phồng, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2336: Ngân Nguyệt Tế Ca (25)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Nhân viên quầy đưa mắt nhìn Sơ Tranh và Ấn Bạch rời đi, chờ người đi xa, cô ấy gọi người tới đổ toàn bộ những tờ giấy trong thùng ra, đổi thành cái khác.Tờ giấy đổ trong thùng ra, bất ngờ là đều giống hệt nhau.Dù rút trúng tờ nào thì kết quả cũng như nhau cả.Nhân viên quầy vừa đổi giấy vừa cười nói: "Cô gái này dỗ bạn trai cũng đủ tốn sức nhỉ."

Nhân viên quầy khác bưng mặt, hoa si nói: "Bạn trai của người ta đẹp đến thế mà, đổi lại là tôi tôi cũng tình nguyện dỗ."

"..."

Đâm tim.Bạn trai đẹp như thế, cả đời này họ cũng không thể đụng tới được.-Ấn Bạch nhìn nhẫn đôi trong hộp, còn hơi hoảng hốt, không thể tin được mình thật sự rút trúng."

Chúng ta...

Có thể mỗi người một cái không?"

Ấn Bạch cầm lấy hộp, nhỏ giọng hỏi Sơ Tranh.Cô có đồng ý đeo thứ như vậy với mình không?"

Hả?"

"Cái này."

Ấn Bạch thận trọng chỉ vào chiếc nhẫn, sợ Sơ Tranh không đồng ý đeo.Bởi vì hình như hắn không thấy trên người Sơ Tranh có bất cứ trang sức gì cả, trước đó còn thấy sợi dây chuyền của cô, sau này thì không thấy nữa...Sơ Tranh rút chiếc nhẫn nữ ở trong hộp ra, trực tiếp đeo lên ngón giữa.Ấn Bạch hơi sửng sốt, một lát sau chớp chớp mắt, nhếch miệng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, trong mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh, giống như chó con được ban thưởng, lộ sự vui thích."

Vì sao nhẫn lại vừa vặn thế này nhỉ?"

Sau khi đeo lên, Ấn Bạch nghĩ đến một vấn đề, độ lớn này quá vừa vặn rồi?Vừa rồi cũng không có nhân viên nào hỏi họ đeo cỡ nào mà..."

Không biết, chắc trùng hợp."

Sơ Tranh thuận miệng qua loa cho qua.Ấn Bạch cũng rất dễ lừa, dù sao hắn cũng là một người dễ lừa như vậy mà...Sơ Tranh cảm thấy Ấn Bạch dễ bị lừa không phải không lý, cô chỉ vừa đi mua chút đồ về thì người đã không thấy tăm hơi.Sơ Tranh: "..."

Ta...

Mẹ!Sơ Tranh xém chút nhịn không được đạp lăn đồ vật bên cạnh.Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ấn Bạch, điện thoại reo lên trên người cô.Sơ Tranh nhớ tới vừa rồi Ấn Bạch để điện thoại ở chỗ cô.Sơ Tranh lo lắng Ấn Bạch xảy ra chuyện, kéo định vị của game ra xem, nhưng mà cô phát hiện nhiệm vụ chính tuyến bằng 0, định vị còn chưa xem được.Sơ Tranh: "..."

Ôi trời, quên mất cái này.-"Mời bạn Ấn Bạch đến quầy phục vụ ở lầu một, người nhà của bạn đang chờ bạn."

"Mời bạn Ấn Bạch đến quầy phục vụ ở lầu một..."

Trong loa phát thanh của trung tâm mua sắm vang lên tiếng phát thanh tìm người."

Đang tìm anh kìa."

Toàn Tiểu Trúc nhìn thiếu niên cúi đầu bước đi, không nhịn được ánh sáng mẹ hiền đang tràn lan của mình: "Anh biết chỗ đó không?

Có cần tôi dẫn anh đến không?"

Ấn Bạch biết nơi, hắn lắc đầu: "Cảm ơn, tôi tự đi được."

Toàn Tiểu Trúc có chút không yên lòng, vẫn đi theo.Sơ Tranh đang đứng chỗ quầy phục vụ, nhìn qua có chút không kiên nhẫn, đang đi qua đi lại, trên người tràn ngập áp suất thấp, khiến cho người xung quanh không dám tới gần cô.Thấy Ấn Bạch và Toàn Tiểu Trúc đồng thời trở về, cô hơi cau mày.Sao thẻ người tốt lại đi cùng cô ấy?"

Đại...

Đại lão."

Toàn Tiểu Trúc gạt ra một nụ cười, phất phất tay với Sơ Tranh.Sơ Tranh bước mấy bước qua, kéo Ấn Bạch đến bên người: "Anh đi đâu vậy?"

"Ừm...

Bên ngoài."

"Ra ngoài làm gì?

Không phải em đã bảo anh đứng đó chờ em à?"

"Đại...

Đại lão, cô đừng mắng anh ấy."

Toàn Tiểu Trúc nhịn không được nói: "Vừa rồi anh ấy bị người ta lừa."

"Lừa tiền hay là lừa sắc?"

"...

A, tiền."

Toàn Tiểu Trúc bị câu hỏi bình tĩnh của Sơ Tranh làm cho hơi ngơ ngác, một giây sau lại tranh công: "Nhưng đại lão yên tâm, tôi giúp anh ấy đòi lại cả rồi."

Sơ Tranh thở phào, không bị lừa sắc là tốt rồi.Sơ Tranh nắm lấy cổ tay Ấn Bạch: "Có người chạm vào anh à?"

Ấn Bạch lắc đầu.Hắn đột nhiên ôm lấy Sơ Tranh: "Vì sao họ luôn lừa anh chứ."

Trong giọng nói của thiếu niên mang theo một tia nghẹn ngào, buồn bã, tủi thân nhịn không được phát tiết ra.Sơ Tranh ôm hắn đi sang nơi không có ai bên cạnh: "Ai bảo anh tin tưởng người khác lung tung."

Âm điệu của Ấn Bạch rất thấp: "Giữa người với người không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao?"

Sơ Tranh không vui: "Vậy cũng phải phân biệt người, có một số người không xứng làm người.

Sau này anh đừng lương thiện như vậy nữa, nếu không thì anh sẽ còn bị lừa nữa."

Hốc mắt Ấn Bạch phiếm hồng, tủi thân vô cùng: "Chẳng lẽ bởi vì người khác ác, nên anh không được lương thiện sao?"

"..."

Đây hình như là một vấn đề triết học.Sơ Tranh có giá trị quan của mình, biết người nào nên tin, người nào không nên tin, làm chuyện gì cũng có tiêu chuẩn.Nhưng mỗi vị diện thẻ người tốt sẽ không giống nhau, cô cũng không đoán ra được."

Anh không muốn như thế."

Ấn Bạch nhỏ giọng nói: "Làm người thì nên lương thiện, lỡ như có người thật sự cần giúp đỡ thì sao?"

Toàn Tiểu Trúc ở bên cạnh 'ừ' gật đầu: "Đúng thế, cha tôi cũng nói như vậy, có lẽ sẽ bị lừa, nhưng nếu giúp được người thật sự cần giúp, thì cũng là một chuyện tốt."

Sơ Tranh: "..."

Hai người có muốn mở tiệc trà luôn không?Cứ vậy sẽ nổi bật lên ta không có bao nhiêu lương thiện đâu?Toàn Tiểu Trúc thở dài: "Nhưng giờ trên thế giới này có quá nhiều người xấu, tôi cũng hơi nghi ngờ lời cha tôi nói rồi, tôi vừa ra ngoài là đã bị lừa, xông xáo giang hồ quá khó...

Anh trai ơi, sau này anh vẫn nên đề phòng chút thì hơn."

Ấn Bạch: "..."

Cũng không phải Ấn Bạch chưa từng nghi ngờ, nhưng hắn chính loại tính cách mềm lòng, không thể nhìn được người khác bán thảm ấy, chút nghi ngờ này chẳng mấy chốc sẽ bị mềm lòng ép cho không còn tăm hơi.Ấn Bạch không biết từ chối người khác lắm, cũng rất dễ dàng tin tưởng lời người khác nói, hơn nữa còn không nhớ lâu, hoàn toàn là một tên đần, chuyện như bị lừa không phải là thao tác quá bình thường à?Tật xấu này phải sửa!Sơ Tranh thấy rất kỳ quái, với tính cách này, sao sau khi hắc hóa lại đáng sợ vậy chứ?Sau lương thiện vô cùng là ác đến cùng cực sao?"

Được rồi, chỉ chút chuyện nhỏ."

Sơ Tranh trấn an Ấn Bạch: "

Sau này đừng xúc động vậy nữa, có việc gì thì hỏi em trước, biết chưa?"

"Ừ..."

"Ngoan, không sao."

Sơ Tranh sờ sờ đầu thiếu niên, xoa mái tóc mềm ơi là mềm của hắn."

Có phải anh rất ngốc không?"

"Thành tích của anh ưu tú như vậy, sao lại ngốc chứ?"

Ha ha, chắc chắn ta sẽ bị sét đánh."..."

Toàn Tiểu Trúc rất muốn nói thành tích ưu tú không có nghĩa là phương diện khác cũng ưu tú.Có người ở một số phương diện thì rất thông minh, nhưng trên một số chuyện nào đó thì có lẽ còn chẳng bằng cả một đứa bé.Giống như kiểu sinh viên ngành kỹ thuật nhưng đến một câu thành ngữ cũng chẳng dùng đúng được vậy.Con người không ai có thể hoàn mỹ cả."

Có thật không?"

"Ừ."

Sơ Tranh chỉ có thể dỗ dành Ấn Bạch, nào dám nói mấy lời kiểu 'anh đần muốn chết'.Thẻ của mình mình dỗ! !Dù sao mặc kệ tính tình gì, cô đều phải dỗ dành chiều chuộng không phải sao?-Ấn Bạch cũng chỉ ủ rũ một lát, rất nhanh đã khôi phục lại.Có lẽ là di chứng sau khi bị lừa quá nhiều...Dù sao nhiều thêm một lần cũng không nhiều, thiếu đi một lần cũng chẳng ít...Nhưng thẻ người tốt dễ lừa như vậy.Tâm tư Sơ Tranh có hơi bay múa rồi.Sơ Tranh ngăn chặn ý nghĩ ngo ngoe muốn động trong lòng, quay đầu hỏi Toàn Tiểu Trúc: "Cô làm gì ở đây?

Bắt chó à?"

Chó?Mấy giây sau Toàn Tiểu Trúc mới phản ứng được chắc có lẽ Sơ Tranh đang nói người sói.Người ta đường đường là người sói, cô lại nói người ta là chó?Người sói sẽ liều mạng với cô cô tin không!"

Tôi làm việc."

Toàn Tiểu Trúc ra hiệu tờ rơi mình ôm trong lòng."

Một triệu của cô đã xài hết rồi?"

Đứa nhỏ này tiêu tiền dữ thế sao?*Thẻ người tốt ở vị diện này trước khi hắc hóa là kiểu thiết lập lương thiện đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không thích mời nhảy.Sau khi hắc hóa chính là -- lương thiện bao nhiêu thì tàn ác bấy nhiêu.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2327: Ngân Nguyệt Tế Ca (26)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Nói đến một triệu của Sơ Tranh...Toàn Tiểu Trúc nhận cũng rất yên tâm thoải mái, dù sao cô ấy bắn một phát súng, coi như mạo hiểm tính mạng đắc tội với người sói cơ mà.Nhưng mà...Toàn Tiểu Trúc buồn như đưa đám: "Ôi, huyết liệp là cái nghề đốt tiền, tôi đổi chút trang bị là hết rồi."

Họ hoàn toàn nhờ vào trang bị tốt, nếu thật sự dựa vào nắm đấm thì sao có thể đấu lại người sói và Huyết tộc.Nghe là thấy đốt tiền rồi."

Tôi tài trợ cho cô bắt chó nhé!"

Sơ Tranh lập tức nói."

Hả?"

Toàn Tiểu Trúc nghi ngờ mình nghe lầm."

Đại...

Đại lão muốn tài trợ cho tôi?"

"Không thể?"

"...

Vì sao chứ?"

Toàn Tiểu Trúc lơ ngơ.Cô ấy là huyết liệp, không phải Huyết tộc!Kiểu này đặt trong mắt Huyết tộc, chỉ sợ sẽ là cấu kết với huyết liệp đó?Nghe nói trong Huyết tộc, tội cấu kết với huyết liệp là tội rất nghiêm trọng...Sơ Tranh cho một lý do rất chính đáng: "Tôi và bọn họ có thù truyền kiếp, cô đối phó với bọn họ chính là đang giúp tôi, tôi tài trợ cho cô cũng là chuyện nên làm."

Toàn Tiểu Trúc: "Ừm..."

Còn có thể nói như vậy à?Toàn Tiểu Trúc nào dám thật sự nhận tài trợ của Sơ Tranh.Trong lòng cô ấy cũng rõ ràng, ăn đồ của người ta thì phải nương tay với người ta.Cô ấy leo lên thuyền giặc rồi còn có thể xuống được sao?Đến lúc đó cô uy hiếp mình làm chuyện gì...

Hậu quả khó mà lường được.Cô ấy vẫn nên tự tìm trang bị đi thôi."

Đúng rồi, gần đây tôi nghe nói một chuyện."

Toàn Tiểu Trúc dời chủ đề: "Chính là chuyện lần trước ấy, cô có biết vì sao huyết liệp và người sói đều đuổi theo một con người sói kia không?"

Sơ Tranh liếc cô ấy một cái, rất nể tình hỏi: "Vì sao?"

"Nghe nói trong tay người sói kia có thứ gì đó, là thánh khí gì ấy, có được nó thì sức mạnh sẽ tăng lên."

Sơ Tranh nhíu mày: "Có tác dụng với tất cả mọi người à?"

Toàn Tiểu Trúc: "Chắc là với người sói."

"Vậy huyết liệp đuổi theo nó làm gì?"

Đồ người sói dùng, huyết liệp lấy được thì có tác dụng gì."

Uii, chắc là huyết liệp sợ thực lực của người sói lớn mạnh, không thể để cho thứ này rơi vào tay người sói được, bọn họ nói đây gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nhưng tôi nghe nói hình như thứ kia do huyết liệp bảo quản.

Bọn họ làm vậy cũng xem như lấy về."

"Tôi hơi tò mò về thánh khí kia."

Toàn Tiểu Trúc thở dài: "Đáng tiếc, bọn họ cảm thấy tôi quá yếu, không cho phép tôi tham gia hành động."

"Hành động gì?"

"..."

Toàn Tiểu Trúc nói lỡ miệng, vội vàng che miệng, ánh mắt kinh hoảng."

Không...

Không có gì, dù sao cũng không phải nhằm vào Huyết tộc các cô, ôi...

Tôi còn có tờ rơi chưa phát xong, đi trước đây."

Toàn Tiểu Trúc ôm tờ rơi chạy nhanh như làn khói.Sơ Tranh: "..."

Nói chuyện mà nói một nửa, đi ra ngoài sẽ xong đời.-Sơ Tranh dẫn Ấn Bạch về nhà, A Quỷ đợi ở ngoài cửa nhà Ấn Bạch, dường như đã đợi rất lâu rồi."

Sao thế?"

"Gần đây huyết liệp có hành động, thân vương bảo tôi đến bảo vệ tiểu thư cho tốt."

A Quỷ cung kính nói: "Về sau tiểu thư ra ngoài, đều phải có tôi đi cùng ."

Sơ Tranh mới nghe được từ chỗ Toàn Tiểu Trúc, thì A Quỷ đã đến."

Anh về phòng trước."

Ấn Bạch biết Sơ Tranh có chuyện muốn nói với A Quỷ."

Không sao."

Sơ Tranh giữ chặt người: "Không cần tránh."

Ấn Bạch nhìn A Quỷ một chút, A Quỷ thân thiện cười cười.Nhân loại tiểu thư nuôi nhìn thật đẹp nha...Ấn Bạch ngoan ngoãn đi vào tủ lạnh lấy 'sữa chua' ra, đưa cho Sơ Tranh trước, sau đó lại nhìn A Quỷ một chút, không biết có nên đưa không.Hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh.Hắn biết những huyết tương này cũng có phân chia.Thứ Sơ Tranh uống chắc là huyết tương tốt nhất.A Quỷ cũng không thể uống tốt như vậy..."

Cho hắn đi."

Sơ Tranh nói một tiếng.Lúc này Ấn Bạch mới đưa đồ cho A Quỷ."

Cảm ơn tiểu chủ nhân."

A Quỷ xác thực không thể uống huyết tương tốt như vậy, nhưng gần đây Sơ Tranh không có việc gì là tặng cho họ từng rương lương thực, kỳ thật anh ta cũng không thiếu.Cách xưng hô tiểu chủ nhân làm Ấn Bạch cả kinh, hắn xua xua tay, bối rối nhìn Sơ Tranh."

Hắn gọi thế nào thì anh cứ đáp như thế."

Sơ Tranh ra hiệu Ấn Bạch tới đây."

Nhưng mà..."

"Anh là người của em, xứng đáng."

Ấn Bạch nhấp môi dưới, không nói gì nữa, đi đến bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống."

Tiểu chủ nhân không cần sao?"

Nhân loại này...

Bây giờ cũng không tính là nhân loại, chắc cũng cần phải ăn mà."

Hắn rất kén chọn."

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Uống máu của tôi, thứ khác không uống được."

A Quỷ: "..."

Đậu mé!"

Tiểu thư, máu của ngài quý giá cỡ nào!

Sao có thể..."

Sơ Tranh đảo mắt qua, A Quỷ đột nhiên im bặt.Ấn Bạch: "Vô cùng...

Quý giá sao?"

Ấn Bạch không biết những chuyện này, liên quan tới máu Huyết tộc, hắn không tìm được bao nhiêu tư liệu trong sách.Khi đói bụng, Ấn Bạch hoàn toàn không ngăn được sự dụ hoặc của Sơ Tranh.Nếu như cô không ở cạnh còn tốt, nhưng cô chủ động ôm mình, còn...

Hắn sẽ không nhịn được.A Quỷ: "..."

Đâu chỉ là quý giá chứ!Tiểu thư là Huyết tộc thuần huyết đấy! !Huyết tộc bình thường huyết dịch hỗn tạp, cũng không ngon gì.Nhưng Huyết tộc thuần huyết thì không giống, đó mới thật sự là mỹ vị, còn mê người hơn máu của nhân loại nhiều.Đáng tiếc thuần huyết chỉ có một chút như vậy, không phải lực lượng cường đại, thì chính là được gia tộc bảo vệ đến mức một giọt nước cũng không lọt.Hơn nữa máu của họ không chỉ ngon, mà còn ẩn chứa sức mạnh.Huyết tộc bình thường nếu có thể nếm được một giọt, cũng đã là trời ban đại ân.Bây giờ tiểu thư nhà anh ta lại nói nhân loại này uống máu cô...

Nhìn dáng vẻ ấy của tiểu thư chẳng phải đã cho hắn uống rất nhiều lần rồi sao?Nếu như thân vương biết được thì có chém chết nhân loại này không?Ánh mắt A Quỷ nhìn Ấn Bạch lộ ra vẻ cổ quái, trước đó tiểu thư nói hắn rất quan trọng...

Quan trọng đến mức này sao?"

Có phải là rất quý không?"

Ấn Bạch túm tay áo Sơ Tranh, hỏi cẩn thận từng li từng tí."

Không sao, anh muốn uống thì uống."

Sơ Tranh sờ đầu Ấn Bạch, lại đến gần bên tai hắn: "Chỉ cho anh uống."

Ấn Bạch nhấp môi dưới, không biết nên nói tiếp thế nào.Sơ Tranh ấn người vào trong ngực: "Đừng suy nghĩ lung tung.

So với anh thì chút máu ấy tính là gì."

Chút máu ấy...Ấn Bạch chấn động trong lòng, bên tai ong lên, hốc mắt cũng sưng ê ẩm.Vì sao cô lại tốt với mình như vậy...Tốt đến mức hắn không nỡ buông cô ra.Ấn Bạch hít mũi một cái, cũng không kiêng dè A Quỷ vẫn còn ở đây, giơ tay ôm cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.Ngón tay Sơ Tranh đắp trên mu bàn tay hắn, chiếc nhẫn của hai người kề sát bên nhau.A Quỷ nhìn chiếc nhẫn kia thêm mấy lần.Sơ Tranh quét mắt nhìn A Quỷ một vòng, cảnh cáo anh ta: "

Sau này anh không được phép nhiều lời nữa!"

A Quỷ: "..."

Hu hu, ngài nhắc đến trước mà!A Quỷ tủi thân, nhưng A Quỷ không nói.Sơ Tranh sờ đầu Ấn Bạch, tiếp tục vấn đề ban đầu: "Huyết liệp có hành động gì?"

A Quỷ vội vàng nói: "Hình như muốn vây quét người sói, triệu tập không ít huyết liệp, bên phía chúng ta cũng vừa nhận được tin tức, chắc là chẳng mấy chốc sẽ hành động thôi."

"Vây quét?"

"Vâng."

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Chúng ta không thò một chân vào sao?"

A Quỷ không hiểu cái thò một chân vào này, là thò chân nào vào.A Quỷ vẫn suy nghĩ một hồi, cẩn thận nói: "Lần này huyết liệp nhằm vào người sói, Huyết tộc chúng ta không cần thiết phải xen vào."

"Nếu Husky chết hết, anh cảm thấy sau đó huyết liệp sẽ đối phó với ai?"

"..."

Huyết liệp là kẻ địch của người sói và Huyết tộc, nhưng người sói và Huyết tộc lại có quan hệ thù địch, cho nên trước kia đều là trạng thái ba phe đối đầu nhau.Nếu như người sói biến mất, vậy kế tiếp chính là Huyết tộc...Đám huyết liệp kia chính là đồ điên, cũng không phải không làm được chuyện vây quét Huyết tộc.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2328: Ngân Nguyệt Tế Ca (27)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥A Quỷ cảm thấy Sơ Tranh nói khá có lý, nhanh chóng đi báo cáo với phía trên một tiếng.Huyết tộc cao tầng đương nhiên đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ họ không mò ra được đám huyết liệp này có mục đích gì.Đang êm đẹp sao lại muốn vây quét người sói.Họ cũng không dám tùy tiện có động tác, sợ trúng gian kế của huyết liệp.Sơ Tranh cung cấp cho họ một tin tức -- Thánh khí mà Toàn Tiểu Trúc nói.Tin tức này truyền về, Huyết tộc lập tức bắt đầu hành động, nhìn tư thế kia là...

Muốn đi cướp thánh khí.Sơ Tranh: "..."

Mấy người có chút tiền đồ được không hả!Huyết tộc có động tác, thế cục dường như trở nên quỷ dị hơn.Nhưng trong thời gian ngắn, có lẽ còn chưa đánh được.-Hơn nửa đêm Sơ Tranh phát hiện Ấn Bạch không ở bên cạnh, hôm nay cô nhận được điện thoại của phụ thân đại nhân thân thể này, bị răn dạy tới tới lui lui gần ba tiếng đồng hồ.Nếu không phải từng câu chữ của ông ấy đều lộ vẻ quan tâm, thì Sơ Tranh đã sớm cúp điện thoại rồi.Vất vả lắm mới cúp điện thoại, ôm con thỏ nhỏ ngủ một hồi, kết quả hơn nửa đêm phát hiện người biến mất rồi...Sơ Tranh bực bội ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng.Không biết Ấn Bạch dậy bao lâu rồi, bên cạnh cũng đều lạnh rồi.Sơ Tranh vội vàng đứng dậy ra ngoài, vừa mở ra thì đã nhìn thấy toilet sáng đèn, cửa khép hờ.Sơ Tranh đẩy cửa ra thì nhìn thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, trên bồn rửa tay đặt một hộp huyết tương đã được mở.Xung quanh bồn đều dính máu, hỗn hợp với nước, màu sắc phai nhạt đi nhiều, có vẻ hơi kỳ quái.Cửa đột nhiên bị đẩy ra, con ngươi ngơ ngác của thiếu niên trong nháy mắt hội tụ lên thần thái, hoảng hốt đứng dậy, che dấu vết máu trên bồn rửa tay."

Anh đang làm gì đấy?"

Sơ Tranh hỏi rất bình tĩnh.Ấn Bạch mở nước xối sạch những vết máu đó đi, môi mím thành một đường, tiếng nước ào ào, trong đêm đen yên tĩnh trở nên cực kỳ chói tai.Sơ Tranh giơ tay tắt nước đi, không gian chợt yên tĩnh lại.Cơ thể Ấn Bạch hơi chuyển, bị Sơ Tranh đè trên bồn rửa tay: "Anh đang làm gì, hả?"

Ấn Bạch không đáp, đầu hơi nghiêng sang bên cạnh.Sơ Tranh: "Đói bụng?"

Mấy ngày nay cô hỏi Ấn Bạch có đói không, hắn đều nói không đói.Sơ Tranh thấy hắn rất bình thường, cũng không nghĩ nhiều.Dù sao cô có đôi khi cả một tuần không ăn cũng không cảm thấy đói.Có lẽ mấy ngày đầu là thân thể hắn cần nên đói rất nhanh.

Cô cho rằng bây giờ đã tốt lên rất nhiều, cho nên sẽ không đói nhanh như vậy nữa.Ai biết hơn nửa đêm cô lại nhìn thấy một màn thế này."

Trả lời em, anh đang làm gì hả?"

Có thể là giọng điệu của Sơ Tranh quá lạnh, Ấn Bạch co rúm lại, đầu chôn xuống thấp hơn, giọng nhỏ như ruồi muỗi: "Anh muốn thử...

Thích ứng với hương vị huyết tương, không thể...

Không thể uống máu của em mãi được."

Chắc là rất đau.Sao hắn có thể như thế mãi được...Cô đều có thể uống loại huyết tương này, vì sao hắn không thể.Nhưng mà...Chỉ có một ngụm nhỏ như vậy, mà hắn đã suýt nôn cả dạ dày ra rồi.Mặc kệ hắn thử kiểu gì, cũng không thể thích ứng với mùi kia và ép mình nuốt xuống được.Hắn không làm được.Thân thể thiếu niên hơi run rẩy, cố gắng co rụt thân thể mình lại, không dám nhìn Sơ Tranh, hô hấp dường như cũng nhẹ đi, sợ chọc giận cô.Sơ Tranh không nói chuyện, kéo người ra, rửa sạch máu dính trên khóe miệng và tay thiếu niên, trầm mặc ôm người vào phòng.Ấn Bạch co quắp dưới chăn, đầu ngón chân cũng đang run lên.Sơ Tranh nằm lên, kéo hắn đến ôm, Ấn Bạch cũng không dám động, thận trọng hít thở.Ấn Bạch không chịu được bầu không khí kiểu này: "Em...

Tức giận sao?"

Sơ Tranh sờ đầu hắn, giọng điệu thản nhiên: "Không có."

Ấn Bạch hơi hoảng hốt, nắm lấy vạt áo Sơ Tranh, ngửa đầu hôn cô.Sơ Tranh không né tránh, mặc cho Ấn Bạch hôn giống như chó con, cẩn thận từng li từng tí, ngây ngô lại chọc người ngoài ý muốn, đến khi thiếu niên thò tay vào trong áo cô, cô mới bóp chặt cổ tay thiếu niên.

"Làm gì?"

Giọng nói thiếu niên phát run: "...

Em đừng tức giận."

Hắn chỉ thử uống huyết tương mà thôi, vì sao cô lại tức giận, Ấn Bạch không rõ."

Em không tức giận."

Cô xác thực không tức giận.Chỉ là nhìn dáng vẻ thận trọng ấy của Ấn Bạch, có chút...

Cảm giác không nói ra được.Rất phiền.Sơ Tranh rút tay hắn ra: "Em tình nguyện dùng máu của mình nuôi anh, anh không cần ăn những thứ khác."

Ấn Bạch hơi sững sờ, đầu rối bời, lời nói cũng không mạch lạc: "Máu của em quý như vậy, anh không thể...

Anh có thể thích ứng với những huyết tương kia, anh có thể làm được."

"Không cần."

Sơ Tranh nắm lấy cổ tay hắn hơi dùng sức: "Anh hút chút máu này, em uống chút huyết tương là có thể bù lại, anh không cần lo lắng."

Thiếu niên trong lòng hơi đờ đẫn, hô hấp nhẹ nhàng mỏng manh, giống như một chiếc lông vũ, khi phất qua, có thể làm cho lòng người run rẩy theo."

Hiểu chưa?"

"..."

"Anh không nghe lời thì chúng ta chia tay đi."

"Nghe...

Anh nghe."

Thiếu niên thở dồn dập, âm cuối cũng run lên: "Anh nghe lời, không chia tay."

Khi Sơ Tranh nói ra hai chữ kia, trong lòng Ấn Bạch phun lên một trận khủng hoảng trước nay chưa từng có, hắn không muốn chia tay cô.Hắn không thể chịu đựng được chuyện người này rời xa mình.Ấn Bạch cũng không biết tại sao mình lại có loại tình cảm này...Rõ ràng thời gian họ quen nhau cũng không dài mà."

Ngoan.

Sau này không được đụng vào thứ như vậy nữa."

"...

Được."

Ấn Bạch thấp giọng đáp một tiếng, lại chậm rãi nói: "Tay đau..."

Sơ Tranh nghe hắn nói đau, lập tức buông tay ra: "Em không dùng lực, sao lại thế..."

Thiếu niên lập tức tránh khỏi tay Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, hắn sẽ tiếp tục thò vào trong áo.Nụ hôn ngây ngô của thiếu niên lần nữa đánh tới, chặn lời cô muốn nói vào trong cổ họng."

Ấn Bạch..."

Sơ Tranh đè người lại, đau đầu kêu một tiếng."

Em không muốn anh, còn giận anh sao?"

Giọng nói của Ấn Bạch rất nhẹ nhàng, giống như trong đêm có một cơn gió thổi qua, không bắt được cũng không thể tìm thấy tung tích.Cuối cùng, thiếu niên lại nhỏ giọng bổ sung: "Anh trưởng thành rồi."

Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Anh biết phải làm sao không?"

"...

Hả?"

Ấn Bạch hơi ngơ ngác, một hồi lâu nói: "Biết...

Biết."

Trong đầu hắn có khái niệm mơ mơ hồ hồ, chắc là...

Chắc là được.Sơ Tranh buông tay hắn ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Vậy thử một chút đi."

Vừa rồi Ấn Bạch đều không cảm thấy xấu hổ, Sơ Tranh đột nhiên buông hắn ra nói thử một chút, ngược lại làm gương mặt hắn nóng lên từng đợt.-Sự thật chứng minh chắc là được của Ấn Bạch là hoàn toàn không hỗ trợ, giày vò hơn nửa ngày cũng không có tiến triển mang tính thực chất gì.Ấn Bạch quẫn bách chôn đầu xuống, không dám nhìn Sơ Tranh.Sơ Tranh kéo chăn che người hắn lại: "Đừng lộn xộn, đi ngủ."

"Anh...

Anh sẽ học."

Ấn Bạch rầu rĩ nói, nhưng lại rất kiên định: "Lần sau anh có thể!"

Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Được, lần sau em dạy cho anh."

Ấn Bạch: "Mới không cần em dạy!"

"..."

Vậy anh còn muốn học với ai?Ấn Bạch ngược lại rất ngoan, thấy Sơ Tranh không chủ động ôm hắn, ủi ủi, tự cọ tới, mềm mềm hôn cô một hồi, xong rồi mới ngủ.Có thể là chuyện lúc trước cho hắn chút bất an, con thỏ nhỏ ôm cô rất chặt.Quần áo trên người vừa rồi đã cởi ra, thân thể của chàng trai rất tinh tế, rõ ràng rất cao, nhưng không khỏi cảm thấy hơi gầy yếu.Sơ Tranh khẽ thở dài.Đứa trẻ nhỏ thật khó nuôi.
 
(Quyển 12) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2329: Ngân Nguyệt Tế Ca (28)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Từ sau ngày đó, Sơ Tranh phát hiện Ấn Bạch chủ động hơn nhiều, đặc biệt là mỗi lần khi ăn, giống như đang 'đáp lễ'.Mà Ấn Bạch cũng thật sự nghiêm túc học học.Sơ Tranh trông thấy hắn vụng trộm xem video nhiều lần.Cô vừa đến, thiếu niên lập tức tắt video đi, kéo một quyển sách qua, giả bộ như đang học tập.Sơ Tranh lười vạch trần hắn, nhưng chẳng mấy chốc Ấn Bạch sẽ phát hiện tư liệu 'học tập' của mình biến mất.Hắn biết có thể là Sơ Tranh xóa, nhưng hắn cũng không dám hỏi Sơ Tranh.

Đương nhiên, cũng không dám kiếm về xem nữa.Ấn Bạch ở bên cạnh Sơ Tranh càng lâu, lá gan cũng lớn hơn một chút, không để ý cẩn thận như trước đó nữa.Hắn sẽ thảo luận với Sơ Tranh về chuyện mình thích cái gì, ghét cái gì.Còn đột nhiên xuất hiện cho cô một kinh hỉ.Sẽ kéo màn cửa làm ổ ở nhà xem phim cùng cô, sau đó nhỏ giọng nói về những điểm mình không thích.Cũng sẽ dùng điện thoại quay lại một chút chi tiết nhỏ khi họ ở cạnh nhau.Sơ Tranh đều tùy cho hắn quậy.Ngay cả A Quỷ cũng cảm thấy tiểu thư nhà anh ta dung túng đến hơi quá mức rồi, thật khiến người ta hâm mộ.A Quỷ giống như đã trông thấy dáng vẻ phát điên của thân vương...-Chiến tranh của huyết liệp và người sói bộc phát vào một tuần sau, không biết huyết liệp biết được cứ điểm của người sói từ đâu, lặng lẽ mò đến cửa nhà người ta, thừa dịp đêm đen gió lớn phát động công kích.Mặc dù người sói biết huyết liệp sẽ có hành động, nhưng lại tự tin mù quáng rằng cứ điểm của mình sẽ không dễ bại lộ như vậy.Cho nên khi huyết liệp đánh đến tận cửa, huyết liệp chiếm thế thượng phong.Khi Sơ Tranh đến thì hai bên đã đánh túi bụi."

Tiểu thư, sao ngài lại mang cả tiểu chủ nhân đến?"

A Quỷ tới trước một bước, thấy Ấn Bạch đi theo bên cạnh cô, kinh ngạc không nói nên lời.Cục diện này không phải trò đùa đâu.Huyết tộc họ tùy thời sẽ tham gia chiến đấu.Mang theo một người không có sức chiến đấu như thế, không phải là vướng víu sao?Ấn Bạch đi theo bên cạnh Sơ Tranh, trong đôi mắt trong suốt mang theo vài phần cẩn thận và sợ sệt, nghe thấy lời A Quỷ nói, hắn nhấp môi dưới.Sơ Tranh nắm chặt tay Ấn Bạch: "Tôi có thể chăm sóc tốt cho hắn.

Tình huống thế nào?"

A Quỷ 'A' một tiếng, thay đổi vị trí lực chú ý, bắt đầu báo cáo thế cục bây giờ với Sơ Tranh.Bây giờ Huyết tộc không nhìn thấy thánh khí, sẽ không dễ dàng động thủ.Lúc này người sói và huyết liệp không ai chiếm được chỗ tốt.Sơ Tranh bảo A Quỷ dẫn đường, đến phía trước xem sao.Đến phía trước, Sơ Tranh phát hiện người sói và huyết liệp đã dừng lại, mỗi phe đứng ở một bên, hình như đang đàm phán."

Xảy ra chuyện gì?"

Vừa rồi A Quỷ đi đón Sơ Tranh, cũng không biết rõ, vội vàng gọi Huyết tộc tới hỏi."

Là người sói tên Ký Nhất kia."

Huyết tộc nói: "Hắn nói không giao Côi Lam ra, thì sẽ phá hủy thánh khí, không ai chiếm được cả."

Sơ Tranh: "Không phải huyết liệp muốn hủy thứ đồ chơi đó đi à?"

Để Ký Nhất hủy đi không phải tốt sao, bọn họ cũng không cần tự động thủ mà.Trên mặt Huyết tộc lộ ra một tia trào phúng: "Không phải, huyết liệp cũng muốn."

Sơ Tranh: "..."

Huyết liệp lấy làm gì?Để trang trí sao?-Lúc trước Ký Nhất không bị huyết liệp bắt được, mà bị mang về chỗ người sói.Lang Vương là em trai của hắn ta, lúc trước Ký Nhất tranh đoạt vị trí Lang Vương với em trai mình mà thất bại, bất đắc dĩ mang theo thánh khí chạy trốn, bị truy sát một đường.Trở lại chỗ người sói, Lang Vương ép hắn ta giao thánh khí ra.Hắn ta vẫn đang kéo dài thời gian.Không nghĩ tới huyết liệp đánh đến tận cửa, cho hắn ta cơ hội chạy trốn, nhưng đáng tiếc còn chưa chạy được bao xa thì lại bị cuốn vào trong cuộc chiến tranh này.Bây giờ hắn ta dùng thánh khí để áp chế, người sói và huyết liệp đều không dám động thủ nữa.

Hai bên kiêng kỵ lẫn nhau, Ký Nhất đang suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi đây được, nhưng vào đúng lúc này, trên chiến trường có phe thứ ba xâm nhập."

Thánh khí không ở trên người Ký Nhất, tôi biết nó ở đâu! !"

Côi Lam toàn thân bẩn thỉu, khuôn mặt trắng bệch, giống như một con thỏ nhỏ đột nhiên xông vào đàn sói, yếu ớt không chịu nổi.Một tiếng đó của cô ta lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.Sơ Tranh sờ cằm, hỏi A Quỷ: "Không phải cô ta đang bị nhốt à?"

"Á...

Đúng...

Đúng vậy mà."

Bởi vì chuyện lúc trước, Côi Lam bị liên minh Huyết tộc nhốt lại, trong thời gian ngắn sẽ không cho cô ta ra ngoài.Sơ Tranh: "Vậy sao cô ta lại ở đây?"

"..."

A Quỷ biểu thị iem không biết.Ký Nhất và Côi Lam trình diễn màn yêu đương sống chết trên chiến trường, Sơ Tranh như có điều suy nghĩ sờ cằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.Côi Lam nói biết chỗ thánh khí đang ở, bảo người sói thả Ký Nhất ra.Quả thật người sói không tìm được thứ muốn tìm ở chỗ Ký Nhất, Ký Nhất cũng không hé miệng nói cho bọn họ biết thánh khí ở đâu.Lời Côi Lam nói làm người sói hơi chần chờ.Côi Lam đưa ra yêu cầu của mình: "Để Ký Nhất tới đây, tôi sẽ nói cho các người biết chỗ của thánh khí!"

"Cô nói trước đi, nếu không thì sao chúng tôi biết cô nói thật hay giả!"

Người sói không chịu thả Ký Nhất.Huyết liệp cũng đồng ý với cách làm của người sói.Ai biết Huyết tộc này có biết thật không.Lỡ như lừa bọn họ thì sao?"

Tôi chỉ có một mình, lại chạy không thoát, Ký Nhất cũng đã như thế, các người có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ không đối phó được tôi à?"

Côi Lam ngẩng mặt lên, cố gắng làm cho mình có chút khí thế.Đám người sói liếc nhìn nhau vài lần.Ký Nhất bị thương rất nghiêm trọng, người sói bên kia thương lượng một lát, quyết định thả Ký Nhất.Côi Lam đỡ Ký Nhất: "Ký Nhất, anh sao rồi?"

"Em tới làm gì?"

Ký Nhất khàn giọng nói: "Em mau đi đi!"

Côi Lam sao mà chịu đi: "Em không thể bỏ lại anh được, không sao không sao, rất nhanh em sẽ mang anh rời khỏi đây."

Người sói quát một tiếng: "Hai người đủ rồi đấy, thánh khí ở đâu!"

-Sơ Tranh vốn cho là mình đến xem một vở kịch, ai ngờ đám lửa này lại đốt đến người mình...

Không, là đốt đến người Ấn Bạch.Côi Lam vậy mà lại nói thứ đó ở trên người Ấn Bạch.Ở đây mặc kệ là huyết liệp hay là người sói, hoặc là Huyết tộc không lộ diện, đều rất xa lạ đối với cái tên này.Ấn Bạch là ai?Chỉ có bên chỗ Sơ Tranh, bầu không khí quỷ dị, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người thiếu niên kia."

Tiểu...

Tiểu thư, tôi không nghe lầm chứ?"

A Quỷ run rẩy hỏi."

Anh lấy đồ của người ta?"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi người bên cạnh.Tiểu Bạch Thỏ lắc đầu liên tục: "Anh...

Anh không có."

Hắn hoàn toàn không biết thánh khí gì đó.Sơ Tranh đảo mắt qua gương mặt Ấn Bạch, trong đầu hiện lên biến hóa của thân thể hắn...

Có lẽ nguyên nhân chính là thánh khí này, dẫn đến bây giờ hắn biến thành như vậy."

Thú vị rồi đấy."

Sắc thái lạnh lẽo trong mắt Sơ Tranh dần dần đậm hơn.Bên kia Côi Lam tiếp tục nói: "Huyết tộc đang mai phục ở gần đây, chắc cô ta cũng tới, nếu cô ta tới thì Ấn Bạch cũng ở đây, thứ các người muốn tìm đang ở trên người hắn."

Người sói và huyết liệp giật mình.Huyết tộc cũng tới?Côi Lam trực tiếp bán đứng Huyết tộc, Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy có Huyết tộc chửi 'mẹ nó'.Côi Lam còn biết mình là Huyết tộc không?Lại vì một người sói mà bán cả Huyết tộc!Người sói và huyết liệp không phát hiện xung quanh có gì không đúng, không dám hoàn toàn tin tưởng Côi Lam: "Sao chúng tôi biết được lời cô nói là sự thật?"

Nội tâm Côi Lam hoảng loạn vô cùng, nhưng lại không thể không ra vẻ trấn định: "Nếu thánh khí ở trên người chúng tôi, thì chúng tôi còn chật vật như thế à?"

Dường như người sói cảm thấy Côi Lam nói rất có lý.Thánh khí người sói và Huyết tộc đều có thể sử dụng, cũng không có hạn chế gì đặc biệt.Nếu quả thật ở trên người bọn họ, thì sao lại không hề sử dụng để mà chạy trốn..."

Làm sao cô biết đồ ở trên người hắn?"

"Tôi..."

Côi Lam hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói ra.
 
Back
Top Bottom