Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 190


Edit: Linhlady

Người đến là một nam nhân tóc dài mặc đồ đỏ rực, quần áo lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực trắng nõn.Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này lớn lên thật đẹp mắt.Mặt mày hắn tinh xảo, mũi cao thẳng, môi khinh bạc, dưới ánh mắt nhỏ nhạo còn vương ánh lệ.Diệp Hành nhìn vẻ mặt dính máu nhưng đôi mắt vẫn thuần tịnh của Mạc Vân Quả, vươn trắng nõn, hung hăn xoa mái tóc như rơm rạ của cô."

Tiểu Quả Quả ~ không nghĩ tới ta vậy mà có thể nhìn thấy ngươi ~"Diệp Hành đem Mạc Vân Quả ôm vào trong ngực, giống như cô là trân bảo của hắn vậy.Người bên cạnh thấy một màn như vậy, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra luôn!Đây lag lão đại ngày thường luôn hiên ngang khí phách ngẫu nhiên sẽ bá đạo của bọn họ sao!Người trước mắt tản ra hơi thở nhu hoà, thật sự là lão đại của bọn họ sao!Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, mắt liếc nhìn về hai người đã trở nên ngốc lăng bên cạnh."

Trương Tam Lý Tứ, hai người các ngươi làm.cái gì đây hả!

Một đứa trẻ cũng không buông tha!"

Ánh mắt Diệp Hành sắc bén quét về phía hai người, thành công làm thân mình hai người run lên, phục hồi tinh thần lại.Trương Tam, cũng chính là người vạm vỡ ngập ngừng nói: "Đứa bé là người của thôn này, cho nên......"

Câu nói kế tiếp Trương Tam không có tiếp tục nói, nhưng ý tứ kia, người ở đây trừ bỏ Mạc Vân Quả ngoài đều hiểu.Diệp Hành nghe được lời này sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn về Mạc Vân Quả phía ở trong lòng ngực mình, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.Mạc Vân Quả nâng tay trái không bị gãy của mình đẩy đẩy Diệp Hành, lại phát hiện đẩy không được.Diệp Hành cảm giác được sức lực "Mỏng manh"của tiểu Quả Quả nhà mình, khóe môi cong lên một nụ cười sủng nịch
.

"Tiểu Quả Quả, ta là Diệp Hành a ~"
Diệp Hành nói lời này bĩu môi, hướng tới khuôn mặt Mạc Vân Quả "Bẹp" một ngụm.Mạc Vân Quả:......Trương Tam Lý Tứ:...... ( mặt hoảng sợ ) chết non!

Lão đại bọn họ luyến đồng a!"

Đã xảy ra chuyện gì?

Ai có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"A a a!

Đừng hỏi ta, ta đang còn hoảng sợ khi tiểu Quả Quả nhà ta thiếu chút nữa liền đã chết......"

"Nếu ta đoán không sai, cái người Diệp Hành này chính là cái người Diệp Hành kia đi?"

"Cái gì mà Diệp Hành cái này cái kia?

Nói rõ ràng không ta quật ngã ngươi!"

"Các ngươi còn nhớ rõ lúc trước có một người vẫn luôn chăm chỉ đánh thưởng không, ngoại trừ tên thổ hào kia, đó là một người tên Diệp Hành người bá chiếm bảng xếp hạng a!"

"Lầu trên ý của ngươi là nói, cái người tên Diệp Hành mà có hệ thống phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả và cái người tên Diệp Hành đang chiếm tiện nghi của tiểu Quả Quả nhà ta là một?"

"Hình như là có chuyện như vậy......"

"Ta......

A a a a a!

Phát sóng trực tiếp của Tiểu Quả Quả còn có thể đến vị diện của chúng ta sao?

A a a!

Kích động quá!

Khi nào có thể tới vị diện của ta a!

Ta cũng muốn ôm ấp tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Nếu thật là như vậy, ta chỉ có thể nói, ta phục hệ thống phát sóng trực tiếp này!"

"Cầu hệ thống sau vị diện lâm hạnh ta!

Lâm hạnh ta!

A a a!

Ta cũng muốn tiếp xúc với tiểu Quả Quả nhà ta a!"

Diệp Hành nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, khóe miệng cong cong, ở trong đầu bạch bạch đánh ra mấy chữ."

Hắc hắc!

Các ngươi đã tìm được chân tướng!

Ta chính là cái người Diệp Hành kia!

Tiểu Quả Quả hiện tại là của ta!

Ha ha ha ha ha!"

Diệp Hành "Bẹp" một ngụm lại hôn hôn khuôn mặt Mạc Vân Quả, hoàn toàn không để bụng trên mặt nàng còn dính máu.Quần chút phát sóng trực tiếp:......

Ngươi im miệng nha!

Chờ ta tới!-------Edit: Ai còn nhớ Diệp Hạo không nà, để anh n9 thấy cảnh này thì có mà ghen nổ phổi. ~^O^~ Không lẽ đây là nam phụ trong truyền thuyết.

Haha
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 191


Edit: Linhlady

Diệp Hành nhớ tới một màn mạo hiểm vừa rồi, hắn không thể không khen bản thân một chút thói quen tốt mỗi ngày xem phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả, ha ha ha!Vốn dĩ hôm nay sau khi tàn sát thôn này xong, tâm tình Diệp Hành là có một chút áp lực.Vừa lúc hắn chú ý tiểu Quả Quả mở phòng phát sóng trực tiếp, hắn gấp không chờ nổi muốn nhìn bộ dáng của Mạc Vân Quả, nhìn đôi mắt thuần tịnh kia, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.Nhưng mà đương hắn vừa thấy rõ ràng nội dung phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc liền hoảng sợ.Cái cảnh tượng này làm sao lại quen thuộc như vậy!Tiểu Quả Quả ngay sau đó rơi xuống vị diện của hắn sao!

A a a!

Thật kích động!

Thật hưng phấn!Từ từ!

Tiểu Quả Quả có phải hay không có nguy hiểm?

Tên Trương Tam Lý Tứ kia......

A a a!

Trước tiên đi cứu tiểu Quả Quả đã!Vì thế, mọi người liền thấy một màn vừa rồi kia.Bởi vì chạy tới cấp, quần áo Diệp Hành đều có không chỉnh chu, thực sự cho người trong phòng phát sóng trực tiếp nào đó một ít phúc lợi.Mạc Vân Quả nhìn người nam nhân trước mắt, nha, không, là mỹ nhân, nghe được hắn nói đến tên của mình, nghĩ xem hắn là nhân vật nào.Ừm......

Hắn là một người đánh thưởng rất thường xuyên.Sau khi Mạc Vân Quả biết là người quen, hơi hơi thả lỏng thân thể.Người nàng bám vào ở vị diện này hình như mới bảy tám tuổi, thoạt nhìn dị thường nhu nhược.Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả ngốc lăng, trực tiếp đem nàng ôm ở trong lòng đạp lên thi thể trên đất trực tiếp bỏ đi.Mạc Vân Quả nhìn thi thể đầy đất, không nói gì.Trương Tam cùng Lý Tứ theo sau đuổi kịp, cũng không quay đầu lại rời đi.Bóng dáng ba người nhìn qua có chút hiu quạnh, nhưng cùng với đống thi thể đầy đất kia, tia hiu quạnh thêm vài phần quỷ quyệt.Khi Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi ra khỏi phạm vi thôn trang, Trương Tam trực tiếp thả một mồi lửa, đem thôn trang kia thiêu đốt sạch sẽ.Theo sau, Diệp Hành cưỡi một con chó sói về nhà.Ở trong toàn bộ quá trình này, Mạc Vân Quả cũng tiếp nhận tin tức của thế giới này, nhưng ngược lại với các vị diện trước, Đoàn Tử hoàn toàn không cung cấp chuyện xưa của nguyên chủ mà chỉ có thông tin cơ bản của thế giới này.Tỷ như thế giới này là một thế giới hỗn tạp, có võ giả, có hiệp khách, còn có các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, tỷ như phong lôi lang kia đó là một trong số đó, đây là một loại mãnh thú tốc độ cực nhanh, có thể một ngày đi được một vạn dặm......Khi Mạc Vân Quả tiếp thu xong tin tức vị diện, lúc sau, nhiệm vụ vị diện này l xuất hiện ở trong phòng phát sóng trực tiếp, thuận tiện để xem."

Nhiệm vụ vị diện: Chân tướng!"

Khác với trước kia nội dung cụ thể, nhiệm vụ này chỉ có hai chữ, khiến người ta không mò được nội dung chính.Mà Diệp Hành vừa nhìn thấy hai chữ này, ánh mắt si hán vốn dĩ đang nnhìn Mạc Vân Quả nhanh chóng xẹt qua một tia u ám, nhanh tới nỗi làm người ta trở tay không kịp.Hiển nhiên, Diệp Hành là biết nhiệm vụ này có ý tứ gì, nhưng hắn lại không có tính toán nói cho Mạc Vân Quả.Có một số việc, chỉ có thể chôn ở trong bóng đêm, tốt nhất vĩnh viễn không thấy ánh sáng.......Mạc Vân Quả không có nhận thấy được dị thường của Diệp Hành, nàng tựa ở trong lòng ngực hắn, thử hoạt động tay phải của mình.Bởi vì nguyên nhân gãy xương, khi nàng vung động có thể nghe được thanh âm xương cốt "Răng rắc răng rắc".Trương Tam, Lý Tứ:......

Tiểu oa nhi tâm thật lớn!Diệp Hành nghe được một thanh âm kỳ quái phục hồi tinh thần lại, liếc mắt một cái liền thấy được tình trạng tay phải của Mạc Vân Quả.Diệp Hành:......

Luôn cảm giác trong hiện thực tiểu Quả Quả càng ngốc manh......Đương nhiên, ngốc manh dưới tình huống, sự thật tàn khốc là nàng không có cảm giác đau đớn......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 192


Edit: Linhlady

Lúc này Diệp Hành cũng phát hiện tay phải Mạc Vân Quả không thích hợp, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, ánh mắt sắc bén âm trầm liền quét về phía Trương Tam, Lý Tứ.Trương Tam, Lý Tứ đánh một cái run run, xoay đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Hành.Mạc Vân Quả vẫn như cũ lay động cổ tay của mình, thanh âm kia nghe đi nghe lại lại có vài phần thanh thúy, thật giống như âm thanh ăn lát khoai.Diệp Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi, đôi tay bắt lấy tay phải Mạc Vân Quả, mềm nhẹ xoa xoa tay phải của nàng."

Tiểu Quả Quả, ngoan, chờ trở về liền giúp ngươi chữa khỏi."

Trong giọng nói của Diệp Hành có vài phần đau lòng, khuôn mặt yêu nghiệt cũng lộ ra vài phần lo lắng.Mạc Vân Quả gật đầu cũng không có để ý cánh tay của nàng, bởi vì không có cảm giác đau đớn nên nàng không cảm thấy có gì lo lắng.Trở lại trong sơn trại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía lão đại, nha!

Thế mà lại ôm một đứa bé trở về?!Diệp Hành xem nhẹ ánh mắt tò mò của bọn họ, trực tiếp ôm Mạc Vân Quả về phòng của hắn.Đây là một gian phòng cực kỳ đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, mấy cái ghế dựa.Diệp Hành đem Mạc Vân Quả ôm ở trên giường, không biết từ nơi nào biến ra một lọ thuốc.Sau đó Mạc Vân Quả liền thấy Diệp Hành đem lấy thuốc bột bôi trên tay nàng, sau đó, bằng mắt thường có thể thấy được cổ tay sưng đỏ dần chuyển lại bình thường.Mạc Vân Quả lắc lắc tay phải, lúc này đã không có thanh âm "Răng rắc răng rắc" kia.Diệp Hành nhìn vết thương của Mạc Vân Quả đã khỏi, đem thuốc thu về."

Tiểu Quả Quả, ta có phải rất lợi hại hay không?

Hắc hắc hắc!"

Trên mặt Diệp Hành là nụ cười thiếu đòn, dáng vẻ đắc ý dào dạt.Mạc Vân Quả gật đầu, thừa nhận lời hắn nói.Nàng cũng thấy rất lợi hại, có thể khiến miệng vết thương trong thời gian ngắn như vậy lành lại, thật sự rất lợi hại.Diệp Hành được Mạc Vân Quả khẳng định, cả người cảm giác như muốn bay lên.Hắn bế Mạc Vân Quả tung lên không trung, sau đó lại ổn định vững chắc tiếp được.Mạc Vân Quả bay lên:......Diệp Hành vô tâm không phổi cười hai tiếng nói: "Tiểu Quả Quả, hoan nghênh tới thế giới của ta!"

Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đáp lại hắn.Diệp Hành cũng biết Mạc Vân Quả là một người không biết nói chuyện, đối với việc nàng có thể cho mình phản ứng, đã thực vừa lòng.Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy như thế nào cũng đáng yêu, thấy như thế nào cũng đều manh manh đát!Hiển nhiên, Diệp Hành tự động xem nhẹ máu trên mặt cùng vết bẩn trên người Mạc Vân Quả......Diệp Hành vui rạo rực cười, hắn thực thích cặp mắt kia của tiểu Quả Quả, nơi đó giống như sẽ không có sự giả tạo, vĩnh viễn không chứa tạp chất, vĩnh viễn không bị vấy bẩn.Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành trước mắt, lôi kéo quần áo của mình.Lúc này Diệp Hành mới phản ứng lại đây, hắn nhìn khuôn mặt Mạc Vân Quả loang lỗ vết máu, trên người cũng có các loại vết bẩn, đập một phát vào đầu mình, vội vàng bế Mạc Vân Quả chạy về phía suối nước nóng.Người trong sơn trại cgir thấy một cơn gió thổi qua, lưu lại một đống bụi cho bọn hắn ăn......Diệp Hành đem Mạc Vân Quả bỏ vào suối nước nóng, cũng không có cởi quần áo của nàng, mà xoa xoa tóc ướt dầm dề của nàng nói: "Tiểu Quả Quả, tắm rửa sạch sẽ nha, ta ở bên ngoài chờ ngươi ~"Nói xong câu đó, hắn liền đi ra ngoài, đương nhiên, hắn không quên gọi người chuẩn bị quần áo cho Mạc Vân Quả.Mạc Vân Quả ghé vào thành bể, nhìn bóng dáng Diệp Hành, ánh mắt lạnh lẽo.Suối nước nóng thực ấm áp, có thể loại trừ hàn khí trên người, còn có thể tẩm bổ thân thể suy yếu của cô.Mạc Vân Quả ngâm mình ở suối nước nóng, dần dần, lại ngủ quên.Mà lúc này Diệp Hành đứng ở bên ngoài suối nước nóng, nhìn phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 193


Edit: Linhlady

"A a a!

Lại bị mosaic a a a a!"

"Lại một lần cảm giác được bị mosaic chi phối, sợ hãi......

Run bần bật......"

"Lại nói tiếp, vì sao muốn mosaic a!

Tiểu Quả Quả nhà ta chỉ là đứa trẻ, có gì đẹp để xem!"

" Lầu trên ngươi dám vuốt lương tâm nói ngươi không muốn nhìn thân thể của tiểu Quả Quả sao!"

"Ta vuốt ta lương tâm nói!

Ta!

Muốn nhìn......

Hu hu hu......

Cầu không cần mosaic!"

"Một đại sóng si hán đang muốn đột kích 233333""Ha hả!

Hệ thống ngươi ra đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!"

"Hệ thống ngươi tới đây nói cho ta, ngươi mosaic như vậy, lương tâm ngươi sẽ không đau sao!

Sẽ không đau sao!"

"Đúng vậy, đúng vậy!

Sẽ không đau sao!"

Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp, ngạo kiều tỏ vẻ, hệ thống không có lương tâm!Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp một tảng lớn mosaic, lại nhìn các loại phun tào trong phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc khóc chít chít.Sở dĩ để một mình Mạc Vân Quả ngâm suối nước nóng, là bởi vì hắn cho rằng hắn có thể từ phòng phát sóng trực tiếp nhìn được thân thể tiểu Quả Quả......Ai biết, hệ thống đáng chết này lại mosaic!Diệp Hành nghĩ đến, hiện tại hắn nếu đi vào bồi tiểu Quả Quả ngâm suối nước nóng, khả năng bao nhiêu phần trăm bị đám người trong phòng phát sóng này phỉ nhổ đến chết.Diệp Hành nhíu mày, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt cũng có vẻ có chút ảm đạm không ánh sáng.Diệp Hành rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm!Hừ! ╭(╯^╰)╮ hắn mới mặc kệ phòng phát sóng trực tiếp phun tào!

Dù sao bọn họ sẽ không thật sự đến thế giới của mình được.Vẫn là xem thân thể tiểu Quả Quả quan trọng hơn !

Hắc hắc hắc!Như vậy nghĩ, khóe miệng Diệp Hành nhộn nhạo tươi cười, sau đó hắn đẩy cửa ra, lại nhanh chóng đóng cửa lại, vui rạo rực hướng đi tới chỗ suối nước nóng.Nhưng mà......Người đâu?

Tiểu Quả Quả đâu?Diệp Hành nhìn suối nước nóng trống rỗng , trong lúc nhất thời treo não luôn.Hắn tuyệt đối có tự tin với sơn trại của mình, cũng tuyệt đối tự tin với thực lực của bản thân, ở trong thế giới này, tuyệt đối không có người dưới mí mắt hắn có thể mang tiểu Quả Quả đi.Như vậy, tiểu Quả Quả rốt cuộc đi nơi nào đây?Diệp Hành nhìn chằm chằm suối nước nóng, đột nhiên tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, lập tức nhảy vào suối nước nóng, lặng xuống dưới mặt nước.Diệp Hành nhìn thân mình nho nhỏ của Mạc Vân Quả dần dần chìm vào đáy nước, bình tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy, không có một chút dáng vẻ dãy dụa.Hắn nhanh chóng bơi qua, bế Mạc Vân Quả lên, sau đó trồi lên mặt nước.Diệp Hành có thể cảm giác được thân thể Mạc Vân Quả một mảnh cực nóng, hắn xem xét hô hấp của nàng, tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm giác được.Thân mình hắn có chút run rẩy, trong nháy mắt trong nháy mắt kia, hắn lại cảm giác được sợ hãi.Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi ra khỏi suối nước nóng, đem quần áo đã chuẩn bị cho Mạc Vân Quả quấn lên người nàng, che khuất thân thể gầy yếu.Lại nói tiếp, Mạc Vân Quả ngâm suối nước nóng cũng không cởi hết đồ, bên trong còn bộ nội y mỏng......Cho nên, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu được, mới trình độ này còn cần mosaic?!Bọn họ căn bản không nhìn thấy gì ngoại trừ tay chân tiểu Quả Quả lộ ra ngoài!

Còn cần mosaic?!

Hệ thống ngươi nhất định là cố ý!Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp phun tào, tay nhỏ mũm mĩm vuốt vuốt cằm, ký chủ tắm rửa thế mà không cởi quần áo?

Thật là một thói quen không tốt !Làm một hệ thống nho nhỏ có thói ở sạch, Đoàn Tử tỏ vẻ nó ghét bỏ ký chủ của mình ~╭(╯^╰)╮
-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 194


Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút khó chịu, nàng giống như lại trở về ngày trước, cảm giác áp lực không thở nỗi này khiến nàng muốn chạy trốn nhưng nàng biết được, bản thân không có cách nào trốn tránh.Nàng sớm từ bỏ giãy giụa, tùy ý để bóng tối bao phủ.Nhưng mà, là ai?

Đem nàng kéo ra khỏi bóng tối kia?Mạc Vân Quả có thể cảm giác được trên người người nọ cực nóng, có thể cảm giác được thân thể hắn hơi hơi run rẩy, còn có thể cảm giác được hắn ở bên tai gọi tên mình."

Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."

Mạc Vân Quả cảm thấy có chút hoảng hốt, vì sao muốn nói thật xin lỗi?

Thật xin lỗi......

Lại có ý tứ gì đây?Diệp Hành nhìn thân thể có chút run rẩy của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia áy náy, hắn không nên vì tị hiềm để tiểu Quả Quả một mình ngâm suối nước nóng.Rõ ràng biết hiện tại nàng chỉ là đứa trẻ, biết nàng có xảy ra chuyện gì cũng không có cách nào kêu cứu được, rõ ràng biết......Diệp Hành lần đầu tiên có cảm giác hối hận, loại hối hận cùng với hắn, tra tấn hắn."

Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."

Thật xin lỗi vì để một mình ngươi lại đó, thật xin lỗi vì tâm tư của mình mà để ngươi vào hoàn cảnh nguy hiểm......Khi Mạc Vân Quả mở to mắt, liền thấy được vẻ mặt thương tâm của tuyệt mỹ nhân nhi.Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, lập tức đi lại bên người nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu Quả Quả, ngươi tỉnh rồi!

Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không nha?"

Mạc Vân Quả lắc đầu, không nói gì.Diệp Hành xoa xoa đầu nàng, biết nàng không có gì không thoải mái mới yên lòng, hắn dừng một chút lại hỏi: "Tiểu Quả Quả, sao ngươi lại có thể chìm xuống nước được?"

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Ta ngủ quên."

Diệp Hành trăm triệu không nghĩ tới là cái đáp án này:......"

Phốc!

Mạo hiểm một khắc thì ra là bởi vì tiểu Quả Quả quá mệt mỏi!"

"Ha ha ha!

Ta có thể tưởng tượng được Diệp Hành hiện tại đã cạn lời ha ha ha!"

"Ta phỏng chừng trước đó Diệp Hành khẳng định não bổ các loại khả năng, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới lại có thể là cái này!

Ha ha ha!"

"Cho nên phải nói, đáp án của tiểu Quả Quả nhà ta luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người......"

"Khụ khụ......

Chẳng lẽ chỉ có mình ta chú ý đến khuôn mặt Diệp Hành sao?

Thật sự rất đẹp a a a a!"

"Ta cảm thấy ta khả năng muốn vứt bỏ Hách Trường Nhạc nhà ta......

A a a!

Diệp Hành thật sự rất đẹp a!"

"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả nhà ta cùng Diệp Hành cũng xứng đôi làm sao đây!"

"Các ngươi còn nhớ Hiên Viên Mặc không......"

Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp thế mà có người tạo Cp hắn cùng tiểu Quả Quả, ý cười trên khóe miệng rõ ràng lớn hơn nữa.Nhưng mà này mạt ý cười khi nhìn thấy thân thể khô quằn gầy yếu của Mạc Vân Quả lập tức suy sụp, a a a!

Hắn thật sự không có luyến đồng a!Mạc Vân Quả không bình luận trong nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì lên tới cấp ba, cho nên trừ tình huống cần thiết, nàng lựa chọn đem bình luận để sang bên, cũng không muốn nó luôn hiện ra trước mặt mình.

Diệp Hành biết không phải do tình huống trong sơn trại khiến Mạc Vân Quả gặp nguy hiểm, cũng tạm thời yên lòng.Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mạc Vân Quả một mình tắm rửa!Trải qua một phen lăn lộn, rất nhanh đến giờ cơm chiều, bởi vì Diệp Hành là lão đại, cho nên cơm chiều của hắn cũng tách ra ăn.Hiện giờ lại thêm một người là Mạc Vân Quả, Diệp Hành phân phó phải ăn ngon một chút.Vì thế Mạc Vân Quả thấy được trên bàn cơm, ừm......

Có gà có vịt còn có cá, nhưng mà......

Giống như đều chỉ có một nửa thân thể?
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 195


Edit: Linhlady

Diệp Hành nhìn đồ ăn hôm nay, vừa lòng gật gật đầu nói: "Tiểu Quả Quả, ngươi nếm thử, ăn rất ngon!"

Mạc Vân Quả cầm lấy chiếc đũa chọn một khối thịt gà, khi cắn một miếng, nàng cảm giác trong miệng có mùi hương kì dị, làm nàng có chút luyến tiếc nuốt xuống.Nàng nhai nhai, lại nhai nhai, cuối cùng chậm rãi nuốt xuống.Mà theo thịt gà nuốt xuống, nàng cảm giác được một dòng nước ấm từ dạ dày chảy khắp tứ chi, cái loại cảm giác này thật giống như ánh mặt trời chiếu vào máu vậy.Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả hưởng thụ, trong mắt xẹt qua một tia cười khẽ, đây đều là những đồ ăn không tầm thường!

Ăn vào rất tốt cho thân thể.Đám kia đầu bếp thế nhưng thật thức thời, hắc hắc!

Nghĩ xem có thể thưởng cho bọn họ cái gì được.Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành, tuy tính tình nàng trì độn, nhưng cũng nhận ra đây không phải thịt cá bình thường.Diệp Hành nhìn ánh mắt trong suốt của tiểu Quả Quả, trong lúc nhất thời lại bị luân hãm , thật là đẹp mắt, hắn nghĩ như vậy.Mạc Vân Quả nhìn sững sờ Diệp Hành, không nói gì, cũng không có dời tầm mắt.Diệp Hành tay chậm rãi sờ hướng đôi mắt của Mạc Vân Quả, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thật là đẹp mắt......"

"Dựa dựa dựa!

Diệp Hành này không phải là tên biến thái đi?!"

"Xem hắn dáng vẻ kia, sẽ không muốn đào đôi mắt của tiểu Quả Quả đi?!"

"Đậu má, ta biết ngay người này không phải cái gì thứ tốt!"

"Tiểu Quả Quả!

Mau tránh ra a!"

"Mệt ta một giây trước còn vui vẻ ghép Cp hắn cùng tiểu Quả Quả đâu!"

"A a a!

Ta muốn bổ xuống bốn mươi đại đao, thật khó chịu!"

Diệp Hành thấy được các loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, lập tức phục hồi tinh thần lại.Hắn ảo não gõ đầu mình một cái, ở trong đầu nói với phòng phát sóng trực tiếp một câu."

Ta làm sao có thể sẽ đào đôi mắt của tiểu Quả Quả?

Đôi mắt này ở trên người tiểu Quả Quả mới có thể có giá trị lớn nhất."

Diệp Hành cũng mặc kệ người trong phòng phát sóng trực tiếp có tin hắn hay không, dù sao hắn cũng không để ý ánh mắt của người khác khi nhìn mình.Nha, không đúng, hắn đặc biệt để ý cái nhìn của Mạc Vân Quả.Hắn thật cẩn thận nhìn Mạc Vân Quả, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một tia chán ghét, may mắn, không có......Diệp Hành ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tiểu Quả Quả, có phải ăn rất ngon hay không?

Hắc hắc, ăn ngon thì ăn nhiều một chút nha ~"Mạc Vân Quả nhìn vẫn cái tay vẫn dừng ở đôi mắt của mình, khẽ gật đầu, vừa vặn hắn cũng bỏ tay xuống.Diệp Hành ra vẻ không có việc gì rút tay mình về, vui sướng hài lòng giúp Mạc Vân Quả chọn đồ ăn.Mạc Vân Quả tự nhiên nhận lấy, chậm rì rì ăn.Mỗi một miếng đều là hưởng thụ, nàng muốn từ từ cảm nhận cảm giác ấm áp này.Một bàn đồ ăn lớn, trên cơ bản đều vào bụng Mạc Vân Quả, Diệp Hành ăn rất ít, đa số thời gian hắn đều giúp Mạc Vân Quả chọn đồ ăn, sau đó cứ như vậy nhìn nàng ăn.Sau cơm chiều, là thời gian nghỉ ngơi.Nơi này rất ít trò giải trí, hơn nữa trời tối rất sớm, lại tương đối nguy hiểm, cho nên đại đa số mọi người đều ở trong phòng, có thể ngủ hoặc có thể đọc sách lung tung.Thật ra Diệp Hành còn rất nhiều chuyện cần xử lý, nhưng hắn không yên tâm để Mạc Vân Quả ngủ, chỉ có thể ở bên cạnh nàng trước.Mạc Vân Quả ở trong phòng hắn, là căn phòng an toàn nhất sơn trại này.Chờ đến khi Mạc Vân Quả ngủ, lúc sau, Diệp Hành mới ngồi ở ghế trên, lật xem vài thứ.Trong phòng, tiếng hít thở của Diệp Hành cùng với tiếng hít thở của Mạc Vân Quả, hình thành tiết tấu "Âm nhạc", nghe đi nghe lại có vài phần ấm áp......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 196


Edit: Linhlady

Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, đã nhìn thấy Diệp Hành đang ghé vào bàn, bộ dáng ngủ say.Nàng chớp chớp mắt, muốn đi xuống giường, cũng ngay lúc này, Diệp Hành bỗng nhiên mở mắt.Cặp mắt kia một mảnh lạnh lẽo, cũng không nhìn ra vẻ mông lung khi mới tỉnh dậy.Ánh mắt Diệp Hành đảo qua một vòng quanh phòng, khi ánh mắt chạm tới Mạc Vân Quả trong mắt đột nhiên thanh tỉnh, cả người như tràn trề sức sống."

Nha!

Tiểu Quả Quả ~ ngươi tỉnh rồi?"

Diệp Hành vọt một cái đã xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn quần áo lỏng lẻo của Diệp Hành, lộ ra ngoài một mảnh da thịt tuyết trắng, nhìn qua vô cùng dụ hoặc, đương nhiên, loại dụ hoặc này là do quần chúng trong phòng phát sóng nói ra......"

A a a!

Liếm liếm liếm ~ thịnh thế mỹ nhan 2333333""Ta muốn khiếu nại!

Ma ma nơi này có nam nhân muốn dụ hoặc ta!

Ta khống chế không được chính mình a!"

"Ma ma hỏi ta vì sao lại quỳ liếm màn hình, bởi vì mỹ mỹ mỹ nhân a!"

"Giờ này khắc này, ta xem nhẹ đau xót trong lòng, đơn giản vì cái đang xuất hiện trước mặt ta......

A a a!

Liếm liếm liếm ~""Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Đột nhiên muốn độc chiếm Diệp Diệp nhà ta~""A a a!

Ta cũng muốn độc chiếm Diệp Diệp, nhưng mà ta lại cảm thấy Diệp Diệp cùng tiểu Quả Quả thật xứng đôi a!

Một cái yêu nghiệt, một cái ngốc manh, a a a!"

"Làm vạn năm không ủng hộ CP, nhìn thấy cảnh này, thú huyết sôi trào a!"

"Không được không được, ta muốn đi bổ sung máu, máu mũi chảy đầy đất!

Nhân gian hỏi ta vì sao hạ hồng vũ!

Đó là máu của lão tử !

Một đám nhân loại ngu xuẩn ! ╭(╯^╰)╮"Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp, đôi mắt híp lại, hắn đương nhiên biết dung mạo của mình có bao nhiêu xuất sắc, cũng có bao nhiêu mị lực.Nếu những người này xuất hiện ở thế giới của hắn, hắn liều mạng xông lên, bởi vì hắn ghét nhất người khác nói dung mạo hắn xinh đẹp!Nhưng mà......Diệp Hành nhìn sắc mặt Mạc Vân Quả vạn năm không đổi, bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu Quả Quả nhà hắn thật đúng là cứng mềm không ăn a, mỹ **.

Hoặc là mặt không đổi sắc gì đó, thật là quá......

Đáng yêu có được hay không!Mạc Vân Quả không biết Diệp Hành nhớ nhung hay suy nghĩ gì, nàng sờ sờ bụng đang kêu lên kháng nghị nói: "Ta đói bụng."

Diệp Hành vừa nghe lời này, vội vàng bế Mạc Vân Quả lên nói: "Đi, trước tiên ta mang ngươi đi rửa mặt, sau đó đi ăn cơm ~"Mạc Vân Quả gật đầu, tùy ý để Diệp Hành mình rời đi.Bởi vì thời gian dài không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, thân thể Mạc Vân Quả rất nhu nhược, Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, chỉ cảm thấy bản thân chỉ cần dùng lực nhỏ thôi, cô bé trong lòng cũng có thể chết đi.Diệp Hành chỉ có thể cẩn thận ôm lấy nàng.Sau khi hai người ăn sáng xong, mặt trời cũng đã lên cao.Mọi người trong sơn trại cũng làm việc của mình, không ai có thời gian bát quái chuyện của Diệp Hành cùng Mạc Vân Quả.Trên thực tế, chỉ có chính bọn họ biết, tối hôm qua, bọn họ đã âm thầm bát quái thật lâu.Người trong sơn trại này đều có chức vụ, công việc riêng, bộ máy vận hành cũng rất tốt.Diệp Hành nhìn qua cũng giống như không có việc gì, nơi nơi mang theo Mạc Vân Quả đi dạo.Đối với nhiệm v, Diệp Hành không hề cập tới, giống như không hề biết chuyện này vậy.Mà Mạc Vân Quả tuy rằng đem chuyện này đặt ở trong lòng, nhưng là đối với hai chữ "Chân tướng", nàng lại không biết nên xuống tay từ nơi nào, chỉ có thể đi theo Diệp Hành dạo vòng vòng, vừa chơi vừa suy nghĩ.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 197


Edit: Linhlady

Tới buổi trưa, Trương Tam đột nhiên tới tìm Diệp Hành, ở hắn bên tai nói nói mấy câu, sau đó thấy ánh mắt Diệp Hành sáng lên, cả người tản mát ra một loại hơi thở kì quái."

Hắc!

Tiểu Quả Quả, có nghĩ cùng ta cùng đi chơi trò trương kích thích không?"

Diệp Hành hắc hắc cười không ngừng, nếu không phải có khuôn mặt kia với vát lại hình tượng, chỉ nghe mình tiếng cười của hắn, tuyệt đối là "Đáng khinh"."

Diệp Diệp nhà ta thật đáng khinh......"

"Cho nên nói, trò chơi kích thích là cái gì?"

"Chẳng lẽ......

Là cái ta đang nghĩ đến sao?"

"Lầu trên khả năng suy nghĩ của hai chúng ta giống nhau!

Ha ha ha ha!

Lại có thể xem tình cảm mãnh liệt diễn !"

"Nha nha!

Check it out!

Tiết mục diễn tình cảm mãnh liệt tới!"

"Oa oa oa!

Hiện tại phòng phát sóng trực tiếp đều to gan như vậy sao?"

"Diệp Diệp thật lợi hại!

Nhanh như vậy đã muốn bắt cóc tiểu Quả Quả nhà ta......

Hắc hắc hắc!"

"Tất cả mọi người đều nghiêm túc đứng đắn lên!

Tiểu tâm bị tiểu Quả Quả phát hiện!"

"Đúng đúng đúng!

Chúng ta đang nghiêm túc đứng đắn, cả nhà chúng ta cùng nhau niệm, mục tiêu của chúng ta là!

""Không có sâu răng ~""Lầu trên cái quỷ gì thế?!

Mục tiêu của chúng ta rõ ràng là: Diễn!Kích!

Tình!( chống nạnh cuồng tiếu! )"Diệp Hành:......

Không phải như các ngươi tưởng tượng đâu!Mạc Vân Quả bớt thời giờ nhìn phòng phát sóng trực tiếp một chút, sau đó......

Vẻ mặt mộng bức.Tình cảm mãnh liệt diễn thần mã, có thể có sao?Diệp Hành ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Tiểu Quả Quả, đi thôi đi thôi!

Chúng ta đi chơi trò trương kích thích, ha ha ha!"

Nói xong câu đó, hắn ôm Mạc Vân Quả xông thẳng ra phía ngoài chạy đi, cuốn lên từng đợt tro bụi.Trương Tam nhìn vẻ mặt lão đại hưng phấn, vẻ mặt cạn lời, có thể đem đánh cướp nói giống như sắp diễn tình cảm mãnh liệt, thật không hỗ là lão đại của bọn họ!Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi xuống, theo tình báo của bọn họ, không đến mười lăm phút nữa sẽ có một thương đội đi qua đây, đến lúc đó hắc hắc hắc......Diệp Hành cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, Mạc Vân Quả nhìn gương mặt tươi cười trên mặt hắn, bàn tay nho nhỏ gầy yếu áp lên đó.Diệp Hành: Nha!

Tay tiểu Quả Quả thật nhỏ a!

Thật muốn hôn hôn một cái moah moah ~ Đương nhiên, Diệp Hành chỉ suy nghĩ như vậy thôi, hắn cũng sẽ không làm, Ừm......Chuyện luyến đồng.Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả tránh ở bụi cây, bụi cây cực kỳ rậm rạp, không nhìn kỹ hoàn toàn nhìn không phát hiện tồn tại của hai người.Lúc này Diệp Hành đem Mạc Vân Quả đặt ở trên mặt đất, bản thân lại nửa quỳ trên mặt đất, căng thẳng eo, nhìn thẳng Mạc Vân Quả."

Nột ~ tiểu Quả Quả, lát nữa nếu như có người đến, ngươi nhảy ra đi nói nói mấy câu, thế nào?"

Diệp Hành vẻ mặt hưng phấn, trong mắt cũng xuất hiện ánh sáng nguy hiểm, nốt ruồi lệ kia càng thêm lóe mắt.Mạc Vân Quả gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.Diệp Hành ghé vào tai Mạc Vân Quả thì thầm vài câu, mới vừa nói xong đã thấy một nhóm người từ nơi không xa chậm rãi đi tới.Biểu tình Mạc Vân Quả lạnh nhạt, nhảy ra ngoài, chống nạnh, lạnh lẽo nói:
"Núi này là ta mở, cây này do ta trồng!

Muốn đi ngang qua đây, phải nộp lại hộ phí!"

Mọi người bị đánh cướp:......

Đứa bé này muốn dở trò gì đây?!

Đậu, muốn chơi bọn họ sao!Diệp Hành thấy một màn như vậy, ý cười trên mặt lớn hơn nữa, hắn lập tức liền nhảy đến bên người Mạc Vân Quả, đem tay phải đặt ở trên đầu Mạc Vân Quả, đồng thời tay trái chống nạnh, thập phần kiêu ngạo nói: "Kinh hỉ không?!

Bất ngờ không?!

Sợ hãi không ?!

Ha ha ha!"

Mọi người: Thật kinh hỉ!

Thật bất ngờ!

Sợ quá a!-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 198


Edit: Linhlady

Một màn này thực sự khôi hài, một đứa trẻ khuôn mặt lạnh lẽo, đôi tay chống nạnh, một tư thế người đàn bà đanh đá chửi đổng.Mà phía sau nàng lại có một nam nhân yêu dã, tay phải đặt ở trên đầu đứa bé, một cái tay khác chống eo, trong miệng nói......

Ừ......

Giống như thực **** nói?Cũng may, bề ngoài hai người rất tốt, tuy rằng đứa bé có vẻ hơi gầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra tỷ lệ khuôn mặt của nàng rất hoàn hảo, vừa thấy chính là một tiểu mỹ nhân, sau khi lớn lên nhất định khuynh quốc khuynh thành.Diệp Hành nhìn một đám người ngốc lăng, kiêu ngạo cười to nói: "Có phải bị khí phách của tiểu Quả Quả nhà ta làm chấn kinh rồi!"

Mọi người: Là bị câu nói của ngốc của ngươi khiến bọn ta chấn kinh rồi được không!Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hành, không biết vì sao, nàng cảm thấy tư thế này có chút không thích hợp.Diệp Hành lại không nhận ra có chỗ nào không đúng, hắn một phen bế Mạc Vân Quả lên, nhướng mày nhìn thương đội nói: "Ta nói, nhanh đem đồ vật có giá trị lưu lại, sau đó các ngươi có thể lăn, ta còn phải đánh cướp thương đội tiếp theo!"

Đánh cướp thương đội tiếp theo gì gì đó, thật sự quá kiêu ngạo có được hay không!Đương nhiên người trong thương đội làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, phải biết rằng bên ngoài bọn họ nhìn như thương đội bình thường, nhưng trên thực tế lại có huyền cơ khác.Đã sớm nghe nói con đường này có sơn tặc hung hãn, nhưng nghĩ đến những con đường khác, chỉ sợ càng thêm hung hiểm......Lúc này từ thương đội đi ra một người, thân cao một mét chín, trên mặt có một vết sẹo do đao chém, kéo dài từ khóe mắt thẳng tới khóe miệng, thoạt nhìn dị thường khủng bố.Diệp Hành nhìn đến người này, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra người này đã dịch dung, xem ra, cái thương đội này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng vậy đâu......"

Vị này đại hiệp, chúng ta này tiểu thương tiểu đội, xác thật là không có gì đáng giá, ngài xem, ta có mấy ngàn lượng ngân phiếu, có thể dùng nó làm phí qua đường không?"

Diệp Hành bĩu môi, mấy ngàn lượng ngân phiếu?

Tống cổ xin cơm sao?

Hắn là đầu lĩnh sơn tặc đấy!"

Không được không được, ta xem các ngươi kéo rất nhiều đồ?

Nhanh lên giao đi ra!"

Diệp Hành bày dáng vẻ thổ phỉ, không đúng, hắn chính là thổ phỉ, lại còn là đầu lĩnh thổ phỉ.Người dẫn đầu cười mỉa vài tiếng nói: "Đại hiệp a, trong này chỉ có một ít vải vóc, đặc sản mà thôi......"

"Nha?

Vải vóc, đặc sản?

Lấy ra để ta nhìn ~" Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, sắc mặt khinh thường.Mạc Vân Quả chớp chớp đôi mắt, thực nghiêm túc gật gật đầu."

Thật sự chỉ có vải vóc, đặc sản mà thôi."

Người dẫn đầu tiếp tục nói, tay lại để ở phía sau, bày vẻ thủ thế, dĩ nhiên là thế chủ động.Diệp Hành cười lạnh một tiếng, "Nếu gia vẫn cương quyết muốn xem thì sao?"

"Kia......"

Người dẫn đầu một bước xa xông tới, "Ngươi liền xem đi!"

Chưởng phong sắc bén quét về phía Diệp Hành, Diệp Hành cười lạnh một tiếng, vươn tay tiếp được chưởng của hắn ta.Cùng lúc đó, người thương đội ùa lên, bay thẳng về phía Diệp Hành cùng Mạc Vân Quả mà đi.Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, phi thân trực tiếp dẫm lên trên đầu một người, sau đó quét chân, một đám người cùng lúc ngã xuống.Không ít người rút vũ khí ra, xông thẳng hướng hướng tới Mạc Vân Quả chém.Diệp Hành thấy một màn như vậy, nơi nào còn sẽ thủ hạ lưu tình, hắn lui về phía sau vài bước, sắc mặt trầm xuống.Sau đó, lấy hắn làm trung tâm nổi lên một trận gió yêu dã, nơi gió đi đến, cây cối đứt đoạn, máu chảy thành sông.Mọi người thấy một màn như vậy, làm sao còn dám tiến lên, nhanh chóng lui về sau.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 199


Edit: Linhlady

Diệp Hành trên mặt cười lạnh càng lúc càng lớn, tay ôm Mạc Vân Quả cũng dần dần chặt lại."

Đã sớm nghe nói Diêm La Vương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vốn tưởng rằng nói ngoa, hôm nay vừa thấy, xem ra lời đồn không phải là vô căn cứ!"

Một thanh âm ôn nhuận từ phía sau truyền đến, sau đó Mạc Vân Quả từ phía sau thương đội xuất hiện một người.Diệp Hành nhìn người mặc Bạch y, tinh quang trong mắt chợt lóe, thẳng tắp nói: "Đã sớm nghe nói Bạch y thánh đế tâm đồng tình mênh mông, vốn dĩ tưởng tin đồn vô căn cứ, hôm nay vừa thấy, xem ra lại có chuyện lạ a!"

Bạch đế khẽ cười một tiếng nói: "Những người đó không hiểu cách làm người của ta, chẳng lẽ Diêm La Vương còn không rõ ràng hay sao?

Chúng ta a, không thuộc về cùng loại một người sao?"

Diệp Hành cười lạnh một tiếng nói: "Bạch y thánh đế nói đùa, ta sao có thể cùng ngươi so a!

So với ngươi, ta chính là tàn nhẫn độc ác lắm đấy!"

Bạch đế nhìn Diệp Hành, lại nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả trong lòng ngực hắn, cười khẽ nói: "Tàn nhẫn độc ác còn có thể ôm một đứa bé?"

Diệp Hành kiêu ngạo một ngửa đầu nói: "Lúc này mới không phải đứa bé đâu!

Đây rõ ràng là tiểu Quả Quả đáng yêu vô địch thông minh hào phóng ôn nhu hiền thục tươi mát thoát tục thiên sinh lệ chất vũ trụ vô địch siêu cấp siêu cấp siêu cấp manh !" (Edit: Đại ca nói không coa chấm phảy gì cả, đọc đứt cả hơi)Bạch đế: Với nhan sắc của ngươi có thể mở phường nhuộm a!"

Lại ra tới một soái ca ca!

Liếm liếm liếm!"

"A a a!

Ta cảm giác thế giới này soái ca ca thật nhiều a!"

"Không được không được!

Ta muốn chụp lại màn hình ha ha ha!"

"Ta đột nhiên cảm thấy Bạch đế cùng tiểu Quả Quả nhà ta thật đôi a a a a!"

"Không được không được!

Ta không thể đổi CP được!"

"Ha ha ha!

Chẳng lẽ chỉ có ta một mình ta chú ý tới Diệp Hành khen tiểu Quả Quả nhà ta sao?"

"Lầu trên không phải mình ngươi cô đơn đâu!

Tiểu Quả Quả nhà ta đúng là đáng yêu vô địch thông minh hào phóng ôn nhu hiền thục tươi mát thoát tục thiên sinh lệ chất vũ trụ vô địch siêu cấp siêu cấp siêu cấp manh tiểu Quả Quả!"

Diệp Hành nhìn thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, làm như có như không gật gật đầu, không sai!

Đúng là cái này!Bạch đế nhìn thoáng qua sắc mặt vạn năm không đổi của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn ta thật đúng là lần đầu tiên thấy Diêm La Vương có hứng thú với một đứa bé đấy."

Diêm La Vương, không nói lời dư thừa nữa, ngươi xem, hôm nay có thể nể mặt ta, cho nhóm tiểu thương này đi qua không?"

Bạch đế vẫn như cũ cười, chỉ là tươi cười kia mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo.Diệp Hành đem Mạc Vân Quả buông xuống, nửa ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Quả Quả, ngươi nói ta có nên thả bọn họ đi không?"

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Diệp Hành, lại nhìn thoáng qua bạch đế, không gật đầu cũng không lắc đầu, cũng không nói gì.Diệp Hành thở dài, ở trong đầu đánh ra một chuỗi tự."

Các đồng chí, muốn ta buông tha bọn họ hay không!"

Phòng phát sóng trực tiếp vừa thấy những lời này, sôi nổi tỏ vẻ kích động!"

Đương nhiên là từ bỏ!"

"Loại tình huống này, khẳng định nên cầm tù hắn chà đạp hắn hắc hắc hắc hắn!"

"Lầu trên!

Diệp Hành đang hỏi tiểu Quả Quả nhà ta!

Bất quá......

Cảm giác giống như cũng cũng không tệ lắm?"

"Khụ khụ khụ......

Không cần ô, muốn ưu nhã!"

"Không muốn không muốn không cần......

Đình a ~""Lầu trên ô ô ô......"

"Thật khẩn trương thật kích thích sợ quá a!

Loại tiết mục này nên có vài lần nữa a!"

"Lá con diệp!

Không cần buông tha bọn họ!

Đặc biệt là cái tên cái gì Bạch y thánh đế kia!"

"Không được không được, trong đầu xuất hiện một ít hình ảnh không hài hòa, lại bắt đầu chảy máu mũi, nhân gian lại bắt đầu có hồng vũ......"

"Lầu trên ngươi khắc chế một chút a!"

"Ta khống chế không được chính mình a!"

-------
 
Back
Top Bottom