Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 180


Edit: Linhlady

Cung Hân lẳng lặng nhìn Mạc Vân Quả, anh muốn từ trên người cô dấu vết nói dối, tìm ở đó một chút tình yêu.Nhưng mà……

Không có, cái gì cũng không có.Gương mặt kia chỉ có lạnh lẽo, cặp mắt kia, cũng chỉ có lạnh lẽo.Cung Hân lập tức bình tĩnh lại, trái tim bỗng nhiên chợt lạnh.Anh cầm lấy bài thi, tập trung giúp Mạc Vân Quả giảng giải.Cung Hân coi như là một thầy giáo giỏi, đem nội dung của bài văn phân tích rất tốt, ít nhất Mạc Vân Quả nghe hiểu, cũng lý giải được.Cung Hân không có hỏi lại Mạc Vân Quả vấn đề khác, anh bình tĩnh giống như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.Mạc Vân Quả cũng mừng rỡ tự tại, tuy rằng không hiểu lắm vì sao lại trả lời câu hỏi như vậy, nhưng Cung Hân nói rất có đạo lý……Hai tiết cứ như vậy kết thúc, Cung Hân cũng chính thức hoàn thành nhiệm vụ của mình.Khi chuẩn bị đi, Cung Hân hỏi Mạc Vân Quả một câu như vậy.“Hiện tại em, còn thích anh sao?”

Nhưng không có chờ Mạc Vân Quả trả lời, anh đã vội vàng rời đi, tấm lưng kia, nhìn qua có vài phần chật vật.Các môn sau cũng khá nhẹ nhàng, nhẩm tính ngày, còn có hai tuần nữa sẽ đến kì thi, các môn khác đối với Mạc Vân Quả không thành vấn đề, chỉ có môn ngữ văn thì không được tốt lắm Buổi tối, lại là Hách Trường Nhạc cùng cô ăn cơm chiều, sau đó lại mang cô về nhà.Mạc Vân Quả không biết đó là, hiện tại trong trường học đều ở truyền lưu tai tiếng của cô cùng Hách Trường Nhạc.Mà tai tiếng này, cũng tự nhiên mà truyền tới lỗ tai Cung Hân.Tuy rằng Cung Hân là giám đốc của công ty lớn, nhưng bản thân vẫn muốn hoàn thành việc học.Chỉ là bởi vì ngày thường bận quá, anh cũng chỉ học vài tiết mà thôi.Bình thường Cung Hân thành tích rất tốt, các bài thi hàu như đều là 100 điểm.Ngoại trừ lý do không hay đi học, các học sinh khác thua xa anh!Nói cách khác, Cung Hân và Mạc Vân Quả trở thành đối thủ trở thành thủ khoa.Mà chuyện này, Mạc Vân Quả cũng từ trong miệng Hách Trường Nhạc nghe được.Một tuần tiếp theo, các tiết ngữ văn, Cung Hân đều sẽ đơn độc giúp Mạc Vân Quả học bù, anh chưa từng hỏi cô cái gì ngoài vấn đề học tập, cái khác rất ít cùng Mạc Vân Quả giao lưu.Hách Trường Nhạc mỗi ngày đều sẽ bồi cô cùng nhau ăn cơm, sau đó đưa cô về nhà.Nói đến cũng khéo, Cung Hân cùng Hách Trường Nhạc chưa từng gặp trực diện lần nào.Khi các thời gian thi đại học một tuần, bởi vì cô giáo có việc, tiết ngữ văn bị đẩy xuống cuối.Còn Hách Trường Nhạc bởi vì cô giáo xin nghỉ, tan học cũng sớm, vì thế……Hách Trường Nhạc cùng Cung Hân chạm mặt nhau ở cửa văn phòng.Thời điểm Cung Hân nhìn thấy Hách Trường Nhạc, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó là: Tình địch!Mà một khắc kia khi Hách Trường Nhạc nhìn thấy Cung Hân, trong đầu suy nghĩ đầu tiên nhảy ra đó là: Tra nam!“Oa oa oa!

Cái này xem như tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt sao!”

“Oa oa oa!

Muốn đánh nhau sao?

Muốn đánh nhau sao!”

“Kích động kích động!”

“ Muốn diễn tình cảm mãnh liệt sao!

Hàng phía trước tránh ra, để ta phóng tới!”

“Đoán xem tiểu Quả Quả nhà ta sẽ nghiêng về phía ai?”

“ Cái này còn cần phải đoán sao?

Quyết đoán tiểu hoàng mao a!”

“Tiểu hoàng mao!

Tiểu hoàng mao!

Tiểu hoàng mao!”

“Tất cả mọi người đều bình tĩnh một chút được không……”

“Vì sao phải bình tĩnh!

Everybody lên!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên hưng phấn, tỏ vẻ: Tất cả mọi người đều động kinh, chỉ có cô là bình thường!-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 181


Edit: Linhlady

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả đứng ở phía sau Cung Hân, bước nhanh về phía trước kéo Mạc Vân Quả lại hộ ở phía sau.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cung Hân, ánh mắt không tốt.

Cung Hân nhìn Hách Trường Nhạc hộ Mạc Vân Quả, lại thấy tay Mạc Vân Quả để ở trên đầu Hách Trường Nhạc xoa xoa.

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, Quả Nhi của anh, từ khi nào lại bắt đầu đối xử tốt với người ngoài như vậy?Cung Hân cười khổ một tiếng, nhấc chân muốn rời đi.Nhưng mà Hách Trường Nhạc làm sao dễ dàng để anh đi như vậy, ngăn cản trước mặt Cung Hân, lời lẽ chính đáng nói: " Anh là một tên tra nam!

Chơi trò tình cảm với tiểu mỹ nữ nhà tôi xong muốn bỏ đi sao!"

Cung Hân nhìn Hách Trường Nhạc thấp hơn mình một chút, nhìn dũng khí trong mắt hắn, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.Nếu lúc trước anh dũng cảm một chút, nếu lúc trước anh có thể nói cho cha quan hệ của mình và Quả Nhi, có phải bây giờ anh và cô đã có kết cục khác không?Hách Trường Nhạc nhìn Cung Hân hoảng hốt, nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Uổng công tôi vẫn xem anh như thần tượng, không thể tưởng được anh là loại người như vậy !"

Cung Hân lui về phía sau một bước, không nói gì.Lời Hách Trường Nhạc nói đánh thẳng vào nội tâm anh, chung quy là anh quá mức yếu đuối, mới để vuột mất hạnh phúc trong tay.Mạc Vân Quả nhìn xem Cung Hân, lại nhìn xem Hách Trường Nhạc, thật sự không rõ vì sao hai người lại đối đầu với nhau.Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên mái tóc màu vàng, vui rạo rực vươn tay giày vò nó.Vốn dĩ Hách Trường Nhạc đang khí thế mười phần bị Mạc Vân Quả xoa tóc, tức khắc biến thành hành quân lặng lẽ.Hắn bất đắc dĩ bắt lấy tay Mạc Vân Quả, trong giọng nói mang theo sủng nịch chính hắn đều không có nhận thấy được nói: "Tiểu mỹ nữ, tôi đang giúp chị lấy lại công bằng nha, sao chị lại nghịch ngợm như vậy."

Mạc Vân Quả chớp chớp đôi mắt, không nói lời nào.Hách Trường Nhạc càng thêm bất đắc dĩ, tiểu mỹ nữ luôn có tình yêu kì lạ với mái tóc của mình!

Online chờ!

Rất cấp bách!Cung Hân nhìn hai người tiếp xúc thân mật, lặng yên không một tiếng động rời đi.Khi Hách Trường Nhạc phục hồi tinh thần lại lần nữa, chỉ nhìn thấy hành lang trống rỗng, nơi nào còn thân ảnh Cung Hân?Hách Trường Nhạc vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả nói: "Về sau chị không được tiếp xúc với người này nữa, biết không!"

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói: "Hắn là thầy giáo dạy văn của tôi ."

Hách Trường Nhạc:......

Gì?Hách Trường Nhạc kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả nói: " Cô giái ngữ văn của chị không phải là một lão thái bà hung ba ba sao!"

Lão thái bà hung ba ba vừa vặn đi ngang qua :......

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Thái Tử gia cô ấy đắc tội không nổi!Mạc Vân Quả lắc đầu nói: "Trước kia là như vậy, hiện tại là Cung Hân, ừ......

Hắn giảng không tồi."

Hách Trường Nhạc vừa nghe lời này, hất cằm lên nói: "Còn không phải là ngữ văn sao?

Tôi cũng có thể dạy chị!

Nhớ trước đây tôi chính là một nhân vật phong vân trong giới văn học!"

Mạc Vân Quả: Ồ ( mặt lạnh nhạt )Hách Trường Nhạc cũng mặc kệ phản ứng của Mạc Vân Quả, hắn vội vàng muốn chứng minh thực lực của mình, lập tức kéo cô vào văn phòng, sau đó bảo Mạc Vân Quả lấy bài thi ra, để hắn tới giải đáp.Mạc Vân Quả lấy bài thi, chỉ một đề bài cho hắn."

Vì sao nam chủ muốn đi thả diều?"

Hách Trường Nhạc quét một lần nội dung văn chương, bàn tay vung lên nói: "Đề này đơn giản, bởi vì mùa xuân tới!"

Mạc Vân Quả:......

Cung Hân rõ ràng nói với cô, bởi vì nhớ lại tuổi thơ, muốn hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ.....Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp: Thần TM mùa xuân tới!-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 182


Edit: Linhlady

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả ngốc lăng, vỗ vỗ cô đầu đắc ý dào dạt nói: “Có phải bị thông minh tài trí của tôi doạ sợ ngây người!”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, mái tóc vàng đáng yêu trên đầu hắn, dị thường đáng yêu.Mạc Vân Quả trịnh trọng gật đầu, tính phân lượng của mái tóc vàng trong lòng cô, thì hắn nói cái gì cũng chính xác!

Ừm!Hách Trường Nhạc hoàn toàn không biết mình ở trong lòng Mạc Vân Quả tồn tại hình tượng chính là tiểu hoàng mao, hắn còn tưởng rằng Mạc Vân Quả thật sự bị thông minh tài trí của hắn thuyết phục.Hách Trường Nhạc vui rạo rực sờ sờ cằm, nắm cổ tay Mạc Vân Quả nói: “Đi, tôi mang chị đi ăn ngon.”

Mạc Vân Quả gật đầu, cất bài thi đi cùng Hách Trường Nhạc rời đi.Ngày hôm sau, Hách Trường Nhạc cố ý tìm cô giáo dạy ngữ văn của Mạc Vân Quả, tỏ vẻ về sau tiết ngữ văn của Mạc Vân Quả đều do hắn dạy, mới không cần cái tên Cung Hân tra nam kia.Cô giáo dạy văn tự nhiên đắc tội không nổi Thái Tử gia, nhìn thái độ Hách Trường Nhạc khăng khăng, cô ấy cũng chỉ có thể đồng ý thôi.Nhưng mà cô giáo dạy văn lại quên mất không nói qua một tiếng với Cung Hân, cũng làm cho Hách Trường Nhạc cùng Cung Hân lại lần nữa gặp mặt……Khi Cung Hân tới văn phòng, Mạc Vân Quả ngồi ở ghế trên, mà Hách Trường Nhạc một tay chống lên bàn đứng phía sau.Từ góc độ của Cung Hân nhìn lại, quả thực giống như là Hách Trường Nhạc đang ôm Mạc Vân Quả.Cung Hân bước nhanh đi qua một tay đẩy Hách Trường Nhạc ra.Hách Trường Nhạc đang đọc văn:……

Vẻ mặt mộng bức!Mạc Vân Quả quay đầu liền thấy được Cung Hân, cô chớp chớp mắt, không nói gì.Cung Hân cũng không nói cái gì, chỉ nắm lấy tay Mạc Vân Quả kéo đi ra ngoài.“Uy!

Tra nam!

Anh muốn làm gì!”

Hách Trường Nhạc duỗi tay liền muốn nắm tay Mạc Vân Quả lại, lại bị Cung Hân hất ra.Cung Hân nhìn chằm chằm Hách Trường Nhạc, hốc mắt có chút phiếm hồng.Hách Trường Nhạc sửng sốt, hắn chưa từng thấy ánh mắt nào như vậy, cái loại ánh mắt tuyệt vọng đến chỉ còn chấp niệm.Trong lúc nhất thời Hách Trường Nhạc bị chấn trụ, không có phát hiện Cung Hân nắm tay Mạc Vân Quả kéo đi rồi.Cung Hân đi rất nhanh, Mạc Vân Quả có chút theo không kịp.Anh giống như cũng đã nhận ra điểm này, bế cả người Mạc Vân Quả lên, đi về phía để xe.Để Mạc Vân Quả ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe đi.Từ đầu đến cuối, Mạc Vân Quả đều không có nói chuyện.Biểu tình của Cung Hân đọng lại, anh không biết dùng biểu tình gì đối mặt với cô, cũng không biết dùng thái độ gì.

Rõ ràng anh không muốn làm cô bị thương, nhưng mà……Trong mắt Cung Hân xẹt qua một tia u ám, muốn anh trơ mặt nhìn người mình yêu thương ở bên cạnh người con trai khác, anh không làm được.Rất nhanh xe dừng lại ở một căn biệt thự, Cung Hân ôm Mạc Vân Quả xuống xe, sau đó đi vào biệt thự.Mạc Vân Quả ngoan ngoãn nghe phòng phát sóng trực tiếp nói, bọn họ nói cô không cần lộn xộn, vậy…… cô bất động.Cung Hân để cô ngồi trên sô pha, còn bản thân lại nửa quỳ ở trên mặt đất.Anh hơi hơi ngẩng đầu mới có thể cùng Mạc Vân Quả nhìn thẳng, Cung Hân nhìn Mạc Vân Quả lúc này, cặp mắt kia, đối với anh không còn tình yêu.“Vì sao……”

Giọng nói của Cung Hân nghẹn ngào hỏi, anh không hiểu, lúc trước không phải là “ Không phụ như lai không phụ nàng*” vì sao thái độ cô lại thay đổi như vậy.Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, ánh mắt lại dừng ở cái mâm phía sau Cung Hân, di?

Mâm màu vàng!

Đẹp!

Thật là đẹp mắt!Cung Hân không có nhận thấy Mạc Vân Quả dị thường, anh chỉ chăm chú nói chuyện của mình.-------
* Trích từ câu nói trong truyện Đức phật và nàng.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 183


Edit: Linhlady

"Quả Nhi, không phải anh đã nói rồi sao, chờ khi anh có đủ năng lực, anh sẽ nói chuyện của chúng ta với cha mẹ, vì sao em không chờ anh một chút?"

"Quả Nhi, em vẫn còn yêu anh có phải không?

Có phải hay không!"

"

Quả Nhi, không cần vứt bỏ anh được không?

Anh chỉ có em, thật sự chỉ có em...."

Giọng nói của Cung Hân tràn ngập từ tính cùng đau lòng, mà Mạc Vân Quả một chữ cũng không nghe vào.Ánh mắt của cô tỏa sáng, nhìn mâm màu vàng kia, cả người đều có chút lâng lâng, mâm màu vàng!

Thật là đẹp mắt!"

A a a!

Nghe Cung Hân nói như vậy, ta cũng thấy cảm động ."

"Nhưng nói sao thì nói, bản chất vẫn là một tên tra nam."

"Nơi nào là tra nam?

Rõ ràng hắn yêu nguyên chủ nha!"

" Yêu cô ấy?

Yêu cô ấy mà mặc kệ cô ấy sa đoạ?

A......

Loại yêu này còn không bằng không cần!"

" Nhưng mà Cung Hân cũng có nỗi khổ nha, hắn mới bao nhiêu tuổi, lại phải gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình."

Ta thật ra cảm thấy, không có kim cương, không ôm công việc nặng nhọc có gì để áp lực?"

"Sao lại nói như vậy.Hắn là muốn có một cái chính mình lên tiếng quyền, mới có thể quang minh chính đại cùng nguyên thân ở bên nhau đi?"

"Vì cái gì hắn không trực tiếp cùng cha mẹ nói?

Hai người đều không có huyết thống quan hệ."

"Dù sao ta cảm thấy hắn rất yếu đuối."

"Ta thế nhưng thấy hắn làm không sai!

Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ như vậy!"

Phòng phát sóng trực tiếp phi thường náo nhiệt, thay nhau bàn luận về cách làm của Cung Hân, nhiều ý kiến cũng nhiều góc nhìn nhận khác nhau.Tâm tư của Mạc Vân Quả lại không đặt lên người Cung Hân cũng không đặt lên phòng phát sóng trực tiếp, cô tâm tâm niệm niệm, là cái mâm màu vàng trên bàn kia.Mạc Vân Quả muốn duỗi tay đi lấy cái mâm kia, lại phát hiện có người ngăn cản cô.Vì thế cô nhẹ nhàng đẩy, ừm......

Cung Hân không phòng bị, ngửa về phía sau, người đụng vào bàn phía sau, sau đó bởi vì quán tính, mâm màu vàng rơi xuống đất, nát......

Nát............Mạc Vân Quả:......

Đã xảy ra chuyện gì?!

Đã xảy ra chuyện gì?!Cung Hân cũng là vẻ mặt mộng bức, trong nháy mắt kia, anh cảm giác như có người đè lên người mình.Cho nên......

Từ khi nào sức lực Quả Nhi nhà anh trở nên lớn như vậy!Trên mặt Cung Hân mang theo một tia hoảng sợ, nhìn từ trên xuống dưới Mạc Vân Quả, giống như tìm kiếm gì đó từ trên người cô.Mạc Vân Quả nhìn mâm tan nát trên mặt đất, có chút không vui, mà đã không vui hơi thở quanh người càng trở nên lạnh lẽo.Thân thể Cung Hân run lên, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh......Đang lúc Cung Hân muốn nói cái gì đó, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời anh định nói, anh cầm điện thoại lên màn hình hiển thị : Cha.Ánh mắt Cung Hân tối sầm lại, ấn nút nghe."

Hiện tại lập tức mang theo em gái con về nhà!"

Giọng nói vang lên có chút tức giận, nói xong câu đó lập tức ngắt điện thoại.Cung Hân nắm chặt di động, mím mím môi.Hắn nhìn về phía Mạc Vân Quả, muốn nói chuyện cùng anh về nhà, lại phát hiện ra cô......

Nhặt mảnh vỡ?!Cung Hân:......Mảnh vỡ cực kỳ sắc bén, Mạc Vân Quả tùy tiện nhặt lên một mảnh nhỏ, không thể tránh làm ngón tay bị thương.Máu tươi lập tức thấm ra, Cung Hân vội vàng cầm ngón tay cô ngậm vào miệng, nói: "Quả Nhi ngoan, không đau nha ~"Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn mọi chuyện, thì ra.....

Không cảm nhận được đau đớn, thật sự không phải ảo giác......

-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 184


Edit: Linhlady

Theo khoa học mà nói, lực tác dụng là lẫn nhau.Khi ngươi tác động lên một vật, sẽ chịu tác động của vật đó phản lại.Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại không hề cảm nhận được.Bất kể cô có tác động lên người khác lực lớn như thế nào, cô cũng không cảm nhận được lực phản lại......

Không cảm nhận được đau đớn."

Vì sao, ta không có cảm giác đau?"

Mạc Vân Quả ở trong đầu hỏi, hướng gió trong phòng phát sóng trực tiếp chuyển sang chiều khác."

A?

Tiểu Quả Quả không cảm giác được đau đớn?

Ta còn tưởng rằng chỉ có một thế giới là không cảm nhận được thôi!"

"Đau lòng tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Chẳng lẽ do thế giới trước đó lưu lại di chứng?"

"Hệ thống rác rưởi, nếu để ta biết được vấn đề là từ ngươi, hừ hừ!"

"Tiểu Quả Quả, khi ngươi chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp ngươi có cảm nhận được đau đớn không?"

"Đúng vậy!

Nếu là trước kia cũng không cảm nhận được thì thể chất ngươi có tính đặc thù rồi."

"Tiểu Quả Quả, ngươi cẩn thận ngẫm lại đi?"

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói: "Ta không biết."

Trước kia cô không hề có khái niệm đau, nếu như không phải vừa rồi Cung Hân nhắc nhở cô, cô cũng sẽ không nhớ đến chuyện này."

Cái câu trả lời này......

Ta có chút cạn lời."

"Hệ thống rác rưởi, tới trả lời một chút a!"

"Đúng vậy đúng vậy!

Nhanh ra đây nói xem tình huống của tiểu Quả Quả là như thế nào!"

" Đúng vậy a!

Không thể khi dễ tiểu Quả Quả nhà của chúng ta a!"

"Hu hu hu.....

Tiểu Quả Quả thật đáng thương a!"

Đoàn Tử nhìn các loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người đều muốn nó giải thích.Tay nhỏ bụ bẩm của Đoàn Tử vung lên, tức khắc phòng phát sóng trực tiếp liền xuất hiện mấy chữ to ánh vàng rực rỡ."

Quyền hạn không đủ!"

Mạc Vân Quả nhìn chữ to ánh vàng rực rỡ, ánh mắt sáng lên, thật là đẹp mắt!Cung Hân chỉ nhìn thấy Mạc Vân Quả ngơ ngác, anh nhìn thoáng qua ngón tay của Mạc Vân Quả đã ngừng đổ máu, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Sao em vẫn lỗ mãng hấp tấp như vậy?"

Cung Hân bế Mạc Vân Quả lên, đi ra bên ngoài.Mà Mạc Vân Quả......Ừm......

Đắm chìm trong chữ to ánh vàng rực rỡ không thể tự kềm chế.Cung Hân nhanh chóng mang theo Mạc Vân Quả về nhà chính, nó nằm tại khu biệt thự trung tâm thành phố.Đương Cung Hân cùng Mạc Vân Quả đi vào biệt thự, đã thấy một người không nên xuất hiện ở đây lúc này -- Hách Trường Nhạc.Thời gian quay ngược lại khi Hách Trường Nhạc phát hiện Cung Hân cùng Mạc Vân Quả không thấy đâu.Hách Trường Nhạc biết bằng năng lực hiện tại của hắn, căn bản không thể đơn độc đấu lại Cung Hân, càng đừng nói đến chuyện mang Mạc Vân Quả về.Nhưng không có quan hệ, hắn còn có ông nội vô cùng yêu thương mình, còn có xí nghiệp hùng hậu chống lưng~Hách Trường Nhạc tung ta tung tăng đi tìm ông nội, sau đó để ông nội mang Hách Trường Nhạc đi tìm cha Cung Hân.Cung Mẫn tò mò nhìn Hách Trường Nhạc, ông biết vị thái tử gia này, xưa nay tung hoành vô pháp vô thiên.Đồng thời, ông cũng tò mò vì sao Hách Trường Nhạc lại đột nhiên tìm ông.Hách Trường Nhạc nhìn Cung Mẫn cười tủm tỉm, cũng không sợ hãi, mà là trực tiếp mở miệng nói: "Cung Hân đem Mạc Vân Quả bắt đi!"

Cung Mẫn:......

Bắt đi là cái quỷ gì?!Hách Trường Nhạc nhìn Cung Mẫn không nói lời nào, tức khắc liền nóng nảy, hắn thở phì phì nói: " Cái tên tra nam Cung Hân kia, đùa bỡn tình cảm của tiểu mỹ nữ nhà ta!"

Cung Mẫn sửng sốt hỏi: "Tiểu gia hỏa, cậu nói lời này là có ý gì?"

Trong lòng Hách Trường Nhạc sốt ruột, cũng không có nghĩ nhiều, nói thẳng: "Cung Hân yêu tiểu mỹ nữ nhà chúng ta a!

Lòng muông dạ thú!

Lòng lang dạ sói!

Phi!

Dù sao không phải một người tốt!"

-------
Edit: Sắp hết thế giới cũng sắp có thông báo, ai thấy chữ thông báo đột nhiên bất an không? ahihi
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 185


Edit: Linhlady

Cung Mẫn thấy lời này, thân thể cứng đờ, tức khắc trong đầu ông hiện lên đủ loại hình ảnh.Ông nhớ Cung Hân cũng từng là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, nhưng từ sau khi ông tái hôn, tính cách anh lập tức đã xảy ra biến hóa lớn, hơn nữa cũng tự đứng ra quản lý một công ty con.Lúc trước ông cũng cho rằng Cung Hân chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không thể tưởng được Cung Hân thật sự làm nghiêm túc.Cung Mẫn đủ hiểu con trai mình, đúng là tính cách trước kia của anh.Tại đây một khắc, Cung Mẫn đột nhiên hiểu rõ vì sao Cung Hân có biến hóa như vậy, mấy năm nay đều làm việc liều mạng, còn vào bệnh viện.Hiện tại tất cả đều rõ ràng, Cung Hân chỉ sợ là muốn độc lập tách ra, sau đó nói với bọn họ, anh yêu Mạc Vân Quả.Giờ khắc này, Cung Mẫn không thể nói trong lòng là tư vị gì.Ông nhớ vợ mình đã từng nói, Mạc Vân Quả đã từng là thiếu nữ thiên tài, sau khi cùng ông tái hôn, tính cách đại biến......Cung Mẫn thở dài một hơi, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều nghẹn một ngụm hờn dỗi.Từ trước đến nay ông không có ý định ngăn cản con trai yêu đương, nếu chỉ vì chuyện của ông và vợ, lại ngắn cách tình cảm của hai đứa, đó là tội lớn.Cung Mẫn lập tức gọi điện thoại cho Cung Hân, giọng nói hỗn loạn đan xem cả giận dỗi ngay cả ông cũng không biết.Ông tức giận, không phải bởi vì Cung Hân yêu Mạc Vân Quả, mà tức giận bởi anh không nói cho ông.Hách Trường Nhạc nhìn biểu hiện của Cung Mẫn, hừ lạnh một tiếng, hắn thật muốn xem, Cung Hân còn lời gì để nói!Cho nên khi Cung Hân mang theo Mạc Vân Quả về đến nhà, nhìn thấy chính là Hách Trường Nhạc ngồi ở bên cạnh Cung Mẫn, bộ dáng khí thế mười phần.Cung Hân vừa thấy Hách Trường Nhạc ở chỗ này, trong lòng cả kinh, anh nhìn thoáng qua sắc mặt Cung Mẫn, trong lòng có một ý niệm không tốt.Quả nhiên, Cung Mẫn một mở miệng liền chứng thực ý tưởng của anh."

Con yêu Quả Nhi?"

Cung Mẫn khoanh tay trước ngực nhìn Cung Hân.Cung Hân nghe được lời này, thân thể trở nên cứng đờ,anh mở một nụ cười khổ, có cảm giác khóc không ra nước mắt.Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn Cung Hân không nói lời nào, nhấc chân tiến lên một bước nói: "Đúng vậy, Mạc Vân Quả cũng yêu Cung Hân."

Cung Hân nghe được Quả Nhi của anh nói yêu anh, không thể tin tưởng quay đầu nhìn Mạc Vân Quả, trên mặt toàn là kinh hỉ.Cung Mẫn nhìn vẻ mặt kiên định ( thật ra là lạnh lẽo ) của Mạc Vân Quả, xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Hân nhi, vì sao không nói cho cha biết?"

Cung Hân giật giật môi, lại không nói ra được ời nào.Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Cung Hân, tiếp tục nói: "Bởi vì hắn sợ hãi."

Cung Hân cười khổ một tiếng, gật gật đầu, đúng vậy, anh sợ hãi, sợ hãi một khi nói cho cha biết, anh sẽ vĩnh viễn mất đi Quả Nhi.Mà hiện tai, anh phát hiện không nói cho cha biết, mới có thể vĩnh viễn mất đi Quả Nhi của anh a......Trong mắt Hân ẩn ẩn ngấn lệ thoáng hiện, anh "Bùm" lập tức quỳ xuống."

Cha, con yêu Quả Nhi, vì cô ấy, con nguyện ý từ bỏ tất cả!"

Cung Mẫn nhìn Cung Hân như vậy, xua xua tay nói: "Gần mẹ con muốn nhận con về, con trở về đi."

Cung Hân ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Cung Mẫn nói: " Cha, ý cha là......"

Cung Mẫn xua xua tay nói: "Cha cũng không muốn vì hạnh phúc của mình mà phá vỡ hạnh phúc của con."

Cung Hân mừng rỡ như điên, anh đứng lên muốn bế Mạc Vân Quả lên, lại bị Mạc Vân Quả nhẹ nhàng đẩy, lập tức té lăn quay trên mặt đất.Mọi người:......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 186


Edit: Linhlady

Cung Hân cũng không màng hình tượng của mình, anh cứ như vậy ngồi dưới đất, cười lớn, cười cười, lại chảy ra nước mắt.Cung Mẫn biết, Hách Trường Nhạc cũng biết, đó là nước mắt vui sướng.Chỉ có mình Mạc Vân Quả lại nhìn Cung Hân vừa cười vừa khóc như kẻ điên, cô không hiểu được, một người trong tình huống như thế nào lại có thể vừa cười vừa khóc được đây?"

Tiểu Quả Quả, sau chuyện này sẽ có chuyện vui đi?"

"Ta nghĩ, chờ tiểu Quả Quả hoàn thành nhiệm vụ, lúc sau, nguyên chủ trở về nhìn thấy kết cục như vậy hẳn sẽ rất vui vẻ đi?"

"Nói như vậy, tiểu Quả Quả nhà ta lại làm dược một chuyện tốt rồi ~""Tiểu Quả Quả nhà ta quả nhiên uy vũ ~""Yêu nhất tiểu Quả Quả nhà ta!

Moah moah ~""Hằng ngày thổ lộ với tiểu Quả Quả, moah moah ~"Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận các loại thổ lộ, lại nhìn thoáng qua Cung Hân còn ngồi dưới đất, không nói gì.Hách Trường Nhạc vẫn luôn ngồi ở chỗ kia nhìn tất cả mọi chuyện, hắn đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, lại không nghĩ đến kết cục này.Hách Trường Nhạc nắm chặt nắm tay, không biết là nên khóc hay cười.Xem cái biểu hiện của Cung Hân kia, Hách Trường Nhạc biết người con trai này thực sự yêu Mạc Vân Quả.Nhưng mà......Hách Trường Nhạc sờ sờ vị trí tim, vì sao hắn cảm thấy có chút đau?Hách Trường Nhạc lắc đầu, nỗ lực muốn loại bỏ tạp niệm, nhưng càng như vậy, ý niệm lại càng rõ ràng.Hách Trường Nhạc đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy một sợi tiểu hoàng mao bay nhanh lướt qua mặt mình.Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, tiểu hoàng mao......Sau đó mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản, Cung Hân cũng trở về bên mẹ đẻ, chính đại quang minh cùng Mạc Vân Quả ở bên nhau.Mà bởi vì Mạc Vân Quả sắp thi đại học, hai người cũng không có bao nhiêu thời gian "Thân thiết".Mạc Vân Quả đang học bổ túc phần ngữ văn lý giải, mà Hách Trường Nhạc không còn có xuất hiện trước mặt cô nữa.Một tuần sau, kì thi đại học chính thức bắt đầu.Hai ngày sau, kì thi đại học chính thức kết thúc.Khi thi xong một môn cuối cùng, Mạc Vân Quả từ trường thi ra, cùng Cung Hân đi về phía cổng trường.Khi sắp đi ra khỏi cổng trường, Mạc Vân Quả giống cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người, vừa rồi cô giống như nhìn thấy tiểu hoàng mao.Mạc Vân Quả nhìn nhìn, lại không thấy bóng dáng tiểu hoàng mao đâu, sau đó cô xoay người cùng Cung Hân rời đi.Ở sau một gốc cây to, Hách Trường Nhạc nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, cười nhạo một tiếng, nước mắt lại không chịu khống chế từ khóe mắt nhỏ giọt, ẩn vào bên trong bụi cỏ.Thi đại học kết thúc, cũng có ý nghĩa giải phóng, cũng ý nghĩa nhiệm vụ của Mạc Vân Quả muốn hoàn thành.Tốc độ chấm bài thi rất nhanh, một tuần sau đã có kết quả.Mạc Vân Quả cầm bảng điểm thiếu hai điểm môn ngữ văn, cùng lúc đó, Đoàn Tử nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.Ngay lúc đó, Mạc Vân Quả nhận được một cuộc điện thoại, là Hách Trường Nhạc gọi tới."

Tiểu mỹ nữ, chúc mừng chị a!

Thủ khoa!

Tấm tắc, 748 điểm!

Chị nói một chút, hai điểm kia chị mất ở đâu?"

Giọng nói của Hách Trường Nhạc vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy.Mạc Vân Quả nói: "Vì sao nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?"

"Cái gì?"

Hách Trường Nhạc hỏi."

Bởi vì mùa xuân tới."

Khi Mạc Vân Quả nói xong câu đó, thời gian Đoàn Tử đếm ngược vừa vặn kết thúc, cái này cũng có ý nghĩa Mạc Vân Quả phải rời khỏi thế giới này.Hách Trường Nhạc không thể hiểu được nhìn điện thoại đã bị ngắt, bĩu môi, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.Mà các giáo viên nhìn đề thi ngữ văn của thủ khoa năm nay, đồng loại tỏ vẻ:......

Cạn lời.Đề bài là cái dạng này: Vì cái gì nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?Đáp án của thủ khoa là như thế này: Bởi vì mùa xuân tới......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 187 Bởi vì mùa xuân tới ( Phiên ngoại Hách Trường Nhạc )


Edit: Linhlady

Quyết định đi tham gia hôn lễ của tiểu mỹ nữ quyết định khiến tôi rối rắm nhất cuộc đời này.Nhìn tiểu mỹ nữ được cha dượng nắm tay chậm rãi đưa đến trên tay Cung Hân, tôi không thể không thừa nhận, tôi ghen ghét.Nhìn vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của tiểu mỹ nữ, ta xoay người đi khỏi nơi đó.Lúc tiểu mỹ nữ nhận được tin mình là thủ khoa, đột nhiên ngất đi.Tôi tỏ vẻ, cái này là chuyện tôi sẽ chê cười cô ấy cả đời.Nhưng mà khi tôi chạy tới bệnh viện, chuẩn bị bốn phía chê cười tiểu mỹ nữ, lại phát hiện, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, tràn ngập xa lạ.Không phải ánh mắt xa lạ khi nhìn người không quen, tôi dám khẳng định, cô ấy biết tôi.Cái loại xa lạ này, thật giống như tôi chỉ đi ngang cuộc đời cô ấy, không để lại một chút dấu vết nào.Một khắc đó, tôi bắt đầu hoảng hốt.Tôi xông lên lo lắng hỏi cô ấy còn nhớ tôi không?Cô ấy nở một nụ cười thật tươi, tươi đẹp như ánh mặt trời vậy, nhưng tôi lại cảm thấy, giống như còn thiếu cái gì đó.Cô ấy nói, đương nhiên nhớ rõ, tôi là Hách Trường Nhạc!Đúng vậy!

Tôi là Hách Trường Nhạc, nhưng tiểu mỹ nữ chưa từng gọi tên tôi, mỗi lần thấy tôi xuất hiện, lại hưng phấn chạy lại gần.Một khắc đó tôi không biết cảm thụ của mình là gì, tôi không vui, cảm giác giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.Ánh mắt tniểu mỹ nữ nhìn Cung Hân, tràn ngập tình yêu, cái loại tình yêu này, tôi vẫn luôn muốn thấy từ ánh mắt cô ấy.Sau đó, tôi cũng không đi tìm cô ấy nữa.Sau đó, tôi đem mái tóc vàng kim tôi thích nhất nhuộm đen, ông nội nói, tôi thay đổi.Sau đó, tôi nỗ lực học tập, trở thành thủ khoa của trường.Năm thứ hai thi đại học, tôi lấy 748 điểm bước lên chức danh thủ khoa, đậu trường học của tiểu mỹ nữ-- đại học Kinh Vũ.Ở nơi đó, tôi tiếp xúc với rất nhiều rất nhiều người, nhưng mà không gặp được người lạnh nhạt thích xoa mái tóc của tôi, không còn người cùng tôi làm đề ngữ văn đọc lý giải hố cha nữa.Trước khi tiểu mỹ nữ hôn mê, đã từng hỏi qua tôi: Vì sao nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?Bởi vì mùa xuân tới...Sau đó, mùa xuân trở thành mùa tôi thích nhất, bởi vì mùa xuân, vạn vật sống lại, hoa thơm chim hót, là mùa tôi cảm nhận được sự ấm áp.Năm ấy thi đại học, hai điểm tôi cũng mất ở phần lý giải.Đề kia là: Vì sao nữ nhân vật chính muốn dấu diếm người nhà bỏ đi?Lúc ấy tôi đáp là: Bởi vì mùa xuân tới......Đúng vậy, mùa xuân tới, hormone xao động bắt đầu phát ra, nữ nhân vật chính muốn đi tìm hạnh phúc của mình......Mà người nhà cô ấy, sao lại nỡ ngăn cản hạnh phúc của cô ấy đây?Tôi nhìn tiểu mỹ nữ mặc áo cưới trắng tinh cùng Cung Hân ăn mặc tây trang ôm hôn, cười cười, tôi không biết lúc đó mình như thế nào, nhất định rất khó xem."

Đại phôi đản!

Anh biết không?

Nếu không phải chúng ta kết hôn, em còn nghĩ anh tới cướp hôn!

Hừ hừ!"

Một giọng nói ngọt ngào làm nũng truyền đến bên tai tôi, tôi xoa xoa đầu em ấy, cười nói: "Như thế nào sẽ như vậy?"

Tôi cúi đầu hôn hôn cái trán của em ấy, em ấy hiện tại là vợ tôi, là người tôi yêu.Tôi nắm tay em ấy, chậm rãi đi vào lễ đường.Tái kiến, tiểu mỹ nữ, nguyện chị vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 188 sơn tặc đầu lĩnh hắc hưu hắc hưu


Edit: Linhlady

Tư vị khi thoát ly khỏi thế giới cũng không dễ chịu, nhưng cũng may Mạc Vân Quả giống như đã quen với cảm giác đó.Lại lần nữa trở lại không gian u ám, Mạc Vân Quả cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ, nhưng lý do tại sao thì cô lại không biết.Đoàn Tử nhìn Mạc Vân Quả mờ mịt, thân hình mũm mĩm bay đến trước mặt cô nói: "Ký chủ, lần này biểu hiện rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ."

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn về phía nó, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu, hình như đây là lần đầu tiên Đoàn Tử lần nói từ "Hoàn mỹ".Đoàn Tử vươn tay nhỏ chọc chọc gương mặt Mạc Vân Quả nói: "Lần này phòng phát sóng trực tiếp đánh thưởng rất nhiều, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, phòng phát sóng của chúng ta đã lên tới cấp ba!"

Nói xong câu này, khuôn mặt luokn nghiêm túc của Đoàn Tử cũng xuất hiện ý cười, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.Mạc Vân Quả gật đầu, hỏi: " Sau khi lên đến cấp ba thì có gì thay đổi không?"

Đoàn Tử gật đầu nói: " Đương nhiên là có sự thay đổi rồi!"

"Thứ nhất, đối với phát sóng trực tiếp vị diện vốn từ cấp thấp sang vị diện cấp trung, về sau khen thưởng của vị diện càng tăng lên."

"Thứ hai, trong quá trình phát sóng trực tiếp, ở tình huống đặc thù kí chủ có thể lựa chọn đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, nhưng mỗi một vị diện không được vượt quá ba lần."

"Thứ ba, ký chủ có thể lựa chọn các loại bình luận trong phòng sóng trực tiếp không xuất hiện trước mặt."

Đoàn Tử nghiêm trang nói, khi Mạc Vân Quả nghe được cuối cùng, đôi mắt xoát sáng ngời, cuối cùng những văn tự phản phức tạp đó không cần thời thời khắc khắc xuất hiện trước mặt cô, giỏi quá!"

Ký chủ, cô muốn nghỉ ngơi hay là đến vị diện tiếp theo mở phát sóng trực tiếp?"

Đoàn Tử lại hỏi.Mạc Vân Quả giật giật thân thể, không có cảm thấy có cái gì không khoẻ, vì thế cô nói: "Hiện tại liền bắt đầu đi."

"Tốt, ký chủ, phòng phát sóng trực tiếp mở vị diện tiếp theo, là một hệ thống thân mật nhất, ta nhắc nhở ngươi hai câu."

Đoàn Tử chắp nay tay mũm mĩm sau lưng, làm bộ dáng cao nhân, thoát tục.Mạc Vân Quả nhìn Đoàn Tử bay lơ lửng trong không trung, vươn tay chọc chọc bụng nó, đồng thời đáp: "Ngươi nói đi."

" Vị diện trung cấp nguy hiểm hơn so với các vị diện khác, rất nhiều thời điểm có đồ vật siêu nhiên xuất hiện, cho nên kí chủ nhất định phải cẩn thận."

Giọng nói của Đoàn Tử nghe qua rất nghiêm túc.Mạc Vân Quả nghe được lời này, trong lòng không biết sao, dâng lên một loại cảm giác kì quái, cảm giác này nên nói như thế nào nhỉ?Thật giống như nhìn thấy màu vàng cô thích, có chút hưng phấn, có chút chờ mong.Đoàn Tử thấy trên mặt Mạc Vân Quả không lộ ra sợ hãi hay do dự, vừa lòng gật gật đầu, không hổ là ký chủ của nó, có được gan dạ sáng suốt không tầm thường!Đoàn Tử không biết đó là, Mạc Vân Quả chẳng những không sợ hãi, ngược lại tràn ngập chờ mong.Đoàn Tử thấy Mạc Vân Quả không có gì vấn đề, lúc sau, mở truyền tống cô đến vị diện sau.Cùng lúc đó, thân ảnh Mạc Vân Quả biến mất trong không gian u ám."

Hắc!

Xem!

Nơi này còn có một cái tiểu oa nhi!"

Thanh âm thô cuồng truyền tới trong tai Mạc Vân Quả, nàng ra sức mở mắt, lại chỉ có thể thấy máu đầy đất, thi thể khắp nơi.Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, trên người nàng bị một thi thể đè xuống, nhiệt độ còn ấm áp, chắc hẳn chưa chết đi bao lâu.Máu ấm nhiễm vào trong quần Áo của nàng, nàng thậm chí còn cảm nhận được hình dáng khi nó xâm nhập."

Hắc!

Thế mà còn sót lại một đứa bé!

Lão đại cũng quá không để tâm đi!"

Một giọng nói thanh thúy khác vang lên, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cảm thấy trên người nhẹ đi, cái xác đè lên người cô đã không thấy đâu.

-------* Hắc hưu hắc hưu: ta tra thì nó có nghĩa liếm+ lăn lộn ( Từ nhạy cảm... khụ khụ, nên ta để nguyên vậy)---------------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 189


Edit: Linhlady

Nhưng mà còn không chờ Mạc Vân Quả phản ứng lại, nàng đã bị một người túm cổ Áo kéo dậy."

Tấm tắc ~ xem dáng vẻ của đứa bé này xem, rõ ràng do thiếu dinh dưỡng nha!"

Nhắc tới Mạc Vân Quả người kia nhìn từ trên xuống dưới Mạc Vân Quả nói, đây là một người cao to vạm vỡ."

Nơi nghèo nàn như thế này, có thể nuôi sống nó đã không tồi rồi!"

Một giọng nói khác vang lên, đây là một người nho nhã nhìn không khác gì thư sinh, nếu như xem nhẹ thanh kiếm nhuộm.máu trong tay hắn......"

Đứa bé này làm sao bây giờ?

Giết?"

Người vạm vỡ nói.Mạc Vân Quả nghe được chữ " giết ", đôi mắt chớp chớp, nàng trở tay bắt lấy tay người vạm vỡ, bằng vào tiểu xảo thân thể, một cái nhảy nhảy xuống dưới, đồng thời đem người vạm vỡ lược quật ngã trên mặt đất.Người nho nhã kia đứng một bên quan sát, thấy như vậy nở nụ cười, thú vị.Người vạm vỡ bị quật ngã trên mặt đất, sau đó lập tức xoay người lên, hắn cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả gầy yếu, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn, có điểm ý tứ.Hắn lui về phía sau một bước, đôi tay nắm chặt, làm ra tư thế công kích.Người kia thấy vậy, biết hắn lại nổi lên lòng hiếu thắng, hắn ta sáng suốt lui về phía sau.Trên mặt Mạc Vân Quả còn dính vài vết máu, nhìn qua có vài phần khủng bố.Nhưng mà Mạc Vân Quả như vậy, lại khơi dậy hứng thú của hắn.

Ngược trong lòng, hắn liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy hứng thú.Chỉ thấy lui về một phía, hung hăn xông về phía Mạc Vân Quả.Mạc Vân Quả nâng tay phải lên, ổn định thân thể tiếp được tay người vạm vỡ.Nhưng mà sức lực của người này quá lớn, Mạc Vân Quả không thể không lui về phía sau một bước chống đỡ thân thể của mình.Một màn này xem trong mắt người nho nhã kia, lại dị thường kinh ngạc, hắt ta biết tiểu gia hoả này có bao nhiêu sức lực......Người vạm vỡ đối với chuyện Mạc Vân Quả có thể tiếp được tay của hắn, cũng có một ít kinh ngạc, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, hắn đối với Mạc Vân Quả càng tò mò hơn.Hắn rút ra tay phải về, sau đó vung tay trái lên.Lần này hắn sử dụng tám phần sức lực.Mạc Vân Quả vẫn như cũ dùng tay phải tiếp được nắm tay hắn, bàn tay cùng nắm tay khi chạm vào, phát ra một tiếng thật lớn, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả có thể rõ ràng cảm giác được, tay phải của nàng gãy xương......Người vạm vỡ chỉ cảm thấy tay trái của mình tê dại, hắn nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt sâu thẳm một phần, thật là có ý tứ, có ý tứ......"

Tiểu oa nhi, sức lực của ngươi không tầm thường, chỉ tiếc......"

Người vạm vỡ tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ai bảo ngươi là người của thôn này đây?"

Nói xong câu đó, tay phải người vạm vỡ hung hăng hạ xuống vị trí đầu của Mạc Vân Quả, lúc này đây, hắn dùng mười phần sức lực.Nếu một bàn tay này nện xuống tới, đầu Mạc Vân Quả nở hoa là chuyện không ngoài ý muốn.Ngay ở lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng có một người đạp bay người vạm vỡ, ngăn cản thủ đoạn của hắn ta, khiến hắn ta nện xuống đất, mặt đất cũng lún xuống một hố lớn.Nho nhã người nhìn thấy chiêu thức này, vội vã đi đỡ người vạm vỡ, đồng thời bảo vệ Mạc Vân Quả."

A a a a!

Cuối cùng không có tới muộn ~" một thanh âm phù hoa từ nơi xa truyền đến, Mạc Vân Quả chỉ nhìn thấy vệt sáng lướt qua, sau đó trước mặt cô xuất hiện một người."

Tiểu Quả Quả ~" thanh âm càng thêm nhộn nhạo ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, Mạc Vân Quả nghiêng đầu, luôn cảm thấy thanh âm này có vài phần quen thuộc.-------
Edit: Ahaha, mọi người đoán xem là ai?

Là ai a? ⊙▽⊙
 
Back
Top Bottom