Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 160


Edit: Linhlady

"Hắc!

Tiểu gia hỏa, đêm nay gió cũng thật lớn a!"

"Ngươi nói, nếu tia sét đáng trúng chúng ta, vậy có chết không nhỉ?"

"Ai?

Ta chưa từng bị sét đánh bao giờ, nghĩ lại cả đời này, bị sét đánh chết giống như cũng không tồi."

Thanh âm của đại thụ bị tiếng mưa và tiếng gió che lấp, Mạc Vân Quả nghe cũng không rõ ràng.Tiếng sấm càng gần, tia chớp cũng càng gần.Mạc Vân Quả đột nhiên có một loại ảo giác tia sét kia sẽ đánh vào người cô."

Hắc!

Tiểu gia hỏa, ta......"

Đại thụ nói còn không có nói xong liền biến mất, bởi vì một tia sét đang bổ xuống chỗ bọn họ.Hoặc chuẩn xác mà nói, tia sét ki hướng tới Mạc Vân Quả bổ tới, chỉ là đại thụ giúp Mạc Vân Quả che đậy mà thôi.Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, rõ ràng vừa rồi mỗ đại thụ còn ở bên tai mình lải nhải, đột nhiên lại biến mất.Đại thụ bị chém thành hai nửa, nhựa cây theo thân đại thụ chảy xuống đất, ở vị trí rễ cây còn bị lốc lên một chút, trong không khí còn vương lại mùi cây bị đốt cháy."

Tiểu Quả Quả......"

"Tiểu Quả Quả, ngươi không sao chứ?"

"Tia sét này cũng quá lớn đi?"

"Ta dựa!

Một buổi tối mà đã dọa ta chết khiếp!"

"Cho nên, cây đại thụ này đã bị sét đánh chết sao?"

"......

Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy đại thụ dong dài cũng rất êm tai."

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận phòng phát sóng trực tiếp, ngơ ngác mở miệng hỏi: "Vì sao?"

"Di?

Tiểu Quả Quả, cái sao là vì sao?"

"Tiểu Quả Quả, ngươi làm sao vậy?

Tới, thúc thúc ôm một cái."

"Quái thúc thúc lầu trên tránh ra!

Đến đây ca ca ôm một cái!"

"Hừ hừ!

Không cần chiếm tiện nghi của Tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Tiểu Quả Quả, không có vì sao, người thích ứng được thì sống sót, vốn dĩ chính là đạo lý thế giới này."

Mạc Vân Quả nhìn đến câu cuối cùng, ngốc lăng một lúc, cũng không nói cái gì nữa.Cô không biết vì sao mình lại hỏi câu đó, cô thậm chí còn không biết ý tứ khi hỏi câu đó là gì,chỉ là trong giây phút kia cô buột miệng hỏi ra mà thôi.Trận này mưa to vẫn cứ rơi xuống, thẳng đến rạng sáng, mới khó khăn lắm dừng lại.Trong không khí vẫn còn hương vị bị đốt cháy, nhìn qua nơi này thật tồi tàn.Khi người phụ trách đến nơi này, nhìn khắp nơi là một mớ hỗn độn, vội vàng gọi người đến dọn dẹp, hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa trở lại, không thể để mọi người thấy cảnh này được.Bầu trời mây đen dần tản đi, không khí trong lành hơn, không ít người muốn đến nơi này, chỉ để nhìn cây thụ thần kia, đương nhiên có thể treo thẻ bài nhân duyên lên thì càng tốt.Không có người nhớ rõ nơi này đã từng tồn tại một cây cổ thụ, nơi này đã được nhân viên dọn dẹp cực sạch sẽ, ngoại trừ không thể mang cây khô đi còn lại cành khô, thân cây gãy đã được dọn dẹp sạch sẽ.Mọi người chỉ nhìn thấy trải qua qua mưa gió cây thần thụ càng có thêm sức sống mãnh liệt, bọn gấp không chờ nổi muốn treo thẻ bài nhân duyên lên đó.Một giờ sau, Mạc Vân Quả nhận được nhắc nhở của Đoàn Tử nhiệm vụ thành công, hơn nữa lập tức tiến hành truyền tống.Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua đại thụ chỉ còn lại cành cây không, trơ trọi ở nơi đó, không nói gì, chờ truyền tống.Danh tiếng cây thần thụ càng lúc càng lớn, thẻ bài nhân duyên càng lúc càng nhiều, nhân viên thấy cây bên cạnh thật quá chướng mắt muốn đào nó đi.Nhưng khi công nhân tới muốn đào cây đại thụ đi, đến phần đáy gốc cây, lại phát hiện ra bộ rễ của cây thần thụ gần như bao bọc cả cây đại thụ, không có cách nào tách ra......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 161 Ở kia có một cây thích lảm nhảm


Edit: Linhlady

Thành phố S, có một thân cây được gọi là "Thần thụ".Tương truyền, trong thời gian ngắn ngủi không đến một phút đã phát triển lớn rất nhanh.Tương truyền, cây này trải qua mưa gió sức sống càng mãnh liệt.

Không ít người nghe danh mà tìm tới đây treo thẻ bài nhân duyên lên cây.Cho dù thời gian trôi qua rất lâu, cây thần thụ này vẫn rất có danh tiếng.Nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc chính là, bên cạnh cây này có một cái cây thật xấu, không ít người làm nhân viên phụ trách ở đây muốn đào nó đi, nhưng hai rễ cây gắn bó với nhau, không cách nào tách ra được......Mọi người đồng thời bất đắc dĩ, càng thêm không xem trọng cây còi cọc bên cạnh, nhưng cũng may, cây này lớn rất nhanh, rất khỏe mạnh, ừm......

Có thể ngồi vài người.Ngày này, vẫn như cũ có rất nhiều người tới tham quan thần thụ.Có một bé trai ngồi xổm trước mặt cây còi cọc kia, đếm con kiến, mà bên kia, mẹ của bé đang treo thể bài nhân duyên, cô ấy muốn tìm cho con trai một người ba ba tốt."

Ma ma, vì sao lại ném thứ này lên cây?"

Bé trai tò mò chạy tới hỏi.Người mẹ sờ đầu đứa bé, sủng nịch cười nói: "Bởi vì ma ma muốn tìm ba ba cho con!"

Bé trai nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: "Làm như vậy có tác dụng sao?"

"Đương nhiên là có!"

Cô ấy tiếp tục nói.Bé trai xòe bàn tay nho nhỏ mũm mĩm nói: "Ma ma, người đưa đồ vật kia cho con."

Cô ấy có chút khó hiểu, nhưng vì tình yêu con trai, cô ấy vẫn đưa nó cho bé.Bé trai cầm thẻ bài nhân duyên, hung hăng ném về phía trước, thẻ bài ổn định nằm ở trên một cành cây, như vì sức lực của bé có hạn nên vị trí ném cũng không cao.Cô ấy thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ xoa xoa tóc bé.Bé trai ngẩng đầu, khuôn mặt đáng yêu ra vẻ nghiêm túc.Bé chỉ chỉ ngón tay về vị trí đó, nói: "Ma ma xem, con ném nó lên kia rồi, nhất định ma ma sẽ tìm được hạnh phúc của mình?"

Cô ấy sửng sốt, sau đó hung hăng gật gật đầu.

Bé trai thấy như vậy, lộ ra một nụ cười rạng rỡ."

Ma ma cây này linh nghiệm như vậy sao?"

"Đương nhiên!"

Cô ấy nắm tay bé, khuôn mặt nhu hòa, nhìn thẻ bài trên cây lại lộ vài phần khát khao.Cô ấy đương nhiên sẽ hạnh phúc a!

Bởi vì cô ấy có một đứa con ngoan!"

Vậy ma ma có thể kể chuyện xưa về cây thần thụ cho con nghe được không?"

"Đương nhiên......"

Cô ấy nắm tay bé trai dần dần đi xa, giọng nói ôn nhu kể chuyện giống như còn quanh quẩn đâu đây.Bé trai cùng mẹ mình không hề để ý, ở thân cây còn cọc kia lại nhú ra một mầm cây......"

Ai nha!

Rốt cuộc tỉnh ngủ!"

"Hắc!

Tiểu gia hỏa, ngươi đã lớn như vậy rồi sao!"

"Ai?

Ta như thế nào trở nên nhỏ như vậy?"

"Ha ha ha!

Tiểu gia hỏa, hiện tại đến lượt ngươi che chở cho ta rồi!"

"Ai, tiểu gia hỏa, ngươi có thể dịch sang bên kia chút không, ngươi che hết ánh nắng của ta rồi! ╭(╯^╰)╮""Tiểu gia hỏa, sao đến giờ ngươi vẫn không thích nói chuyện như vậy, ha ha ha!"............Thanh âm non nớt ở trong gió vang lên, thổi qua cây đại thụ và chồi non nho nhỏ, mang theo ấm áp nhè nhẹ.Bên cạnh đại thụ theo gió lay động lá cây, luôn có từng tia nắng mặt trời xuyên qua kẻ lá của nó rơi xuống chồi non kia.Mọi người đến tham quan thấy một màn như vậy, luôn cảm thấy trong không khí len lõi một cảm xúc gì đó, khiến bọn họ cảm thấy ấm áp, nó giống như có thứ gì, giống như sống lại......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 162 Ta muốn trở thành đệ nhất nữ hài giấy


Edit: Linhlady

Giờ phút này, trong không gian u ám, Đoàn Tử nghiêm trang nhìn Mạc Vân Quả, thân thể nó so với trước kia lớn hơn một chút, không, là béo hơn trước kia.

Mạc Vân Quả không chọc bụng Đoàn Tử, cô nhìn về phía trước, cũng không biết suy nghĩ cái gì.Đoàn Tử giống như nhận ra chuyện gì đó, cũng không giống thường ngày bay tới bay lui ríu rít, mà yên tĩnh ở một bên nhìn Mạc Vân Quả.Nửa ngày sau, tròng mắt Mạc Vân Quả xoay chuyển, cô vươn ngón tay, chọc chọc bụng tròn đầy thịt của Đoàn Tử."

Đoàn Tử, ngươi bụng thật mềm."

Đoàn Tử:......"

Ký chủ, lần này biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm, lại nỗ lực hơn, nói không chừng lần sau chúng ta có thể lên cấp 3 đó!"

Mạc Vân Quả nghe thế, tiếp tục chọc bụng Đoàn Tử hỏi: "Hiện tại còn thiếu bao nhiêu?"

"Ừ......

Hiện tại giá trị kinh nghiệm là 80000/100000, còn thiếu 20000 là có thể lên tới cấp 3!"

Đoàn Tử nắm chặt nắm tay, làm dáng vẻ phấn đấu.

Mạc Vân Quả nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Lên tới cấp 3 có chỗ tốt gì?"

"Đương nhiên có chỗ tốt rồi!"

Đoàn Tử đột nhiên hưng phấn nói, "Lên tới cấp 3 chúng ta có thể đi đến vị diện trung cấp, tuy rằng chỉ có thể tới vị diện cấp thấp của vị diện trung cấp, nhưng so với hiện tại cũng không tồi rồi!"

"Ồ."

Mạc Vân Quả lãnh đạm đáp lại một câu, cô thấy hai cái này cũng không có gì khác biêt, cho nên cũng không có chờ mong.Cho đến một ngày khi cô thực sự đi đến vị diện kia, chỉ có thể nói một câu "Ha hả"......

"Ký chủ, ngươi đã muốn mở ra phát sóng trực tiếp tiếp theo chưa?"

Đoàn Tử dời đi đề tài hỏi.Mạc Vân Quả không cảm thấy mình có cái gì không khoẻ, cô nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có bóng tối vô tận.

Cô gật đầu đáp: "Ừ."

Đoàn Tử nghe được lời này, lập tức tiến hành rồi truyền tống, ký có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn, nó thích nhất! (≧▽≦)

Thân ảnh Mạc Vân Quả cùng Đoàn Tử rất nhanh biến mất khỏi không gian, nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.Lúc này đây, Mạc Vân Quả ngủ một giấc ngon lành mới tỉnh lại.Việc đầu tiên khi tỉnh lại Mạc Vân Quả làm là xác định chủng tộc của mình, ồ......

Là người.

Trải qua hai cái thế giới, cuối cùng cũng được trở lại hình dáng con người Mạc Vân Quả tỏ vẻ, vẫn là làm người tốt!

Muốn ăn cái gì ăn cái gì!Mạc Vân Quả đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, đây là một gian phòng ngủ sắc màu tươi sáng, trên tường dán không biết là poster người nào, có lẽ là minh tinh nguyên chủ thích.

Phòng không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp cho một người ở, không có vẻ trống trải mà có vẻ hỗn độn.Mạc Vân Quả tinh mắt thấy được ở trên giá để sách, có dán mấy chữ to "Ba năm thi đại học 5 năm tốt nghiệp".

Ừ......

Nguyên chủ hẳn là học sinh cấp ba."

Nha!

Tiểu Quả Quả cuối cùng cũng biến thành người!

Hắc hắc, xoa bóp mặt!"

" Tiểu Quả Quả trong thân thể con người rất manh nha, hôn hôn~""Lầu trên cút xéo!"

"Hắc hắc, cuối cùng ta cũng chờ được tiểu Quả Quả phát sóng trực tiếp, tâm tình thật vui vẻ hạnh phúc!"

"Lạp lạp lạp ~ Tiểu Quả Quả xem ta, hôm nay ta có phải rất manh hay không?"

"Hôm nay ngươi thật thần kinh, rõ ràng Tiểu Quả Quả nhà ta mới là manh!"

Vừa lúc này, Đoàn Tử tuyên bố nhiệm vụ, đồng thời đem bối cảnh chuyện xưa truyền cho Mạc Vân Quả.

"Đinh!

Nhiệm vụ Bản Vị Diện: Lấy danh đệ thủ khoa thi đậu đại học kinh vũ."

Đại học kinh vũ, đại học đứng đầu cả nước, một suất trúng tuyển ở thành phố S là một phần vạn......

Edit: Cuối cùng cũng sang thế giới mới, không biết nam chính có được lên sàn không...:))
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 163


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả tiếp nhận nhiệm vụ đồng thời cũng tiếp thu bối cảnh truyện xưa.Lúc này bối cảnh này có vẻ phức tạp hơn lúc trước một chút.Nguyên chủ thật ra một thiên tài, có IQ cao đến 180, theo lý thuyết, với một nhân tài như vậy muốn thi đậu đại học kinh vũ thì không thành vấn đề.Nhưng vào lúc mấu chốt, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Cha mẹ ly dị, cô đi theo mẹ, mẹ cô gả cho người khác.Đương nhiên, cái này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, người đàn ông kia cũng ly dị, hắn có một đứa con trai, hai người vừa vặn cùng tuổi lại học cùng lớp, hơn nữa......Ngay lúc đó hai người đã xác nhận quan hệ với nhau.Bởi vì nguyên nhân mẹ nguyên chủ, người nguyên chủ thích lại biến thành anh trai của mình, hai người chung một mái hiên, làm sao có thể yêu nhau.Người con trai kia chủ động đưa ra lời chia tay, cũng bình tĩnh tiếp nhận sự thật nguyên chủ là em gái của mình.Nguyên thân lại không thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy, đối mặt với sự thật, cô ấy trở nên phẫn nộ, bắt đầu thấy oán hận mẹ của mình.Nguyên chủ không đem tinh lực đặt lên việc học nữa, mỗi ngày ăn no chờ chết, thành tích xuống dốc không phanh, vốn dĩ là thiên chi kiêu nữ lập tức biến thành bao cỏ.Chàng trai không ít lần khuyên nhủ nguyên chủ, mỗi lần đều bị nguyên chủ chất vấn đến không thể trả lời, sau đó đường ai nấy đi.Nguyên chủ quyết định dọn ra ngoài ở, mỗi ngày ở trạng thái sa đọa.Mà thời điểm khi Mạc Vân Quả tới đây, cách thời gian thi đại học chỉ còn một tháng......"

Ai?

Lần này cốt truyện có điểm cẩu huyết!"

"Cẩu huyết thì cẩu huyết thật, nhưng không biết vì sao, có một loại cảm giác hưng phấn không rõ!"

"Thật muốn nhìn dáng vẻ Tiểu Quả Quả bị vả mặt !"

"Hắc hắc hắc, bằng trí thông minh của Tiểu Quả Quả nhà ta, thủ khoa gì đó, không phải dễ như trở bàn tay sao!"

"Vậy thì không sao!

Nhiệm vụ này Tiểu Quả Quả nhất định sẽ hoàn thành!"

"So với nhiệm vụ, ta càng muốn xem vị anh trai kia cùng Tiểu Quả Quả giao phong!"

"Ta tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia, ừ......

Đại khái là hài kịch?"

"Làm chúng ta tận tình chờ mong đi!"

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, hơi hơi nhíu nhíu mày.Thật ra cô không cách nào hiểu được, chỉ vì một người con trai, tại sao lại buông tha bản thân, mai một tài hoa của chính mình?Mạc Vân Quả chưa nếm thử tình yêu bao giờ, cô cũng không biết nó là gì, trước kia trong cuỗ sống của cô cũng không tồn tại thứ gọi là tình yêu này.Nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, Mạc Vân Quả xuống giường, tùy ý xé tờ giấy《 ba năm thi đại học 5 năm tốt nghiệp 》kia đi, cô luôn cảm giác......

Ừ, rất đơn giản a!Hôm nay là thứ hai, là ngày đi học bình thường, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua thời gian, đã là 8 giờ, đi học khẳng định đến muộn.Đang lúc cô suy tư, chuông điện thoại thanh đột nhiên vang lên.Mạc Vân Quả theo tiếng chuông tìm điện thoại, sau đó ấn nghe.Vừa ấn nghe, bên kia đã nghe giọng nói thô to."

Uy, sao bây giờ cậu còn chưa đi học?

Muốn bị thôi học sao!

Cho cậu mười phút, nhanh chóng đến trường học!"

Nói xong, lúc sau, bên kia cắt đứt điện thoại.Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua, thần kinh, sắc mặt lạnh lẽo.Mạc Vân Quả thu thập bản thân thỏa đáng, sau đó ăn sáng rồi mới thong thả đi đến trường.Khi Mạc Vân Quả tới trường học, đã là 9 giờ, cổng trường sớm đã đóng.Mạc Vân Quả đứng ở cổng trường, nhìn bảo vệ đứng ở kia, không nói gì.Lúc này, đột nhiên bả vai của cô bị vỗ thật mạnh."

Hắc!

Cậu cũng đến muộn sao?"

Mạc Vân Quả quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, một mái tóc màu vàng kiêu ngạo theo gió tung bay.Ánh mắt cô sáng lên, tiểu hoàng mao!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 164


Edit: Linhlady

"Tiểu mỹ nữ, nói dối là thói quen không tốt nha ~" Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, thân thể nhỏ nhắn này, nhìn như thế nào cũng không giống đại tỷ lớp 12 được!"

Thật sự," Mạc Vân Quả bình tĩnh nhìn Hách Trường Nhạc nói.Hách Trường Nhạc nhìn vẻ mặt đứng đắn Mạc Vân Quả, trên dưới nghiêm túc đánh giá cô, ý muốn tìm kẻ hở từ trên mặt cô.Thật lâu sau sau, hắn đỡ cái trán của mình, bất đắc dĩ thở dài."

Tiểu tỷ tỷ, chị học phòng nào, tôi đưa chị qua."

Mạc Vân Quả không nghi ngờ hắn, dựa theo trí nhớ nói cho Hách Trường Nhạc.Hách Trường Nhạc nghe Mạc Vân Quả nói tên lớp, trong mắt vụt qua tinh quang, nhưng hắn cũng không nói gì.Hách Trường Nhạc đem Mạc Vân Quả đưa đến cửa lớp, lúc này, vừa đúng lúc đến thời gian nghỉ giải lao.Trên hành lang có không ít học sinh, bọn họ nhìn Mạc Vân Quả đi cùng Hách Trường Nhạc, bắt đầu to nhỏ thảo luận."

Ai?

Bao cỏ này tại sao lại thông đồng được với Thái Tử gia?"

"Vận khí tốt như vậy, lại có thể móc nối quan hệ được."

"Phi!

Chỉ bằng cô ta?

Cô ta nhất định dùng phương pháp không giống người nào đó rồi!"

"Mặc kệ nói như thế nào, tôi rất ghét cô ta, lại có thể đi cùng một chỗ với anh ấy!

A a a a!"

"Hoa si!"

"Mẹ nó, lão tử nhất định phải giáo huấn cô ta một trận!"

Hết đợt này đến đợt khác âm thanh chửi rủa chui vào tai hai người, Mạc Vân Quả mặt không đổi sắc, cô không hiểu được ý tứ hãm hại của bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không để ý.Mà Hách Trường Nhạc còn rất có hứng thú nhìn Mạc Vân Quả, tâm lý của cô gái này thật cường đại mà.Bất quá, người có thể căn thời điểm mình đến muộn, sao lại có thể là người bình thường được đây?Hiển nhiên, Hách Trường Nhạc hiểu lầm ý đồ của Mạc Vân Quả.Hắn cho rằng Mạc Vân Quả như vậy là cố tình hấp dẫn sự chú ý của hắn, bao gồm cả việc cô xoa tóc hắn cũng là cố tình khiến hắn chú ý, xem, không phải hắn đang thỏa mãn cô hay sao?Hắn đưa cô lên lớp, không phải khiến cô nhận đủ ánh mắt đi?Tấm tắc!

Hắn thật một cái người tốt a!Hách Trường Nhạc cảm thán một câu như vậy, sau đó hắn quay sang nhìn Mạc Vân Quả đang lạnh nhạt bên cạnh mình.Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc trước mắt, mái tóc màu vàng bồng bềnh trong gió hấp dẫn ánh mắt cô, cô muốn vươn tay tiếp tục xoa, nhưng lại bị một tay của Hách Trường Nhạc giữ lại.Hách Trường Nhạc xoa xoa mái tóc của cô, mang theo ý cười nói: "Ngoan ngoãn đi học, biết không?"

Nói xong câu đó, hắn cũng mặc kệ phản ứng mọi người chung quanh cùng Mạc Vân Quả, lập tức rời đi.Mạc Vân Quả chỉ có thể nhìn tiểu hoàng mao cách mình càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......

Thẳng đến khi tiểu hoàng mao hoàn toàn biến mất, cô mới xoay người đi vào phòng học.Nhưng động tác kia lại khiến mọi người hiểu nhầm."

Cô ta lại đối với thái tử nhớ mãi không quên a!"

"Ha hả!"

"Vừa rồi anh ấy thật ôn nhu a!

Nếu có thể đối xử với tôi như vậy, có chết cũng cam nguyện a!"

"Ô ô ô......

Tuy rằng biết cô ta chỉ là một bao cỏ nhưng vẫn thấy hâm mộ, làm sao được nhỉ!"

"Yên tâm đi, cô ta kiêu ngạo không được bao lâu!"

"Chờ xem!

Cô ta sẽ bị giáo huấn!"

Âm thanh nghị luận không ngừng vang bên bên tay cô, Mạc Vân Quả trở lại chỗ ngồi, tùy tay cầm một quyển sách trên bàn, nhanh chóng lật xem lên.Từ trước đến nay cô đọc nhanh như gió, trí nhớ lại cực kì tốt, một quyển sách vậy chốc lát đã đọc xong rồi, toàn bộ cũng nhớ hết.Đối với Mạc Vân Quả mà nói, nội dung sách này có chút đơn giản.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 165


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả cũng không dài dòng cuộc sống như thế nào, trong đời có một thứ cô phi thường thích.

Đó chính là màu vàng, tốt nhất là cái loại màu vàng rực rỡ này mang theo hơi thở thổ hào, mỗi khi nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp này, cô lại có một loại cảm giác hưng phấn không rõ.Tỷ như giờ phút này cô......,Hách Trường Nhạc nhìn cô gái đang vuốt tóc mình, ánh mắt cô ấy dường như sáng lấp lánh, giật giật khóe miệng."

Tiểu mỹ nữ, đầu của con trai không thể sờ loạn, biết không?"

Mạc Vân Quả nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn Hách Trường Nhạc, động tác trong tay cũng không hề ngừng lại.Bởi vì cô thấp hơn Hách Trường Nhạc, cho nên co muốn sờ được đầu hắn phải nhún chân lên, cho dù là như vậy, cô cũng không muốn ngừng lại.Hách Trường Nhạc có một màu tóc vàng óng, chọc trúng điểm hưng phấn của người nào đó!Hách Trường Nhạc nhìn cô gái này còn muốn tiếp tục vuốt tóc mình, thở dài một hơi, lật tay một cái đã bắt được tay Mạc Vân Quả."

Xem dáng vẻ cậu xinh đẹp, tôi không đánh cậu, cho nên ngoan ngoãn không được cử động biết không!"

Hách Trường Nhạc cố ý làm ra vẻ hung ác.Mạc Vân Quả nghiêng đầu, cô không hề cảm nhận được ác ý gì từ người hắn, cô nghiêng đầu nhìn hắn......

Tóc vàng trên đầu hắn!Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, chép chép miệng nghĩ, mình quả thật là đứa bé ngoan mà, chỉ cần là mỹ nữ thì sẽ không đánh!Hách Trường Nhạc vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả, sau đó đi tới trước mặt bảo vệ sắp ngủ gục, gõ gõ cửa, nói: "Chú~ mở cửa!"

Ông chú bảo vệ giật mình tỉnh dậy, khi nhìn thấy người tới là Hách Trường Nhạc, gương mặt vốn đang mê man cũng trở nên tỉnh táo, còn có ý khen tặng."

Thiếu gia a, cậu tới rồi!"

Hách Trường Nhạc liếc xéo liếc hắn một cái, nói: "Ừ, hừ, nhanh mở cửa cho tôi!"

"Được, được!"

Ông chú bảo vệ vội vàng đứng dậy đi mở cửa.Hách Trường Nhạc một chân bước vào trường, đi được hai bước, lúc sau, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Vân Quả còn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, ách hai tiếng, lớn tiếng nói: "Tiểu mỹ nữ, còn thất thần làm gì?

Đi vào a!"

Mạc Vân Quả nghe được thanh âm, nhìn mái tóc vàng bay trong gió, đôi mắt xoát cái sáng ngời, bước nhanh đi đến bên người Hách Trường Nhạc, nhón chân muốn sờ soạn một chút.Hách Trường Nhạc:......"

Thiếu gia?"

Ngoài cửa ông chú kia tò mò hỏi.Hách Trường Nhạc không kiên nhẫn nhìn thoáng qua hắn, kéo cánh tay Mạc Vân Quả đi vào bên trong."

Ai nha!

Thiếu gia sẽ không yêu đương đi?

Ha ha ha!

Đây là tin tức tốt, nên nói cho ông chủ, bà chủ đi!"

Ông chú bảo vệ nói thầm hai câu, vui rạo rực đi gọi điện thoại.Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc lôi kéo tay mình, lại ngẩng đầu nhìn mái tóc vàng kia, cảm thấy thích không nói lên lời.Cô vươn tay muốn chạm vào mái tóc kia, nhưng do chiều cao chênh lệch, cô không cách nào với tới nó.Mạc Vân Quả nhìn tóc vàng ngay trước mắt nhưng lại không đụng được, tức khắc cảm thấy không vui.Cô ngừng lại, bình tĩnh nhìn Hách Trường Nhạc.Hách Trường Nhạc đang kéo cô đi, di?

Làm sao kéo không nhúc nhích?

Lại kéo!

Vẫn kéo không nhúc nhích......Hách Trường Nhạc quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, tò mò nhìn cô.Mạc Vân Quả xem Hách Trường Nhạc ngừng lại, nhón chân chạm vào mái tóc cô yêu thích kia.Hách Trường Nhạc:......

Tiểu mỹ nữ lại mơ ước mái tóc của mình !

Hắn có thể làm sao bây giờ!"

Tiểu mỹ nữ, cậu học lớp mấy?"

Hách Trường Nhạc tùy ý để tay Mạc Vân Quả ở trên đầu của hắn lộn xộn."

Lớp 12."

Mạc Vân Quả thành thật trả lời.

Hách Trường Nhạc học lớp 11:......

Edit: Tiểu hoàng mao của Quả Quả là nói mái tóc vàng mà mỗi khi edit từ này ta lại cứ nghĩ đến chó vàng, haha.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 166


Edit: Linhlady

Đến khi hết giờ giải lao, Mạc Vân Quả cũng xem xong một quyển sách.Tiết này là môn toán, bây giờ trong giai đoạn luyện đề thi, không có gì để giảng dạy, chỉ tập trung giải đề.Cho nên, tiết này cũng dành để thi thử luôn.Bài thi được phát xuống dưới, Mạc Vân Quả cầm được bài thi lúc sau, tùy tay cầm lấy bút bên cạnh bắt đầu viết.Bởi vì cô chưa xem sách toán ở thế giới này, nên cô không hề biết tiêu chuẩn của phương pháp giải đề là gì, chỉ có thể dựa vào kiến thức của mình để làm.Nửa giờ sau, Mạc Vân Quả hoàn thành bài thi, cô buông bút, đoan đoan chính chính ngồi ở nơi đó.Thầy giáo dạy toán Lưu Phương nhìn tất cả mọi người đều vùi đầu khổ viết, chỉ có một người đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, mà người này chính là Mạc Vân Quả.Thầy giáo dạy toán Lưu Phương:......Hắn lập tức đứng lên, bước đến bên người Mạc Vân Quả, làm bộ không thèm để ý nhìn thoáng qua bài thi của Mạc Vân Quả, sau đó lại xem một cái.Hắn nhíu nhíu mày, phương pháp này......Trong đầu Lưu Phương nhanh chóng tìm kiếm tri thức toán học của mình, càng suy nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.Hắn theo bản năng cầm lấy bài thi của Mạc Vân Quả, bước nhanh đi đến trên bục giảng, cầm lấy bút trên giấy tính toán.Bị lấy đi bài thi - Mạc Vân Quả:......"

Ai nha nha nha!

Thầy giáo dạy toán này nhất định đã bị tài hoa của Tiểu Quả Quả nhà ta làm gục đổ."

"Rõ ràng người ta không có khen ngược mà!"

"Đây là so sánh!

So sánh biết không!"

"Ha ha ha!

Tiểu Quả Quả, không cần để ý bọn họ!

Làm những kia xem thực lực của ngươi đi!"

"Tiểu Quả Quả nhà ta uy vũ hùng tráng!"

"Cái này làm cho ta nghĩ tới một bài hát, ách hán tử, ngươi uy vũ hùng tráng!"

"Tiểu Quả Quả nhà ta mới không phải hán tử đâu!

Rõ ràng một muội tử đáng yêu!"

"Ha ha ha!

Ta gấp không chờ nổi muốn thấy biểu tình cúng bái của người nọ!"

"Ta cũng thế, ta cũng thế!"

Mạc Vân Quả nhìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kêu gào, giương mắt nhìn về phía Lưu Phương.Chỉ thấy lúc này hắn cau mày, một tay chống trên bàn giáo viên, một cái tay khác cầm bút, cán bút bị hắn cắn ở trong miệng, thoạt nhìn bộ dáng rất mất sức.Trong phòng học chỉ có âm thanh ngòi bút viết lên trang giấy, ngẫu nhiên có vài tiếng thở dài thật mạnh.Mạc Vân Quả nhàn tới nhàm chán, tùy tay cầm sách bênh cạnh, lại bắt đầu lật xem lên.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, làm hết mặt trước rồi qua mặt sau, thế nhưng có một số bài làm cách nào cũng không ra.Lúc này Mạc Vân Quả đã xem xong hết toàn bộ số sách có mặt trên bàn, bạn cùng bàn của cô đang làm đề, ngẫu nhiên nhìn về phía Mạc Vân Quả.Hả?

Trong thời gian thi lại xem sách?

Chẳng lẽ là gian lận?Xem sách gì vậy ta?

Hả?

Bìa sách là......

Sách Lịch sử ?!Vẻ mặt mộng bức của bạn ngồi cùng bàn:?

Vì sao lại đọc sách lịch sử?Mạc Vân Quả lúc này vừa vặn đọc xong một tờ cuối cùng, cô giống như nhận ra có người đang nhìn mình, quay sang nhìn bạn cùng bàn.Bạn cùng bàn đang nhìn lén bị bắt quả tang lập tức sửng sốt, đối mặt với ánh nhìn của Mạc Vân Quả, thế mà cô ấy lại đỏ mặt, hai tai cũng hồng hồng.

Cô ấy cuống quít cầm lấy bút bên cạnh, muốn vẽ cái gì đó trên giấy, nhưng ánh mắt không nhịn được len lén nhìn về phía Mạc Vân Quả.Mạc Vân Quả quay đầu, lại cầm lấy một quyển sách, tiếp tục lật xem.Bạn cùng bàn vẫn luôn nhìn lén Mạc Vân Quả: Đề thi lần này quá khó, cho nên cậu ấy mới tự sa ngã đi?

Ai......

Vì sao lại có cảm giác hôm nay Mạc Vân Quả không giống ngày bình thường?

Ảo giác, hẳn chỉ là ảo giác!

Edit: Cấp ba là ngày tháng vui vẻ nhất của đời học sinh, cũng là một cơn ác mộng, mà có chết ta cũng không muốn quay lại....azi...
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 167


Edit: Linhlady

Lập tức khóa tiếng chuông vang lên, trầm mê với bài thi Lưu Phương mới hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức đem ôm bài thi của Mạc Vân Quả vào trong ngực, sau đó nói với học sinh bên dưới thu bài lại, sau đó rời đi.Đại biểu môn toán đi thu bài thi, sau đó mang đến văn phòng, thời điểm thu bài lại không thấy bài của Mạc Vân Quả.Đại biểu đứng ở trước bàn Mạc Vân Quả, cúi đầu gõ gõ cái bàn của cô nói: "Bài thi."

Mạc Vân Quả ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn hắn một cái, không để ý tới người ta, tiếp tục đọc sách.Hắn ta nhìn qua Mạc Vân Quả, trong lòng cười nhạo một tiếng, nghĩ đến hẳn là không làm bài đi?

Hắn cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, ôm bài thi vào ngực, đi về phía văn phòng.chương trình học kế tiếp, cũng không ít bài thi được phát ra.Mạc Vân Quả đã hết toàn bộ sách giáo khoa, đối với cách thức dạy và học ở thế giới này cô cũng hiểu được đôi chút, mặt sau của bài thi, cô nghĩ cách làm của mình là vô dụng.Mà sau khi cô tìm hiểu toàn bộ tri thức ở đây, nhớ lại đề thi kia, đối với Mạc Vân Quả nó dễ đến cực điểm.Chỉ trừ bỏ một môn, đó chính là......

Ngữ văn!Phía trước có đề cơ sở, ghép vần từ ngữ gì đó, Mạc Vân Quả không có vấn đề gì lớn, đây xem như vấn đề ghi nhớ đi.Chỉ là khi đọc lời lý giải, cô hoàn toàn mộng bức.Thời điểm Mạc Vân Quả đọc lời lý giải, cô lặp đi lặp lại đọc vài lần, vẫn như cũ không hiểu được áng văn chương này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, còn có mặt sau của vấn đề, hỏi vì sao nhân vật chính muốn làm vậy?Mạc Vân Quả tỏ vẻ, cô làm sao mà biết tại sao nhân vật chính lại muốn làm vậy, cô lại không phải nhân vật chính a......Tóm lại, Mạc Vân Quả hoàn toàn cạn lời với cái đề này......Mà bạn học cùng bàn với cô, văn chương cũng khá tốt, đã sớm làm xong bài, lại len lén quan sát đến Mạc Vân Quả.Lại phát hiện cô đang ngẩn người?

Hả?

Phát ngốc?Cô bạn lén liếc liếc bài thi của Mạc Vân Quả, một mảnh trắng tinh......Bạn ngồi cùng bàn giật giật khóe miệng, thu hồi tầm mắt, quả nhiên, cô ấy không nên ôm chờ mong đối với Mạc Vân Quả.Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng đã nhận ra dị thường của Mạc Vân Quả, lại mồm năm miệng mười nói chuyện."

Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm gì vậy?"

"Tiểu Quả Quả, ngươi là chuẩn bị cho chúng ta xem ma thuật sao?

Ta muốn xem tiểu hoa hoa ~""Ai nha nha nha ~ Tiểu Quả Quả có phải khinh thường làm đề bài đơn giản như vậy hay không?"

"Đó là đương nhiên, Tiểu Quả Quả nhà ta thông minh như vậy, đương nhiên khinh thường làm đề đơn giản như vậy!"

"Ha ha ha ha!

Tiểu Quả Quả, dùng thông minh tài trí của ngươi làm cho bọn họ quỳ xuống, mau xướng chinh phục đi!"

"Tiểu Quả Quả ~ bồi chúng ta trò chuyện nha ~ thật lâu rồi ta không có nghe được giọng nói của Tiểu Quả Quả nhà ta."

"Ai......

Đáng thương Tiểu Quả Quả, còn phải làm bài thi, nhớ tới ngày đó ta cũng phải nghe theo bọn họ ngồi làm bài nghĩ mà sợ, hu hu hu......"

Mạc Vân Quả nhìn phát sóng trực tiếp lại nói các loại khen ngợi cô, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cô nhìn bài thi gần như đang bỏ trống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ở trong đầu mở miệng nói: "Ta không biết làm."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:?

Gió quá lớn!

Không nghe rõ!"......"

"......"

"......"............

Liên tiếp dấu ba chấm xuất hiện ở trước mặt Mạc Vân Quả, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc tuyến, cô nghĩ nghĩ, "Hảo tâm" lặp lại một lần nữa: "Ta không biết làm."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:......

Chúng ta nhất định là thấy Tiểu Quả Quả giả!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 168


Edit: Linhlady

“Khụ khụ……

Tiểu Quả Quả, ta vừa rồi lỗ tai ta giống như có vấn đề, ngươi lặp lại lần nữa được không?”

“Ta giống như cũng xuất hiện ảo giác……”

“Không……

Ta cảm thấy, khả năng không phải ảo giác.”

“Cho nên, tiểu Quả Quả nhà chúng ta không gì không làm được……

Thế mà lại không biết làm đề này!”

“Giờ khắc này, không biết vì sao, nội tâm ta đột nhiên được an ủi……”

“Tuy rằng tiểu Quả Quả nhà ta bá khí trắc lậu, còn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tiểu Quả Quả lại không biết làm đề gì đó, cảm giác càng thêm manh làm sao đây!”

“Đúng vậy, mới biết được tiểu Quả Quả kỳ thật cũng có chuyện không làm được, ha ha ha!”

“ Ừm……

Ta cảm thấy nếu tiểu Quả Quả không làm bài, chúng ta có thể giúp tiểu Quả Quả làm a!”

“Cái này là chủ ý không tồi!

Để cho ta nhìn xem đề một chút!”

“Ta cũng xem ta cũng xem!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp tích cực như vậy, lập tức đem bài thi lại gần một ít, giúp bọn họ nhìn rõ hơn.Thật ra Mạc Vân Quả làm như vậy là làm điều thừa, bởi vì người quan sát có thể lựa chọn màn ảnh xa gần……Phòng phát sóng trực tiếp thấy được đọc đề bài môn ngữ văn này, ừm……

Giống như có chỗ không hiểu, lại xem một lần!

Giống như có chỗ đã hiểu……“Áng văn chương này có phải nói về một người con trai và cha của hắn?”

“Ta lại cảm thấy là chuyện về người con trai muốn đi xa?”

“Tha thứ ta, ta giống như không có đọc hiểu……”

“Trên lầu ôm chặt ta!

Ta cũng như vậy!”

“Cho nên, tiểu Quả Quả không làm được là có đạo lý……”

“Tiểu Quả Quả, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi chỉ số thông minh của ngươi!”

“Khóc chít chít……

Hiện tại đề thật khó a!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp một mảnh kêu rên, tỏ vẻ:……Lại nói tiếp, kỳ thật áng văn chương này mức độ khó ở tầm trung, đại thể nội dung là câu chuyện của người cha tiễn con trai đi xa, áng văn chương này tên gọi là 《 bóng dáng 》.Văn chương biểu đạt tình cảm người cha với con trai, đồng thời cũng nói lên tình cảm của đứa con cũng như sự áy náy đối với người cha.

Mạc Vân Quả đọc không hiểu về tình cảm có thể tha thứ, bởi vì trước nay cô không hề hiểu gì về tình thân.Đến nỗi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp ra sao……

Chỉ có thể nói đại gia mạch não không có va chạm đến giả mạch não nguyên tác.Nói ngắn lại, Mạc Vân Quả không gì làm không được cứ như vậy bị một đề bài phân tích văn nho nhỏ đánh bại, thẳng đến bài thi bị thu đi, ở trên bài thi kia Mạc Vân Quả đều không có viết xuống một chữ nào.Một ngày khảo thí cứ như vậy kết thúc, chuông tan học vang lên, cũng có nghĩa đến giờ tan học.Mạc Vân Quả đứng lên, cũng không màng những ánh mắt của người khác, lập tức đi theo cùng giáo viên bộ môn.Ở thang lầu quẹo vào, đôi mắt cô xoát cái sáng ngời, tiểu hoàng mao!Mạc Vân Quả bước nhanh đi qua đi, nhón chân lên xoa xoa mát tóc kia.Hách Trường Nhạc:……Hách Trường Nhạc bắt lấy tay Mạc Vân Quả, giống như nghiêm túc nói: “Tiểu tỷ tỷ, đầu con trai không thể sờ loạn.”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, vươn một cái tay khác, sờ sờ tóc của hắn, lại không có chạm đến đến đỉnh đầu hắn.Hách Trường Nhạc nhìn mắt to đen nhánh của Mạc Vân Quả, không biết sao, hắn lại đọc hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt: Ta không có sờ đầu ngươi, ta chỉ là đang sờ tóc của ngươi.Hách Trường Nhạc:……Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “ Tóc của con trai cũng không thể sờ, biết không?”

Mạc Vân Quả nhìn hắn một cái, một đôi mắt to để lộ ra ủy khuất như có như không.Với Hách Trường Nhạc tại một khắc này lại sinh ra một loại ảo giác hắn khi dễ cô !
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 169


Edit: Linhlady

Khuôn mặt Mạc Vân Quả cực có tính lừa gạt, hơn nữa đôi mắt trong suốt kia, khi cô nhìn thẳng vào người khác, luôn khiến người ta có cảm giác chột dạ.

Mà Hách Trường Nhạc đúng là có cảm giác như vậy, có lẽ do chuyện xảy ra lúc sáng, theo bản năng sẽ thấy chột dạ.

Lúc này hắn thế nhưng không hề cho rằng Mạc Vân Quả đang cố tình tiếp cận hắn, hắn hỏi qua, cô gái này chính là hàng thật giá thật đến muộn, nghe nói cô giáo kia còn gọi điện thoại cho cô.

Ừm......

Đương nhiên quan trọng nhất là, nếu lấy cô gái này làm bình phong, không biết là tốt đến mức nào đâu?

Ít ra cũng có trình độ rõ ràng......

Hách Trường Nhạc tuy rằng biết mình rất tuấn tú, có lực hấp dẫn với nữ sinh, còn có gia thế đủ để kiêu ngạo, nhưng cô gái này cũng không có điểm nào kém hắn.

Không phải hắn còn nhận nhầm là ít tuổi hơn mình sao!

Mạc Vân Quả không tiếp tục sờ tóc của Hách Trường Nhạc nữa, cô cứ im lặng nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn phản ứng.

Khi Hách Trường Nhạc phục hồi tinh thần lại, nhìn đến Mạc Vân Quả vẻ mặt lạnh lẽo.

Hách Trường Nhạc:......

Luôn cảm thấy mình đắc tội tiểu tỷ tỷ."

Ai?

Đói bụng sao?

Ăn cơm đi!"

Mạc Vân Quả gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Hách Trường Nhạc.Hai người nhanh chóng ra khỏi cổng trường đến một nhà hàng gần đó, tùy tiện chọn một vài món ăn, nhìn khung cảnh hai người ăn cơm khá hài hoà.Ăn được một nửa trước bàn bọn họ lại xuất hiện một người.Mạc Vân Quả tuy rằng cảm giác được có người tới gần, nhưng cô không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên tâm với đồ ăn.Trái lại Hách Trường Nhạc, đó là vẻ mặt kích động a!Phải biết rằng, người đàn ông trước mắt chính là thần tượng của hắn!Rõ ràng chỉ lớn hơn hắn một tuổi, lại vó công ty riêng của mình, hơn nữa công ty đó ở thành phố S cũng đứng số một số hai.Hách Trường Nhạc tuy rằng là phú nhị đại, nhưng hắn cũng biết mình có bao nhiêu bản lĩnh, ăn nhậu chơi bời còn tốt, muốn nghiêm túc học tập công tác cái gì, đó là chuyện trăm triệu không có khả năng.Đúng bởi vì như thế, hắn mới càng thêm bội phục người đàn ông trước mắt, không, hẳn là nam sinh mới đúng.Cung Hân nhìn người trước mắt vùi đầu ăn uống là em gái trên danh nghĩa của anh, đã từng là bạn gái, trong mắt xẹt qua một tia đau khổ.Anh làm sao mà quên được trước kia cô tốt đẹp như thế nào.Anh làm sao có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ cô đây?

Chỉ là áp lực của cha còn nơi đó, anh không cách nào nói rõ ràng mọi chuyện với cô được.Đúng, bởi vì như thế, anh mới có thể không ngừng nổ lực, để đến một ngày, có thể quang minh chính đại nói yêu cô.Cung Hân tin tưởng vững chắc, chỉ có khi mình cường đại rồi, mới mang lại hạnh phúc cho người mình yêu.Cung Hân nhấp nhấp miệng, anh biết từ khi mình và xô chia tay, tâm tình trở nên bất định còn tự buông thả bản thân.Cung Hân nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, anh biết người này, đây là con trai hiệu trưởng, được xưng là thái tử gia.

Anh không biết vì sao Mạc Vân Quả sẽ cùng Hách Trường Nhạc ở bên nhau, nhưng không thể phủ nhận chính là, anh ghen ghét.Anh ghen ghét hắn có thể quang minh chính đại cùng cô đứng chung một chỗ, ghen ghét hắn có thể cùng cô cùng nhau lên lớp xong tới ăn một bữa cơm, ghen ghét cô đối hắn không hề có phòng bị gì.Anh ghen ghét muốn điên rồi, nhưng mà anh cũng biết, mình không có tư cách ghen ghét như vậy, bởi vì lúc trước......

Là anh từ bỏ cô trước......Hách Trường Nhạc nhìn Cung Hân đứng ở nơi đó nãy giờ không nói gì trên mặt biểu tình thay đổi thất thường, não bổ rất nhiều chuyện......

-------

Edit: Không hiểu sao rất muốn Cung Hân và nguyên chủ ở bên nhau.....
 
Back
Top Bottom