Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 130


Edit: Linhlady

Bạch Hiên nói rất nhiều chuyện với Mạc Vân Quả, mỗi câu nói ra đều là dạng câu hỏi, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình đạm, một chút cũng không giống như đang hỏi gì đó.Mạc Vân Quả ghé vào trên đùi Bạch Hiên, một chút hứng thú cũng không có.Cô tình nguyện ngồi nhìn Bạch Hiên gõ số hiệu, nói như vậy, cô còn có thể tranh thủ nghiên cứu đống số liệu kì quái kia.So với Mạc Vân Quả nhàm chán, quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp lại vô cùng hưng phấn."

A a a!

Bạch Hiên thật manh a!"

"Đúng vậy đúng vậy!

Vốn nghĩ là thiếu niên thanh tú trầm mặc, ai ngờ lại là quản gia thích lảm nhảm!"

"Emma......

Nhìn miệng của hắn vẫn không ngừng mấp máy kìa, đột nhiên thấy buồn cười!"

"Như vậy thiếu niên lại đây cho ta mấy đánh!"

"Mấy đánh......

Lầu trên ngươi cũng không sợ ******* sao!"

"Phốc, không cần ô, muốn ưu nhã!"

"Bạch Hiên thật là có một loại cảm giác tương phản đáng yêu nha""Các ngươi xem tư thái của tiểu Quả Quả kia, có cảm thấy cũng thực manh hay không ?"

"Đó là tự nhiên, tiểu Quả Quả nhà ta manh nhất !"

"Nhìn tiểu Quả Quả trong thân thể của chó, ta sắp quên bộ dáng trong hình người của tiểu Quả Quả nhà ta rồi."

"【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 nhìn thấy không!

Đây là dáng vẻ nhân loại của tiểu Quả Quả nhà ta !"

"Oa!

Lầu trên thật tâm cơ!

Cư nhiên chụp lại màn hình, hắc hắc hắc, ta cũng muốn, dáng vẻ tiểu Quả Quả trong thân thể chó con, cũng không thể bỏ qua."

"Ha ha ha!

Nói có lý, ta cũng muốn chụp lại mấy tấm để cất chứa!"

............

Ở tinh cầu xa xôi nào đó, mỗ nam nhìn các loại thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, lập tức đá về phía tiểu Q bên cạnh, đầu tiểu Q tức khắc lõm.

"Tiểu Q tiểu Q!

Nhanh lên, nhanh chụp hình lại cho ta!

Ta muốn chụp lại tất cả các loại tư thế của Thân Thân!"

Tiểu Q: "Chủ nhân, xin ngài không được quên mình là người mang tội."

Mỗ nam lại giáng xuống một cái tát, "Ta nói ngươi tại sao quanh đi quẩn lại chỉ có câu này, ta đương nhiên biết ta là người có tội, nhưng ta là người có tội thì như thế nào, ai dám đụng đến ta?

Hửm?"

Tiểu Q: Nói rất có đạo lý.

"Ai, ngươi chụp lại màn hình cho ta!"

Mỗ nam một chân đem tiểu Q đá tới trước mặt màn hình lớn.

Chỉ thấy toàn bộ thân thể tiểu Q một trận lay động, còn toát ra một sợi khói nhẹ, nó tập mãi thành thói quen giật giật thân mình, nghiêm túc chụp lại màn hình.

Mỗ nam nhìn một màn này, vừa lòng gật gật đầu, sau đó an vị ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả ghé vào trên đùi Bạch Hiên.

Thân Thân nhà hắn sao lại có thể manh như thế!?(°?‵?′??)

Mạc Vân Quả vô ý thức động cái đuôi nhỏ của mình, lại không biết mỗi một cái tư thái của cô đều bị tiểu Q ghi lại.

Thời gian trôi qua nhanh, mới đó đã tới giờ cơm trưa rồi, Bạch Hiên ăn xong cơm trưa. lúc sau, lại bắt đầu ở nơi đó phơi nắng.

Mạc Vân Quả một chút cũng không nghĩ muốn phơi nắng:...... ( lạnh nhạt mặt )

Thời gian cứ thế trôi đi, Bạch Hiên vuốt đầu chó của Mạc Vân Quả, trên mặt mỉm cười ngây ngô.

"Ngươi nói, bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?"

Bạch Hiên lại bắt đầu, nhưng nghe được lời này tinh thần Mạc Vân Quả lập tức tỉnh táo, nói đến nhiệm vụ!

"Suy nghĩ ngươi."

Mạc Vân Quả nói, phát ra lại là thanh âm"Gâu gâu".

Mạc Vân Quả:...... ( mặt dog )

Bạch Hiên nghe được Mạc Vân Quả đáp lại hắn, cười nói: "Cô ấy hẳn là đang đi làm đi?"

"Không phải!"

"Gâu gâu gâu!"

Bạch Hiên nghe được chó con phản bác, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay thấy nó một ngày đều không có tinh thần, hắn còn tưởng rằng đây là một con chó tự bế đấy.

Bị cho rằng tự bế Mạc Vân Quả:......

Gâu gâu gâu!

-------

Edit: sau bao nhiêu chương nam chính cũng được lên sàn, mỗi lần anh lên sàn đều khiến ta nghĩ đến ba chữ Nam-thần-kinh...
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 131


Edit: Linhlady

Đào Ngải Linh bị Bạch Hiên nhắc mãi lúc này đang chuyên tâm xử lý văn kiện, tuy rằng là con gái duy nhất của Đào gia, nhưng từ trước đến giờ cô ấy đều không núp dưới sự bảo vệ của gia đình, nữ nhi duy nhất, mà dũng cảm đứng ra, xông ra ngoài lập cho mình một bầu trời riêng.Nếu không phải năm đó bị người Bạch gia mời đi, để cho cô ấy gặp được chàng trai kia, có khi cô bây giờ đã tỏa sáng trên sân khấu rồi.Đào Ngải Linh nhìn văn kiện trong tay về các loại tâm lý bệnh tật, thở dài một hơi, cô ấy nhớ chàng trai kia.Tuy rằng còn không đến một ngày, nhưng cô nhớ hắn, rất muốn hắn.Đào Ngải Linh so bất luận kẻ nào đều muốn sóng vai với Bạch Hiên, thậm chí vượt qua chính hắn.Đào Ngải Linh biết, ở vẻ ôn thuận bên ngoài kia, là một linh hồn vô cùng cố chấp.Ở vẻ ngoài lạnh nhạt kia là trái tim nóng rực.Nhưng mà......Đào Ngải Linh cắn cắn môi, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chôn đầu vào mớ tài liệu.Bên kia, Bạch Hiên ôm Mạc Vân Quả, nhìn qua có vài phần nhàn nhã tự nhiên.Bạch Hiên sinh hoạt cực kỳ có quy luật, tới một khoảng thời gian làm công việc gì đều được hắn quy hoạch rõ ràng.Mạc Vân Quả vẫn luôn muốn nghiên cứu những cái số hiệu đó, cho nên cô hy vọng Bạch Hiên có thể mở máy tính, tiếp tục bắt đầu bùm bùm.Cơm chiều sau, Bạch Hiên quả nhiên lại bắt đầu bùm bùm.Mạc Vân Quả chống hai móng vuốt ở trên bàn, đầu chó nho nhỏ để ở trên bàn, một đôi tròn xoe mở to cứ như vậy nhìn màn hình máy tính như phát ra ánh sáng .Bạch Hiên không thấy được động tác của chó con, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều trên máy tính."

Tiểu Quả Quả như vậy......

Quả thực manh đến nỗi khiến ta đỏ mặt."

"Các ngươi có cảm thấy không, tiểu Quả Quả giống như rất để ý nội dung trên máy tính?"

"Đâu chỉ là để ý, mà là quá để ý!

Các ngươi xem, đầu chó của tiểu Quả Quả đều sắp dán đến màn hình máy tính rồi."

"Phốc......

Đầu chó gì đó, quả thực không cần nói, quá khôi hài."

"Tiểu Quả Quả sao lại để ý nó như vậy?

Là có dụng ý gì sao?"

"Không biết, sau này xem đi."

Mạc Vân Quả nhìn số hiệu trước mặt không ngừng nhảy lên, càng thêm khẳng định đây số hiệu kì quái cô đấ gặp lúc trước.Mạc Vân Quả nhìn không hiểu nội dung số hiệu kia, cô chỉ có thể nức nở vài tiếng, muốn khiến cho Bạch Hiên dời lực chú ý.Nhưng là Bạch Hiên một khi chuyên tâm vào chuyện gì đó, thì rất khó thoát ra.Bạch Hiên cũng không nghe được thanh âm Mạc Vân Quả, tay hắn bay múa, cực kỳ giống vũ đạo.Mạc Vân Quả biết Bạch Hiên không để ý tới cô, lại lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng tới những số hiệu đó.Theo thời gian trôi đi, Mạc Vân Quả cảm thấy hai mắt của mình có chút nhức mỏi.Cô chớp chớp mắt, nhìn Bạch Hiên vẫn tiếp tục làm việc, nỗ lực căng căng thân mình."

Tiểu Quả Quả tiểu Quả Quả, ngươi rốt cuộc đang xem cái gì a?"

"Đúng vậy, mấy thứ này có cái gì đẹp sao ~""Đúng vậy đúng vậy, bất quá......

Hắc hắc hắc......

Thiếu niên nghiêm túc vẫn là rất đẹp."

"Phốc, trên lầu nhan khống cẩu, giám định hoàn tất."

Mạc Vân Quả nhìn người trong phòng phát sóng trực tiếp còn kiên trì không ngừng hỏi mình, cô nói: "Số hiệu."

"Số hiệu có cái gì đẹp nha?"

"Dù sao cũng chỉ là như vậy !"

"đúng vậy, số hiệu này còn không phải là một trình tự biên trình sao?"

Mạc Vân Quả nhìn đến những lời này sửng sốt, hỏi: "Ngươi biết?"

"Đúng vậy, thiếu niên Bạch Hiên hẳn là đang thiết kế phần mềm."

"Nhưng mà số hiệu này biên soạn phương thức rất kỳ quái......"

Mạc Vân Quả tiếp tục nói."

Có cái gì kì quái?

Cái này còn không phải là phép tính biên trình sao?"

Mạc Vân Quả:......

Giống như phát hiện bản thân đã xem nhẹ chuyện gì đó.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 132


Edit: Linhlady

Thế giới này rõ ràng khác với thế giới cô sinh sống.Cuộc sống nơi đây không giống Mạc Vân Quả không thể nói tới, nhưng đêm nay phòng phát sóng trực tiếp nói lại nhắc nhở Mạc Vân Quả, thế giới này không giống.Mạc Vân Quả vẫn luôn xem nhẹ, đó là hình thành số hiệu.Lấy phép tính đặc thù, tạo thành đủ loại ngôn ngữ kỳ quái, cái đó thường gọi là số hiệu.Mà phép tính ở thế giới này, rõ ràng khác với phép tính ở thế giới của cô.Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạc Vân Quả xem không hiểu, cái gọi là phép tính, cũng là một loại quy luật riêng.Mà quy luật này, giống nhau rất khó để cho người lần đầu tiên tiếp xúc tìm được.Tới với loại phép tính kỳ quái vì sao lại len lỏi đến thế giới của Mạc Vân Quả, đó lại là một câu chuyện khác.Nghĩ thông suốt mọi chuyện Mạc Vân Quả thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất cô đã biết, Bạch Hiên cùng với cái thực nghiệm kia không có quan hệ.Bạch Hiên dừng động tác trong tay, hôm nay một bộ phận đã làm xong, thời gian kế tiếp hẳn là nghỉ ngơi.Bạch Hiên bế lên Mạc Vân Quả, đi vào phòng tắm.Sau đó......Lại là một mảnh mosaic."

Bao nhiêu năm sau, hồi tưởng lại một đoạn này, chỉ có một mảnh mosaic."

"Luận bị mosaic chi phối sợ hãi......"

"Kinh!

Đêm khuya đông đảo khán giả không ngủ được, nguyên nhân lại là......"

"Lầu trên 6666666""Ha ha lúc này trong lòng tiểu Quả Quả cũng bất mãn đi.

"Mỗ nam nhìn đến một mảnh mosaic, vừa lòng gật gật đầu, ╭(╯^╰)╮ hắn mới sẽ không để Thân Thân nhìn thân thể ai khác ngoài hắn đâu!Mạc Vân Quả đối với chuyện trước mắt xuất hiện một đoàn sương mù nghiễm nhiên đã thành thói quen, cô ngoan ngoãn để cho Bạch Hiên xoa nắn, giúp mình tắm.Bạch Hiên ngâm một lúc sau, đứng lên lau khô thân thể, sau đó nằm đến trên giường ngủ.

Hắn vẫn luôn ôm Mạc Vân Quả không buông ta tay, giống như cả thế giới hắn chỉ có mình cô.Như vậy cuối cùng cũng đến chủ nhật, cũng là ngày Đào Ngải Linh lại đây.Ngày này, Đào Ngải Linh căn chuẩn thời gian giúp Bạch Hiên đưa bữa sáng đến.Đào Ngải Linh nhìn thấy chàng trai cười ôn nhu, trên tay ôm một con chó nhỏ màu đen, trên mặt tràn đầy đau lòng.Chàng trai nhà mình không thấy, đây cũng là lý do vì sao trước mặt hắn cô ấy không cần che dấu biểu cảm của mình.Bởi vì bất kể cô ấy có như thế nào, chàng trai kia cũng nhìn không thấy a!Mặc dù từ mấy ngày trước cô đã bắt đầu lựa quần áo, sáng nay cũng trang điểm thật tinh xảo,mặc dù cô muốn xuất hiện trước mặt hắn với vẻ hoàn hảo nhất, nhưng chàng trai ấy, không cách nào thấy được......Nhưng mà, Đào Ngải Linh không biết chính là, Mạc Vân Quả thấy được, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy được."

Không biết vì sao, đột nhiên thấy đau lòng thay Đào Ngải Linh."

"Ta không hiểu vì sao cô ấy không trực tiếp nói cho Bạch Hiên, cô ấy yêu hắn?"

"Đúng vậy nha!"

"Nếu các ngươi là Bạch Hiên, các ngươi sẽ tiếp nhận được việc cô giáo lại yêu mình sao?"

"Ta......"

"Không phải đương sự vĩnh viễn không biết được cảm thụ của bọn họ, chúng ta vẫn nên xem diễn đi."

Mạc Vân Quả có thể cảm giác được, thời điểm Đào Ngải Linh xuất hiện ở phòng, Bạch Hiên ôm mình rất chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra.Mạc Vân Quả không hiểu nó có ý nghĩa gì, nhưng cô cảm thấy nhiệm vụ có tiến triển!"

Cô giáo, buổi sáng tốt lành."

Bạch Hiên ngồi ở chỗ kia ngửa đầu mỉm cười nói."

Hiên Nhi, sớm......

Buổi sáng tốt lành."

Đào Ngải Linh nhìn một tia nắng mặt trời chiếu xuống trên người chàng trai, dáng vẻ thuần khiết kia khiến trai tim cô ấy nhảy liên tục.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 133


Edit :Linhlady

Bạch Hiên không nhìn được biểu tình trên mặt Đào Ngải Linh lúc này, nhưng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được khác thường của cô ấy.Đối với tất cả mọi thứ trong căn phòng này hắn vô cùng quen thuộc, chỉ cần một chút biến hóa thôi, cũng đủ cho hắn chú ý.Bạch Hiên có thể cảm giác được trước mặt hắn có một đoàn nhiệt khí đang tiến lại gần.Nhiệt lượng kia giống như muốn làm hắn bỏng rát, đây là lần đầu tiên Bạch Hiên cảm giác được ấm áp.Trong lòng hắn tràn đầy kinh hỉ, tuy rằng không nhìn xem được là chuyện gì xảy ra, nhưng loại ấm áp này mang cho hắn cảm giác rất tốt."

Cô giáo, cô mang gì lại đây sao?"

Là thứ gì, có thể ấm áp như thế?Đào Ngải Linh nghe thấy Bạch Hiên hỏi như vậy, sửng sốt một chút, mang theo thứ gì?

Cô ấy không có mang thứ gì a.Khuôn mặt Đào Ngải Linh một mảnh ửng đỏ, Cô ấy nhìn thấy chàng trai quan tâm mình, cảm thấy thân thể của mình một trận khô nóng, vốn đã nóng bây giờ lại càng nóng hơn.Bạch Hiên nào biết đâu rằng hắn sở cảm nhận được độ ấm là từ trên người Đào Ngải Linh truyền đến, hắn thấy cô ấy không có trả lời, cho rằng cô ấy không tiện nói ra, cũng không truy hỏi đến cùng.Sau đó, Đào Ngải Linh cũng giống trước kia, giúp Bạch Hiên làm phụ đạo tâm lý.Thật ra, từ trước đến nay Đào Ngải Linh cảm thấy, chàng trai nhà mình không có bất cứ bệnh tật về tâm lý gì, nhưng người nhà Bạch gia mời cô lại đây, nói cái gì đều phải tiến hành can thiệp tâm lý với Bạch Hiên.Đào Ngải Linh biết, người nhà Bạch gia sợ Bạch Hiên phát điên, với trí thông minh của hắn, nếu điên cuồng lên, như vậy đối với bọn họ mà nói, sẽ là một hồi tai nạn.Bạch Hiên vẫn như cùng Đào Ngải Linh tùy ý trò chuyện, tâm tư của hắn từ trước đến nay thấu triệt, làm sao lại không hiểu được chút tâm tư nhỏ kia của Bạch gia.Nhưng từ trước đến nay hắn không có gì theo đuổi, chỉ cầu có thể an ổn vượt qua cả đời này.Bạch Hiên biết, cho dù hắn cỡ nào có tài hoa, hắn đều là một người mù, người mù nhìn không thấy thế giới.Chỉ cần một điểm này, có thể hủy đi mọi nỗ lực của hắn.Bạch Hiên khẽ cười một tiếng, xem, trời cao không công bằng như thế, mà hắn, lại cũng không thể nề hà.Đào Ngải Linh nhìn nụ cười ủa người trước mặt, đau lòng vươn cánh tay ra, đến nửa đượnglại đột nhiên dừng lại.Cô ấy lấy tư cách gì an ủi hắn đây?

Cô ấy với hắn mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.Mạc Vân Quả nhìn hai người tiếp xúc, cái đuôi nho nhỏ khẽ vẫy qua vẫy lại.Ở trong mắt Mạc Vân Quả, hai người này quả thực có bệnh!

Còn bệnh cũng không nhẹ.

Rõ ràng cô gái kia có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng cố tình lại chịu đựng.Đến nỗi Bạch Hiên sao......Mạc Vân Quả giật giật thân mình, người này tự đem bản thân mình làm đau!"

Ô ô ô......

Ta giống như thấy được một màn ngược luyến."

"Lầu trên quá khoa trương, hai người bọn họ tổng kết lại được là, một người có tình không nói, một người lại không tự biết mình có tình."

"Cho nên a, nhân sinh a, nào có nhiều thời gian do do dự dự như vậy?"

"Dù sao ta cảm thấy nhiệm vụ tiểu Quả Quả lần này khẳng định có thể thành công, không giống trước thế giới, quả thực quá hố cha!"

"Lại nói tiếp, ta cũng thật ra tò mò tiểu Quả Quả sẽ yêu một người như thế nào nhỉ?"

"Đúng vậy đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi nếu như gặp được người mình thích ngươi sẽ thế nào đây?"

"Hắc hắc hắc, thật chờ mong đáp án của tiểu Quả Quả ~"Mạc Vân Quả nhìn vấn đề của phòng phát sóng trực tiếp, nghiêng nghiêng đầu, người mình thích?

Đó là cái gì?

Có thể ăn sao?"

Ăn."

Mạc Vân Quả lạnh lẽo trả lời, dù sao ở trong mắt đồ tham ăn, cái gì cũng đều có thể ăn.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 134


Edit :Linhlady

"Ta...... cảm thấy đen tối."

"Không không không, ăn theo như lời tiểu Quả Quả, khẳng định ăn nghĩa kia!"

"Hắc hắc hắc, về sau nếu có ai hỏi ta câu đó, ta cũng trả lời như vậy!"

"Câu trả lời này một chữ hai nghĩa!

Một chữ đơn giản, chặt chẽ đại khí......"

"Hu hu hu&......

Tiểu Quả Quả nhà ta không hề thuần khiết."

"Đừng đậu, ta dám cược ăn theo như lời tiểu Quả Quả chính là ăn đơn thuần kia."

"Chúng ta nói chính là ăn đơn thuần kia a!

Lầu trên ngươi nghĩ đi đâu vậy?"

"Đúng vậy nha!

Ha ha ha!"

"......"

Mạc Vân Quả thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp vừa lòng với đáp án của mình, cô cũng vừa lòng gật đầu, ừ......

Ăn người mình thích gì đó, nghe qua có vẻ thực không tồi!Thời gian trôi đi, mắt thấy đến lúc Đào Ngải Linh phải rời đi.Đào Ngải Linh vẫn nhìn Bạch Hiên, một chút cũng không muốn đi.Mạc Vân Quả thấy Đào Ngải Linh lại đi về, lập tức khó khăn.Lần này đi về, không biết khi nào mới có thể gặp lại, nói như vậy, nhiệm vụ của cô khi nào mới có thể hoàn thành?Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả quyết đoán quyết định phải tìm cách giữ Đào Ngải Linh lại.Chỉ thấy cô nhún người một cái, nhảy tới trên người Đào Ngải Linh, bởi vì lực độ quá lớn, Đào Ngải Linh mang giày cao gót, không đứng vững, liền đã té ngã trên đất.Bạch Hiên chỉ nghe thấy một tiếng thật lớn, thân thể hắn cứng đờ, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.Hắn nhìn không biết đã xảy ra chuyện gì, lần nữa hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ về bản thân."

Cô giáo, cô làm sao vậy?"

Bạch Hiên nôn nóng hỏi.Đào Ngải Linh chân bị vặn thương, đau tê kêu một tiếng, nhưng không muốn khiến hắn lo lắng, cô nén đau lại nói: "Không có việc gì, chỉ không cẩn thận ngã một chút mà thôi."

"Gâu gâu gâu!"

Rõ ràng là ta làm ngươi té ngã!Bạch Hiên nghe được tiếng kêu của chó con, nhấp nhấp miệng, nghiêm túc nói: "Có phải Linh nhi làm cô té ngã hay không?

Em lập tức giáo huấn nó!"

Đào Ngải Linh nhìn chó con ở bên chân mình, lắc đầu cười nói: "Không phải, cô không để ý mới ngã."

Mạc Vân Quả khó hiểu nhìn về phía Đào Ngải Linh, rõ ràng mình hại cô ất ngã, vì sao cô ấy lại nói dối?"

Vậy cô không sao chứ?"

Bạch Hiên đi về phía trước một bước, một giây sau lại rụt trở về."

Không có việc gì."

Đào Ngải Linh cố gắng chông thân thể đứng lên, tay vịn trên tường, thở hổn hển một hơi."

Hiên Nhi, cô đi trước."

Đào Ngải Linh nói xong, lúc sau, thật sâu nhìn thoáng qua Bạch Hiên, sau đó đỡ tường, chậm rãi hướng ra phía ngoài đi đến.Mạc Vân Quả làm sao làm cam tâm để cô ấy rời đi, chỉ thấy chó nhỏ bước nhanh chạy đến bên chân Đào Ngải Linh, hai cái móng vuốt giương lên, hung hăng chộp tới chân cô ấy.Máu tươi lập tức ứa ra, Đào Ngải Linh nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.Mạc Vân Quả ngẩng đầu, một đôi mắt to cứ như vậy nhìn thẳng Đào Ngải Linh.Đào Ngải Linh nhìn chó con tràn ngập linh tính, trong đầu xẹt qua một tia ý niệm không thể tưởng tượng.Chó con này, là không muốn cô rời đi?Bạch Hiên ngửi thấy được trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, sắc mặt hắn biến đổi, bước nhanh tiến lên, lại bởi vì tìm không thấy vị trí cụ thể của Đào Ngải Linh, trên mặt lộ ra một tia buồn rầu."

Cô giáo, cô bị thương sao?"

Bạch Hiên nắm hai tay lại, không ngừng cọ xát.Đào Ngải Linh ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cho con."

Bé con này quá nghịch ngợm."

Đào Ngải Linh đã không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, chỉ nói một câu như vậy.Bạch Hiên lập tức hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, là Linh nhi làm cô ấy bị thương......

-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 135


Edit:Linhlady

"Linh nhi!

Lại đây!"

Bạch Hiên nghiêm túc nói,vẻ mặt xưa nay vốn ôn hòa cũng thay thế bằng vẻ nghiêm túc, ẩn ẩn còn có chút tức giận.Mạc Vân Quả sao có thể sẽ để ý Bạch Hiên, hiện tại việc quan trọng là giữ Đào Ngải Linh lại, kiên quyết không để cho cô ấy đi!Hai chân nho nhỏ của cô gắt gao ôm mắt cá chân của Đào Ngải Linh, đầu nho nhỏ đặt trên hai chân, mở to hai mắt tròn xoe cứ như vậy nhìn cô ấy.Đào Ngải Linh bị Mạc Vân Quả làm như vậy chọc cười, phát ra một chuỗi tiếng cười dễ nghe.Bạch Hiên nghe được tiếng cười của cô ấy, khuôn mặt vốn nghiêm túc lộ ra một tia khó hiểu."

Cô giáo?"

Hắn nhìn không thấy, chỉ có thể nghe cô ấy nói, hắn cũng không đoán ra được chuyện gì xảy ra.Đào Ngải Linh đem lực chú ý từ trên người Mạc Vân Quả chuyển dời đến trên người Bạch Hiên, cô ấy đứng lên, đỡ tường nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy con chó nhỏ này thực đáng yêu."

"Ừm."

Bạch Hiên lên tiếng, còn nói thêm: "Vậy cô không sao chứ?"

Đào Ngải Linh vốn dĩ muốn nói không có việc gì, nhưng cảm giác được đôi chân đang ôm mắt cá chân của mình nắm thật chặt, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, nhấp nhấp môi, ttrái tim đập dồn dập: "Ừm, có lẽ không đi được."

Bạch Hiên vừa nghe lời này, liền biết Đào Ngải Linh bị thương không nhẹ, bằng không sao cô ấy lại nói như vậy?Cô giáo của hắn từ trước đến nay đều kiêu ngạo, nếu là chỉ là vết thương nhỏ, khẳng định sẽ khăng khăng rời đi.Trong lòng Bạch Hiên xẹt qua một loại cảm thụ kỳ quái, cảm thụ kia tới nhanh, biến mất cũng nhanh."

Vậy hôm nay cô đừng về, tạm thời ở đây đi."

Bạch Hiên nói.Đào Ngải Linh nhìn Bạch Hiên thế mà lại dễ dàng như vậy, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, có thể lưu lại, quả thật rất vui!"

Em gọi người đi dọn phòng khách."

Bạch Hiên nói xong liền muốn tìm người."

Từ từ!"

Đào Ngải Linh ngăn trở động tác của Bạch Hiên, nếu......

Nếu có thể, mình có thể tham lam thêm một chút không ?"

Hiên Nhi, cô có thể ngủ lại chỗ này không ?

Cô có thể ngủ trên sofa !

Cô......

Cô không nghĩ......"

Câu nói kế tiếp Đào Ngải Linh cũng không có cách nào nói thành lời, cô ấy biết, tâm tư của hắn r, nhất định có thể biết được ất tinh tế, cũng có thể hiểu ý tứ mà cô muốn biểu đạt là gì.Bạch Hiên nghe Đào Ngải Linh nói, nửa câu còn lại không nói ra nhưng hắn cũng có thể hiểu được.Nhưng rõ ràng, hắn suy nghĩ càng nhiều, tỷ như cô ấy sợ khi ở một mình, tỷ như cô ấy không muốn ở phòng khác lại không muốn hắn khó xử......Chỉ trong một khắc, Bạch Hiên nghiễm nhiên trở thành một chàng trai não bổ.Tuy rằng hắn não bổ nhiều như vậy, nhưng giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt."

Em biết rồi, cô giáo, đêm nay cô ngủ ở phòng em phòng đi, cô ngủ trên giường, em ngủ sô pha."

Đào Ngải Linh thấy Bạch Hiên đồng ý, cao hứng muốn nhảy dựng lên, nhưng nhìn Mạc Vân Quả gắt gao ôm mình, cô ấy nhanh chóng ức chế cái xúc động này xuống.Đào Ngải Linh ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Mạc Vân Quả, nhẹ giọng nói một câu, "Cảm ơn."

Không thể hiểu được cảm tạ - Mạc Vân Quả:......

Không cần sờ đầu ta, ta sẽ không cao lên được!Bạch Hiên chỉ nghe thấy Đào Ngải Linh nói một câu gì đó, lại không nghe rõ."

Cô giáo?"

Hắn nghi hoặc hỏi.Đào Ngải Linh cười cười đứng lên nói: "Không có việc gì, phòng em có hòm thuốc không?"

"Có, để em lấy cho cô."

Bạch Hiên nói xong, sau đó xoay người đi lấy.Đào Ngải Linh nhìn bóng dáng Bạch Hiên, ý cười trên mặt càng lúc càng lớn, thật tốt, trời cao cho phép lòng tham nho nhỏ này của cô ấy......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 136


Edit: Linhlady

Bạch Hiên giúp Đào Ngải Linh lấy hòm thuốc, chuyện còn lại cô ấy chỉ có thể tự mình làm thôi, dù sao Bạch Hiên không nhìn thấy......

Mạc Vân Quả thấy Đào Ngải Linh được giữ lại, tỏ vẻ đây mới là chuyện nên làm.

Cô ngẩng cao đầu, bộ dáng ngạo kiều.

"Ta có một loại ảo giác tiểu Quả Quả nhà ta đang muốn được khích lệ khen ngợi!"

"Không phải ảo giác!

Ta cảm thấy khi thành cho nhỏ tiểu Quả Quả càng thêm manh!"

"Cũng không phải sao!

Chó nhỏ tự có dáng vẻ manh rồi!

Còn không cần phải nói tiểu Quả Quả nhà ta vốn dĩ chính là một người xuẩn manh xuẩn manh."

"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả nhà ta thông minh đột xuất, về sau không thể nói xuẩn manh xuẩn manh!"

"Vậy nên gọi là gì?

Thông manh thông manh sao?"

"Phốc, thông manh là cá quỷ gì?

Ta cảm thấy nên gọi là thông minh trứng đi!"

"Còn không bằng thông manh......"

"Quả thông minh thì thế nào?"

"Ha ha ha ha!

Cái này hay!

Cái này hay!"

Mạc Vân Quả thấy quần chúng phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng không nói nàng xuẩn manh xuẩn manh, mắt chó híp híp lại, xem ra bọn họ cũng tức thời.

Đào Ngải Linh nhìn chàng trai ngồi trước mặt mình, ngoan ngoan ngoãn ngoãn xử lý miệng vết thương động tác đều chậm lại.

Thật tốt, thật hy vọng thời gian có thể ngừng lại giây phút này.

"Cô giáo, Linh nhi cào cô bị thương sao?

Có cần đi tiêm phòng vắc-xin không?"

Đào Ngải Linh:......

Đã quên việc này a!

"Không có việc gì, cô có kháng thể."

Kháng thể gì đó đều là gạt người!

Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng bị chó cào bao giờ!

Bạch Hiên:?

"Khụ khụ, vật thôi."

Bạch Hiên ho khan một tiếng, về phương diện y học, cô giáo chắc chắn sẽ hiểu hơn mình.

Mạc Vân Quả nghe được Đào Ngải Linh nói như vậy, nâng móng vuốt của mình lên nhìn, thân thể này có bệnh chó dại sao?

Hẳn là không có đi?

Đào Ngải Linh nhìn bộ dáng Mạc Vân Quả, bật cười cô ấy đem Mạc Vân Quả bế lên tới đặt ở trên đùi của mình nói: "Tiểu gia hỏa này nhưng thật ra rất ghịch ngợm."

Bạch Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, sâu kín nói: "Vốn dĩ nghĩ nó là con chó ngoan ngoãn, không ngờ lại có thể làm cô bị thương."

Đào Ngải Linh cười cười nói: "Nghịch ngợm tốt hơn."

Nếu không phải nó, sao mình có thể ở lại đây?

Mạc Vân Quả đánh một cái ngáp nho nhỏ , hai người này nói chuyện như thôi miên......

Sau đó, Đào Ngải Linh lại cùng Bạch Hiên nói chuyện với nhau, Mạc Vân Quả gần như không nghe lọt tai, bởi vì nó đã sớm ngủ gục trên đùi Đào Ngải Linh, ngẫu nhiên còn muốn thổi một cái bong bóng ~
Người phòng phát sóng trực tiếp nhìn Đào Ngải Linh cùng Bạch Hiên nói chuyện, tranh nhau suy đoán khi nào thì hai người chọc thủng tầng giấy mỏng kia.

"Ta cảm thấy dựa theo tình hình phát triển trước mắt trước, tuyệt đối rất nhanh!"

"Nói như vậy, rất nhanh nhiệm vụ của tiểu Quả Quả có thể hoàn thành?"

"Ta cảm thấy thế giới này thật sự là không có cái gì có thể ngăn cản được nha, đột nhiên ta lại nhớ Mặc Mặc nhà ta."

"Đúng vậy, ta cảm thấy Mặc Mặc nhà ta cùng tiểu Quả Quả thật là xứng đôi!"

"Đáng tiếc, nhiệm vụ thất bại, phỏng chừng tiểu Quả Quả trở về không được......"

"Nhàm chán quá, các ngươi nói, tiểu Quả Quả có thích Mặc Mặc hay không ?"

"Vấn đề này vượt qua đề cương, ta cự tuyệt trả lời."

"Thật vất vả mới tìm được người ưng ý, lại không thành đôi?"

"Chậc chậc chậc ~ các vị vẫn là không cần nhớ hắn, chúng ta tới đoán xem nhiệm vụ của tiểu Quả Quả lần này yêu cầu mấy ngày?"

"Theo ta quan sát, chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian nữa?"

"Ta cảm thấy ba ngày là đủ rồi!"

"Ta!

Ta đoán bảy ngày!"
............

-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 137


Edit: Linhlady

Thời gian trôi đi, thời điểm Mạc Vân Quả tỉnh lại, đã là 8 giờ tối.

Bạch Hiên giống như thường ngày đang bùm bùm, còn Đào Ngải Linh ngồi ở một bên, an tĩnh nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nhu tình mật ý.

Mạc Vân Quả từ trên đùi Đào Ngải Linh nhảy xuống, sau đó linh hoạt nhảy lên chân Bạch Hiên, hai móng vuốt nhỏ để lên trên bàn, hết sức chuyên chú nhìn Bạch Hiên làm việc.

Đào Ngải Linh thấy như vậy một màn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Cô ấy đã sớm biết tiểu gia hỏa này rất thông minh, không thể tưởng được còn thông minh như vậy, thật không biết tiểu gia hỏa có hiểu mấy thứ này hay không.

Đào Ngải Linh nhìn những số hiệu phức tạp kia, khẽ thở dài một hơi.

Bạch Hiên nghe tiếng thở dài tay đột nhiên dừng lại, hắn do dự một chút, lại ở trên bàn phím đánh lên, nhưng lúc này, rõ ràng không còn chuyên tâm như lúc trước.

Đánh vài cái, Bạch Hiên vẫn ngừng lại, lo lắng hỏi: "Cô giáo, làm sao vậy?"

Đào Ngải Linh sửng sốt, cô không nghỉ tới hắn lại đột nhiên dừng lại để hỏi mình.

Trong lòng vui vẻ, bên ngoài lại không có quá nhiều khác thường.

"Cô chỉ cảm thấy chó nhỏ thật thông minh, cảm thấy thực đáng yêu mà thôi."

Bạch Hiên nghe được lời này, hơi hơi nhấp môi, đây là lần thứ ba hắn nghe thấy cô ấy khen Linh nhi.

Rõ ràng nên cao hứng không phải sao?

Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy khó chịu?

Bạch Hiên áp xuống khó hiểu trong lòng, tiếp tục bùm bùm.

Mà bởi vì Bạch Hiên tạm dừng, Mạc Vân Quả từ thế giới số hiệu huyền diệu kia phục hồi tinh thần lại, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đào Ngải Linh.

Phát hiện cô ấy đang dùng một loại ánh mắt cô không hiểu nhìn Bạch Hiên, cái loại ánh mắt này, nói như thế nào đâu?

Thật giống như, Bạch Hiên là sở hữu của cô ấy vậy.

Mạc Vân Quả vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn liếm liếm môi của mình, nghiêng đầu quyết định không để ý những việc này, vẫn thấy số hiệu đẹp hơn một ít.

Bạch Hiên lại chuyên tâm vào công việc, biết ý nghĩa này cô cũng muốn chuyên tâm.

Thời gian thực mau trôi đi, đảo mắt trôi qua hai giờ.

Là lúc nên đi nghỉ ngơi, Đào Ngải Linh đi tắm trước rồi, theo sau là Bạch Hiên ôm Mạc Vân Quả đi tắm rửa, đương nhiên, trong này lại là một tầng mosaic thật dày......

Tuy rằng giường rất lớn, nhưng suy xét đến nam nữ khác biệt, Bạch Hiên vẫn lựa chọn ngủ sô pha.

Đào Ngải Linh không lay chuyển được hắn, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Trên giường ngửi được hương vị thuộc về hắn, Đào Ngải Linh đem toàn bộ mặt vùi vào trong chăn.

Thật tốt, thật sự thực tốt......

Đào Ngải Linh nghĩ như vậy, có thể mùi hương này đi vào giấc ngủ, đây là ngày hạnh phúc nhất trong hai mươi lăm năm cuộc đời của mình.

Bạch Hiên nằm ở trên sô pha cũng không có chỗ nào không khoẻ, chỉ là đáng thương Mạc Vân Quả, nằm ở trong lòng ngực Bạch Hiên động cũng không dám động.

Vạn nhất té xuống làm sao đây!

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt, Đào Ngải Linh biết hắn đã ngủ say, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cũng ngủ.

Ánh trăng chiếu vào trong phòng, chiếu vào trên người Đào Ngải Linh, nhìn qua lại là có vài phần hương vị trìu mến.

Thời điểm đồng hồ điểm 00:00, Mạc Vân Quả vốn đang ngủ say lại lập tức mở mắt.

Cô thật cẩn thận nhảy xuống sô pha, đi tới bên người Đào Ngải Linh.Cô nhảy tới phía trước mặt Đào Ngải Linh, móng vuốt nho nhỏ cứ như vậy vỗ thẳng vào mặt cô ấy.

-------
Edit: Đùa đâu edit tới đoạn tiểu Quả Quả nhảy qua nhảy lại ta thấy kì kì ấy, là chó nhỏ, nó còn nhỏ sao mà nhảy được, nhảy kiểu đó chỉ có họ nhà mèo thôi.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 138


Edit: Linhlady

Đào Ngải Linh chỉ cảm thấy một trận đau đớn, sau đó chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt chó phóng đại......Đào Ngải Linh:......

Cú sốc kinh ngạc!

Mạc Vân Quả nhìn Đào Ngải Linh tỉnh, móng vuốt chỉ chỉ chỗ Bạch Hiên, ý bảo cô ấy đi qua.

Đào Ngải Linh nhìn động tác Mạc Vân Quả, cho rằng Bạch Hiên xảy ra chuyện gì, bọ dọa tới nỗi không kịp mang giày, chạy đến bên người Bạch Hiên.

Đầu tiên Đào Ngải Linh sờ sờ đầu của hắn, xác định hắn không có phát sốt, lúc sau, hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đào Ngải Linh nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu.

Cô ấy ngồi xổm xuống sờ sờ cô đầu nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Mạc Vân Quả một móng vuốt chỉ hướng vị trí miệng Bạch Hiên, ý bảo cô ấy lại gần.Đào Ngải Linh quay lạ nhìn, cẩn thận nhìn Bạch Hiên.Chỉ thấy miệng Bạch Hiên khẽ mấp máy, giống như muốn nói gì đó.Đào Ngải Linh ghé lại gần, tỉ mỉ nghe."

Cô giáo......"

"Cô giáo......"

Giọng nói như có như không vang lên ở bên tai Đào Ngải Linh, cô ấy kinh ngạc che miệng mình lại, chỉ sợ sau đó mình sẽ hét chói tai.Trong miệng hắn đang gọi cô ấy sao?

Là nhớ cô ấy sao?

Đúng không?

Đúng vậy đi?Đào Ngải Linh trừ bỏ vui sướng bên ngoài, càng có rất nhiều không thể tin tưởng, ai có thể nghĩ đến trong một của hắn lại có cô ấy được?Mạc Vân Quả nhìn bộ dáng Đào Ngải Linh, đôi mắt lạnh lùng, cái tên Bạch Hiên này, gọi tên Đào Ngải Linh cả đêm, thật là còn có để cho chó ngủ không!

Chó cũng có nhân quyền! ╭(╯^╰)╮Đào Ngải Linh không hiểu suy nghĩ của Mạc Vân Quả, cô ấy nhẹ nhàng bế Mạc Vân Quả lên ôm thật chặt, hận không thể tức khắc chúc mừng một phen.

Mạc Vân Quả bị ôm có chút khó chịu, cô khó hiểu nhìn Đào Ngải Linh, thật sự là không hiểu tạ sao cô gái này lại cao hứng như vậy?Bị đánh thức gì đó, không phải hẳn là nên tức giận sao?Đào Ngải Linh hồn mấy đầu cho Mạc Vân Quả mấy cái, bởi vì hôn hơi mạnh, dính một ít lông chó ở bên miệng, cô ấy cũng không ngại điểm này, ngược lại hứng thú bừng bừng nhìn Bạch Hiền.Cô ấy cầm lấy di động bên cạnh, thật cẩn thận ấn nút ghi âm, nhìn thời gian nhảy lên trong điện thoại, tâm tình bình tĩnh lại.Cô muốn ghi âm giọng nói này lại, ở cái thời khắc đặc biệt này.Đào Ngải Linh nghĩ, có khi nào hắn cũng có tình cảm với cô ấy không, nếu không tại sao trong mơ lại dùng loại ngữ khí nhu tình như thế này gọi cô ấy?Chỉ hắn dường như không ý thức được chuyện này đi?Từ khi nhận ra bản thân yêu hắn, cô ấy nghĩ tới các loại gian nan hiểm trở, mà trở ngại lớn nhất, chính là cô ấy sợ, sợ mình yêu hắn, hắn lại không hề yêu cô.Nếu thật là như thế, cho dù người khác đồng ý, thì lại có ý nghĩa gì đâu?Nhưng cũng may, hiện tại cô ấy thấy được hy vọng.Cô ấy thấy được từ trên người hắn hy vọng, hy vọng hắn cũng thích mình, cho dùn là hy vọng xa vời, cô ấy cũng muốn đánh cuộc một lần.Thời điểm Đào Ngải Linh nghĩ như vậy, cánh tay ôm Mạc Vân Quả lại căng thẳng.Mạc Vân Quả:......Đào Ngải Linh nhìn vẻ mặt ngủ đến an tường của Bạch Hiên, liếm liếm môi.Ánh mắt của cô ấy từ trán du tẩu đến lông mày, mũi, đến môi mỏng......Ánh mắt Đào Ngải Linh ở trên môi hắn dừng lại thời gian rất dài rất dài, thẳng đến Mạc Vân Quả thiếu chút nữa lại ngủ quên, cô ấy động.Đào Ngải Linh chậm rãi tới gần, lại chậm rãi tới gần, thân mình nghiêng về phía trước, thẳng đến......Môi cô ấy, dán lên, môi hắn......

-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 139


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả: (⊙o⊙)!

Diễn tình cảm mãnh liệt!"

Nắm thảo!

Ta còn đang thắc mắt phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả tại sao lại mở vào giờ ngày!

Thì ra có chuyện kính bạo(???) xảy ra!"

"Ta đã chuẩn bị ngủ, đột nhiên thấy phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả lúc này mở ra!"

"Vừa thấy mở ra, ta đoán ngay có chuyện lớn xảy ra!

Này không!

Kính bạo đi!

Ha ha ha!"

"Đâu chỉ là kính bạo!

Quả thực là nổ mạnh a!

Phát triển cũng quá nhanh đi?"

"NHa hoắc hoắc......

Cho nên nhiệm vụ này hoàn thành?"

"Đây là tuyệt đối là chuyện tình nhanh nhất ta từng thấy!"

"Mới buổi tối đã bị uy cẩu lương, trái tim ta đau quá."

"Ôm lấy thân thể mập mạp của mình, Hu hu hu......"

"Phần cẩu lương này ta không ăn!

Ta không ăn!

Ta không ăn! ( kịch liệt lắc đầu )""Này động tác của Đào Ngải Linh cũng quá mãnh liệt đi?

Chậc chậc chậc ~ không hổ có phong phạm nữ tử của ta!"

"Ha ha ha!

Ta thưởng thức!

Nhưng mà, ta tương đối thích con gái rụt rè hơn ~""Đoán xem quả thông minh nhà ta nghĩ thế nào?"

Mạc Vân Quả nhìn hai người kề sát môi không xa rời, lại đột nhiên nghĩ cũng đến lúc đóng phát song trực tiếp rồi, cũng đến lúc mình đi ngủ rồi......Hỏi cô nghĩ như thế nào, ừm......

Tình cảm mãnh liệt xong nhanh lên ngủ?Đào Ngải Linh chỉ cảm môi hắn rất mềm mại, đồng thời còn mang theo một tia lương bạc.Có thể chạm đến đôi môi tha thiết ước mơ, Đào Ngải Linh cảm thấy nơi nào đó trong lòng được lấp đầy.Cái loại cảm giác này, nói như thế nào?

Cảm giác như nhân sinh lập tức viên mãn.Đào Ngải Linh không nghĩ tách ra, nhưng là cô ấy biết, mình không thể không tách ra.Cô ấy chậm rãi tách ra, liếm liếm, dư vị.Bạch Hiên ngủ thật sự sâu, Đào Ngải Linh không đành lòng quấy rầy hắn, thấy hắn không có chuyện gì, liền thật cẩn thận về trên giường.Đương nhiên, trước khi đi cô ấy còn không quên giúp Bạch Hiên kéo chăn.Mạc Vân Quả thấy Bạch Hiên cuối cùng đã hết nói mớ, ngáp một cái."

Quần đều cởi, ngươi chỉ cho ta xem cái này?!"

"Nói tình cảm mãnh liệt đâu!

Như thế nào đột nhiên lập tức đi ngủ!"

"Này......

Này......

Phong cách chuyển quá nhanh, ta thích ứng không kịp."

"Ta......

Ta cảm thấy mình đã chịu lừa gạt!"

"Ta già rồi, theo không kịp tiết tấu thời đại, ta phải lẳng lặng đi về."

"Hu hu hu......

Vốn dĩ cho rằng có tình cảm mãnh liệt, tất cả truyện tình cảm mãnh liệt của người ta đều bị ma ma thu!"

"Aiza, kết cục quả thật ngoài dự đoán, bổn cung muốn nghỉ ngơi......"

"Hắc hắc hắc, ngủ ngon, tiểu Quả Quả ~""Ngủ ngon ~""An an ~"Mạc Vân Quả nhìn một lại bình luận chúc ngủ ngon, đôi mắt nặng trĩu không muốn mở ra."

Ngủ ngon."

Cô ở trong đầu nói.Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, thẳng tới ngày hôm sau.Đào Ngải Linh lòng mang kích động lại bình tĩnh lại cũng chậm rãi ngủ say, giấc ngủ này, có lẽ là một đẹp đi.Trong phòng, tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh hít thở nhè nhẹ.Mạc Vân Quả co lại trong ngực Bạch Hiên, cái đuôi cuộn lại, cọ cọ, ngủ rồi.Mà khi Mạc Vân Quả cùng Đào Ngải Linh ngủ say, Bạch Hiên lại mở mắt.Cặp mắt kia thanh triệt động lòng người như vậy, lại không hề có tiêu cự.Hắn nâng lên tay, sờ sờ môi của mình, lạnh lẽo mềm mại.Nơi đó, vừa rồi giống như có thứ gì, cực nóng như vậy, ấm áp như vậy, làm hắn luyến tiếc nó rời đi......

-------
 
Back
Top Bottom