Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 120


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn đám người thao thao bất tuyệt, mới biết được mình quá mức đắm chìm với mỹ vị của điểm tâm, thiếu chút nữa quên mất Hiên Viên Mặc tồn tại.Quan trọng nhất chính là, còn có nhiệm vụ của nàng nữa nha!Mạc Vân Quả lập tức đem toàn bộ điểm tâm trong tay nhét vào miệng mình, mạnh mẽ nuốt xuống, sau đó, thiếu chút nữa nghẹn lại, uống một ngụm nước lớn, đứng dậy đi ra ngoài.Bất đắc dĩ chính là, bên ngoài có thị vệ gác.Thị vệ vừa thấy Mạc Vân Quả đi ra, cũng biết được nàng muốn đi đâu, trên mặt lộ ra một tia khó xử."

Tiểu thư, mời ngài trở về."

Bọn thị vệ lập tức nói.Mạc Vân Quả:?

Đã xảy ra chuyện gì?"

Ta muốn đi tìm Hiên Viên Mặc."

Mạc Vân Quả nhìn một thị vệ trong đó nói chuyện.Thị vệ có vẻ càng thêm khó xử, tuy rằng hai người liền sắp thành thân?

Nhưng sao nhìn tiểu thư nhà mình có vẻ đói khát như vậy?

Lại còn chủ động muốn đi tìm Tam vương gia......Đương nhiên hắn ta sẽ không để cho Mạc Vân Quả rời đi, tướng quân tử lệnh, không thể để cho tiểu thư tự ý đi ra ngoài."

Thực xin lỗi, tiểu thư, hiện tại ngài không thể đi ra ngoài."

Thị vệ chỉ có thể cứng rắn ngăn cản nàng lại.Mạc Vân Quả nhìn thị vệ, nhìn chằm chằm một người trong số đó hỏi: "Vì sao?"

"Này......"

Hai cái thị vệ hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ nói cái gì cũng nói không nên lời.Chỉ là bọn hắn chắn ở trước mặt Mạc Vân Quả tay cầm vũ khí không buông, Mạc Vân Quả mím mím môi, không nói gì."

Này......

Những người này là muốn giam lỏng tiểu Quả Quả nhà ta sao!"

"Nắm thảo!

Quá đáng giận!"

"Ta còn tự hỏi sao lại không có trạch đấu!

Thì ra ở chỗ này ra đại chiêu!"

"Nhóm người này muốn làm gì!

Làm gì!"

"Làm.

Tiểu Quả Quả......"

"Phốc, đội nhiên thấy bẩn."

"Không cần nói giỡn!

Hiện tại đang nói vấn đề nghiêm túc!

Nhóm người này lại dám giam lỏng tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Tiểu Quả Quả, vén tay áo lên xông ra!

Để cho bọn họ thấy sự lợi hại của ngươi!"

"Đúng vậy!

Mạnh mẽ lên Quả Quả, nỗ lực lên!"

"Mạnh mẽ lên Quả Quả......

Phốc......"............Mạc Vân Quả nhìn người trong phòng phát sóng thay nhau nói nàng vén áo lên làm việc, tuy rằng nàng cảm thấy những lời này có chút quái dị không giải thích được, nhưng ý muốn nàng phản kháng nàng vẫn hiểu được.Vì thế......Thị vệ ở cửa gặp tai ương, lúc Mạc tướng quân nhận được tin tức chạy tới, đã thấy thị vệ nằm la liệt trên đất.Mạc tướng quân vẻ mặt mộng bức, nữ nhi nhà hắn ăn cái gì?

Mấy tháng không gặp đã biến thành như thế này rồi!Mạc tướng quân tận mắt nhìn thấy Mạc Vân Quả lại đem một đại hán tử đập trên mặt đất, vội vội vàng vàng tiến lên, vận nội lực hướng về phía Mạc Vân Quả.Đương nhiên, hắn ta vẫn biết đúng mực, chỉ muốn đánh Mạc Vân Quả hôn mê mà thôi.

Hiên Viên Mặc biết được tin tức này:......

Hình như xem nhẹ chuyện quan trọng gì đó rồi!Chuyện quan trọng mà mọi người quên, tỷ như tất cả mọi người quên nói cho Mạc Vân Quả nàng sắp cùng Hiên Viên Mặc thành thân !Hiên Viên Mặc nghĩ Mạc tướng quân sẽ nói cho Mạc Vân Quả, mà Mạc tướng quân lại cho rằng Hiên Viên Mặc đã sớm nói cho nàng!Cho nên, không ai, nói cho Mạc Vân Quả chuyện này!Sau khi Mạc Vân Quả bị đánh hôn mê, phòng phát sóng trực tiếp càng làm ầm ĩ một phen, nhưng mà đương sự căn bản nhìn không tới, người trong phòng phát sóng tiếp tục náo loạn tìm chủ ý giúp Mạc Vân Quả.Nhưng mà......

Cũng chả làm được cái mẹ gì! ╭(╯^╰)╮-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 121


Edit:Linhlady

Hiên Viên Mặc vội vàng chuẩn bị khí thế ngất trời, hắn muốn cho Thân Thân của hắn một hôn lễ hoàn mỹ, cho nên đồ vật sử dụng vô cùng trân quý, thậm chí là độc nhất vô nhị.Nhưng ở cổ đại rất nhiều thứ không có, Hiên Viên Mặc nhìn qua rất khó chịu, lại không thể phá hư cân bằng của thế giới này, Hiên Viên Mặc cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.Thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Hiên Viên Mặc đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ chờ nghênh thú tiểu Quả Quả.Mà Mạc Vân Quả sau khi bị đánh ngất, hôn mê ba ngày, lúc tỉnh dậy vẫn muốn ra ngoài, lại tiếp tục bị Mạc tướng quân đập hôn mê, lặp lại một vòng tuần hoàn ác tính.Dùng suy nghĩ của Mạc tướng quân mà nói, nữ nhi của hắn a, có phải quá mức chủ động rồi không.Cổ đại vốn dĩ bảo thủ đến cực điểm, cho nên trước khi thành thân, hai bên nam nữ trăm triệu không thể thấy mặt.Mạc tướng quân vì chuyện này mà hao tổn biết bao tâm huyết, cũng may, trong lúc mọi người ở đây chờ đợi, trong lúc Mạc Vân Quả bất mãn, ngày thành thân cuối cùng cũng tới.Ngày này, cả nước chúc mừng, hoàng đế cố ý đặc xá thiên hạ, cùng cả dân chúc mừng ngày vui này.

Mạc Vân Quả sáng sớm đã bị bọn nha hoàn dựng dậy, bắt đầu quá trình tắm gội, thay quần áo, trang điểm.Mạc Vân Quả nhìn các nàng vội tới vội đi, cũng muốn tranh thủ bỏ trốn, nhưng khổ nỗi bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức.Trên đầu mang thứ gì đó rất nặng, mặt cũng bị bôi bôi trét trét, Mạc Vân Quả cảm giác có chút khó chịu, lại bị bọn nha hoàn lăn lộn các loại."

Vì sao ta cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc?"

"Đây không phải là kết hôn sao?"

"Hẳn là như thế đi?"

"Như vậy vấn đề tiếp theo, cùng ai kết hôn nhỉ?"

"Có thể cùng tiểu Quả Quả kết hôn, chỉ có Mặc Mặc nhà ta ."

"Cho nên......

Mặc Mặc cùng tiểu Quả Quả muốn kết hôn?"

"Cái quỷ gì?!"

"Thật đúng phát triển hài kịch a."

"Chờ mong quá......"............Mạc Vân Quả nhìn các loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, giật giật ngón tay, kết hôn?

Cùng Hiên Viên Mặc?

Sao có thể?Thời điểm Mạc Vân Quả còn đang tự hỏi, nàng bị nâng lên kiệu hoa.Kiệu hoa tứ bình bát ổn, không bao lâu, liền ngừng lại.Mạc Vân Quả nghe thanh âm quanh mình, chỉ cảm thấy dị thường ầm ĩ.Nàng cảm giác được có người nắm tay nàng, đem nàng dẫn về phía trước.Mạc Vân Quả nhận ra, đó là tay Hiên Viên Mặc, bàn tay to ấm áp cực nóng nắm tay nàng vô số lần.Hiên Viên Mặc nắm tay nàng đến một nơi nào đó, sau đó nàng nghe thấy một tiếng hô bén nhọn."

Nhất bái thiên địa......"

Mạc Vân Quả không động, Hiên Viên Mặc cũng không động.Tân khách xung quanh khó hiểu nhìn hai người, ngồi ở thượng vị Hoàng Thượng cùng Mạc tướng quân cũng là vẻ mặt mê mang.Này hai người này đang làm gì vậy?Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Mặc đối diện nhau, hai người đều không có nói chuyện.Mạc Vân Quả có thể cảm nhận được ánh mắt Hiên Viên Mặc, nhưng cái loại cảm giác này lại có chút kỳ quái.Lúc này, một trận gió thổi tới, thổi bay khăn trùm đầu của Mạc Vân Quả.Hiên Viên Mặc nhìn tân nương tuyệt mỹ trước mắt, tim đập rối loạn vài phần, hắn ngơ ngác nhìn Thân Thân của hắn, chỉ có suy nghĩ duy nhất là ôm nàng vào lòng.Tuấn nam mỹ nữ đứng đối diện, trong mắt chỉ có lẫn nhau, quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy, sôi nổi cảm thán.Nhưng mà ngay sau đó, không khí tốt đẹp này đã bị phá hủy."

Đinh, nhiệm vụ bản Vị Diện thất bại, chuẩn bị truyền tống, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."

"Ba, hai,......"

Ở thời điểm tất cả mọi người không có phản ứng lại đây, Đoàn Tử đã biểu thị công khai nhiệm vụ thất bại.Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, Mạc Vân Quả nhìn Hiên Viên Mặc trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo.Hiên Viên Mặc giống như biết được chuyện gì đó, lập tức gắt gao nắm tay Mạc Vân Quả."

Nhớ kỹ, ta tên......"

Hiên Viên Mặc còn chưa kịp nói xong, thân thể Mạc Vân Quả đã mềm xuống.Đôi mắt lạnh lẽo kia cũng nhắm lại, không còn rực rỡ như xưa.Hiên Viên Mặc thấy một màn như vậy, ánh mắt buồn bã, than nhẹ một tiếng.Thôi, lần sau lại nói cho Thân Thân tên của mình đi.Dù sao, tương lai còn dài, hắn có rất nhiều thời gian cùng Thân Thân của hắn dây dưa đời đời kiếp kiếp......Ngay sau đó, mọi người thấy Tam vương gia ôm thân nương của mình không biết tại sao ngất xỉu, đồng thời hôn mê......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 122 Tiểu kiều thê nhà ta( Phiên ngoại Hiên Viên Mặc thật)


Edit: Linhlady

Khi ngươi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện ra mình vậy mà có một vị tiểu kiều thê, phản ứng đầu tiên của ngươi sẽ là gì?Phản ứng đầu tiên của ta là đem tiểu kiều thê hung hăng đạp xuống giường.Tiểu kiều thê vẻ mặt mê mang nhìn ta, ta nhìn ánh mắt như nai con kia, tâm không chịu khống chế nhảy lên một cái.Nhưng chuyện như thế này, ta cũng chỉ dùng mắt lạnh mà nhìn thôi.Sau đó, từ trong miệng quản gia biết được, chúng ta đã thành thân.Chuyện đó xảy ra khi nào?

Vì sao một chút kí ức ta cũng không có?

Tất cả mọi người nói, ta cùng vị tiểu kiều thê kia gắn bó keo sơn, ta thậm chí vì nàng mà tiến hành đại hội võ lâm trước kì hạn.Quan trọng là, vì sao một chút ấn tượng ta cũng không có?Ta vốn dĩ không gần nữ sắc, bởi vì ta cảm thấy nữ nhân là một loại sinh vật phiền toái.Tiểu kiều thê giống như cũng biết chuyện gả cho ta không thể nào thay đổi được, nàng cũng không nháo, chỉ là an an phận phận ở trong một viện nào đó.Giữa chúng ta không có cảm tình, hoàng huynh không chỉ một lần hỏi qua ta, vì sao khi thành thân lại biến thành lãnh đạm như vậy, không phải lúc trước rất sủng người ta hay sao.Vấn đề này ta không có cách trả lời, bởi vì ta nhận thấy được, ở khoảng kí ức ta không biết đó, có người thay ta tồn tại.Loại cảm giác không rõ ngọn nguồn này làm ta khủng hoảng, ta bắt đầu sợ hãi mình là một tên quái vật.Ta thường thường ngủ không yên, bởi vì ta sợ khi vừa nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại biết có người thay thế ta rồi.Một đêm kia, ta bất tri bất giác dạo tới trong viện của nàng, ta kinh ngạc phát hiện, nàng cũng giống ta không ngủ được.Ta tò mò đi vào, tới gần nàng, cùng nàng bắt chuyện.Ta trong lúc vô ý lộ ra phiền não của mình, ai ngờ đến, nàng cũng có chuyện hoang mang giống ta.Một khắc kia, ta bừng tỉnh, ý thức được, trong đoạn thời gian kia, có hai người thay thế chúng ta, dùng cách của bọn họ thay chúng ta chung sống.Ta nhìn nàng ngồi đó, chỉ khoác một kiện áo mỏng, nở một nụ cười nhu nhược, không hiểu sao tâm lại mềm xuống.Cũng một khắc đó, ta hiểu ra được, chúng ta mất đi một bộ phận ký ức hoặc là thật sự bị người khác chiếm đoạt thân thể, có lẽ là trời cao muốn cho chúng ta một cái cơ hội quen biết lẫn nhau.Sau đó, ta thường xuyên sẽ tới viện của nàng, nàng luôn là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, trước sau không hề có ý hùa theo ta.Rất nhiều chuyện, nàng có giải thích độc đáo của riêng mình.Chậm rãi, chúng ta yêu nhau.Vài năm sau, chúng ta cử hành một hồi hôn lễ long trọng.Cái hôn lễ lúc trước kia, ta nghe lão quản gia nói, ta cùng tiểu kiều thê đồng loạt hôn mê.Ta nghĩ, lần này nhất định là sẽ không ngất đi rồi.Bởi vì a, ta đã tìm được người ta muốn bảo hộ, ta làm sao ngất xỉu bỏ lại mình nàng đây?Mọi người đối với chuyện thành thân một lần nữa của chúng ta rất khó hiểu hoàng huynh không ngừng hỏi ta tại sao làm vậy, nói cái gì cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn là ngại tính tình ta cố chấp, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.Một đêm kia, ta nhìn tiểu kiều thê hồng hồng khuôn mặt, nhìn đôi mắt mang vẻ xấu hổ kia, nhìn như thế làm ta miệng khô lưỡi khô, tim đập không ngừng, tiểu kiều thê, ta nghĩ, đại khái cả đời đều luyến tiếc buông xuống.Nếu đã từng thật sự có người ở trong thân thể của ta, nếu đã từng thật sự có người ở trong thân thể tiểu kiều thê.Như vậy ta thật sự muốn cảm ơn bọn họ, khiến ta có thể ở đúng thời điểm gặp được ta tiểu kiều thê, khiến ta có thể cùng tiểu kiều thê thưởng thức lẫn nhau.Cả đời này, hạnh phúc, cũng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi......

-------Edit: Tác giả có tâm ghê, không bỏ con dân giữa đường, full thế giới này rồi nhé các tình yêu...
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 123 Cẩu cẩu là Hồng Nương


Edit: LinhladyNhiệm vụ của Mạc Vân Quả thất bại, sau đó bị truyền tống trở về không gian u ám lúc trước.Lúc này khuôn mặt Mạc Vân Quả lạnh lẽo như hàn băng, nhìn Đoàn Tử trước mắt.Chỉ thấy cái miệng nhỏ hồng hồng của Đoàn Tử lúc đóng lúc mở, thập phần đáng yêu, nhưng mà nội dung nhổ ra lại là......"

Ký chủ, nhiệm vụ lần này thất bại, mục đích của ngươi là khiến hoa danh của nam chủ truyền xa, ngươi nhìn lại xem ngươi lại nơi nơi cùng nam chủ tú ân ái rải cẩu lương, ngươi quả đúng là không đem nhiệm vụ để vào mắt!"

"Ký chủ, lần này đánh thưởng của ngươi cũng có xu thế giảm xuống, nếu đổi thành giá trị kinh nghiệm mà nói, tính ra cũng chỉ có 1000 giá trị kinh nghiệm......"

"Ký chủ, nói cho ngươi biết, phải ôm chặt đùi thổ hào cho tốt, mà ngươi lại làm gì?

Vẫn luôn đều cùng nam chủ tú ân ái!"

"Nếu không phải ta đúng lúc ngăn cản, đem ngươi truyền tống trở về, ngươi có phải hay không còn muốn cùng nam chủ sinh con?"............Mạc Vân Quả nhìn miệng không ngừng ríu rít của Đoàn Tử, ánh mắt đã lạnh lại càng lạnh hơn.Cô tuyệt đối không thể đủ chịu đựng nhiệm vụ của mình thất bại, đặc biệt vẫn loại nhiệm vụ đơn giản như vậy.Đến nỗi theo như lời Đoàn Tử tú ân ái, còn có đánh thưởng gì đó, Mạc Vân Quả tỏ vẻ hoàn toàn không có cảm giác gì.Đoàn Tử còn đang không ngừng nói chuyện, Mạc Vân Quả lại nằm xuống, hồi tưởng lại lời cuối cùng Hiên Viên Mặc muốn nói."

Nhớ kỹ, ta tên......"

Tên là gì?

Không phải tên Hiên Viên Mặc sao?Vì sao phải nhớ kỹ hắn?

Vị diện này qua đi, bọn họ cũng có thể gặp lại nhau nữa đâu?Mạc Vân Quả luôn cảm thấy trên người Hiên Viên Mặc có bí mật, nhưng cô lại không cách nào tìm ra được bí mật đó là gì.Nghĩ đến Hiên Viên Mặc có thể ở cổ đại sử dụng di huấn, trong lòng Mạc Vân Quả , nhưng cô không muốn nói cho Đoàn Tử.Đoàn Tử vẫn luôn dong dài lằng nhằng, Mạc Vân Quả cùng với thanh âm ríu rít này, tại không gian u ám, ngủ rồi.Đoàn Tử thấy kí chủ vậy mà ngủ rồi, khuôn mặt vốn có vẻ nghiêm túc lại có vẻ càng thêm thành thục, không nghĩ tới biểu cảm như vậy lại xuất hiện trên người một đứa bé, có loại đáng yêu nói không nên lời.Tuy rằng bất mãn với kí chủ, nhưng Đoàn Tử vẫn không có mở miệng nói chuyện tiếp.Dù sao chờ ký chủ tỉnh, nó có rất nhiều thế gian nói chuyện, hiện tại, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt đã.Ưm......

Dáng vẻ kí chủ khi ngủ nhìn qua thật đẹp, như vậy nó cũng cố mà bồi ký chủ ngủ một giấc thật ngon.Đoàn Tử bay đến chỗ ngực Mạc Vân Quả, ghé vào nơi đó chậm rãi ngủ.Khi Mạc Vân Quả nghỉ ngơi tốt tỉnh lại, liền phát hiện trong ngực mình đột nhiên xuất hiện một tiểu Đoàn Tử, nó cuộn mình lại thành một cục nho nhỏ.Khóe miệng Đoàn Tử còn chảy chất lỏng khả nghi......Mạc Vân Quả:......Mạc Vân Quả ngồi dậy, Đoàn Tử cũng tỉnh lại, ngay từ đầu khi tỉnh lại, nó còn có chút mê mang.Cặp mắt to kia, chớp chớp, dị thường đáng yêu.Khi vừa nhìn thấy người trước mắt là Mạc Vân Quả, biểu tình của nó lập tức biến thành nghiêm túc."

Ký chủ ngươi tỉnh, ngươi ngủ đã đủ lâu, ngươi có biết hay không......"

Đoàn Tử lại bắt đầu hình thức dong dài.Mạc Vân Quả nhìn nước miếng còn tàn lưu ở khóe miệng Đoàn Tử, duỗi tay chọc chọc nó bụng nói: "Nước miếng."

Thân thể Đoàn Tử cứng đờ, nó cảm thấy miệng mình có chút lạnh lạnh, thì ra là nước miếng sao!"

Ký chủ ngươi không cần nói sang chuyện khác!

Hiện tại chúng ta sẽ mở phát sóng trực tiếp, chuẩn bị truyền tống, ba hai một......"

Đoàn Tử nhanh chóng xoa xoa nước miếng, đồng thời cũng không hỏi qua ý kiến Mạc Vân Quả, nhanh chóng đem cô truyền tống tới thế giới sau.Nước miếng gì đó, thật là quá không hoa lệ! ╭(╯^╰)╮
-------Edit: thế giới này...ách..một lời khó nói hết.

Ahaha.....
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 124


Edit :Linhlady

Lúc này đây, Mạc Vân Quả là bị liếm mà tỉnh, mà đầu sỏ liếm cô tỉnh, lại mà một con chó cực lớn,Ừm?

Một con chó vô cùng lớn?Đối với con con chó có thân hình to hơn bình thường gấp mấy lần Mạc Vân Quả cảm thấy rất khó hiểu, cho tới khi cô nâng tay mình lên, thời điểm nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của mình......Một khắc kia, cô lâm vào trầm mặc thật sâu."

Phốc, cho nên......

Nhiệm vụ thất bại trừng phạt là biến thành cún con sao?"

"Nha!

Vẫn là chó con mới sinh ra!"

"Oa!Thật đáng yêu !

Cún con ~ tới, ôm một cái!"

"Bà thím quái dị tránh ra!"

"Cho nên, nhiệm vụ của thế giới này là gì?

Tiểu Quả Quả nhà ta đều biến thành chó con, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ gì?"

"Thật đồng tình với tiểu Quả Quả nhà ta, bất quá......

Oa ca ca ca!

Chó con tiểu Quả Quả cũng thật đáng yêu!"

"Cầu giờ phút này trong lòng tiểu Quả Quả không có bóng ma !"

"Phốc, đột nhiên có điểm cảm kích Hiên Viên Mặc, không phải hắn, làm sao chúng ta có thể nhìn thấy tiểu Quả Quả như bây giờ?"

Đoàn Tử ở phòng phát sóng trực tiếp đọc đến bình luận nơi này, ngạo kiều quay đầu đi, nó mới không nói cho những người này, nó căn bản đã quên trừng phạt khi kí chủ thực hiện nhiệm vụ thất bại đâu.Lần này ký chủ sẽ biến thành chó nhỏ, cũng là nhiệm vụ cho phép!"

Đinh!

Nhiệm vụ Bản Vị Diện: Tình yêu người mù."

"Hệ thống thật là càng ngày càng cao thâm khó lường, nhiệm vụ này là cái quỷ gì?"

"Ta nào biết?

Hãy chờ xem, tiểu Quả Quả nhà ta có thể giải quyết được."

"Chẳng lẽ là muốn tiểu Quả Quả nhà ta đi tìm một người mù, sau đó giúp hắn tìm được chân ái?"

"Lầu trên nói có chút đạo lý."

"Để khỏi đoán già đoán non, hệ thống ngươi nhanh đem bối cảnh nhiệm vụ thả ra, mỗi lần thừa nước đục thả câu hệ thống cũng không phải là hệ thống tốt nha!"

Đoàn Tử thấy như vậy, nhấp nhấp miệng, nó chính là hệ thống tốt nhất toàn bộ vũ trụ!Đoàn Tử vì chứng minh mình là tốt nhất, lập tức liền tung ra bối cảnh nhiệm vụ, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cũng tiếp nhận sự thật mình trở thành một con chó con.Bối cảnh nhiệm vụ cô cũng nhận được, lần này mọi thứ còn được mô tả tỉ mỉ hơn ở thế giới trước.Nhiệm vụ ở thế giới này y như câu nói của hệ thống- người mù, cũng không phải là người mù bình thường, mà là một thiên tài, hắn có năng lực tính nhẩm siêu cường, nhiều lần đánh vỡ kỷ lục thế giới.Hơn nữa hắn còn có được thiên phú âm nhạc tuyệt hảo, có thể phối hợp mọi loại âm điệu, còn tinh thông các loại ngôn ngữ, tinh thông máy tính......Thiên tài như vậy, đương nhiên sẽ được gia tộc bảo vệ thật tốt, bởi vì lấy đầu óc thiên tài của hắn, luôn có cách giải quyết một số nguy cơ của xí nghiệp gia tộc.Mà một người như vậy lại là người mù bẩm sinh.Cái gọi là tình yêu người mù, thật ra chính là tìm được tình yêu thuộc về hắn.Mà tình yêu của hắn, cũng đã được xác định từ trước, đó chính là cô giáo tâm lý của hắn, luôn giúp hắn khơi thông vấn đề khúc mắc về tâm lý.Có lẽ, tâm lý cô giáo vốn dĩ mẫn cảm, ở chung với thiếu niên lâu ngày, cô ấy cũng dần dần yêu học sinh của mình, cô ấy có thể cảm nhận được hắn ngẫu nhiên bất lực, cũng biết ngoài thể xác hoa lệ kia, nhưng sâu bên trong là một linh hồn cô độc.Cô ấy yêu hắn, nhưng lại không dám nói cho hắn, hơn nữa như vậy tình yêu thật sự có thể được mọi người chấp nhận sao?Cô ấy không biết, thiếu niên cũng không biết.Nhưng mà, hiện tại, Mạc Vân Quả biết.Đó chính là nhất định có thể hạnh phúc bên nhau !

Bởi vì đây là nhiệm vụ của cô, cô tuyệt đối không cho phép nhiệm vụ của mình có thất bại lần thứ hai tuyệt, đối không cho phép!Mạc Vân Quả tay của mình lên, nha, không, là móng vuốt, nắm tay, làm dáng vẻ phấn đấu!Chó mẹ nhìn thấy chó con mới sinh ra đã có bộ dáng hoạt bát, kích động lại đi lên liếm toàn thân Mạc Vân Quả .Bị nước miếng làm lễ rửa tội Mạc Vân Quả:......

-------Edit: Thể loại người xuyên động vật gì đó, là thể loại ta thích nhất, haha, đáng tiếc thế giới này Quả Quả không phải nhân vật chính, nam chính cũng không ở đây, nếu không lại được xem một màn chó - người ân ái rồi, haha.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 125


Edit:Linhlady

"Ai nha nha, tiểu bạch bạch sinh một cái tiểu hắc hắc a ~" Giọng nói trêu chọc truyền tới lỗ tai Mạc Vân Quả , cô vặn vẹo đầu muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh.Chỉ thấy nơi đó có một người phụ nữ đứng, quần áo hoa lệ, nhìn qua có chút cao gầy, có vẻ có địa vị."

Phu nhân."

Bên cạnh người giúp việc cung kính gọi người kia, dư quang ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Mạc Vân Quả.Người phụ nữ hơi cuối người xuống nói: "Tiểu Hiên không phải muốn sủng vật sao?

Anh ôm con chó nhỏ màu đen này qua đi."

"Dạ."

Người giúp việc cung kính trả lời, hắn đi lại chỗ Mạc Vân Quả, sau đó thật cẩn thận bế Mạc Vân Quả lên.Cha mẹ nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cũng không có ngăn cản động tác người giúp việc, nó giống như biết được đứa con mình mới sinh ra sẽ được đưa đi nơi nào.Mạc Vân Quả bị người ôm lên, ngây thơ mở mắt to nhìn về phía hắn.Người kia hơi hơi mỉm cười, cúi đầu từ đi qua người phụ nữ kia, băng qua một hành lang thật dài, đi tới trước một căn phòng.Nhưng mà trọng điểm của người trong phòng phát sóng trực tiếp người lại ở câu nói của người phụ nữ kia......"

Tiểu hắc hắc......"

"Tên này......

Phốc!"

"Tiểu Quả Quả, tiểu hắc hắc!

Ha ha ha ha!"

"Đây là kỳ thị!

Hừ ╭(╯^╰)╮, không thể bởi vì tiểu Quả Quả nhà ta có một bộ lông dài màu đen đã gọi người ta là tiểu hắc hắc a!"

"Vậy theo ngươi nên gọi là gì?"

"Nhị Cẩu Tử?

Cẩu Đản?

""Ta cảm thấy vẫn là tiểu hắc hắc dễ nghe......"

"Đồng ý......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, đối với tên "Tiểu hắc hắc"này, cô không hề có cảm giác gì.Tên nói đến cùng cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, cho nên gọi là gì, lại có quan hệ gì đâu?Người giúp việc gõ cửa, sau đó còn không có chờ cửa mở, hắn liền đem Mạc Vân Quả đặt ở trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.Mạc Vân Quả:......Qua một hồi lâu, của mới được mở ra.Đầu tiên đập vào mắt Mạc Vân Quả là một đôi dép lê màu trắng, cô ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy hình dáng chiếc cằm.Thiếu niên ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay, phương hướng không hề sai lầm hướng tới Mạc Vân Quả.Lúc này, Mạc Vân Quả mới thấy rõ ràng bộ dáng thiếu niên.Đây là một gương mặt vô cùng sạch sẽ, mặt mày tuy rằng không phải tinh xảo, nhưng lại rất dễ coi.Nhất mấu chốt chính là, đôi mắt kia, không có một chút tiêu cự, nói cách khác, thiếu niên này chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này của cô.Mạc Vân Quả nức nở một tiếng, lại khiến người con trai kia cười khẽ."

Em chính là sủng vật mẹ cho anh sao?

Cảm giác dáng vẻ thật đáng yêu."

Mạc Vân Quả quỳ rạp trên mặt đất, không nói gì, ừm......

Trên thực tế, cô không có cách nào nói chuyện.Thiếu niên bế cô lên, xoay người hướng tới nơi nào đó nói: "Cô giáo, cô xem, nó có đẹp không ?"

Đào Ngải Linh nhìn chàng trai trước mặt cười sáng lạn, trái tim mẫn cảm của cô ấy lại càng thêm rung động.Nhưng cô ấy biết, cô ấy phải kìm nén mình lại.Đào Ngải Linh chớp chớp mắt, đem lực chú ý từ trên người chàng trai dời đến trên người Mạc Vân Quả.Đây là một con chó nhỏ toàn thân màu đen, có lẽ do mới sinh không lâu, nó có vẻ đặc biệt nhỏ xinh."

Thật đẹp."

Đào Ngải Linh trả lời.Chàng trai nghe được lời này, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.Khuôn mặt vốn dĩ thanh tú lại vì nụ cười này mà có thêm hương vị dụ hoặc.Đào Ngải Linh nuốt nuốt nước miếng, chàng trai càng ngày càng xuất sắc, cô ấy càng ngày càng không đành lòng thương tổn hắn......

-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 126


Edit: Linhlady

Ánh mắt Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm người đang ôm mình, cô hiểu ánh nhìn này, nó giống như ánh mắt Hiên Viên Mặc đã từng nhìn cô.Mạc Vân Quả không hiểu ánh mắt này có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng không phản cảm khi Hiên Viên Mặc nhìn mình như vậy.Mà hiện tại, như vậy ánh mắt của cô gái khi nhìn chàng trai này, hàm chứa điều gì đây?Bạch Hiên nghe cô giáo trả lời, ngón tay vô ý thức sờ phần đầu của cún con.Hắn tin tưởng, chó nhỏ này là con chó đẹp nhất."

Cô giáo, chúng ta đặt cho nó một cái tên được không?"

Bạch Hiên không hề trở ngại đi tới bên người Đào Ngải Linh ngồi xuống, sắp xếp trong căn phòng này, hắn đã sớm thuộc như lòng bàn tay."

Được."

Đào Ngải Linh chỉ là mỉm cười, bất kể chàng trai muốn làm gì, cô ấy đều đồng ý.Bạch Hiên nghiêng nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó."

Gọi là Linh nhi được không?"

Đào Ngải Linh nghe thế câu nói, trong lòng mãnh nhảy run lên, ánh mắt cô ấy sáng ngời nhìn Bạch Hiên, nuốt nuốt nước miếng, mang theo một tia nghẹn ngào nói: "Hiên Nhi vì sao muốn đặt cái tên này?"

Bạch Hiên cười nói: "Bởi vì em cảm thấy Linh nhi tên này rất êm tai a."

Trong mắt Đào Ngải Linh xẹt qua một tia ảm đạm, cô ấy chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thật sự chỉ là cái lý do này sao?"

Lần này, ngược lại là Bạch Hiên ngây ngẩn cả người, hắn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ còn có lý do khác sao."

Đào Ngải Linh lắc đầu nói: "Không, không phải, cái này......

Cái lý do này là đủ rồi."

Bàn tay Đào Ngải Linh nắm chặt quần áo của mình, bản thân mình lại hi vọng chuyện xa vời gì đây?Cô ấy cùng hắn, chỉ là quan hệ cô trò mà thôi, không hơn......"

Ta %......

Ta cảm thấy......

Này......"

"Lầu trên muốn nói gì thì nói luôn đi!

Lải nha lải nhải làm gì!"

"Sao ta lại cứ cảm thấy thiếu niên này thích cô giáo của mình nhỉ?"

"Không có khả năng?"

"Vì sao lại muốn gọi tiểu Quả Quả nhà ta là là Linh nhi?

Cái tên này rõ ràng là của cô giáo kia kia a!"

"Hắn không phải giải thích rồi sao?Chỉ là cảm thấy dễ nghe mà thôi."

"Mặc kệ các ngươi tin hay không, dù sao ta cũng không tin."

"Kỳ thật ta cũng không tin, nhưng nếu như chàng trai thích cô giáo mà nói, như vậy nhiệm vụ của tiểu Quả Quả nên giải thích như thế nào?"

"Có thể là bug hệ thống hay không?"

"Tới tới tới!

Lầu trên tới đây để ta phổ cập khoa học mổ chút, cho dù thời không chảy ngược, vũ trụ quay cuồng, hệ thống phòng phát sóng này cũng không thể xuất hiện bug được không!

Trừ phi......"

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi người máy yêu đương đi......"

"Cá nhân cảm thấy loại tỷ lệ này là 0......"

"Tốt thôi, các ngươi không cần phải nói, ta sai rồi......Hu hu hu......"

Mạc Vân Quả không biết cái gì gọi là tình yêu, cô cũng không thể đủ trình độ để hiểu được Bạch Hiên đối với Đào Ngải Linh là loại cảm tình, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô quyết định cho rằng bản thân chủ động phát công kích.Mà tiêu chí phát ra công kích đó là......Đào Ngải Linh luống cuống tay chân tiếp được con chó nhỏ nhảy ra từ trong lòng Bạch Hiên, dở khóc dở cười, tương lai con chó nhỏ này nhất định là tiểu gia hỏa ầm ĩ.Bạch Hiên chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên trống trải, sau đó lại nghe được một trận tiếng vang, hắn thật cẩn thận hỏi: "Cô giáo, đã xảy ra chuyện gì?"

Đào Ngải Linh nhìn dáng vẻ chàng trai, trên mặt xẹt qua một tia đau lòng, hắn vốn dĩ có thể trở thành một người kiêu ngạo, nhưng vì sao ông trời lại không công bằng như vậy?"

Không có việc gì, chỉ là tiểu gia hỏa này có chút nghịch ngợm."

Đào Ngải Linh đè Mạc Vân Quả đang động đậy lại, ý cười doanh doanh nói với Bạch Hiên.

Mạc Vân Quả bị đè lại:......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 127


Edit: Linhlady

Lúc này Đào Ngải Linh làm sao còn tâm tư đặt ở trên người Mạc Vân Quả, mỗi tuần cô ấy chỉ có hai lần thấy Bạch Hiên, qua ngày hôm nay, có lẽ phải mấy ngày sau mới có thể gặp lại.Đào Ngải Linh hận không thể đem ánh mắt đều dính ở trên người Bạch Hiên, làm gì còn thời gian để ý cảm nhận của chó nhỏ trong ngực ?Huống hồ......

Chàng trai nhà cô ấy còn chưa từng ôm cô ấy đâu! ╭(╯^╰)╮Bạch Hiên thấy Mạc Vân Quả chủ động chạy tới bên người cô giáo,chỉ có thể cảm thán, mị lực của cô giáo quá lớn mà thôi.Hắn lại cùng Đào Ngải Linh nói chuyện, Mạc Vân Quả cũng nghiêm túc lắng nghe.Bởi vì theo như lời Bạch Hiên nói, đều là một ít tri thức học thuật tính, trong đó còn bao gồm thực nghiệm trước kia Mạc Vân Quả đã từng đã làm.Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến lúc Đào Ngải Linh phải về.Thời điểm Đào Ngải Linh đi, cho dù vạn phần không muốn, nhưng cô ấy cũng biết, mình không có lý do để ở lại đây.Đào Ngải Linh đem Mạc Vân Quả ôm tới bên cạnh Bạch Hiên đặt cô vào ngực hắn, khi hai cánh tay tiếp xúc với nhau, thân thể cô ấy hơi run lên, ánh mắt lóe lóe.Thân thể hắn, thật lạnh......Sau khi Đào Ngải Linh, cả căn phòng to như vậy chỉ còn Bạch Hiên cùng Mạc Vân Quả.Cơm chiều sẽ có giúp việc đặt bên ngoài cửa phòng, sau đó Bạch Hiên tự mình đi lấy.Hắn tuy rằng mù, nhưng ở trong phòng lại rất tự nhiên, một chút cũng không không có dáng vẻ người mù.Mạc Vân Quả ghé vào trong lòng ngực hắn, nhìn động tác của hắn, đôi mắt ngây thơ mở to liên tục chớp chớp, không biết suy nghĩ cái gì.Khuôn mặt Mạc Vân Quả vốn dĩ là núi băng ngàn năm,mặc dù bây giờ ở trong thân xác chó nhỏ, bản tính này cũng không dễ dàng thay đổi.Nhưng là bởi vì chó con thật sự là quá nhỏ, không nhìn ra được sắc thái khác nào, nhưng thật ra có vẻ Mạc Vân Quả có vài phần đặc biệt.Bạch Hiên im lặng ăn cơm, hắn cũng không biết chó nhỏ thì sẽ ăn cái gì, cho nên chỉ có thể đặt một ít sữa bò ở trên sàn cho nó.Mạc Vân Quả nhìn sữa bò trước mặt, vươn tay muốn cầm nó.Nhưng mà......"

Loảng xoảng" một tiếng, chén vỡ, sữa bò trong nháy mắt liền chảy trên sàn nhà, chảy lan ra sàn một mảng lớn, nhìn qua có phần dơ bẩn.Thời điểm Bạch Hiên nghe được thanh âm thì sửng sốt, hắn đại khái cũng đoán ra được xảy ra chuyện gì đó, không biết ngón tay vào đâu, lập tức có người tiến vào thu dọn."

Các người chuẩn bị một chút đồ ăn cho Linh nhi được không?"

Bạch Hiên phi thường lễ phép dò hỏi.Người giúp việc sửng sốt hỏi: "Thiếu gia, Linh nhi là?"

Bạch Hiên đôi tay đem Mạc Vân Quả bế lên, nói: "Chính là nó."

"Được, chúng tôi đi chuẩn bị ngay."

Người giúp việc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, cung kính cong lưng nói, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.Mạc Vân Quả bị đôi tay Bạch Hiên ôm, cảm thấy có chút ngứa, nó giật giật thân mình, lại bị Bạch Hiên ôm càng chặt."

Em a, liền biết nghịch ngợm, nếu là ngã xuống thì làm sao bây giờ?"

Âm thanh trong trẻo ở trong phòng vang lên, trả lời hắn chỉ có một tiếng nức nở của chó nhỏ.Bạch Hiên khẽ lắc đầu cười cười, không có nói cái gì nữa.Hiệu xuất của bọn họ rất nhanh, cũng may có nhân tính không có cho Mạc Vân Quả thức ăn chó gì đó, chỉ là cho nó một ít sữa bò, còn có vài cái bánh quy cấp bóp nhỏ.Ăn uống no đủ, lúc sau, Mạc Vân Quả liền suy nghĩ làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.Mà Bạch Hiên lại mở ra máy tính, ngón tay ở trên bàn phím bay múa, không biết đang mân mê thứ gì.

Mạc Vân Quả nhìn trên màn hình máy tính đang gõ ra số hiệu, càng xem, biểu tình trên mặt càng lạnh lẽo......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 128


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn những số liệu quen thuộc kia, thân hình nho nhỏ càng tỏa hơi thở lạnh lẽo.

Tất cả tâm tư của Bạch Hiên đều đặt trên bàn phím, tuy rằng cảm giác được một tia lạnh lẽo từ cún con, nhưng không thể nào biết được nó đang đắm chìm trong một thế giới hoàn toàn xa lạ khác.Trái lại Mạc Vân Quả, thân thể tuy rằng lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại như có ngọn lửa đốt.Mạc Vân Quả đã từng tham dự nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, trí tuệ nhân tạo thuận lợi nghiên cứu phát minh, nhưng là ở bước thực nghiệm cuối cùng, khi cô làm báo cáo thời điểm, trong đêm đó cô phát hiện máy của mình xuất hiện một đoạn số liệu kì quái.Đoạn số liệu kia lướt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp nghiên cứu, nó đã biến mất không thấy tăm hơi.Sau đó, cho dù cô truy cứu như thế nào, cũng không cách nào tìm ra được đoạn số liệu kia.Cô cũng đã thử viết lại đoạn số liệu kia, nhưng mỗi khi viết ra tới số liệu cuối cùng, máy tính đều sẽ chết máy.Dần dà, đoạn số liệu kia luôn là vướng mắc trong lòng cô, cho tới khi tiến vào thế giới này......Mạc Vân Quả vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đoạn số liệu Bạch Hiên đang gõ là số liệu mà cô quen thuộc.Nhất mấu chốt chính là, số liệu mà Bạch Hiên viết ra, so với số liệu kia càng thêm tỉ mỉ, logic hoàn hảo hơn.Mạc Vân Quả không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô không ngại tìm ra chân tướng.Ngón tay Bạch Hiên gõ bùm bùm, Mạc Vân Quả xem cũng càng thêm nghiêm túc.Từng đoạn số liệu xuất hiện rồi lại biến mất......Đêm dần dần sâu, thẳng đến khi Bạch Hiên gõ một chữ cuối cùng, ấn Enter, Mạc Vân Quả mới từ thế giới huyền diệu kia phục hồi lại tinh thần.Bạch Hiên làm xong mọi chuyện, bế Mạc Vân Quả lên đi vào phòng tắm."

Linh nhi, chúng ta đi tắm rửa."

Nước ấm cọ rửa thân mình Mạc Vân Quả, giọt nước bắn tung tóe lên mặt cô, làm tầm mắt trở nên mơ hồ.Bạch Hiên dần dần bỏ quần áo của mình để ở một bên, lộ ra thân mình gầy yếu."

Nắm thảo nắm thảo!"

"Nắm thảo nắm thảo!

Tú sắc khả xan** a a a a!"

"A a a a!

Hệ thống ngươi là người xấu, vì sao muốn mosaic a!"

"A a a!

Hệ thống ngươi vì sao vì sao......"

"Thật vất vả có thể nhìn xem nam sắc, kết quả......

Uông một tiếng liền khóc."

"Mosaic, hệ thống thích thâm trầm."

"Từ xưa sắc đẹp không giữ được, chỉ có mã tái đắc nhân tâm* a!"

"Nói, chúng ta chỉ xem được mosaic, vậy tiểu Quả Quả nhìn thấy cái gì a?"

"Chẳng lẽ là......

Hắc hắc hắc......"

"Hắc hắc hắc!

Tiểu Quả Quả, tới đây miêu tả cho chúng ta nghe một chút cảnh xuân của thiếu niên, hắc hắc hắc......"

Mạc Vân Quả nhìn hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, nhất chân vỗ về phía trước, lập tức có một bàn tay to đỡ lấy."

Linh nhi a, ngươi tiểu gia hỏa này, làm sao lại nghịch ngợm như vậy?"

Bạch Hiên bế Mạc Vân Quả nằm ở bồn tắm lên, hắn than nhẹ một tiếng, trêu đùa chó nhỏ trong ngực.Mạc Vân Quả bị mosaic che hai mắt lại: Đám sương mù thật lớn......"

Sương mù."

Mạc Vân Quả nói với phòng phát song trực tiếp.Mọi người: Sương mù là cái quỷ gì?!"

Tiểu Quả Quả cũng bị mosaic đi?

Ai, hài tử đáng thương, ngay cả mosaic cũng không biết."

"Chúng ta giống như không cẩn thận làm lộ cái gì đó rồi?"

"Ha ha ha!

Tiểu Quả Quả thật là đáng yêu, đến mosaic là cái gì cũng không biết."

"Tấm tắc, một đám tài xế già."

"Ta là tài xế già ta kiêu ngạo, thiếu niên, muốn đi nhờ xe sao?"

"Cảm ơn thúc thúc, ta có thể tự mình lái phi cơ."............-------*mã tái đắc nhân tâm: Đắc Nhân Tâm là nghệ thuật thu phục lòng người, là làm cho tất cả mọi người yêu mến mình.

Đắc Nhân Tâm của thời đại mới đòi hỏi sự hiện diện của cái Tâm, cái Tầm và cái Tài trong mỗi người chúng ta.

Đắc Nhân Tâm trong ý nghĩa đó cần được thụ đắc bằng sự hiểu rõ bản thân, thành thật với chính mình,hiểu biết và quan tâm đến những người xung quanh để nhìn ra và khơi gợi những tiềm năng ẩn khuất nơi họ, giúp họ phát triển lên một tầm cao mới.

Đại loại nói con người không chỉ nên nhìn bề ngoài, mà cần có tâm có tầm và có tài.**Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.Edit: còn gì ngại hơn khi phải khóa ních rồi đăng lại từ chương. :((
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 129


Edit: Linhlady

Bạch Hiên ngâm mình một lúc, sau đó đứng dậy.Hắn tự nhiên giúp Mạc Vân Quả tắm rửa, nếu như không phải biết từ trước, đến cô cũng phải nghi ngờ hắn có phải mù thật hay không.Bạch Hiên có thể nắm rõ các vật dụng ở phòng tắm này như lòng bàn tay, vô luận nghĩ muốn cái gì, hắn đều có thể chuẩn xác tìm được chúng nó.Bạch Hiên giúp Mạc Vân Quả tắm xong, lúc sau, ôm nó lên trên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.Mạc Vân Quả vẫn luôn bị Bạch Hiên ôm trong lòng có thể cảm giác lạnh lẽo từ người hắn, cho dù đã ngâm người lâu như vậy, bây giờ lại nằm trong chăn, cũng không khiến cho người hắn ấm lên được.Bạch Hiên ôm Mạc Vân Quả, vuốt đầu nhỏ của cô, bàn tay truyền đến xúc cảm xù xù của lông, hắn khẽ thở dài một hơi."

Linh nhi, ngươi nói cô giáo sẽ nghĩ sao đây?"

Mạc Vân Quả:?"

Rõ ràng cô ấy có thể có không gian phát triển tốt hơn, lại còn là con gái duy nhất của Đào gia, cô ấy lại nghĩ gì đây ?"

Mạc Vân Quả:?

Ngươi đang nói cái gì?

Tại sao một chút cũng nghe không hiểu.Bạch Hiên lại than nhẹ một tiếng, cười lắc đầu nói: "Tại sao ta lại quên mất, ngươi chỉ là một con súc sinh mà thôi, làm sao có thể hiểu được tình cảm con người?"

Mạc Vân Quả: Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh."

Linh nhi, ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi......"

Bạch Hiên gắt gao ôm Mạc Vân Quả, lẩm bẩm lặp lại một câu này, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại.Chậm rãi, giọng nói biến mất ở trong phòng, Bạch Hiên nghiễm nhiên đã ngủ rồi.Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp cũng đến thời gian đóng cửa.Mạc Vân Quả mở to đôi mắt chó, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại một người là cô, nha, không, là một con chó.Hô hấp của Bạch Hiên rất nhẹ, nếu không cẩn thận nghe, còn nghĩ rằng hắn không có hô hấp.Vòng tay của Bạch Hiên rất lớn, hắn gắt gao ôm Mạc Vân Quả, khiến cô như bị đè nén.Có lẽ là có chút mệt mỏi, có lẽ là tất cả mọi người đã ngủ, có lẽ là bởi vì chuyện khác, Mạc Vân Quả dưới sự áp bách của Bạch Hiên chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau bình tĩnh tỉnh lại, Bạch Hiên vẫn như cũ ôm cô, hắn rời giường thả Mạc Vân Quả xuống, đi đánh răng rửa mặt, tất cả làm bình thường tự nhiên.Bữa sáng bị đặt ở ngoài cửa, Bạch Hiên tự đi lấy vào ăn, hắn cũng không quên phần Mạc Vân Quả.Bữa sáng sau khi kết thúc, hắn lười nhác nằm ở nơi đó tắm nắng.Trong căn phòng này có duy nhất một nơi có ánh mặt trời chiếu xuống là chỗ ghế nằm, xem dấu vết của nó, có lẽ đã được đặt ở đây từ lâu.Nghĩ đến, sinh hoạt mỗi ngày của Bạch Hiên hẳn là theo quy luật.Bạch Hiên cứ như vậy ôm Mạc Vân Quả nằm, ánh mắt trời ấm áp chiếu vào trên người một người một chó, nhìn qua có vài phần hài hòa."

Linh nhi, ngươi biết vì sao ta chọn ngươi không?"

Bạch Hiên cười hỏi.Bị đột nhiên bị hỏi một vấn đề Mạc Vân Quả "Uông" một tiếng.,Bạch Hiên khẽ cười một tiếng nói: "Từ ngày hôm qua khoảng khắc khi ta ôm ngươi, ta đột nhiên nhận ra, ta và ngươi giống nhau, thân thể đều lạnh lẽo như vậy."

Mạc Vân Quả:......

Nha ( lạnh nhạt mặt )"Mỗi ngày ta đều sẽ nằm phơi nắng thật lâu, nhưng mà, rõ ràng ánh nắng rất nóng, mà tại sao thân thể ta lại không ấm lên?"

Tuy rằng đây là câu hỏi của Bạch Hiên, ngữ khí lại vô cùng bình thản, giống như hắn đã biết rõ đáp án vậy.Mạc Vân Quả bị hỏi tới đã sớm vươn móng vuốt của mình ra, muốn bắt lấy một tia nắng mặt trời, cô nhìn ánh nắng chiếu lên móng vuốt của mình, ừm......

Hình như là không có độ ấm.

-------
 
Back
Top Bottom