Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 50


Edit: Linhlady 🍀

Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả đã sớm tỉnh lại, trên thực tế đêm qua cô không hề ngủ một chút nào.Không khí trong sơn động làm cô không thoải mái, nhất thời không quen được.Ngải Khắc bởi vì muốn cùng các tộc nhân ra ngoài đi săn thú nên đã đi từ rất sớm.Chỉ còn lại có Ngải Sâm ham ngủ còn đang lười biếng nằm trong hang.Mạc Vân Quả không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, cô cần một người dẫn đường, mà lựa chọn tốt nhất bây giờ chỉ có Ngải Sâm.Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm còn đang ngủ nướng, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.Mà Ngải Sâm đúng là bị lạnh tới tỉnh, hắn trợn mắt liền thấy Mạc Vân Quả, sợ tới mức toàn bộ thân thể đều co rụt lại."

Đứng dậy, đi ra ngoài tìm đồ ăn."

Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát nói, Ngải Sâm nghe được hai chữ "Đồ ăn", đôi mắt xoát một chút liền sáng lên."

Nơi nào có đồ ăn?"

Ngải Sâm tạm thời bỏ xuống sợ hãi trong lòng, hưng phấn đứng lên nhìn Mạc Vân Quả."

Không biết, cho nên mới muốn đi tìm."

Mạc Vân Quả xoay người đi ra phía cửa sơn động.Ngải Sâm nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, xung quanh đây đã không còn đồ ăn, nếu không anh trai đã không cần đi xa như vậy......Ngải Sâm thở dài một hơi, nếu giống cái nhỏ muốn đi ra ngoài đi dạo, như vậy hắn liền bồi cô đi......Ngải Sâm mang theo Mạc Vân Quả đi tới bên ngoài rừng rậm, tuy rằng nói là bên ngoài rừng rậm, lại có rất nhiều thực vật.Mạc Vân Quả nhìn kỹ, thật là phát hiện ra không ít thứ hữu ích.Tỷ như có một mảng lớn hành lá xanh miết, tỷ như trên đầu rất nhiều quả quýt nhỏ đang đung đưa......Sau khi quan sát mọi thứ, lại có vấn đề thứ hai cho Mạc Vân Quả liệu những thứ này có ăn được không, quỷ mới biết, những thứ cô quen thuộc ở địa phương xa lạ này có bị biến dị hay không.Đang lúc Mạc Vân Quả khó xử, phòng phát sóng đột nhiên có người đánh thưởng cho cô."

Người sử dụng kẻ thần bí đánh vui lòng nhận một cái quang não ."

Mạc Vân Quả nghe được thanh âm này liền sửng sốt, mà lúc này, Đoàn Tử đúng lúc lên tiếng giải thích."

Ký chủ thật là may mắn, quang não như bách khoa toàn thư có thể giúp kí chủ nhận biết đồ vật có thể ăn được hay không ở các vị diện, còn những công năng khác kí chủ vui lòng tự tìm hiểu."

Mạc Vân Quả nghe được lời này trong lòng vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn trưng khuôn mặt đơ vạn năm.Mạc Vân Quả lấy được quang não, sau đó đeo vào cổ tay."

Leng keng, đang ở trạng thái xác nhận chủ nhân, đang ở trạng thái download bối cảnh thế giới này......"

"Leng keng, download xong."

"Leng keng, quang não 007 xin được phục vụ chủ nhân."

Mạc Vân Quả nghe thấy nó nói như vậy, giương mắt nhìn thoáng qua Ngải Sâm, xác định hắn nhìn không thấy đồ vật trên tay mình, cô mới thấp giọng nói một câu, "Rà quét chung quanh những thực vật có thể ăn được."

"Leng keng, chủ nhân không cần lên tiếng cũng có thể cùng ta nói chuyện ~ bởi vì 007 đang ở trạng thái cấp thấp, cho nên không thể trực tiếp rà quét tình huống chung quanh, yêu cầu chủ nhân đem đồ vật cầm ở trong tay, 007 mới có thể phán đoán có thể sử dụng hay không."

Mạc Vân Quả cũng biết bản thân không thể cưỡng cầu quá nhiều, cô tùy ý cầm một lá hành để cho 007 phán đoán."

Đinh!

Hành lá, có thể ăn."

Mạc Vân Quả:......

Thật đúng là ngắn gọn súc tích.Nhưng với tình huống hiện tại bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, Mạc Vân Quả khó có khi cảm kích người khác lần này lại "Cảm ơn" người mới đánh thưởng kia.Nhưng mà đáng tiếc đó là, Kẻ thần bí trước sau đều không xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp nữa, giống như hắn chỉ đi ngang qua tiện tay đánh thưởng mà thôi.Mạc Vân Quả không suy nghĩ quá nhiều, ngược lại người trong phòng phát sóng lại vì chuyện này mà bùng nổ.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 51


Edit: Linhlady 🍀

"Quang não nha!

Là quang não trong truyền thuyết có thể lên trời xuống đất không gì không được đây sao !"

"Lầu trên có phải quá khoa trương rồi không!"

"Cầu phổ cập khoa học, quang não rốt cuộc là cái gì?"

"Cầu phổ cập khoa học +1!"

"Quang não là sản phẩm cao cấp thuộc về vị diện khoa học kĩ thuật, có thể nói, nó là sản phẩm sở hữu cá nhân.

Đương nhiên, cái này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, quang não tính theo điểm thông dụng mà nói, ít ra cũng phải là một ngàn vạn điểm thông dụng!"

"Oa!

Một ngàn vạn điểm thông dụng ?

Thổ hào a!"

"Lầu trên lầu trên, theo như lời ngươi nói, một ngàn vạn điểm thông dụng là một khoản lớn đối với vị diện cấp thấp chúng ta, nhưng đối với người ở vị diện cấp cao lại không phải quá nhiều như vậy."

"Theo ý của lầu trên là, kẻ thần bí vừa rồi là người ở vị diện cao cấp?"

"Cái này, chúng ta vẫn là không nên tiếp tục thảo luận, nếu như bị...... ( câm miệng )""Chúng ta tiếp tục xem phát sóng trực tiếp, tiếp tục xem phát sóng trực tiếp......"............Mạc Vân Quả thu hết tất cả thảo luận trong phòng phát sóng vào mắt, hơi hơi có chút kỳ quái, người ở đó có chuyện gì đặc biệt sao?

Làm cho bọn họ im re như ve sầu mùa đông.Ngải Sâm thấy Mạc Vân Quả một lá màu xanh ngẩn người, thật cẩn đi lại gần cô, tò mò hỏi: "Cô đang làm cái gì vậy?"

Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm một cái, đem hành lá đặt vào trong tay Ngải Sâm nói: "Cái này có thể ăn."

Ngải Sâm nhìn cọng cỏ xanh trong tay, giật giật khóe miệng, giống cái này có phải đói đến điên rồi không.Mạc Vân Quả mặc kệ hắn suy nghĩ như thế nào, nhìn ngó xung quanh, hể thấy cái gì giống ở thế giới của mình là cô lại đưa cho 007 nhận dạng.Trong thế giới này rất nhiều thực vật đều ăn được, nhưng đa số thú nhân không biết, cho nên mới có một mảng tài nguyên lớn như vậy.Mạc Vân Quả thấy tình huống như vậy đương nhiên là vui mừng, trong thời gian một buổi sáng thôi cô đã thu hoạch được rất nhiều thứ có thể ăn.Tỷ như khoai tây, cà tím.Mà Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả đông đi một chút tây đi một chút, sau đó nhặt các loại hoa hoa cỏ cỏ đưa cho hắn nói là ăn được.Ngải Sâm nhìn một đống đồ trong tay mình càng thêm khẳng định suy nghĩ lúc trước, giống cái này hình như đã đói đến choáng váng rồi.Mạc Vân Quả cũng không giải thích cái gì, cô thấy Ngải Sâm đã sắp không ôm được nữa thì dừng lại, sau đó nấu một chút, có sẽ hắn sẽ không nghi ngờ nữa?Như vậy nghĩ Mạc Vân Quả quay đầu ý bảo Ngải Sâm trở về, đáng thương cho Ngải Sâm ôm một đống lớn đồ vật, vô cùng ai oán nhìn Mạc Vân Quả.Lúc này người trong phòng phát sóng trực tiếp giống như cũng đồng tình với hắn, trực tiếp đánh thưởng cho Mạc Vân Quả một cái túi cây đay.Mạc Vân Quả thu được túi cây đay :......

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp thật là càng ngày càng tri kỷ!Mạc Vân Quả đưa túi cây đay cho Ngải Sâm, ý bảo hắn bỏ tất cả vào đó.Mà Ngải Sâm thấy Mạc Vân Quả đột nhiên có thể lấy ra một đồ vật, ngạc nhiên mở to mắt.Mạc Vân Quả nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Ngải Sâm, lại gần đập một phát vào ngực hắn, còn lý do tại sao không đánh vào đầu, ha hả, chiều cao hai người không phải chênh lệch bình thường đâu......Ngải Sâm ăn một cái tát mới hồi phục tinh thần lại, dựa theo chỉ thị của Mạc Vân Quả, vội vàng bỏ tất cả vào trong túi.Cứ như vậy, hai người liền chuẩn bị đi trở về.Mà ngay ở lúc này, cũng không biết có phải Ngải Sâm vận đen còn chưa hết hay không, bọn họ lại gặp một con lợn rừng hung hãn!Thân hình của con lợn rừng này phải to gấp ba Mạc Vân Quả, lợn rừng lao tới, trực tiếp dọa Ngải Sâm biến trở về nguyên hình chuẩn bị chạy......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 52


Edit: Linhlady 🍀

Lá gan của Mạc Vân Quả đương nhiên lớn hơn Ngải Sâm, cô tùy tay lấy một nhánh cây bên cạnh, muốn đi đôi phó con lợn kia.Ngải Sâm vừa thấy cái động tác của Mạc Vân Quả, sợ tới mức lùi ra sau càng nhanh.Tiểu giống cái muốn phát uy sao?! nhưng kia là Lỗ Lỗ Thú hung hãn nha!Ngải Sâm muốn nhắc nhở Mạc Vân Quả, nhưng lại sợ hãi, vì thế hắn chỉ có thể nép một bên ôm gốc cây to, nôn nóng nhìn Mạc Vân Quả.Mục tiêu của Lỗ Lỗ Thú là Ngải Sâm, nhưng nửa đường lại bị Mạc Vân Quả cản đường.Suy nghĩ đầu tiên của Mạc Vân Quả khi nhìn thấy con lợn rừng này là có thể ăn!

Ăn ngon!Hôm nay bất luận có xảy ra chuyện gì cô cũng phải kéo con lợn này về bằng được!Mạc Vân Quả không có vũ khí gì khác ngoại trừ nhánh cây trong tay, cho nên cô nhặt thêm mấy hòn đá có góc cạnh bén nhọn, nhằm vào mắt của nó mà ném.Kĩ thuật ném của Mạc Vân Quả cực chuẩn, hơn nữa sức lực lại lớn, con lợn rừng tức giận gầm lên.Nó cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả thấp bé, phát ra thanh âm khinh thường.Chỉ là một con vật nhỏ bé như vậy mà cũng dám cản đường nó, không biết sống chết!Nó đổi mục tiêu xông thẳng về phía Mạc Vân Quả, với thân hình kia của nó mà đụng vào cô, nếu cô có bất tử thì cũng tàn phế.Cũng may, Mạc Vân Quả đúng lúc né tránh, lợn rừng đụng vào một bên cây, trực tiếp làm gãy gốc cây kia.Ngải Sâm thấy một màn như vậy, lại lui thêm về phía sau, hận không thể cách chỗ này thật xa.Mạc Vân Quả nhìn lợn rừng, da của nó quá dày, với sức lực của cô sợ rằng không thể phá phòng thủ của nó.Lúc này, người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn này, biết rằng chủ kênh lại chọc phiền toái.Ngay lúc nguy cấp này, lại có kẻ thần bí đánh thưởng."

Người sử dụng Kẻ thần bí đánh thưởng kiếm laser."

Mạc Vân Quả nghe được thanh âm này, quyết đoán lấy kiếm laser ra, không thèm để ý các loại âm thanh nghị luận trong phòng phát sóng.Kiếm laser vừa ra, bản năng của động vật cho nó biết có nguy hiểm, nhưng theo quán tính nó đang lao nhanh về phía Mạc Vân Quả không cách nào dừng lại được.Mạc Vân Quả cần kiếm laser trong tay, bởi vì không biết sử dụng nó như thế nào, cô chỉ có thể nắm thật chắc, liều mình lao thẳng về phía con lợn rừng.Cứ như vậy, lợn rừng cùng kiếm laser trực diện giao nhau, đương nhiên nó không thể sống sót!Không có trải qua quá trình vật lộn giao chiến, chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy đã có thể giải quyết nó rồi!Mạc Vân Quả bình tĩnh thu hồi kiếm laser, nhìn thi thể trước mắt .Bụng chỉ có một vết thương, ở nơi đó không ngừng chảy máu tươi.Mạc Vân Quả nhìn máu tương đang chảy, trong đầu lại nghĩ, máu = có thể ăn!Thật sự không thể trách Mạc Vân Quả một lòng chỉ nghĩ ăn được, từ khi tới thế giới này tới bây giờ, cô còn chưa được ăn bữa nào no.Mạc Vân Quả nhìn máu tươi không ngừng chảy ra, hơi hơi có chút đau lòng, vì thế trong đầu cô trao đổi với người trong phòng phát sóng trực tiếp: "Có đồ vật gì để đựng máu không?"

"Có á có á!

Ta đây liền đánh thưởng cho ngươi, tiểu Quả Quả moah moah một cái đi~"Lời này vừa dứt đã nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống."

Người sử dụng bồn Đại vương đánh thưởng một cái nồi như ý!"

Mạc Vân Quả trực tiếp lấy nồi như ý ra, để bên dưới vết thương của con lợn.Máu của lợn rừng rất nhiều, như khi chảy vào nồi kia, giống như bao nhiêu cũng không đủ.Mạc Vân Quả đoán rằng đây hẳn là một cái nồi không đáy......Nghĩ đến yêu cầu của bồn Đại vương , Mạc Vân Quả ở trong đầu lạnh lạnh nhạt nhạt đáp trả: "Moah moah."

Bồn Đại vương: A a a a a!

Tiểu Quả Quả thật đáng yêu!

Muốn mang về nhà nuôi quá! ( mặt si hán )-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 53


Edit: Linhlady 🍀

Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả hành động, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.Từ thời Thần Thú, nhân sinh không là thú sinh bao năm qua hắn chưa nhìn thấy giống cái nào hung hãn như vậy.Ngải Sâm nhìn Mạc Vân Quả đứng bên cạnh con lợn rừng kia, thật cẩn thận, đặc biệt thật cẩn thận đi lại gần cô.Lúc này Ngải Sâm còn chưa khôi phục hình người, thân hình con báo khổng lồ khiến Mạc Vân Quả rời sự chú ý từ dòng máu kia lại đây.Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua con báo, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó thân thể Ngải Sâm cứng đờ."

Biến trở về nhanh."

Mạc Vân Quả nói, Ngải Sâm vội vội vàng vàng biến trở về hình người, ủy khuất nhìn cô.Lúc này, máu của lợn rừng đã chảy được khá nhiều rồi, Mạc Vân Quả thu hồi nồi như ý vào trong không gian, sau đó chỉ vào nó: "Mang về."

Kỳ thật không cần Mạc Vân Quả nhắc nhở, Ngải Sâm cũng sẽ đem con lợn rừng này mang về, dù sao đây cũng là đồ ăn nha!Ngải Sâm tuy rằng là một thú nhân nhát gan nhưng sức lực cũng không kém, một tay nhấc lợn rừng vác lên vai.Mạc Vân Quả nhìn con lợn rừng kia gấp ba mình, nhưng lại chỉ gấp đôi Ngải Sâm, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.Mạc Vân Quả:......

Nơi này thú nhân ăn cái gì mà lớn vậy!

Lại còn lớn hơn mình mấy lần!Túi cây đay đã được Ngải Sâm đeo bên hông, hai người cao hứng đi về phía bộ lạc.Vừa đế của bộ lạc, mấy đứa trẻ trong tộc thấy Ngải Sâm mang về một con lợn rừng, hưng phấn không kềm chế được.Không đến vài phút, tin Ngải Sâm săn được một con mồi đã truyền khắp toàn bộ bộ lạc.Bọn họ ở vui mừng đồng thời cũng thật hâm mộ, một con lợn rừng to như vậy, có thể ăn được mấy ngày rồi.Mạc Vân Quả hoàn toàn không có để ý ánh mắt người trong tộc như thế nào, bây giờ cô đã rất đói bụng rất đói bụng!Ngược lại Ngải Sâm thật ra để ý, nhìn ánh mắt mọi người, mặt hắn chậm rãi đỏ lên.Thần Thú tại thượng, cái con lợn rừng này không phải do hắn đánh chết nha!

Hắn sợ còn không kịp ấy!Hai người vừa về đến sơn động, Mạc Vân Quả đã gấp không chờ nổi, cô giục Ngải Sâm đi lấy lửa.Ngải Sâm không dám chậm trễ, chứng kiến sự hung hãn của Mạc Vân Quả, hắn không dám trái lời cô.Rất nhanh lửa đã bén, đặt nồi đá lên, không có bất kì gia vị gì, Mạc Vân Quả bắt đầu nghiệp lớn nấu cơm.Cái đáng nói ở đây là, đây là Mạc Vân Quả lần đầu tiên nấu cơm......Đầu tiên là xử lý tốt các loại nguyên liệu nấu ăn, loại chuyện này tự nhiên là giao cho Ngải Sâm.Đáng thương Ngải Sâm cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể mang đi rửa thật sạch.Mạc Vân Quả cũng cảm thấy chỉ cần rửa sạch là được, cô dùng dao đá cắt một ít khoai tây.Nói là tùy ý, nhưng mỗi một lát khoai tây cắt ra, độ to nhỏ bằng nhau giống như được đo lường trước vậy.Mạc Vân Quả tuy rằng chưa từng nấu cơm bao giờ, nhưng nhiều năm nghiên cứu, độ chính xác cũng không phải dạng vừa.Ngải Sâm ở một bên ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả, nhưng chuyện cô làm rất lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ.Khoai tây nấu một hồi lâu, tản mát ra một loại thanh hương, mặc dù không hề có một chút gia vị gì, nhưng vẫn có thể kích thích tuyến nước bọt.Ngải Sâm nuốt nuốt nước miếng, lại nuốt nuốt nước miếng, hình như đồ ăn này ăn rất ngon nha......Mạc Vân Quả nhìn nồi khoai tây nhạt nhẽo, cả người càng thêm lạnh lẽo.Cũng may người trong phòng phát sóng trực tiếp có người hiểu được khát vọng Mạc Vân Quả, lập tức liền đánh thưởng các loại gia vị."

Người sử dụng Đại vương gia vị đánh thưởng một bao gia vị thập toàn thập mỹ!"
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 54


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả nghe âm thanh đánh thưởng, tâm tình cô mới hòa hoãn một chút.Cái phòng phát sóng trực tiếp này thật đúng là hữu dụng, ở trong lòng cô âm thầm nghĩ như thế.Mạc Vân Quả lấy gói gia vị thập toàn thập mỹ ra.Tức khắc, thanh hương tỏa bốn phía, một loại mùi hương độc đáo tỏa ra khắp sơn động, có xu hướng khuếch tán ra ngoài.Tần suất Ngải Sâm nuốt nước miếng càng thêm nhanh, hu hu hu......

Thật muốn ăn!Mạc Vân Quả ngửi được mùi hương này, vừa lòng gật đầu, cô lấy một đôi đũa, gắp một miếng khoai tây, thổi rồi bỏ vào miệng.Ừm......

Hương vị không tồi!Mạc Vân Quả bắt đầu vui vẻ ăn, đáng thương cho Ngải Sâm mắt trông mong nhìn Mạc Vân Quả, đã vậy cũng không dám lại gần gắp ăn.Chờ đến khi Mạc Vân Quả ăn không sai biệt lắm, Ngải Sâm mới đáng thương hề hề nói: "Tôi có thể ăn một chút không?"

Mạc Vân Quả gật gật đầu, cô cho rằng Ngải Sâm sẽ chủ động ăn, lại không nghĩ đến hắn vẫn luôn chờ mình ăn xong.Xem ra, người này vẫn có chỗ đáng khen.

Mạc Vân Quả âm thầm nghĩ.Ngải Sâm:......Tôi chỉ là sợ lại bị cô đánh thôi !Tiếp theo, Mạc Vân Quả lại lợi dụng gia vị thập toàn thập mỹ làm một ít đồ nướng, thêm một vài món ăn khác.Mà hôm nay trong bộ lạc đúng là bị dày vò không ít, bọn họ ngửi thấy một mùi hương rất lạ, lần theo hương thơm đó lại phát ra từ nhà Ngải Sâm.Nghĩ ngày thường bọn họ đều không thân thiết với Ngải Sâm, bọn họ cũng ngượng ngùng đi hỏi, chỉ có thể một bên trông chờ, một bên ngửi hương thơm, chịu dày vò.Mà theo thời gian trôi đi,mà mùi hương kia, theo thời gian không chỉ không nhạt đi mà còn nồng đậm hơn, cuối cùng có người nhịn không được.Trong đó có hai người phụ nữ đã già, thương lượng một chút, quyết định tới hỏi Ngải Sâm mọi chuyện là như thế nào.Thời điểm hai người họ bước vào sơn động, Mạc Vân Quả cùng Ngải Sâm đã vào trạng thái no nê.Trong nồi còn có chút ăn không ăn hết, Ngải Sâm vừa thấy hai người đến, ngay lập tứ nhiệt tình đi lên đón tiếp.Hai giống cái ăn một lần, tức khắc lão lệ tung hoành, Thần Thú tại thượng, hai người còn chưa được ăn món nào ngon như vậy!Mạc Vân Quả không hiểu được hành vi của bọn họ, nhưng cô lại không thích mở miệng nói chuyện, cho nên chỉ đợi ở một bên nhìn Ngải Sâm.Thật ra Ngải Sâm rất ít khi tiếp xúc với người trong tộc, tuy rằng là thú nhân, nhưng vẫn không dám ra ngoài săn thú, chỉ dựa vào anh trai hắn.Ở thế giới này, đương nhiên tôn sùng cường dã, đồ ăn là lớn nhất.Ngải Sâm cũng biết người trong tộc cũng không thích hắn, nhưng hiện tại hắn lại nhiệt tình đối đãi hai người bọn họ.Hai cái giống cái ăn xong, lúc sau, sôi nổi hỏi đây là cái gì, sao lại ăn ngon như vậy.Ngải Sâm khó xử nhìn Mạc Vân Quả, hắn không biết nên trả lời như thế nào.Mạc Vân Quả tiếp thu ánh mắt của Ngải Sâm, chỉ là lãnh đạm nói một câu, "Ăn."

Hai giống cái:......Ngải Sâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đem các loại cây cỏ trong túi đay ra cho hai người xem.Vừa nhìn thấy mọi thứ, hai người đều kinh ngạc, mấy thứ này có thể ăn?

Thần Thú tại thượng, nếu mấy thứ này có thể ăn, như vậy mùa đông năm nay các nàng lại có thêm thức ăn rồi!Các nàng vội vàng cáo biệt Ngải Sâm, nhanh chóng nói với những người còn lại trong tộc, chạy về phía rừng rậm bên ngoài bộ lạc, tìm kiếm đồ ăn, cũng không hề có ý định mang Ngải Sâm đi cùng.Ngải Sâm nhìn bóng dáng hai người, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, sau đó hắn lại cười khổ một tiếng, thu hồi tâm tình mất mát.Mạc Vân Quả đem tất cả mọi chuyện thu vào mắt, khó hiểu nhìn Ngải Sâm, vì sao Ngải Sâm, sẽ đột nhiên khổ sở?
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 55


Edit: Linhlady 🍀

Khi Ngải Sâm quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia lạnh lẽo giống như muốn đông lạnh hắn ngay lập tức vậy.Ngải Sâm chà xát cánh tay, tự giác lui về phía sau muốn tìm nơi ẩn nấp, lúc này mới nói: "Vậy, chúng ta có cần ra ngoài tìm đồ ăn không?"

Mạc Vân Quả gật đầu, dẫn đầu đi ra sơn động, Ngải Sâm chạy theo sau.Mà khi hai người mới rời đi, có hai giống cái nhỏ lén lúc vào trong sơn động của bọn họ, lấy mỗi thứ một ít làm mẫu, như vậy họ mới có thể tìm chính xác được.Lúc này, đại đa số người trong tộc đã đi ra ngoài, chỉ để lại số ít thật sự là đi không được.Bọn họ nhìn thấy Mạc Vân Quả và Ngải Sâm đi ra, ánh mắt như muốn dính lên hai người họ vậy, cho đến khi hai người ra khỏi bộ lạc, mới khó khăn lắm thu hồi tầm mắt.Mạc Vân Quả để Ngải Sâm mang theo mình vào sâu trong rừng rậm một chút, có lẽ nơi đó còn có nhiều đồ ăn hơn, lại bị Ngải Sâm cự tuyệt.Lúc này, hai người đang đứng giáp danh rừng rậm, bốn mắt nhìn nhau.Mạc Vân Quả nhìn thú nhân nhát gan trước mắt, cả người lạnh lẽo gấp mấy lần.Ngải Sâm tuy rằng sợ hãi Mạc Vân Quả, nhưng ngược lại với chuyện không vào trong rừng rậm lại rất kiên trì."

Sợ hãi?"

Mạc Vân Quả biết rõ còn cố hỏi, cô đi lên phía trước một bước, cố ý đi vào bên trong cánh rừng.Ngải Sâm vội vàng ngăn Mạc Vân Quả lại, trên mặt mang theo sợ hãi rõ ràng, "Không cần đi!"

Mạc Vân Quả mắt lạnh nhìn Ngải Sâm, ý bảo hắn giải thích.Đáng tiếc Ngải Sâm cũng không hiểu được ý tứ mà ánh mắt cô muốn biểu đạt, chỉ liên tục lắc đầu, lẩm bẩm lặp lại nói: "Không cần đi......"

Người trong phòng phát sóng sôi nổi thảo luận, hiếm khi được dịp bổ não tưởng tượng."

Thú nhân nhỏ này có phải có bóng ma gì đó không ta?"

"Ta cảm thấy trước kia hắn đi vào rừng rậm, vô tình lạc vào mắt một thú nhân hung hãn, sau đó......"

"Không không không, ta thấy biểu hiện của thú nhân này, có khả năng dự kiến chuyện gì đó!"

"Nhưng thật ra ta cảm thấy, Ngải Sâm có thể là ở chỗ này bị XXOO quá......"

"Lầu trên ô ô ô......"

"Không cần lái xe, chúng ta là thanh niên nghiêm túc!"

"Ta đã não bổ một đoạn cấm kỵ luyến ái!

Ai tới cứu vớt ta với, trả tâm hồn trong sáng cho ta!"

"Không biết vì sao, lầu trên nói nhiều như vậy, nội tâm ta lại không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn cười."............Hiện tại tâm tình Mạc Vân Quả đã không tốt, nhìn các loại bình luận trước mặt vẻ mặt càng tối tăm hơn, ánh mắt nhìn Ngải Sâm càng thêm băng giá.Lúc này Ngải Sâm giống như chìm vào thế giới của riêng mình, chỉ là đơn thuần lặp lại "Không cần đi!"

Thời điểm Mạc Vân Quả chuẩn bị giơ tay đánh hắn một trận, Ngải Sâm đột nhiên biến trở về nguyên hình!Càng làm cho người ngạc nhiên chính là, vốn dĩ là một con báo bạc khổng lồ vậy mà dần co nhỏ lại, biến thành một con báo nhỏ cỡ chó con.Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó đã không thấy thân ảnh Ngải Sâm đâu.Khi cô cúi đầu lại thấy một con báo nhỏ, co ro nằm dưới đất.Mạc Vân Quả:......"

Phốc!

Đây là cái loại chuyển biến gì đây!"

"Ai da uy, không được, cười chết ta!"

"Khí phách uy vũ đâu rồi?

Sao chớp mắt đã biến thành con báo nhỏ rồi!"

"Thế giới này thật nhiều chuyện ngoài dự đoán, ha ha ha ha ha!"

"Sắc mặt Tiểu Quả Quả biến đổi thật xuất sắc, không thua kém vẻ mặt vô tội của báo con!"

"Ta sắp bị manh đến chảy máu rồi!"

"Hu hu hu......Thật muốn ôm ôm, ta là mao nhung khống* aaaaaaa!"............

-------*Những người có sở thích, cuồng những con vật, đồ vật có lớp lông mềm mại,...
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 56


Edit: Linhlady 🍀

Tuy rằng Ngải Sâm đột nhiên biến thành báo nhỏ, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được kế hoạch của Mạc Vân Quả.Cô ngồi xổm xuống thân bế báo con lên, không có Ngải Sâm ngăn cản, Mạc Vân Quả có thể vào trong xem xét một chút.Báo con nức nở, phát ra âm thanh không bình thường, đôi mắt tròn xoe cứ như vậy nhìn Mạc Vân Quả, thấy cô khăng khăng muốn đi vào bên trong rừng rậm, thân thể càng run lợi hại.Mạc Vân Quả đâu thèm quan tâm đến cảm thụ của báo con, ôm nó vào trong ngực, nhấc chân đi sâu vào bên trong.Cánh rừng này rất lớn, Mạc Vân Quả vừa đi vừa để 007 điều tra, thật đúng là phát hiện không ít thứ tốt.Tỷ như muối, tỷ như đường, còn tỷ như dứa.Không đến bốn tiếng đồng hồ, Mạc Vân Quả đã thu hoạch được rất nhiều đồ vật.Người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy có quá nhiều đồ,cố tình đánh thưởng cho cô một cái túi bát bảo, tiện cho cô bỏ tất cả vào.Mạc Vân Quả thu được quá nhiều chỗ tốt, càng ngày càng cảm thấy phòng phát sóng trực tiếp vẫn rất hữu dụng.Mà Mạc Vân Quả càng ngày càng đi vào sâu, thân mình báo con thân càng run nhiều hơn có chút giống hội chứng Parkinson!Báo nhỏ nức nở, bộ dáng đáng thương hề hề khiến cho rất nhiều người phòng phát sóng trực tiếp đồng tình, lại cố tình không có Mạc Vân Quả trong số đó.Cô như cũ vẫn chỉ chú ý đến chuyện đi vào trong, thẳng đến cô nghe thấy được một ít âm thanh nói chuyện không bình thường, mới khó khăn dừng bước chân lại.Cách Mạc Vân Quả dừng lại ước chừng 100 mễ** , Ngải Khắc đang tìm kiếm cái gì đó.Bên cạnh tộc nhân nhìn Ngải Khắc, khổ sở, thở dài một hơi nói: "Ngải Khắc, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi cần gì phải chấp nhất đâu?"

Ngải Khắc ngồi dậy, khuôn mặt u sầu."

Anh cũng biết, em trai của tôi......

Ai."

Tộc nhân nghe được Ngải Khắc nói như vậy, cũng thở dài một hơi, "Ai, chúng ta cần phải trở về, trời cũng sắp tối rồi."

"Ừ, tôi đã biết, chúng ta đi thôi."

Ngải Khắc lại vội vàng quét một lần chung quanh, sau đó đi theo các tộc nhân cùng nhau rời đi.Mà khi Ngải Khắc vừa đi khỏi, Mạc Vân Quả mang theo báo con đến nơi đó, Mạc Vân Quả thật sự muốn nhìn xem nơi này có cái gì, lại có quan hệ gì với Ngải Sâm.Đi vào vào tới đâu con báo nhỏ đã không còn run nữa, bởi vì hắn đã ngất đi rồi!Mạc Vân Quả:......"

A?

Tiểu Quả, sao cô lại ở đây?

Đây là......"

Giọng nói của Ngải Khắc từ phía trước truyền đến, hắn ta kinh ngạc nhìn con báo nhỏ trong ngực Mạc Vân Quả, nhanh chóng đi tới trước người Mạc Vân Quả, ôm báo nhỏ đi.Sau khi Ngải Khắc xác định con báo nhỏ này chính là Ngải Sâm, mặt lập tức liền trầm xuống, nhìn về phía Mạc Vân Quả ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, mơ hồ bí mật mang theo một tia cừu hận."

Ruốc cuộc cô là ai?"

Ngải Khắc chất vấn, vốn dĩ hắn ta định rời khỏi đây nhưng đột nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cho nên hắn ta mới xoay trở về, không nghĩ tới lại thấy được một màn này.Muốn nói Mạc Vân Quả là không có mục đích, hắn ta không tin, bây giờ hắn ta nghĩ lại, làm sao em trai mình lại may mắn gặp được một cô gái như vậy, lại còn thuận lợi mang về nhà.Mạc Vân Quả nhạy bén cảm giác được địch ý của Ngải Khắc, tuy rằng cô cũng không hiểu địch ý đó đến từ đâu, nhưng vẫn thành thật trả lời nói: "Người."

Ngải Khắc:......

Ha hả, người là cái thứ gì?Lúc này, các thú nhân khác cũng tụ tập lại đây, bọn họ nhìn về con báo nhỏ trong lòng Ngải Khắc, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên, nhưng mau liền khôi phục bình thường, ngược lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Mạc Vân Quả.Không khí lập tức đọng lại, giương cung bạt kiếm......-------*Thuật ngữ 'Parkinson' đề cập đến những vấn đề liên quan đến vận động cơ không chủ ý của cơ thể.

Triệu chứng: Run khi nghỉ ngơi, cứng khớp, di chuyển chậm chạp, giảm biểu cảm trên khuôn mặt, khó khăn khi điều khiển cử động, tư thế không vững.

Nhầm lẫn, giảm trí nhớ, thậm chí nhiều trường hợp có thể dẫn đến chứng mất trí....**Mễ: đơn vị đo lường
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 57


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả nhận thấy được địch ý của đám người Ngải Khắc, ánh mắt ngưng lại một chút, đem kiếm laser ra.Ngải Khắc tuy rằng không biết trong tay Mạc Vân Quả là thứ gì, nhưng trực giác thú nhân nói cho hắn ta biết, cái đồ vật kia rất nguy hiểm.Tức khắc, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạc Vân Quả càng thêm không tốt."

Mục đích của cô."

Ngải Khắc ôm chặt báo nhỏ, cơ bắp căng chặt, chỉ cần Mạc Vân Quả có bất kì động tác gì, hắn ta nhất định sẽ đánh đòn phủ đầu.Đương nhiên Mạc Vân Quả sẽ không nói ra nhiệm vụ của mình, bởi vì hệ thống đã hạn định cô không thể nói ra chuyện phát sóng trực tiếp, cho nên cô chỉ nhìn chằm chằm Ngải Khắc, không nói một câu.Khí thế hai bên càng ngày càng lớn, mắt thấy ngay sau đó có khi phải đánh nhau.Mà ngay lúc này, lực chú ý của Mạc Vân Quả lại bị phòng phát sóng nói chuyện phim hấp dẫn."

Oa!

Đây là tiết tấu muốn đấu võ sao!"

"Bộ dáng lầu trên thật hưng phấn nha!

Sao có thể như vậy!"

"Báo báo đáng yêu như vậy, sao có thể đánh hắn nha!"

"Lầu trên......

Ha hả""Tiểu Quả Quả, ta cảm thấy ngươi không nên đánh nhau với bọn họ, nếu không tiếp theo nhiệm vụ của ngươi sẽ rất khó hoàn thành!"

"Lầu trên nói có lý!"

"Đúng vậy đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi nên suy xét đến nhiệm vụ của ngươi a!"............Mạc Vân Quả nghĩ đến nhiệm vụ của mình, hơi nhấp môi, ở trong đầu hỏi: "Nên làm như thế nào?"

"Đầu tiên, tiểu Quả Quả, ngươi nên thu hồi kiếm laser......"

Mạc Vân Quả theo lời đem kiếm laser thu hồi vào không gian hệ thống, sau đó tiếp tục chờ đợi chỉ thị bước tiếp theo.Từ trước đến nay cô không cùng người khác kết giao, đối mặt với ác ý từ người khác, cô chỉ có một suy nghĩ là hủy diệt.Nhưng hiện tại, vì nhiệm vụ, cô lại không thể làm như vậy."

Sau đó tận lực biểu đạt thiện ý của ngươi......"

Mỗ vị ở phòng phát sóng trực tiếp hướng dẫn từng bước, cố tình Mạc Vân Quả lại không biết như thế nào là thiện ý.Cô nhìn Ngải Khắc trước mặt, hơi hơi đi lên phía trước một bước, mở miệng nói: "Ta muốn biểu đạt thiện ý."

Ngải Khắc:......Báo con vẫn như cũ lâm vào trạng thái hôn mê, sắc trời cũng càng ngày càng tối, Ngải Khắc biết nếu hiện tại còn không chạy về bộ lạc mà nói, như vậy nghênh đón bọn họ sẽ là các loại nguy hiểm trong rừng rậm.Ngải Khắc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, phất tay ý bảo các tộc nhân lui về sau.Mạc Vân Quả nhìn động tác của bọn họ, lại tiến lên một bước.Khuôn mặt Ngải Khắc trầm xuống, thấp giọng nói: "Lăn trở về bộ lạc của cô."

"Anh dạy tôi đi."

Mạc Vân Quả vô cùng nghiêm túc trả lời, ngược lại Ngải Khắc cười nhạo một tiếng.Lúc này, trong đó một người tới gần Ngải Khắc thì thầm vài câu, Ngải Khắc gật gật đầu, lại nhìn về phía Mạc Vân Quả, rõ ràng ánh mắt có biến hóa, đó là ánh mắt sâu không thấy đáy mang theo tính kế."

Được, tôi dạy cho cô, cô về phía trước đi vài bước."

Ngải Khắc nói như thế nói, Mạc Vân Quả theo lời tiến lên hai bước.Mà ngay lúc này, từ sau lưng Ngải Khắc đột nhiên rải ra một ít bột phấn, Mạc Vân Quả lập tức nín thở, nhưng vẫn hít vào một ít.Thời gian dài tiếp xúc với các loại dược vật nên đối với loại bột phấn này cô cực kỳ mẫn cảm, nhanh chóng có thể xác định đây là loại khiến cho người khác hôn mê.Thân thể của cô vì tiếp xúc nhiều với dược vật đã sớm có miễn dịch, bây giờ vừa tiếp xúc lại bất đắc dĩ giả vờ ngất xỉu.Cái này hoàn toàn dựa vào chỉ đạo của cao nhân trong phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì bọn họ nói, chỉ khi cô té xỉu, Ngải Khắc mới có thể mang cô trở về, mà như vậy nhiệm vụ của cô, mới có khả năng hoàn thành, tuy rằng cô không hiểu trong đó có liên hệ gì, nhưng trước mắt cô cũng nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 58


Edit: Linhlady 🍀

Ngải Khắc thấy Mạc Vân Quả ngất đi, một tay khiêng cô lên, một tay ôm báo nhỏ chạy về phía bộ lạc.Khi trời vừa tối, một đám thú nhân cuối cùng cũng chạy về bộ lạc, lúc này tâm tư căng thẳng mới buông lỏng xuống.Hôm nay có thu hoạch không tồi, cho nên bọn họ vui vẻ cùng người nhà chia sẻ.Đương nhiên, trong đó không bao gồm Ngải Khắc.Ở trở lại sơn động thuộc về mình, báo nhỏ có lẽ cảm giác được hơi thở quen thuộc chậm rãi tỉnh lại, một lát sau, liền biến thành một con báo bạc bình thường.Ngải Sâm thấy đầu như muốn to ra, có chút không rõ tình huống hiện tại.Không phải hắn đang ngăn cản giống cái đi vào rừng rậm sao?

Sao chỉ chớp mắt một cái đã trở về đây rồi?Ngải Khắc thấy bộ dạng ngu xuẩn của em trai nhà mình, một cái bàn tay vươn ra đập lên đầu hắn, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Biến thành hình người!"

Ngải Sâm bị một cái đập này trực tiếp thấy sao bay đầy đầu, hắn vẫn nhanh chóng biến thành hình người, chân tay luống cuống nhìn Ngải Khắc."

Anh, đây là có chuyện gì?"

Ngải Sâm gãi gãi đầu, nhìn về phía Mạc Vân Quả đang "Hôn mê" , thập phần khó hiểu.Ngải Khắc tức giận trắng mắt nhìn em trai, ngữ khí rất không vui nói: "Hôm nay các người đi vào rừng rậm làm gì?"

Ngải Sâm nhìn bộ dáng tức giận của anh trai, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng trực giác của thú nói cho hắn, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt.Vì thế Ngải Sâm nói tất cả mọi chuyện xảy ra cho Ngải Khắc, sắc mặt Ngải Khắc theo từng lời em trai nói mà xuất hiện vết nứt.Mạc Vân Quả cũng ở trong tối nghe lén Ngải Sâm nói, tuy rằng những chuyện cô đã làm không thấy có gì lớn lao, nhưng từ trong miệng Ngải Sâm, cô lại nghe ra sự sùng bái.Ngải Khắc nhìn vẻ mặt kích động của Ngải Sâm, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Vân Quả hôn mê.Chẳng lẽ, hắn ta thật sự sai rồi sao?

Ngải Khắc thất thần nghĩ.Ngải Sâm nhìn anh trai nhà mình nhìn giống cái đến phát ngốc, sửng sốt, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cười cười đến đáng khinh ghê tởm.Hắn lấy một loại ánh mắt "Ta hiểu được" nhìn Ngải Khắc, khóe miệng cười nhộn nhạo kia làm Ngải Khắc bực bội, không thèm quan tâm đập hắn một cái nữa.Ngải Sâm ăn một cái đập cũng không tức giận, hắn vẫn như cũ cười đáng khinh vỗ vỗ vai Ngải Khắc, ở trong mắt hắn, vừa rồi anh trai nhà mình nhìn chằm chằm giống cái lại còn nhìn đến thất thần, như vậy ngày thành thân của anh trai cũng không xa!Tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng hôm nay thật là vui vẻ!Não bổ quá độ Ngải Sâm quyết định cho anh trai nhà mình cùng chị dâu tương lai một không gian riêng tư, mắt thấy Ngải Khắc chuẩn bị đập mình thêm cái nữa, Ngải Sâm nhanh chóng chạy ra ngoài.Ngải Khắc nhìn bóng dáng Ngải Sâm:......

Hình như em trai hiểu lầm gì đó rồi!Mạc Vân Quả nhận thấy được trong sơn động thiếu một người, chậm rãi mở mắt.Ngải Khắc nhìn Mạc Vân Quả tỉnh lại, cảnh giác đứng ở cửa sơn động, phòng ngừa cô chạy trốn.Mạc Vân Quả vốn không có tính toán chạy trốn, cô ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Ngải Khắc."

Vì sao?"

Đột nhiên bị Mạc Vân Quả hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến Ngải Khắc sửng sốt."

Vì sao là vì sao?"

Ngải Khắc hỏi lại."

Vì sao hắn lại biến nhỏ như vậy?"

Hơn nữa hắn giống như còn không nhớ rõ chuyện mình biến nhỏ.Ngải Khắc nghe xong lời này, cả người rõ ràng suy sút, hắn ta thở dài một hơi thật sâu, trên mặt không che nổi vẻ u sầu.Hắn ta nhìn Mạc Vân Quả, xuyên thấu qua cô, như đang nhìn một nơi xa xôi nào đó......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 59


Edit: Linhlady 🍀

"Cô muốn nghe một câu chuyện xưa không?"

Ngải Khắc nói như vậy, ngồi xuống dựa vào vách đá ở cửa hang.Mạc Vân Quả gật gật đầu, ý bảo hắn ta nói tiếp.Ngải Khắc thở dài một hơi nói: "Thật ra so với tôi em trai còn ưu tú hơn."

Mạc Vân Quả:......Ngải Khắc nói xong câu đó cũng cười, "Nghĩ đến có khi cô cũng không tin, nhưng thật sự là như thế, nếu như mười năm trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia."

Mạc Vân Quả đổi tư thế khác tiếp tục nghe Ngải Khắc nói tiếp."

Mười mấy năm trước, ngày hôm đó, cha cùng mẹ mang theo tôi cùng em trai trên đường chạy trốn thì bất ngờ bị mãnh thú tập kích.

Lúc đó thân thể cha tôi bị trọng thương, mà tôi cùng em trai lại còn nhỏ, không có chút năng lực nào.

Mẹ tôi thân thể gầy yếu, càng không thể giúp gì, vì để bọn tôi có thêm thời gian chạy trốn, cha tôi ở lại giữ chân nó."

"Con mãnh thú kia quá hung mãnh, lập tức đem cha tôi giết chết, đánh thẳng vào tim, còn chưa xong, nó giống như có thần trí, dùng cặp kia mắt to nhìn chằm chằm em trai, mà em trai tôi, chứng kiến chuyện này sợ đến hôn mê bất tỉnh, sau đó mất thú hồn."

Giọng nói của Ngải Khắc nghe thật là bi thương, nhưng mà lực chú ý của Mạc Vân Quả lại bị tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp hấp dẫn đi."

Ha ha ha ha!

Ta không được!

Rõ ràng là chuyện xưa bi thương như vậy, vì sao ta lại cảm thấy thật khôi hài!

Ha ha ha ha!"

"Lầu trên có phải bị ngốc rồi không!

Cái này có gì mà buồn cười!"

"Nhưng mà, có chút tâm đồng tình không hả!"

"Ai da uy, các ngươi không phải thú nhân không biết, thú hồn này đối với thú nhân quan trọng như thế nào đâu, có thể nói, lực lượng của thú nhân gắn liền với thú hồn.

Ta đã từng nghe chuyện xưa có vô số loài bị mạt sát thú hồn, nhưng chưa từng có nghe nói qua, có thú nhân mất thú hồn lại do bị dọa!

Ha ha ha ha!

Ta cười chảy cả nước mắt rồi!"

"Vừa nghe lầu trên nói như vậy, ta......

Ha ha ha ha ha!"

"Rõ ràng vừa rồi còn không khí bi thương, lập tức đã bị lầu trên đập tan tành!"

"Nội tâm ta không hề dao động, thậm chí còn muốn người nào đó ném một cái thú hồn qua đi!"

"Các ngươi không cảm thấy chúng ta hẳn là nên đồng tình với Ngải Sâm một chút sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, phải có lòng đồng tình?"

"Lòng đồng tình?

A......

Đừng đậu, người có thể được hệ thống phát sóng trực tiếp, nào còn có cái gì gọi là lòng đồng tình?"

"Lầu trên nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói."............Ngải Khắc nhìn phát ngốc Mạc Vân Quả, tức khắc, trong lòng còn bao nhiêu chuyện bi thương cũng không nói ra được.Ngải Khắc:......

Giống cái tôi đang nói chuyện với cô, cô lại như vậy là đáng đánh đòn lắm đấy, không thể nghiêm túc nghe tôi nói chuyện được sao!Mạc Vân Quả cảm giác không khí xung quanh hình như đang hạ xuống, cô tạm từ phòng phát sóng trực tiếp phục hồi tinh thần lại, nhìn Ngải Khắc, trịnh trọng nói: "Xin nén bi thương."

Ngải Khắc: A a a!

Em trai ngu xuẩn của tôi còn chưa chết!

Buồn cái gì?

Kìm nén cái gì!"

Tiếp tục."

Mạc Vân Quả xem nhẹ biểu tình muốn rít gào của Ngải Khắc, để hắn ta tiếp tục kể chuyện.Ngải Khắc hít sâu một hơi, trong đầu tự nói với mình đây là giống cái trân quý, không thể tức giận, không thể tức giận!"

Thú hồn không có, thú thân của em trai tôi không ổn định, cho nên mới sẽ xuất hiện trạng thái như hôm nay.

Ngày thường, hắn cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì, chỉ là hôm nay......"

Ngải Khắc nói tới đây nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, thấy cô vẫn là khuôn mặt đơ như cũ, tức khắc cảm thấy....cạn lời.
 
Back
Top Bottom