Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 39


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả ra bên ngoài, đã thấy bọn bắt cóc bị bắt giữ lại.Cô nhìn xung quanh một vòng, nhíu nhíu mày, thiếu một người, không thấy tên mới uy hiếp bọn cô đâu!Mạc Vân Quả quay đầu muốn nói với Nhiếp Thanh là còn thiếu một người, ngay lúc này, Bạch Liên cũng đang kéo Vũ Trạch đi ra.Bạch Liên vừa ra đã vui vẻ chạy lại kéo tay Mạc Vân Quả."

Chị Mạc, chúng ta về nhà đi."

Mạc Vân Quả nhìn vẻ mặt cao hứng của Bạch Liên, ánh mắt hơi co lại, ở phía sau Bạch Liên cách đó không xa, một họng súng màu đen đang hướng về phía bên này!Sau khi nói chuyện với đồng bọn tên bắt cóc có chút mắc tiểu, vội vàng nói một câu sau đó chạy đi.Nhưng chờ lúc hắn ta trở về, nắm thảo!

Tại sao lại nhiều người như vậy!Hắn ta nhìn lại, thình lình phát hiện anh em của hắn ta đều bị bắt lại!Lần này, trong cơn giận dữ, hắn ta cho rằng tất cả tội lỗi đều do Bạch Liên gây ra.Ai bảo từ đầu đến cuối cô gái này đều cười hì hì, một chút cũng không có bộ dáng sợ hãi.Vì thế hắn ta thuận thế nấp ở đây chờ đợi, chờ đợi Bạch Liên đi ra.Sau đó nhắm ngay Bạch Liên, "Phanh"!Trong mắt Mạc Vân Quả xẹt qua một tia ám mang, Bạch Liên = mục tiêu nhiệm vụ = không thể chết được!Ở trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Mạc Vân Quả nhanh chóng xuất hiện một đẳng thức như vậy.Khi tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, Mạc Vân Quả đem Bạch Liên ôm vào trong ngực, sau đó đưa lưng về phía cô ấy, viên đạn lập tức bắn vào lưng cô, máu tươi chảy chảy ra.Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả "Nhào vào trong ngực" mình lại càng vui vẻ, cô ấy cũng duỗi tay ôm lại Mạc Vân Quả, lại sờ thấy chất lỏng ấm áp.Bạch Liên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả.Thân mình Mạc Vân Quả chậm rãi xụi lơ xuống dưới, cô nhìn thoáng qua Bạch Liên, ừ, không có chuyện gì......Bạch Liên nhìn Mạc Vân Quả ngã ngay trước mặt, lại nhìn nhìn chất lỏng màu đỏ trên tay mình.Máu......Ý thức Bạch Liên nói cho mình, đây là máu, đây là máu tươi thuộc về Mạc Vân Quả, ấm áp tản ra hương vị máu tươi......Bạch Liên chỉ cảm thấy trái tim từng đợt co rút đau đớn, cô ấy giương mắt mình bọn bắt cóc bị bắt giữ cách đó không xa, trong lòng không hiểu.Không phải......

Chỉ là trò chơi đóng vai nhân vật thôi sao?

Vì sao lại có máu?Bạch Liên té xỉu, Mạc Vân Quả cũng té xỉu.Dọa Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch một trận hoảng loạn, vội vào mang hai người vào bệnh viện tới phòng cấp cứu.Mà lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng vô cùng hỗn loạn.Mọi người nhìn thấy Mạc Vân Quả đột nhiên bị thương, tức khắc liền loạn lên."

Nắm thảo!

Cái tên bắt cóc kia quá đáng giận!

Tiểu Quả Quả vậy mà bị thương, khẳng định rất đau !"

"Chủ kênh này có phải bị ngốc không?

Cứu cô gái kia làm gì?

Bản thân tránh đi có phải hơn không."

"Lầu trên, ngươi không cần phải nói, tiểu Quả Quả làm như vậy là có lý do!"

"A......

Có cái lý do gì?

Trừ lý do xuẩn ra ta không tìm được lý do gì khác."

"Lầu trên, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết xuẩn là mắng chửi người, có bản lĩnh chúng ta một mình đấu."

"A......

Ngu ngốc."

"Tiểu Quả Quả chảy thật nhiều máu, tim ta thật đau."

"Đúng vậy, tiểu Quả Quả sao lại ngốc như vậy......"

"Chủ bá xuẩn, người trong phòng phát sóng trực tiếp này cũng xuẩn, a......

Ta đi thôi."

"Đi mau đi mau!

Gia cũng không có thời gian quan tâm nhà ngươi!

Đáng giận đáng giận! ####""Đừng cãi nhau, cũng không biết tình huống tiểu Quả Quả thế nào."

"Tiểu Quả Quả mạng lớn, khẳng định không có việc gì."

"Đúng đúng đúng, khẳng định không có việc gì!"............
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 40


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả bị thương nghiêm trọng hơn Bạch Liên rất nhiều, viên đạn kia bắn trúng vai Mạc Vân Quả, thời gian phẫu thuật lấy ra rất lâu.So với Mạc Vân Quả, tình huống của Bạch Liên tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng mất mấy giờ phẫu thuật.Sau ba tiếng phẫu thuật, Bạch Liên được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, mà Mạc Vân Quả sau bốn tiếng cũng được chuyển sang phòng bên cạnh.Đêm nay, thời gian trôi qua như dài vô tận.Vũ Trạch thấy Mạc Vân Quả lại có thể đứng ra chắn đạn cho Bạch Liên, trong lòng không biết là cái tư vị gì, nhưng hắn ta cũng biết, từ đây về sau, hắn ta khẳng định là thiếu Mạc Vân Quả một cái mệnh.Mà Nhiếp Thanh chứng kiến Mạc Vân Quả có thể vì Bạch Liên chắn viên đạn, trong lòng chua xót không biết nhiều hay ít.Thì ra ở trong lòng Quả Nhi, hắn còn bị chán ghét hơn cả Bạch Liên.Không thể không nói, Nhiếp Thanh cũng là chúa tưởng tượng.Sáng hôm sau Bạch Liên tỉnh lại, vừa mới tỉnh lại cô ấy rất suy yếu, nhưng chuyện đầu tiên làm là hỏi thăm tình huống của Mạc Vân Quả.Sau khi biết tính mạng của Mạc Vân Quả không có gì nguy hiểm, Bạch Liên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.Bạch Liên dựa vào phía sau ngồi lên, nhìn Vũ Trạch, đôi tay đan vào nhau bên nhau, hai ngón tay cái không ngừng xoa nắn.Vũ Trạch vừa thấy Bạch Liên như thế này, biết ngay cô ấy có chuyện gì băn khoăn.Hắn ta vươn tay nắm tay Bạch Liên ở lòng bàn tay, ôn nhu nói: "Liên Nhi, rối rắm cái gì vậy?"

Bạch Liên ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, cô ấy giật giật môi, hộc ra mấy chữ."

Anh Trạch, cái kia không phải trò chơi sắm vai nhận vật, đúng không?"

Bạch Liên vẫn còn nhớ rõ độ ấm máu của Mạc Vân Quả, chất lỏng ấm áp sền sệt màu đỏ, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được.Vũ Trạch vô cùng khó xử, trong lúc hắn ta đang tìm cách làm sao để nói dối chuyện này, liền nghe thấy Bạch Liên tiếp tục nói: "Anh Trạch, không cần gạt em, có được không?"

Vũ Trạch nhìn Bạch Liên tràn ngập khát cầu, hốc mắt hồng hồng, giống như chỉ cần một cái chớp mắt là nước mắt sẽ tràn mi.Vũ Trạch cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hắn ta gật đầu, xem như đồng ý Bạch Liên nói.Bạch Liên nghe vậy, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, như là thoải mái, như là nhìn thấu chuyện gì đó.Vũ Trạch nhìn nụ cười của Bạch Liên, đột nhiên cảm thấy cô ấy thay đổi, trở nên xa lại như vậy, nhưng lại làm hắt ta càng thêm động tâm.Bạch Liên quay đầu nhìn Mạc Vân Quả còn tại hôn mê, trở tay cầm bàn tay to của Vũ Trạch."

Anh Trạch, chị Mạc nói rất đúng."

Vũ Trạch kinh ngạc nhìn Bạch Liên, nghi hoặc "Ừ" một tiếng."

Trên thế giới này, hẳn là có bóng tối tồn tại."

Bạch Liên lẩm bẩm tự nói một câu như vậy, Vũ Trạch lại nghe rõ ràng, hắn ta ghé mắt nhìn Bạch Liên cười ảm đạm, trong nháy mắt kia, hắn ta biết Liên Nhi trưởng thành, ở một thời điểm mình không biết, trưởng thành......Sau khi Bạch Liên nói xong câu đó, trong phòng phát sóng trực tiêp đột nhiên xuất hiện dòng chữ to."

Nhiệm vụ thay đổi tâm tính thánh mẫu thành công""......

Ai tới nói cho ta, nhiệm vụ làm sao lại thành công!"

"Ta cũng muốn hỏi vấn đề như lầu trên vậy!"

"Ta cảm thấy xem phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả, chỉ số thông minh có chút không đủ dùng!"

"Ta cảm thấy bản thân khả năng đã không tồn tại thứ gọi là chỉ số thông minh này......"

"Hu hu hu......

Lần đầu tiên nếm trải tư vị chỉ số thông minh bị nghiền nát, cầu tiểu Quả Quả giải đáp!"

"Làm sao Tiểu Quả Quả còn chưa tỉnh lại, mau tỉnh lại tỉnh lại ~""Rất nhớ tiểu Quả Quả khi thanh tỉnh, hu hu hu......"............
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 41


Edit: Linhlady 🍀

Lúc này Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy đầu rất nặng, cô muốn nặng nề ngủ, nhưng bên tai là thanh âm của rất nhiều người ríu rít.Những thanh âm đó dường như muốn gọi cô tỉnh dậy, Mạc Vân Quả muốn mở to mắt, bất đắc dĩ mí mắt quá nặng.Cô giãy giụa, muốn phá tan bóng tối kia, tìm một chút ánh sáng.Nhiếp Thanh nhìn Mạc Vân Quả an an tĩnh tĩnh ngủ, ánh mắt ảm đạm, tại sao tới bây giờ Quả Nhi còn chưa tỉnh lại?Mạc Vân Quả giật giật ngón tay, cảm giác được mình sắp thoát khỏi bóng tối, tần suất ngón tay hoạt động ngày càng nhiều.Nhiếp Thanh vừa thấy, kích động lại gần Mạc Vân Quả.Mà tại một khắc Mạc Vân Quả bỗng nhiên mở mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, Mạc Vân Quả phản xạ có điều kiện liền bắt được hầu yết Nhiếp Thanh, bóp chặt."

Quả Nhi, là anh......

Khụ khụ......"

Nhiếp Thanh cảm giác được Mạc Vân Quả dùng lực rất lớn, trong một khắc kia, hắn không chút nghi ngờ Quả Nhi muốn giết hắn.Mạc Vân Quả nghe được là giọng nói của Nhiếp Thanh, vội vàng thu hồi tay mình.Cô thoáng nhìn, liền thấy được chỗ cổ của Nhiếp Thanh bị niết thành vệt màu hồng, Mạc Vân Quả nhấp nhấp miệng, không nói gì.Bạch Liên cùng Vũ Trạch nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng nhìn lại đây.Lại chỉ thấy Nhiếp Thanh vuốt vuốt cổ mình, mà Mạc Vân Quả lại là hơi hơi cúi đầu, không thấy rõ biểu tình của cô."

Chị Mạc?"

Bạch Liên thử tính kêu một tiếng.Mạc Vân Quả ngẩng đầu, nhìn Bạch Liên một cái, ánh mắt không gợn sóng.Ở thời điểm Mạc Vân Quả thanh tỉnh, cô sẽ biết nhiệm vụ đã hoàn thành, tuy rằng kết quả này thoạt nhìn không thể hiểu được, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bên trong lại có tình lý của nó.Mạc Vân Quả làm lơ các loại cầu chân tướng của phòng phát sóng trực tiếp, nói thật ra, cô cũng hoàn toàn không rõ chuyện này ruốc cuộc là như thế nào.Nhưng ngẫm lại, chỉ cần cô tự thân xuất mã, không có nhiệm vụ nào là không hoàn thành.Mạc Vân Quả đương nhiên sẽ không nói trắng ra với người trong phòng phát sóng như thế, cho nên cô lựa chọn làm lơ.Mà phản ứng như vậy lại làm người trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy Mạc Vân Quả cao thâm khó đoán, hơn nữa hành động vừa rồi của cô, càng khiến họ cảm thấy Mạc Vân Quả là người thần bí.Vì thế lại một đợt đánh thưởng như mưa cho Mạc Vân Quả, mà giá trị kinh nghiệm của Mạc Vân Quả, cứ thế tăng lên một vạn, nói cách khác, thời điểm ở vị diện thứ hai, Mạc Vân Quả liền thăng một bậc.Đối với một người mới mà nói, đây đã xem như thành tích ghê gớm rồi.Mạc Vân Quả vốn dĩ muốn lựa chọn thoát khỏi thế giới này, trên thực tế, cô cũng làm như vậy.Khi Nhiếp Thanh nói cho cô biết hôn lễ của hai người vẫn sẽ cử hành đúng hạn, Mạc Vân Quả quyết đoán rời khỏi thế giới này.Vấn đề cảm tình gì đó, vẫn nên giao lại cho nguyên chủ đi.Sau khi Mạc Vân Quả rời khỏi vị diện, tất nhiên phòng phát sóng trực tiếp cũng sẽ đóng lại, mà Mạc Vân Quả cũng về không gian màu xám ban đầu.Mạc Vân Quả nhìn Đoàn Tử ở trước mặt mình khoa tay múa chân, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo."

Ký chủ thân ái, lần này biểu hiện cũng không tệ lắm, số khán giả xem là ba ngàn người, có hai ngàn người lưu trữ kênh, đã đạt được một nửa hiệu suất."

"Bất quá, kí chủ à nhiệm vụ lần này cô thật sự là hoàn thành chẳng ra gì, hệ thống xếp cho cô loại B, nhiệm vụ lần trước là loại A."

"Ký chủ cô cần cầu đánh thưởng nhiều hơn, nếu không chúng ta khó mà thăng cấp được."

"Tuy rằng cô rất thuận lợi lên tới 2 cấp, nhưng mà để lên được cấp 3 cấp yêu cầu 10 vạn giá trị kinh nghiệm."

Mạc Vân Quả nhìn sắc mặt Đoàn Tử nghiêm túc nhưng cái miệng nhỏ vẫn nói không ngừng, vươn tay, chọc chọc bụng tròn vo của nó......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 42 Thế giới này, có lẽ tồn tại bóng tối ( phiên ngoại Bạch Liên )


Edit: Linhlady 🍀

Tôi vẫn luôn cảm thấy, thế giới này mỗi người đều thiện lương đáng yêu, trên thực tế, chí ít ở mười mấy năm qua tôi đều nghĩ như vậy.Bởi vì anh Trạch che đậy hết những tăm tối của thế giới này, chỉ để tôi nhìn thấy mặt tươi đẹp, cho nên tôi luôn đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được.Dĩ nhiên, tôi luôn cho rằng thế giới này rất tốt đẹp, không phân biệt thiện ác.Thẳng đến khi tôi gặp cô ấy, Mạc Vân Quả.Hoặc là nói, gặp Mạc Vân Quả mấy ngày nay.Từ trước đến nay mỗi lần chị Mạc nhìn thấy tôi đều phiền chán, mà tôi lại không biết phiền chán đó đến từ nơi nào.Cho đến khi cô ấy vì bị tôi đẩy ngã mà phải vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại, cô ấy thay đổi hoàn toàn.Không hề phát hoả như trước, ngược lại lạnh như băng, nhưng dưới lớp băng kia, tôi lại cảm thấy cô ấy có trái tim mềm mại không rành thế sự.Cô ấy hình như rất thích nói đạo lý với tôi, nhưng phần lớn đều bị anh Trạch ngăn cản.Tôi cũng không để trong lòng những điều cô ấy nói, cho đến khi chúng tôi cùng lúc bị bắt cóc.Lúc ấy chị Mạc, vẫn cứ trưng khuôn mặt băng giá ngàn năm kia.Ngoài ý muốn tôi lại cảm thấy cô ấy có chút đáng yêu, lúc giải thoát, cô ấy đột nhiên "Thân cận" tôi cảm thấy kinh hỉ, tôi nghĩ rằng cuối cùng ông trời cũng có mắt, sự lương thiện của tôi cũng hoà tan được tâm của một người.Nhưng mà trên thực tế, tôi sai rồi, khi tôi hiểu được lại quá muộn.Một khắc khi chị Mạc thay tôi chắn viên đạn kia, khi tôi cũng giơ tay ôm cô ấy, bàn tay chạm vào chất lỏng ấm áp kia, tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đang từ sinh mệnh mình biến mất.Trái tim đập liên hồi, tôi bắt đầu thấy đau đớn, sau đó cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.Thu xếp xong tất cả mọi thứ, từ chỗ anh Trạch biết được người thuê đám bắt cóc kia là đối thủ một mất một còn trên thương trường của anh ấy, vốn dĩ chỉ tính toán bắt một mình tôi, nhưng không biết bọn chúng nghĩ như thế nào, lại tốn công tốn sức bắt thêm chị Mạc.Lúc ấy, tôi mới biết được, cái gì gọi là "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết(1)"Chị Mạc vốn dĩ là người vô tội, vô số lần trong đầu tôi xuất hiện câu nói này.Tiếp đó, chị Mạc tỉnh.Hôn lễ đúng hẹn tiến hành, khi chúng tôi được cha mẹ nắm tay tiến vào lễ đường, tôi nhìn chị Mạc đứng bên cạnh.Vẫn là khuôn mặt kia, nhưng tôi lại cảm thấy, cô không phải cô ấy, không phải chị Mạc có thể thay tôi chắn đạn kia.Tôi ghé lại gần, hỏi một câu."

Chị yêu anh Nhiếp sao?"

Cô ấy do dự một chút, mới chậm rãi nói:"Yêu."

Tôi nghe cô ấy trả lời như vậy, trong nháy mắt, tôi thoải mái cười.Cô ấy thật sự không phải "Cô ấy", bởi vì chị Mạc, sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy.Cô ấy chỉ biết lạnh lùng nhìn mình, dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm mà nhìn, thẳng đến khi mình biết khó mà lui.Tôi không cách nào hiểu mấy ngày đó đã xảy ra chuyện gì, có vài thứ theo thời gian trôi qua cũng không còn quan trọng nữa.Tôi cùng anh Trạch hạnh phúc cả đời, đến nỗi Mạc Vân Quả, từ sau khi hôn lễ kết thúc tôi cũng không gặp lại cô ấy, cũng không biết thêm tin tức gì nữa.Anh Trạch không ít lần hỏi tôi vì sao không gặp cô ấy, lúc đó tôi biết nói như thế nào đây."

Trên thế giới này, có lẽ tồn tại bóng tối."

Mà những u ám đó, ẩn sâu dưới đáy lòng mỗi người.Có lẽ chúng nó vĩnh viễn sẽ không bị ánh sáng xua tan, lại có lẽ, chúng nó sẽ bị ánh mặt trời chiếu khắp.Nhưng tất cả những thứ đó, có quan hệ gì với tôi.Tôi nha, chỉ cần bảo vệ mình thật tốt sống vui vẻ với anh Trạch, cùng với đặt chị Mạc đã lâu chưa về ở trong lòng, vậy là đủ rồi......

(1) Câu này xuất phát từ một điển cố thời Tấn Trung Tông.

Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi.

Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp trước mặt Hoàng đế, Bá Nhân không để ý, nhưng cũng dâng sớ xin xá tội cho Vương Đạo.

Vương Đạo ghi hận trong lòng.

Sau này Vương Đôn lên nắm quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng, thế là Bá Nhân bị giết.

Sau đó Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân, mới bừng tỉnh hiểu ra và thốt lên: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.

Trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này."
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 43 - 44 Nhân thú kia, ngươi đừng chạy!


Edit: Linhlady 🍀

Chương 43:Đoàn Tử mặt đơ nhìn kí chủ đang chọc chọc bụng mình, nghiêm túc hỏi: "Ký chủ, bụng tôi có vấn đề gì sao?"

Mạc Vân Quả thu tay lại, làm như không có việc gì nói: "Không có."

Đoàn Tử cũng không so đo tiểu tiết, sau đó quay về chủ đề chính: "Nhiệm vụ lần này tuy rằng hoàn thành chẳng ra gì, nhưng cũng may xác xuất lưu trữ không tồi, cô lại mới lên cấp hai, cho nên không có trừng phạt."

"Ồ."

Mạc Vân Quả lãnh lãnh đạm đạm trả lời dường như không quá quan tâm.Đoàn Tử lại tiếp tục nói: "Kí chủ cô có muốn tới vị diện tiếp theo luôn không?"

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn Đoàn Tử, giống như mới nhớ ra cái gì đó: "Tôi đã có thể che chắn âm thanh lại chưa?"

"Có thể.

Những âm thanh đó sẽ chuyển thành dạng chữ viết hiện lên trước mặt kí chủ, khi muốn cô có thể xem.

Nhưng nếu phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện người xem cấp bậc thần hào, cô sẽ không được phép che chắn âm thanh của hắn, hơn nữa còn phải vì hắn mà phục vụ."

Đoàn Tử nghiêm túc nói về những việc cần chú ý phát sóng trực tiếp.Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Đoàn Tử, tiếp tục hỏi: "Cái gì gọi là vì hắn phục vụ?"

"Đó là khi ở một vị diện bất kì, thần hào muốn cô làm một việc gì đó, cô phải thực hiện.

Lấy yêu cầu của thần hào làm mệnh lệnh, đó cũng là nhiệm vụ của cô ở vị diện đó."

Mạc Vân Quả:......"

Nhưng kí chủ cô cũng yêu tâm đi, bởi vì từ lúc mở hệ thống phát sóng cho đến bây giờ, xác suất thần hào xuất hiện không đủ một phần vạn.

Bằng vào phòng phát sóng này của cô còn không đủ lực hấp dẫn thần hào đâu."

Mạc Vân Quả:......

Đột nhiên cảm thấy rất ngứa tay, muốn tóm Đoàn Tử luôn tỏ ra nghiêm túc này tẩn một trận làm sao đây.Đoàn Tử một chút cũng không có tự giác được nguy hiểm, tiếp tục hỏi: "Như vậy thì kí chủ, cô đã sẵn sàng tiến vào vị diện tiếp theo để chuẩn bị phát sóng trực tiếp chưa?"

"Ừ."

Mạc Vân Quả nhàn nhạt trả lời một câu."

Tốt, chuẩn bị truyền tống, phát sóng trực tiếp chuẩn bị mở ra."

Theo một tiếng Đoàn Tử này, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cả người hôn mê bất tỉnh.Lúc này, ở đại lục Thiên Khải, một con báo màu bạc ưu nhã "Bước chậm" trong rừng sâu, hôm nay là một ngày đẹp trời, hắn đi dạo xung quanh xem có gì có thể săn được không.Đang lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, loáng thoáng thấy phía trước có một bóng người, đó là......

Giống cái?

Trong lòng Ngải Sâm giật mình, vội vàng chạy theo.Lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại, thấy một đầu báo phóng đại trước mặt mình.Mạc Vân Quả nâng tay lên dồn lực ra một đòn, sau đó con báo......

Liền bay ra ngoài!Ngải Sâm: %%% nắm thảo!

Giống cái này ở đâu ra!

Lại có thể bạo lực như vậy!Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp vừa vặn mở ra."

Hu hu hu......

Tiểu Quả Quả cầu an ủi, ta mới từ một cái phòng phát sóng trực tiếp bán rau lại đây, cái vị chủ kênh kia ở đó đột nhiên ăn mặc mát mẻ!

Ta muốn rửa đôi mắt!"

Lầu trên, thật có duyên!

Ta cũng vừa từ nơi đó lại đây!"

"Ha ha!

Vậy các ngươi thật đúng là có nhãn phúc!"

"Ta tình nguyện không cần, Hu hu hu......

Nhu cầu cấp bách hiện giờ của ta là tìm tiểu Quả Quả thanh tẩy đôi mắt của mình."

"Nói vậy mới nhớ, lần này tiểu Quả Quả sẽ ở cái vị diện gì đây?"

"Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy sao!

Tiểu Quả Quả đánh bay một con báo trong vòng một nốt nhạc!"

"Tiểu Quả Quả quả nhiên uy vũ khí phách!"

"Tiểu Quả Quả làm tốt lắm!"

"Đột nhiên cảm thấy chủ kênh bá khí trắc lậu, uy vũ dị thường, khiến người mới như ta run bần bật......"

"Người mới không sợ, mau tới nằm trong ngực chú!"............

Chương 44:Lúc này, Mạc Vân Quả thật sự không còn nghe thấy những tạp âm của phòng phát sóng nữa, bởi vì tất cả những lời nói đó đều hiện ra trước mắt cô, cô muốn bỏ qua cũng không được.Đây là quyền hạn của cấp hai sao?

Mạc Vân Quả tỏ vẻ cô thật sự muốn tóm Đoàn Tử sau đó tẩn một trận.Đương nhiên, ý nghĩ như vậy trước mắt không cách nào thực hiện được.Bởi vì lúc này trước mặt cô là một con báo màu bạc, tuy rằng nó đang tê liệt nằm dưới đất, nhưng vẫn có tính nguy hiểm cao.Mạc Vân Quả sâu sắc cảm thấy, việc cấp bách bây giờ cần làm là...chạy trốn!Cô tay không tấc sắt, cho dù thật sự giết được con báo này thì cũng không nói trước được nơi này còn động vật nào nguy hiểm hơn không.Mạc Vân Quả biết, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, bởi vì trước kia, cô chưa từng thấy con báo nào có lông màu bạc cả!Ngải Sâm nhìn *** sắc mặt lạnh tanh trước mắt, khóc không ra nước mắt.Trong nhiều năm thú sinh như vậy, hắn chưa từng gặp giống cái nào hung hãn đến vậy!Hắn tuy rằng muốn chạy trốn, nhưng tưởng tượng đến sự trân quý của giống cái, hắn lại nhịn xuống.Hắn bước đi thật ưu nhã nhưng thật ra đang thấp thỏm, từng bước lại gần Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả xoay người, sau đó lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn con báo.Ngải Sâm nhìn động tác của giống cái, cạn lời giật giật khóe miệng.Giống cái này đang sợ nó sao?

Cái giống cái mà một cước đạp hắn nằm rạp đất giờ lại đang sợ hắn sao!

Ha hả......

Thế giới này thật là càng ngày càng kỳ quái!Mạc Vân Quả nhìn biểu tình nhân tính hóa trên mặt con báo, trong lòng xẹt qua một tia nghi ngờ, nơi này rốt cuộc là nơi nào, con báo vậy mà có suy nghĩ?Đang lúc cả hai đang ngầm giằng co, hệ thống đột nhiên giao nhiệm vụ: Trợ giúp Ngải Sâm trở thành tộc trưởng!Theo nhiệm vụ giao ra, bối cảnh thế giới này toàn bộ ùa vào đầu Mạc Vân Quả, đồng thời cũng bao gồm thân phận của con báo trước mắt này.Mạc Vân Quả tiếp thu hoàn chỉnh tư liệu, cô cũng không còn sợ con báo này nữa, dù sao Ngải Sâm chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô.Ngay từ đầu sợ nó, cũng đơn giản nghĩ là nếu lưỡng bại câu thương, chỉ có thể để cho người khác ngư ông đắc lợi.Mạc Vân Quả cũng biết đây là thế giới thú nhân, thế giới này làm cô rất hứng thú, đây là một thế giới hoàn toàn mới, rất có tính khiêu chiến với cô!Mạc Vân Quả bước về phía trước một bước, Ngải Sâm lại lui một bước.Nắm thảo!

Giống cái này lại muốn làm gì!Ngải Sâm cảm thấy hôm nay hắn không nên ra tới, đúng ra là không nên đơn độc một mình ra đây.Tuy rằng Ngải Sâm là một thú nhân, nhưng hắn lại là có một khuyết điểm chí mạng, đó là "Nhát gan"!Nếu không phải hôm nay trong bộ lạc thú nhân đều đến một nơi rất xa để săn thú, mà hắn lại nhát gan, bộ lạc quy định thú nhân nhất định phải ra ngoài săn thú, hắn cũng sẽ không một mình một thú ra đây.Huống chi, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm, căn bản không có bất luận nguy hiểm gì.Mạc Vân Quả không biết cái nhược điểm này của Ngải Sâm, cô chỉ thấy con báo đột nhiên lùi về sau, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.Cô rất đáng sợ sao?

Vậy mà nó lại sợ mình!

Thú nhân ở thế giới này đều nhát gan như vậy?Bởi vì sau này sẽ có quan hệ với Ngải Sâm, Mạc Vân Quả trực tiếp đặt cho thú nhân này danh hiệu nhát gan, thế cho nên sau khi xảy ra không ít chuyện dở khóc dở cười, khiến Mạc Vân Quả thật xấu hổ.Nói trở lại chuyện chính, Ngải Sâm đang có ý muốn quay đầu chạy trốn, nhưng nghĩ đến đây là giống cái!

Giống cái trân quý!

Cho dù cô ấy cường hãn như thế nào, cũng vẫn là giống cái á!Từ nhỏ đã bị rót đầy tư tưởng "Phải bảo vệ quý trọng giống cái" cho nên Ngải Sâm vẫn lựa chọn "Dũng cảm tiến tới", tuy rằng dũng cảm là vậy nhưng hắn cũng chỉ bước một bước nho nhỏ mà thôi......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 45


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả ngược lại rất dũng cảm, cô đi thật nhanh về phía trước, sau đó nhìn chằm chằm Ngải Sâm."

Biến thành người."

Mạc Vân Quả nói với Ngải Sâm, tuy rằng Mạc Vân Quả nói bằng tiếng Trung, nhưng nhờ sự trợ giúp của hệ thống, Ngải Sâm vẫn hiểu được cô nói gì.Ngải Sâm làm theo lời giống cái biến thành người, sau đó chân tay luống cuống nhìn Mạc Vân Quả.Biến thành hình người Ngải Sâm trần như nhộng, hạ thân trần truồng nhộn nhạo.Mạc Vân Quả trực tiếp nhìn người kia, còn chưa chờ cô có phản ứng gì, trước mặt đã hiện ra một đống spam nói chuyện phím.

"Nắm thảo!

Ta mới trườn lại đây đã thấy cảnh cay mắt như thế này rồi!"

"Cay mắt sao?

Ta cảm thấy vô cùng đáng yêu a ha ha ha ha!"

"Cảm thấy đáng yêu +1, xem bộ dáng của con báo nhỏ kìa, ha ha ha!"

"Đáng yêu sao?

Ha ha ha!

Ta cảm thấy là hung hạn mới đúng á!

Chờ đến nó hắc hắc hắc......"

"Ô ô ô......

Lầu trên bẻ lái nhanh quá !"

"Khụ khụ......

Ta thì lại thấy, dáng người người đàn ông này thật tốt, nếu không phải hắn đang không ngừng lùi về sau thì......"............Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm đang không ngừng lùi ra sau, cô tỏ vẻ cô thật sự một chút cũng không đáng sợ, nhiều lắm thì bản thân muốn giải phẫu hắn ra mà thôi, đương nhiên, nếu hắn là mục tiêu nhiệm vụ của mình, cô không đời nào làm thế.Ngải Sâm luôn cảm thấy giống cái này thật đáng sợ, ánh mắt lại càng đáng sợ hơn."

Cái kia, tiểu giống cái ngươi tên là gì?"

"Mạc Vân Quả."

"À, à" Ngải Sâm nói xong câu đó lúc sau cũng không biết nên nói những gì, vẫn là Mạc Vân Quả chủ động khơi mào đề tài, tuy rằng cô cũng không biết giao lưu với người khác như thế nào."

Mang tôi đến bộ lạc của anh."

Ngải Sâm:......

Sao lại có dự cảm giống cái này sẽ lật tung bộ lạc của hắn lên nhỉ.Nhưng Ngải Sâm vẫn lựa chọn đem Mạc Vân Quả mang về bộ lạc, dù sao bộ lạc cũng thiếu rất nhiều giống cái!Nếu hắn mang được giống cái này về, có khi nào bộ lạc sẽ sắp xếp cho hắn một giống cái khác không?Đến nỗi vì sao lại không muốn Mạc Vân Quả, một cước kia thật đã đánh sâu vào tâm lý của hắn.Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm lý của Ngải Sâm xoay vòng vòng bao nhiêu lần, cái cô quan tâm chính là hoàn thành được nhiệm vụ.Cứ như vậy, Ngải Sâm đem Mạc Vân Quả mang về bộ lạc, đây là một bộ lạc nhỏ, cộng tất cả già trẻ lớn bé cũng không quá một trăm người, so với những bộ lạc có hàng ngàn hàng vạn dân cư mà nói thì quả thật không đáng nhắc đến.Các lão nhân còn lưu lại ở bộ lạc vừa thấy Ngãi Sâm mang một giống cái về, mà còn là một giống cái xinh đẹp, bọn họ hận không thể quỳ xuống chúc mừng.Mạc Vân Quả thấy vẻ kích động của các lão nhân thì không cách nào hiểu được, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.Nhưng cô có lạnh nhạt bao nhiêu thì cũng không ngăn được nhiệt tình của mọi người ở đây.Trông cái bộ lạc này, phần lớn là các lão nhân hoặc là trẻ con, giống cái chiếm số lượng rất ít, còn lại là thú nhân.Những thú nhân kia ra ngoài săn thú cũng chỉ vì muốn chăm lo cho những người này mà thôi, những thú nhân ở đây cũng chỉ hy vọng cuộc sống ấm no, mà cái yêu cầu nhỏ nhoi ấy, cũng là hy vọng xa vời.Mạc Vân Quả tuy rằng đã tiếp nhận toàn bộ tư liệu của thế giới thú nhân, nhưng đối mặt với thực tế, cô chẳng có chút ấn tượng gì.Sau khi đã đi vào trong bộ lạc, Mạc Vân Quả nhìn đám người lớn lớn bé bé, khuôn mặt không có biểu cảm gì thay đổi.Ngải Sâm lén nhìn Mạc Vân Quả, thấy cô như vậy ở trong lòng âm thầm nghĩ, giống cái này không phải muốn tẩn bọn họ một trận chứ......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 46


Edit: Linhlady 🍀

Bởi vì Ngải Sâm là người đem Mạc Vân Quả về bộ lạc, dựa theo quy định trong bộ lạc, Ngải Sâm là người đầu tiên có quyền theo đuổi giống cái này.Mà cô gái này đương nhiên sẽ ở nhà Ngải Sâm, dĩ nhiên Mạc Vân Quả không buông tha cơ hội tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.Ngải Sâm tuy rằng sợ Mạc Vân Quả, nhưng nghĩ đến đại ca nhà mình cũng là một thú nhân, hơn nữa còn chưa có giống cái, hắn nghĩ nghĩ một chút sau vẫn quyết định mang Mạc Vân Quả về.Bằng độ cường hãn của đại ca nhà mình, hẳn có thể chế trụ giống cái này đi......

Hẳn là có thể đi?

Ngải Sâm có chút không xác định nghĩ như vậy.Trở lại sơn động, cái đầu tiên Mạc Vân Quả ghét bỏ là không khí ở đây, đầu tiên là hương vị hủ bại, sau đó là mùi bùn đất cộng với đủ loại mùi hỗn tạp không biết tên, quả thực có thể huân chết một con voi!Cũng may, người trong phòng phát sóng trực tiếp không ngửi được mùi này, nếu không cô khẳng định bọn họ sẽ chạy trối chết.Ngải Sâm dường như quen với mùi này, hắn đẩy ra một đống không biết là thứ gì, ngượng ngùng xoa xoa tay nhìn Mạc Vân Quả."

Cái kia, cô ngồi đi......"

Ngải Sâm thật cẩn thận nhìn Mạc Vân Quả, sợ cô một chút không vui sẽ tẩn mình một trận.Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm đang phát run, bên ngoài vẫn là khuôn mặt liệt, nhưng trong đầu lại âm thầm hỏi phòng phát sóng."

Tôi có đáng sợ như vậy sao?"

Phòng phát sóng lại được dịp trợ giúp Mạc Vân Quả, người người chen nhau nói chuyện."

Không đáng sợ không đáng sợ!

Tiểu Quả Quả rất đáng yêu""Đúng vậy đúng vậy!

Xuẩn manh, xuẩn manh!"

"Ha ha!

Gia hỏa kia thật sự là quá nhát gan, tiểu Quả Quả không cần nhìn mình hắn, nhìn ta nhìn ta!"

"Lầu trên mắt bị mù sao, rõ ràng chủ kênh không thèm nhìn ngươi."

"Không cần nói thẳng như thế chứ, hu hu hu......"

"Haiz, không lẽ thú nhân ở thế giới này đều nhát gan vậy sao?"

"Ta cảm thấy không có khả năng đó đâu?

Thú nhân chỗ chúng ta rất hung hãn nha!"

"Ta cảm thấy không nhất định là thế, vẫn nên tiếp tục theo dõi đi."............Mạc Vân Quả nhìn thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, cô cũng đâu có ngốc mà đến nỗi không biết manh là gì!

Mà manh gì đó, ha hả......Lúc này nội tâm của Ngải Sâm sắp hỏng mất, giống cái không phải là ôn nhu hào phóng sao?

Vì sao giống cái trước mặt này lại lạnh lẽo như vậy!Tại sao đại ca còn chưa về, khóc chít chít!

Hắn sẽ bị giống cái này hù chết hu hu hu......Nếu để cho Mạc Vân Quả biết suy nghĩ của Ngải Sâm lúc này, nhất định sẽ săn ống tay áo đánh hắn một trận.Làm một thú nhân, phải đặt lên vai trách nhiệm "Bảo vệ quốc gia" !Ở lúc hai người đang ngầm giằng co với nhau, một tiếng "ục ục" vang lên đánh vỡ yên lặng.Mà âm thanh đó lại phát ra từ bụng Mạc Vân Quả......"

Phốc, tiểu Quả Quả......"

"Ha ha ha!

Tự nhiên lại thấy đáng yêu!"

"Khụ khụ......Cái kia, các ngươi nhìn vẻ mặt của thú nhân kia xem!"............Lúc này Ngải Sâm lâm vào thế khó xử, theo lý thuyết hắn hẳn là phải chuẩn bị đồ ăn cho giống cái, nhưng mấu chốt ở chỗ, nhà không có gì ăn hết!Giống cái này sẽ không vì đói bụng mà ăn mình chứ?

Ngải Sâm không dấu vết lùi về phía sau vài bước, nhìn thoáng qua cửa hang, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Ngải Sâm, trực tiếp mở miệng hỏi: "Có gì ăn không?

Tôi đói bụng."

Ngải Sâm càng thêm khó xử, hắn xoa xoa tay, có chút bất đắc dĩ nói: "Nơi này của chúng tôi chỉ ăn hai bữa sáng và tối, anh trai tôi lại chưa về, hay cô cứ từ từ chờ?"

Mạc Vân Quả:......

Hiện tại mới là giữa trưa!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 47


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả quan sát Ngải Sâm, thấy hắn như thế thì đã biết trưa nay mình không có đồ ăn rồi.Đối với tình huống này, Mạc Vân Quả tỏ vẻ, thịt báo có lẽ ăn cũng ngon?Cũng không biết Ngải Sâm có phải đã nhận ra ý tưởng của Mạc Vân Quả hay không, mà trong lúc Mạc Vân Quả suy xét có muốn ăn hay không, liền thấy Ngải Sâm mang một loại trái cây không biết tên từ cách vách đưa cho cô.Mạc Vân Quả cầm quả nhỏ, xoa xoa, sau đó cắn một miếng, nước trái cây chảy ra, không là bắn ra ngoài.Mạc Vân Quả:......

Không thể tưởng được quả nhỏ nhìn như khô quắt này lại nhiều nước như thế.Ngải Sâm nhìn một màn này, muốn cười lại không dám cười.Không biết lý do gì, hắn lại rất sợ giống cái này nha!Mạc Vân Quả không có cảm giác gì lớn, ngược lại người trong phòng phát sóng lại bởi vì một màn này mà cười phun, sôi nổi bàn luận về trái cây nơi này!Sau khi Mạc Vân Quả ăn xong mấy quả nhỏ, có cảm giác chắc bụng, lúc này ánh mắt khi cô nhìn Ngải Sâm mới bớt phần nào lạnh lẽo.Cứ như vậy, hai người ngồi đối diện nhìn nhau đến phát ngốc, chờ đợi nhóm săn thú trở về.Hôm nay đội ngũ săn thú cũng về khá sớm, thời điểm mặt trời còn chưa xuống núi bọn họ đã trở về, hơn nữa còn mang rất nhiều con mồi.Chuyện này khiến người trong tộc rất vui mừng, dù sao cũng đang ở thú thế, có đồ ăn có nghĩa là sống sót, đồ ăn rất quan trọng.Đương nhiên khi Ngải Khắc trở về, đã loáng thoáng nghe được tin em trai mình mang về một giống cái......Ngải Khắc có chút nghi hoặc, với dáng vẻ kia của em trai, thật sự có thể mang về một giống cái sao?Ôm suy nghĩ như vậy Ngải Khắc tạm biệt mọi người, vội vội vàng vàng chạy về nhà.Chờ đến khi Ngải Khắc về đến nhà, đã thấy em trai nhà mình ngồi xổm một góc, sau đó lấy ánh mắt u oán nhìn giống cái ngồi trên giường đá......"

Khụ khụ......"

Ngải Khắc ho nhẹ một tiếng, thành công khiến cho hai người chú ý.Ngay từ đầu Mạc Vân Quả đã nhận ra sự tồn tại của Ngải Khắc, thời điểm Ngải Khắc chưa đi vào trong hang cô đã nhận ra rồi.Lúc Ngải Khắc cố tình ho nhẹ, ánh mắt Mạc Vân Quả di động theo động tác của Ngải Sâm nhìn về phía Ngải Khắc.Ngải Khắc thấy giống cái chuyển mắt về phía mình, khuôn mặt ngăm đen xuất hiện một tia đỏ ửng.Ngải Sâm:......

Anh, đừng để vẻ bề ngoài của cô ấy lừa!Đương nhiên, những lời này, Ngải Sâm chỉ có thể nói trong lòng mà thôi, nếu như thật sự dám nói ra......Ngải Sâm nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, ừ......

Hắn hẳn là không muốn biết cái hậu quả kia.Ngải Khắc nhìn thoáng dáng vẻ khổ sở của Ngải Sâm, một tay nắm cổ tay hắn, kéo hắn ra bên ngoài.Nhìn toàn bộ quá trình Mạc Vân Quả cùng nhóm quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp:......Không biết hai người ra ngoài nói chuyện gì, mà khi quay lại vệt hồng trên mặt Ngải Khắc càng rõ ràng hơn.Ngải Khắc đã biết Mạc Vân Quả là do Ngải Sâm "Nhặt" trở về, biểu hiện càng thêm thật cẩn thận."

Tiểu Mạc à......"

Lỗ tai Ngải Khắc đỏ lên, giống cái trước mặt rất tinh xảo, hắn càng nhìn càng thấy mỹ lệ.Mạc Vân Quả nghe thấy có người gọi tên mình, nghiêng đầu nhìn về phía Ngải Khắc."

Ừ?"

Ngải Khắc vừa nghe thấy giọng nói của Mạc Vân Quả, cảm giác cả người đều bay lên trời, ngay cả giọng nói cũng hay như vậy, làm sao đây!"

Cái đó...cái đó, cô muốn ăn thịt nướng phải không?

Tôi đi làm thịt nướng cho cô!"

Nói xong câu đó, Ngải Khắc lập tức chạy như bay.Chỉ còn lại có Ngải Sâm cùng Mạc Vân Quả hai mặt nhìn nhau......
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 48


Edit: Linhlady 🍀

"Vậy.....vậy tôi đi giúp anh trai!"

Nói xong câu đó, Ngải Sâm cũng chạy.Mạc Vân Quả:......"

Phốc!

Vì sao lại muốn chạy nha ?

Tiểu Quả Quả rất đáng yêu mà!"

"Ta đoán đại khái là bởi vì thẹn thùng?"

"Không không không, ta cảm thấy là bởi vì sợ hãi!"

"Các ngươi nói đều không đúng, rõ ràng là anh trai thẹn thùng, em trai sợ hãi!"

"Lầu trên nói chính xác!"

"Ha ha!

Ta có cảm giác vị diện này sẽ rất thú vị!"............Phòng phát sóng trực tiếp lại nói đủ các câu trêu đùa chọc cười, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy trước mắt cũng muốn hoa lên rồi, cũng may những người đó vừa chọc cười vừa xoát lễ vật.Tuy rằng lễ vật hiếm lạ cổ quái, nhưng có còn hơn không.Nói lên lễ vật, Mạc Vân Quả đột nhiên nghĩ tới cái phù mang đến vận đen còn chưa thử dùng đâu.Mạc Vân Quả từ trong không gian của hệ thống lấy ra một cái phù màu đen, nhìn chằm chằm vật trong tay, nghiên cứu xem nên dùng nó như thế nàoMà ở ngay lúc này, vừa lúc anh em Ngải Khắc trở về, Ngải Sâm nhìn vật kì lạ trong tay giống cái, tuy rằng hắn sợ cô, nhưng lòng hiếu kì lớn hơn, hắn chạy lại bên người Mạc Vân Quả.Sau đó hắn thập phần vui vẻ hỏi: "Đây là cái gì?"

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Ngải Sâm một cái, trầm mặc không lên tiếng, cần phù trong tay, cô không biết giải quyết nó như thế nào cho tốt.Nhìn bộ dáng của giống cái, Ngải Sâm càng thêm tò mò.Hắn trực tiếp cầm lấy phù vận đen vào trong tay, sau đó......Phù vận đen đã không thấy tăm hơi!Không thấy!Ngải Sâm cứng đờ xoay qua đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, đại ca, cứu mạng a!Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, trong lòng im lặng ghi nhớ, thì ra phù vật đen phải nắm trong tay.Toàn bộ thân thể Ngải Sâm đều cứng đờ, đồ vật kì quái kia vậy mà lại biến mất trong tay mình!Sớm biết rằng như vậy, hắn không ngu ngốc vì tò mò mà cầm lấy!Hu hu hu......

Giống cái sẽ không muốn đánh mình đi!Vận đen phù, danh như ý nghĩa, có thể mang đến vận đen.Mạc Vân Quả di di chân, sau này thú nhân này sẽ phi thường xui xẻo, ừ......

Cô muốn cách hắn xa một chút.Ngải Sâm không biết tất cả chuyện này, hắn chỉ thấy Mạc Vân Quả đột nhiên cách xa mình hơn, âm thầm cân nhắc cô có phải muốn phóng đại chiêu không.Hắn cứ như vậy cứng đờ nhìn Mạc Vân Quả, chờ đợi bị đánh.Thật ra hắn cũng muốn chạy, nhưng lại sợ hắn chọc giống cái mất hứng, mất hứng rồi sẽ bỏ đi, vậy hắn phải làm thế nào.Anh trai còn không có một giống cái nào, hắn không muốn anh trai cứ như vậy cô độc hết quãng đời còn lại.Tuy rằng Ngải Sâm rất nhát gan, nhưng hắn đối xử với anh trai mình tốt vô cùng.Đương nhiên, Ngải Khắc cũng toàn tâm quan tâm Ngải Sâm.Khi Ngải Khắc cầm khối thịt đen nhánh trở về chứng kiến một cảnh tượng như sau, nhìn đến là cảnh tượng em trai nhà mình ngây ngốc đứng ở nơi đó, mà giống cái kia lại co người nép sang một góc, hận không thể đem mình giấu đi.Phản ứng đầu tiên của Ngải Khắc chính là Ngải Sâm ức hiếp tiểu giống cái, hắn ta phát một cái lên đầu Ngải Sâm, trầm giọng nói: "Em lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi?"

Ngải Sâm đúng là khóc không ra nước mắt, hắn nhìn anh trai nhà mình, không biết nên nói như thế nào.Ngải Khắc nhìn dáng vẻ này của Ngải Sâm, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, ân cần nói: "Tiểu Quả à, đây là thịt tôi nướng, cô nếm thử xem."

Mạc Vân Quả nhìn thịt nướng trước mặt, đột nhiên có suy nghĩ hiện tại cô muốn rời khỏi cái thế giới này ngay lập tức.Ngải Sâm cũng biết mình làm sai, hắn muốn lại chỗ Mạc Vân Quả xin lỗi, khi chuẩn bị đến gần cô, không biết vấp phải cái gì.Sau đó hắn lập tức xô ngã Ngải Khắc, hàm răng cắn miếng thịt nướng, sau đó......Nha, lạnh quá!

Edit: Chương này xin tặng chị VnTrnh087, cảm ơn chị đã nhắc em chương thiếu.Mình đã gộp chương thiếu vào chương 44 mọi người lướt lên đọc lại nhé!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 49


Edit: Linhlady 🍀

"Phốc!

Ha ha ha ha!

Không được, ta buồn cười chết mất!

Ha ha ha ha!"

"Ha ha ha!

Ta đã lăn lộn trên mặt đất!"

"Lần đầu tiên trong cuộc đời ta nhìn thấy thịt nướng có thể làm gãy răng người, nha, không đúng, là thú nhân!

Ha ha ha ha ha!"

"Không được không được, ta không thể ngừng cười được nữa rồi, thú nhân này là con khỉ phái tới đậu bỉ* sao?" *Là ngôn ngữ mạng bên TQ, ý chỉ bỉ bựa, ngu ngơ."

Thịt nướng này này không biết cứng bao nhiêu nha!

May mắn Ngải Sâm thử độc trước, nếu như để tiểu Quả Quả ăn, kia......"

"Phốc, ta tự bổ não hình ảnh kia, đột nhiên thấy đáng yêu vô cùng!"

"Một đám lầu trên ha ha ha, chúng ta có thể hữu ái một chút hay không!

Đối với vị thú nhân xui xẻo này quần chúng phòng phát sóng không phải nên đồng tình sao!"

"Đồng tình?

Ta thật đồng tình hắn á!

Đường đường là một thú nhân cường hãn vậy mà bị một khối thịt nướng làm gãy răng, phốc, ha ha ha ha!"............Mạc Vân Quả:......

Có khi nào cô tới thế giới thú nhân giả rồi không.Ngải Khắc thấy một màn như vậy cũng sửng sốt, thịt mình nướng có cứng vậy sao?Hàm răng của thú nhân rất khỏe nha, nói gãy là gãy được sao?Mạc Vân Quả đoán rằng có lẽ phù vận đen đã phát huy tác dụng rồi, không biết thời gian là bao lâu.Mạc Vân Quả bất động thần sắc lại sau đó lui lui, một màn này bị Ngải Khắc xem ở trong mắt, trong lòng lại càng bất đắc dĩ."

Cái kia, tiểu Quả, cô tin tưởng tôi, bình thường tôi nướng thịt không như thế này đâu."

Ngải Khắc thề son sắt hướng Mạc Vân Quả bảo đảm, nhưng mà đổi lại chỉ là khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả.Lúc này Ngải Sâm khóc không ra nước mắt, sao mình lại lao lại đó, đau quá nha!Máu tươi không ngừng chảy ra, Ngải Khắc nhìn lúc sau, từ một góc lấy ra một ít thảo dược, sau đó bảo Ngải Sâm nhai, lập tức cầm máu."

Cảm ơn anh trai."

Ngải Sâm rất ngượng ngùng nói, hắn cũng chỉ biết chọc phiền toái.Trong lòng Ngải Khắc cũng không có ý trách cứ Ngải Sâm, hắn ta biết khi còn nhỏ sự kiện kia khiến em trai để lại bóng ma quá lớn, cho nên mới khiến cho hắn có tính cách nhát gan như vậy.Có đôi khi, Ngải Khắc suy nghĩ, nếu sau này mình không còn nữa, vậy em trai phải làm sao bây giờ?Ngải Khắc cũng nghĩ tới chuyện làm lá gan của Ngải Sâm lớn lên, ít nhất có thể một mình tự săn thú.Nhưng mà mỗi lần kế hoạch của hắn ta chuẩn bị đều thất bại, cho đến bây giờ, Ngải Sâm chỉ có thể loanh quanh ở ven rừng rậm.Lần này lại khiến hắn ta thật bất ngờ, Ngải Sâm lại có thể mang về một giống cái!Ngải Khắc cũng không hề lo lắng Mạc Vân Quả có tâm tư gì, bởi vì bộ tộc của bọn họ cái gì cũng không có.À, không đúng, có một số lượng lớn thú nhân lớn tuổi bệnh tàn......Thịt nướng đã rơi xuống đất, nhưng Ngải Khắc vẫn nhặt nó lên, lau đi tự mình ăn.Hắn ta đi tìm cho Mạc Vân Quả một ít trái cây, để cho cô lót dạ trước, hình như giống cái đều thích loại quả này.Đối với loại quả Ngải Khắc tìm về, Mạc Vân Quả cực kỳ vừa lòng, hương vị chua chua ngọt ngọt, cô rất thích.Còn Ngải Sâm, cũng tùy tiện ăn một chút thịt nướng.Rất nhanh trời cũng tối, buổi tối trong rừng rậm thật sự khủng bố.Mặc dù bây giờ đang ở trong bộ lạc, nhưng Mạc Vân Quả vẫn có thể nghe tiếng sói xa xa, còn có đủ loại âm thanh kì quái.Ngải Khắc cùng Ngải Sâm ngủ đến một mảnh thơm ngọt, Mạc Vân Quả lại là không hề buồn ngủ.Cô nằm ở trên giường đá, lập kế hoạch tương lai.Nhiệm vụ đương nhiên là quan trọng, nhưng làm cách nào để sống sót lại càng quan trọng hơn!Ở cái thế giới thú nhân này, làm cách nào để có thật nhiều đồ ăn, đây mới là việc trước mắt cô quan tâm.Xem ra, ngày mai cô phải ra ngoài xem có gì ăn được hay không thôi......-------
 
Back
Top Bottom