Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 29


Edit:Linhlady 🍀

Bạch Liên một chút cũng không ngại thái độ của Mạc Vân Quả, thấy cô khăng khăng đứng ở nơi đó, cũng chỉ hơi hơi mỉm cười, không hề khó xử cô."

Chị Mạc, cảm ơn chị."

Bạch Liên chân thành nói lời cảm ơn, nhưng ngược lại khiến Mạc Vân Quả có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên một giây tiếp theo nghe cô ấy nói: "Lần này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, em tin tưởng thế giới này vẫn cứ tốt đẹp.

Những anh cảnh sát đó nhất định biết con chó nhỏ đó bị bệnh nên mới mang nó đi tránh làm hại người khác."

Mạc Vân Quả:......

Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật, tốn công cô nói nửa ngày, cái gì cũng không có tác dụng!Vũ Trạch nghe được lời này, lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.Liên Nhi quả nhiên vẫn thiện lương giống như trước đây, tất cả không có gì thay đổi thật tốt.Vũ Trạch nghĩ vậy cao hứng xoa xoa đầu Bạch Liên, đầu Bạch Liên khẽ cọ cọ vào tay Vũ Trạch, mắt ngậm ý cười.Mạc Vân Quả:......

Đột nhiên không kịp phòng bị bị ăn một mồm cẩu lương!

Hây, không đúng, cô mới không thèm ăn cẩu lương.Nhiếp Thanh nhìn thân thể Mạc Vân Quả đột nhiên cứng đờ, tới gần, nắm tay cô."

Anh ở đây."

Bất kể em có làm gì, bất kể em có đi nơi nào, anh vẫn luôn ở đây.Mạc Vân Quả giãy giụa thoát khỏi tay Nhiếp Thanh, lui về phía sau vài bước.Trên người người đàn ông này luôn có thứ gì đó mà cô không cách nào hiểu được, cô biết, đó chính là tình yêu mà bọn họ nói, chỉ là thứ tình cảm này, cô nhận không nổi.Nhiệm vụ trong vòng một tuần, đã trôi qua hai ngày, chỉ còn có năm ngày, ngay cả khi nhiệm vụ này không hoàn thành được cô cũng có thể rời đi.Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua vẻ mặt cười đến hạnh phúc của Bạch Liên, ở trong lòng tính toán đối sách.Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp:"Nắm thảo!

Các ngươi có nhìn thấy không!

Người đàn ông kia dám khinh bạc tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Lầu trên!

Bốn con mắt của ta đều thấy được nha!

Nha!

Còn có!

Lầu trên, tiểu Quả Quả rõ ràng là của nhà ta!"

"Lầu trên vậy mà có tận bốn mắt?

666666""Hắc, lầu trên chắc còn không biết đi?

Ở tinh cầu này của chúng ta, bốn con mắt đã là gì còn có một trăm con mắt kìa!"

"Một trăm con mắt......

Nắm thảo!

Làm sao ra đường?"

"Ta tưởng tượng một chút, lông tơ đã dựng đứng cả lên!"

"Hằng ngày phải thổ lộ với tiểu Quả Quả moah moah ~ tiểu Quả Quả xem ta xem ta!"............Diệp Hiên bởi vì gần đây có việc, có một đoạn thời gian không kịp xem phát sóng trực tiếp, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ đến tiểu cô nương sắc mặt lạnh băng kia, luôn cảm giác rằng cô gái này rất thuận mắt mình.Hôm nay, hiếm khi hắn có thời gian nhàn rỗi, lập tức mở hệ thống phát sóng trực tiếp ra, vào kênh duy nhất mình theo dõi, sau đó dạo quanh khu bình luận.Chỉ là, người trong phòng phát sóng trực tiếp đang thảo luận cái quái quỷ gì vậy?!Một trăm con mắt?!

Nắm thảo!

Lại còn cái gì kia?Khóe miệng Diệp Hiên giật giật, thời điểm đang muốn hỏi, liền thấy có người giành trước một bước, nhưng mà......Lại có người trả lời vấn đề này.Đề tài trong phòng phát sóng trực tiếp luôn luôn đều là hoa hoè loè loẹt, thậm chí có đề tài xuyên lục địa, xuyên hành tinh,..Diệp Hiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ai, quả nhiên vẫn là tiểu Quả Quả đáng yêu nhất.Lần này, hắn đem ánh mắt dừng lại trên người tiểu Quả Quả, ai da uy, dáng vẻ nhíu mày kia, càng nhìn càng thấy đáng yêu!Tâm tình Diệp Hiên vui vẻ lập tức liền đáp thưởng một viên linh chi ngàn năm."

Người sử dụng Diệp Hiên đánh thưởng một viên linh chi ngàn năm!"

"Ai da uy!

Quên mất là nên đánh thưởng cho tiểu Quả Quả !

Xem ta đây!"

Người sử dụng con khỉ chi vương đánh thưởng hầu mao số căn!"

Trên lầu đánh thưởng cái ngoạn ý nhi* gì vậy?

Xem ta này!"

Người sử dụng bạch mao Đại vương đánh thưởng một đống bạch mao!Mạc Vân Quả:......

Đều đánh thưởng cái tình huống gì đây?

[1] ngoạn ý nhi (玩意儿): món đồ chơi, vật bài trí, sự vật thú vị.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 30


Edit: Linhlady 🍀

Thanh âm đánh thưởng trong phòng phát sóng liên tiếp vang lên, cuối cùng hòa tan buồn bực của Mạc Vân Quả đối với khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ trong tương lai.Cô luôn luôn không am hiểu cách giao tiếp với người khác, nếu có thể cô tình nguyện đối mặt với các dãy số liệu lạnh băng còn hơn.Mạc Vân Quả có chút thất thần, hình như từ thật lâu thật lâu, cô đã rất lâu rồi không tiếp xúc với người khác rồi?Nhiếp Thanh nhìn bộ dáng thất thần của Mạc Vân Quả, ánh mắt càng thêm ảm đạm hơn.Hắn có chút hâm mộ nhìn Bạch Liên cùng Vũ Trạch, nếu, hắn có thể cùng Quả Nhi giống như vậy thì tốt rồi ......Hiển nhiên, trước mắt loại chuyện này hắn không có cách nào thực hiện được.Vũ Trạch lo lắng Bạch Liên mới làm xong giải phẫu xong, thân thể không tốt, vì thế ôn nhu dỗ dành cô ấy một lúc sau, liền không khách khí đem Mạc Vân Quả đuổi đi ra ngoài, mỹ danh là muốn Bạch Liên nghỉ ngơi.Đương nhiên, chuyện chính là, bởi vì hắn ta muốn nhanh chóng về nhà hầm canh gà cho Bạch Liên uống.Nhiếp Thanh vốn dĩ sẽ mời Mạc Vân Quả được cùng nhau ăn cơm, lại bị Mạc Vân Quả uyển chuyển từ chối.Đêm dần dần sâu hơn, Mạc Vân Quả vẫn luôn không có rời khỏi bệnh viện, nhưng cô cũng không đi vào phòng của Bạch Liên.Bởi vì sau khi Vũ Trạch mang canh gà đến cho Bạch Liên uống, hắn ta cũng không rời khỏi đó.Mạc Vân Quả tuy rằng không thế nào giao lưu với người ta, nhưng cô cũng biết Vũ Trạch vô cùng chán ghét mình.Cho nên cô lựa chọn ở bên ngoài, tùy tiện ăn chút gì đó.Mạc Vân Quả ngồi ở dãy ghê dài ngoài hành lang, nhìn người đến người đi.Bệnh viện rất bận rộn, nơi tràn ngập đủ loại hỉ nộ ái ố, Mạc Vân Quả cứ như vậy trôi qua một đêm, cũng không chợp mắt chút nào.Bởi vì quy tắc bảo vệ chủ kênh, cho nên trừ phi là chủ kênh cố ý mở ra phát sóng trực tiếp, thì mỗi tối đến 12 giờ đêm, phòng phát sóng trực tiếp liền sẽ tự động đóng cửa, thẳng đến 7 giờ ngày hôm sau mới mở ra.Đương nhiên, cái này là chức năng của phòng phát sóng cấp một, chờ về sau cấp bậc cao hơn, chủ kênh có thể tùy ý đóng mở kênh bất cứ lúc nào.Đêm khuya, phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa.Trong đầu một mảnh an tĩnh, Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn từng người được đẩy vào phòng bệnh, ánh mắt sâu thẳm.Sáng sớm hôm sau, Vũ Trạch sớm tỉnh lại vì muốn mua bữa sáng cho Bạch Liên.Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Mạc Vân Quả ngồi đó, khuôn mặt không có biểu cảm gì.Trong mắt Vũ Trạch hiện lên một tia rối rắm, hắn có chút không rõ, vì sao cô gái này, lại chấp nhất với Liên Nhi như vậy, chẳng lẽ một người thiện lương cũng sai sao?Mạc Vân Quả vừa thấy Vũ Trạch bước ra, cô có chút cứng đờ vặn vẹo đầu, cả một đêm đều giữ nguyên một tư thế, thật sự cũng hơi mệt mỏi.Vũ Trạch thở dài một hơi, ngồi xuống bên người Mạc Vân Quả."

Mạc Vân Quả, tôi không hiểu, vì sao cô lại phải hùng hổ dọa người như vậy?"

Mạc Vân Quả muốn nói là bởi vì nhiệm vụ, nhưng lời nói đến bên miệng, làm cách nào cũng nói không nên lời.Lúc này cô cũng đoán được, hẳn là quyền hạn của phòng phát sóng trực tiếp.Mạc Vân Quả trầm mặc, trên mặt Vũ Trạch hiện lên một tia không kiên nhẫn, sau đó lại chuyển sang rối rắm."

Mạc Vân Quả, xem như tôi cầu xin cô, cô đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa được không?

Tôi sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, cho nên cô ấy không cần biết rõ thế giới này là như thế nào."

Cho dù Vũ Trạch thành tâm cầu xin như vậy, nhưng mà, Mạc Vân Quả một chút cũng không cảm kích.Bởi vì cô không hiểu, không cách nào hiểu được vì sao người đàn ông này có thể hạ mình cầu xin cô, rõ ràng là rất chán ghét cô, không phải sao?Nhưng bây giờ lại có thể làm như vậy?

Vì cô gái kia sao, vì xem như cô ấy là người của mình sao.Mạc Vân Quả trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu.Bởi vì nhiệm vụ này, là nhiệm vụ cưỡng chế, cho nên......

Không thể từ bỏ!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 31


Edit: Linhlady 🍀

Vũ Trạch nhìn Mạc Vân Quả, cô gái này vậy mà không biết tốt xấu, lập tức đen mặt.Hắn ta đứng lên, không nói chuyện bình thường được vậy thì uy hiếp đi: "Từ nay về sau, cô không được phép xuất hiện trước mặt Liên Nhi nữa, nếu không cho dù cô có là vị hôn thê của Nhiếp, tôi cũng có thể làm cho cô thân bại danh liệt !"

Khuôn mặt Vũ Trạch dữ tợn, vẻ ngoài tuấn tú cũng vì làm ra vẻ dữ tợn mà nhìn có phần âm ngoan.Mạc Vân Quả nhìn thẳng vào đôi mắt Vũ Trạch, lắc lắc đầu."

Ai da, tiểu Quả Quả của ta ~ sao ngươi có thể dùng bộ dạng manh manh ngốc nghếch như thế để nhìn thẳng người ta chứ?"

"Biểu tình này của Tiểu Quả Quả quả thật là đẹp đến ngây người!"

"Hằng ngày phải thổ lộ tiểu với Quả Quả, moah moah ~""Tiểu Quả Quả, mau!

Dìm chết người này!

Tên này vậy mà dám uy hiếp ngươi!"

"Đồng ý với lầu trên, người này vậy mà dám uy hiếp tiểu Quả Quả nhà ta, hừ!

Không vui!"

"Trên lầu, đừng cho là ta không biết ngươi đang cười trộm!"

"Khụ khụ......

Bị phát hiện!

Hắc hắc hắc!

Phản ứng của tiểu Quả Quả khi bị uy hiếp thật rất manh!"............Mạc Vân Quả: Nhóm người trong phòng phát sóng này thật biết tưởng tượng.Nếu để khán giả biết được suy nghĩ của Mạc Vân Quả là như vậy, nhất định họ sẽ tức đến đấm ngực dậm chân, có phép tắc thời không làm chứng, họ chỉ là thấy tiểu Quả Quả rất đáng yêu mà thôi!Vũ Trạch thất Mạc Vân Quả chỉ lẳng lặng nhìn mình cũng không nói lời nào, lập tức thấy khó thở, sao bây giờ hắn ta lại cảm thấy, không cách nào nói đạo lý được với Mạc Vân Quả vậy?Cứ im lặng như vậy mà nhìn hắn ta, cũng không phát biểu bất kì ý kiến gì, hiển nhiên, Vũ Trạch theo bản năng xem nhẹ động tác lắc đầu của Mạc Vân Quả."

Hừ, tùy cô, tôi đi mua bữa sáng!"

Vũ Trạch nói xong lời này trực tiếp đi thẳng.Mạc Vân Quả nhìn bóng dáng Vũ Trạch biến mất, lại nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt kia.Cô đứng dậy, gõ gõ cửa.Bên trong truyền ra một loạt âm thanh, sau đó là giọng nói còn ngái ngủ của Bạch Liên vang lên."

Mời vào."

Mạc Vân Quả đẩy cửa đi vào, thấy Bạch Liên đang ngồi trên giường dụi mắt.Bạch Liên vừa thấy là cô đến, hơi hơi mỉm cười, trong mắt hiện lên tia kinh hỉ."

Chị Mạc, lại đây ngồi."

Mạc Vân Quả đi qua, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô ấy.Bạch Liên cũng nhìn lại cô, một chút trốn tránh hoặc là thẹn thùng đều không có."

Chị Mạc có chuyện gì sao?"

Cuối cùng, vẫn là Bạch Liên mở miệng trước.Mạc Vân Quả thành thật gật gật đầu, rồi lại không biết nên nói cái gì.Bạch Liên bật cười, giống như bị bộ dáng bây giờ của Mạc Vân Quả chọc cho vui vẻ."

Chị Mạc, em đột nhiên cảm thấy chị thật đáng yêu."

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn Bạch Liên, thật sự không hiểu được câu cô ấy vừa mới nói.Rõ ràng mọi người đều nói cô lạnh nhạt, thậm chí là tĩnh mịch......Bạch Liên ngồi thẳng thân mình, dựa vào trên giường bệnh."

Chị Mạc, em và anh Trạch dự định cuối tuần này sẽ kết hôn."

Kết hôn?

Mạc Vân Quả kinh ngạc nhìn Bạch Liên, trong kịch tình cũng không có đoạn này mà.Bạch Liên giống như nhận ra Mạc Vân Quả kinh ngạc, mở miệng giải thích nói: "Anh Trạch nói sợ em bị người khác lừa mất, cho nên vẫn nên trói em lại thì hơn, hì hì, chị Mạc, chị nói, anh Trạch có phải đặc biệt ngốc hay không?"

Mạc Vân Quả nhớ lại vẻ hung ác của Vũ Trạch, lắc lắc đầu, người đàn ông kia một chút cũng không ngốc đâu.Bạch Liên lại không thấy Mạc Vân Quả lắc đầu, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc."

Thật tốt đâu, cuối cùng em có thể bên cạnh anh Trạch mãi mãi......"

Mạc Vân Quả:......

Xin lỗi, không hiểu được cảm tình của các ngươi.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 32


Edit: Linhlady 🍀

"Chị Mạc, nếu không cuối tuần này chị cùng anh Nhiếp cũng kết hôn đi?

Nếu như vậy chúng ta có thể cử hành hôn lễ cùng nhau."

Bạch Liên vui vẻ đề nghị.Mạc Vân Quả:......

Cũng không muốn kết hôn.Lúc này, Nhiếp Thanh vừa vặn đẩy cửa vào nghe được những lời này, hắn tự nhiên là vui vẻ đi tới bên người Mạc Vân Quả nói: "Tốt tốt, anh dĩ nhiên là nguyện ý."

Mạc Vân Quả lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhiếp Thanh, Nhiếp Thanh rụt rụt thân mình, Quả Nhi thật là càng ngày càng lạnh, nhưng hắn vẫn rất yêu cô làm sao đây!Bạch Liên nghe được lời này, lập tức kéo tay Mạc Vân Quả lại nói: "Chị Mạc, quyết định như vậy nha?

Ha ha ~ hôm nay thật vui vẻ."

Mạc Vân Quả vốn dĩ muốn phản bác, rồi lại phát hiện bản thân lại không tìm được lý do gì để từ chối.Hết một tuần cô cũng không còn ở trong thân thể này nữa, xem bộ dáng của nguyên chủ chắc cũng thích người đàn ông này đi?Nguyên chủ:......

Ta hoài nghi ngươi có một bộ não giả.Cứ như vậy, hôn lễ của hai người tùy tiện mà định ra.Nhiếp Thanh thấy Mạc Vân Quả không có phản bác, vui vẻ đến nỗi không kiềm chế được.Vội vàng gọi điện thoại thông báo cho bạn bè người thân tin tức tốt này, đương nhiên, hắn nghĩ thầm phải cho Mạc Vân Quả một hôn lễ tốt nhất, lập tức cảm thấy thời gian không đủ.Vận dụng tất cả mọi người, nhanh chóng đi sắp xếp.Tới khi Vũ Trạch mang đồ ăn trở về, đã thấy Nhiếp Thanh vẻ mặt vô thố gọi điện thoại, cả người không biết là hưng phấn hay là sợ hãi run rẩy.Nhưng nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt kia, chắc là hưng phấn đến run rẫy đi?"

Anh Trạch ~ anh Nhiếp cùng chị Mạc sẽ kết hôn cùng ngày với chúng ta nha!"

Bạch Liên vừa thấy Vũ Trạch trở về liền gấp không chờ nổi chia sẻ tin tức này với hắn ta.Vũ Trạch để hộp cháo trong tay xuống, kỳ quái nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả.Cô gái này không phải không thích Nhiếp Thanh sao?

Làm sao lại đồng ý kết hôn rồi?Mạc Vân Quả tiếp thu ánh mắt của Vũ Trạch, ngồi thẳng ưỡn ngực, mặt hơi ngẩng, một bộ dáng "Cao ngạo" .Đương nhiên, đó là trong suy nghĩ của cô mà thôi, trên thực tế......"

Oa oa oa!

Tiểu Quả Quả đây là tỏ ra ngạo kiều sao?"

"Phốc, mạc danh cảm thấy tiểu Quả Quả càng ngày càng manh."

"Ha ha!

Lầu trên nói chính xác!"

"Ta hiện tại có thể khẳng định con người tiểu Quả Quả!

Đó chính là nội tâm nhuyễn manh bề ngoài lạnh băng, một cô gái ngốc nghếch!"

"Ta biết có một từ có thể khái quát tiểu Quả Quả, đó chính là thiên nhiên ngốc!"............Bị gọi là thiên nhiên ngốc - Mạc Vân Quả:......

Ta rõ ràng là thiên tài có chỉ số thông minh cao!

Thiên nhiên ngốc gì đó, mới không phải là mình đâu!Thôi được rồi, cho là Mạc Vân Quả bản tính ngạo kiều đi.May mắn mọi người không biết suy nghĩ trong lòng của Mạc Vân Quả, nếu không lại tăng thêm không ít từ hình dung kì quái về cô đi.Các loại tranh luận trong phòng phát sóng trực tiếp bị Mạc Vân Quả xem nhẹ đi, dù sao nói cũng không phải lời gì hay......Vũ Trạch đút cho Bạch Liên ăn xong bữa sáng, sau đó bàn bạc chuyện hôn lễ với Nhiếp Thanh.Đương nhiên, khi Vũ Trạch đi cũng không quên gọi Mạc Vân Quả đi cùng, dù sao hắn ta không muốn Mạc Vân Quả ở riêng với Liên nhi.Mạc Vân Quả vốn dĩ không muốn rời đi, bất đắc dĩ bị Vũ Trạch nói ba hoa chích choè, tìm đủ các loại lý do để cô đi, cô thấy rất phiền, trực tiếp đi luôn.Ba ngày tiếp theo, Mạc Vân Quả gần như không có cơ hội đơn độc ở cùng Bạch Liên.Bởi vì Vũ Trạch cũng không muốn Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên có thời gian dây dưa, hơn nữa thân thể Bạch Liên vốn dĩ không tốt, đại bộ phận thời gian đều đang ngủ, cái này cũng làm cho Mạc Vân Quả không có cách nào nói chuyện với Bạch Liên.
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 33


Edit: Linhlady 🍀

Mắt thấy thời gian nhiệm vụ đã trôi qua năm ngày, sắc mặt Mạc Vân Quả cũng càng ngày càng không tốt.Bởi vì phát sóng trực tiếp là nơi không thiếu nhân tài, người trong phòng phát sóng cũng bỏ đi không ít, chỉ còn lại mấy chục fan trung thành đôi khi sẽ đánh thưởng cho Mạc Vân Quả.Trong số đó cũng có Diệp Hành vẫn luôn rất thích Mạc Vân Quả, hắn cả ngày đều nghĩ biện pháp muốn cho Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên có nhiều thời gian tiếp xúc, nhưng mà phương pháp đại đa số đều không đáng tin cậy.Ví dụ như đem Bạch Liên nhốt lại, sau đó trực tiếp nói chuyện.Lại ví dụ như, đem Vũ Trạch cùng Nhiếp Thanh nhốt lại, sau đó đi tìm Bạch Liên thoải mái tâm sự.Thật ra cái này cũng không trách Diệp Hành được, bởi vì ở vị diện của bọn hắn, cũng nhiều người lập nghiệp bằng con đường cướp bóc......Mạc Vân Quả cũng không đến mức hung tàn như vậy, nhưng theo thời gian của nhiệm vụ, cô bắt buộc phải suy tính đến khả năng nhốt Bạch Liên lại.Nhưng Mạc Vân Quả chưa kịp thực hiện kế hoạch này, Bạch Liên đã bị bắt cóc, đương nhiên, cùng bị bắt cóc còn có cô......Bạch Liên bị bắt cóc ở bệnh viện, còn cô, là bị bắt cóc trên đường đi đến bệnh viện......Tố chất thân thể của Mạc Vân Quả tốt hơn Bạch Liên nhiều, cho nên cô sớm đã tỉnh lại.Tên bắt cóc dùng loại đồ vật **** , có thể mê choáng mọi người.Mạc Vân Quả vừa tỉnh lại đã thấy mình ở trong căn phòng nhỏ cũ kĩ, thậm chí còn thấy mạng nhện giăng bốn phía......Bạch Liên đang dựa trên người cô, tuy rằng sắc mặt tái nhợt ơn bình thường, nhưng mà hô hấp đều đều, như vậy chắc là không có chuyện gì xảy ra.Mạc Vân Quả nhún vai, muốn đánh thức Bạch Liên."

Bạch Liên, tỉnh tỉnh."

Mạc Vân Quả đem thanh âm đè xuống rất thấp, cũng may thành công đánh thức Bạch Liên.Bạch Liên vừa tỉnh có chút mờ mịt nhìn Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả ý bảo cô ấy nhìn xung quanh.Bạch Liên lại nhìn quanh một chút, lập tức kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả."

Chị Mạc, chúng ta đây là......"

"Bị bắt cóc."

"Chị Mạc, bắt cóc......

Là cái gì?"

Mạc Vân Quả:......

Cái cô Bạch Liên này là ngốc tử đi?!Mạc Vân Quả không giải thích cho Bạch Liên bắt cóc là cái gì, cô cũng không có thời gian rãnh rỗi."

Chị Mạc, vì sao tay chúng ta đều bị trói lại?"

Bạch Liên ghé lại gần bên người Mạc Vân Quả, vừa cẩn thận vừa tò mò hỏi cô.Mạc Vân Quả không lộ dấu vết đem thân mình xích sang bên một chút, trả lời: "Bởi vì chúng ta bị bắt cóc, cho nên bị trói ."

Bạch Liên: Nói cũng đúng, nhưng cứ thấy có chỗ nào đó không đúng?Trong phòng phát sóng trực tiếp:"Phốc ha ha!

Tiểu Quả Quả trả lời như vậy, ta cho điểm tuyệt đối!"

"Ha ha, ta cho 82 điểm, dư lại 666 phương thức cho ngươi!"

"Cái kiểu giải thích này thật tuyệt!

Lần sau ta sẽ làm như vậy để giáo huấn đám nhãi ranh kia!"

"A!

Đã lâu không tới xem, không ngờ tiểu Quả Quả trước sau như một vẫn đáng yêu như vậy!"

Diệp Hành cũng nghe được câu trả lời của Mạc Vân Quả, hắn cười ha ha, làm người bên cạnh khó hiểu quay sang nhìn hắn."

Ha ha, tiểu Quả Quả, cơ hội đơn độc nói chuyện đến rồi nha!"

Những lời này thành công khiến cho Mạc Vân Quả chú ý, đúng vậy, bây giờ không phải là cơ hội tốt cho cô " Nói chuyện" hay sao?Mạc Vân Quả chậm rãi cọ lại bên người Bạch Liên, dần dần dịch lại cạnh cô ấy.Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả thình lình thay đổi động tác dịch lại gần mình thì vô cùng vui vẻ, cô ấy ngọt ngào cười nói: "Chị Mạc, Liên Nhi rất vui vẻ."

Mạc Vân Quả lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, cho nên cô vui vẻ thì nói với tôi làm gì?Bạch Liên: Tuy rằng chị Mạc lạnh lùng, nhưng chắc là do chị ấy thẹn thùng đi?

O(∩_∩)O~~
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 34


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết Bạch Liên suy nghĩ như thế nào, cô nhìn vẻ mặt vui vẻ của Bạch Liên, tuy rằng cảm thấy không thể hiểu được lý do, cô định nói ra nhưng nghĩ xong lại thu hồi.Lúc này, sau khi Mạc Vân Quả đã lại sát Bạch Liên, vô cùng nghiêm túc đứng đắn nhìn chằm chằm cô ấy, tuy nhiên hành động này trong mắt người khác lại rất ngốc nghếch đáng yêu!Bạch Liên nhìn Mạc Vân Quả mắt cũng không thèm chớp cứ như vậy nhìn mình, rõ ràng càng thêm vui vẻ."

Chị Mạc, chị không nháy mắt sao?"

Nói xong, đôi mắt Bạch Liên còn cố ý chớp vài cái.Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:......

Lại là một tên thiểu năng trí tuệ!Mạc Vân Quả trực tiếp bỏ qua vấn đề của Bạch Liên, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: "Cô không cần thiện lương như vậy."

Bạch Liên:......

Thiện lương là sai sao?

Không cách nào hiểu được mạch não của chị Mạc.Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:......

Hình như đây là tiểu Quả Quả giả.Bạch Liên chớp chớp đôi mắt nhìn Mạc Vân Quả, cô ấy cũng thành thật hỏi: "Vì sao?"

Mạc Vân Quả:......

Bởi vì nhiệm vụ.Đương nhiên những lời này cô không thể nói ra, cho nên......"

Bởi vì rất ngu ngốc."

Bạch Liên:......"

Tóm lại, cô không cần thánh mẫu như vậy."

Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát nói, dù sao chỉ cần nói với cô ấy, như vậy cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ đi?Bạch Liên dịch lại chỗ Mạc Vân Quả nhích bên này một chút, rồi lại nhích bên kia một chút, thẳng đến cả người hoàn toàn gần sát Mạc Vân Quả mới dừng động tác lại."

Chị Mạc, thánh mẫu là cái gì?"

Mạc Vân Quả nói thẳng ra định nghĩa mà hệ thống gửi cho cô, cái này là hệ thống gửi cho cô, bởi vì thật ra cô cũng không hiểu nó là gì.Nếu có người hỏi cô, TNT là cái gì, cô có thể nói ra một chuỗi dài, nhưng những thứ khác cô dường như không quan tâm.Bạch Liên nghe Mạc Vân Quả giải thích xong, cười càng thêm vui vẻ."

Chị Mạc, thì ra trong lòng chị em lại là người tốt như vậy!

Em thật là rất cao hứng!

Em vẫn luôn cho là chị rất ghét em đấy!"

Mạc Vân Quả: Luôn cảm thấy mạch não của Bạch Liên với mình không cùng một tần sóng.Bạch Liên cười đến vẻ mặt mày vui vẻ, vẻ mặt Mạc Vân Quả càng lạnh lẽo hơn, hai cô gái rúc vào với nhau, nhìn qua có vài phần quái dị, nhưng lại có một loại hài hòa nói không nên lời.Cái này làm cho bọn bắt cóc mở cửa ra hoàn toàn mộng bức, bọn họ không phải nên sợ hãi sao?Cười đến sáng lạn như vậy là cái quỷ gì?!

Bị bắt cóc mà có thể vui vẻ như vậy?!Cô gái bên cạnh chắc hẳn có phản ứng bình thường đi!

Bọn bắt cóc nghĩ như vậy, lại thấy Mạc Vân Quả lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn ta.Bọn bắt cóc:......

Tốt thôi, ngay cả cô gái này cũng không bình thường!"

Cười cười cười!

Cười cái gì!

Nghiêm túc lại cho lão tử!"

Bọn bắt cóc cầm súng trong tay vẻ mặt hung ác, nhưng một màn này lọt vào trong mắt Bạch Liên, càng thêm hưng phấn."

Vị đại ca này, các anh đang đóng phim sao?

Vậy tôi phải diễn như thế nào?"

Bạch Liên vui rạo rực nghĩ, anh Trạch cũng hay sắm vai nhân vật chơi với mình, cho nên, cái này chắc chắn là do anh ấy sắp xếp đi?A!

Mình thật chờ mong, không biết hôm nay anh Trạch sắm vai nhân vật gì đây!Mạc Vân Quả nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bạch Liên, như suy tư gì đó, xem ra Vũ Trạch thật sự bảo vệ Bạch Liên rất tốt.Bọn bắt cóc vẻ mặt mộng bức nhìn Bạch Liên, cho nên cô gái này, cô hưng phấn cái con khỉ a!

Ai TM muốn cùng cô chơi trò sắm vai nhân vật!Lão tử là bọn bắt cóc á bọn bắt cóc!

Không phải diễn viên!Bọn bắt cóc vẻ làm mặt hung hãn, chỉ thiếu nước chĩa súng về phía hai người.Nhưng mà vẻ mặt Bạch Liên càng hưng phấn, Mạc Vân Quả vẻ mặt lạnh băng.Bọn bắt cóc: Tại sao giống như bắt nhầm người vậy....
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 35


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên một chút cũng không có tự giác bị bắt cóc, một người chuyên tâm muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, mà một người khác lại cho rằng đây chỉ là trò chơi mà thôi.Bọn bắt cóc nhìn hai người này nửa ngày, quyết định cho các cô ít mặt mũi."

Tôi nói......"

Bọn bắt cóc hung thần ác sát mở miệng, liền thấy Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên đồng loạt nhìn hắn ta.Bọn bắt cóc lộ nhe hàm răng trắng tinh cười lên, cười đến dị thường ghê tởm."

Hắc hắc, hiện tại, gọi điện thoại cho Nhiếp tổng, nói cho bọn họ lão tử muốn ba ngàn vạn!

Có hiểu không!"

Bọn bắt cóc híp mắt, ảo tưởng biểu tình của hai cô gái kia, hẳn là khóc sướt mướt, hai mắt ngập nước tuyệt vọng cầu xin hắn ta.Nhưng mà trên thực tế, hơi thở quanh thân Mạc Vân Quả càng thêm lạnh.Ba ngàn vạn?

Tính mạng của cô chỉ đáng giá ba ngàn vạn sao?

Rõ ràng ở thế giới của mình, những người đó treo giải thưởng cô đều phải là ba trăm triệu!"

Quá tiện nghi!"

Bọn bắt cóc đang vui vẻ rạo rực ảo tưởng, đột nhiên nghe một câu như thế, có chút không phản ứng kịp, tưởng các cô chê nhiều lại nói: "Ha?

Cảm thấy nhiều?

Khó mà thấp hơn được!"

Bạch Liên vừa vặn nghe được Mạc Vân Quả nói như vậy, vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy!

Sao lại có ba ngàn vạn?"

Phải biết rằng tiền hoa hồng hằng năm của cô ấy cũng không ít nha.Bọn bắt cóc:......

Vạn ác, đúng là kẻ có tiền!"

Khụ khụ......

Các cô cảm thấy quá tiện nghi?

Vậy các cô cảm thấy bao nhiêu là được?"

Bọn bắt cóc nghĩ lại chắc cũng sẽ không vượt qua một trăm triệu đi?"

Ba trăm triệu."

Mạc Vân Quả thẳng thắn nói, cái giá này mới hợp với thân phận của cô.Bọn bắt cóc: Ánh mắt lấp lánh!

Ba trăm triệu á!

Thật nhiều tiền tiền!Người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn biểu hiện của Mạc Vân Quả lần lượt đỡ trán, đây vẫn là tiểu Quả Quả cao lãnh của bọn họ sao?

Loại cảm giác xuẩn manh kia sao họ lại cảm thấy quen thuộc như vậy?!Bạch Liên cân nhắc một chút, cũng cảm thấy con số ba trăm triệu này vô cùng hợp lý."

Chị Mạc nói rất đúng!"

Bạch Liên cười tủm tỉm nói, đôi mắt chớp chớp nhìn Mạc Vân Quả.Bọn bắt cóc lúc này nơi nào còn nghe được các cô nói cái gì tiếp theo,bây giờ trong đầu bọn hắn chỉ lặp đi lặp lại ba từ "Ba trăm triệu" "Ba trăm triệu"!Chỉ thấy hắn ta choáng váng lấy di động, sau đó gọi cho Vũ Trạch.Lúc này Vũ Trạch đang vô cùng nôn nóng, Liên Nhi của hắn không thấy đâu!

Đây chính là địa bàn của hắn!Sau khi tra xét tất cả cameras, Vũ Trạch có thể khẳng định Bạch Liên lại bị bắt cóc.Cũng phải nói, trước kia thật ra bạch Liên cũng đã từng bị bắt cóc rồi, nhưng bọn bắt cóc kia cũng chỉ nhốt cô ấy lại, cũng đối đãi khá tốt, cho nên hắn ta mới lừa cô ấy nói là sắm vai nhân vật trò chơi......Nhưng mà lần này, Vũ Trạch cắn răng, hắn ta tận mắt thấy bọn bắt cóc khốn kiếp kia trói tay cô ấy.Đáng chết!

Tên kia vậy mà dám chạm vào Liên Nhi của hắn ta!Vũ Trạch tức đến cả người đều run rẩy, tuy rằng quyền hạn ở đây của hắn rất lớn, nhưng muốn tìm một người trong thời gian ngắn cũng không phải là dể.Đang lúc hắn ta cùng Nhiếp Thanh hợp mưu chuẩn bị đem thành phố B lật tung lên thì nhận được điện thoại của bọn bắt cóc."

Alo."

Vũ Trạch ngữ khí âm trầm, hận không thể đem đối phương thiên đao vạn quả."

Alo, tôi là bọn bắt cóc, Bạch Liên cùng Mạc Vân Quả ở trong tay tôi, anh mang......Mang ba trăm triệu lại đây, tôi sẽ thả người."

"Được."

Vũ Trạch không chút do dự liền đồng ý.Bọn bắt cóc nghe thế, cảm giác toàn bộ thân mình đều lâng lâng, nha ~ đó chính là ba trăm triệu nha!Ha ha!

Cả đời hắn sẽ không phải lo chuyện ăn uống!

Ừm, đúng rồi !

Còn có đám anh em của hắn ta nữa!

Nhưng ít nhiều cũng nhờ hai cô gái này nha!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 36


Edit: Linhlady 🍀

Trong mắt bọn bắt cóc lóe sáng, nhìn Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên, trong lòng không ngừng cảm thán, dưới bầu trời này vậy mà có người ngu như vậy......Nếu để Mạc Vân Quả biết có người đánh giá cô ngu, nói chừng cô sẽ tử hình bọn bắt cóc ngay tại đây.Cũng may, bọn bắt cóc cũng không biết trình độ hung tàn của Mạc Vân Quả, cũng không đem lời trong lòng nói ra.Bạch Liên bị dây thừng trói có chút đau, da thịt cô ấy non mịn,ngay cả trước kia Vũ Trạch có chơi trò chơi sắm vai nhân vật cũng không trói cô ấy lại, nhiều lắm là nhốt cô ấy vào phòng tối thôi.Hơn nữa, phòng ở cũng không tồi tàn như thế này......Cổ tay Bạch Liên đã bắt đầu phiếm đỏ, cô nàng hồng hốc mắt bĩu môi nhìn Mạc Vân Quả."

Chị Mạc, tay của em đau."

Mạc Vân Quả cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của Bạch Liên, nơi đó đã chảy ra tơ máu, cô lại cúi đầu nhìn cổ tay của mình, nha, vẫn cứ trắng nõn như thường.Mạc Vân Quả: Lạnh nhạt.JPGBạch Liên thấy Mạc Vân Quả không để ý tới mình, cắn cắn môi, chị Mạc thật là nhanh thay đổi, lúc nãy rõ ràng rất thích mình mà, sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy?Bọn bắt cóc nghe được Bạch Liên nói như vậy, khinh thường nhìn cô ấy một cái, hiện tại đại tiểu thư, chính là mảnh mai như vậy, một chút cũng không giống hắn ta, da dày thịt béo, hừ!Bọn bắt cóc chép chép miệng, đi qua đi lại, bỗng nhiên hắn ta gõ đầu một cái."

Ai nha!

Hình như vừa rồi tôi quên nói địa chỉ?

Mình đúng là óc heo!"

"Ha ha ha!"

Bạch Liên nghe được lời này, lập tức liền cười hớn hở.Bọn bắt cóc tức giận trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Cô cười cái gì?" vậy mà dám cười nhạo bọn hắn.Cố tình Bạch Liên lại không nhìn ra vẻ tức giận của bọn hắn, người lại còn cười nói: "Lần đầu tiên tôi thấy có người tự nhận mình là óc heo."

Bọn bắt cóc thấy Bạch Liên dám châm chọc mình, tiến lên một cất bước, cả người liền đứng trước mặt Bạch Liên ."

Cô nói cái gì?"

"A!

Tôi không nói anh ngốc, tuy rằng heo heo rất ngốc, nhưng là heo heo thực đáng yêu!

A......

Không phải......"

Bạch Liên mặt trở nên ửng đỏ, đột nhiên im lặng không nói tiếp.Phản ứng này của Bạch Liên càng thêm kích thích bọn bắt cóc, phải biết rằng trước kia hắn ta thường xuyên bị mọi người cười nhạo là đại hán thô mãng, không có đầu óc, cái này cũng là chuyện tự ti ăn sâu trong lòng hắn.Cô gái này dám cười nhạo mình!

Hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến từng người từng người đã cười nhạo mình, những người đó đều mang gương mặt tươi cười kiêu ngạo, còn có những hành động vũ nhục.Bọn bắt cóc lập tức liền đỏ hốc mắt, ngực trên dưới phập phồng, hắn ta nửa cong eo, muốn ngay lập tức đi đánh Bạch Liên."

Được!

Đáng chết!

Những kẻ cười nhạo tao đều đáng chết!"

Giọng nói này không ngừng kêu gào trong lòng hắn, hắn ta dơ bàn tay to lên, ý định tát Bạch Liên một cái.Có thể nói, với kích thước của bàn tay này, một cái tát kia hạ xuống, mặt của Bạch Liên tuyệt đối sẽ sưng lên.Mắt thấy bàn tay càng ngày càng gần, vẻ mặt Bạch Liên thất thố, có chút phản ứng không kịp.Mà liền tại một khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, Mạc Vân Quả nâng người lên đạp vào chỗ yếu ớt nhất của tên kia.Tại khoảng khắc đó, người trong phòng phát sóng giống như nghe âm thanh trứng vỡ......Hắn ta lăn lộn trên mặt đất, hai mắt bốc hỏa nhìn Mạc Vân Quả, khóe mắt như muốn nứt ra."

Ngươi cố chống đỡ đi tôi phơi nắng một chút."

Nói xong, cô còn cố ý vặn vẹo thân mình, dịch người lại chỗ duy nhất trong căn phòng có ánh nắng chiếu xuống, đó là một khoảng nắng rất nhỏ, bởi vì trên nóc nhà có một viên ngói vỡ cho nên mới có nắng chiếu vào.Bọn bắt cóc: Mẹ.

Thiểu năng trí tuệ!

Ai TM quản cô có phơi nắng hay không!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 37


Edit: Linhlady 🍀

Hai người Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên thành công chọc giận bọn bắt cóc, chỉ thấy hắn ta tức giận cầm súng, để ở thái dương của Mạc Vân Quả."

Cô có tin một phát súng này của lão tử sẽ bắn chết cô!"

Với câu trần thuật này công với ngữ khí hung thần ác sát của hắn ta, đổi lại là người khác, chỉ sợ đều phải quỳ xuống xin tha.Nhưng mà Mạc Vân Quả chỉ là lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói : "Không tin."

Không tin ngươi có thể một phát súng mà có thể giết chết ta!

Mạc Vân Quả muốn biểu đạt chính là ý tứ này, nhưng mà tên bắt cóc kia tự lý giải thành Mạc Vân Quả không tin là hắn ta dám nổ súng, cái này quả thật là sỉ nhục hắn ta!Không thể không nói, đầu năm nay, những kẻ không có não thật là nhiều, đã vậy còn ngu ngốc đòi làm bắt cóc.Cả người hắn ta đều tức đến phát run, nhưng súng trong tay lại chậm chạp không bóp cò.Lúc này, Bạch Liên giống như cảm thấy còn chưa đủ, còn ở một bên thêm mắm thêm muối."

Tôi cũng không tin ~ hắc hắc."

Phòng phát sóng trực tiếp:"Không biết vì sao tôi đột nhiên thấy đồng tình thay bọn bắt cóc!"

"Lầu trên +1""Đồng ý đồng ý, ta nếu là bọn bắt cóc, phỏng chừng đã hộc máu."

"Ha ha!

Ta cá rằng bọn bắt cóc đã có nội thương!"

"Ta phát hiện tiểu Quả Quả cùng Bạch Liên có thể tạo thành một cái tổ hợp, gọi là tổ hợp ' tức chết người không đền mạng ' !"

"Ha ha ha!

Lầu trên thật là thật tài tình!"

"Các ngươi không thấy lo lắng cho tiểu Quả Quả sao?

Vạn nhất bọn bắt cóc nổ súng thật thì sao......"

"Lầu trên câm miệng quạ đen lại ngay!"............Mạc Vân Quả nghe toàn bộ lời nói trong phòng phát sóng trực tiếp, tuy nhiên cô vẫn không hiểu được, tại sao cô có thể khiến bọn bắt cóc nội thương, rõ ràng cô không đánh bọn hắn mà.Nhưng nhìn tên đàn ông kia nhất định là rất tức giận, Mạc Vân Quả nghĩ như vậy.Cô nghiêng đầu nhìn qua Bạch Liên cười đến sáng lạn, trong lòng thầm than quả nhiên là nữ nhân không tim không phổi.Mọi người:......

Thật ra ngươi mới là nữ nhân không tim không phổi nhất nha!Bạch Liên chỉ cảm thấy trò chơi lần này thú vị hơn rất nhiều rồi, nhưng có một chỗ không tốt một chút đó là tại sao đến bây giờ mà anh Trạch chưa tới?Lúc này cái người bị Bạch Liên oán niệm đang xác định vị trí của các cô.Bởi vì sai lầm của bọn bắt cóc cho nên Trạch Vũ không biết địa điểm giao tiền ở đâu, cũng may có cuộc gọi kia.Vũ Trạch nhanh trong điều tra ra nơi phát ra tín hiệu, tuy rằng chỉ có thể tìm ra một vị trí đại khái, nhưng đổi lại bọn họ có nhiều người, hơn nữa địa điểm bọn bắt cóc chọn cũng là nơi tương đối hẻo lánh, cho nên Trạch Vũ cũng nhanh chóng tra ra được.Mà Nhiếp Thanh biết Mạc Vân Quả bị bắt cóc, cũng tích cực tìm kiếm tin tức.Vừa biết Vũ Trạch có tin tức, Nhiếp Thanh liền cùng Vũ Trạch vội vàng bước lên hành trình " Cứu vợ".Mà lúc này bọn họ không biết, bọn bắt cóc đã chịu hết nổi Bạch Liên cùng Mạc Vân Quả, bây giờ chỉ hận không thể bắn chết các cô tại chỗ.Bên này, lúc bọn bắt cóc sắp không chịu đựng được nữa mà nổ súng, lại nghe thấy Mạc Vân Quả nhàn nhạt hộc ra bai chữ, thành công ngăn trở động tác của hắn ta."

Ba trăm triệu."

Chỉ là ba chữ này thôi lại thành công làm bọn hắn bình tĩnh lại.Nắm thảo!

Kia chính là ba trăm triệu á!

Thiếu chút nữa tan thành mây khói!Bọn bắt cóc tưởng tượng đến ba trăm triệu lần lượt cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, chuyện vừa rồi bản thân bị "Vũ nhục" cũng ném ra sau đầu.Theo như lời của hắn ta, trước tiền bạc, tôn nghiên tính là cái rắm gì!Bọn bắt cóc cười tủm tỉm nhìn hai người một cái, sau đó cười hì hì thu hồi súng trong tay, mở cửa đi ra ngoài.Hắn ta phải đi báo cho anh em tốt thông tin này, ha ha ha!

Đó chính là ba trăm triệu!
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 38


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng duy nhất trong căn phòng này.Ánh mặt trời trút xuống khuôn mặt cô, nhìn qua lại là có vài phần thánh khiết.Bạch Liên nghiêng mặt nhìn cô, trong lúc nhất thời ngây ngốc tại chỗ."

Chị Mạc, chị giống như thiên sứ......"

Bạch Liên lẩm bẩm nói, hoàn toàn đắm chìm ở trong mỹ mạo của Mạc Vân Quả.Mạc Vân Quả nghe thấy Bạch Liên ca ngợi, trầm mặc một chút.Cô nhớ lại những đánh giá của mọi người trước kia, nào là lão yêu bà, nào là biến thái, luôn là những từ hình dung không tốt lắm.Đây là lần đầu tiên, có người hình dung cô giống thiên sứ.Nhưng mà, cũng phải nói, thiên sứ cũng có tốt có xấu đi?Mạc Vân Quả nhìn Bạch Liên chằm chằm, con ngươi thuần sắc phản chiếu ảnh ngược của Bạch Liên, làm Bạch Liên hoảng hốt gian cảm thấy mình giống như là toàn bộ những gì Mạc Vân Quả có.Thời điểm Vũ Trạch cùng Nhiếp Thanh xông tới, vừa lúc nhìn thấy một màn này.Một cô gái vẻ ngoài lạnh băng "Thâm tình" nhìn cô gái đáng yêu, hai người bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ có bao nhiêu tình ý cũng không nói hết.Ánh mặt trời chiếu vào hai người, tốt đẹp như vậy, lại hài hòa như vậy.Nhưng mà......Trong lòng Vũ Trạch cùng Nhiếp Thanh đều là cả kinh, loại cảm giác ái muội như thế là chuyện quỷ gì!Vũ Trạch vội vàng chạy tới mở dây thừng cho Bạch Liên, sau đó ôm cô ấy vào lòng, cách xa Mạc Vân Quả một chút.Nhiếp Thanh cũng muốn đi lại cởi dây trói cho Mạc Vân Quả, lại thấy Mạc Vân Quả tự mình đứng lên, xoa xoa eo.Dây thừng kia không biết đã mở ra từ lúc nào!"

Nắm thảo!

Tiểu Quả Quả tự mở dây từ lúc nào vậy, ta lại hoàn toàn không biết!"

"Không biết +1""Hu hu hu......

Ta muốn đi rửa mắt, ta vậy mà không phát hiện tiểu Quả Quả cởi dây thừng bằng cách nào."

"Ta phát hiện tiểu Quả Quả là người có chuyện xưa ( thâm trầm.JPG )......"

"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả có nhiều bản lĩnh cần chúng ta khai thác ( vẻ mặt si hán)"............Mạc Vân Quả thấy phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu nói hươu nói vượn, ở trong đầu giải thích một câu."

Khi vừa tỉnh dậy ta đã mở nó ra, trói một chút cũng không chuyên nghiệp."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: Đây nhất định là một chủ kênh có chuyện xưa!Nhiếp Thanh cũng thấy Mạc Vân Quả tự tháo bỏ dây thừng cũng cả kinh, nhưng hắn lại sáng suốt không hỏi cái gì, chỉ lại gần quan tâm hỏi: "Em có sao không?"

Mạc Vân Quả lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Nhiếp Thanh."

Tôi có thể có chuyện gì?"

Nhiếp Thanh:......Bạch Liên được Vũ Trạch an ủi một phen, thật ra cô ấy không có chuyện gì, cho nên không hiểu được vì sao Vũ Trạch lại lo lắng như vậy."

Anh Trạch, sao lần này anh đến muộn vậy."

Bạch Liên giơ cổ tay phiếm hồng cho Vũ Trạch nhìn, bĩu môi nho nhỏ nói một câu như vậy.Trong mắt Vũ Trạch xẹt qua một tia đau lòng, đều do hắn ta đã tới chậm!Mạc Vân Quả chịu không nổi không khí quanh hai người bọn họ, quay đầu nhìn Nhiếp Thanh nói: "Bọn bắt cóc đâu?"

Nhiếp Thanh thấy Mạc Vân Quả tự nhiên chủ động cùng hắn nói chuyện, thật cẩn thận giải thích: "Đã bị người của chúng ta bắt lại."

Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.Cô nhìn qua căn phòng rách nát, quay đầu đi thẳng ra ngoài.Nhiếp Thanh vừa thấy Mạc Vân Quả đi, vội vàng nhấc chân đuổi theo, chỉ còn lại Bạch Liên cùng Vũ Trạch, ôn nhu nói chuyện với nhau, hương vị trong phòng này nặng như vậy, cũng mất công bọn họ chịu được......Vũ Trạch:......Thật ra tôi cũng muốn chạy, nhưng bộ dáng của Liên nhi giống như rất vui vẻ nha.
 
Back
Top Bottom