Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 19 Xem, ở kia có một đại thanh mẫu


Edit: Linhlady 🍀

Sau khi chấm dứt phát sóng trực tiếp, Mạc Vân Quả tới một không gian u ám, trong không gian sương mù mênh mông, có một loại cảm giác quỷ dị kì quái.Khuôn mặt Mạc Vân Quả lạnh lẽo không cảm giác, đứng thẳng ở nơi đó, cả người căng chặt.Lúc này, ở trước mặt Mạc Vân Quả xuất hiện một bóng người, nho nhỏ, giống một đứa bé.Hắn không có mặc quần áo, phía trước tiểu jj ở trước mặt Mạc Vân Quả lúc ẩn lúc hiện, khôi hài nói không nên lời.Đáng tiếc, một người một hệ thống, cả hai đều không có tế bào hài hước, trong không gian lại khôi phục lại sự yên tĩnh."

Ký chủ, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên."

Đứa bé vuốt vuốt tóc của mình, khuôn mặt kháu khỉnh nhưng lại bày vẻ mặt nghiêm túc, càng khiến hắn trở nên đáng yêu hơn."

Ồ."

Mạc Vân Quả nhàn nhạt trả lời một câu, xem ra trong mắt cô, hoàn thành nhiệm vụ này, là chuyện thường tình.Hệ thống cũng mặc kệ thái độ của Mạc Vân Quả, bàn tay mập mạp của hắn vừa vung lên, ngay lập tức trước mặt Mạc Vân Quả xuất hiện một màn hình lớn.Phía trên màn hình viết mấy cái chữ to: phòng phát sóng trực tiếp số 6544Ở phía bên phải màn hình có xuất hiện một vài cái tên, phía trên đột nhiên xuất hiện một cái tên là Diệp Hành.Còn ở phía bên trái, là một số mục khác, chẳng hạn như kênh của cô có 1000 tiêu chí, đánh dấu 300 người.Cái này có nghĩa là trong lần phát sóng trực tiếp vừa rồi của cô có 1000 người xem, nhưng chỉ có 300 người đăng kí kênh.Thành tích này đối với một người mới mà nói, cũng là thành tích tốt nhất rồi.Nhưng mà, đối với bản thân Mạc Vân Quả mà nói lại khiến cô không hài lòng chút nào.30% lưu trữ kênh, cái loại xác xuất này, thật sự quá thấp.Hiển nhiên, suy nghĩ của hệ thống cùng Mạc Vân Quả giống nhau, chỉ thấy hắn bày ra vẻ cực kì nghiêm túc nói: "Ký chủ, tuy rằng cô hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, nhưng tỷ lệ số người lưu trữ kênh phát sóng của chúng ta quá thấp."

Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn số liệu hiện lên trên màn hình, ánh mắt sâu thẳm."

Ký chủ, tôi sẽ phân tích kinh nghiệm của các tiền bối đi trước, sau đó tổng hợp lại, rồi tìm ra nguyên nhân vì sao lượng người lưu trữ kênh lại thấp như vậy.

Một, ký chủ cô lại không yêu cầu bọn họ ấn chú ý !

Thứ hai.

Ký chủ cô lại không làm nũng bán manh để yêu cầu chú ý!

Thứ ba.

Ký chủ cô không có cúi đầu khom lưng cầu chú ý!"

Hệ thống bày ra vẻ nghiêm túc khác thường, ngữ khí cùng cách nói của người lớn so với khuôn mặt kia tạo thành hai mảng đối lập, đổi lại là những người khác, chỉ sợ đã là cười ầm lên.Nhưng mà, cái Mạc Vân Quả phản ứng lại là......"

Tôi sẽ không xin để được chú ý."

Vẻ mặt tê liệt của cô càng trở nên lạnh lẽo, phản bác lại lời của hệ thống.Hệ thống nghe được lời này, thân mình mập mạp cứng đờ, hắn bay đến trước mặt Mạc Vân Quả, vươn cánh tay mập mạp của mình ra, chỉ thẳng vào mũi Mạc Vân Quả nói: "Ký chủ, cô cần phải xin họ lưu trữ kênh!"

"Dựa vào cái gì?"

Mạc Vân Quả hỏi, để cô làm nũng bán manh, cúi đầu khom lưng?

Quá không phù hợp với bản tính của mình!Hệ thống nghe được lời này, tức giận đến phát run, cả thân mình mập mạp đều run theo.Có thể Mạc Vân Quả cảm thấy như vậy rất thú vị, chỉ thấy cô vươn một ngón tay chọc chọc cái bụng bỏ trắng trẻo mập mạp của hệ thống.Cảm xúc mềm mại làm cô hơi híp mắt, nhưng khi nói chuyện giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước: "Nhìn ngươi béo như vậy, vậy gọi là Đoàn Tử đi."

Hệ thống, ừm, không, là Đoàn Tử, vẫn trưng ra khuôn mặt bánh bao nghiêm túc dường như không thèm quan tâm hành động cũng như cái tên mà cô đặt cho mình."

Ký chủ, cô cần nâng cao tỷ lệ số người lưu trữ kênh, nếu vị diện sau không thể đạt tới 50% bảo tồn tỷ suất lưu trữ, như vậy ký chủ, cô chờ trừng phạt đi."

Nói xong câu đó, Đoàn Tử liền biến mất ở trong không gian u ám.Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn màn hình, trước mặt cô là toàn bộ hình ảnh của cô ở vị diện trước, một khuôn mặt lạnh lẽo, lời nói không chút khách khí, làm chính bản thân mình, vậy mà có thể làm ba người lưu trữ kênh, chuyện này chứng tỏ một điều, thật ra cũng có nhiều người thích tính cách như vậy không phải sao?

-----------Edit: Khi cả hai đều không có tế bào thần kinh hài hước ở bên nhau thì như thế nào?

Hehe...ta quay lại rồi đây.

Từ giờ sẽ tập trung lấp hố này, hoan nghênh...hoan nghênh...:))
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 20


Edit : Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả nhìn màn hình nhìn thật lâu, thẳng cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới, cô mới dần dần đi vào giấc ngủ.Mà khi cô tỉnh lại một lần nữa, cô đã đi vào một thế giới khác.Mạc Vân Quả tỉnh dậy là do một tiếng khóc làm giật mình, tiếng khóc kia ai oán thê lương, lại mang theo sự nhu nhược của người con gái, khiến cho người ta thương tiếc.Mạc Vân Quả chậm rãi mở to mắt, thấy một người con gái ngồi bên mép giường mình khóc đến hoa lê đái vũ, bên cạnh cô ta còn có một chàng trai vô cùng tuấn mỹ.Vẻ mặt người kia nhìn cô gái tràn đầy yêu thương, dường như dáng vẻ cô gái bây giờ khiến hắn rất đau lòng.Cùng lúc đó, trong đầu Mạc Vân Quả xuất hiện âm thanh Đoàn Tử nhắc nhở: Phòng phát sóng trực tiếp đã mở ra, nhiệm vụ của vị diện này : Sửa đổi bản tính thánh mẫu.

Lần phát sóng này thời hạn một tuần, xin kí chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.Thánh mẫu? trong mắt Mạc Vân Quả xẹt qua một tia sáng, là nói cô gái trước mắt này sao?

Quanh thân tỏa ra một quầng sáng thánh mẫu, bản thân nhìn thấy thật sự muốn phá hư nó đi......"

A a a!

Tiểu Quả Quả cuối cùng phòng phát sóng trực tiếp của cô cũng mở rồi!"

"Hằng ngày thổ lộ với nữ thần moah moah!"

"Tiểu Quả Quả!

Đợi ngươi đã lâu ~ moah moah!"

"Nói, nhiệm vụ lần này là sửa đổi bản tính thánh mẫu, như vậy, vấn đề tiếp theo, thánh mẫu là cái gì?

Có thể ăn sao?"

"Cùng câu hỏi, cùng câu hỏi!

Cầu tiểu Quả Quả giải đáp!"

"+1""+2""+10086"............Trong đầu Mạc Vân Quả không ngừng vang lên các loại âm thanh trong phòng phát sóng trực tiếp, giờ phút này, ý niệm thăng cấp phòng phát sóng càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Những âm thanh kia, thật sự quá ồn ào!"

Thánh mẫu, thiện lương, vô hại, vô tội, thuần khiết, nữ chủ không có tâm cơ."

Mạc Vân Quả ở trong đầu giải đáp, sau đó lại dẫn tới một trận thảo luận ồn ào hơn.Lúc này, Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả tỉnh, vội vàng dừng khóc thút thít."

Chị Mạc, chị...... chị tỉnh?"

Thân mình Bạch Liên khẽ run lên, thoạt nhìn có chút sợ hãi Mạc Vân Quả."

Ừ."

Mạc Vân Quả lên tiếng, cũng không muốn nói thêm cái gì.Bạch Liên lén nhìn Mạc Vân Quả thấy thái độ lãnh đạm của cô, cắn cắn môi, sau đó thật cẩn thận lôi kéo ống tay áo Mạc Vân Quả."

Chị Mạc, xin lỗi chị, em không biết chị ở nơi đó, em...... em chỉ là muốn cứu cún con."

Nói xong câu này, trên mặt Bạch Liên hiện lên vẻ tươi cười, hiển nhiên đang nghĩ tới chó nhỏ kia.Lúc này Mạc Vân Quả, bởi vì chưa tiếp thu kịch bản của thế giới này cho nên cách tốt nhất là im lặng."

Ừ."

Lại là một tiếng trả lời cho có lệ, nhưng chính vì thái độ lãnh đạm này, ở trong mắt của Bạch Liên lại thành một ý tứ khác, cô ta cho rằng cô đang tức giận."

Chị Mạc, chị...... chị đừng tức giận nữa có được không?

Em xin lỗi chị."

Biên độ run rẫy của thân thể Bạch Liên càng mạnh hơn, hiển nhiên sợ Mạc Vân Quả làm gì cô ta.Mạc Vân Quả nhìn đôi tay nhỏ nhắn không ngừng giày vò áo bệnh nhân của mình, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia không kiên nhẫn."

Cô có thể đi rồi."

Mạc Vân Quả không chút khách khí nói.Nhưng mà còn không chờ Bạch Liên nói cái gì, người đàn ông vẫn luôn che chở cô ta lại không thoải mái."

Mạc Vân Quả!

Cô đây là có ý gì?

Liên Liên cũng đã xin lỗi cô rồi!"

Thanh âm của người đàn ông kia rất lớn, làm Bạch Liên sợ tới mức thân mình run lên.Vũ Trạch nhìn thấy phản ứng của Bạch Liên, vội vàng dỗ cô ấy, ngữ khí mềm nhẹ, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng hung ác vừa rồi.Khuôn mặt Mạc Vân Quả lạnh lẽo, lúc đang muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy một giọng nói mát lạnh."

Nơi này, thật đúng là thật náo nhiệt......"

Edit: Bạch Liên....Bạch Liên tính tình thánh mẫu= Bạch liên hoa trá hình????

Tiểu Quả Quả chúc cô may nắm :))
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 21


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh thon dài bước đến, trên mũi hắn là cặp kính không gọng viền vàng, hai tay bỏ vào túi quần, chân dài săn chắc, chỉ hai ba bước đã đi đến trước giường Mạc Vân Quả."

Anh Nhiếp......"

Nét mặt Bạch Liên đột nhiên thay đổi thành một nụ cười điềm mỹ, nhìn qua giống như rất thích người đàn ông trước mắt này.Mạc Vân Quả nghiêng đầu sang bên, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ."

Tiểu Liên, tiểu Trạch."

Nhiếp Thanh gật đầu, xem như cùng hai người chào hỏi.Lúc này, Mạc Vân Quả đã tiếp thu xong bối cảnh của thế giới này.Trước mắt là Bạch Liên chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này, là một Bạch Liên hoa tiêu chuẩn, đương nhiên, đây không phải là loại "Bạch Liên hoa" miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mà là loại tâm địa thiện lương lại không thể thiện lương hơn.Đương nhiên, thẳng thắn mà nói, chính là thiện lương đến ngu xuẩn không phân biệt được thị phi, trắng đen, nặng nhẹ.Bên cạnh Bạch Liên là Vũ Trạch vị hôn phu của cô ấy, còn người trước mắt Nhiếp Thanh lại là bạn tốt của Vũ Trạch, đồng thời cũng là vị hôn phu của nguyên chủ.Lúc này, Mạc Vân Quả cũng coi như hiểu được đôi chút về bọn họ.Nguyên chủ ghét cái ác như kẻ thù, thiện ác phân biệt rõ ràng, đối với tính cách như Bạch Liên cực kì không ưa, lần này xảy ra chuyện là bởi vì có một con chó ở trên đường nổi điên, cũng may nguyên chủ có võ cho nên mới chế ngự được con chó này.Nhưng mà ở trong mắt Bạch Liên, lại cho rằng cô đang làm hại con chó nhỏ, dưới tình thế cấp bách, cô ta đẩy nguyên chủ sang một bên, khiến nguyên chủ té ngã trên đất.Mà con chó kia cũng được cảnh sát kịp thời mang đi, Bạch Liên còn vô tư nghĩ rằng con chó đó đã được cảnh sát mang vào bệnh viện chữa trị, không nghĩ tới, con chó kia sẽ bị mang đi xử lý.Sau khi Mạc Vân Quả tiếp thu mọi chuyện xong, phòng phát sóng trực tiếp cũng hiểu được chuyện xảy ra ở thế giới này, đem bối cảnh soi từ đầu đến cuối.

"Ai da!

Các ngươi nói cô gái này có phải bị ngốc hay không?"

"Đâu chỉ là ngốc!

Quả thật đúng là ngu xuẩn!"

"Không không không, ta thấy cô ta là không có đầu óc!"

"Ha ha!

Lầu trên thật sâu sắc!"

"+1""+2"............"

Tiểu Quả, bây giờ em có đỡ hơn chút nào không?"

Nhiếp Thanh sờ sờ đầu Mạc Vân Quả quan tâm hỏi.Mạc Vân Quả không quá thích có người đụng vào thân thể của cô, cô quay đầu đi, thấp giọng "Ừ" một tiếng.Cô có thể cảm giác được, người đàn ông trước mắt này, có tình cảm với nguyên chủ."

Anh Nhiếp, chị Mạc không có việc gì hết."

Bạch Liên vô cùng vui vẻ, giống như cô thật sự khỏe mạnh không có chuyện gì vậy, đây mới là thứ cô ấy muốn nhìn thấy, không phải sao.Nhiếp Thanh buồn cười nhìn Bạch Liên một cái, hắn đương nhiên biết tất cả mọi chuyện xảy ra, cũng hiểu rõ tính cách của Bạch Liên, thật ra hắn cũng không quá ưa thích, nhưng cô ấy như thế nào cũng không tổn hại đến hắn, cho nên hắn cũng mặc kệ.Nhưng không thể tưởng tượng được, lúc này đây, bởi vì Bạch Liên "Ngu xuẩn", vậy mà xúc phạm tới tiểu Quả......Trong mắt Nhiếp Thanh nhanh chóng hiện lên chút gì đó, nhanh tới mức Mạc Vân Quả cũng không kịp thấy rõ.Vũ Trạch chép miệng nói: "Nếu cậu đã đến rồi, như vậy, chúng tôi đi trước."

Nói xong, Vũ Trạch muốn lôi kéo Bạch Liên rời đi, lại nghe thấy Mạc Vân Quả nói: "Từ từ."

Trong mắt Vũ Trạch xẹt qua một tia không kiên nhẫn, cũng may Bạch Liên lại không có suy nghĩ như vậy, ngược lại vui vẻ hỏi: "Chị Mạc còn có việc gì sao?"

"Cô ở lại, những người đi ra ngoài."

Mạc Vân Quả trực tiếp nói ra."

Oa oa oa!

Tiểu Quả Quả uy vũ khí phách!"

"Thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!"

"Tiểu Quả Quả ngươi thật soái!

Thuận tiện hỏi một câu, lầu trên có ý gì vậy?"
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 22


Edit: Linhlady 🍀

"Ngươi nói đến câu thiên thu vạn đại thống nhất giang hồ sao?

Ta nói cho các ngươi, đây là truyền thuyết ở thế giới chúng ta......"............Bởi vì chương trình phát sóng trực tiếp sẽ có mặt ở ba ngàn thế giới khác nhau, ba ngàn thế giới không có thế giới nào giống thế giới nào, thời đại cũng như văn hóa cũng rất khác biệt, cũng may, phòng phát sóng trực tiếp sẽ có cách để bọn họ có thể hiểu được ngôn ngữ của nhau.Mà trong hiện thực, hai người đàn ông khi nghe Mạc Vân Quả nói như vậy, đều sửng sốt.Chuyện Mạc Vân Quả không thích Bạch Liên là chuyện trước giờ ai cũng biết, hơn nữa, trước kia chỉ cần có Bạch Liên ở đâu, Mạc Vân Quả tuyệt đối sẽ trốn đến chỗ thật xa.Nhưng hôm nay là ngày mấy?

Mặt trời mọc từ hướng Tây?

Thế nhưng Mạc Vân Quả ( tiểu Quả ) lại muốn ở cùng phòng với Bạch Liên?

Chẳng lẽ, Mạc Vân Quả ( tiểu Quả )định nhân cơ hội thu thập Bạch Liên?Bạch Liên lại không nghĩ tới chuyện này, ở trong suy nghĩ của mình, cô ấy luôn cho rằng mình là con người thiện lương, thân thiện như vậy, mọi người làm sao có thể ghét cô ấy được?Chị Mạc có thái độ không tốt với mình, nhất định là do tâm trạng của chị ấy không tốt?Bây giờ mình phải thật kiên nhẫn, ừ......

Chị Mạc giữ mình ở lại, nhất định là muốn tâm sự với mình.Như vậy nghĩ, trên mặt Bạch Liên tràn đầy ý cười, cô ấy nhìn Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch nói: "Anh Nhiếp, Anh Trạch, hai người ra ngoài trước đi.

Chị Mạc chỉ muốn tâm sự với em mà thôi."

Nhiếp Thanh:......

Quả nhiên cô gái không có đầu óc.Vũ Trạch: Tiểu Liên sao có thể luôn thiện lương như vậy?

Cái cô Mạc Vân Quả kia thật đáng ghét!"

Đi ra ngoài!"

Mạc Vân Quả nhìn hai đại nam nhân mà cứ dong dong dài dài, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy sự khó hiểu.Hiện tại Mạc Vân Quả ( tiểu Quả ) đơn độc giữ Bạch Liên, thật sự không phải là muốn chỉnh đốn cô ấy một trận chứ?Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch dĩ nhiên không yên tâm, nhưng Bạch Liên khuyên can mãi, cuối cùng cũng đẩy được hai người bọn họ ra ngoài."

Chị Mạc, chị có chuyện gì phiền lòng có thể nói cho em ."

Trên mặt Bạch Liên lại treo nụ cười thánh mẫu quen thuộc, cười...cười đến nỗi làm Mạc Vân Quả hoa cả mắt."

Đừng cười."

Mạc Vân Quả nói thẳng, cô thật sự thấy không có gì đáng cười ở đây cả.Nụ cười trên khóe môi Bạch Liên cứng đờ, sau đó lại lần nữa tươi cười, thật cẩn thận hỏi: "Chị Mạc, chị làm sao vậy?

Là tâm tình không tốt sao?"

Mạc Vân Quả trên dưới đánh giá Bạch Liên một chút, sau đó gật gật đầu nói: "Là tâm tình không tốt."

Bạch Liên nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, cô ấy biết ngay mà, chị Mạc tâm tình không tốt, cho nên mới lấy mình làm nơi trút giận."

Chị Mạc, làm sao tâm tình lại không tốt vậy?

Có thể nói cho em được không!"

Bạch Liên cực kỳ tích cực nói, cô ấy muốn chia sẻ niềm vui với Mạc Vân Quả nha.Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, trực tiếp quyết đoán nói: "Nhìn thấy cô tâm tình tôi liền khó chịu."

Bạch Liên:......

Chị Mạc nói như vậy nhất định là không muốn nói nguyên nhân thực sự cho mình biết đi?

Là có ý do gì khó nói sao?Não Bạch Liên tự động mở rộng ra, vì Mạc Vân Quả tìm các loại lý do.Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp:"Tiểu Quả Quả nói chuyện trực tiếp như vậy tốt sao!"

"Ta cảm thấy như vậy khá tốt !"

"Ha ha!

Ta cũng cảm thấy như vậy!

Bạch bạch bị vả mặt có đau hay không!"

"Năng lực sát thương của Tiểu Quả Quả càng ngày càng được nâng cao rồi!"

"Hằng ngày đều muốn thổ lộ với tiểu Quả Quả!"

"Tiểu Quả Quả, nhất định phải giáo huấn đóa Bạch Liên hoa này một chút, khiến người ta thật khó chịu!"

"Kỳ thật ta không cảm thấy như vậy!

Đóa Bạch Liên hoa này tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng thật ra rất đáng yêu."

"Lầu trên đừng đi, tới đây chúng ta nói chuyện nhân sinh một chút!"

"Ngu ngốc!

"............
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 23


Edit: Linhlady🍀

Bạch Liên che miệng mình lại, dáng vẻ thật thương tâm."

Chị Mạc, sao chị có thể nói như vậy được?"

Trong mắt cô ấy dần dần tích tụ hơi nước, giống như chỉ cần một cái chớp mắt là sẽ rơi xuống vậy."

Vì sao tôi lại không thể nói như vậy?"

Mạc Vân Quả hỏi ngược lại.Bạch Liên giật giật môi, muốn nói lại thôi."

Hửm?"

Mạc Vân Quả từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.Bạch Liên rụt rụt thân mình nói: "Chị Mạc, em cũng vì muốn tốt cho chị thôi."

"Tốt cho tôi?

Tốt với tôi mà đẩy tôi tới mức phải vào bệnh viện à?"

Mạc Vân Quả cười lạnh nói, hiển nhiên không muốn chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua.Dáng vẻ Bạch Liên giống như rất thương tâm, "Chị Mạc, lúc ấy em chỉ thấy con chó nhỏ kia rất đáng thương."

"Đáng thương?

Bạch Liên, đến cùng cô có đầu óc không vậy?

Nó là một con chó điên!"

Mạc Vân Quả không chút khách khí vạch trần sự thật này, chỉ thấy Bạch Liên hơi hé miệng mở to mắt giống như không thể tin nổi.Cô ấy lắc lắc đầu nói: "Không, không có khả năng!

Anh Trạch nói con chó kia rất đáng thương!"

"A......

Tôi nói cho cô biết một tin, trước hết tôi hỏi cô, có phải con chó kia đã bị cảnh sát mang đi rồi?"

Bạch Liên do dự một chút gật gật đầu."

Cô?"

Mạc Vân Quả lại hỏi."

Chẳng lẽ......

Chẳng lẽ không phải bệnh viện thú y sao?"

Bạch Liên yếu ớt hỏi lại, chó nhỏ bị thương, đương nhiên phải mang tới bệnh viện thú y để chăm sóc rồi.Mạc Vân Quả cười lạnh, "Bệnh viện thú y?

Cô đi mà hỏi anh Trạch của cô đi, xem có phải là như thế không."

Bạch Liên thấy thái độ chém đinh chặt sắt của Mạc Vân Quả không giống như nói dối, trong lòng cũng có một tia do dự, chẳng lẽ con chó nhỏ kia không phải được mang đến bệnh viện thú y sao?"

Em..... em đi hỏi một chút."

Bạch Liên nói xong câu đó liền vội vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại có một người là Mạc Vân Quả .Lúc này, Mạc Vân Quả cuối cùng là có tâm tình xem xét tình huống phòng phát sóng trực tiếp, chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng hỗn loạn, có huyên thuyên, có đấu võ mồm, đương nhiên, còn có hằng ngày phải thổ lộ với mình.Có cái gọi là, không có quy củ sao thành được phép tắc, Mạc Vân Quả cân nhắc làm như thế nào để đưa ra phép tắc với phòng phát sóng trực tiếp, nếu không sẽ có ngày cô bị mấy âm thanh này làm ồn muốn chết."

Này, nghe, phòng phát sóng của tôi có hai quy củ."

Mạc Vân Quả vừa mở miệng thành công làm phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh lại, tất cả mọi người đều chờ đợi cô lên tiếng.Mạc Vân Quả nhìn tất cả đột nhiên im lặng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, hiển nhiên rất vừa lòng khi họ chịu phối hợp với cô."

Thứ nhất, không được ồn ào!

Thứ hai không được dùng ngôn ngữ công kích tôi."

Trước tiên Mạc Vân Quả chỉ đưa ra hai điều kiện này, còn sau này có đưa ra thêm hay không, còn phải nhìn xem tình huống như thế nào rồi nói.Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được Mạc Vân Quả nói như vậy, sôi nổi bắt đầu giúp Mạc Vân Quả phổ cập khoa học."

Tiểu Quả Quả à, cô không biết chuyện này rồi, quy tắc phòng phát sóng trực tiếp này rất nghiêm khắc, một khi phát hiện chúng ta có hành vi dùng ngôn ngữ công kích chủ kênh, sẽ khóa tài khoản của chúng ta lại, hơn nữa cả đời đều không thể lại có hệ thống xem phòng phát sóng trực tiếp, đây không phải là làm người khác khó chịu sao!"

"Đúng vậy, tiểu Quả Quả, hơn nữa hệ thống phát sóng trực tiếp này chính là trực tiếp trói định linh hồn, nhục mạ chủ kênh, một khi bị khiếu nại lên hệ thống, nếu như nghiêm trọng có khả năng sẽ hồn phi phách tán!"

"Đúng đúng đúng!

Nhớ trước đây ở vị diện của chúng ta có một người không tin, ba lần bốn bận nhục mạ chủ kênh với đủ loại hình thức, kết quả các chủ kênh đồng loạt khiếu nại, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có."

"Ai, đúng là như vậy nha!

Cho nên tiểu Quả Quả cô hoàn toàn không cần lo lắng chúng ta sẽ công kích tập thể cô đâu ~ moah moah ~ hằng ngày đều muốn thổ lộ với tiểu Quả Quả ~"-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 24


Edit: Linhlady 🍀

"Bây giờ đến lượt tôi bổ sung thêm, đó là nếu chúng ta công kích lẫn nhau, một khi bị giám sát trong phòng phát sóng nhắc đến, sẽ bị nhốt trong phòng tối một tháng, hahaha......

Nghĩ đến một tháng không thể xem phát sóng trực tiếp, trái tim này của tôi, thật lạnh thật lạnh ~""Đồng ý lầu trên!"............Mạc Vân Quả im lặng lần lượt nghe người trong phòng phát sóng nói chuyện, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, cô lập tức thu hồi lời mình vừa nói, khôi phục thành trạng thái lạnh lẽo lúc ban đầu, làm vẻ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ta chỉ im lặng nghe các ngươi nói thôi.Nhưng mà tất cả hành động của cô, đều bị tất cả mọi người trong phòng phát sóng thấy được, vì thế một vòng quỳ liếm mới lại bắt đầu.Mà lúc này ngoài cửa, ánh mắt Bạch Liên ngập nước, ngửa đầu nhìn Vũ Trạch."

Anh Trạch, chó nhỏ kia thật sự được mang tới bệnh viện thú y sao?"

Vũ Trạch sửng sốt, không nghĩ tới Bạch Liên sẽ hỏi mình chuyện này, nhưng vì không muốn cô ấy thương tâm, hắn ta đương nhiên sẽ không nói thật: "Đương nhiên là vậy rồi."

Trong mắt Bạch Liên lộ ra một tia kinh hỉ, cô ấy níu lấy ống tay áo Vũ Trạch hỏi: "Thật vậy chăng?"

Vũ Trạch nhìn thấy bộ dáng của Bạch Liên, chỉ cảm thấy trái tim cũng mềm nhũn ra rồi."

Tất nhiên là thật rồi."

Bạch Liên lại nghĩ đến lời Mạc Vân Quả vừa nói với mình, cô ta cắn cắn môi nói: "Nhưng mà......

Nhưng mà chị Mạc nói......"

Bạch Liên muốn nói lại thôi, dáng vẻ giống như bị ức hiếp rất nhiều.Mà cái loại dáng vẻ này của Bạch Liên, thành công làm Vũ Trạch hiểu lầm.Vũ Trạch nhìn Bạch Liên "Ủy khuất", phẫn nộ lập tức nảy lên trong lòng, cái cô Mạc Vân Quả kia!

Lại nói gì đó với Liên Nhi!Vũ Trạch lập tức vọt vào phòng bệnh, thời điểm Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh đều chưa kịp phản ứng lại, hắn ta đã chạy tới trước mặt Mạc Vân Quả lớn tiếng chất vấn : " Người phụ nữ này!

Cô lại nói gì với Liên Nhi!"

Mạc Vân Quả giương mắt nhìn Vũ Trạch một cái, một chút ý muốn nói chuyện với hắn ta cũng không có."

Tôi có thể nói cái gì?"

Mạc Vân Quả có chút lười nhác nói, cô dựa người về phía sau, cả người có vẻ có chút lười biếng."

A......

Những lời này hẳn là tôi nên hỏi cô mới đúng."

Vũ Trạch nắm nắm tay, xương cốt kẽo kẹt kẽo kẹt.Lúc này, Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh kịp thời chạy theo lại đây."

Tôi chỉ nói sự thật mà thôi."

Mạc Vân Quả nhìn lướt qua Bạch Liên một cái nhàn nhạt nói.Vũ Trạch cười lạnh vài tiếng, thời điểm đang chuẩn bị nói cái gì đó, đã nghe thấy Mạc Vân Quả nói tiếp: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, phiền toái các vị rời khỏi đây."

Bạch Liên vừa thấy tình huống không đúng, vội vàng lôi kéo tay Vũ Trạch nói: "Anh Trạch, chị Mạc hẳn là mệt mỏi, chúng ta đi ra ngoài đi."

Vũ Trạch phẫn hận nhìn Mạc Vân Quả một cái, lại đau lòng Liên Nhi nhà mình, chỉ có thể tùy ý để Bạch Liên lôi kéo hắn rời đi.Nhiếp Thanh nhìn Mạc Vân Quả dựa về phía sau nhắm mắt dưỡng thần, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, là ảo giác của hắn sao?

Vì sao lại cảm thấy hôm nay Quả Nhi không giống trước kia?Nếu nói đã từng thấy Mạc Vân Quả thô bạo dã man hoàn toàn không nói đạo lý, toàn thân tỏa ra khí chất thô bỉ, như vậy hiện tại Mạc Vân Quả chỉ có sự lạnh lẽo, nhưng bên trong sự lạnh lẽo kia lại có một tia cao ngạo, cả người tràn ngập hơi thở băng lãnh."

Anh còn không đi?"

Mạc Vân Quả lập tức mở to mắt, bình tĩnh nhìn Nhiếp Thanh.Nhiếp Thanh cười khổ một tiếng, nói một câu, "Anh lập tức đi."

Ai, bất kể Quả Nhi có thay đổi như thế nào, nhưng chuyện chán ghét mình, vẫn không thay đổi chút nào!

Nhiếp Thanh nhịn không được thở dài, cuối cùng khẽ lắc đầu rời đi.Mạc Vân Quả nhìn bóng dáng Nhiếp Thanh, luôn cảm thấy cô không cách nào hiểu được người đàn ông này, ánh mắt kia khi nhìn cô, thật là làm cô khó chịu cực kỳ.-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 25


Edit: Linhlady 🍀

Thân thể Mạc Vân Quả đã không còn vấn đề gì, sáng hôm sau cô tự mình làm thủ tục xuất viện.Nhiệm vụ lần này chỉ có một tuần, nếu vẫn lãng phí thời gian ở bệnh viện, thật đúng là mất nhiều hơn được.Sau khi Mạc Vân Quả xuất viện, việc đầu tiên cô làm đó là liên lạc với Bạch Liên, từ giờ trở đi, cô sẽ liều chết quấn lấy cô ta!Khi biết quyết định này của Mạc Vân Quả, quần chúng cắn hạt dưa đều bày tỏ rằng tiểu Quả Quả như vậy thật đáng yêu!Đồng thời, bọn họ cũng vui vẻ đánh thưởng cho Mạc Vân Quả những vật nhỏ thuộc vị diện của mình.Mạc Vân Quả sung sướng đem tất cả quà tặng biến thành giá trị kinh nghiệm, sau đó vui vẻ cột giá trị kinh nghiệm ngày càng tăng lên, cuối cùng là tăng tới 7000, bây giờ chỉ còn 3000 giá trị kinh nghiệm nữa là sẽ đầy.Quay trở về chuyện chính, Mạc Vân Quả xuất viện lúc sau đã nhanh chóng tìm được Bạch Liên, lúc ấy Bạch Liên đang ở bệnh viện thú y, vui vẻ ôm một con chó nhỏ.Mạc Vân Quả vừa đẩy cửa đi vào, thấy Bạch Liên đang ôm một con chó chơi đùa, quan trọng là con chó kia nhìn không khác con cho phát điên trên đường hôm trước, nếu như không nhìn kỹ thật không tìm ra điểm khác nhau ở đâu.Chuyện này thật đúng là làm khó Vũ Trạch, chỉ vì muốn vị hôn thê nhà mình vui vẻ mà không tiếc bỏ công sức ra tìm.Bạch Liên vừa thấy Mạc Vân Quả đến, tâm tình vô cùng vui vẻ, bởi vì cô ấy biết rằng lúc trước Mạc Vân Quả nói như vậy chỉ để lừa cô ấy thôi!"

Chị Mạc, chị xem, đây là con chó nhỏ hôm trước."

Hai tay Bạch Liên ôm chó nhỏ đưa tới trước mặt Mạc Vân Quả, chớp chớp mắt, đôi mắt mở to khát vọng nhìn Mạc Vân Quả.Mạc Vân Quả cười nhạo một tiếng, tùy tay giữ một hộ sĩ lại hỏi: "Cô thấy con chó này quen không?"

Hộ sĩ cũng là người từng trải, cô ấy nhìn thoáng qua con chó lắc đầu nói: "Con chó này nhìn qua khỏe mạnh, nếu không có vấn đề gì thì đưa tới đây làm gì?"

Bạch Liên bĩu môi, có chút khó hiểu với hành vi của Mạc Vân Quả."

Chị Mạc, chị như vậy là có ý gì?"

Mạc Vân Quả lại kéo một hộ sĩ khác hỏi: "Cô thấy con chó này quen không?"

Vừa đúng, người hộ sĩ này lại biết, bởi vì cô ấy tận mắt nhìn thấy Vũ Trạch ôm chó nhỏ này tới, cô ấy là một tiểu hoa si, nhìn thấy một đại soái ca ôm một con chó đáng yêu đi vào, dĩ nhiên là nhớ kĩ hình ảnh đó."

Đương nhiên là tôi biết!

Con chó này mới sáng nay được một đại soái ca ôm tới, nhưng mà......

Hình như nó không có bệnh gì mà?"

Hộ sĩ khó hiểu nói thầm một câu, thật sự là không hiểu được đam mê của các soái ca, cho nên, đây là nguyên nhân khiến mình tới giờ vẫn còn độc thân đi.....Mạc Vân Quả nhướng mày nhìn về phía Bạch Liên, "Hiện tại cô đã hiểu được tất cả mọi chuyện chưa ?"

Mặc dù tính tình Bạch Liên như vậy nhưng thật ra cực kỳ thông minh, cô ấy biết Vũ Trạch gạt mình, mà những lời Mạc Vân Quả nói mới là thật......Trong nháy mắt mắt Bạch Liên ngập nước, dĩ nhiên là còn không muốn tin tưởng sự thật này.Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Bạch Liên nói: "Cho nên, bây giờ cô đã biết sự ngu xuẩn của mình rồi sao?

Tôi rõ ràng đang giúp mọi người bắt con chó dại kia lại, cô lại cố tình đến phá rối, cô có biết là nếu lúc đó cảnh sát không đến kịp thời thì sẽ có hậu quả gì không?"

Mạc Vân Quả chất vấn thành công làm Bạch Liên trắng mặt, thân mình cô ấy khẽ run, con chó nhỏ trượt khỏi tay cô ấy, chạy xung quanh."

Bạch Liên, có đôi khi, cái tự cô cho là lòng tốt sẽ làm hại đến người khác."

Mạc Vân Quả gằn từng chữ một nói, làm Bạch Liên cơ hồ có chút chống đỡ không được thân thể của mình.Chẳng lẽ, chính mình thật sự sai rồi sao?

Giờ khắc này, Bạch Liên vô cùng mê man giống như tất cả mất đi tất cả phương hướng......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 26


Edit: Linhlady 🍀

Lúc này, Vũ Trạch với Nhiếp Thanh cùng lúc đi vào bệnh viện thú cưng, trên mặt hai người đều mang theo tươi cười, nhìn qua giống như có chuyện gì đó làm họ rất vui vẻ.Mạc Vân Quả vừa nhìn thấy hai người bọn họ, bất động thanh sắc nhíu mày.Ngược lại là Bạch Liên, một bộ dáng thương tâm, nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia một cái.Vũ Trạch nhạy bén đã nhận ra Bạch Liên không thích hợp, hắn ta bước nhanh đi tới bên người Bạch Liên, lo lắng hỏi: "Liên Nhi, làm sao vậy?"

Bạch Liên lắc đầu, lôi kéo ống tay áo Vũ Trạch nói: "Anh Trạch, con chó kia không phải chó nhỏ phải không?"

Vũ Trạch mặt cứng đờ, hắn ta nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả đứng ở bên cạnh, rất nhanh biết được chân tướng."

Mạc Vân Quả!

Cô có trái tim không?"

Vũ Trạch không phân xanh đỏ đen trắng liền chất vấn Mạc Vân Quả."

Nắm thảo!

Người đàn ông này vậy mà dám mắng tiểu Quả Quả nhà ta!

Tẩn hắn!"

"Lầu trên chờ, đến lượt ta!"

"Tới lượt ta!"

Người sử dụng ngôi sao chổi đánh thưởng một rương phù vận đen!"

Lầu trên uy vũ!"

"233333 ngồi xem trò hay!"............Bên trong phòng phát sóng trực tiếp diễn ra một trận náo nhiệt, Mạc Vân Quả nghe được tiếng đánh thưởng, khóe miệng hơi hơi gợi lên một nụ cười, rất nhanh liền biến mất."

Tim tôi rất tốt."

Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói.Vũ Trạch tức đến nỗi cả người phát run, nếu không phải Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh ở chỗ này, phỏng chừng hắn ta đã động thủ đánh người.Mạc Vân Quả một chút cũng không hiểu được vì sao Vũ Trạch sẽ tức giận như vậy, dù sao cô chỉ nói sự thật mà thôi."

Anh Trạch, trả lời em."

Bạch Liên gắt gao nắm thật chặt ống tay áo của Vũ Trạch, giống như hắn không nói sẽ không buông ra.Vũ Trạch thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật gật đầu."

Con chó kia vì bệnh chó dại nên đã chết."

Thân mình Bạch Liên run lên, tuy rằng đã gần như chuẩn bị tinh thần để biết sự thật này, nhưng từ trong miệng Vũ Trạch nói ra, cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.Khuôn mặt Bạch Liên tái nhợt, thân mình run rẩy, ngực trên dưới phập phồng, giống như sắp không thở nổi."

Liên Nhi!"

Vũ Trạch vừa thấy bộ dáng Bạch Liên không thích hợp, hắn ta vội vàng ôm cô ấy, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi.Bạch Liên ôm ngực, chau mày, khóe mắt nổi lên nước mắt."

Anh Trạch, đau."

Giọng nói Bạch Liên mỏng manh khẽ mấp máy môi nói, Vũ Trạch vội vàng bế Bạch Liên lên, xông thẳng ra ngoài.Mạc Vân Quả nhìn bóng dáng Vũ Trạch, trong mắt xẹt qua một tia u quang."

Trái tim của tiểu Liên trời sinh đã thiếu một phần."

Giọng nói của Nhiếp Thanh vang lên ở bên tai Mạc Vân Quả.Mạc Vân Quả xoay người nhìn hắn, nhấp miệng, không có đáp lời."

Vũ Trạch rất yêu cô ấy, tiểu Liên không thể chịu kích thích quá lớn, cho nên Vũ Trạch bảo vệ cô ấy rất tốt.

Cho nên trong mắt cô ấy thế giới này chỉ có ánh sáng."

Nhiếp Thanh khẽ cười một tiếng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất tốt, "Vũ Trạch đã từng nói với anh, phần tim mà tiểu Liên thiếu hụt kia, có lẽ là những dơ bẩn của thế giới này, cho nên hắn sẽ luôn bảo vệ cô ấy thật tốt."

"Vì sao anh không đuổi theo?"

Mạc Vân Quả hỏi.Nhiếp Thanh lại cười khẽ một tiếng, hắn bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả, gằn từng chữ một nói: "Bởi vì, người anh yêu, là em."

Mạc Vân Quả đột nhiên im lặng, cô biết, người mà người đàn ông này yêu, không phải cô, mà là "Cô", chủ nhân của thân thể này.Hiện tại cô không thể đáp lại hắn, cô không muốn tham gia vào cuộc sống của người khác, cô chỉ cần hoàn thành chính mình nhiệm vụ thì tốt rồi.Nhiếp Thanh nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia mất mát.Bất kể, bất kể hắn nói nghiêm túc cỡ nào.Bất kể hắn nói bao nhiêu lần, cô ấy cũng đều không tiếp nhận mình......-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 27


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả xoay người rời đi, không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với Nhiếp Thanh.Lúc này bên trong phòng phát sóng trực tiếp:"Ai, đột nhiên cảm thấy cái cô Bạch Liên cũng thật đáng thương nha!"

"Đúng vậy!

Tiểu Quả Quả, cầu ngược nhẹ!

ừ...... nhưng mà ta vẫn muốn ngược ngược nha ~ tha thứ cho ta có sở thích tà ác 2333333""Lầu trên a~, kỳ thật ta cũng cảm thấy như vậy !"

"Ta không đồng ý với lầu trên, ôm ý tốt đi thương tổn người khác, cái này không thể trở thành lý do!"

"Nhưng cô gái Bạch Liên kia không phải là bị bệnh hay sao?

Được bảo vệ như công chúa, dĩ nhiên là không biết được sự hiểm ác của thế giới này được?"

"A...... những lời của lầu trên này, chẳng lẽ lại thành lý do trong lúc vô tình cô ta hại người sao?"

"Hằng ngày thổ lộ phải thổ lộ với tiểu Quả Quả, tiểu Quả Quả moah moah ~""Lầu trên ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Tiểu Quả Quả ta phóng tới đây!"............Mạc Vân Quả nghe đủ các loại giọng nói trong phòng phát sóng trực tiếp, không biết sao, lại khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn một chút.Vừa rồi bởi vì Nhiếp Thanh đột nhiên thổ lộ, quả thật làm cô trở tay không kịp.Mạc Vân Quả trực tiếp đi tới bệnh viện, Bạch Liên đã bị đưa đến phòng cấp cứu, Vũ Trạch vẫn luôn ở bên ngoài đi qua đi lại, đôi tay không ngừng ma xát, nhìn qua vô cùng khẩn trương, lo lắng.Khi Mạc Vân Quả đi vào bệnh viện, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.Vũ Trạch nhìn thấy người đến là Mạc Vân Quả, trên mặt hiện lên một tia tức giận.Nhưng sự lo lắng của hắn ta dành cho Bạch Liên vẫn lớn hơn sự phẫn nộ với Mạc Vân Quả, hắn ta thu hồi ánh mắt của mình, không thèm nhìn cô nữa.Vũ Trạch vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ "Phòng cấp cứu", hắn ta vô cùng mong muốn đèn kia sẽ tắt đi, như vậy hắn ta có thể nhìn thấy Bạch Liên.Hắn ta đem toàn bộ những đen tối, dơ bẩn che dấu trước mặt cô ấy, ngược lại không thể bảo hộ cô ấy vui vẻ.Vũ Trạch biết, Bạch Liên là một cô gái tâm địa thiện lương, tuy rằng chuyện đó ở trong mắt nhiều người, thiện lương của cô ấy là trói buộc, là biểu hiện của ngu ngốc tận cùng, nhưng hắt ta lại yêu cô ấy.Vũ Trạch nghĩ tới Mạc Vân Quả, cô vẫn luôn là tai họa ngầm bên cạnh Bạch Liên, nhưng trước kia tuy rằng cô chán ghét Bạch Liên, nhưng lại khinh thường cùng cô ấy kết bạn nhiều hơn.Nhưng mà Mạc Vân Quả hiện tại, thời khắc nói chuyện, khuôn mặt luôn lạnh lẽo, làm Vũ Trạch tưởng tượng đến Mạc Vân Quả là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện như thế này, lại tức đến ngứa răng.Mạc Vân Quả ngồi ở trước phòng giải phẫu, lẳng lặng, không phát ra bất kì âm thanh gì.Bóng dáng cô nhìn qua có chút cô đơn, cũng có chút hiu quạnh.Ngược lại với vẻ lo lắng nhớ mong của người kia cho Bạch Liên, lúc này Mạc Vân Quả giống như tách hoàn toàn khỏi thế giới này.Sau khi chấp nhận sự thật Mạc Vân Quả không để ý tới mình Nhiếp Thanh vội đuổi theo lại đây, nhìn thấy cảnh kia đồng tử hơi co lại, đây là Quả Nhi hắn biết sao?Khi nào, Quả Nhi lại cách xa mình như vậy?Một mình chìm trong thế giới riêng, làm hắn không dám tới gần, bởi vì hắn biết, bản thân không có cách nào bước vào đó.Vũ Trạch nhìn thấy Nhiếp Thanh đã đến, sắc mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.Nhiếp Thanh luôn luôn là anh em tốt của hắn, chỉ là hai người bọn họ yêu lại bất đồng, mới tạo thành cảnh tượng như bây giờ.Nhiếp Thanh đi đến bên người Vũ Trạch, vỗ vỗ bả vai, an ủi.Lúc này, đèn phòng cấp cứu vừa lúc tắt, Vũ Trạch vội vàng đi tới cửa, chờ Bạch Liên bị đẩy ra.Đầu tiên đi ra là bác sĩ, bác sĩ nhìn Vũ Trạch, gỡ khẩu trang, trấn an hắn."

Người bệnh đã không có việc gì, chỉ là gần nhất không thể lại chịu thêm kích thích, anh nên chú ý một chút."

Vũ Trạch liên tục gật đầu, chỉ cần hiện tại Bạch Liên không có việc gì, như vậy về sau, hắn ta thề, tuyệt đối sẽ không để Liên nhi chịu bất kì kích thích gì!-------
 
(Quyển 1)[Mau Xuyên] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Chương 28


Edit: Linhlady 🍀

Mạc Vân Quả từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, thật ra là, với loại tình huống như thế này cô thật sự không biết nói gì.Từ trước đến nay cô đều không biết cách ở chung với người khác, nghĩ đến cô đã từng là người luôn bị cô lập, mới nghĩ vậy thôi mà hơi thở xung quanh cô càng lạnh lẽo hơn.Nhiếp Thanh thâm tình chân thành nhìn Mạc Vân Quả, hắn có đôi khi còn chê cười Vũ Trạch làm sao lại thích một cô gái ngốc nghếch như vậy, hiện tại nghĩ đến, bản thân mình cũng không phải giống như vậy sao?Yêu một cô gái không hiểu tình yêu là gì, Nhiếp Thanh thở dài một hơi, nhưng có cách nào đâu?

Hắn đã hãm sâu trong đó rồi.Vũ Trạch vẫn luôn ở bên cạnh Bạch Liên, thẳng đến khi Bạch Liên có dấu hiệu tỉnh lại, Vũ Trạch mới chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi."

Anh Trạch, em xin lỗi, để cho anh lo lắng."

Vũ Trạch vội vàng lắc đầu nói: "Liên Nhi, em nói cái gì vậy?

Với anh em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi?"

Lúc này Bạch Liên chỉ cười cười, không nói gì.Mạc Vân Quả đứng ở trước giường bệnh, có chút không rõ tình cảm của hai người bọn họ là như thế nào."

Này, các ngươi biết tình yêu là cái gì không?"

Mạc Vân Quả lần đầu đưa ra một câu hỏi với phòng phát sóng, tức khắc, phòng phát sóng trực tiếp liền nổ mạnh."

Vấn đề Tiểu Quả Quả hỏi thật hay, như vậy phải chậm rãi nghe lão phu nói rồi."

"Ta X!

Lầu trên đừng tranh với đại gia!"

"Ai, tiểu Quả Quả rất ít khi hỏi người khác nha!

Hằng ngày phải thổ lộ moah moah ~""Tình yêu à, là một loại lực lượng thần bí!"

"Lại nói tiếp, ta yêu cô gái kia không biết khi nào cô ấy mới đồng ý đây?"

"Các ngươi đừng lạc đề nha!

Tiểu Quả Quả, ta đến trả lời vấn đề của ngươi!

Tình yêu chính là ngươi yêu một người, sau đó người ngươi yêu, cũng yêu ngươi!"

"Lầu trên nói rất có đạo lý, nhưng thật sự không rõ ràng gì hết."

"Lầu trên ngươi đừng đi!

Chúng ta tới đánh một trận!"

"Hừ!

Tiểu Quả Quả, xem ta xem ta!

Ta biết!

Tình yêu chính là một loại cảm tình!"

"......

Ta có thể thấy một đám nói hưu nói vượn như lầu trên."

"Ai, thật ra cái này khó mà có một câu trả lời hoàn toàn chính xác!"

"Đồng ý với lầu trên, cái này quá khó định nghĩa được."............Mạc Vân Quả không tìm được đáp án mình mong muốn, chỉ có thể đem nó vứt ra sau đầu.Có lẽ, về sau trong phát sóng trực tiếp, cô có thể biết cái gì gọi là tình yêu đi?Ngay từ đầu, rõ ràng chỉ là bị uy hiếp cô mới tham gia phòng phát sóng trực tiếp, hiện tại, cô giống như thích cảm giác như vậy.Ừm......

Đến bây giờ, cô có thêm một mục tiêu mới, đó là học được yêu là như thế nào!Lúc này, Bạch Liên đã nói chuyện với Vũ Trạch xong.Đôi lúc ánh mắt Bạch Liên sẽ ngẫu nhiên nhìn về phía Mạc Vân Quả, ánh mắt kia rõ ràng là có lời muốn nói, làm Vũ Trạch nhìn đến đau lòng.Cuối cùng, vẫn là Vũ Trạch bại trận, hắn ta xoa xoa đầu Bạch Liên nói: "Liên Nhi, em muốn cùng Mạc Vân Quả nói chuyện sao?"

Ánh mắt Bạch Liên sáng ngời, mạnh mẽ gật gật đầu, Trạch ca ca trước sau như một vẫn là người hiểu cô ấy nhất.Động tác Vũ Trạch xoa đầu Bạch Liên càng thêm mềm nhẹ hơn, "Anh ở đây nghe có trở ngại gì không?"

Bạch Liên lắc đầu nói: "Không ngại."

Vũ Trạch gật đầu mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Mạc Vân Quả, nháy mắt biến sắc mặt."

Mạc Vân Quả, Liên Nhi muốn cùng cô nói chuyện."

Mạc Vân Quả:......

Tôi đã nghe được, không cần anh cố tình lặp lại một lần nữa!Bạch Liên nhìn Mạc Vân Quả, mỉm cười nói: "Chị Mạc, lại đây ngồi."

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: "Có chuyện gì cô cứ nói đi."

Vũ Trạch nháy mắt đen mặt, bảo cô tới đây ngồi thì tới đây ngồi đi, lại còn ra vẻ cái gì nữa!

Edit: Ơn trời cuối cùng tiểu Quả Quả cũng nghĩ đến chuyện yêu đương rồi. 😅😅😅
 
Back
Top Bottom