Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 109: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (25)


Editor: Nha ĐamKhi Phong Thiển tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.Công tước Hill nhìn thấy Phong Thiển, ánh mắt sáng lên, dò hỏi cô: "Thiển Thiển, trong cung có yến hội, con muốn đi không?"

Công tước Hill phản ứng như vậylàm Tây Á trái tim băng giá.Cô ta nắm thật chặt nắm tay, âm thầm cắn cắn môi dưới.Lại như thế rồi.Cha mỗi lần đều sẽ cân nhắc Phong Thiển trước......Dựa vào cái gì?Mà Phong Thiển chớp chớp mắt, tầm mắt dừng ở thiệp mời trên bàn.Công tước Hill thấy Phong Thiển nhìn chằm chằm thiệp mời, liền cầm lấy tấm thiệp nhét vào tay cô, "Đây là thiệp mời."

Phong Thiển sửng sốt, lắc đầu: "Con không cần."

Lại giơ tay đem thiệp mời thả lại chỗ cũ.Cô thật là, không cần.Tây Á thấy Phong Thiển đem thiệp mời thả lại, có chút vui.Tuy rằng buồn bực, nhưng mà nghĩ đến mình có thể đi cung yến, đuôi lông mày của Tây Á dần dần nhiễm vài phần vui mừng.Không ngờ câu nói tiếp theo của chị ta lại cho cô rội một chậu nước lạnh."

Cái thiệp mời này, con nhận được năm cái rồi.

Cho nên, con không cần."

Công tước Hill cũng có chút ngây ra.Tiểu nha đầu cư nhiên nhận được năm cái thiệp mời đến cung yến!Công tước Hill kinh ngạc đồng thời cũng có chút vui mừng.Ừm, không hổ là con gái của ông.So với Công tước Hill, Tây Á lại hoàn toàn ngây người ở tại chỗ.Năm cái?Huyết sắc cánh môi của cô ta mất hết, tay bởi vì dùng sức nắm chặt mà đốt ngón tay trở nên trắng.Cô ta khổ tâm đi tranh thủ, chị ta lại dễ như trở bàn tay có được.Thậm chí.Đồ vật mà cô ta tranh thủ lại chính là đồ vật mà chị ta không cần.

Vì sao?Rõ ràng đều là con gái của ch......Ánh mắt Tây Á phẫn hận mà nhìn chằm chằm Phong Thiển.Vì sao?Lần đó trên du thuyền, tại sao chị ta cố tình lại không rơi xuống nước chết, còn được người ta cứu lên.Rõ ràng......

Chỉ một chút nữa thôi.Trên thế giới sẽ không có người tên Phong Thiển này.tầm mắt Phong Thiển nhẹ nhàng dừng ở trên người Tây Á, đối phương vội vàng thu liễm cảm xúc trong mắt.Phong Thiển không chút để ý nói: "Nếu Tây Á muốn đi, thiệp mời liền cho em ấy đi."

Lời này nếu là từ trong miệng cha nói ra, Tây Á sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thập phần vui mừng.Nhưng cố tình, lại là từ trong miệng người chị cùng cha khác mẹ mà cô ghen ghét nửa đời nói ra.Cô ta chỉ cảm thấy châm chọc.Chính là, ở trước mặt phụ thân, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: "Cảm ơn chị."

Cô ta đi rồi.Tây Á xác thật nhận được thiệp mời như ý nguyện, nhưng mà lại không có một chút vui mừng.Trước khi đi, Công tước Hill nói Tây Á một câu: "Đi đến cung yến, các con hai chị em phải giúp đỡ lẫn nhau, không cần chọc phiền toái, chơi thỏa thích thì tốt."

Công tước Hill ngầm thở dài một hơi.Hắn biết, mình đối với đứa con gái của vợ cả có chút quá đáng.Chính là lúc trước, nếu không phải vợ cả chết, hắn cũng sẽ không bình yên vô sự mang theo trong con gái nhỏ còn trong tã lót mang sang phương Tây,sống một cuộc sống mới.Đây là nợ mà hắn phải trả.Tây Á là con gái của hắn, hắn cũng quan tâm.Chỉ là không ở trong lời nói.Trong lòng Tây Á sớm đã nhận định trong lòng cha chỉ có một đứa con gái là Phong Thiển, cho nên lời Công tước Hill vừa mới nói, cô chỉ đem nó như lời cảnh cáo, mà không phải quan tâm.Đố kỵ một khi lan tràn, sẽ trở nên biến chất.Giống như vừa mới bắt đầu, ô ta có thể quả quyết hạ tâm đem nguyên chủ đẩy xuống biển....Cung yến bắt đầu vào buổi chiều, Phong Thiển trở về phòng thay lễ phục, trỉnh trang lại tóc, sau đó tùy ý cầm một cái thiệp mời ra cửa.Cô không nói cho mảnh nhỏ.Nghĩ đến hành động quá đáng của mảnh nhỏ lúc trước, Phong Thiển liền rất tức giận.Cô cũng không phải không thích mảnh nhỏ, cũng không phải chán ghét cùng hắn tiếp xúc.Chính là......

Không quen.Không quen ngay từ đầu liền cùng mảnh nhỏ thân mật như vậy.Bọn họ đều còn không thân.Hơn nữa, mảnh nhỏ xác thật là có chút quá đáng.Đoạt phòng cô, lại chiếm giường của cô.Còn luôn thích đùa giỡn cô.Quá đáng!
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 110: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (26)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển đi được không bao lâu, tiểu mỹ nhân ngư đi đến cửa phòng Phong Thiển, giơ tay gõ gõ cửa.Không ai đáp lại.Hắn thong thả ung dung đẩy cửa đi vào.Trong phòng không có một bóng người.Đôi mắt của tiểu mỹ nhân ngư híp lại, tầm mắt lơ đãng dừng ở thiệp mời còn dư thừa mà cô đặt trên bàn.

Hắn rũ mắt nhìn nhìn.Tiểu mỹ nhân ngư cong cong môi.Không ngoan nha ~Ngay sau đó, hắn không chút để ý cầm lấy một cái, ánh mắt hiện lên ý vị không rõ, rồi sau đó đứng dậy ra cửa.Hoàng cung.Phong Thiển không phải lần đầu tiên tới.Cô gái tóc đen mắt đen lại xuất hiện lần nữa ở yến hội, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng dừng ở trên người cô ấy.Phong Thiển nhìn nhìn đám người trước mặt, chậm rì rì tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống.Lúc này cô chỉ nghĩ ăn cái gì đó, ngồi cho đến khi yến hội kết thúc.Lúc này có không ít hoàng tử hoặc kỵ sĩ trẻ tuổi anh tuấn tới mời cô khiêu vũ, cũng đều không ngoại lệ bị cự tuyệt.Tây Á cùng Kỵ sĩ Ryan cũng tới cung yến.Trong hoàng cung, Tây Á ở trời xa đất lạ, lại không muốn cùng Phong Thiển ngốc tại một chỗ, đành phải đi tìm Kỵ sĩ Ryan.Hai người tuy rằng ngầm ái muội không rõ, chính là ở trước công chúng, bọn họ cũng không dám có hành động thân mật, rốt cuộc thân phận hai người tương đối xấu hổ.Nếu là bị trở thành đầu đề câu chuyện, mặt hai người sẽ rất khó coi.Nhưng mà lại có người tìm tới Kỵ sĩ Ryan.Người đến là một vị tiểu thiếu gia của công tước gia.Đối phương nhìn đến Tây Á ở một bên, cười hỏi hắn: "Vị tiểu thư này là?"

Kỵ sĩ Ryan giới thiệu: "Vị này chính là con gái của Công tước Hill, tiểu thư Tây Á."

Đối phương giống như suy nghĩ cái gì, "Thì ra là tiểu thư Tây Á."

Câu chuyện của hắn đột nhiên chuyển, "Ryan, nghe nói Phong tiểu thư của Công tước gia Hill hủy hôn ước với cậu, đây là thật hay giả?"

Thần sắc Kỵ sĩ Ryan cứng đờ hạ, gật đầu."

Thì ra là sự thật."

Đối phương nhìn như có chút kinh ngạc."

Khó trách tôi nhìn Phong tiểu thư một mình ngồi ở chỗ đó."

Ánh mắt đối phương nhìn về phía của Phong Thiển, sau đó liền cười tránh ra.Tây Á nhìn thấy Phong Thiển, thần sắc hơi có chút vặn vẹo lên.Sự ghen ghét trng lòng lại ẩn ẩn quấy phá.Cô bỗng nhiên cầm lấy cánh tay Kỵ sĩ Ryan, ngửa đầu nhìn hắn: "Ryan, chúng ta đi xem chị ấy đi."

Kỵ sĩ Ryan không có muốn cùng Phong Thiển gặp mặt, thần sắc hắn hơi có chút cổ quái dừng ở chỗ cánh tay Tây Á bám vào tay mình.Rốt cuộc, Tây Á là cũng là em gái của vị hôn thê cũ của hắn.Hiện tại kéo mình như vậy, bị người khác thấy tóm lại không tốt.Hắn cũng chỉ là kháng cự do dự trong chớp mắt, đã bị Tây Á mang theo đi đến chỗ Phong Thiển.Hai người ở trước mặt Phong Thiển đứng yên.Trong tay cô đang cầm một cái bánh kem bơ, chậm rì rì cắn một ngụm, đôi môi dính một chút kem bơ ở trên.Phát hiện có người tới gần, cô không chút để ý ngước mắt nhìn lại.Tây Á kéo cánh tay Kỵ sĩ Ryan, cười nói: "Chị, thật khéo nha."

Phong Thiển chớp chớp mắt: "?"

Khéo?Ở nơi lớn như thế này, chung quy có thể gặp được.Không khéo chút nào.Phong Thiển phớt lờ cô ta.Kỵ sĩ Ryan lúc này đứng ở trước mặt vị hôn thê cũ, lại còn cùng em gái của đối phương tư thái thân mật như thế, hắn chưa nói cái gì, chỉ là bảo trì trầm mặc.Động tác của Tây Á lại càng thêm lớn mật, đôi tay cô ta ôm lấy cổ Kỵ sĩ Ryan, làm trò trước mặt Phong Thiển hôn môi hắn.Phong Thiển: "......"

Cô giật giật mí mắt, vẻ mặt mờ mịt.Làm......

Làm gì vậy?Ở trước mặt cô hôn hôn hít hít?Phong Thiển cúi đầu, tiếp tục cắn bánh kem trong tay.Làm bộ cái gì cũng không thấy được.Ryan trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn không dự đoán được Tây Á sẽ làm trò trước mặt Phong Thiển hôn mình.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 111: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (27)


Editor: Nha ĐamHắn thích cùng Tây Á thân mật, lại không ý nghĩa cô ấy có thể ở loại trường hợp này tại đây, lại còn ở trước mặt Phong Thiển cùng mình thân mật.Rốt cuộc, quan hệ của ba người bọn họ có chút xấu hổ.Kỵ sĩ Ryan có chút cứng đờ.Cũng may vị trí này có chút hẻo lánh, hơn nữa là đưa lưng về phía những người khác, cho nên còn không có người chú ý tới hắn.Chỉ là......cô gái trước mặt này, Ryan lại có chút không hiểu, đối phương rốt cuộc là nghĩ gì vậy.Hắn rõ ràng nhớ rõ trước kia, mắt đối phương khi nhìn thấy hắn, luôn thật cẩn thận mà vui mừng.Mà hiện giờ, đôi mắt xinh đẹp của đối phương chỉ có thờ ơ tản mạn.Ngay cả hắn cùng em gái của cô thân mật, cũng không thèm quan tâm.Hình như là, thứ gì đã mất đi, rốt cuộc không quay về được......Phong Thiển cắn bánh kem, bỗng nhiên lại nghĩ tới nhiệm vụ chi nhánh.Đôi mắt đen nhánh của cô xoay chuyển, tầm mắt lại sâu kín chuyển tới trên người Tây Á cùng Kỵ sĩ Ryan.Tây Á nâng cằm, lấy tư thái của người thắng nhìn cô, cô ta khoe ra nói: "Chị gái thân ái, thật xin lỗi, người mà Ryan thích vẫn luôn là tôi."

Tây Á biểu thị chủ quyền công khai như vậy, Kỵ sĩ Ryan chỉ là nhíu nhíu mày.Cô ngước mắt nhìn thoáng qua đối phương, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."

Cô ấy phản ứng quá bình đạm rồi.Giống như là nghe được việc nhỏ trong nhà vậ, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.Cái này làm cho đáy lòng hai người đối diện có chút bồn chồn.Tây Á vốn tưởng rằng, chị ta ít nhất sẽ tức giận cùng cô lý luận, lại không có nghĩ đến cảnh tượng hiện tại.Cô thờ ơ, bộ dáng bình đạm như thường, giống như là bọn họ tự làm trò hề nhảy nhót trước mặt cô vậy.

"Chị à, ý của tôi là, Ryan chưa từng có thích chị."

Tây Á cắn răng lên tiếng.Cô không tin đối phương sẽ một chút cũng không để bụng.Cô có thể cảm nhận được, đối phương đã từng thích Ryan.Mà cô ta dù sao cũng không nghĩ tới chính là, Phong Thiển hiện giờ đã không phải cô gái trước kia.Ánh mắt Phong Thiển đối diện với tầm mắt phẫn hận của Tây Á.Cô chậm rãi đứng dậy, sửa sửa làn váy dài.Cô nâng cằm lên, thanh âm ngoan mềm: "Cho nên......

Cô thích hắn?"

"Cô ở muốn khoe ra với tôi?"

Có ai sẽ không kiêu ngạo một chút.Hừ.Cô hơi phồng phồng má.Tây Á ngốc lăng, tiện đà gật đầu, "Không sai.

Tôi thích Ryan, Ryan cũng thích tôi.

Mà chị đó, lại trước sau lại là người ngoài cuộc thôi."

Cô ta cười lạnh, không thêm che dấu mà trào phúng.Cô chỉ là nhàn nhạt nhìn cô ta liếc mắt một cái, ngữ khí không nhanh không chậm: "Hắn không xứng với tôi, tôi cũng không thích hắn."

Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Cũng chỉ có cô sẽ thích hắn."

Giọng nói rơi xuống, không đợi đối phương phản bác, cô lại hoài nghi nói: "Có lẽ, cô cũng không phải là thật sự thích hắn."

Lời nói của cô nhẹ nhàng rơi xuống, lòng Tây Á lộp bộp một chút.Cô ta bỗng nhiên có chút mê mang.Vì sao lại sẽ thích thượng Ryan?Ngay từ đầu là bởi vì, hắn là vị hôn phu chị ta.Chỉ cần là chị ta, cô ta đều muốn cướp về.Khiến cô ta kiên định tín niệm đem đối phương đoạt, là gia thế, là thanh danh, hay là......

Tướng mạo?Chính là, khi cô ta nghe nói Hoàng tử Chad cầu hôn Phong Thiển.Ý tưởng của cô ta lại là, nếu người mà Hoàng tử Chad thích là cô ta thì tốt rồi.Thần sắc Tây Á cứng đờ.Kỵ sĩ Ryan chú ý tới sắc mặt khác thường của cô ấy.Đáy lòng cũng có vài phần cổ quái.Phong Thiển chớp chớp mắt.Cô bỗng nhiên mím môi, đôi mắt hơi cong."

À, xin lỗi nhé, lúc trước rơi xuống biển mà không chết."

Cho nên......"

Tôi không vạch trần quan hệ của cô với hắn."

Cô ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương, chậm rì rì nói: "Rốt cuộc, tôi cũng không thích hắn."

Người thích hắn, là nguyên chủ.Mà không phải cô.Đến nỗi vì cái gì không cáo trạng với Công tước Hill, là Tây Á đẩy cô xuống biển.Chỉ là......

Lười nói ra.*********Thế giới này sắp hoàn rồi còn 6 chương nữa thôi ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 112: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (28)


Editor: Nha ĐamHai người giật mình tại chỗ.Đối phương sáng suốt quá đáng, giống như cái gì cũng biết.Bộ dáng vân đạm phong khinh này, làm cho bọn họ không chỗ dung thân.Buồn cười.Cô ta tự cho là đã cướp đi người mà đối phương thích.Đối phương lại nói, chưa bao giờ thích.Hắn từng cho rằng người mà cô tâm tâm niệm niệm là hắn.Đối phương lại là, thờ ơ.Có người nhìn thấy động tĩnh ở nơi này, đang nhìn thấy tư thế thân mật của Tây Á cùng Kỵ sĩ Ryan, sôi nổi khe khẽ nói nhỏ lên."

Đây không phải Kỵ sĩ Ryan sao?"

"Không sai.

Cô gái đang kéo hắn kia là ai vậy?"

"Trời ơi!

Người đối diện không phải Phong tiểu thư sao?"

"Ta biết cô gái kia, mắt màu lam nhạt, rõ ràng là em gái của Phong tiểu thư, Tây Á tiểu thư."

"Ai?

Nhưng mà... tư thế của bọn họ thật thân mật nha......"

Tức khắc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tây Á cùng Ryan trở nên cổ quái."

Khó trách Phong tiểu thư muốn từ hôn, vị hôn phu cùng em gái kế ở bên nhau, *tặc lưỡi......"

Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người đều bát quái về Tây Á cùng Ryan, nói ra nói vào cũng càng nói ra lời khó nghe.Trên mặt hai người quẫn bách, không thể không hốt hoảng rời đi yến hội.Thật sự không còn mặt mũi ở lại.ánh mắt Phong Thiển không chút để ý dừng ở bóng dáng hấp tấp của hai người, lại lần nữa ngồi xuống, tiếp tục ăn miếng bánh kem nãy ăn dở.【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh. 】Nữ hài dừng một chút, giống như suy nghĩ cái gì.Cô giống như có chút hiểu ra vả mặt có nghĩa là gì......Yến hội chậm chậm tiến hành.Đến khi gần bắt đầu, đại môn bỗng nhiên rộng mở.Thiếu niên với mái tóc dài màu lam vừa xuất hiện, liền khiến mọi người kinh diễm, giống như đã từng như vậy.Tầm mắt Phong Thiển khinh nhẹ nhàng dừng ở cửa, sau đó động tác cắn bánh kem dừng lại.Hả.Mảnh nhỏ sao lại tới?Cô xoay đầu, đưa lưng về phía hắn, nhẹ nhàng ghé vào bàn.Cô giận dỗi liền phải nghiêm túc giận dỗi.Không cần để ý liền không để ý tới.Hừ.Còn không có tha thứ cho hắn đâu.Đôi mắt màu xanh nước biển của tiểu mỹ nhân ngư nhàn nhạt nhìn quét một vòng, liền chạm đến đến bóng dáng một cô gái đang ghé vào bàn, tầm mắt dừng lại, khóe miệng hơi hơi giơ lên.Hắn nhấc chân đi đến chỗ cô.Ánh mắt mọi người trong yến hội gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp đến kỳ cục này.Cho đến khi, hắn dừng lại ở trước mặt một cô gái.Bởi vì đưa lưng về phía mọi người, cho nên, không có người nhìn thấy, đôi mắt của tiểu mỹ nhân ngư chợt lóe một tia nguy hiểm cùng sự si cuồng nhàn nhạt đến không thể phát hiện.Là cực hạn, sự chiếm hữu nguy hiểm.Tiểu mỹ nhân ngư hơi hơi cúi người xuống, lòng bàn tay đặt ở đỉnh đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve.Cảm nhận được động tác đối phương, người cô cứng đờ, quay đầu nhìn hắn.Tiểu mỹ nhân ngư cong cong mắt, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp.Trên cánh môi cô còn dính bơ.Tiểu mỹ nhân ngư cong cong môi, cúi đầu.Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà, đôi môi hắn chạm vào môi cô, hắn thong thả ung dung vươn đầu lưỡi ra, đem khóe miệng đầy bơ của cô liếm láp sạch sẽ.Động tác thong thả ung dung, không nhanh không chậm.Như là ở nhấm nháp mỹ vị điểm tâm ngọt.Động tác lưu manh nhưng khi hắn làm lại có vài phần ưu nhã tự phụ.Phong Thiển: "!!!"

Vành tai của cô bạo hồng.Tất cả mọi người bị một màn này làm sợ ngây người.Phong Thiển quay đầu đi.Đối phương cười cười, khom lưng, cánh tay xuyên qua đầu gối cô, đem cô chặn ngang bế lên.Phong Thiển theo bản năng vòng lấy cổ đối phương.Cô chớp chớp mắt.Tiểu mỹ nhân ngư cúi đầu cùng cô đối diện.Phong Thiển cảm giác...... cảm thấy thật thẹn thùng......Cô đem đầu chôn ở trong ngực tiểu mỹ nhân ngư, tận lực giảm nhẹ sự tồn tại của mình.

Tiểu mỹ nhân ngư giống như bị động tác của cô chọc cười, ý cười ở khóe miệng dần dần gia tăng.Thiếu niên xinh đep, ôm một cô gái ngọt mềm đáng yêu.Hình ảnh lại là tốt đẹp như thế, làm người ta không đành lòng quấy rầy.Hiện tại, các cô ấy giống như hiểu ra, vì sao Phong tiểu thư lại từ chối lời cầu hôn của Hoàng tử Chad.*****Bù xong 2 chương hôm thứ 5 rồi nhé ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 113: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (29)


Editor: Nha ĐamTiểu mỹ nhân ngư ôm Phong Thiển lên xe ngựa.Hắn từ từ đặt cô lên phản gỗ, rồi đè cô lên.Phong Thiển bị mắc kẹt dưới thân hắn, không thể đứng lên.Đối phương cong mắt, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp cùng chiếc răng nanh đáng yêu.

Khóe mỗi nhấc lên một độ cung khiến người ta cảm thấy đối phương thật sự là một người vô hại.Hắn đưa tay lên từ từ tháo cà vạt.Phong Thiển bị hành động của đối phương làm cho choáng váng."

Anh đang làm gì đấy?"

Mảnh nhỏ bị sao vậy?Giây tiếp theo, đối phương cầm tay của cô lên, sau đó lấy cà vạt mạnh mẽ trói tay 2 người lại.Cà vạt quấn quanh vài vòng.Tiểu mỹ nhân ngư cúi đầu, dùng răng thắt nút lại.Sau khi làm xong, hắn ngước mắt lên và nhìn về phía cô.Phong Thiển cau mày.Tầm mắt rơi vào nơi bàn tay của cả hai đang bị trói vào nhau."

Sao lại buộc vào?"

Cô quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh có chút kinh ngạc.Tiểu mỹ nhân ngư không trả lời, mà cúi đầu xuống, chạm trán mình vào trán cô, tay kia cũng nắm tay còn lại của Phong Thiển lại.Mười ngón tay đan vào nhau.Tiểu mỹ nhân ngư sung sướng mím môi, đôi mắt màu xanh nước biển lấp lóe tia sáng.Như vậy...Có nghĩa là vĩnh viễn bên nhau phải không?Cả hai buộc chặt với nhau.Vĩnh viễn ... không bao giờ chia lìa."

Em là của tôi."

Tiểu mỹ nhân ngư trực tiếp thông báo, dường như không cho đối phương có cơ hội từ chối.Đột nhiên hắn lại cúi đầu xuống, môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên, từ từ chạm vào môi cô.Nhưng chỉ dừng lại ở mức độ hai môi chạm vào nhau.Mấy chuyện tình cảm hắn cũng không biết nhiều, nhưng hắn chỉ thích cô, vì vậy hắn không nhịn được muốn tiến đến gần hơn.Phong Thiển có chút sững sờ nhìn gương mặt đối phương gần trong gang tấc.Đôi mắt hiện lên chút mê mang.Tiểu mỹ nhân ngư hơi lui về phía sau, mấp máy môi, cau mày, ánh mắt rơi vào đôi môi của Phong Thiển từ mê mang dần trở nên sâu thẳm.Hắn do dự, rồi lại cúi đầu xuống.Tiểu mỹ nhân ngư lúc này đang ở rất gần, Phong Thiển có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cảm thấy nóng không thể giải thích được, có chút ngứa ngáy.Trải qua hai thế giới, cô đã hiểu một số điều.Nhưng ... tiểu mỹ nhân ngư trong thế giới này dường như chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng.Mắt của Phong Thiển cong lên.Đột nhiên muốn trêu chọc đối phương.Mảnh nhỏ thực sự không biết hôn là gì, nên dễ bị lừa và bắt nạt.Mặc dù đôi khi, Tiểu mỹ nhân ngư không chỉ nghịch ngợm, thích bắt nạt mà còn rất độc đoán và chiếm hữu, nhưng lại đơn thuần và đáng yêu.Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên bị hắn đẩy đến mức uống mấy ngụm nước biển.Bây giờ tận dụng cơ hội, cũng phải đòi hỏi lại thứ gì đó.Phong Thiển hơi cúi đầu, tránh khỏi cái nắm tay của đối phương.Ariel chỉ hơi siết chặt ngón tay, cũng không cần dùng sức, sau đó vẫn ngoan ngoãn để cô thoát ra, hắn buông tay xuống, ngước mắt nhìn Phong Thiển.Phong Thiển đưa tay lên, ấn vào vai tiểu mỹ nhân ngư.Động tác của cô rất nghiêm túc.Lúc này, Tiểu mỹ nhân ngư cũng ngoan ngoãn không động đậy, yên lặng nhìn cô, nụ cười tà mị trên khóe môi thu liễm lại, con ngươi màu xanh nước biển lúc này mới có chút tò mò.Hắn yên lặng nhìn Phong Thiển, tự hỏi cô muốn làm gì.Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đôi môi của Ariel.Cô dừng lại một chút, chậm lại gần....Tiểu mỹ nhân có chút ngây ngốc, lúc này trông giống như một nam nhân tốt bụng đang bị bắt nạt.Tất nhiên, vẻ mặt ngây ngốc như vậy chỉ trong chốc lát.Sau đó khóe môi lại gợi lên nụ cười.Vì thế...
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 114: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (30)


Editor: Nha ĐamBan đầu chỉ nghĩ là trêu đùa đối phương, thấy đối phương ngây thơ nên bắt nạt một chút.Chính là hiện tại, Phong Thiển lại cảm thấy, cô giống như tự đem mình chôn vào hố rồi.Đối phương ôm mình chặt đến phát đau.Giờ phút này đem đầu gác ở trên vai cô, hô hấp ấm áp phun ở bên tai.Tiểu mỹ nhân ngư nói ra lời nói khiến người ta mặt đỏ tai hồng.Phong Thiển chỉ muốn đem mình chôn xuống.Thật sự......cảm thấy rất thẹn thùng.Tiểu mỹ nhân ngư cọ cọ vào cô, mi mắt cong cong: "Rất thích em nha ~ Thiển Thiển."

Chỉ muốn đem em giấu đi.Chỉ cho phép nhìn đến một người là mình.Chỉ thuộc về...... một mình hắn.Vĩnh viễn có được cô.Cô ngẩn người, mím môi.Đây xem như là......

Thổ lộ?Cô đối với mảnh nhỏ có hảo cảm, không bài xích thân mật như vậy.Có lẽ cũng là......

Thích.Phong Thiển chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Em cũng......

Thích anh.

Em sẽ bảo vệ anh thật tốt."

Nghe vậy, tiểu mỹ nhân ngư dừng một chút.Không nghĩ tới cô sẽ nói ra như vậy.Hắn ngẩn ra, đầu từ trên vai cô nâng lên, đôi mắt màu xanh nước biển gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của cô.Ánh mắt của cô trong suốt sạch sẽ, bộ dáng nghiêm túc.Về phần người mà cô nói bảo hộ......Tiểu mỹ nhân ngư cười cười, giơ tay chọc gương mặt mềm mại của cô."

Anh cũng sẽ bảo vệ em thật tốt~"Lại bị chọc.Cô chớp chớp mắt, phồng má.Phong Thiển bắt lấy ngón tay củađối phương, nắm chặt ở lòng bàn tay."

Không được chọc em nữa."

Hung hung.Bộ dáng tức giận của cô vẫn đáng yêu như cũ.Tâm tình của tiểu mỹ nhân ngư sung sướng mà cười nhạt ra tiếng.Xe ngựa tới cửa phủ công tước, ngừng lại.Tiểu mỹ nhân ngư rũ mắt, thong thả ung dung cởi cà vạt đang trói chặt tay hai người ra.Phong Thiển cúi đầu, lại nhìn tay hai người đang bị trói chặt.Đôi mắt cô lộ ra một tia mờ mịt cùng vui mừng.Giống như việc này, cũng rất không tồi.Cô nhìn thiếu niên không nhanh không chậm cởi bỏ cà vạt.Sau khi cởi xong, tiểu mỹ nhân ngư cong cong mắt, nở nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu với cô.Hắn xuống xe ngựa trước.Phong Thiển xốc màn xe lên.Tiểu mỹ nhân ngư đứng ở phía dưới, hai tay mở ra.Má núm đồng tiền trên má hiện ra, dáng vẻ thập phần ngoan ngoãn.Phong Thiển sửng sốt hạ, chớp chớp mắt.Đây là muốn, tiếp được cô?Tiểu mỹ nhân ngư dụ hống mở miệng: "Anh sẽ tiếp được em ~"Âm cuối lười nhác, mang theo một chút lười biếng tà tứ.Tay của cô bắt lấy mành, dừng một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương.Do dự một lát, Phong Thiển mím môi, nhắm mắt lại hướng vào vòng tay đối phương nhảy vào.Giây tiếp theo.Tiểu mỹ nhân ngư ổn định vững chắc tiếp được cô.Cô nhắm mắt lại, lông mày nhăn thành một đoàn, một khắc kia khi rơi vào trong lòng tiểu mỹ nhân ngư, cô theo bản năng ôm chặt cổ đối phương.Phong Thiển mở to mắt.Vừa lúc đối diện với đôi mắt của tiểu mỹ nhân ngư.Đối phương nhìn chằm chằm chính mình, đôi mắt xinh đẹp cuồn cuộn cảm xúc.Cũng không hiểu sao, làm gương mặt cô nóng lên.Phong Thiển cúi thấp đầu xuống, đem mặt chôn vào lòng hắn.Tay nhỏ ôm chặt lấy cổ đối phương.Tiểu mỹ nhân ngư cười nhạt, điều chỉnh tư thế, đem cô công chúa của hắn bế lên.Phong Thiển sửng sốt.Khóe môi tiểu mỹ nhân ngư mang theo ý cười, thoải mái hào phóng ôm cô đi vào phủ công tước.Hoàn toàn không màng đến nhóm người hầu đi lại xung quanh, ánh mắt kinh ngạc tò mò.Tiểu mỹ nhân ngư không cảm thấy cái gì, ngược lại thích như vậy.Cô là người của hắn.Ngay cả người khác...... cũng không thể mơ ước ~Hắn muốn cho mọi người biết.Cô ấy là của hắn.Cô nhìn thấy ánh mắt của mấy người khác, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, tay nhỏ nắm chặt cổ áo đối phương, đem mặt chôn đến càng sâu.Ôi.Thật xấu hổ.*******Chương này edit thêm tặng mn vì thứ 5 vừa rồi không đăng chương mới nhé ^^À còn 3 chương nữa là kết thúc rồi, mình sẽ cố hoàn thành vào ngày mai nhé nên là vote nhiệt tình vào để mình có động lực ngày mai edit hết Thế giới 3 này nhé \(★^∀^★)/
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 115: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (31)


Editor: Nha ĐamTrên đường quay về phòng, hai người vừa lúc đụng phải Tây Á.Tây Á ngước mắt trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người.Thiếu niên trước mặt, có mái tóc dài màu lam ngọc, đôi mắt màu xanh ước biển giống như dá quý được chế tác tinh, so với sao trời còn lộng lẫy hơn.Bên trong hình như có ngân hà lưu chuyển, thâm thúy mê người.tầm mắt hắn không chút để ý ở trên người cô dừng lại một giây, liền thu hồi ánh mắt, ôm cô gái trong lòng ngực mắt nhìn thẳng bỏ qua đối phương.Dung mạo hắn quá đáng xuất sắc, khiến Tây Á nhất thời sững sờ ở tại chỗ.Chờ đến khi cô ta phản ứng lại, đối phương đã ôm cô gái kia vòng qua người cô ta.Tây Á quay đầu, ánh mắt vẫn còn dư lại sự sửng sốt cùng kinh diễm, cô ta gọi đối phương lại: "Anh......

Đứng lại!"

Tiểu mỹ nhân ngư dừng bước chân lại, lông mày xinh đẹp bởi vì bị quấy rầy mà nhăn lại.Thiếu niên cũng không có ý định đáp lại đối phương, chỉ là sắc mặt hơi hơi lộ ra chút bất mãn, tiếp tục bình tĩnh ôm cô gái trong lòng ngực rời đi.Phong Thiển nghe được thanh âm của Tây Á, chớp chớp mắt.Tây Á thấy tiểu mỹ nhân không để ý đến cô chút, vừa bực tức, vừa xấu hổ.Cô ta bước nhanh chạy đến trước mặt hai người.Tây Á thở phì phò, cô ta nâng cằm, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tiểu mỹ nhân ngư.Tầm mắt lại đột nhiên dừng ở người con gái đang ở trong lòng của tiểu mỹ nhân ngư.Cô ta hơi hơi nhíu nhíu mày."

Anh là ai?"

Tây Á nhìn về phía tiểu mỹ nhân ngư, trong thanh âm mang theo vài phần chất vấn, đồng thời cũng có vài phần thật cẩn thận thẹn thùng.Đôi mắt màu lam nhạt mang theo vài phần si mê.Tuy rằng cô ta đã ở cực lực che dấu, nhưng mà hiển nhiên là hiệu quả cực nhỏ.Nghe vậy, Phong Thiển từ từ dò đầu ra từ trong lòng tiểu mỹ nhân ngư, nghiêng đầu xem.Đôi mắt đen nhánh của cô đối diện với đôi mắt màu lam nhạt của Tây Á.

Tây Á sửng sốt.Cô ta lúc này mới nhớ tới, trước đó không lâu cô nghe nói qua, Phong Thiển mang theo một vị khách nhân trở về.Nhưng mà, cô ta chưa bao giờ gặp qua cái gọi là khách nhân này, cũng không để ở trong lòng.Chính là, ai có thể nghĩ đến, sẽ là một thiếu niên đẹp đến mức tận cùng như thế này.Chỉ là liếc mắt một cái, liền có thể khiến người ta tim đập thình thịch.Cô nhìn nhìn em gái kế tiện nghi của mình.Phong Thiển mím môi.Cô ta đây là......

Coi trọng mảnh nhỏ?Ánh mắt Phong Thiển có chút phức tạp, cũng mang một chút rối rắm.Tiểu mỹ nhân ngư ôm cô, hắn rũ mắt, trong ánh mắt đều là dung nhan của cô.Về phần Tây Á, xin lỗi nha, hắn không rảnh đi để ý tới.Vẫn là tiểu cô nương trong lòng ngực càng thêm đáng yêu.Phong Thiển lại nhìn Tây Á liếc một cái, tầm mắt đối phương dừng ở trên người tiểu mỹ nhân ngư, tùy ý mà đánh giá.Phong Thiển nhấp môi, không hiểu sao có cảm giác thật không thoải mái.Tầm mắt của Tây Á, thực chán ghét.Cô gái nhỏ phồng má, tay nhỏ đột nhiên gắt gao ôm lấy cổ tiểu mỹ nhân ngư, đầu dán vào cằm tiểu mỹ nhân ngư.Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tây Á.Thanh âm mềm mại thêm chút hung dữ: "Anh ấy là của tôi!"

Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng đến tròn trịa, bộ dáng hung dữ ngược lại là có vẻ thập phần đáng yêu.Tây Á ở một bên thần sắc cứng đờ.Nghe được lời nói biểu thị công khai chủ quyền của cô như vậy, tiểu mỹ nhân ngư sung sướng mà cong cong mắt, hắn cằm nhẹ nhàng cọ cọ đầu cô, hầu kết hơi hơi lăn lộn, tiếng nói dễ nghe trầm thấp dụ hoặc: "Ừm.

Anh là của em."

Cô phối hợp gật đầu.Ừm, là của mình.Tây Á: "......"

Cô ta rũ mắt xuống, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay.Thần sắc vặn vẹo, ghen ghét cùng oán hận đan chéo ở bên nhau.Vì sao?Dựa vào cái gì chị ta đều có thể có được đồ tốt nhất.Thân phận, địa vị, sự sủng ái.Ngay cả nam nhân, cũng xuất sắc như vậy, không có người nào có thể so sánh.Buồn cười cô còn tự cho là đúng, mình đã đoạt được vị hôn phụ mà chị ta luôn yêu thương.

Quanh người Tây Á là hơi thở trầm thấp.Mà bên kia.Tay tiểu mỹ nhân ngư ôm cô hơi hơi dùng sức.Hiện tại hắn chỉ nghĩ......

Không kiêng nể gì hôn môi cô gái trong lòng ngực.Cô ấy sao lại có thể, đáng yêu như vậy?******Cuối chương này tác giả có giải thích tại sao lại không có "Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (29)" là do bị ẩn nhé ╥_╥ , thế nên nội udng chương trước nó mới bị cắt ngang như vậy
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 114: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (32)


Editor: Nha ĐamTiểu mỹ nhân ngư ôm cô, bước chân nhanh hơn vài phần, nhanh chóng vào phòng, thuận tiện còn đóng cửa cẩn thận.Phong Thiển còn chưa phản ứng lại đối phương đang làm cái gì, đã bị hắn đè ở trên giường.Cô gái nhỏ chớp chớp xinh mắt, lông mi giống cánh bướm nhẹ nhàng chớp chớp.Tiểu mỹ nhân ngư cúi đầu, thái dương lạnh lẽo dán ở trên trán ấm áp của cô.Đôi mắt màu xanh nước biển lập loè ánh sáng nhạt sâu kín.Tiểu mỹ nhân nỉ non mở miệng: "Anh là của em nha ~ Thiển Thiển."

Hơi thở hai người đan chéo ở bên nhau.Giọng nói của Tiểu mỹ nhân ngư trầm thấp ngưa ngứa trêu chọc lòng người.Khuôn mặt trắng nõn Phong Thiển bắt đầu đỏ lên.Cô che giấu sự thẹn thùng của mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương, banh mặt, ra vẻ trấn tĩnh.Phong Thiển khụ một tiếng, mở miệng: "Ừm.

Anh vốn dĩ chính là...... của em!"

Cô giống như chuột hamster đáng yêu, lại cố tình ra vẻ cường thế.Dáng vẻ này, thật là......

Đáng yêu đến mức chỉ muốn nuốt cô và bụng luôn.Tiểu mỹ nhân ngư cười nhạt, đầu gối lên vai cô, hắn nghiêng đầu, đôi môi dán sườn mặt cô.Mềm mềm mại mại.Nhẹ nhàng hôn Thiển Thiển.Muốn......

Vĩnh viễn có được cô......-Sâu trong đáy biển.Một thiếu niên Dáng người thon dài xinh đẹp chậm rãi bơi dưới biển sâu, mái tóc dài màu lam của hắn uốn lượn, xinh đẹp mà lại mộng ảo.Càng là sâu xuống dưới, nước biển càng thêm lạnh lẽo tịch mịch.Trong tầm mắt là một mảnh màu lam sâu kín.Cho đến khi, một tòa lâu đài kiến trúc cổ xuất hiện ở sâu trong hải dương.Thiếu niên chậm rãi dừng động tác bơi lội lại, thong thả ung dung thu tay lại, trạm kế tiếp của lâu đài cổ hiện ra.Hắn ngựa quen đường cũ đẩy cửa mà vào.Lâu đài cổ cùng lâu đài trên mặt đất không có gì khác nhau, nhưng mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đây là cái lâu đài cực kỳ cổ xưa.Đến nỗi lâu đài cổ vì sao xuất hiện tại biển sâu này, cũng không thể nào biết được.Thế giới tự nhiên di chuyển biến hóa ai có thể giải thích rõ được?Tiểu mỹ nhân ngư men theo thang thong thả ung dung đi đến lầu hai.Hắn đẩy cừa ra.Một chuỗi bong bóng theo động tác nhẹ nhàng của hắn từ cửa tràn ra.Tiểu mỹ nhân ngư không nhanh không chậm đi vào.Trong phòng có một cái bàn cúng tế cổ xưa.Trên bàn cúng tế điêu khắc hoa văn phức tạp, bởi vì quá cổ xưa, cho nên càng thêm phần sắc thái thần bí.Trên bàn cúng tế đựng đầy bình thủy tinh, giờ phút này đang ở tản khói màu lam.Tiểu mỹ nhân ngư nhàn nhạt mở miệng: "Tôi muốn vĩnh viễn sinh hoạt ở trên mặt đất."

Cũng vĩnh viễn......

Có được cô gái kia.Sau một lúc lâu, ánh sáng trên bình thủy tinh chợt mãnh liệt lên."

Ngươi xác định?"

Thanh âm cổ xưa sâu kín truyền đến, mang theo một chút thê lương, lại là không có chút hàm súc tình cảm.Tiểu mỹ nhân ngư híp híp mắt, khóe miệng không chút để ý giơ lên."

Xác định."

Không gian an tĩnh vài giây, rồi sau đó truyền đến thanh âm: "Ngươi đem đuôi cá biến thành chân của con người, đã hao tổn một nửa tuổi thọ của ngươi, ở trên đất bằng cũng chỉ có thể sinh tồn trong khoảng thời gian một tháng, kỳ hạn vừa đến phải trở lại hải dương.

Hiện giờ, ngươi muốn vĩnh viễn sinh hoạt ở trên mặt đất, cái giá phải trả còn lớn hơn nữa."

Tiểu mỹ nhân ngư thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt hỏi: "Cái giá phải trả là gì?"

Đối phương chậm rãi nói: "Chỉ còn lại có 50 năm tuổi thọ, giống như loài người, phải trải qua sinh lão bệnh tử, đêm trăng tròn xương của ngươi còn phải chịu sự đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm."

Giọng nói rơi xuống, thiếu niên hơi hơi rũ lông mi xuống, đôi mắt màu xanh nước biển có sự dao động nhàn nhạt.Hắn khẽ mở môi mỏng."

Tôi......

Đồng ý."

Xương giống như vạn tiễn xuyên tâm sao?Tiểu mỹ nhân ngư chưa bao giờ để ở trong lòng.Đã từng, lột vảy đi cốt, một lần nữa tái sinh.Vạn tiễn xuyên tâm, hắn cũng chưa bao giờ xem qua.Có thể vĩnh viễn có được cô, chút đau đớn này có là gì?Chỉ là có chút đáng tiếc.Chỉ có thể làm bạn với đối phương 50 năm......Thanh âm của tiểu mỹ nhân ngư vừa rơi xuống, bàn cúng tế chợt chiếu lên bạch quang chói mắt, tia sáng cuối cùng hết hóa thành một ngôi sao, hoàn toàn đi vào trong cơ thể của thiếu niên.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 117: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (33)


Editor: Nha ĐamTuổi thọ của nhân ngư dài hơn so với con người.Tuổi thọ của nhân ngư Bình thường dài nhất có thể đạt 300 năm, mà Ariel lại là một ngoại lệ. (Edit từ đầu đến giờ bà tác giả ít xưng tên của tiểu mỹ nhân ngư, suýt quên mất tên nam9 thế giới này là Ariel 😂)Hắn có được 500 năm tuổi thọ.Chính là, tuổi thọ dài có ích lợi gì?Trong biển sau màu xanh này, cuồn cuộn mà tĩnh mịch.Giống như cái lồng gian lớn.Chậm rãi quên đi một sinh mệnh.Ariel bắt đầu từ ngày hắn sinh ra, đáy lòng vẫn luôn có thanh âm nói cho hắn.Cả đời này hắn phải đợi một người.Là ai vậy?Về sau, hắn gặp cô.Vì thế, sáng tỏ thông suốt.Hắn muốn có được cô.Vĩnh viễn có được.Chẳng sợ cái giá phải trả là gì, chỉ còn một phần mười tuổi thọ, chịu đựng xương giống như bị vạn tiễn xuyên tâm.Chỉ cần......

Có thể được cô ấy.Chút cái giá phải trả này, không tính cái gì......-Buổi sáng khi Phong Thiển tỉnh lại, bên người lại không thấy bóng dáng của người nọ.Cô chớp chớp mắt.Đêm qua mảnh nhỏ quấn lấy cô, càng muốn ôm cô ngủ.Phong Thiển thỏa hiệp.Mặc kệ hắn.Tiểu mỹ nhân ngư ngây thơ như vậy, chỉ biết hôn hôn, ôm ngủ cũng không có gì ghê gớm.Phong Thiển ngây ngốc, từ trên giường đứng lên, thay áo ngủ.Cô ngáp một cái, chậm rì rì đi đẩy cửa ra.Vừa mở cửa, trong nháy mắt một bóng ma rơi xuống.Thiếu niên ngay trước mặt côHắn cong eo, cằm gác ở trên vai cô.Cả người mềm như bông, trọng lượng dường như đều đè ở trên vai cô.Phong Thiển bị đối phương nhào vào người như vậy, không khỏi lui về phía sau vài bước.Ui.Có chút nặng.Thiếu niên nâng cánh tay lên, ôm eo cô.Trên người hắn lạnh lẽo, mái tóc dài hơi ướt.Đối phương ôm mình như vậy, Phong Thiển cảm thấy có chút lạnh lẽo.Cô dừng lại một chút, giơ tay ôm lấy đối phương, cô chậm rì rì hỏi: "Anh đi đâu thế?

Sao lại lạnh như vậy?"

Tay Tiểu mỹ nhân ngư nắm lấy eo cô ôm thật chặt, nhấp môi nói: "Xử lý chút việc.

Nhưng mà, hiện tại có thể luôn luôn bên cạnh em rồi ~"Tuy rằng......

Chỉ có 50 năm.Phong Thiển ngẩn người, gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng "Ừm".Tuy rằng, cảm thấy có chỗ nào đó hơi quái quái.Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, chỉ chốc lát, có người hầu đến đây truyền lời.Công tước đại nhân muốn gặp tiểu mỹ nhân ngư.Chắc là Tây Á nói cho Công tước Hill, đương nhiên, cũng có khả năng người hầu hôm qua nhìn thấy bọn họ nói cho.Người hầu đi rồi, Phong Thiển ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương, mở miệng: "Cha em muốn gặp anh."

Tiểu mỹ nhân ngư mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Ừm.

Thiển Thiển mang anh đi nhé ~"Cô chớp chớp mắt, "Ừm."

Trên đường, khóe môi tiểu mỹ nhân ngư mang theo ý cười nhạt.Ngón tay của hắn nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay cô, rồi sau đó không nhanh không chậm đan vào nhau.Phong Thiển nghiêng đầu nhìn hắn một cái.Đôi mắt xinh đẹp của tiểu mỹ nhân ngư cong cong, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, thập phần ngoan ngoãn vô hại.Cô cúi đầu nhìn nhìn tau hai người đang đan vào nhau, đáy lòng xuất hiện chút tình cảm không rõ.Xa lạ, lại rất vui thích.Mảnh nhỏ ở thế giới này thật dính người, từ lúc bắt đầu gặp mặt, đến bây giờ, vẫn luôn dính như keo vậy.Luôn thích cùng cô làm mấy động tác thân mật.Tuy rằng, rất thẹn thùng.Nhưng mà, cũng không chán ghét.Phong Thiển vừa đem tiểu mỹ nhân ngư đến, đã bị đuổi ra đi.Vẻ mặt cô mờ mịt.Ở cửa đứng một hồi liền chậm rì rì đi trở về.Trong đại sảnh.Công tước Hill vẻ mặt nghiêm túc mà đánh giá thiếu niên trước mặt.Tướng mạo đối phương xác đúng là cực kỳ xuất sắc.Tiểu mỹ nhân ngư có khuôn mặt tinh xảo, má lúm đồng tiền trên mặt xinh đẹp đáng yêu.Khiến người ta nhìn thấy chính là bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.Tiểu mỹ nhân ngư cũng không khẩn trương, tùy ý để đối phương đánh giá.Dáng ngồi của hắn ưu nhã, vừa thấy chính là người có giáo dưỡng tốt.Trước mắt, Công tước Hill đối với dáng vẻ bề ngoài của tiểu mỹ nhân ngư vẫn là vừa lòng.********************Vừa nãy mình mở bản tiếng Trung ra xem thì phát hiện bản convert bị thiếu mà phần bị thiếu chính là đối thoại giữa Tiểu mỹ nhân ngư và Công tước Hill.

Nãy có ấn ngừng đăng tải chương này để đánh máy phần kia rồi cho thêm để đọc, nhưng sau khi xem xét lại thì tớ vẫn giữ nguyên chương này.Để nội dung được liên mạch thì tí nữa tớ sẽ đăng chương tiếp luôn nhé ^^
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
HOÀN THẾ GIỚI 3


Editor: Nha ĐamCứ như vậy một lúc lâu, Công tước Hill ho nhẹ một tiếng: "Chàng thanh niên này, tự giới thiệu đi."

Tiểu mỹ nhân ngư ngoan ngoãn nói ra ba chữ: "Ariel" (Tên Ariel phiên âm ra tiếng Trung là Ngải Lợi Nhĩ nên có 3 chữ nhé)Sao đó liền...không nói nữa.Công tước Hill nhíu nhíu mày, hỏi hắn: "Cháu cùng Thiển Thiển có quan hệ gì?"

Ông nghe nói, tiểu tử này quang minh chính đại ôm khuê nữ bảo bối của ông vào trong phủ.Thật sự là....Không biết thẹn là gì.Tuyệt không đem ông để vào mắt.Chỉ thấy tiểu mỹ nhân ngư cười nhẹ, lộ ra răng nanh nhỏ, hắn không nhanh không chậm trả lời: "Cháu thích Thiển Thiển, Thiển Thiển cũng thích cháu."

Miệng hắn mang ý cười, Công tước Hill không hiểu sao cảm thấy đối phương có chút xấu xa, hoặc giống như là đang khoe ra trước mặt ôngCông tước Hill: "....."

Thật đau lòng a.Tiểu nha đầu còn chưa từng nói thích ông đâu.Cho nên...."

Hai người đã đến tiến đến bước nào rồi?"

Công tước Hill đột nhiên kề sát vào tai tiểu mỹ nhân, lặng lẽ nói, khuôn mặt nghiêm trang phá lệ có chút ý tứ hàm súc bát quái."

Bước nào?"

Lúc này tiểu mỹ nhân ngư ngây ngẩn cả ngưởi.Đối với tình yêu nhân loại tiểu mỹ nhân ngư không có chút hiểu biết gì, trong ánh mắt đều là thần sắc mê mang.Công tước Hill nhìn thấy phản ứng của đối phương, kịp thời rời ra, sau đó vui vẻ.Xú tiểu tử, vừa mới khoe Thiển Thiển thích hắn.Ha ha, hắn thế mà chưa thực hiện được đến bước đấy.Mâu quang của tiểu mỹ nhân ngư sâu kín mà nhìn ông.Nhận thấy tầm mắt của đối phương, Công tước Hill vội vàng thu liễm ý cười, thay đổi thành biểu tình nghiêm túc."

Cháu không hiểu sao?"

Một lát sau, Công tước Hill lại phát hiện ra cái gì, hay là tiểu tử này đối với việc kia cái gì cũng không biết ư.Tiểu mỹ nhân ngư mím môi, hỏi ông ấy: "Hôn môi sao?"

Mắt ông giật giật mấy cái.Hôn môi?Đều đã làm rồi à?!!!!!Tiểu tâm tư của ông lại nổi lên, thử thăm dò hỏi: "Còn cái khác không?"

Tiểu mỹ nhân ngư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Cùng nhau ngủ?"

Công tước Hill: "!"

Ông nhịn xuống ý niệm muốn đánh người, nói: "Có làm cái gì khác không?"

Tiểu mỹ nhân ngư nghi hoặc: "Ngủ thôi"Công tước Hill: "?"

"Còn gì nữa không?"

Ông hỏi.Công tước Hill cảm thấy mình là một lão cha quá mức dụng tâm.Tiểu mỹ nhân ngư mê mang trừng mắt nhìn, lông mi run rẩy."

Có ý gì?"

".............."

Sau đó chính là, Công tước Hill lặng lẽ đem tiểu mỹ tiến vào thư phòng, cho hắn phổ cập tri thức khoa học, giảng dạy một khóa sinh vật học cho hắn.Cuối cùng, khi tiểu mỹ nhân ngư đi ra, đôi mắt màu xanh nước biển lóe lên ánh sáng nhạt, giống như là phát hiện ra đại lục mới, nghĩ đến thứ mà vừa mới được biết, khuôn mặt xinh đẹp của hắn phá lệ xuất hiện vạt hồng hồng.Công tước Hill nhìn tiểu mỹ nhân ngư rời đi.Trong tay ông đang cầm một ly trà, đưa lên môi nhấp vài ngụm.Nói nửa ngày, hiện tại miệng đắng lưỡi khô.Cũng may tiểu tử kia nghe hiểu được.Công tước Hill uống mấy ngụm trả, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Sao lại có cảm giác là lạ nhỉ?Ông nghĩ nghĩ trong đầu, đang cầm chén trà, não cuối cùng cũng trở về.Đợi ông phản ứng lại được, Công tước Hill vỗ đùi một cái thật mạnh.Ông giống như.....

đem con gái của mình bán đi, chính là tự dâng tiểu nha đầu nhà mình vào miệng cọp rồi!!!Mà bên kia, Phong Phiển không biết được mình đã bị cha bán đi, giờ phút này đang bị người nào đó đè nặng.Không phải!!Mảnh nhỏ sao lại thế này?Không đúng nha."........."

Tất cả lời nói bị đều bao phủ.Trăng thẹn thùng trốn ở trong đám mây, lộ ra một nửa bên, chiếu ánh trăng nhu hòa xuống tản ra khắp nơi.Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua song cửa, mang đến cảm giác hơi lành lạnh.Nhưng lại không làm giảm đi độ ấm ở bên trong.Bóng dáng hai người quấn vào nhau trong bóng đêm tốt đẹp vô cùng, thật là một bức tranh hấp dẫn.Thật tốt rồi.Vĩnh viễn có được cô ấy rồi nha~****Hoàn thế giới 3****(21/09 - 04/10/2020)Nước đi trước mình đi nhầm giờ cho mình đi lại nhé ╥_╥Tớ phát hiện ra bản tiếng Trung hơn bản convert bên wiki một chương mọi người ạ ╥﹏╥Thế nên tớ vẫn sẽ để chương này là chương cuối của thế giới 3 và mai sẽ có ngoại truyện nhé.Thế giới 3 này edit thật là mệt với tác giả mà ╥﹏╥
 
Back
Top Bottom