Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 69: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《23》


Editor: Nha ĐamPhong Thiển cũng chưa thấy rõ ràng như thế nào, chỉ nghe cùm cụp một tiếng.Cửa phòng bị đóng lại.Phong Thiển mê mang mà chớp chớp mắt.Tình huống gì đây?Đã nửa đêm rồi mà còn dọa ma à?Nhưng mà giây tiếp theo, Phong Thiển đã bị người ôm vào trong ngực.Phong Thiển: "......"

Nàng chớp đôi mắt."

Hoàng thúc?"

Phượng Quyết đem cằm gác ở trên vai tiểu hoàng đế, ngón tay thon dài vòng lấy đối phương, ôm thật sự chặt.Có lẽ là nghe được thanh âm của tiểu hoàng đế, hắn chậm rãi nâng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm đối phương.Thanh âm hắn hơi khàn, mang theo một chút ủy khuất: "Bệ hạ đưa hà bao cho hắn ta."

"Hả?"

Phong Thiển không hiểu ra sao.Hà bao gì?Hắn là ai?Tiểu hoàng đế nghiêm trang phản bác: "Đừng nói bậy, ta không tặng hà bao cho người khác!"

Không hiểu sao Phượng Quyết nghe được tiểu hoàng đế nói càng ủy khuất.Mắt phượng xinh đẹp của hắn mờ mịt điểm điểm sương mù, giờ phút này bộ dáng ủy khuất thật sự thực khiến người ta phạm tội......"

Bệ hạ gạt người......"

Phong Thiển: "......"

Mảnh nhỏ là bị đoạt mất linh hồn rồi à?Hệ thống: "Ký chủ sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú!"

"......"

"Ta không lừa ngươi."

Phong Thiển phủ nhận.Biểu tình của Phượng Quyết càng thêm ủy khuất, "Bệ hạ gạt ta, bệ hạ rõ ràng đưa hà bao cho Cố Viễn......"

Phong Thiển cẩn thận suy nghĩ , mới phản ứng lại đây.Nàng hình như là cho Cố Viễn một cái hà bao?Nhưng kia rõ ràng là hệ thống, lại không phải nàng, không tính là nàng đưa đi......Hệ thống: "Ký chủ, cái nồi này ta không úp đâu nhé!" (Ý là không chịu trách nhiệm đó ^^)Phong Thiển: "......"

Ngươi không chịu trách nhiệm ai chịu?Hệ thống hừ hừ, vui sướng khi thấy người gặp họa: "Ký chủ vẫn là ngẫm lại ứng phó mảnh nhỏ như thế nào đi!"

Phong Thiển: "......"

Nhìn thoáng qua mảnh nhỏ giống như tiểu đáng thương đang ủy khuất.Phong Thiển mím môi: "Kia không tính, túi tiền không phải của ta."

Phượng Quyết chớp chớp mắt.Một hồi nhìn đến vẻ mặt Phượng Quyết luôn thanh lãnh đạm mạc lộ ra loại thần sắc ngây ngô giống như hài đồng vậy.Phong Thiển đáy lòng thật là ngũ vị tạp trần."

Nếu ngươi thích, ta mua một cái tặng cho ngươi."

Tiểu đáng thương Phượng Quyết lắc lắc đầu."

Không cần."

Phong Thiển: "......"

Mảnh nhỏ sao lại khó hầu hạ như vậy!"

Ta muốn bệ hạ tự mình thêu......"

Phong Thiển ngẩn ra.Cái gì?Còn muốn ta tự mình thêu!Kể cả ngươi là mảnh nhỏ cũng không thể muốn làm gì thì làm......Sau đó tầm mắt Phong Thiển đối diện với đôi mắt ủy khuất của Phượng Quyết, lời nói mắc ở trong cổ họng.Được rồi, nàng thêu là được chứ gì.Mảnh nhỏ hôm nay sao lại thế này, sao nắm một cái hà bao không bỏ?Chẳng lẽ hà bao là đồ vật hiếm lạ?Thần sắc Phong Thiển cổ quái mà nhìn thoáng qua Phượng Quyết.Mảnh nhỏ đây là uống say?Hắn mới uống nhiều ít rượu liền say......Phong Thiển chớp chớp mắt.Mảnh nhỏ uống say, là đáng yêu như vậy sao.Chính là, mảnh nhỏ ôm đến thật chặt, đau quá."

Ta thêu cho ngươi, ngươi buông ta ra trước được không?"

Phong Thiển cũng không dám cứng rắn nói, lời nói nhỏ nhẹ vang lên.Bởi vì mảnh nhỏ say như là tiểu đáng thương bị ủy khuất.Phượng Quyết cong cong mắt, hiển nhiên là đã có được đáp án mình muốn.Hắn ngoan ngoãn đáp: "Được."

Phong Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi.Phượng Quyết nhẹ nhàng buông Phong Thiển ra.Nhưng mà hắn lại đột nhiên đem tiểu hoàng đế đè ở trên vách tường.Ngón tay thon dài đặt ở trên vách tường lạnh băng, rũ mắt, tầm mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế.Phong Thiển: "......"

Không phải nói buông ra sao?Một lời không hợp liền chặn ở vách tường, mảnh nhỏ ngươi muốn làm sao?"

Hoàng thúc?"

Ánh mắt Phượng Quyết thanh lãnh, thoạt nhìn một chút cũng không giống uống người say, ngược lại bộ dáng thập phần thanh tỉnh, nhưng cố tình động tác vừa rồi của hắn mới lại thực khác thường.Ánh mắt hắn sâu thẳm, hơi hơi tối vài phần.Phượng Quyết cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế, mắt híp lại.Hắn thong thả ung dung nâng lên một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt ở trên cổ áo.Cổ áo Phượng Quyết rất cao, che khuất cổ thon dài, hơi thở cấm dục tràn đầy.Mà giờ phút này lại không chút để ý lôi kéo cổ áo trắng của mình.Vạt áo sạch sẽ có vài phần hỗn độn, tuyết y nguyên bản không có một chút nếp uốn giờ phút này nhăn vài phần.Ánh mắt hắn thanh lãnh trước sau như một, cố tình làm động tác như vậy thật câu dẫn người khác.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 70: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《24》


Editor: Nha ĐamCổ áo hắn hơi loạn, bị kéo ra rất nhiều, lộ ra cổ trắng nõn xinh đẹp.Phượng Quyết ánh mắt hơi tối lại, thanh lãnh vô cớ mang theo vài phần dụ hoặc.Cho dù là làm động tác như vậy, cũng hoàn toàn không gây trở ngại thanh lãnh quý khí sinh ra đã có sẵn của người này.Nhất cử nhất động đều là ưu nhã như vậy.Cảm giác thong thả ung dung càng giống như tiểu miêu gãi ngứa làm người ta có thể hoàn toàn luân hãm ở tư thái đối phương.Phong Thiển: "......"

Mảnh nhỏ thực quá mức a!Huống chi nàng hiện tại chính là dùng thân phận nam nhân!Phong Thiển nâng lên tay nhỏ trắng nõn nắm lấy tay đối phương còn đang tiếp tục lôi kéo cổ áo tuyết trắng.Nàng banh khuôn mặt nhỏ, mặt vô biểu tình nói: "Hoàng thúc, ngươi bình tĩnh một chút."

Nghe được tiểu hoàng đế nói, Phượng Quyết động tác dừng một chút.Ngón tay thon dài ngừng lại ở trên cồ, đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần dại ra mờ mịt.Mắt phượng đen nhánh sâu thẳm, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trong lòng ngực.Phượng Quyết hơi hơi rũ đầu.Hắn giờ phút này sợi tóc có vài phần hỗn độn, y quan cũng là không chỉnh tề.Cái bộ dáng mờ mịt dại ra này càng là có thể làm người ta phát cuồng.Phong Thiển: "......"

Ta......

Mảnh nhỏ như vậy quá......

Quá mức đáng yêu!Phong Thiển chớp chớp mắt xinh đẹp.Mảnh nhỏ bộ dáng luôn thanh lãnh đột nhiên biến thành dáng vẻ này, thật là điều hiếm lạ.Chính là, như vậy khiến nàng cũng thực khó xử.Hiện tại nàng đang dùng thân phận nam nhi, còn không có nói cho mảnh nhỏ chính mình là nữ nhân, mảnh nhỏ liền đối nàng động tay động chân......Nghĩ đến đây, con ngươi xinh đẹp của Phong Thiển bỗng nhiên trừng lớn.Ánh mắt có chút phức tạp nhìn Phượng Quyết.Mảnh nhỏ có phải là......

Thích nam nhân?Trong trí nhớ nguyên chủ, mảnh nhỏ chưa bao giờ cùng người khác thành hôn, ngay cả mấy cái thông phòng nha đầu gì đó đều chưa từng từng có.Chẳng lẽ mảnh nhỏ là đoạn tụ?Phong Thiển bị ý tưởng này dọa tới rồi.Nàng có chút rối rắm nhéo nhéo góc áo mình.Ánh mắt nhìn mảnh nhỏ phức tạp vô cùng.Nàng có phải hay không, không cần nói cho mảnh nhỏ chính mình là nữ nhân?Vạn nhất hắn biết sau đó không để ý tới nàng làm sao bây giờ?Phong Thiển buồn bực.Phượng Quyết vẫn luôn vẫn duy trì động tác ở trên tường, mắt phượng thanh lãnh mờ mịt còn chưa rút đi.Hắn đột nhiên cúi đầu, đem đầu chôn ở cổ Phong Thiển.Hô hấp ấm áp đánh vào trên cổ Phong Thiển, mềm mại, ngưa ngứa, giống như có điện lưu từ trong thân thể chạy vào.Phong Thiển cảm giác không được tự nhiên.Đối phương gặp phải cái gì cứ sát gần đến, giống như mèo con vậy cọ cọ tiểu hoàng đế.Phong Thiển: "......"

Nàng giơ tay đè vai Phượng Quyết lại, đem đối phương từ trên người mình dịch ra.Tiểu hoàng đế nghiêm trang: "Hoàng thúc, ngươi mau nhìn rõ ta là ai."

Phượng Quyết ngẩn người, nghiêng đầu, có chút vô tội mà nhìn đối phương."

Ngươi là bệ hạ......"

Phong Thiển: "......"

"Vậy ngươi biết ngươi hiện tại đang làm gì sao?"

Phong Thiển híp híp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương hỏi.Phượng Quyết rũ mắt, "Ta...... muốn......"

Bản năng muốn tới gần đối phương.Muốn càng thân mật một chút.Muốn đối phương trong mắt chỉ có chính mình......Rất muốn.Từ sớm liền muốn làm như vậy......Phong Thiển: "......"

Phượng Quyết rũ đầu xuống bộ dáng đáng thương, ủy khuất, thực làm người ta đau lòng.Phong Thiển mím môi.Quên đi.Ai bảo hắn là mảnh nhỏ đâu.Ai bảo hắn lớn lên đẹp như vậy.Phong Thiển ngước mắt nhìn về phía Phượng Quyết, đôi mắt xinh đẹp của đối phương tối lại, tầm mắt nhìn nàng có chút dụ hoặc nguy hiểm.Phong Thiển: "!"

Hắn cúi đầu, hầu kết hơi hơi lăn lộn.3000 sợi tóc như thác nước rũ xuống, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm say động lòng người, mang theo một chút mê hoặc.Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, càng thêm đến gần tiểu hoàng đế vài phần.Rồi sau đó, cánh môi mỏng lạnh nhẹ nhàng dán lên Phong Thiển.Phong Thiển ngơ ngẩn.Con ngươi xinh đẹp nhanh chóng mà chớp chớp.Ánh trăng thanh lãnh xuyên thấu qua màn mỏng ở cửa sổ chiếu xuống đất.Ánh trăng uyển chuyển nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của đối phương.Ở trong một góc tiểu hoàng đế nhìn không tới, vành tai hồng đối phương đến nỗi giống như có thể nhìn thấy máu......
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 71: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《25》


Editor: Nha ĐamThân ảnh hai người giao điệp, một màn này đẹp đến kinh tâm động phách.Chính là, Phong Thiển cũng không cảm thấy lãng mạn.Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng có vài phần nứt nẻ.Mảnh nhỏ hôn nàng?Nàng bị hôn khi vẫn trong thân phận nam nhân!Ánh mắt Phong Thiển phức tạp.Lúc này thế nhưng mảnh nhỏ là đoạn tụ......Phong Thiển đẩy Phượng Quyết ra.Đối phương bị đẩy ra, mắt phượng xinh đẹp có vài phần mê mang cùng nghi hoặc.Hắn hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội đáng thương.Phong Thiển chạy trốn tông cửa xông ra: "Hoàng thúc, cáo từ!"

Tiểu hoàng đế đi rồi, trong nhà một mảnh yên tĩnh.Phượng Quyết say rượu còn chưa thanh tỉnh, hắn có chút mơ hồ mà nâng lên ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt ở bên môi.Là ngọt......-Phong Thiển vội vàng hồi cung, không kinh động người khác.Nàng trực tiếp nằm liệt trên giường, chỉ cởi tầng áo ngoài, sau đó đem chính mình cuộn thành một đoàn bọc vào trong chăn.Phong Thiển chớp chớp mắt.Trên môi còn lưu lại hơi thở đối phương, có một chút thanh hương của rượu trái cây, cũng có một chút trà hương nhàn nhạt.Tay nhỏ của Phong Thiển nhéo chăn.Mảnh nhỏ là đoạn tụ, vậy trước không nói cho hắn là mình là nữ tử.Phong Thiển xoay người, lộ ra mái tóc xù xù.Lúc say rượu mảnh nhỏ thật sự rất đáng yêu......-Từ lần trước Phong Thiển nói muốn nạp muội muội Thừa tướng Tư Đồ Yên vào cung, gần đây Tư Đồ mỹ nhân nhưng thật ra thường vào cung đi dạo.Phong Thiển đều là có chút có lệ ứng phó.Sớm biết rằng sẽ phiền toái như vậy, nàng liền không tìm đường chết nói mình muốn cưới Tư Đồ Yên.Hôm nay, tiểu hoàng đế nhàn nhã tự tại mà nằm ở trên ghế mây, một bên có mỹ nhân đút đồ ăn.Tiểu hoàng đế híp mắt, không được tự nhiên.Bất quá, Phong Thiển gần đây vẫn là có chút tâm phiền ý loạn.Từ lần trước sự kiện mảnh nhỏ say rượu sau đêm đó, mảnh nhỏ vẫn luôn trốn tránh mình, ngay cả khi lâm triều ánh mắt đều là dừng ở nơi khác, đều không liếc nhìn nàng một cái.Phong Thiển thực tức giận.Mảnh nhỏ đang làm cái gì?Tuy rằng tức giận, nhưng việc đáp ứng mảnh nhỏ Phong Thiển cũng không qua loa.Đi theo Phù Sơ ba ngày học thêu hà bao.Phù Sơ tuy rằng rất kỳ quái tiểu hoàng đế vì cái gì muốn học thêu túi tiền, bất quá cũng không hỏi nhiều.Phong Thiển học suốt ba ngày, lại thêu suốt ba ngày, mới thêu ra một cái còn có thể đập vào mắt túi tiền.Phong Thiển nhéo hà bao được thuê thô ráp trong tay, rũ mắt nhìn nhìn.Vẫn là có chút xấu, bất quá tốt xấu có thể xem.Cho dù mảnh nhỏ ghét bỏ, nàng cũng sẽ không thêu cái hà bao xúi quẩy này.Nàng mệt mỏi quá!Tô công công đột nhiên đi đến, Phong Thiển chạy nhanh đem hà bao đè ở dưới tấu chương, mặt vô biểu tình nói: "Chuyện gì?"

Tô công công khom lưng trả lời: "Bệ hạ, Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn cầu kiến."

Phong Thiển nhướng mày: "Cho hắn tiến vào."

Chỉ chốc lát Cố Viễn liền đi vào.Ánh mắt hắn mang theo chút hưng phấn."

Bệ hạ, vi thần tra được một ít."

Phong Thiển gật đầu: "Ừm.

Mau nói xem."

Cố Viễn cả người tinh thần phấn chấn, bộ dáng thập phần hưng phấn.Hắn khen nói: "Bệ hạ, thuốc viên ngài cho cũng thật thần kỳ a!"

Phong Thiển: "......"

Hệ thống cho, không dùng muốn trả lại được không?!Hệ thống: "Ký chủ, thương thành không có loại thao tác trả lại hàng nha ~"Phong Thiển: "......"

Phục vụ quá kém, ta chỉ cho một sao.Hệ thống: "......"

Ký chủ thật không biết xấu hổ!Cố Viễn rất là kích động.Hắn ngay từ đầu căn bản không tin cái gì thuốc viên ẩn thân, nếu không phải hắn không may bị người phát hiện, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa ăn thuốc viên tiểu hoàng đế cho, hắn xác định vững chắc sẽ bị phát hiện.Ai có thể nghĩ đến, dược của tiểu hoàng đế thế nhưng thật sự thần kỳ như vậy, hắn ăn lúc sau, đối phương đi đến trước mặt hắn liền giống như không thấy hắn.Cố Viễn vui vẻ.Người khác nhìn không thấy, hắn liền muốn làm gì thì làm!Nếu không, hắn chính là không thể mang bộ dáng tốt về.Nghĩ đến đây, tâm Cố Viễn trầm trầm.Không nghĩ tới một người trên vạn người dưới một người như Thừa tướng đại nhân cư nhiên có mưu đồ tạo phản, âm thầm thu mua lòng quân thật là đại nghịch bất đạo.Thần sắc Cố Viễn khôi phục nghiêm túc trấn định, chậm rãi hướng tiểu hoàng đế trình lên thư từ hắn trộm tới.Mặt trên ghi chép chứng cứ Thừa tướng lôi kéo thu mua lòng quân, chiêu binh mãi mã.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 72: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《26》


Editor: Nha Đam Phong Thiển mở ra nhìn nhìn."

Đồ vật quan trọng như vậy, sao đối phương không có tiêu hủy đi, còn bị ngươi trộm tới?"

Phong Thiển nghi hoặc.Cố Viễn trả lời: "Bệ hạ, ngay từ đầu thần cũng có chút buồn bực, bất quá sau lại suy nghĩ cẩn thận."

Phong Thiển nhướng mày: "Nói đến nghe một chút."

Cố Viễn nói tiếp: "Bệ hạ, việc tạo phản này cũng không phải là việc nhỏ, Thừa tướng mượn sức người tự nhiên cũng phải lưu cái tâm nhãn, vạn nhất đối phương sau khi tạo phản vì diệt trừ hậu hoạn kê cao gối mà ngủ mà diệt khẩu người đã từng giúp hắn mưu phản, việc này cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc loại tình huống này trong lịch sử cũng từng phát sinh qua."

"Cho nên, để ngừa vạn nhất, Hoắc tướng quân lưu lại chứng cứ Thừa tướng tạo phản, cũng là một cái lợi thế để bảo toàn tính mạng.

Như vậy, nếu sau này gặp phải tình huống xấu, cũng có thể đem đối phương kéo xuống nước."

Phong Thiển: "......"

Quả nhiên gian trá.Tay nhỏ trắng nõn của tiểu hoàng đế gõ gõ mặt bàn, "Ngươi tiếp tục điều tra danh sách những người ở trên, đem chứng cứ bọn họ tạo phản hoặc là tham ô nhận hối lộ, ức hiếp bá tánh thu thập lại đây."

Phong Thiển híp híp đồi mắt xinh đẹp.Bắt cá, đương nhiên là phải một lưới bắt hết.-Phong Thiển đã vài ngày chưa thấy được mảnh nhỏ.Nàng vẫn là nhịn không được trộm xuất cung đi tìm mảnh nhỏ.Ai biết Phượng Quyết cũng không ở Trấn Bắc vương phủ.Phong Thiển đành phải dựa hệ thống định vị hướng dẫn đi tìm mảnh nhỏ.Kinh thành.Y Hoài lâu.Phượng Quyết mặc một bộ xiêm y màu trắng ánh mắt lạnh băng ngồi ở một bên, hắn thong thả ung dung cầm chén trà, lại giơ tay đặt ở bên môi, không chút để ý mà uống lên mấy ngụm.Chung quanh là thanh âm nhạc cụ minh tấu, trong không khí tràn đầy tiếng hoan hô nói cười.Nơi này.Xa hoa lãng phí, kiều diễm.Hắn thực không có thói quen ở hoàn cảnh như vậy.Phượng Quyết hơi hơi nhíu nhíu mày, chung quy đáy lòng vẫn là nhịn xuống kia cổ kháng cự.Thanh tú nam tử đứng ở một bên, thật cẩn thận mà mở miệng hỏi hắn: "Vương gia nghĩ muốn dạng người nào?"

Phượng Quyết nhắm mắt, mạc danh có chút bực bội: "Tùy ý."

Thanh tú nam tử giống như là được giải thoát thở dài nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh đi xuống an bài người lại đây.Khí thế của Trấn Bắc vương quá cường, làm người ta vô cớ chân mềm sợ hãi.Tuy rằng không nghĩ tới Trấn Bắc vương luôn luôn thanh lãnh thế nhưng sẽ đến loại địa phương này, bọn họ cũng không dám có chút chậm trễ.Phượng Quyết không nói rõ chính mình nghĩ muốn dạng người nào, hắn cũng không dám thật sự tùy tiện chọn một cái, đành phải đi tìm trong lâu nam tử có bộ dáng tuấn tú nhất.Chỉ chốc lát, cửa nơi ghế lô Phượng Quyết nhẹ nhàng bị đẩy ra.Trước mắt chính là một đôi tay trắng nõn thon dài, rồi sau đó, một thân sa y đơn giản màu lam tử cúi đầu đi đến.Tô Tửu cúi đầu, không dám nhìn thẳng đối phương.Người ở kinh thành không có người không nghe nói qua uy danh Trấn Bắc vương Phượng Quyết.Hắn chính là bách chiến bách thắng chiến thần Vương gia, lập hạ hiển hách chiến công, bảo vệ Phong Khải quốc thịnh thế thái bình.Mà dung nhan đối phương càng đẹp đến mức tận cùng.Chỉ cần nhìn một cái, đủ để cho nữ tử trên thiên hạ vì thế mà điên cuồng.Đừng nói là nữ tử, chính là nam tử nhìn đến cũng sẽ bị thịnh thế mỹ nhan của đối phương làm kinh diễm.Hiện giờ, thần tiên nam tử này lại là chỉ đích danh hắn tới hầu hạ, Tô Tửu dưới khuôn mặt tuấn tú ẩn ở khăn che mặt ửng đỏ."

Vương gia, Tô Tửu tới hầu hạ ngài."

Tô Tửu nhìn về phía đối phương, sau khi nhìn thấy dung nhan đối phương, có chút hơi giật mình, rồi sau đó ánh mắt có vài phần si mê.Thiên hạ này lại có nam tử xinh đẹp như thế.Tô Tửu đứng ở trước mặt đối phương, thập phần hổ thẹn.Phượng Quyết không chút để ý ngước mắt nhìn về phía đối phương, ánh mắt thanh lãnh nhàn nhạt nhìn quét Tô Tửu liếc mắt một cái.Nam tử một thân sa y hơi mỏng, dáng người trắng nõn như ẩn như hiện.Tô Tửu có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, thời điểm hơi hơi chớp động thập phần mị hoặc câu dẫn người khác.Làn da hắn so với nữ tử còn muốn trắng hơn vài phần, bởi vì bảo dưỡng thực tốt, da thịt tựa như bạch ngọc tinh xảo trơn mềm.Tô Tửu xác thật là một mỹ nam tử.Ánh mắt Phượng Quyết chỉ là ở trên người đối phương dừng lại một cái chớp mắt liền thu trở về.Đáy lòng thập phần khó chịu.Buổi tối ngày đó, chuyện mà hắn đã làm với tiểu hoàng đế hắn mơ hồ còn nhớ rõ.Phượng Quyết có chút hoảng loạn.Những năm gần đây hắn chưa bao giờ đối nữ tử sinh ra hứng thú, mà ngày đó lại đối tiểu hoàng đế làm ra chuyện như vậy......
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 73: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《27》


Editor: Nha Đam

Phượng Quyết có chút hoảng loạn.

Hắn hoài nghi mình có phải hay không thích nam nhân, cho nên mới tới Y Hoài lâu kiểm nghiệm mình.Tô Tửu thật là mỹ nam tử có thể làm nhân tâm động, chính là Phượng Quyết đối hắn cũng không có cảm giác khác, ngược lại là có chút chán ghét phản cảm.Phượng Quyết có chút mê mang.Vì sao hắn ở trước mặt tiểu hoàng đế, đáy lòng sẽ dâng lên tính cảm khác thường ......Trong lòng chỉ có một ý niệm, muốn tới gần đối phương.Gần thêm một chút nữa......Hắn tự cảm thấy mình có xu hướng giới tính bình thường, chính là tiểu hoàng đế xuất hiện lại lần nữa đánh vỡ nhận thức của hắn.Tô Tửu thấy đối phương không có động tĩnh, thật cẩn thận tiến lên, đầu ngón tay hơi lạnh đặt ở trên vai Phượng Quyết.Phượng Quyết cơ hồ là cùng thời khắc đó lui về phía sau vài bước.Tay Tô Tửu thất bại.Phượng Quyết ngẩn ra một lát, hạ quyết tâm đột nhiên tới gần đối phương.Tô Tửu ngốc lăng, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng.Phượng Quyết híp mắt phượng.Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt ngập nước của đối phương.Chung quy vẫn là lui trở về.Mắt Phượng Quyết hiện lên một tia nghi hoặc, có chút mê mang.Không thích.Thực phản cảm.Hắn lại lui về phía sau vài bước, cách đối phương rất xa.Nhìn đến động tác Phượng Quyết, biểu tình của Tô Tửu có chút nứt nẻ, đôi mắt ánh lên chút nước mắt.Hắn ngốc lăng, căng thẳng, lại hơi có chút ủy khuất mà cúi đầu.Tô Tửu lên tiếng: "Vương gia đối nô gia không hài lòng sao?"

Cũng chính là cùng thời khắc Tô Tửu nói chuyện đó, Phong Thiển đẩy cửa đi đến.Trời biết biểu tình Phong Thiển sau khi tiến vào Y Hoài lâu.Tóm lại, nàng thực tức giận!Mảnh nhỏ thế nhưng sau lưng nàng tìm nam nhân!Cho dù hắn là đoạn tụ cũng không thể.Mảnh nhỏ là của ta.Ta.Vì thế, Phong Thiển nổi giận đùng đùng mà mở cửa ra, hung ác mà nhìn hai người trong phòng.Phượng Quyết nhìn đến Phong Thiển, hoàn toàn luống cuống.Giống như đột nhiên có một cổ hàn ý ùn ùn kéo đến đem hắn vây quanh, trái tim cũng trong nháy mắt đình chỉ nhảy lên.Mắt phượng xinh đẹp của hắn giống như có ánh sáng nhỏ vụn nhạt nhẽo tiêu tan ảo ảnh, đồng tử đen nhánh trong nháy mắt mất sắc thái.Đôi môi mỏng cũng có chút mất sắc máu.Cả người cứng đờ không được.Một giây kia, nội tâm hắn binh hoang mã loạn, lạnh băng đến mức tận cùng.Tô Tửu ở một bên cũng có chút chinh lăng mà nhìn nhìn Phong Thiển đột nhiên xâm nhập.Phong Thiển nhìn nhìn Phượng Quyết, lại nhìn nhìn Tô Tửu.Thần sắc rất khó coi.Phong Thiển hướng Phượng Quyết đi đến, chế trụ cổ tay của hắn, che ở trước mặt hắn.Phong Thiển trừng mắt nhìn Tô Tửu, biểu thị công khai chủ quyền: "Hắn là của ta!"

Nàng lời nói vừa ra, không chỉ có Tô Tửu ngây ngẩn cả người, Phượng Quyết cũng giật mình tại chỗ.Hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế trước mặt.Đáy lòng băng hàn đột nhiên bị vui mừng thay thế được.Ánh mắt vỡ vụn đột nhiên có vài phần thần thái.Phượng Quyết nhẹ nhàng cúi đầu nhìn nhìn tiểu hoàng đế lôi kéo tay mình, bên tai vừa có tiếng vọng tiểu hoàng đế nói.Hắn là của nàng?Phượng Quyết có chút vui mừng mà nhấp nhấp môi mỏng.Mặt mày thanh lãnh nhiễm vài phần ý cười.Phong Thiển xoay người chất vấn Phượng Quyết: "Ngươi đối hắn làm cái gì?"

Hắn này, hiển nhiên chỉ chính là Tô Tửu.Phượng Quyết trầm mặc, có chút ủy khuất mà rũ mắt, không dám cùng tiểu hoàng đế đối diện."

Ngươi chạm vào hắn?"

Phong Thiển hỏi hắn.Nghe thấy vấn đề này, huyết sắc cánh môi Phượng Quyết mất hết.Hắn không chạm vào hắn ta.Chính là đối phương đụng tới bờ vai của hắn.Phượng Quyết cúi đầu, ánh mắt có chút dại ra, mới vừa rồi vui mừng tức khắc bị nước lạnh dội hết.Phong Thiển xem phản ứng của mảnh nhỏ có chút tức giận.Nàng lại quay đầu hỏi Tô Tửu: "Ngươi chạm vào hắn?"

Tô Tửu ngơ ngác cúi đầu, thanh âm thật nhỏ: "Không có, là nô gia chạm vào bả vai Vương gia ......"

Phong Thiển chớp chớp mắt.Nàng nhìn về phía Phượng Quyết.Phượng Quyết ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh tràn ngập hoảng loạn.Hắn nhấp nhấp môi mỏng, tiếng nói dễ nghe mang theo điểm ủy khuất: "Ta không phải cố ý......"

Phong Thiển: "......"

Không phải cố ý bị chạm vào?Ừm.Mảnh nhỏ sao lại đáng yêu như vậy......Phong Thiển tiếp tục hỏi hắn: "Ngươi thích hắn sao?"

Phượng Quyết lập tức lắc đầu, "Không có.

Không thích."

"Vậy ngươi tìm hắn làm gì?"
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 74: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《28》


Editor: Nha Đam"Ta......"

Phượng Quyết rũ mắt."

Thần cho rằng mình là......

Đoạn tụ......

Cho nên......"

Phượng Quyết vẫn là thẳng thắn, ở trước mặt tiểu hoàng đế, hắn không có biện pháp nói dối.Phong Thiển chớp chớp mắt.Giống như hiểu ra.Mảnh nhỏ hoài nghi chính mình là đoạn tụ, cho nên liền tìm tiểu quan nhìn xem phản ứng của mình.Thần sắc Phong Thiển cổ quái nhìn hắn: "Vậy ngươi là đoạn tụ sao?"

Tiểu hoàng đế hỏi trực tiếp.Phượng Quyết rũ mắt, "Ta......

Đối với nam tử khác không có hứng thú."

Hắn nhấp nhấp môi mỏng: "Chỉ thích......

Ngươi."

Thanh âm Phượng Quyết về sau bé dần gần như nghe không được, bất quá Phong Thiển nhưng thật ra một chữ rơi xuống đều nghe được.Tiểu hoàng đế đột nhiên sát vào hắn.Phượng Quyết hơi giật mình, trên mặt phiếm hồng."

Cho nên, hoàng thúc là thích trẫm?"

Phượng Quyết bị đối phương nói trắng ra làm cho trên mặt càng đỏ, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu.Đầu chôn đến càng thấp.Phong Thiển cong cong mắt, nhìn về phía Tô Tửu: "Ngươi có thể đi ra ngoài, sự tình hôm nay phát sinh không được nói cho người ngoài, nếu không......"

Tô Tửu bị kinh hách, nhanh chóng đáp: "Nô gia tuyệt không sẽ không nói với người bên ngoài."

Hắn có chút hoảng loạn mà rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.Tô Tửu đi rồi, Phong Thiển tới gần Phượng Quyết, ngửa đầu hỏi hắn: "Hoàng thúc thích trẫm không phải bởi vì giới tính?"

Phượng Quyết có chút chinh lăng mà lui về phía sau vài bước, hắn rũ mắt: "Không phải."

Không liên quan đến giới tính.Chỉ là thích ngươi người này thôi.Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ có chút thất thố như vậy, bật cười.Đại khái là vị diện này mảnh nhỏ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thanh lãnh bất cần cùng cao lãnh OOC* rồi.*OOC - Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong truyện không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.Ừm, trừ bỏ lần say rượu kia một lần.Phong Thiển nghiêng nghiêng đầu, không chút để ý nói: "Hoàng thúc buổi tối ngày đó chính là......

Thực chủ động."

Phượng Quyết nghĩ đến sự tình phát sinh buổi tối ngày đó, trên mặt không thể ức chế mà lại đỏ vài phần."

Bệ hạ, vi thần mạo phạm."

Phong Thiển cười khẽ.Tay nhỏ trắng nõn bắt lấy tay đối phương."

Hoàng thúc, trẫm nói cho ngươi một bí mật."

Phượng Quyết nghi hoặc, mắt phượng là thần sắc mê mang.Phong Thiển chớp chớp xinh đẹp mắt, đem đối phương tay đặt ở nơi nào đó của mình.Phượng Quyết sửng sốt, đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại, cả người ngốc ở tại chỗ.Cho dù hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, hắn cũng hiểu được, loại này xúc cảm này không có khả năng là nam tử.Nói cách khác, tiểu hoàng đế là......

Nữ nhân?"

Bệ hạ ngươi?"

Phong Thiển nhìn chằm chằm hắn đôi mắt."

Cảm thụ không được?"

Sắc mặt Phượng Quyết đỏ lên, gò má nóng lên.Nàng sao lại......

Có thể......

Loại sự tình này nói tự nhiên như vậy ......"

Thần......

Cảm thụ được."

Phượng Quyết rũ mắt.Phong Thiển: "Hoàng thúc là thẹn thùng sao?"

Nhìn đến mảnh nhỏ trước kia cao lãnh như thế vậy mà có thể thẹn thùng, Phong Thiển mạc danh thực vui vẻ sao lại thế này?Phong Thiển chớp chớp mắt xinh đẹp, nâng lên tay nhỏ trắng nõn ôm cổ Phượng Quyết.Tầm mắt tiểu hoàng đế dừng ở cổ áo tuyết trắng của Phượng Quyết.Phong Thiển nhướng mày: "Hoàng thúc ngày đó lôi kéo cổ áo là muốn làm cái gì?"

Phượng Quyết: "!"

Ánh mắt thanh lãnh có chút thất thố.Tầm mắt Phong Thiển chậm rì rì mà dừng ở trên cổ áo Phượng Quyết.Phượng Quyết mặc một thân bạch y, khiến cho người ta có cảm nhận được tiên khí phiêu phiêu, thịnh thế mỹ nhan kia lại càng đẹp đến mức tận cùng.Cổ áo tuyết trắng của hắn cao cao dựng thẳng lên, che đậy chiếc cổ thon dài.Thập phần phù hợp khí chất thanh lãnh bất cần của hắn.Mà đúng là bởi vì như thế, mới càng phát ra hơi thở cấm dục, vô hình hoặc nhân.Tiểu hoàng đế nghiêng đầu.Phong Thiển đột nhiên tiến đi lên hôn đối phương một cái.Cánh môi mềm mại của nàng đụng chạm đến lương bạc môi của đối phương sau đó liền lui, chạm một chút liền rời, giống như chuồn chuồn lướt nước.Phượng Quyết cả người lại cứng đờ.Mắt phượng xinh đẹp chớp chớp.Đôi mắt chỉ còn thần sắc mê mang.Lúc trước là say rượu hôn đối phương, hắn chỉ mơ hồ nhớ rõ chính mình đã làm việc này, đến nỗi là cảm giác gì, hoàn toàn không nhớ rõ.Hiện giờ tiểu hoàng đế chỉ là hôn môi hắn một chút giống như chuồn chuồn lướt nước, hắn lại là cảm thấy cả người đều phát ngốc.Vành tai phiếm hồng.Trái tim cũng bùm bùm.Phượng Quyết lần đầu tiên cảm nhận được loại tâm loạn như ma này, như ngã xuống đám mây ngọt ngào.Khắp người phảng phất gặp một trận điện lưu, tê tê ngứa ngứa.Phượng Quyết rũ xuống đôi mắt.Tầm mắt tiểu hoàng đế quá mức nóng rực.Làm hắn có chút không biết làm sao.Phong Thiển nhìn chằm chằm Phượng Quyết nghiêm túc nói: "Hoàng thúc, ta cũng thích chàng".*****Bắt đầu đổi xưng hô nhé ^^ Thế giới 2 cũng sắp kết thúc rồi, còn 9 chương nữa thôi, các bạn cứ vote nhiều vào mình sẽ cố hoàn trong ngày mai ≧ω≦
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 75: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《29》


Editor: Nha ĐamPhượng Quyết đưa Phong Thiển hồi cung.

Trong ngự thư phòng.

Tiểu hoàng đế lười biếng mà ngồi ở trên ghế.

Phượng Quyết an tĩnh rũ mắt nhìn thoáng qua tấu chương trên bàn, hắn mở miệng nói: "Bệ hạ không thể giống hôm nay tùy ý trốn ra khỏi cung như vậy."

Phong Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: "Tìm hoàng thúc cũng không thể sao?"

Phượng Quyết sửng sốt, rũ đôi mắt xuống, vành tai không thể ức chế mà đỏ lên.

Tiểu hoàng đế chung quy có thể trong lúc lơ đãng trêu chọc thần kinh mẫn cảm nhất của hắn, mỗi lần đều làm hắn thực không biết làm sao, không biết như thế nào trả lời đối phương.

Hắn lại cố tình......

Rất thích......

Phượng Quyết ho nhẹ một tiếng, thanh âm thấp thấp nói: "Bệ hạ nếu muốn gặp thần, bất cư lúc nào cũng có thể truyền triệu thần vào cung."

Phong Thiển chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiểu hoàng đế không thay long bào, trên người mặc trường bào màu lam nhạt, làn da của nàng rất trắng, cánh môi phấn phấn nộn nộn, đôi mắt xinh đẹp giống như có ánh sáng nhạt lập loè.

Lúc này làm động tác đó lại càng đáng yêu đến phạm quy.

Tiểu hoàng đế chậm rì rì mà từ trong lòng ngực móc ra hà bao mà mình đã thêu ba ngày, đưa tới trước mặt Phượng Quyết.

"Này, hà bao mà hoàng thúc muốn."

Phượng Quyết hơi ngẩn ra, mới bỗng nhiên nhớ tới hắn ngày đó trong lúc say rượu hình như có bắt tiểu hoàng đế tự mình thêu hà bao cho hắn.

Phượng Quyết rũ mắt, ngón tay thon dài tiếp nhận túi tiền, cúi đầu nhìn nhìn.

Nói thật, cái túi tiền này cũng không xinh đẹp.

Bất quá cũng khó được tiểu hoàng đế ngôi cửu ngũ hạ mình, tự mình đi thêu cái hà bao này.

Phong Thiển ngửa đầu hỏi hắn: "Thích sao?

Ừm, tuy rằng hơi xấu."

Nàng chính là thêu ba ngày đấy!

Về sau không bao giờ thêu cái đồ vật quỷ quái này nữa!

Quá mệt mỏi.

Phượng Quyết cúi đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế, đôi mắt xinh đẹp của đối phương lóe vài phần thần sắc chờ mong.

Ánh mắt thanh lãnh của hắn tối sầm vài phần, mắt phượng híp lại.

Hắn thong thả ung dung đem hà bao buộc ở bên hông.

Rồi sau đó bỗng nhiên cúi người tới gần đối phương, đem tiểu hoàng đế cả người vòng lên.

Ngón tay thon dài không chút để ý đặt ở hai bên ghế dựa của tiểu hoàng đế.

Hắn hơi hơi cúi người, thân hình thon dài bao phủ xuống dưới.

.......

Sau khi xong việc, vẻ mặt Phong Thiển mê mang chớp chớp mắt.

Nàng vô tội nhìn về phía Phượng Quyết.

Ngón tay đối phương thong thả ung dung mà sửa sang lại vạt áo hơi có chút hỗn độn, mới vừa rồi còn mang hơi thở nguy hiểm giờ lại khôi phục vẻ thanh lãnh trước sau như một.

Phảng phất như người vừa rồi hôn tiểu hoàng đế nửa ngày không phải là hắn.

Phong Thiển: "......"

Vì cái gì mỗi lần cùng mảnh nhỏ thân mật một lần, mảnh nhỏ tựa như mở ra cái công tắc gì.

Hở một tí liền bắt nạt người nhỏ yếu lại vô lực như nàng......

Hệ thống: "......"

Ký chủ lại lại lại bắt đầu!

Ánh mắt phượng Quyết nhìn tiểu hoàng đế liếc mắt một cái, nghiêm trang nói: "Bệ hạ, vi thần lui xuống trước."

Phong Thiển: "......"

Phượng Quyết đi đến cửa Ngự Thư Phòng, vừa vặn cùng Cố Viễn đối diện.

Cố Viễn thấy là Phượng Quyết, cung kính khom lưng hành lễ: "Hạ quan bái kiến Trấn Bắc vương."

Ánh mắt Phượng Quyết nhẹ nhàng dừng ở trên người Cố Viễn.

Mắt hắn híp lại, tầm mắt nhìn đối phương không hiểu sao mang mười phần địch ý.

Cố Viễn bị đối phương căm thù đến không thể hiểu được.

Hắn chỗ nào chọc tới Trấn Bắc vương?

Phượng Quyết liếc đối phương vài lần, cũng không quay đầu lại phất tay áo rời đi.

Cố Viễn mộng bức: "......"

Trấn Bắc vương hôm nay làm sao thế?

Người này vẫn là người mà hắn biết sao, cao lãnh đạm mạc Trấn Bắc vương?

Cố Viễn vẻ mặt mờ mịt chậm rì rì mà đi vào.

Cố Viễn đem chứng cứ lấy được từ trong lòng ngực móc ra đặt ở trên bàn trước mặt tiểu hoàng đế.

"Bệ hạ, danh sách quan viên tham ô nhận hối lộ cùng với chứng cứ Thừa tướng bí mật có ý đồ tạo phản, có thể làm được, ta đều trộm mang tới."

Phong Thiển nhìn thoáng qua đồ vật trên bàn.

"Làm không tồi."

Tiểu hoàng đế cho Cố Viễn ánh mắt tán thưởng.

Phong Thiển vì sự sáng suốt của mình mà khen ngợi.

Cũng may có Cố Viễn.

Nhiệm vụ che giấu cùng nhiệm vụ chi nhánh của nàng đều có thể nhẹ nhàng hoàn thành.

Cố Viễn xua xua tay: "Chủ yếu là dược của bệ hạ quá thần kỳ!"

Phong Thiển: "......"

Phong Thiển dặn dò Cố Viễn ngày mai thời điểm lâm triều đem hành vi phạm tội của Thừa tướng công bố ra, khiến cho hắn phải rời khỏi.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 76: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《30》


Editor: Nha ĐamNửa đêm.Tiểu hoàng đế mặc một thân y phục dạ hành lén lút đi vào Trấn Bắc vương phủ.Phong Thiển đi vào phủ Phượng Quyết, không khỏi cảm khái, thị vệ trong phủ mảnh nhỏ quá vô dụng đi.Nàng đều tiến vào rất nhiều lần cũng chưa bị phát hiện.Tiểu hoàng đế nhíu nhíu mày.Quả nhiên, mảnh nhỏ còn phải yêu cầu nàng tới bảo hộ.Hệ thống: "......"

Người trong tiểu vị diện cùng người không chịu pháp tắc của Thiên Đạo ràng buộc như ngươi có thể so bì sao!Phong Thiển đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng mà mở cửa, lắc mình tiến vào.Nàng xoay người đóng cửa lại.Quay đầu lại nháy mắt, nữ hài bỗng nhiên bị người đè ở trên cửa.Trong nhà một mảnh đen nhánh.Ngón tay thon dài của đối phương đáp ở mệnh môn trên cổ nàng, hơi thở quanh thân trầm thấp lạnh băng.Phong Thiển: "!"

Ở ngửi được Long Tiên Hương cùng u hương nhàn nhạt dễ ngửi quen thuộc trên người tiểu hoàng đế, đối phương sửng sốt, sau đó ôm lấy nàng, khom lưng cúi người, đem đầu chôn ở trên vai nàng."

Bệ hạ sao lại tới?"

Thanh âm Phượng Quyết có chút ám ách, hô hấp ấm áp phun trên cổ tiểu hoàng đế.Phong Thiển cảm giác có chút ngứa, giơ tay nhẹ nhàng đẩy Phượng Quyết một chút.Đối phương bị đẩy, trong mắt có vài phần mê mang.Ánh trăng thanh nhã xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào trong mắt, rực rỡ lấp lánh."

Ta tìm hoàng thúc có chính sự."

Tiểu hoàng đế banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói.Nhìn đối phương bộ dáng nghiêm trang, Phượng Quyết cười cười, nhẹ nhàng buông đối phương ra.Hắn thong thả ung dung đi đến bên cạnh bàn thắp đèn hỏa lên, chỉ chốc lát, trong nhà liền sáng sủa lên.Phong Thiển đi đến bên người hắn kéo ghế ra ngồi xuống, Phượng Quyết cũng đi theo ngồi xuống.Tiểu hoàng đế cùng Phượng Quyết nói việc tạo phản của Thừa tướng Tư Đồ Diễm.Phượng Quyết chỉ là hơi hơi gật đầu, vẫn chưa lộ ra thần sắc kinh ngạc.Phong Thiển nghi hoặc: "Hoàng thúc biết được việc này?"

Phượng Quyết giơ tay xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, khóe miệng mang theo vài phần ý cười: "Biết được.

Đang muốn tìm thời gian báo cho bệ hạ, không nghĩ tới bệ hạ cũng biết."

Phong Thiển chớp chớp mắt."

Vậy trong tay hoàng thúc có bao nhiêu binh lực?"

"Mười vạn tinh nhuệ."

Nghe vậy, tiểu hoàng đế như suy tư gì gật gật đầu.Tinh nhuệ trong miệng Phượng Quyết chính là một người có thể chống lại mười người, mỗi người đều được huấn luyện, không sợ sinh tử.

Cũng chính là tương đương với có một trăm vạn binh lính bình thường.Phong Thiển nghĩ nghĩ, lặng lẽ ở bên tai Phượng Quyết nói nói mấy câu.Nghe xong mưu kế của tiểu hoàng đế, Phượng Quyết không khỏi nhướng mày nhìn về phía đối phương.Thật đúng là một đứa bé lanh lợi.Phượng Quyết lại giơ tay xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, giọng của hắn hơi có chút khàn khàn nói: "Đã trễ thế này, bệ hạ cần phải lưu lại?"

Ánh mắt hắn không chút để ý dừng ở trên người tiểu hoàng đế, mắt phượng xinh đẹp ở lay động ngọn đèn dầu có một loại sắc đẹp dụ hoặc nói không nên lời.Phong Thiển nhìn chằm chằm Phượng Quyết nhìn vài lần, sau đó banh một khuôn mặt vô biểu tình bò lên trên giường, lăn vào bên trong.Tiểu hoàng đế nhéo chăn, đôi mắt đen nhánh nhìn người ở ánh đèn mờ nhạt.Khóe miệng người nọ mang theo ý cười, nhìn mình không chớp mắt, đầu ngón tay thon dài một chút một chút mà gõ mặt bàn.Phong Thiển quay đầu đi, không lại nhìn hắn."

Ta ngủ nơi này.

Hoàng thúc tự mình tìm một nơi ngủ."

Phong Thiển chỉ nghe đối phương thấp thấp khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy tới gần.Phượng Quyết đi đến mép giường, cúi người.

3000 sợi tóc đen như thác nước khoác tưới xuống tới dừng ở hai bên sườn tiểu hoàng đế.Phong Thiển ngước mắt.Môi mắt đối phương đen nhánh sâu thẳm dụ hoặc.Phong Thiển ngốc lăng.

Đến một giây, đối phương lại nhấp nhấp môi mỏng, tiếng nói mang theo vài phần ủy khuất nhàn nhạt: "Bệ hạ đây là, muốn vứt bỏ thần sao?"

Phong Thiển: "!"

Ủy khuất?Tiểu hoàng đế nhanh chóng chớp chớp mắt, lông mi hơi hơi rung động.Thanh âm của nàng có chút mỏng manh: "Không......

Không vứt bỏ chàng."

Đuôi mắt đối phương hơi cong, cổ áo tuyết sắc bởi vì động tác cúi người hơi hơi rộng mở một chút, có thể nhìn đến da thịt tuyết trắng bên trong.Bộ dáng hờ hững như vậy, làm cho trong hơi thở thanh lãnh cấm dục của đối phương mang lên một tia khiêu khích dụ hoặc nhân tâm.Phượng Quyết cúi đầu, hôn hôn môi nàng, cánh môi mỏng lạnh ở cánh môi của nàng cọ cọ, thanh âm thanh lãnh như cũ mang theo chút sắc thái ủy khuất, lại vô cớ mang theo chút hàm ý làm nũng."

Bệ hạ, thần muốn cùng một chỗ với người."
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 77: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《31》


Editor: Nha ĐamPhong Thiển nhấp nhấp môi, phát hiện mình thật sự không có biện pháp chống cự mảnh nhỏ dùng ngữ khí mang theo một chút làm nũng cùng nàng nói chuyện như vậy.Nàng có chút......

Chống đỡ không được.Đôi mắt đen nhánh của đối phương sâu kín mà nhìn chằm chằm nàng, chung quanh tất cả đều là hơi thở dễ ngửi trên người hắn, mang theo một chút trà hương nhàn nhạt.Phong Thiển thở ra, trên mặt hơi hơi có chút nóng lên."

Được."

Tiểu hoàng đế nhẹ nhàng lên tiếng, đầu nghiêng về một bên, không cho chính mình cùng mảnh nhỏ đối diện.Được sự đáp ứng đối phương, Phượng Quyết mi mắt cong cong, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hắn thong thả ung dung cởi ra một tầng áo ngoài hơi mỏng, xốc chăn lên nằm ở bên cạnh tiểu hoàng đế.Phong Thiển tay nhéo chăn run vài phần, vô cớ có vài phần khẩn trương.Trong thế giới này vẫn là lần đầu tiên cùng mảnh nhỏ ngủ ở trên một cái giường.Nghĩ đến việc đã trải qua ở thế giới thứ nhất, nữ hài mím môi, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện ra màu đỏ.Bên người truyền đến thanh âm cọ xát của vật liệu may mặc, đối phương tựa hồ trở mình.Phong Thiển quay đầu đi, tầm mắt cùng lúc đối điện với đôi mắt đen nhánh của đối phương.Phong Thiển ngẩn người.Đèn dầu đã sớm tắt, trong nhà chỉ có bóng đêm thanh lãnh.

Nương ánh trăng nhàn nhạt có thể mơ hồ nhìn ra thân hình tinh xảo của người nọ.

Đặc biệt là một đôi mắt kia, u lãnh thâm thúy, phảng phất như ám dạ đá quý, ánh sáng nhạt lập loè ưu nhã say lòng người, làm cho người ta mê muội.Nữ hài nhấp nhấp cánh môi hơi có chút khô ráo, mặt vô biểu tình giơ tay che khuất đôi mắt đối phương.Phượng Quyết hơi giật mình, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy.Lông mi giống như quạt hương bồ đảo qua lòng bàn tay trắng nõn của nàng, gợi lên một trận cảm giác tê tê dại dại.Phong Thiển cứng đờ, hốt hoảng thu tay lại, đồng thời quay đầu đi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu."

Bệ hạ mới vừa rồi là đang làm cái gì?"

Phượng Quyết khóe môi hơi câu, thanh tuyến thanh lãnh mang theo vài phần từ tính, trong bóng đêm thanh lãnh có vẻ phá lệ dễ nghe.Phong Thiển chớp chớp mắt.Nàng......Tiểu hoàng đế cắn cắn cánh môi phấn nộn.Vừa rồi thật là mất mặt......Nữ hài tử không nói.Phượng Quyết thật cũng không vội, mắt phượng nhiễm vài phần ý cười, nói ra nói lại mang theo vài phần trêu đùa cùng tính cách hắn không tương xứng: "Bệ hạ chính là......

Thẹn thùng?"

Bị đối phương nhìn thấu tâm tư, độ ấm gương mặt trắng nõn tiểu hoàng đế kéo lên, nàng kéo căng cảm xúc, tận lực mặt vô biểu tình nói: "Ai......

Ai thẹn thùng!"

Phong Thiển phồng phồng má bỗng nhiên quay đầu đi cùng mảnh nhỏ đối diện, ở tầm mắt dò xét có chút trêu đùa của đối phương mà hôn hắn.Phượng Quyết biểu tình cứng đờ, mắt phượng nảy lên sắc thái mê mang vô tội, sau khi phản ứng lại hành động của đối phương, khuôn mặt trắng nõn cũng nhiễm vài phần đỏ.Hôn trộm thành công tiểu hoàng đế giờ phút này có chút vui sướng khi người gặp họa nói: "Thẹn thùng rõ ràng là hoàng thúc."

Đôi mắt thanh lãnh của Phượng Quyết nhiễm vài phần bất đắc dĩ, thêm nhiều phần nhu tình sủng nịch tràn đầy.Tiểu hoàng đế rốt cuộc còn nhỏ, còn giữ lại lại một ít tâm tính trẻ con, lại cũng là đáng yêu đến cực điểm.Thực làm người ta......

Vui mừng.Tiểu hoàng đế sung sướng mà híp mắt, tựa hồ cảm thấy như vậy rất thú vị, lại được một tấc lại muốn tiến một thước, không màng xấu hổ không cảm thấy thẹn gì cả, tay nhỏ trắng nõn ôm chặt lấy eo đối phương, đầu cũng chôn ở trong ngực Phượng Quyết.Phượng Quyết ngây người, mới vừa rồi chậm rãi giơ tay sờ sờ đầu nàng, thần sắc thanh lãnh bị ánh sáng nhu hòa thay thế được.Tiểu hoàng đế tựa hồ là mệt nhọc, ở trong lòng ngực Phượng Quyết rất nhanh liền ngủ rồi.trong bóng đêm đen nhánh, Phượng Quyết khẽ thở dài một cái.Tối nay......

Tựa hồ rất khó nhịn đây......-Hôm sau.Tiểu hoàng đế cùng Trấn Bắc vương Phượng Quyết cùng tiến vào Kim Loan Điện, không khí hai người trong lúc đó có chút vi diệu.ánh mắt chúng đại thần có chút cổ quái mà ở trên người hai người đảo quanh.Bệ hạ cùng Trấn Bắc vương cùng nhau tới?Có thể nói là trùng hợp?Ngoan ngoãn mềm mại tiểu hoàng đế.Thanh lãnh bất cần Trấn Bắc vương.Hai người này thấy thế nào cũng thấy là bộ dáng không liên quan với nhau......
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 78: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《32》


Editor: Nha ĐamLâm triều.Khi gần kết thúc, Cố Viễn đúng hạn ra gián đoạn bẩm báo."

Bệ hạ, vi thần muốn vạch tội Thừa tướng một chút."

Cố Viễn khẳng khái trần từ.Tư Đồ Diễm nghe được đối phương nói, híp híp mắt, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Cố Viễn.Vạch tội một chút?A.Không biết tự lượng sức mình.Tiểu hoàng đế chậm rì rì nói: "Cố thị lang nói xem, Thừa tướng đại nhân có gì sai lầm?"

Mày kiếm Cố Viễn hơi rùng mình, nhìn về phía Tư Đồ Diễm: "Hồi bẩm bệ hạ, Thừa tướng đại nhân có ý đồ mưu phản, thỉnh bệ hạ minh tra!"

Lời này vừa nói ra, triều đình trên dưới một chúng quan viên tức khắc một trận ồ lên.Sôi nổi khe khẽ nói nhỏ lên."

Thừa tướng mưu phản?

Không có khả năng đi."

"Bệ hạ vẫn là Thừa tướng một tay nâng đỡ lên, sao có thể mưu phản?"

"Cố thị lang nói như vậy, chắc là có chứng cứ gì."

"......"

Vây cánh của Thừa tướng cùng tham gia mưu phản lúc này chột dạ.Kỳ thật bọn họ đã phát hiện mật tin mà mình cùng Thừa tướng lui tới không hiểu sao không thấy.Loại mật tin này, Tư Đồ Diễm đã sớm dặn dò bọn họ sau khi em xong phải lập tức tiêu hủy.Nhưng mà có ai không có mấy cái ý đồ riêng, lưu lại một ít chứng cứ làm lợi thế để bảo vệ bản thân.Ai biết động tác đối phương thế nhưng nhanh như vậy, gần như không cho bọn họ thời gian để thở.Tiểu hoàng đế ra vẻ nghi hoặc: "Mưu phản?"

"Cố thị lang nói là sự thậ?

Mưu phản cũng không phải là tội nhỏ.

Ngươi nói đi, Thừa tướng đại nhân?"

Phong Thiển không chút để ý mà nhìn về phía Tư Đồ Diễm.Trong lòng tư đồ diễm cả kinh.Cảm giác giống như là tiểu hoàng đế đã biết chút cái gì.Hắn bình ổn tinh thần, "Bệ hạ nói chính là..."

Cố Viễn nói tiếp: "Bệ hạ, trong tay thần có chứng cứ."

Cố Viễn đem chứng cứ trình lên.Đại thần liên quan nhìn đến đồ vật trong tay Cố Viễn, sắc mặt lập tức đại biến, không tự chủ được mà hoảng loạn.Kia rõ ràng là mật tin đã mất của bọn họ.Tô công công tiến lên lấy đồ vật trong tay Cố Viễn chuyển giao vào tay tiểu hoàng đế.Đôi mắt xinh đẹp của tiểu hoàng đế không chút để ý liếc mắt nhìn quét qua đại thần phía dưới, tùy ý mở ra.Đây là chiếu thư ủy dụ có chữ đỏ được tiên hoàng phê duyệt.Thư này ủy nhiệm Trạng nguyên tiền nhiệm Mục Thanh Vi làm Hộ Bộ thị lang, mà hiện giờ Hộ Bộ thị lang lại là nhi tử của Hộ Bộ thượng thư Chung Linh.Ẩn tình trong đó có thể nghĩ ra được.Có lẽ là uỷ dụ được truyền xuống không lâu, tiên hoàng băng hà, lúc này mới khiến hắn lợi dụng được sơ hở.Tiểu hoàng đế mở miệng: "Hộ Bộ thượng thư."

Chung Mân bước ra khỏi hàng, quỳ lạy trên mặt đất, hắn cung kính nói: "Bệ hạ, có vi thần."

Tiểu hoàng đế chậm rì rì nói: "Chung thượng thư, Cái thư ủy dụ này, ngươi nhưng biết được?"

Nghe vậy, Chung Mân cực kỳ hoảng sợ, "Bệ hạ, vi thần......"

Chỉ nghe tiểu hoàng đế chậm rì rì nói: "Ngươi tự mình đem chiếu thư ủy dụ tiêu hủy, cũng giả tạo một phần, để cho nhi tử của ngươi lên làm Hộ Bộ thị lang.

Ngươi cũng biết tội?"

Sắc mặt Chung Mân trắng hoàn toàn, vội vàng quỳ lạy nhận tội: "Bệ hạ, vi thần có tội."

Hắn luống cuống.Lần đầu tiên nhận ra, tiểu hoàng đế hiện giờ không dễ dạng bị gây khó dễ như vậy.Đối phương rõ ràng thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại, chính là làm được chuyện mạnh mẽ vang dội, dứt khoát lưu loát, căn bản không cho bọn họ một lỗi thoát.Tiểu hoàng đế tiếp tục nói: "Nơi này hình như còn có mật tin."

Nghe được hai chữ mật tin, thần sắc thong dong trấn định của Tư Đồ Diễm khẽ biến."

Trẫm đọc cho các ngươi nghe một chút."

Tiểu hoàng đế không nhanh không chậm đọc ra, bên trên đơn giản là muốn lôi kéo đối phương gia nhập trận doanh mưu phản của mình vân vân.Đọc xong.Tiểu hoàng đế ngước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên người Tư Đồ Diễm."

Phần đề chữ này tin tưởng Thừa tướng hẳn là thập phần rõ ràng."

Tư Đồ Diễm lạnh mặt phản bác: "Bệ hạ nói thần nghe không hiểu.

Nếu bệ hạ chỉ dựa vào lời nói này của một bên liền định vi thần tội mưu phản, thần không còn lời nào để nói."

Lời này nói ra, giống như Thừa tướng cũng không có tham gia vào chuyện này.Tiểu hoàng đế cũng thập phần trấn định, mặt nàng mang theo vài phần ý cười."

Thừa tướng nói rất đúng, lời nói này của một bên có lẽ là bị người khác giả tạo cũng không phải không có khả năng."

"Đúng vậy."

Tiểu hoàng đế vừa chuyển đề tài câu chuyện, "Trong tay trẫm nhưng còn có vài mật tin nữa."

Ánh mắt Tư Đồ Diễm híp lại, nhìn thoáng qua những đại thần phía dưới sắp biến thành rùa đen.A, thật là một đám phế vật!Mấy cái mật tin này lại có thể dám giữ lại, còn ngu đến nỗi bị người ta trộm đi!
 
Back
Top Bottom