Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ

[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 79: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《33》


Editor: Nha ĐamTiểu hoàng đế đem từng người từng người tham gia mưu phản lôi ra, cũng không nhanh không chậm liệt kê tội trạng bọn họ.Không đơn giản là ý đồ cấu kết vây cánh mưu phản, còn có những bản ghi chép không thể mang ra ngoài ánh sáng như tham ô nhận hối lộ.Tất cả tội trạng được liệt kê rõ ràng.Trong tay tiểu hoàng đế còn nắm chứng cứ giấy trắng mực đen.Bọn họ muốn phủ nhận cũng không có cách.tầm mắt Phong Thiển nhẹ nhàng mà dừng ở trên người Tư Đồ Diễm, "Thừa tướngcòn lời nào muốn nói không?"

Tư Đồ Diễm đưa tay ra vỗ tay, "Bệ hạ thật là lợi hại."

Phong Thiển chớp chớp mắt."

Cảm ơn."

Tư Đồ Diễm: "......"

Hắn híp mắt.Biểu hiện của tiểu hoàng đế hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của hắn.Giống như là, một người đã hoàn toàn thay đổi.Nhưng mà, có làm sao?Hiển nhiên, vẫn là quá mức khờ dại."

Bệ hạ xác thật lợi hại, chính là, bệ hạ cho rằng liền kết thúc như vậy sao?"

"Bệ hạ vẫn là hảo hảo ngẫm lại xem hiện tại nên thoát thân như thế nào mới được."

Tư Đồ Diễm vừa dứt lời, một đoàn binh lính mặc áo giáp tiến vào đại điện.Hắn đã sớm đem thủ vệ trong cung đổi thành người của mình.Tư Đồ Diễm cười nói: "Bệ hạ rốt cuộc tuổi vẫn là quá trẻ.

Bên ngoài bây giờ tất cả đều là người của vi thần, bệ hạ nếu còn niệm tình vi thần tự mình nâng đỡ ngài đăng cơ, bệ hạ hãy tự động thoái vị đi."

Hắn không chút để ý thưởng thức nhẫn ngọc trên ngón cái của hắn, nhìn nhìn đại thần phía dưới có chút hoảng loạn mê mang, tiếp tục nói: "Như vậy đối mọi người đều tốt, không phải sao?"

Đại thần phía dưới hoàn toàn nổ tung nồi.Thừa tướng đại nhân thế nhưng thật sự muốn làm phản!"

Tư Đồ Diễm!

Ngươi là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, ngươi làm như vậy không cảm thấy sẽ khiến tiên hoàng thất vọng sao?"

Có đại thần phẫn nộ trách cứ hắn.Tư Đồ Diễm nỉ non bốn chữ "Vong ân phụ nghĩa", sau đó cười nhạo nói: "Người vong ân phụ nghĩa phải là Phong Càn!"

Phong Càn trong miệng Tư Đồ Diễm chính là tiên hoàng.Quần thần hít ngược một ngụm khí lạnh."

Ngươi......

Ngươi dám hô thẳng tên đầy đủ của tiên hoàng!"

Một đại thần chỉ vào mũi Tư Đồ Diễm, tức giận đến cắn răng.Những người đứng ra nói chuyện đều là lão thần trong triều, phụng dưỡng tiên hoàng nhiều năm, tất nhiên là trung thành và tận tâm."

A, một đám tiểu nhân vô tri."

Ánh mắt Tư Đồ Diễm tản mạn mà dừng ở phía dưới, giống như không chút để ý hỏi một câu: "Muốn nghe chuyện xưa sao?"

Quần thần: "......"

Phong Thiển: "......"

Phong Thiển chớp chớp mắt, giống như đang suy tư gì.Nhân vật phản diện lúc sắp chết còn nói nhiều hoá ra là như vậy......Lời này của Tư Đồ Diễm cũng không phải thật sự ở dò hỏi ý kiến của người khác, hắn giống như lâm vào hồi ức, tự mình nói lên.Hoá ra, tiên hoàng hơn ba mươi tuổi đăng cơ, bước lên đế vị sau đó từng cải trang vi hành.Lại không ngờ bị ám sát, suýt nữa vứt bỏ tính mạng, cũng may gặp mẫu thân Tư Đồ Diễm.Mẫu thân Tư Đồ Diễm là một mỹ nhân.Mỹ nhân người mỹ thiện tâm, lại nhặt được tiên hoàng trọng thương, liền động lòng trắc ẩn đem tiên hoàng mang vào trong nhà dưỡng thương.Ngày ngày đêm đêm chiếu cố, hai người nảy sinh tình cảm.Tiên hoàng Phong Càn khó kìm lòng nổi, cùng mỹ nhân tư định chung thân.Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi.Thương thế của tiên hoàng cũng tốt lên tương đối, cũng chính là thời điểm hồi triều để ổn định thế cục triều đình một chút, điều tra hết những thích khách đó.Tiên hoàng muốn đem mỹ nhân mang về trong cung, chính là tình thế lại không cho phép.Hắn sơ đăng đế vị, căn cơ trong triều chưa ổn, nhu cầu cấp bách muốn lôi kéo thế lực khắp nơi giúp củng cố đế vị.Vừa lúc dưới trướng Thừa tướng có một đích nữ, tiên hoàng tất nhiên là phải tìm mọi cách đem nàng cưới về.Đương nhiên những việc này còn cũng không đủ.Nhớ trước đây Phượng gia xuất thân võ tướng, gia môn thế vững chắc, ở trong triều đình càng nắm không ít binh lực.Vì thế lúc này tiên hoàng mới nhận trưởng tử Phượng gia Phượng Quyết làm nghĩa đệ.Nữ nhi của Thừa tướng tất nhiên phải làm Hoàng Hậu, vì để biểu thành ý muoobs cưới Thừa tướng đích nữ, tiên hoàng liền không có mang mỹ nhân hồi cung, chỉ là đem nàng thu xếp ổn thỏa xuống, lưu lại một miếng ngọc bội làm tín vật.Mà trước khi tiên hoàng hồi cung, sớm đã cùng mỹ nhân đụng chạm da thịt.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 80: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《34》


Editor: Nha ĐamAi có thể nghĩ đến, mỹ nhân thế nhưng có thai, sau mười tháng hoài thai sinh hạ một đứa con trai, đó là Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm hiện giờ.Tiên hoàng trở lại trong cung, một bên muốn tra rõ thích khách, một bên muốn lung lạc nhân tâm củng cố đế vị, những việc lớn lớn bé bé đến cùng nhau làm hắn vội đến sứt đầu mẻ trán.Chờ đến hết thảy gió êm sóng lặng xuống dưới, hậu cung của tiên hoàng đã có ba nghìn giai lệ, mỹ nhân như mây, nơi nào còn nhớ đến mỹ nhân lúc trước cứu cùng trị thương cho hắn mỹ nhân.Tiên hoàng chưa từng nói thân phận thật sự của mình cho mỹ nhân.Sau khi mỹ nhân sinh hạ Tư Đồ Diễm liền một mình nuôi nấng hắn, không làm sao mỹ nhân già đi trông thấy, hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày thương tình, chung quy vẫn là buồn bực mà chết.Mỹ nhân trước khi chết đem ngọc bội tiên hoàng lưu lại giao cho Tư Đồ Diễm, bảo hắn lấy ngọc bội đi tìm cha ruột.Mà Tư Đồ Diễm từ nhỏ nhìn mẫu thân vì tiên hoàng thương tình, cả ngày buồn bực không vui, hắn đã sớm hận thấu người phụ thân chưa từng gặp mặt kia, bọn họ thật ra cũng chỉ có quan hệ huyết thống thôi.Sau khi mỹ nhân qua đời, Tư Đồ Diễm xa rời quê hương, từ trong khoa cử khảo thí trổ hết tài năng, được lên triều đình làm quan.Về sau lại trời xui đất khiến phát hiện chủ nhân ngọc bội lại là tiên hoàng.Vì thế, Tư Đồ Diễm quyết tâm trả thù tiên hoàng.Phương án tốt nhất còn không phải là làm mấy đứa con của tiên hoàng đấu đến vỡ đầu chảy máu, sau đó, mình sẽ đoạt đế vị quý báu của hắn.Mấy năm nay hắn trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước, tự cho là không có chút sơ hở, lại chưa từng nghĩ, quân cờ mà hắn chưa từng để bụng kia thay đổi, còn trở nên có chút thú vị.Chính là, vậy thì thế nào?Thay đổi thì sao, bất quá cũng chỉ là trẻ con, vẫn là quá mức khờ dại.Nghe xong toàn bộ chuyện xưa, Phong Thiển như là suy tư cái gì gật gật đầu.Ừm.Quả nhiên là cốt truyện cung đình thập phần cẩu huyết.Nói như vậy, nàng cùng Tư Đồ Diễm vẫn là anh em cùng cha khác mẹ?Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, nhìn về phía Tư Đồ Diễm một bên hơi có chút mất khống chế, nàng chậm rì rì nói: "Ta có một vấn đề."

Tầm mắt mọi người cùng thời khắc đó đều dừng ở trên người tiểu hoàng đế.Ánh mắt Tư Đồ Diễm híp lại, nhìn về phía tiểu hoàng đế vẻ mặt bình đạm không gợn sóng, hắn cười nhạo một tiếng: "Sao?"

"Vậy Tư Đồ Yên là gì của ngươi?"

Phong Thiển nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên thần sắc nghi hoặc.Tư Đồ Diễm cười lạnh một tiếng, không chút để ý mà thưởng thức nhẫn ngọc, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: "Chỉ là một quân cờ mà thôi."

Hắn lại bỗng nhiên có chút buồn cười mà nhìn tiểu hoàng đế: "Bệ hạ vẫn là quan tâm một chút, hiện tại nên tự bảo vệ mình như thế nào."

Bộ dáng đối phương vân đạm phong khinh như vậy, giống như một chút cũng không thèm để ý cục diện bị vây quanh hiện tại.Bộ dáng không thèm để ý như vậy, khiến hắn......

Thực khó chịu.Lão thần Trịnh Vĩ nhịn không được tiến lên, cả giận nói: "Nghịch tặc!

Cho dù hôm nay ngươi bước lên đế vị, chỉ bằng việc ngươi mưu quyền soán vị này, bá tánh thiên hạ cũng không có khả năng sẽ tán thành ngươi!"

"Hả?"

Khóe môi tư Đồ Diễm hơi câu, tầm mắt lười biếng có chút không chút để ý mà dừng ở trên tay, "Trịnh đại nhân nói rất có đạo lý.

Chính là, các ngươi không nói, sẽ có ai biết đâu?"

Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Vĩ biến đổi.

Sắc mặt chư vị đại thần ở đây cũng bắt đầu khó coi.Hắn đây là muốn giết người diệt khẩu?Nếu phản kháng chống lại hắn, chẳng phải là chỉ có một đường chết?Có người đem ánh mắt xin giúp đỡ về phía Trấn Bắc vương Phượng Quyết.Hiện giờ, đại khái chỉ có vị chiến thần Vương gia này có thể cùng Tư Đồ Diễm chống lại.Chính là, vì sao cứu tinh trong mắt bọn họ lại là gặp biến cố không sợ hãi, mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm về một hướng?Các đại thần theo hắn tầm mắt nhìn lại.!!!Trấn Bắc vương đang nhìn......

Tiểu hoàng đế?!Quần thần buồn bực.Tư Đồ Diễm đại khái có thể dự đoán được tâm tư các đại thần, châm chọc nói: "Cho dù là Trấn Bắc vương dũng mãnh phi thường, chỉ tiếc a, song quyền khó địch bốn tay, sợ là ngay cả bản thân Trấn Bắc vương cũng khó bảo toàn được."******
Chương này được 20 vote hoặc truyện lên 1,9k sao tối tớ sẽ đăng 3 chương cuối của thế giới 2 nhé 😘
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 81: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《35》


Editor: Nha ĐamÁnh mắt Phượng Quyết nhàn nhạt mà nhìn Tư Đồ Diễm liếc mắt một cái, cuối cùng tầm mắt lại dừng ở trên người tiểu hoàng đế.Phong Thiển cảm nhận được tầm mắt đối phương, cong cong mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên.Ánh mắt thanh lãnh của Phượng Quyết xuất hiện nhu hòa.Tiểu hoàng đế lại nhìn về phía Tư Đồ Diễm, chậm rì rì nói: "Người phải suy nghĩ cách thoát thân như thế nào phải là Thừa tướng mới phải."

Nghe vậy, Tư Đồ Diễm nhíu nhíu mày, nhưng mà giây tiếp theo hắn liền nói không ra.Bởi vì bên ngoài truyền đến một trận tiếng đánh nhau ồn ào, chỉ chốc lát, một đội quan dũng mãnh tiến vào trong đại điện, nháy mắt đem binh lính của Tư Đồ Diễm chế trụ.Tư Đồ Diễm đã tính toán thực hiện tốt việc này, hắn từ sớm đã đem phản quân mưu phản xếp vào ở hoàng cung, cho dù có đột ngột phát sinh sự kiện gì thì chân tay cũng sẽ không luống cuống.Động tác hôm nay của tiểu hoàng đế xác thực xem như là có chuyện xảy raChính là, tất cả mọi người bị nhốt ở trong Kim Loan Điện, dù Trấn Bắc vương có rất nhiều binh lực, nếu không phải hắn hạ lệnh thông báo, liền không có người nào khác có thể làm.Mà hắn không có dự đoán được chính là, tiểu hoàng đế đã sớm thông đồng cùng Cố Viễn và Phượng Quyết, trước tiên đem quân đội mai phục ở ngoài, hình như là đã dự đoán được tất cả chuyện sẽ phát sinh ở cục diện hiện tại.Hắn chỉ tính toán sai một bước, đó là quan hệ của Phượng Quyết cùng tiểu hoàng đế.Một bước này, lại có thể đưa hắn vào chỗ chết.Phong Thiển chớp chớp mắt, tay nhỏ đặt ở trên long ỷ trên long ỷ được tinh chế bằng vàng ròng, ánh mắt mang theo vài phần lười biếng."

Thừa tướng nhưng còn có lời muốn nói?"

Tư Đồ Diễm híp mắt, tay ở trong ống tay áo nắm chặt, thái dương nổi gân xanh, đôi mắt đen nhánh cũng nổi lên vài sợi tơ máu.Buồn cười.Hắn mưu tính nhiều năm, thế nhưng bại trong tay con rối hoàng đế này.Trong mắt Tư Đồ Diễm hiện lên một tia nguy hiểm tăm tối, giây tiếp theo, mọi người còn chưa phản ứng lại, Tư Đồ Diễm cả người giống như phi đao nhằm về phía Phong Thiển.Hô hấp mọi người cứng lại.Tay ẩn trong tay áo của Phượng Quyết giật giật, mắt phượng thanh lãnh xẹt qua một tia hoảng loạn.

Cho dù biết nàng có thể ứng phó lại, hắn vẫn như cũ không thể ức chế mà lo lắng.Giây tiếp theo.Tiểu hoàng đế chậm rì rì giơ tay, tay nhỏ trắng nõn nắm lấy nắm tay đối phương duỗi lại đây, đôi mắt xinh đẹp không chớp mắt.Nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt ngạc nhiên Tư Đồ Diễm, khóe miệng gợi lên ý cười, hơi hơi dùng sức, đối phương trực tiếp bị ném ở trên mặt đất.Tiểu hoàng đế thu hồi tay, chậm rì rì nói: "Thừa tướng Tư Đồ Diễm khởi binh mưu phản, hành thích thánh thượng.

Truyền ý chỉ của trẫm, đem Tư Đồ Diễm ép vào tử lao, chọn ngày......

Xử trảm."

Sau khi Phân phó xong, tầm mắt của tiểu hoàng đế không chút để ý lại sâu kín dừng ở trên người mấy tên đại thần là vây cánh của Tư Đồ Diễm, mở miệng nói: "Mang cả đồng phạm của hắn cũng ép vào đại lao."......【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh. 】Vụ mưu phản xử lý xong, chúng đại thần lòng còn sợ hãi mà bãi triều.Chờ đến tất cả mọi người đi hết, Phượng Quyết ngước mắt không chút để ý nhìn tiểu hoàng đế trên long ỷ liếc mắt một cái, rồi sau đó nhấc chân hướng cửa đi đến.Phong Thiển: "!"

Hoàng thúc không để ý tới nàng, liền như vậy đi rồi?Toàn bộ Kim Loan Điện huy hoàng giờ phút này có vẻ có chút trống rỗng.Tiểu hoàng đế trên long ỷ hơi có chút bực bội.Nàng trừng mắt, nhìn người nọ đi ra Kim Loan Điện, một câu thăm hỏi cũng không thèm.Tức giận nga!Nhưng mà, ở thời điểm tiểu hoàng đế tức giận, đối phương lại đột nhiên quay trở lại, còn nhẹ nhàng đóng cửa điện lại.Đại điện sáng ngời tức khắc tối tăm xuống.Phượng Quyết bước nhanh về phía tiểu hoàng đế, xác định đi đến long ỷ.Phong Thiển có vài phần mờ mịt.Mắt chớp chớp.Đối phương hơi hơi khom lưng, tóc đen nhánh rơi xuống, mắt phượng xinh đẹp mang chút mê ly dụ hoặc.Phong Thiển: "Hoàng thúc?"

Chỉ thấy đối phương nhấp nhấp môi mỏng, giơ tay thong thả ung dung kéo kéo cổ áo, lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp.Hắn híp mắt phượng, môi mỏng khẽ mở: "Bệ hạ, vi thần muốn......

Người."

Phong Thiển: "!"

Thân hình cao to của đối phương bao phủ, cánh môi lương bạc hạ xuống.Tiểu hoàng đế có chút khẩn trương mà nhéo nhéo ngón tay, cuối cùng để đối phương tùy ý đi.Thời gian khẽ trôi.Năm tháng tĩnh lặng.Đại điện thần thánh luôn luôn trang nghiêm cũng nhiễm một chút hơi thở kiều diễm.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 82: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《36》


Editor: Nha ĐamKhi đi ra, Phượng Quyết ôm tiểu hoàng đế đã mệt đến ngủ rồi đi ra Kim Loan Điện.Vạt áo hai người mới vừa rồi hỗn độn một lần nữa bị sửa sang lại tốt, một chút cũng nhìn không ra dấu vết làm người mặt đỏ tim đập.Tiểu hoàng đế vô ý thức mà ôm lấy eo đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ.khóe môi Phượng Quyết hơi cong lên, không màng ánh mắt bát quái quỷ dị của mọi người, nghênh ngang mà ôm tiểu hoàng đế đem về tẩm cung.Đến nỗi dấu vết trong đại điện, tự nhiên đã sớm bị rửa sạch đến sạch sẽ.Khi Phù Sơ nhìn thấy tiểu hoàng đế trong lòng ngực Phượng Quyết, kinh ngạc trong nháy mắt.Ai ngờ Trấn Bắc vương lại phân phó nàng không cần đi theo, chính hắn sẽ chiếu cố tốt cho tiểu hoàng đế.Phù Sơ cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu, trong đầu tất cả đều là lời nói vừa rồi của Phượng Quyết.Trấn Bắc vương chiếu cố......

Bệ hạ?----Phượng Quyết bảo Phù Sơ tới chuẩn bị nước ấm tắm gội sau đó liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến mép giường, đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của đối phương."

Bệ hạ, mau thức dậy tắm rửa."

Phong Thiển không phản ứng, tay nhỏ bắt lấy chăn, nhẹ nhàng trở mình.Phượng Quyết cười cười.Vừa rồi là hắn xúc động.Không có nhịn xuống.Tiểu hoàng đế bị lăn lộn nửa ngày nhất định là mệt muốn chết rồi.Phượng Quyết đem tiểu hoàng đế nâng lên ở trong ngực, giơ tay nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo đối phương.Sau đó mới đem tiểu hoàng đế ôm vào bồn tắm.Sau khu tắm rửa sạch sẽ xong, sắc trời đã tối.Phượng Quyết nằm ở trên giường, ngón tay thon dài đặt ở bên hông tiểu hoàng đế, nhẹ nhàng mà xoa xoa, thẳng đến khi mặt mày mặt mày đối phương giãn ra, mới dừng động tác lại, ôm đối phương dần dần đi vào giấc ngủ.-Hôm sau.Phong Thiển yếu ớt mà thức dậy, phát hiện mình bị người khác ấn ở trong lòng ngực.Ngước mắt, liền thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của mảnh nhỏ.Đầu Phong Thiển trống rỗng trong nháy mắt.Sau lại nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ lại một mảnh ửng đỏ.Phong Thiển mím môi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu.Vì sao mảnh nhỏ thoạt nhìn thanh lãnh cấm dục như vậy, chính là hôm qua lại là dáng vẻ kia......Nàng hận không thể đem mặt chôn ở trong ổ chăn.Bất quá có chút thần kỳ chính là, eo nàng giống như không có đau như vậy......Phượng Quyết sau khi tỉnh lại liền nhìn đến tiểu hoàng đế trong lòng ngực, sắc mặt ửng đỏ, có chút phát ngốc.Hắn nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, tiếng nói có vài phần trầm thấp."

Bệ hạ phải phụ trách với vi thần, không thể quỵt nợ nha."

Phong Thiển: "!"

Rõ ràng là chính hắn......Tức giận!Mảnh nhỏ quả nhiên lại trở lên xấu xa rồi......Nữ hài tức giận mà xốc chăn lên, đi xuống giường, tùy ý mặc xiêm y, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, cũng mặc kệ Phượng Quyết trong phòng.Thay đổi chủ yếu chính là, nàng cảm giác......

Lại đãi đi xuống......

Thuốc viên!Phong Thiển hôm nay không lâm triều, sau khi ăn xong bữa sáng liền đem chính mình khóa ở trong Ngự Thư Phòng.Tiểu hoàng đế phê tấu chương, toàn bộ quá trình đều thất thần, động bất động liền phát ngốc.Chờ bình tĩnh lại, Phong Thiển mới bắt đầu suy xét đến lời nói của mảnh nhỏ.Phải đối hắn chịu trách nhiệm.Mà nàng hiện tại là thân phận nam nhân, cũng không thể đem mảnh nhỏ nạp tiến cung.Phong Thiển cân nhắc, lại tìm tòi ký ức nguyên chủ.Vì thế, trong cung thường thấy một màn hình ảnh như này.Ngự Thư Phòng."

Bài tập hôm nay làm như thế nào?"

"Phu tử hôm nay khen ngợi ta."

"Ừm.

Làm không tồi."

"Hoàng huynh, ta có thể thỉnh cầu muốn một cái khen thưởng sao?"

Phong Thiển nhàn nhạt liếc tiểu thí hài* trước mặt liếc mắt một cái, mở miệng: "Nói."*tiểu thí hài: tiểu hài tử xấu xaCon ngươi hắn sáng ngời, vẻ mặt chờ mong nói: "Hôm nay ta muốn chơi nhiều hơn một canh giờ!"

Phong Thiển: "!"

Nàng giơ tay cho tiểu thí hài một cái đạp "Hảo hảo mà đọc thư, đừng có mà lúc nào cũng nghĩ muốn đi chơi."

Tương lai thừa kế tốt y bát của ta.Tiểu thí hài: "......"

Phong Thiên Triệt đã bảy tuổi bĩu bĩu môi, trong ánh mắt tròn xoe tràn đầy thần sắc ủy khuất.

Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nhận mệnh mà nắm bút trong tay, đem chính mình chôn ở trong thư.****Mới edit lần đầu edit mình cũng sợ gặp phải cảnh H thì phải edit như thế nào bây giờ nhưng mà không ngờ truyện này nó lại trong sáng ngoài sức tưởng tượng của mình rồi 😂
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
HOÀN THẾ GIỚI 2


Editor: Nha ĐamPhong Thiên Triệt là nhi tử nhỏ nhất của tiên hoàng, đứng hàng thứ 27.Phong Thiển nghĩ nghĩ, biện pháp tốt nhất vẫn là thoái vị, sau đó cùng mảnh nhỏ ẩn cư, cho mảnh nhỏ một danh phận hợp lý.Bằng không người nọ mỗi lần làm xong loại chuyện này sau đều sẽ ủy khuất hỏi một câu: "Bệ hạ khi nào có thể cho thần một cái danh phận?"

Vì thế, liền khổ tiểu thí hài Phong Thiên Triệt.Mỗi ngày bị hoàng huynh nhà mình bắt học chính luận, học như này, học như thế.Hắn học đến nỗi muốn phun ra.Cũng may Phong Thiên Triệt cũng có tố chất làm hoàng đế, các môn học đều thực ưu tú, theo thời gian, nhất định có thể trở thành một minh quân.Khi Phong Thiên Triệt chín tuổi, Phong Thiển chính thức tuyên bố nhường ngôi vị hoàng đế cho Phong Thiên Triệt.Lúc trước Lễ Bộ Thị Lang Cố Viễn cũng bị đề bạt làm Thừa tướng, gánh vác nhiệm vụ phụ tá tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ này.Thế nhân giai truyền, lúc trước tiểu hoàng đế thoái vị là bởi vì coi trọng một vị tuyệt sắc giai nhân, hiện tại đang cùng kia mỹ nhân du sơn ngoạn thủy.Mà càng làm cho người khiếp sợ chính là, Trấn Bắc vương thế nhưng cũng ở ẩn, không màng thế sự, từ đây ẩn cư.Lúc ấy.Tiểu hoàng đế thoái vị.Trấn Bắc vương ẩn cư.Trở thành câu chuyện cho người trong thiên hạ sau khi ăn xong tán phét.Cũng có người có chuyên môn kể chuyện sự tích hai người bọn họ, còn thêm mắm thêm muối biên thành thoại bản.Kinh thành tức khắc dấy lên tin đồn đoạn tụ.Về phần nhân vật chính trong thoại bản, bọn họ ngược lại thật sự chấp cánh cùng bay đi.Ở trấn nhỏ u tĩnh nào đó.Phong Thiển khôi phục nữ trang.Nữ hài tuổi trẻ xinh đẹp, Mái tóc giống như tơ lụa.Môi hồng răng trắng, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt đen nhánh lộ ra vài phần linh động.Phượng Quyết rút đi quan phục, chỉ mặc một bộ bạch y thanh nhã.Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, đem cằm gác ở trên vai nàng.Tiếng nói hơi có chút trầm thấp: "Bệ hạ có từng hối hận, vứt lại vinh hoa phú quý, từ bỏ vị trí cao cao tại thượng kia không?"

Phong Thiển xoay người, mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mắt phượng xinh đẹp của đối phương.Nàng chậm rì rì nói: "Chưa từng."

Phong Thiển buồn bực.Mảnh nhỏ sao luôn hỏi loại vấn đề nhàm chán này?Nghe được nàng trả lời, Phượng Quyết cười cười, đem nàng ôm vào trong ngực.Hắn biết.Nàng không hiếm lạ cái gọi là vinh hoa phú quý.Cũng không hiếm lạ ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.Nàng là tất cả của hắn.Thật giống như.Nàng chỉ quan tâm cảm nhận của hắn thôi......Phượng Quyết đem nàng chặn ngang bế lên, đi hướng vào trong phòng.Phong Thiển: "......"

Mảnh nhỏ lại tới!Hắn không thấy ngán à?-Còn nhớ rõ sao?Thời thơ ấu của hắn.Như là bị sương mù bao phủ, không thấy ánh mặt trời.Chỉ có một mảnh rừng trúc, một thanh kiếm lãnh lẽo.Hắn không biết ngày đêm luyện kiếm, dường như đã quên mệt mỏi là cái gì, yêu là cái gì?Dần dần, tính cách của hắn càng ngày càng trở nên quái gở, càng ngày càng tĩnh lặng.Là thích an tĩnh sao?Có lẽlà như vậy đi.Hắn chỉ biết, mình càng ngày càng sợ hãi náo nhiệt.Luôn muốn chạy trốn đi.Chạy trốn tất cả náo nhiệt ồn ào náo động.Bởi vì, náo nhiệt cùng hắn vĩnh viễn là như vậy......

Không hợp nhau.Cho đến hắn gặp hoàng đế mềm yếu vô năng như lời đồn.Nàng thực đáng yêu.Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với nàng.Chính là, hắn chưa từng dự đoán được chính là, người nọ thế nhưng sẽ làm tâm tư bình đạm không gợn sóng của mình nổi lên từng trận gợn sóng.Cho đến, nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn.Giống như.Cả đời này của hắn đều là mây bay, chỉ đến khi gặp được nàng, mới chân chính bắt đầu.Có được một cái chớp mắt của nàng.Tất cả đều biến thành mây bay.Trong thế giới của hắn, chỉ còn lại có sự vui vẻ tràn đầy.Thế giới của ta là một mảnh đen nhánh lạnh băng, nàng chính là ánh sáng duy nhất của ta.Ta nguyện dùng hết cả cuộc đời này truy đuổi ánh sáng.Hoá ra là.Ta thích nàng.Chỉ thế thôi.............................Kết thúc thế giới 2......................Lời của tác giả: Vì hoàng thúc viết cái phiên ngoại ngắn gọn.{Tâm sự của editor}Cuối cùng cũng hoàn thế giới tiếp theo rồi ^^.

Tớ muốn tâm sự cùng với mn một chút Thật ra thì truyện này không phải gu của tớ, chỉ vì đọc qua reivew bên dưới với chương cuối của thế giới 1 cái tớ mở hố edit luôn 😅(Tớ chỉ đọc truyện xuyên nhanh nếu mà mỗi thế giới đều HE và cực thích truyện có một nam9 xuyên suốt cả truyện, đó là lý do chính tớ chọn bộ này 😄).

Cái lúc mà tớ quay về edit tiếp thế giới 2 đấy, đăng chương mới lên lẹt đẹt được 3-4 sao, thực sự rất chán không biết có đến 10 người đang theo dõi bộ này của mình không.

Các bạn edit truyện rồi sẽ biết, lúc mà mình edit xong truyện luôn để ý xem có ai đọc truyện của mình không, có ai ủng hộ không.

Chả có tí động lực nào để làm tiếp cả 😥.

Tớ không đòi hỏi mn phải comment vân vân mà chỉ cần vote sao để tớ biết có người nào đang đọc truyện hay không thôi.Cho đến tối hôm qua tớ thử đăng cái thông báo ra điều kiên vote sao cái, mn vào vote lia lịa thì ra đều lười hết với nhau😂.

Nội dung truyện này không đặc sắc lắm, không có cao trào, chủ yếu để giải trí thôi nên tớ nghĩ nhiều bạn không thích truyện này.Bạn nào đang đọc truyện của tớ thì vote sao để tớ còn biết có người đang chờ mong chương mới để còn edit tiếp nhé!!

Chứ đăng lên chả ai quan tâm buồn thực sự 😥, mấy hôm rồi cứ tự hỏi có đến 10 bạn đang theo dõi truyện của tớ hay không thôi (╥_╥)Mình tâm sự đến đây thôi nhé!!

Cảm ơn mn rất nhiềuMai sẽ có ngoại truyện về Phù Sơ nhé 💚
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Phiên ngoại về Phù Sơ


Editor: Nha ĐamNàng tên là Phù Sơ.Là một cô nhi.Lúc nhỏ nàng chỉ dựa vào việc lên núi hái thuốc nuôi sống chính mình.Ngày nọ hái thuốc, lại bất hạnh gặp sơn tặc.May mà, được một vị nữ tử xinh đẹp cứu.Về sau nàng biết được, vị nữ tử này là thiên kim nhà giàu, không lâu liền phải vào cung.Nữ tử cho người cứu nàng, đối phương ngồi ở trên nhuyễn kiệu, đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt nhìn nàng liếc mắt một cái, đưa cho người ta thù lao.Khởi kiệu trong nháy mắt, tiểu nữ hài luống cuống.Nàng đi nhanh chân đến nhuyễn kiệu của đối phương chạy tới.Tiểu nữ hài lảo đảo, cũng may tay nhỏ bắt được một góc của cỗ kiệu.Nữ tử xinh đẹp phát hiện nàng, cho người dừng lại.Tiểu cô nương cúi đầu, tay nhỏ giảo ở bên nhau, ngữ khí ngoan ngoãn mềm mại: "Ta có thể đi theo ngươi sao?

Ta có thể làm bất cứ cái gì."

Ngữ khí tiểu cô nương mang theo cầu xin.Nữ tử tựa hồ có chút mềm lòng, dừng một chút, rồi sau đó truyền đến tiếng nói dễ nghe: "Cũng được, ngươi liền đi theo ta cùng nhau trở về đi."

Nữ tử xinh đẹp ban cho nàng một cái tên dễ nghe: Phù Sơ.Khi đó Phù Sơ mới 5 tuổi.Về sau nữ tử vào cung, lại chỉ dẫn theo một người là nàng vào cung.Vì thế, Phù Sơ âm thầm thề, thề sống chết nguyện trung thành với tiểu thư.Về sau, nữ tử có hài tử.Họ nói là hoàng tử.Tiểu hoàng tử trắng trắng mềm mềm, đôi mắt xinh đẹp mở to, đáng yêu cực kỳ.Phù Sơ thích cùng tiểu hoàng tử cùng nhau chơi đùa.Cảnh đời đổi dời, lúc đó tiểu hoàng tử cũng trưởng thành.Nữ tử hồng nhan bạc mệnh, sứ mệnh Phù Sơ liền thành chiếu cố tiểu hoàng tử.Nàng cũng không dự đoán được, tiểu hoàng tử thế nhưng có thể bước lên đế vị.Nàng nhìn tiểu hoàng tử lớn lên, tiểu hoàng tử không giống hoàng tử khác tranh cường háo thắng như vậy, tính tình hắn thực mềm, ngoan ngoãn, bị bắt nạt cũng không rên một tiếng.Phù Sơ nhìn thập phần đau lòng.Tiểu hoàng đế bước lên đế vị, tính tình như cũ thực mềm, đối với sự vụ triều đình không hiểu nhiều lắm.Phù Sơ mỗi lần đều sẽ âm thầm giúp đỡ đối phương.Sau đó, tiểu hoàng đế giống như thay đổi.Tiểu hoàng đế tính tình như cũ thực mềm, lại là có chút biến hóa.Không hề mềm yếu.Hắn thực đáng yêu, bộ dáng lúc ngủ trên ngọc liễn, trên má có vệt đỏ nhợt nhạt, đáng yêu cực kỳ.Nàng giống như......

Động tâm.Nàng thích tiểu hoàng đế đáng yêu như vậy.Cứ như vậy......

Yên lặng thích.Bởi vì, nàng biết, chính mình không xứng với hắn.Vừa nghe đến tiểu hoàng đế muốn nạp Tư Đồ Yên vào cung, Phù Sơ luống cuống.Nàng biết.Người nọ chung quy sẽ không thuộc về nàng.Việc nàng có thể làm, chỉ là bảo hộ.Hắn vui vẻ, liền hết thảy mạnh khỏe.Sau đó, tiểu hoàng đế bằng năng lực của bản thân vặn ngã Thừa tướng.Khi đó Phù Sơ mới chân chính ý thức được, tiểu hoàng đế trưởng thành.Thẳng đến ngày đó, tiểu hoàng đế tuyên bố thoái vị.Phù Sơ ngây ngẩn cả người.Tiểu hoàng đế chuẩn bị xuất cung, lại không có......

Mang theo nàng.Nàng xông ra ngoài, lần đầu tiên nói với tiểu hoàng đế cõi lòng của mình.Nàng thực khẩn trương.Nhưng mà, tiểu hoàng đế cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi trừng lớn.Hắn nghiêng đầu, thanh âm mềm mại: "Phù Sơ, ta là nữ nhân."

Giọng nói tiểu hoàng đế rơi xuống, nghiêm túc nhìn nàng vài lần, liền lên xe ngựa.Nàng mơ hồ thoáng nhìn trong xe ngựa có một người khác.Trấn Bắc vương Phượng Quyết.Phù Sơ lảo đảo mà lui về phía sau vài bước, trên mặt là khó có thể tin.Nàng nhìn xe ngựa dần dần xa khỏi tầm mắt.Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi thở dài.Thì ra.Nàng ấy là nữ tử.Trước khi đi tiểu hoàng đế đã thay nàng an bài hết thảy thật tốt.Thực dụng tâm.Phù Sơ biết.Chính là, nàng âm thầm thích người ta, chung quy bị một câu "Ta là nữ nhân" này hoàn toàn dập nát.Bệ hạ, ngài là giấc mộng thời thiếu niên của ta.Là ta thanh xuân mà ta yêu thích.Nữ tử sao?Đáng tiếc......

Ta hình như, không thể quên được người đâu......*****************Lời của tác giả: Bổ sung phiên ngoại của Phù Sơ~ Đừng hỏi ta vì cái gì không có phiên ngoại của Tư Đồ Yên, bởi vì, nàng thật sự chỉ là một pháo hôi QAQLời của editor: Thế giới thứ 3 về mỹ nhân ngư, bối cảnh phương Tây nhé.

Tác giả cũng chăm thay đổi quá 3 thế giới đầu mỗi thế giới 1 bối cảnh 😄
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
THẾ GIỚI 3 - Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (1)


Editor: Nha Đam*Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần - hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác... (Theo Phương Nhã - Group Weibo Việt Nam)【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu.

Số điểm khen thưởng : 500】Trở lại không gian Chủ Thần một lần nữa,, Phong Thiển ngẩn người một lúc mới trả lời lại hệ thống: "Tại sao nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ che giấu lần này lại muộn như vậy.

Còn có, tại sao lần này lại là năm trăm điểm?"

Hệ thống: "Ký chủ, hệ thống bị chậm trễ do bị bug.

Về phần khen thưởng bao nhiêu điểm, đó là do trình độ khó dễ của nhiệm vụ che giấu quyết định."

Phong Thiển: "......"

"Ta muốn mở ra kỹ năng thương thành."【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ thành công mở kỹ năng thương thành thành công, khấu trừ 100 điểm.

Số điểm tích phân còn lại :470】Phong Thiển nhìn lướt qua các loại kỹ năng khác nhau trong thương thành.Cô tỏ vẻ: "!"

Loại rẻ nhất cũng mất 10 000 điểm rồi!Quá lừa bịp.Tên lừa đảo!Hệ thống: "......"

"Ký chủ cô phải hiểu rằng, kỹ năng sẽ tồn tại trọn đời.

Mua một lần, có thể sử dụng vĩnh viễn.

Chỉ cần ký chủ làm nhiều nhiệm vụ che giấu thì sẽ nhận được được nhiều điểm rồi ~"Phong Thiển chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.Hệ thống này là kẻ đại lừa đảo.10 000 điểm?Cô phải làm hơn mười cái nhiệm vụ che giấu mới có thể đổi một kỹ năng!Thật là bực mình mà.Hệ thống yếu ớt mở miệng: "Ký chủ hiện tại muốn tiến vào thế giới tiếp theo không?"

Phong Thiển bực bội mà trừng mắt, tức giận nói: "Bắt đầu đi."

"Ok."

Chờ Phong Thiển lại lần nữa tỉnh lại.Có một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh mặc một bộ váy tinh xảo lộng lẫy đang đứng đối diện.Mà điều khiến Phong Thiển không bình tĩnh nổi chính là đối phương dang dùng tay đẩy mạnh cô một cái.Phong Thiển: "......"

Đẩy một chút thì không có gì.Vấn đề là bây giờ cô ấy đang ở trên trên một chiếc du thuyền xa hoa.Trùng hợp hơn nữa là, cô còn đang đứng ở bên rào chắn.Phong Thiển gần như là mở to mắt khi đối phương đẩy nàng.Cô mê mang chớp chớp mắt.Tôi là ai?Tôi đang ở đâu?Tình huống gì đây?Đêm trên biển mịt mù.Trong không khí tràn ngập hương vị biển cả.Mằn mặn.Phía trên màn đêm, điểm xuyết vài ngôi sao chói lọi, giống như những viên kim cương sáng chói, rực rỡ đến chói mắt.Biển lặng sóng yên.Đại dương xanh thẳm yên lặng như một viên ngọc bích khổng lồ.Sau đó bùm một tiếng.Bọt nước văng khắp nơi.Thiếu nữ tóc đen mặc lễ phục hoa lệ rơi xuống nước, nổi lên một trận bọt nước mỏng manh.Trên mặt biển rộng lớn, không ai có thể nhận ra động tĩnh nhỏ như vậy.Huống chi, hiện tại đã là đêm khuya.Đại đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.Người phụ nữ kia đẩy cô xuống nước đang đứng ở trên boong tàu, từ trên cao nhìn xuống mặt biển.Cho đến khi, gợn nước mờ nhạt cuối cùng biến mất.Mặt biển yên lặng trở lại.Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, xoay người rời đi, chỉ nghe được cô ta thì thào nói: "Người chị yêu quý của tôi, vậy là tất cả mọi thứ của chị cũng thuộc về tôi."...Phong Thiển rơi vào trong biển.Thân thể dần dần chìm xuống.Đáy biển không phẳng lặng và không gợn sóng như mặt biển, ngược lại là ẩn chứa nguy hiểm và sóng gió.Phong Thiển chớp chớp mắt.Cô không biết bơi.Nhưng mà, nước biển giống như là một chút cũng ảnh hưởng không đến cô.Cô nâng ngón tay lên.Nếu không phải lần này là ngoài ý muốn rơi xuống nước, cô cũng không biết cô thế nhưng có thể ở dưới đáy biển tự nhiên hô hấp, cũng không ảnh hưởng bởi áp lực của nước.Vì thế, Phong Thiển liền không có hứng thú bơi lên trên bờ.Cô tùy ý nằm, mặc cho nước biển kích động kéo cô sâu xuống đáy biển.Nhìn từ xa, cô giống như là một cây bèo nhỏ bé yếu ớt.Mái tóc dài màu đen của cô bồng bềnh dưới trên biển, giống như một lớp mực dày, không thể nấu hoàn tan hay tan chảy được.Hệ thống: "Ký chủ, cô không muốn sống nữa sao?"

Chưa bao giờ gặp qua có người rơi xuống nước còn giống như đang chơi đùa thế này, thậm chí một chút ý chí cũng không có..."

Cũng không chết được."

Hệ thống: "......"

Được.Coi như ký chủ lợi hại.Lời của tác giả: Bởi vì là đồng thoại + bối cảnh phương tây , cho nên, ta tự do phát huy?~~~~~~~~~~Lưu ý cho những bạn nào mới vào đọc truyện, mình biết là những thế giới đầu này mình edit rất chán nhưng do không có thời gian beta nên tớ chỉ beta duy nhất một thế giới này.

Mong các bạn thông cảm ♥
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 86: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (2)


Editor: Nha ĐamỞ sâu trong lòng đại dương, có một cô gái thân hình nhỏ bé đang trôi nổi.Cô không có chú ý tới, ở cách đó không xa, có một bóng dáng mảnh mai đang chậm rãi tới gần.Phong Thiển dường như chú ý tới thay đổi của dòng nước.Cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn lại.Mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh mảnh mai màu xanh dương.Tốc độ đối phương rất nhanh, chỉ chốc lát, hình dáng của hắn lọt vào mắt cô một cách rõ ràng.Đập vào mắt chính là mái tóc dài màu xanh nước biển của đối phương.Màu xanh nước biển thanh khiết trong sáng.Mái tóc xinh đẹp giống như là tản ra vầng sáng mềm mại, mang màu sắc đồng thoại, khiến cho mái tóc dài của đối phương cũng không tan trong làn nước xanh thẳm.Đôi mắt màu lam nhạt như là viên đá quý sáng long lanh, ánh mắt mờ ảo, lại không hiểu sao giống như bầu trời đầy sao rực rỡ lấp lánh.Theo động tác bơi lội của đối phương, có thể nhìn thấy những đường nét đẹp và uyển chuyển trên cơ thể mảnh mai của đối phương.Điều khiến Phong Thiển kinh ngạc nhất chính là chiếc đuôi cá màu lam nhạt phía sau đối phương.Như là tinh điêu tế trác*, theo động tác lay động của đuôi cá, vằn nước nhỏ được vẽ ra.*tinh điêu tế trác : tác phẩm thủ công tinh xảoPhong Thiển: "......"

Đây là......

Mỹ nhân ngư?Phong Thiển còn chưa tiếp thu cốt truyện, giờ phút này......

Có chút sững sờ.Đối phương ở trước mặt côdừng lại, đôi mắt màu lam nhạt nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của cô.Hắn nghiêng nghiêng đầu, giống như nghi hoặc tại sao cô lại rơi xuống biển sâu còn có thể trơ mắt nhìn hắn.Sau một lúc lâu, khóe môi tiểu mỹ nhân ngư khẽ nhếch lên, gợi lên một nụ cười xấu xa, theo động tác nhếch miệng của đối phương, trên má trắng nõn của hắn lộ ra lúm đồng tiền.Cô ngẩn người.Giây tiếp theo, đối phương dùng đuôi cá hơi có chút lương bạc xinh đẹp quấn lên eo cô.Hắn nghiêng đầu qua, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.Chỉ chốc lát, lại nới lỏng đuôi cá, cánh tay trắng nõn ôm lấy vòng eo tinh tế của cô.Mái tóc dài màu xanh nước biển của đối phương lạnh băng, dừng ở trên vai cô.Có chút lạnh lẽo.Phong Thiển: "......"

Cô không nói gì.Bởi vì hệ thống đã ở trong đầu cônhắc nhở, tiểu mỹ nhân ngư trước mặt chính là mảnh nhỏ của thế giới này.Nội tâm Phong Thiển có vài phần vi diệu.Đối phương ôm lấy eo nàng, đuôi cá xinh đẹp nhẹ nhàng đong đưa, bơi về phía mặt biển, cánh tay kia ở trong nước biển thong thả ung dung mà bơi, động tác lười biếng, lộ ra một chút bất cần.Cho đến khi, tiểu mỹ nhân ngư mang cô trồi lên mặt biển.Giờ phút này mặt biển không hề giống lúc trước bình tĩnh không gợn sóng như trước, mà nổi lên từng đợt sóng nhỏ, chậm rãi kích động.Sau khi trồi lên khỏi mặt biển, tiểu mỹ nhân ngư không có động tác gì, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cô, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu."

Là tôi đã cứu em đấy nha ~"Thanh tuyến đối phương thanh lãnh dễ nghe, lại mang theo vài phần tính trẻ con, vài phần ác liệt thú vị.Phong Thiển: "......"

Tôi có thể nói......

Tôi không cần anh cứu sao?Chính là, xem ở phân thượng đối phương là mảnh nhỏ, cô vẫn là chậm rì rì mà lên tiếng "Ừ"."

Cho nên, em muốn báo đáp tôi như thế nào đây ~"Tiểu mỹ nhân ngư cong cong mắt, trên khóe miệng vẫn treo ba phần ý cười.Nhất định phải báo đáp tôi đấy nhé ~Nếu không.Tôi sợ chính mình......

Sẽ làm ra điều tồi tệ đấy~Phong Thiển: "......"

Cô khẽ liếc nhìn tiểu mỹ nhân ngư một cái, thanh âm có chút bình đạm hỏi: "Anh muốn tôi báo đáp anh như thế nào?"

Đối phương bình tĩnh như vậy, tiểu mỹ nhân ngư có chút sững sờ, nhưng lại rất nhanh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của cô.Hắn suy nghĩ trong đầu.Báo đáp như thế nào bây giờ nhỉ?Nhốt đối phương xuống biển sâu , vĩnh viễn ở bên cạnh chính mình?Vẫn là......Tiểu mỹ nhân ngư nhìn nhìn cô.Có vẻ như, mình vẫn chưa nghĩ về điều đó.Phong Thiển đợi một lúc lâu, tiểu mỹ nhân ngư giống như lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới cong cong môi, lộ ra răng nanh xinh đẹp, mở miệng nói: "Chưa nghĩ ra được.

Chờ tôi nghĩ kỹ rồi, sẽ đi tìm em nha ~"Ngữ khí như cũ mang theo một chút ác liệt, một chút bất cần.Đôi mắt màu xanh của tiểu mỹ nhân ngư, tựa hồ không giống truyện cổ tích thiện lương tốt đẹp.******
Lịch đăng chương mới1 tuần sẽ đăng từ 5-10 chương, riêng thứ 4 sẽ không đăng.Tuần này mình bắt đầu vào kỳ học mới.

Mình sẽ tranh thủ tầm 3 4 tuần đầu chưa phải học gì nhiều edit mỗi ngày 2 chương (riêng thứ 4 không đăng chương mới và thứ 6 có 1 chương nhé)22/09/2020
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 87: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (3)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển giật mình, giây tiếp theo ngón tay lạnh lẽo của tiểu mỹ nhân ngư đặt ở bên eo nàng lại siết vài phần.Tiểu mỹ nhân ngư mang cô bơi ra xa.Phong Thiển mím môi, nhìn đối phương liếc mắt một cái.Ai ngờ đối phương lại quay đầu nhìn lại, đối diện với tầm mắt của cô.

Dưới ánh mắt sũng sờ của cô, hắn hình cô rồi cười, lộ ra má lúm đồng tiền, cánh môi đỏ hồng của hắn hé mở: "Đừng nhúc nhích nha ~"Nếu không.Tôi sẽ ném em xuống đấy......Phong Thiển không nói.Có chút buồn bực.Cũng không hề nhìn đối phương.Tiểu mỹ nhân ngư mang theo một cô gái tóc đen mắt đen chậm rãi du động trong làn nước biển xanh thẳm .Chỉ chốc lát, phía trước mơ hồ có thể thấy được một du thuyền xa hoa đang đi tới nơi này.Tiểu mỹ nhân ngư dừng động tác lại, ôm lấy eo cô ở giữa biển dừng lại.Đối phương nghiêng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt màu lam nhạt lóe lên vài tia sáng.Phong Thiển chớp chớp mắt, mở miệng hỏi hắn: "Tên anh là gì?"

Mỹ nhân ngư......

Hẳn là cũng có tên đi.Tiểu mỹ nhân ngư nghiêng đầu, khóe miệng gợi lên độ cung nhàn nhạt, nhìn không ra vui vẻ hay ác liệt, vẫn là không chút để ý......Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Ariel."

"Ariel......"

Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, lại ngước mắt nhìn về phía đối phương, "Tôi tên là Phong Thiển."......Du thuyền dần dần tới gần.Tiểu mỹ nhân ngư híp híp đôi mắt xinh đẹp, nâng lên ngón tay thon dài, dưới tình huống cô không phòng bị dùng sức đẩy đối phương một cái.Phong Thiển đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy như vậy, cả người hướng tới gần du thuyền, bởi vì không có dự đoán được đối phương sẽ có động tác như vậy, cho nên bị uống mấy ngụm nước biển.Cô bị sóng biển nhấn chìm, một cơn sóng đánh qua rồi lại trồi lên mặt biển.Phong Thiển nhìn tiểu mỹ nhân ngư đẩy mình, vẻ mặt mê mang.Vì sao lại đẩy cô?Tiểu mỹ nhân ngư lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, cánh môi đỏ hồng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.Cách quá xa, Phong Thiển không nghe được đối phương đang nói cái gì, chỉ mơ hồ có thể phân biệt được khẩu hình đối phương.Hình như là đang nói:Tôi sẽ đến tìm em nha~Phong Thiển: "......"

Cô mặt vô biểu tình mà nhìn nhìn mình càng ngày càng gần du thuyền, hơi hơi nhíu mày.Mảnh nhỏ đây là, để cô lên chiếc du thuyền này?Cô quay đầu nhìn về phía phía sau.Lúc này, tiểu mỹ nhân ngư đã không thấy đâu.Phong Thiển ngẩn người, ngước mắt nhìn thoáng qua du thuyền đang tới, giây tiếp theo lại bị một mạt bọt sóng bao phủ.Cô còn chưa kịp kêu cứu, người trên du thuyền hình như phát hiện ra cô trước, vội vàng phái người xuống biển nghĩ cách cứu cô lên.Mười lăm phút sau.Một cô gái ướt sũng, mặt vô biểu tình ở trên boong tàu..Mái tóc đen mềm mại của cô dán vào da thịt trắng nõn, giờ phút này còn có nước biển chậm rãi từ sợi tóc của cô nhỏ giọt xuống.Chỉ chốc lát, một vị thiếu niên tóc vàng quần áo hoa lệ từ bên trong du thuyền đi ra.Hắn ăn mặc lệ phục hoa lện đan xen giữa màu trắng và màu vàng, trên vai hắn được viền tơ vàng dệt thành tua.Trang phục bó sát người phác họa ra thân hình thon dài rắn rỏi của đối phương.Trên người thiếu niên lộ ra một cổ quý khí.Sau khi nhìn thấy một cô gái ướt đẫm được cứu từ trong biển, trong đôi mắt màu xanh của hắn lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị hắn thu xuống dưới.Khóe miệng thiếu niên gợi lên nụ cười ưu nhã, lịch sự đi đến bên người cô."

Tiểu thư xinh đẹo, xin chào.

Tôi là Hoàng tử Chà của vương quốc này."

Phong Thiển còn chưa kịp tiếp thu cốt truyện, có chút mờ mịt.Vương quốc?Chad vương tử?Nơi này chẳng lẽ đúng là là thế giới đồng thoại?Hệ thống: "Bingo, ký chủ đoán đúng rồi!"

Phong Thiển: "......"

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua vị hoàng tử ở đối diện, mím môi, không nói gì.Đối phương tưởng cô còn bị kinh sợ, sai người đem cô đưa tới phòng trống của du thuyền, cũng chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ.
 
[Quyển 1]|Edit - Mau Xuyên| Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan - Vân Cửu Từ
Chương 88: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (4)


Editor: Nha ĐamPhong Thiển giờ phút này ngồi ở trong phòng, trên người cũng thay một bộ váng hồng nhạt.Cô nhìn nhìn biển rộng ngoài cửa sổ, sau đó mới chậm rì rì mở miệng: "Hệ thống, truyền ký ức."

Đây là thế giới đồng thoại.Chỉ là bối cảnh đồng thoại, mà không phải một truyện cổ tích.Nơi này là vương quốc phương Tây.Mà nguyên chủ là huyết mạch phương Đông.Quốc gia phương Đông đại loạn, mẹ của nguyên chủ ở trong chiến loạn chết đi.Cha của nguyên chủ vì bảo toàn tính mệnh, mang theo nguyên chủ còn ở trong tã lót vượt sang phương Tây, cũng ở trong định cư ở trong vương quốc.Cha của cô ấy có đầu óc kinh thương, là trời sinh làm thương nhân.Tuy rằng người phương Đông đến phương Tây tuy rằng có chút không hợp nhau, nhưng mà cha của nguyên chủ rất nhanh liền bắt lấy thương cơ, cũng lợi dụng thân phận là người phương Đông của mình, biết rất nhiều thứ hiếm lại cổ quái mà người phương Tây chưa thấy qua.Ông ấy lợi dụng ưu thế của mình, ở vương quốc phương Tây làm giàu, cho đến khi trở thành nhà giàu số một ở vương quốc, sau lại được quốc vương phong làm công tước.Công tước, quan tước tối cao ở vương quốc, có thể nói chí cao vô thượng.Lúc nguyên chủ ba tuổi ông cưới một vị nữ nhân phương Tây, cũng chính là mẹ kế của nguyên chủ.Mẹ kế sinh hạ một đứa con gái.Ông ấy rất sủng ái cô ấy, có thể nói là thập phần thiên vị.Cha của nguyên chủ đã sớm tuyến bố, sau khi hắn chết, nguyên chủ sẽ kế thừa vị trí công tước.Ông ấy bất công làm mẹ kế nguyên chủ cùng em gái kế ghen ghét đến ngứa răng.Mà nguyên chủ lại có một vị vị hôn phu là kỵ sĩ tuấn mỹ ưu tú.Chính là, vị vị hôn phu này lại cho nguyên chủ đội nón xanh, lén lút cùng cô em gái kế ái muội không rõ.Em gái kế ghen ghét nguyên chủ, muốn đem tất cả của nguyên chủ đều chiếm làm của riêng.Vì thế mới có một màn Phong Thiển mới vừa tiến vào thế giới này kia.Vị hôn phu kỵ sĩ ở du thuyền xa hoa tổ chức sinh nhật, mà em gái kế lại nhân cơ hội này, nửa đêm gọi nguyên chủ ra, cũng đem cô đẩy xuống nước.Đêm hôm khuya khoắt, sóng biển quay cuồng.Có ai có thể biết được, biển rộng mênh mông bình tính này đang yên lặng mà cắn nuốt một sinh mệnh còn trẻ.Cuối cùng kết cục là, nguyên chủ chìm xuống nước bỏ mình, em gái kế thành công cướp lấy những tất cả những thứ thuộc về cô ấy (nguyên chủ).【 Leng keng ~ Nhiệm vụ chi nhánh: Vả mặt em gái kế, vả mặt tra nam!】Sửa sang tốt lại ký ức, Phong Thiển có chút đau đầu.Thật không phải đau đầu nhiệm vụ chi nhánh.Mà là có chút buồn bực, thế giới này mảnh nhỏ là mỹ nhân ngư, giống như có chút khó làm......Mỹ nhân ngư không thể lên bờ, trừ phi giống truyện cổ tích dùng đồ vật trân quý đổi lấy hai chân.Cô có chút bực bội.Cốc cốc ——Có thị nữ gõ cửa tiến vào, đối phương cung kính nói: "Tiểu thư, vương tử điện hạ cho mời."

Phong Thiển chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, gật đầu, đứng dậy đi theo đối phương đi ra ngoài.Chad vương tử giờ phút này đang ngồi ở ghế nỉ hoa lệ.Thấy cô tiến vào, hắn thân sĩ đứng dậy, làm một động tác khom lưng ưu nhã.Hắn ngước mắt nhìn về phía cô, đôi mắt màu lam xẹt qua một mạt kinh diễm.Cô thay một bộ váy lễ phục sạch sẽ màu hồng nhạt.Mái tóc dài đen nhánh như mực rối tung ở sau người, nhu thuận xinh đẹp, ngọn tóc hơi hơi cuốn lên.Đôi mắt cô đen nhánh xinh đẹp, giống như hắc diệu thạch rực rỡ lấp lánh.Làn da đối phương rất trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cùng với mấy vị công chúa tiểu thư tôn quý mà hắn từng nhìn trong vương quốc thật không giống nhau.Hắn thân sĩ mà làm một tư thế mời, thanh âm lễ phép nho nhã: "Tiểu thư mỹ lệ, mời ngồi."

Phong Thiển gật đầu "Ừ" một tiếng, không khách khí mà ngồi xuống.Cô nhìn vương tử trước mặt, mở miệng nói: "Phụ thân ta là công tước Hill."

Hill là phong hào của cha nguyên chủ.Chad vương tử tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, cười nhạt nói: "Thì ra là Phong tiểu thư."

Trong vương quốc người đều biết, Công tước Hill đến từ phương Đông dưới trướng có một đứa con gái tóc đen mắt đen.Nghe nói vị tiểu thư này tuổi trẻ xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm có.
 
Back
Top Bottom