Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy
Chương 45: Chỉ một lần chung một nhà



Phó Vi chưa tỉnh hồn, “Sao không có tiếng động gì thế, dọa em”

“Em đặc biệt giữ cửa lại không khóa, không phải là vì để anh vào à, ” Kỳ Tự biết nghe lời hay mà đi đến bên giường, ngồi xuống ghế sô pha.

Phó Vi nghiêng người nhảy xuống giường, đi lấy cái túi trong tay anh, “Ơ… Mua cái gì đó, “

“Không có một câu cảm ơn à, “

Phó Vi cố làm ra vẻ chờ anh một lúc, hừ một tiếng, “Làm cơm cho anh nhiều năm như vậy đó, bảo anh mang về cho em một bữa ăn khuya thì làm sao, đây là yêu cầu chính đáng của em mà.”

Lại khôi phục cái dáng vẻ cô em gái nhanh mồm nhanh miệng không nghe lời.

Kỳ Tự nhìn Phó Vi ôm cái túi ngồi lại mép giường, thuận theo hướng của cô anh nghiêng người qua: “Vậy anh đã thỏa mãn yêu cầu chính đáng của em, có gì thưởng hay không đây?”

“Đương nhiên không có!” Phó Vi mở túi ra bày cho anh xem, vẻ mặt chất vấn, “Sao lại là hoa quả?” Mà bên trong lại còn là mỗi loại hoa quả một quả, xem ra chính là lười chọn, cho nên mỗi loại cầm một quả về.

Mặc dù bữa khuya chẳng qua là cô lấy cớ, nhưng thái độ này của anh cũng quá qua loa đi!

Phó Vi lập tức nhíu mày mím môi: “Em cũng chẳng có ép buộc anh phải thỏa mãn yêu cầu của em.” Không muốn mua thì đừng mua chứ…

Kỳ Tự không để ý đến cô, trực tiếp giằng cái túi từ trong tay cô một lần nữa, thuận tay cầm cổ tay cô, dẫn cô cô ghế sa lon gian ngoài.

Ngay từ đầu Phó Vi đã không tình nguyện, nhưng sức của anh thực sự quá mạnh, nửa trù trừ nửa đi cùng mấy bước, dứt khoát cũng cứ nhắm mắt theo đuôi đi theo anh.

Buông tay ra, Phó Vi vuốt vuốt cổ tay bị bóp có hơi đau, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tự đã vào chỗ. Lúc anh giữ chặt tay cô anh bụng tay, chỗ mềm mại nhất đụng vào, cho dù nắm chặt đến như thế cũng không siết cô đau.

Phó Vi ngơ ngác nhìn Kỳ Tự lấy đĩa và dao gọt trái cây từ cái túi khác giống làm ảo thuật, mắt thoáng nhìn hộp sữa chua bên trong, còn do dự nghi ngờ: “Anh muốn làm salad à?”

Trên cái ghế sa lon bên cạnh, Kỳ Tự đã đâm dao xuống một quả táo vô tội: “Ừm.”

“Sao không trực tiếp mua sẵn í? Cửa hàng giá rẻ có mà.”

Kỳ Tự ngước mắt nhìn cô một cái, cúi đầu không nói.

Mà —— nửa giờ trước, khi anh bảo Kim Lễ Ân hỗ trợ quyết định xem “Mấy cô bé tuổi hơn em một chút sẽ thích ăn gì?”, còn bị người ta trào một trận.

Một kẻ với cuộc đời người khác thì đưa ra lựa chọn và đánh giá đến là đạo lý rõ ràng, sống cuộc đời như ngồi trong lớp học, thế mà lại chỉ vì quyết định đơn giản này mà đắn đo bất định.

Mấy sự lựa chọn Kim Lễ Ân đưa ra đều bị anh bác bỏ, hoặc là “Sau chín giờ tối ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ là vô trách nhiệm với cơ thể”, hoặc chỉ là đơn giản một câu “Ăn ngán lắm” rồi bác bỏ.

Đều nói đồ ăn là thứ khiến nhân loại biết do dự nhất, Kim Lễ Ân cảm thấy chuyện này muốn giúp thì thật sự là hết sức khó khăn, dứt khoát mở tay ra, nói với anh: “Đi ra đầu phố mang theo cái dạ dày của anh, món nào hấp dẫn anh thì ăn cái đó.”

Vẻ mặt Kỳ Tự xem ra có hơi đắng cay buồn bực: “Có phải anh muốn ăn đâu.”

Kim Lễ Ân dừng một lát, cười như trào phúng một tiếng: “Anh nói đồ ăn tự tay làm là có thành ý nhất. Em chưa bao giờ phục vụ mấy tiểu cô nương, nên không chịu trách nhiệm với đề cử của mình được.”

Thừa dịp đối phương cúi đầu trầm tư, Kim Lễ Ân lẩm bẩm một câu: “Thật sự là hiếm thấy.”

Không ngờ Kỳ Tự tai rất thính, lập tức nâng mí mắt lên: “Kỳ quái lắm à?”

Kim Lễ Ân nhẹ nhàng “Ừ”. Trong lòng cô ấy, người trước mắt luôn bị động đến triệt để. Khó có thể tưởng tượng, sao lại có một ngày anh cũng sẽ bị mấy kiểu lựa chọn không có gì đặc biệt này làm bối rối, có một ngày anh cũng sẽ vì ai đó mà trở nên chủ động.

Cô ấy thấp giọng nói, giống như là nói cho mình nghe, rất thản nhiên: “Em vẫn cảm thấy anh có chút… vô lý ngang ngược. Nếu như có thể dùng từ này để nói.”



Nên, giờ, “Người thân thiết” như anh ở trong mắt Phó Vi, lại giống như vẽ vời thêm chuyện?

“Em cho là hoa quả để trong tủ lạnh lâu thì có thể gọi là đồ ăn à?”

Phó Vi bị bộ dáng anh chững chạc đàng hoàng chọc cười, khẽ ngả về ghế sô pha đằng sau, lẩm bẩm: “Được rồi. Quên là anh là fan cuồng hoa quả.”

Kỳ Tự hơi nhắm hờ mắt, nhìn chăm chú lưỡi dao sắc bén, mặt không vui: “Từ học được ở đâu đấy?”

Mấy kiểu từ hình dung đó, cô có chắc là để dùng hình dung anh không?

“Từ chỗ Lý Manh…” Phó Vi mặc váy ngủ bằng bông nằm ngửa trên ghế sa lon mềm mại, thoải mái mà hơi híp mắt lại, ngửi mùi hoa quả thanh thanh, “Ừm, mỗi một loại hoa quả anh chỉ mua một quả, thật sự không bị chủ quán trái cây đuổi ra ngoài sao?”

“Đơn giá không đổi đồng giá trao đổi. Anh không nhìn thấy ông ta tổn thất gì.”

Phó Vi cười nhạo nhếch miệng. Tổn thất thì không có, chỉ là rất dễ bị cho là đồ bệnh tâm thần thôi.

Cô câu được câu không nhẹ giọng trò chuyện cùng anh: “Anh có đọc qua mail chưa? Manh Manh nói cô ấy muốn từ chức…”

Phó Vi mới nói ra câu nói này, trong đầu dường như có đường sáng trắng nổ oành. Mail của Lý Manh mới gửi, nhưng là do cô mở ra, vậy thì sẽ không hiện trong list mail chưa đọc… Vậy, Kỳ Tự chẳng phải là sẽ biết hòm thư của mình bị đọc trộm!

Kỳ Tự cắt nửa cái quả táo để lên bàn, cắn phần còn lại: “Phần việc đi công tác đã kết thúc, đề nghị em đừng trò chuyện chuyện văn phòng với anh.”

Túi mua đồ phát ra tiếng ma sát trong trẻo, Kỳ Tự chọn một quả thanh long tương đối khó bán, bỗng nhiên nghiêng mắt liếc cô: “Là một trợ lý, thảo luận chueyejn đồng ngiệp từ chức ở trước mặt cấp trên là điều không hay. Nếu em nhất định muốn tiếp tục nói chuyện này với anh, anh sẽ không rõ thân phận của em là gì.”

Con ngươi tuấn tú chỉ thoáng nhìn bèn thu lại, giống như là một cái móc mềm mại nào đó, móc một cái trong tim như chuồn chuồn lướt nước, khiến người ta kìm không đặng mà nghĩ sâu thêm một tầng.

Phó Vi ngồi dậy, nhìn đôi bàn tay thon dài hữu lực không ngừng lật tới lật lui, lưỡi dao ngân quang lóng lánh ngoan ngoãn dưới những đốt ngón tay rõ ràng của anh, hết sức chuyên chú làm ra bữa ăn khuya ngon miệng cho cô.

Nếu như nhất định phải bàn về thân phận, em bây giờ, lấy thân phận gì để nhìn anh?

Phó Vi đột nhiên rời mắt, mặc dù không bị anh phát hiện, nhưng lại không hiểu sao cô hơi có tật giật mình. Đành phải chọn một cái chủ đề hơi đứng đắn một chút để điều tiết tâm trạng lúng túng của cô lúc này: “Khụ khụ, công việc kết thúc, ngày mai sẽ có thể về nhỉ?”

“Ừm.” một tiếng thản nhiên.

“Ờ…” giọng Phó Vi vẫn còn có chút quái dị.

Đã không còn chuyện gì, vậy buổi sáng hẳn sẽ lên đường? Tới bệnh viện chắc hẳn là tới kịp, nói không chừng còn có thể cùng đi với Chu Phảng Viện.

Phó Vi quyết định để cho mình đặt tinh thần vào những chuyện cần phải làm ngày mai cho buổi phẫu thuật của Phó Kỳ Dự, cả hơi thở cũng bình ổn không ít.

May sao công việc vốn đã kết thúc. Nếu không mà muốn trở về sớm, còn phải nói rõ cho Kỳ Tự… Mà anh hình như luôn có chút bài xích khó hiểu với Phó Kỳ Dự.

Phó Vi thở ra một cái, từ trong trạng thái ngẩn người rời rạc cô lấy lại tinh thần, khẽ dựa bả vai hơi có vẻ cứng nhắc về ghế sô pha sau lưng.

Một giọng nói lạnh lùng vang bên tai cô: “Vậy em không hề khích lệ câu nào, với hàng động của anh à?” Thế mà còn thất thần chẳng biết suy nghĩ cái gì.

Làm nhiều như vậy cơ mà?

Phó Vi nhất thời chưa kịp phản ứng, giọng có chút lãnh đạm: “Anh muốn à?” Cô nghe lầm sao?

“Đúng.” Giọng trầm thấp khẳng định.

Cánh tay cô nằm sấp đặt trên ghế sô pha, nhìn anh giống như đang dò xét một thứ đồ thiết kế nào đó, cố gắng không để anh đạt được: “Nếu như em nói không thì sao?”

“Chẳng lẽ anh hành động đúng chỗ không đáng để em khen một câu ư?”

Nói mấy lời như này này mà còn ngạo mạn như thế.

Phó Vi cười nhướng mày: “Anh lúc nào cũng tham lam nghĩa vụ lao động của người khác, không được đâu.”

“Có thể, anh chấp nhận.” Anh thả tay xuống như một đầu bếp đã kết thúc công việc, dứt khoát đáp một tiếng, “Nếu như em có tham lam như thế với anh, anh cảm thấy đó vẫn có thể xem là một chuyện tốt.”

“…” Cô quên anh luôn có khả năng đánh giá tất cả các lời đùa. Phó Vi cảm thấy tiếp tục trêu đùa với anh thì quả thực khiến người ta cảm thấy cứ thất bại liên tục, thần sắc nghiêm nghị mấy phần, giọng cũng nặng nề, cứ như là mờ mịt trong sương mù, “Cần thiết không? Thật ra anh có thể theo đuổi một người khác.”

Em đối với anh, thật sự đặc biệt như thế sao?

“Cần thiết không?” người nghệ nhân cắt hoa quả nghiêm khắc hoàn mỹ chuyện nghiệp đang cắt quả dâu tây thành nửa trông rất nghiêm chỉnh, ánh mắt tập trung trên sản phẩm lao động của anh, không chuyển động chút nào, “Cả chó cưng nhà anh cũng chỉ nhận mình em.”

“…”

“Mặc dù độ khó có hơi vượt qua dự tính, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận.” Anh rốt cục ngẩng đầu quay đầu nhìn cô, “Hiển nhiên, đưa tên của em từ trang đằng sau sang bên cạnh tên, cũng không phải là khoảng cách quá dài.” Anh thậm chí còn mang ngón tay cái và ngón trỏ ra so một khoảng cách rất ngắn.

Phó Vi dở khóc dở cười, nghiêng đầu trên gối ghế sô pha, nín cười: “Chưa hề nghĩ qua có khả năng thất bại sao? Nếu như em không thể nào gật đầu thì sao.”

“Bây giờ em vẫn cảm thấy không thích hợp ư?”

Anh vẫn canh cánh câu trả lời ban đầu của cô sao? Phó Vi cố ý trả lời: “Nếu quả thật chính là như vậy thì sao?”

“Chẳng sao. Chuyện thế này có chế sao số lần ư?” Một bên khác, Kỳ Tự cuối cùng đã lo xong tất cả nguyên liệu, trộn đều sữa chua, một tay nâng đĩa đựng trái cây lên hỏi cô, “Cần ăn không, hả kẻ thích tham lam hưởng lạc không đáy?”

“Muốn ~ chứ ~” Phó Vi vui đùa, ngậm lấy ý cười cố giả đò phẫn nộ nói ra lời trong lòng.

Người trước mắt lại cúi đầu tìm kiếm, vẻ coi là thật.

Phó Vi hơi sửng sốt, rốt cục khi anh một ngẩng đầu lần nữa cô dùng tay cản một cái, gương mặt hơi hồng: “Khụ khụ, đừng như vậy…” rốt cục cô không còn tiếp tục đùa nữa.

“Vậy phải thế nào?” Buông cái tăm tre xuống lông mày Kỳ Tự nhăn nhăn, bỗng nhiên nghiêng người sang chỗ cô.

Kỳ Tự quỳ một gối xuống bên cạnh cái ghế sô pha cô ngồi, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt quen thuộc để thấp đến gần trong gang tấc, chóp mũi họ cọ chạm nhau, hơi lạnh lại ngưa ngứa. Giọng anh trầm thấp theo anh gần mà chạm đến hơi thở bên cánh môi cô, ấm áp: “Bón thế này à?”
 
Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy
Chương 46: Cái gọi là phần thưởng



Kỳ Tự quỳ một gối xuống bên cạnh cái ghế sô pha cô ngồi, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt quen thuộc để thấp đến gần trong gang tấc, chóp mũi họ cọ chạm nhau, hơi lạnh lại ngưa ngứa. Giọng anh trầm thấp theo anh gần mà chạm đến hơi thở bên cánh môi cô, ấm áp: “Bón thế này à?”

Động tác này rất có tính xâm lược. Hơi thở nam tính ấm áp bao phủ cô, nhẹ nhàng cúi đầu xuống là có thể ngửi được mùi thơm cơ thể trên áo sơ mi anh, chạm đến hơi thở nhẹ của anh là trong cô bèn dần dần bốc lên sự khô nóng, cùng cả sâu trong đôi mắt sạch sẽ thản nhiên của anh, càng ngày càng khuấy động đến mức như sóng triều.

Cả phòng sáng trưng, bóng đêm đậm đặc chỉ khẽ nhúc nhích ở ngoài màn cửa lập tức lộ ra khe hở trong màn pha lê, lẳng lặng trộm ngắm bầu không khí đang chậm rãi đóng băng trong thời khắc này.

Dài đằng đẵng, xao động tĩnh lặng.

Bầu không khí trêu chọc tan biến chẳng thấy đâu. Phó Vi duy trì tư thế bị cầm tù trong góc ghế sô pha, hơi thở dần loạn. Ánh mắt lia tới, trong con ngươi màu đen như một cái đầm tịch mịch của Kỳ Tự càng thêm mãnh liệt, dường như có thể khơi lên một cơn bão tuyết trong đêm tối từ đáy mắt anh, khiến cả tinh thần cô cùng bị cuốn vào màn đêm không sao.

Giằng co mãi lâu, đôi mắt tĩnh mịch đó bỗng dần dần có ý cười khẽ khàng, Kỳ Tự khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhàng li.ếm một cái nhanh như chớp trên cô hai cánh môi cô, mang theo cả mùi thanh thanh của hoa quả mới, xúc cảm mềm mại ấm áp quanh quẩn rồi chớp mắt là qua.

Không có quá nhiều tham luyến, Kỳ Tự mau chóng kết thúc nụ hôn khẽ lướt qua liền thôi đó. Nếu như cô không nhìn lầm, trên mặt của anh… lại còn có một nụ cười đắc thắng: “Phần thưởng của anh.”

Thân hình cao lớn thả Phó Vi ra, ngồi xuống lại vị trí cũ.

Phần xương cổ ngửa ra hơi đau nhức đã dịu lại, Phó Vi nhẹ nhàng mấp máy môi, hương vị trong veo nhạt như không có gì rót vào răng môi. Cái người này… Nhất định phải làm một động tác mập mờ thân mật như thế như một chuyện đương nhiên thế sao?

Đến mức mà, có nhiều lúc, dù anh nói năng kiên định chém đinh chặt sắt cỡ nào, từ trong giọng nói đạm mạc của anh, cô vẫn sẽ có thể đào móc ra một chút nghi ngờ cho mình.

Dù dạo này biểu hiện của anh có chủ động kiên quyết cỡ nào, cô vẫn cảm thấy giống như đang sống trong một trò đùa nhất thời thôi. Cho dù giờ mình đã triệt để không thể thoát khỏi trò đùa này… thì vẫn hoài nghi độ chân thật của nó.

Bởi vì, người bình thường, ai lại dùng cách như vậy, lại đi dùng cái giọng điệu đó chứ?

Oán khí mỏng manh như một sợi khói xanh, tiêu tan đi trong cảm giác mập mờ nóng hổi, nổi lên trên mặt cô.

Đâu phải cô không chờ đợi?

Vậy nên, lúc này, đột nhiên Phó Vi thấy như là có một dòng máu nóng hổi chảy, chảy từ gương mặt ửng đỏ rồi cứ mãi khiến cô choáng váng đầu óc, phá tan ý chí lý tính của cô.

Như một con mèo cưng đã tích lũy cơn giận qua tháng ngày, hai đầu gối đổ về bên cạnh ghế sô pha, toàn bộ thân thể vươn về phía trước, vượt qua khoảng cách không lớn giữa hai cái ghế sô pha, hai tay chống lên cánh tay ghế dựa của Kỳ Tự.

Thân thể mảnh mai chậm rãi tới gần, đột ngột như vậy, khiến Kỳ Tự đang luôn mang vẻ mặt luôn tự nhiên cũng bỗng nhiên cứng đờ, xoay mặt nhìn mặt cô. Cô gái này muốn làm gì đây?

Động tác anh quay đầu mới được một nửa, đôi môi bỗng chạm đến hai mảnh quen thuộc mềm mại, nhất thời cứng người.

Phó Vi gần như chẳng chút suy nghĩ đã liền ra quyết định đó, cô hôn anh khi cả hai đều không có chút tâm lý chuẩn bị nào, cả hơi thở cũng vì đại não đang dần dần tỉnh táo lại mà trở nên hỗn loạn. Lòng lo sợ khiến cô nhắm mắt lại một cách tự nhiên, hàng lông mi dài rung động nhẹ nhàng phẩy qua bên mặt Kỳ Tự, mang theo cơn ngưa ngứa quen thuộc.

Dường như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trêu chọc trong tim.

Động tác của Phó Vi từ dịu dàng trở nên nhiệt liệt, sự nhiệt tình ngây ngô khiến cô hoàn toàn hôn theo bản năng, cánh tay gầy hơi lạnh vòng ra sau lưng anh, vô thức vu.ốt ve nhiệt độ cơ thể ấm áp thoải mái dễ chịu bên gáy anh.

Mà phần cổ người nào đó đột nhiên bị hơi lạnh kí.ch thí.ch trở nên tỉnh táo cũng đã hoàn toàn phản ứng lại. Ai đó thích chiếm thượng phong đó chỉ cần thoải mái đưa tay, một tay ôm lấy eo của cô, một tay khác nâng lên một chút rồi để xuống, liền ôm Phó Vi vừa dùng tư thế mèo con khiêu khích anh vào trong ngực của mình. Dễ như trở bàn tay.

Phó Vi đột nhiên bị ôm ra khỏi vị trí cũ, có một sát na cô mất trọng lực, sau đã đã ổn định nằm trên hai chân anh, bụng bắp chân đặt lên một cánh tay ghế dựa không có nhiệt độ cơ thể tí nào nên lạnh đến co co lại.

Đang treo giữa không trung mà hoảng hồn vừa định, Kỳ Tự đã đưa môi đến, mạnh mẽ chiếm cứ từng cái răng của cô, phong kín hơi thở của cô và hơi hơi thở nóng bỏng của người hai giữa răng môi, nhiệt liệt mức đến đòi hỏi vô độ. Giống như là đang biểu thị công khai quyền khống chế tuyệt đối của anh, quét ngang từng tấc lãnh thổ.

Nụ hôn sâu dài kết thúc trước khi cô ngạt thở, đôi môi tách rời, khuôn mặt còn gần trong gang tấc. Lấy li làm đơn vị tính khoảng cách nên Phó Vi có thể nhìn thấy ánh mắt của mình sâu trong đôi mắt mãnh liệt chập trùng của anh, hai cặp mắt sáng tỏ dung hợp cùng nhau, sống động trong ánh nhìn chăm chú của nhau.

Trước nay, cô chưa từng thấy ánh mắt anh nóng bỏng đến như thế, dường như muốn nướng chín làn da của cô, trong hơi nóng mờ mịt quanh quẩn không ngừng. Nếu như giờ trước mặt có một cái gương, nhất định có thể soi ra gương mặt cô đang ửng đỏ như nhỏ máu. Lặng yên điều chỉnh hơi thở trong chốc lát, ậm ừ mấy lời trong cổ họng mấy lần, cô mới nở một nụ cười lạnh nhạt: “Phần thưởng không triệt để, có thật sự là hài lòng không? Hả?”

“Đây là d.ục vọ.ng, không phải ngợi khen.” Ánh mắt của anh thản nhiên đến gần như tr.ần t.rụi.

Sắc mặt Phó Vi vừa mới hòa hoãn một chút lại đỏ lên, ngay cả bên tai cũng nóng hổi đỏ bừng. Cô lập tức nghiêng đầu qua một bên, cố gắng trốn tránh tình trạng cùng anh chạm bốn mắt: “Chuyện này…” Ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn.

Quả nhiên giữa phái nam và phái nữ, cô muốn ra tay nắm quyền chủ động là chuyện hoàn toàn là không thực tế…

Dứt khoát cô không còn tranh đua miệng lưỡi cùng anh, vui vẻ khẽ cười, hai tay giao nhau lần nữa vòng lên cổ anh, khẽ mổ lên trán anh, đôi môi mềm mại vừa chạm vào lại dứt ra.

“Đó, đây là phần thưởng.”

Giọng nhẹ như gió.

Kỳ Tự lại nghe rất rõ, giữa lông mày khẽ động: “Ừm, anh hỏi muốn cưới em về luôn rồi.”

“Hả?”

Kỳ Tự buông tay: “Có thể làm một vài chuyện khác nữa.”

“… !” Phó Vi lập tức tỉnh mộng, rồi lập tức nhảy khỏi lòng anh, “Vô! Liêm! Sỉ!” Đầu cô còn chưa quay lại đã ôm đĩa trái cây trên bàn trà, ngay cả dép cũng không đi, cô chạy về phòng của mình, đóng sầm cửa lại.

Chỉ để lại anh Kỳ vẻ mặt vô tội ngồi tại chỗ cũ rất bất đắc dĩ. Là một người đàn ông cả tinh thần và cơ thể đều khỏe mạnh, đối mặt với sự trêu chọc đến vậy, có mấy phản ứng si.nh lý bình thường thì kỳ quái lắm sao? Anh cảm thấy sức khống chế của mình đã quá là tốt rồi.

Thế là nửa giờ sau, biến thành cô Phó đóng kín cửa, nằm trên giường khách sạn hưởng dụng bữa ăn khuya toàn hoa quả cô kiếm được không dễ dàng, nghe tiếng tắm gội cứ kì quái kéo dài mãi bên phòng phòng tắm phòng bên cạnh.

Cô vô cùng hoài nghi —— cuối cùng là tắm nước nóng, hay là tắm nước lạnh? Hả?

Vị ngọt hoa quả quẩn quanh trong chốc lát rồi tan vào sữa chua, thịt quả mềm đi, vị vẫn trong veo. Sau một phen giày vò thì bụng cũng hơi đói, thứ đồ ăn không dầu mỡ lại không dễ tiêu như này thật hợp.

Tiếng nước với tần suất ổn định cho thấy nơi này có một người khác. Nên dù một người này đang nằm trên chiếc giường xa lạ, cũng cảm thấy an tâm dị thường.

Một mình cô lăn lộn trên chiếc đệm đơn màu trắng, lòng bỗng xúc động như sắp tràn ra ngoài. Sự ngọt ngào như thứ độc dược có thể dễ dàng mê hoặc con người, dễ dàng chiếm lấy con ngươi trong trẻo của cô, ở mãi trong lòng cô.

Nếu như nhất định phải đầu hàng, vậy cứ đầu hàng sự hạnh phúc đó đi.

Chí ít giờ đây, cả bầu trời đêm rải rác sao ngoài cửa sổ cũng như đang sáng trưng.

Nếu như nhất định phải xúc động vì thứ gì đó, vậy cứ xúc động vì sự ngọt ngào không thể từ chối đi.

Giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn, dù cho vẫn sẽ nhìn thấy bao chữ “Không thể nào” ở những chi tiết nhỏ nhất, dù cho thần kinh chỉ cần thoáng mẫn cảm một chút là sẽ nhận lấy bao nhiêu là thất vọng —— nếu tương lai có một ngày nào đó, những niềm vui đựng đầy tim này đều được chứng minh là sự xúc động, vậy một giây vui vẻ vẫn sẽ có ý nghĩa.

Tiếng nước ổn định bên tai bỗng nhiên ngừng lại.

Phó Vi cố ý chờ một hồi lâu, mới rón rén đẩy cửa ra, trái phải quanh quất. Kỳ Tự chỉ mặc một cái áo choàng tắm trắng ngồi ở ghế sô pha phòng ngoài, cầm trong tay một tờ tạp chí tài chính và kinh tế ban ngày rõ là anh đã đọc qua, biểu cảm lúc lật sách vẫn là lạnh lùng.

Phó Vi nhẹ giọng ho khan cho biết cô vẫn ở đây: “Em ngủ…”

“Ờ.” Kỳ Tự chỉ khẽ ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô.

Cái áo thuần trắng bằng bông khiến anh trông ấm áp vô hại, ngay cả ánh mắt thanh đạm cũng đã mềm hơn, khiến đáy lòng cô như có gió nhẹ nhẹ nhàng lướt qua.

Phó Vi cười khẽ với anh: “Ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon.” Giọng nói trầm thấp, chậm rãi, lại ấm áp.

Tựa như ngày đông dài dằng dặc ướt lạnh đã qua, giờ đây đã là đêm xuân tiết trời tháng tư.

Phó Vi trở lại phòng ngủ, nằm nghiêng trên gối đầu, trợn tròn mắt trong bóng đêm không có ánh đèn, đại não đặt vào không trung. Không có tâm sự, lại tình nguyện cứ ngây người như vậy, có lẽ cô hi vọng một ngày như thế này có thể dài hơn một chút.

Con người sẽ dễ dàng được thỏa mãn như vậy sao? Cô lẳng lặng ôm lấy gối đầu, nghĩ như vậy.

Ngay cả chính Phó Vi cũng không nhớ rõ đêm đó cô ngủ như thế nào, sáng sớm hôm sau, lúc cô tỉnh lại cũng đã không còn sớm, lúc ra phòng ngủ Kỳ Tự đã ăn mặc chỉnh tề, mặc âu phục có phần nghiêm túc, có vẻ sắp ra ngoài.

Phó Vi nhíu lông mày. Hôm nay phải nhanh chóng về thành phố S, chẳng lẽ anh vẫn chưa thể xuất phát sao? Cô thử thăm dò hỏi: “Anh định ra ngoài à?”

“Ừm.”

“Không phải nói công việc đã kết thúc rồi sao?”

“Ừm.”

Phó Vi có phần không rõ tình hình, nhưng lại không thể nói rõ: “Vậy anh về khoảng mấy giờ… trước mười giờ được chứ?”

“Được. Anh về nhanh thôi.”

Biểu cảm của Kỳ Tự trông có hơi thần bí.
 
Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy
Chương 47: Không từ mà biệt



Một thân một mình đóng chặt cửa chờ đợi sẽ luôn mang lại cảm giác dài dằng dặc, Phó Vi cảm thấy mình cứ như là một con cá vàng bị gửi nuôi trong hồ cá thiếu chất dinh dưỡng, luôn chờ đợi được cho nguồn nước tươi mới.

Tới gần mười giờ, cô gần như đã bóp cái đồng hồ. Nhưng cẩn thận chờ đến mười giờ, Kỳ Tự vẫn không xuất hiện… Thậm chí, lúc anh ra cửa, Phó Vi có phạm phải một sai lầm không nên —— cô không hỏi thăm anh đi đâu.

Dù là cho anh không gian tự do, hay là muốn duy trì khoảng cách thích hợp không muốn tỏ vẻ lải nhải lại hùng hổ dọa người, tóm lại mặc kệ là vì lý do gì, giờ Phó Vi thấy, cũng không sánh nổi với câu “Rốt cuộc anh đi đâu” khiến cô đau đầu suy nghĩ.

Nhất là, nếu như trong vòng một giờ nữa anh không về, rất có thể cô không thể kịp giờ Phó Kỳ Dự phẫu thuật xong.

Lo lắng quá, Phó Vi gần như đã gọi điện thoại cho Kỳ Tự.

Một dãy mười một chữ số rõ ràng trong đầu, tim của cô đập rất nhanh, đáp lại cô cũng chỉ có một giọng nữ máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Anh không nạp tiền điện thoại à? Không thể nào, Kỳ Tự sẽ không phạm phải mấy cái sai lầm đó.

Phó Vi nhớ lúc anh ra cửa, vẻ mặt anh thần bí lại mong đợi, khiến người ta nhìn không thấu. Chẳng lẽ anh sớm đã biết hôm nay là ngày Phó Kỳ Dự phẫu thuật, đặc biệt không muốn để cô về thăm anh ấy?

Phó Vi bỗng nhiên lắc đầu. Âm mưu quá, anh chưa đến mức này.

Đại não mau chóng nhảy qua vô số khả năng, ngón tay vẫn không từ bỏ gọi cho dãy số đó, mỗi lần, cô chỉ nghe được giọng nữ máy móc quen thuộc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mười phút, hai mươi phút, nửa giờ, một giờ… Không thể đợi thêm.

Phó Vi thu dọn xong hành lý của hai người rồi, cô ngồi bên mép giường, thử gọi Kỳ Tự một lần cuối cùng, nhưng vẫn như vậy, tốn công vô ích.

Trong ánh mắt của cô hiện lên vẻ cô đơn, lấy tờ giấy lời khách sạn để bên đầu giường, nhanh chóng viết mấy chữ ngắn ngủi, đặt trên hành lý của Kỳ Tự.

Sau đó, cô cầm cái vali màu lam nhạt thuộc về cô, mấp máy môi như đã hạ quyết tâm, không do dự nữa, kéo vali quay người ra cửa.

Cổng khách sạn rất tiện đón xe, Phó Vi lập tức tới được nhà ga thành phố C, mua một tấm vé xe thời gian gần nhất. May sao là khoảng cách ngắn, lại không phải kỳ nghỉ dài hạn cao điểm nào, rất nhanh là cô đã lên đường về.

Trước khi lên xe, cô vẫn không yên lòng dùng điện thoại công cộng của nhà ga gọi cho Kỳ Tự. Tuy nói nhìn thấy biểu cảm của anh lúc đi, nghĩ mấy chuyện mất tích này hẳn đều là chuyện anh đã sớm nghĩ kỹ, nhưng cô vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Phó Vi ôm tâm lý may mắn cuối cùng gọi một lần. Không ngờ thật sự có thể kết nối.

Giọng Kỳ Tự trôi chảy tự nhiên, nghe tâm trạng rất tốt. Anh vừa mới khởi động máy, nghe thấy cô không có sức nhẹ nhàng alo một tiếng liền ngắt lời cô, ngữ khí hiếm khi nhẹ nhàng đến vậy: “Ơi? Sốt ruột chờ à? Anh sắp về rồi.”

“Giờ anh ở…”

“Đừng hỏi. Em sắp được gặp anh rồi.” giọng anh phấn khởi, “Anh cúp trước, có chuyện gì chờ anh về rồi nói.”

Không đợi Phó Vi đờ đẫn nói câu kế tiếp, đối phương đã cúp xong điện thoại, trong ống nghe điện thoại công cộng chỉ có thể nghe thấy tiếng “Bíp—— bíp——” kéo mãi.

Nghe giọng anh, hẳn là rất không muốn cùng cô về ngay. Về phần chuyện của Phó Kỳ Dự, trong điện thoại nói mấy câu ngắn ngủi thì không rõ được, nói không chừng sẽ còn tăng thêm hiểu lầm không cần thiết. Dù cho đã xác định được tính cách của anh nhất định sẽ không để chuyện gì cản trở, nhưng cô nhất định sẽ không kìm lòng được mà trấn an đến lúc chính cô hài lòng mới thôi…

Nhưng, Phó Vi đưa tay liếc đồng hồ, còn hai ba phút thôi là sẽ thôi soát vé. Cô lo lắng cau chặt lông mày, mới cực kì chậm rãi cúp điện thoại, bước nhanh về chỗ cửa soát vé.

Xe đi rất nhanh. Nơi đi qua phần lớn là chỗ hoang dã ít người ở, núi hoang nước cạn, trống trải đến mức cỏ dại rậm rạp. Cô nhìn phong cảnh trôi nhanh ngoài cửa sổ, trong lòng luôn có sự bất an mơ hồ, trên người lại không có điện thoại để liên lạc. Cô suy tư nghĩ xem tờ giấy nhớ để lại trong phòng khách sạn có thể đưa ra lời giải thích ngọn nguồn không, cũng nghĩ kĩ xem đến lúc anh trở về phải giải thích chuyện này thế nào.

Hình như anh đang lên kế hoạch gì đó… vậy, nếu như vừa rồi cô lập tức trở về khách sạn tiếp tục chờ anh, sau đó nói với anh ngọn nguồn rồi thúc giục anh lập tức về đi, mặt đối mặt, sẽ chỉ càng thêm xấu hổ.

Không biết từ lúc nào, cô luôn đắn đo khó định với tâm tư anh.

Lúc trước cô vẫn cảm thấy mình quen thuộc với mỗi tiếng nói từng cử động của Kỳ Tự, hiểu rõ tất cả thói quen sinh hoạt của anh. Nhưng những điều kia cũng chỉ là thói quen khách quan thôi, tâm tư con người phức tạp như vậy… Ai mà có thể chắc chắn không sai chút nào đâu?

Nhưng cô luôn có cảm giác mãnh liệt, một dự cảm thật sự không tốt. Không thể nói là chỗ nào sai, nhưng nhất định có điều không ổn. Biết rất rõ không từ mà biệt như vậy thật sự không hay, song dưới tình thế cấp bách đây là phương thức để không chậm trễ công việc trước mắt nhất mà cô có thể lựa chọn.

Đến trạm rồi cô có nên lập tức gọi cho anh nói rõ không? Anh có không vui cũng không bó tay… Chí ít cô muốn nỗ lực biểu đạt thành ý của cô. Phó Vi nghĩ như vậy, cơ bản cũng giống như phong cảnh hoang vu nhanh chóng lướt qua, lông mày của cô một mực không thả lỏng.

※※※

Nhà ga Thành phố S cách bệnh viện của Phó Kỳ Dự rất thuận đường. Phó Vi không buông vali liền trực tiếp đến bệnh viện, may sao trước khi cuộc phẫu thuật kết thúc cô đã tới cửa phòng phẫu thuật.

Chu Phảng Viện ngồi trên ghế màu lam, trầm mặt, xem ra tâm trạng kiềm chế lại mỏi mệt. Mặt của cô ấy vốn đã trái xoan, hai hôm nay ăn uống không có quy luật khiến cô ấy trông qua càng thêm gầy đến mức không có tinh thần.

Phó Vi chạy chậm ra thang máy, đến gần chỗ Chu Phảng Viện lại cố ý thả chậm bước chân, cúi người nhẹ giọng hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”

Giọng bình thản dịu dàng.

Chu Phảng Viện nhìn Phó Vi khoan thai tới chậm, nhíu lại lông mày: “Cô đến rồi à?” Ngữ khí có chút ít châm chọc, dù sao đêm trước cô còn nói với cô ấy chuyện này, cả ngày hôm nay lại không có tin tức gì.

Cả ngày nay cô ấy ngồi ở đây không đi đâu, lúc Phó Kỳ Dự bị đẩy tới phòng phẫu thuật cô ấy đứng trong góc không dám đi ra. Mặc dù anh đã được gây tê nên có lẽ cũng sẽ không có tâm trạng gì trập trùng vì sự xuất hiện của cô ấy, nhưng cô ấy sợ đứng trước mặt anh, đóng vai một người nhà bệnh nhân như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mặc dù cô ấy quả thực có khẩn trương. Từ khi cửa phòng phẫu thuật bị đóng lại, cô ấy chỉ có một mình kiên định ngồi ở chỗ này.

Giờ Phó Vi xuất hiện, thần kinh luôn căng thẳng của ấy cô rốt cục đã được thư giãn, chuyển hết cảm chăm chú thành phẫn nộ—— là người duy nhất có tư cách bồi bạn cùng anh ấy, là người thật sự theo anh quan sát anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, vậy mà bây giờ Phó Vi mới xuất hiện.

Cô ấy hóa tất cả sự khẩn trương của mình thành lạnh lùng châm chọc.

Phó Vi liếc nhìn đèn báo hiệu màu đỏ sáng trên cửa, chỉ là thản nhiên quay đầu lại hỏi cô ấy: “Đi vào bao lâu rồi?”

Mặt Chu Phảng Viện vẫn cứng ngắc, ức chế cơn giận không nhìn cô: “Hơn sáu tiếng rồi. Tôi đã hỏi bạn tôi, mấy cuộc phẫu thuật kiểu này, trong vòng sáu tiếng nhất định sẽ xong. Tôi lo lắng…”

Cô ấy vẫn chưa nói xong, đã bị cơ thể Phó Vi đột nhiên tới gần chặn lời kế tiếp. Phó Vi đứng bên người cô ấy, vòng tay để Chu Phảng Viện đang ngồi dựa vào mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vỗ vai cô ấy hai lần để trấn định: “Không sao, mới qua một lúc, không sao đâu.”

DỊu dàng an ủi.

Chu Phảng Viện cũng không nói thêm gì nữa, cô ấy nghĩ đến cuộc phẫu thuật hôm nay, hôm qua cả một đêm ngủ không được ngon giấc, giờ này dựa vào Phó Vi, sự rã rời mấy ngày liên tiếp lập tức ùa tới. Tâm trạng khẩn trương, tình cảm kiềm chế, sự mệt nhọc chờ đợi một tấc cũng không rời và cả cơn đói do một ngày không ăn uống gì tất cả đều hóa thành nước mắt, trượt xuống trên gương mặt xinh xắn lại tiều tụy của cô ấy.

Làm gì mà phải tỏ ra mạnh mẽ? Như một đứa bé bướng bỉnh không muốn nói gì. Phó Vi cứ để Chu Phảng Viện dựa vào cô, khẽ khàng vỗ nhẹ đầu vai gầy của cô ấy để trấn an.

Bên ngoài phòng phẫu thuật là hành lang trống rỗng, sự bồi hồi lặng im khiến người ta lo nghĩ. Phó Vi đã trải nghiệm qua cảm giác này, có thể biết cảm nhận của Chu Phảng Viện, không nói một lời nào mà an ủi cô ấy, cũng khiến cho lòng mình thực sự bình tĩnh trở lại.

Nước mắt dường như là một sự phát ti.ết im ắng, trong hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở không lớn không nhỏ của Chu Phảng Viện.

Im lặng thật lâu, cô ấy nghe thấy giọng Phó Vi nhẹ nhàng hỏi: “Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô một lúc không?”

Chu Phảng Viện lúc này mới tỉnh táo lại, tiện tay lau nước mắt hai cái ngồi thẳng về sau, thoát khỏi cái ôm của Phó Vi, biểu cảm vẫn lãnh lãnh đạm đạm: “Làm gì?” Cô ấy không tình nguyện lắm vẫn cầm cái túi bên cạnh trên chỗ ngồi đặt lên đùi của mình, vừa hỏi đã kéo khoá.

“Ờ… Có mấy chuyện cần nói mà.” sắc mặt Phó Vi rõ ràng đã không còn tự nhiên như vừa rồi.

Chu Phảng Viện nghi ngờ đưa di động cho cô. Phó Vi nhẫn mấy số, lo nghĩ, lại cảm thấy trực tiếp đối thoại thì quá mức xấu hổ. Mỗi lần cô đối mặt nói chuyện với Kỳ Tự thời điểm, đại não sẽ thường xuyên ngừng chuyển hoặc là ấp a ấp úng.

Thế là, cô ngồi xuống cạnh Chu Phảng Viện, cúi đầu cân nhắc câu chữ gửi tin nhắn cho Kỳ Tự. Giải thích xong một đoạn thật dài, lại cảm thấy mỗi một câu đều cần giải thích rất nhiều.

Gõ một lúc lại xóa nhiều lần, cuối cùng cô cũng chỉ nói với anh giờ cpp đang ở đâu và giải thích chuyện lúc trước, và … Nói lời xin lỗi.

Chuyển sự chú ý từ trên điện thoại di động về thế giới hiện thực, Phó Vi ngẩng đầu, Chu Phảng Viện đã lau khô nước mắt, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vênh váo hung hăng, ngạo mạn lại tự phụ nhận cái điện thoại Phó Vi trả cô ấy, dường như là cố ý che giấu cái gì đó mà không có có nhìn cô thêm một chút nào.

“Ăn cơm chưa? Tôi đi mua giúp cô.”

Chu Phảng Viện vẫn cố ý không nghe câu hỏi của cô, cô ấy đã quen dùng sự ngạo mạn tập mãi đã thành thói quen để che giấu sự cuống quít mà sự dịu dàng vừa rồi đã mang tới cho cô ấy.

Phó Vi nhẹ giọng hướng hỏi lại: “Vậy tôi đi nhé?”

Cô vẫn chưa đi được mấy bước, đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
 
Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy
Chương 48: Người thích hợp



Tâm trạng Phó Vi vốn đang bình tĩnh lập tức căng thẳng. Thời gian dường như lùi lại về bảy năm trước, cũng là cô đang chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật. Song chỉ mấy chục giây chờ đợi, nhìn bác sĩ mặc vô trùng nghiêng người đi ra khỏi cửa phòng, chờ ông đi tới, bỏ khẩu trang, sau đó mở lời.

Chỉ là mấy chục giây, giác quan của cơ thể cứng nhắc lại kéo dài nó ra vô hạn, dài đến mức trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

May sao, không phải kết quả giống như trước kia.

Bác sĩ nói lập lờ nước đôi, mấy thuật ngữ đi từ bên tai này qua tai kia, chỉ nghe thấy nói phải ở lại viện quan sát thêm một thời gian, vấn đề cụ thể phải chờ rồi báo cáo tiếp. Nỗi lo lắng vẫn chưa thể triệt để buông xuống, Chu Phảng Viện tròn đôi mắt to xinh xắn hoang mang mà nhìn Phó Vi, không chắc chắn được.

Phó Vi khẽ thở ra một hơi, để tay lên bả vai gầy của cô ấy: “Ăn cơm trước đi.”

Cô luôn luôn không giỏi an ủi. Có lẽ là do không thường được an ủi, có lẽ là do chẳng có bao nhiêu người cần cô an ủi.

Hôm đó mãi cho đến lúc gần hoàng hôn mới yên lại.

Phó Vi ngồi ngoài phòng ICU, nhìn sắc trời dần dần xâm xẩm ngoài cửa sổ hành lang. Phó Kỳ Dự vẫn chưa tỉnh, đau khổ trên mặt Chu Phảng Viện đã tan đến chẳng còn mấy phần, bắt đầu bong ra lộ ra từng mảng hốt hoảng trên mặt cô ấy. Trong hành lang tia sáng u ám, tâm trạng Phó Vi cũng dường như dần dần hấp thu sắc trời mà cùng nặng nề đi.

Cách một lớp thủy tinh thật dày, có thể nhìn thấy người bệnh nằm trên giường bệnh vắng người đang nhắm hai mắt và sắc mặt tái nhợt. Thiết bị đầu giường nhiều lần cùng nhau lóe lên đèn chỉ thị màu xanh, khiến tim người ta cũng theo đó mà nảy lên theo tần suất.

Phó Vi đứng chốc lát, mới dời ánh mắt.

Chỉ là lơ đãng thoáng nhìn phía bên phải, nơi hành lang tăm tối, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thân hình cao gầy thẳng tắp đứng một mình trong tia sáng u ám, đèn điều khiển nhờ âm thanh trong hành lang đang tối, rõ là người đã đứng ở đó thật lâu. Phó Vi không kịp chuẩn bị đã gặp vẻ mặt anh lạnh như băng, cả tim cũng không khỏi mất tự chủ đập một cái.

Kỳ Tự?

Đứng trong chốc lát, Phó Vi cúi đầu liếc mắt nhìn Chu Phảng Viện đang ngồi yên. Người sau đang cúi đầu đần ra, không biết đang suy nghĩ gì, chắc là sẽ không chú ý tới động tĩnh của cô.

Phó Vi cắn c*n m** d***, rốt cục lấy hết dũng khí đi qua một chỗ khác nơi hành lang.

Cô đi rất chậm, bóng người đối diện tĩnh lặng đứng như một pho tượng băng, nhìn cô tới gần mà không phản ứng chút nào, ngay cả đôi mắt cũng không di động một chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng cô mảnh mai đang từng chút phóng đại trong con ngươi anh.

Đến cuối cùng, cô dừng lại ở chỗ trước mặt cách anh nửa mét.

Không đợi đến khi Phó Vi đứng vững lúng ta lúng túng cất lời, Kỳ Tự đã kéo tay cô lại, thô bạo kéo cô vào góc rẽ. Phó Vi gần như không có chỗ tự đi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một thoáng sau lưng cô đã không nhẹ không nặng chạm vào tường.

Vách tường lạnh buốt đi từ vải áo mỏng của cô xuyên thấu vào cơ thể, lạnh đến mức toàn thân cô cứng nhắc.

Lạnh lùng nghiêng mặt áp xuống, còn chưa kịp để cô thích ứng tình cảnh chật chội, đã cướp đi hơi thở còn sót lại của cô. Không còn dịu dàng cùng triền miên, đôi môi úp xuống, động tác đơn giản lại trực tiếp, giống như là con sư tử thủ lĩnh đàn, biểu dương công khai chủ quyền lãnh địa, không để chỗ trống nào.

Cơn lạnh buốt sau lưng cùng sự nóng bỏng trên môi cùng nhau chiếm cứ thần kinh của cô, trở nên vô cùng mẫn cảm và yếu ớt. Đại não dường như không thể khống chế, có một thoáng thất thần, khiến cô quên lời khước từ, mặc cho anh công thành đoạt đất trên môi của cô, cướp lấy hơi thở rời rạc.

Không biết qua bao lâu, anh mới bằng lòng buông cô ra, sắc mặt cứ như bình nguyên rét lạnh cực địa: “Sao em không nói tiếng nào đã đi?”

Phó Vi từ cơn ngạt thở đã chậm rãi hoàn hồn tới, điều hòa hơi thở nặng nề: “Em muốn nói với anh, nhưng anh tắt máy mà.”

“Lần em gọi đó hả? Sao em không nói?”

Cô không chút nghĩ ngợi nói tiếp: “Bởi vì em sợ anh sẽ…”

“Anh sẽ làm cái gì? Giận dữ à? Đố kị à?” Kỳ Tự không có kiên nhẫn ngắt cô, thần sắc lạnh lùng.

Phó Vi tức giận đến lắc lắc đầu, giọng cũng cao lên hai phần: “Anh tỉnh táo lại đi!”

“Lười không muốn tỉnh táo.” ngữ điệu nhạt nhẽo. Một giây sau, Phó Vi lại lần nữa nếm trải cảm giác trời đất quay cuồng. Cô bị ép vào cơ thể bên cạnh, cả người nghiêng về sau đồng thời bỗng nhiên chạm không trung, khi cô kịp phản ứng, đã bị Kỳ Tự bế lên đi ra ngoài.

Anh vừa ôm cô đi, giọng vẫn thản nhiên đến mức tỉnh táo, giống như là đang bàn giao chuyện công vụ bình thường thôi, trong ngữ điệu cứng rắn mang theo thoáng trào phúng: “Dùng cái ánh mắt thấp kém thế này nhìn anh rồi không chịu suy nghĩ xem cần trả giá cái gì à? Khi em cho rằng cái thứ cảm xúc đố kị chỉ mấy đứa kém thông minh mới có sẽ lại xuất hiện từ anh, em có thể dùng đầu óc của mình để suy nghĩ không?”

Anh thậm chí không chọn đi thang máy, mà là trực tiếp ôm ngang cô từng bước một đi về xuống bậc thang, khiến không ít bệnh nhân đi qua nhìn với ánh mắt khác thường, ngay cả y tá bưng bình bình lọ lọ cũng dựa vào tường nhường đường cho anh.

Phó Vi giãy dụa một hồi, vô thức dúi mặt vào ngực anh: “Anh có thể bỏ em xuống rồi nói tiếp không?” Thực sự là… Mất mặt chết mất…

Kỳ Tự đi tốc độ rất nhanh, không hề để ý tới lời đề nghị của cô: “Trước khi em khôi phục lại năng lực suy nghĩ và trình độ logic cơ bản, tốt nhất là em đừng thử làm gì khác.”

“Có là đứa bé ba tuổi thì đi lại bằng chân mình cũng không có chút áp lực về bản năng nào đâu anh à!”

“Nhưng với em thì không.”

Phó Vi khẽ giãy dụa, mong đừng khiến quá nhiều người chú ý, vẫn ôm lòng đàm phán cùng anh: “Anh có hiểu đạo lý không đó…”

“Anh chính là không hiểu đạo lý cũng không muốn phân rõ phải trái với em đó, em có ý kiến gì?”

“…” Phó Vi cảm thấy mình bị chặn cho nghẹn họng, hạ hỏa giải thích với anh, “Cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm, không đúng hạn trở về thì em không yên lòng… Hơn nữa Chu Phảng Viện một mình ở đây, không có ai chăm sóc, trông cô ấy như vậy đổi lại là anh ngươi thì anh yên tâm được không?”

“Sao anh lại không yên tâm?”

“Anh bình thường lại đi!” Phó Vi hơi bị anh chọc giận rồi, cũng đổi ngữ khí nghiêm túc, “Bất kể nói thế nào, công việc đã kết thúc, là một nhân viên em đã ta gánh chi phí quay về để về sớm một chút giải quyết rồi chuyện riêng tư, có gì không đúng sao?”

Nguyên nhân đàm phán thất bại: Một, lập trường khác nhau, ý kiến không hợp. Hai, song phương nói chuyện bất hòa, dễ khơi mào tranh chấp. Ba, người ta căn bản đã không muốn để ý đến bạn.

Phó Vi cảm thấy, chắc cô gặp loại thứ ba.

Kỳ Tự đi vào ga ra dưới tầng ngầm, ánh đèn ấm áp trong ga-ra đen kịt càng có vẻ u ám, anh để Phó Vi lên ghế lái phụ, lưu loát dóng cửa trên, mình thì vòng qua đuôi xe rồi cũng ngồi xuống.

Phó Vi rốt cục chạm được mặt đất, xoay người đi toan nói chuyện. Không biết vì sao, mặc dù hôm nay anh có thái độ chèn ép khiến cho cô không thể không giận, cơn giận của cô lại không biết nên xả đi đâu, giờ mới nói chuyện mà vẫn cứ hòa hòa khí khí, thậm chí còn hơi dịu dàng: “Anh dùng lối suy nghĩ bình thường một chút có được không? Người ta đang sống chết trước mắt, sao có thể như vậy?”

“Nên chắc anh cũng nên là mắc một bệnh không thể chữa nào đó, trong mắt em mới có thể như thế này?”

Phó Vi cảm thấy cô đã không thể giao lưu cùng con người này, cô hoàn toàn từ bỏ cách giải thích đàng hoàng, trầm giọng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Giải thích cũng giải thích, cô tự thấy thái độ đã đủ thành khẩn bình thản, anh còn muốn thế nào? Lại nói, thật ra căn bản cô cũng không cần giải thích với anh, dù là đứng từ thân phận nào.

“Về nhà.” Anh căn bản chẳng dùng bất luận sự thương lượng nào, lời còn chưa dứt đã xoay người lại, cài dây an toàn của cô. Không quan tâm đúng sai làm cho xong một loạt động tác, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên trước mặt cô, nhìn mắt của cô, “Có được không?”

Dường như là đột nhiên dùng hết hạn mức lạnh lùng và thô bạo, anh không thể khống chế giọng mà trầm xuống. Mặc dù vô cùng muốn đạp ngay chân ga không cho cô cơ hội từ chối, nhưng vẫn là quỷ thần xui khiến, muốn biết suy nghĩ của cô.

Phó Vi đã quen thấy thái độ cứng của anh, nghe thấy một tiếng này cô lại ngơ ngẩn. Trong cặp mắt màu đen kia nặng nề như vậy, trong tia sáng u ám thế mà lại hiện ra một thoángnj nhu hòa, ánh mắt hỏi thăm mở ra một cái lỗ hổng nhỏ bé trên vẻ lạnh lùng của anh, khiến cô có thể xuyên qua cái lỗ hổng đó, tự tay chạm đến một n** m*m m**.

Cô cố ý nghiêng đầu tránh ánh mắt đó, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía màn cảnh tăm tối đơn điệu ngoài cửa sổ xe. Khóe miệng lại như cánh chim run rẩy, lơ đãng nhấc nhấc, lại nhếch lên cực nhanh, duy trì vẻ mặt thản nhiên.

Giọng của anh hơi khàn khàn, trong bóng đêm càng dịu dàng: “Thế nào? Hả? Tìm thấy người hợp ý hơn anh à?”

Tiếng nói trầm lại dịu dàng bồi hồi trong lòng cô, mặc dù nghiêng đầu nhìn không thấy nét mặt anh, lại vẫn có thể nghe ra một chút xíu không đành lòng trong ngữ điệu tuy vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ song đã có chỗ thư giãn.

Thế mà lại còn khó chịu hơn anh.

Thế mà lại không đành lòng, không đành lòng tiếp tục như vậy.

Có một thoáng cô do dự, không chờ đến khi cô nghĩ kĩ lại một chút do dự đó, cơ thể của cô đã không tự chủ được mà thay cô đưa ra lựa chọn. Đến khi ý thức được, cô đã quay đầu lại, bốn mắt đụng nhau.

Bởi vì cơ thể của anh luôn duy trì tư thế nghiêng về phía trước để giúp cô đeo dây an toàn, nên khi cô quay đầu trở lại, hai đôi con mắt không thể tránh khỏi mà đụng vào nhau.

Khoảng cách gần như thế.

Gần như nghe thấy tiếng nhịp tim thình thịch của nhau.

Phó Vi mím chặt mép môi mím trắng bệch lại, mới giống hộp búp bê âm nhạc hoạt động không trơn tru, chậm rãi nghiêng về phía trước, ghé vào lỗ tai anh khẽ cắn, giọng nói mập mờ: “Ừ… Bởi vì em đã tìm thấy, một người hợp làm anh trai em hơn anh.”
 
Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy
Chương 49: Lần nữa quay về



“Bởi vì em đã tìm thấy… người hợp làm anh trai hơn anh.” Cô mỉm cười, giống một cảnh phim quay chậm đẹp đẽ dài dòng.

Màn đêm vây bốn phía, Kỳ Tự dùng chìa khoá mở cửa phòng, không nhấn mở đèn cửa trước.

Anh cứ đứng tại cổng như vậy, lặng yên quay người lại.

Nụ cười đó vẫn bồi hồi y nguyên trước mắt anh, dài đến nỗi không có cảm giác chân thực. Chỉ có khi quay đầu lại mới nhìn thấy thấy là thật sự rõ ràng, cô vẫn đứng sau lưng anh như cũ như vô số lần trong nhiều năm như qua, chờ anh mở cánh cửa này ra, sau đó cùng anh vào nhà.

Giò nụ cười của Phó Vi rất nhạt, đôi mắt trong đêm tối càng trông thanh tịnh, giống như là có ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi mắt anh, im lặng yên tĩnh.

Kỳ Tự đưa tay mở chốt mở, ánh đèn ùa tới. Con vật ẩn núp trong đêm tối cũng mẫn cảm ùa đến cạnh cửa, hai cái chi lông mềm như nhung lay lay trèo lên Phó Vi bắp chân, vui sướng phe phẩy cái đuôi mềm với cô.

Phó Vi cười ngồi xổm xuống ôm lấy Vivan, theo Kỳ Tự đi vào trong. Cô không ở đây một khoảng thời gian, Vivian rõ ràng trong gầy đi rất nhiều. Lâu lắm rồi cô không quan sát căn nhà này đàng hoàng, giờ đi vào, vậy mà cảm thấy có chút lạ lẫm.

Cô dùng tâm trạng quen thuộc nhất, dùng ánh mắt xa lạ đánh giá phòng khách.

Tủ TV và ghế sa lon vẫn ở vị trí cũ, ngay cả cuốn tạp chí tài chính và kinh tế đọc được một nửa trên bàn trà cũng dường như chưa từng để qua chỗ khác, chỉ là đổi qua số mới nhất. Cái bát sứ trắng của Vivian vẫn bày ở chỗ cô để, bên trong trống không.

Phó Vi nhìn Vivian, đoán nó cũng chưa được ăn cơm chiều. Cô đặt con chó to cẩn thận lên bụng của mình, ôm nó chậm rãi ngồi xổm xuống, đổ đồ ăn cho nó.

May sao Kỳ Tự không nhẫn tâm đến mức không thèm mua cả đồ ăn cho chó.

Đinh đinh đang đang, Vivian rõ ràng đã rất vui, không an phận chui ra bên ngoài đào từ trong lòng cô. Phó Vi cố ý trêu cợt nó, ôm nó đi về chỗ ghế sô pha, dần dần đưa nó đi xa bữa ăn ngon. Mắt Vivian không hề rời khỏi chỗ cơm tối của nó, trong bụng phát ra tiếng ăng ẳng, đáng thương lại đáng yêu.

Phó Vi nhìn bộ dạng của nó mà vui vẻ cười, cũng mềm lòng, chơi một chút rồi buông Vivian ra, để con chó đáng thương này hiếm khi được thỏa mãn ăn no nê.

Ai ngờ, cô chưa kịp buông Vivian xuống, Kỳ Tự đã ôm nó từ trong ngực của cô đi, để tùy tiện dưới đất. Mình thì bày ra tư thể như một con gấu ôm vòng lấy eo của cô, cúi đầu đặt cằm vào hõm vai cô, nhắm mắt lại cọ cọ bên gáy cô: “Đổi con khác.”

Phó Vi bị anh ôm chặt, vừa bực mình vừa buồn cười, không nhúc nhích châm chọc anh: “Buông ra, cả người dính lông chó đây…”

“Không buông.” Anh ôm lại chặt hơn, “Phó Vi, gả cho anh đi.”

Phó Vi bị anh cúi người ép xuống nên khẽ ngửa về đằng sau, để tùy anh ôm cô như con gấu bông vờn cô trong ngực, biểu cảm dở khóc dở cười: “Này, anh Kỳ này. Hình như em còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh bao giờ. Nào có ai lại trực tiếp đi cầu hôn?”

“Vậy thì bắt đầu từ bạn gái vậy.”

“…”

“Ngầm thừa nhận rồi hả?”

“… !” Phó Vi bất đắc dĩ cười ra tiếng, “Anh không thể chỉ chân tâm thật ý một lần muốn nghe một câu khẳng định chắc chắn à?”

Kỳ Tự đưa gò má của mình đến càng gần là da cô hơn: “Anh có chỗ nào không chân tâm thành ý à?”

Phó Vi hừ một tiếng: “Em chẳng có chỗ mà nói chuyện.”

Kỳ Tự rốt cục ngồi dậy, hai tay cầm hai cổ tay cô, Phó Vi vô thức nhẹ nhàng cuộn tay, coi như tiện cho anh cầm hai nắm đấm của cô để đỡ cằm của anh. Anh duy trì tư thế nắm lấy cổ tay cô, nhìn mắt của cô: “Vậy em nói anh nghe, nói ‘vâng’, hoặc là từ nào đó đồng nghĩa đi.”

Phó Vi duỗi hai ngón tay ra v.uốt ve nhẹ nhàng hai cái trên gương mặt anh, rồi lập tức tranh thủ lúc anh không sẵn sàng cô tránh tay anh, để cả hai tay ra sau lưng: “Em không nói!”

Kỳ Tự nghe thế thì nhíu mày lại, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo của cô, đưa theo cô cùng quay nửa vòng đổ người xuống. Phó Vi để cả mười ngón sau lưng, cảm giác cân bằng vốn đã không tốt, bị anh phục kích như thế, ngẫ thẳng xuống ghế sô pha, sau lưng va chạm với nệm ghế sô pha mềm mại, còn khiến cô và người bên trên cô nảy lên hai lần.

Cô lập tức quẫn bách đến mức co lại, giọng nén trong chất liệu mềm mại, nghe dịu dàng, như là một con mèo con nhẹ nhàng thì thầm.

Kỳ Tự cúi đầu dán chặt lấy cô, chuyển qua tai: “Hử? Đang nói gì đó?”

Phó Vi tức hổn hển, bỗng nhiên đem đẩy anh lên: “Sao anh hèn hạ thế?”

“Có à?” Anh luôn luôn có thể dễ dàng dùng hàng mày cau lại cùng thần sắc đạm mạc để cho cô thấy cái gì gọi là “Vô tội” . Mà giờ, anh duy trì tư thế nằm chồng lên cô, thân hình cao lớn cứ một mực giữ cô dưới thân, cứ như hoàn toàn không hề thức được bất kỳ điều gì không ổn, dùng giọng thản nhiên hỏi cô, “Đáp án của anh đâu, ở đâu rồi?”

Không gian nhỏ hẹp và hô hấp nóng bỏng khiến làn da trên mặt cô hơi nóng lên, Phó Vi đỏ tai lên dùng sức đẩy đẩy, nhưng căn bản không thể khiến bên trên bị tác động gì, đương nhiên không làm nên chuyện gì. Cái động tác mập mờ này khiến cô hoàn toàn đánh mất năng lực nói.

“Hử?” Đáng hận hơn chính là, Kỳ Tự còn thừa dịp cô quay đầu nhân cơ hội chống lên trán cô, gần như có thể cảm nhận được hàng mi khinh động của nhau.

Tiếng chuông không đúng lúc đột nhiên vang lên.

Con ngươi Kỳ Tự vốn đang gợn sóng gợn sóng lại run lên, mi tâm lập tức chồng lên nhau, lấy điện thoại từ trong túi, lại vẫn không bằng lòng từ bỏ tư thế lúc đầu.

Thế là, Phó Vi chỉ có thể ở khoảng cách gần mà trông mặt Kỳ Tự dán ngay dưới mặt cô vài centimet, bình tĩnh nhân một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại này hình như làm anh bất mãn hết sức, trong ánh mắt là sự căm ghét và không kiên nhẫn không che giấu chút nào.

Bởi vì gần quá, ngay cả cô cũng có thể nghe rõ ràng giọng Chu Phảng Viện phẫn uất bên kia: “Alo, hai người có chuyện gì đó? Phó Vi có ở cùng anh không?”

Cô ấy chỉ ngây ra ở cửa phòng có một lúc, khi lấy lại tinh thần, lại phát hiện Phó Vi trước đó còn ở bên cạnh cô ấy đã vô tung vô ảnh, gọi điện thoại cho cô cũng là không thể nào kết nối. Lúc này cô mới nhớ ra điện thoại Phó Vi đã rơi ở chỗ quán bar mấy ngày trước. May sao cô tin nhắn ra, nhìn thấy tin lúc trước Phó Vi nhắn cho Kỳ Tự, mới rốt cục oan có đầu nợ có chủ tìm tới cửa.

Kỳ Tự không có kiên nhẫn gì mà ừ.

Giọng Chu Phảng Viện lại cao lên quãng tám, giận đến mức không kìm được: “Hai người không nói tiếng nào đã đi đâu rồi? Tôi phải về, thế vali của em gái anh có cần nữa hay không đấy?”

Cô ấy không thể nào ở lại bệnh viện, đợi đến lúc sắp trở về, mới phát hiện Phó Vi không ở đây, nhưng cái vali màu lam nhạt trước đó cô kéo đến vẫn ở đó. Cô ấy cũng không thể để đồ Phó Vi ở trong hành lang rồi mặc kệ.

“Cô có thể mang về chung cư.” ngữ điệu Kỳ Tự lạnh lẽo cứng rắn ra lệnh, hoàn toàn mặc kệ cô đại tiểu thư Chu Phảng Viện mười ngón không dính nước mùa xuân gần như đã nổi trận lôi đình. Trước khi cô ấy mở miệng mắng chửi anh đã ngắt lời, thả nhiên bàn giao, “Còn nữa, em ấy không phải em gái tôi.”

Chu Phảng Viện tức giận đến mức đứng trong hành lang bệnh viện mà dậm chân, cắn răng nghiến lợi vừa định từ chối, nghe thấy anh nói một câu “em ấy không phải em gái tôi”, nhất thời sửng sốt, đôi mi thanh tú nhíu chặt: “Cô ấy không phải em gái anh thì là là cái gì?”

“Ờ, tạm thời tôi cũng không rõ lắm.” Giọng Kỳ Tự quả thực như nói chuyện đương nhiên, anh nhìn biểu cảm Phó Vi hơi hờn, buồn cười lại đè mặt thấp hơn một chút, tiếp tục nói với điện thoại, “Hử? Có cần tôi đưa điện thoại cho em ấy không, để em ấy nói cho cô nghe?”

Dù cách sóng từ trường điện thoại, Chu Phảng Viện vẫn nghe ra ngữ điệu mập mờ, lông mày của cô ấy nhíu càng sâu, có phần không xác thực với tin tức mình nghe được: “Hai người… rốt cuộc đang làm cái gì đó?”

“Không có gì.” Kỳ Tự cười, “Nếu cô đã không có hứng thú muốn biết, thì mong cô về sau ít gọi số điện thoại này. Còn chuyện khác không?”

Chu Phảng Viện khẽ giật mình, còn chưa có lấy lại tinh thần nói chuyện, đối phương đã cúp điện thoại, tiếng báo bận dài bận xuyên qua sóng từ trường đến màng nhĩ cô ấy, tức giận đến mức khiến cô ấy cắn chặt môi.

Phó Vi nhìn Kỳ Tự ném di động lên bàn trà một bên, cũng nhíu nhíu mày: “Làm sao mà phải gay gắt với Chu Phảng Viện thế.”

“Anh không thể cho phép một người phạm một sai lầm tận hai lần.” Kỳ Tự nhẹ nhàng nhướn mày.

Lải nhải, ai biết anh đang nói cái gì.

ở trong lòng Phó Vi nói thầm một tiếng. Tay bị đặt ở sau lưng đã hơi run lên, cô xoay xoay bả vai ra hiệu cho anh tránh ra: “Tay em tê…”

Mà giờ, Vivian vừa mới bị thả đi cho hưởng dụng bữa tối cũng đã ăn no nê một bữa, ban đêm nó trông có vẻ không có tinh thần, nhấc cơ thể chậm rãi tới gần ghế sô pha, đứng vững bên cạnh tai trái Phó Vi, ngồi xổm xuống, dùng khuôn mặt tươi cười mang tính tiêu chí của nó để đong đưa đầu bên tai cô.

Phó Vi nhất thời có cảm giác bị vây xem, trên mặt trông giận lắm rồi.

Kỳ Tự vẫn không nhìn ra lửa giận của cô, nghiêng mặt đi khí định thần nhàn đề cập điều kiện với cô: “Hôn anh một cái anh sẽ thả em.”

“Này.” Được voi lại đòi tiên.

“Có phải chưa hôn bao giờ đâu.” Hơn nữa, anh nhớ cô còn rất chủ động.

Loại chuyện này trong mắt anh là phải có kỹ năng mới có thể làm lại nhiều lần sao? ! Phó Vi nhớ cái cảnh khiến cô quẫn bách không chịu nổi ở khách sạn, càng thêm vừa tức vừa thẹn. Cô duy trì một tư thế lâu, hơi thở có phần không thông, thở hồng hộc giằng co chốc lát, thực sự không tiếp tục kiên trì được, chỉ có thừa dịp ánh mắt anh nhẹ nhàng rời đi cô mới khẽ chạm một cái trên gò má của anh, khi anh phản ứng lại cô lập tức nhảy dựng lên, rời xa cái ghế sô pha kia.

Vivian cười trên nỗi đau của người khác còn nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về Phó Vi chỗ phía xa xa lắc lắc cái đuôi, ẳng một tiếng.

Phó Vi quẫn đến mức chỉ có lập tức đạp cầu thang chạy lên tầng.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy “Leng keng ——” một tiếng, chuông cửa đột nhiên vang.
 
Back
Top Bottom