Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 620


Già Lam Đại Đế bị thương chồng chất.

Nhưng Sát Phạt vốn cứng đầu đến cực điểm, có thể chết chứ không thể bại!

Chỉ cần còn thở là còn có thể tiếp tục chiến đấu!

Trước đó, Nghi Hoàng vì cơn giận không kiềm chế nổi mà đã đâm xuyên qua eo hắn một nhát. Cả hai đều là người Đại Đế Tu La, căn cơ vốn đen tối, chẳng có cái gọi là lương tri hay đạo nghĩa.

Tuân theo bản năng “nhân lúc Già Lam bị bệnh mà lấy mạng hắn”, Nghi Hoàng đã mạnh tay thỏa mãn nguyện vọng đánh nhau của hắn, lần này đánh đến mức khiến hắn… sung sướng.

Xương cốt toàn thân bị đánh gãy, trong thời gian ngắn không thể nhúc nhích.

Nghi Hoàng sau khi phát ti/ết xong cũng khôi phục lại sự bình tĩnh và kiềm chế, từ tốn tiếp tục trị thương cho Già Lam.

Nếu Thập Nan có mặt ở đây, chắc chắn sẽ thốt lên: “Chơi, vẫn là hai người biết chơi thật đó!”

Già Lam trừng trừng đôi mắt bốc hỏa nhìn nữ nhân đang trị thương cho mình:

“Nghi Hoàng, ngươi đang sỉ nhục ta sao?”





Đánh gãy hắn rồi mới trị thương, chẳng phải là đang cười nhạo sự bại trận của hắn sao?

Nghi Hoàng chẳng hề để tâm đến những lời sủa như chó của hắn, tiếp tục chuyên chú trị thương. Ngón tay nàng thong thả lướt qua cơ thể hắn, cẩn thận cảm nhận những huyền cơ ẩn sâu dưới máu thịt hắn.

Cảm nhận huyền cơ ẩn trong chiếc xương từ bi kia.

Nghi Hoàng nghĩ, lý do nàng chọn kẻ ngốc này làm phụ thân nhi tử của mình, e rằng có hai điều — thứ nhất, là vì không có lựa chọn khác; thứ hai, có lẽ là vì chiếc xương từ bi kia.

Nhưng rất kỳ lạ, chiếc xương ấy có thể kiềm chế sát ý của Già Lam, song lại chẳng hề dung hợp với bản thể hắn, ngược lại, cả hai bài xích lẫn nhau.

Đó là vì cớ gì?

Nghi Hoàng trầm tư, còn Già Lam cũng chẳng khá hơn là bao.

Thương tích da thịt đối với kẻ giết chóc như hắn chẳng đáng là gì, hắn vốn đã quen sống trong đau đớn, dù bị phanh thây xé xác cũng không chớp mắt một cái.

Nhưng sự đụng chạm của Nghi Hoàng lại tựa như dầu sôi tưới vào lửa cháy, nơi nàng chạm qua đều khiến hắn rùng mình.

Cảm giác ấy, nếu phải hình dung, thì giống như mỗi nơi nàng chạm vào đều sinh ra phản nghịch, giống như chiếc xương từ bi đáng chết kia — muốn phản lại bản tính của hắn, chống lại hắn.

Khiến hắn rùng mình, lại khiến hắn hưng phấn một cách khó hiểu.

Như một vũng lầy, chỉ cần sơ ý liền lún sâu không thoát được.

Hắn lẽ ra nên hủy diệt vũng lầy ấy, nhưng lại không tự chủ bị nó hấp dẫn, muốn dấn thân vào sâu hơn.

Mỹ phẩm Obagi
Già Lam chưa từng khắc chế sát ý của bản thân, cũng chẳng hiểu thế nào là kiềm chế.

Thế nhưng, kỳ lạ thay, ngay cả chính hắn cũng nhận ra — từ khoảnh khắc này trở đi, hắn bỗng nhiên học được cách kiềm chế.

Như loài thú có bản năng mẫn cảm với nguy hiểm, biết tránh dữ tìm lành.

Một kẻ xưa nay luôn lao đầu vào hiểm cảnh, lần đầu tiên sinh lòng lùi bước.

Nhưng không hoàn toàn lùi bước, nội tâm vẫn bị dụ dỗ, ngầm xao động không yên.

Hơi thở của Già Lam bắt đầu dồn dập, cả người chỉ còn đôi mắt là cử động được, khắp thân thể đầy máu của hắn mở ra vô số đôi mắt đỏ, theo từng lần Nghi Hoàng chạm vào mà đồng loạt mở ra, đồng tử đỏ dần xoáy tròn, biến thành hình xoắn ốc mê loạn.

Nghi Hoàng thấy vậy thì tay khựng lại, nàng nhíu mày nghi hoặc rồi nghe được tiếng nam nhân khàn khàn t/hở dốc:

“Nghi Hoàng… chiêu này của ngươi rốt cuộc là gì?”

“Quá ư âm độc.”

Đó là lời mắng người.

Nhưng trong mắt Già Lam lại viết rõ ràng: “Ta đang khen ngươi” —
“Ngươi… lợi hại lắm.”

Nghi Hoàng mặt không đổi sắc, rút tầm mắt lại, lẩm bẩm:
“Ta tính sai rồi, đáng lẽ nên cắt đứt dây thanh quản của ngươi trước.”

Nàng lại muốn nổi giận nữa rồi.

Nghĩ tới đứa hài tử tương lai của mình sẽ có một phụ thân ngu xuẩn, lỗ mã/ng như vậy, Nghi Hoàng lại thêm bực mình.

Nàng nhìn chằm chằm Già Lam hồi lâu, bỗng hỏi:
“Vậy chiêu này ngươi muốn học không?”

Già Lam nhướng mày:
“Ngươi định dạy ta?”

“Ta có thể dạy, nhưng ngươi chưa chắc học được.”

“Giọng điệu ngạo mạn y như Đế Đà, đáng ghét.”

Nghe đến tên Đế Đà, Nghi Hoàng lập tức nhíu chặt chân mày, vẻ chán ghét trên mặt không hề che giấu.

Nàng điềm nhiên quan sát biến hóa trên thân thể Già Lam — hắn nói đụng chạm của nàng là “âm độc”, là “bí ẩn”.

Bây giờ nàng cũng đang nhìn thấy rõ ràng cái “huyền cơ” kia trỗi dậy hừng hực.

Nhưng trong đầu tên ngốc này chỉ toàn giết chóc, rõ ràng chẳng hiểu nổi “dị trạng” trên thân thể mình.

Nghi Hoàng bất ngờ siết chặt tay lại.

Thân thể Già Lam lập tức cứng đờ, đồng tử trong vô số con mắt máu co lại thành khe dọc, đồng loạt run rẩy.

Nàng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, bốn mắt giao nhau:

“Nói nhảm nữa là ta không dạy nữa, hiểu chưa?”

Nam nhân cắn chặt môi, gương mặt tuấn mỹ tà khí đầy giận dữ, ẩn nhẫn, còn có cả một tia hưng phấn không thể kìm nén.

“Trả lời ta, Già Lam.”

Nam nhân khẽ hé đôi môi mỏng, như con dã thú bị xiềng xích, đang chờ được thuần phục, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng:
“Ưm…”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 621


Sát Phạt Già Lam là một kẻ đầu óc chỉ toàn đánh đánh giết giết, đúng là một tên võ phu thô lỗ, với âm mưu quỷ kế thì lại càng chẳng tinh thông.

Suy cho cùng, tất cả nỗi sợ hãi và toan tính đều bắt nguồn từ việc hỏa lực không đủ mạnh.

Mà hỏa lực của Già Lam Đại Đế xưa nay vốn luôn thừa thãi, chuyện có thể giải quyết bằng vũ lực thì tuyệt đối không cần dùng tới đầu óc.

Dù không thường sử dụng đầu óc nhưng hắn cũng không phải kẻ đần độn đến mức không biết là gì.

Dẫu cho thần kinh hắn có thẳng tuột, dẫu cho có chẳng hiểu gì về tình cảm nam nữ, thì hắn cũng vẫn nhận ra tình cảnh hiện tại, ngọn lửa như dầu sôi trong lòng kia là vì sao mà nổi lên.

Nhưng cái đáp án ấy lại khiến Già Lam không thể nào hiểu nổi.

Tại sao hắn lại có cái loại dục v/ọng vô dụng đó?

Đáng sợ hơn, người khiến hắn nổi lên dục v/ọng ấy lại là… Nghi Hoàng.

Đây là chuyện cười kinh dị gì vậy?





“Đừng… đừng chạm vào ta…” Già Lam khó khăn mở miệng.

Nét mặt Nghi Hoàng vẫn bình tĩnh như cũ. Nàng nhìn bộ dạng hắn cứng đầu, hoảng loạn, bỗng bật cười khe khẽ, tay cũng dừng lại, mắt không chớp nhìn hắn: “Thật sao? Ngươi chắc chứ?”

Già Lam bỗng chốc như bình hồ lô bị bịt kín, không phát ra tiếng nào.

Nghi Hoàng vừa định tiếp tục thì eo nàng bỗng bị siết chặt, tầm nhìn đảo ngược, nàng bị đè xuống phía dưới.

Áp lực từ thân thể truyền đến, bên tai là tiếng thở dồn dập của nam nhân không cách nào kiềm chế.

Thở nặng nề, như mãnh thú vừa bắt được con mồi.

dục v/ọng được giải phóng hòa lẫn với ý niệm sát phạt khiến người ta không thể phân biệt rõ ràng đâu là khát khao, đâu là sát ý.

Khóe mắt Già Lam đỏ như máu, hắn chống tay nhìn xuống Nghi Hoàng, trông thấy vẻ bình thản trên gương mặt nàng.

Rõ ràng lúc này hắn đang ở thế thượng phong, nàng lại là kẻ nằm dưới.

Vậy mà gương mặt nàng vẫn giữ vẻ điềm nhiên như đang nắm quyền chủ động trong tay.

Nàng càng bình tĩnh, càng kích th/ích thần kinh của hắn.

Ý chí sát phạt và dục v/ọng hủy diệt khiến hắn không thể chờ đợi mà muốn phá nát sự bình tĩnh trên khuôn mặt nàng, muốn thấy nàng hoảng loạn, thất thố.

Già Lam siết lấy cổ trắng ngần của nàng.

Tư thế này cực kỳ nguy hiểm, sát ý như lưỡi dao tẩm mật, vừa ngọt ngào vừa chí mạng. Càng nguy hiểm lại càng khiến người ta run rẩy hưng phấn.

Mỹ phẩm Obagi
“Không phải muốn dạy ta sao?” Già Lam khàn giọng hỏi.

Nghi Hoàng nhìn hắn, khóe môi bỗng cong lên: “Ngươi không phải đã học được rồi sao?”

Nàng vừa nói, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, giọng mang vẻ hờ hững: “Dù học dở tệ.”

Trán Già Lam nổi gân xanh, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Nghi Hoàng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Hắn không hiểu Nghi Hoàng đang toan tính điều gì.

Tình ái — đối với Tu La đi theo Sát Phạt đạo— là một thứ xa xỉ.

Có lẽ đám tiểu Tu La phía dưới còn vướng chút cảm tình, chứ những kẻ như hắn – Đại Đế đứng ở đỉnh cao – thì căn cơ của họ đã quyết định rằng, họ không có thời gian lẫn tâm tư cho dục v/ọng khác.

Thập Nan thì chìm đắm trong mê loạn, chỉ muốn gieo rắc hỗn loạn, từ đau khổ của người khác mà tìm vui và hấp thu sức mạnh.

Bất Dạ Hoa thì lười biếng đến chẳng màng sống chết, chớ nói chi tình yêu hay dục v/ọng, đến sờ nàng còn chẳng muốn.

Vô Tận và Đế Đà thì ngẫu nhiên có lui tới với nhau, nhưng căn cơ của hai người ấy có phần tương hợp.

Đế Đà khao khát kiểm soát sức mạnh bạo thực còn Vô Tận thì vĩnh viễn đói khát không biết no, kẻ muốn, người cho – cũng xem như là đôi bên đều có lợi.

Nhưng Nghi Hoàng – căn cơ của nàng là phẫn nộ.

Còn hắn – căn cơ là sát phạt.

Sát phạt gặp phẫn nộ chỉ có thể là hủy diệt, không ai chịu nhường ai, sao có chuyện để mặc đối phương muốn làm gì thì làm? Giữa hắn và Nghi Hoàng, sao có thể?

“Ta muốn thử xem sao.” Nghi Hoàng đưa tay, vòng lấy cổ hắn.

Ánh mắt nàng u trầm, như đại địa vô tận, mênh mông không thấy điểm cuối.

Nàng chủ động cắn lên môi hắn, từng chữ từng lời thấp giọng thì thầm:
“Là ngươi hủy diệt ta… hay ta sẽ thuần phục ngươi…”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 622


Là hủy diệt hay thuần phục, Già Lam không phân rõ nữa.

Nhưng hắn biết rõ một điều — hắn đã rơi vào bẫy, là thiêu thân mắc lưới, vùng vẫy không thoát.

Dù có vùng thoát thì kết cục vẫn là lao vào ngọn lửa đang rực cháy kia.

Nhưng sát phạt không bao giờ nhận thua, cuộc đối đầu giữa hắn và Nghi Hoàng một khi bùng cháy thì sẽ là ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt.

Lửa cháy dầu sôi, chỉ khiến ngọn lửa càng ngày càng lớn, không thể dừng lại.

Già Lam cảm thấy giữa hắn và Nghi Hoàng chưa từng có kết cục rõ ràng.

Vậy nên, “trận tỷ thí” này có lần đầu thì tất nhiên sẽ có lần hai, lần ba, lần bốn…

Hắn mang danh “chưa phân thắng bại”, thường xuyên lui tới bí cảnh Côn Luân.

Nghi Hoàng nhìn vào đống lễ vật đầy tay mà hắn mang theo mỗi lần đến, liền “miễn cưỡng” cho phép hắn tự do ra vào.





Bí cảnh Côn Luân, dưới tán cây rậm rạp.

Sát phạt và phẫn nộ giao hòa, kẻ trước như dã thú muốn cắn xé con mồi, công kích không ngừng.

Chốc lát sau, kẻ sau phản công, như đang thuần phục một con dã thú bất trị.

Hai luồng sức mạnh cực đoan giao đấu, tỉnh táo nhưng vẫn đắm chìm.

Không biết đã qua bao lâu, bên trong đầm nước giữa rừng.

Già Lam dựa vào vách đầm từ từ mở mắt, ánh sáng mặt trời chói lòa khiến hắn hơi nhíu mắt, không quen với thế giới mới.

Hắn theo bản năng siết chặt cánh tay, ôm lấy nữ nhân đang tựa vào ngực mình.

Nam nhân hơi cúi người, vùi đầu vào hõm cổ nàng, nhẹ cắn bên cổ.

Nghi Hoàng lười biếng mở mắt, vỗ vỗ cái đầu đang làm loạn nơi cổ mình.

“Ngươi nên rời đi rồi.”

Già Lam làm như không nghe thấy, cánh tay ôm eo nàng càng siết chặt, hắn bỗng trở mình, đè nàng lên vách đầm, biến khoảng không nhỏ hẹp thành lồng ngục dục v/ọng, muốn nhấn chìm nàng.

Nhưng Nghi Hoàng quá tỉnh táo.

Mười ngón tay thon thả luồn vào tóc hắn, đột ngột giật mạnh về phía sau.

Già Lam bị ép ngẩng đầu, bị cắt ngang giữa chừng, gương mặt đầy vẻ không hài lòng.

Mỹ phẩm Obagi
“Không đi.” Giọng hắn khàn đặc, đầy bất mãn.

Nghi Hoàng nhìn hắn một lát, nhẹ hôn lên yết hầu hắn, khẽ nói:
“Hỗn độn đã phân, Tu La tộc không thích nghi được với thế giới mới này, ngươi cũng không ngoại lệ.”

Già Lam nhíu mày nhưng không phản bác.

Hắn nhìn Nghi Hoàng: “Ngươi không về tộc?”

“Ta sẽ về sau.”

“Vậy ta cũng về muộn một chút.”

Nghi Hoàng nhìn hắn, không nói gì.

Già Lam càng nhíu mày, hít sâu một hơi rồi hôn nàng thật mạnh, chiếm hữu thật lâu mới chịu buông.

Ra khỏi đầm nước, mặc lại chiến giáp, Già Lam quay đầu nhìn nàng.

Chờ một hồi không thấy nàng giữ lại, sắc mặt hắn ngày càng khó coi.

“Không đi à?”

“’Về sau” là khi nào?”

Hai người đồng thanh mở lời.

Sắc mặt Già Lam càng khó coi.

Nghi Hoàng khẽ cười, ánh mắt nàng trêu chọc, Già Lam quay đi, không dám nhìn nàng, bực bội lạnh giọng: “Muốn về thì về!”

Hắn vừa xoay người rời đi, Nghi Hoàng lại hỏi:
“Xương từ bi, ngươi còn muốn lấy ra nữa không?”

Già Lam khựng lại, ánh mắt lóe lên giằng co nhưng miệng lại nhanh hơn suy nghĩ:
“Muốn”.

Ý cười trong mắt Nghi Hoàng nhạt đi, giọng cũng nhạt theo: “Vậy đi đi.”

Già Lam cảm thấy hình như mình vừa nói sai gì đó.

Nhưng hắn không rõ mình sai ở đâu, trong lòng bức bối không yên, chẳng hiểu sao lại nổi giận, cơn giận ấy lại dần hóa thành sát ý.

Sau khi khí tức của Già Lam biến mất khỏ Côn Luân Nghi Hoàng mới chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi thật sâu.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, nhíu mày lẩm bẩm:
“Không còn nhiều thời gian nữa rồi…”

Hỗn Độn đã phân, ngày tàn của Tu La tộc đang đến gần.

Già Lam mang nộ khí rời khỏi Côn Luân, nhưng vừa ra ngoài đã chạm mặt một người quen.

“Ôi chao ôi chao, chẳng phải là Lam Lam đó sao~”

Thập Nan cười nham nhở: “Nghe bảo Nghi Hoàng tỷ tỷ tìm được chỗ ở mới trong thế giới này, ta còn tưởng mình là người nắm tin tức nhanh nhất, ai dè lại để Lam Lam ngươi giành trước rồi~”

Hắn lại gần, như xem trò vui:
“Sao sao? Lần này ngươi với Nghi Hoàng tỷ có đánh nhau không? Chắc là có đánh chứ? Có phải tỷ ấy đánh vào mặt ngươi không, ta thấy khoé miệng ngươi rách rồi kìa~”

Già Lam vô thức l**m môi, trên môi vẫn còn vương hương vị của Nghi Hoàng…

Ánh mắt hắn trầm xuống, bất thình lình túm lấy cổ Thập Nan, lạnh giọng:
“Ngươi không được vào đó!”

“Sao lại không?” – Thập Nan mắt sáng rỡ:
“Chẳng lẽ Nghi Hoàng tỷ thua rồi? Bị ngươi chém thành nhiều mảnh rồi sao?”

Già Lam sát khí sôi trào, lạnh lẽo nhìn hắn.

Một lát sau, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.

Già Lam phanh thây Thập Nan ra thành tám mảnh.

Hắn xách một đống thịt vụn quay về tộc Tu La, trên đường đi, Thập Nan bị phanh ra vẫn còn mắng chửi om sòm.

Già Lam nói:
“Không đánh nhau với nàng.”

Già Lam nói:
“Nàng không chịu đánh với ta.”

Già Lam nói:
“Ngươi bớt lượn lờ trước mặt nàng, nếu không ta chém ngươi.”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 623


Khi Già Lam và Thập Nan mới quay lại Tu La tộc, một tên Huyết La đến báo rằng Đế Đà muốn gặp Già Lam.

“Vì sao chỉ mời Lam Lam đến mà không mời ta?” Thập Nan từ từ phục hồi lại hình dáng ban đầu, nhưng mặt lại bị xáo trộn, miệng và mắt hoán đổi vị trí nhìn rất kinh dị.

Già Lam nhìn hắn, chỉ thấy cái miệng đáng ghét kia đang bô bô phun nước bọt: “Có phải Đế Đà coi thường ta không… Ái da!”

Già Lam vung tay tát cho cái miệng ấy lệch hẳn sang bên.

Thập Nan từ dưới đất lồm cồm bò dậy, lắc đầu vài cái, sờ mặt—à, được rồi, ngũ quan về đúng chỗ.

Hắn hừ một tiếng, ánh mắt ai oán nhìn Già Lam: “Lam Lam, ngươi thật thô bạo, ta thích~” Giọng điệu câu sau còn vẽ móc câu, nghe không thể không nổi da gà.

Thấy Già Lam chẳng thèm để ý, Thập Nan không giận vẫn mặt dày sán lại gần:

“Đế Đà vốn không bao giờ dậy sớm nếu không có lợi, nàng ta mời ngươi chắc chắn không phải là ý tốt đâu~ Ta đoán chắc nàng ta sợ hỗn độn sẽ bị thế giới mới chiếm trọn, nàng ta sợ mất quyền lực nên mời ngươi tới hợp tác chống lại thế giới mới đấy?”

Ánh mắt Già Lam hơi dao động, trong đầu hiện lên đủ chuyện đã xảy ra với Nghi Hoàng trong vùng đất mới kia.



Hắn lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”

“Đúng rồi đúng rồi.” Thập Nan gật đầu: “Thế giới mới này rất thú vị, so với trước khi hỗn độn chưa phân tách thì vui hơn nhiều, nhưng mà… hoạt động trong đó cứ cảm giác bị hạn chế, hơi phiền phức.”

Sau khi khai thiên lập địa, Thập Nan như một con thú hoang trong thế giới mới, không ngừng gây chuyện, vui vẻ quên hết mọi thứ.

Ban đầu hắn còn có thể làm gì thì làm, nhưng khi thế giới mới ngày càng mở rộng, hỗn độn dần dần biến mất, giờ chỉ còn lại Tu La tộc, quy tắc và sức mạnh của thế giới mới cũng dần mạnh lên.

Thập Nan cảm nhận rõ ràng mình bị hạn chế, dù vẫn mạnh nhưng không còn thoải mái như lúc còn trong hỗn độn nữa, điều này khiến hắn vô cùng bực bội!

“Đế Đà chắc chắn đang có ý đồ với thế giới mới. Hehe~ ta có tin đồn nha, nàng ta muốn ghép trời và đất lại với nhau, để hỗn độn hồi sinh, mở rộng lãnh thổ Tu La tộc.”

“Ta đoán nàng ta tìm ngươi chắc là muốn ngươi làm tay sai cho nàng ta.”

“Lam Lam~ Lam Lam? Lam Lam ngươi nói gì đi chứ~”

Già Lam ghét hắn làm phiền, liền tóm cổ hắn ném ra xa.

Lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện, ánh mắt dán chặt vào Thập Nan đang bay tới, nuốt nước miếng—trông như một con dã thú đang đợi được cho ăn.

Thập Nan giữa không trung chợt vặn mình, tránh thoát Vô Tận đang há mồm muốn nuốt sống.

“Nguy hiểm quá ~ suýt nữa bị ăn rồi!” – Thập Nan vỗ vỗ ngực, đối diện với ánh mắt đói khát xanh lè của Vô Tận, hừ một tiếng:
“Cái gì cũng ăn, Vô Tận ngươi là chó hoang à?”

Già Lam hơi nhướng mày.

Chó hoang…

Thập Nan tiếp lời:
“Chó thì ăn phân, mà ta cao quý thế này, ngươi cũng xứng ăn sao?”

Aeon Shop
Vô Tận cười nhe răng dữ tợn. Hắn đến là để truyền lời của Đế Đà, mời Già Lam đến gặp. Thấy Thập Nan bị ném qua nên hắn chỉ tiện tay muốn cắn thử một miếng.

Thế nhưng cái miệng độc địa kia vừa mở lời, lại khiến hắn thèm đến mức muốn nhai nát từng khúc xương.

Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì Thập Nan đã bị đâm một nhát.

Thập Nan ôm bụng, nhìn Già Lam với ánh mắt không thể tin được, chất vấn: “Tại sao?”

Hắn không hiểu, không hiểu nổi!

“Lam Lam, ngươi thay đổi rồi! Bây giờ toàn đâm ta!!”

“Có phải Nghi Hoàng tỷ tỷ cho ngươi uống độc dược gì không? Tính tình thay đổi hết rồi!”

Già Lam mặt âm trầm, nói một câu khiến cả Vô Tận và Thập Nan đều mù mịt không hiểu:

“Chó không ăn phân.”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 624


Sau câu “Chó không ăn phân”, Già Lam liếc mắt nhìn Vô Tận, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường:
“Chó hoang, hắn còn không xứng.”

Vô Tận & Thập Nan: “???”

Chó hoang là thứ cao quý lắm sao?

Dù gì cũng là Đại Đế của Tu La tộc mà, vậy mà còn không xứng làm chó?

“Về báo lại với Đế Đà.” – Già Lam đột nhiên lên tiếng – “Đừng đến quấy rầy nữa. Còn có lần sau, ta sẽ chém chết nàng ta.”

Vô Tận dán chặt ánh mắt vào hắn, trong đôi mắt là đói khát và ác ý đan xen:
“Chẳng phải ngươi thích đánh giết nhất sao? A Quyền đưa ngươi ra chiến trường, sao lại không vui?”

Sát phạt đối diện với bạo thực.

Già Lam lạnh lùng nhếch môi:
“Ta đâu phải là chó của nàng ta, nàng ta ngoắc một cái là ta liền vẫy đuôi chạy theo sao? Ai là chó thì kẻ đó đi đi.”

“Ha ha, Lam Lam bây giờ mắng người giỏi thật đó~” – Thập Nan vỗ tay cười:
“Vô Tận à, nghe hiểu chưa? Lam Lam đang chỉ đích danh ngươi đó~ Ngươi ngày ngày quỳ rạp dưới chân Đế Đà, chẳng phải chính là chó của nàng ta sao~”





Ánh mắt Vô Tận tối sầm lại, không để tâm đến lời trêu chọc của Thập Nan mà chỉ nhìn chằm chằm vào Già Lam, định ra tay.

Nếu nói về ăn, trong Lục Đế không ai bằng Vô Tận.

Nhưng nếu nói về đánh nhau, nếu Già Lam xưng nhì thì chỉ có Nghi Hoàng dám đứng nhất.

Đệ đệ làm sao đánh lại ca ca?

Kết quả là Vô Tận bị Già Lam phanh thây xé xác thành từng mảnh, toàn thân rã rời, phải ôm đống thịt nát rời đi—không đi cũng không được.

Thập Nan hớn hở đứng xem từ đầu tới cuối, ánh mắt nhìn Già Lam giờ đây tràn đầy ‘tình cảm’ dịu dàng.

“Lam Lam quả nhiên thiên vị ta hơn~ Ta là bị chặt thành tám khúc còn Vô Tận thì bị phanh thây vạn đoạn đó nha~ Đối mặt với ta, ngươi chắc chắn đã mềm lòng~.”

Thập Nan nhảy nhót như con khỉ bắt rận.

“Còn không cút, hay cũng muốn ta tiễn ngươi một đoạn?” – Già Lam lạnh giọng.

Thập Nan ngừng nhảy, thở dài thườn thượt:
“Cút, cút, cút ngay đây~ Vô tình quá đó Lam Lam~”

Cơ thể hắn đã quay người đi, nhưng cái đầu vẫn ngoái lại nhìn Già Lam, hiển nhiên chưa chịu buông tha cái miệng khua môi múa mép.

“Nhưng mà, Lam Lam dạo này đúng là lạ thật đó.”

“Nói đi cũng phải nói lại, ngươi hiểu chó rõ ghê~”

Thập Nan cười hí hí:
“Không chừng là Nghi Hoàng tỷ tỷ thật sự nuôi chó trong cái phế tích Côn Luân kia thì phải?”

Aeon Shop
Già Lam đột ngột quay phắt đầu nhìn hắn.

Thập Nan lập tức dừng bước, mắt sáng rực:
“Là chó hoang phương nào mà lại được Nghi Hoàng tỷ tỷ sủng ái đến vậy?”

“Ta từng cảnh cáo ngươi rồi.” – Già Lam rút kiếm bước tới – “Cách xa nàng một chút……”

Chưa để Già Lam kịp vung kiếm chém xuống, Thập Nan đã “vút” một cái biến mất tăm, chỉ còn tiếng cười bỡn cợt vọng lại:

“Không tới, không tới, Lam Lam đừng chém ta~”

Chờ hắn chạy khỏi lãnh địa của Già Lam, ánh mắt hắn lập tức đảo nhanh, khóe môi nhếch lên, khẽ cười gian:

“Không tới~ mới là lạ đó!”

Chắc chắn rồi, trong phế tích Côn Luân của Nghi Hoàng tỷ tỷ có thứ gì đó thú vị lắm!

Hắn nhất định phải tự mình đến xem thử, xem là giống chó hoang phương nào, mà lại khiến Nghi Hoàng tỷ tỷ phải đích thân nuôi dưỡng!



Phế tích Côn Luân.

Một pho tượng đất sét khổng lồ đang dần thành hình.

Nghi Hoàng ngồi xếp bằng trong lòng tượng đất, vừa cảm nhận được có kẻ không mời mà đến, nàng liền ngẩng mắt, trầm ngâm một lúc sau đó rời khỏi tượng đất, mở lối đưa người vào phế tích Côn Luân.

“Nghi Hoàng tỷ tỷ~” – Giọng Thập Nan uốn éo như đường núi mười tám khúc.

Nghi Hoàng bình thản nhìn hắn:
“Ngươi tới làm gì?”

Thập Nan cười hề hề, mắt láo liên, đảo quanh. Khi nhìn thấy bức tượng đất to lớn chưa hoàn thành phía sau, hắn chớp mắt một cái, định mon men lại gần xem, nhưng vừa thấy sắc mặt Nghi Hoàng liền rụt cổ, lùi lại, cười lấy lòng:

“Nghe Lam Lam nói, tỷ tỷ nuôi một con chó hoang~”

“Chó hoang đâu rồi? Thả ra cho đệ chơi chút đi, để đệ xem thử là tiểu vật phương nào mà có thể lọt vào mắt xanh của tỷ.”

Nghi Hoàng im lặng trong chốc lát.

“Già Lam nói… ta nuôi chó?”

“Phải đó.”

Giữa cái nhìn đối diện, khóe môi Nghi Hoàng khẽ cong lên một cách rất nhẹ, giọng bình thản:
“Ừ, đúng là rất hoang, hoang dã khó thuần.”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 625


Thập Nan cảm thấy, hiện tại Nghi Hoàng tỷ tỷ của hắn còn đáng sợ hơn cả lúc trước khi luôn trong trạng thái tức giận.

Đặc biệt là ánh mắt của tỷ tỷ nhìn hắn.

Nói thế nào nhỉ, có cảm giác như hắn vừa làm một việc tội ác tày trời vậy~

Ừm, dù hắn cũng không phải là người làm nhiều việc tốt.

Nhưng Thập Nan tự hỏi mình không hề chủ động đi chọc giận tỷ tỷ nha.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại nhìn ta như vậy, ta sợ quá à.” Thập Nan vô tội chớp mắt, cảnh giác lùi lại vài bước, muốn tạo khoảng cách với Nghi Hoàng, “Ta không có chọc tỷ, tỷ không được đánh ta đâu.”

“Không đánh ngươi.” – Nghi Hoàng mở miệng, nhưng hỏi một câu rõ là cố ý:
“Có phải Già Lam và Vô Tận thường xuyên đánh ngươi không?”

Thập Nan mắt đỏ hoe, lập tức hóa thân thành gà con tìm thấy gà mái, làm mặt khổ bắt đầu kể lể:
“Tỷ tỷ, tỷ phải làm chủ cho ta đó! Lam Lam hắn suốt ngày đánh ta, còn đâm vào eo ta nữa!”

“Còn Tận Tận thì… hắn thèm thuồng thân thể ta, cứ muốn cắn ta mấy miếng! Ta đâu phải là Đế Đà, ta không cho hắn cắn đâu!”





Thập Nan nắm lấy tay áo Nghi Hoàng, uốn éo lắc lắc:
“Tỷ tỷ, tỷ sẽ làm chủ cho ta chứ?”

Nghi Hoàng nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ngươi chịu ủy khuất rồi.”

Thập Nan dò xét:
“Vậy… sau đó thì sao?”

“Tặng cho ngươi thứ này.” – Nàng tiện tay ném cho hắn một pho tượng đất nhỏ – “Vật này có thể làm thế thân cho ngươi, thay ngươi chịu một lần bạo thực từ Vô Tận.”

Thập Nan cầm lấy tượng đất ngắm nghía, chẳng thấy có gì đặc biệt.

Nhưng đã là vật Nghi Hoàng tỷ tỷ đưa, chắc chắn không tầm thường.

Mắt Thập Nan đảo một vòng, cười hí hửng, lòng sinh gian kế: có bảo vật này trong tay, hắn mà chọc ghẹo Tận Tận chẳng khác gì đùa chó thôi sao?

Đến lúc Tận Tận muốn cắn hắn, hắn liền nhét cho tên đó một ngụm đất!

“Cảm ơn tỷ tỷ~ Tỷ tỷ là nhất~”

Thập Nan nịnh nọt vài câu rồi hỏi:
“Đúng rồi, hôm nay Đế Đà tìm Lam Lam, chắc là muốn hắn làm tay sai, chiếm lấy thế giới mới.”

“Nhưng mà thế giới mới này xuất hiện, ngày lành của Tu La tộc chúng ta cũng coi như chấm dứt rồi, nơi đó hạn chế chúng ta quá lớn. Mà nói đi nói lại…”

Thập Nan “ồ” lên một tiếng:
“Tỷ tỷ sao lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào vậy? Không những không bị thế giới mới áp chế mà còn thay đổi nữa, ta thấy tỷ sống ở đây như cá gặp nước.”

Nghi Hoàng không giải thích, chỉ thản nhiên nói:
“Nói xong rồi thì đi đi.”

“Hả? Nhưng ta còn muốn——”

Aeon Shop
Một bàn tay khổng lồ hiện ra, như vung tro bụi, quẳng hắn ra khỏi Côn Luân.

Tất nhiên Thập Nan không hề phát hiện ra rằng——

Nghi Hoàng luôn chắp tay sau lưng, mà ống tay áo kia đã rỗng tuếch từ lâu.

Nàng trở về lại pho tượng đất lớn đang hoàn thành, dưới chân bức tượng ấy có một con hung thú tuyệt đẹp.

Chỉ là, hung thú kia đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, toàn thân chân hỏa và tinh huyết đều bị Nghi Hoàng luyện hóa rút ra.

Con hung thú ấy chính là Nguyên Phượng!

Nghi Hoàng nâng ống tay áo rỗng của mình—— nàng thật sự đã mất đi một cánh tay.

Dần dần, bức tượng đất biến hóa thành hình cánh tay gắn vào chỗ trống, nàng cử động thử. Cánh tay ấy chuyển thành màu da, nhìn qua không có gì khác biệt.

Còn bàn tay thật sự ban đầu của nàng thì sao? Đang nắm giữ ngọn lửa Nguyên Phượng, bị nàng luyện hóa thành hình tượng đất, giao cho Thập Nan.

Với tính cách của Thập Nan, chắc chắn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gây chuyện.

Có tượng đất trong tay, hắn nhất định sẽ đi trêu chọc Vô Tận.

Đợi Vô Tận ăn tượng đất kia vào thì ngọn lửa Nguyên Phượng sẽ được giấu trong bụng hắn.

Tiếp theo, chỉ còn lại Già Lam.

Tên chó hoang to xác, hoang tính khó thuần kia——

Trước mặt nàng vẫn chưa thu bớt hoang dã, nếu sau này làm phụ thân chỉ sợ cũng vẫn là một kẻ chẳng ra gì.

Nghi Hoàng khẽ trầm ngâm.

Nàng nhớ tới lời Thanh Đế từng nói, rằng Già Lam có một thiện hồn.

Nhưng nàng và hắn đã vô cùng thân mật, thậm chí từng chạm tới thần hồn của nhau——thế mà nàng chưa từng cảm nhận được khí tức hay tung tích của thiện hồn.

Già Lam hiện tại, trong thân thể vẫn chưa có thiện hồn.

Vậy thì——

Hắn rốt cuộc vì cớ gì mà sinh ra được thiện hồn?

“Chẳng lẽ là…”

Là khúc xương từ bi kia?
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 626


Thế giới mới xuất hiện, hỗn độn dần tiêu vong.

Bầu không khí trong toàn bộ tộc địa Tu La đều nặng nề và căng thẳng.

Đế Đà không thể nào buông bỏ quyền lực trôi khỏi lòng bàn tay mình, bà ta điều động đám Tu La Quyền Dục dưới trướng cùng Tu La Bạo Thực dưới trướng Vô Tận ra ngoài phản công, kết quả rõ ràng không được như ý.

Tu La tộc đại bại, lòng người trong tộc hoang mang lo lắng.

Nhưng sự hoang mang bất an này phần lớn tập trung ở phe Quyền Dục.

Bất Dạ Hoa dù sao cũng không bị ảnh hưởng, Thập Nan là kẻ không tim không phổi, thấy người gặp nạn hắn liền vui vẻ, dù là đồng tộc gặp nạn hắn cũng cười hì hì.

Rất nhiều Tu La Phẫn Nộ dưới trướng Nghi Hoàng đã ngả về phe Đế Đà thì sự thờ ơ của Nghi Hoàng, nhưng Nghi Hoàng không quan tâm.

Còn về Già Lam, các Huyết La đều cảm thấy bệ hạ nhà mình bây giờ… rất không đúng.

Già Lam hiện tại quả thực rất không đúng, mà giữa trời đất lúc này còn chưa có câu ‘một ngày không gặp như cách ba thu’.




Già Lam cảm thấy mình lại bị Nghi Hoàng tính kế rồi, nếu không thì sao lại suốt ngày trong đầu đều là hình bóng của nàng?

Mọi bộ phận trên cơ thể cứ như bị côn trùng xâm nhập. Cảm giác ngứa ngáy đó làm thế nào cũng không dịu đi được, giống như ở tận trong xương cốt, dù hắn có lột da thịt ra cạo khối xương đó thì vẫn không hóa giải được cảm giác ngứa ngáy kia.

Nó giống như đã chui vào trong linh hồn.

Già Lam không có cách giải, hắn chỉ có thể mặt mày cau có, ngày ngày chạy đến Côn Luân, nhưng lần nào cũng bị Nghi Hoàng từ chối ngoài cửa.

Nghi Hoàng càng từ chối, hắn lại càng đến chăm, càng không gặp được, sát khí trong người lại càng cuồn cuộn sôi trào.

Các Huyết La hưng phấn phát hiện: sát khí của Đại Đế nhà mình so với trước kia còn nặng hơn!

Thật cường đại, cường đại đến mức sát khí mà họ thu được từ trên người Già Lam cũng theo đó tăng vùn vụt!

Hôm nay Già Lam lại bị từ chối.

Sát khí sôi trào quanh thân hắn gần như muốn làm khô cạn cả nước biển ngoài Côn Luân.

Đột nhiên, Côn Luân hé ra một khe hở, ánh mắt Già Lam sáng lên, theo bản năng thu liễm sát khí, định đi vào, lại có một thứ của nợ từ khe hở đó bị ném ra, đâm sầm vào lòng Già Lam.

“Ngươi sao lại từ trong đó đi ra?

“Ê hê, Lam Lam?”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Già Lam và Thập Nan mắt to trừng mắt nhỏ, người sau nhanh chóng chớp mắt, lộ ra một nụ cười nham hiểm khó dò.

“Hehe, lúc trước ta còn không tin, nghe nói ngươi ngày nào cũng tới tìm tỷ tỷ Nghi Hoàng tỉ thí, mà ngày nào cũng bị chặn ngoài cửa.”

Acnes
“Kết quả —— hóa ra là thật à?”

“Ui cha, Lam Lam, ngươi chọc giận tỷ tỷ rồi sao? Sao tỷ ấy lại không chịu gặp ngươi thế~?”

“Đúng vậy, tại sao nàng ấy không gặp ta,” Ánh mắt Già Lam tối sầm, gằn từng chữ, nhìn chằm chằm vào Thập Nan: “Lại, chịu, gặp, ngươi?”

Thập Nan là tên tiểu vô lại trời sinh, sao lại chịu nói thật?

“Tất nhiên là ta được tỷ tỷ yêu thích rồi~”

“Đây là bí mật nhỏ của ta và tỷ tỷ, ôi chao, ta đã hứa với tỷ tỷ không nói cho người khác biết~”

Nếu là trước kia, Già Lam liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Thập Nan đang giở trò.

Nhưng giờ phút này, trong đầu hắn cuộn trào lên lại là đủ loại cảnh tượng của hắn và Nghi Hoàng trải qua ở Côn Luân.

Sao nàng có thể để Thập Nan vào Côn Luân?

Là vì Thập Nan nên nàng mới từ chối hắn ngoài cửa?

Thập Nan nhìn thấy đôi mắt dần đỏ ngầu của Già Lam, nhìn thấy nơi đuôi mắt hắn mở ra mắt đỏ, nhạy bén cảm thấy không ổn.

Thập Nan cẩn thận lùi lại, duy trì nụ cười nói: “Cái đó…Lam Lam… không phải ngươi đang ghen đấy chứ?”

“Không được đâu nha, tỷ tỷ lại không phải là tỷ tỷ của một mình ngươi, ta gặp tỷ ấy thì sao chứ~ Ái da—”

Một thanh chiến kiếm sát khí khổng lồ đâm tới chỗ eo Thập Nan, hắn lập tức thi triển dịch chuyển tức thời, né sang một bên, nổi giận mắng:
“Lam Lam ngươi quá đáng rồi đó! Còn như vậy nữa, ta quỳ xuống đánh với ngươi thật đó!”

Già Lam nhìn chằm chằm hắn, bỗng hỏi một câu lạ đời: “Ngươi cùng nàng ấy đánh nhau rồi?”

Thập Nan: Đây là câu hỏi quỷ quái gì vậy?

Hắn theo phản xạ nói: “Đánh, đánh rồi…”

Nghi Hoàng tỷ tỷ đơn phương đánh hắn túi bụi, cũng coi như đánh nhau đi?

Nào ngờ…lời này vừa nói ra, đôi mắt Già Lam đỏ đến mức như muốn nhỏ máu…
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 627


Sự thật chứng minh, Thập Nan không có trận đòn nào là bị đánh oan.

Ngay lúc hắn suýt nữa bị Già Lam chém thành trăm ngàn mảnh Nghi Hoàng cuối cùng cũng lên tiếng, gọi Già Lam vào Côn Luân.

Thập Nan lồm cồm bò dậy, nước mắt nước mũi tèm lem: “Hu hu, vẫn là Nghi Hoàng tỷ tỷ thương ta sâu đậm, cảm tạ tỷ đã cứu mạng chó của ta ách—”

Một lưỡi kiếm sát khí lạnh lẽo từ trong Côn Luân lao thẳng ra, cắt đi cái miệng tiện của hắn, suýt nữa chẻ đôi mặt.

Bên trong Côn Luân.

Già Lam mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Nghi Hoàng, hơi thở hắn nặng nề, giống như một con ác thú bị dồn vào ngõ cụt, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Nghi Hoàng nhìn hắn, trong mắt nhuốm ý cười: “Ta còn tưởng ngươi vào đây sẽ lập tức hô hào đánh đánh giết giết.”

Bóng dáng nam nhân dịch chuyển tức thời đến sau lưng nàng, siết chặt eo nàng, mu bàn tay nổi gân xanh, sức mạnh lớn đến mức như muốn khảm cả người nàng vào trong cơ thể mình.

Nhưng hắn lại giống như con thuyền cô độc mất đi chỗ dựa giữa biển lớn, cả cơ thể gần như đè lên người nàng, sự chênh lệch vóc dáng lớn, khiến hắn có thể bao bọc Nghi Hoàng hoàn toàn.




Tấm lưng vốn luôn thẳng tắp giờ cũng hơi cong xuống, hắn chôn đầu vào hõm cổ nàng, mỗi một hơi thở đều nặng nề, đầy tham lam —— chỉ khi hít thật sâu mùi hương của nàng, để hơi thở của nàng len lỏi vào tận sâu linh hồn, dường như chỉ khi ấy, mới có thể xoa dịu được những hỗn loạn và bất an trong lòng hắn.

“Nghi Hoàng, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”

Giọng Già Lam khàn khàn, mang theo nỗi đau đớn, như chất vấn, lại như cầu khẩn.

Hắn là Sát Phạt.

Vốn nên vô tình vô dục, không bị vướng bận bởi bất kỳ thứ gì, cả đời chỉ chuyên tâm vào giết chóc.

Nhưng hắn cảm thấy, căn cơ của mình hình như có vấn đề rồi.

Hắn trở thành Bạo Thực, muốn nuốt chửng nàng, bóc xương róc thịt nàng mà hòa nhập vào thân thể mình —— để từ nay về sau không ai có thể cướp nàng khỏi hắn.

Hắn lại trở thành Si Mê, tâm trí đảo điên, trong đầu chỉ còn mỗi bóng hình của nàng, chẳng nghĩ được gì khác.

Hắn lại trở thành Lười Biếng, mọi sự trên đời đều không còn khiến hắn hứng thú —— ngay cả giết chóc cũng trở nên nhàm chán.

Hắn thậm chí trở thành Quyền Dục, muốn khống chế nàng, muốn nàng phục tùng hắn, muốn nàng cũng giống hắn —— mọi suy nghĩ đều xoay quanh một mình hắn.

Cuối cùng, hắn biến thành chính nàng —— Phẫn Nộ, chỉ vì nàng nhìn kẻ khác một cái, hắn liền giận dữ đến không thể ức chế, như một kẻ điên bị cảm xúc dẫn dắt.

Già Lam biết mình đã lạc lối, hắn tỉnh táo mà sa ngã, chìm đắm trong tấm lưới nàng dệt cho mình, càng giãy giụa, lại càng lún sâu.

Nơi lồng ngực có thứ gì đó như muốn phá vỡ máu thịt.

Nghi Hoàng cảm nhận được sự kìm nén và khắc chế của hắn.

Nàng nghiêng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Acnes
Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Già Lam, ngươi thật sự là một tên ngốc.”

Hốc mắt Già Lam đỏ hoe, cố chấp nhìn chằm chằm nàng: “Tại sao không gặp ta, lại gặp A Nan?”

“Chẳng lẽ… ngươi với hắn…?”

“Không có.” Nghi Hoàng dứt khoát cắt ngang suy nghĩ lung tung của hắn: “Thập Nan chỉ là đệ đệ hư không nghe lời, ta đối với hắn sẽ không có gì khác.”

Già Lam nghe thấy tiếng trái tim mình đập vang dội, thình thịch, như muốn giãy thoát ra khỏi lồng ngực.

Hắn nhìn chằm chằm Nghi Hoàng, giọng nói khàn đặc. Hắn muốn hỏi, nhưng lần đầu tiên cảm thấy “nhút nhát”, thậm chí không dám hỏi nàng, trong lòng nàng, hắn là gì?

Nghi Hoàng nhẹ nhàng nâng mặt hắn, hỏi ngược lại: “Đối với ngươi, ta là gì?”

Già Lam sững sờ, không ngờ lại bị hỏi ngược lại.

Hồi lâu, trong đầu hắn đều là một mớ hỗn độn, tuân theo bản năng, tuân theo trực giác của linh hồn, hắn vô thức nói:

“Ta không biết.”

“Nhưng ta muốn ngươi.”

Con ngươi hắn dần có tiêu cự, chăm chú nhìn nàng: “Ta hình như đã thay đổi, nhưng ta không hiểu đó là gì, Nghi Hoàng, nói cho ta biết.”

“Ta hình như đã rơi vào Si Mê, chỉ có ngươi mới có thể cho ta đáp án.”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 628


“Ta không thể cho ngươi đáp án.”

Câu trả lời của Nghi Hoàng, khiến Già Lam bất ngờ.

Nàng chăm chú nhìn hắn, dường như đang cân nhắc, do dự, chuẩn bị đưa ra một quyết định khó khăn.

Sau một hồi lâu, Nghi Hoàng thở dài một tiếng.

“Già Lam, ta không thể cho ngươi đáp án, bởi vì ta không phải ngươi. Bản ngã của ngươi, suy nghĩ của ngươi, trái tim của ngươi, đều phải do chính ngươi nắm giữ, chính ngươi đi tìm đáp án đó.”

Nghi Hoàng xoay người lại, đối mặt với hắn.

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết đáp án của ta.”

Nàng nâng khuôn mặt của Già Lam, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói kiên định:

“Ta phải thành thật nói với ngươi… lúc ta ở bên ngươi, là có mục đích.”

“Già Lam, ta từng… rất không ưa ngươi.”




“Không ưa ngươi thô lỗ, liều lĩnh, chỉ biết đánh đánh giết giết; không ưa ngươi không biết khắc chế; không ưa sự vô tình, lạnh lùng của ngươi.”

Mỗi câu nàng nói ra, sắc mặt Già Lam lại sầm xuống thêm một phần. Nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nghe.

Từng lời từng chữ như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào tim hắn, thế nhưng đầu mũi dao ấy lại dính mật —— vừa đau đớn, lại vừa ngọt ngào

Hắn gần như tự ngược đãi mình, muốn nghe nàng nói, muốn thế giới chỉ có giọng nói của nàng.

Chỉ vì giờ phút này, trong đôi mắt của nàng chỉ có bóng hình hắn, không có người khác.

“Ta của trước kia, không ưa ngươi.”

“Nhưng ta của bây giờ…” Nghi Hoàng dừng lại một chút, nhìn hắn chằm chằm, nhếch môi cười nhẹ: “Hình như…bắt đầu thích ngươi rồi.”

Đồng tử Già Lam co rút lại, theo bản năng nín thở.

Trái tim không khống chế được mà đập điên cuồng, muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cả thế giới chỉ có hai chữ ‘thích ngươi’ đang vang dội, từng luồng sáng trắng lóe lên, hắn chẳng nhìn thấy gì nữa —— trong mắt hắn, thế gian chỉ còn lại một mình nàng.

Cái cảm giác vui sướng đến nghẹt thở này hơn hẳn tất cả những chiến thắng hắn từng có —— mãnh liệt, cuồng nhiệt, và không thể kiềm chế..

“Nhưng…”

Niềm vui đột ngột chuyển hướng, biến thành căng thẳng.

Cơ bắp toàn thân Già Lam căng cứng, “Nhưng cái gì?”

Acnes
Nghi Hoàng nghiêm túc nói: “Ta muốn làm một việc rất mạo hiểm, ta không chắc mình có thể tin tưởng ngươi không.”

“Ta cũng không chắc ngươi có nguyện ý…tin tưởng ta không.”

“Việc này, có thể khiến ngươi mất mạng.”

Già Lam không lập tức trả lời, hắn nhìn chằm chằm Nghi Hoàng hồi lâu, đột nhiên hắn bật cười.

Nụ cười phóng túng lại ngang tàng, tựa như lại biến về Sát Phạt Đại Đế coi trời bằng vung kia.

Hắn kéo tay Nghi Hoàng, đặt lên tim mình, “Nghi Hoàng, đừng coi thường ta.”

“Sát Phạt trước nay không sợ hãi cái chết.”

“Ta không biết ta có thể khiến ngươi tin tưởng không, ta cũng không biết ta có nên tin tưởng ngươi không, nhưng ít nhất giờ phút này, dù không tin ngươi, ta cũng có thể giao mạng cho ngươi.”

“Ngươi muốn làm gì ta, ngươi cứ làm.”

“Chỉ có một điểm.”

Đáy mắt hắn như có ngọn lửa đang cháy, ngọn lửa đó muốn thiêu rụi tất cả, điên cuồng đến cực điểm.

Hắn nâng mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, từng chữ như khắc vào tâm can, vô cùng chân thành:

“Ta muốn trong mắt ngươi…chỉ được có ta.”

“Chỉ một mình ta.”

Nghi Hoàng nhìn hắn, đáp lại nụ hôn của hắn: “Được.”

Một chữ, một lời hứa.

Ngọt ngào ôm lấy nhau, hôn nhau.

Thế nhưng, trong lúc đó — tay của Nghi Hoàng đã đâm vào ngực hắn, chặt đứt xương từ bi trong thân thể hắn.

Lúc xương từ bi rời khỏi cơ thể, đau đớn khiến cơ thể Già Lam cong gập lại.

Cùng mất đi, dường như còn có tất cả ký ức liên quan đến Nghi Hoàng, sự mất mát ấy khiến hắn sợ hãi.

“Nghi Hoàng!”

Nghi Hoàng nắm chặt tay hắn, hôn lên mi tâm hắn, địa phách của nàng dung nhập vào tâm trí hắn, an ủi, hứa hẹn.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại, ta hứa.”

Xương từ bi gãy, thiện hồn sinh.

Thất tình lục dục từ nay viên mãn.



Trong dòng sông thời gian, Già Lam đang mắc kẹt trong đại trận mở mắt ra.

Hắn nhìn xương từ bi trong tay, ngẩn ngơ hồi lâu.

Hóa ra… từ rất lâu rất lâu trước đây, Nghi Hoàng đã chọn hắn…

Không phải Tiêu Tắc và Tạ Ngọc.

Chỉ là Già Lam và Nghi Hoàng.

Tiếng thở dài vang lên phía sau.

Già Lam quay đầu lại, một ánh mắt tựa vạn năm.

Nghi Hoàng bước vào dòng sông thời gian, nhìn hắn, giọng nói bất đắc dĩ.

“Nhớ ra chưa? Mãng phu chó hoang của ta.”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 629


Già Lam chăm chú nhìn Nghi Hoàng, cơ thể gần như không thể kiểm soát được, hắn như bản năng dịch chuyển tức thời đến gần nàng, mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Từ sâu thẳm trong linh hồn, hắn phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện, như thể phần thiếu vắng, bị loại bỏ, bị cắt bỏ trong thân thể và linh hồn hắn cuối cùng cũng được lấp đầy.

Hắn nâng khuôn mặt của Nghi Hoàng lên, hôn mạnh mẽ, hút lấy đôi môi nàng, đầy tham lam và bá đạo, điên cuồng và si mê,

như thể muốn nuốt trọn mọi thứ của nàng vào cơ thể mình hòa làm một, không bao giờ tách rời.

Thời gian trôi qua, nàng vẫn để hắn làm những gì hắn muốn.

Cho đến khi Già Lam đã hôn đủ, đã xả đủ cơn thèm khát, suốt quá trình nàng vẫn khoan dung cho mọi hành động của hắn.

Cho đến khi Già Lam như thể còn chút oán hận, mạnh mẽ cắn lên môi nàng.

Hương máu lan tỏa giữa hai đôi môi, hắn hút lấy giọt máu trên khóe môi nàng, thưởng thức hương vị của nàng.

Nghi Hoàng không kêu đau, chỉ mở mắt nhìn hắn, đôi mắt đầy sự bất lực.





Trước đây hắn cắn mạnh đến thế nào, lúc này khi hôn Già Lam lại dịu dàng vô cùng.

Hắn không nỡ rời khỏi đôi môi nàng, chăm chú nhìn nàng.

Đôi mắt xảo quyệt đẹp như tranh vẽ, ánh mắt hơi cúi xuống, khóe mắt đỏ lên giống như một con chó hoang bị ức h**p, lại như con thú không nhà sau cơn mưa lớn cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân đã bỏ rơi mình.

“Ngươi đã hết giận chưa?” Nghi Hoàng nhẹ nhàng hỏi.

Già Lam nhẹ nhàng vuốt vết thương trên môi nàng, không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Nàng đau không?”

Trong mắt Nghi Hoàng lóe lên nụ cười.

Đối với một vị Đại Đế Tu La, có bị chém bay đầu cũng chẳng đáng gọi là đau, huống hồ chỉ là vết cắn nhỏ nơi môi.

Những lời này từ miệng của vị Đại Đế Tu La vốn quen với sát phạt nghe thật không hợp.

Nhưng Già Lam trước mặt giờ đây đã có đầy đủ xương từ bi và thiện hồn, thất tình lục dục đều đã trọn vẹn.

“Còn ngươi thì sao? Có đau không?” – Nghi Hoàng đặt tay lên ngực hắn.

Đây là nơi xương từ bi đã từng nằm, nàng đã tự tay gỡ bỏ, nàng vẫn còn nhớ rõ biểu cảm đau đớn của hắn lúc ấy, ánh mắt tuyệt vọng đến tận xương tủy của hắn.

Già Lam nắm chặt tay nàng, người luôn che giấu sự yếu đuối trước thế gian, lúc này lại sẵn sàng phơi bày điểm yếu trước mặt nàng.

“Đau, rất đau.”

“Càng đau hơn là…ta đã từng quên hết mọi thứ giữa ta và nàng.”

Mỹ phẩm Obagi
Già Lam ôm lấy sau gáy nàng, trán chạm vào trán nàng, “Nghi Hoàng, nàng phải bồi thường cho ta.”

Nghi Hoàng khẽ nhếch môi: “Sát phạt Già Lam, đừng có được nuông chiều mà sinh kiêu.”

“Lần này, ta không cho nàng quyết.” Hắn lại hôn mạnh lên môi nàng.

Nghi Hoàng thở dài bất lực, mà cảm giác bất lực này càng rõ ràng hơn sau câu nói dỗi hờn tiếp theo của hắn:

“Nàng cưng chiều tiểu tử A Nghiên kia bao năm, vì nó bày mưu tính kế đủ điều. Giờ nó cũng có thê tử rồi, nàng cũng nên quay sang cưng chiều ta một chút chứ?”

Nghi Hoàng nhìn hắn hồi lâu, bỗng bật cười:

“Không ngờ ngươi lại đi tranh sủng với nhi tử mình, ta thật không đoán được đấy.”

“Không thấy xấu hổ à?”

“Không xấu hổ, chỉ ghen thôi.” Già Lam nhìn nàng chằm chằm:
“Ta ghen đến phát điên rồi.”

Nghi Hoàng nhẹ cong khóe môi:

“Ngươi chắc là muốn ghen trước, chứ không định đi làm một người phụ thân tốt trước sao?”

Già Lam thản nhiên đáp:

“Dù là phu quân hay phụ thân ta đều không đủ tư cách.”

“Nhưng ta yêu nàng, yêu trước cả khi biết yêu nhi tử của chúng ta. Chính nàng là người đã dạy ta biết thất tình lục dục là gì.”

“Ta cũng rất biết ơn A Nghiên, cảm ơn đứa trẻ ấy đã tồn tại. Có nó mới có một ta như hôm nay.”

“Ta yêu nó, điều đó không cần nghi ngờ, cũng giống như ta yêu nàng vậy.”

Già Lam khẽ thì thầm, mở lòng bày tỏ.

Nhưng rồi giọng hắn lại đổi, mang theo một vị chua chát đầy ghen tuông.

“Ta yêu nhi tử của chúng ta nhưng điều đó không cản trở việc ta ghen!”

“Nghi Hoàng, nàng đúng là yêu nó hơn yêu ta!”

Già Lam siết chặt tay nàng, bướng bỉnh nói:

“Trước đây nàng yêu nhi tử hơn yêu ta, chuyện cũ ta bỏ qua.”

“Nhưng từ giờ trở đi nàng phải yêu ta nhiều hơn một chút.”

Như sợ Nghi Hoàng không đồng ý, hắn giơ tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại một khoảng chừng nửa đốt ngón tay:

“Chỉ cần yêu nhiều hơn chừng này thôi.”

Thấy Nghi Hoàng không trả lời, sắc mặt hắn sầm xuống, lại rút ngắn thêm một chút:

“Không thể ít hơn nữa đâu!”

“Mau đồng ý đi!”

“Nghi Hoàng!”
 
Back
Top Bottom