Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 630


Thời gian thấm thoắt trôi qua, Thanh Vũ mang thai đã quá mười tháng tính theo lịch nhân gian, thế nhưng bụng nàng lại chẳng thấy to ra là mấy. Mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, cùng Tiêu Trầm Nghiên dạo chơi khắp nơi.

Hai người không cần dùng pháp thuật để di chuyển mà học theo cách của người phàm, ngồi xe ngựa, để thời gian trôi qua một cách chậm rãi, họ tận hưởng mọi sắc thái của cuộc sống nhân gian.

“Công công của chúng ta bây giờ thật sự tiến bộ rồi.”

Thanh Vũ ngồi trong xe ngựa, cảm thán: “Lại gửi đồ quý giá đến nữa, trách nhiệm, thật là có trách nhiệm!”

Tiêu Trầm Nghiên cầm một cuốn sách, không trả lời.

Thanh Vũ liếc hắn, cười nhạo: “Vẫn đang giận à?”

Tiêu Trầm Nghiên hừ một tiếng.

Thanh Vũ bĩu môi: “Công công nhà chúng ta chẳng qua chỉ muốn huynh có chuyện thì tìm ông ấy, đừng cứ chạy đi tìm bà bà xinh đẹp của huynh thôi mà.”

“Công công nhà chúng ta cũng đâu dễ dàng gì, khi huynh còn chưa ra đời, bà bà xinh đẹp đã vì huynh mà lo liệu đủ điều rồi.”





“Chẳng phải những ngọn núi như Chiêu Diêu, ba ngọn Hoàng Sơn và gia sản hiện tại của huynh đều là công công nhà chúng ta ngày xưa lăn lộn khổ cực mà có sao?”

“Ngày xưa khi ông ấy làm người cũng tốt với huynh lắm.”

“Nghiên mực à, làm nhi tử thì phải rộng lượng một chút.”

“Huynh cứ hẹp hòi như thế, sau này làm sao làm gương cho con cái?”

Tiêu Trầm Nghiên đưa tay lên, nhẹ nhàng véo vào miệng của nàng, “Ham tiền như vậy cũng chẳng phải là tấm gương tốt cho con cái đâu đấy, A La Sát Thiên bệ hạ à.”

Thanh Vũ thở dài một tiếng, đưa cho hắn một ánh mắt kiểu ‘Huynh thật là giả tạo quá đi.’

Hiện tại, công công vô trách nhiệm trước kia đã là chuyện quá khứ, và trong việc hàn gắn tình cảm phụ tử, Già Lam vẫn rất cố gắng.

Nam nhân vốn không khéo léo, nhưng cứ dốc lòng gom góp mọi thứ tốt nhất gửi cho nhi tử, cho tức phụ.

Chỉ có trong chuyện thê tử của mình, Già Lam Đế không nhượng bộ chút nào.

Ý đại khái là:

Ngươi cưng chiều thê tử ngươi.

Ta cưng chiều thê tử ta.

Ngươi có khổ sở thì đi tìm thê tử ngươi, đừng tìm thê tử ta.

Dù sao Thanh Vũ cũng khá hài lòng với tình trạng hiện tại, còn chuyện cạnh tranh giữa hai phụ tử này nàng không tham gia, chỉ đơn giản là ngồi xem kịch.

Mỹ phẩm Obagi
Về chuyện “xương từ bi”, lúc đầu Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên không hề biết, dù sao Già Lam và Nghi Hoàng không phải là người hay nói chuyện với người ngoài, nhưng không thể ngờ được, Thập Nan lại là người lắm mồm.

Dù đang ở Phẩn Trì địa ngục nhưng Thập Nan Đại Đế vẫn không an phận.

Đúng lúc ấy, một làn sương đen luồn vào trong xe ngựa —— chính là âm văn truyền tin.

Thanh Vũ nhìn với vẻ khó chịu, bịt mũi lại, càu nhàu: “Cái thứ gì vậy, Dạ Du này đúng là mùi mốc càng nồng hơn trước!”

Sương đen bị nàng đánh tan rồi lại tụ lại thành một hàng chữ âm văn.

Tiêu Trầm Nghiên vẫn giữ im lặng, nhìn chăm chú vào cuốn sách, không hề nhìn vào thông điệp mà Dạ Du gửi tới, chắc chắn cũng chẳng phải việc gì quan trọng.

Dù sao giờ Dạ Du cũng rảnh rỗi.

“Tiêu nghiên mực! Có chuyện lớn rồi!”

Thanh Vũ lập tức véo mạnh vào đùi phu quân.

Tiêu Trầm Nghiên chau mày, cơ mặt co giật, biểu cảm có phần méo mó. Hắn lạnh giọng hỏi:

“Sao? Là Nhật Du lại chết lần nữa? Hay là Hách Hồng Anh đã có người trong lòng rồi?”

“Sao huynh biết?” – Thanh Vũ cười hì hì – “Tin này là Nhật Du truyền đến, bảo Dạ Du sắp phát điên vì thất tình rồi.”

“Nghe nói Hách nhị để mắt tới một tiểu bạch kiểm, Dạ Du vỡ phòng tuyến luôn.”

Thanh Vũ lắc đầu: “Đáng đời, cái tên đó lề mề dây dưa mãi không chịu tỏ tình, người ta chờ hắn suốt bao lâu, ai thèm đợi hoài không có kết quả chứ?”

Nàng còn chưa cười chê cho đủ, âm văn truyền tin của Dạ Du thật sự lại truyền đến.

Là tin cầu cứu của Dạ Du.

Nhưng không giống như những gì Thanh Vũ nghĩ.

Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Trầm Nghiên, chỉ vào dòng chữ âm văn: “Mỗi chữ trên này ta đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao ta lại không hiểu gì?”

Tiêu Trầm Nghiên nhìn qua, thấy tin từ Dạ Du gửi tới như sau:

—— Khẩn cấp khẩn cấp khẩn cấp khẩn cấp!!

—— Ta lỡ tay biến Hách nhị thành…nam nhân rồi!!

—— Giải quyết thế nào! Phá giải làm sao! Làm sao bây giờ!!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 631


Thập châu tam đảo, Tụ Quật Châu.

Bên trong động phủ dưới đáy biển.

Nhật Du đứng đó nhìn một người một quỷ trước mắt, vẻ mặt như muốn nói mà không biết mở miệng thế nào, hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.

Dạ Du ánh mắt đờ đẫn, thần sắc mờ mịt, miệng há ra khép vào, giống như thanh quản bị người ta cắt mất.

Đối diện hắn là một thanh niên da màu lúa mạch mắt đã đỏ hoe, dung mạo tuấn tú, rất phóng khoáng tuấn mỹ. Khổ nỗi chiến bào trên người ‘hắn’ quá nhỏ, bị hắn mặc đến căng đến bung chỉ.

“Dạ, Du!!!”

Thanh niên phát ra tiếng gầm giận dữ tuyệt vọng lại thê lương, rút đao chỉ vào Dạ Du, mắt đỏ như muốn nhỏ máu: “Ta với ngươi có thù oán gì!!”

Môi Dạ Du mấp máy, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Hách… Hách…”

Cái giọng cà lăm này lọt vào tai thanh niên liền biến thành ‘hắc hắc~’.




Mắt hắn càng đỏ hơn: “Ngươi còn cười! Ngươi lại còn cười nhạo ta!”

Dạ Du: “Không, không…”

Đại đao chém về phía cái đầu xui xẻo của Dạ Du, Dạ Du đã không biết né tránh, vẫn là Nhật Du đá văng huynh đệ ngu ngốc sang một bên, hai tay hợp lại, thực hiện một cú tay không bắt lưỡi đao.

“Tiểu Hồng, bình tĩnh, bình tĩnh!”

“Ta không bình tĩnh nổi!!” Thanh niên, hay nói đúng hơn là Hách Hồng Anh gầm lên một tiếng hùng tráng, gầm xong ‘hắn’ trước tiên bị chính giọng nói đầy khí khái nam tử của mình dọa cho rùng mình một cái, vẻ mặt càng thêm méo mó.

Vừa giận, vừa bực, vừa tức, vừa muốn khóc.

“Để ta chém hắn một đao, ta không chém hắn ta ngủ không yên, ta đường đường đại cô nương bị hắn biến thành tiểu nam nhân, hắn đây là sỉ nhục ta!!”

Dạ Du cũng đã hoàn hồn, hắn kéo huynh đệ ra, một tay nắm lấy tay Hách Hồng Anh, thuận theo đao của nàng, vặn cái đầu của mình xuống.

Máu phun tung tóe đầy mặt Hách Hồng Anh.

Thân thể không đầu của hắn xách cái đầu của mình, đưa đến trước mặ Hách Hồng Anh.

Miệng quỷ trên đầu quỷ lải nhải: “Xin lỗi… Ta biết ngươi rất giận… nhưng ngươi khoan giận đã… nếu thật sự không nhịn được, ngươi có thể băm ta thành trăm mảnh cũng được…”

Hách Hồng Anh lau máu trên mặt, hít sâu một hơi, túm tóc hắn, coi cái đầu của Dạ Du như một quả bóng, hung hăng đập xuống đất rồi quay đầu bỏ đi, bỏ lại một câu:

“Ta đi xem đám tiểu bối trước, lát nữa ta quay lại băm ngươi thành vạn mảnh!”

Hách Hồng Anh nói xong, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Du:

“Trước khi rời khỏi bí cảnh động phủ này, tốt nhất ngươi có thể tìm được cách biến ta trở lại như cũ! Nếu không thì…”

Mỹ phẩm Obagi
Nàng “nếu không thì” một hồi cũng chẳng nghĩ ra được lời hăm dọa nào đủ uy h**p, cuối cùng chỉ đành quăng lại một câu yếu ớt:

“Ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!”

Hách Hồng Anh hiện là khách khanh trưởng lão của Thiên Hành Tông, chuyến đi này là với tư cách người dẫn đội, trông coi một đám tiểu bối Thiên Hành Tông vào bí cảnh động phủ dưới đáy biển này rèn luyện.

(Khách khanh trưởng lão là một trưởng lão không thuộc hàng ngũ chính thức của tông môn nhưng được mời về giữ chức danh trưởng lão nhờ thực lực mạnh hoặc có mối quan hệ đặc biệt. Thường sẽ không can dự quá sâu vào nội bộ môn phái, nhưng vẫn có quyền lợi, địa vị và đôi khi cả quyền quyết định trong các sự vụ quan trọng.)

Dạ Du bám theo vốn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Còn Nhật Du thì đương nhiên đi theo đệ đệ mình.

Nhưng bây giờ điều bất ngờ hơn là, Hách Hồng Anh bị Dạ Du biến thành “nam nhân” rồi!

Dạ Du nghiến răng nghiến lợi: “Ta nghi có kẻ gian hãm hại! Lá bùa âm dương hoán chuyển kia rõ ràng là ta nhắm vào cái tên tiểu bạch kiểm đó mà, sao lại dính lên người Hách nhị chứ!!”

Nhật Du thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.

Dạ Du lặn lội đuổi đến đây vốn là vì nghe tin Hách Hồng Anh có chút mập mờ với một tiểu bạch kiểm trong đám đệ tử của Thiên Hành Tông.

Dạ Du thấy tên tiểu bạch kiểm kia dám cướp mất người trong lòng của mình bèn nảy ra một chiêu độc —— luyện chế một lá bùa âm dương hoán chuyển, định bụng sẽ biến tình địch thành… tỷ muội thâm tình.

Muốn biến tên tiểu bạch kiểm đó thành tiểu bạch cô nương.

Nào ngờ đâu, bùa vừa ném ra thì đổi hướng, chui thẳng vào người Hách Hồng Anh.

Kết quả là…

Tốt lắm~

Người trong lòng biến thành huynh đài mắt to mày rậm.

Đường tình duyên của Dạ Du vốn đã không rộng, lần này lại dựa vào thực lực, tự cắt đứt đường tình duyên của chính mình!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 632


Nhật Du thở dài một hơi, nhìn chằm chằm hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi tìm Sát Sát cầu viện rồi?”

Dạ Du phiền não vò tóc mình, ừm một tiếng.

“Cái lá bùa rách đó không hiểu sao nữa, rõ ràng là do ta tự luyện ra, kết quả ta lại không giải được.”

Dạ Du vừa lẩm bẩm vừa cắn ngón tay, trông vô cùng bực bội.

“Trực giác của ta mách bảo có người đang hại ta, loại dự cảm không lành này, trên thế gian này không ai chuẩn hơn ta!”

Nhật Du: “…” Đây đúng là sự thật.

Hơn nữa đối với ‘kẻ chủ mưu đứng sau’ này, trong lòng Nhật Du đã có đáp án.

Vốn dĩ hắn truyền tin cho Thanh Vũ chính là muốn để Thanh Vũ đứng ra hòa giải, để vị kia ra tay đừng quá đáng.

Nào ngờ, huynh đệ ngu ngốc nhà mình lại ra tay quá nhanh, trực tiếp cho đối phương cơ hội lợi dụng để giở trò bẩn.




Mà chuyện này thì…

Cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai cho rõ ràng được. Rra tay trước là tiểu nhân, ai bảo Dạ Du muốn hại tên tiểu bạch kiểm vô tội kia chứ?

Hách Hồng Anh là bị vạ lây là oan uổng, Dạ Du thì…coi như là tự làm tự chịu.

Nhật Du trong lòng thở dài, thấy huynh đệ mình đúng là kẻ trong cuộc mê muội.

Hắn lại chạy đi tìm Sát Sát cầu viện, với tính cách của Sát Sát nếu biết Dạ Du động ‘tà niệm’ ra ‘độc thủ’ với tình địch, cuối cùng tự làm tự chịu.

Sát Sát sẽ giúp hắn?

Ừm, giúp chắc là sẽ giúp.

Nhưng trước tiên chắc chắn sẽ ngồi xem kịch, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa xem trò hay, đợi đến khi Dạ Du khổ sở đủ rồi mới chịu ra tay.

Mà kết cục cuối cùng thì—
Dạ Du chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận đòn chí mạng, đánh đến sống dở chết dở.

“Ta nhớ trước kia ngươi cũng khá thông minh mà.” Nhật Du nhìn chằm chằm huynh đệ nhà mình, chân thành nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Tại sao bây giờ lại ngu ngốc như vậy, ngươi với Thập Nan cũng không tiếp xúc nhiều, sao lại giống như bị Si Mê Đạo của hắn nhiễm rồi?”

Dạ Du bực bội, liếc hắn: “Bỏ đá xuống giếng? Ngươi thông minh, ngươi giải cái bùa âm dương kia giúp ta đi?”

“Lại không phải do ta luyện, ta giải không được.”

Nhật Du lắc đầu, nhìn hắn nói: “Ta chỉ là không hiểu, ngươi rõ ràng thích tiểu Hồng, cớ sao không thẳng thắn với nàng.”

Dạ Du mím môi không nói gì.

Nhật Du tiếp lời:
“Trước kia là có nhiều yếu tố bên ngoài cản trở, ngươi phải giải quyết nhiều vấn đề. Khi ấy ta cũng chưa khôi phục sức mạnh khiến ngươi không thể khống chế được vận rủi trong mình.”

Giày nam nữ
“Nếu quá gần tiểu Hồng, vận xui của ngươi sẽ ảnh hưởng đến nàng.”

“Nhưng bây giờ sức mạnh của ngươi đã hoàn toàn trong tầm kiểm soát, ngươi còn sợ đầu sợ đuôi cái gì?”

Nhật Du nói xong, lắc đầu: “Cho dù tiểu Hồng thật sự thay lòng đổi dạ, đó cũng là do ngươi đáng đời.”

“Người ta dựa vào cái gì phải đợi ngươi, giữ mình vì ngươi? Huống hồ từ đầu đến cuối ngươi còn chưa nói rõ một lời với người ta.”

Môi Dạ Du càng mím chặt, hồi lâu sau hắn mới nhỏ giọng lí nhí như tự nói với mình: “Ta… ta đâu có nghĩ nàng nên đợi ta…”

“Nàng ấy…”

“Nàng ấy căn bản… chắc là không thích ta…”

Trong mắt Dạ Du lóe lên một tia tự giễu: “Nàng không thích ta, nhưng ta lại không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu, ta thích nàng, muốn ở bên nàng.”

Cho nên hắn mới đuổi theo đến, mặt dày mày dạn muốn đi theo Hách Hồng Anh, muốn chiếm vị trí trong lòng trong lòng nàng.

Nào ngờ, vừa mới ra tay… đã muộn rồi. Đã bị người khác nhanh chân chiếm mất chỗ.

Nhật Du nghe xong lại mờ mịt.

“Đợi đã, tại sao ngươi lại nghĩ tiểu Hồng không thích ngươi?”

Dạ Du mím môi, hồi lâu sau hắn u uất nói: “Ta đã đến cửu trùng thiên tìm tên Nguyệt Lão rách nát đó, dùng Vấn Duyên Kính của lão, hỏi ta và Hách nhị có tình có duyên không…”

“Đáp án là… đơn phương.”

Dạ Du nói tới đây, không giấu được vẻ mất mát trong ánh mắt:
“Đó chẳng phải là… nàng không thích ta sao?”

Nhật Du: “…”

Không phải, đợi đã.

Tìm Nguyệt Lão?

Hắn nhìn huynh đệ nhà mình với ánh mắt khó dò.

Nếu trước đó Nhật Du chỉ là nghi ngờ, bây giờ chính là chắc chắn rồi.

Lần trước, Dạ Du từng lỡ lời xúc phạm Di Nhan, Di Nhan đã buông lời đe dọa, nói muốn tìm Nguyệt Lão dạy dỗ Dạ Du một trận, để hắn cả đời tình duyên trắc trở!

Giờ xem ra…Quả nhiên là báo ứng rồi!!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 633


Tức Phong, một vị khách khanh khác của Thiên Hành Tông, bản thể là Trĩ gấm sáu đuôi.

Màu lông của Trĩ gấm sáu đuôi vốn đã sặc sỡ, về ngoại hình có biệt danh là tiểu phượng hoàng.

Sau khi hóa thành hình người, diện mạo lại càng kiều mị tuyệt trần, da trắng mịn màng, dung mạo chẳng hề thua kém nữ tử.

Thêm vào đó hắn có thân hình cao lớn, dáng người thon dài, không những không nhu nhược mà còn mang theo khí chất cao quý, tao nhã trời sinh.

Không bàn đến tu vi cao thấp, chỉ riêng gương mặt này đã đủ vốn liếng làm tiểu bạch kiểm.

Không trách Dạ Du lại ghen tuông dữ dội, cảm thấy bị uy h**p sâu sắc.

Tức Phong sau khi nhìn thấy Hách Hồng Anh, rõ ràng sửng sốt, “Ngươi, ngươi là Hồng Anh? Sao ngươi lại biến thành nam nhân rồi?”

Hách Hồng Anh vội vàng ra hiệu im lặng cho Tức Phong, nàng nhìn trái ngó phải, xác nhận xung quanh không có người khác, vội vàng lại dùng thuật che mặt tự thêm cho mình một lớp dày.

Như vậy nàng còn thấy chưa đủ, lại tìm một cái khăn vải quấn mình kím mít, chỉ lộ ra đôi mắt, lúc này mới nói:




“Ta dùng thuật che mắt ngươi cũng có thể nhìn ra ta?”

“Tức Phong, đạo hạnh của ngươi rốt cuộc cỡ nào vậy?”

“Tu vi ta bao nhiêu ngươi còn không rõ sao?” Tức Phong nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không rời đi được: “Nhưng trọng điểm không phải tu vi, mà là…làm sao ngươi lại biến thành nam nhân?”

Hách Hồng Anh vẻ mặt đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo, quỷ mới biết cái tên âm binh đó phát bệnh gì.”

“Cái gì?” Tức Phong không hiểu.

Hách Hồng Anh xua tay: “Không quan trọng, đợi đám tiểu gia hỏa Thiên Hành Tông rèn luyện kết thúc rồi nói sau.”

“Đám tiểu bối đã đi rồi, rèn luyện rất suôn sẻ.” Tức Phong nói: “Ta thấy ngươi chưa ra nên vẫn luôn ở đây đợi ngươi.”

Hách Hồng Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói đám tiểu bối Thiên Hành Tông chắc không có bản lĩnh như Tức Phong, có thể nhìn thấu thuật che mắt của nàng.

Nhưng lỡ như thì sao?

Danh tiếng một đời của Hách nhị cô nương nàng sẽ bị hủy hoại hết vào hôm nay!

Nhưng mà, đám tiểu bối đã rời đi cả rồi, vậy thì nàng có thể buông tay buông chân đi tìm Dạ Du tính sổ rồi.

“Ta còn có việc riêng cần xử lý, Tức Phong ngươi về Thiên Hành Tông trước đi, làm phiền ngươi đợi ta…”

Hách Hồng Anh còn chưa nói xong, xoa tay chuẩn bị đi xử lý Dạ Du, nhưng vừa quay người đã bị Tức Phong kéo lại.

“Có chuyện gì?”

Giày nam nữ
Ánh mắt Tức Phong lóe lên, ấp úng ừ một tiếng, vành tai cũng đỏ lên đáng ngờ.

Nhưng Hách Hồng Anh không chú ý đến tình trạng của hắn, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao xé xác Dạ Du, căn bản không nghiêm túc nghe Tức Phong ở đó lầm bầm cái gì, cho đến khi—

“Hồng Anh, thật ra ta vốn là vì ngươi mới đến Thiên Hành Tông làm khách khanh trưởng lão.”

“Ừm ừm ồ ồ… Gì cơ?”

Hách Hồng Anh nghiêng đầu, thấy bộ dạng vặn vẹo ngượng ngùng của Tức Phong, ngón tay có chút ngứa, chỉ muốn tát cho một phát.

Nam nhi đại trượng phu mà vặn vẹo cái gì?

Còn có…cái gì gọi là vì nàng mới đến làm khách khanh?

“Chẳng lẽ ta từng cứu mạng ngươi? Nếu không ngươi việc gì vì ta mà đến?”

Tức Phong: “…”

Khóe miệng hắn giật giật nói: “Ta bao nhiêu tuổi, tu vi bao nhiêu, Hồng Anh ngươi tuy cũng khá lợi hại nhưng về tuổi tác và tu vi vẫn kém ta một chút, e rằng vẫn chưa có cơ hội cứu mạng ta đâu.”

Hách Hồng Anh nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác: “Vậy mục đích của ngươi là gì? Chẳng lẽ là có việc cầu xin phu tử của ta? Hay là Thanh Vũ tỷ tỷ của ta? Hay là tỷ phu của ta?”

“Ngừng ngay nhé! Muốn đi cửa sau hả, đừng có mơ!”

Tức Phong: “…”

Hắn hít sâu một hơi: “Là Di Nhan thần quân bảo ta đến.”

“Hả?”

Tức Phong: “Ngài ấy định nhờ Nguyệt Lão se tơ hồng cho chúng ta, bảo ta đến trước tiếp xúc với ngươi, bồi dưỡng tình cảm.”

“Thật ra ban đầu ta không muốn, nhưng…”

Hách Hồng Anh đã chuẩn bị mắng rồi, nghe thấy chữ “nhưng” này lại nhịn một chút, nàng muốn xem Tức Phong còn có thể nói ra cái gì nữa.

Tức Phong ho một tiếng, liếc nàng một cái, nói: “Ngươi biến thành nam nhân rồi…trông rất tuyệt.”

“Ta cảm thấy…ta lại có thể rồi.”

Hách Hồng Anh: “…”

Nắm đấm Hách nhị cô nương đã siết đến tóe lửa: “Vậy thì thật xin lỗi rồi, ta…không thể!”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 634


Bên trong động phủ dưới đáy biển náo nhiệt vô cùng.

Một thân ảnh cao quý, vốn đầy khí chất đoan trang, lúc này đã chẳng còn chút ưu nhã nào, lông vũ rơi đầy đường, cứ thế điên cuồng lao chạy trong động phủ, không ngừng quay đầu gào lên phía sau:

“Ngươi quá đáng rồi nha, đừng tưởng ta không dám đánh trả!”

“Hồng Anh ngươi——ta chẳng qua chỉ tham luyến b* ng*c sau khi ngươi biến thành nam nhân thôi, ta sai cái gì chứ?!”

“Không chịu thì thôi, động tay động chân làm gì, a!”

“Hách Hồng Anh, Hách nhị!”

Tức Phong vu.ốt ve bộ lông vũ bị đánh đến rẽ nhánh của mình, nổi giận: “Ngươi còn như vậy, ta thật sự cưỡng ép ngươi đó nha!”

Hách Hồng Anh tức giận mặt đỏ bừng: “Ngươi còn dám cưỡng ép? Ngươi dám?!”

Tức Phong nghiêm túc nói: “Chúng ta là chim, khi tìm bạn đời thì có hai cách, một là dựa vào thân thể xinh đẹp, hai là dựa vào vũ lực áp đảo, ta sắc dụ không được ngươi. Ta quyến rũ ngươi không được, vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực thôi!”




Hách Hồng Anh tức đến bật cười: “Được, được, được!”

Con chim chết tiệt!

Nàng không biết mình đã chọc giận vị chim điên kia ở đâu, đối phương lại cử đến một con gà điên như vậy đến hành hạ mình!

Còn se tơ hồng, se tơ quỷ thì có!

Nàng ở cùng ai, dựa vào cái gì phải nghe theo sự sắp đặt của Nguyệt Lão!

Lùi một vạn bước mà nói, tên Di Nhan và Nguyệt Lão kia muốn nếu muốn làm mai làm mối thì cũng phải ghép đúng giới tính phù hợp chứ!

Tức Phong cái con chim chết tiệt này, hắn vốn không hề thích nữ nhân!

Ngay từ lúc hắn nhìn nàng biến thành nam nhân, ánh mắt đã chẳng trong sáng gì cho cam.

Hách Hồng Anh có cảm giác mình biến thành miếng thịt mỡ lớn, đối phương thèm đến chảy n/ước miếng. Chỉ bị nhìn chằm chằm như vậy thì thôi đi, dù sao nàng và Tức Phong cũng làm việc chung một thời gian, miễn cưỡng cũng coi như có chút ‘tình bằng hữu’ mỏng manh.

Nhưng con gà chết này, hắn muốn động tay động chân à!

Hách Hồng Anh có thể nhịn sao?

Nhất định phải đánh trả!

Thấy hai người sắp đánh nhau, một luồng sáng lạnh lẽo như ánh trăng, mang theo quỷ khí lạnh buốt từ nơi xương tủy quét tới.

Trực tiếp đánh Tức Phong ngã ngửa người, xích câu hồn xuất hiện từ hư không, trói chặt cả con chim lại như đòn bánh tét.

Bóng dáng Dạ Du đột nhiên xuất hiện, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Giày nam nữ
Hắn bóp cổ Tức Phong, cười gằn: “Chỉ là con trĩ tinh nho nhỏ cũng muốn cướp nữ nhân của ta?”

Tức Phong nhìn thấy Dạ Du thì sững sờ, theo bản năng nói: “Ai cướp nữ nhân của ngươi, ta là muốn cướp nam nhân của ngươi.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người (và không phải người) trong hiện trường đều im bặt.

Dạ Du liếc nhìn Hách nhị cô… huynh đệ, khóe miệng giật giật.

Hách Hồng Anh: “Lão nương không nhịn được nữa rồi, Dạ Du ngươi tránh ra, ta vặt lông hắn trước sau đó đến lượt ngươi.”

Dạ Du giành trước một bước đánh ngất Tức Phong đi, thuận tay nhổ lông đối phương, lạnh nhạt nói: “Cho dù là nam nhân cũng là của ta.”

Hách Nhị ‘huynh đệ’ đã giơ đao lên nghe vậy sững sờ, nàng nhìn chằm chằm Dạ Du: “Sao lại là của ngươi rồi! Dạ Du ngươi cũng phát điên rồi?”

Dạ Du ném Tức Phong sang một bên, nhìn về phía Hách Hồng Anh: “Ngươi đừng nói gì vội, đợi ta nói xong, tùy ngươi đánh tùy ngươi mắng.”

Hách Hồng Anh bị hắn nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại hoảng hốt, nàng theo bản năng siết chặt nắm đấm, trông như thể lúc nào cũng chuẩn bị ra đòn mạnh mẽ, đấm chết Dạ Du.

Nhưng chỉ có mình nàng rõ, trái tim nàng đập nhanh đến mức nào.

Còn có một loại mong đợi không nói nên lời, khó chịu lại kỳ lạ.

“Ta vốn định dùng bùa âm dương lên con gà vừa rồi, kết quả lại hại ngươi biến thành nam nhân.”

“Ta biết ngươi chắc chắn tò mò, ta với con gà đó có thù gì oán gì…”

Hách Hồng Anh: “…” Không, thật ra ta không tò mò.

Dạ Du: “Ta vốn đã tìm Sát Sát giúp đỡ, muốn giải trừ bùa chú trên người ngươi, nhưng…”

Hắn cười khổ một tiếng, đồ quỷ chết tiệt nói hắn tự làm tự chịu, không chịu giúp.

Dạ Du lúc này cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

“Hách nhị, ngươi đừng sợ.”

“Trước khi tìm ra cách giải, ta sẽ luôn ở bên ngươi. Ta còn một tấm bùa âm dương nữa, ta sẽ dùng lên người mình. Đợi ta biến thành nữ nhân, ta sẽ cùng ngươi chịu khổ! Tuyệt đối không để ngươi cô đơn!”

Hách Hồng Anh: ???

Hách nhị huynh đệ: !!!

“Không phải… Dạ Du ngươi có bệnh à?! Ngươi muốn gì chứ?!”

Dạ Du: “Muốn ngươi.”

Hách Hồng Anh: “Ngươi tên điên này ngươi… hử? Gì? Muốn… muốn cái gì cơ?!”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 635


Dạ Du: “Muốn ngươi, chứ không phải muốn cái gì.”

Đầu óc Hách Nhị ‘huynh đệ’ vẫn còn hơi mơ hồ, kèm theo tai cũng hơi nghễnh ngãng, cả người như chim sợ cành cong:

“Ngươi mới không phải cái gì! Ta sao lại không phải cái gì! Không… không phải, ta đúng là không phải cái gì, ta là người, ta…”

Hách Hồng Anh nói năng lộn xộn, tức đến giậm chân thình thịch, giơ tay chỉ vào Dạ Du: “Ngươi, ngươi cái đồ quỷ nói láo!”

Dạ Du thấy cả người nàng dần đỏ lên, đỉnh đầu mơ hồ sắp bốc khói, hắn hơi sững sờ, theo bản năng nói:

“Hách nhị, ngươi đang…xấu hổ à?”

Như nước bắn vào chảo dầu sôi, Hách Hồng Anh cả người bùng nổ, nhấc thương lên chỉ vào Dạ Du liên tục đâm loạn:

“Câm miệng! Câm miệng! Ai xấu hổ chứ, ngươi đừng có nói nhảm!”

Dạ Du né tránh rất nhanh, tránh được việc bị đâm thành cái sàng, nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng rõ ràng là thẹn quá hóa giận của Hách Hồng Anh, sợi dây cung trong lòng hắn như bị kéo căng đến cực điểm, cuối cùng “phựt” một tiếng đứt đoạn.




Hắn mạnh mẽ lao lên, mặc cho cây thương trong tay Hách Hồng Anh đâm xuyên qua quỷ thể của mình.

Hách Hồng Anh trợn to mắt: “Dạ Du, ngươi điên rồi?!”

Lại tự mình đâm vào mũi thương!

Không chỉ đâm vào, hắn còn… tiếp tục tự mình dấn tới!

Hách Hồng Anh theo bản năng định buông tay, Dạ Du lại nắm chặt lấy bàn tay cầm thương của nàng, nụ cười trên mặt hắn vẫn như bình thường không đứng đắn, nhưng đôi mắt đó lại cực kỳ nóng bỏng cố chấp.

“Ta không muốn đợi nữa, cũng không muốn cho ngươi cơ hội chạy trốn.”

Dạ Du nắm chặt tay nàng: “Hách nhị, Hách Hồng Anh, ta ái mộ ngươi, ta thích ngươi.”

“Lúc ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương Nhân tộc ta đã động lòng với ngươi rồi.”

Dạ Du từng chữ một nghiêm túc nói, đầu ngón tay hắn thuận thế luồn qua khe hở ngón tay nữ tử, cùng nàng mười ngón tay đan chặt, lòng bàn tay chạm nhau.

“Khoảng thời gian đó không phải ngươi thường xuyên xui xẻo sao?”

Trái tim đang đập loạn xạ của Hách Hồng Anh, vì câu nói này của hắn mà đột nhiên bình tĩnh lại, nàng trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ là vì…”

Dạ Du thành thật: “Bởi vì ta thích ngươi.”

Hắn chột dạ liếc nàng một cái, vẫn thành thật khai báo: “Lúc đó Nhật Du vẫn còn là một tiểu oa nhi, sức mạnh của ta do đó có chỗ thiếu sót, cho nên, khụ…”

“Thỉnh thoảng khống chế không tốt, ảnh hưởng đến người khác. Mỗi lần nghĩ đến ngươi, lòng ta lại xao động không chịu nổi, ngươi liền bị liên lụy, gặp đủ chuyện xui xẻo…”

“Lúc đó ta còn luôn muốn đến gần ngươi hơn, nhưng càng đến gần ngươi, ngươi càng xui xẻo, cho nên…”

Shopee tech zone
Vẻ mặt Hách Hồng Anh từ kinh ngạc đến méo mó, đến nghiến răng nghiến lợi.

Ký ức ‘đã chết’ bắt đầu điên cuồng tấn công nàng, Hách Hồng Anh nghĩ đến bản thân xui xẻo năm đó, uống nước lã cũng nghẹn răng chỉ là chuyện nhỏ, đó là đi đường chắc chắn ngã, ngủ giường chắc chắn sập, ăn cơm chắc chắn cắn lưỡi…

Xui xẻo đến mức đó, nàng lại ‘sống sót’ được, sống thành một kỳ tích!

Bây giờ phá án rồi, thủ phạm gây tội thì ra ở đây à!

“Đồ khốn nạn! Hóa ra năm đó ta thảm như vậy đều là do ngươi hại, bị ngươi thích ta đúng là xui tám kiếp!”

Hách Hồng Anh cảm thấy nhát thương này đâm Dạ Du là quá ít, vẫn nên đâm tên này thành cái sàng mới đúng.

“Ta bảo đảm! Sau này tuyệt đối sẽ không để ngươi xui xẻo nữa!” Dạ Du thề thốt.

Hách Hồng Anh cười lạnh: “Ngươi chắc chắn sau này sẽ không xui xẻo nữa? Vậy xin hỏi ta làm sao lại biến thành nam nhân?”

Dạ Du im lặng, hắn đau đớn nói: “Lần này là sơ suất, là có con chim điên muốn hại ta.”

Dạ Du nói xong, đột nhiên ý thức được điều gì, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng: “Vừa rồi ngươi nói sau này…”

Con ngươi Hách Hồng Anh lóe lên, né tránh ánh mắt hắn.

Dạ Du thấy vậy, trái tim đập thình thịch, hắn cất tiếng cười lớn: “Trong lòng ngươi có ta, trong lòng ngươi có ta đúng không?”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 636


Ngoài động phủ dưới đáy biển, một tấm gương nước phản chiếu hình ảnh của Dạ Du và Hách Hồng Anh trong khoảnh khắc này.

Nhật Du lắc đầu, cảm thấy không muốn nhìn tiếp.

“Thật là đồ ngốc, sát sát, sao ngươi không dạy hắn chút gì?”

Một cỗ xe ngựa trôi lững lờ trong nước, Thanh Vũ buồn chán nghịch những bong bóng nước, bĩu môi nói: “Dạ Du cái tên mắt híp đó mà có thể phát sinh tình cảm đã là điều kỳ lạ rồi, còn hy vọng hắn là một tay lão luyện tình trường sao?”

“Ngốc một chút cũng tốt, đáng yêu hơn. Mấy kẻ lão luyện tình trường nghe đã thấy quá phong lưu không đứng đắn.” Nhật Du lắc đầu, lại nói: “Ngươi thật sự không giúp hắn sao?”

Thanh Vũ xoa bụng vốn chẳng lộ rõ tí nào, thở dài: “Không phải là không giúp, mà là ta cũng không biết lần này Di Nhan đã cho thêm cái gì vào bùa của Dạ Du, thật sự lực bất tòng tâm đó.”

Nhật Du cười mà không nói, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Thanh Vũ: “Cái ánh mắt gì vậy? Ngươi nghi ngờ nhân cách quỷ của ta à?”

Nàng tức giận, quát lên: “Ta là loại quỷ sẽ hãm hại bằng hữu, hại thuộc hạ sao?”





“Sát Sát, ngươi tất nhiên sẽ không hại bằng hữu rồi.” Nhật Du chớp mắt: “Ngươi chỉ biết cười nhạo bằng hữu thôi, mà còn cười rất to.”

Thanh Vũ giả vờ che miệng, giọng nói đầy điệu bộ giả tạo: “… Ôi chết tiệt, bị ngươi phát hiện rồi… A!”

Thanh Vũ ôm bụng, Nhật Du giật mình: “Làm sao vậy?”

Thanh Vũ vẫy tay: “Không sao, chỉ là vừa nãy giả vờ hơi quá, làm cho đứa nhỏ trong bụng cảm thấy buồn nôn, nó phản đối rồi.”

Nói xong nàng nhếch môi cười lạnh, vỗ vỗ bụng: “Phản đối vô ích! Còn nằm trong bụng mẫu thân mà dám hống hách thế này à? Tốt lắm, chờ ra đời rồi, ta chắc chắn sẽ làm một người mẫu thân ‘hiền từ’!”

Nhật Du đứng xem, cảm thấy khi hai đứa trẻ này ra đời chắc sẽ có rất nhiều trò vui để xem.

“À, biểu muội phu đâu rồi?”

“Đi bắt Di Nhan rồi.” Thanh Vũ hừ một tiếng: “Miễn cho mấy người các ngươi lại nói ta chỉ biết xem náo nhiệt, ta cũng góp sức đó nha!”

“Gỡ chuông thì phải là người buộc chuông!”

Vừa dứt lời, Tiêu Trầm Nghiên trở về, nhưng tay không về.

Thanh Vũ: “Con chim điên kia đâu rồi? Đừng nói là huynh không bắt được hắn về, ta vừa mới khoe khoang xong đó!”

Tiêu Trầm Nghiên bất đắc dĩ: “Tạm thời chưa bắt được.”

“Hắn đã làm một giao dịch với Chúc U, để Chúc U giúp hắn quay lại quá khứ ‘tận hiếu’.”

“Chúng ta muốn bắt hắn, chỉ có thể đợi hắn quay lại từ dòng sông thời gian rồi tính.”

Shopee tech zone
Thanh Vũ: “Tận hiếu? Hắn tận hiếu kiểu gì mà lại phải quay về quá khứ? Chẳng lẽ là thấy đánh lão phụ thân cặn bã kia chưa đủ nên muốn quay lại bổ sung trận nữa?”

Tiêu Trầm Nghiên khẽ ho một tiếng, hạ giọng: “Hắc Khí, Huyền Đế.”

Thanh Vũ: “…” À, hóa ra là quay về trả thù vì lông tơ đã rụng.

Nhưng quá khứ không thể thay đổi, Di Nhan quay về cũng không thể thay đổi gì đâu, đúng không?

“Ta nghĩ, chúng ta cũng không cần vội.” Tiêu Trầm Nghiên chỉ về phía tấm gương nước, sắc mặt kỳ lạ: “Ta cảm thấy hai người họ hình như rất vui vẻ.”

Trong gương nước.

Một quỷ và một người không còn giấu giếm nữa, bày tỏ rõ ràng lòng mình.

Chỉ là, Hách nhị cô nương này rốt cuộc không thể nuốt trôi cơn tức giận trong lòng.

“Ta thừa nhận là ta cũng thích ngươi, nhưng ta không muốn gả cho ngươi, …”

Dạ Du nghe vậy, sắc mặt hiện vẻ thê lương. Nào ngờ Hách Hồng Anh bỗng đổi giọng:

“Nhưng ta rất sẵn lòng cưới ngươi.”

“Cưới ta?” Dạ Du ngẩn người.

Hách Hồng Anh xoa tay, nhe răng cười dữ tợn: “Chẳng phải ngươi vừa nói đấy sao, ngươi muốn biến thành cô nương để cùng ta chịu khổ”.

Hách nhị ‘huynh đệ’ nhướn mày: “Nhanh lên đi, biến rồi ta sẽ cưới ngươi vào cửa trên kiệu tám người khiêng!”

“Hay là không dám biến? Muốn nuốt lời rồi?”

Dạ Du nhìn nàng, bật cười: “Được thôi, vậy nói rõ rồi nhé. Ta biến thành cô nương gả cho ngươi, ngươi phải lập tức cưới ta!”

Nụ cười của Hách Hồng Anh cứng đờ, lập tức cưới sao?

Gấp thế à?

“Hay là… chúng ta bình tĩnh lại chút?”

Dạ Du trực tiếp ôm lấy nàng, khẽ kề môi bên tai nàng: “Mũi tên đã b*n r* thì không thể quay đầu, thay đổi ý định à? Đừng hòng!”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 637


Thời gian trôi qua, nháy mắt đã năm trăm năm trôi qua trên nhân gian, tam giới cũng hòa bình yên ổn.

Dân chúng nhân gian an cư lạc nghiệp, duy chỉ có các Thần tộc trên tam thập lục trùng thiên và một vài kẻ không phải người là không vui vẻ.

Sau khi Dạ Du và Hách Hồng Anh thổ lộ tâm ý, hai người liền thành đôi. Chỉ là… người và quỷ này lại “chơi bời quá trớn”, hoán đổi giới tính xong, đến nay vẫn chưa chịu đổi lại.

Ngay cả Thanh Vũ nhìn thấy bọn họ cũng phải cảm thán một câu:
“Biết chơi thật đấy!

Thực tế, không phải Dạ Du và Hách Hồng Anh không muốn đổi lại, mà là Di Nhan vẫn chưa quay lại.

Hắn đã chạy đến đầu bên kia của dòng sông thời gian để “tận hiếu”, trước khi đi đã gây không ít chuyện.

Ví dụ như ở tam thập lục trùng thiên hiện tại.

Thái Nhất đau đầu đến mức phải trốn vào trong cung của Thiên hậu.

Mục Ngạo Tuyết rót một tách trà cho ông, trêu ghẹo nói: “Trốn vào chỗ ta cũng chẳng ích gì, người tới cáo trạng còn đông không đếm xuể kia kìa.”





Thái Nhất vừa xoa ấn đường vừa nói:
“Nếu ta đánh gãy chân nghịch tử kia, Ngạo Tuyết nàng có đánh ta không?”

Mục Ngạo Tuyết cười không đổi: “Ông nghĩ sao?”

Thái Nhất buồn bã nhìn thê tử mình: “Nó giờ cũng là Thái tử rồi đấy. Vậy mà chẳng lo chính sự, suốt ngày chạy đi đòi nợ khác gì bọn vô lại lưu manh dưới nhân gian?”

“Có nợ thì phải trả? Vân Tranh thay Di Nhan đi đòi nợ từ các vị thần thì có gì sai đâu?”

Mục Ngạo Tuyết thản nhiên nói: “Nếu thật sự không chịu nổi thì ông trả luôn số nợ cho nhi tử, nó cũng không cần đi đòi nợ nữa.”

Thái Nhất lặng lẽ uống trà không nói gì.

Không phải không muốn trả, mà là… thật sự không trả nổi.

Một đồng bạc cũng có thể làm khó anh hùng, mà chuyện này, dù là Thần tộc cũng chẳng ngoại lệ!

Hai người uống trà, Thái Nhất đột nhiên cảm thấy mắt phải nháy liên hồi, ông ấn vào mắt phải, nói: “Không biết sao ta lại có cảm giác không lành, chẳng lẽ Vân Tranh lại cãi nhau với vị thần nào rồi?”

Mục Ngạo Tuyết nhíu mày, cũng đặt tách trà xuống: “E là không phải Vân Tranh rồi…”

Một bóng người vội vã bước vào, chính là Phù Dao thần nữ, hiện giờ nàng đã thăng chức thành Xuân Thần, là thần quan bên cạnh Mục Ngạo Tuyết.

“Bẩm nương nương, vừa nãy địa phủ truyền tin lên, nói là hai vị tiểu thần tôn đã bỏ nhà ra đi rồi.”

Thái Nhất và Mục Ngạo Tuyết đều đứng dậy, “Cả hai đều bỏ nhà đi?”

Thái Nhất nghi hoặc:
“Vạn Tượng bỏ nhà đi còn có lý, nhưng Sâm La sao lại cũng theo ca ca nó?”

Shopee tech zone
Vạn Tượng và Sâm La chính là hai tiểu hài tử song sinh của Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên, cũng là hai vị tiểu thần tôn duy nhất của tam giới hiện tại.

Phù Dao cung kính đáp: “Nói là Hoàng đế bệ hạ tức giận phạt Vạn Tượng tiểu điện hạ. Tiểu điện hạ không phục, liền dẫn Sâm La tiểu điện hạ bỏ trốn.”

Phù Dao nói đến đây, dừng lại một chút: “Lúc đó… Sâm La điện hạ còn đang ngủ trưa.”

Thái Nhất và Mục Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên đúng như dự đoán.

Ngoại tôn nữa thì là một tiểu cô nương ngoan ngoãn trầm tĩnh, còn ngoại tôn thì đúng là một con khỉ con nghịch ngợm nhảy nhót suốt ngày.

Dẫn muội muội đang ngủ bỏ nhà ra đi, đúng là việc nó làm được!

“Thêm nữa, Vạn Tượng tiểu điện hạ khi bỏ đi còn để lại thư, nói là…” Phù Dao dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói là muốn đến gặp Phạn U bệ hạ cáo trạng.”

Nghe đến cái tên “Phạn U”, Mục Ngạo Tuyết và Thái Nhất liền trầm mặc.

Ngày trước Thanh Vũ từ trong Thời Kính ra đi, đã từng hẹn với Phạn U sẽ gặp lại.

Nhưng đến nay, Vạn Tượng và Sâm La đã chào đời mà Phạn U vẫn chưa trở lại, hòn đá nhỏ vẫn chỉ là hòn đá nhỏ.

Thái Nhất vò trán thở dài: “Đang yên lành sao A Nghiên lại đánh nhi tử? Đánh nhi tử không phải là việc mà tiểu A Vũ thường làm sao?”

Phù Dao im lặng đưa lên một cuốn nhật ký nhỏ.

“Đây là cuốn nhật ký của Vạn Tượng tiểu điện hạ, Hoàng đế bệ hạ vô tình nhìn thấy, không nhịn được nên đã dùng gia pháp…”

Thái Nhất mở ra xem, thấy trong cuốn nhật ký, nét chữ non nớt của đứa trẻ viết rằng:

— Ta có một phụ thân tốt, nhưng phụ thân ta thường xuyên chết…

Thái Nhất và Mục Ngạo Tuyết: “Thường xuyên…chết?”

Hai người bọn họ đâu có hay, hiền tế nhà mình lại chết đi sống lại nhiều lần như vậy!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 638


Vân Diệu Thiên Cung.

Vân Tranh nhìn cuốn nhật ký được sao chép lại trong tay, liên tục gật gù: “Thường xuyên chết… Tiểu tử ngươi rốt cuộc là đập chậu đưa tang phụ thân ngươi mình đến mức nào?”

(Đập chậu là một nghi thức tang lễ cổ truyền ở Trung Quốc. Khi người cha mất, con trai sẽ đập một cái chậu (thường là chậu đất nung) để báo hiệu đã tiễn biệt người đã khuất.)

Đối diện hắn là một tiểu tử đáng yêu như ngọc tuyết, tiểu tử trông khoảng bảy tám tuổi, bụ bẫm tròn trịa.

Đôi mắt long lanh đảo quanh như quả nho đen đẫm sương mai, vô cùng động lòng người.

Điều hài hước là, trên lưng tiểu tử này còn buộc một tiểu cô nương.

Đúng vậy, là buộc.

Một dải vải đỏ quấn từ dưới nách tiểu cô nương, vòng qua vai tiểu tử, buộc thật chặt lên lưng hắn.

Nhìn kỹ, dung mạo hai tiểu hài tử giống hệt nhau, chỉ có thể từ kiểu áo và búi tóc mà phân biệt nam nữ.

Lúc này tiểu tử đang vui vẻ ăn bánh ngọt, đôi bàn tay múp míp còn có lúm đồng tiền nhỏ nơi mu bàn tay.




Nghe thấy Vân Tranh đọc nội dung cuốn nhật ký, tiểu tử kia liền thở dài thườn thượt, nhưng vẫn cắn miếng bánh thật to, miệng nhồm nhoàm nói:

“Phụ thân thật quá đáng, sao có thể đem nhật ký của con đi truyền bá khắp nơi chứ! Đại cữu cữu người nói có đúng không?”

Vân Tranh lắc lắc cuốn nhật ký: “Ngươi đã viết phụ thân mình chết đi sống lại mấy lượt, còn sợ bị công khai xử tội sao?”

“Chuyện nào ra chuyện đó mà~ Người lớn cũng không thể tùy tiện xem nhật ký của trẻ con chứ!”

Vân Tranh đứng dậy, dùng cuốn nhật ký gõ lên đầu tiểu gia hỏa: “Chuyện nào ra chuyện đó, thế ngươi viết phụ thân ngươi chết để làm gì?”

Tiểu Vạn Tượng ôm đầu, miệng nhét đầy bánh tròn vo, ủy khuất nói: “Con còn nhỏ…viết sai chữ thôi mà.”

“Nói bậy, học đồng nhân gian thông minh sớm cũng không viết chữ ‘bận’ thành chữ ‘chết’, hơn nữa, ngươi tiểu tử này là học đồng bình thường sao?”

Vân Tranh lại chọc chọc vào khuôn mặt bánh bao của tiểu ngoại sanh: “Ngươi ngay cả đạo pháp cũng học được rồi, còn có thể viết sai chữ? Ta thấy ngươi chính là cố ý.”

“Không phải mà, không phải mà, cữu cữu người đừng nói oan cho con.” Tiểu Vạn Tượng tranh luận cho mình: “Con chỉ là lười thôi mà, viết thiếu một hai nét, không có ý nguyền rủa phụ thân đâu.”

Tiểu gia hỏa cố gắng bảo vệ lý lẽ của mình: “Với lại nha, đây là nhật ký của con, chỉ cần chính con đọc hiểu là được rồi!”

“Là phụ thân xấu đó nha, lại đi xem nhật ký của con!”

Vân Tranh cười như không cười nhìn hắn: “Ta thấy không chỉ có vậy đâu nhỉ, phụ thân ngươi cưng chiều hai đứa các ngươi như bảo bối, mỗi lần mẫu thân ngươi đánh hai đứa hắn còn đau hơn cả bị dao đâm vào người.”

“Lần này lại có thể khiến hắn dùng gia pháp với ngươi, chắc chắn còn có ẩn tình khác.”

Tiểu Vạn Tượng thở dài thườn thượt: “Đúng vậy đó, phụ thân là người tốt, là con bất hiếu.”

Aeon Shop
“Vậy ngươi còn bỏ nhà ra đi? Tự mình bỏ đi không tính, còn trói cả muội muội ngươi theo?” Vân Tranh nói xong, định giật sợi dây buộc màu đỏ kia.

Tiểu Vạn Tượng lại né tránh: “Muội muội ngủ rồi mà, cữu cữu người biết đó, muội muội lúc mới dậy rất hay cáu!”

Vân Tranh nhướng mày, liếc nhìn tiểu ngoại sanh nữ vẫn đang ngủ say sưa, bán tín bán nghi:

“Là ngủ thật hay bị ngươi đánh ngất?”

Tiểu Vạn Tượng trợn tròn mắt: “Sao có thể! Con là loại ca ca xấu xa ra tay với muội muội ruột sao?”

“Cữu cữu người làm tổn thương trái tim con rồi, không được, người phải thu nhận con và muội muội một thời gian.”

Vân Tranh: “Được thôi.”

“Không được nói cho phụ thân và mẫu thân biết con và muội muội ở chỗ người.”

“Vậy chắc chắn không được!”

Một lớn một nhỏ giằng co hồi lâu.

Tiểu Vạn Tượng thở dài: “Vậy được rồi, đã như vậy con chỉ có thể đi tìm Nhan Nhan nghĩa phụ thôi~”

Vân Tranh nhíu mày: “Hắn vẫn luôn ở trong dòng sông thời gian mà, còn chưa từng gặp hai đứa các ngươi, ngươi làm sao tìm hắn?”

“Ngoại tử phụ và tử cữu đã cho con bảo châu thời gian đó~ Nhan Nhan nghĩa phụ mấy năm nay vẫn luôn lén gửi quà cho con và muội muội, chỉ là mọi người không biết thôi, hê hê~ Đây là bí mật nhỏ của chúng con và Nhan Nhan nghĩa phụ!”

Vân Tranh càng cảm thấy không đúng, đang định mở miệng thì một lá bùa bay tới.

Lá bùa vừa hạ xuống, giọng nói của Thanh Vũ từ đó truyền ra:

“Đại ca, gặp phải hai tiểu tử nghịch ngợm nhà ta tuyệt đối đừng để chúng nó chạy mất!”

“Mặc kệ tiểu tử đó nói gì với huynh cũng đừng tin! Nó là Sâm La, không phải Vạn Tượng!”

“Hai tiểu tử nghịch ngợm này vẫn luôn hoán đổi thân phận trêu chúng ta đó!”

Vân Tranh: ???

Hắn lại ngẩng đầu lên, đâu còn bóng dáng ngoại sanh và ngoại sanh nữ nào nữa?

Được lắm, được lắm, thì ra là chơi trò này phải không?
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 639


Diệu Pháp nghe nói tiểu ngoại sanh mang theo tiểu ngoại sanh nữ bỏ nhà ra đi chạy đến chỗ nhà mình liền hấp tấp chạy về, ngay cả nợ cũng không đòi nữa.

“Hai quả trứng vàng bảo bối của ta đâu? Người đâu?” Diệu Pháp nhìn trái ngó phải, không thấy tiểu tử nghịch ngợm đâu, chống nạnh nghiêm túc trừng mắt nhìn Vân Tranh:

“Tên xấu xa Vân Tranh, có phải ngươi không có nghĩa khí, đưa hai quả trứng vàng đi rồi không?”

“Còn trứng vàng bảo bối nữa! Đó chính là hai đứa nghịch ngợm và phá phách!”

Vân Tranh bực bội, cuốn nhật ký bị vò biến dạng trong tay liền bay ra ngoài, vừa vặn rơi xuống bên chân Diệu Pháp.

Nhật ký mở ra, Diệu Pháp cúi đầu liền nhìn thấy trên đó viết:

— Ta muốn có ba người phụ thân tốt, phụ thân là đại phụ thân, giống như bây giờ cưng chiều cưng chiều cưng chiều ta và muội muội là được rồi.

— Nhị phụ thân phải giống như Tạ bá bá vậy, cần cù chăm chỉ, làm trâu làm ngựa (gạch bỏ) vĩnh viễn không biết mệt mỏi, nỗ lực làm việc.

— Tam phụ thân phải giống như Nhan Nhan nghĩa phụ vậy, giàu có khiến người ta hoa mắt, không thể giống như đại cữu cữu và đại cữu mẫu, nghèo quá đáng sợ (gạch bỏ), đại cữu cữu và đại cữu mẫu vẫn rất tuyệt vời, ta siêu yêu họ…




Mặt Diệu Pháp tái xanh, nhật ký bị nàng bóp đến biến dạng: “Tiểu tử nghịch ngợm Vạn Tượng đó đâu! Ta nhất định phải đánh mông nó!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Vân Tranh vội vàng kéo thê tử nhà mình lại, “A Nghiên đã đánh rồi, nhật ký gì đó đều là chuyện nhỏ…”

“Đây còn là chuyện nhỏ? Được, được rồi… Đúng là cũng không tính là chuyện lớn.” Diệu Pháp tức giận một hơi nhai nát cuốn nhật ký, hỏi: “Vạn Tượng còn gây ra chuyện lớn gì nữa?”

“Không phải Vạn Tượng… là hai đứa nó cùng nhau.” Vân Tranh xoa xoa mi tâm.

“Gì cơ?”

“Vừa rồi Vũ Vũ truyền tin cho ta, tất cả chúng ta đều bị hai tiểu tử nghịch ngợm đó lừa rồi.”

Vân Tranh dở khóc dở cười thở dài một hơi, chậm rãi kể lại:

Thì ra, từ rất lâu trước đó hai tiểu hài tử này đã bắt đầu hoán đổi thân phận, bởi vì ngoại hình giống hệt nhau, thêm vào đó tuổi còn nhỏ, ngay cả giọng nói cũng không có gì khác biệt.

Thêm vào đó hai tiểu hài tử vốn đã có chút đặc biệt, tuy là huynh muội, nhưng lại do cùng một hồn chia ra, ngay cả khí tức hồn phách cũng giống nhau.

Ngay cả Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên cũng bị hai tiểu tử nghịch ngợm này lừa gạt, mãi đến gần đây mới phát hiện ra.

Mà nguyên nhân phát hiện cũng rất thú vị — do hai đứa phát sinh bất hòa, nên mới lộ ra sơ hở.

Còn cuốn sổ tay của tiểu Vạn Tượng kia, xác thực là có thật, nhưng chủ nhân của nó lại là tiểu Sâm La.

Nhưng người phát tán cuốn sổ tay lại là tiểu Vạn Tượng.

Mà tiểu Sâm La để trả thù ca ca, liền cố ý bày ra màn bỏ nhà ra đi này, còn giả giọng điệu của đại phụ thân tốt nhà mình, truyền tin cho nội tổ phụ và nội nổ mẫu, khiến sự việc náo động ầm ĩ.

Nhân tiện còn đổ vấy, đem cái nồi nhật ký ném cho ca ca.

Aeon Shop
Không thể không nói, cái đầu óc mới mọc ra này quả thật rất lợi hại, hai tiểu tử nghịch ngợm khiến một đám người lớn xoay như chong chóng.

Màn ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ giữa hai huynh muội cũng khiến người lớn dở khóc dở cười.

“Cho nên hai tiểu tử nghịch ngợm này biết bị lộ rồi, lại chạy trốn rồi?” Diệu Pháp hỏi: “Chúng nó còn có thể trốn đi đâu nữa?”

Vân Tranh: “Chắc là chạy vào dòng sông thời gian rồi.”

Hắn thở dài một hơi, kể chuyện Chúc Cửu Âm và Chúc U lén gửi bảo bối cho hai tiểu hài tử, còn có chuyện Di Nhan vẫn luôn liên lạc với hai đứa.

Diệu Pháp nghe xong im lặng hồi lâu.

“Cái này…”

“Cẩu biểu ca và biểu tẩu chắc sẽ đuổi theo chứ?”

“Hai tiểu tử nghịch ngợm này nếu bị bắt về, biểu tẩu chẳng phải sẽ đánh cho mông chúng nứt làm tám mảnh sao?”



Bên trong dòng sông thời gian.

Hai tiểu hài tử đang đối đầu.

Tiểu Vạn Tượng oa oa khóc lớn: “Đều tại ngươi! Xong rồi, xong rồi! Mẫu thân bắt được chúng ta, chắc chắn sẽ đánh mông chúng ta thành tám mươi tám mảnh!”
 
Back
Top Bottom