Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 640


Tiểu tử khóc lóc thê thảm, từng tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt tuôn ào ào như suối nhỏ.

Ngược lại, tiểu cô nương bên cạnh hai tay chống nạnh như một cái ấm trà nhỏ kiêu ngạo, khuôn mặt đáng yêu như ngọc tuyết đầy vẻ đắc ý: “Còn nói ngươi không phải đệ đệ thối, bộ dạng ngươi khóc nhè bây giờ chính là một đệ đệ!”

“Rõ ràng ta là ca ca!” Tiểu Vạn Tượng tức giận phồng má: “Mẫu thân, phụ thân đều nói là ta ra trước!”

Nhắc đến chuyện này, tiểu Sâm La cũng không phục: “Rõ ràng là ngươi xấu xa, dùng mông đẩy ta ra, đáng ra ta mới là tỷ tỷ!”

Đúng vậy, nguyên nhân nội bộ mâu thuẫn của hai tiểu hài tử chính là ấu trĩ như vậy.

“Tiêu cà rốt, ta không chơi với ngươi nữa!” Tiểu Vạn Tượng tức giận nói, hai ngón tay múp míp chỉ vào nhau: “Ta muốn tuyệt giao với ngươi!”

“Ngươi mới là cà rốt! Tiêu tiểu Tượng, tiểu Tượng, tiểu Tượng khóc nhè trông như một con voi ngốc!”

“Oa oa! Ngươi bắt nạt ta!” Tiểu Vạn Tượng khóc đến nước mắt lưng tròng, quay đầu bỏ chạy: “Cà rốt ngươi là đồ đại xấu xa! Ta muốn về nhà, ta muốn tìm mẫu thân đánh mông ngươi!”

“Ái da! Ngươi cái đồ voi ngốc, đó không phải đường về nhà đâu!”




Thấy tiểu Vạn Tượng ngã vào dòng sông thời gian, tiểu Sâm La gấp đến giậm chân, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Dòng sông thời gian cứ thế chảy về phía trước, mà trong dòng sông thuộc về quá khứ, mọi thứ vẫn như cũ.

Sau khi trời đất khai mở, người, quỷ, thần tạo thành tam giới.

Dưới Vạn Nhận U Minh, địa phủ đã hiện nhưng luân hồi có chỗ thiếu sót.

Trên cõi nhân gian, mỗi ngày đều có sinh lão bệnh tử, vô số quỷ mới xuất hiện.

Trật tự Địa Phủ không hoàn chỉnh, quỷ mới hoặc là không tìm được cửa vào luân hồi, hoặc là chấp niệm mà không chịu rời đi.

Nhân gian luôn có rất nhiều cô hồn dã quỷ lang thang.

Mà dưới địa phủ, hai đứa trẻ béo ú chồng lên nhau như làm xiếc ngã vào nhau.

“Ái da, đè chết mất, Tiêu cà rốt ngươi mau xuống đi, mặt ta bị đè bẹp rồi.” Móng vuốt của tiểu Vạn Tượng vỗ vỗ trên mặt đất.

Cái mông béo của tiểu Sâm La vững vàng đè lên đầu ca ca.

Nàng hì hục bò dậy, nhổ đầu tiểu Vạn Tượng ra như nhổ củ cà rốt, thấy bộ dạng mặt mày xám xịt của hắn, tiểu cô nương ha ha cười lớn, chỉ vào hắn nói:

“Ngươi bây giờ mới giống củ cà rốt!”

Tiểu Vạn Tượng tức giận phồng má, há miệng cắn một cái vào bàn tay nhỏ mũm mĩm của muội muội, tiểu Sâm La bị hắn cắn kêu oai oái.

Đúng lúc này, một bóng người từ xa nhanh chân đi tới, dường như không nhìn thấy hai đứa, thẳng thừng giẫm qua người chúng.

“A!”

Aeon Shop
“Ái da!”

Bắc Phương Quỷ Đế nhíu mày nhìn xuống chân, không thấy có thứ gì cản đường, kỳ lạ, sao vừa rồi lại cảm thấy cấn chân?

Không tìm thấy điểm bất thường, Bắc Phương Quỷ Đế không dừng lại nữa, nhanh chân vào Phong Đô thành.

Hai tiểu hài tử bị giẫm lún xuống dưới, cố gắng tự mình bò lên, khó tin nhìn chằm chằm Bắc Phương Quỷ Đế.

“Hu hu, răng của con…” Tiểu Vạn Tượng há miệng nhổ ra một chiếc răng, khóc lóc nói: ” Bắc ngoại tổ phụ giẫm rụng răng của con rồi.”

Lưỡi tiểu Sâm La đẩy đẩy chiếc răng cửa đang lung lay của mình, cũng muốn khóc, nhưng thấy ‘đệ đệ thối’ khóc rồi, nàng lập tức nhịn xuống.

Làm tỷ tỷ, không thể khóc được.

“Đừng khóc nữa, Bắc ngoại tổ phụ bây giờ lại không nhìn thấy chúng ta, chắc chắn ông ấy không cố ý giẫm chúng ta đâu.”

Tiểu Vạn Tượng lau nước mắt, cẩn thận cất chiếc răng bị rụng đi, nói: “Vậy tại sao ông ấy lại có thể giẫm được chúng ta?”

“Cái này ta làm sao biết được, còn không phải tại ngươi chạy lung tung, cũng không biết chúng ta rơi vào giai đoạn thời gian nào rồi?”

Tiểu Sâm La nhìn trái ngó phải.

Đúng lúc này, một cảm giác tim đập nhanh đột nhiên ập đến trong lòng hai tiểu hài tử.

Trái tim chúng nó đập thình thịch, một mối liên hệ huyết mạch nảy sinh.

Không cần đi dò la, không cần đi hỏi thăm, hai đứa nó biết mình đã quay về giai đoạn thời gian nào trong quá khứ.

Ý thức địa phủ sinh ra, A La Sát Thiên giáng thế!

“Là mẫu thân!”

“Hôm nay là ngày mẫu thân ra đời?!”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 641


Hai tiểu hài tử vô cùng quen thuộc với nhà mình, chẳng mấy chốc đã chạy thẳng vào Phong Đô.

Ở tầng sâu nhất của Phong Đô, nơi tận cùng của Vạn Nhận U Minh, mấy bóng người đứng sừng sững, chính là Ngũ Phương Quỷ Đế, Viêm Lam cùng… Phạn U.

Bọn họ lặng lẽ nhìn vào nơi tối tăm nhất.

Hai tiểu hài tử cuối cùng cũng đến kịp, nhưng những gì chúng thấy lại không giống những gì các quỷ khác nhìn thấy.

Trong nơi sâu thẳm nhất của bóng tối, dường như có một đóa hoa đang nở rộ, nó phun ra những sợi tơ hoa lộng lẫy. Vạn vạn nghìn sợi tơ hoa vươn dài, lan tỏa ra bốn phương tám hướng, hóa thành một tấm lưới đan xen ngang dọc.

Lưới nhân quả, như hoa nở rộ.

Trong bóng tối huyền ảo đó, một thân ảnh bé nhỏ dần dần hiện lên rõ ràng.

Hai tiểu hài tử “oa” một tiếng.

“Mẫu thân lúc mới sinh ra thật béo nha!”




“Phụ thân nói chúng ta lúc mới sinh ra xấu như con khỉ nhăn nheo, tại sao mẫu thân lại không nhăn nheo vậy?”

Hai tiểu hài tử lẩm bẩm.

Tiểu Sâm La đi đầu phát hiện điểm không đúng: “Ôi chao, mẫu thân dùng quá nhiều sức để dệt lưới nhân quả, hình như không thoát ra khỏi chỗ bóng tối kia được rồi!”

“Vậy thì mau đi kéo mẫu thân ra thôi!” Tiểu Vạn Tượng xắn tay áo, chuẩn bị lao về phía trước.

Nhưng có người đã nhanh hơn chúng một bước.

Nam nhân dung mạo tuấn mỹ, khí độ ung dung sâu lắng, miện phục trên người cùng màu với địa phủ, hắn tiến lên một bước, rạch cổ tay mình. Huyết dịch quỷ chảy ra, hóa thành từng giọt máu, từng chút một đút vào miệng tiểu anh nhi trong bóng tối.

Có lão quỷ bên cạnh hít một hơi lạnh.

Dung mạo của mấy vị Quỷ Đế đều vẫn còn trẻ trung, Đông Phương Quỷ Đế chép miệng: “Bệ hạ cũng quá hào phóng rồi, dùng tinh huyết của mình nuôi đứa nhỏ này không phải lãng phí sao.”

Trung Ương Quỷ Đế cười tủm tỉm: “Địa Phủ lại sinh ra ý thức, nhưng ý thức địa phủ này thật sự quá yếu ớt, lại không thể từ trong bóng tối đi ra. Chi bằng Phạn U bệ hạ nhân lúc nó còn yếu…”

Trung Ương Quỷ Đế còn chưa nói xong, một luồng sức mạnh trói buộc từ bốn phương tám hướng ập đến, giống như có một tấm lưới vô hình, “bộp” một tiếng quật hắn ngã xuống đất.

Mấy vị Quỷ Đế khác mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn tiểu anh nhi đều thay đổi.

Hai tiểu hài tử đứng xem từ đầu tới cuối, lập tức vỗ tay bôm bốp cổ vũ cho mẫu thân nhà mình. Chúng nhìn thấy rõ ràng, thứ quật Trung Ương Quỷ Đế xuống đất mà không cách nào rút ra được, chính là lưới nhân quả do mẫu thân nhà mình dệt ra.

“Mẫu thân oai phong lẫm liệt! Quật hay lắm!”

“Oa, Trung thúc tổ phụ lúc trẻ thật xấu xa! Đợi về sau ta phải giúp mẫu thân trút giận, đi nhổ râu của ông ấy!”

Tiểu Sâm La cũng gật đầu, nắm chặt nắm đấm thịt: “Dùng Huyền Âm Hắc Khí của Nhan Nhan nghĩa phụ, cũng khiến Trung thúc tổ phụ biến thành đầu hói!”

Đồ hiphop trẻ em
Tiểu Vạn Tượng gật đầu, nhìn chằm chằm Phạn U, lại cảm thán: “Oa, ngoại tổ phụ đá thì ra trông như thế này à, sao lại không giống trên bức họa của mẫu thân?”

Tiểu Sâm La thở dài: “Ai lúc trẻ mà chẳng là mỹ nam tử chứ, Nhan Nhan nghĩa phụ không phải đã nói sao, ngoại tổ phụ đá năm đó vì tình mà khốn đốn, ước chừng chính là yêu sai người mới lỡ dở thành lão già rách nát~”

“Oa, muội muội ngươi hiểu nhiều thật, nhưng cái gì gọi là vì tình mà khốn đốn?”

“Ta là tỷ tỷ!” Tiểu Sâm La tuyên thệ xong địa vị, lại cho ‘đệ đệ thối’ một cái liếc trắng: “Vì tình mà khốn đốn cũng không hiểu? Mỗi lần phụ thân làm mẫu thân tức giận, bị phạt ngủ thư phòng ông ấy liền rất không vui! Đó chính là vì tình mà khốn đốn!”

Tiểu Vạn Tượng gãi gãi đầu, vậy ngoại tổ phụ đá kia đã ngủ thư phòng bao lâu mới biến mình thành bộ dạng lão già rách nát vậy? Thật là khó hiểu…!

Chẳng có quỷ nào hiểu được những lời ngốc nghếch của hai đứa trẻ này.

Mà giờ khắc này.

Tiểu anh nhi ăn máu quỷ của Phạn U xong ợ một cái, nàng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là chủ nhân địa phủ dung mạo tuấn mỹ.

Tiểu anh nhi đưa tay về phía Phạn U, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy, giống như đang nói: Bế, bế bế…

Phạn U nhìn tiểu gia hỏa này, trong ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra chút vui buồn nào.

Hắn lặng lẽ nhìn sinh linh bé nhỏ, người mà định sẵn tương lai sẽ uy h**p và thay thế hắn trở thành chủ nhân địa phủ — mãi không hồi đáp sự thân cận của đối phương.

Hai tiểu hài tử đều gấp gáp.

“Ôi chao! Ngoại tổ phụ đá sao không để ý đến mẫu thân?”

“Bắc ngoại tổ phụ sao cũng đứng nhìn không động đậy vậy?”

Hai tiểu hài tử gấp muốn chết, đúng lúc này, Phạn U vẫn luôn không động đậy cuối cùng cũng nhấc tay lên.

Ngón trỏ của hắn chạm nhẹ vào bàn tay tiểu anh nhi đang vươn tới.

Biến cố bất ngờ xảy ra—
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 642


Lúc ngón tay Phạn U chạm vào bàn tay nhỏ mềm mại của tiểu anh nhi, đột nhiên bốc lên ngọn lửa đen.

Tiểu anh nhi ngẩn ra, nhìn ngọn lửa đen đang đốt cháy tay mình, đột nhiên phát ra tiếng cười khúc khích, bàn tay nhỏ cũng múa loạn xạ.

Ánh mắt Phạn U lóe lên, ngọn lửa đen bốc cháy trên tay tiểu anh nhi lập tức biến mất. Bé con ngây người, cái miệng nhỏ bĩu ra có chút ủy khuất, dường như không hiểu ngọn lửa đen xinh đẹp sao lại biến mất rồi?

“Bắc Quỷ Đế, giao nó cho ngươi nuôi dưỡng.”

Bắc Phương Quỷ Đế nhíu mày dường như muốn nói gì đó, nhưng bóng dáng Phạn U lại biến mất không thấy.

Bắc Phương Quỷ Đế tiến lên nhìn tiểu nữ anh nhi đang ủy khuất, giọng nói lạnh lùng: “Không được khóc.”

“Khóc là ta không nuôi ngươi.”

Tiểu anh nhi chớp mắt, khoảnh khắc tiếp theo, “oa” một tiếng khóc rung trời động đất.

Toàn bộ địa phủ cũng rung chuyển theo, tiếng khóc đó công kích vào tai của tất cả quỷ vật.




“Lão Bắc ngươi mau dỗ đi, ôi chao cái vị tổ tông này, mau bảo nó đừng khóc nữa! Hồn của lão tử sắp bị nó khóc đến tan mất rồi!”

Bắc Phương Quỷ Đế cũng không ngờ đứa trẻ nói khóc là khóc, đồng tử co rút dữ dội, hắn vụng về bế tiểu anh nhi lên, nghĩ nửa ngày không ra cách dỗ, dứt khoát đặt bé con lên đầu mình.

Tiểu anh nhi bé tí xíu, trực tiếp ôm lấy đầu hắn, sụt sịt mũi, cái miệng nhỏ nhếch lên, lại thật sự không khóc nữa.

Thấy bộ dạng này của Bắc Phương Quỷ Đế, mấy lão quỷ còn lại đều lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

Viêm Lam sáp lại, lấy một chiếc lông vàng huơ huơ trước mắt tiểu anh nhi, mắt tiểu anh nhi nhìn chằm chằm theo chiếc lông vàng chuyển động, bộ dạng đó vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Hì, nha đầu này da mịn thịt mềm, trông còn khá ngon miệng.” Viêm Lam xấu tính dọa nạt trẻ con.

Nào ngờ tiểu anh nhi dường như nghe hiểu, há miệng “a a oa oa” một tràng ngôn ngữ trẻ sơ sinh, nghe không rõ nói gì nhưng rõ là chửi th.ô tục.

Chưa kịp để Viêm Lam phản ứng, nàng “phù phù” phun một ngụm lửa đen vào hắn.

Ngọn lửa đen đó chính là U Minh Huyền Hỏa của Phạn U, tiểu anh nhi chỉ chạm vào một cái mà học được rồi.

Viêm Lam bị đốt kêu oai oái, mấy lão quỷ khác đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc và cảnh giác.

Ngoài ra, còn có chút cảm giác… “quả nhiên là thế”.

Dù sao cũng là hóa thân của ý thức địa phủ, cho dù chỉ là một đứa bé, cũng sinh ra đã mạnh mẽ.

Bắc Phương Quỷ Đế đội tiểu anh nhi đi rồi, Viêm Lam bị đốt nổi nóng, cũng đi theo nhất định phải tìm lại thể diện.

Ba Quỷ Đế còn lại vẫn ở nguyên tại chỗ, sau lưng bàn tán.

Nam Phương Quỷ Đế bỗng cười lạnh: “Thái độ của bệ hạ rất mơ hồ.”

Đồ hiphop trẻ em
“Ngài ấy vừa mới phóng U Minh Huyền Hỏa không phải để nuôi dưỡng con nhóc kia, mà là định… nuốt chửng nó chứ gì?”

Đông Phương Quỷ Đế giả vờ “a” một tiếng, vẻ mặt đạo mạo: “Không phải chứ, nếu muốn nuốt chửng ý thức địa phủ mới sinh, bệ hạ trước đó hà cớ gì phải cắt máu nuôi nó?”

Trung Ương Quỷ Đế l**m môi: “Nếu thật sự định ăn… chúng ta có thể được chia phần không?”

Ba quỷ đưa mắt nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý.

Hai tiểu hài tử chưa kịp đi tức muốn chết.

“A a a! Đông thúc tổ phụ, Trung thúc tổ phụ, Nam thúc tổ phụ đều thật xấu! Ta tức giận rồi, sau này ta không chơi với họ nữa!” Tiểu Vạn Tượng giọng sữa gầm lên.

Tiểu Sâm La thì trực tiếp hơn, nàng hấp tấp chạy qua, nhảy bật lên đụng đầu vào mông ba lão quỷ.

“Ái da! Cái gì đụng mông ta vậy?!”

“Nam lão quỷ, có phải ngươi không!”

“Chó má, là hai người các ngươi làm đúng không?”

Ba lão quỷ ngã sấp mặt, hai tiểu hài tử rút lui, hùng dũng hiên ngang chạy đi xem mẫu thân nhỏ bé nhưng vô cùng cường đại nhà mình!

Trên đường, hai tiểu hài tử ủ rũ.

“Ngoại tổ phụ đá lại muốn ăn thịt mẫu thân, ngoại tổ phụ đá cũng là kẻ xấu sao? Nhưng mẫu thân rõ ràng nói ngoại tổ phụ đá là ngoại tổ phụ tốt nhất thế giới!”

“Mẫu thân chắc chắn sẽ không lừa chúng ta đâu!” Tiểu Sâm La nắm chặt nắm đấm: “Ngoại tổ phụ đá cũng là lần đầu làm quỷ phụ mà~ Ông ấy không hiểu chuyện, chúng ta có thể giúp ông ấy mà~”

Mắt tiểu Vạn Tượng lập tức sáng lên, hắn giơ tay lên: “Sâm La Vạn Tượng ra tay!”

Tiểu Sâm La cùng hắn đập tay: “Mọi việc đảm bảo thuận lợi!”

Ngoại tổ phụ đá, chuẩn bị đón nhận sự cải tạo của hai tiểu nghịch ngợm đi!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 643


Hai tiểu hài tử hừng hực khí thế lên kế hoạch nửa ngày, chuẩn bị dạy ngoại tổ phụ nhà mình —người còn chưa biết làm phụ thân—trở thành một “người phụ thân tốt đúng chuẩn”.

Còn về hình mẫu lý tưởng, đương nhiên là vị phụ thân tốt mạnh nhất tam giới của chúng rồi!

Dù sao từ ngày chúng sinh ra, ngoài việc bú sữa mẫu thân ra, còn lại từ ăn uống, đại tiểu tiện đến giấc ngủ đều là phụ thân chúng chăm. Hễ nghịch ngợm gây họa, cũng là phụ thân đi xử lý hậu quả~.

Đương nhiên, mẫu thân cũng siêu yêu chúng, nhưng sau khi chúng nghịch ngợm phá phách, tình mẫu tử ấy sẽ biến mất một thời gian, cái mông của chúng nó từ nhỏ đến nay đã chịu bao nhiêu khổ cực rồi!

Nếu không phải thân thể hai tiểu hài tử đủ mạnh, mông sớm đã bị đánh chai rồi.

Hai tiểu hài tử vất vả viết xong “Một trăm lẻ tám chiêu trở thành một người phụ thân tốt”, vô cùng hăm hở chạy đi tìm ngoại tổ phụ của mình.

“Ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ!” Hai tiểu hài tử nhảy nhót trước mặt Phạn U, cố gắng thu hút sự chú ý.

Phạn U mơ hồ dường như nghe thấy gì đó, khuôn mặt sắc bén tuấn mỹ hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt quét về phía vị trí của hai tiểu hài tử.

Hai tiểu hài tử cười toe toét, còn tưởng cuối cùng cũng có quỷ có thể nhìn thấy chúng nó, nào ngờ Phạn U thẳng thừng dời ánh mắt đi.




“Sao lại thế này?”

Chúng nó không chịu từ bỏ, mơ “Một trăm lẻ tám chiêu trở thành một người phụ thân tốt” ra dí vào trước mặt Phạn U.

Dù không thấy bọn chúng thì ít nhất cũng phải nhìn được chữ viết chứ?

Kết quả… Phạn U vẫn không thấy.

Hai tiểu hài tử lại thử trèo lên người Phạn U, kết quả lần này hai đứa không những không chạm được vào Phạn U, còn bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy văng ra xa, hai tiểu hài tử lại chồng lên nhau như làm xiếc ngã vào nhau.

Lăn một vòng, hai đứa chóng mặt xây xẩm, mãi mới gượng dậy được khỏi đất. Chúng không hiểu—tại sao chứ?

Chúng nó có thể đá vào mông các thúc tổ phụ khác, sao đến chỗ ngoại tổ phụ đá lại không chạm được?

Không đợi chúng nó nghĩ thông, một con quỷ từ ngoài đi vào, chính là Bắc Phương Quỷ Đế, lại thấy hắn rõ ràng đã thay một bộ trang phục khác.

“Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?” Sắc mặt Bắc Phương Quỷ Đế không vui.

Phạn U không đáp mà hỏi ngược lại: “Đứa nhỏ đó đâu?”

“Viêm Lam đang trông coi.” Khóe miệng Bắc Phương Quỷ Đế giật giật, theo bản năng sờ lên đầu.

Tiểu anh nhi vừa rồi tè một bãi lớn lên đầu hắn.

Phạn U nhìn ra manh mối, trong mắt lóe lên một tia ý cười, rất nhanh ý cười đó lại nhạt đi.

Bắc Phương Quỷ Đế bực bội trừng mắt nhìn hắn một cái, phất tay áo xua đi uất khí, nhíu mày nói: “Địa phủ sinh ra ý thức, đối với địa phủ mà nói là chuyện tốt, nhưng đối với ngươi lại chưa chắc.”

“Ngươi tính sao?”

Đồ hiphop trẻ em
“Là thừa nhận nó, hay là…”

“Nó không cần sự thừa nhận của ta.” Phạn U lắc đầu: “Nó chính là địa phủ.”

Bắc Phương Quỷ Đế: “Đúng là nó chính là địa phủ, nhưng ngươi là con quỷ đầu tiên trên thế gian, Quỷ tộc và địa phủ đều do ngươi xây dựng, là ngươi xây dựng địa phủ nó mới có ý thức.”

“Phạn U, ngươi là phụ thân của nó.”

Sắc mặt Phạn U nhàn nhạt, trên mặt kéo lên một nụ cười chế nhạo: “Một người phụ thân muốn nuốt chửng nữ nhi mình sao?”

Bắc Phương Quỷ Đế hơi nhíu mày: “Lúc đó ngươi dùng U Minh Huyền Hỏa với nó là thật sự muốn nuốt chửng nó? Vậy trước đó ngươi lại cho nó ăn tinh huyết của mình làm gì?”

“Không biết.”

Bắc Phương Quỷ Đế trừng mắt nhìn hắn.

Phạn U: “Trước khi ta nghĩ xong đối xử với nó thế nào, cứ nuôi nó ở Bắc Quỷ thành của ngươi trước đi.”

“Nha đầu đó không dễ nuôi đâu!”

“Viêm Lam sẽ giúp ngươi.”

Mặt Bắc Phương Quỷ Đế càng lúc càng đen, hắn quay đầu bỏ đi. Nhưng đi được vài bước, hắn đột ngột quay đầu, nghiêm giọng hỏi:

“Ngươi chắc chắn sự ra đời của nha đầu này, không phải vì ngươi quá muốn có một đứa con?”

Phạn U nghi hoặc ngẩng mắt: “Cái gì?”

Bắc Phương Quỷ Đế chỉ vào tim hắn: “Nữ nhân Vu tộc kia chết rồi, trái tim ngươi cũng theo đó mà mất đi một nửa, nhưng lúc nha đầu đó ra đời, ta cảm thấy trái tim ngươi lại bắt đầu đập rồi.”

“Quỷ tộc sinh ra không có tim, riêng ngươi lại là ngoại lệ.”

“Vu Chân mang đi nửa trái tim của ngươi, cũng lấy đi nửa mạng sống của ngươi.”

“Nhưng lúc nha đầu đó xuất hiện, trái tim ngươi đang lành lại không phải sao?”

Bắc Phương Quỷ Đế nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi tự tay tạo ra địa phủ, mà nay địa phủ lại muốn cứu ngươi.”

“Phạn U, rốt cuộc là ngươi muốn nuốt chửng nữ nhi này, hay là sợ hãi bị nó cứu rỗi?”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 644


Trái tim Phạn U Minh đế có một khiếm khuyết, chuyện này trong toàn địa phủ chỉ có hai người biết—Bắc Phương Quỷ Đế và Viêm Lam.

Phạn U trầm mặc không nói, Bắc Phương Quỷ Đế nhìn hắn, lắc đầu thở dài một hơi, nói:

“Ta đã nói rồi, quỷ một khi sinh ra trái tim, chắc chắn không có chuyện tốt.”

“Tính tình Vu tộc kiêu ngạo ngang ngược, khó cùng chung sống với các sinh linh khác trong tam giới, trận đại chiến với Thần tộc kia là không thể tránh khỏi.”

Bắc Phương Quỷ Đế lắc đầu nói: “Sự trung thành của Thập Vu đối với Xích Du vượt qua cả sinh mạng của bản thân, ngươi muốn cứu Vu Chân, gạt nàng rời đi, chẳng khác nào ép nàng phản bội Xích Du, phản bội Vu tộc, điều này còn khó chịu hơn cả giết nàng.”

“Sự thật chứng minh, nàng không những không cảm kích ngươi, mà còn vì vậy oán hận, nguyền rủa ngươi đến tận xương tủy.”

Bắc Phương Quỷ Đế liếc nhìn Phạn U: “Có ý nghĩa không? Ngươi động tì/nh lần này, cuối cùng không chỉ mất nửa mạng sống, còn bị dính một lời nguyền — ‘Phàm là kẻ ngươi yêu quý, tất sẽ gặp tai họa’…”

Bắc Phương Quỷ Đế cười khẩy một tiếng: “Cũng không biết sau khi Vu Chân chết rồi, sức mạnh lời nguyền tiên tri của nàng còn tồn tại không?”




Phạn U không để ý đến sự trêu chọc của Bắc Phương Quỷ Đế, chỉ nhàn nhạt nói: “Sau này ngươi và Viêm Lam cũng ít đến Phong Đô thôi.”

Sắc mặt Bắc Phương Quỷ Đế lạnh xuống: “Sao, ngươi sợ ta cũng gặp tai họa? Quan hệ của chúng ta đâu có thân thiết lắm.”

Phạn U liếc Bắc Phương Quỷ Đế một cái: “Lại cáu kỉnh gì vậy.”

Hắn xua tay, nói: “Đi đi, dạy dỗ đứa nhỏ đó cho tốt.”

Bắc Phương Quỷ Đế phất tay áo rời đi, sau khi hắn đi, Phạn U thong thả đi ra ngoài điện, từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ địa phủ.

Một bóng người xuất hiện sau lưng hắn, là một thiếu niên mặc giáp đỏ, chỉ là đường nét khuôn mặt thiếu niên mơ hồ, không có ngũ quan cụ thể.

“Sau này nó chính là tiểu chủ nhân của ngươi.” Phạn U nhẹ giọng nói: “Một sát na là một thế giới, nghìn vạn sát na hợp thành cõi địa phủ. Sau này, hãy gọi nó là Sát Thiên đi.”

(“Sát na” có nguồn gốc từ tiếng Phạn, dùng để chỉ khoảng thời gian cực ngắn, như một tích tắc, một chớp mắt.)

Giọng nói của Phạn U truyền khắp địa phủ, từ đó về sau, quỷ vật thế gian đều biết, dưới địa phủ có một vị tiểu Đế Cơ.

Thời gian trôi đi, tất cả bí mật đều không thể che giấu.

Hai tiểu hài tử đứng xem, thời gian trước mặt chúng trôi đi rất nhanh, chúng nhìn thấy rất nhiều ‘bí mật’ mà người khác không biết.

Lúc mẫu thân của chúng còn trong tã lót, rất nhiều lần ê a đói bụng, khổ nỗi Bắc ngoại tổ phụ và Viêm thúc tổ phụ quá không biết chăm sóc trẻ con.

Mấy lần tiểu mẫu thân của chúng đói đến trợn trắng mắt, là ngoại tổ phụ đá lén lút chạy đến, cắt cổ tay mình, dùng tinh huyết đút cho mẫu thân ăn.

Một lần, hai lần, vô số lần…

Tiểu anh nhi ăn máu của hắn mà lớn lên, từ lúc bi bô tập nói, đến khi chập chững bước đi.

Lại một lần nữa Bắc Phương Quỷ Đế bận tối mắt tối mũi, Viêm Lam uống rượu say ngủ li bì, tiểu Sát Thiên đói đến hoa mắt chóng mặt, nàng bé tí xíu, lại tự mình chạy ra khỏi núi La Phong.

Acnes
Nàng lang thang khắp địa phủ tìm đồ ăn nhưng đều không thu hoạch được gì, một làn hương thơm chui vào mũi nàng, đó là mùi vị nàng chưa từng ăn nhưng đã ngửi thấy vô số lần, dường như được gọi là: hương hỏa?

Tiểu Sát Thiên bị mùi hương hỏa làm cho mê muội, nuốt nước bọt liền chạy theo.

Nàng vượt qua Vọng Hương Đài, bước vào Dã Cẩu Lĩnh, càng ngày càng xa địa phủ…

Mà trong Phong Đô thành, Phạn U vốn được cho là đang bế quan tu luyện, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Hắn nhíu mày, nhìn về phía cuối địa phủ vô tận, đưa tay nắm lấy một làn khí hương hỏa.

Trong khí hương hỏa có ác ý ẩn náu.

Có quỷ…đã dẫn tiểu nữ nhi của hắn ra ngoài…



Hai tiểu hài tử vẫn luôn đứng xem gấp đến kêu oai oái: “Có quỷ gian xảo muốn hại mẫu thân đó!!

“Ngoại tổ phụ đá người mau đi cứu mẫu thân đi!!”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 645


Dưới vạn nhận U Minh, vô số cô hồn dã quỷ lang thang trong con đường âm dương sương mù dày đặc, mà trước khi vào quỷ vực còn phải vượt qua vô số cửa ải.

Dã Cẩu Lĩnh chỉ là một trong số đó. Ngọn núi này do nguyên thần của một con hung thú thời thượng cổ – ác khuyển – hóa thành. Vô số oan hồn dã khuyển chiếm cứ nơi đây, hóa thành âm hồn dã khuyển, chuyên rỉa nát hồn thể của những cô hồn dã quỷ đi ngang qua.

Tiểu Sát Thiên bị khí hương hỏa dẫn đến nơi này, rất nhanh đã bị âm hồn dã khuyển bao vây.

Tuy là do ý thức địa phủ hóa thành, bản thân có quỷ lực mạnh mẽ bao la, nhưng nếu không biết cách thi triển vận dụng, liền như đứa trẻ ôm vàng đứng giữa chợ đông.

Đối với tiểu Đế Cơ địa phủ mà nói, tình huống lúc này chính là như vậy.

Tiểu Đế Cơ không hiểu sợ hãi, còn tưởng đám dã khuyển muốn chơi với mình, cho đến khi từng con dã khuyển mang đầy ác ý lao về phía nàng.

Nàng đánh lui từng con dã khuyển nhưng không đánh chết, nàng còn nhỏ bé, vẫn chưa hình thành dục v/ọng phá hoại.

Dần dần, những con dã khuyển nhốt nàng ở giữa, vây kín mít.

Một con hung khuyển khổng lồ ló đầu ra trong bóng tối, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào trung tâm bị dã khuyển tầng tầng lớp lớp bao vây.




Nó ngửi thấy mùi mỹ vị và sức mạnh vô thượng.

Chỉ cần ăn nàng, nó liền có thể trở thành chủ nhân mới của địa phủ.

Hung khuyển há to miệng, nuốt chửng về phía trung tâm, một ngụm nuốt cả đám dã khuyển xung quanh và tiểu Đế Cơ ở trung tâm vào bụng.

Hai tiểu hài tử đến kịp lúc liền nhìn thấy cảnh tượng mẫu thân nhà mình bị ăn thịt, sợ đến cùng kêu lên thành tiếng.

Giọng nói lạnh lùng âm u của nam nhân vang vọng khắp địa phủ, va đập vào linh hồn của mỗi quỷ tộc.

“Nghiệt súc!”

Phạn U phất long bào, nguyên thần của hung khuyển thượng cổ tan thành bốn mảnh, bị nghiền nát thành bột phấn.

Khoảnh khắc tiếp theo bóng dáng hắn biến mất, cánh tay trái ôm chặt một cục nhỏ, tay phải che trên đầu nàng, tránh để những bột phấn đó làm bẩn nàng.

Một cục nhỏ nép trong lòng Phạn U, tóc tai bù xù như ổ gà.

Không phải bị dã khuyển hành hạ thành bộ dạng ăn mày này, mà là hai gã thô kệch Bắc Phương Quỷ Đế và Viêm Lam căn bản không biết tết bím tóc nhỏ cho tiểu cô nương.

Trên mặt tiểu Đế Cơ không hề có vẻ sợ hãi, dường như việc bị hung khuyển nuốt vào bụng cũng chỉ là một trò chơi thú vị.

“Ya~ ya~~”

Tiểu cô nương giơ tay lên, trong bàn tay nhỏ nắm thứ gì đó, ra sức nhét vào miệng Phạn U.

Phạn U nhìn kỹ, đó là một viên hương hỏa châu nhỏ xíu.

Viên hương hỏa châu này được giấu trong nguyên thần của hung khuyển thượng cổ, con quỷ đứng sau chính là dùng viên hương hỏa châu này để dẫn tiểu cô nương này đến đây.

Acnes
“Ăn… ngon ăn… a…” Tiểu cô nương nhét hương hỏa châu vào miệng Phạn U.

Phạn U sững người nhìn tiểu cô nương, theo bản năng há miệng, viên hương hỏa châu đó liền bị nhét vào miệng hắn.

Nhưng hình như vào miệng không chỉ có hương hỏa châu.

Hắn không thể diễn tả được đó là cảm giác gì — trái tim bị mất một nửa của hắn đang đập thình thịch, máu chảy rần rật, máu thịt bắt đầu sinh sôi mạnh mẽ.

Là một vị ngọt đắng lẫn lộn, một mối liên kết vượt lên trên huyết mạch khiến hắn và đứa trẻ này gắn bó chặt chẽ.

Bên má đột nhiên ẩm ướt một chút.

Tiểu cô nương chu môi, để lại một nụ hôn nước miếng bên má hắn, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm múa may, cái đầu nhỏ cọ cọ vào hõm cổ hắn giống như một cục nếp nhỏ ngọt ngào.

Cái đầu nhỏ ổ gà đó cứ quét qua quét lại bên tai hắn, như thể đang gãi vào trái tim đã nguội lạnh của hắn.

Hắn nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng, giống như một tiểu ngốc tử không có đầu óc.

Rồi nghe thấy nàng líu lưỡi gọi hắn với giọng nói không rõ ràng: “A a… A hu… A hu…”

A Hu là ai?

Lúc đó Phạn U không biết nàng đang lẩm bẩm cái gì.

Cho đến khi giọng nói của nàng ngày càng rõ ràng.

Thì ra, nàng đang gọi:

Phụ thân…

Phụ thân!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 646


Dòng sông thời gian cuồn cuộn trôi về phía trước.

Tiểu Đế cơ địa phủ ở trong địa phủ lớn lên một cách hoang dã, từ một đứa trẻ ngây thơ dễ bị lừa, dần dần trở thành một tiểu bạo chúa.

Dưới địa phủ, nơi vốn lạnh lẽo và nặng nề, dần dần trở nên náo nhiệt.

“Bệ hạ! Ngài phải quản lý chứ! Nếu ngài không quản, quỷ vật dưới tay chúng ta thật sự không còn đường sống rồi!” Trung Ương Quỷ Đế mắt thâm quầng như gấu trúc, vừa khóc vừa tố khổ trong đại điện: “Tiểu Đế Cơ sai khiến Viêm Lam dựng ổ trong Trung Ương Quỷ thành, lửa kim ô của hắn suýt nữa làm các quỷ trong thành ta bị cháy thành quỷ khô rồi!”

“Lần thứ 867 rồi! Nàng ta ngày nào cũng kiếm chuyện với ta! Ta đâu có đắc tội với nàng ta đâu!”

Phạn U đặt tấu chương xuống, ánh mắt sắc bén nhìn qua, lạnh lùng nói: “Nếu muốn sống thì giao những kẻ không sạch sẽ dưới tay ngươi ra.”

Trung Ương Quỷ Đế vẻ mặt vô tội: “Không sạch sẽ? Ý ngài là sao?”

Phạn U ném tấu chương chỉ lên án, ‘Cạch’ một tiếng, như sức mạnh vạn trượng đổ xuống, Trung Ương Quỷ Đế nghe thấy tiếng “rắc rắc” của xương quỷ bị gãy, cả cơ thể quỷ bị đè xu.ống đất giống như con thằn lằn bị đập thẳng xuống đất.

Tiếng thét của hắn cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.





Phạn U đứng lên, bước đến gần hắn.

Gương mặt tuấn tú, sắc bén của Phạn U lạnh lùng, hắn hơi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn xuống, phun ra vài chữ: “Dã Cẩu Lĩnh, hương hỏa châu, điện thứ sáu.”

Sắc mặt Trung Ương Quỷ Đế thay đổi, mồ hôi lạnh vã ra. Cảm giác áp lực trên cổ họng vừa buông lỏng, hắn vội vàng giải thích: “Ta… ta hoàn toàn không biết chuyện này từ trước! Không ngờ Biện Thành Vương lại to gan như vậy, dám ra tay với tiểu Đế Cơ!”

“Thật vậy sao?”

Áp lực trên người vừa lui, hắn còn chưa kịp thở phào…

Xoạt—

Một tấm da quỷ đẫm máu rơi phịch xuống trước mặt hắn — chính là của Biện Thành Vương.

Tim Trung Ương Quỷ Đế thót lên một nhịp. Khóe mắt hắn đảo sang bên, liền thấy thiếu niên mặc giáp đỏ đứng gần đó — chính là thành linh của Phong Đô Thành.

Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng dáng nhỏ nhắn như cơn gió lốc từ bên ngoài xông vào, phía sau còn có một nam nhân tóc đỏ rực như lửa chạy theo.

“Tiểu quỷ, đi chậm thôi, lông của ta…” Viêm Lam vừa mắng vừa lải nhải.

Tiểu cô nương giống như một hạt đậu nhỏ trong chiếc váy đỏ như máu, đôi mắt xinh đẹp linh động. Vừa xông vào đã “bụp” một phát nhảy lên người Trung Ương Quỷ Đế, chỉ nghe “rắc” một tiếng.

Xương vừa mới nối lại đã bị gãy lần nữa. Toàn thân Trung Ương Quỷ Đế mềm nhũn như cá khô, cả người bị đạp cho dính sát xuống đất.

“Tiểu Tô Tô! Ngươi ra tay nhanh quá! Ta còn chưa chơi đủ đâu!”

Thiếu niên giáp đỏ mím môi, không nói gì.

Acnes
Ánh mắt Phạn U rơi trên tiểu cô nương kia, sát khí lạnh lẽo quanh thân như bị hòa tan, dù gương mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm xa cách.

Tiểu Đế Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, vừa định nhe răng cười rạng rỡ thì Phạn U đã lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Tiểu cô nương chu môi, sợi tóc dựng ngược trên đỉnh đầu cũng cụp xuống buồn bã.

“Hung quỷ đã bị diệt. Ngươi nên quay về núi La Phong đi.”
Phạn U lạnh nhạt nói, hướng về phía nàng.

Tiểu cô nương giậm chân:

“Nhưng ta chưa kịp tự tay lột da tên lão Lục xấu xa, bị tiểu Tô Tô cướp trước rồi! Còn có A Trung Thúc nữa, hắn mới là tên đại ác nhất, đúng rồi, A Trung Thúc đâu? Không phải đến cáo trạng sao?”

Quỷ khô trên đất — Trung Ương Quỷ Đế — rụt rè giơ tay lên:

“Ta ở đây… Người thật sự không thấy ta sao?”

Tiểu cô nương như thể không thấy, còn hậm hực giậm thêm hai bước, tức giận nói:

“Hắn quá đáng lắm! Nhưng lại chạy nhanh như chớp, lần nào ta cũng không đuổi kịp! Giận chết đi được!”

Rồi… lại đạp một cái. Rồi một cái nữa. Lại một cái nữa.

“Phụt ——”
Trung Ương Quỷ Đế bị giẫm đến phun máu đầy mồm, ngón tay cũng run rẩy.

Thiếu niên giáp đỏ làm như không thấy, Viêm Lam thì cứ liếc ngang liếc dọc, khóe miệng gần như không nhịn nổi cười.

“Đừng… đừng đạp nữa…”

“Ta… ta sai rồi…”

“Không dám nữa đâu…”

Tiếng cầu xin yếu ớt vang lên dưới chân, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, ngây thơ nói:

“Lạ ghê á, sao bên dưới địa phủ lại có con muỗi vo ve nhỉ~”

Gương mặt nhỏ xinh như ngọc lộ ra nụ cười trong sáng, thuần khiết:

“Muỗi đáng ghét lắm, giẫm chết rồi mới yên!”

“Hê hê~ Xem ta dùng cái mông ngồi chết nó!”

Trung Ương Quỷ Đế chỉ cảm thấy phía eo nhẹ bẫng, quay đầu nhìn lại — sắc mặt lập tức biến thành sợ hãi!

Một tiểu cô nương đáng yêu nhảy vọt lên từ phía trên, nụ cười vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, giây tiếp theo — thật sự muốn từ trên trời giáng xuống mà… ngồi chết hắn một phát!

Chết tiệt!

Đường đường một Quỷ Đế như hắn mà lại bị một tiểu nha đầu ngồi chết bằng mông á?!

Tổ tông này đúng là muốn nhục chết hắn mà!!!
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 647


Trung Ương Quỷ Đế cuối cùng không bị một cái mông ngồi chết.

Đòn tấn công bằng mông của tiểu cô nương còn chưa kịp thi triển, cái mông nhỏ béo ú mới rơi xuống được một nửa, đã bị Phạn U vớt đi.

Vị Minh đế thân hình cao lớn, cánh tay vươn ra một cái đã trực tiếp túm lấy nàng, kẹp vào giữa cánh tay.

Chỉ là tư thế có chút không ổn—mông ở trên, đầu ở dưới.

Trung Ương Quỷ Đế thấy vậy vội vàng xin tha, không màng đến bộ xương chưa lành lặn, âm u méo mó, tay chân cùng dùng nhanh chóng bò đi.

“Chạy rồi chạy rồi! Hắn lại chạy mất rồi!”

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, tức giận phồng má: “Phụ thân ngươi thiên vị A Trung thúc.”

Nghe thấy hai chữ ‘phụ thân’, ánh mắt Phạn U khẽ động, buông tay để tiểu cô nương rơi xuống.

Dưới đất cuộn lên một lớp quỷ khí ngăn tiểu cô nương bị ngã vào đầu. Nhưng rõ ràng nàng không cần sự bảo vệ này, lộn một vòng liền đứng thẳng dậy, lớp quỷ khí đó cũng lặng lẽ tan biến vào hư vô.




Ngoại trừ thiếu niên giáp đỏ liếc nhìn một cái, Viêm Lam thần kinh thô kệch hoàn toàn không nhận ra.

Phạn U nhìn tiểu cô nương trước mắt. Lúc dạy dỗ Trung Ương Quỷ Đế, đầu hắn đều kiêu ngạo ngẩng cao, nhưng khi đối mặt với tiểu hài tử này hắn bất giác cúi đầu xuống, thậm chí cả vai lưng cũng khẽ rũ xuống, khí thế toàn thân bị đè nén xuống mức thấp nhất … như thể sợ mình sẽ dọa nàng sợ.

“Nếu chỉ một mình ngươi sinh tử quyết chiến, ngươi có thể giết được Trung Ương Quỷ Đế không?”

Tiểu cô nương nhăn mũi, bĩu môi, giơ ngón út lên: “Còn thiếu một chút là có thể giết, A Trung thúc bây giờ quá lớn, ta lớn thêm một chút nữa là có thể dễ dàng ăn thịt hắn rồi~”

“Vậy thì đợi ngươi lớn thêm một chút.” Giọng Phạn U không nhanh không chậm: “Ngươi là Đế Cơ địa phủ, thân phận của ngươi chỉ là trang sức, thực lực của ngươi mới là vốn liếng để ngang ngược bá đạo.”

Hắn hơi cúi người, vốn định nhẹ nhàng gõ vào cái đầu nhỏ của tiểu cô nương, tay đưa ra sắp chạm vào lại bị hắn thu về.

Phạn U xoay người, giọng điệu lạnh nhạt: “Về núi La Phong đi.”

“Biện Thành Vương đã chết, Biện Thành Vương mới do ngươi chọn.”

Con ngươi vốn đang ảm đạm của tiểu cô nương “vút” một cái sáng lên.

“Được nha!”

Nàng múa may tay chân, mắt đảo một vòng, liền xông vào hậu điện: “Không về núi La Phong, Bắc phụ thân sẽ đánh ta, ta muốn ngủ ở Phong Đô!”

Phạn U mím môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Viêm Lam cười hì hì, ra vẻ cũng muốn đi theo, lại bị Phạn U liếc mắt một cái, Phạn U: “Cút về ổ chim của ngươi.”

Viêm Lam: “Lão già ngươi phân biệt đối xử à! Lão tử là người đầu tiên làm nhi tử ngươi đó!”

Phạn U mặt không biểu cảm nhìn hắn, Viêm Lam miệng lẩm bẩm chửi rủa, quay đầu bỏ đi.

Mua ngay
Hắn càng nghĩ càng không phục, chuẩn bị lại đi tìm Trung Ương Quỷ Đế đánh một trận.

Trong điện chỉ còn lại Phạn U và thiếu niên mặc giáp đỏ.

“Nha đầu đó đặt tên cho ngươi rồi.” Giọng Phạn U nhàn nhạt.

Thiếu niên áo giáp đỏ mím môi, hồi lâu mới ừ một tiếng, “Mị Tô.”

Tên nàng đặt cho hắn.

“Thích không?” Phạn U nghiêng đầu nhìn Mị Tô.

Mi Tô siết chặt môi, nhìn lại hắn rồi hỏi ngược: “Ngài thì sao? Rõ ràng thích, tại sao không nuôi nàng bên cạnh.”

Phạn U không trả lời, Mị Tô cũng không tranh cãi với hắn, bóng hình biến mất.

__Mời các bạn truy cập và like page TẠI ĐÂY để cập nhật thông tin nhiều truyện hay miễn phí__

Hắn đứng một mình trong điện hồi lâu mới đi đến hậu điện.

Trên giường, tiểu cô nương ngủ say sưa dạ.ng chân dạng tay, trong miệng còn ngậm nửa miếng thịt khô không biết lượm được từ đâu.

Phạn U nhìn một lúc, ánh mắt rơi vào mái tóc bù xù như ổ gà của nàng.

Hắn nhíu mày, ngón tay co lại, cuối cùng quay đầu rời đi.

Vài hơi thở sau.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Phạn U lặng lẽ quay lại trong điện, hắn ngồi xổm bên giường, ngón tay thon dài luồn qua đuôi tóc tiểu cô nương, trong tay có thêm một chiếc lược, nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một chải gọn những sợi tóc mềm mại của tiểu gia hỏa.

Sợi tóc trong tay hắn ngoan ngoãn vâng lời, lúc thì biến thành búi tóc nhỏ, lúc thì biến thành bím tóc nhỏ.

Nhìn kỹ, hai tay hắn đều phủ một lớp quỷ khí bao bọc bản thân, hắn và tiểu cô nương luôn cách một lớp tường, lớp tường vô hình này lặng lẽ bảo vệ nàng, tránh sức mạnh của hắn làm tổn thương nàng.

Ngày đó Bắc Phương Quỷ Đế từng nhắc đến lời nguyền của Vu Chân, mà nay lời nguyền đã ứng nghiệm.

Phàm người hắn yêu thương, ắt gặp kiếp nạn.

Hắn không thể đến gần nữ nhi của mình, dù là việc nhỏ như tự tay tết bím tóc cho nữ nhi có lẽ cũng sẽ làm tổn thương nàng.

Hắn là quỷ đầu tiên xuất hiện từ khi địa phủ thành hình, bản năng là hủy diệt mọi thứ đe dọa tới hắn. Cũng bởi bản năng ấy, hắn từng có ý nghĩ muốn hủy diệt tiểu nha đầu trước mặt.

Một kẻ như hắn…

Làm sao có thể xứng đáng với tiếng gọi “phụ thân” kia?
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 648


Tiểu cô nương tỉnh lại, nàng ngồi dậy trên giường không động đậy, khuôn mặt đáng yêu như ngọc tuyết ngây ngốc, rõ ràng là còn ngái ngủ.

Miệng nhỏ há ra, không chỉ ngáp một cái thật to, cổ họng còn phát ra tiếng kêu quái dị ao wu a wu.

Nàng theo bản năng sờ đầu, sờ phải một đầu tóc ổ gà.

Tiểu cô nương ngáp được nửa chừng, lập tức dừng lại, nhảy khỏi giường, lạch bạch chạy ra ngoài, cái mũi nhỏ hít hít, rất nhanh liền theo mùi tìm được mục tiêu.

Trên U Minh Đài, Phạn U ngồi xếp bằng.

Miện phục đã cởi ra, giờ chỉ khoác một thân huyền bào đơn giản. Hắn quay lưng về phía tiểu cô nương, đôi mắt cụp xuống khẽ nâng lên, trong mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ.

Nhưng trong nháy mắt, sự bất đắc dĩ kia đã bị che giấu sau vẻ lạnh nhạt.

“Bím tóc nhỏ của ta đâu!”

Phạn U không cần quay đầu lại, cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nữ nhi lúc này giống như một cái ấm trà nhỏ, tức giận chống nạnh chất vấn hắn.




“Bím tóc nhỏ gì?”

Tiểu cô nương vòng ra trước mặt hắn, chỉ vào cái đầu ổ gà của mình: “Lúc ta ngủ rõ ràng ngươi đã tết bím tóc nhỏ cho ta! Ta cảm nhận được, sao lại biến thành…”

Giọng chất vấn nũng nịu mềm mại của tiểu cô nương dừng lại, nàng bất ngờ lao về phía hắn.

Phạn U theo bản năng muốn ôm lấy nàng, trong khoảnh khắc đó, quỷ lực quanh người hắn lập tức tràn ra, hóa thành một lớp màn vô hình, ngăn cản nàng bị thương vì tiếp xúc với hắn.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, tiểu cô nương đã nhào vào lòng hắn.

Cục bột nhỏ kia ghì chặt lấy hắn không buông, Phạn U cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng.

Hắn không quản được nhiều như vậy nữa, cúi đầu nhìn tiểu bảo bối trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu ngang tàng đó đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ, cái miệng nhỏ xị xuống, hai tay níu chặt lấy vạt áo hắn.

“Làm sao vậy?” Trong lòng Phạn U dâng lên nỗi hoảng sợ cùng một ngọn lửa giận khó kiềm chế.

Là ai bắt nạt Sát Sát của hắn?

“Hu hu… già rồi… hu hu hu sao ngươi lại già rồi?”

Phạn U sững người.

Tiểu cô nương “oa” một tiếng khóc lớn, tay túm lấy một lọn tóc của hắn rũ xuống, giữa những sợi tóc đen nhánh có vài sợi trắng toát chen vào.

Sắc mặt Phạn U phức tạp, hắn sinh ra đã có dung mạo như bây giờ, vĩnh hằng không đổi.

Nhưng không biết là vì sự ra đời của nàng hay là lời nguyền của Vu Chân, mỗi lần hắn cẩn thận tiếp xúc với nàng đều phải cẩn thận khắc chế mới không làm tổn thương tiểu gia hỏa này, mỗi lần dùng sức mạnh áp chế bản thân và lời nguyền đều đang đẩy nhanh sự lão hóa của hắn.

Mua ngay
Đúng vậy, hắn đang già đi.

Nhưng với hắn, chuyện ấy chẳng đáng để tâm.

Thế nhưng chỉ vì vài sợi tóc bạc lại khiến nàng sợ hãi đến mức như vậy.

Toàn bộ địa phủ đều vì sự đau lòng, sợ hãi của nàng mà bắt đầu rung chuyển.

Phạn U thở dài một hơi, ôm chặt nữ nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nàng: “Đừng sợ.”

“Phụ thân, hu hu hu, Phụ thân…”

Hắn nghe nàng gọi từng tiếng phụ thân, hắn chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ, vừa xót thương vô hạn.

“Ngoan, phụ thân vẫn luôn ở đây.”

Dường như sự an ủi của hắn có tác dụng, tiểu cô nương cuối cùng cũng ngừng nức nở.

Nàng như ăn vạ nép vào lòng hắn không chịu rời đi, tràn đầy sự quyến luyến và dựa dẫm vào hắn, nước mũi nước mắt cũng bôi loạn lên ngực hắn.

Phạn U mặc cho nàng làm càn, chỉ luôn an ủi nàng: “Sát Sát, đừng sợ.”

Tiểu cô nương lí nhí hừ một tiếng, vẫn nắm chặt lấy hắn: “Không muốn, không muốn phụ thân già đi, phụ thân không được rời xa ta.”

Ánh mắt Phạn U ảm đạm: “Đừng gọi phụ thân…”

Tiểu cô nương như hờn dỗi ngẩng đầu lên, ủy khuất trừng mắt nhìn hắn.

“Không gọi thì không gọi!”

Dường như nàng lại tức giận rồi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mắt tiểu cô nương đảo một vòng.

“Ngươi không cho ta gọi là phụ thân!”

“Vậy sau này ta sẽ gọi là A La Sát Thiên!”

Nàng nhảy khỏi lòng hắn, làm mặt quỷ với hắn: “Người là A La Phạn U, ta là A La Sát Thiên, ta không gọi người là phụ thân, cả thế giới cũng biết ngươi chính là phụ thân của ta!”

“Ta cứ nhất quyết theo họ ngươi đấy!”
 
Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Chương 649: Chào mừng về nhà, phụ thân - Hoàn


Thời gian đem tất cả bày ra không sót thứ gì.

Bên kia phụ tử ấm áp, bên này, hai tiểu hài tử với tư cách người ngoài cuộc xem đến say sưa.

“Oa, thì ra mẫu thân lúc nhỏ cũng khóc nhè à…”

Tiểu Sâm La vẻ mặt già dặn, chống cằm: “Rõ ràng mẫu thân từng nói nói mình lúc nhỏ đầu rơi cũng không ch** n**c mắt, là nữ bá vương mạnh mẽ cứng cỏi mà, vậy mà giờ mũi cũng khóc tèm lem~”

“He he,” tiểu Vạn Tượng cười nham nhở, lấy Lưu Ảnh Thạch ra, nháy mắt với muội muội: “Chúng ta lén ghi lại, về nhà cười nhạo mẫu thân~”

Tiểu Sâm La bày ra vẻ mặt chê bai nhưng miệng thì nói: “Lưu lại thêm vài khối nữa, trứng không thể đặt cùng một giỏ! Đề phòng mẫu thân tiêu huỷ chứng cứ.”

“Woa, muội thông minh ghê!”

“Ta là tỷ tỷ mà!”

Hai tiểu hài tử lớn tiếng bàn bạc, đều đang lục lọi túi nhỏ của mình, chuẩn bị lưu lại lịch sử đen tối thời thơ ấu của mẫu thân nhà mình.




“Phụt—” một tiếng cười không nhịn được vang lên sau lưng hai tiểu hài tử.

Hai tiểu hài tử đồng loạt quay đầu lại, chỉ cảm thấy mắt bị lóe lên một cái.

Một mỹ nam toàn thân trắng toát, khí chất cao quý thuần khiết chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng họ. Dung nhan yêu mị, mắt đào hoa ngập lấp lánh, tóc bạc như suối, tay cầm quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy.

Tiểu Sâm La: “Thật màu mè…”

Tiểu Vạn Tượng: “Thật khoa trương…”

Nụ cười của mỹ nam sụp đổ, tức giận trừng mắt nhìn hai tiểu hài tử.

Sâm La Vạn Tượng: Á á á!! Lại đang nhìn chúng ta kìa!

“Hay cho hai tiểu quỷ các ngươi, lúc chưa gặp mặt thì luôn miệng nghĩa phụ đẹp nhất, gặp mặt rồi thì lại là nghĩa phụ màu mè (khoa trương) nhất phải không!” Di Nhan nghiến răng nghiến lợi.

Hai tiểu hài tử trợn tròn mắt: “Là nghĩa phụ!!”

“Nghĩa phụ sao người lại không giống trên bức họa!!”

“Oa, nghĩa phụ người thật đẹp quá, khuôn mặt này của người là thật sao?”

Hai tiểu hài tử ào ào chạy đến trước mặt Di Nhan, miệng líu lo như vịt con kêu rối rít, nói mãi không ngừng.

Miệng Di Nhan há ra rồi lại khép lại, ngơ ngác không tìm được cơ hội chen vào.

Lời muốn mắng thì nhiều mà không chen vào nổi!

Không đợi hắn mở miệng, tiểu Vạn Tượng đã sờ lên mái tóc bạc của hắn: “Oa, thật mượt mà—”

Mua ngay
Di Nhan kiêu ngạo, đang định khoe khoang mái tóc đẹp của mình thì tiểu hài tử nói tiếp: “Nghĩa phụ bộ tóc giả này của người thật đẹp, còn đẹp hơn cả thật! Giống như lụa vậy!”

Tiểu Sâm La vỗ ‘đệ đệ thối’: “Tiểu voi ngốc, đại cữu cữu đã nói rồi, không được nhắc đến việc nghĩa phụ không có tóc trước mặt nghĩa phụ!”

“Ồ ồ ồ, con sai rồi, xin lỗi nha nghĩa phụ!”

“Đúng rồi đúng rồi, nghĩa phụ sao người lại ở đây?”

Di Nhan: “…”

Di Nhan hít sâu một hơi, răng hàm sau cắn ken két, gân xanh trên trán nổi lên rồi lại nổi lên.

Hắn là muốn làm một trưởng bối hiền từ mà!

Lần đầu tiên gặp mặt chính thức với các tiểu bảo bối (tiểu nghịch ngợm) sao lại hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng chứ?!

Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng nó còn là trẻ con… A! Không bình tĩnh nổi chút nào!!

Di Nhan: “Đây là tóc thật!”

Hắn đã không còn hói nữa!

Hai tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười khó hiểu, kéo dài tiếng “Ồ~”, cười càng thêm ý vị sâu xa:

“Con hiểu rồi.”

“Con hiểu rồi.”

Nắm đấm của Di Nhan đều cứng lại.

Hai tiểu quỷ các ngươi hiểu cái quỷ gì chứ!!

Hắn đột nhiên cười lạnh, quạt phe phẩy đến mức muốn tạo ra tàn ảnh, “Rất tốt, hai ngươi thành công đắc tội ta rồi đấy.”

Hắn lắc đầu, lớn tiếng nói: “Ta thừa nhận, ta thua rồi!”

Hai tiểu hài tử đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của hắn.

Thua cái gì?

“Ta đã nói rồi mà, nuôi hài tử không thể không điên, ngươi còn bày đặt nói mình muốn làm trưởng bối hiền từ, mới gặp lần đầu đã ngứa tay muốn động thủ rồi?” Một giọng nữ trêu chọc vang lên.

Đồng tử hai tiểu hài tử rung chuyển, lập tức cứng đờ tại chỗ.

Bàn tay lớn của tình mẫu tử rơi lên cái đầu nhỏ của hai tiểu hài tử, xoa xoa xoa.

Hai tiểu hài tử ngẩng đầu, nhìn thấy mẫu thân đại nhân nhà mình.

Thanh Vũ cười nguy hiểm: “Bỏ nhà ra đi, lá gan cũng khá lớn mà, các tiểu tâm can của ta.”

Các tiểu tâm can “oa” một tiếng liền khóc rống, theo bản năng muốn tìm ô dù bảo vệ, quay đầu nhìn về phía nghĩa phụ.

Liền thấy nghĩa phụ đang xoa tay, nở nụ cười xấu xa.

Hai chân chúng run lên, nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc, hai tiểu hài tử như nghe thấy tiếng nước chảy giữa sa mạc, quay đầu liền nhìn thấy phụ thân tốt nhà mình.

Tiêu Trầm Nghiên một thân huyền bào đứng ở phía sau, nhìn hai tiểu gia hỏa không bớt lo nhà mình.

“Oa! phụ thân, phụ thân!!”

“Hu hu hu phụ thân, phụ thân cứu mông của chúng con!!”

Hai tiểu hài tử dùng tay chân chạy về phía Tiêu Trầm Nghiên, Thanh Vũ cũng không ngăn cản, nhìn hai tiểu hài tử nhà mình ôm chân phụ thân chúng nó, nữ nhi lanh lợi trực tiếp trèo lên người phụ thân, chiếm vị trí vững chắc nơi lồng ngực. Nhi tử ngốc nghếch lại nhấc vạt áo phụ thân lên, trốn dưới vạt áo phụ thân, ôm chân không buông.

Nhìn bộ dạng buồn cười đó, khóe miệng Thanh Vũ giật giật. Phải nghĩ hết những chuyện bi thương cả đời này mới không để mình bật cười thành tiếng.

Ừm, uy nghiêm của mẫu thân đại nhân giữ vững rồi.

Di Nhan không cần duy trì, hắn đã ôm bụng cười lớn rồi.

Tiêu Trầm Nghiên tay trái ôm nữ nhi, chân treo nhi tử, cạn lời liếc nhìn Di Nhan.

Hắn cúi người nhổ nhi tử khỏi chân mình, một trái một phải ôm hai đứa quỷ nghịch ngợm nhà mình.

“Lá gan đúng là khá lớn, dám cười nhạo cả mẫu thân các con rồi.”

“Phụ thân, phụ thân chúng con sai rồi.”

Hai tiểu hài tử lập tức nhận sai.

Tiêu Trầm Nghiên: “Là nên xin lỗi phụ thân sao?”

“Mẫu thân! Chúng con sai rồi!” Hai tiểu hài tử lập tức mắt trông mong nhìn về phía mẫu thân đại nhân nhà mình.

Thanh Vũ đến gần, đưa tay véo má hai tiểu hài tử: “Chỉ xin lỗi mẫu thân là đủ rồi? Nội tổ mẫu, nội tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, còn có cữu cữu, cữu mẫu của các con đều bị các con dọa sợ rồi!”

Hai tiểu hài tử cúi đầu: “Về nhà chúng con sẽ cõng roi chịu tội, để họ đánh mông.”

Thái độ nhận sai của hai tiểu hài tử thành khẩn, thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình có chuyển biến tốt, hai đứa lập tức lại hóa thành tiểu yêu tinh bám người, từ lòng phụ thân nhà mình chạy đến bên cạnh mẫu thân, ôm chân nàng cọ tới cọ lui.

“Mẫu thân, mẫu thân, ngoại tổ phụ đá thật yêu người nha~”

“Mẫu thân, mẫu thân, người cũng nói dối đó nha, rõ ràng lúc nhỏ người cũng có khóc nhè mà~.”

Thanh Vũ không nói gì, nhìn về phía cuối dòng của thời gian.

Nàng nhìn bản thân thời thơ ấu, nhìn Phạn U dung mạo vẫn còn trẻ trung.

Nàng sinh ra không tim không nước mắt, nàng nhớ chuyện lúc nhỏ mình đòi theo họ A La của Phạn U nhưng nàng không nhớ, mình lúc đó lại từng khóc nhè sao?

Tại sao thời thơ ấu nàng lại có nước mắt?

Lại tại sao nàng lại quên?

Một mảnh ký ức nào đó dần nổi lên trong tâm trí nàng.

Ở cuối dòng thời gian, chủ nhân địa phủ trẻ tuổi nhẹ nhàng vỗ về nữ nhi nhỏ bé của mình, hát ru, dỗ nàng ngủ.

Tiểu Đế Cơ ngủ say trên đầu gối phụ thân, ngáp một cái, khóe mắt tràn ra giọt lệ hạnh phúc, giọt lệ đó chợt bay lên, xuyên qua dòng sông thời gian, bay về phía Thanh Vũ.

Một viên đá nhỏ từ trên người Thanh Vũ bay ra, giọt lệ đó rơi lên viên đá.

Một bóng hình…dần dần hóa hình.

Nam nhân đã già nua, giữa mày mắt vẫn có thể thấy được vẻ tuấn mỹ thời trẻ, đôi mắt đó từ ái nhìn ái nữ của mình.

Môi Thanh Vũ mấp máy.

Đứa trẻ bên cạnh phát ra tiếng “oa oa” kinh hỉ.

“Là ngoại tổ phụ đá!!”

“Ngoại tổ phụ đá cuối cùng cũng quay về rồi!!”

Phạn U từ ái xoa xoa cái đầu nhỏ của hai ngoại tôn, đi đến trước mặt Thanh Vũ, dang rộng vòng tay: “Sát Sát, phụ thân về rồi.”

Thanh Vũ cười rạng rỡ, dùng sức ôm lấy hắn.

“Chào mừng về nhà, phụ thân.”
 
Back
Top Bottom