Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 50 - Một đêm mất ngủ


Sau khi trở về nơi ở, Thịnh Hạ bật máy tính để chỉnh sửa sơ yếu lý lịch.

Dù sao thì cô cũng không thể làm chung công ty với người đàn ông kia.

Sau khi ra trường, Tiết Phương Phương thuê chung với cô một căn phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Sau này cô ấy đi theo người thân đến nơi khác nhưng cũng tìm trên mạng một em gái đến thuê chung với Thịnh Hạ.Thịnh Hạ bảo không sao cả, dù sao cô cũng không quen cô gái kia.

Bởi vậy từ khi đối phương chuyển đến, bọn họ còn chẳng nói chuyện được với nhau mấy câu, ngoại trừ những lúc hỏi tiền thuê nhà.Lúc cô đang chỉnh sửa hồ sơ, bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông.Là cô gái đưa bạn trai qua ở.Thịnh Hạ cảm thấy không thoải mái.Buổi tối, cô nhanh chóng đi tắm, mặc quần áo gọn gàng rồi mới về phòng mình, hồ sơ trên máy tính đã sửa xong, giờ cô chỉ cần tìm một công ty phù hợp và gửi hồ sơ qua......Lúc cô đang chăm chú tìm hiểu các công ty thì bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ của cô gái và tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông vọng ra từ căn phòng sát vách.Mặt Thịnh Hạ ngay lập tức đỏ bừng, lấy tai nghe nhét vào tai rồi mở nhạc với âm lượng lớn nhất.Có vẻ do ảnh hưởng từ tiếng rên rỉ của đôi tình nhân sát vách, đêm đó anh lại xuất hiện trong giấc mơ của Thịnh Hạ.Cô bị người đàn ông đặt dưới thân làm đến mức khóc nức nở ra tiếng, trong vô thức, cô mềm mại cầu xin được tha thứ: "Anh Đông......"

Trong chớp mắt, cô đột nhiên tỉnh dậy.Sau đó cũng không ngủ được nữa.Ngày thứ hai đi làm, hai mắt Thịnh Hạ bị thâm quầng như gấu trúc.Hứa Phi Nhan đi tới hỏi: "Cô sao vậy?

Chẳng lẽ bị Đại ma vương dọa cho cả đêm mất ngủ luôn à?"

Cô ấy hỏi xong thì cười ha ha: "Thịnh Hạ, lá gan cô nhỏ quá đấy."

Thịnh Hạ mệt mỏi rã rời chẳng muốn nói năng gì nữa, năng suất công việc cũng không cao.

Cho đến khi bước vào cuộc họp, cô chợt nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay của người đàn ông.Nó đã kết vảy thành một vết sẹo màu trắng, kéo dài từ lòng bàn tay đến cổ tay.

Vết cắt sâu hoáy, mơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh lúc chảy máu sẽ trông ghê sợ như thế nào."

Một tổ hai người, nhanh lên, tất cả phải hoàn thành nhiệm vụ cho tôi trước giờ tan ca chiều nay."

Lạc Hàn Đông nói xong thì đứng dậy rời đi, mặt vẫn không chút biểu cảm.Những người khác như vừa được sống lại há mồm thở dốc, vừa rồi trong cuộc họp không ai dám thở mạnh.Hứa Phi Nhan đi đến trước mặt Thịnh Hạ: "Hai người chúng ta là một tổ?"

Thịnh Hạ gật đầu, lúc nãy cô hoàn toàn không nghe thấy anh nói nên cũng không biết lập hai người một tổ để làm gì.Hứa Phi Nhan phân công với cô xong, hai người về vị trí bắt đầu làm việc.

Đến tận lúc tan việc, Hứa Phi Nhan đã làm xong mà cô vẫn chỉ dừng lại phần việc từ giữa trưa.Cô xóa đi, làm không đúng lại làm lại từ đầu.Hứa Phi Nhan nhìn đồng hồ: "Thịnh Hạ, tối nay cô có thể làm xong không?"

"Có thể, không sao đâu, cô cứ về trước đi, tôi ở lại tăng ca."

Thịnh Hạ khẩn trương nói, cô không muốn trước mặt người đàn ông kia có biểu hiện không tốt trong công việc.Trước khi từ chức, ít nhất cô phải chứng minh được năng lực của mình.

Sau khi Hứa Phi Nhan rời đi, những người khác cũng lần lượt ra về.

Chỉ có Thịnh Hạ còn ngồi trước máy tính, cô ngẩng đầu nhìn sang văn phòng.

Lạc Hàn Đông vẫn đang làm việc trên máy tính, ánh mặt ạnh chăm chú, môi mỏng nhếch lên, mắt không nháy lấy một lần.Anh rất bận, mỗi ngày đều xoay vòng vòng không ngừng.

Trên làn da trắng lạnh của anh dường như có thể thấy rõ vành mắt thâm đen.Thịnh Hạ lặng lẽ rụt đầu lại, lấy điện thoại ra gọi cho đàn anh: " ....

Đàn anh, em đang phải viết một phần mềm nhỏ......

Hôm nay tâm trạng không tốt, nên đến giờ vẫn chưa xong, anh có thể....

Không sao cả, anh cứ làm xong hết việc nhà rồi làm cho em cũng được.

Lát nữa để em gửi vào hòm thư cho anh..."

"Đó chỉ là một phần mềm trò chơi rất nhỏ thôi, hiện tại em đã..."

Giọng nói Thịnh Hạ cứng đờ, cô chuyển tầm mắt từ màn hình máy tính lên người đàn ông đang đứng phía sau.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 51 - Dấu tay của...Đại Ma Vương


Cô giật mình quay đầu lại, liền thấy người đàn ông đưa tay ra tắt điện thoại di động của cô."

Ồn ào quá.

"Giọng điệu của anh ta rất mất kiên nhẫn.Trong vô thức Thịnh Hạ nói lời xin lỗi, "...

Xin lỗi.

"Người đàn ông kéo ghế của cô ra, lấy ra một cái ghế khác từ bên cạnh, ngồi trước máy tính của cô, gõ bàn phím mà không chớp mắt.

Thịnh Hạ vô cùng ngạc nhiên.Anh ta đang... làm cái gì vậy?Người đàn ông đã hoàn thành công việc của cô trong vòng chưa đầy mười phút, khi đứng dậy thì nói một câu: "Cà phê.

"Thịnh Hạ vội vàng đáp lời, cà phê, là pha giúp anh ta hay là phải đi mua?

Cô ngập ngừng bước vào phòng làm việc, lấy găng tay đã khử trùng, đeo xong, cô cầm cốc của anh lên đi đến trước đến máy pha cà phê trong phòng khách.Cô không thêm đường hay sữa, trực tiếp mang đến chỗ anh.Ánh mắt bất giác không nhịn được mà rơi xuống vết sẹo trên lòng bàn tay trái của anh.Người đàn ông dời tầm mắt từ màn hình máy tính nhìn lên khuôn mặt cô, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, "Ra ngoài.

"Thịnh Hạ ngẩn người, gật đầu, sau đó bước tới cửa, khi chuẩn bị đi ra ngoài, cô liền quay người nói một câu: "Cảm ơn.

" Cảm ơn sự việc vừa rồi.Và cả... bốn năm trước nữa.Liên tiếp hai ngày, Thịnh Hạ và người đàn ông này đều không tiếp xúc với nhau quá nhiều.Có vẻ như tối hôm đó người này không màng tất cả mà lao qua giúp đỡ chỉ là ảo giác của cô mà thôi.Vào buổi sáng thứ sáu, bất ngờ đã xảy ra một chuyện, Hứa Phi Nhan người đang ngồi cạnh Thịnh Hạ đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất.Thịnh Hạ giật mình, cô ngồi xổm trên đất, vỗ vỗ mạnh vào má Hứa Phi Nhan.Ngày sau đó, cánh tay của cô bị một đôi bàn tay mạnh mẽ hất ra, cô kinh ngạc nhìn lên và thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, làn da anh trắng lạnh, mái tóc có chút dài nên anh thường buộc túm một chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu khi ở trong văn phòng.Lúc này, anh cúi đầu, chỏm tóc đó trực tiếp đập vào mắt cô.Thịnh Hạ ngây người một hồi, mới tiếp tục nhìn Hứa Phi Nhan trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nói: "Đột nhiên cô ấy ngất đi, em đã gọi xe cấp cứu rồi.

"Ngón tay Lạc Hàn Đông thăm dò cổ Hứa Phi Nhan, vén mí mắt của cô ấy, nói với Thịnh Hạ: "Tránh ra.

"Thịnh Hạ lui ra, người đàn ông dùng hai tay ép lên ngực Hứa Phi Nhan, liên tiếp ấn xuống mấy chục cái, sau đó nói với nữ đồng nghiệp ở bên cạnh:"Lại đây, hô hấp nhân tạo cho cô ấy.

"Nữ đồng nghiệp sững sờ, không dám nói không bèn quỳ xuống, bắt đầu thổi hơi vào miệng Hứa Phi Nhan.Sau khi làm xong, liền đưa tay ra thăm dò mũi Hứa Phi Nhan.Bàn tay bỗng sững sờ cô ấy sợ đến mức bật khóc ra thành tiếng, "Cô ấy tắt thở rồi!

""Im miệng!

" Lạc Hàn Đông lạnh lùng quát một tiếng, sau đó vẫn duy trì lực đè ép và tốc độ tay, nói với nữ đồng nghiệp đang khóc lóc sướt mướt, "Tiếp tục đi!

Không được dừng lại!

"Đồng nghiệp nữ bị anh doạ cho sợ đến mức không dám dừng lại, ra sức lấy một hơi dài rồi truyền sang cho Hứa Phi Nhan.Không lâu sau, ngực Hứa Phi Nhan nhấp nhô lên xuống, cả người như bị nghẹt thở rồi trút ra một hơi rồi tỉnh dậy, cô ho khan hai lần, cuối cùng thở dốc.Các đồng nghiệp nữ cạnh đó đều bị cô doạ cho phát khóc, thấy cô tỉnh lại, không khỏi ôm chầm lấy cô, "Hứa Phi Nhan!

Cô làm chúng tôi sợ chết khiếp!

Vừa rồi cô còn không thở nữa!

"Hứa Phi Nhan vẫn chưa kịp phản ứng, ôm đầu, lời còn chưa nói ra, đầu óc vẫn có chút choáng váng.Đám đông vây quanh cô và muốn đưa cô đến bệnh viện.Thịnh Hạ lại để ý thấy Lạc Hàn Đông một mình đi vào nhà vệ sinh.Cô bước vài bước theo sau, nhìn thấy anh lạnh lùng rửa tay ba lần, sau đó bước vào văn phòng.Sau khi Hứa Phi Nhan biết được chuyên Đại ma vương đã cứu cô, nghe đâu có người nói anh ấn vào ngực cô bằng nhiều cách... tóm lại, rõ ràng đó là một hành vi rất chính nghĩa lại bị một số đồng nghiệp nữ kể dưới hình thức Kim Bình Mai và truyền đến tai cô.Khi Thịnh Hạ đi cùng với với cô ấy vào nhà vệ sinh, thấy cô ấy vén quần áo lên nhìn vào ngực mình, "Thịnh Hạ, cho cô xem.

"Thịnh Hạ không hiểu gì cũng tiến lại gần xem, ngực Hứa Phi Nhan nhỏ, làn da khá trắng, trên ngực có một vết đỏ hồng.Hứa Phi Nhan e thẹn nói: "Dấu tay của Đại ma vương đấy.

"Thịnh Hạ: "...

"
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 52 - Mật khẩu máy tính


Mặc dù tính tình của đại ma vương Lạc Hàn Đông vô cùng 'khó ngửi', nhân cách kém, lại còn có bệnh thích sạch sẽ rất khó hầu hạ.

Nhưng vẻ ngoài của anh rất điển trai.Đã đẹp trai còn cao ráo, phong thái thì lạnh lùng.Đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét.Theo lời của Hứa Phi Nhan, thì tất cả nhân viên nữ trong công ty đều muốn lên giường với anh.Nhưng đồng thời cũng sợ bị anh làm đến phát khóc.Thịnh Hạ: "..."

Tối nay nghe nói Hứa Phi Nhan muốn mời Đại ma vương đi ăn tối để báo đáp ơn cứu mạng của anh, nhưng đã bị anh từ chối.Đến ngày thứ bảy, mấy người bọn họ tụ tập với nhau, lúc nhắc đến chuyện này, Hứa Phi Nhan bày ra vẻ mặt thản nhiên.

"Anh ấy có bao giờ ăn tối với chúng ta đâu."

Thịnh Hạ nghĩ tới người đàn ông có tính cách lãnh đạm kia, trong lòng cô rõ như ban ngày.

Người như anh ấy rất khó để gần gũi với người khác, không bao giờ anh ấy có thể 'xưng anh em' hay chơi đùa cùng nhau một cách thoải mái cả.Trên người anh dường như từng giờ từng phút đều mang theo xiềng xích.

Anh khắc chế hành vi phóng túng của bản thân, chỉ cho phép duy trì sự tỉnh táo và kiềm chế."

Ha ha, tôi kể cho mọi người chuyện này."

Một nữ đồng nghiệp tên Lưu Tuyết cười nói: "Trong bữa tiệc liên hoan đầu năm, có người uống rượu say lá gan lớn lên không ít, trực tiếp chạy đến tỏ tình với Đại ma vương.

Hôm sau ngay lập tức bị Đại ma vương cho nghỉ việc.

Từ đó về sau anh ấy không bao giờ tham gia liên hoan với chúng ta nữa."

Thịnh Hạ đang nghe bỗng cảm thấy thổn thức.Cô luôn cảm thấy tên Đại ma vương trong miệng của các cô và người mà cô biết trước đó không phải là cùng một người."

Tôi đoán trong lòng của Đại ma vương có người rồi."

Hứa Phi Nhan lặng lẽ ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu, Thịnh Hạ cùng mấy người khác tiến lại gần, nghe Hứa Phi Nhan thì thầm to nhỏ: "Mật khẩu máy tính của anh ấy chỉ có hai chữ thôi, tôi đoán chắc chắn là tên viết tắt của cái người mà anh ấy thích."

"Là hai chữ gì?"

Lưu Tuyết hỏi."

SX."

Hứa Phi Nhan giơ từng ngón tay ra liệt kê: "Tống?

Tô?

Thạch?

Sử?

Sử hình như có chút khó nghe ha ha."

Ánh mắt cô ấy vô tình rơi vào trên mặt Thịnh Hạ, bỗng nhiên giật mình: "Này, Thịnh Hạ, tên của cô lại vừa khớp luôn, Thịnh Hạ, SX, đúng không?"

Nhịp tim của Thịnh Hạ nhảy lên loạn xạ, nhưng trên gương mặt cô chỉ nở nụ cười nhẹ: "Trùng hợp thôi."

"Cũng phải, trước đó cô cũng đâu có quen biết với Đại ma vương của chúng ta đâu, ha ha.

Tôi kể cho các cô nghe, lần đầu tiên Thịnh Hạ trông thấy Đại ma vương đã bị dọa đến mức giọng nói run rẩy..."

Hứa Phi Nhan lại cười nói.Mấy nữ đồng nghiệp khác cũng cười ha hả.Thịnh Hạ vừa cười vừa lơ đãng nghĩ.Là trùng hợp thật sao?Hay là Hứa Phi Nhan nhìn lầm rồi?Nếu như không phải nhìn lầm, vậy... tại sao anh Đông lại muốn dùng tên của cô đặt làm mật khẩu chứ?Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều.SX cũng có thể là viết tắt của cái tên khác mà, không phải cô.Chủ nhật đàn anh hẹn Thịnh Hạ ra ngoài xem phim, cô đã đồng ý.Vốn dĩ cô chỉ mong tìm được một người giúp cô bước ra khỏi đoạn quá khứ tăm tối kia, mặc kệ đối phương là ai, cô đều nguyện ý thử một lần.

Cô xin lỗi vì cuộc điện thoại lần trước bị cắt đứt đột ngột.Đàn anh là người đàn ông ôn hòa, mặc áo sơmi trắng, trên khóe miệng thường nở một nụ cười hiền lành.Cô cảm thấy anh ấy thật ấm áp.Chẳng qua cô... không hề thích anh ấy.Trước khi rời đi, đàn anh đưa cô đến dưới lầu, cúi đầu muốn hôn cô.Thịnh Hạ kiềm chế bản thân, nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn này.Nhưng người cô run lên từng đợt, biểu cảm mím chặt môi giống như bị đưa đến pháp trường hành hình vậy.Đàn anh bỗng nhiên cười, sờ lên đầu cô, "Đừng căng thẳng như vậy, đi lên đi."

Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm.Ngày hôm sau lúc đi làm, trời hiếm khi mưa, cô nhớ trước cửa mình có để một chiếc ô.

Nhưng sáng ra lúc đến cửa lại không nhìn thấy đâu nữa, cô đành phải chạy vội tới siêu thị mua tạm một chiếc.Tuy nhiên lúc lên xe buýt thì người cô vẫn ướt đẫm, dính dính khó chịu.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy sau lưng mình dường như có một gã đàn ông đang tiến gần đến cô.Cô đổi vị trí nhiều lần, đứng ở vị trí ít người nhất, liếc mắt thấy gã đàn ông kia cũng lại di chuyển đến gần.

Cô chỉ có thể xuống xe sớm, dù xe chưa chạy đi được bao xa.

Lúc xuống xe cô lại bị mưa xối ướt.

Chiếc ô ở cửa chắc hẳn là bị bạn trai của cô gái kia cầm đi.Gã đàn ông ban nãy cũng là tên chuyên dâm dê phụ nữ trên xe buýt đi.

Còn chưa tới công ty, cô đã bị mấy chuyện không hay xảy ra phá hỏng tâm trạng.Cô đi vào phòng vệ sinh, trên người dính đầy nước mưa.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 53 - ...anh Đông


Nhìn người Thịnh Hạ ướt sũng như gà rơi vào nồi canh, Hứa Phi Nhan lấy quần áo đưa cho cô: "Qua đó tắm rửa thay quần áo đi."

Thịnh Hạ nói cảm ơn rồi nhận lấy quần áo của cô ấy đưa.Cô không thường xuyên sử dụng phòng tắm của công ty, đây là nơi dành riêng cho ông chủ.Tất nhiên là ông chủ cũng không thường xuyên đến.Cô tắm được một lúc thì thấy cánh cửa sau lưng mở ra.Quần áo của người đàn ông đã được cởi hết, côn thịt giữa hai chân anh còn mềm nên rủ xuống.

Anh cầm trên tay một chiếc khăn tắm, vừa bước vào vừa một tay để ra sau đầu chuẩn bị cởi búi tóc nhỏ ra.

Thịnh Hạ trợn mắt há miệng nhìn anh.Ánh mắt của người đàn ông cũng dừng trên thân thể trần trụi của cô, một lúc sau mới ngẩn người nói: "Tắm rửa xong thì đi ra ngoài."

Thịnh Hạ vội quay lưng lại, cầm khăn tắm lau một cách qua loa rồi quấn quanh người định bước ra ngoài.Cô lưỡng lự không biết nên ra ngoài mặc đồ hay mặc ở đây.Nhưng người đàn ông đã bước vào, anh nhắm mắt để vòi hoa sen xối nước vào mặt.

Mái tóc dài bị nước xối dán lên trán, che đi đôi mắt.

Dòng nước trượt dọc xuống hầu kết rồi lại chảy xuống khu rừng rậm bên dưới, cự vật khổng lồ giữa hai chân anh dường như đang gào thét muốn thức tỉnh, có dấu hiệu sắp ngẩng đầu lên.Người đàn ông vươn tay lau mặt, đột nhiên quay đầu nhìn sang.Thịnh Hạ bị anh nhìn đến sửng sốt, lập tức cúi đầu tìm quần áo mặc vào.

Cô chắc hẳn là điên rồi nên mới nhìn chằm chằm anh lâu như vậy!Cô vội mặc quần áo đến mức mà quên luôn mặc nội y.

Khi cài xong áo và quần tây, đang định đi ra ngoài thì cô mới phát hiện người đàn ông nào đó không biết đã tắm xong từ lúc nào, đang dùng ngón tay cầm nội y của cô.

Thịnh Hạ xấu hổ bước đến: "...

Đó là của tôi."

Người đàn ông im lặng nhìn cô một cái, ánh mắt như dừng ở trên ngực làm cả người cô nóng bừng, giật lấy nội y trong tay người kia rồi xoay người bỏ chạy.Đang muốn đi ra ngoài, giọng nói của Hứa Phi Nhan từ ngoài cửa truyền đến: "Thịnh Hạ, em tắm xong chưa?"

Thịnh Hạ giật mình dừng lại trước cửa, người đàn ông phía sau đã choàng khăn tắm, chuẩn bị đi ra ngoài.Cô vội vàng kéo anh lại, điên cuồng lắc đầu.Người đàn ông rũ mắt nhìn xuống tay cô.Thịnh Hạ vội vàng rút tay lại, trong miệng nhỏ giọng nói: "...

Chờ cô ấy đi rồi anh hẵng ra ngoài."

"Thịnh Hạ?"

Giọng nói của Hứa Phi Nhan rất lớn, nghe như ở ngay ngoài cửa: "Em nhanh lên, lát nữa đại ma vương cũng muốn đi tắm đó.

Em mà đụng phải anh ta là bị hù chết luôn."

Thịnh Hạ nhìn đại ma vương trước mặt, cắn răng đáp lại: "...

Em biết rồi, xong ngay đây ạ."

Đại ma vương Lạc Hàn Đông nhướng mày lắng nghe, ánh mắt dừng lại ở vành tai trắng nõn của Thịnh Hạ, đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, răng cũng hơi ngứa.Cô gái trước mặt đã trưởng thành rồi.Làn da vẫn trắng bóng, vòng eo nhỏ được quần áo ôm lấy, mái tóc đen ướt dán sát làm cho vành tai thanh tú sáng lên như ngọc.Ngực cũng đầy đặn hơn bốn năm trước, vì không mặc áo lót nên nhũ hoa ửng hồng chuyển động lên xuống theo hô hấp.Côn thịt dưới khăn gần như có phản ứng lập tức mà ngóc đầu thẳng dậy.

Đôi mắt Lạc Hàn Đông trầm xuống, hơi thở trở nên thô nặng hơn.

Thịnh Hạ cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh, vừa xoay người liền phát hiện khăn tắm đã rơi ra.

Côn thịt giữa hai chân dựng đứng làm cô hoảng sợ :"Anh Đông..."

Vừa nói xong cô đã che miệng mình lại.Khóe môi Lạc Hàn Đông cong cong: "Em nhận ra tôi sao?"

Thịnh Hạ không nói lời nào, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự khuất nhục và sợ hãi.Cô gần như có thể đoán được tiếp theo bản thân sẽ bị anh đè xuống mọi ngóc ngách ở đây mà thô bạo làm.Có thể sau đó toàn bộ công ty sẽ biết cô vừa tới công ty mấy ngày đã câu dẫn đại ma vương làm tình trong phòng tắm.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 54 - Vừa tắm xong à?


Thế nhưng người đàn ông chỉ nhặt chiếc khăn tắm trên sàn nhà rồi ném nó sang một bên, lấy một chiếc khăn sạch khác buộc lại, sau đó nói với cô: "Tránh ra."

Thịnh Hạ nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên.Người đàn ông đã đi vào phòng khác thay quần áo.Vai rộng, chân dài, dáng người cân đối, khi cúi đầu mặc quần có thể thấy tấm lưng cong hình vòng cung và những đường gân dưới làn da rắn chắc.

Anh mặc quần xong, tìm một chiếc áo sơ mi rồi cài từng chiếc cúc từ cuối lên trên.Thịnh Hạ quay mặt sang một bên, đóng cửa rồi lại cởi quần áo, bắt đầu mặc nội y.Cô không hề biết rằng cánh cửa này có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong, cũng không biết rằng sau khi mặc quần áo xong thì người đàn ông vẫn đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cô.Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi voan chiffon để mặc chiếc áo lót màu hồng vào, đưa cánh tay về phía sau cài nút lại.Ngực cô ưỡn về phía trước.

Khi đã cài nút xong, cô lại cầm chiếc áo sơ mi mặc vào.Lúc cô bước ra thì người đàn ông đã rời đi.Thịnh Hạ nhẹ nhõm thở phào, cầm bộ quần áo ướt sũng vừa thay ra rồi tìm một cái túi cất vào.

Buổi tối cô định sẽ mang về giặt.Khi trở lại văn phòng, đi ngang qua cửa phòng Lạc Hàn Đông, Thịnh Hạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn anh, cúi gằm mặt bước đi làm suýt nữa đụng phải ông chủ người Hoa kiều.Ông chủ Hoa kiều họ Hàn nên mọi người hay gọi anh ấy là Mr.Han.Thịnh Hạ nhìn anh thì nhỏ giọng chào hỏi, nhưng giám đốc Hàn lại nhìn tóc cô nói: "Này, sao tóc cô còn ướt thế, vừa tắm sao?"

Anh lại nhìn về phía phòng làm việc của Lạc Hàn Đông một cách kỳ lạ:"Hàn Đông không phải cũng vừa mới tắm xong sao?

Hai người...?"

Thịnh Hạ vội vàng ngắt lời anh: "Không phải, anh ấy tắm trước.

Sau đó, tôi vào thay quần áo.

Tóc tôi... là do dính mưa."

Cô vì khẩn trương mà nói năng lắp bắp, mãi mới giải thích xong.Giám đốc Hàn không nghi ngờ gì cả.

Tính khí của Lạc Hàn Đông ai cũng hiểu rõ, anh chỉ ngạc nhiên vì đến cả anh còn không được vào phòng tắm này, thế mà nhân viên mới này lại được.Anh vẫy vẫy tay bảo Thịnh Hạ trở lại vị trí của mình, bản thân vẫn tò mò nhìn về hướng Lạc Hàn Đông.Người đàn ông này chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì, hiếm khi lại thiểu chuyện như vậy.

Chẳng lẽ... anh ấy có cảm tình cô nhân viên mới này à?Anh lại nhìn phía Thịnh Hạ.Là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, khuôn mặt vẫn mang sức sống trẻ trung năng động, làn da trắng trẻo, đôi tai không đeo trang sức gì nên rât sạch sẽ, mái tóc đen ẩm ướt dán lên làn da bên tai trắng nõn nà.Thịnh Hạ tìm được một chiếc khăn lông để lau tóc, cổ tay mảnh mai yếu ớt khiến người ta muốn nắm vào lòng bàn tay mà xoa nắn.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, lấy máy sấy tóc từ Hứa Phi Nhan, chiếc áo sơ mi voan chiffon bị kéo căng làm lộ ra đường cong eo trắng hồng mềm mại.Dáng người phập phồng quyến rũ, lại thêm khuôn mặt đẹp thanh thuần.Giám đốc Hàn càng nhìn càng cảm thấy chắc chắn Lạc Hàn Đông đã bịThịnh Hạ làm cho rung động rồi.Xét cho cùng Thịnh Hạ là một mỹ nữ hiếm có trong công ty bọn họ, từ buổi phỏng vấn đầu tiên anh đã nghĩ cô gái này không tồi.

Chỉ đáng tiếc là lúc đó anh lại đang bận theo đuổi một cô nàng Tây Ban Nha nóng bỏng rồi.Hơn nữa, anh không muốn đụng chạm đến nhân viên của công ty, cũng không muốn dính dáng đến tình yêu công sở.Nếu không phải vì thế thì anh nhất định sẽ là người đầu tiên theo đuổi Thịnh Hạ.Nhưng cũng không thể không nói đứa trẻ Lạc Hàn Đông này cũng có lúc vạn tuế nở hoa* nha.*Vạn tuế nở hoa: ý nói chuyện hiếm gặp.Hàn tổng nhìn Thịnh Hạ rồi lại nhìn Lạc Hàn Đông, khẽ cười một tiếng.Sắp có trò hay để xem rồi đây.Anh muốn xem cái tên Lạc Hàn Đông bình thường lúc nào cũng trưng mặt lạnh như mất sổ gạo sẽ theo đuổi con gái nhà người ta kiểu gì.

Anh không tin thằng nhóc này khi yêu vẫn giữ cái bản mặt lạnh lùng như đấy...
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 55 - Mấy người muốn làm cái gì?


Thịnh Hạ không hề biết trong lúc bản thân đang sấy tóc, ông chủ người Hoa kiều kia đã tưởng tượng hàng loạt cảnh tình cảm giữa hai người.Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, cô bắt đầu lên mạng tìm phòng.Dù sao đi nữa, cô cũng không thể chịu được hành động đưa bạn trai về ở cùng của bạn cùng phòng.Hơn nữa... bạn trai của cô ta còn tự tiện cầm ô của cô đi.Cô tìm kiếm một hồi, dùng điện thoại điện thoại di động chụp lại, dự định cuối tuần sẽ đến đó xem phòng.Đã đến giờ tan làm, nhưng mưa vẫn chưa tạnh, một số đồng nghiệp đã về nhà, Thịnh Hạ cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.Cô đứng ở bên kia đường đợi xe buýt, không nhịn được mà nhìn lên tầng 23 vẫn còn đang sáng đèn.Người đàn ông đêm nào cũng tăng ca.Hứa Phi Nhan nói rằng anh thường xuyên ngủ qua đêm ở công ty, ghế sofa chính là giường của anh ấy.Chưa có ai từng thấy bộ dạng lúc anh ngủ, dù có đến sớm đến đâu cũng thấy anh đã ngồi vào bàn làm việc.Luôn luôn là bộ dáng bận rộn không ngừng như vậy.Thịnh Hạ thu hồi tầm mắt.Bản thân phải nhanh chóng tìm được một công việc mới, cô nghĩ thầm.Về tới phòng, cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một chiếc ô nhỏ giọt, nước trên ô làm ướt đôi giày trên mặt đất, hơn nữa đó còn là đôi giày cô vừa mới giặt sạch.Cô nhớ là, đôi giày của cô đã được đặt trên giá, không biết là ai đã lấy chúng xuống.Thịnh Hạ cảm thấy có chút bực mình, cô bước tới cầm đôi giày lên, cầm lấy khăn giấy lau, một hồi sau cũng không sạch được bèn đến trước cửa phòng của cô gái thuê cùng, gõ cửa.Không ngờ, mở cửa ra là một người đàn ông.Thịnh Hạ lập tức ngẩn người.Người kia rõ ràng là bạn trai của cô gái, trong phòng còn có hai nam sinh nữa.

Mấy người bọn họ đang chơi game, miệng thì ngậm điếu thuốc, không vui nhìn cô."

Người đẹp, có chuyện gì vậy?"

Người đối diện dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn vào ngực cô.Lúc xuống xe, cô vô tình bị ô của người khác tạt nước mưa làm ướt phần áo trước ngực, cả chiếc áo sơ mi voan trắng cũng bị ướt theo, dính chặt vào cơ thể, lộ ra cả bộ nội y màu hồng bao lấy đôi bông đảo căng tròn.Thịnh Hạ lùi về phía sau mấy bước, giọng nói đanh lại: "Không, không có gì."

Cô quay người lại chạy nhanh về phía phòng mình, khóa trái cửa rồi mới gọi cho cô gái cùng thuê phòng.Một lúc lâu sau, đối phương mới bắt máy .Sau khi nghe Thịnh Hạ nói, cô ta cười một hồi rồi mới trả lời:"Nếu cô có năng lực thì tự mình đuổi họ đi, không đuổi được thì cứ để họ ở lại, dù sao họ ở trong phòng tôi chứ có ở trong phòng cô đâu?

Làm sao, có phải do bản thân thiếu hơi đàn ông lâu quá, cô không nhìn được người khác yêu đương đúng không?"

Thịnh Hạ tức giận đến đỏ cả mắt, cô cúp điện thoại, ngón tay run rẩy nhìn số điện thoại cảnh sát đang nhấp nháy trên màn hình, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.Nhưng bên ngoài có đến ba người đàn ông, cô lại chỉ là một cô gái.

Mặc kệ nghĩ như thế nào đi nữa, đêm nay cô sẽ không thể ngủ yên giấc.Cô đang muốn đứng dậy thu dọn một chút đồ đạc rồi ra khách sạn thuê phòng thì bên ngoài có tiếng đập cửa: "Này người đẹp, ra đây một chút."

Thịnh Hạ giật mình, cầm điện thoại không dám nhúc nhích, "... có chuyện gì?"

"Đi ra đi, có chuyện muốn nói với em.

Thanh âm của mấy người đàn ông mang theo ý cười ái muội.Thịnh Hạ không nhịn được sống lưng phát run, cô cố gắng khống chế giọng nói để không run rẩy: "Mấy người mau đi đi, phòng ấy ba người không ở được đâu, hơn nữa tôi chỉ thuê phòng với một người là La Hinh thôi."

"Không ở được hết thì có thể sang phòng em mà."

Ngoài cửa vang lên tiếng cười, "Nghe nói em còn độc thân à, có muốn thử với tôi không?

Tôi có công việc tốt, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng."

Người Thịnh Hạ run bần bật, muốn mắng người nhưng lại không dám nói.

Cô nắm chặt di động, ngón tay run rẩy đặt ở số cảnh sát, "Tôi nói cho các anh biết, tôi gọi cảnh sát rồi đấy!"
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 56 - Mấy người không được đến đây!


"Được nha, cô em cứ báo cảnh sát thoải mái, để xem cảnh sát đến nhanh hơn hay là bọn anh nhanh hơn."

Tên đàn ông đứng ngoài cửa nói: "Bênngoài trời đang mưa lớn, em cho rằng cảnh sát rất rảnh rỗi sao, sau một cú điện thoại của em là có mặt ngay à?"

Điện thoại đã kết nối, Thịnh Hạ tranh thủ thời gian nhanh miệng gọi cảnh sát: "Có ba gã đàn ông lạ đứng trước cửa phòng tôi, bọn hắn đang gõ cửa phòng, mấy anh cảnh sát mau lại đây..."

Thịnh Hạ đã báo địa chỉ, nhưng viên cảnh sát lại nói: "Thật xin lỗi, toàn bộ nhân lực của chúng tôi hiện đang tiến hành khai thông đường xá.

Hôm nay trời mưa khá lớn, không ít người dân không di chuyển được, bây giờ cô cũng ở trong phòng rất an toàn, bọn họ cũng không xông vào được.

Hay thế này đi, nửa tiếng sau tôi sẽ gọi lại cho cô để xác nhận lần nữa là cô vẫn an toàn, có được không?"

Thịnh Hạ có chút tuyệt vọng, cô cố nén sợ hãi cúp điện thoại.Ngoài cửa quả nhiên truyền đến tiếng cười của tên đàn ông: "Sao không gọi đi?

Điện thoại đã kết nối chưa?"

Thịnh Hạ tìm kiếm số điện thoại trong danh bạ, gọi điện cho đàn anh, vừa bấm số vừa hô lớn về phía cửa: "Bạn trai tôi lập tức tới ngay!"

"Ồ, bạn trai?"

Bọn hắn thảo luận với nhau: "Không phải nói không có bạn trai sao?"

"Không có bạn trai, cô ta toàn ở một mình.

Nếu có bạn trai thì tại sao cô ta không đưa về đây chứ."

Ngón tay Thịnh Hạ run rẩy dữ dội hơn, điện thoại vừa kết nối, cô ngay lập tức hỏi: "Đàn anh, bây giờ anh đang ở đâu?"

Đàn anh đang đi công tác ở nơi khác, sáng nay vừa xuất phát, anh còn chưa kịp nói với cô.Trong lòng Thịnh Hạ hoang mang tột độ.

Sau khi cúp điện thoại, cô liền bắt đầu tìm số của những người khác, Hứa Phi Nhan chỉ là nữ sinh, còn Tiết Phương Phương lại không ở Nam thị.Cô tìm kiếm từ đầu đến cuối danh bạ, trớ trêu thay lại không tìm ra ai có thể cứu mình trong lúc này.Trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, chợt nhìn thấy số điện thoại của công ty.

Hiện tại có ai còn ở công ty không?Lúc trước cô thuê căn phòng này cũng vì nó gần công ty, giao thông thuận tiện, ngồi xe buýt chỉ cần qua bốn trạm là đến.Có ai đó đang cắm chìa khóa vào cửa, da đầu Thịnh Hạ tê rần, run rẩy nổi da gà.

Cô thậm chí còn không biết bọn họ kiếm chìa khóa ở đâu ra.

Trong vòng chưa đầy một phút, cánh cửa phút chốc bị bọn chúng mở ra.

Ba gã đàn ông vỗ tay cười khà khà: "Cái cửa này đúng là vô dụng mà."

Ngón cái của Thịnh Hạ run run vô tình ấn vào số điện thoại đang hiện trên màn hình, ba gã đó đứng ở cửa hỏi: "Sao nào?

Bạn trai không nghe máy à?"

Điện thoại kết nối.Thịnh Hạ luống cuống hỏi người ở đầu dây bên kia: "Ông xã, chồng ơi, chừng nào anh trở về?"

Nước mắt tích đầy trong hốc mắt, nhưng cô lại gắt gao không dám để nó rơi xuống.Cô âm thầm cầu xin vị đồng nghiệp ở đầu dây bên kia, bất kể là ai, mau cứu cô...Có lẽ Thượng Đế đã nghe thấy lời cầu cứu của cô.Đầu bên kia điện thoại truyền đến hai chữ ngắn gọn của một người đàn ông.

"Tới ngay."

Trong nháy mắt lúc cúp điện thoại, Thịnh Hạ mới nghe ra được, người vừa mới nói chuyện là... anh Đông."

Có bạn trai thật?"

Ba gã đàn ông đứng ở cửa ngờ vực hỏi nhau."

Không có, chắc chắn là gạt người."

Bạn trai của La Hâm nói: "Hầy, tụi anh chỉ muốn tìm cô em tâm sự một chút thôi mà, cũng không định làm gì khác.

Hai người anh em này của anh đều còn độc thân, em thử xem có ưng ai không."

Thịnh Hạ không dám nhìn bọn hắn, ánh mắt quay đi không nói lời nào.Người nọ lại cười lên: "Nếu cô em mà thích anh, anh cũng có thể đá LaHâm luôn"Buồn nôn.Hạ lưu!Một tên khác đi đến, tùy ý tham quan gian phòng của Thịnh Hạ.

Lúc trông thấy bộ nội y màu xanh nhạt cô đặt trên giường, hắn sờ sờ cằm, cười dâm đãng: "Cỡ này của cô em... size D à?

Lớn phết nhỉ?"

Cơ thể Thịnh Hạ càng run rẩy kịch liệt, cô không dám nói chuyện, cũng không biết đáp trả như nào.Cô cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.Cô sợ hãi.Cực kỳ sợ hãi."

Chưa chắc, phải sờ thử mới biết được."

Có người giật dây hắn.Thịnh Hạ trơ mắt nhìn gã khốn kia đi đến trước mặt mình, lúc này cô lập tức đứng bật dậy: "Không được tới đây!"

Cô hét toáng lên, nước mắt lại điên cuồng rơi xuống, cô vươn tay cầm lấy một cây bút trên bàn hướng về phía đối phương: "Đừng đến đây!

Cách xa tôi ra!"
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 57 - Ở đây đợi tôi


"Em làm gì vậy?"

Người đàn ông đưa tay ra, muốn giật lấy cây bút từ tay cô.Thịnh Hạ né người về phía sau nhưng vô tình lại ngã xuống giường.

Tên đàn ông cười ha ha: "Đây là đang gợi ý cho anh hả?"

Thịnh Hạ nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Bên đó có một cái tủ quần áo, một cái giá treo đồ nhỏ và một cái ghế, đồ đạc chất thành đống nên cô căn bản không có đường để đi.Cô nắm chặt cây bút trong tay, chỉ vào người đàn ông: "Không được qua đây!"

Anh ta lại cười cười: "Người đẹp, qua đây cùng bọn anh nói chuyện đi, đừng căng thẳng như vậy, bọn anh không phải là kẻ xấu."

"Mấy anh đi ra ngoài!"

Thịnh Hạ hét lên: "Nếu không đi ra ngoài, tôi sẽ..."

Cô hướng cây bút vào chính mình, nước mắt rơi lã chã: "Nếu các người không đi ra ngoài nữa, tôi sẽ chết cho mấy người xem!"

Một trong những tên đàn ông vươn tay tới giật lấy cây bút của cô, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.Mọi người lập tức bình tĩnh lại.Thịnh Hạ chạy như bay, lao ra ngoài cửa mở.Ngoài cửa, Lạc Hàn Đông cả người ướt sũng nước mưa, khuôn mặt lạnh ngắt.

Nhìn thấy Thịnh Hạ khóc lóc chạy về phía cửa, anh không hề suy nghĩ ôm chặt cô vào lòng."

Có người...

Hức hức..."

Thịnh Hạ nức nở trong lòng anh: "Ba người đó... vào phòng của em... anh ta, bọn họ... không đi ra... em...

đã gọi cảnh sát nhưng ..hức hức ...

"Từng giọt nước mắt cô rơi xuống, sự tủi nhục và sợ hãi khiến cô khóc vô cùng thảm thương."

Không sao nữa rồi."

Lạc Hàn Đông ôm lấy đầu cô, thấy ba tên đàn ông kia từ từ đi ra khỏi phòng.Bạn trai của La Hâm là Triệu Hà có chút buồn bực, xoa xoa mũi, khẽ nói:"Mẹ kiếp, thật sự có bạn trai à."

Thấy Lạc Hàn Đông đang nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Hà vội vàng đi tới giải thích: "Chúng tôi chỉ muốn kết bạn với cô ấy, không có ý đồ xấu xa gì đâu.

Tôi là bạn trai của bạn cùng phòng cô ấy.

Bọn tôi đang chơi bài, trùng hợp là thiếu một người nên rủ cô ấy có muốn không.."

"Nói dối!"

Thịnh Hà ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Lạc Hàn Đông, khóc nói: "Họ ... cạy cửa phòng em ... còn ... nói ... nội y em ..."

Cô một bụng ủy khuất cùng sợ hãi không nói nên lời, hóa thành nước mắt rơi lã chã trong lòng Lạc Hàn Đông.Cả người cô run lẩy bẩy, Lạc Hàn Đông ôm người vào phòng khách.

Sau khi nhìn qua một lượt anh nhanh chóng tìm ra phòng cô, không nhìn ba người kia bế Thịnh Hạ vào trong phòng.Anh tìm một chiếc chăn phủ lên người Thịnh Hạ.

Mở điện thoại rồi bật nhạc lên, lấy tai nghe đeo vào tai cô.Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ở đây chờ tôi."

Thịnh Hạ cuối cùng cũng nín khóc, nhịp tim cô đang đập điên cuồng.

Trong lòng cô lúc này ngoài cảm thấy tủi nhục cùng hoảng sợ còn có một thứ cảm xúc nữa đang từ từ xuất hiện.Cô nhớ đến cảnh tượng lúc người đàn ông vừa bước vào, cô đã bổ nhào vào lòng anh khóc lóc.Tim cô đập điên cuồng, toàn thân vẫn còn run lênNhưng không phải vì sợ.Mà vì... ngạc nhiên.Làm sao cô có thể không chút do dự lao vào anh Đông ngay khi vừa nhìn thấy anh?Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.Thịnh Hạ sửng sốt, kéo tấm chăn xuống muốn nhìn thử nhưng bị tai nghe vướng vào.

Bỗng cô nhớ đến câu nói ban nãy của người đàn ông.

"Ở đây đợi tôi."

Cô ngừng lại rồi quay trở về giường ngồi.Tiếng động ngoài cửa rất lớn, giống như có thứ gì đó bị đập vào tường, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn cùng tiếng chửi rủa của đàn ông.Lạc Hàn Đông nhanh chóng đánh cho ba tên đàn ông ngã gục xuống đất chỉ trong vài phút.

Anh xách áo một tên trong số đó lên, giọng lạnh như băng: "Đứa nào mở miệng hỏi nội y của cô ấy?"

Gã đó lắc đầu: "...

Không phải tôi."

Tên thứ hai chưa bị anh túm đã lắc đầu nguầy nguậy.Chỉ còn lại một người thứ ba, anh ta quỳ rạp trên mặt đất nói: "Là do tôi mồm miệng hạ tiện, chỉ là vô tình nói thôi, tôi không cố..

A"Lạc Hàn Đông đá một cú vào miệng, khiến anh ta gãy cả răng.

Tên đàn ông nôn ra một ngụm máu: "Tôi..."

Còn chưa nói xong, Lạc Hàn Đông lại bồi thêm một cú, đạp gã đó thừa sống thiếu chết.

Sau đó kéo tóc anh ta lên, lôi mặt về phía cửa phòng Thịnh Hà, kéo anh ta nằm sấp xuống đất.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 58 - Anh đưa tôi đi đâu?


Lạc Hàn Đông thả cái đầu trong tay ra, quay người lại hỏi: "Ai mở cửa?"

Chưa cần ai lên tiếng, một tên trong số đó đã quỳ rụp trên mặt sàn cầu xin: "Là tôi, nhưng tôi ... tôi không có ý gì khác, tôi ... ah a a."

Cánh tay của anh ta bị Lạc Hàn Đông trực tiếp vặn ngược ra sau bẻ gãy.

Anh ta nằm bò trên mặt đất khào khóc không ngừng kêu đau, Lạc Hàn Đông ghét nhất là ồn ào, chuyển hướng sang bạn trai của La Hâm là Triệu Hà bên cạnh nói: "Cởi tất ra, nhét vào miệng nó."

Triệu Hà nơm nớp lo sợ làm theo.Cả người Lạc Hàn Đông vẫn còn ướt nước mưa, trào phúng nhìn Triệu Hà, khóe môi cong lên: "Anh em mày mà?

Thấy chết mà không cứu sao?"

Triệu Hà đoán không ra người đàn ông trước mặt này nghĩ gì, chỉ sợ hãi lắc đầu: "...

Không, tôi không có tham gia, tôi chỉ ...

ở trong phòng bạn gái mình.

Sau khi bạn gái anh trở về, bọn họ thấy cô ấy đẹp nên muốn ...

Không liên quan đến tôi..."

"Không liên quan đến mày?"

Lạc Hàn Đông lạnh lùng liếc anh ta: "Mày là nguồn gốc của tất cả chuyện này.

Nếu mày không ở đây thì bọn nó cũng chẳng xuất hiện."

Nói xong, anh đá một cú vào mặt gã đàn ông đó.Triệu Hà bị trực tiếp đá ngất.Trong phòng, Thịnh Hạ vừa nghe hết hai bài hát thì Lạc Hàn Đông cũng vừa mở cửa bước vào.

Cơ thể anh ướt đẫm, tóc còn nhỏ giọt nước, áo sơ mi đen bó sát vào người, vật giữa hai chân được khắc họa vô cùng rõ ràng.

Thịnh Hạ cúi đầu tìm khăn lông, cô tìm được một chiếc khăn trắng sạch rồi đưa nó cho anh.Lạc Hàn Đông lại cầm khăn lau đầu cho cô, sau đó ném nó sang một bên, cầm điện thoại của cô rồi ôm người bước ra ngoài.Lúc bước ra, Thịnh Hạ mới nhìn thấy bộ dáng thảm hại của ba tên đàn ông.

Người nằm trên sàn mặt toàn là máu, người bị nhét tất vào miệng, tư thế hai tay bị vặn ra sau vô cùng kỳ dị , còn người kia thì đã ngất ở một bên.Ngoài ra còn có một chiếc răng dính máu trên sàn nhà.Cô nhìn cảm thấy hơi hoảng sợ, còn người đàn ông lại ôm cô đi ra ngoài còn không thèm ngoái đầu nhìn lại.Mãi đến khi ra khỏi căn phòng thuê, Thịnh Hạ mới nhớ ra hỏi: "...

Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Lạc Hàn Đông không trả lời câu hỏi: "Em còn muốn ở lại đó à?"

Thịnh Hạ cắn cắn môi: "...

Không phải."

Mặc dù quần áo của Lạc Hàn Đông ướt sũng, cơ thể anh lại rất nóng.

Thịnh Hạ được anh ôm trong lòng, dù cách một lớp quần áo ướt vẫn như bị làn da nóng bỏng của anh thiêu đốt.Còn có ... nhịp tim đập vững vàng, mạnh mẽ này của anh.Xuyên qua lớp quần áo, nó như một cái dùi trống, đánh thẳng vào trái tim cô hết lần này đến lần khác.Thịnh Hạ hơi mất tự nhiên cử động: "...

Tôi có thể tự mình đi."

Lạc Hàn Đông phớt lờ lời nói của cô, trực tiếp đi đến chiếc xe đậu vội bên đường kia của anh, bế người vào rồi lái xe rời đi.Dù đến bằng ô tô nhưng khắp người anh đều ướt sũng.Nghĩa là anh đã chạy trong mưa ít nhất ... năm phút.Thịnh Hạ không biết được lúc nhanh chóng chạy dưới mưa tới đây, anh cảm thấy như nào nhưng cô lúc này ... lại cảm thấy thấp thỏm không yên.

Anh Đông ... muốn đưa cô đi đâu vậy?Xuống xe, cô nhìn thấy là tầng dưới của công ty liền thở phào nhẹ nhõm.Người đàn ông muốn đến ôm cô nhưng Thịnh Hạ từ chối.Lạc Hàn Đông cương quyết ôm lấy cô, lạnh giọng nói: "Em đi rất chậm."

Thịnh Hạ đối diến với đôi mắt đen nhánh của anh, xoay mặt không nói gì nữa.Người đàn ông này... rõ ràng là kiếm cớ để ôm cô mà.Thịnh Hạ nghiêng đầu không nhìn anh, nhưng lúc vào thang máy, cửa kim loại bốn phía phản chiếu khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt anh lạnh nhạt, trong ánh mắt lại mang chút ôn nhu.

Thịnh Hạ cúi đầu không dám nhìn tiếp.Lo lắng ... bản thân sẽ không chịu nổi mà đổ gục trước anh.Anh ta là một kẻ xấu xa.Đừng có bất cứ tiếp xúc gì với anh ta nữa.Thịnh Hạ tự nhủ trong lòng.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 59 - Cởi hết ra rồi ngủ?


Lạc Hàn Đông ôm cô vào phòng tắm, ném cho cô một chiếc khăn tắm.

Sau đó chính mình tự đi vào trước, cởi sạch quần áo ướt rồi đứng dưới vòi hoa sen phun nước ấm, chưa đầy một phút đã quấn khăn tắm đi ra.

Thịnh Hạ không dám vào, anh quay lưng lại với cô, nói: "Vào đi."

Thịnh Hạ không dám liếc mắt tới chiếc khăn quấn trên người anh.

Cô cứ nhìn thẳng một đường dưới sàn bước vào trong.Sau khi Lạc Hàn Đông ra ngoài, anh liền gọi cho ông chủ trẻ tuổi người Trung, nhờ anh ấy ra mặt giải quyết chuyện của Thịnh Hạ cùng ba tên đàn ông trong phòng đó.

Ông chủ Hàn cười hả hê qua điện thoại."

Cầu xin tôi đi, chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi ngay lập tức bay đến làm cho cậu."

Lạc Hàn Đông bình thản nói: "Cầu xin anh."

Ông chủ Hàn chửi một tiếng: "Fuck!

Cậu có biết cầu xin là như thế nào không?

Nếu là khóc lê hoa đái vũ* như Dương quý phi thì tôi còn thương hoa tiếc ngọc, sau đó quỳ xuống cầu xin đi, còn phải túm lấy quần tôi mà năn nỉ chứ ..."(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)"Ồ."

Lạc Hàn Đông lấy khăn lau tóc, thả bút trên tay xuống bàn: "Hàn Gia Phàm, anh còn một phút, chậm một giây thôi tôi sẽ thu dọn hành lý và qua công ty bên cạnh.

Bọn họ đang thiếu ông chủ, mà tôi cũng thấy mình rất phù hợp với vị trí đó."

"Fuck!"

Hàn Gia Phàm ngay lập tức vứt bỏ dáng vẻ kiêu ngạo: "Được, ông cố nội, cậu là ông cố nội của tôi, được chưa.

Fuck, là cậu cầu xin tôi làm mà giờ tôi còn phải xin ngược lại cậu."

Cuộc gọi ngắt kết nối ngay sau đó.Lạc Hàn Đông đúng lúc thấy Thịnh Hạ đi ra.

Cô không mang quần áo, anh chỉ đưa cho cô một chiếc khăn tắm.Lúc này, trên người cô đang quấn một chiếc khăn tắm, cô vô cùng bối rối, cúi đầu xuống khẽ hỏi" "...

Anh có... quần áo không?"

Ngón chân co lại, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

Cô ngập ngừng một lúc lâu mới nói hết nửa vế còn lại: "...

Đồ của anh, cũng được."

Con ngươi đen nhánh của Lạc Hàn Đông dừng lại trên người cô, trong đầu tự dưng nghĩ đến bốn năm trước.Khi đó, cô gái nhỏ trước mặt cũng giống như bây giờ, vừa sợ hãi vừa rụt rè xin anh quần áo.Sau đó ... bị anh đè xuống làm một lần.Lạc Hàn Đông miệng lưỡi khô khốc.

Suốt bốn năm qua anh sống thanh tâm quả dục*, kết quả sau khi gặp lại cô gái này, anh lại bị đánh cho trở về nguyên trạng.(*Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn sống thanh tịnh, không bị cám dỗ bởi tiền tài, dục vọng,... trong cuộc sống)"Bên trong có một cái giường, vào đó ngủ đi."

Lạc Hàn Đông nhìn chăm chăm vào những ngón tay trắng nõn thanh đang nắm chặt khăn tắm, anh dừng lại một chút rồi nói: "Cởi đồ ra rồi ngủ."

Thịnh Hạ cả người run rẩy, cảm giác xấu hổ khiến cô muốn bỏ chạy.

Nhưng từng bước chân cô cứ như mang chì, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt.Ánh mắt của người đàn ông thản nhiên như thể câu nói vô liêm sỉ vừa nãy không phải là anh nói.Thịnh Hạ nghẹn đến đỏ mặt, cô cắn môi nói: "...

Tôi ngủ trên sô pha được rồi."

Có chăn trên ghế sofa.Người đàn ông mặc kệ cô.

Sau khi bận rộn trên máy tính một lúc thì anh đi vào trong, tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng ở văn phòng bên ngoài.

Ghế sô pha rất rộng, vừa đủ cho hai người nằm.Thịnh Hạ nằm trên ghế sô pha mãi không ngủ được, trằn trọc lăn người.

Cô còn nhận được cuộc gọi từ La Hâm, hỏi cô rốt cuộc muốn thế nào mới thả bạn trai cô ta ra.Thịnh Hạ bị chất vấn đến không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó đột nhiên nhớ đến Lạc Hàn Đông, là anh làm sao?

Cô cầm lấy điện thoại, cẩn thận bước vào trong, gõ cửa.

"Anh Đông ...?"

Cửa vậy mà không khóa, trong phòng tối om, Thịnh Hạ lùi về sau, định để mai rồi hỏi.Bỗng nhiên sau ót có người giữ lại.

Người đàn ông kéo cô vào trong rồi áp người lên tường.

Những nụ hôn nóng bỏng như mưa sa bão táp rơi xuống.

Quấn quýt triền miên không rời.Vật cứng giữa hai chân người đàn ông lập tức trở nên cương ngạnh, đưa đẩy thẳng vào giữa hai chân cô.Người đàn ông đưa tay kéo khăn tắm của cô ra, trực tiếp đưa bàn tay to lớn của mình thăm dò nơi đôi bồng đảo đầy đặn, dùng đầu ngón tay xoa bóp nhũ hoa nhạy cảm của cô."

Ưm...ưm."

Thịnh Hạ đẩy anh ra: "Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông buông môi cô ra, cố kìm nén lại lùi về phía sau.
 
Back
Top Bottom