Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 80 - Tôi nằm, cô ấy động


Hai ngày sau Lạc Hàn Đông mới tỉnh lại.Anh được chuyển tới phòng bệnh thường, Thịnh Hạ đang ở bên cạnh chăm sóc cho anh.

Lúc anh tỉnh lại thì cô đang nắm tay anh và ngủ thiếp đi bên cạnh anh.Bàn tay còn lớn hơn so với khuôn mặt gầy kia nhiều, cằm cũng trở nên nhọn hơn.Ngón tay anh giật giật, Thịnh Hạ phản xạ có điều kiện mà rời giường nhìn túi truyền nước, phát hiện còn hơn một nửa liền yên tâm mà nhắm mắt lại.

Một lát sau dường như cô mới nhận ra điều gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Thịnh Hạ đột nhiên đứng lên, cô cũng quên bấm chuông, chạy ra ngoài cửa gọi to: "Bác sĩ —— bác sĩ ——" Lạc Hàn Đông nhìn thấy cô như vậy, khóe môi nhếch lên.Sau khi kiểm tra xong, các nhân viên y tế căn dặn Thịnh Hạ những điều cô nên chú ý, sau đó lần lượt đi ra ngoài.Thịnh Hạ trở về, thấy Lạc Hàn Đông đang mở to mắt ra nhìn cô, cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu hỏi: "Anh......

Có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Lạc Hàn Đông tạm thời không nói được, chỉ chớp mắt."

Chỗ nào vậy?"

Cô khẩn trương mà đi sờ chân và tay của anh.Lo lắng Làn Hàn Đông đã không cử động trong một thời gian dài nên máu sẽ không lưu thông được, mỗi ngày cô và y tá đều mát xa, xoa tay ấn chân cho anh.Đôi mắt Lạc Hàn Đông nhìn xuống giữa hai chân mình.Thịnh Hạ nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ cảm thấy máu mình đang sôi trào.

Người đàn ông mặc quần áo của bệnh nhân, giữa quần dựng lên một cái lều trại.Thịnh Hạ quả thực không biết nên đối diện như thế nào với anh mới tốt.

Thật lâu sau đó cô mới cúi đầu, giọng nói mềm mại: "......Chờ một lát, nó sẽ tự hết thôi."

Khóe môi Lạc Hàn Đông nhếch lên, ngón tay giật giật.Thinh Hạ biết ý của anh, vươn tay đặt lên lòng bàn tay anh, chủ động nắm lấy.Nhớ tời lời của Lộ Trạch nói, Thịnh Hạ chủ động ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn Đông, cô vươn tay ôm lấy cổ anh.

Lạc Hàn Đông hơi cứng đờ.Thịnh Hạ thu tay lại, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh: "Em đi......Mua chút đồ ăn về."

Anh thông minh như vậy.Chỉ sợ cứ đối diện như vậy thì anh sẽ nhìn ra.Lạc Hàn Đông hồi phục rất nhanh, Thịnh Hạ ở bệnh viện chăm sóc cho anh hơn hai tháng, bác sĩ quan sát một tuần đã có thể xuất viện.Thịnh Hạ gật đầu, sau khi ghi nhớ những việc cần chú ý liền thấy Lạc Hàn Đông hỏi bác sĩ: "Sau khi xuất viện thì tôi có thể vận động mạnh không?"

Bác sĩ nhíu mày: "Không được vận động mạnh, ngày thường cậu đi bộ chậm để rèn luyện là được."

Lạc Hàn Đông: "Nếu bản thân không động mà để người khác tự động thì sao?"

Thịnh Hạ đỏ mặt trong nháy mắt.Bác sĩ hỏi: "Bản thân không động à?

Đây là kiểu vận động gì vậy?"

Thịnh Hạ ho nhẹ một tiếng: "Không có đâu bác sĩ, anh ấy đùa đấy."

Lạc Hàn Đông hỏi ra miệng: "Tôi nằm, cô ấy động."

Anh duỗi tay chỉ vàoThịnh Hạ, sau đó lại nhìn về phía bác sĩ: "Có thể làm loại vận động này được không?"

Bác sĩ: "......"

Cả khuôn mặt già của bác sĩ cũng đỏ lên, sau vài giây cuối cùng cũng xin bại trận mà xoay đầu đi.Lúc Hàn Gia Phàm tới đây, thấy bầu không khí trong phòng bệnh có hơi kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thịnh Hạ không nói lời nào, cô cầm quả táo rồi đi sang chỗ khác ngồi xuống gọt vỏ.Lạc Hàn Đông không đáp lời, chỉ duỗi tay về phía Hàn Gia Phàm.Hàn Gia Phàm đưa máy tính tới: "Cơ thể của anh còn chịu được không?"

Mí mắt Lạc Hàn Đông nâng lên: "Chỉ sợ máy tính của cậu ăn không nổi thôi."

Hàn Gia Phàm giơ ngón tay cái với anh: "Anh Đông của em chỉ có một từ thôi, trâu——!"

Lạc Hàn Đông lười sửa đúng cho anh ta.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 81 - Dùng miệng bón đi


Thịnh Hạ ở bên cạnh nghe xong chỉ muốn cười.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ tới lúc sếp Hàn và anh Đông ở chung lại nói chuyện như thế này với nhau.Cô vẫn chưa thấy qua dáng vẻ nói chuyện phiếm với người khác của Lạc Hàn Đông.

Trong khoảng thời gian nằm viện này, anh không có bạn bè gì, cũng chỉ có Hàn Gia Phàm đến đây thăm anh.

Ngoài ra cũng chỉ có một mình cô.Cô không dám nghĩ, nếu không có cô thì có phải anh......

Cũng chỉ có mỗi Hàn Gia Phàm làm bạn thôi hay không.Điện thoại kêu lên, Thịnh Hạ nhìn màn hình điện thoại, là đàn anh của cô.

Cô quay đầu lại nhìn Lạc Hàn Đông, lặng lẽ cầm điện thoại đi ra ngoài nhận.Hàn Gia Phàm nhìn bộ dạng trốn tránh của cô, chọc chọc Lạc Hàn Đông:"Ai, có biến kìa."

Lạc Hàn Đông nhìn màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên: "Cút."

Hàn Gia Phàm "fuck" một tiếng: "Tôi nói cậu này, dùng câu gì để nói ấy nhỉ, là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp."

"Hàn công công, đi thong thả không tiễn."

Lạc Hàn Đông giơ tay.Hàn Gia Phàm tức giận đến đau trán: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, đây là người mà cậu dùng mạng mình đẻ đánh đổi, nếu lần này cậu bị đào góc tường thì lần sau cậu không dễ dàng đuổi theo được đâu......"

Lạc Hàn Đông vội vàng đánh máy tính, không rảnh phản ứng cậu ta.Hàn Gia Phàm đi rồi.Không bao lâu, Thịnh Hạ nói chuyện điện thoại xong cũng trở về.Cô rửa sạch tay, tiếp tục gọt táo, sau khi gọt xong thì cắt thành từng miếng, sau đó dùng tăm xỉa răng cắm vào rồi đưa đến bên miệng Lạc Hàn Đông.Lạc Hàn Đông không há mồm.Thịnh Hạ nhìn anh: "Không ăn sao?"

Tầm mắt Lạc Hàn Đông chuyển từ máy tính sang mặt cô: "Dùng miệng đút đi."

Thịnh Hạ: "......"

Cô đỏ mặt, cầm miếng táo muốn xoay người đi.

Nhớ tới bộ dáng cả người đầy mồ hôi, đau đến mức cắn chặt răng lúc rèn luyện phục hồi chức năng, cô lại nhịn không được mềm lòng.Cô cắn miếng táo kia thành từng khối nhỏ, sau đó tiến gần đến môi anh.

Người đàn ông giữ lấy gáy cô, sau đó ngậm lấy đôi môi và miếng táo trong miệng cô.Môi răng quấn quít, anh mạnh mẽ mút miếng táp trong miệng và hơi thở thơm ngọt của cô.Thịnh Hạ bị anh hôn đến tay chân nhũn ra, toàn bộ nửa người trên ghé vào trong lòng ngực anh, nhje giọng kêu: "Anh Đông......"

Lạc Hàn Đông buông cô ra, liếm môi: "Rất ngọt."

Cũng không biết anh đang nói miếng táo hay là Thịnh Hạ.Khuôn mặt Thịnh Hạ đỏ bừng, cầm táo đi không cho anh ăn, bản thân ăn sạch toàn bộ.Lạc Hàn Đông cũng không hỏi cái gì, nhưng gương mặt đối diện với cái màn hình máy tính kia vẫn luôn xụ xuống, cái bím tóc nhỏ trên đầu cũng bị tuột xuống mấy lần chỉ để Thịnh Hạ lại buộc vào cho anh một lần nữa.

Cực kỳ giống một cậu thiếu niên đang ghen tuông không có nơi nào để trút giận.Thịnh Hạ buộc lại cái bím tóc nhỏ cho anh một lần nữa, cô nhịn không được chủ động nói với anh: "Em từ chức, sau đó em nhờ đan anh giúp em nói chuyện với người thuê nhà bên kia, anh ấy cũng giúp em thu dọn đồ đạc bên đấy."

"Xuất viện, anh đi lấy cho."

Quả nhiên tâm trạng của Lạc Hàn Đông cũng vui vẻ hơn không ít, mặt mày cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: "Thuận tiện mời cậu ta ăn một bữa cơm."

Thịnh Hạ cắn môi, "......

Không cần, sẽ rất xấu hổ, con người của đàn anh cũng rất tốt."

Lạc Hàn Đông nhướng mày: "Sợ anh bắt nạt cậu ta à?"

"Không phải."

Thịnh Hạ không biết nên hình dung như thế nào, cô chỉ cảm thấy chuyện mình ở bên Ljac Hàn Đông đã đủ khiến đàn anh chấn động, bởi vậy cô cũng không muốn nói thêm cái gì nữa: "Em mời anh ấy ăn cơm là được, anh không cần đi đâu."

Lạc Hàn Đông nhéo nhéo phần thịt sau cổ cô: "Mang hành lý đến chỗ kia của anh đi."

Thịnh Hạ không nói chuyện.Lạc Hàn Đông cũng không ép cô.

Hai người ăn xong cơm chiều, Thịnh Hạ lau người qua cho anh rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.Mới vừa tắm rửa xong, Lạc Hàn Đông gõ cửa nhà vệ sinh: "Anh muốn đi vệ sinh."

Thịnh Hạ quấn chặt khăn tắm, sau đó mới đi đến cửa.Lạc Hàn Đông ôm cô, hơi thở của anh phả vào cổ cô: "Anh không đi được."

Thịnh Hạ dùng sức nâng anh, nhịn không được mà nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải ban ngày anh vẫn đi rất tốt à?"

Lạc Hàn Đông đóng cửa nhà vệ sinh lại, giọng nói khàn khàn: "Cương đến mức đi không nổi."

Thịnh Hạ cúi đầu nhìn, quần của người đàn ông đã căng phồng lên thành một cái bao lớn, phình phình."......"
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 82 - Không được...không


Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ đỏ bừng.Cô cắn môi, cả buổi trời cũng không dám nhìn anh.Lạc Hàn Đông lại xoay người ôm cô vào lòng ngực.Một cái ôm vô cùng dịu dàng, anh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, cánh tay dài vòng ra sau eo, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng vô cùng nóng bỏng.Thịnh Hạ không từ chối cái ôm này.Càng không từ chối nụ hôn kế tiếp của người đàn ôn.Lạc Hàn Đông hôn rất dịu dàng, anh đè cô lên cánh cửa hôn, lúc này mới khàn giọng nói: "Thịnh Hạ."

"......

Hửm?"

Thịnh Hạ bị hôn đến mức đôi mắt ngân ngấn nước, ướt dầm dề, vô cùng trêu chọc người khác.Người đàn ông lại cúi đầu hôm cô một lần nữa, môi răng quấn quít với nhau, giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp và khàn khàn: "Tại sao không ở lại?"

Lông mi Thịnh Hạ run rẩy, cô ôm cổ của người đàn ông, trong đầu toàn là hình ảnh máu trào ra từ miệng của người đàn ông này, bên tai văng vẳng lời nói của các bạn học.

Ngực cô đau nhói, lo lắng bị anh Đông nhìn ra, cô chủ động hôn anh."

Anh Đông......"

Giọng nói của cô hơi run lên, nước mắt rơi lã chã trên má: "Em......

Thích anh."

Hốc mắt Lạc Hàn Đông đỏ lên, anh gặm lấy cánh môi cô, mí mắt hơi rũ xuống, anh không để lộ sự yếu đuối trong nháy mắt kia cho cô thấy, nhưng ngón tay đặt trên eo Thịnh Hạ lại hơi run rẩy."

Anh không phải là người tốt."

Hơi thở của anh rất nóng, anh kiềm nén cảm xúc của mình, phiêu diêu trên bờ vực mất khống chế: "......

Em chắc chắn sao?"

Thịnh Hạ gật đầu, giọng nói cô trở nên khàn hơn vì nụ hôn: "......

Chắc chắn."

Lạc Hàn Đông ôm chặt người nọ, sức lực mạnh đến nỗi như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình: "Thịnh Ha."

Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn vừa mãnh liệt lại nặng nề, cảm xúc kích động mạnh mẽ, ngực anh nóng bỏng, sự nóng rực trong hốc mắt hóa thành hơi nước, Trong nháy mắt ấy, anh duỗi tay che lại hai mắt của Thịnh Hạ.

Gương mặt cọ vào cổ của cô.Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trên cổ mình có cảm giác ướt át, một lát sau, môi lưỡi của người đàn ông lại đặt lên phần da yếu ớt của cô, đầu lưỡi khẽ liếm, mút hôn.Thịnh Hạ bị hôn đến không thở nổi: "Anh Đông......"

Cô duỗi tay kéo góc áo anh, lời nói run run: "......

Bác sĩ nói, không được......

Không thể......"

"Anh biết......"

Hơi thở của người đàn ông vô cùng nóng, anh trằn trọc mút hôn cổ cô, cánh môi mỏng cứ từng chút từng chút mà dán lên làn da cô, nhẹ nhàng in độ ấm nóng bỏng kia lên: "Cứ như vậy một lát đi."

Đầu ngón tay của Thịnh Hạ run rẩy, chủ động vươn tay vòng ra sau lưng anh.Bọn họ ở trong phòng bệnh, nhân viên y tế tường xuyên đến đây, hơn nữa y tá và Hàn Gia Phàm cũng hay ra ra vào vào, gần như hiếm khi bọn họ có thời gian ở chung với nhau như vậy.Hơn nữa......Còn có thể ôm......

Hôn môi như vậy.Thịnh Hạ cảm thấy được anh Đông ôm như thế này, đáy lòng cô cũng trào ra một tia ngọt ngào.Khóe môi cô từ từ cong lên, dựa vào trong ngực anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cô an tâm mà nhắm mắt lại.Ngày xuất viện hôm ấy, Hàn Gia Phàm lái xe đến đây.Thịnh Hạ đỡ Lạc Hàn Đông đi ra ngoài, lúc tới cửa, Hàn Gia Phàm còn tặng một bó hoa.Cậu ta đi qua Lạc Hàn Đông, trực tiếp nhét vào ngực Thịnh Hạ.Thịnh Hạ hơi sửng sốt.Hàn Gia Phàm nhướng mày, nhún vai với cô: "Thẳng nam bảo tôi tới đưa hoa cho cô, không biết anh ta có cái tâm tư gì của trai thẳng mà một hai bắt tôi phải tặng hoa cho cô vào ngày xuất viện hôm nay, tôi cũng không khuyên nổi."

Thịnh Hạ nhìn Lạc Hàn Đông bên cạnh mình, khuôn mặt của người đàn ông gầy đi nhiều, góc cạnh càng thâm sắc bén hơn, làn da càng trắng, mí mắt anh hơi rũ xuống, đôi mắt lại đen như mực.Một tay anh dựa vào cửa, một tay kia lại gãi gãi phần tóc dài trên đỉnh đầu, nói với Thịnh Hạ: "Đi thôi."

Ngầu quá mức.Thịnh Hạ nhịn cười, dặt hoa vào ghế sau, lúc này mới đỡ anh lên xe."

Đi đâu thế?"

Hàn (tài) Gia (xế) Phàm hỏi."

Rạp chiếu phim."

Lạc Hàn Đông nắm tay Thịnh Hạ, khuôn mặt lạnh lung:"Xem cho xong bộ phim mà lần trước chưa xem xong."

Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được nở nụ cười.Người đàn ông này mà ghen tuông lên thì ấu trĩ đến đáng yêu
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 83 - Aaa...nhẹ chút...


Hai người cũng chẳng thể xem hết bộ phim.Phim vừa bắt đầu chiếu, đèn trong rạp tối sầm lại, người đàn ông quay sang hôn cô.

Như để sửa chữa lỗi lầm bị từ chối lần trước, bàn tay to của anh xoa bóp vòng eo nhỏ nhắn của Thịnh Hạ.

Anh đè toàn bộ nửa thân trên lên người cô.Thịnh Hạ bị hôn đến rên ra tiếng, lại cố kỵ ở đây là rạp chiếu phim nên đẩy đẩy anh: "... anh Đông..."

Lạc Hàn Đông siết chặt tay cô, đẩy sang hai bên eo, hơi thở như thiêu đốt hôn lên môi cô: "Thịnh Hạ ..."

Anh thấp giọng nói: "Lần sau chúng ta lại đi xem."

Khuôn mặt Thịnh Hạ ửng hồng, người đàn ông khập khiễng khiến lôi kéo cô đứng dậy.Chân của anh còn chưa tốt, không thể vận động kịch liệt.Thịnh Hạ đỡ anh đi ra ngoài, người đàn ông không chờ được nữa, lấy điện ra, bắt đầu đặt phòng ở khách sạn gần nhất."...

Đừng đi khách sạn."

Mặt Thịnh Hạ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "...

Đi, đi đến chỗ ở của anh, được không?"

Lạc Hàn Đông đỏ mặt nhìn cô, sau một lúc, yết hầu anh hơi động, thanh âm trầm khàn vô cùng: "Được."

Bắt xe không tới nửa tiếng là đến.Sau khi quẹt mã vân tay, thậm chí cửa còn chưa đóng, người đàn ông đã ấn Thịnh Hạ lên tường cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.

"Vào nhà ...

đi ..."

Thịnh Hạ thở gấp đẩy anh ra.Đã gần ba tháng rồi Lạc Hàn Đông không được ăn thịt, nghẹn đến phát điên rồi.

Anh nhanh chóng ôm người vào phòng đèn cũng không bật, đè cô vào sau cửa hôn dữ dội."

Ưm ..."

Thịnh Hạ bị hôn đến không nhịn được rên rỉ, "A ...

Anh Đông..."

Quần áo của cô bị cởi ra, nội y còn chưa cởi ra, trực tiếp bị đẩy lên, người đàn ông cúi đầu thở dốc ngậm lấy hai quả đào mọng nước của cô, vừa mút vừa liếm cắn.Thịnh Hạ sống lưng tê dại vì được anh mút: "A ... nhẹ chút ..."

Ngay lập tức, thân dưới của cô chảy ra dâm thủy.Cô kẹp hai chân lại, anh duỗi tay luồn vào, cởi quần lót của cô xuống.

Những ngón tay thon dài đi vào lại rút ra khiến chân tâm nhạy cảm chảy ra không ít dâm dịch, anh lại đưa thêm một ngón tay đi vào, mô phỏng động tác làm tình không dừng thọc vào rút ra.Hai ngón tay nhanh chóng tìm thấy một điểm nhô bên trong hoa huyệt, tốc độ cực nhanh liên tục chọc vào.Hai chân Thịnh Hạ chịu không nổi khép chặt lại: "A a...anh Đông..."

Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên nhũ hoa của cô, dùng đầu lưỡi liếm và cắn.

Tầng tầng lớp lớp khoái cảm đổ ập đến khiến Thịnh Hạ không ngừng lắc đầu, cắn lấy mu bàn tay rên rỉ nức nở: "A...ư ưm..."

Hai chân cơ bắp banh thẳng, một lúc sau, bụng dưới co quắp vài cái, một bãi dâm thủy phun ra."

A a a a...ha ah ..."

Cô thở hổn hển, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.Trong khi cô còn chưa kịp thở ra hơi, người đàn ông đã nhanh chóng đưa côn thịt vào bên trong.Thịnh Hạ bị anh đâm đến căng tràm cổ họng nức nở: "Anh Đông..."

"Thoải mái không?"

Người đàn ông đè lên người cô, đôi môi nóng rực cắn lấy vành tai cô, thân dưới mạnh mẽ dùng côn thịt đâm vào trong hoa huyệt cô.Chiếc thắt lưng lạnh lẽo đập vào chân tâm cô, kích thích càng thêm mãnh liệt."...A a ...

Chân ...

Ha ..."

Thịnh Hạ thẹn thùng ôm lấy cổ anh, cả khuôn mặt nóng bừng, cô chủ động hôn lên môi anh, người đàn ông đáp lại với nụ hôn mãnh liệt, khiến cô thở không ra hơi, nhỏ nhắn mềm mại kêu: Anh Đông ..."

Lạc Hàn Đông đè nặng lên chân cô, nhanh chóng va chạm mấy chục cái, sau đó rút ra bắn ở bên ngoài tiểu huyệt.Anh cúi đầu tỉ mỉ hôn cô, trằn trọc liếm mút ở cổ cô, theo giọt mồ mỏng từ chút một đi xuống, liến cắn đôi bồng đảo của cô.Thịnh Hạ bị anh liếm cả người run rẩy, cắn lấy mu bàn tay khẽ rên rỉ: "A...

ưm...ư..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 84 - Aaa...em...từ bỏ


Lạc Hàn Đông cởi hết quần áo của cô ra ném sang một bên, sau đó tự mình cởi đồ mình ra, chân anh không tiện nên Thịnh Hạ ngồi dậy giúp anh cởi quần.

Rèm cửa còn chưa kéo xuống, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, tụ hợp lại thành một vùng sáng.Hai người đang đứng ở cửa cách sô pha vài bước chân, qua ánh ánh trăng mờ ảo, họ chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của nhau.Thịnh Hạ lo lắng nhìn chân anh, nhưng cũng không đành lòng từ chối, đành phải dìu anh đi đến sô pha, ngượng ngùng nói: "...

Để, để em động."

Lạc Hàn Đông nghe lấy lời này, côn thịt anh căng ngạnh nảy lên một cái, giọng nói của anh như nghẹn lại: "...Được."

Anh nằm trên sô pha, nhìn Thịnh Hạ bụm mặt vì xấu hổ, thân thể trắng nõn đến gần anh, cô ngồi bò lên đùi anh, chậm rãi nâng mông lên.

Cánh tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy côn thịt cứng ngắc.Cô nhắm mắt lại, dưới đôi mắt nóng bỏng của Lạc Hàn Đông, từng chút một ngồi xuống côn thịt.Một cánh tay đột nhiên duỗi đến nắm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ấn xuống dưới, côn thịt thô dài cắm thẳng vào trong, cảm giác sung sướng căng trướng khiến cả người cô cong ra sau, rên ra tiếng: "A ......"

Sâu quá...Cô như bị đâm tới cả sâu trong linh hồn, cả người điên cuồng run rẩy.

Cô run rẩy một hồi mới đỡ sô pha chậm rãi động, nhưng kỹ thuật lại quá ngây ngô, động được vài cái rồi không biết làm thế nào nữa.Lạc Hàn Đông đỡ eo cô, ôm cô về phía trước, rồi lại đẩy eo cô ra sau, giọng nói khàn khàn: "Nhanh lên..."

Thịnh Hạ học được cách di chuyển, sau vài lần làm quen cuối cùng cũng chuyển động lên xuống trên người anh.Tóc của cô dài ra rất nhiều, rủ xuống đôi bồng đào no đủ, càng làm nổi bật vùng căng tròn trắng nõn.Lạc Hàm Đông đưa tay ra ôm lấy quả đào đầy đặn của cô, lòng bàn tay to lớn không nhịn được nhào nặn da thịt mềm mại thành nhiều hình dạng khác nhau, tay còn lại đỡ eo cô, thỉnh thoảng theo động tác lắc lư của cô kết hợp đẩy eo.Thân dưới Thịnh Hạ chảy rất nhiều nước, trên cơ thể người đàn ông chuyển động lên xuống, mỗi lần mông cô hạ xuống lại phát ra tiếng bạch bạch của da thịt va chạm với dâm dịch.Khoái cảm khiến cô không nhịn được mà tăng tốc, nhưng đã mấy lần ngồi xuống cũng không đạt đến cao trào, trong miệng thút thít rên rỉ, nghe như muốn khóc, "Ưm ư...anh Đông..."

Người đàn ông bóp lấy eo cô, thắt lưng đột nhiên đẩy mạnh lên.

Thịnh Hạ hét lên: "A ... sâu quá ...

A..."

Lạc Hàm Đông siết chặt eo cô, thắt lưng một trên một dưới đưa đẩy mãnh liệt, anh làm vừa nhanh lực đạo lại mạnh, sau mấy chục lần đưa đẩy, Thịnh Hạ co giật ngã nằm trên ngực anh, trong miệng vẫn còn đang rên khóc: "...

A a a ...anh Đông..."

Lạc Hàn Đông giữ chặt mông cô, mạnh mẽ đâm vào, Thịnh Hạ nằm trên ngực anh bị làm đến cả người nhũn ra nước, đôi bồng đảo rung theo nhịp đẩy.Lạc Hàn Đông vươn đầu ngậm lấy nhũ hoa, đem người ôm lên phía trên, một tay đè nặng lên vùng no đủ, tay kia nắm sẵn vòng eo thon, nâng cô lên không trung, thân dưới mãnh liệt va chạm."

A a a a...anh Đông...ưm hức...quá...quá nhanh...A a a ...em từ bỏ..."

Thịnh Hạ bị anh làm đến nước mắt rơi đầy mặt, bụng nhỏ cô tê dại một hồi rồi cơ thể nhanh chóng co rút, đâm thủy bị cắm chảy đầy trên sô pha.Lạc Hàn Đông chống eo cô làm mấy chục cái rồi mới rút ra, bắn vào giữa hai chân cô.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 85 - Sẽ không có người nào tốt hơn em


Sau khi hai người tắm rửa xong, Thịnh Hạ đỡ anh nằm xuống giường, tìm cho anh một cuốn sách.Sau đó chính mình cũng cầm lấy một cuốn sách, nằm ở bên cạnh anh.Lạc Hàn Đông nhìn một hồi liền quay sang ôm người vào lòng.Thịnh Hạ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nói : "Như thế này hơi khó đọc sách..."

"Bỏ cái đó đi."

Lạc Hàn Đông cầm sách ném xuống, vén chăn lên, chỉ vào đũng quần đang dựng đứng lên nói: "Làm chuyện khác đi?"

Mặt Thịnh Hạ đỏ bừng: "Chân của anh không được động nữa."

Lạc Hàn Đông dùng ngón tay vân vê môi cô, giọng nói đường đường chính chính: "Dùng miệng làm anh ra đi."

Thịnh Hạ thẹn thùng liếc anh một cái, lại cúi xuống nhìn túp lều đang dựng đứng, do dự một hồi lâu cuối cùng vẫn đi qua, cô kéo côn thịt từ trong quần ra, ngón tay bao lấy nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông.Cặp mắt ướt át dầm dề, trong thẹn thùng lại có chút e lệ, khóe mắt hồng hồng.Lạc Hàn Đông bị cô nhìn kích thích đến mức muốn đè cô xuống, hung hăng đâm côn thịt vào trong miệng cô.Anh điều chỉnh hô hấp, nhẫn nhịn đến gân xanh trên cổ không ngừng giật giật, bụng dưới không kìm được hơi đẩy lên, muốn đưa vào trong miệng của cô.Thịnh Hạ nhìn thấy bộ dáng chịu đựng của anh liền ,há miệng, nuốt côn thịt xuống.Thật nóng.Nó còn lớn nữa.Cô cố gắng nuốt xuống, nhưng cũng không thể nuốt hết vào trong.Lạc Hàn Đông không nhịn được nữa, một tay ấn lên ót cô, thắt lưng đây lên, đem côn thịt cắm vào trong miệng cô.Thịnh Hạ bị đâm khóc nức nở ra tiếng, người đàn ông lại không thể dừng lại.Không biết qua bao lâu thì Lạc Hàn Đông đột nhiên rút ra, xoay người xuống giường bắn lên mặt đất.Thịnh Hạ tìm khăn giấy lau cho anh, anh lắc đầu, khập khiễng bước vào phòng tắm, bật nước tắm rửa lại lần nữa.Thịnh Hạ đi vào, cô rửa mặt xong lại nhìn người đàn ông đến rửa tay.Một lần, hai lần, ba lần.Rửa xong, anh lấy khăn lau khô rồi ôm cô về giường.Anh cũng không phải người quá ham mê sắc dục, đêm qua túng dục quá độ như vậy sáng hôm sau vẫn tỉnh dậy rất đúng giờ.Lúc Thịnh Hạ mở mắt ra, anh đã ôm máy tính ngồi trên giường bận rộn với công việc không biết đã bao lâu.Thấy cô đã tỉnh, Lạc Hàn Đông đặt máy tính xuống, cúi đầu hôn lên mặt cô:"Công việc gần đây rất nhiều, mấy ngày nữa trở về công ty cùng anh?"

"Em phải đi tìm đàn anh trước đã."

Thịnh Hạ nhỏ giọng nói: "Còn hành lý của em..."

"Anh đã bảo Hàn Gia Phàm chuyển đến rồi, giờ nó đang ở dưới tầng."

Lạc Hàn Đông đưa vân vê sợi tóc sau gáy cô, những ngón tay thon dài khẽ chạm làn da cô, như đang vuốt ve một con mèo nhỏ.Thịnh Hạ: "......"

"Anh đã đặt chỗ ở khách sạn Phật La, vào trưa ngày mai."

Người đàn ông cúi đầu hôn vào mắt cô, lại bổ sung: "Em hẹn anh ta đến sớm đi, chỗ đó không thể ngồi ăn quá hai tiếng đâu."

Thịnh Hạ: "......"

Cô cảm thấy hơi buồn cười.Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ anh lại là một người hay ăn dấm lung tung như vậy."

Biết rồi mà."

Cô cố nén cười, chủ động vươn về phía anh, hôn hôn lên mặt anh.Làm xong liền nhanh chóng chuồn khỏi giường.Côn thịt của người đàn ông lại cương lên rồi, vì lo lắng cho chân của anh, Thịnh Hạ chỉ có thể chạy trước.Gần ba tháng không gặp lại, đàn anh ấm áp như lúc ban đầu, chỉ là ánh mắtkhi nhìn về phía Thịnh Hạ có chút cô đơn: "...Em cùng anh ấy ở bên nhaurồi phải không?"

Thịnh Hạ gật đầu.Trần Phấn hé miệng thở dốc, tựa hồ có hàng ngàn câu muốn hỏi, nhưng khi mở miệng ra, cái gì cũng không nói thành lời, chỉ gật đầu: "...

Khá tốt, em với anh ấy ... thật sự xứng đôi...

" Thịnh Hạ hướng anh ấy xin lỗi, lại nói lời cảm ơn.Hai người dùng bữa trong không khí trầm mặc, rốt cuộc cũng thể quay lại mối quan hệ giống như trước kia.

Trước khi đi, Thịnh Hạ lại xin lỗi anh ấy một lần nữa."

Xin lỗi đàn anh."

"Đừng xin lỗi anh nữa."

Trần Phấn nhìn cô, nở nụ cười khổ: "Thật sự Thịnh Hạ à, em không biết mình tốt như thế nào đâu, anh cảm thấy rất may mắn có thể ... làm bạn với em trong một khoảng thời gian như vậy, dù cho em có không thích anh.

"Thịnh Hạ cười với anh ấy: "Đàn anh, anh rất tốt, anh rồi cũng sẽ gặp được một cô gái tốt hơn em."

Thịnh Hạ đi rồi.Trần Phấn đứng đó rất lâu, cô đơn nhìn theo bóng lưng của cô."

Người tốt hơn sao?"

Anh cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng như thở dài:"Sẽ không có người nào có thể tốt hơn em..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 86 - Tình hình chiến đấu đầy ác liệt


Đại ma vương trở về công ty sau ba tháng xảy ra tai nạn xe cộ, còn cùngNgu Mỹ Nhân Thịnh Hạ trở về.Toàn bộ văn phòng đều háo hức.Không ai nhận ra sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cả hai người quay trở lại cùng nhau.Thịnh Hạ nghĩ thông suốt rồi, Đại ma vương không ngờ cũng có một mặt nhân tính.Dù sao, từ trước đến nay anh không chấp nhận một người từ chức người lại trở về lần nữa.Thịnh Hạ mới bước vào văn phòng, Hứa Phi Nhan phấn khích đến mức ôm chầm lấy cô, "Ahhhhh!

Thịnh Hạ!

Tuyệt vời!

Cô đã trở lại rồi!

Thật vui quá!"

Những người khác đều tươi cười chúc mừng cô trở lại.Không khí ở đây thực sự tốt hơn nhiều so với các công ty khác, Thịnh Hạ cũng thích nơi này, đối diện với những người đồng nghiệp thân thiện này, cô mỉm cười rồi nói cảm ơn.Chưa nói được mấy câu, Lạc Hàn Đông đi ra khỏi toilet, bước tới chỗ Thịnh Hạ đang bị đám đông vây quanh nói: "Đến đây."

Đám người Hứa Phi Nhan cứng đờ, hai mặt nhìn nhau: "Quỷ gì vậy?

Đại ma vương kêu ai?"

Đám người trợn tròn mắt, giống như tội phạm bị gọi đi xử tử.Chỉ có Thịnh Hạ nhỏ giọng nói: "......

Gọi tôi."

Cô khoát tay, gật đầu với mọi người, sau đó đi đến văn phòng của Lạc Hàn Đông và nhẹ nhàng gõ cửa.Hứa Phi Nhan khẩn trương hỏi: "Tôi đi, Đại ma vương muốn xử cô ấy à?"

Mấy người khác tưởng tượng thử thì lập tức hít một hơi: "Cầu nguyện thayThịnh Hạ đi."

Đám người mắt hướng văn phòng, trong lòng vẫn còn sợ hãi rồi trở lại vị trí của mình, nhanh chóng bận rộn với công việc.Sau khi Thịnh Hạ tiến vào văn phòng thì bị người đàn ông ôm trong ngực.Mặc dù cửa chớp đã kéo xuống, nhưng Thịnh Hạ vẫn xấu hổ không chịu:"......

Không được, nếu có người đến sẽ thấy......"

"Không ai dám đến đâu."

Lạc Hàn Đông ôm cô, một tay kia gõ bàn phím.

Anh cúi đầu hôn cổ Thịnh Hạ: "Vào trong ngủ một giấc."

Mặt Thịnh Hạ đỏ lên, chân Lạc Hàn Đông vừa khỏe hai ngày thì đè cô hết cả hai ngày, ngay cả khi Thịnh Hạ tắm thì toàn thân còn tỏa ra mùi ngọt ngào nồng nặc.Đêm qua cũng vậy, nói hôm nay tới công ty, người đàn ông còn giày vò nàng cả khuya, buổi sáng, Thịnh Hạ còn chưa tỉnh ngủ đã bị anh bóp eo làm cho tỉnh lại.Ý thức không tỉnh táo, thân thể đã chảy ra rất nhiều nước, lúc đạt cao trào mới rên một tiếng rồi tỉnh lại."

Không được, em không buồn ngủ, em đi làm."

Thịnh Hạ đứng dậy từ trên người anh, trước khi đi còn quay trở lại hôn anh một cái.Nhưng lại bị người đàn ông đè trên bàn làm việc hôn một lúc lâu mới buông ra.Lúc Thịnh Hạ đỏ mặt ra ngoài, Hứa Phi Nhan đang đợi ở cửa, thấy cô đi ra thì đi đến sờ cánh tay cô: "Không sao chứ?"

"......

Không có chuyện gì."

Thịnh Hạ chột dạ hỏi: "Thế nào?"

"Hầy, tôi lo lắng cô bị Đại ma vương ăn sống đó."

Hứa Phi Nhan sợ hãi vỗ ngực, sau đó kéo Thịnh Hạ lặng lẽ về chỗ ngồi: "A, quên chia sẻ một tin tức trọng đại cho cô."

Vài đồng nghiệp bên cạnh hưng phấn chen tới.

Thịnh Hạ cũng không tự giác vểnh tai."

Đại ma vương của chúng ta......"

Hứa Phi Nhan lộ ra một nụ cười mười phần hèn mọn: "Anh ta bị một người phụ nữ ngủ!

Ha ha ha ha ha ha ha!"

Thịnh Hạ: "......"

Cô giật giật môi, cười khó xử thêm chột dạ.Hứa Phi nhan còn đang hào phóng chia sẻ tình báo cô ấy nghe ngóng được: "Vào ngày cuối tháng năm, tôi thấy trên cổ anh ta toàn là dấu răng ha ha ha......

Cô nói xem Tuyết Nhi, có phải là?"

Lưu Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, tình hình chiến đấu đầy ác liệt."

Thịnh Hạ: "......"

Vào ngày cuối tháng Năm......Đó là...... ngày hôm sau sinh nhật cô.Thịnh Hạ đỏ mặt đến mức cúi đầu không tham dự vào cuộc thảo luận hưng phấn của mấy cô gái, trái lại Hứa Phi Nhan thấy cô không nói lời nào, cho là cô đang ngại ngùng nên hỏi một câu: "Cô thật ngây thơ, đừng nói là chưa 'vượt rào' với bạn trai nha?"

Thịnh Hạ chưa bao giờ thảo luận về chủ đề này với một bạn nữ nào khác, nên ngay lập tức mặt đỏ tía tai, không đáp lại được gì mà còn bị Hứa Phi Nhan cười nhạo hồi lâu.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 87 - Khiến người khác khó lòng mà từ chối


Buổi tối tan làm, những người khác đều đã ra về, Thịnh Hạ thì ở đó thu dọn đồ đạc một cách lề mề, đợi tất cả mọi người trong văn phòng đều về vãn rồi, cô nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc của Lạc Hàn Đông.Hễ người đàn ông này cứ bận rộn liền quên cả thời gian, Thịnh Hạ ngồi trên sô pha, rất nhanh đã đến Tết Trung thu, cô muốn về quê một chuyến, mua quà cho ông bà nội.Lát nữa cô định sẽ đi siêu thị.Quà cho bố mẹ, cô định đến trung tâm thương mại mua hai cái áo len, trời cũng đã chuyển lạnh rồi, vừa hay có thể mặc được.Cô lặng lẽ suy nghĩ mọi chuyện, không mảy may để ý người đàn ông đang gõ bàn phím trước mặt đã ngừng lại từ lúc nào, ánh mắt anh nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt cô.Thịnh Hạ yên lặng ngồi ở đó, mái tóc đen tuyền dài nhẹ buông thõng trước ngực, khuôn mặt bằng lòng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt ướt át, to đẹp, không biết đang suy nghĩ việc gì, khóe môi cô hơi nhếch lên, lộ ra nét mặt vui vẻ.Lạc Hàn Đông gập máy tính, sải bước tới, nâng cằm cô, đè người đang ngồi trên sofa xuống hôn lên.Thịnh Hạ vòng tay qua cổ anh, trong khoảng thời gian này, cô đã quen với việc người đàn ông này thường hay hôn cô, cũng thích anh hôn như thế này.

"Đang nghĩ gì thế?"

Lạc Hàn Đông vừa hỏi đầu lưỡi vừa liếm láp khóe môi cô."

Sắp đến trung thu rồi, em đang muốn mua quà gì đó cho ông bà nội."

Thịnh Hạ nói xong, ngập ngừng hỏi: "Ông bà nội anh còn không?

Lạc Hàn Đông xoa xoa gáy cô, "Không có chuyện gì là không hỏi."

Giọng anh trầm thấp, không nghe được cảm xúc, "Đã lâu rồi tôi không qua lại với bọn họ."

Thịnh Hạ ngơ ngác, "Tại sao?"

Nếu đã qua đời thì cũng có thể hiểu được, nhưng nếu như vẫn còn sống, tại sao lại không qua lại?"

Người phụ nữ sinh ra anh, đã cắt đứt quan hệ với bọn họ."

Lạc Hàn Đông mơ hồ vuốt ve da thịt sau gáy Thịnh Hạ, giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, "

Sau này lớn lên, anh cũng không gặp lại họ nữa".Thịnh Hạ không nghĩ rằng mối quan hệ giữa anh Đông và mẹ anh dường như rất tệ, nếu không anh sẽ không dùng từ "người phụ nữ đã sinh ra anh" để hình dung bà ấy.Trong suốt cuộc đời của Lạc Hàn Đông, ngoài việc nói với cảnh sát về hoàncảnh gia đình của mình thì anh gần như không nhắc qua về chuyện gia đình mình với bất kỳ ai khác.Anh không cho là có gì cả.Nhưng đến cuối cùng thì môi trường trưởng thành thời niên thiếu đã khiến tính khí anh trở nên quá lãnh đạm."

Không sao."

Thịnh Hạ ôm lấy anh, bàn tay mảnh khảnh từng chút vỗ nhẹ vào lưng anh, như đang an ủi anh, "

Sau này, em... em sẽ ở bên anh."

Lạc Hàn Đông rất khó có thể mô tả được cảm giác lúc này.Nhưng dường như trái tim của anh lại dễ dàng bị cô gái trước mặt này đánh trúng bằng một câu nói, trong lòng trào ra rất nhiều thứ gì đó chua xót ấm nóng, những thứ đó đang dâng trào gào thét trong cơ thể, đầy ứ đến nỗi hốc mắt khẽ đỏ.Anh che đi nụ cười nhạt, "Khi nào về thăm ông bà nội?"

Thịnh Hạ ngạc nhiên nhìn anh, "... anh muốn đi à?"

Hơn nữa, tại sao anh lại gọi ông bà nội của cô là ông bà nội một cách thản nhiên như thế?"

Không được sao?"

Mặt anh đen lại, mí mắt mỏng rủ xuống, khi nhìn người khác luôn mang đến vài phần lãnh đạm và xa lánh, nhưng lúc này, mặt mày lại mang theo ý cười, khóe môi nhếch lên, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.Ngay cả chỏm tóc trên đỉnh đầu dường như cũng đang đung đưa thể hiện tâm trạng vui vẻ."...Được chứ."

Thịnh Hạ hoàn toàn không từ chối anh ta chút nào.Anh Đông mỉm cười ...thật khiến người khác khó mà từ chối được.Đẹp trai và ngầu.Cũng đặc biệt ... quyến rũ.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 88 - Con rể tới cửa


Ngày trở về đã được định sẵn, Lạc Hàn Đông sẽ lo hết phần còn lại.

Lúc Thịnh Hạ ngỏ ý muốn mua áo len cho bố mẹ, Lạc Hàn Đông đã trực tiếp đưa cô đến cửa hàng thời trang cao cấp, nhìn thấy giá thành khiến người ta chững lại, Thịnh Hạ không quay lại nhìn nữa mà mở cửa đi thẳng một mạch ra ngoài.Đi được một nửa thì bị người đàn ông kéo lại, dứt khoát báo kích thước, sau khi chọn được hai cái cho bố mẹ, người đàn ông ghim số đo đó và đặt làm một chiếc theo yêu cầu.Mặc dù giá đắt gấp hơn chục lần so với suy đoán của cô, nhưng giây phút cầm được bộ quần áo, Thịnh Hạ không thể không cảm động, đúng là tiền nào của nấy.Quả nhiên đồ đắt tiền vẫn luôn tốt.Lạc Hàn Đông nghe nói mẹ Thịnh thích vòng tay ngọc bích, liền đến cửa hàng trang sức lớn nhất Nam Thị, chọn một cặp vòng ngọc bích.Khi Thịnh Hạ nhìn thấy giá liền choáng váng, mẹ cô có cái vòng đeo được mấy năm nhưng cũng không quá một vạn, cái này anh Đông mua quá đắt rồi, cô không muốn nhưng Lạc Hàn Đông lại chặn cô quay về bằng một câu nói nhẹ nhàng."

Đây là anh tặng mẹ vợ chứ không phải em tặng, đắt thì đắt, anh đã quyết rồi".Mẹ vợ cái gì chứ.Thịnh Hạ nghĩ mặt đỏ bừng, anh có ý gì đây.Sau khi hai người đi ra, Lạc Hàn Đông lái xe đến cửa hàng may vest và chọn một bộ vest được may thủ công, nhìn thấy bộ dạng nhân viên hướng dẫn mua bán cẩn thận từng tí một bê bộ vest ra, bộ này giá tuyệt đối không hề rẻ.Thịnh Hạ lúng túng hỏi: "Cái này sẽ không phải là của ...?"

Lạc Hàn Đông nhướng mày, "không sai, là tặng bố vợ."

Thịnh Hạ: "......"

Rõ ràng là cô đang nói chuyện đi thăm ông bà nội, từ lúc nào mà thành ... con rể tới thăm nhà thế này.Mặt Thịnh Hạ đỏ gay, "Anh Đông..."

Cô do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được mà nói ra: "Em ... chỉ nói đi gặp ông bà nội thôi mà."

"Anh biết."

Lạc Hàn Đông đặt tay lên vô lăng, tay còn lại nắm chặt tay cô,"Chỉ là quà trung thu thôi, nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi; không muốn, anh sẽ không đi, anh nghe theo em.

"Nói xong anh cúi đầu hôn lên tay cô.Thịnh Hạ bị anh nói mà tim đập thình thịch, hồi lâu mới nói: "...

Em chưa từng nhắc đến anh với bố mẹ em, em sợ ...sợ đường đột quá, bọn họ không chấp nhận."

""Chuyện đó cứ giao cho anh, em không cần phải nghĩ nhiều."

Lạc Hàn Đông nắm tay cô, "Không phải sợ, có anh đây."

Thịnh Hạ bỗng trở nên thoải mái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không lâu sau lại quay đầu nhìn anh.Người đàn ông nhìn về phía trước mà không thèm liếc mắt, bàn tay thon dài đặt lên vô lăng, tay còn lại đang nắm lấy cô, mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai cúc trên ở cổ áo không cài, yết hầu lộ rõ, cằm anh gọn gàng sạch sẽ, không có lấy một cọng chân râu.Đường nét góc cạnh sắc sảo, lông mày đen rậm.Đèn đỏ, anh đạp phanh xe, nghiêng đầu nhìn qua, ngay lúc trông thấy cô, đôi môi mỏng mới khẽ cong lên.Anh luôn mạnh mẽ và tự tin như vậy.Khiến cô rất an tâm.Tối hôm đó về nhà, Thịnh Hạ xuống xe trước, đến cuối thì cô vẫn có chút căng thẳng, khuyên Lạc Hàn Đông ở trong xe đợi một lúc, cô vào trước nói một tiếng, lo lắng sẽ dọa bố mẹ sợ khi mình đột nhiên đưa một người đàn ông trở về.Lạc Hàn Đông mỉm cười, ngoan ngoãn đậu xe ở cổng, xuống xe dựa vào cửa, nhìn theo bóng lưng của cô.Thịnh Hạ cứ bước một bước lại quay đầu nhìn lại, cuối cùng ngượng ngùng chạy vào.Đúng lúc bố mẹ đều ở nhà dịp Tết Trung thu, đang định gọi điện cho Thịnh Hạ hỏi cô có về không thì thấy ngoài cửa chính truyền đến tiếng chìa khóa, tiếp đó Thịnh Hạ mở cửa đi vào."

Bố, mẹ ..." mặt cô hơi đỏ hồng ngại ngùng, "Con về rồi."

"Sao về mà không nói một tiếng?"

Mẹ Thịnh vui vẻ bước tới, "Mẹ ra ngoài mua đồ ăn."

"Ơ ..."

Thịnh Hạ muốn kéo bà lại, mẹ Thịnh đã đẩy cô lên ghế sô pha, "Ngồi xuống đây, nói chuyện với bố con một lát, mẹ đi một vòng quanh siêu thị rồi về ngay."."

Mẹ ..."

Thịnh Hạ đỏ mặt, vốn dĩ muốn nói với mẹ trước, sau đó để mẹ nói cho bố, bởi vì cô ngại mở miệng nói với bố rằng mình có bạn trai.Sau khi cửa đóng lại, bố Thịnh mới cười hỏi cô: "Gần đây công việc thế nào?

Hình như con gầy đi rồi?

Mệt quá sao?

Con không nghỉ ngơi cho tốt à?"

Không phải gầy vì mệt, mà vì làm chuyện ấy đến gầy người.Nhưng cô không thể nói ra những lời như này, chỉ mím môi, dè dặt gật đầu.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 89 - Thật trùng hợp, bạn gái


Mẹ Thịnh vừa đi ra thì đã chú ý tới một thanh niên tướng mạo xuất chúng ở cổng khu dân cư.

Người đó rất cao, mặc nguyên bộ vest lịch sự, tôn lên thân hình khỏe khoắn rắn rỏi của mình.Người này lông mày rậm, ngón tay đặt trên thân xe, tầm mắt nhìn xuống mặt đất.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh nghiêng đầu nhìn sang trông thấy mẹ Thịnh thì liền nở nụ cười lễ phép.Mẹ Thịnh cũng vô tình cười đáp lại.Bà tự nhủ trong lòng, chàng trai này thật lễ phép, nếu cùng tiểu Hạ nên duyên thì thực sự rất xứng đôi vừa lứa.

Tiếc là đến giờ Hạ Hạ vẫn chưa có bạn trai.Bà nhìn về phía người nọ, lại thấy anh đi về phía mình cười hỏi: "Cô ơi, cho cháu hỏi tí, gần đây chỗ nào có tiệm hoa quả vậy ạ?"

"Cửa hàng hoa quả à, ngay phía trước ấy, bên kia đường có một siêu thị, ngay cạnh nó chính là cửa hàng hoa quả."

Mẹ Thịnh nhìn anh, chàng trai này vừa tuấn tú lại biết ăn nói lễ phép, bà cười bảo: "Cô cũng muốn đi siêu thị hay là cô dẫn cháu đến đó nhé.

""Thật ạ?

Cháu cảm ơn cô nhiều."

Lạc Hàn Đông khẽ cười."

Sao cô chưa từng gặp cháu bao giờ nhỉ?

Cháu mới chuyển đến sao?"

Đang đi trên đường, mẹ Thịnh vờ như mình vô tình hỏi đến, "Nhìn tuổi cháu vậy chắc cũng không còn nhỏ, thế có bạn gái chưa?"

Khóe môi Lạc Hàn Đông cong lên, "Bạn gái cháu sống ở đây, hôm nay cháu đến là để gặp ba mẹ cô ấy.

Cổ còn hơi ngại nên nói là để mình thông báo ba mẹ trước một tiếng."

"Hả?"

Mẹ Thịnh cảm thấy hơi tiếc nuối, "Vậy à, tiếc ghê, hai đứa định cuối năm làm đám cưới phải không?Lạc Hàn Đông mặt mày rạng rỡ, "Việc này phải xem bạn gái cháu có đồng ý không đã, cháu nghe theo cô ấy."

Chàng thanh niên này tính tình thật thà mà còn tôn trọng ý kiến nhà gái.

Mẹ Thịnh đã hỏi không ít vấn đề lúc đi trên đường.

Lạc Hàn Đông đều trả lời hết, thái độ cũng rất ôn hòa.Đến siêu thị, khi mua đồ xong rồi đi ra, bà cũng thấy nam thanh niên đó xách trái cây vừa mua đứng chờ ở cửa."

Cô ơi, để cháu xách phụ cho."

Lạc Hàn Đông bước tới cầm lấy hai túi rau từ trong tay mẹ ThịnhMẹ Thịnh muốn từ chối cũng khó.

Bà đành mỉm cười bảo: "Cảm ơn cháu nhiều lắm."

"Không có gì đâu ạ."

Lạc Hàn Đông đi bên cạnh mẹ Thịnh, lúc qua đường, anh hỏi nhỏ bà, "Cô ơi, cháu muốn hỏi một câu, làm sao để lấy lòng mẹ vợ ạ?"

"Cháu không cần phải lấy lòng bà ấy.

Bà ấy đã rất hài lòng khi nhìn thấy cháu rồi.

Nếu bà ta cố ý làm khó cháu, cháu cứ việc cười với bả một cái."

Mẹ Thịnh không thể nhịn được cười, "Trông cháu đẹp trai thế này, ai mà lại không hài lòng cơ chứ.

""Cảm ơn cô ạ."

Lạc Hàn Đông gật đầu, cười khúc khích.Vào cổng khu dân cư, mẹ Thịnh muốn lấy đồ ăn thì Lạc Hàn Đông đã hỏi:"Cô ở tầng mấy vậy ạ?

Để cháu mang lên tận cửa cho cô."

Mẹ Thịnh cảm thấy người thanh niên này thật sự quá nhiệt tình, bà cười toe toét, "Được, cám ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu."

Khi cả hai đến nơi, mẹ Thịnh gõ cửa một cái.Thịnh Hạ chạy tới mở cửa, mắt thấy mẹ Thịnh cùng Lạc Hàn Đông đứng ở đó, còn vừa nói vừa cười, cô lập tức ngây ngẩn cả người."

Đứa ngốc này, con làm gì mà ngơ ngác vậy?"

Mẹ Thịnh vẫy tay với cô, "Mau tới phụ một tay đi."

Thịnh Hạ ngơ ngác đi qua, hỏi Lạc Hàn Đông, "Sao anh lại lên đây cùng mẹ em?"

Lạc Hàn Đông giả vờ kinh ngạc mà nhìn cô, "A, đây là nhà em à ...?"

Thịnh Hạ liếc mắt một cái đã biết tỏng, cô cắn môi hờn dỗi nhìn hắn.Mẹ Thịnh ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Thịnh Hạ, "Hạ Hạ à, con quen cậu ấy sao?"

Thịnh Hạ đỏ mặt không lên tiếng.Lạc Hàn Đông khẽ nói, "Cô ơi, cô ấy là bạn gái của cháu."

"Hạ Hạ?

Chẳng lẽ con ...?"

Mẹ Thịnh vô cùng kinh ngạc và vui sướng, trong lòng bà không dám tin nên chỉ vào Lạc Hàn Đông mà hỏi Thịnh Hạ "Bạn trai con?"

Thịnh Hạ xấu hổ cúi đầu, "...

Dạ."

"Trời ơi, sao con không nói sớm cho mẹ biết, để người ta đứng dưới lầu đợi hoài à!

Cái con bé này thiệt tình..."

Mẹ Thịnh vội vàng kéo Lạc Hàn Đông vào nhà, "Ấy cháu à, cháu nói xem ..."

Bà vui đến nỗi không nói nên lời, vừa bước vào nhà là hô to với ba Thịnh, "Ông Thịnh ơi!

Mau ra đây đi!

Con gái quý báu của ông mang bạn trai về rồi đây này!

Đẹp mê người luôn!"

Lạc Hàn Đông mỉm cười, sau khi vào nhà thì liền nắm lấy tay Thịnh Hạ Thịnh Hạ khẽ vùng vẫy, nhưng anh vẫn tiếp tục nắm lại lần nữa.Anh cúi thấp người, ghé lại gần trước mặt Thịnh Hạ, thấp giọng nói: "Thật là trùng hợp nha, bạn gái."
 
Back
Top Bottom