Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 70 - Tự cho nó vào đi


Thịnh Hạ được anh hôn vô cùng thoải mái, thấy anh không còn hôn nữa liền chủ động ôm lấy anh cắn lung tung lên cằm và hầu kết của anh.

Lạc Hàn Đông nãy giờ chịu đựng muốn nổ tung, quần áo bị anh xé toạc, ôm Thịnh Hạ áp lên giường, cúi đầu hôn lên môi cô, tay còn lại cởi quần, lấy côn thịt đã cứng ngắc ra, đưa vào giữa hai chân cô.Cảm nhận được sức nóng của cự vật, Thịnh Hạ co rụt người lại, chân tâm cô vô thức cọ sát với côn thịt giữa chân, trong miệng kêu : "Anh Đông..."

"Muốn?"

Lạc Hàn Đông luồn ra sau cởi áo lót của cô, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa đang run rẩy, cô nức nở rên rỉ ra tiếng.

Anh dùng côn thịt vỗ vào chân tâm cô: "Tự cho nó vào đi."

Anh muốn cô đỡ cự vật vào trong cô .Nào biết Thịnh Hạ hiểu sai, cô lập tức quỳ trên giường, cầm côn thịt ngậm vào trong miệng.Thắt lưng Lạc Hàn Đông run lên, suýt nữa bắn ra trong miệng cô.Khoang miệng nóng ẩm quấn chặt lấy anh, Lạc Hàn Đông thoải mái đến da đầu tê dại, anh cong eo đẩy côn thịt vào sâu trong miệng cô, Thịnh Hạ nức nở rên rỉ , đôi mông vô thức vểnh lên đong đưa."

Mẹ kiếp!"

Lạc Hàn Đông đã không làm chuyện đó vài năm rồi, anh căn bản không nhịn được một phút đã xuất tinh vào miệng Thịnh Hạ khiến anh hiếm khi phải chửi thề.

Lúc rút côn thịt ra, Thịnh Hạ vẫn vươn đầu lưỡi đuổi theo liếm láp, cảnh tượng dâm đãng này khiến Lạc Hàn Đông nhanh chóng cứng lại.Chân cô nhầy nhụa nước nhờn, không cần bôi trơn, Lạc Hàn Đông đỡ côn thịt thẳng tắp đẩy vào.Thịnh Hạ bị cắm khóc ra tiếng: "A a a... anh Đông ...

Trướng quá ...

Nó thật lớn ... ...A a a"Lạc Hàn Đông đã lâu không làm sớm cũng không chịu nổi, trực tiếp đè cô ra mạnh mẽ làm, hai tay to xoa nắn bầu ngực đầy đặn, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngậm lấy liếm cắn nhũ hoa của cô.Khoái cảm khiến Thịnh Hạ rất nhanh liền cao trào, có lẽ bởi vì bị bỏ thuốc, cô hét đặc biệt lớn, rên cũng dâm đãng hơn, Lạc Hàn Đông suýt nữa không nhịn được bắn ra bên trong cô."

A a ưm...anh Đông...thật thoải mái...a ha a...A a a...anh Đông...ư ưm..."

Mái tóc đen của cô trải dài trên ga trải giường, bởi vì cơ thể co giật cong lên như những lá rong biển , đôi chân trắng nõn bị người đàn ông banh ra đặt trên vai, bị anh làm vừa nhanh vừa mạnh, Thịnh Hạ thét chói tai đạt cao trào.Trong phòng ngoại trừ âm thanh cót két từ chiếc giường còn có tiếng bạch bạch côn thịt va chạm với tiểu huyệt ẩm ướt dâm thủy.Lạc Hàn Đông thay đổi tư thế của Thịnh Hạ, đè cô xuống giường từ phía sau đi vào.

Tư thế này dường như khiến Thịnh Hạ nhớ đến điều gì.

Cô bị anh thọc vào rút ra một bên khóc một bên kêu anh Đông.Lạc Hàn Đông cắn xương vành tai của cô, hơi thở như lửa đốt, giọng nói khêu gợi khàn khàn: "Có chuyện gì?"

Anh vừa hung hăng va chạm vào bên trong, vừa áp vào bên tai cô hỏi: "Tại sao em lại khóc?

Làm em không thoải mái sao?"

Thịnh Hạ vùi cả mặt vào khăn trải giường, khóc, "Anh Đông ... em sợ ... em rất sợ ..."

Động tác của Lạc Hàn Đông hơi dừng lại, trong chốc lát còn tưởng rằng Thịnh Hạ đã tỉnh, nhưng khi quay mặt người phụ nữ lại, anh vẫn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng."

Em sợ gì?"

Anh khẽ cử động, khi nói hơi thở anh phả vào gáy cô, đôi môi mỏng áp lên sống lưng cô tinh thế hôn lên."

Em sợ..."

Thịnh Hạ vẫn chỉ rên rỉ câu này, "Sợ..."

Lạc Hàn Đông dùng bàn tay to xoa hai quả đào căng tròn của cô, đôi tay vòng qua eo cô, tạo thành tư thế ôm, "Đừng sợ, tôi ở đây."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 71 - Em muốn sao?


Thịnh Hạ bị làm đến đầu óc tê dại, ý thức vừa mơ hồ lại hỗn độn, cô chẳng thể phân biệt được đây là mơ hay là thực tại nữa, hay lại coi khoảnh khắc này như một cảnh tượng bốn năm trước.Cô có nói một câu, là những gì cô muốn nói với người đàn ông trong mộng suốt 4 năm nay:"Anh Đông... anh đừng... hung dữ như vậy...

được không?"

Thanh âm cô mềm mại mang theo giọng mũi, nghe vô cùng ủy khuất: "Em sợ... lần nào anh cũng hung dữ như vậy .. .

"Lạc Hàn Đông trong lòng mềm nhũn, vươn tay nắm lấy cằm cô, in lên môi cô một nụ hôn, giọng nói như nghẹn lại:"Được thôi"Trước kia trong mộng, người đàn ông không bao giờ trả lời cô.

Lần này đột nhiên được đáp lại Thịnh Hạ vô cùng cao hứng.

Lúc làm chuyện đó còn chủ động đưa mông đón lấy côn thịt của người đàn ông.Điện thoại trong túi của Thịnh Hạ liên tục đổ chuông, là của đàn anh gọi đến.Cùng lúc đó, điện thoại của Lạc Hàn Đông cũng có cuộc gọi nhỡ từ Han Gia Phàm.Không khí trong phòng nóng lên, bên trong chỉ còn những tiếng thở dốc khô nóng, không ai có thể xen vào.Thịnh Hạ bị người đàn ông đè lên giường khi dễ, cô chủ động hôn lên môi anh, kỹ thuật hôn còn ngây ngô và trúc trắc, cô chỉ biết vươn đầu lưỡi nhỏ của mình thăm dò vào lưỡi của người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.Lạc Hàn Đông bị nụ hôn của cô làm cho càng cương ngạnh, anh bóp chặt lấy eo cô, hung hăng lại mãnh liệt va chạm vào sâu trong cô.Thịnh Hạ bị anh cắm đến đầu gục xuống vai anh, run rẩy rên rỉ: "A ... anh Đông ...

Chậm một chút a ...

ưm m..."

Lạc Hàn Đông mồ hôi chảy ròng ròng, đè nặng người trên giường cắm vào mấy chục cái, đến khi cơ thể Thịnh Hạ đạt đến cực khoái, anh mới xuất tinh vào chân tâm.Anh thở gấp, cúi đầu hôn lên môi cô.Như để dạy cô cách hôn môi, anh ngậm lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng cắn mút môi cô, động tác tinh tế lại chậm rãi.

Một bên vừa hôn, một bên vừa ôm người vào phòng tắm.Có lẽ là bởi vì bị bỏ thuốc, Thịnh Hạ luôn quấn lấy anh.

Đôi môi ửng hồng áp lên mặt anh hôn không ngừng.

Khi dòng nước ấm chảy xuống, dường như vì khát, Thịnh Hạ vươn cái lưỡi nhỏ ra hứng nước.Mái tóc ướt đẫm nước, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, lông mi dài và rậm, chiếc lưỡi phấn nộn vươn ra liếm nước từ vòi hoa sen, chiếc cổ thon dài ngẩng cao, lộ ra đôi bồng đảo đầy đặn, nhũ hoa cũng run rẩy dựng lên dưới dòng nước ấm.Cô uống nước xong liền liếm liếm môi, sự mê hoặc tỏa ra trong vô thức khiến Lạc Hàn Đông nháy mắt lại cứng trở lại.Lạc Hàn Đông đẩy người dựa vào tường, cắn chặt môi cô, những giọt nước cô vất vả lắm mới uống được bị anh mút hết vào miệng mình.

Thịnh Hạ ở trong ngực anh nhỏ giọng nức nở, đôi bồng đảo đầy đặn vặn vẹo cọ sát với bộ ngực rắn chắc.Lạc Hàn Đông kéo tay cô vòng qua gáy anh, ôm cô chặt chẽ vào lòng, áp người vào tường lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô.Thịnh Hạ bị hôn nhiều đến kêu rên ra tiếng, chân tâm cọ sát với côn thịt đang dựng đứng giữa chân."

Em muốn không?"

Lạc Hàn Đông hôn lên cổ cô, tràn trọc liếm mút, ngậm lấy quả đào căng tròn, dùng đầu lưỡi liếm mút nhũ hoa căng cứng của cô."

A a ..."

Thịnh Hạ bị liếm đến toàn thân run rẩy, trong miệng thút thít nói: "Muốn..."

"Em muốn gì?"

Lạc Hàn Đông đem côn thịt cọ sát giữa hai chân cô , nghiến răng chịu đựng không cắm vào: "Nói cho tôi biết, em muốn cái gì?Khóe mắt Thịnh Hạ đỏ bừng, ngón tay bám vào ngực anh, cơ thể ngứa ngáy: "Anh Đông ... muốn..."

"Em muốn gì?"

Lạc Hàn Đông quyết tâm bắt cô nói ra bằng được, đỡ côn thịt vào cửa miệng rồi lại rút ra.Cơ thể Thịnh Hạ trống rỗng, khó chịu đến mức không ngừng vặn vẹo, mở to đôi mắt mê man nhìn anh, nước mắt rơi xuống, "Em muốn... anh Đông..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 72 - Muốn bị làm như này hả?


"Em muốn gì?"

Lạc Hàn Đông đẩy côn thịt vào cửa huyệt rồi lại rút ra, khẽ cắn vành tai cô, hơi thở nóng rực: "Nói đi, muốn anh làm em."

"A a ..."

Cho dù ý thức không còn thanh tỉnh, câu nói này vẫn khiến Thịnh Hạ cảm thấy xấu hổ, cô nằm trong lòng của người đàn ông, chân tâm vẫn cọ sát với cây côn thịt nóng bỏng nhưng không được đáp lại.

Cô chỉ có thể nức nở khóc thành tiếng "Anh Đông ... làm ... làm em đi ..."

"Làm em như thế nào?"

Người đàn ông ác ý ngậm lấy nhũ hoa cô dò hỏi.

"...A a a...anh Đông...".

Phía dưới Thịnh Hạ dâm thuỷ chảy nhầy nhụa, bên trong trống rỗng đến khó chịu.

Cô bám vào bả vai của anh, hai chân không ngừng cọ xát: "Anh Đông...làm em đi...a ưm..."

"Làm như thế này sao?"

Người đàn ông nâng chân cô lên, đột nhiên lao vào.Thịnh Hạ bị cắm đến rên ra tiếng "Ha ah ...

A ... anh Đông ... ah ..."

Lạc Hàn Đông ấn cô lên tường ra vào mấy chục cái, vừa làm vừa cắn vào vành tai Thịnh Hạ, hỏi: "Được anh Đông làm có thoải mái không?"

"Ưm...hức...Aa a..."

Thịnh Hạ rên rỉ đến khóc, bụng nhỏ run rẩy, mu bàn chân duỗi thẳng, hét lên một tiếng đạt đến cao trào.Lạc Hàn Đông cảm thấy một dòng nước ấm áp cọ rửa lấy quy đầu của anh, sướng đến thắt lưng run lên, chống lên người Thịnh Hạ mạnh mẽ va chạm.

"A ...

Anh Đông ... oh ohh ... nhanh quá ...

ưm ư ...

Anh Đông ..."

Thịnh Hạ không ngừng đạt đến cao trào, sau khi tắm rửa sạch sẽ được ôm về giường, bụng dưới vẫn còn run, dâm dịch từ bên trong chảy ra, chảy tới tận mắt cá chân.Lạc Hàn Đông lo lắng vừa nãy mình làm quá nhiều, khiến cô bị thương.Lúc bế người lên giường, anh tách hai chân cô ra để kiểm tra hoa huyệt bị làm đến hỗn độn.Nó hơi sưng.Ngay khi Lạc Hàn Đông thu ngón tay lại, anh phát hiện côn thịt của mình được một bàn tay trắng xanh mảnh khảnh cầm lấy, vuốt ve lên xuống.

Thịnh Hạ ngồi dậy, thấy anh ngẩng đầu, bò tới trước hai chân anh, cúi đầu ngậm lấy côn thịt đang cương ngạnh vào miệng, hăng say liếm mút như một cây kẹo ngon lành.Lạc Hàn Đông "Mẹ kiếp!" một tiếng, anh sướng đến không thể kiềm chế được, hơi đứng thẳng thắt lưng lên, dùng một tay ôm lấy ót của cô, đẩy vào bên trong: "Nuốt vào đi..."

Thịnh Hạ ngoan ngoãn làm theo, nuốt cự vật vào sâu trong cổ họng.

Lạc Hàn Đông được cô liếm đến mặt mày đỏ đỏ bừng, chỉ muốn đè người ra hung hăng làm, nhưng vừa nghĩ tới tiểu huyệt đã sưng đỏ của cô, chỉ sợ không chịu được anh làm như vậy .Anh vỗ mông Thịnh Hạ, "Qua đây."

Thịnh Hạ nằm trên cơ thể người đàn ông, trong miệng ngậm lấy côn thịt to lớn của người đàn ông, hoa huyệt của cô được môi lưỡi nóng bỏng của anh liếm mút.

Cô rên rỉ nức nở, cơ thể run rẩy, toàn thân co giật một lúc tiểu huyệt liền phun ra một bãi dâm thủy.Lạc Hàn Đông mút, nuốt hết dâm thủy mà tiểu huyệt cô phun ra vào trong miệng.

Thanh âm nuốt nước khiến cho Thịnh Hạ sung sướng đến tê dại.

Cô thở hổn hển kêu: "A a ah...Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông đẩy eo, trực tiếp đút côn thịt vào miệng cô, khiến cô không thể rên rỉ ra tiếng.Đầu lưỡi đang trêu trọc viên thịt căng ngạnh của cô, dùng môi và lưỡi ngậm lấy liếm cắn, răng nhẹ nhàng cà vào khiến Thịnh Hạ nức nở rên rỉ, nhanh chóng đạt đến cao trào.Cô xoay người lại hôn lên môi anh.Lạc Hàn Đông tự nhiên lật người đè cô xuống giường, hai tay siết chặt lấy tay cô, mười ngón tay giao vào nhau, gác lên đỉnh đầu cô."

Thịnh Hạ."

Anh ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ nhàng đẩy côn thịt vào trong cơ thể cô, lúc cô đang thoải mái rên rỉ ra tiếng liền thì thầm bên tai cô: "Chúc mừng sinh nhật."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 73 - Tối hôm qua, vẫn chưa thoả mãn sao?


Sáng hôm sau cô thức dậy, cả người đau nhức như bị hơn chục chiếc xe cán qua vậy.Cô rên rỉ từ từ mở mắt, đập vào mắt là cánh tay săn chắc của người đàn ông đang đặt lên eo cô.Nhìn cánh tay này, những mảnh ký ức rời rạc về chuyện xảy ra đêm qua lần lượt hiện về.

Cô nhớ lại cảnh tượng bản thân không biết xấu hổ kêu Lạc Hàn Đông làm cô, cảnh cô chủ động hôn lấy anh, thậm chí là khẩu giao cho anh...Cơ thể cô khẽ run, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.Rõ ràng là cô...đã từ bỏ công việc ở đó rồi mà, cô đã tự do rồi mà.Nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này."

Thịnh Hạ"Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên từ phía sau.Thịnh Hạ cứng đờ không dám động đậy.Nhưng rồi người đàn ông chỉ cúi đầu hôn lên sống lưng mảnh mai của cô, nụ hôn nóng bỏng tưởng như đang thiêu đốt da thịt, lan rộng vào sâu trong tâm hồn cô khiến cô run rẩy.Cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của anh: "Khi nào thì em mới đồng ý anh?"

"Quay lại nhìn anh."

Lạc Hàn Đông dường như muốn bức ép cô, dù sao cũng là do cô chủ động khiêu khích anh trước.Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ cùng với khóe mắt đỏ hồng của cô thì anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý.Anh ngồi dậy mặc quần áo, không quay đầu lại liền rời đi.Thịnh Hạ đợi khi không còn nghe thấy tiếng bước chân anh nữa, mới cố gắng nhịn đau xoay người lại.Khắp phòng, từ trên sàn, sô pha,... mọi ngóc ngách trong căn nhà như đều gợi cô nhớ đến những ký ức phóng đãng đêm qua.

Cô vùi mặt vào đầu gối, cuộn tròn lại lăn trên giường.Bờ vai cô đang run lên không thể kiểm soát.

Cô bây giờ giống như một con vật nhỏ bị thương đang kêu gào cầu cứu.Khi Lạc Hàn Đông trở lại văn phòng, toàn bộ công ty đã bị sốc.Hứa Phi Nhan trợn tròn mắt, cô ấy kéo đồng nghiệp xung quanh mình lại, ngẩn người hỏi: "Cái gì trên cổ của Đại ma vương vậy?"

Đồng nghiệp nọ cũng sững sờ nhìn Lạc Hàn Đông, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "...Hình như cái đó là dấu hôn mà?

Hay là dấu răng?"

"Mẹ kiếp!

Đại ma vương đêm qua bồi ngủ rồi hả?"

Hứa Phi Nhan che miệng: "Trên đời có người phụ nữ nào không cần mạng nữa vậy?"

Đồng nghiệp tưởng tượng đến cảnh tượng thiếu trong sáng đó, nhân vật chính bên trong lại là Đại Ma Vương, hít một hơi: "Tôi nghĩ không phải là người thường."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như gặp lại người anh em đã thất lạc nhiều năm.Trong cuộc họp, tâm trạng của Lạc Hàn Đông cực kỳ xấu, sau khi anh tắm xong, dấu hôn cùng vết răng trên làn da trắng lạnh của anh càng trở nên nổi bật hơn, anh cũng thoải mái để lộ ra, không để ý bị người khác nhìn thấy.Mọi người trong phòng họp đều giống như nữ chính ngủ cùng anh tối qua, ai cũng cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn.Không ai ở đây có thể tưởng tượng nổi một người có tính cách lạnh lùng như Đại ma vương lại có thể phát sinh quan hệ với phụ nữ.

Không những vậy, tối hôm qua còn có vẻ rất mãnh liệt.

Thế nhưng...Vì sao không khí trong phòng họp hôm nay lại ngột ngạt vậy!Mọi người đều cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, đến thở cũng không dám thở mạnh.Giọng nói Lạc Hàn Đông khàn khàn khác thường, vừa nói được vài câu, trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô chủ động hôn lên môi anh, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh gác chân che chỗ đã dựng đứng lên đi, sau đó cau mày nói tan họp, nhanh chóng rời đi bỏ lại một đám người đang ngơ ngác.Hứa Phi Nhan trợn tròn mắt nhìn, huých tay vào Lưu Tuyết ở bên cạnh, nói:"Đại ma vương...chỗ đó có phải vừa nhô lên không?"

"Tôi ... tôi cũng thấy rồi ..."

Lưu Tuyết nuốt nước miếng: "...

Thật lớn."

Các đồng nghiệp nam xung quanh nhìn xuống chỗ đó của mình rồi nhanh chóng dùng tay che lại.Hứa Phi Nhan không thể tin được: "Trong phòng họp mà cũng có thể cứng lên?!

Đại ma vương điên rồi sao?"

"Đêm qua đã làm kịch liệt như vậy mà Đại ma vương vẫn còn có thể ... hứng lên được.

Chẳng lẽ...

Tối hôm qua vẫn còn chưa thỏa mãn sao?"

Lưu Tuyết đoán mò.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 74 - Trong lòng em, đã có người mình thích rồi đúng không?


Hàn Gia Phàm nghe tin Lạc Hàn Đông đã trở về liền nhanh chóng chạy đến, đến nơi liền thấy Lạc Hàn Đông đổi quần áo chỉnh tề còn tưởng mình hoa mắt.Ngay cả chỏm tóc dài trên đỉnh đầu cũng dùng keo xịt tóc cố định lại.Hiếm khi thấy anh chải chuốt như vậy, Hàn Gia Phàm có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu định đi cầu hôn à?"

Lạc Hàn Đông cầm lấy chìa khóa trong tay giơ lên: "Cho tôi mượn xe."

"F*ck, cũng không phải không mua xe cho cậu, sao lần nào cũng lái xe của tôi vậy?"

Hàn Gia Phàm đuổi theo vài bước: "Cậu mau nói cho tôi biết, tối qua có phải cậu..."

Lạc Hàn Đông bẻ cổ áo xuống, để lộ dấu hôn đỏ ửng trên cổ: "Tối qua tôi rất bận."

Hàn Gia Phàm ngây người: "Sao tốc độ của cậu nhanh vậy?"

Anh ấy bây giờ vẫn đang dừng lại ở giai đoạn theo đuổi người đẹp Tây Ban Nha kìa.Nhìn vết hôn này, anh hoàn toàn đoán được Lạc Hàn Đông đã có một đêm cuồng nhiệt mất hồn như thế nào.Hàn Gia Phàm ghen tị đến chảy nước miếng."

Thế bây giờ cậu đi đâu?"

Anh ấy chạy đi theo sau, khuôn mặt hóng hớt:"Làm sao cậu theo đuổi được nhanh như vậy?"

Đến Thạch Phong gặp mặt một vị lão tổng."

Lạc Hàn Đông ném chìa khoá cho anh, tự mở cửa sau xe rồi ngồi vào, bộ dáng thong dong tự nhiên như ông chủ.Hàn Gia Phàm: "..."

Anh ấy hít một hơi thật sâu: "Lạc Hàn Đông, cậu lại nổi điên gì à, cẩn thận tôi.... lại quỳ xuống gọi cậu là cha tôi đấy!"

Mặt mày Lạc Hàn Đông hơi tối đi: "Công ty Thịnh Hạ hôm trước có buổi liên hoan.

Lúc tôi đi ra ngoài hút thuốc thấy cô ấy bị người ta bỏ thuốc."

"Mẹ kiếp!"

Hàn Gia Phàm ngồi vào khởi động xe: "Đi nhanh, chúng ta tới trả thù cho Thịnh Hạ, tôi đây muốn xem là tên nào, là tên nào không muốn sống dám động đến Thịnh Hạ của chúng ta."

Đôi mắt đen nhánh u ám của Lạc Hàn Đông quét qua kính chiếu hậu, Hàn Gia Phàm vội vàng thay đổi lời nói: "...Dám động đến Thịnh Hạ của cậu."

Lông mày của Lạc Hàn Đông liền giãn ra.Hàn Gia Phàm đảo mắt không còn lời nào để nói.Thịnh Hạ đã xin nghỉ phép mấy ngày, không biết trên công ty hôm nay đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì...Cô chỉ ở trong nhà, nằm trên giường liên tục ba ngày.

Mãi đến khi đàn anh tìm đến nhà, cô mới bước xuống giường, đến trước cửa, chỉ dám nói chuyện với anh ấy qua cánh cửa."

Xin lỗi đàn anh."

Cô dựa lưng vào cửa, khuôn mặt tái nhợt đầy bất lực, trong mắt mang theo u buồn: "

Sau này anh đừng đến tìm em nữa"."

Làm sao vậy?

Có chuyện gì xảy ra sao?"

Trần Phấn đứng ở ngoài cửa cảm thấy lo lắng: "Công ty hiện tại của em đã sa thải mấy người liền.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Bọn họ bắt nạt em sao?"

Thịnh Hạ không biết anh ấy đang nói gì, cũng chẳng muốn quan tâm.Cô muốn về nhà.Cô nhớ cha mẹ.Cô cũng muốn gặp ông bà ngoại.Mỗi ngày trôi qua ở đây cô đều cảm thấy đau khổ cùng mệt mỏi."

Em phải về nhà."

Cô lao ra cửa nói với Trần Phấn: "Đàn anh, sau này anh đừng tìm em nữa.

Em không thích anh."

Trần Phấn im lặng một hồi rồi nói: "Thịnh Hạ, em không thích anh cũng không sao.

Anh có thể đợi, đợi một ngày em có cảm giác với anh.

Anh có thời gian chờ đợi.

Chỉ cần em cho anh một cơ hội.

Có phải vì dạo này anh luôn đi công tác, không có thời gian đi ở bên em không?

Anh sẽ quay lại.

Nói với ông chủ, sau này...

""Không phải ..."

Thinh Hạ nhắm mắt lại, trên má ướt nước mắt: "...Đều vô dụng thôi."

Cô vừa lắc đầu vừa khóc: "Vô dụng thôi, em không thích anh..."

"Tại sao?"

Trần Phấn không nhịn được hỏi: "...Trong lòng em đã có người mình thích rồi đúng không?"

Thịnh Hạ ngồi khụy xuống đất, khóc trong đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô che miệng muốn ngăn tiếng khóc nức nở lại: "...

Không có, anh đừng hỏi nữa, anh đi đi."

Trần Phấn rời đi.Thịnh Hạ quỳ trên mặt đất, lặng lẽ rơi nước mắt.Ngồi đấy khóc không biết đã bao lâu, cô đi vào trong thu dọn hành lý đơn giản rồi mở cửa phòng ra, đi ra ngoài.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 75 - Nếu theo đuổi mà cô ấy vẫn không thích thì sao?


Lạc Hàn Đông nhìn chấm đỏ nhỏ trên màn hình máy tính đang ngày càng cách xa anh.

Anh vò đầu tóc đã dài, lấy điếu thuốc từ trong túi ra.

Khi hút thuốc xong, chấm đỏ nhỏ cũng không quay đầu về phía anh.Anh ta bóp nát điếu thuốc và ném vào thùng rác.Ngay lúc vừa đứng dậy, anh ném máy tính xuống đất.Mọi người trong phòng làm việc thấy Đại ma vương tức giận, đều vờ như không thấy, không ai dám ngẩng đầu nhìn.Chỉ có Hàn Gia Phàm nghe thấy động tĩnh, chạy tới xem, "Sao thế?"

Lạc Hàn Đông không nói gì, đi vào phòng tắm rửa tay ba lần, sau đó trở lại phòng làm việc, cầm chìa khóa xe, sau đó ra bên ngoài nói với Hàn Gia Phàm đang đứng, "Xin nghỉ phép."

"Bao lâu?"

Hàn Gia Phàm kinh ngạc nhìn anh: "Cậu muốn làm gì?

Còn trở lại không?"

"Không biết."

Lạc Hàn Đông quay đầu nhìn anh ta: "Hàn Gia Phàm."

Hàn Gia Phàm bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm giật mình, sửng sốt một chút: "Sao?"

"Thích thì theo đuổi."

Lạc Hàn Đông hỏi: "Nếu anh theo đuổi, cô ấy vẫn không thích thì sao?"

"......"

Hàn Gia Phàm yên lặng một lát: "......

Tiếp tục theo đuổi."

Lạc Hàn Đông nhíu mày: "Tôi không biết bây giờ phải làm sao."

Anh cầm chìa khóa xe đi về phía trước không hề nhìn lại, chỉ có giọng nói trầm thấp bị gió cuốn trôi trong không khí.

"Nhưng tôi không muốn ... quá xa cô ấy."

Thịnh Hạ lần này về nhà không báo trước cho bố mẹ, lúc ngồi trên xe mới gửi đơn từ chức đến công ty, sau đó đeo tai nghe lên rồi nhìn ngắm ngoài cửa sổ.Vóc dáng cô xinh đẹp, lúc ngồi trên xe, chàng trai bên cạnh thỉnh thoảng lại tìm cách bắt chuyện, gặp cô mang theo tai nghe không nghe thấy nên cũng từ bỏ, lúc xuống xe thì chủ động hỏi xin Wechat, Thịnh Hạ chỉ cười cười, "Xin lỗi, ta có bạn trai."

Chàng trai chỉ biết ngậm ngùi nhìn bóng lưng cô rời đi.Thịnh Hạ bắt taxi về nhà, bố Thịnh và mẹ Thịnh chưa tan làm, cô tự dọn dẹp phòng, quét dọn xong thí cầm chìa khoá ra ngoài đi siêu thị mua chút trái cây.Ra khỏi tòa nhà chưa bao lâu, một chiếc xe chắn ngang bên cạnh, cô nghĩ mình đang cản đường nên đứng sang một bên nhường, không ngờ cửa sau xe mở ra, một người đàn ông xuống xe bịt miệng rồi kéo cô lên xe.Thịnh Hạ giãy dụa làm rớt một chiếc giày, cô bị người ta kéo lên xe, hoảng sợ phát hiện ra người đàn ông trước mặt cô chính là kẻ đã bị bắt vào tù 4 năm trước.

Mà tài xế ngồi trước người là tên Oai Chủy Lục.Tên Oai Chủy Lục vừa lái xe, vừa thù hận trừng mắt với Thịnh Hạ qua kính chiếu hậu: "Cuối cùng cũng chặn được mày!"

Thịnh Hạ giãy dụa lết về hướng cửa xe, bị tên Tứ Nhãn bắt lại rồi tát, "Chạy đi!

Tao cho mày chạy!"

Thịnh Hạ bị tát nên hoa mắt chóng mặt, cô ôm mặt, thở phì phò nằm ở phía sau, nước mắt bởi vì đau đớn và sợ hãi thi nhau rơi xuống."

Mày và tên phản bội kia rất có chiến thuật!

A?!

Tống chúng tao vào tù rồi hưởng thụ!"

Tứ Nhãn phun khí, trừng mắt đầy ác độc nhìn Thịnh Hạ: "Chờ lát nữa tao để cho mày nếm trải những gì chúng tao gặp phải trong tù!"

Thịnh Hạ sợ hãi đến phát run: "Đừng......

Anh thả tôi ra ...

Tôi không biết gì hết..."

"Không biết?!"

Tứ Nhãn hung ác trừng mắt với cô: "Không biết mà thằng phản bộ Lạc Hàn Đông lại che chở mày!?

Còn nói với đại ca là sẽ kết hôn với mày!

Nếu không thì đại ca sẽ thả mày ra hả?!Thịnh Hạ kinh ngạc mở to mắt.

Cô không ngờ rằng mình đã bị anh Đông đưa đi vì một lý do khác nữa.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 76 - Anh đã từng giết người?


"Nếu không phải tại mày!

Thằng đó đã không chống đối tụi tao!

Ông chủ đối xử tốt với nó!

Móc tim móc phổi!

Kết quả!

Chỉ vì mày, nó tống tụi tao vào ngục giam!"

Thịnh Hạ kinh ngạc lắc đầu, cô không biết gì cả, cô không biết người này nói thật hay không, nhưng có gì đó trong lòng mách bảo cô rằng.

Là thật.Điều tên này nói là sự thật."

Không nghĩ rằng ngay từ đầu chính nó đã giết người, nhưng ông chủ của chúng tao đã đưa nó ra ngoài!

Thằng đó là một con sói mắt trắng!"

Tứ Nhãn thất vọng vừa mắng vừa kéo tóc Thịnh Hạ: " Tụi tao rất hối hận trước đó đã bắt mày rồi đưa cho nó, nếu không phải tại mày thì sẽ không có chuyện này xảy ra, mày nói xem mày có nên chết đi hay không?!"

Anh Đông giết người??Thịnh Hạ bị nắm tóc đau muốn chết, nhưng trong đầu của nhưng tâm trí cô chỉ toàn là ánh mắt u ám với vẻ thờ ơ của anh Đông.

Anh giết người?Vì sao??Sao lại giết người?Thịnh Hạ mơ màng nghĩ, lúc nghe được điều này, phản ứng đầu tiên của cô là không tin.Thế nhưng nếu là thật, thì có thể hiểu.Anh Đông được đại ca của bọn họ cứu, nên......

Không thể không chung một bọn với chúng.Cho nên......Cho nên......Anh vì cô nên tách bọn họ ra, còn tống ông chủ của chúng vào tù.

Là thế sao?Thịnh Hạ chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống.Cô nhớ tới người đàn ông ở trong toilet, nắm cằm cô, hỏi cô: "Ngoan, tôi đưa em đi?"

Cô nhớ tới người đàn ông trong khách sạn, mặt mày đỏ ngầu nói với cô, "Mở cửa đi ra ngoài."

Cô nhớ người đàn ông đã nói với cô, "Rất xin lỗi."

Cô nghĩ đến người đàn ông ôm cô, trầm giọng nói: "Tôi sẽ đưa em về nhà."

Từng lời anh nói hiện lại rõ ràng trong tâm trí cô: "Ngoan nào, tôi đã hứa với em, thì tôi sẽ làm được."

Và vì thế......Anh giả vờ thích cô rồi nói với ông chủ bọn chúng anh muốn cưới cô, thế nên ... mới cứu được cô ra?Và vì thế......Thịnh Hạ kinh ngạc rơi lệ, vậy nên ...

Bốn năm trước, mỗi lần gặp mặt, anh chỉ muốn làm chuyện đó với cô cũng là để cứu cô?Chuông điện thoại vang lên, Thịnh Hạ tranh thủ thời gian lấy ra nghe, lại bị tên Tứ Nhãn cướp mất, tên này nhận điện thoại, mở âm lượng lớn nhất.

Bên đầu kia điện thoại, không có ai lên tiếng.Tứ Nhãn không giữ được bình tĩnh, mở miệng trước: "Ha, anh Đông?"

Giọng Lạc Hàn Đông rất thấp, thở nhẹ nói: "Tôi đang ở ngã tư phía trước."

Oai Chủy Lục lập tức nhìn về phía trước, thực sự có một người đàn ông đang đứng ở ngã tư, Lạc Hàn Đông phóng qua không biết bao nhiêu đèn đỏ, thở hơi gấp đứng bên cạnh xe.Tứ Nhãn hô lên với Oai Chủy Lục: "Đâm chết nó!"

Thịnh Hạ giãy dụa nhào về phía Oai Chủy Lục, hét: "Không ——"Tứ Nhãn kéo cô lại: "Mày lui về cho tao!"

Tay lái của Oai Chủy Lục bị Thịnh Hạ kéo giật, toàn bộ thân xe lệch đi, đâm thẳng vào xe Lạc Hàn Đông, Lạc Hàn Đông thừa cơ kéo cửa sau ra.

Tứ Nhãn đang giữ Thịnh Hạ, Lạc Hàn Đông vừa đến đã bóp cổ Tứ Nhãn.

Oai Chủy Lục thấy thế, bỗng nhiên đem xe về sau đổ ngược lại.Tốc độ của chiếc xe quá nhanh, mấy người ngồi ở hàng ghế sau bất giác ngã về phía sau, chiếc xe dữ dội lao về phía trước, lại ngã về phía trước.Lạc Hàn Đông lại thừa cơ bảo vệ Thịnh Hạ trong ngực, cửa sau xe không đóng, anh đạp tên Tứ Nhãn từ trên xe lăn ra ngoài.Tứ Nhãn bị đạp xuống xe, lăn vài vòng dưới gầm xe, không có động tĩnh gì.

Oai Chủy Lục đỏ mắt: "A —— Tao sẽ giết mày ——"Tên này đạp mạnh chân ga, xe rẽ ngoặt một đường cong, Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ rơi ra khỏi xe.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 77 - Em...thực sự...tự do rồi


Lạc Hàn Đông cẩn thận bảo vệ Thịnh Hạ vào trong lòng.

Lúc nhảy ra khỏi xe, anh ôm chặt cô lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại rồi nhanh chóng chạm lên mặt cô kiểm tra: "Thịnh Hạ?"

Đầu óc Thịnh Hạ choáng váng nhìn anh Đông trước mắt, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lời chưa ra đến miệng, nước mắt đã trào ra trước."

Em có thể đứng dậy được không ..."

Lạc Hàn Đông nói một cách khó nhọc: "Mau đứng lên..."

Thịnh Hạ không thể tự đứng dậy, đầu óc cô quay cuồng.

Lạc Hàn Đông dìu cô lên, lúc này cô mới nhận ra chân anh đi có chút khập khiễng.

"Anh Đông ..."

Chân cô hơi lảo đảo, ngã khụy trên mặt đất."

Thịnh Hạ..."

Lạc Hàn Đông hét một tiếng.Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn lên.

Trong ấn tượng của cô, khuôn mặt Lạc Hàn Đông chưa bao giờ có biểu hiện sợ hãi cùng lo lắng như vậy, cô thấy người đàn ông lao nhanh về phía mình, dùng sức đẩy cô sang một bên.

Một tiếng "Rầm!" lớn vang lên bên tai.Thế giới yên lặng trong giây lát.Thịnh Hạ trơ mắt nhìn chiếc ô tô đâm vào Lạc Hàn Đông, cả người không chịu được lực đâm mạnh như vậy, văng ra xa.Oai Chủy Lục còn muốn lùi xe đâm anh thêm lần nữa.

Thịnh Hạ lấy hết sức bình sinh chạy đến, dang tay chặn đầu xe, khóc lớn cầu cứu: "Cứu với — Cứu với—"Nhiều người lái xe đều dừng lại lao tới.Thịnh Hạ run rẩy chỉ vào Oai Chủy Lục kêu lên: "Giết người!

Anh ta giết người rồi!

Anh ta còn muốn giết tôi!

Xin mọi người, gọi cảnh sát đi!

Mau báo cảnh sát đi!"

Ngày càng có nhiều người tới vây xem.

Oai Chủy Lục bị ô tô bao vây chật kín, nhiều người đàn ông lực lưỡng tóm anh ta lại, bẻ tay ra sau lưng, có những người bắt đầu mở điện thoại ra quay.Chỉ có mình Thịnh Hạ tay chân không vững chạy nhào về phía người đàn ông đang nằm trong vũng máu."

Anh Đông ..."

Cô khóc nức nở, lau đi vết máu chảy ra từ miệng Lạc Hàn Đông: "Anh Đông ...

Hức hức hức ...

Anh Đông ..."

Lạc Hàn Đông cau mày, khuôn mặt tái nhợt vì chảy máu.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang dần tối sầm trên đầu, hướng Thịnh Hạ khó khăn mở miệng: "...

Đừng trốn nữa ..., anh sẽ... không...

đi tìm em, sau này ...em ... thật sự ... tự do rồi ...

"Thịnh Hạ khóc đến khàn cả tiếng, cô quay lại hét to: "Làm ơn ai đó gọi xe cấp cứu giúp tôi với —Làm ơn — Cứu...cứu anh ấy—"Cô lại quỳ xuống, cầm lấy tay Lạc Hàn Đông, "Anh Đông ..."

Đôi mắt Lạc Hàn Đông đã dần mất đi tiêu cự, miệng anh vẫn mấp máy, lẩm bẩm như muốn nói điều gì đó .Cơ thân Thịnh Hạ run run, nghiêng đầu ghé sát mặt mình gần môi anh, chỉ nghe thấy giọng anh thì thào : "...Không phải ... sợ..."

Thịnh Hạ dùng tay che lấy miệng, nước mắt không kìm được chảy xuống.

"Anh Đông..."

Cô đỡ lấy cổ anh.

Người đàn ông đã nhắm mắt, Thịnh Hạ sợ hãi ôm chặt lấy anh: "Anh Đông...

Xin anh...

Đừng chết...

Em sai rồi. ..

Anh Đông ...

"Oai Chủy Lục bị người ta bắt lại đè xuống đất, nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Thịnh Hạ, không khỏi vui vẻ cười lên một cách điên dại: "Hahaha!

Nó chết rồi!"

Anh ta hằn học nhìn Thịnh Hạ nói: "Cô có biết ai đã giết anh ta không?

Cẩn thận đi cô gái, rồi một ngày cô cũng chết dưới tay ông ta..."

Thịnh Hạ chẳng đợi tên này nói xong đã lao đến, đôi mắt cô ngấn lệ, đá một cú thật mạnh vào hạ bộ anh ta.Oai Chủy Lục đau đến mức không nói được lời nào, co quắp người lại nằm bò trên mặt đất, cả khuôn mặt đều tím tái.

Bầu trời hoàn toàn tối mịt.Màn đêm đã hạ xuống.Cả người Thịnh Hạ run lẩy bẩy.

Cô đứng trông bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn y tá ra ra vào vào, khuôn mặt cô nước mắt giàn giụa, không cách nào lau hết được.Cô cắn ngón tay, cố gắng bình tĩnh lại, thầm cầu nguyện trong lòng nhưng nước lại mắt càng rơi nhiều hơn.Gần sáng, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu.Thịnh Hạ run rẩy bước tới, cắn chặt môi ngăn bản thân không được khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã: "...

Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"

"Tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng, cần được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi vài ngày.

Tôi không xác định được khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại""Cám ơn, cám ơn bác sĩ, cám ơn ..."

Thịnh Hạ che miệng, cả khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt, bởi vì quá kích động mà yếu ớt ngã xuống đất, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Cám ơn..."

Cuối cùng, cơ thể cô đã đạt đến giới hạn, cả thế giới chỉ còn lại một màu đen tối kịt.Ý thức cô mê man, cả cơ thể chìm trong bóng tối vô tận.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 78 - Muốn ôm anh


Thịnh Hạ nằm mơ.Trong mơ, cô nằm trên giường đọc sách, anh Đông thì ở bên cạnh.

Thấy cô đã thiếp đi, anh đến lấy sách mà cô để ở bên cạnh, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô."

Anh Đông ..."

Cô mở mắt ra, nở một nụ cười ranh mãnh."

Giả vờ ngủ?"

Khóe môi anh nhếch lên, đè người xuống, hôn lên môi cô.

"Không có ..."

Thịnh Hạ ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn môi anh, mỉm cười rúc vào trong vòng tay anh, "Anh Đông..."

Người đàn ông cúi đầu hôn xuống.Khi Thịnh Hạ tỉnh dậy, khóe miệng vẫn cong cong.Cô ngơ ngác một lúc, sau đó mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.Cô mang giày vào, mở cửa phòng bệnh rồi đi ra ngoài.Hàn Gia Phàm đang ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thấy cô đến, anh chào cô.Thịnh Hạ nhìn Lạc Hàn Đông qua cửa kính trong suốt.

Toàn thân anh quấn đầy băng gạc, trong miệng cắm máy thở, nước mắt cô lại muốn rơi xuống.

"Đừng lo lắng, mạng cậu ta lớn lắm, không chết được đâu."

Hàn Gia Phạm liếc mắt về phía Lạc Hàn Đông trong khung cửa kính, giọng điệu bày tỏ sự ngưỡng mộ, "Cậu ta thực sự là một chàng trai mạnh mẽ nhất mà tôi từng thấy."

Thịnh Hạ không lên tiếng, chỉ nhìn anh qua cửa sổ.Sau khi nhìn xong, cô thu hồi ánh mắt, "Sếp, trước mắt nhờ anh trông chừng anh ấy, tôi quay về lấy đồ rồi lại đến."

"Được."

Thịnh Hạ về đến nhà, ba mẹ cô mới phát hiện rằng cô đã trở về.Hỏi cô sao đột nhiên lại quay về, cô chỉ nói mình trở về để tìm đồ.Cô lấy thẻ và điện thoại di động, mang theo vài bộ quần áo, cuối cùng mở một chiếc hộp dưới gầm giường ra.Dưới đáy hộp, cô lấy ra một chiếc điện thoại màu hồng đã cất giữ bao lâu nay.Vừa ra đến trước cửa, Thịnh Hạ nói với ba mẹ: "Ba mẹ, con trở lại công ty đây."

"Mới vừa về lại đi nữa à?"

Mẹ Thịnh đuổi theo vài bước hỏi, "Đủ tiền không?"

Cha Thịnh cầm lấy một tấm thẻ đưa qua, "Cầm mua ít quần áo mà mặc."

"Đủ dùng ạ."

Thịnh Hạ không dám ngẩng đầu lên, sợ là họ sẽ thấy mắt cô đỏ hoe vì khóc.Cô lấy đồ ra, bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Hàn Gia Phàm đang gọi điện thoại, chắc là đang liên lạc với người quen trong đồn cảnh sát.

Giọng điệu anh rất thản nhiên, "Được rồi, đợi đến lúc anh ta bị kết án, tôi mời mọi người ăn tối."

Cúp điện thoại, anh quay sang nói Thịnh Hạ, "Tôi đã giúp cô xử lý những việc khác.

Còn cô phụ trách anh ta là được.

Tôi cũng đã tìm nhân viên bảo vệ luôn, phân đều từng người đến phòng bệnh và còn chuẩn bị thêm một giường chăm sóc người bệnh cho cô.

Tôi vẫn trả lương cho cô như thường lệ, được chứ?"

Thịnh Hạ lắc đầu, "Tôi không cần anh trả lương, là tôi nguyện ý ở lại đây."

Thấy cô không hề ghét bỏ Lạc Hàn Đông, Hàn Gia Phàm không khỏi nghĩ, chắc đây là sức hút của anh hùng cứu mỹ nhân."

Tôi còn phải liên lạc với luật sư."

Hàn Gia Phạm vẫy tay với cô, "Chuyện tiếp theo tôi giao cho cô đó, tôi đi đây."

Thịnh Hạ cảm ơn anh ta.

Sau khi rời đi, cô mới mang hành lý của mình để gần ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt của Lạc Hàn Đông.Không biết lúc nào anh tỉnh lại, cô cũng không muốn đi đâu nên chỉ có thể ở đây ngồi canh.Cô đã sạc chiếc điện thoại màu hồng, đến tối bật mới mở ra.Không có bất kỳ tin nhắn nào bên trong.

Lạc Hàn Đông cũng không còn tìm đến cô kể từ khi anh gửi cho cô ấy tin nhắn cuối cùng.Nhưng khi cô nhấn và giữ phím tắt, số điện thoại hiện ra có thể là số được gọi.Là số của Lạc Hàn Đông.Viền mắt cô nóng lên, không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này ra sao.Rất phức tạp.Vừa chua xót vừa đau khổ.Đặc biệt là ... muốn ôm người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 79 - Tại sao, anh ấy lại giết người?


Thịnh Hạ ở bệnh viện ba ngày mà Lạc Hàn Đông vẫn chưa tỉnh lại.Hàn Gia Phàm có ghé qua hai lần, nói rằng luật sư đã sắp xếp xong xuôi, vài ngày nữa sẽ mở phiên tòa, còn bảo thêm là Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn lần này đừng nghĩ tới việc thoát ra.Thịnh Hạ thấy mình rất xấu xa, cô hy vọng rằng hai kẻ này sẽ bị kết án tử hình.Nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.Sau khi Hàn Gia Phàm rời đi, Thịnh Hạ lại ngồi một mình trên ghế .Cô đang nghĩ về vụ giết người của anh Đông nhưng trong lòng lại không chắc chắn, muốn tìm người để xác minh.Nghĩ đến một người bạn cùng lớp hồi còn nhỏ bây giờ là cảnh sát, cô liền hỏi vài người bạn cùng lớp.

Cuối cùng cô tìm được số điện thoại và gọi cho cậu ấy."

Xin chào, Từ Lộ Trạch, tôi là Thịnh Hạ."

"Chào cậu."

Từ Lộ Trạch cười cười, "Không ngờ là cậu còn nhớ đến tôi."

Thịnh Hạ hơi ngượng ngùng, "Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp..."

Sau khi nói xong, cô ấy lại xin lỗi."

Không sao đâu.

Bây giờ tất cả những người tìm đến tôi đều là muốn nhờ giúp đỡ."

Từ Lộ Trach cười sảng khoái, "Vốn dĩ, bổn phận của tôi là vì nhân dân phục vụ mà."

Nghe anh nói vậy Thịnh Hạ dần thả lỏng, "Tôi có thể nhờ cậu kiểm tra thông tin một người không."

"Được chứ, nói tên người đó cho tôi đi."

"Tên là Lạc Hàn Đông."

Thịnh Hạ đọc từng chữ một, "Lạc, Hàn, Đông, có bị trùng tên không?

Anh ấy cao khoảng một mét tám mươi bảy, làn da rất trắng, mắt một mí và đôi mắt rất đen ... nhìn rất đẹp trai."

Từ Lộ bên kia điện thoại cười, "Tôi tìm được rồi, thật sự rất đẹp."

Thịnh Hạ có chút căng thẳng, "Có... ghi chép về vụ giết người không?"

"Có."

Từ Lộ Trạch trả lời.Trong lòng Thịnh Hạ là một mảnh trống vắng.Oai Chủy Lục không nói dối cô.Anh Đông thật sự đã giết người.Từ Lộ Anh ở bên kia điện thoại không nhanh không chậm nói: "Chỉ là ngộ sát thôi."

Anh ta dừng lại và hỏi Thịnh Hạ, "Người này là gì của cậu?Thịnh Hạ nhất thời phản ứng không kịp, "...

Có ...chuyện gì vậy?"

"Nếu đó là bạn trai của cậu, tốt hơn hết là đừng nên tìm hiểu."

Từ Lộ Trạch bảo."

Tôi muốn biết tại sao anh ấy lại giết người."

Thịnh Hạ kiên trì khẳng định, "Lý do là gì, tại sao anh ấy lại phạm tội ngộ sát...?"

Cô hiểu rõ tính tình của Lạc Hàn Đông, anh không phải loại người phạm tội ngộ sát.Anh đánh nhau giỏi.Nhưng ít ra sẽ không chết người.Nhất định là có lý do nào đó.Ở đầu dây bên kia,Từ Lộ Trach do dự hồi lâu mới nói: "Anh ấy suýt bị cha dượng cường bạo, là lúc mà anh ấy uống rượu, ý thức không còn tỉnh táo."

"Đợi khi anh ấy tỉnh dậy thì cha dượng đã chết..."

"Mẹ anh ấy làm nhân chứng."

Thịnh Hạ ngẩn ngơ hồi lâu mới lên tiếng, "...

Cám ơn."

"Ngoài ra ... anh ấy bị chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Nhìn vào hồ sơ cho thấy anh ấy đã điều trị tâm lý được một năm.

Chắc là do sự cố đó gây ra."

"...

Cảm ơn."

Sau khi Thịnh Hạ cúp máy, cô che miệng và bắt đầu khóc thút thít.Cô run rẩy, sau một hồi khóc lóc thì vào nhà vệ sinh nôn ói.Cô nhớ anh Đông lần nào rửa tay cũng rửa tận ba lần, còn nhớ hôm đó trong xe anh nói xin lỗi cô, nhớ anh sờ mặt cô và nói : "Anh chưa từng theo đuổi con gái."

Cô nhớ anh đã hôn lên sống lưng cô lúc trên giường và nói với cô.

"Khi nào em đồng ý."

"Thì quay lại tìm tôi."

Trong phòng tắm, Thịnh Hạ ngã quỵ xuống, bụm miệng và bật khóc nức nở.Anh Đông ...
 
Back
Top Bottom