Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 220: Chương 220



Chu Chiêu Chiêu sớm biết rằng mỗi mùa đông, mặt hồ trong công viên đóng băng rất cứng, nên có rất nhiều người đến đây trượt băng.

Có lẽ hôm nay là mùng một Tết, tuy còn sớm nhưng đã có vài người đến trượt.

"Nào." Dương Duy Lực cười xỏ giày trượt cho Chu Chiêu Chiêu.

"Thay giày luôn sao?" Chu Chiêu Chiêu hơi sợ, "Hay là... em đi dạo trên băng trước đã?"

"Mang giày vào rồi thử." Dương Duy Lực nói, "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Hắn cúi xuống thay giày cho Chu Chiêu Chiêu và Dương Gia Hân.

Dương Gia Hân từng trượt băng đôi lần, biết chút ít, Dương Duy Lực để cô bé bám tay mình đứng dậy.

"Em không dám." Chu Chiêu Chiêu ngồi xổm dưới đất, nhất quyết không chịu đứng lên, "Em sợ."

Đôi mắt cô ươn ướt nhìn Dương Duy Lực, giọng nói mang theo sự yếu đuối mà chính cô không nhận ra.

...

...

Dương Duy Lực: "..."

Phải làm sao?

Đột nhiên không muốn dạy cô trượt băng nữa, chỉ muốn lập tức đưa cô về nhà, dạy cô vài trò... thú vị khác.

"Anh đỡ em." Dương Duy Lực kìm nén d*c v*ng đang bốc lên, hạ giọng nói.

"Cô dâu, đừng sợ." Dương Gia Hân bên cạnh cũng cổ vũ.

Chu Chiêu Chiêu không thể thua một đứa nhỏ được.

Cắn răng nắm tay Dương Duy Lực đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã suýt ngã ngửa, may mà Dương Duy Lực phản ứng nhanh, ôm cô vào lòng.

"Lỗi của anh, chưa giải thích kỹ." Dương Duy Lực xin lỗi trước, bắt đầu từ từ dạy cô trượt băng.

Bởi hắn phát hiện, nếu không bình tĩnh, có lẽ sẽ không kìm được mà đưa cô về.

Phải nói, khi Dương Duy Lực nghiêm túc dạy, Chu Chiêu Chiêu học rất nhanh, ngay cả Dương Gia Hân bên cạnh cũng đã có thể trượt một đoạn ngắn.

"Dương Duy Lực, em biết trượt rồi!" Chu Chiêu Chiêu trượt một đoạn rồi hào hứng gọi.

Nhưng ngay sau đó, nghe thấy tiếng "Á" của cô.

Vui quá hóa buồn là vậy.

Ngã một cú đau điếng.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Mông cô đau quá.

"Cô dâu, cô có sao không?" Dương Gia Hân chạy đến lo lắng hỏi.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Muốn khóc, nhưng khóc không được.

Xấu hổ quá.

"Không sao chứ?" Dương Duy Lực đến đỡ cô, "Đau m.ô.n.g à?"

"Không." Chu Chiêu Chiêu nhăn mặt đứng dậy.

Dù có đau, cũng không thể mất mặt trước mặt Dương Gia Hân chứ?

Nhưng ngay sau đó, cả người cô nhẹ bẫng, bị Dương Duy Lực bế công chúa lên.

"Anh bỏ em xuống." Chu Chiêu Chiêu vội nói.

Giữa thanh thiên bạch nhật bế lên, bị người ta tố cáo phong khí không tốt thì sao?

"Anh là chồng em, em bị thương anh bế là đương nhiên." Dương Duy Lực nói.

Dương Gia Hân bên cạnh le lưỡi, đi theo.

Phải nói, được hắn bế mà trượt băng cảm giác rất đã.

Đến bờ, Dương Duy Lực nhẹ nhàng đặt cô xuống, "Đỡ hơn chưa?"

"Ồ, xem ai đây?" Chu Chiêu Chiêu chưa kịp đáp, đã nghe giọng nói đùa cợt, "Không phải hoàng tử trượt băng Dương Duy Lực sao?"Chu Chiêu Chiêu quay đầu, thấy một gã đàn ông đi tới.

Mặc đồ loè loẹt, quần ống loa, tóc uốn xoăn thời thượng.

Trên tay còn vác một cái máy cassette.

Dương Duy Lực liếc nhìn hắn, không thèm đáp, tiếp tục hỏi Chu Chiêu Chiêu, "Ổn chưa?"

"Đỡ nhiều rồi." Chu Chiêu Chiêu đáp.

"Chà chà..." Gã lòe loẹt huýt sáo, "Nghe nói Dương Duy Lực sau khi cưới thay đổi, tôi tưởng người ta nói quá, không ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến."

"Không giới thiệu một chút?" Hắn cúi xuống nhìn Chu Chiêu Chiêu.

"Ồn ào." Dương Duy Lực thốt ra hai từ.

Gã đàn ông không giận, cười nhạt nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Chào em dâu, tôi là Chu Nham Bằng."

"Biến." Vừa dứt lời, Dương Duy Lực đá hắn một cước, "Nói chuyện nghiêm túc."

"Tôi nói gì không nghiêm túc?" Chu Nham Bằng cười, "Anh độc đoán thế, sao dụ được em dâu lấy anh?"

"Gọi chị dâu." Dương Duy Lực đá thêm cái nữa, "Trước mặt vợ tao để ý chút."

"Gọi chị dâu cũng được," Chu Nham Bằng nhếch miệng, "Dám thi không? Thắng tao sẽ gọi."

"Ở đây?" Dương Duy Lực nhìn đám người đang trượt.

"Dễ thôi." Chu Nham Bằng cười, quay ra hô, "Bật nhạc."

Người kia bấm nút, tiếng nhạc rock vang lên.

Chẳng mấy chốc, đám đông tụ tập lại, "Bằng ca, anh đến rồi."

Có người hô.

"Thông báo một chuyện," Chu Nham Bằng giơ tay ra hiệu, "Đây là huynh đệ của tôi Dương Duy Lực, nhưng ai là huynh ai là đệ thì chưa rõ."

"Hai đứa sinh cùng ngày."

"Nên tôi nghĩ ra cách, thi trượt băng, ai thắng làm anh, thua làm em."

"Mọi người có muốn xem không?"

"Có!" Đám đông hô vang.

"Vậy nhờ mọi người đứng trên bờ, nhường chỗ cho bọn tôi."

"Được!" Nhiều người đồng thanh.

Và rất nhanh, mặt băng trống trơn.

"Sao nào?" Chu Nham Bằng đắc ý nhìn Dương Duy Lực, "Thi hay không?"

Dương Duy Lực không vội, buộc lại dây giày cho Chu Chiêu Chiêu, hỏi, "Em có muốn xem không?"

Chu Chiêu Chiêu mắt sáng rực, gật đầu.

"Chờ anh." Dương Duy Lực xoa đầu cô đầy cưng chiều.

Chu Nham Bằng: "..."

Đồng ý thì đồng ý, cần gì cho chó độc thân như tao ăn cẩu lương?

"Thi thế nào?" Khi hắn đang ngẩn người, Dương Duy Lực hỏi.

"Hay là chơi khó hơn?" Chu Nham Bằng nói, "Mấy năm không trượt, cho anh khởi động trước?"

"Không cần." Dương Duy Lực nói, "Nói đi, thi gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cưới vợ xong khác thật," Chu Nham Bằng cười, "Hay là mỗi người bế một người, xem ai về đích trước?"

Vừa nãy hắn thấy Dương Duy Lực bế vợ.

Trông khá thú vị.

"Anh có vợ à?" Dương Duy Lực liếc nhìn.

Chu Nham Bằng: "Coi thường ai? Không vợ thì không kiếm bạn gái?"

"Nào..."

"Chu Nham Bằng." Cô gái bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.

"Hì hì, Mão Tiểu Khê, em có muốn không?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 221: Chương 221



Nhìn bộ dạng đáng đ.ấ.m của hắn, Mao Tiểu Khê rất muốn nói "không thi đâu", nhưng cô cũng hiểu rằng hôn sự giữa mình và gã này chắc chắn không thể tránh được.

Dù sao cũng phải cho hắn chút thể diện.

Cô liền đảo mắt một cái, nói: "Thi thì thi, chỉ sợ lúc thua lại mặt mũi không còn."

Chu Nham Bằng: "..."

Đồ tiểu yêu tinh, chưa bắt đầu đã chửi hắn thua rồi!

"Nếu thua, ngươi phải cùng ta gọi một tiếng 'chị dâu'." Hắn hừ một tiếng.

"Gọi thì gọi, có được một người chị xinh đẹp như vậy, tôi vui còn không kịp nữa là." Mao Tiểu Khê liếc mắt nháy nháy với Chu Chiêu Chiêu, "Đúng không nào, chị xinh đẹp?"

"Ta còn chưa thi đây!" Chu Nham Bằng tức giận gào lên.

Hắn còn chưa kịp động thủ, Mao Tiểu Khê đã đầu hàng mất rồi!

...

"Ái! Ngươi làm gì thế?" Mao Tiểu Khê đột nhiên kêu lên, chỉ thấy Chu Nham Bằng nghiến răng bế cô lên, "Đừng cựa quậy, không biết bản thân mình nặng bao nhiêu à?"

Mao Tiểu Khê: "..."

Cô cao 1m63, nặng chưa đầy 50kg mà gọi là béo?

"Chu Nham Bằng, buông ta xuống! Muốn bế ai thì bế!" Mao Tiểu Khê tức giận hét.

Dám nói cô béo?

"Còn đau không?" Dương Duy Lực không để ý đến hai người kia, nhẹ nhàng hỏi Chu Chiêu Chiêu. Thấy cô lắc đầu, hắn mới nói: "Vậy để anh bế em."

Nói xong, hắn cúi người, ôm cô vào lòng theo kiểu công chúa.

"Có nặng không?" Chu Chiêu Chiêu khẽ hỏi.

"Không, nhẹ lắm." Dương Duy Lực mỉm cười, "Về nhà phải ăn nhiều vào."

Mao Tiểu Khê bên cạnh: "..."

"Người phụ nữ này, sao dám véo ta?" Chu Nham Bằng kêu lên.

"Bởi vì ngươi đáng đời!" Mao Tiểu Khê trừng mắt.

Học theo Dương Duy Lực đi, đồ ngốc!

Cùng là đàn ông, sao chênh lệch thế?

"Đồ đàn bà này..." Chu Nham Bằng nghiến răng, "Đợi đấy, xem ta đánh bại hắn thảm bại thế nào!"

Hắn từng thua Dương Duy Lực, nhưng mấy năm nay không ngừng luyện trượt băng. Trong khi đó, theo hắn biết, Dương Duy Lực suốt mấy năm chưa từng trượt băng lần nào.

Lần này, hắn chắc chắn thắng!

Nhưng nghĩ là một chuyện, khi thực sự thi đấu, Chu Nham Bằng mới nhận ra: cha vẫn là cha!

"Dương Duy Lực tên khốn này dám lừa ta!" Chu Nham Bằng ôm Mao Tiểu Khê, nghiến răng nói.

"Buông ta xuống!" Mao Tiểu Khê chán ghét nói, "Kém cỏi thì đổ lỗi cho ai?"

Đúng là đồ vô dụng!

"Ngươi..." Chu Nham Bằng đảo mắt, "Chẳng phải do ngươi béo quá, ta suýt ôm không nổi à?"

"Đồ yếu đuối..." Mao Tiểu Khê cũng không chịu thua, trả lại hắn một cái nhếch môi.

Chu Nham Bằng tức đến nổ tung.

Nhưng Mao Tiểu Khê không thèm để ý, cười tươi chạy đến bên Chu Chiêu Chiêu: "Chị xinh đẹp..."

Chợt nhận ra có lẽ người kia không hơn tuổi mình, liền nói: "Em tên Mao Tiểu Khê, năm nay 20 tuổi. Vừa rồi bị tên Chu Nham Bằng khốn nạn kia lôi đi... Nếu chị lớn tuổi hơn..."

"Chị tên Chu Chiêu Chiêu," Chu Chiêu Chiêu cười đáp, "năm nay 22 tuổi, hơn em hai tuổi."

"Vậy em gọi chị là Chiêu Chiêu tỷ nhé!" Mao Tiểu Khê cười nói, "Nhưng trông chị trẻ lắm, như mới 18 vậy."

"Họ Chu?" Chu Nham Bằng đi tới nghe thấy, lập tức nhao vào, "Vậy chúng ta là một nhà rồi, không trách thấy quen quá!"

Vừa dứt lời, hắn nhận được tiếng khinh bỉ của Mao Tiểu Khê.

"Mao Tiểu Khê!" Chu Nham Bằng nghiến răng.

"Nghe thấy rồi, tai em không điếc." Mao Tiểu Khê chán ghét nói, "Hét to thế làm gì?"

Nói xong, cô quay sang Chu Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu tỷ, đi trượt băng thôi!"

"Chị... chị trượt chưa tốt lắm." Chu Chiêu Chiêu ngại ngùng nói.

"Vậy để em..." dạy chị — hai chữ chưa kịp thốt ra, Mao Tiểu Khê đã cảm nhận ánh mắt lạnh lùng sau lưng. Cô bật cười: "Để anh ấy dạy chị đi, anh ấy trượt siêu đỉnh!"

"Này, Mao Tiểu Khê, ngươi dám khen đàn ông khác trước mặt ta, coi ta là đồ c.h.ế.t à?" Chu Nham Bằng trợn mắt.

Lại còn khen Dương Duy Lực! Hắn trượt giỏi, nhưng Chu Nham Bằng cũng không kém!

"Kẻ thua trận." Dương Duy Lực lạnh lùng bốn chữ.

Chu Nham Bằng: "..."

Đập bàn! Không thể nói chuyện được nữa!

"Thử lại nhé?" Dương Duy Lực đến bên Chu Chiêu Chiêu, giọng dịu dàng.

Chu Nham Bằng dụi mắt.

Thật hiếm thấy, lại được chứng kiến "Dạ Xoa" dịu dàng thế này!

"Ừm." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Dương Duy Lực nắm tay cô, kiên nhẫn dạy từng động tác.

"Ghen tị quá..." Mao Tiểu Khê nhìn hai người xa xa, thở dài.

"Sao? Muốn ta dạy không?" Chu Nham Bằng hừ hừ.

Mao Tiểu Khê lườm hắn một cái, trượt đến bên Dương Gia Hinh: "Để chị dạy em nhé!"

"Cảm ơn chị!" Dương Gia Hinh cười ngọt.

"Miệng ngọt thế!" Mao Tiểu Khê vui sướng, dạy càng nhiệt tình.

Chu Nham Bằng bên cạnh vuốt cằm: "Biết trượt rồi còn giận, đúng là 'nữ tử cùng tiểu nhân nan dưỡng'!"

Anh chàng vác máy ghi âm: "...Vậy có bật nhạc disco không?"

"Bật! Bật to lên!" Chu Nham Bằng cười ha hả, "Tết nhất phải náo nhiệt chứ!"

Trong chốc lát, cả mặt hồ rộn ràng tiếng nhạc.

"Bạn anh vui tính thật." Chu Chiêu Chiêu liếc nhìn Chu Nham Bằng.

Ngay lập tức, Dương Duy Lực xoay mặt cô lại: "Chồng em đang ở đây."

Còn dám nhìn đàn ông khác?

"Đồ ghen!" Chu Chiêu Chiêu khẽ mắng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nãy nhìn anh, ánh mắt em không như thế này." Dương Duy Lực khẽ cười, thì thầm bên tai.

Đặc biệt khi hắn ôm cô lao về đích, ánh mắt cô đầy ngưỡng mộ và yêu thương.

Giờ lại đi nhìn người khác?

"Im đi!" Chu Chiêu Chiêu đỏ mặt, buông tay tự trượt đi.

"Dương Duy Lực!" Cô đột nhiên gọi, "Lần này em thực sự biết trượt rồi!"

Không như lần trước, vừa nói xong đã ngã đau điếng.

Lần này, cô đã làm đúng theo hướng dẫn của hắn.

"Em sắp bay lên rồi!" Cô giang tay, Dương Duy Lực âm thầm bảo vệ phía sau.

"Tình cảm chú cháu và chị dâu thật tốt." Mao Tiểu Khê chân thành nói.

Nãy nói ghen tị chỉ để trêu Chu Nham Bằng, nhưng giờ cô thực sự ngưỡng mộ Chu Chiêu Chiêu.

Ánh mắt cô hướng về Chu Nham Bằng, hắn đang hò hét tức giận vì chuyện gì đó.

Ôi...

So sánh mới thấy đau lòng!

Chu Nham Bằng chợt thấy lạnh gáy, nhìn Mao Tiểu Khê đang trừng mắt: "Lại làm sao?"

Sao cứ nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ thế?

Hay là... cô quá thích hắn?

Chu Nham Bằng vuốt cằm, tự tin gật đầu — chắc chắn là vậy!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 222: Chương 222



Thoáng chốc đã đến ngày 14 tháng Giêng, hôm nay là ngày khai giảng của Chu Chiêu Chiêu.

Sáng sớm, cô nằm dài trên giường xoa lưng ê ẩm, chẳng muốn nhúc nhích chỉ muốn trốn trong chăn.

Tất cả đều tại Dương Duy Lực!

Phiêu Vũ Miên Miên

Tối qua, miệng hắn ngọt như mật ong.

Chu Chiêu Chiêu phát hiện Dương Duy Lực dường như đã nắm được điểm yếu của cô.

Chỉ cần hắn ủ rũ nói: "Em sắp đi học rồi, kỳ nghỉ của anh cũng sắp hết. Không có em bên cạnh, anh sợ ngủ không nổi."

Lại còn thêm câu: "Lần sau gặp lại không biết đến khi nào."

Chu Chiêu Chiêu lập tức mềm lòng trước câu "không biết đến khi nào" ấy.

Cô luôn nhớ về kiếp trước, lúc hắn chuẩn bị đi, chỉ muốn ăn một bát cơm rang trứng do cô nấu, nhưng lúc đó cô giận nên không làm cho hắn.

...

Vì sao mà giận?

Trước đây Chu Chiêu Chiêu không nhớ rõ, nhưng có lần khi hai người đang ân ái, cô chợt nhớ ra.

Chính là vì hắn đòi hỏi, nhưng cô không cho.

Cơn giận ấy khiến cô không nấu cho hắn bữa nào, để hắn ra đi với cái bụng rỗng.

Dĩ nhiên, cũng không chạm vào cô.

Giờ mỗi lần nhớ lại, Chu Chiêu Chiêu đều hối hận sao lúc đó mình có thể cứng đầu đến thế!

Rồi cô lại không kìm được lòng muốn bù đắp cho hắn.

Tối qua cũng vậy.

Ban ngày đi chơi đã mệt rũ rượi, nhưng Dương Duy Lực vẫn không buông tha.

Nhưng khi mở ngăn kéo, phát hiện đã hết.

"Sao nhanh thế?" Hắn ngạc nhiên.

Chu Chiêu Chiêu ở dưới đẩy hắn ra, từ sau kết hôn đến giờ hắn dùng nhiều như vậy mà không biết sao?

Cô không khỏi hả hê: "Vậy em ngủ trước vậy."

Nói xong không quan tâm biểu cảm của Dương Duy Lực, tự mình nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài đen kịt, không biết bao lâu sau, khi Chu Chiêu Chiêu đang ngủ say, Dương Duy Lực đột nhiên phủ lên người cô.

Giấc ngủ kiên cố như thành trì của cô bị hắn xâm chiếm từng chút...

Có lẽ vì sắp xa nhau một thời gian, Dương Duy Lực dường như muốn "trả trước" tất cả.

Cả đêm đó, Chu Chiêu Chiêu không hiểu hắn lấy đâu ra sức lực.

Còn cô thì mệt đến nỗi không nhấc nổi tay.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Chu Chiêu Chiêu chợt nghĩ ra một vấn đề: "Anh... lấy đâu ra?"

Trong ngăn kéo không phải đã hết rồi sao?

Dương Duy Lực không trả lời, chỉ cười hôn lên trán cô: "Ngoan, ngủ đi."

Ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng xoa lên đôi môi đỏ hồng, lòng tràn ngập thỏa mãn.

Vòng tay dài ôm lấy người phụ nữ đang ngủ say, hắn cũng mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Chu Chiêu Chiêu vỗ nhẹ vào mặt, ngồi dậy khỏi giường, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, vội kéo chăn đắp lên người, giả vờ ngủ.

Cánh cửa khẽ mở, Dương Duy Lực bước vào, tay cầm ly nước.

"Còn ngủ nữa?" Giọng hắn đầy vương vấn và lười biếng, "Ngủ thêm chút nữa là muộn nhập học đấy."

Chu Chiêu Chiêu giật mình ngồi bật dậy, "xì" một tiếng.

"Còn đau?" Dương Duy Lực lo lắng hỏi, "Tối qua không phải đã bôi thuốc rồi sao?"

Chu Chiêu Chiêu trừng mắt: "Anh không biết tại ai hả?"

Dương Duy Lực xấu hổ gãi mũi: "Đừng giận nữa vợ yêu, để anh giúp em mặc đồ nhé?"

"Không cần!"

Giúp mặc đồ? Mặc xong rồi lại cởi ra à?

Dương Duy Lực lại bối rối.

Hình như làm chuyện xấu nhiều quá, giờ không còn uy tín trước mặt vợ rồi.

Chu Chiêu Chiêu uống xong ly nước, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn, không thèm để ý Dương Duy Lực, tự mình mặc đồ đi vệ sinh cá nhân.

Đằng sau, Dương Duy Lực gãi đầu, tối qua hình như hơi quá đà...

Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn hắn: "Em hỏi anh, tối qua đồ đó anh lấy ở đâu ra?"

Dương Duy Lực: "..."

Hắn không muốn nói, sợ Chu Chiêu Chiêu tức giận.

"Anh không nói cũng được." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Từ nay về sau đừng hòng đụng vào em."

Cái này... sao được?

"Anh nói ra em đừng giận nhé?" Dương Duy Lực cười nịnh.

Chu Chiêu Chiêu quay lưng định đóng cửa.

Nhưng bị Dương Duy Lực ngăn lại.

"Vợ yêu đừng giận, anh nói, anh nói thật đây!" Dương Duy Lực van xin.

Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc kinh ngạc đến rơi hàm.

Dương Duy Lực kiêu ngạo lại có lúc như thế này.

Chu Chiêu Chiêu không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn hắn.

Dương Duy Lực gãi đầu cười khẽ: "Mượn... mượn từ nhà anh hai."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Cô! Đã! Đoán! Ra! Mà!

Trên đời này sao lại có người mặt dày như Dương Duy Lực!

"Sao anh dám đi mượn... thứ đó!"

Chu Chiêu Chiêu mặt đỏ bừng, tức giận đẩy hắn ra: "Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa."

Thanh danh một đời của cô, bị Dương Duy Lực hủy hết rồi!

Sau này, làm sao cô đối diện với anh hai và chị dâu?

"Anh sai rồi, anh sai rồi." Dương Duy Lực không ngừng xin lỗi.

Nhưng lúc đó đã lên cơn, làm sao dừng được?

Chu Chiêu Chiêu không thèm để ý hắn, lạnh lùng bước ra khỏi phòng, ai ngờ vừa ra đến sân đã gặp Lưu Quyên Hảo.

Lưu Quyên Hảo đang chơi với Nhã Nhã, thấy cô liền cười chào.

Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, dù Lưu Quyên Hảo vẫn như xưa, Chu Chiêu Chiêu lại không dám nhìn thẳng.

Trong lòng lại mắng Dương Duy Lực một trận.

Bữa sáng, Hứa Quế Chi phát hiện con trai út và con dâu có chút không ổn.

Rõ ràng là con trai làm con dâu giận rồi.

Hừm... sáng sớm đã gắp đồ ăn, bóc trứng, nhưng Chiêu Chiêu chẳng thèm đếm xỉa.

Đồ hắn gắp, Chu Chiêu Chiêu để nguyên trên đĩa. Trứng hắn bóc, cô đưa ngay cho Dương Gia Hinh: "Hinh Hinh, ăn trứng đi."

Dương Duy Lực: "..."

Cả nhà đều nhìn về phía hắn, nhưng kẻ mặt dày này chẳng hề để tâm.

"Đáng đời, cứ trêu chọc Chiêu Chiêu hiền lành." Ăn xong, Hứa Quế Chi gọi Dương Duy Lực vào mắng một trận, "Mau đi dỗ vợ đi."

Dương Duy Lực: "..."

Nhưng vợ nhỏ giận thật khó dỗ.

Hắn muốn xách hành lý, Chu Chiêu Chiêu cũng không ngăn, muốn làm thì làm, nhưng đừng hòng cô liếc mắt nhìn.

Cuối cùng, Dương Duy Lực chỉ biết đứng nhìn Chu Chiêu Chiêu bước vào ký túc xá không ngoảnh lại, đắng lòng cười một tiếng.

Biết làm sao được?

Ai bảo hắn trêu chọc cô ấy chứ?

Chỉ mong tối nay đón cô về có thể dỗ được...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 223: Chương 223



Lượt xem: 400

Hằng năm vào rằm tháng Giêng, thành phố tổ chức hội hoa đăng ở hồ Khúc Trì, thu hút rất đông người đến xem.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu lại không biết chuyện này.

Trên đường lên lầu, cô đã hơi hối hận.

Không nên lạnh nhạt với Dương Duy Lực lâu như vậy.

Nhưng nghĩ lại chuyện hắn dám đi mượn "đồ đó" từ anh hai Dương, cô lại thấy mình làm đúng.

Tất nhiên, Chu Chiêu Chiêu không ngờ rằng sau khi tiễn cô, Dương Duy Lực đã đi gặp một người.

"Hôm nay là gió gì thổi anh tới đây?" Người đàn ông cười khẩy, nhưng ngay sau đó đã cầm con d.a.o mổ trên bàn phóng thẳng về phía Dương Duy Lực.

Dương Duy Lực không chút bất ngờ, né vài chiêu rồi giật lấy con dao.

"Em không thể nghĩ ra chiêu mới à?" Dương Duy Lực vứt con d.a.o đi, chê bai.

...

"Sao anh không để em thắng một lần?" Viên Lãng cười nói.

Lần nào tấn công cũng bị Dương Duy Lực né tránh, khiến hắn cảm thấy bất lực.

"Nói đi, tìm em làm gì?" Viên Lãng hỏi, "Lần trước lấy thuốc kháng sinh, lần này muốn gì?"

Gã này mặt dày, đến đây chắc chắn không có chuyện tốt.

"Cần..." Dương Duy Lực nói một câu.

"Dương Duy Lực!" Viên Lãng hét lên, "Anh tưởng đây là chỗ nào? Em là bác sĩ ngoại khoa chính quy đấy!"

Thuốc kháng sinh thì có, nhưng bao cao su thì làm sao có?

Cái đó phải đến phòng kế hoạch hóa gia đình hoặc khoa sản chứ?

Tìm bác sĩ ngoại khoa xin bao cao su?

Viên Lãng cảm thấy bị xúc phạm.

"Lấy hay không?" Dương Duy Lực liếc nhìn, "Anh không ép."

Cái kiểu đó gọi là không ép?

Rõ ràng là nắm được điểm yếu của hắn rồi lợi dụng.

"Dương Duy Lực, anh... anh đợi đấy!" Viên Lãng tức giận chỉ tay, "Chẳng qua là em thích người ta bị anh biết thôi mà?"

"Anh muốn nói thì nói đi, em không sợ!"

Nhưng bao cao su thì c.h.ế.t cũng không đi lấy.

"Cũng không phải không được." Dương Duy Lực đứng dậy khỏi bàn, lười biếng duỗi người rồi đi về phía cửa.

"Nếu em không sợ, anh sẽ đi nói với chị Tần Phương rằng em thích..."

"Dương Duy Lực, anh đúng là đồ khốn!" Viên Lãng nhảy dựng lên, "Kiếp trước em làm gì nên tội mới quen anh?"

Nói xong, hắn tức giận đóng sầm cửa lại.

Dương Duy Lực không tức, thong thả ngồi xuống ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Dương Duy Lực hé mắt, thấy một nữ y tá đứng đó, mặt đỏ bừng: "Anh... anh có muốn uống nước không?"

Cô ta cầm một ly nước, ngượng ngùng nhìn Dương Duy Lực.

"Tôi đã kết hôn." Dương Duy Lực lạnh lùng nói rồi tiếp tục nhắm mắt.

Nữ y tá lập tức òa khóc, chạy mất.

Nhưng Dương Duy Lực hoàn toàn không để tâm.

Mãi đến khi cửa bị đá mở - đúng, là bị đá - Viên Lãng xuất hiện, tay cầm một túi đồ, tức giận ném lên bàn.

"Cầm đồ của anh và biến đi!" Hắn gắt gỏng.

"Cảm ơn." Dương Duy Lực cười, thu dọn đồ đạc, "Lần sau hết lại tìm em."

"Anh coi đây là chỗ gì?" Viên Lãng tức đến phát điên.

Sao hắn lại quen phải tên yêu quái này?

Dương Duy Lực cười, vẫy tay ra về.

"Nhiều thế, không sợ kiệt sức à?" Viên Lãng lẩm bẩm.

"Em lo cho bản thân đi," Dương Duy Lực đứng ở cửa ngoái lại nói, "Với cái thân hình như em..."

"Biến đi, đừng bao giờ quay lại!" Viên Lãng hét.

Phiêu Vũ Miên Miên

Dương Duy Lực không chút bận tâm, cầm đồ rời đi.

Qua chuyện này, hắn rút ra bài học: thứ này phải chuẩn bị đầy đủ, ở mọi nơi có thể.

Nhỡ đâu?

Nhỡ đâu hắn bỗng hứng lên, nhỡ đâu vợ hắn đồng ý?

Không có đồ bảo hộ, chẳng phải mất hứng sao?

Chu Chiêu Chiêu không biết rằng vì chuyện này, Dương Duy Lực đã bắt đầu tích trữ khắp nơi.

Về sau, khi cô phát hiện không chỉ trong ngăn tủ đầu giường, mà cả ngăn kéo, ban công, ghế sofa, thậm chí cả trong bếp đều có.

Dương Duy Lực như một con chuột túi, giấu khắp nơi, bất cứ chỗ nào hắn nghĩ có thể xảy ra "chuyện ấy".

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

Khi Chu Chiêu Chiêu về đến ký túc xá, các bạn đã đến đông đủ. Thấy cô xuất hiện, mọi người im lặng một lát rồi đồng loạt hét lên.

"Áaaaaa..."

"Chu Chiêu Chiêu, nghe nói cậu kết hôn rồi?"

"Cảm giác kết hôn thế nào?"

Mấy cô gái thi nhau hỏi, khiến tâm trạng u ám của Chu Chiêu Chiêu tan biến.

"Ừ, kết hôn rồi." Cô cười đáp.

"Ký túc xá có quy định, ai có người yêu phải đãi cả phòng," Lý Đình cười nói.

"Đúng rồi, cậu đã kết hôn thì phải bắt Dương Duy Lực đãi chúng tôi," Đào Hân Bảo phụng phịu.

Chỉ lúc này, cô mới dám gọi Dương Duy Lực là "Dương lão tam".

"Được, sẽ đãi." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhưng các bạn ơi, để mình vào c** đ* uống nước cái đã."

Từ khi cô xuất hiện, mọi người đã kéo lại chất vấn không ngừng.

Mấy cô gái lại cười ồ lên.

Đào Hân Bảo kéo tay Chu Chiêu Chiêu: "Cậu biết chị họ tớ kết hôn không?"

Rồi bĩu môi: "Cái gì cũng muốn so sánh với cậu, ngay cả xe hoa cũng phải so. Cậu không thấy mặt mẹ chị ấy đâu..."

"Khoe khoang không ngừng, cuối cùng bị tát vào mặt."

Bà Đào như muốn trút hết ấm ức trước đây, khoe khoang rể mình giỏi thế nào, trong thời gian ngắn đã xin được năm chiếc xe Hồng Kỳ.

Đó không phải chuyện dễ.

Nhưng khoe thì khoe, lại còn chê bai Dương Duy Lực, khiến người ta không nhịn được.

"Nếu nói giỏi thì phải kể đến Dương lão tam, mấy chiếc xe này đều do anh ta xin đấy." Có người nói.

Không khí lập tức đóng băng.

Mọi người vốn nể mặt nhà họ Đào, lại thêm ngày vui nên không nói gì.

Nhưng giờ thì khỏi cần.

Đào Hân Bảo nghĩ đến mặt mũi chị họ và bác gái lúc đó, bụng cười muốn vỡ.

"Đáng đời!" Cô hả hê nói.

Nhưng rồi lại lo lắng: "Nghe Đào An Di nói, Trần Quốc Bân và Dương Duy Lực là huynh đệ tốt?"

Nếu vậy, Chu Chiêu Chiêu sẽ khó xử.

"Chắc vậy." Chu Chiêu Chiêu véo má Đào Hân Bảo, "Lo làm gì, đó là chuyện của đàn ông."

Cô chẳng quan tâm, nếu Đào An Di dám khiêu khích, cô sẽ không khách khí.

Còn nếu Dương Duy Lực dám có ý kiến?

Hừ, hắn cũng sẽ ăn đòn!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 224: Chương 224



Bữa cơm đó cuối cùng đã không thể diễn ra, vì nhiệm vụ đột xuất, Dương Duy Lực thậm chí không kịp đưa vợ đi xem hoa đăng đã bị triệu hồi tham gia nhiệm vụ.

Trên đường trở về, hắn gặp Trần Quốc Bân cũng đang vội vã quay lại.

Hai người nhìn nhau, im lặng gật đầu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Khi Chu Chiêu Chiêu biết Dương Duy Lực đi làm nhiệm vụ, đã là đêm Nguyên Tiêu.

"Không có cách nào liên lạc được sao?" Cô thất vọng hỏi.

Lại hối hận vì hôm qua không nên giận hắn.

Dường như, mọi thứ lại trở về như kiếp trước.

"Đừng lo lắng," Hứa Quế Chi ân cần vỗ tay cô, "Con cứ học tốt, hắn sẽ sớm trở lại thôi."

Nhưng người mẹ nào lại không lo lắng cho con mình?

...

Dù lo lắng, nhưng không thể bộc lộ trước mặt con dâu.

Đêm đó, Chu Chiêu Chiêu ngủ ở tứ hợp viện, trong phòng vẫn lưu lại hơi thở của Dương Duy Lực.

Cô ôm chiếc gối của hắn, ngửi mùi quen thuộc, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Dương Duy Lực lúc rời đi kiếp trước.

Lo lắng, lưu luyến và đau lòng.

Cứ thế, cô chìm vào giấc ngủ mơ màng, nhưng giấc mơ cũng chẳng yên ổn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc nặng trịch, những giấc mơ đêm qua đã tan biến.

Nhưng còn phải đi học sớm, cô đành vật mình ra khỏi giường.

Vừa ra khỏi chăn đã rùng mình vì lạnh, Chu Chiêu Chiêu lại nhớ đến Dương Duy Lực.

Hắn luôn sưởi ấm quần áo trong chăn để cô mặc không bị lạnh.

Còn có cả ly nước ấm hắn mang tới.

Chu Chiêu Chiêu muốn khóc.

Vừa chuẩn bị xong xuôi, Hứa Quế Chi từ bếp bước ra, thấy cô liền sững sờ, rồi xót xa nói: "Mang đồ ăn này đi đường."

Lại nói: "Đừng vội, để bố con đưa một đoạn."

Vốn định không nhờ, nhưng thấy mắt Chu Chiêu Chiêu đỏ hoe, Hứa Quế Chi đau lòng.

Cô dâu mới cưới, chưa kịp nồng ấm đã phải xa cách, cô gái nào chẳng buồn?

Dương Quyền Đình im lặng một chút, nói với Chu Chiêu Chiêu: "Đi thôi."

Cũng thuận đường, đưa một đoạn không sao.

"Không tiện đâu ạ?" Chu Chiêu Chiêu bản năng nói.

Dù sao đây là xe công của Dương Quyền Đình, cô ngồi liệu có ảnh hưởng không?

"Không sao." Dương Quyền Đình ân cần nhìn cô, "Thỉnh thoảng một hai lần không ảnh hưởng."

Hơn nữa, dù có ngồi thì sao?

"Con cảm ơn bố." Chu Chiêu Chiêu cười nói, lại nhận đồ ăn sáng từ Hứa Quế Chi, "Cảm ơn mẹ."

"Bố ăn sáng chưa ạ?" Cô hỏi.

Dương Quyền Đình đã dậy từ sớm và ăn rồi.

"Duy Lực không ở nhà, có việc gì cần cứ nói với bố mẹ." Trên xe, Dương Quyền Đình nói.

"Cảm ơn bố." Chu Chiêu Chiêu gật đầu cười, "Con sẽ làm vậy."

Dương Quyền Đình mỉm cười hiền hậu.

Tài xế lái xe ra khỏi khu tập thể, đến cổng gặp Đào An Di. Thấy xe dừng kiểm tra, Đào An Di mắt sáng lên, tươi cười bước tới.

"Chú Dương buổi sáng tốt lành," cô ta ngọt ngào chào, "Hôm nay cháu vừa có việc đến cơ quan chú, nhờ chú cho đi nhờ một đoạn được không ạ?"

"An Di à," Dương Quyền Đình hạ cửa kính cười nói, "E là không tiện, cháu tự đi nhé."

Nói xong, ông kéo cửa kính lên.

Qua khe hở, Đào An Di nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu ngồi cạnh Dương Quyền Đình.

Nụ cười trên mặt cô ta lập tức đóng băng.

Không tiện?

Vì Chu Chiêu Chiêu trên xe không tiện, hay vì lý do gì khác?

Đào An Di cắn môi đứng như trời trồng.

Nhất định sẽ có ngày, cô ta sẽ khiến mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Chiêu Chiêu, nhất định sẽ vượt qua Chu Chiêu Chiêu.

Nghĩ vậy, Đào An Di không quan tâm ánh nhìn xung quanh, ngẩng cao đầu bước đi.

Chỉ là, khi chen lên xe buýt, ngửi thấy mùi trong xe, cô ta suýt nữa phát điên.

Nhưng cô ta không tự trách mình, mà đổ lỗi hết cho Chu Chiêu Chiêu.

Nếu không phải cô ta, Dương Quyền Đình đã cho cô ta lên xe rồi.

Chu Chiêu Chiêu ngồi trên xe, thấy Dương Quyền Đình từ chối Đào An Di, bất an nói: "Bố, không thì con xuống phía trước đi ạ."

Nhỡ ảnh hưởng đến bố thì sao?

"Con bé này." Dương Quyền Đình bật cười.

"Cứ yên tâm ngồi đi, ngày nào dùng xe đưa đón cũng không sao, quyền này lãnh đạo vẫn có." Tài xế Tiểu Trương phía trước cũng cười.

"Lãnh đạo chúng ta rất biết bảo vệ người nhà." Tiểu Trương tiếp tục đùa.

"Lái xe cho cẩn thận." Dương Quyền Đình cười nói.

Tiểu Trương ngồi ngay ngắn tập trung lái xe.

Chu Chiêu Chiêu sững sờ, rồi bừng tỉnh cười tươi.

Dĩ nhiên không tiện cho người ngoài đi nhờ, hơn nữa Đào An Di ngồi xe Dương Quyền Đình, khó tránh khỏi nghi ngờ mượn thế.

Cô ta đến cơ quan Dương Quyền Đình làm việc, mọi người thấy cô ta ngồi xe ông, chẳng phải sẽ nể mặt sao?

Chu Chiêu Chiêu lúc này mới hiểu ra.

Hóa ra là vậy.

Tưởng là vì mình, hóa ra lại tự làm mình quan trọng.

"Cảm ơn bố." Chu Chiêu Chiêu chân thành nói.

Xe nhanh chóng đến trường, Chu Chiêu Chiêu xuống xe chào Dương Quyền Đình rồi định đi.

"Chiêu Chiêu." Dương Quyền Đình gọi, cô quay lại, thấy ông lấy ví ra một ít tiền, "Mang đi mua đồ ăn ngon."

"Bố, con có tiền rồi." Chu Chiêu Chiêu vội vàng từ chối.

Đừng nói cô còn có cửa hàng gà rán, ngay cả Dương Duy Lực trước khi đi cũng giao nộp sổ tiết kiệm cho cô.

Sao có thể nhận tiền của Dương Quyền Đình?

"Cứ cầm đi," Dương Quyền Đình nói, "Không đi là muộn học đấy."

"Vâng, con cảm ơn bố." Chu Chiêu Chiêu vội nhận tiền, nhưng định dùng số tiền này mua quà cho Dương Quyền Đình và Hứa Quế Chi.

"Lãnh đạo, con dâu của ngài tốt thật." Khi Chu Chiêu Chiêu đi rồi, Tiểu Trương vừa lái xe vừa nói.

Dương Quyền Đình không nói gì, nhưng mặt lộ vẻ hài lòng, cuối cùng mới nói: "Duy Lực vận khí tốt."

Ngốc mà có phúc.

Ban đầu đưa hắn đến huyện Chu Thủy làm tài xế là để mài giũa tính khí, ai ngờ tính khí không bớt, lại đem về được cô con dâu biết điều như vậy.

Đôi khi, ngay cả Dương Quyền Đình cũng phải phục vận may của Dương Duy Lực.

Tuyệt địa phản công, luôn có thể tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.

Chu Chiêu Chiêu không biết những điều này, càng không biết rằng cảnh cô xuống xe đã bị người khác nhìn thấy.

Và điều đó sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến cô.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 225: Chương 225



Chuyện là thế này.

Có người nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu từ một chiếc xe hơi đen bước xuống, sau đó lại thấy cô nhận tiền từ một người.

Số tiền bao nhiêu bị họ bỏ qua.

Thậm chí, những chi tiết đó không quan trọng.

Quan trọng là chiếc xe hơi và tiền.

Vậy, vấn đề đặt ra là, người này rốt cuộc có quan hệ gì với Chu Chiêu Chiêu?

Mọi người đều biết, bố của Chu Chiêu Chiêu chỉ là một thương nhân ở huyện Chu Thủy.

Hơn nữa, khi nhập học, Chu Chính Văn còn đến tiễn cô, nhiều người đã thấy ông.

Lúc đó, họ đâu có đi xe hơi.

...

Thế là, có người bắt đầu đồn rằng Chu Chiêu Chiêu có một "bố nuôi", một bố nuôi giàu có và quyền thế.

Khi Chu Chiêu Chiêu biết được, chuyện đã lan ra cả trường.

"Thảo nào đi học tự cũng bị người ta chỉ trỏ." Chu Chiêu Chiêu bình thản nói.

"Cậu không tức sao?" Lưu Tương hỏi.

"Tức chứ," Chu Chiêu Chiêu nhíu mày, "Phải tìm xem lời đồn này bắt nguồn từ ai."

Nhưng khó lắm.

"Vậy phải làm sao?" Lý Đình lo lắng nói, "Mấy người này phiền phức thật, chẳng có chút kiến thức gì."

Làm sao Chu Chiêu Chiêu có thể nhận bố nuôi?

"Đừng lo, đợi thêm chút nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, chuyện này sẽ bị lãng quên." Chu Chiêu Chiêu vừa làm bài vừa nói.

Cô tức giận, nhưng không thể gặp ai cũng giải thích đó không phải bố nuôi mà là bố chồng.

Dĩ nhiên, nếu lời đồn vẫn tiếp tục, cô sẽ không ngần ngại bảo vệ quyền lợi của mình.

"Giá như anh Duy Lực ở đây." Đào Hân Bảo lẩm bẩm.

"Thôi nào," Chu Chiêu Chiêu cười, "Không phải chuẩn bị cho cuộc thi hợp xướng sao? Các cậu có ý tưởng gì không?"

Tháng ba nhà trường có cuộc thi hợp xướng, các khoa sẽ chọn đội xuất sắc nhất để thi đấu cấp trường.

"Chọn bài hát nào, và sắp xếp thế nào?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Giáo viên chủ nhiệm giao nhiệm vụ này cho Chu Chiêu Chiêu, đây là lần đầu cô đảm nhận hoạt động lớn như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Hay là hát nhạc đỏ đi." Lưu Đình đề xuất.

Nhạc đỏ hào hùng, và ít khi bị sai sót.

"Này, Hân Bảo," Chu Chiêu Chiêu đột nhiên gọi, "Cậu nhảy rất giỏi đúng không?"

"Tàm tạm thôi." Đào Hân Bảo ngại ngùng nói, "Cậu quên rồi sao? Tớ vào trường là nhờ năng khiếu múa đấy."

Nếu không, với cái đầu này, làm sao đỗ được đại học tỉnh?

"Tớ có một ý tưởng." Chu Chiêu Chiêu nói, "Chúng ta có thể thêm phần múa vào hợp xướng."

Hợp xướng mà có múa?

Cả phòng đều sửng sốt, Lưu Tương hào hứng nói: "Chiêu Chiêu, nói rõ hơn đi."

"Các cậu thấy đấy, nếu chỉ hát hợp xướng thì đơn điệu quá. Ý tớ là, chúng ta có thể thêm một điệu múa đơn hoặc một tiểu phẩm," Chu Chiêu Chiêu ngồi thẳng dậy, "Và ngay cả hợp xướng cũng có nhiều cách thể hiện."

Chứ không phải kiểu mọi người cùng hát một cách đơn điệu.

"Ý này hay đấy." Lý Đình vui mừng nói, "Vừa mới lạ vừa hợp thời."

"Ngày mai tớ sẽ báo với cô Trương." Lưu Tương nóng lòng nói, "Giờ tớ đã háo hức rồi."

"Vậy bây giờ chúng ta bàn xem hát bài gì nhé?" Chu Chiêu Chiêu đề nghị.

"Này, các cậu quên hỏi ý kiến tớ rồi." Đào Hân Bảo lên tiếng.

"Cậu có ý kiến gì?" Hai người đồng thanh hỏi.

Cả phòng bật cười.

"Đồng chí Đào Hân Bảo, cậu nghĩ sao?" Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc hỏi.

"Ôi, Chiêu Chiêu xấu tính quá." Đào Hân Bảo làm bộ đánh cô.

"Hân Bảo ngoan," Chu Chiêu Chiêu cười xin tha, "Làm ơn đi mà."

Cô nói với giọng điệu ngọt ngào, dáng vẻ yểu điệu, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ.

Đào Hân Bảo làm sao chịu được kiểu nũng nịu này, lập tức gật đầu lia lịa.

"Được, được, được." Cô liên tục nói, "Tớ sẽ múa thật đẹp."

Nói xong mới nhận ra mình bị Chu Chiêu Chiêu lừa, "Chiêu Chiêu dùng mỹ nhân kế giỏi thật."

Cô tự hỏi, không biết trước mặt Dương Duy Lực, cô có như vậy không?

Cũng trách sao Dương Duy Lực - tảng băng lạnh lùng - lại bảo vệ cô như bảo vệ con ngươi của mình.

Người con gái như thế, ai mà không yêu?

Mấy người vui vẻ một lúc, Lưu Tương nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay đừng lan truyền ra ngoài."

Nếu không lớp khác bắt chước thì không hay.

Mọi người đều hiểu, gật đầu đồng ý.

Thấy trời đã khuya, Chu Chiêu Chiêu ngáp dài nằm xuống, trong lòng vẫn nghĩ về Dương Duy Lực, không biết giờ này hắn thế nào rồi?

Nhưng Dương Duy Lực đang làm nhiệm vụ, hoàn toàn không thể liên lạc.

Đề xuất của Chu Chiêu Chiêu được giáo viên chủ nhiệm tán thành, và giao nhiệm vụ này cho cô cùng Lưu Tương phụ trách.

Còn lời đồn về "bố nuôi" thậm chí đã lan đến tai giáo viên chủ nhiệm.

Hôm đó, cô Trương đặc biệt gọi Chu Chiêu Chiêu đến hỏi chuyện.

"Cô Trương, em đã kết hôn rồi." Chu Chiêu Chiêu nói.

Trương Hồng Anh biết điều này.

Người yêu của Chu Chiêu Chiêu thuộc đơn vị đặc biệt, khi kết hôn còn phải làm báo cáo xin phép nhà trường.

"Hôn nhân trong đơn vị đặc biệt được pháp luật bảo vệ," Chu Chiêu Chiêu nhẹ nhàng nói, "Hiện tại em không muốn quan tâm đến lời đồn, nhưng nếu nó tiếp tục lan rộng, em sẽ dùng biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi của mình."

Nếu cô Trương không gọi, cô cũng sẽ chủ động tìm.

Vì từ đầu cô đã không định tự mình truy tìm kẻ phát tán tin đồn.

Trương Hồng Anh nhíu mày: "Em yên tâm, việc này cô sẽ báo cáo nhà trường xử lý."

Hôn nhân của Chu Chiêu Chiêu được pháp luật bảo vệ, nếu cô thật sự dùng biện pháp pháp lý, người xấu hổ sẽ là nhà trường.

Trương Hồng Anh lại lần nữa đánh giá học sinh này.

Từ khi nhập học đến nay, mọi chuyện khiến cô càng thấy Chu Chiêu Chiêu không đơn giản.

Như chuyện này, cô nghe đồn nhưng không hề biểu hiện gì. Nếu hôm nay cô không gọi, Trương Hồng Anh đã tưởng Chu Chiêu Chiêu sẽ im lặng cho qua.

Không ngờ cô lại cứng rắn như vậy.

Giờ, Trương Hồng Anh phải lo lắng: "Chiêu Chiêu đừng nóng, khoa và nhà trường sẽ giải quyết ổn thỏa."

"Em tin tưởng cô và nhà trường sẽ bảo vệ chúng em." Chu Chiêu Chiêu ủy khuất nói, "Hôm nay cũng là cô hỏi, nếu không em... định cho qua luôn."

"Nhưng nghĩ đến anh ấy đang xả thân bảo vệ Tổ quốc, mà có người lại đặt điều như vậy, em... thấy rất buồn."

"Nếu có gì không phải..."

"Em làm rất tốt," Trương Hồng Anh nghiêm khắc ngắt lời, "Những chuyện như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua."

Hai ngày sau, kết quả xử lý được công bố.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 226: Chương 226



Chu Chiêu Chiêu vốn cũng đoán được, chuyện này chắc chắn là do người trong lớp phát tán.

Cô không tự phụ đến mức nghĩ mình là nhân vật nổi tiếng toàn trường.

Những người biết cô chủ yếu là bạn cùng lớp và cùng khoa.

Dĩ nhiên, dù là sinh viên khoa khác, phần lớn cũng không có xung đột gì với cô, không cần thiết phải nhân một cảnh tượng mà phát tán tin đồn.

Vì vậy, Chu Chiêu Chiêu đoán người này, nhiều khả năng là người cùng lớp hoặc cùng khoa.

Nhưng cô không ngờ rằng, lại là cô ta.

"Tại sao?" Chu Chiêu Chiêu nghi hoặc nhìn cô ta nói.

"Không tại sao cả, chỉ đơn giản là nhìn cậu không thuận mắt." Hứa Thiên Thiên - cô gái gầy gò nhất lớp nói.

"Cậu nghĩ tôi tin lý do này sao?" Chu Chiêu Chiêu cười khẩy, "Hay là cậu không muốn đi học nữa?"

...

"Đừng dọa tôi." Hứa Thiên Thiên nói, "Tôi không sợ đâu."

"Cô ấy không dọa cậu." Trương Hồng Anh lạnh mặt nói, "Thái độ của cậu bây giờ sẽ quyết định hình phạt của khoa dành cho cậu."

"Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ về vấn đề của Chiêu Chiêu." Trương Hồng Anh cũng thất vọng với cô ta.

Bởi vì ấn tượng của cô về Hứa Thiên Thiên luôn là một học sinh ngoan ngoãn, biết điều và không có gì nổi bật.

Nhưng không ngờ cô ta lại làm chuyện như vậy.

Hứa Thiên Thiên nghe nói có thể bị đuổi học liền hoảng hốt, không còn chút cứng rắn nào nữa, vội kéo tay Trương Hồng Anh: "Cô Trương, em... em chỉ vì ghen tị nên mới nói bậy."

"Chu Chiêu Chiêu, tôi xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tôi, đừng kiện tôi, được không?" Cô ta khóc lóc nói.

Phiêu Vũ Miên Miên

Giờ thì lại biết thảm thiết rồi.

"Cậu quá xuất sắc, ánh mắt mọi người đều dồn về cậu," kể cả Từ Hùng Phi.

Cô và Từ Hùng Phi học cùng trường cấp ba.

Trong mắt cô, Từ Hùng Phi là một người xuất sắc.

Cô luôn âm thầm thích Từ Hùng Phi, cũng luôn cố gắng để tiếp cận anh ta.

Để có thể thi đỗ cùng trường đại học với Từ Hùng Phi, Hứa Thiên Thiên đã giảm mười cân, đêm nào cũng thức khuya học bài.

Vốn tưởng rằng vào đại học sẽ tốt hơn, nhưng lại xuất hiện Chu Chiêu Chiêu.

Đầu tiên là giành mất vị trí lớp trưởng của Từ Hùng Phi, sau đó lại thu hút sự chú ý của anh ta.

"Chúng tôi là bạn học, và tan học còn đi cùng chuyến xe buýt về nhà." Hứa Thiên Thiên nói.

Ban đầu, cô nghe Từ Hùng Phi nói về việc tiếc nuối vì không trúng cử lớp trưởng.

Nhưng sau này, càng ngày càng nghe thấy tên Chu Chiêu Chiêu trong miệng anh ta.

Anh ta nói rất ngưỡng mộ cô.

Tình cảm của đàn ông với phụ nữ đều bắt đầu từ sự ngưỡng mộ.

Hứa Thiên Thiên bắt đầu ghen tị.

Nếu không có Chu Chiêu Chiêu, có lẽ giờ cô đã tỏ tình với Từ Hùng Phi rồi.

Chỉ vì cô ta, giờ chẳng còn gì.

Tình cờ hôm đó cô nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu từ một chiếc xe hơi đen bước xuống.

Hứa Thiên Thiên có chị gái làm nhân viên bán hàng ở bách hóa, thường kể cho cô nghe những chuyện tầm phào.

Ai đó trong cửa hàng nhận ai làm bố nuôi, rồi từ nhân viên bán hàng được điều lên văn phòng.

Ra vào bằng xe hơi, làm việc trong phòng máy lạnh.

Vì vậy khi thấy Chu Chiêu Chiêu từ chiếc xe đen bước xuống, Hứa Thiên Thiên liền nghĩ đến câu nói của chị gái.

Bố nuôi?

Cô ta ở trong lớp tồn tại rất mờ nhạt, ngoài Từ Hùng Phi và một cô gái cùng phòng, hầu như không nói chuyện với ai khác.

Đương nhiên không biết Chu Chiêu Chiêu có người yêu, càng không biết cô đã kết hôn.

"Tôi xin lỗi cậu." Hứa Thiên Thiên khóc lóc nói, "Cậu tha thứ cho tôi đi."

"Cậu thật là..." Trương Hồng Anh nghe xong không biết nói gì hơn.

Lại nhìn Chu Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, cậu xem nên xử lý thế nào?"

Chu Chiêu Chiêu mỉm cười: "Cô Trương, em nghe theo quyết định của khoa."

"Bây giờ cả trường đều biết em có bố nuôi, em tin khoa sẽ xử lý ổn thỏa."

Trương Hồng Anh nghẹn lời.

Chu Chiêu Chiêu từ vụ Trương Hồng Oanh trước đây đã biết, cô Trương này rất giỏi hòa hoãn.

Đẩy vấn đề cho cô, cô ta sẽ không mất lòng ai, vẫn là một giáo viên tốt.

"Cậu xem thế này được không," Trương Hồng Anh nói, "Tôi bắt cô ấy xin lỗi cậu trước mặt cả lớp, chuyện này coi như kết thúc."

"Nếu đưa lên trường, Hứa Thiên Thiên có thể bị kỷ luật." Trương Hồng Anh tiếp tục, "Cậu rộng lượng một chút, các em thi đỗ đại học đều không dễ dàng."

"Cô Trương, biết thi đỗ đại học không dễ thì nên trân trọng cơ hội học tập." Chu Chiêu Chiêu nói, "Chứ không phải tùy tiện bịa chuyện về bạn học."

"Nếu gặp người yếu đuối, có khi đã nhảy lầu tự tử rồi?"

"Các cô có nhất định phải đến mức đó mới thấy nghiêm trọng sao?"

"Đừng kích động, cô không có ý đó." Trương Hồng Anh vội nói.

"Vậy ý cô là gì?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, "Vì đứa trẻ biết khóc thì có sữa uống sao?"

"Cô ta vấy bẩn danh dự của em, khiến em không thể ngẩng đầu lên trong trường," Chu Chiêu Chiêu tức giận nói, "Em không tha thứ là em nhỏ nhen sao?"

"Cô không có ý đó." Trương Hồng Anh chỉ biết thở dài, "Cậu đừng kích động như vậy."

"Cô Trương, d.a.o không c.h.é.m vào người cô nên cô không đau." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói.

"Cậu học sinh này, sao có thể nói chuyện như vậy?" Trương Hồng Anh cũng nổi giận, "Chuyện nhỏ nhặt thế này, cùng lớp xin lỗi là xong."

"Cảm ơn cô Trương, cảm ơn Chu Chiêu Chiêu." Hứa Thiên Thiên vội cúi đầu xin lỗi, "Em không dám nữa đâu."

Thật sự không dám rồi.

Chu Chiêu Chiêu này không dễ chọc chút nào.

"Em không tha thứ." Chu Chiêu Chiêu nghiêm mặt nói, "Nếu cô Trương không xử lý được, em sẽ nhờ lãnh đạo khoa giải quyết."

"Nếu khoa không cho em kết quả hài lòng, em sẽ tìm lãnh đạo trường."

"Sao cậu cứng đầu thế?" Trương Hồng Anh nói, "Vậy để cô ấy xin lỗi trước toàn khoa, thế được chưa?"

"Chu Chiêu Chiêu, còn ba năm làm bạn nữa, hãy độ lượng một chút." Trương Hồng Anh kiên nhẫn khuyên.

"Em thật sự biết lỗi rồi." Hứa Thiên Thiên nhìn Chu Chiêu Chiêu đáng thương.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu cười.

Trước đây cô chỉ nghĩ Trương Hồng Anh giỏi hòa hoãn, giờ mới biết không phải vậy.

Hôm nay gọi cô đến xử lý chuyện, thực ra là muốn dẹp yên chuyện này.

Ba năm làm bạn cũng là nhắc nhở cô, Trương Hồng Anh còn là giáo viên chủ nhiệm của cô ba năm nữa?

"Xin lỗi, cô Trương," Chu Chiêu Chiêu nhẹ nhàng nói, "Em không chấp nhận."

"Em nghĩ, nên để lãnh đạo khoa xử lý chuyện này."

"Thầy Lưu, thầy nghĩ sao ạ?" Chu Chiêu Chiêu đột nhiên nói.

Thầy Lưu... phải chăng là... trưởng khoa?

Trương Hồng Anh đứng sững người tại chỗ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 227: Chương 227



Trương Hồng Anh quay đầu lại, thấy trưởng khoa Lưu đứng đó, mặt lạnh như tiền.

Cô không chắc liệu ông có nghe thấy những lời mình vừa nói hay không.

"Tr...trưởng khoa." Trương Hồng Anh ấp úng.

Đứng cạnh trưởng khoa còn có viện trưởng và một vị lão thành, Trương Hồng Anh thấy quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

"Cô xử lý sự việc như thế này à?" Trưởng khoa Lưu giận dữ nói.

"Em...em chỉ không muốn chuyện đi quá xa." Trương Hồng Anh giải thích.

"Bố, sao bố lại đến?" Giọng Chu Chiêu Chiêu vang lên ngắt lời cô.

Bố?

Chu Chiêu Chiêu đang gọi ai vậy?

...

Trương Hồng Anh biết Chu Chính Văn, ngày nhập học ông để lại ấn tượng khá sâu.

Nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng không phải Chu Chính Văn.

Chẳng lẽ là...

"Chuyện lớn thế này, Duy Lực không ở nhà, bố phải đến trường làm rõ." Dương Quyền Đình nói.

Ông nhìn sang Hứa Thiên Thiên đang sợ hãi: "Cháu gái, có những lời không thể tùy tiện nói ra đâu."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cháu...cháu xin lỗi." Hứa Thiên Thiên cũng ấp úng như Trương Hồng Anh.

Nếu trước đây cô ta còn hoài nghi người đàn ông kia là bố nuôi của Chu Chiêu Chiêu, thì giờ đây, sự thật đã rõ rành rành.

"Chu Chiêu Chiêu là con dâu của tôi," Dương Quyền Đình nói, "Hai đứa kết hôn cũng được nhà trường phê duyệt."

Thủ tục đầy đủ.

"Hôm trước thuận đường đưa cháu đi học, không ngờ lại gây hiểu lầm lớn thế." Ông nhẹ nhàng nói.

"Thật xấu hổ." Viện trưởng nói, "Xảy ra chuyện như vậy mà khoa không xử lý kịp, lại để ngài phải tới tận nơi."

"Không sao," Dương Quyền Đình ngồi xuống vẫy tay, "Chỉ cần xử lý ổn thỏa là được."

Ông quay sang Chu Chiêu Chiêu: "Không phải đã bảo rồi sao? Duy Lực không ở nhà, có việc gì cứ nói với bố."

"Bọn trẻ bây giờ, toàn báo tin tốt giấu tin xấu."

Một câu đã đưa Chu Chiêu Chiêu ra khỏi vòng nghi ngờ.

Thực ra không phải Chu Chiêu Chiêu báo với ông, mà là Hứa Quế Chi làm đồ ăn muốn gửi cho cô. Ông bảo tài xế Tiểu Trương mang tới, ai ngờ Tiểu Trương không những không giao đồ mà còn tức giận kể lại những uất ức Chu Chiêu Chiêu chịu đựng ở trường.

"Cháu bé rất hiểu chuyện." Viện trưởng nịnh nọt.

Chu Chiêu Chiêu đứng cạnh Dương Quyền Đình, lòng ấm áp vô cùng. Cảm giác có người che chở, thật tuyệt!

"Chiêu Chiêu, cháu muốn xử lý thế nào?" Dương Quyền Đình hỏi.

"Cháu muốn cô ấy xin lỗi trên loa phát thanh toàn trường trong ba ngày liên tiếp." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Không..." Hứa Thiên Thiên phản đối ngay.

Xin lỗi trên loa toàn trường, sau này cô ta còn mặt mũi nào đến trường?

"Vậy cứ thế." Trưởng khoa Lưu nói.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu mỉm cười: "Còn việc nhà trường xử lý thế nào, đó là quyết định của lãnh đạo, cháu không ý kiến."

Trưởng khoa Lưu: "..."

"Chu Chiêu Chiêu," Hứa Thiên Thiên lập tức hiểu ra, khóc lóc nói, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi trên loa toàn trường được không?"

Nếu nhà trường còn xử lý nữa, chẳng phải sẽ bị kỷ luật sao?

Bọn họ hiện được phân công việc làm, nếu bị kỷ luật sẽ để lại vết nhơ trong hồ sơ, sau này tốt nghiệp khó xin được đơn vị tốt.

Hơn nữa, hồ sơ này sẽ theo cô ta cả đời.

"Xin đừng kỷ luật tôi." Hứa Thiên Thiên khóc nức nở, "Tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không dám nữa đâu."

Nhưng sao được?

Như Chu Chiêu Chiêu nói, may mà cô tâm lý vững.

Nếu là người yếu đuối, có lẽ đã nghĩ đến tự tử rồi.

Thời đại này tuy không có mạng xã hội, nhưng bị cả trường chỉ trỏ không phải ai cũng chịu nổi.

Hôm nay Hứa Thiên Thiên có thể tùy tiện bôi nhọ người khác, ngày mai không biết sẽ làm gì nữa.

Kẻ bịa chuyện chỉ cần mở miệng, người minh oan chạy đứt hơi.

Hôm nay không dạy cho cô ta bài học, ngày mai cô ta sẽ tiếp tục hãm hại người khác.

Hơn nữa, nhìn thái độ Hứa Thiên Thiên, có lẽ cô ta không thật sự hối lỗi.

Cô ta nhận lỗi chủ yếu vì sợ bị kỷ luật.

Hứa Thiên Thiên khóc thảm thiết.

Nhưng chuyện sau đó còn khiến cô ta đau lòng hơn.

Từ Hùng Phi biết chuyện này là do mình, cũng đến xin lỗi Chu Chiêu Chiêu: "Tôi và Hứa Thiên Thiên chỉ là bạn học, không hơn. Tôi chưa từng có lời lẽ nào khiến cô ấy hiểu lầm."

"Nhưng vẫn rất xin lỗi."

Chuyện này tuy không phải do anh ta, nhưng lại bắt nguồn từ anh ta.

Nói cho cùng, anh ta đã đánh giá thấp lòng ghen tị của phụ nữ.

Anh ta biết Hứa Thiên Thiên có tình cảm với mình, vậy mà vẫn khen ngợi một người phụ nữ khác trước mặt cô ta.

Chu Chiêu Chiêu vốn ấn tượng tốt với Từ Hùng Phi, nhưng nghe xong những lời anh ta nói, bỗng thấy buồn nôn.

Hứa Thiên Thiên xin lỗi trên loa ba ngày liền, còn bị nhà trường kỷ luật, tinh thần suy sụp hoàn toàn.

Bây giờ cô ta mới thấu hiểu tâm trạng Chu Chiêu Chiêu trước đây.

Đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.

"Cảm ơn bố." Chu Chiêu Chiêu nói, "Làm bố phải chạy tới đây."

"Con bé này," Dương Quyền Đình lại một lần nữa cảm thán, "Duy Lực đúng là vận may ngập tràn."

Kiếm đâu ra cô vợ tốt như vậy.

Ông lại hỏi: "Nếu bố không đến, cháu định xử lý thế nào?"

"Cháu nghĩ khoa sẽ giải quyết, nếu không hài lòng, cháu có thể sẽ báo cảnh sát." Chu Chiêu Chiêu ngượng ngùng nói, "Duy Lực đang xả thân ngoài kia, cháu không thể để anh ấy chịu oan ức."

Dương Quyền Đình nhìn cô.

Cô gái mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khi nói những lời này lại vô cùng kiên định.

Vì vậy, cô làm những điều này không phải vì bản thân, mà là vì Dương Duy Lực.

Không thể để Dương Duy Lực vừa bảo vệ Tổ quốc, vừa chịu tiếng bị cắm sừng.

So với người cha như ông, dường như ông đã làm quá ít cho con trai.

Dương Quyền Đình bắt đầu tự vấn.

"Đi thôi, mẹ cháu bảo hôm nay nhất định phải đón cháu về, nói là sẽ bồi bổ cho cháu." Dương Quyền Đình cười nói.

Chu Chiêu Chiêu cười tươi: "Vậy cháu có phúc rồi."

Trong khi đó, ở nơi làm nhiệm vụ, Dương Duy Lực bất ngờ hắt xì: "Chắc là vợ nhớ mình rồi."

Anh ta vừa nói xong, Trần Quốc Bân và những người khác đồng loạt đảo mắt: "Lại bốc phét."

"Ngày nào cũng nhắc vợ, tha cho bọn tôi đi."

"Đúng vậy, đội trưởng Dương, tha cho đám độc thân chúng tôi đi."

"Đội trưởng Trần cưới muộn hơn anh, có như anh đâu." Cuối cùng có người nói.

Trần Quốc Bân cười.

Anh ta và Dương Duy Lực hoàn toàn khác nhau.

Sao lại có chút ghen tị với tên này nhỉ?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 228: Chương 228



Sự việc này thực ra không ảnh hưởng nhiều đến Chu Chiêu Chiêu, ba ngày phát thanh nhanh chóng kết thúc, tiết mục hợp xướng và vũ đạo của cô cũng đã được quyết định.

Đến ngày thi đấu, màn hợp xướng của lớp cô khiến mọi người sửng sốt.

Không chỉ giành giải nhất khoa để tham dự cuộc thi toàn trường, cuối cùng còn đoạt giải nhất.

Khi nhận giải, nụ cười trên mặt Trương Hồng Anh mới thật sự chân thành.

Vì chuyện của Hứa Thiên Thiên, cô suýt mất chức giáo viên chủ nhiệm.

Về nhà còn bị chồng mắng một trận.

Anh ta nói lớp cô có quan hệ tốt như vậy mà không tìm hiểu trước, giờ đắc tội người ta, muốn hàn gắn cũng khó.

Trương Hồng Anh biết gì đâu, lúc đó cô chỉ muốn hóa giải chuyện lớn thành nhỏ.

Nhưng ai ngờ Chu Chiêu Chiêu lại có thân phận lớn như vậy, cô về tra báo chí mới phát hiện cô là con dâu của vị kia!

...

Giờ cô chỉ cầu mong thời gian sẽ khiến Chu Chiêu Chiêu quên đi chuyện này.

Chu Chiêu Chiêu không biết suy nghĩ của cô, ngày ngày vẫn như trước.

Đi học, cuối tuần về nhà Hứa Quế Chi bồi bổ cho cô.

Thoáng chốc học kỳ kết thúc, nhưng Dương Duy Lực vẫn chưa về, thậm chí không một tin tức.

Kỳ nghỉ hè Chu Chiêu Chiêu cũng không rảnh rỗi, cùng Vương Diễm Bình chuẩn bị mở chi nhánh mới cho cửa hàng gà rán.

Hiện tại, cửa hàng gà rán trước cổng trường đã ổn định, Chu Chiêu Chiêu muốn mở thêm một cửa hàng tương tự ở trường khác.

Cửa hàng đã tìm từ trước, kỳ nghỉ hè bắt đầu trang trí và đào tạo nhân viên, đúng lúc học sinh khai giảng, phát tờ rơi quảng cáo, chắc chắn kinh doanh cũng tốt.

Cứ bận rộn như vậy, Chu Chiêu Chiêu chạy đi chạy lại,

Dù thường đi xe buýt, nhưng một hôm soi gương bỗng phát hiện mình đen hẳn.

Giữa chừng, cô tranh thủ về nhà một chuyến, ai ngờ vừa gặp Chu Minh Huyên, cậu bé liền nói: "Ôi, chị cuối cùng cũng đen hơn em rồi."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Tổn thương cực lớn.

Gặp Khấu Cẩm Khê, cô ấy cũng ngạc nhiên: "Chiêu Chiêu dạo này làm gì mà đen thế?"

Chu Chiêu Chiêu lại một lần nữa bị tổn thương.

"À, nói cho cậu chuyện này," Khấu Cẩm Khê ngại ngùng nói, "Mình có người yêu rồi."

"Khi nào vậy?" Chu Chiêu Chiêu vui mừng hỏi, "Là ai thế? Mình có quen không?"

"Là bạn cũ lớp mình," Khấu Cẩm Khê nói, "Mấy lần mình về Chu Thủy đi xe gặp anh ấy."

"Là sinh viên trường Bách khoa bên cạnh."

Qua lại vài lần, hai người nảy sinh tình cảm.

"Mình chưa nói với mẹ," Khấu Cẩm Khê khẽ nói, "Cậu giữ bí mật giúp mình nhé."

"Sao không nói?" Chu Chiêu Chiêu nghi hoặc, "Dì không cho cậu yêu đương à?"

Dù sao họ cũng đã trưởng thành, yêu đương lén lút cũng tốt mà.

"Nhà anh ấy nghèo lắm, sợ mẹ mình không đồng ý." Khấu Cẩm Khê thở dài.

Chu Chiêu Chiêu không biết nói gì, chỉ biết vỗ tay an ủi bạn.

Cũng không thể nói Hà Phương sai, một người phụ nữ một mình nuôi con gái thành tài, tự nhiên không muốn con chịu khổ.

"Cậu đừng lo," Chu Chiêu Chiêu nói, "Dù thế nào mình cũng vui cho cậu."

"Có dịp hai người gặp nhau nhé." Khấu Cẩm Khê cười tươi nói.

Chu Chiêu Chiêu bất giác nghĩ về Khấu Cẩm Khê kiếp trước.

Kiếp trước Khấu Cẩm Khê vẫn vào đại học tỉnh, nhưng năm hai đã nghỉ học vì Hà Phương bệnh nặng.

Sau đó vì thường xuyên đến bệnh viện, cô quen bác sĩ Lý Phong. Lý Phong theo đuổi điên cuồng, rồi vì bệnh tình của Hà Phương, Khấu Cẩm Khê đành đồng ý kết hôn.

Nhưng ai ngờ Lý Phong là người có tính kiểm soát cực mạnh.

Thậm chí có thể nói là điên cuồng.

Khi Hà Phương khỏe lại, Khấu Cẩm Khê muốn đi học tiếp, Lý Phong không đồng ý, sau không rõ vì lý do gì lại đồng ý, nhưng anh ta thường xuyên bỏ việc đến trường tìm cô.

Nếu thấy Khấu Cẩm Khê nói chuyện với nam sinh nào, anh ta sẽ đánh người đó như điên.

Hầu hết nam sinh trong lớp đều bị anh ta đánh, đến nỗi sau này cả nữ sinh cũng không dám nói chuyện với Khấu Cẩm Khê.

Sợ bị đánh.

Lúc đó Chu Chiêu Chiêu bận việc gia đình, nhưng tin tức về Khấu Cẩm Khê vẫn đến tai cô.

Chu Chiêu Chiêu không bao giờ quên cảnh tượng lần đó gặp Khấu Cẩm Khê.

Khấu Cẩm Khê vốn đã gầy, nhưng lần đó còn gầy trơ xương.

Ánh mắt từng lấp lánh giờ trống rỗng, khi thấy Chu Chiêu Chiêu, nước mắt khô cạn bỗng tuôn rơi.

Cô ôm chặt Chu Chiêu Chiêu, "Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu..."

Liên tục gọi tên cô.

"Mình ở đây, mình ở đây." Chu Chiêu Chiêu đau lòng, không hiểu sao Khấu Cẩm Khê lại thành ra thế.

Hai người phụ nữ đáng thương ôm chặt lấy nhau, như muốn sưởi ấm cho nhau.

Không lâu sau, Chu Chiêu Chiêu nghe tin Khấu Cẩm Khê tự sát.

Khi cô đến nơi, thấy Hà Phương ôm xác con gái khóc lóc, Lý Phong muốn lại gần nhưng Hà Phương cầm kéo.

"Đồ điên, mày hành hạ con tao thành thế này, tao làm ma cũng không để mày động vào nó." Hà Phương chỉ kéo vào Lý Phong.

Chu Chiêu Chiêu cùng Hà Phương chôn cất Khấu Cẩm Khê.

Vài ngày sau, nghe tin Lý Phong c.h.ế.t trước mộ Khấu Cẩm Khê.

Sự việc này chấn động cả huyện Chu Thủy.

Có người nói Lý Phong đáng đời, cũng có người nói anh ta là kẻ chung tình.

Đủ mọi lời đồn đoán.

"À này Chiêu Chiêu," Khấu Cẩm Khê khẽ nói, "Hiện có một người khác cũng theo đuổi mình, phiền quá."

"Ai?" Chu Chiêu Chiêu giật mình hỏi.

"Một bác sĩ bệnh viện," cô nói, "Mẹ mình hôm trước trượt chân, mình đến lấy thuốc gặp anh ta."

Phiêu Vũ Miên Miên

Chu Chiêu Chiêu tim đập nhanh.

"Người đó tên Lý Phong phải không?" Cô hỏi.

"Đúng rồi, sao cậu biết?" Khấu Cẩm Khê nói, rồi lại hỏi, "Hay là anh ta cũng..."

"Không có." Chu Chiêu Chiêu vội nói, "Lần này mình về chính là vì chuyện này."

"Chuyện gì?" Khấu Cẩm Khê hỏi.

"Mình nằm mơ," Chu Chiêu Chiêu nói, "Mình mơ thấy một người đàn ông có tính kiểm soát điên cuồng, anh ta theo đuổi cậu, rồi khi có được cậu liền muốn nhốt cậu vào túi."

"Làm gì có người như vậy?" Khấu Cẩm Khê cười.

Nhưng vừa nói xong, đã thấy Chu Chiêu Chiêu mặt lạnh.

"Nhưng giấc mơ đó, giống thật lắm."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 229: Chương 229



Vốn tưởng rằng Khấu Cẩm Khê gặp được chàng trai trường Bách Khoa, có người yêu thì số phận kiếp này sẽ thay đổi.

Nhưng ai ngờ Lý Phong vẫn xuất hiện.

Điều này khiến Chu Chiêu Chiêu không thể không đề phòng.

Vì vậy, cô mới mạo hiểm bịa ra giấc mơ đó.

"Cẩm Khê, cậu tin mình đi," Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc nói, "Nhất định phải tránh xa người này."

"Chiêu Chiêu..." Khấu Cẩm Khê có chút không hiểu.

"Trong giấc mơ của mình, cuối cùng cậu không chịu nổi sự kiểm soát và giam cầm của hắn nên đã tự sát." Chu Chiêu Chiêu khóc nói, "Dì vì cái c.h.ế.t của cậu không chống chọi được một năm cũng qua đời."

"Cẩm Khê, cậu nhất định phải tin mình." Cô siết c.h.ặ.t t.a.y bạn.

"Được rồi, Chiêu Chiêu, mình tin cậu." Khấu Cẩm Khê bị Chu Chiêu Chiêu dọa sợ.

...

"Xin lỗi, Cẩm Khê," Chu Chiêu Chiêu lấy lại bình tĩnh, "Lúc nãy mình hơi mất kiểm soát."

"Không sao." Khấu Cẩm Khê cười vui vẻ gục đầu lên vai cô, "Mình biết cậu quan tâm mình."

Lại nói, "Nhưng lát nữa mình phải đi lấy thuốc cho mẹ, cậu đi cùng mình nhé?"

"Được, mình đi lấy cho cậu," Chu Chiêu Chiêu nói, "Cậu ở nhà đợi mình."

"Mình đi cùng..."

"Mình muốn ăn sủi cảo cậu gói," Chu Chiêu Chiêu nói, "Cậu mau đi làm đi, đừng có lười."

"Ai lười chứ." Khấu Cẩm Khê phụng phịu, "Vậy được rồi, cậu đi lấy thuốc, mình đi nhào bột."

"Yên tâm, mình đi xe đạp nhanh lắm." Chu Chiêu Chiêu nói.

Cô đi xe đạp mini đến nhà Khấu Cẩm Khê.

Chu Chiêu Chiêu không hề bất ngờ khi gặp Lý Phong ở bệnh viện.

Thấy một cô gái lạ đến lấy thuốc, Lý Phong hơi ngạc nhiên: "Xin chào, bạn đến lấy thuốc cho Hà Phương phải không?"

"Đồng chí này, bạn có việc gì?" Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt hỏi.

"Trước đây không phải là một cô gái khác đến lấy thuốc sao?" Lý Phong hỏi, "Hôm nay sao cô ấy không đến?"

Chu Chiêu Chiêu liếc nhìn hắn: "Không biết."

Dĩ nhiên cô sẽ không nói gì với Lý Phong, nhưng trong lòng cũng hơi nặng nề.

Lý Phong rõ ràng đang chờ Khấu Cẩm Khê.

Theo lời Khấu Cẩm Khê, Lý Phong chỉ gặp cô một lần.

Chỉ gặp một lần mà đã có tính kiểm soát mạnh như vậy.

Điều này khiến Chu Chiêu Chiêu nổi da gà khi nhìn thấy hắn.

Lý Phong sững sờ, không ngờ Chu Chiêu Chiêu lại lạnh nhạt như vậy, sắc mặt đương nhiên không vui.

Muốn bước tới tranh luận với Chu Chiêu Chiêu, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Hắn không có tư cách.

Trên đường về nhà Khấu Cẩm Khê, Chu Chiêu Chiêu luôn nghĩ cách xử lý chuyện này.

"Sao mặt mày ủ rũ thế?" Hà Phương quan tâm hỏi.

Có lẽ do tâm trạng tốt, sức khỏe bà giờ đã khá hơn trước.

Vốn sau khi đoàn tụ với Khấu Ninh Sơn, bà định theo ông, nhưng công việc của ông mang tính bảo mật, địa điểm làm việc cũng không thể có người ngoài.

Hà Phương suy tính, dù sao bà làm việc ở đây cũng ổn, hơn nữa vài năm nữa có thể nghỉ hưu sớm.

Thế là bà quay lại làm việc.

"Mình gặp một người ở bệnh viện." Chu Chiêu Chiêu liếc nhìn Khấu Cẩm Khê.

Khấu Cẩm Khê mặt cũng tái mét.

Trước đó cô còn nghĩ Chu Chiêu Chiêu làm quá, bị một giấc mơ dọa sợ, không đến mức.

Nhưng không ngờ, Lý Phong thực sự đang chờ cô ở đó.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Hà Phương hỏi.

Chu Chiêu Chiêu lại kể lại giấc mơ của mình.

"Lại có chuyện như vậy," Hà Phương nghe xong cũng lo lắng, "Thà tin có chứ đừng tin không."

Chủ yếu, giấc mơ của Chu Chiêu Chiêu quá đáng sợ.

Khiến Hà Phương không thể không nghiêm túc.

"Thuốc ở bệnh viện tạm không lấy nữa," Hà Phương nói, "Mấy ngày nữa mẹ xin nghỉ, hai mẹ con đến chỗ bố ở vài ngày."

Sau khi khai giảng, Khấu Cẩm Khê lên trường, hai người càng ít gặp nhau hơn.

"Cứ làm thế đi." Chu Chiêu Chiêu nói.

Khấu Cẩm Khê: "...Vậy cũng được."

Cô thực ra hơi tiếc, dù sao bạn trai cũng ở Chu Thủy, thỉnh thoảng họ còn có thể gặp nhau.

Chu Chiêu Chiêu tự nhiên hiểu ý cô, vỗ tay bạn: "Mấy ngày nữa là khai giảng rồi."

Giờ đã là đầu tháng tám.

"Ừm." Khấu Cẩm Khê gật đầu.

Định chiều đi nói với bạn trai, hẹn gặp lại ở tỉnh.

Nhưng không ngờ, trên đường đi tìm bạn trai, cô lại gặp Lý Phong.

"Khấu Cẩm Khê." Lý Phong mỉm cười nhìn cô, "Thật trùng hợp, em ở đây làm gì thế?"

Khấu Cẩm Khê nghĩ, sáng hắn đã chờ mình ở bệnh viện, giờ chắc cũng cố ý.

Cái gọi là trùng hợp nhiều quá, chắc chắn có vấn đề.

Nếu trước đây cô chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng, thì giờ đã hiểu vì sao Chu Chiêu Chiêu lại căng thẳng như vậy.

Cô lo lắng nắm tay bạn trai.

"Sao thế?" Lưu Trác Lễ - bạn trai Khấu Cẩm Khê lo lắng nhìn bạn gái.

Còn ánh mắt Lý Phong lại dừng ở chỗ hai người nắm tay.

"Không có gì." Khấu Cẩm Khê cười nhạt, rồi gật đầu với Lý Phong chào hỏi, kéo áo Lưu Trác Lễ định đi, "Chúng ta đi thôi."

"Đợi đã." Lưu Trác Lễ lại cười nói với Lý Phong, "Anh Phong, lâu rồi không gặp."

Lại nói, "Anh quen Cẩm Khê à?"

Cẩm Khê?

Cái tên này nghe hay đấy.

Lý Phong gật đầu, chỉ Khấu Cẩm Khê: "Bạn em?"

"Bạn gái em." Lưu Trác Lễ ngại ngùng nói, "Nhưng mẹ em chưa biết, anh giữ bí mật giúp em nhé."

"Được, anh đi thăm dì." Lý Phong nói với anh ta, "Hai đứa đi chơi đi."

Lại nói, "Có tiền không? Lại đây."

Hắn lấy tiền trong túi đưa cho Lưu Trác Lễ: "Mời bạn gái ăn gì ngon đi."

"Em có rồi." Lưu Trác Lễ từ chối, vẫy tay cười.

"Anh ấy là anh họ cậu?" Khấu Cẩm Khê khẽ hỏi.

"Ừ, anh họ thứ hai," Lưu Trác Lễ nói, "Mẹ em và mẹ anh ấy là chị em ruột."

Chỉ tiếc, chị em ruột nhưng số phận khác nhau, những năm nhà anh khó khăn nhờ nhà Lý Phong giúp đỡ mới sống được.

"Những năm đó nếu không có dì, em cũng không thể thi đỗ đại học." Lưu Trác Lễ nói.

Khấu Cẩm Khê cười nhạt.

"À này," cô đột nhiên nói, "Ngày mai chúng mình không ở Chu Thủy, thời gian này cậu đừng tìm mình nữa."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đợi đến trường rồi tính sau nhé."

"Sao thế?" Lưu Trác Lễ lo lắng hỏi, "Có phải mẹ em biết chuyện chúng mình rồi không đồng ý?"

Không phải," Khấu Cẩm Khê lắc đầu, "Là mình phải về quê với mẹ một thời gian."

"À," Lưu Trác Lễ gật đầu, "Vậy anh có thể viết thư cho em không?"

"Thôi đi," Khấu Cẩm Khê từ chối khéo, "Cũng sắp đến ngày khai giảng rồi, đừng phí tiền tem thư làm gì."

Lưu Trác Lễ buồn bã cúi đầu: "Vậy cũng được."

"Sắp gặp lại nhau ở trường rồi mà." Khấu Cẩm Khê an ủi.

Nhưng rõ ràng chàng trai vẫn không vui, hai bàn tay nắm chặt rồi lại buông lỏng.

Chỉ tiếc lúc này Khấu Cẩm Khê đang bận nghĩ về mối quan hệ giữa anh ta và Lý Phong nên không nhận ra điều đó.
 
Back
Top Bottom