Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 230: Chương 230



Sau khi chia tay Lưu Trác Lễ, Khấu Cẩm Khê trở về nhà.

"Thế nào? Đã nói xong chưa?" Chu Chiêu Chiêu vẫn ở nhà cô, lúc nãy cô nói đi ra ngoài, Chu Chiêu Chiêu không đi theo mà ở lại cùng Hà Phương.

"Đồ đạc mua xong chưa?" Hà Phương từ bếp bước ra, liếc nhìn con gái.

"Rồi." Khấu Cẩm Khê cười gượng gạo, "Mua xong rồi."

Lại nói, "Mẹ, con vừa gặp người đó lúc mua đồ, con thấy sợ lắm."

"Chúng ta đi ngay đi."

Hà Phương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "Đừng sợ, có mẹ và bố con đây, hắn dám ép chúng ta sao?"

Nếu là mấy năm trước chỉ có hai mẹ con, Hà Phương sẽ lo lắng.

Nhưng bây giờ, chồng bà là nhân viên được nhà nước bảo vệ, có chồng làm chỗ dựa, phía sau còn có cả đất nước, họ không còn là người bị bắt nạt mà không dám phản kháng như trước.

...

"Nếu hắn dám nghĩ bậy, mẹ sẽ không tha cho hắn." Hà Phương nói.

"Đúng vậy, đừng sợ." Chu Chiêu Chiêu an ủi.

Hà Phương nhẹ nhàng xoa đầu con gái, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

"Thôi được rồi," bà nói, "Đi cùng Chiêu Chiêu thu dọn đồ đạc đi."

Khấu Cẩm Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Hôm nay cô bị dọa hơi nhiều.

"Chiêu Chiêu, làm thế nào bây giờ?" Vừa vào phòng nhỏ, Khấu Cẩm Khê liền khẽ nói, "Lúc nãy mình gặp Lưu Trác Lễ, lại gặp cả Lý Phong."

"Cậu biết không? Họ lại là anh em họ."

Chu Chiêu Chiêu cũng giật mình, không biết nói gì, "Vậy cậu định làm sao?"

"Mình cũng không biết," Khấu Cẩm Khê thở dài, "Đi từng bước vậy."

"Mình đã nói với Lưu Trác Lễ, đến trường rồi mới liên lạc lại."

Sau này nếu có thể ở lại tỉnh thành thì tốt, như vậy sẽ ít gặp Lý Phong hơn.

"Nhưng nghe Lưu Trác Lễ nói, nhà Lý Phong giúp họ rất nhiều, quan hệ hai nhà không phải muốn cắt đứt là được." Khấu Cẩm Khê bình tĩnh lại nói.

"Đến lúc đó, có lẽ mình sẽ chia tay anh ấy."

"Rồi xem sao." Cô xoa xoa mặt nói.

Lúc này đầu óc cô rất rối, "Biết đâu chúng ta nghĩ quá nhiều rồi."

Chu Chiêu Chiêu thấy vậy, chỉ biết ôm cô an ủi.

Vừa thu xếp đồ xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Hà Phương hỏi vọng ra, "Ai đấy?"

"Là cháu, dì ạ." Giọng nói bên ngoài vang lên, nhưng Hà Phương không nhận ra.

Tuy nhiên Chu Chiêu Chiêu và Khấu Cẩm Khê đồng thời nhận ra, "Là Lý Phong."

Sao hắn dám, tự tiện đến nhà như vậy!

"Hai đứa vào trong đi." Hà Phương dù sao cũng từng trải, nói với hai người, "Đừng ra ngoài."

Hai người nghe lời gật đầu, đóng cửa lại.

"Là bác sĩ Lý à." Hà Phương nghi hoặc hỏi, "Cháu tìm dì có việc gì thế?"

"Dì ơi, cháu vào nhà nói chuyện được không?" Lý Phong nói.

"E là không tiện," Hà Phương cười nói, "Nhà dì chỉ có hai mẹ con, cháu có việc gì cứ nói ở đây đi."

"Hôm nay cháu không thấy Khấu Cẩm Khê đến lấy thuốc, không yên tâm nên đến xem." Lý Phong vừa nói mắt vừa cố nhìn qua Hà Phương vào trong nhà.

Tiếc là hắn không thấy gì.

Vốn dĩ hắn định nhân lúc Khấu Cẩm Khê đến lấy thuốc từ từ tiếp cận khiến cô có cảm tình.

Nhưng không ngờ hôm nay đột nhiên đổi người.

Sau đó, Khấu Cẩm Khê lại hẹn hò với em họ mình.

Lý Phong không thể ngồi yên.

Hắn đi quanh nhà Khấu Cẩm Khê rất lâu, cuối cùng nghĩ ra lý do này.

"Bây giờ bác sĩ đều tận tâm như cháu à," Hà Phương cười nói, "Dì khám cũng không phải ở khoa của cháu."

"Không sao, cô bé lấy thuốchôm nay như con gái dì vậy." Bà cười nói, "Không phiền bác sĩ Lý lo lắng, chúng ta cũng không có quan hệ gì, cháu như vậy dì chịu không nổi."

Ngay cả bệnh nhân và bác sĩ cũng không tính.

Trước đây, Hà Phương có lẽ còn nghĩ Chu Chiêu Chiêu chỉ nằm mơ, không nghiêm trọng thế.

Nhưng người này trước tình cờ gặp, giờ lại thẳng thừng tìm đến nhà.

Trong lòng nghĩ gì, còn cần nói sao?

Lý Phong không ngờ Hà Phương lại không cho mặt mũi, lúc này cười gượng nói, "Vậy là cháu nhiều chuyện rồi, cháu đi đây."

Nói xong, lủi thủi rời đi.

Hà Phương thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại.

"Mẹ, làm thế nào bây giờ?" Khấu Cẩm Khê sợ hãi hỏi.

"Đừng sợ," Hà Phương nói, "Mẹ vốn định con đi học mẹ ở nhà không việc gì, nghỉ hưu sớm cũng được."

"Nhưng từ khi mẹ bị thương, mẹ nghĩ nên ở bên con nhiều hơn."

"Còn công việc, mẹ có thể xin nghỉ hưu sớm."

"Dù sao giờ có lương của bố con, không sợ không có tiền ăn." Bà nói.

"Dì ơi, bây giờ cải cách mở cửa rồi, trong thành phố nhiều doanh nghiệp nhỏ và cửa hàng, dì làm kế toán, sau này kiếm việc làm thêm dễ lắm." Chu Chiêu Chiêu nói, "Như cửa hàng nhỏ của cháu, cháu còn muốn nhờ dì làm sổ sách nữa."

"Thật sao?" Hà Phương cười nói, "Vậy thì tốt quá."

Lại an ủi Khấu Cẩm Khê, "Mẹ không tin hắn dám đuổi theo chúng ta đến tỉnh thành?"

"Dù có thật sự đến, con quên thân phận của bố con rồi sao?"

Lúc này Hà Phương vô cùng biết ơn sự trở lại của Khấu Ninh Sơn, ít nhất đã cho hai mẹ con họ thêm chỗ dựa.

Vì đột nhiên phải làm thủ tục nghỉ hưu sớm, ngày hôm sau Hà Phương và Khấu Cẩm Khê không rời Chu Thủy ngay.

Hà Phương sáng sớm đã đến cơ quan làm việc, để Khấu Cẩm Khê một mình ngủ đến khi tự tỉnh.

Đồ đạc trong nhà đã thu dọn gần xong, cô rảnh rỗi không việc gì, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đi tìm Lưu Trác Lễ.

Nhưng cô không ngờ rằng, chính lúc này lại xảy ra chuyện.

Khấu Cẩm Khê nghĩ vẫn nên nói rõ với Lưu Trác Lễ, sau khi vệ sinh cá nhân xong, ăn chút đồ ăn sáng Hà Phương để lại trên bàn rồi ra khỏi nhà.

Nhà cô ở phía đông nam huyện Chu Thủy, còn nhà Lưu Trác Lễ ở tây bắc, muốn đến phải đi qua cả con phố lớn.

Có lẽ là tâm linh tương thông, giữa đường cô gặp Lưu Trác Lễ, nhìn thấy Khấu Cẩm Khê, Lưu Trác Lễ mắt sáng lên.

"Cẩm Khê, em đến tìm anh à?" Anh cười nói, "Anh cũng đang định đi tìm em đây."

Phiêu Vũ Miên Miên

Hai người trẻ có vô số chuyện để nói.

"À, anh dẫn em đi ăn nhé." Lưu Trác Lễ nói, "Nhà hàng Đông Trấn."

Khấu Cẩm Khê muốn nói nhà hàng Đông Trấn đắt lắm, đừng đi nữa, nhưng thấy anh vui vẻ như vậy, đành kìm lòng không nói.

Nhưng không ngờ đến nhà hàng Đông Trấn Khấu Cẩm Khê mới biết, không chỉ có hai người, mà còn có cả Lý Phong.

"Lưu Trác Lễ, đây là anh mời em ăn cơm sao?" Khấu Cẩm Khê tức giận nói.

"Xin lỗi," Lưu Trác Lễ ngượng ngùng nói, "Anh họ mời anh ăn cơm, anh nghĩ... dẫn em đi cùng."

Chủ yếu, anh không có tiền. Vừa hay gặp Khấu Cẩm Khê, liền dẫn theo luôn.

Khấu Cẩm Khê: "..."

"Lần này thôi, sau này anh không như vậy nữa." Lưu Trác Lễ cầu xin.

Sau này anh nhất định kiếm tiền, mời cô ăn thật ngon.

Khấu Cẩm Khê: "..."

Nếu thời gian có thể quay ngược, Khấu Cẩm Khê tuyệt đối không đồng ý yêu cầu của Lưu Trác Lễ, cô sẽ chọn rời đi ngay lập tức.

Tiếc là lúc này cô vẫn còn ảo tưởng về Lưu Trác Lễ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 231: Chương 231



Lý Phong đứng đó mỉm cười, Lưu Trác Lễ ánh mắt đầy van xin nhìn Khấu Cẩm Khê.

"Khấu Cẩm Khê?" Lý Phong cười nói, "Nếu không ngại thì cùng ăn cơm nhé."

"Dạo trước anh đi công tác, định mời Trác Lễ ăn cơm mà cứ trì hoãn đến hôm nay." Lý Phong giải thích.

Như thể gián tiếp nói bữa cơm hôm nay chỉ là trùng hợp.

Khấu Cẩm Khê cười nhạt ngồi xuống.

Nơi công cộng thế này, cô không tin Lý Phong dám làm gì.

Trước đây Khấu Cẩm Khê từng đến nhà hàng Đông Trấn, đi cùng Chu Chiêu Chiêu hoặc Hà Phương.

Cô biết đồ ăn ở đây ngon, đặc biệt là bánh mỳ thịt, làm rất đúng điệu.

Béo mà không ngấy.

...

Nhưng hôm nay cô không ăn, chỉ động đũa vài cái.

"Không hợp khẩu vị à?" Lưu Trác Lễ hỏi, lại nói, "Vậy em uống chút nước đi."

"Đồ ăn ở đây ngon lắm, anh thích nhất là bánh mỳ thịt," Lưu Trác Lễ nói, "Em thử đi, không ngấy đâu."

"Cảm ơn." Khấu Cẩm Khê nói.

Lý Phong bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, chỉ đứng dậy khỏi ghế, "Anh đi lấy thứ gì đó, hai đứa ăn trước đi."

Khi hắn đi rồi, Khấu Cẩm Khê cảm thấy thoải mái hẳn.

"Xin lỗi em, Cẩm Khê," Lưu Trác Lễ giải thích, "Anh không nên giấu em, nhưng anh họ với anh rất thân."

"Em yên tâm, anh nhất định học hành chăm chỉ, sau này kiếm tiền chúng ta không nấu cơm ở nhà nữa, bữa nào cũng ra ngoài ăn." Anh vỗ n.g.ự.c nói.

"Em muốn ăn gì anh cũng mua cho."

Khấu Cẩm Khê cười nhạt, trong lòng cảm thấy không thoải mái, với lời Lưu Trác Lễ chỉ đáp lại bằng nụ cười.

Cô phát hiện, hình như sau khi bình tĩnh lại, cảm giác với Lưu Trác Lễ đã thay đổi.

Trước đây, anh cũng từng nói những lời tương tự.

Anh nói: "Cẩm Khê, nhà anh bây giờ tuy không giàu, nhưng em yên tâm, sau này anh kiếm tiền nhất định đều dành cho em."

Anh lại nói: "Cẩm Khê, đừng nhìn anh không có tiền bây giờ, sau này anh nhất định kiếm được rất nhiều tiền, anh sẽ cho em cuộc sống tốt."

Anh còn nói: "Cẩm Khê, anh thật lòng thích em, tuy bây giờ anh chưa có gì, nhưng sau này nhất định sẽ có."

Trước kia, Khấu Cẩm Khê sẽ nghĩ chàng trai này rất cầu tiến, là người rất nỗ lực.

Nhưng sau này, nghe nhiều rồi cô không còn xúc động nữa.

Như bây giờ, nghe anh nói: "Sau này em muốn ăn bao nhiêu bánh mỳ thịt anh cũng mua, ăn không hết cũng không sao."

Khấu Cẩm Khê không nói gì, cô thực ra muốn nói, cô căn bản không thích ăn bánh mỳ thịt.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng nói những lời này có ý nghĩa gì?

Lưu Trác Lễ căn bản không nghe vào, những gì anh cho là đúng, thì nhất định tồn tại.

"Cẩm Khê, bạn cậu Chu Chiêu Chiêu, nghe nói mở cửa hàng gà rán ở trường rất kiếm tiền?" Lưu Trác Lễ nói.

"Sao thế?" Khấu Cẩm Khê đột nhiên có linh cảm không hay.

Quả nhiên sau đó nghe anh nói: "Em nghĩ sao, nếu chúng ta cũng mở một cửa hàng như vậy gần trường, có kiếm được tiền không?"

"Mở cửa hàng? Cần rất nhiều tiền đấy, anh có không?" Khấu Cẩm Khê hỏi.

"Anh nghĩ thế này," Lưu Trác Lễ hào hứng nói, "Chúng ta có thể góp vốn, mời bạn em cùng góp, như vậy tiền lãi chia đôi."

"Góp vốn kiểu gì?" Khấu Cẩm Khê không hiểu.

"Là bạn em bỏ tiền mở cửa hàng, chúng ta quản lý." Lưu Trác Lễ vỗ n.g.ự.c nói, "Em yên tâm, anh nhất định quản lý tốt."

Khấu Cẩm Khê: "..."

Vậy là anh ta định lừa đảo trắng trợn sao?

Trong lòng không khỏi chua xót, sao mình lại thích một người như vậy?

"Em nghĩ thế nào?" Anh cẩn thận hỏi.

"Không ổn chút nào." Khấu Cẩm Khê cười lạnh nói, "Anh nghĩ người khác đều ngu ngốc chỉ mình anh thông minh phải không?"

"Lừa đảo trắng trợn?" Cô mỉa mai cười, cố kìm nước mắt không chảy, "Anh sớm đã tính toán kỹ rồi phải không?"

Biết cô và Chiêu Chiêu thân thiết, nên mới tìm cách tiếp cận cô.

"Sao em lại nổi giận thế?" Lưu Trác Lễ không hiểu, "Rõ ràng là chuyện đôi bên cùng có lợi, với lại bạn em cũng không thiệt."

"Anh chỉ nói thử, biết đâu Chu Chiêu Chiêu đồng ý?" Anh nói, "Em lại ở đây làm người tốt."

Giọng điệu đầy bất mãn.

"Cái vẻ tự cho mình thông minh của anh, thật xấu xí." Cô lạnh lùng nói.

"Ai tự cho mình thông minh?" Lưu Trác Lễ tức giận nói, "Anh không phải muốn chúng ta có cuộc sống tốt hơn sao?"

Chúng ta?

Khấu Cẩm Khê cười nhạt, cô chắc chắn từ 'chúng ta' này không bao gồm cô.

"Sao thế?" Lý Phong lúc này vừa hay quay lại, tay cầm ly nước, "Đây, nếm thử đi."

"Nước sấu, rất k*ch th*ch vị giác. Thích hợp uống mùa hè." Hắn lại nói, đặt hai ly nước sấu trước mặt Khấu Cẩm Khê và Lưu Trác Lễ.

"Cãi nhau à?" Hắn tùy ý hỏi.

Khấu Cẩm Khê không trả lời, nhưng cổ họng hơi khô, liền cầm ly nước sấu lên uống.

Quả thật, ly nước sấu mát lạnh chua ngọt này rất ngon.

"Anh mua ở đâu vậy?" Cô hỏi, "Huyện chúng ta cũng có bán thứ này sao?"

Lát nữa cô sẽ mua ít mang về cho Chiêu Chiêu và Hà Phương.

Ngon thật.

Cô lại uống thêm vài ngụm.

"Ở phố cổ có một quán," Lý Phong nói, "Trong đó có cho đá."

Thảo nào.

Còn lúc này, Chu Chiêu Chiêu đạp xe đi tìm Khấu Cẩm Khê, ai ngờ gõ cửa một hồi không thấy động tĩnh.

"Cô bé đi ra ngoài rồi." Hàng xóm nghe tiếng mở cửa nói.

Chu Chiêu Chiêu cảm ơn rồi đạp xe quanh huyện tìm kiếm.

Đi một vòng không thấy Khấu Cẩm Khê đâu.

Lúc này nắng gắt, khiến cô vừa nóng vừa khát.

Vừa hay thấy phía trước có người b*n n**c sấu, Chu Chiêu Chiêu vội đạp xe đến mua.

"Nước sấu của bà, ngay cả bác sĩ Lý ở bệnh viện cũng khen ngon." Bà cụ bán hàng tự hào nói, "Có cho đá nên đắt hơn chút, yên tâm đi, mua không hối hận đâu, ngon tuyệt."

"Lý Phong?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Đúng rồi, vừa nãy cậu ta đến đây mua một lúc ba ly đấy."

Ba ly?

"Bà biết cậu ta mua mang đi đâu không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Bà cụ cười tủm tỉm nhìn cô.

Chu Chiêu Chiêu: "...Làm ơn cho cháu một ly nước sấu."

"Đi về hướng đó rồi." Bà cụ vui vẻ nhận tiền, chỉ về phía đông nói, "Chắc là đến nhà hàng Đông Trấn ăn cơm."

"Bác sĩ Lý là người cầu kỳ." Bà cười nói.

Ăn cơm ít khi ra ngoài, trừ nhà hàng Đông Trấn.

"Nước sấu ngon thật." Chu Chiêu Chiêu nói.

Cô một tay uống nước sấu, một tay nhấc bổng xe đạp lên đường.

Bà cụ phía sau tròn mắt.

Xe đạp còn đi kiểu đó được?

Còn lúc này, Khấu Cẩm Khê chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 232: Chương 232



Nhà hàng Đông Trấn được coi là một trong những nhà hàng tốt nhất ở huyện Chu Thủy, Chu Chiêu Chiêu trước đây cũng rất thích đến đây ăn.

Cô cũng thích ăn bánh mỳ thịt ở đây, không hiểu sao ở nhà làm mãi không ra được hương vị này.

Chu Chính Văn thân với đầu bếp ở đây, khi Chu Chiêu Chiêu bước vào vừa gặp học trò của đầu bếp, cười chào cô: "Chiêu Chiêu, đến ăn cơm à? Tôi đi xem còn không."

Chủ yếu là xem bánh mỳ thịt còn không.

"Anh Tiểu Trương, em không đến ăn." Chu Chiêu Chiêu nhìn quanh một lượt, không thấy Khấu Cẩm Khê, liền kéo anh ta hỏi: "Anh có thấy một cô gái không, tuổi tầm em."

Trưa nay khách đông, chắc cũng khó nhớ.

"Đợi chút, tôi đi hỏi." Tiểu Trương nói.

Anh ta ở trong bếp, cũng không thấy khách bên ngoài.

"Vâng, cảm ơn anh Tiểu Trương." Chu Chiêu Chiêu đi theo, Tiểu Trương hỏi nhân viên phục vụ.

...

"Trưa nay có mấy cô gái đến ăn." Nhân viên nhớ lại, "Không biết cô hỏi là ai?"

"Lý Phong cô biết không?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Bác sĩ bệnh viện huyện."

"À, anh ta à." Nhân viên nói, "Có một cô gái hình như say rượu. Họ mới đi không lâu."

"Say rượu?" Chu Chiêu Chiêu nắm tay nhân viên hỏi, "Ở đây có bán rượu sao?"

"Có rượu nhị đầu cốt mà." Nhân viên nói, "Nhưng không nhớ họ có gọi rượu không."

Nhưng dù có gọi rượu, Khấu Cẩm Khê biết Lý Phong là người thế nào, cô cũng sẽ không uống.

Trừ khi...

Chu Chiêu Chiêu lúc này đã tưởng tượng ra nhiều tình huống.

"Ở đây có điện thoại không?" Cô vội hỏi nhân viên.

"Có... có." Nhân viên bị vẻ mặt cô dọa đến ấp úng.

Nói xong dẫn Chu Chiêu Chiêu đến quầy lễ tân.

Chu Chiêu Chiêu trực tiếp quay số, điện thoại đổ chuông mấy lần, cô lo lắng lẩm bẩm: "Mau nghe máy đi."

May thay khi Chu Chiêu Chiêu sắp hết kiên nhẫn, điện thoại được bắt máy, giọng Hầu Kiến Ba vang lên: "Ai đấy?"

"Anh Hầu, em là Chu Chiêu Chiêu." Cô lo lắng nói, "Khấu Cẩm Khê gặp chuyện rồi."

"Khấu Cẩm Khê?" Giọng Hầu Kiến Ba căng lên, anh cùng Dương Duy Lực phụ trách nhiệm vụ đó, đương nhiên biết Khấu Cẩm Khê là ai, "Em đừng gấp, nói rõ từ từ."

"Em đang ở nhà hàng Đông Trấn, nhân viên ở đây nói Khấu Cẩm Khê bị Lý Phong ở bệnh viện huyện và Lưu Trác Lễ dìu đi."

"Nói Cẩm Khê say rượu, nhưng Cẩm Khê căn bản không biết uống rượu, cô ấy cũng không uống rượu."

Hai chữ "không biết" này mang nghĩa khác nhau.

"Em đợi đấy, anh đến ngay." Hầu Kiến Ba nói xong cúp máy.

"Nghiêm... nghiêm trọng thế sao?" Nhân viên ngơ ngác hỏi, "Họ nói đưa cô ấy đi nghỉ mà."

Hơn nữa là người quen biết.

Huyện Chu Thủy nhỏ thế này, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt dám làm chuyện bất chính?

Không thể nào!

Chu Chiêu Chiêu quá lo xa rồi.

Nhân viên và Tiểu Trương nhìn nhau, nghĩ thầm.

Chu Chiêu Chiêu không để ý đến họ, đi ra cửa đợi Hầu Kiến Ba, huyện Chu Thủy nhỏ, Hầu Kiến Ba lái ô tô đến nên cũng khá nhanh.

"Chuyện gì thế?" Chu Chiêu Chiêu lên xe, anh hỏi.

"Lý Phong có ý đồ xấu với Cẩm Khê," Chu Chiêu Chiêu nói, "Em nghi ngờ hắn bỏ thuốc vào đồ uống của Cẩm Khê."

Bỏ thuốc?

Phiêu Vũ Miên Miên

Hầu Kiến Ba tay nắm vô lăng khựng lại, liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu, thấy cô mặt lạnh như tiền, trong lòng cũng nặng trĩu.

"Tìm được người trước đã." Anh nói.

Nhà Lý Phong ở đâu Chu Chiêu Chiêu không biết, nhưng nhà Lưu Trác Lễ ở đâu, cô nghe Khấu Cẩm Khê nói qua hướng đó.

Hơn nữa, cô nghi ngờ nếu hai người này muốn đưa Khấu Cẩm Khê về nhà, chắc chắn là nhà Lưu Trác Lễ.

Thứ nhất, nhà Lưu Trác Lễ chỉ có mẹ anh ta, ban ngày đi làm thuê không có nhà.

Thứ hai, nhà hàng Đông Trấn cách nhà Lưu Trác Lễ khá gần.

"Em đoán đúng đấy," Hầu Kiến Ba đánh lái, hướng về nhà Lưu Trác Lễ, "Chúng ta đi xem trước."

Xe dừng ở đầu ngõ, Chu Chiêu Chiêu và Hầu Kiến Ba xuống xe, cô gọi một đứa trẻ: "Chị hỏi chút chuyện, nếu em trả lời, chị cho em cái kẹo này."

"Vâng ạ." Đứa trẻ nhìn thấy kẹo sữa trong tay Chu Chiêu Chiêu mắt sáng lên.

"Nhà Lưu Trác Lễ ở đâu?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, "Em chơi ở đây lâu chưa? Vừa rồi có thấy anh ấy không?"

"Có, cùng bác sĩ Lý." Đứa trẻ nói, "Bác sĩ Lý trước khám bệnh cho em."

Nên nó nhận ra.

"Nhà anh ấy ở đâu?" Chu Chiêu Chiêu sốt ruột hỏi.

Đứa trẻ chỉ về phía trước: "Nhà thứ ba từ cuối, dễ nhận lắm, nhìn là biết ngay."

Nói xong, giật lấy kẹo sữa từ tay Chu Chiêu Chiêu rồi chạy mất.

Hầu Kiến Ba và Chu Chiêu Chiêu nhìn nhau, đi về hướng đứa trẻ chỉ.

Đến nơi cô mới hiểu tại sao đứa trẻ nói dễ nhận.

Vì chỉ có nhà này không có hàng rào.

Trong nhà dường như có người đang nói chuyện, Hầu Kiến Ba dẫn Chu Chiêu Chiêu lén đến bên cửa sổ.

Chỉ nghe thấy giọng Lưu Trác Lễ: "Anh Phong, bây giờ làm sao? Cẩm Khê cô ấy làm sao vậy?"

"Trác Lễ, từ nhỏ đến lớn anh đối với em thế nào?" Lý Phong không trả lời, lại hỏi một câu chẳng liên quan.

Lưu Trác Lễ sững sờ, sau đó gật đầu: "Dĩ nhiên là tốt rồi, anh Phong có gì ngon đều nhường em."

Nhưng cái này liên quan gì đến Cẩm Khê?

"Thực ra anh không dám nói với em, sợ em nghe xong sẽ giận." Lý Phong nói, "Em sẽ giận anh không?"

"Cái này..."

"Cũng phải," Lý Phong không đợi anh ta trả lời nói tiếp, "Dù sao em cũng lớn rồi, vào đại học rồi, với anh cũng xa cách."

"Anh Phong, anh nói gì thế? Em sao có thể giận anh?" Lưu Trác Lễ nói.

"Em... với Cẩm Khê quen nhau từ trước Tết?" Lưu Trác Lễ do dự hỏi.

"Ừ." Lý Phong đắm đuối nhìn Khấu Cẩm Khê đang nằm trên giường, nói: "Chúng tôi thực ra là một đôi."

"Cái gì?" Lưu Trác Lễ kinh ngạc nói to.

"Đúng vậy, chúng tôi quen nhau từ trước Tết, và yêu nhau." Lý Phong nói, "Chỉ là, anh làm chuyện không phải khiến cô ấy giận, nên cô ấy mới... tìm em."

"Nên Trác Lễ, em có thể trả lại cô ấy cho anh không?"

"Không thể nào." Lưu Trác Lễ lắc đầu, "Cẩm Khê không phải người như vậy."

"Trước đây cô ấy chưa từng có người yêu." Lưu Trác Lễ nghiêm túc nói, "Cô ấy sẽ không làm chuyện này đâu."

Vậy chẳng phải là gái lăng nhăng sao?

Cẩm Khê cô gái lương thiện như vậy, sẽ không vì trả thù Lý Phong mà yêu anh ta.

"Thế nên anh mới nói em không tin." Lý Phong tự giễu cười, "Nhưng đây là sự thật."

Lưu Trác Lễ: "..."

"Em nghĩ xem, mỗi lần cô ấy về, có phải đều đến bệnh viện không?" Lý Phong tiếp tục.

"Dĩ nhiên, em cũng có thể nói là cô ấy đi lấy thuốc cho mẹ."

Lưu Trác Lễ: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 233: Chương 233



Lưu Trác Lễ cảm thấy trong đầu mình lúc này có hai tiếng nói đang tranh cãi.

Một bên nói: "Tin lời anh ấy đi, Khấu Cẩm Khê đúng là mỗi lần về đều đến bệnh viện."

Bên kia nói: "Đừng tin lời anh ta, đến bệnh viện là để yêu đương à? Bác sĩ bệnh viện nhiều như vậy."

"Nhưng anh Phong em biết mà, anh ấy chưa từng nói dối."

"Ai biết anh ta tính toán gì, đừng tin là được."

Hai tiếng nói trong đầu anh tranh cãi kịch liệt, tiếng nào cũng to hơn, khiến Lưu Trác Lễ đau đầu.

Anh đỏ mắt nhìn Lý Phong: "Anh, rốt cuộc anh muốn gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Nói nhiều như vậy, mục đích là gì?

Lý Phong ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trên giường, cười nói: "Anh chỉ muốn ở bên cô ấy."

...

Ở bên, chính xác là nghĩa đen của từ này.

"Em ra ngoài đi." Lý Phong nói, "Anh muốn ở bên cô ấy một lúc, lát nữa cô ấy tỉnh dậy sẽ không giận nữa."

Thật sự là vậy sao?

Lưu Trác Lễ không tin: "Anh, anh không phải..."

Định nhân lúc cô ấy bất tỉnh làm chuyện gì chứ?

"Cô ấy không ngoan như vậy, phải trừng phạt một chút chứ?" Lời anh chưa nói hết, Lý Phong đã ngắt lời.

Trừng phạt?

Trừng phạt cái gì?

Giọng điệu của Lý Phong khiến Lưu Trác Lễ nhớ lại con thỏ nhỏ Lý Phong từng nuôi hồi nhỏ, con thỏ nghịch ngợm trốn khỏi lồng.

Lúc đó Lý Phong thích con thỏ lắm, tối nào cũng ôm ngủ.

Kết quả, chỉ vì con thỏ bỏ trốn, khi tìm lại anh ta lột da nó ngay lập tức.

Đúng vậy, trực tiếp lột da.

Lưu Trác Lễ không bao giờ quên được cảnh tượng đẫm m.á.u đó.

Có lẽ cũng vì vậy, sau này Lý Phong thi vào trường y làm bác sĩ ngoại khoa?

Nghĩ đến đây, người anh run lên.

"Ra ngoài đi." Lý Phong nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu không cho phép Lưu Trác Lễ chống đối.

Bước ra ngoài, Lưu Trác Lễ mới vỗ vào mặt mình.

Thật là mê muội, sao mình lại nghe lời đi ra như vậy?

Nhưng muốn vào lại, lại không còn dũng khí.

"Em yên tâm," giọng Lý Phong vang lên, "Thứ em muốn, anh sẽ bù lại cho em sau."

Lý Phong nhờ người nước ngoài mua một chiếc máy ảnh, là thứ anh ta hằng mong ước.

Hơn nữa, có máy ảnh này, đám người trong trường còn dám coi thường anh ta nữa sao?

Còn Khấu Cẩm Khê, nghĩ đến đây Lưu Trác Lễ dừng bước.

Dù sao cô ấy và Lý Phong trước đã là người yêu, giờ lại tìm anh ta, là cô ấy đùa giỡn anh ta trước, vậy đừng trách anh ta.

Lưu Trác Lễ nghĩ như vậy, trong lòng không còn chút áy náy nào.

Bước đi cũng nhẹ nhõm hơn.

Chu Chiêu Chiêu đứng ngoài nhìn thấy dáng vẻ đó, chỉ muốn xông lên đánh cho anh ta một trận.

Lý Phong đã đáng ghét, Lưu Trác Lễ này cũng chẳng khác gì.

Nhưng Hầu Kiến Ba kéo cô lại.

Chỉ vào bên trong.

Chu Chiêu Chiêu lông tóc dựng đứng.

Và ngay khi cô cùng Hầu Kiến Ba chuẩn bị xông vào, Khấu Cẩm Khê trên giường đột nhiên có động tác.

Xoẹt một tiếng.

Lý Phong sờ lên mặt, ngón tay dính máu.

Ngẩng đầu lên thấy đôi mắt linh động của Khấu Cẩm Khê đang căm phẫn nhìn mình, Lý Phong khóe miệng nhếch lên, l.i.ế.m m.á.u trên tay.

"Em tỉnh từ lâu rồi?" Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu khẳng định.

"Đồ vô liêm sỉ." Khấu Cẩm Khê chửi.

Tay nắm chặt chiếc kéo: "Đê tiện vô liêm sỉ."

Cô tỉnh từ lúc nãy, nhưng toàn thân không có sức, và cô đang nghĩ cách tự cứu.

Rồi nhìn thấy chiếc kéo bên cạnh giường.

Nhân lúc Lý Phong và Lưu Trác Lễ nói chuyện, cô cố gắng với tay mấy lần, may mà chiếc kéo không xa lắm, cuối cùng cũng cầm được.

Nghe đoạn hội thoại của hai người, thấy Lưu Trác Lễ không chút nghi ngờ những lời trơ trẽn của Lý Phong, Khấu Cẩm Khê chỉ muốn tát mình một cái.

Sao cô có thể mù quáng đến mức yêu Lưu Trác Lĩnh?

Thậm chí vì anh ta còn giấu cả người mẹ đã nuôi mình từ nhỏ!

"Anh hơi tò mò," Lý Phong lau vết m.á.u nói, "Sao em đột nhiên thay đổi thái độ với anh?"

Hai ngày trước vẫn bình thường mà.

"Em phát hiện anh thích em từ khi nào?"

Anh tự nhận mình giấu rất kỹ, với Khấu Cẩm Khê anh thực ra biết cô sớm hơn cô tưởng.

Hành động thực sự cũng từ khi cô về hè mới bắt đầu.

Vốn định từ từ tiến tới, không ngờ cô gái này nhạy cảm như vậy, lập tức phát hiện ra ý đồ của anh.

Lại cự tuyệt dứt khoát như thế.

Khiến Lý Phong trở tay không kịp.

Nhưng con người là vậy, càng không được càng muốn, đặc biệt là khi thấy cô cười ngọt ngào với thằng đần Lưu Trác Lễ.

Lý Phong cảm thấy Khấu Cẩm Khê mắt có vấn đề.

Một người đến bữa ăn ở nhà hàng Đông Trấn cũng không mời nổi bạn gái, sau này còn mong gì sống tốt với hắn?

Vì vậy, khi thấy cô muốn uống nước, Lý Phong lập tức đi ra ngoài.

Bà lão b*n n**c sấu trưa nay anh ra ngoài đã thấy ở đó.

Mua nước sấu, thêm chút gia vị, dĩ nhiên thứ này anh làm tạm, hiệu quả không tốt lắm.

Vì vậy, Khấu Cẩm Khê tỉnh dậy anh không phát hiện, còn để cô làm bị thương mình.

Nhưng không sao.

"Cẩm Khê," Lý Phong cười nói, "Lát nữa dì em đi làm về, hôm nay còn có mấy đồng nghiệp của dì."

Chuyện này, sáng nay gặp mẹ Lưu Trác Lễ anh nghe bà nói.

"Em nghĩ, hai chúng ta trai gái ở chung một phòng, họ nhìn thấy sẽ nghĩ gì?" Lý Phong cười nói.

Anh quay lưng vào cửa sổ, nên không thấy Chu Chiêu Chiêu và Hầu Kiến Ba đứng ngoài.

Nhưng Khấu Cẩm Khê đối diện lại nhìn thấy, và thấy Chu Chiêu Chiêu ra hiệu, lập tức yên tâm.

Nghe vậy cười lạnh: "Đồ khốn, anh nghĩ như vậy em sẽ khuất phục sao?"

Dù không có Chu Chiêu Chiêu đến, dù thật sự bị người khác nhìn thấy, thanh danh hủy hoại, cô cũng không lấy thú vật này.

"Bố mẹ anh đều là bác sĩ, anh cũng là bác sĩ," Lý Phong nhíu mày nói, "Anh tự hỏi điều kiện của anh cũng không tệ, sao em lại không ưa?"

Anh không hiểu.

"Nhưng cũng không sao, em không lấy?" Lý Phong leo lên giường, "Nếu em trở thành người của anh thì sao?"

Vốn dĩ, anh không định cướp đi sự trong trắng của cô.

"Đừng lại gần, không tin em g.i.ế.c anh." Khấu Cẩm Khê giơ kéo lên.

"Lên đi," Lý Phong chỉ vào n.g.ự.c mình, "Đâm vào đây này."

"Đồ điên." Khấu Cẩm Khê hét.

"Đồ khốn." Hầu Kiến Ba xông vào nắm cổ áo Lý Phong đ.ấ.m thẳng một quả.

"Em không sao chứ?" Chu Chiêu Chiêu vội đỡ Khấu Cẩm Khê.

"Chiêu Chiêu." Khấu Cẩm Khê dùng hết sức lực cuối cùng, gọi tên cô rồi ngất đi.

"Đây... là sao vậy?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 234: Chương 234



Mẹ Lưu Trác Lễ hôm nay mời mấy đồng nghiệp về nhà chơi, không ngờ về đến nơi lại thấy mấy người lạ.

"Các người đang làm gì thế?" Bà hỏi lại lần nữa, rồi nhìn thấy Lý Phong mặt mày bầm dập liền hét lên, "Phong nhi? Cháu bị làm sao vậy?"

"Dì..." Lý Phong nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Cẩm Khê." Chu Chiêu Chiêu lo lắng lắc người Khấu Cẩm Khê trong lòng, nhưng cô vẫn bất tỉnh, "Anh Kiến Ba, mau lại xem..."

"Cẩm Khê." Tiếng Chu Chiêu Chiêu chưa dứt, Lý Phong đã lao tới, "Cô ấy sao vậy?"

"Cút đi." Chu Chiêu Chiêu đẩy hắn ra, nói với Hầu Kiến Ba, "Anh Kiến Ba, đưa Cẩm Khê đến bệnh viện trước đi."

Lại lạnh lùng liếc Lý Phong, "Mày đợi đấy."

Hầu Kiến Ba bế Khấu Cẩm Khê, hai người vừa ra cửa đã thấy đồng nghiệp của anh tới, anh ra lệnh, "Bắt Lý Phong và Lưu Trác Lễ lại, nhốt riêng."

"Không, các anh dựa vào cái gì bắt họ?" Mẹ Lưu Trác Lễ hoang mang.

...

Lưu Trác Lễ vội vàng chạy từ sân sau ra, thấy tình hình không ổn liền định bỏ chạy, nhưng đã bị công an phát hiện, "Đứng lại, không được động đậy."

Lưu Trác Lễ vẫn muốn chạy, tường sau nhà anh thấp, chỉ cần trèo qua là thoát.

Suýt chút nữa đã trốn thoát, nhưng bất ngờ bị một cú đá.

Phụt!

Lưu Trác Lễ phun một ngụm m.á.u ngã xuống đất.

Mẹ anh hét lên, còn Lưu Trác Lễ đã bị công an túm lấy, "Còn chạy nữa?"

Lưu Trác Lễ loạng choạng, xấu hổ lau m.á.u ở khóe miệng, "Đồng chí, tôi là học sinh."

"Học sinh mà thấy chúng tôi chạy cái gì?" Công an nói, "Đi theo chúng tôi về điều tra."

Không có tội thì không cần chạy.

Lưu Trác Lễ còn muốn biện minh, đã thấy Khấu Cẩm Khê bất tỉnh được Hầu Kiến Ba bế lên xe.

"Cẩm Khê, cô ấy sao vậy?" Anh đỏ mắt hỏi.

Nhưng không ai trả lời.

"Anh họ, anh làm gì Cẩm Khê vậy?" Lưu Trác Lễ lại hỏi Lý Phong.

Lý Phong: "..."

Biết anh ta ngu, nhưng không ngờ ngu đến thế.

Lạnh lùng liếc nhìn, chưa kịp nói đã bị công an khác áp giải lên xe.

"Đây... rốt cuộc là sao vậy?" Mẹ Lưu Trác Lễ hoảng loạn.

Đứa cháu trai xuất sắc và đứa con tự hào của bà lại bị công an bắt.

"Các anh biết hắn là ai không?" Bà chặn công an không cho bắt Lý Phong, "Hắn là Lý Phong, bác sĩ bệnh viện huyện, Lý Cương là bố hắn."

"Bố hắn là ai cũng vô dụng." Công an lạnh lùng nói.

Mẹ Lưu Trác Lễ không tin, trong mắt bà anh rể là người có thể làm mọi thứ, nghe công an nói vậy chỉ biết trừng mắt nhìn viên công an trẻ, rồi nhìn hắn áp giải cháu trai mình vào xe.

"Dì, đừng lo, cháu không sao." Lý Phong cười với bà.

Mẹ Lưu Trác Lễ nước mắt lập tức rơi.

"Dì yên tâm, dì nhất định sẽ nhờ bố cháu cứu cháu ra." Bà nói.

Bà cũng muốn nói vài lời đe dọa với công an, nhưng đến miệng lại không dám.

Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn mẹ Lưu Trác Lễ, Lý Cương? Dù là Cương gì cũng vô dụng.

"Dẫn đi." Hầu Kiến Ba ra lệnh.

"Đây là chuyện gì vậy?" Mấy người mẹ Lưu Trác Lễ mời về nhà kinh ngạc hỏi.

"Hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm." Bà nói, "Hôm nay không tiếp các chị được rồi."

Nói xong, khóa cửa chạy ra ngoài.

Bà phải nhanh chóng báo tin này cho anh rể.

Nhưng không ngờ khi Lý Cương đến hỏi chuyện, người trong công an phường như thống nhất khẩu hiệu, không ai nói gì.

Muốn gặp người?

Xin lỗi, không được.

Lý Cương cũng mù tịt.

Theo như ông biết, cô gái Khấu Cẩm Khê kia cũng không có gì đặc biệt?

Mẹ cô chỉ là một kế toán già, sắp nghỉ hưu.

Gia thế cũng không có gì đáng chú ý.

Nếu phải nói, thì chỉ có bạn thân của Khấu Cẩm Khê là Chu Chiêu Chiêu, nhưng năng lực của Chu Chính Văn ông biết, tay không dài đến thế.

Càng không vì bạn của con gái mà đối đầu với ông.

Hay là con trai thật sự làm chuyện ngu ngốc gì rồi?

Trong bệnh viện, Khấu Cẩm Khê cuối cùng cũng tỉnh lại, khi thấy mẹ và Chu Chiêu Chiêu lo lắng, cô òa khóc.

Bất kỳ ai gặp chuyện như vậy cũng không chịu nổi, huống chi cô chỉ là một đứa trẻ.

Hà Phương xót xa xoa lưng con gái, "Đừng sợ, đừng sợ, bố con sắp về rồi."

Sau này không ai dám bắt nạt họ nữa.

Khấu Ninh Sơn đang làm thí nghiệm, nghe điện thoại của vợ tức giận đến mức không thể tiếp tục.

"Cả đời này ta trung thành với quốc gia có công với tổ chức," Ông nghẹn ngào nói, "Nhưng duy nhất, có lỗi với hai mẹ con họ."

Vốn tưởng mình trở về, cuộc sống của hai mẹ con sẽ tốt hơn.

Không ngờ, vẫn không bảo vệ được họ.

Nghe tin Khấu Cẩm Khê suýt bị hãm hại, Khấu Ninh Sơn tự tát mình ba cái, lập tức muốn xông ra g.i.ế.c tên Lý Phong kia.

"Kỹ sư Khấu, bình tĩnh," Cấp dưới an ủi ông, "Chúng tôi sẽ liên hệ địa phương ngay, sắp xếp xe đưa ông đến bệnh viện."

Chuyện này, không chỉ Khấu Ninh Sơn, ngay cả họ nghe xong cũng phẫn nộ.

May mà chưa thành, không thì hậu quả khôn lường.

Thí nghiệm của Khấu Ninh Sơn cũng vào giai đoạn then chốt, lúc này xảy ra chuyện, lãnh đạo viện nghiên cứu cũng sốt ruột.

Sau đó, lãnh đạo bắt đầu gây áp lực.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Không có lý nào đồng chí của chúng ta làm việc trong điều kiện khó khăn như vậy, mà hậu phương lại không ổn." Lãnh đạo nói, "Như vậy khiến đồng chí quá phẫn nộ."

Phải xử lý nghiêm minh.

Lý Cương nhờ đủ mối quan hệ, nhưng ở công an như đá đụng phải sắt.

Mẹ Lưu Trác Lễ thấy vậy đành cắn răng đến bệnh viện, "Cẩm Khê, cầu xin cháu, hãy xem Trác Lễ thích cháu một trận mà tha cho nó lần này đi."

"Nó thi đỗ đại học không dễ đâu." Bà nói.

Nếu phải ngồi tù, nó sẽ có án tích, đơn vị nào dám nhận?

Con trai bà coi như hỏng.

"Xin cháu..."

Hà Phương lúc này mới biết con gái mình yêu con trai người phụ nữ này.

Nếu không vì Lưu Trác Lễ, cô đã không đi ăn với tên b**n th** Lý Phong, càng không uống nước sấu bị bỏ thuốc.

"Mày còn mặt mũi nào đến cầu xin con tôi," Hà Phương tức giận nói, "Cút, mày cút ngay."

Sao có thể vô liêm sỉ đến thế!

"Chị góa con côi," Mẹ Lưu Trác Lễ nói, "Thôi được, nếu chị đồng ý không kiện, tôi sẽ bảo Trác Lễ cưới con gái chị."

Đây là nhượng bộ lớn nhất bà có thể làm.

Nếu không vì chuyện này, bà sao có thể để con trai lấy một đứa con gái không rõ cha là ai.

"Cút đi!" Hà Phương giận dữ quát.

"Ai bảo con bé không có cha?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 235: Chương 235



Trước khi trở về nước, Khấu Ninh Sơn từng nhiều lần tưởng tượng về cuộc sống của Hà Phương và con gái.

Một người phụ nữ đơn thân nuôi con, mẹ góa con côi, không biết đã bị người ta bắt nạt như thế nào.

Nhưng tất cả những suy đoán trong đầu ông đều không thể sánh được với sự chấn động khi tận mắt chứng kiến!

Nếu nói mẹ của Lưu Trác Lễ chỉ là một công nhân sắp mất việc, thì Hà Phương lại là kế toán nắm giữ tài chính trong văn phòng.

Dù là đơn vị lớn hay nhỏ, người làm kế toán cũng luôn được nịnh bợ.

Thế nhưng, suốt bao năm qua, chỉ vì không có chồng, Hà Phương ở cơ quan luôn phải sống dè chừng, sợ một bước đi sai sẽ đắc tội với người khác.

Khó khăn lắm bà mới nuôi con gái vào được đại học, chồng cũng trở về, tưởng rằng mọi khổ đau đã qua đi, nào ngờ lại gặp phải chuyện như thế này.

Hà Phương giận dữ nhìn mẹ Lưu Trác Lễ - người đang ra vẻ ban ơn cho con gái mình, bước tới tát thẳng một cái.

Một người trí thức mà bị dồn đến mức này!

...

"Phụt! Con trai mụ là thứ rác rưởi, không xứng đáng mang giày cho con gái tôi!" Bà hét lên trong phẫn nộ.

"Con gái mày là đồ số sát…" Mẹ Lưu hét lại, "Khắc c.h.ế.t cha nó, ai thèm!"

"Ai bảo nó không có cha?" Giọng Khấu Ninh Sơn vang lên, "Ai bảo cha nó chết?"

"Anh… anh về rồi…" Hà Phương ôm mặt khóc nức nở, "Anh xem con gái chúng ta…"

Khấu Cẩm Khê đã tỉnh lại, nhưng vì những lời của mẹ Lưu mà xấu hổ không dám ngẩng mặt.

Dĩ nhiên không phải vì bà ta chửi cô là "đồ xui xẻo, khắc cha", mà là vì mẹ Lưu căn bản coi thường cô.

Những lời đó như thể đang ban phát cho cô vậy.

Cô từ khi nào lại trở thành đối tượng được người ta "thương hại"?

Phiêu Vũ Miên Miên

Lưu Trác Lễ luôn nói với cô rằng mẹ anh rất thích cô.

Nghĩ đến đây, Khấu Cẩm Khê lại tự giễu bản thân, cười lạnh: "Bà yên tâm, dù cả đời này không lấy chồng, đi tu, tôi cũng sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Lưu!"

"Khấu Cẩm Khê tôi chưa đến nỗi phải nhận sự thương hại từ con trai bà!"

"Cẩm Cẩm, con gái ngoan…" Khấu Ninh Sơn vui mừng nói, "Đừng sợ, có bố ở đây, bố nuôi con."

"Ông… là cha nó?" Mẹ Lưu lắc đầu, "Không thể nào! Ai chẳng biết Hà Phương là góa phụ?"

"Đồng chí Khấu, phòng điều trị đặc biệt đã sắp xếp xong, có thể chuyển con gái đồng chí ngay bây giờ." Vừa lúc mẹ Lưu dứt lời, một người mặc đồng phục bước vào nói.

Tiếp theo, ngay cả viện trưởng bệnh viện cũng nghe tin chạy đến.

"Đồng chí Khấu, xin yên tâm, chúng tôi sẽ kiểm tra toàn diện và điều trị dứt điểm cho con gái đồng chí."

"Làm phiền các vị." Khấu Ninh Sơn lịch sự đáp.

"Không dám, không dám! Những người như đồng chí, cống hiến cho đất nước, là đối tượng chúng tôi kính trọng nhất. Đây là vinh dự của chúng tôi." Viện trưởng khiêm tốn nói.

Mẹ Lưu đứng bên cạnh, há hốc mồm.

Vì Lý Phong và vợ chồng Lý Cương đều là bác sĩ của bệnh viện, bà ta quá hiểu viện trưởng này có địa vị thế nào.

Là người mà Lý Cương phải nịnh bợ.

Vậy mà giờ đây, nhân vật tầm cỡ như vậy lại cúi đầu trước cha của Khấu Cẩm Khê. Điều này khiến mẹ Lưu chấn động sâu sắc.

Nếu… Khấu Cẩm Khê trở thành con dâu bà, liệu bà có được hưởng đãi ngộ tương tự?

Nhưng bà vừa nói những gì?

Bà đã cố tình hạ thấp Khấu Cẩm Khê hết mức có thể.

Lý do đơn giản: con trai bà giỏi giang như vậy, lấy một cô gái không cha như Khấu Cẩm Khê chẳng phải là quá dư dả?

Nhưng bây giờ, cha Khấu Cẩm Khê đã trở về, nghe giọng điệu của viện trưởng còn là nhân vật cực kỳ lợi hại, mẹ Lưu bắt đầu hối hận.

Châu Chiêu Chiêu quan sát biểu cảm của bà ta, khẽ huých Khấu Cẩm Khê, ra hiệu cho cô nhìn mẹ Lưu.

Chỉ thấy mẹ Lưu đột nhiên nở nụ cười âu yếm: "Cẩm Cẩm, nãy bà nói bậy, con đừng để bụng nhé!"

"Tiểu Lễ trong lòng chỉ có mình con thôi." Mẹ Lưu vội nói, "Con đừng nghe lão bà này nói nhảm, con cứu nó đi, sau khi hai đứa kết hôn, bà sẽ coi con như bà hoàng!"

Nói xong, bà ta giả vờ tự tát mình mấy cái.

Độ mạnh của những cái tát khiến mọi người trong phòng đều nhíu mày.

"Bà mơ đi!" Khấu Cẩm Khê lạnh lùng nói, sau đó quay sang Khấu Ninh Sơn, "Bố, con không muốn nhìn thấy bà ta nữa, bố giúp con báo cảnh sát, nói có người quấy rối con."

"Khấu Cẩm Khê, sao con có thể như vậy?" Mẹ Lưu giận dữ nhảy dựng lên, "Con và Tiểu Lễ đã có tình cảm với nhau rồi mà…"

"Im miệng!"

"Câm đi!"

Khấu Ninh Sơn và Châu Chiêu Chiêu đồng thanh lạnh lùng quát.

Mẹ Lưu giật nảy mình.

"Mau đuổi bà ta đi!" Viện trưởng vội ra lệnh.

"Viện trưởng Vương, tôi là dì của Lý Cương, chúng ta từng cùng ăn cơm…" Mẹ Lưu vội nói.

"Mau đuổi cổ ra ngoài!" Viện trưởng Vương ghê tởm nói.

Đồng thời, ông cũng ghi nhớ Lý Cương vào danh sách đen.

Kết quả xét nghiệm m.á.u của Khấu Cẩm Khê đã có: trong m.á.u cô quả nhiên có thành phần thuốc an thần.

Lý Phong vào tù là điều không tránh khỏi, Lưu Trác Lễ cũng là đồng phạm.

Khi tin tức truyền ra, mẹ Lưu ngã quỵ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Nhưng còn cách nào?

Bằng bác sĩ của Lý Phong bị thu hồi, ngay cả Lý Cương cũng bị liên lụy, phải nhường lại chức trưởng khoa cho người khác.

Mãi đến lúc này, Lý Cương mới biết con trai mình đã đắc tội với nhân vật nào.

Nhưng đã quá muộn.

Vì sự việc này, Hà Phương nhanh chóng làm thủ tục nghỉ hưu non, thu dọn đồ đạc, cùng con gái theo xe Khấu Ninh Sơn tạm thời chuyển đến căn nhà do đơn vị ông cấp.

"Đây là căn nhà đồng chí Khấu đã đăng ký từ trước, chúng tôi vừa sơn lại, cần thêm thời gian cho bay hết mùi." Vị lãnh đạo phụ trách giải thích.

"Phiền hai vị tạm thời ở đây vài ngày."

Đây cũng là cách đơn vị thể hiện sự coi trọng với Khấu Ninh Sơn.

Hà Phương đã quen với cuộc sống khổ cực, căn phòng này với bà đã là quá tốt, tạm thời ở đây hoàn toàn không thành vấn đề.

Châu Chiêu Chiêu không ngờ chỉ về quê vài ngày mà xảy ra chuyện lớn như vậy.

Nhưng thấy bạn thân thoát khỏi kiếp nạn kiếp trước, cô cũng vui mừng.

Thấm thoát đã vào thu, Duy Lực vẫn không có tin tức gì. Lần này, ngay cả Hứa Quế Chi cũng lo lắng.

"Trước đây thằng bé đi làm nhiệm vụ, tôi cũng không thấy bồn chồn thế này." Hứa Quế Chi nói với Dương Quyền Đình, "Nhưng mỗi lần nghe tiếng điện thoại, nhìn ánh mắt mong ngóng của Chiêu Chiêu… lòng tôi như thắt lại."

"Ông không thể hỏi thăm giúp được sao?" Bà giận dữ véo ông một cái.

"Bà nói chuyện thì nói, sao còn tấn công cá nhân?" Dương Quyền Đình xoa xoa cánh tay, nhìn vợ, "Bà cũng là cán bộ lâu năm, từng trải qua thử thách của tổ chức, lẽ nào không hiểu đạo lý này?"

"Thích nói chuyện với ông lắm!" Hứa Quế Chi tức giận trợn mắt, ôm gối bước ra ngoài.

"Bà đi đâu?" Dương Quyền Đình hỏi.

Chẳng lẽ định phân phòng?

"Tôi đi ngủ với con dâu, ai thèm ở với ông lão này!" Hứa Quế Chi nói.

Dương. Ông lão. Quyền Đình: "…"

Địa vị trong gia đình dường như ngày càng thấp.

Nhưng ai ngờ, nửa đêm, một tiếng hét thất thanh của Hứa Quế Chi vang lên!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 236: Chương 236



Dương Duy Lực đã đi nhiều tháng rồi, Châu Chiêu Chiêu tuy miệng không nói, nhưng mỗi cuối tuần về nhà đều mong ngóng một chút tin tức nào đó. Dù cô biết tính Dương Quyền Đình sẽ không bao giờ can thiệp chuyện này.

Mỗi khi chuông điện thoại reo, trái tim cô lại thầm hy vọng đó là Duy Lực.

Dù mỗi lần đều thất vọng, nhưng dường như chỉ cần được về nhà vào cuối tuần, tâm hồn cô mới tạm yên ổn.

"Mẹ?" Khi mở cửa, Châu Chiêu Chiêu hơi ngỡ ngàng.

"Chiêu Chiêu, tối nay mẹ ngủ cùng con được không?" Hứa Quế Chi giận dữ nói, "Mẹ cãi nhau với ông lão đáng ghét đó rồi!"

Châu Chiêu Chiêu mím môi cười: "Mẹ vào đây ngay đi ạ."

Giờ đã là mùa thu, đêm se lạnh.

Mà cãi nhau gì chứ? Tình cảm vợ chồng Dương Quyền Đình và Hứa Quế Chi vốn dĩ tốt đẹp lắm.

Chẳng qua Hứa Quế Chi thấy Chiêu Chiêu buồn bã nên tìm cớ qua ngủ cùng cô mà thôi.

...

"Mẹ ơi," nằm trên giường, Châu Chiêu Chiêu cười hạnh phúc, "Mẹ kể cho con nghe chuyện của mẹ và bố đi."

"Chuyện của ông lão đó có gì hay đâu?" Hứa Quế Chi cười.

Nhưng không chống lại được sự nũng nịu của con dâu, bà đành nhớ lại rồi bật cười:

"Hồi xưa bố con là thằng nhóc nghèo, nhưng mê đọc sách lắm." Bà nhớ lại cảnh họ gặp nhau ở thư viện năm nào.

Hai người cùng với một cuốn sách, rồi cái duyên cứ thế mà nảy nở.

Hứa Quế Chi thuở nhỏ gia đình chưa sa sút, là tiểu thư khuê các, khiến Dương Quyền Đình như tìm được tri kỷ.

"Ông ấy đúng là đồ ngốc." Bà nói.

Sau này, mẹ bà biết ông thích đọc sách nên tặng mấy cuốn thư viện không có.

Dương Quyền Đình coi như báu vật, mỗi lần mượn sách đều bọc cẩn thận, trả lại nguyên vẹn.

Tình cảm của họ, dường như nảy sinh từ những lần mượn trả ấy, nhưng cũng có lẽ không phải.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Hứa Quế Chi thở dài.

Mấy chục năm qua, kỳ thực là bà đã liên lụy Dương Quyền Đình quá nhiều.

"Thôi, từ nay mẹ không gọi ông ấy là lão già nữa." Bà đột nhiên mỉm cười nói.

"Giờ khuya rồi, để lúc khác mẹ kể tiếp nhé." Thấy Chiêu Chiêu mắt đã díp lại mà còn cố thức, bà âu yếm kéo chăn cho con dâu, "Ngủ đi con."

"Vâng ạ." Châu Chiêu Chiêu mỉm cười.

Đêm qua cô nhớ Duy Lực không ngủ được, nếu không đã chẳng bỏ lỡ cơ hội nghe chuyện tình của bố mẹ chồng.

Thôi thì để dịp khác vậy.

Hứa Quế Chi đợi đến khi nghe nhịp thở đều đặn bên cạnh, xác nhận Chiêu Chiêu đã ngủ say, mới yên tâm nhắm mắt.

Nhưng nửa đêm, bà chợt nghe tiếng cửa "cót két" mở. Dù rất khẽ, nhưng người già vốn ngủ không sâu, bà vẫn phát hiện ra.

Bà giả vờ ngủ tiếp, khi người đó đến gần liền với tay định cầm đồ vật trên bàn ném ra.

Khiến bà kinh ngạc là Chiêu Chiêu cũng tỉnh giấc từ lúc cửa mở, và cũng đang chuẩn bị... ném đồ!

Đúng là mẹ chồng nàng dâu!

Ngay cả tư thế ném đồ cũng giống nhau.

Kết quả là kẻ đáng thương bị hai cốc nước bay về phía... Dương Duy Lực.

May mà anh phản xạ nhanh, bắt được cả hai chiếc cốc.

Nhưng cốc bắt được, nước thì đổ hết lên người.

"Duy Lực!"

"Thằng ba!"

Hai người phụ nữ đồng thanh.

"Bật!" Hứa Quế Chi bật đèn, nhìn thằng con trai lấm lem nước, hai mẹ con lại đồng loạt... bật cười.

Cười thành tiếng luôn.

"Có chuyện gì thế?" Dương Quyền Đình nghe động chạy tới, thấy Duy Lực mặt ủ mày ê chùi đầu.

"Mày về lúc nào vậy?" Ông hỏi.

Nếu hỏi ai là "cao thủ bổ đao" trong nhà họ Dương, Châu Chiêu Chiêu nghĩ ngay lúc này chính là Dương Quyền Đình.

"Sao người mày ướt hết thế?"

Dương Duy Lực: "..."

Anh không muốn trả lời, chỉ nhìn Hứa Quế Chi: "Mẹ, sao mẹ lại ngủ phòng con?"

Nếu không phải mẹ ở đây, làm gì có trò bi hài này?

Hứa Quế Chi liếc Dương Quyền Đình một cái.

Dương Quyền Đình: "..."

Liên quan gì đến ông?

Ông quay sang trừng mắt với Duy Lực: "Lần sau về nhà đừng lén lút thế!"

Như kẻ trộm vậy, không gây hiểu lầm mới lạ!

Dương Duy Lực bị trừng mắt cũng chẳng muốn cãi: "Mẹ về phòng mẹ ngủ đi."

Hứa Quế Chi: "Biết rồi! Chiêu Chiêu ngủ tiếp đi nhé."

"Vâng ạ." Châu Chiêu Chiêu ngoan ngoãn đáp.

Đợi mọi người đi hết, cô nhìn Duy Lực rồi bật cười.

"Còn cười?" Dương Duy Lực mắt phượng liếc cô, "Sao mẹ lại ngủ đây?"

"Đến ngủ với con chứ sao!" Cô nũng nịu, "Ai bảo anh đi biệt tích mấy tháng liền?"

Khiến cô lo lắm, mẹ chồng không yên tâm nên qua ngủ cùng.

"Là lỗi của anh." Anh áy náy nắm tay cô, "Lần sau anh cố gắng liên lạc khi có thể."

Ít nhất sẽ không như lần này, biến mất nửa năm trời.

"Cũng không trách anh được." Cô cúi đầu vân vê ngón tay anh, "Anh đi làm nhiệm vụ, con biết anh không muốn thế."

Quy định là thế, nếu liên lạc được, cô tin anh đã gọi từ lâu.

"Ngoan, đi ngủ đi." Dương Duy Lực nhớ lời mẹ, xoa đầu cô, "Anh đi tắm cái đã."

"Em đợi anh." Cô nói.

Nhưng khi Duy Lực ra khỏi phòng tắm, tiểu kiều thê đã yên vị trên giường ngủ say từ lúc nào.

Anh thở dài, quay lại tắm nhanh rồi lên giường, kê đầu cô lên cánh tay mình, ôm chặt vợ vào lòng.

Châu Chiêu Chiêu ngửi mùi quen thuộc, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cùng lúc đó, trong một căn nhà khác ở khu tập thể, tình cảnh của Trần Quốc Bân không ấm áp như Dương Duy Lực.

Anh bất lực nhìn tiểu thê mới cưới, áy náy nói: "Anh cũng không còn cách nào khác, kỷ luật tổ chức phải tuân thủ."

"Em cho anh vào đi." Anh năn nỉ.

Cửa mở "bịch" một tiếng, Đào An Nghi ghét bỏ nói: "Người anh bốc mùi gì thế? Xông lên mũi!"

Trần Quốc Bân: "Anh... anh đi tắm ngay."

Vì nôn nóng về nhà, anh và Duy Lực đều không kịp tắm rửa.

Anh chợt tự hỏi, không biết Châu Chiêu Chiêu có ghét bỏ Dương Duy Lực như vậy không?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 237: Chương 237



Châu Chiêu Chiêu tỉnh dậy, tưởng mình vừa trải qua một giấc mơ.

Nhưng khi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người đàn ông bên cạnh, cô mới nhận ra đó không phải là mơ.

Dương Duy Lực thực sự đã trở về.

Thấy anh vẫn đang ngủ, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, Chiêu Chiêu xót xa nép vào lòng anh không dám cử động.

Duy Lực rất nhạy cảm, chỉ cần cô động đậy là anh sẽ tỉnh giấc.

Không ngờ, cô lại thiếp đi lần nữa.

Khi tỉnh dậy lần thứ hai, Duy Lực đã không còn ở bên.

Chiêu Chiêu vội nhìn đồng hồ - đã hơn 10 giờ sáng.

Cô mặc quần áo, vệ sinh cá nhân rồi bước ra ngoài, nghe thấy tiếng Duy Lực và Hứa Quế Chi đang trò chuyện trong bếp.

...

"Con bé này miệng không nói nhưng trong lòng lo lắm," Hứa Quế Chi vừa nhồi bột vừa nói với con trai, "Sau này con phải đối xử tốt với nó, nếu dám bắt nạt, mẹ không tha đâu."

"Mẹ, con biết rồi." Duy Lực cười, đặt rau hẹ đã nhặt lên thớt rồi đi rửa tay, "Con sẽ đối xử tốt với nó."

Hứa Quế Chi phẩy tay.

"Con đi xem nó dậy chưa." Duy Lực vừa định mở cửa đã thấy Chiêu Chiêu đi về phía bếp, "Tỉnh rồi? Đói không?"

"Chưa đói lắm." Chiêu Chiêu lắc đầu.

"Sao lại không đói?" Hứa Quế Chi ở trong bếp nói, "Mau đi lấy đồ ăn cho vợ."

Chiêu Chiêu đỏ mặt.

Duy Lực cười, lấy đồ ăn còn nóng trong nồi ra. Chiêu Chiêu ngồi ăn ở bàn bếp, bên cạnh là Duy Lực và Hứa Quế Chi - một người nhồi bột, một người đánh trứng.

"Hôm nay làm bánh chẻo hai loại nhân, lát nữa thằng ba băm thịt giúp mẹ." Hứa Quế Chi nói.

"Xèo!" Bà đổ trứng vào chảo, múc ra một đĩa nhỏ đưa cho Chiêu Chiêu, "Trứng mới rán, ăn đi con."

"Con cảm ơn mẹ." Chiêu Chiêu nói ngọt ngào.

Đôi lúc cô cảm thấy mình thật may mắn, có lẽ tình mẫu tử không nhận được từ Diêu Trúc Mai thời thơ ấu, giờ đều được đền đáp nơi Hứa Quế Chi.

"Ăn ít thôi, trưa còn ăn bánh chẻo." Hứa Quế Chi cười, "Bữa sáng lót dạ chút là được."

Chiêu Chiêu gói bánh chẻo rất đẹp, nhưng Duy Lực thì vụng về, lúc thì ép không chặt, lúc lại làm rách vỏ.

"Ôi trời, sao mẹ lại đẻ ra đứa con ngốc thế này?" Hứa Quế Chi chê bai, liếc nhìn Dương Quyền Đình đang nhổ cỏ ngoài sân, "Chắc do di truyền từ bố mày rồi."

"Này, đừng tưởng nói xấu sau lưng là tôi không nghe thấy nhé." Dương Quyền Đình ngoài sân đột nhiên đứng dậy nói.

Dương Duy Lực: "..."

Không ngờ một ngày, anh - người luôn xuất sắc, lại bị cả bố lẫn mẹ chê cùng lúc.

Chiêu Chiêu đứng sau bật cười.

"Cười gì?" Duy Lực ngẩng đầu nhìn cô, chẳng lẽ cô cũng chê anh?

"Không có," Chiêu Chiêu nén cười, "Gói bánh chẻo vốn đã khó mà."

Quả nhiên vợ mình vẫn là ngọt ngào nhất.

Anh gật đầu nghiêm túc.

Đúng là khó thật.

Nhưng hôm nay anh quyết tâm học bằng được.

"Để em chỉ anh." Chiêu Chiêu như đoán được suy nghĩ của anh, cười hiền đi tới nói khẽ, "Đừng dùng lực quá mạnh."

"Phải dùng lực vừa phải." Ngón tay trắng nõn của cô khéo léo miết nhẹ, một chiếc bánh chẻo xinh xắn đã hoàn thành.

"Hay em dạy anh cách gói khác, tuy không nhanh nhưng không bị rách." Chiêu Chiêu kiên nhẫn hướng dẫn Duy Lực.

Hứa Quế Chi nhìn hai đứa con với ánh mắt trìu mến.

Trong lòng bà không khỏi cảm thán, quả nhiên người đời đều theo đuổi những thứ đẹp đẽ, hai đứa đứng cùng nhau thật hài hòa.

Nhìn thôi đã thấy vui mắt.

Khi Dương Quyền Đình bước vào, Hứa Quế Chi bĩu môi ra hiệu cho ông nhìn đôi trẻ.

Dương Quyền Đình: "..."

Ông không muốn "ăn cẩu lương", tốt nhất nên ra ngoài tiếp tục nhổ cỏ.

Hứa Quế Chi trừng mắt nhìn theo.

Đồ lão già không có chút tình điệu gì!

Trưa ăn cơm xong, chiều Duy Lực dẫn Chiêu Chiêu đi mua sắm. Đã lâu không về, giờ vào thu rồi, đương nhiên phải mua cho cô vài bộ quần áo mới.

Ai ngờ trùng hợp thế nào, tại Trung tâm Thương mại Hoa Kiều lại gặp Trần Quốc Bân và Đào An Nghi.

Nhưng sắc mặt Đào An Nghi có vẻ không được vui.

"Lão Dương!" Trần Quốc Bân thấy Duy Lực như bắt được phao cứu sinh, vội bước tới bắt tay.

"Đây là em dâu?" Anh nhìn Chiêu Chiêu.

"Vợ tôi, Châu Chiêu Chiêu." Duy Lực giới thiệu, "Hai người cũng đi mua sắm à? Vậy thì..."

Hai chữ "không làm phiền" còn chưa kịp thốt ra, đã bị Trần Quốc Bân ngắt lời: "Gặp nhau là có duyên, hay mình cùng đi nhé?"

Trời ơi, giờ Trần Quốc Bân mới biết đi mua sắm với phụ nữ lại khổ sở đến thế.

"Lão huynh," anh hạ giọng cầu khẩn, "Xin cậu đấy."

Sau chuyện này, anh nhất định phải hỏi Duy Lực bí quyết, xem sao anh ta lại có thể vui vẻ đi mua sắm với vợ như vậy?

Trời ơi, thật là cực hình!

Mỗi bộ quần áo nhìn chẳng khác gì nhau, nhưng vẫn phải chỉ ra điểm đẹp, hoặc khác biệt so với bộ trước.

Anh thử nói "màu sắc khác nhau"?

Đào An Nghi lập tức biến sắc: "Rõ ràng phong cách hoàn toàn khác mà!"

Quần áo còn phân biệt phong cách nữa sao?

À, còn cả bộ đồ anh đang mặc nữa, cảm giác gì cũng không đúng, nhưng Trần Quốc Bân không dám nói.

Nói ra, Đào An Nghi lại giận.

Duy Lực liếc nhìn Chiêu Chiêu, nhưng vẫn kiên quyết từ chối, vỗ vai Trần Quốc Bân: "Xin lỗi."

Để Đào An Nghi đi cùng? Anh không phải tự chuốc khổ vào thân sao?

Hưởng thụ thế giới hai người không tốt sao? Lại còn phải nhìn mặt Đào An Nghi ư?

Anh thấy ghê lắm.

Sắc mặt Đào An Nghi thoáng biến, nhưng ngay lập tức lại cười: "Đội trưởng Dương vẫn còn để bụng chuyện cũ sao?"

Câu hỏi này thật khó trả lời.

Nói "còn để bụng", chẳng phải là vẫn còn tình cảm với Đào An Nghi?

Nói "không để bụng", vậy sao không đồng ý đi cùng Trần Quốc Bân?

"Chuyện cũ nào?" Duy Lực cười.

Đá quả bóng trở lại.

Trần Quốc Bân: "Xem tôi vụng về quá, hai người hiếm khi có thời gian riêng, là tôi không chu đáo."

Anh vỗ trán một cái.

Đào An Nghi mặt càng khó coi: "Trần Quốc Bân, ý anh là gì?"

"Nếu không muốn đi cùng em thì nói thẳng ra!" Cô tức giận quay người bỏ đi.

Trần Quốc Bân: "..."

Lúc này cũng hơi bực mình.

Từ hôm qua đến giờ, anh luôn cúi mình dỗ dành cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ai bảo vừa kết hôn đã đi công tác nửa năm?

Vì cảm thấy có lỗi với tiểu thê, Trần Quốc Bân luôn nhường nhịn Đào An Nghi. Nhưng vấn đề là, đi mua sắm thật sự không phải sở trường của anh.

"Tôi là thằng nhà quê, bảo tôi phân biệt bộ này đẹp xấu thế nào so với bộ kia?"

Trần Quốc Bân uống một ngụm nước, thở dài.

Anh bỗng hoài nghi, cuộc hôn nhân này liệu có tốt đẹp?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 238: Chương 238



Đào An Nghi tức giận bỏ đi, tưởng rằng Trần Quốc Bân sẽ đuổi theo, nào ngờ đứng chờ mãi trước cửa Trung tâm Thương mại Hoa Kiều vẫn không thấy bóng dáng anh ta, càng thêm phẫn nộ.

Chiếc giày da đen nhỏ xinh đá mạnh vào cột trụ bên đường, kết quả là ngón chân đau điếng.

"Châu Chiêu Chiêu!" Cô nghiến răng nghiến lợi.

Con người thật kỳ lạ, rõ ràng Chiêu Chiêu chẳng nói gì, người từ chối là Dương Duy Lực, nhưng Đào An Nghi lại đổ hết lỗi lên đầu cô.

Trần Quốc Bân than thở với Duy Lực vài câu rồi ngượng ngùng nói với Chiêu Chiêu: "Xin lỗi em dâu, để hai người chứng kiến trò hề."

Phiêu Vũ Miên Miên

Nói xong đứng dậy: "Vậy tôi không làm phiền hai người nữa."

"Không sao đâu, anh Trần đừng bận tâm." Chiêu Chiêu lắc đầu.

Nhìn bóng lưng Trần Quốc Bân xa dần mang theo chút tiêu điều, cô không khỏi thở dài.

"Sao thế?" Duy Lực hỏi.

...

"Em chỉ cảm thán, kết hôn cần phải thận trọng." Cô nói.

Dù là hôn nhân đầu hay hôn nhân sau.

Như Trần Quốc Bân và Đào An Nghi thế này, tương lai chắc chắn sẽ còn đau đầu.

"Mặc kệ họ," Duy Lực nói, "Mình sống tốt cuộc sống của mình là được."

Chỉ là, lúc này Duy Lực nói hay lắm, nhưng sau này anh mới biết, chuyện hôm nay chỉ là khởi đầu.

Mối quan hệ giữa anh và Trần Quốc Bân còn dài lắm.

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

Dù gặp hai người kia khiến tâm trạng không vui, nhưng hai người vẫn trân trọng khoảng thời gian bên nhau.

Bởi tối nay Chiêu Chiêu phải về trường học buổi tối.

"Anh mua cho em nhiều quần áo quá rồi?" Thấy anh lại định thanh toán, Chiêu Chiêu nói, "Đồ của em đủ mặc rồi mà."

"Vẫn chưa đủ." Duy Lực nói, "Anh chỉ muốn mua cho em, muốn nhìn em mặc thật xinh đẹp."

Lời vừa dứt, khiến những người xung quanh ghen tị đến phát điên.

Đặc biệt là nhân viên thu ngân, liếc nhìn Duy Lực mấy lần.

Người đàn ông tốt thế này, sao cô không gặp được nhỉ?

Người ngoài có lẽ không biết Duy Lực tiêu bao nhiêu tiền nên không choáng, nhưng cô là người trực tiếp thu tiền anh ta.

Số tiền đó, cô tính sơ qua đã bằng nửa năm lương của cô.

So người với người thật c.h.ế.t đi được!

Chiêu Chiêu kéo áo Duy Lực, anh không thể khiêm tốn chút sao?

Duy Lực đâu để ý, anh chỉ nói thật lòng, thích nhìn vợ mình xinh đẹp.

Đẹp lắm.

Nếu không, anh cố gắng kiếm tiền để làm gì?

Chẳng phải để cô sống thoải mái hơn sao?

Cuối cùng Đào An Nghi cũng bị Trần Quốc Bân đuổi kịp, dỗ dành đưa trở lại Trung tâm Thương mại Hoa Kiều.

Theo ý Trần Quốc Bân, vừa xảy ra chuyện không vui ở đây, chi bằng đổi trung tâm khác.

Nhưng Đào An Nghi nhất quyết không nghe, cứ phải vào đây.

Rồi nhận luôn "quả bom" thứ hai từ Dương Duy Lực và Châu Chiêu Chiêu.

Trùng hợp thay, hai người thanh toán cùng một nhân viên thu ngân.

Chỉ nghe cô ta nói với đồng nghiệp: "Tôi ghen tị đến c.h.ế.t đi được, bao năm nay chưa thấy ai chiều vợ như thế."

"Mua nhiều quần áo thế, tiền bằng nửa năm lương tôi."

Quan trọng là người đàn ông chi tiền không chút do dự.

"Gặp được người đàn ông tốt thế này sớm hơn, còn lâu cô bé kia mới có cửa." Nhân viên nói.

Cô nhất định sẽ giữ chặt lấy.

"Thôi đi," đồng nghiệp cười, "Cô xem vợ anh ta xinh thế nào đã, nếu tôi có cô vợ xinh thế, bán mạng cũng được."

Dù hai người không nêu tên, nhưng Đào An Nghi và Trần Quốc Bân đoán ngay họ đang nói về ai.

Trần Quốc Bân thở dài, may mà không đi cùng Duy Lực, không thì bị so sánh thành tro bụi.

Không phải anh keo kiệt, không muốn tiêu cho Đào An Nghi.

Mà hoàn cảnh hai người khác nhau.

Trần Quốc Bân xuất thân nghèo khó, nay có chút thành tựu cũng muốn giúp đỡ gia đình.

Lại thêm đứa con gái nhỏ gửi ở quê cho bố mẹ nuôi.

Hàng năm phải gửi tiền về, tiền để dành vốn đã ít.

Cưới Đào An Nghi lại yêu cầu cao, tiền tiết kiệm gần như cạn kiệt.

Nên không thể như Duy Lực, đem hết lương chi cho vợ.

Nhưng Đào An Nghi không nghĩ vậy.

Châu Chiêu Chiêu có gì, cô cũng phải có.

Anh không có tiền, cô có.

Và...

"Xài tiền đàn ông có gì hay?" Cô cười nhạt, "Tự kiếm tiền mới là bản lĩnh, muốn mua gì thì mua."

Nói xong đặt hóa đơn lên bàn: "Tính tiền."

Nhân viên thu ngân: "..."

Hôm nay thật mở mang tầm mắt, đủ loại người đều gặp.

Cô mỉm cười nhạt, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Đào An Nghi, dường như hiểu ra điều gì đó.

Đào An Nghi thấy ánh mắt ấy, suýt nữa nổi điên.

"Người phụ nữ này bị bệnh à?" Khi cô đi xa, nhân viên hỏi đồng nghiệp, "Nãy cô ta trừng mắt với tôi làm gì? Tôi có ép cô ấy mua đâu."

"Ừa, không có tiền thì đừng có làm ra vẻ."

Đào An Nghi chưa đi xa nghe rõ mồn một, suýt nữa trẹo chân vì giày cao gót, may mà Trần Quốc Bân nhanh tay đỡ.

Trần Quốc Bân bỗng bật cười.

Có lẽ anh có chút máu... bị hành hạ, cảm thấy Đào An Nghi lúc này khá đáng yêu.

Chiêu Chiêu không biết chuyện đó, cô và Duy Lực về nhà dọn đồ, Hứa Quế Chi lại chuẩn bị đồ ăn ngon.

Mỗi lần cô về trường, bà đều chuẩn bị đủ thứ.

Ăn không hết?

Không đời nào, trong ký túc xá đông người, mỗi người vài miếng là hết.

Ăn tối xong lúc chưa đến 6 giờ, Duy Lực đưa Chiêu Chiêu về trường bằng xe buýt.

Một tay xách túi quần áo, một tay xách đồ ăn Hứa Quế Chi chuẩn bị.

Hai người lên xe từ trạm giữa, hầu như không có chỗ trống.

Nhưng hôm nay may mắn, mới đi một trạm đã có người xuống, Duy Lực vội nhường chỗ cho Chiêu Chiêu.

Anh đứng cạnh, tay xách đồ bảo vệ cô.

Nhưng niềm vui không kéo dài lâu.

Vừa xuống xe đến cổng trường Chiêu Chiêu, đã thấy đám đông tụ tập.

"Châu Chiêu Chiêu, Khấu Cẩm Khê, các người hãm hại con trai ta, ta cũng không để các người yên thân!" Tiếng hét điên cuồng của mẹ Lưu vang lên.

"Người này bị điên à?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 239: Chương 239



Mẹ Lưu như kẻ điên, quỳ gối trước cổng trường gào khóc.

Giáo viên trong trường chạy ra khuyên can, nhưng đều vô ích.

"Có chuyện gì mời bác vào văn phòng nói chuyện." Giáo viên nói, "Ở đây làm ồn cũng không giải quyết được gì."

"Con trai tôi sắp c.h.ế.t rồi, hai con đ* này vẫn ung dung đi học, sao tôi không làm lo được?" Mẹ Lưu tóc tai bù xù, ánh mắt âm lãnh.

Giáo viên khuyên can bị ánh mắt đó dọa giật mình.

Người này chắc có vấn đề thần kinh, nhìn mắt đáng sợ quá.

Mẹ Lưu khắc ghi lời kẻ kia dặn, dù giáo viên thuyết phục thế nào cũng không chịu vào trường.

Bởi vào đó, nhà trường cùng phe với Châu Chiêu Chiêu, sẽ không tin lời bà.

Con trai bà trong tù chịu bao cực hình, lần thăm nuôi trước đã gầy trơ xương.

...

Đứa con đại học bà vất vả nuôi dưỡng, bị Khấu Cẩm Khê con đ* đó hãm hại.

Còn Lý Phong nữa.

Đứa cháu trai bác sĩ tài giỏi, cả đời bị nó hủy hoại.

Tức nhất là, cả nhà chị gái bà cũng bị liên lụy.

Mẹ Lưu tức điên người, trước đây nhờ chị gái và con trai đại học, bà được nịnh bợ bao nhiêu.

Nhưng từ khi xảy ra chuyện, bà nếm trải đủ nhân tình thế thái.

Người ta tránh bà như tránh tà, thậm chí còn có kẻ đến chà đạp.

Bố chồng chị gái tức quá nhập viện, chị gái ngày ngày khóc lóc, cuộc sống bà cũng khổ sở.

Tất cả là do Khấu Cẩm Khê và Châu Chiêu Chiêu gây ra!

Bà không yên, cũng không để hai con đ* này yên thân!

"Nếu bác cứ thế, chúng tôi buộc phải báo cảnh sát." Cuối cùng giáo viên tức giận nói.

Đừng tưởng ngồi đây là xong.

"Báo đi! Cảnh sát đến tôi sẽ đ.â.m đầu vào đây c.h.ế.t luôn, để mọi người xem nhà trường bao che kẻ xấu, bức tử phụ huynh!" Mẹ Lưu gào lên.

Giáo viên: "..."

Không ngờ gặp phải kẻ cứng đầu, giờ phải làm sao?

Đúng lúc đó, một người đàn ông xông tới, túm lấy mẹ Lưu đánh túi bụi.

Vừa đánh vừa quát: "Con điên này, còn chưa đủ rắc rối sao?"

"Ái! Đồ sát nhân đánh tôi!" Mẹ Lưu ôm đầu.

Nhưng tay đàn ông mạnh như sắt, đánh đau thấu xương. Ban đầu bà còn chống cự, sau chỉ biết co rúm chịu trận.

"Lơi mắt là mày chạy ra ngoài làm loạn." Người đàn ông vừa đánh vừa nói.

Đám đông xung quanh sửng sốt.

Người phụ nữ này là điên thật sao? Còn người đàn ông là chồng bà ta?

Giáo viên cũng ngơ ngác, nhưng đồng thời thở phào.

Nếu để bà ta tiếp tục gào thét trước cổng trường, còn ra sao!

Nhưng đánh người thế cũng không ổn.

"Đừng đánh nữa, sắp c.h.ế.t người rồi." Giáo viên vội ngăn lại.

"Cô không biết, con điên này ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà." Người đàn ông tức giận nói, "Suốt ngày gây chuyện."

"Thầy giáo, làm phiền rồi." Anh ta cười xã giao.

"Không sao." Giáo viên phẩy tay, "Anh mau đưa bà ấy về đi."

Tốt nhất canh chừng kỹ, đừng để chạy ra cắn người nữa.

"Tôi... không phải..." Mẹ Lưu đau đớn, cố gắng đứng dậy giải thích, nhưng người đàn ông mạnh mẽ túm cổ áo lôi bà đi.

"Lần này lại nhận tiền của ai?" Anh ta tức giận nói, "Tôi thật đen đủi lấy phải con đàn bà tham tiền như mày!"

Một câu giải thích hành vi của người phụ nữ.

Thì ra nhận tiền người ta đến đây gây rối?

Khấu Cẩm Khê và Châu Chiêu Chiêu thật xui xẻo, không biết đắc tội với ai?

"Ông không phải chồng tôi..." Mẹ Lưu cuối cùng cũng kêu lên được.

"Vương Thúy Hương, đừng tưởng tao không dám ly hôn!" Người đàn ông giận dữ nói, "Vì mấy đồng bẩn mà mày nói lời trái lương tâm."

"Phải, tao đánh mày, nhưng mày nghĩ xem bao năm mày gây bao rắc rối?"

"Vương Thúy Hương, tao cũng là người." Người đàn ông nói đến đây bỗng rơm rớm nước mắt, "Mày thế này, chẳng phải đã báo ứng lên con trai rồi sao?"

Vương Thúy Hương giật mình.

Nghe xong, đám đông vốn có chút phẫn nộ với hành vi đánh phụ nữ, giờ cũng thông cảm cho người đàn ông.

Có người vợ như vậy, anh ta cũng khổ tâm lắm.

Vương Thúy Hương nhất thời không biết nói gì.

Nếu không phải chồng bà c.h.ế.t mấy năm trước, có lẽ bà đã tin lời người đàn ông này.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nghĩ đến đây, toàn thân bà run lên, lông tóc dựng đứng.

Nhận nhầm người ư?

Không hề, bà tên là Vương Thúy Hương, người này biết rõ mọi thứ về bà.

"Ông là ai?" Đến nơi vắng vẻ, bà giãy ra hỏi.

"Tôi?" Người đàn ông cười lạnh, khiến Vương Thúy Hương lại nổi da gà, "Không phải chồng bà sao?"

"Chồng tôi c.h.ế.t rồi." Vương Thúy Hương nén giận nói.

Bà goá phụ nuôi con trai thành tài, không có vài thủ đoạn sao được?

Vương Thúy Hương tự cho rằng mấy năm nay chưa gặp đối thủ, nhưng giờ bà nhận ra mình đã gặp phải cao thủ.

"Đại ca, có gì mình nói chuyện." Vương Thúy Hương cười nhạt nói.

"Cũng được." Người đàn ông nhìn bà, "Chỉ một cơ hội, xem bà có nắm bắt không."

Vương Thúy Hương: "..."

"Ai đứng sau xúi giục bà?" Không đợi bà suy nghĩ, anh ta hỏi.

"Làm gì có..." Vương Thúy Hương ánh mắt trốn tránh, định nói dối, nhưng gặp ánh mắt lạnh lùng kia, lời nói nghẹn lại.

"Suy nghĩ kỹ." Anh ta nói, "Dĩ nhiên, bà có thể không nói, chỉ mất thêm vài ngày thôi."

Họ sẽ tự điều tra.

"Đại ca, tôi thật không biết." Vương Thúy Hương nói, "Chỉ biết là đàn ông, giọng khàn khàn, ngoài ra không rõ."

Hắn che mặt, bà không nhìn thấy gì.

"Tôi thật không biết gì." Vương Thúy Hương nói khẽ, "Hắn dặn xong, đưa tôi một xấp tiền."

Bà nghĩ vừa kiếm tiền vừa trả thù, tại sao không?

Không ngờ vấp phải vố đau.

"Giờ tôi đi được chưa?" Vương Thúy Hương sợ hãi hỏi.

"Được." Người đàn ông gật đầu.

Vương Thúy Hương như trút được gánh nặng.

"Cứ thế cho bà ta đi sao?" Không xa, Châu Chiêu Chiêu hỏi, nhìn chồng bên cạnh, "Cảm ơn anh."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back