Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 200: Chương 200



Dương Duy Chu muốn phản kháng? Muốn nói không đồng ý?

Không được!

Có thể không ép hắn kết hôn, nhưng đã cướp đi trinh tiết của cô gái mà không chịu trách nhiệm, thì chỉ có đường vào tù.

Giữa tù và hôn nhân, Dương Duy Chu đương nhiên biết phải chọn cái nào.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hơn nữa, Hứa Tú Linh chỉ là hơi to con một chút, ngoài ra, cô ta không thua kém gì hắn.

Cưới được vợ như vậy, dù là làm rể cũng là Dương Duy Chu được lợi.

Dương Duy Chu bất mãn: "Chú hai, chú không thể như vậy!"

"Như thế nào?" Dương Quyền Đình lạnh lùng nhìn hắn, quay sang hỏi Tú Linh: "Cháu đã quyết định chưa?"

Hứa Tú Linh nhìn khuôn mặt điển trai của Duy Chu, gật đầu.

...

...

"Sau này nếu hắn dám làm gì sai trái, cháu cứ tìm chú." Dương Quyền Đình liếc nhìn g*** h** ch*n hắn, "Chú sẽ giáo dục hắn."

Dương Duy Chu: "..."

Chú hai trước đây đâu có như thế này? Trước đây chú rất hiền lành, sao bây giờ trông đáng sợ vậy?

Vừa nãy chú nhìn chỗ nào của hắn?

Duy Chu bản năng kẹp chặt hai chân.

Giáo dục?

Sao hắn cảm giác như chú hai muốn đánh gãy "chân thứ ba" của hắn vậy?

Dương Quyền Hải hoàn toàn không có ý kiến, Duy Chu làm rể nhà họ Hứa cũng tốt, khỏi phải lo mua nhà cho con trai.

Hơn nữa nhà họ Hứa có cửa hàng, Tú Linh lại là người có năng lực, sau này không sợ Duy Chu đói chết.

Có gì không tốt?

Thế là hai nhà nhanh chóng thống nhất ngày cưới.

Trước khi Dương Duy Chu kịp nghĩ ra cách phản kháng, hắn đã bị đẩy lên kiệu rước về nhà họ Hứa.

Tốc độ kết hôn nhanh đến chóng mặt.

Đêm tân hôn, Duy Chu lại một lần nữa bước vào động phòng.

Dù hắn luôn miệng nói mình bị ép buộc.

Có bị ép hay không Chu Chiêu Chiêu không biết, chỉ biết khi hai người về nhà thăm hỏi, ánh mắt Duy Chu không dám nhìn lung tung nữa.

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

Ba ngày sau, Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực chuẩn bị về nhà.

Nhưng trước khi Chiêu Chiêu về, trại gà đón một vị khách.

"Đại ca Vương?" Chu Chính Văn ngạc nhiên khi thấy Vương Hữu Phúc, nhưng vẫn cười đón, "Gió nào đưa đại ca đến đây?"

"Ha ha, lão ca đi Tân Cương ngang qua đây, tiện thể ghé thăm em." Vương Hữu Phúc cười nói.

"Tân Cương?" Chính Văn vừa mời khách vào vừa nói, "Đại ca làm ăn ngày càng phát đạt."

"Trước nghe nói đại ca ở biên giới Tây Nam?" Anh nghi ngờ hỏi.

Người bạn thân đã nhắc nhở anh nên cảnh giác với Vương Hữu Phúc.

"Bên đó giờ loạn lắm." Người đó nói, "Hút chích, cờ bạc, đá gà, đủ thứ tệ nạn."

Không phải nơi dành cho người bình thường.

Không ngờ giờ hắn ta lại xuất hiện trong sân nhà mình.

Chu Chính Văn bề ngoài không lộ vẻ gì, nhiệt tình mời khách vào.

"Thấy trong sân còn dán chữ hỷ, nhà có việc vui à?" Vương Hữu Phúc cười hỏi.

"Đúng vậy, mấy hôm trước con gái kết hôn." Chính Văn cười, "Hôm nay về nhà."

"Ồ?" Vương Hữu Phúc nhíu mày, "Em không đúng rồi, con cái lấy vợ gả chồng lớn chuyện thế mà không báo lão ca."

Chính Văn chỉ cười.

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng Chu Chiêu Chiêu, Chính Văn vội chạy ra.

"Hai đứa về rồi." Diêu Trúc Mai nắm tay con gái ngắm nghía, "Về là tốt rồi."

Nhìn hai đứa tình cảm nồng đượm, bà yên tâm phần nào.

"Đây là rể của Chiêu Chiêu?" Vương Hữu Phúc đột nhiên lên tiếng.

Hắn nghe nói con gái Chính Văn lấy một tài xế.

Nhưng người đàn ông trước mắt cao lớn hiên ngang, khí chất bất phàm, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn hắn khiến Vương Hữu Phúc phải rùng mình.

Khí chất quý tộc cùng uy áp khó tả toát ra từ người này.

Đây... là tài xế?

Rõ ràng không phải người thường, nếu không Chính Văn đâu gả con gái cưng?

Vương Hữu Phúc lại nhìn Chính Văn, trước giờ cứ tưởng em trai này chân thật, không ngờ lại giấu diếm.

Kết thông gia tốt như vậy mà không mời hắn, rõ ràng không muốn giới thiệu.

May mà hôm nay hắn đến.

"Vào đây." Diêu Trúc Mai kéo tay con gái, "Mẹ con mình nói chuyện."

Bà nóng lòng muốn hỏi thăm cuộc sống của con gái ở nhà họ Dương.

Còn Vương Hữu Phúc, bà không muốn tiếp đãi chút nào.

Tại sao?

"Tên này phong cách có vấn đề, đồ vô liêm sỉ." Diêu Trúc Mai thì thầm với con gái, "Già rồi còn không biết xấu hổ, nuôi bồ nhí."

Trước đây khi cùng Chính Văn đến Hàng Châu, bà tưởng người phụ nữ đi cùng Vương Hữu Phúc là vợ, còn thân thiết trò chuyện. Ai ngờ sau mới biết chỉ là bồ nhí.

"Sao lại có đàn bà trơ trẽn thế? Biết người ta có vợ còn chen vào." Bà tức giận, "Vương Hữu Phúc cũng đồ bỏ đi, có vợ rồi còn lăng nhăng."

"Nếu không phải hôm nay con về, mẹ đã đuổi cổ hắn ra đường rồi."

Ngẩng lên thấy con gái đang ngây người, bà lo lắng hỏi: "Sao thế? Duy Lực hay nhà họ Dương bắt nạt con à?"

"Không có." Chiêu Chiêu vội nói, "Con chỉ hơi thiếu ngủ."

Nói đến đây mặt đỏ bừng.

Đàn ông mới khai hoang quả thực đáng sợ.

Từ đêm đầu tiên, cánh cửa mới của Dương Duy Lực đã mở toang.

Khả năng học hỏi của hắn siêu phàm, trên phương diện này càng không ngoại lệ.

Vì vậy, hai đêm qua Chiêu Chiêu quá mệt mỏi.

Có khi đã ngủ say, nhưng... Dương Duy Lực vẫn không biết mệt mỏi "cày cuốc".

Ngoài hai lần đêm đầu tiên, ngày thứ hai là mấy lần nhỉ?

Khoảng bảy tám lần.

Sáng dậy chân cô như bước trên bông, mềm nhũn không đứng vững.

Nhưng giờ cô không quan tâm chuyện đó, mà là Vương Hữu Phúc hôm nay.

Kiếp trước, tên này chính là huynh đệ tốt của Chu Chính Vũ.

Nhưng đáng cười là, chính "huynh đệ tốt" này đã lừa Chính Vũ rất nhiều tiền.

Chính Vũ nghiện cờ b.ạ.c cũng vì hắn, thường xuyên sang Myanmar đánh bạc.

Quan trọng nhất, tên này nghiện thuốc phiện và háo sắc.

Nhớ lại ánh mắt hắn nhìn mình kiếp trước, Chiêu Chiêu thấy ghê tởm.

Nghĩ đến đây, cô nheo mắt - phải nghĩ cách để bố tránh xa tên khốn này!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 201: Chương 201



Trước đây, Vương Hữu Phúc chỉ nghe Chu Chính Văn khoe con gái xinh đẹp.

Lúc đó hắn luôn nghĩ Chính Văn là kẻ cuồng con, thổi phồng sự thật.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng khi tận mắt thấy Chu Chiêu Chiêu, mắt Vương Hữu Phúc sáng rực.

Đi khắp nơi bao năm, hắn chưa từng thấy cô gái nào xinh đến thế.

Như tiên nữ giáng trần.

Trời ơi, không trách Chính Văn suốt ngày khoe con gái.

Nếu có đứa con gái xinh thế này, hắn cũng khoe khoang suốt ngày.

"Chu Chính Văn, con gái cậu xinh quá." Vương Hữu Phúc cười nói, "Không trách cậu lúc nào cũng nhắc đến."

Hắn định nhìn kỹ Chiêu Chiêu thêm, nhưng một người đàn ông cao lớn đã đứng chắn trước tầm mắt.

...

...

"Anh này..." Hắn vừa mở miệng đã tắc tị.

Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Dương Duy Lực, dù là kẻ từng trải như Vương Hữu Phúc cũng thấy sợ hãi.

Hắn đang sợ một thằng nhóc!

"Con rể tôi." Chính Văn cười giới thiệu.

"Không phải... nghe nói là..." Hai chữ "tài xế" bị nuốt chửng.

Bởi Dương Duy Lực không hề giống tài xế chút nào.

Vương Hữu Phúc có đủ nhãn lực để nhận ra điều đó.

"Tốt, cậu tìm được rể quý." Hắn gượng gạo khen vài câu, chỉ vì nhìn vợ người ta vài giây mà đã bị ngăn cản.

Lại nói: "Hai đứa cưới tôi không đến, hôm nay gặp đúng dịp phải uống vài chén."

"Tất nhiên." Dương Duy Lực mỉm cười.

"Ha ha ha." Vương Hữu Phúc quay sang Chính Văn, "Con rể cậu chắc uống giỏi lắm."

Vương Hữu Phúc vốn là tay tửu lượng tốt, thấy thái độ của Duy Lực, hắn muốn dạy cho hắn một bài học.

Dạy bằng cách nào?

Đương nhiên là uống rượu.

Về nhà vợ mà say xỉn, chẳng phải rất mất mặt sao?

Chu Chính Văn cười, không nói gì.

Dù Vương Hữu Phúc uống giỏi, nhưng Dương Duy Lực mấy năm trong quân đội cũng không phải tay vừa.

Nhưng bắt hắn đấu rượu với Vương Hữu Phúc?

Chu Chính Văn không muốn.

Tại sao phải làm vậy?

"Chiều nó còn phải lái xe, không uống được." Chính Văn vẫy tay, "Lâu lắm mới gặp, để tôi tiếp đại ca vài chén."

"Bố vợ thương con rể quá." Vương Hữu Phúc giơ ngón tay cái, cũng hiểu mục đích chuyến đi này, liền cười nói: "Vậy hai ta không say không về."

Dương Duy Lực nheo mắt nhìn Vương Hữu Phúc, rồi đi tìm Chiêu Chiêu.

"Em có vẻ ghét người đó?" Hắn hỏi.

Từ giây phút đầu gặp Vương Hữu Phúc, hắn đã thấy sự chán ghét trong mắt cô.

Đây là lần đầu hắn thấy cô có biểu cảm như vậy.

Chu Chiêu Chiêu đang rửa tay, dừng lại rồi bình thản nói: "Tên đó vô liêm sỉ, có vợ rồi còn nuôi bồ nhí."

"Lát nữa em sẽ nói bố hạn chế tiếp xúc, kẻo bị lây thói xấu."

Lại nói thêm: "Anh cũng đừng tiếp xúc nhiều."

"Ừ." Dương Duy Lực cười, "Đừng tức, chúng ta sẽ lờ hắn đi."

"Tên này xảo quyệt lắm." Chiêu Chiêu lo lắng cho Chính Văn, "Lát nữa anh giúp bố tránh uống nhiều, đừng để say."

Nếu không tỉnh táo, dễ bị Vương Hữu Phúc giăng bẫy.

Nghĩ lại kiếp trước, hắn có thể lôi Chu Chính Vũ vào hố, lần này chắc cũng muốn kéo Chính Văn xuống nước.

"Em cảm giác hắn không có ý tốt." Chiêu Chiêu nói nhỏ, "Anh để ý giúp em."

"Anh hiểu rồi." Dương Duy Lực xoa đầu cô, "Yên tâm."

Quả nhiên, Chiêu Chiêu đoán không sai, Vương Hữu Phúc chính là mang ý đồ xấu.

Hắn thua bạc ở Myanmar, nợ nần chồng chất, suýt mất mạng.

Người dẫn hắn đi đã xin tha, cho hắn cơ hội dẫn thêm một người giàu đến thì sẽ tha.

Vương Hữu Phúc mới biết mình sa vào bẫy.

Nhưng đã quá muộn.

Giờ đây dù có áy náy, nhưng nghĩ đến tính mạng, hắn lại trở nên kiên quyết.

"Cậu không biết đâu." Vương Hữu Phúc say sưa kể, "Khi viên đá được mở ra, cảm giác ấy thật không gì sánh bằng."

"Ồ?"

Chính Văn có chút hứng thú, hỏi: "Vậy đại ca mở được gì?"

Vương Hữu Phúc đương nhiên không thể nói mình trắng tay, sau khi thổi phồng một hồi, liền hỏi: "Cậu muốn đi thử không?"

"Đại ca sẽ dẫn cậu mở mang tầm mắt."

Chu Chính Văn cười lắc đầu, rót rượu: "Mở mang tầm mắt thì không cần, nhà còn nhiều việc, tôi không đi xa được."

"Chỉ vài ngày thôi." Vương Hữu Phúc cười, "Như đi công tác ấy."

"Cậu kiếm nhiều tiền để làm gì?" Hắn tiếp tục dụ dỗ, "Không thể chỉ vì con cái, chúng ta cũng phải biết hưởng thụ."

"Thôi bỏ đi." Chính Văn nói, "Cờ bạc đá quý không dành cho người bình thường."

Nói rồi chạm ly với Vương Hữu Phúc, uống cạn: "Tôi khuyên đại ca cẩn thận, đây chính là cờ bạc."

Dù chưa từng đến đó, nhưng Chính Văn không ngốc.

Cờ bạc nhìn thì k*ch th*ch, nhưng nhiều người trắng tay, hắn không nghĩ mình đủ bản lĩnh.

"Ha ha ha..." Vương Hữu Phúc cười trừ, không trả lời, chỉ nói: "Uống rượu."

Hai người chạm ly tiếp tục uống.

Mấy lần sau, Vương Hữu Phúc lại định nhắc đến chủ đề cờ bạc, nhưng đều bị Chính Văn lái sang chuyện khác.

Đang uống rượu, bên ngoài lại có người đến.

Lần này là một người phụ nữ.

"Khốn kiếp, đồ vô liêm sỉ." Diêu Trúc Mai tức giận, nói với Chính Văn, "Mau đuổi hắn và con đ* kia đi."

"Con gái về nhà, hắn dẫn bồ nhí đến làm gì?" Bà giận dữ.

Chính Văn cũng không ngờ Vương Hữu Phúc trơ trẽn thế, nhìn con gái đang im lặng nhưng rõ ràng không vui, quyết định: "Được, tôi sẽ mời hắn đi."

Dù sao cũng là người ít qua lại, không cần vì hắn mà cả nhà mất vui.

"Khách sạn?" Vương Hữu Phúc do dự, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh rồi gật đầu: "Được."

Ra khỏi trại gà, người phụ nữ tủi thân nói: "Anh Vương, người bạn đó của anh rõ ràng coi thường em."

"Thôi nào." Vương Hữu Phúc véo m.ô.n.g cô ta, "Hắn là đồ cổ hủ, chúng ta không thèm chấp."

"Nhưng em có cô bạn thích đúng loại đàn ông cổ hủ đấy."

"Anh phải nghĩ cách giúp cô ấy."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 202: Chương 202



Chu Chiêu Chiêu đương nhiên không biết những chuyện này. Trời tuy lạnh nhưng hôm nay nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến người ta dễ chịu.

Con gái về nhà, bố mẹ tất nhiên phải chuẩn bị đồ ăn ngon để thiết đãi.

Về nhà chồng cũng không thể quá muộn. Vừa ăn trưa xong, dù trong lòng không nỡ, Diêu Trúc Mai vẫn thu xếp đồ đạc, giục Chiêu Chiêu về sớm.

"Đợi thêm thời gian nữa anh sẽ đưa em về ở vài ngày." Trên đường đi, thấy cô buồn, Dương Duy Lực nắm tay cô nói.

Phiêu Vũ Miên Miên

Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Chiếc xe hơi lăn bánh về thành phố. Ánh nắng ấm áp không biết từ lúc nào đã khuất sau núi.

Trước cổng tứ hợp viện, vừa dừng xe, Dương Duy Lực đã thấy một bóng người lao ra.

Phản xạ đầu tiên của hắn là kéo Chiêu Chiêu che phía sau.

Khi nhận ra người đó là Tống Tiếu Tiếu, Duy Lực mới thu lại nắm đấm, lạnh lùng nói: "Lần sau đừng đột nhiên xuất hiện như vậy."

...

...

Nếu hắn không kịp thu tay, một quyền này đập vào, Tống Tiếu Tiếu chắc chắn không chịu nổi.

Tống Tiếu Tiếu cũng bị dọa sợ. Cô không ngờ Dương Duy Lực lúc nãy lại... đáng sợ đến thế.

"Em... em không dám nữa." Cô đỏ mắt nói.

Hôm đó Tống Tiếu Tiếu đến tìm Dương Duy Lực, vốn hy vọng dù hắn không muốn nhưng ít nhất cũng sẽ không bỏ mặc cô.

Nhưng ai ngờ Dương Duy Lực lại lạnh nhạt đến thế.

Tống Tiếu Tiếu một mực cho rằng chắc chắn là Chu Chiêu Chiêu đã thổi phồng bên tai hắn.

Sau đó, khi Duy Lực đến khách sạn tìm cô vào ngày hôm sau, Tống Tiếu Tiếu đã biến mất.

Cô vốn nghĩ dù không có Dương Duy Lực giúp đỡ, Tống Tiếu Tiếu vẫn có thể tạo dựng sự nghiệp ở thành phố.

Nhưng thực tế chứng minh cô quá ngây thơ.

Không tìm được việc, suýt nữa bị bọn lừa đảo bán lên núi làm vợ người ta.

Tống Tiếu Tiếu sợ hãi vô cùng.

May mà cô lanh lợi, biết địa chỉ nhà Dương Duy Lực ở thành phố, nên mới tìm đến đây.

Cũng biết được sau khi cô rời đi không lâu, Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu đã tổ chức hôn lễ.

Tống Tiếu Tiếu hối hận vì sự nóng nảy lúc đó. Nếu cô không bỏ đi, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Biết đâu, Dương Duy Lực đã không kết hôn với Chu Chiêu Chiêu?

"Anh Dương, cuối cùng em cũng tìm được anh." Tống Tiếu Tiếu xúc động nói.

Vừa dứt lời, mắt cô tối sầm, cả người ngã về phía trước.

"Vợ." Dương Duy Lực tuy nhanh chóng đỡ lấy cô, nhưng đồng thời gọi tên Chu Chiêu Chiêu.

Hắn sợ vợ ghen.

"Đưa vào trong đi." Chu Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn hắn.

Dương Duy Lực cười ngượng ngùng, lén hôn lên má cô: "Vợ yêu, em tốt nhất."

Chu Chiêu Chiêu đi theo phía sau.

"Chuyện gì thế?" Hứa Quế Chi và Dương Duy Phong nghe tiếng động chạy ra hỏi.

"Anh cầm lấy." Dương Duy Lực đẩy người về phía Duy Phong, lạnh lùng nói, "Anh ôm đi, em ôm sợ vợ ghen."

Dương Duy Phong: "..."

Hắn sợ vợ ghen, chẳng lẽ mình không sợ?

"Dương Duy Lực, mày giỏi lắm." Dương Duy Phong tức giận nghiến răng.

Nhưng vẫn đành ôm Tống Tiếu Tiếu vào nhà.

"Cô gái này, chẳng lẽ là nợ tình của mày?" Đặt người xuống, Duy Phong cười gian xảo nói.

Hắn cố tình đào hố cho Duy Lực, trả thù vì vừa nãy bị tính toán.

Nhưng vừa dứt lời đã bị mẹ đánh vào đầu: "Nói bậy gì thế?"

"Đi mời lương y Lưu đầu ngõ đến khám." Hứa Quế Chi nói.

Dương Duy Phong ôm đầu, hậm hực bước ra ngoài tìm bác sĩ.

Dương Duy Lực xoa xoa mũi, lén đến bên Chu Chiêu Chiêu, định nói gì đó thì thấy cô đã đi đến cạnh Hứa Quế Chi: "Mẹ, để con làm."

"Con nghỉ đi." Hứa Quế Chi nói, "Ngồi xe lâu mệt lắm."

Lại nói thêm: "Mẹ làm bánh rán, con đói thì ăn trước đi."

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu: "Con không đói, bố chưa về à?"

"Về rồi lại đi." Hứa Quế Chi lau mặt cho Tống Tiếu Tiếu, vỗ tay Chiêu Chiêu: "Không sao đâu."

Chu Chiêu Chiêu thấy ấm lòng.

Không lâu sau, lương y Lưu đến, khám xong nói: "Có lẽ vì đói và lạnh nên ngất đi, lát nữa cho ăn chút cháo là tỉnh."

Đúng lúc trong bếp có nồi cháo kê, Hứa Quế Chi liền bảo Triệu Vĩnh Mai múc một ít đút cho Tống Tiếu Tiếu.

Quả nhiên, không lâu sau Tống Tiếu Tiếu tỉnh lại.

Nhìn thấy Triệu Vĩnh Mai, cô òa khóc: "Dì ơi, cuối cùng cháu cũng gặp được dì."

Triệu Vĩnh Mai: "..."

Bị một cô gái lớn gọi là dì, đây là lần đầu tiên.

Dù biết mình trông già trước tuổi, lại không biết ăn mặc, nhưng bị một cô gái hơn hai mươi gọi là dì, sắc mặt bà không được vui.

"Cô đói hoa mắt rồi à?" Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nói, "Chị dâu, đưa cơm cho cô ấy tự ăn đi."

Triệu Vĩnh Mai đưa bát cháo cho cô.

Tống Tiếu Tiếu: "..."

Chị dâu?

Đây không phải mẹ Dương Duy Lực!

Lập tức xấu hổ cúi đầu ăn cháo.

"Hai đứa đi ăn cơm đi." Hứa Quế Chi nói với hai con dâu, "Bọn trẻ giờ cũng đói rồi."

"Vâng ạ." Chu Chiêu Chiêu khoác tay Triệu Vĩnh Mai, không thèm nhìn Dương Duy Lực, bước đi.

Dương Duy Lực muốn nói mình cũng đói muốn đi ăn, nhưng bị Hứa Quế Chi trừng mắt.

Chuyện này không giải quyết xong còn muốn ăn cơm?

"Chiêu Chiêu." Triệu Vĩnh Mai cúi đầu nói nhỏ, "Cô gái đó trông không ổn, đợi tỉnh lại bảo Duy Lực đưa đi ngay."

Vừa nãy nhìn thấy ánh mắt cô ta láo liên, rõ ràng không phải người an phận.

"Cảm ơn chị dâu." Chu Chiêu Chiêu cười, "Em tin Duy Lực và mẹ sẽ xử lý tốt."

Triệu Vĩnh Mai gật đầu.

Nhìn làn da trắng nõn của Chiêu Chiêu, bà ghen tị hỏi: "Em thường dùng kem dưỡng gì mà da trắng thế?"

"Chỉ là loại Nhã Sương thôi." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Nhưng em có vài mẹo dưỡng da, lát nữa ăn xong sẽ nói cho chị."

"Được." Triệu Vĩnh Mai mắt sáng rực.

Nói thật, người phụ nữ nào không muốn có làn da đẹp, trẻ trung?

Bà cũng muốn đứng cạnh Dương Duy Khôn mà không bị chê là không xứng.

"Nhưng có đắt không?" Bà do dự hỏi.

Theo bà biết, Lưu Quyên Hảo mỗi tháng đầu tư vào da mặt rất nhiều tiền. Nhưng cô ấy có công việc, còn bà thì không.

"Không đắt lắm đâu." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Thật ghen tị với các em." Triệu Vĩnh Mai thở dài, "Có học thức, tìm việc cũng dễ."

"Chị dâu muốn tìm việc?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên.

"Chị biết tìm việc gì?" Triệu Vĩnh Mai tự giễu cười, "Bây giờ việc đâu dễ kiếm."

Bà thở dài ngao ngán.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 203: Chương 203



Nếu như trước kia ở quê, Triệu Vĩnh Mai dù không tìm được việc vẫn có thể làm ruộng, trồng rau bán kiếm thêm thu nhập.

Nhưng đây là thành phố, nhà chỉ có mảnh đất nhỏ trong sân tứ hợp, mà cũng bị chia cho bố mẹ chồng trồng trọt.

Giờ nhiệm vụ của bà chỉ là chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái.

Dù ngày nào cũng bận rộn.

Nhưng Triệu Vĩnh Mai luôn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy mãi.

Nhưng một người phụ nữ ít học như bà, có thể làm gì? Đi rửa bát thuê?

Ngay cả việc đó cũng không dễ kiếm.

Triệu Vĩnh Mai thở dài.

Chu Chiêu Chiêu cũng không nói gì thêm. Thực ra cô hoàn toàn có thể đề cập chuyện cửa hàng gà rán với Vĩnh Mai.

...

...

Dù sao, Triệu Vĩnh Mai nấu ăn cũng rất khéo.

Nhưng cô mới về nhà chồng, những lời này không tiện nói, cần bàn bạc với Dương Duy Lực trước. Nếu Vĩnh Mai vẫn muốn làm việc, cô cũng có thể tạo điều kiện, chỉ nói: "Rồi sẽ có cơ hội thôi."

Triệu Vĩnh Mai tưởng cô đang an ủi, mỉm cười gật đầu, hai người cùng đi chuẩn bị bữa tối.

Dương Gia Hân và Dương Gia Mặc đều rất quý cô dâu mới, thấy cô đến, Hân cười tươi ngồi xuống bên cạnh.

Ngoan ngoãn đáng yêu.

Chu Chiêu Chiêu thích lắm, ba người cùng nhau thì thầm trò chuyện.

Khi Dương Duy Lực bước vào, thấy vợ mình đang kể chuyện gì đó khiến cháu gái bật cười.

Thấy hắn, Dương Gia Hân vội đứng dậy: "Chú."

Dương Duy Lực gật đầu, đi tới: "Đang nói chuyện gì thế?"

Chu Chiêu Chiêu hừ một tiếng, đứng lên đi xới cơm.

Dương Gia Mặc bĩu môi: "Chú làm gì khiến cô dâu giận thế?"

Dương Duy Lực: "...Trẻ con đừng tò mò."

"Cháu không tò mò." Dương Gia Mặc nghiêm mặt, giống hệt bố, "Nếu chú làm cô dâu buồn, sau này cháu không chơi với chú nữa."

"Này, con quay của cháu là ai làm đấy?" Dương Duy Lực giả vờ gõ nhẹ lên đầu cậu bé.

"Cháu... cháu trả lại chú." Dương Gia Mặc mím môi.

Dù sao cũng không thể vì con quay mà mất lập trường.

"Nhóc con." Dương Duy Lực vỗ lưng cậu bé, "Đi chơi đi, chú đi dỗ cô dâu."

Dương Gia Mặc còn muốn nói gì nhưng bị chị gái kéo đi.

"Chỉ biết bắt nạt trẻ con." Chu Chiêu Chiêu thấy hắn tới, vừa xới cơm vừa nói, "Với lại, em không cần chú dỗ đâu."

"Chú muốn làm gì thì làm, đừng ở đây được voi đòi tiên."

"Anh được voi đòi tiên gì?" Dương Duy Lực hạ giọng, "Em còn chưa cho anh no nê."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Đồ vô liêm sỉ!

Không thèm để ý, cô bưng cơm ra phòng khách, gọi Dương Gia Mặc mời mọi người ăn cơm.

Dương Duy Lực xoa xoa mũi.

Trong phòng, Tống Tiếu Tiếu ăn xong cháo kê lại ngủ thêm một giấc mới tỉnh.

Tỉnh dậy thấy mình trong một căn phòng, không có ai nhưng nghe thấy tiếng nói bên ngoài.

Cô nằm trên giường ấm áp, bao ngày nay chưa từng được yên bình như lúc này.

Nếu có thể, cô không muốn dậy, chỉ muốn ngủ mãi thế này.

Giá như, đây là nhà cô thì tốt biết mấy.

Tống Tiếu Tiếu nghĩ thầm.

Khi cô mở cửa bước ra, tiếng nói trong phòng khách càng rõ: "Đây là cô dâu làm cho cháu, cháu thích cô dâu nhất."

Một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.

Rồi là tiếng cười trong phòng khách.

Khi Tống Tiếu Tiếu bước vào, tiếng cười đột ngột dừng lại.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cô gái tỉnh rồi à." Một người phụ nữ lớn tuổi nhìn cô ân cần hỏi, "Thấy trong người thế nào?"

"Tốt, tốt hơn nhiều rồi." Tống Tiếu Tiếu e dè nói, mắt đảo quanh, thấy Dương Duy Lực liền sáng lên, "Anh Dương."

Nói xong, cô hớn hở bước tới.

Dương Duy Lực lười nhác ngước mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên nhưng là nói với Chu Chiêu Chiêu: "Vợ yêu, em có mệt không, muốn đi nghỉ không?"

Chu Chiêu Chiêu gật đầu, nói với Hứa Quế Chi: "Mẹ, con đi nghỉ trước."

Còn Tống Tiếu Tiếu, cô không muốn tiếp.

"Ừ, đi đi." Hứa Quế Chi vẫy tay.

Tống Tiếu Tiếu tròn mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu rời đi.

Cô ta dám bỏ đi như vậy sao?

Bố mẹ chồng đang ngồi đây, cô ta dám đi ngủ không hầu hạ?

Con dâu ngỗ nghịch như vậy để làm gì?

"Anh Dương, vợ anh được chiều quá đấy." Tống Tiếu Tiếu bĩu môi, "Cả nhà đang ngồi đây, cô ta dám đi ngủ trước."

Ở quê cô, đã bị tát vào mặt rồi.

"Mày là cái thá gì?" Dương Duy Lực lạnh lùng nhìn cô.

"Vợ của Dương Duy Lực tao, cũng đến lượt mày bình phẩm?" Hắn cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm đến mắt.

Dương Duy Lực chưa từng nói nặng với Tống Tiếu Tiếu như vậy, khiến cô đứng chôn chân tại chỗ.

"Em chỉ muốn tốt cho anh." Tống Tiếu Tiếu giãy nảy, "Ở quê em..."

"Đây không phải quê mày." Dương Duy Lực cắt ngang, "Tao nợ anh mày chút tình chiến hữu, không phải nợ mày."

"Từ khi anh mày mất, tao tự hỏi đã làm đủ." Hắn đứng dậy nói tiếp, "Lo tang lễ bố mẹ mày, xin việc cho mày."

"Tình chiến hữu với anh mày, tao đã trả xong." Hắn cười nhạt, "Không ngờ nuôi lớn cái tâm của mày, tưởng mày là ai? Dám quản chuyện của tao."

Bố mẹ hắn còn chưa nói gì, mày là cái thá gì dám lên tiếng?

Tống Tiếu Tiếu mặt tái mét: "Không phải vậy, em chỉ tốt bụng..."

"Cất cái tốt bụng rẻ tiền của mày đi." Dương Duy Lực lạnh lùng nói, "Từ giờ, tao cũng không tốt bụng nữa."

Vốn dĩ, cái c.h.ế.t của đồng đội là nỗi đau với hắn. Những năm qua, Dương Duy Lực luôn giúp đỡ gia đình các đồng đội đã khuất.

Hắn luôn nghĩ mình phải làm gì đó cho họ.

Với những người khác, hắn đều gửi tiền đúng hạn. Riêng nhà Tống Tiếu Tiếu, vì thân thiết với anh cô nên Dương Duy Lực đã nhiều lần đến thăm.

Thậm chí, tang lễ bố mẹ Tống Tiếu Tiếu cũng do hắn lo liệu.

Không ngờ lại nuôi lớn cái tâm của Tống Tiếu Tiếu.

Tưởng mình là ai?

Không tốt bụng nữa?

Ý gì?

Tống Tiếu Tiếu sững sờ.

Nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu.

Vì Dương Duy Lực nói không giúp là thật.

"Anh Dương, em biết lỗi rồi, em không dám nữa, đừng bỏ mặc em." Tống Tiếu Tiếu khóc lóc.

Nhưng cô không gặp được Dương Duy Lực, bị cậu ruột đến đón đi.

"Cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi." Cậu cô nói, "Ở quê đã lấy chồng từ lâu, nghịch ngợm mấy năm nay cũng đủ rồi."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 204: Chương 204



Hôm nay nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến người ta dễ chịu mà không lo bị cháy nắng.

Sau bữa sáng, Chu Chiêu Chiêu cùng Hứa Quế Chi ra vườn chăm sóc những chậu hoa.

"Đợi trời ấm lên, mẹ sẽ chuyển các con ra ngoài vườn." Hứa Quế Chi âu yếm nói với những bông hoa yêu quý.

Chu Chiêu Chiêu chăm chú lắng nghe bí quyết chăm hoa của bà.

"Bắt con gái theo mẹ làm mấy việc này, chán lắm nhỉ?" Hứa Quế Chi ngẩng lên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, mỗi nụ cười đều khiến người ta phải chú ý.

"Không đâu, con thích lắm." Chu Chiêu Chiêu cười đáp, "Trước giờ con cứ tưởng chỉ cần tưới nước là đủ, không ngờ tưới nước cũng có kỹ thuật riêng."

"Ha ha, hiếm có người thích như con." Hứa Quế Chi vui vẻ cười, rồi nhìn Chiêu Chiêu nói, "Hôm nay là 18 tháng Chạp, con biết ngày mai là ngày gì không?"

Hai người kết hôn vào mùng 6 tháng Chạp, không ngờ đã ở đây hơn chục ngày.

"Ngày gì ạ?" Chu Chiêu Chiêu suy nghĩ một lúc, "Còn mấy ngày nữa mới đến tiễn Táo quân mà."

...

...

"Chẳng lẽ bắt đầu dọn dẹp rồi sao?" Cô lại hỏi.

"Bé ơi bé à, đừng thèm, qua rằm tháng Chạp là Tết."

Hôm nay đã 18 tháng Chạp, cũng đến lúc chuẩn bị đồ Tết.

"Không phải." Hứa Quế Chi cười, "Là sinh nhật thằng ba."

Thấy Chu Chiêu Chiêu ngơ ngác, bà tiếp tục, "Thực ra nó lớn rồi, nhà mình cũng không có thói quen tổ chức sinh nhật, chỉ là ăn một bát mì trường thọ thôi. Mẹ nói với con là vì trước nay đều do mẹ làm, năm nay nó lấy được cô vợ khéo tay như con, con chỉ cần nấu cho nó bát mì là được."

"Thế là xong sinh nhật."

Từ khi Hứa Quế Chi về nhà họ Dương, mỗi khi có người sinh nhật, tối hôm trước đều ăn một bát mì trường thọ.

Trước đây, món mì này đều do Hứa Quế Chi làm. Sau này các con lập gia đình riêng, việc này do họ tự lo.

Khi Dương Duy Khôn và Dương Duy Phong mới cưới, Hứa Quế Chi cũng nhắc nhở Triệu Vĩnh Mai và Lưu Quyên Hảo như vậy.

Giờ với Chu Chiêu Chiêu cũng thế.

Vợ chồng yêu thương nhau, tự khắc sẽ nhớ những chi tiết này.

Tất nhiên, khi con dâu sinh nhật, Hứa Quế Chi không chỉ nhắc các con, mà còn tự tay chuẩn bị quà.

Không cần quà quý giá, nhưng là tấm lòng của mẹ.

"Mẹ yên tâm, chiều con sẽ nhào bột." Chu Chiêu Chiêu tươi cười nói, "Tối nay sẽ làm cho anh ấy."

"Chúng ta để anh ấy đoán xem, bát mì trường thọ này là của ai?" Cô khẽ nói.

"Cái miệng nó sành sỏi lắm, chắc đoán ra ngay." Hứa Quế Chi cười, "Không phải khoe khoang sao?"

Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Hứa Quế Chi miệng lúc nào cũng chê Dương Duy Lực, nhưng ánh mắt lại rất tự hào về cậu con trai này.

Chu Chiêu Chiêu nghĩ, cô đã biết Dương Duy Lực giống ai rồi.

"Chuyện cô gái họ Tống kia," Hứa Quế Chi thở dài, "con đừng để bụng, không phải mẹ bênh con trai, nhưng tính thằng ba từ nhỏ đã thích thứ gì tốt nhất."

"Người bình thường nó không thèm để mắt."

"Mẹ đang khen con đấy ạ?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi.

"Đương nhiên, con dâu mẹ là số một," Hứa Quế Chi cười lớn, "chỉ cần không mù là biết chọn."

"Nhưng chuyện này thằng ba cũng có lỗi," Hứa Quế Chi nói, "quá trọng tình nghĩa, quên mất lòng tham không đáy."

Rốt cuộc là do hắn xử lý không tốt, nên mới có hoa đào rác này.

"Duy Lực đã nói với con chưa?" Hứa Quế Chi hỏi.

"Mẹ nói về những đứa trẻ mồ côi hắn chu cấp ạ?" Chu Chiêu Chiêu gật đầu, "Con biết, rất ngưỡng mộ anh ấy."

"Vậy thì tốt," Hứa Quế Chi vỗ tay cô, "con cũng không cần lo tiền bạc, thằng con này đầu óc lắm, ba anh em nó thông minh nhất."

"Nuôi vợ không thành vấn đề." Bà nói.

"Mẹ, mẹ quên con cũng kiếm được tiền mà." Chu Chiêu Chiêu cười.

"Ha ha ha, đúng," Hứa Quế Chi cười lớn, "mẹ quên mất, con dâu mẹ cũng giỏi giang lắm!"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Thằng ba nhà mẹ, đúng là nhặt được báu vật." Hứa Quế Chi vui vẻ nói.

Trước đây bà lo nhất cho cậu con trai út, từng nghĩ Dương Duy Lực sẽ sống độc thân, không ngờ lại dẫn về một cô vợ tốt như vậy.

Giờ Hứa Quế Chi ngủ cũng cười.

Tối đó, khi Dương Duy Lực về nhà, hắn phát hiện không khí có gì đó khác lạ. Nhìn nụ cười đầy tình mẫu tử của Hứa Quế Chi, hắn hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ nhặt được tiền à? Cười ghê quá."

Hứa Quế Chi: "Con đừng mở miệng."

"Tại sao?"

"Con mở miệng là mẹ muốn đánh." Hứa Quế Chi nghiến răng, "Không nói gì thì nhìn cái mặt còn chịu được."

Dương Duy Lực: "..."

Thì ra hắn thành trai bao rồi?

"Vợ con đâu?" Dương Duy Lực hỏi.

"Mẹ giấu rồi." Hứa Quế Chi trừng mắt.

Thằng này, ngày nào về cũng câu đầu tiên là "Vợ tôi đâu?"

Như thể sợ người khác không biết hắn có vợ vậy.

"Cô dâu, cô đừng lấy chú cháu nữa." Trong phòng, giọng Dương Gia Mặc vang lên, "Đợi cháu lớn, cháu sẽ lấy cô."

Dương Duy Lực: "..."

Một ngày không về, đã có người tranh vợ hắn?

"Dương Gia Mặc," Dương Duy Lực vừa đi vào vừa nói, "Cháu nói cái gì?"

Dương Gia Mặc: "...Chú, chú về lúc nào vậy?"

"Vừa về, ngay lúc cháu nói cướp vợ chú." Dương Duy Lực thẳng thắn nói.

"Anh về rồi." Chu Chiêu Chiêu liếc hắn, "Có đứa trẻ con cũng so đo."

Dương Duy Lực: "..."

Cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Đừng nhìn anh như vậy."

Chu Chiêu Chiêu: "...Sao vậy?"

Chẳng qua chỉ liếc một cái thôi mà?

"Anh sẽ cương." Dương Duy Lực thốt ra ba từ.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Bóp mạnh vào eo hắn: "Nói chuyện nghiêm túc."

"Anh xin lỗi." Dương Duy Lực vội nói.

Chu Chiêu Chiêu hừ lạnh đi vào bếp, lát sau bưng ra một bát mì đặt trước mặt hắn.

Giữa bát là một quả trứng ốp la đẹp mắt, xung quanh xếp rau xanh và thịt bằm gọn gàng.

Trông rất hấp dẫn.

"Chúc mừng sinh nhật," Chu Chiêu Chiêu nói, "Mẹ nói ngày mai là sinh nhật anh."

"Chúc chú sinh nhật vui vẻ." Dương Gia Mặc và Dương Gia Hân cũng chạy tới, "Chú nếm thử tay nghề cô dâu đi."

Dương Duy Lực cười, ánh mắt ý nhị nhìn Chu Chiêu Chiêu, rồi cúi đầu ăn.

"Ngon." Hắn nói.

Lúc này Chu Chiêu Chiêu chưa hiểu ý nghĩa ánh mắt đó, mãi đến tối, khi hắn như sói đói vồ lấy, quấn lấy cô nửa đêm.

"Ngày mai là sinh nhật anh."

Hắn dùng lý do này để dụ dỗ cô đủ kiểu...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 205: Chương 205



Khi mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt, Chu Chiêu Chiêu nhớ lại lời mẹ chồng Hứa Quế Chi: "Thằng đó không được khen, khen một cái là vênh váo ngay."

Không chỉ không thể khen, mà còn là loại được đằng chân lân đằng đầu.

Cả đêm lấy sinh nhật làm cớ.

Miệng nói lời hoa mỹ, nếu cô không thoải mái thì đánh hắn.

Nhưng cô mệt đến mức không muốn mở mắt, lấy đâu sức mà đánh?

"Không thì em chửi anh đi," hắn cúi xuống thì thầm, "anh rất thích nghe em chửi anh."

Cô càng chửi dữ, hắn càng hưng phấn.

"Dương Duy Lực," Chu Chiêu Chiêu tức giận, "đồ súc sinh."

Đúng, chính là súc sinh, thích nhìn cô bất lực nhưng lại đầy quyến rũ.

...

...

Đôi khi, Chu Chiêu Chiêu rất tò mò, dường như Dương Duy Lực trong chuyện này luôn không biết chán.

Thực ra, dù cô có tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng chỉ cần có cơ hội là hắn leo thang.

Dù sao cũng không chịu thiệt.

Có... ngon đến vậy sao?

Trước khi trời sáng, Chu Chiêu Chiêu tội nghiệp lại bị hắn kéo vào lòng.

Hắn biết cô mệt, mệt đến mức không muốn nhúc nhích, nhưng nghĩ đến việc hai ngày nữa phải đi làm nhiệm vụ, may mắn lắm mới kịp về ăn Tết.

Nhịn đói lâu như vậy, phải bù đắp trước.

Chu Chiêu Chiêu quá mệt, đẩy tay hắn ra, cuộn chăn lăn sang phía khác.

Dương Duy Lực phía sau không tức giận, cười cười lại đuổi theo, ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ.

"Đừng nữa," Chu Chiêu Chiêu tức giận nói, "mau ngủ đi."

"Chiêu Chiêu," Dương Duy Lực lại hôn một cái, "hôm nay sinh nhật anh, lần cuối cùng nhé?"

"Vừa nãy anh đã nói lần cuối rồi." Chu Chiêu Chiêu muốn khóc, giọng đầy uất ức, "Em mệt lắm rồi."

Thực sự rất mệt, vừa mệt vừa buồn ngủ.

"Ngày mai anh đi làm nhiệm vụ," hắn áp sát nói bên tai, "ước chừng nửa tháng mới về."

Làm nhiệm vụ!

Chu Chiêu Chiêu vốn đang nhắm mắt buồn ngủ lập tức mở to, "Đi đâu? Nguy hiểm không?"

Cô suýt quên mất, nguy hiểm trên người Dương Duy Lực vẫn chưa giải trừ.

"Ừ," Dương Duy Lực thấy cô tỉnh táo, lại bắt đầu không yên phận.

"Dương Duy Lực," Chu Chiêu Chiêu khẽ nói, "anh hứa với em bình an trở về, em sẽ tùy anh."

"Được." Dương Duy Lực véo mũi cô, "Anh nhất định sẽ bình an trở về."

"Có cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này giữ hồn anh mà."

Chu Chiêu Chiêu: "Anh im miệng đi."

Giờ cô mới hiểu tại sao ban ngày Hứa Quế Chi bảo Dương Duy Lực đừng nói nữa.

Rõ ràng có khuôn mặt điển trai.

Dương Duy Lực: "..."

Một ngày bị hai người phụ nữ yêu quý nhất bảo im miệng, cũng hơi chạm tự ái.

Nhưng hắn luôn dày mặt trong chuyện này.

"Im miệng thì im miệng."

Không được nói thì có thể dùng hành động.

……

Chu Chiêu Chiêu ngủ đến trưa mới tỉnh, bị đói đánh thức.

Tỉnh dậy muốn nói nhưng cổ họng khó chịu như bị tắt tiếng.

Dương Duy Lực trong chuyện này rất tinh tế, trên đầu giường để sẵn một cốc nước ấm.

Chu Chiêu Chiêu uống cạn ly nước, cảm thấy cơ thể dần hồi phục.

Cô nằm thừ người ra, mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cố nhớ lại đêm qua hai người đã "chiến đấu" bao nhiêu lần. Chỉ nhớ đến lúc sau, cô đã ngủ thiếp đi, nhưng hắn vẫn...

Nghĩ đến đây, Chu Chiêu Chiêu bất lực che mặt.

Thật quá điên rồ!

Hơn nữa, đây là nhà tứ hợp, cả đại gia đình cùng sống chung. Cô ngủ đến giờ này chưa dậy, ngoài hai đứa nhỏ ra, ai mà không đoán được chuyện gì đã xảy ra?

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Chu Chiêu Chiêu bật ngồi dậy, với tay mở ngăn kéo đầu giường.

Rồi cô lại đổ vật xuống giường, dường như không tin nổi, lại ngồi dậy nhìn vào ngăn kéo vẫn đang hé mở.

Bên trong xếp ngay ngắn mấy hộp nhỏ.

Những chiếc hộp này còn có kích cỡ, kiếp trước Chu Chiêu Chiêu cũng quen thuộc, là loại Dương Duy Lực thường dùng.

Nhưng... số lượng này có phải hơi nhiều quá không?

Thời buổi này, hắn kiếm đâu ra nhiều bao cao su như vậy?

Không trách đêm qua dùng hết cái này đến cái khác?!

Cơ thể cô giờ đau nhức ê ẩm, nhưng trách ai được?

Chỉ có thể trách mình quá mềm lòng, nghĩ đến sinh nhật hắn nên nuông chiều một lần.

Kết quả... tên khốn này như được tự do, hoàn toàn không kiêng dè gì.

Điên cuồng, thật sự quá điên cuồng!

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, là Dương Duy Lực.

Chu Chiêu Chiêu vội nằm xuống giả vờ ngủ.

Cô thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt Dương Duy Lực lúc này, dù rất đẹp trai, nhưng cô đang rất tức giận.

Bước chân Dương Duy Lực rất nhẹ, dừng lại bên giường, liếc nhìn chiếc ly nước đã cạn trên đầu giường và ngăn kéo chưa đóng kín.

Khóe miệng hắn nhếch lên, ngồi xuống bên giường.

"Vẫn chưa tỉnh à?" Hắn khẽ nói, rồi lại cười khẽ, "Vậy đúng lúc anh đếm xem tối qua dùng mấy cái nhỉ?"

Nói xong, hắn thật sự mở ngăn kéo lấy ra một hộp.

"Một, hai..."

"Dương Duy Lực!" Chu Chiêu Chiêu không giả vờ được nữa, tức giận quát lên.

"Không ngủ nữa à?" Khóe miệng hắn nhếch lên đầy hài lòng, "Vậy đúng lúc hai ta cùng đếm nhé?"

"Anh có biết xấu hổ không vậy?" Chu Chiêu Chiêu không muốn nói chuyện với hắn nữa.

"Xấu hổ thì nhịn đói," Dương Duy Lực cất gọn đồ trong ngăn kéo, "Thể lực em không ổn rồi, tối qua toàn là anh vận động..."

"Dương Duy Lực!" Chu Chiêu Chiêu giận dữ hét lên, tay nhanh như chớp ném chiếc gối bên cạnh về phía hắn.

Lần này, khác hẳn mọi khi, Dương Duy Lực không đỡ lấy mà giả bộ yếu ớt ngã lăn ra đất một cách rất "diễn xuất".

Chu Chiêu Chiêu càng tức điên lên.

Bất chấp cơ thể đau nhức, cô bật dậy xông tới.

Vừa đ.ấ.m vừa đá vào người hắn.

Nhưng n.g.ự.c hắn cứng như đá, đánh đến nỗi tay cô đau nhừ.

"Thôi nào, đều là lỗi của anh, lần sau anh sẽ cải thiện," Dương Duy Lực ngồi dậy ôm cô vào lòng, "cố gắng bớt đi một lần."

"Anh còn dám nói." Chu Chiêu Chiêu lại muốn đánh hắn.

"Ai bảo em ngon quá cơ chứ." Dương Duy Lực cười lớn hôn một cái thật mạnh lên má cô, nhanh chóng bế cô lên trước khi cô kịp phản ứng, "Đi vệ sinh rồi ăn cơm thôi."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Giữa trưa như thế này, cô không muốn ra ngoài chút nào, xấu hổ c.h.ế.t đi được.

"Đừng sợ, mẹ rất thoáng mà." Dương Duy Lực an ủi.

"Đây đâu phải chuyện thoáng không thoáng!" Chu Chiêu Chiêu bĩu môi.

"À này..." Cô chợt nhớ ra điều gì, mặt đỏ bừng hỏi khẽ, "Tối qua... tiếng có to không? Phòng này cách âm thế nào?"

"Bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, có hơi muộn không?" Dương Duy Lực bật cười, xoa xoa đầu cô, "Đừng suy nghĩ lung tung, đây chẳng phải là chuyện bình thường của vợ chồng sao?"

Chu Chiêu Chiêu nhắm nghiền mắt, chẳng muốn nói gì nữa.

Đáng lẽ không nên chiều hắn thật...

Nhưng tên kia hoàn toàn không tự biết, giơ tay ra trước mặt Chu Chiêu Chiêu: "Hôm nay sinh nhật anh, quà đâu?"

"Em định dùng một bát mì trường thọ đánh bạt anh sao?"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Phiêu Vũ Miên Miên

Nắm đ.ấ.m của cô lại ngứa ngáy!

Muốn đ.ấ.m người lắm rồi!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 206: Chương 206



Quà tất nhiên là có.

Nhưng nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Chu Chiêu Chiêu lại muốn đ.ấ.m cho một quả.

Nhưng nghĩ đến kiếp trước đã phụ tình hắn, khiến hắn ra đi trong thất vọng, cô lại thấy xót xa.

Vì vậy, dù mệt đến mức không mở nổi mắt, cô vẫn chiều theo hắn.

"Tối qua em đâu có..."

"Nhắc đến chuyện tối qua nữa là anh xuống đất ngủ đấy." Chu Chiêu Chiêu tức giận nói.

"He he," Dương Duy Lực cười khẩy, "Em nỡ lòng à?"

Chu Chiêu Chiêu bĩu môi, "Quà trong ngăn tủ trang điểm của em, anh tự lấy đi."

Cô chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa.

...

...

"Cái này là?" Dương Duy Lực lấy ra một chiếc hộp nhỏ, hỏi, "Bình an khấu?"

Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Món quà cô chuẩn bị từ lâu, hôm đi chợ gặp một bà lão bán đồ cổ, cô trúng ngay chiếc bình an khâu bằng ngọc Hòa Điền.

Phiêu Vũ Miên Miên

Viên ngọc mịn màng, nhìn thấy nó Chu Chiêu Chiêu liền nghĩ ngay đến Dương Duy Lực, không mặc cả đã mua ngay.

Chỉ là không biết tặng hắn thế nào.

Biết tin sinh nhật Dương Duy Lực, cô liền nghĩ đến món quà này.

"Ừ," cô khẽ nói, "Bình an vô sự."

Đó là nguyện vọng lớn nhất của cô.

Dương Duy Lực cười, bước đến ôm chặt cô hôn mấy cái, "Anh rất thích."

Lại nhớ đến nỗi sợ hãi cô từng bộc lộ, hắn nghiêm túc nói, "Anh nhất định sẽ bình an."

"Cùng em sinh con, nhìn nó lớn lên, lấy vợ gả chồng, còn em sẽ luôn ở bên anh." Giọng hắn dịu dàng, "Anh sẽ không rời xa em."

Chu Chiêu Chiêu liếc hắn.

Tên này như trâu điên, hôn đến môi cô sưng hết cả lên.

"Anh cố ý đúng không?" Cô bực mình nói, "Giờ ra ngoài xấu hổ c.h.ế.t đi được."

"He he, lỗi của anh." Dương Duy Lực lại cười ngốc nghếch, "Tại em ngon quá."

Đã nếm mùi ngon, ai còn muốn ăn chay?

"Đeo giúp anh." Dương Duy Lực đưa bình an khấu cho Chu Chiêu Chiêu.

Đàn ông đeo đồ này có sao? Nếu là trước đây, Dương Duy Lực cũng sẽ khinh thường.

Nhưng nếu đeo nó khiến vợ yên tâm, thì đeo có sao?

Hơn nữa, đây là quà sinh nhật vợ tặng.

"Thế nào?" Dương Duy Lực hợm hĩnh hỏi, "Có bị chồng đẹp trai mê hoặc không?"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Thôi, ra ngoài ăn cơm vậy, xấu hổ chút cũng chẳng sao.

Dương Duy Lực cười để cô đi, cẩn thận cất bình an khấu vào trong áo.

Nhưng đến cửa lại nghĩ lại, lôi ra đeo bên ngoài cho mọi người thấy.

Xong mới hài lòng đi theo.

Chu Chiêu Chiêu đói bụng, Hứa Quế Chi thấy cô liền bưng bát cháo kê, "Sáng nấu rồi hâm nóng đây."

Lại nói, "Ăn tạm chút, trưa ăn cơm luôn."

"Mẹ, con xin lỗi..."

"Đứa này, xin lỗi gì?" Hứa Quế Chi cười, "Có gì đâu."

Ai chẳng từng trải qua thời trẻ.

Dù ông nhà bà nghiêm khắc, nhưng thời trẻ cũng có lúc bồng bột.

Vừa nói xong, Dương Duy Lực đã bước vào.

Dáng vẻ ngẩng cao đầu ưỡn ngực, có gì đó không đúng.

Hứa Quế Chi liếc nhìn, không hỏi.

Dương Duy Lực lại cố ý đi qua đi lại mấy vòng, thấy mẹ vẫn im lặng, liền nhìn sang Triệu Vĩnh Mai.

"Em trai, đừng nhìn chị thế." Triệu Vĩnh Mai sợ hãi nói, "Chị... chị không biết gì hết."

Dương Duy Lực: "..."

Không biết gì? Mắt bị mù à, không thấy bình an khấu trên cổ anh sao?

Đúng lúc Lưu Quyên Hảo bước vào, liền trông thấy.

"Ủa?" Cô tò mò nhìn cổ Dương Duy Lực, "Em trai, đeo cái gì thế?"

Đồ gì?

Dương Duy Lực mặt xị xuống.

"Bình an khấu." Hắn đắc ý nói.

"À, bình an khấu." Lưu Quyên Hảo gật gù, "Nhưng không phải trẻ con mới đeo sao?"

Dương Duy Lực vừa cười đã tắt.

"Ai nói chỉ trẻ con đeo?" Hắn lạnh lùng cất bình an khấu vào áo, "Vợ tặng quà sinh nhật, người lớn đeo được."

"À, đúng rồi." Triệu Vĩnh Mai chợt hiểu, "Bảo sao cứ đi qua đi lại, hóa ra khoe quà."

Cổ rướn như công múa.

Hứa Quế Chi bật cười, "Như công xòe đuôi ấy."

"Mẹ." Dương Duy Lực bất lực, "Vợ con..."

"Anh im đi." Chu Chiêu Chiêu chạy đến bịt miệng hắn.

Xấu hổ quá.

Một món quà mà khoe khoang thế.

Ai ngờ Dương Duy Lực l.i.ế.m vào tay cô.

Chu Chiêu Chiêu rụt tay lại, trừng mắt.

"Ôi," Lưu Quyên Hảo cười nói, "Em trai hạnh phúc quá nhỉ."

"Ai ngờ Diêm Vương lạnh lùng ngày xưa giờ thành thế này." Cô giơ ngón cái, "Em dâu giỏi lắm."

"Chị dâu." Chu Chiêu Chiêu đỏ mặt.

"Thôi, đừng trêu nó nữa." Hứa Quế Chi bênh vực, "Con ra ngoài đi, vợ con nhát gan, không như con da dày."

Dương Duy Lực ừ một tiếng, quay ra.

Bên ngoài, Chu Chiêu Chiêu nghe thấy hắn khoe với Dương Duy Phong: "Vợ tặng quà sinh nhật."

Dương Duy Phong: "..."

Quà sinh nhật thì ai chả có? Khoe cái gì?

"Anh không có." Dương Duy Lực kiêu ngạo.

"Anh cả." Dương Duy Phong ra hiệu, hai anh em hợp sức muốn bắt nạt Dương Duy Lực.

Nhưng Dương Duy Lực nhanh nhẹn trốn thoát.

"Làm anh không biết nhường em." Hắn cười trêu, "Quà đâu?"

"Không có." Dương Duy Phong tức cười.

Trong phòng, Chu Chiêu Chiêu tròn mắt.

Cô chưa bao giờ thấy Dương Duy Lực như thế này!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 207: Chương 207



Nói là không có, nhưng thực ra là có.

Khi Chu Chiêu Chiêu đang ngâm chân chuẩn bị đi ngủ, Dương Duy Lực đã hớn hở bước vào với món quà trên tay.

"Cái gì đấy?" Cô nghi hoặc hỏi.

"Quà." Dương Duy Lực mỉm cười đáp, "Anh cả và anh hai tặng."

Thật ra họ cũng có chuẩn bị quà?

"Vậy sinh nhật họ, anh thường tặng gì?" Chu Chiêu Chiêu tò mò hỏi.

"Tôi là em, tại sao phải tặng quà?"

Dương Duy Lực trả lời một cách đầy tự tin.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

...

Rồi cô thấy Dương Duy Lực ngồi xuống giường xem quà, quay lại nói với cô: "Yên tâm đi, dù mỗi năm sinh nhật họ tôi không nhất định có nhà, nhưng Tết về cũng mang quà cho họ."

Quà cáp cũng chỉ là tấm lòng.

Năm nay đúng dịp anh ở nhà, nên hai anh trai mới tặng quà.

Chu Chiêu Chiêu cười: "Anh cả anh hai đối với anh đều rất tốt."

"Còn tôi thì không tốt?" Dương Duy Lực ghen tị nhìn cô, "Sao em cứ khen họ hoài, khen bố xong đến anh em."

"Này, tôi mới là chồng em."

Vừa nói hắn vừa đi tới ngồi xuống lau chân cho Chu Chiêu Chiêu: "Đồ vô tâm."

Chu Chiêu Chiêu cười khúc khích, nghiêng người hôn lên má hắn: "Ai vô tâm?"

Người đẹp dưới ánh đèn.

Chu Chiêu Chiêu vốn đã xinh đẹp, giờ ngồi dưới ánh đèn càng làm nổi bật làn da trắng nõn, óng ánh.

Khi cô nghiêng người, mùi hương thoang thoảng phảng phất khiến m.á.u dồn lên đầu.

Trong khoảnh khắc đó, Dương Duy Lực nghĩ, có thể trao cả mạng sống cho cô.

Và ngay sau đó, cô đã bị hắn bế lên giường.

Nhận ra ý đồ của hắn, Chu Chiêu Chiêu vội cuộn chăn trốn sang phía khác.

Nhưng Dương Duy Lực đâu dễ để cô trốn thoát?

Hắn nhanh chóng theo sau, ôm cô từ phía sau hôn lên cổ: "Châm lửa xong muốn chạy à?"

Chu Chiêu Chiêu nắm chặt chăn, cố gắng thoát ra.

Dương Duy Lực đã men theo cổ cô hôn đến vai.

"Đau." Chu Chiêu Chiêu khẽ thốt lên.

Dương Duy Lực dừng lại, bất lực nằm xuống bên cạnh, đợi hơi thở đều trở lại.

Rồi cười nhạt, đứng dậy đổ nước ngâm chân.

Quay lại nằm ngoan ngoãn trong chăn.

Một lúc sau, một bàn tay mềm mại thò vào chăn hắn.

"Chu Chiêu Chiêu," giọng Dương Duy Lực khàn đặc, "Anh sẽ coi đây là lời mời của em."

"Em vẫn muốn đau nữa à?"

Bàn tay trắng nõn lập tức rụt lại.

Chu Chiêu Chiêu nói: "Ngủ đi, buồn ngủ quá."

Dương Duy Lực cười, hôn lên tay cô rồi nằm yên vị.

Một lúc sau hỏi: "Đau lắm à?"

Chu Chiêu Chiêu giả vờ ngủ không trả lời.

Lại nghe hắn nói: "Vậy là anh cũng khá lắm."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Chưa từng thấy ai tự phụ như vậy!

Sáng hôm sau, khi Dương Duy Lực vừa thức dậy, Chu Chiêu Chiêu cũng tỉnh giấc.

"Mấy giờ rồi?" Cô mơ màng hỏi.

"Còn sớm, em ngủ thêm đi." Dương Duy Lực cúi xuống hôn cô, "Anh chuẩn bị đi rồi."

Chu Chiêu Chiêu bỗng tỉnh táo: "Đi... nhiệm vụ?"

Hắn đã nói trước đó.

"Ừ," Dương Duy Lực vừa cài cúc áo vừa nói, "Nếu buồn thì rủ Đào Hân Bảo đi chơi."

"Tiền và sổ tiết kiệm để trong ngăn tủ, nhớ cất kỹ."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Anh đã nói với mẹ rồi, trời lạnh không có việc gì, em cứ ngủ thêm."

Chu Chiêu Chiêu không tài nào ngủ được nữa, ngồi trên giường nhìn hắn thu dọn đồ.

"Sao thế?" Dương Duy Lực ngẩng lên thấy cô chằm chằm nhìn mình, cười hỏi, "Không nỡ anh à?"

Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Vừa cưới đã phải xa nhau, thật không nỡ.

Nhưng không còn cách nào khác, hắn là quân nhân, tuân lệnh là thiên chức.

"Em dậy làm gì?" Dương Duy Lực đè cô xuống giường, "Nếu không ngủ được thì nằm thêm chút."

"Em dậy tiễn anh." Cô kiên quyết.

Kiếp trước, mỗi lần hắn đi cô đều mong hắn đi nhanh, đương nhiên không tiễn.

Sau khi Dương Duy Lực gặp nạn, Chu Chiêu Chiêu luôn nghĩ, nếu hắn sống lại, dù mệt mỏi thế nào cô cũng sẽ tiễn hắn.

Nhớ lại cảnh hắn dừng lại lưu luyến nhìn cô nói: "Anh đi nhé, em chăm sóc tốt cho bản thân đợi anh về."

Nhưng cô không đợi được hắn trở về.

Thấy cô kiên quyết, Dương Duy Lực không ngăn cản nữa, mỉm cười nói: "Mặc thêm áo, trời lạnh lắm."

Chu Chiêu Chiêu im lặng gật đầu.

Dương Duy Lực tự tay quàng khăn cho cô: "Ngoan, anh sẽ về sớm."

"Nếu muốn về thăm bố mẹ, nói với mẹ, bà sẽ sắp xếp xe."

Hắn cứ lải nhải như vậy, Chu Chiêu Chiêu không nói gì nhưng liên tục gật đầu.

"Được rồi," Dương Duy Lực ôm cô vào lòng, "Sau này quen sẽ đỡ hơn."

"Dương Duy Lực, anh đeo bình an khấu chưa?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, "Nhất định phải bình an trở về."

"Anh biết." Dương Duy Lực nói, "Anh còn có người để nhớ."

Vì cô, hắn sẽ không liều lĩnh.

Hai người bước ra khỏi phòng, trời vẫn còn tối, nhưng đèn phòng Hứa Quế Chi đã sáng.

"Mẹ, sao mẹ cũng dậy?" Dương Duy Lực hỏi.

"Con đi, mẹ không ngủ được." Hứa Quế Chi khoác áo nói, "Chiêu Chiêu cũng dậy rồi?"

"Mẹ." Chu Chiêu Chiêu nói, "Con tiễn Duy Lực, mẹ vào nghỉ đi."

"Không sao." Hứa Quế Chi vẫy tay, cùng cô tiễn Dương Duy Lực ra cổng.

Ánh đèn vàng kéo dài bóng hắn, Dương Duy Lực xách túi bước đi dứt khoát.

Đi được một đoạn, hắn quay lại nhìn hai người phụ nữ yêu quý đứng trước cổng, mỉm cười: "Vào đi."

Đến khi bóng hắn khuất sau con ngõ, Hứa Quế Chi nắm tay Chu Chiêu Chiêu: "Vào thôi con."

"Mẹ vào nghỉ đi, con vào bếp nấu cơm." Chu Chiêu Chiêu nói.

Cưới về đến giờ cô chưa từng nấu bữa sáng cho cả nhà.

"Được, mẹ phụ con." Hứa Quế Chi cười nói, "Lần đầu nó đi nhiệm vụ mẹ cũng thế, thằng con út này cẩn thận, không bao giờ hành động bừa."

Chu Chiêu Chiêu giật mình.

Một ý nghĩ thoáng qua nhưng quá nhanh khiến cô không kịp nắm bắt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 208: Chương 208



Sau khi Dương Duy Lực rời đi, Chu Chiêu Chiêu chẳng được nghỉ ngơi mấy ngày đã phải bắt tay vào chuẩn bị Tết.

Là con dâu mới lại sống chung, cô dậy sớm vào bếp giúp Triệu Vĩnh Mai.

Nhà họ Dương đông người, cần chuẩn bị nhiều thứ, nhưng may mắn Hứa Quế Chi và Triệu Vĩnh Mai đều có kinh nghiệm, Chu Chiêu Chiêu chỉ cần phụ giúp.

Sau khi cúng ông Táo ngày 23 tháng Chạp, Chu Chiêu Chiêu xin phép Hứa Quế Chi về huyện Chu Thủy.

Ban đầu, Hứa Quế Chi định nhờ tài xế của Dương Quyền Đình đưa cô về, nhưng Chu Chiêu Chiêu từ chối.

Dương Quyền Đình ở vị trí nhạy cảm, vốn đã có nhiều người để ý.

Thêm chuyện nhà cổ và Phùng Tú Cầm, Dương Duy Chu làm rể, nhà họ Dương đang là tâm điểm.

Giờ càng ẩn mình càng tốt.

Dương Quyền Đình biết chuyện gật đầu: "Đứa này biết điều."

...

Lại nói với Hứa Quế Chi: "Tính thằng ba nóng nảy, bà đối xử tốt với Chiêu Chiêu vào, kẻo..."

Câu sau chưa dứt đã bị Hứa Quế Chi ngắt lời: "Thằng ba biết chiều vợ, hơn mấy người khác nhiều."

"Ông lúc nào cũng bới lông tìm vết, vợ chồng chúng nó hạnh phúc lắm, ông đừng lo."

"Vả lại, tôi đâu phải mẹ chồng độc ác, tôi đối xử tệ với con dâu nào?"

"Thôi được rồi," Dương Quyền Đình xoa trán, "Ý tôi không phải vậy."

Hứa Quế Chi hừ lạnh.

Chu Chiêu Chiêu không biết chuyện này, cô về hôm nay cũng là tùy hứng, nào ngờ vừa đến đầu làng đã gặp Vương Hữu Phúc dắt bồ.

"Ồ, không phải Chiêu Chiêu sao?" Vương Hữu Phúc thấy Chu Chiêu Chiêu mắt sáng rực, cười nói, "Hôm nay về thăm à?"

Mấy hôm trước hắn đến trại gà nhưng không gặp cô.

Không ngờ hôm nay lại gặp.

Chu Chiêu Chiêu thoáng chán ghét, lạnh nhạt hỏi: "Chú Vương chưa về ăn Tết à?"

"Không vội." Vương Hữu Phúc cười.

Nghĩ thầm: Tao chưa dụ được Chu Chính Văn đi Nam, sao về được?

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nhìn hắn, liếc qua người phụ nữ bên cạnh rồi đi về phía trại gà.

"Mày để ý đôi mắt mày đấy." Đằng sau, người phụ nữ bóp mạnh tay Vương Hữu Phúc, "Gần dính vào người ta rồi."

"Làm gì có," Vương Hữu Phúc hôn cô ta một cái, "Không đâu."

Chu Chiêu Chiêu xinh như vậy, đàn ông nào chẳng thèm, nhưng Vương Hữu Phúc biết mình không có phúc.

Hắn có thể dụ Chu Chính Văn đi cờ bạc, nhưng không dám đụng đến Chu Chiêu Chiêu.

Với tính cách Chu Chính Văn cưng chiều con gái, sẵn sàng liều mạng.

Chưa kể chồng Chu Chiêu Chiêu, nhìn đã biết không phải hạng vừa.

Trên đời gái đẹp nhiều vô số, có tiền thì gái tự tìm đến.

Không cần vì Chu Chiêu Chiêu mà hại chính mình.

Nhưng ngắm nghía thì được.

Chu Chiêu Chiêu tức giận, bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc bỏ xa Vương Hữu Phúc.

Cô tưởng hắn đã rời đi, nào ngờ vẫn còn ở Chu Thủy, xem ra nếu không dụ được Chu Chính Văn, hắn sẵn sàng ăn Tết tại đây.

"Chiêu Chiêu, sao con về?" Diêu Trúc Mai đang phơi quần áo thấy con gái mặt nặng nề bước vào, "Cãi nhau với Duy Lực à?"

"Không ạ," Chu Chiêu Chiêu nói, "Anh ấy đi công tác, con về thăm."

Phiêu Vũ Miên Miên

Lại khẽ nói: "Mẹ, sao người đó chưa đi?"

Diêu Trúc Mai đang định hỏi ai, đã thấy Vương Hữu Phúc ôm một phụ nữ ăn mặc thời trang bước vào.

Bà lập tức biến sắc.

"Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bố mà chơi với loại này, mẹ nghĩ xem." Chu Chiêu Chiêu nói.

Diêu Trúc Mai: "Con bé này nói gì thế? Bố con không phải người như vậy."

"Bố không phải, nhưng người ta tự dính vào thì sao?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhìn người phụ nữ đó, chẳng lẽ không biết Vương Hữu Phúc có gia đình?"

Cũng có lý.

Nhất là người phụ nữ đó nhìn đã không đứng đắn.

Nhưng Vương Hữu Phúc cũng chẳng ra gì.

Diêu Trúc Mai tính tình thẳng thắn, nghĩ vậy liền hắt nước giặt đồ vào họ.

"Ái chà..." Vương Hữu Phúc đang suy nghĩ, bất ngờ bị nước lạnh tạt vào mặt, dù né tránh nhưng vẫn bị ướt một phần.

"Ôi, sao lại là chú?" Diêu Trúc Mai nói, "Tôi không nhìn thấy, xin lỗi nhé."

Nói xong, bà nhìn người phụ nữ đang khinh khỉnh nhìn mình: "Này, lão Vương, đây là ai thế?"

"À..." Vương Hữu Phúc cười gượng, tưởng Chu Chính Văn và Diêu Trúc Mai đã biết, nào ngờ bà hỏi thẳng, "Con gái nuôi của tôi."

"Con gái nuôi..." Diêu Trúc Mai không biết nói gì, nhìn người phụ nữ mặt trắng bệch, mỉa mai cười, "Con gái nuôi lớn thế này à, chị dâu nhà chú biết không?"

Vương Hữu Phúc cười gượng: "Chuyện đàn ông, đàn bà đừng xen vào."

"Xen cái nỗi gì." Diêu Trúc Mai nhổ nước bọt, "Vợ chú không quan tâm là chuyện của chú, đừng lôi bố nó vào, không tôi liều mạng với chú đấy."

"Sắp Tết rồi, tôi không cần chú biếu quà, mau cút đi cùng con gái nuôi của chú."

"Bà thật quá đáng." Vương Hữu Phúc không ngờ Diêu Trúc Mai lại thẳng thừng như vậy, tức giận nói, "Tôi không chấp, tôi tìm Chu Chính Văn."

"Chính Văn, mau ra đây." Hắn vừa nói vừa đi vào, "Xem vợ anh kìa... đúng là đàn bà lắm điều."

"Lão Vương," Chu Chính Văn vốn không muốn ra, nhưng không muốn hắn xúc phạm vợ mình, mặt lạnh bước ra, "Chuyện lần trước, tôi đã nói rõ."

"Tôi không hứng thú với chuyện đó," ông tiếp tục, "Anh không cần khuyên nữa."

"Chu Chính Văn tôi không tham vọng lớn, làm ăn nhỏ đủ nuôi gia đình là được." Ông nói.

Còn chuyện cờ b.ạ.c kiếm tiền?

Đừng đùa, nếu dễ kiếm tiền thế, Vương Hữu Phúc đã nghĩ đến ông?

Vô cớ tặng quà, ắt có mưu đồ, Chu Chính Văn không phải kẻ ngốc.

Chỉ là không ngờ Vương Hữu Phúc lại kiên trì đến vậy.

Vậy chỉ chứng tỏ hắn muốn nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, Chu Chính Văn càng không vui.

"Anh... thật nhu nhược, không biết tốt xấu." Vương Hữu Phúc tức giận nói, "Tôi coi anh là huynh đệ."

"Từ nay đoạn tuyệt."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 209: Chương 209



Mãi đến khi ra khỏi trại gà, Vương Hữu Phúc vẫn không hiểu tại sao Chu Chính Văn lại không động lòng.

Hắn không ngờ rằng chính "con gái nuôi" này khiến Diêu Trúc Mai và Chu Chiêu Chiêu cực kỳ chán ghét hắn.

Theo quan điểm của Vương Hữu Phúc, đàn ông đi xa kiếm gái là chuyện bình thường.

Không thì kiếm tiền nhiều để làm gì?

Chẳng phải để hưởng thụ sao?

Còn vợ ở nhà, chỉ có Chu Chính Văn nuông chiều vợ thành đàn bà lắm điều, mấy nhà khác vợ đều ngoan ngoãn.

Dù biết chồng ngoại tình cũng không dám hé răng.

"Anh Vương," người phụ nữ bên cạnh hỏi nhỏ, "Vậy giờ anh tính sao?"

"Lão tử không tin cái tà này," Vương Hữu Phúc nhổ nước bọt, "Con bé kia của em bao giờ đến?"

...

...

"Tính toán khoảng hai ngày nữa." Người phụ nữ nói.

Từ hôm bị đuổi khỏi nhà Chu Chính Văn, cô đã gọi điện cho tiểu muội.

Tính cả thời gian mua vé và đi đường, sắp đến rồi.

"Vậy thì tốt." Vương Hữu Phúc cười, "Khi con bé đến, chúng ta sẽ..."

Hắn thì thầm bên tai cô, "Khi sự thành, em sẽ được hậu đãi."

"Vậy em thay tiểu muội cảm ơn anh Vương." Người phụ nữ cười tình tứ.

Tiểu muội là đứa mê trai, từ lần đầu gặp Chu Chính Văn đã thích, lần này cuối cùng có cơ hội.

Để xem ai cười sau cùng.

Người phụ nữ ngoái lại nhìn trại gà phía xa, đều là đàn bà, chỉ là may mắn sinh ra tốt hơn chút.

Đợi đàn ông nhà chúng mày lên giường bọn tao, xem còn kiêu ngạo gì nữa.

Hừ... nếu được một đêm với con rể Chu Chính Văn, cô cũng không uổng kiếp này.

Không biết con bé nhà họ Chu chịu nổi không nhỉ.

Nghĩ đến đây, người phụ nữ bỗng hưng phấn.

Lần sau, lần sau gặp người đàn ông đó, cô nhất định phải thử.

Biết đâu... hắn mù mắt một lúc?

Vậy cô chẳng lợi to?

Nghĩ thôi đã thấy sướng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Mày đang mơ tưởng gì?" Bàn tay mập mạp của Vương Hữu Phúc véo má cô, lạnh lùng nói, "Đừng phá hỏng việc của tao."

"Dĩ nhiên không rồi, em hiểu." Người phụ nữ vội thu hồi tâm tư.

Chu Chính Văn lúc này xoa trán nhìn vợ con, "Anh hứa từ nay đoạn tuyệt với hắn."

Nhưng lời hứa này rõ ràng không có trọng lượng.

"Vậy bố định thế nào?" Chu Chiêu Chiêu thất vọng nhìn Chu Chính Văn, "Bố nghĩ hắn sẽ bỏ cuộc dễ dàng thế sao?"

"Hôm nay coi như rách mặt, hắn không thể trơ trẽn hơn được..."

"Vậy chúng ta đánh cược," Chu Chiêu Chiêu nói, "Xem ngày mai hắn còn ở đây không?"

"Không phải ở khách sạn Đông Trấn sao?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Mai gọi điện hỏi lễ tân xem hắn trả phòng chưa là biết."

Chu Chính Văn gật đầu, "Được."

"Nếu họ đi, là con nghĩ nhiều," Chu Chiêu Chiêu không dừng lại ở đó, tiếp tục, "Nhưng nếu đến mức này hắn vẫn không đi, bố phải suy nghĩ kỹ."

"Nghĩ gì?" Diêu Trúc Mai nghi hoặc, "Nhà mình còn bảo bối gì đáng để hắn mưu tính?"

Người khác thì còn có thể, nhưng Vương Hữu Phúc dù sao cũng giàu hơn nhà họ.

Làm ăn lớn lắm.

"Không nghe hắn nói sao?" Chu Chiêu Chiêu bực mình, "Cờ bạc đá quý đấy."

"Bố mẹ có biết dân cờ b.ạ.c là loại người nào không?"

Đặc biệt thời buổi này, biên giới còn hỗn loạn, rõ ràng là muốn kéo Chu Chính Văn nhảy hố.

"Giờ phải làm sao?" Diêu Trúc Mai lo lắng hỏi, "Đồ khốn kiếp, tôi tưởng hắn chỉ có vấn đề phong cách."

Không ngờ lại muốn hại nhà mình.

Chu Chiêu Chiêu không trả lời, mà nhìn Chu Chính Văn.

"Con nói đi, phải làm gì?" Chu Chính Văn thở dài cười, "Con gái bố đã lớn rồi."

Độ nhạy bén này không phải ai cũng có.

"Báo cảnh." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Báo cảnh?" Chu Chính Văn nhíu mày.

"Con nghi ngờ hắn bị khống chế, phía sau có thể là một đường dây lớn." Chu Chiêu Chiêu nói.

Cô nói không phải không có căn cứ, kiếp trước Vương Hữu Phúc chính là như vậy, sau khi bị lừa, không những không báo cảnh mà còn gia nhập băng nhóm.

Nạn nhân của hắn không chỉ mỗi Chu Chính Vũ.

Chỉ là Chu Chính Vũ phản ứng nhanh, phát hiện bất ổn liền bỏ chạy.

Chu Chiêu Chiêu cũng là một đêm nằm mơ nhớ lại chuyện kiếp trước.

"Nhưng..."

Chu Chính Văn còn muốn nói, bị Chu Chiêu Chiêu ngắt lời, "Bố đừng lo, con sẽ nói với Hầu Kiến Ba."

"Nếu điều tra ra là hiểu lầm, con sẽ xin lỗi hắn." Cô nói.

Chu Chính Văn vẫy tay, "Thôi, nghe con vậy."

Từ khi Dương Duy Lực đi, Hầu Kiến Ba cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Trước kia cùng hắn, luôn có nhiều vụ án, cuộc sống đầy đủ.

Nhưng bây giờ, dù cũng có án, nhưng sao cảm thấy thiếu gì đó.

Trước Tết bận rộn, nhưng có Dương Duy Lực ở không lo.

Dương Duy Lực...

Chu Chiêu Chiêu chính là lúc này tìm đến.

"Sao em đến? Duy Lực đâu?" Hầu Kiến Ba nhìn ra phía sau, "Hai người không về cùng?"

Giọng điệu đầy thất vọng.

Chu Chiêu Chiêu cười nhìn hắn, "Biết hai anh tình cảm sâu đậm."

Nếu không, cô phải ghen rồi.

Lại nói, "Đi công tác rồi."

Hầu Kiến Ba lập tức hiểu, là đi làm nhiệm vụ.

"Vậy em tìm anh có việc gì?" Hắn hỏi.

Chu Chiêu Chiêu kể chuyện Vương Hữu Phúc, cùng nghi vấn của mình.

"Quả thực không ổn." Hầu Kiến Ba hào hứng, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Mấy ngày trước cấp trên vừa phát hành văn kiện về các vụ lừa đảo, nhưng bọn chúng rất tinh ranh, chưa tóm được.

Nếu từ Vương Hữu Phúc tìm ra manh mối, đó là lập đại công.

"Nếu đúng, anh đãi em ăn." Hầu Kiến Ba phấn khích nói.

Không cần đợi đến mai, tối hôm đó Vương Hữu Phúc lại gọi điện rủ Chu Chính Văn đi chơi, "Anh nhất định phải đến, tôi quen mấy người bạn mới giới thiệu cho anh."

"Mau lên, đảm bảo có bất ngờ."

Hắn vừa cười nói điện thoại vừa nhìn người phụ nữ ngồi xa.

Hiền thục và yên tĩnh.

Không chỉ Chu Chính Văn, ngay cả hắn nhìn cũng động lòng.

Chỉ tiếc người ta để mắt đến Chu Chính Văn.

"Tiểu muội của em giỏi lắm." Vương Hữu Phúc cười khẩy, "Chu Chính Văn không thoát được đâu."

Như thế này mà không động lòng, còn là đàn ông nữa sao?
 
Back
Top Bottom