Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 540: Chương 540



Sắc mặt Giang Lâm u ám, anh đi tới, khóe miệng hơi nhếch lên, đá vào bụng Lâu Mạn Lệ: “Ai cho phép cô năm lần bảy lượt bắt nạt vợ tôi hả?”

Bánh Khoai Tây cũng là một con ch.ó thông minh. Mới nãy bị đá đau như thế nó cũng không chịu nhả ra nhưng ngay khi Giang Lâm vừa mới nhấc chân lên thì nó đã vội buông lỏng cổ tay rồi.

Lâu Mạn Lệ ngay lập tức bị đạp bay, đầu đập lên vách tường ngay đằng sau, lục phủ ngũ tạng đau đến mức vặn vẹo, ôm bụng lăn lộn dưới đất.

Thấy Lâu Mạn Lệ đau đớn như thế, Bạch Du chỉ hận không thể tiến lên đá thêm cho mấy cái để cô ta đau đớn thêm.

Giang Lâm đi tới, quan sát từ trên xuống dưới cả cô lần con gái: “Hai mẹ con không sao chứ?”

Bạch Du lắc đầu: “Em không sao, anh tới đúng lúc lắm, cũng may Bánh Khoai Tây với Kem cũng đã giúp em rất nhiều.”

Nhất là Bánh Khoai Tây bị đạp như thế cũng không hề nhả ra, đúng là chú chó trung thành. Lát nữa cô phải làm bữa tiệc thật lớn khen thưởng hai con vật này mới được.

Tựa như nghe hiểu lời Bạch Du nói, đuôi của Bánh Khoai Tây lại bắt đầu rung lắc điên cuồng, Kem kêu “meo” một tiếng, bày tỏ “Trẫm đã biết rồi!”

Tiếp đó, Giang Lâm cầm dây thừng trói Lâu Mạn Lệ lại, sau đó đón lấy con gái được Bạch Du bảo vệ trong lòng: “Để anh ôm cho.”

Bé con mới nãy còn khóc lóc inh ỏi nhưng vừa mới được Bạch Du ôm thì nín ngay không khóc nữa. Bạch Du không muốn dọa bé con nên che tầm mắt con lại. Nhưng có vẻ như bé con nằm trong lòng mẹ thì lớn gan hơn hẳn, đôi mắt lanh lợi chuyển qua chuyển lại hóng hớt.

Vào lúc này, chăn nhỏ được vén lên, bé con thấy người ôm mình không phải là mẹ thì cái mũi nhỏ hơi cau lại, có vẻ như không hề vui vẻ chút nào, Bạch Du với Giang Lâm thấy thế thì không nhịn được mà cười rộ lên.

Chẳng mấy chốc mà các đồng chí công an đã đi tới, hàng xóm xung quanh thấy Lâu Mạn Lệ bị công an còng tay mang đi thì vô cùng khiếp sợ.

“Ôi mẹ tôi ơi, chuyện gì thế này, chẳng lẽ người phụ nữ tên Lâu Mạn Lệ kia lại bắt đầu gây chuyện?”

“Theo tôi thấy thì tám mươi đến chín mươi phần trăm là như thế, bằng không thì các đồng chí công an cũng không trói tay cô ta như thế kia đâu. Chắc chắn là xảy ra chuyện gì to tát lắm!”

“Cái tôi thấy lạ là tại sao cô ta lại đi từ nhà họ Giang ra cơ? Chẳng lẽ cô ta tới làm phiền đồng chí Bạch?”

Hàng xóm bàn luận sôi nổi, suy đoán đủ kiểu, tò mò không sao chịu được.

Mà trong đám người kia lại có một người không cam lòng siết tay thành nắm đấm, lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Không ai chú ý tới.

Bà Bạch về tới nhà biết tin này thì suýt chút nữa tái phát bệnh tim: “Tất cả là tại bà, đáng ra là bà nên khóa cửa lại chứ.”

Tại vì cửa hàng bán sữa bò cách đây không xa, bà thấy mình sẽ đi nhanh về nhanh thôi mà đây lại còn là khu người thân, người ngoài không vào được, ở nhà còn có con ch.ó tên Bánh Khoai Tây này canh giữ nên bà nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai ngờ Lâu Mạn Lệ lại ngông cuồng tới mức này, dám cầm d.a.o đi vào nhà người khác như thế.

Nếu không phải có Bánh Khoai Tây cùng với Kem, Giang Lâm lại đúng lúc về nhà lấy đồ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

May mắn hơn là lúc đó Niệm Niệm cũng đi theo bà để phụ giúp gì đó chứ không hai đứa trẻ con ở nhà, Bạch Du bảo vệ không nổi.

Bà Bạch càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hối hận.

Bạch Du vội vã trấn an: “Bà nội, đây không phải là lỗi của bà, là do cháu thèm ăn bánh trứng khoai lang nên bà mới ra ngoài mua thêm đồ. Hơn nữa, chẳng phải giờ không có chuyện gì hay sao, bà đừng tự trách nữa nhé.”

Nhưng bà nội nào có dễ dàng bỏ qua như thế được. Bạch Du chỉ sợ bà nội giấu trong lòng làm khổ chính mình mà thôi.

Thế là cô nảy ra ý này: “Bà ơi, lần này Bánh Khoai Tây cùng với Kem đã lập công lớn, cháu đã đồng ý sẽ thưởng cho hai đứa một bữa thật to. Nhưng giờ cháu vẫn đang trong tháng kiêng không ra ngoài được. Chi bằng bà ra ngoài mua giúp cháu ít thịt về làm cho tụi nó ăn đi ạ?”

Ở thời đại này, chó mèo chỉ toàn ăn đồ thừa từ gia đình nuôi, nhưng giờ mọi người ăn rau là chính nên tụi nó không có thịt mà ăn. Nếu nhà có nấu canh thì sẽ cho Bánh Khoai Tây gặm xương, làm cá thì cho Kem ăn đầu cá, chứ cũng không có loại thịt nào khác.

Cho nên lần này Bạch Du muốn thưởng cho chúng nó bằng thịt.

Bà Bạch nghe thấy thế thì vội đứng lên: “Được rồi, để bà đi mua, thưởng cho tụi nó.”

Biết chuyện Bánh Khoai Tây bị đạp mấy nhát cũng không chịu nhả thì bà Bạch còn đau lòng xoa đầu chó của Bánh Khoai Tây, an ủi nó.

TBC

Kim Kế Hổ không biết Lâu Mạn Lệ lại gây chuyện như thế cho mình, hơn nữa lại còn chọc phải cây lớn như thế này.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 541: Chương 541



Anh ta vừa tới đồn công an, không nói hai câu mà tát luôn cho Lâu Mạn Lệ một phát: “Con điên này! Cô không yên ổn một lát được hay sao? Tôi bảo cô đừng có chọc vào người nhà họ Giang mà sao cô không chịu nghe tôi nói hả? Ly hôn luôn đi!”

Lâu Mạn Lệ bị nhốt tại đồn công an, đau không nói được gì cả. Lúc này cô ta thấy chồng đi tới, vốn tưởng anh ta sẽ nghĩ cách cứu mình ra ngoài, ai ngờ anh ta vừa tới đã muốn ly hôn với mình?

Lần này cô ta cũng không đoái hoài tới đau đớn của bản thân mình nữa: “A Hổ, anh nghe em nói đã, em bị người ta…”

Mặt Kim Kế Hổ đen lại: “Cô im miệng lại cho tôi, nếu như cô còn muốn Kim Tiểu Bảo nhận cô là mẹ thì cô câm ngay cho tôi!”

Kim Kế Hổ tưởng cô ta lại muốn nói là con trai lớn bị con gái của Bạch Du khắc nên mới gào lên như thế.

Lâu Mạn Lệ bị dọa run rẩy, lời đến khóe miệng lại rút lại.

Cô đã mất một đứa con trai, nếu như sau này Tiểu Bảo cũng không nhận cô ta nữa thì tới khi già ai nuôi cô ta bây giờ?

Bị quát như thế, cô ta cũng quên béng luôn ban nãy mình tính nói cái gì… Nói là mình bị người ta giật dây nên mới nóng nảy mà làm như thế.

Tại vì bắt được cả người lẫn tang vật nên vụ án này không hề khó chút nào.

Chẳng mấy mà Lâu Mạn Lệ bị phạt đi cải tạo ở nông trường. Tất nhiên, trước khi đi, Kim Kế Hổ đã ly hôn với cô ta.

Lúc này Lâu Mạn Lệ hối hận cũng không kịp.

Cô ta không nên nhất nhất nghe theo chị mình mà cứ nhắm tới Bạch Du. Nói cho cùng, Bạch Du sống thế nào cũng chẳng liên quan gì tới cô ta cả. Tại sao trước đây cô ta lại không dành thời gian để tâm tới con mình, tới gia đình mình cơ chứ?

Chỉ tiếc giờ hối hận cũng đã quá muộn. Trên đời không có thuốc hối hận.

Thấy Lâu Mạn Lệ bị đưa đi nông trường, người vui vẻ nhất không phải Bạch Du mà là Liên Gia Lệ ở nhà họ Liên.

Cô ta chính là người giật dây Lâu Mạn Lệ.

Hôm đó cô ta ở ngoài thấy Lâu Mạn Lệ bị mẹ chồng đánh mà trốn ra khỏi nhà, cô ta bèn tiến tới nói dạo này Bạch Du sống sao mà thoải mái quá, ở cữ ngày nào cũng ăn cháo gà, không có sữa thì cho con gái uống sữa bột. Giang Lâm thì lại càng không để cho cô động tay động chân, đến cả áo lót q**n l*t của cô cũng là do anh giặt, đúng là được rơi vào trong ổ hạnh phúc.

Sau đó lại bảo dù gì Giang Lâm cũng gọi cô ta một tiếng dì, Kim Đại Bảo xảy ra chuyện mà không biết Giang Lâm có sang hỏi thăm hay không, có cho tiền, mang đồ bổ sang không. Lâu Mạn Lệ càng nghe càng đen mặt. Sau đó Liên Gia Lệ lại chêm thêm mấy câu đúng là mạng con của Bạch Du cũng cứng thật đấy, vừa mới ra đời đã khắc c.h.ế.t con nhà họ Liên rồi.

Ả đàn bà Lâu Mạn Lệ kia ngu xuẩn, đầu óc nóng lên là cầm d.a.o xông vào nhà họ Giang. Nhưng người đàn bà này quá vô dụng, bản thân mình bị thương mà Bạch Du cùng với con gái cô thì lại chẳng chút thương tổn nào.

Từ khi Lâu Mạn Lệ bị mang đến đồn công an thì cô ta cũng lo lắng một khoảng thời gian, chỉ sợ cô ta khai tên mình ra. Tất nhiên cho tới bây giờ cô ta cũng không hề xúi Lâu Mạn Lệ đi lấy mạng người ta nên cho dù có khi tên cô ta ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là hơi xấu mặt tí thôi.

Giờ thì hay rồi, Lâu Mạn Lệ đã bị tống đi công trường, sau này sẽ chẳng ai biết chuyện này nữa.

**

Đúng ngày Tết thiếu nhi, cuối cùng thì Bạch Du đã hết tháng ở cữ.

Cuối cùng thì cô đã được đi gội đầu rồi.

Bà Bạch nhờ người đun nước lá ngải cứu đã được sấy khô, rồi để cho Bạch Du dùng nước này để mà tắm gội.

Bạch Du đã không chịu nổi cái đầu mình nữa rồi. Thật ra cô cảm thấy trong tháng ở cữ ngồi gội đầu cũng không làm sao đâu nhưng bà nội lại kiên quyết không để cho cô làm, bảo là già rồi sẽ bị đau đầu rồi thì đủ các loại bệnh. Cô nhớ kiếp trước sức khỏe của mình cũng không được ổn định cho lắm, kiếp này vừa có Giang Lâm, giờ lại có thêm cả con gái yêu nữa, cô cũng muốn bản thân có thể sống lâu dài bầu bạn với họ cho nên có ngứa đầu thế nào cô cũng quyết nhịn hết.

Giang Lâm biết là cô đã phải nhẫn nhịn rất lâu, nên mới bảo sẽ giúp cô.

Mặc dù đã hết tháng ở cữ nhưng bà Bạch vẫn lo cháu gái sẽ bị lạnh nên cố gắng dặn Giang Lâm không được pha nhiều nước lạnh. Giang Lâm không làm được gì khác ngoài chuyện đồng ý.

Nước rất nóng, ngay lúc chạm tới da đầu Bạch Du thì cô đã bị nóng tới mức nhảy dựng lên, quay đầu đang tính hỏi sao anh lại không thử xem nước có nóng quá hay không thì thấy cái tay cầm khăn lông của anh cũng đỏ hết cả lên.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 542: Chương 542



Hiển nhiên là bị nóng.

Tay anh vẫn còn đang ngâm trong chậu gỗ, tính ra so với cô thì anh còn chịu nóng hơn nhiều nhưng anh lại chẳng nói gì cả.

Cô đau thì anh lại dùng cách ngốc nghếch này mà chịu đau cùng với cô.

Lòng Bạch Du mềm nhũn, giọng cũng mềm theo: “Anh có bị ngốc hay không hả, chẳng lẽ không pha thêm chút nước lạnh nào hay sao?”

Giang Lâm nhìn cô nói: “Bà nội bảo nóng thì tốt hơn, sau này sẽ không bị bệnh đau đầu nữa.”

Thật ra theo như Bạch Du thấy thì gội đầu bằng nước nóng chưa chắc đã là chuyện tốt. Giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng như thế này nào có dễ bị lạnh. Nhưng đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, nghĩ tới cả tháng qua bà nội đã vì cô mà khổ cực nhiều thì lời tới bên miệng cũng không thốt ra được.

Dù sao chỉ gội lần này, nóng thì nóng cũng được thôi.

Gội đầu xong, Bạch Du cảm tưởng như cuối cùng mình cũng đã sống lại.

Mùa hè sống thật không dễ chịu gì, nhất là khi không thể gội đầu. Đầu cô khi đó bết tới mức chính cô cũng chê mà Giang Lâm ở chung lại chẳng chê lấy nửa câu.

Gội đầu xong thì cô muốn tắm luôn, nhưng mà người kia không hề có ý muốn đi ra ngoài.

Bạch Du không biết anh đang làm gì nên nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt nóng bỏng của anh.

Trong lòng cô rét run.

Giang Lâm nhìn cô, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng khàn khàn: “Để anh phụ em tắm.”

Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Mặt Bạch Du đỏ bừng lên.

Tháng qua cô được bồi bổ rất tốt. Bà nội thay đổi đủ kiểu đồ ăn đồ uống bồi bổ cho cô. Giang Lâm cũng nhờ quan hệ của mình mà mang về cho cô rất nhiều đổ bổ. Tất nhiên bên phía thủ đô cũng gửi rất nhiều đồ bổ tới, nuôi cô mập hơn với trước hẳn một cân, da thịt hồng hào hơn hẳn.

Lúc này, dưới ánh đèn màu vàng, da cô trắng hồng sáng bóng như trân châu, huống hồ bây giờvóc người cô có lồi có lõm. Quần áo bó vào người cô, n.g.ự.c thì to mà eo vẫn nhỏ như trước.

Không khí mập mờ làm cho nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao.

Giang Lâm đứng dậy, đi về phía cô.

Bạch Du lùi về sau hai bước nhưng rồi cũng không lùi thêm được vì sau lưng là vách tường lạnh như băng, cô vội nói: “Không được đâu anh, bà nội với Niệm Niệm vẫn còn ở ngoài mà.”

Cô vừa mới dứt lời, ngoài kia vang lên tiếng bà Bạch: “Tiểu Du, Giang Lâm, bà bế Tiểu Thư Thư ra ngoài một lát, các cháu cứ từ từ mà tắm gội.”

“…”

Mặt Bạch Du lại càng đỏ hơn.

Sao cô lại có cảm giác bà nội hình như cố tình tránh đi nhỉ?

Chẳng qua một giây sau cô cũng không còn tâm tư đâu mà nghĩ nữa. Giang Lâm giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mọng nước của cô.

Ba tháng cuối thai kỳ ba tháng bọn họ đã không làm chuyện thân mật, đến bây giờ thì cũng phải bốn, năm tháng rồi. Giang Lâm quá nhớ đôi môi non mềm của cô.

Thật ra Bạch Du cũng muốn anh lắm nhưng đang ở chỗ này lại làm cho cô xấu hổ, nếu lỡ như mà có ai biết thì cô không biết sau này mình gặp người ta kiểu gì.

Cô muốn phản kháng lại nhưng Giang Lâm lại nhéo eo cô. Cánh tay rắn chắc của anh hơi dùng lực. Cô bèn đánh lên n.g.ự.c anh, khẽ kêu nhẹ một tiếng, đầu lưỡi anh cũng nhân cơ hội mà tiến quân thần tốc vào trong, như cuồng phong cuốn hết ngọt ngào của cô.

Chờ Bạch Du bước ra khỏi phòng tắm thì mặt đã đỏ bừng bừng.

Bà Bạch ôm Tiểu Thư Thư đi ra ngoài một vòng, được người ta khen tới mức miệng sắp kéo tới mang tai.

Nhưng mà Tiểu Thư Thư cũng xinh xắn ngoan ngoãn. Mặc dù trước đó đã xinh xắn hơn những đứa bé sơ sinh khác nhưng da vẫn hơi nhăn. Mới nuôi có một tháng mà bé con đã thay đổi rất nhiều. Da vừa trắng vừa mềm, cơ thể thì mũm mĩm. Mắt to như bồ đào lấp lánh nhìn người ta làm cho người ra mềm lòng nhũn thành nước, lông mi so với người trưởng thành còn đen hơn rậm hơn.

Bé con lại còn không sợ người lạ, thấy ai cũng ra vẻ tò mò, mở to mắt nhìn người ra. Nếu như người ta nở nụ cười với bé con thì bé con cũng nhăn mặt nhăn mũi mà cười khanh khách. Bé con đáng yêu như thế này thì ai mà không thích đây?

Ngoại trừ bà Bạch thì Niệm Niệm cũng thấy rất hãnh diện.

TBC

Nhưng mà người lớn thì rất thích trêu trẻ con, thế là có người hỏi Niệm Niệm: “Cháu nhìn kia giờ cô cháu có con gái rồi, sau này sẽ không thương cháu nữa thì cháu có sợ không?”

Cũng có người nói: “Em gái cháu xinh xắn hơn cả cháu như thế này, cháu không giận hả?”

Niệm Niệm không hiểu lòng người hiểm ác, nhưng cô bé lại chặn miệng mấy người này bằng lời lẽ chân thành nhất: “Niệm Niệm không sợ, em gái xinh xắn như thế, Niệm Niệm cũng thích em gái lắm.”

Điều cô bé muốn nói là em gái xinh xắn đáng yêu hơn cả cô bé thì cô bé không những không tức giận mà còn rất vui nữa. Hơn nữa cô bé cũng chẳng lo cô không thương mình mà cô bé sẽ cùng cô yêu thương em gái.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 543: Chương 543



Mọi người nghe cô bé đáp lại như thế thì không khỏi ngượng ngùng.

Bà Bạch biết bọn họ chưa chắc đã có ác ý gì nhưng sợ Niệm Niệm nghe xong sẽ buồn rồi để bụng nên quyết định sau này sẽ bớt qua lại với đám người này.

Bạch Du hết tháng ở cữ tương đương với Tiểu Thư Thư đã đầy tháng.

Đã tới thời gian vô cùng đặc biệt, Bạch Du bàn với Giang Lâm rồi quyết định tổ chức buổi tiệc nhỏ trong gia đình.

Tôn Tường Vy biết là Bạch Du định tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái thì đã qua nhà cô từ sớm, mang thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng với đồ bổ muốn chúc mừng chung với Bạch Du.

Bạch Du không biết nên nói gì nữa.

Nhưng cái người làm mẹ như Tôn Tường Vy này cứ kề cận cô như keo dán chó ấy, cô biết làm sao được?

Thế là hai nhà thống nhất chúc mừng cùng nhau.

Trước đó vì để cho con b.ú sữa nên cho dù Bạch Du ăn rất dinh dưỡng nhưng vẫn ăn ít muối chứ đừng nói tới ớt cay, nên là bây giờ cô rất thèm.

Món cô muốn ăn nhất chính là thịt ba chỉ om trứng.

Bạch Du cho thịt ba chỉ vào trong nước lạnh chần sơ, cho thêm vài nhát gừng để khử mùi tanh của thịt sống. Sau đó bắc chảo lên bếp, bật lửa đun nóng chảo, cho thêm dầu rồi mới cho thêm trứng gà luộc đã bóc vỏ vào chiên chung cho tới khi lớp ngoài vàng óng lên, đợi hơi xém thì vớt trứng ra đặt sang một bên.

Sau đó thì cô để nguyên dầu trong chảo, đổ thịt ba chỉ đã sơ chế kia nãy vào trong chảo xào với lửa nhỏ cho tới khi mỡ chảy ra, cạn nước, bề mặt có màu nâu vàng thì mới cho thêm chút hành lá, lát gừng cùng với lá nguyệt quế, hoa hồi vào trong, đảo qua đảo lại một hồi rồi cho thêm chút hắc xì dầu vào xào tới khi mùi thơm bốc lên. Lúc này cho thêm chút rượu Hoa Điêu. Đến bước này thì bật lửa to hơn và thêm nước sôi, cho đường, muối và nước tương nhạt vào đun nhỏ lửa đến khi nước gần cạn thì cho trứng vào, đảo qua một lát là xong.

Tiếp đó là món tôm nướng cay cùng với cá nấu dưa chua. Nhớ tới mùi cay của ớt mà Bạch Du ch** n**c miếng ròng ròng.

Cũng may Giang Lâm đã nhờ người ta mua sữa bột nên thỉnh thoảng cô có thể buông lỏng một chút, cho bé con uống sữa bột cũng không phải là không được.

Sau một tháng, cuối cùng phòng bếp nhà họ Giang đã có mùi thơm làm cho mọi người ch** n**c miếng.

Chờ tới khi nấu ăn xong, mọi người vây quanh bàn ăn chuẩn bị ăn cơm thì bên ngoài vang lên tiếng người đưa thư: “Đồng chí Bạch Du, cô có bức thư gửi từ thủ đô đến này.”

Lúc này vừa hay Cát Đại Xuyên lững thững đi tới, nghe thấy người đưa thư nói vậy, anh ấy có chút sửng sốt rồi nói với người gửi thư: “Tôi là bạn của Bạch Du, để tôi cầm vào giúp cho.”

Thế là người đưa thư đưa bưu kiện cho anh ấy rồi đạp xe đạp rời đi.

Cát Đại Xuyên cầm bưu kiện, tay hơi run rẩy, cuối cùng lật mặt sau bưu kiện lên thì quả nhiên nhìn thấy cái tên quen thuộc ở chỗ tên người gửi: Lâm Hướng Tuyết.

Một giây đó, lòng anh ấy cũng rung động.

Hít sâu một hơi, anh ấy cầm bưu kiện đi vào.

Bạch Du thấy Cát Đại Xuyên cầm bưu kiện đi vào, lại còn nhìn thấy người gửi là Lâm Hướng Tuyết thì không khỏi quay qua nhìn anh ấy.

Cát Đại Xuyên đưa quà cho cô, sau đó ra điều kiện: “Đồng chí Bạch, tôi có yêu cầu này hơi quá đáng, không biết cô có thể cho tôi biết nội dung bức thư là gì không?”

Bạch Du nhìn Cát Đại Xuyên một cái. Kể từ khi biết Lâm Hướng Tuyết sẽ kết hôn thì có thể thấy Cát Đại Xuyên gầy hẳn đi. Cô thầm thở dài gật đầu đồng ý: “Được.”

Bạch Du bóc bưu kiện ra, tâm hình bên trong rơi xuống.

TBC

Cát Đại Xuyên nhặt được trước cả cô, nhìn thấy người trong tấm hình thì anh ta ngây ngẩn cả ra.

Bạch Du nhìn qua cũng sợ tới run người.

Tấm ảnh không chỉ có một mình Lâm Hướng Tuyết mà là tấm ảnh kết hôn của Lâm Hướng Tuyết cùng với chồng cô ấy.

Ở trong hình, Lâm Hướng Tuyết nhìn qua đã gầy hơn đôi chút, khóe miệng tuy đã nhếch lên nhưng nhìn cũng không thấy có vẻ quá vui vẻ gì cả.

Mà chồng của cô ấy, với ánh nhìn của Bạch Du thì có thể cao đến mét bảy.

Mặc dù không đẹp trai được như Giang Lâm nhưng ngũ quan tuấn tú, thân cao, đứng cạnh Lâm Hướng Tuyết thì thấy hai người họ rất xứng đôi.

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Hướng Tuyết ở trong hình, mắt đỏ lên, lúc lâu sau mới đưa lại cho Bạch Du.

Bạch Du muốn nói đôi ba câu an ủi anh ấy nhưng Cát Đại Xuyên đã quay đi.

Hôm đó, Cát Đại Xuyên tự rót cho bản thân say túy lúy, uống đến nôn mửa rồi lại uống tiếp, cuối cùng là Giang Lâm cản anh ấy lại.

Cuối cùng hai người Giang Lâm cùng với Tạ Húc Đông đưa anh ấy về nhà trọ.

Vốn dĩ cả Giang Lâm lẫn Tạ Húc Đông muốn để một người ở lại chăm sóc cho anh ấy nhưng bạn cùng phòng của anh ấy lại bảo là anh ta có thể chăm sóc cho Cát Đại Xuyên được nên hai người họ quay về.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 544: Chương 544



Sang ngày hôm sau, đầu Cát Đại Xuyên đau như sắp nứt toác cả ra.

Một giây sau, anh ấy thấy có gì đó không đúng lắm.

Anh ấy mở mắt ra, đưa tay bắt lấy bàn tay đang xoa mặt mình, sau đó đối diện với gương mặt xinh đẹp của Liên Gia Lệ.

Liên Gia Lệ nhoẻn miệng cười với anh ấy: “Anh Xuyên, anh dịu dàng với người ta chút đi.”

Trong chớp mắt, Cát Đại Xuyên tưởng mình đang mơ.

Anh hất tay Liên Gia Lệ ra, tự tát vào mặt mình. Khuôn mặt bỏng rát mà Liên Gia Lệ lại không hề biến mất.

Cho nên đây không phải nằm mơ.

Cát Đại Xuyên nhảy ra khỏi giường, sắc mặt thay đổi cực độ: “Cô… Sao cô lại ở đây?”

Tuy lúc này Liên Gia Lệ không hẳn là tr*n tr**ng nhưng vải trên người cực ít. Thân trên chỉ có mỗi cái áo lót. Áo lót nhỏ bé không che được da thịt bóng loáng cùng xương quai xanh xinh đẹp của cô ta. th*n d*** mặc mỗi cái quần ngắn.

Anh ấy lục tung trong phòng một hồi thì thấy đồng quần áo bị vứt lung tung ở góc nhà. Anh ấy vội đi tới muốn nhặt lên mặc lại nhưng suýt chút nữa nôn mửa vì cái mùi hương trên quần áo, thế là anh ấy quay đi tìm bộ khác để mặc.

Lúc anh ấy vội vàng làm những chuyện này thì Liên Gia Lệ vẫn nằm tựa vào đầu giường, tay chống cằm, vẻ mặt quyến rũ. Đôi mắt nhìn chằm chằm lên người anh ấy như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật.

Cát Đại Xuyên cảm nhận được ánh mắt của cô ta thì lạnh lùng quay sang: “Tôi không cần biết tại sao cô có mặt ở đây. Trước tiên cô mặc ngay quần áo vào cho tôi. Không thì không chiếm được cái gì đâu!”

Cuối cùng thì Liên Gia Lệ cũng động dậy, vừa rời khỏi giường đi tìm quần áo vừa làm nũng: “Tối hôm qua lúc anh Xuyên ôm em cũng đâu có nói như thế đâu. Anh bảo em vừa thơm vừa mềm mà…”

"Đủ rồi!"

Tiếng quát chói tai của Cát Đại Xuyên cắt ngang lời nói của cô ta, sắc mặt anh ấy càng trở nên khó coi.

Bản thân anh ấy cũng không ngờ mình sẽ phát ngôn ra câu nói khó nghe đến như thế, anh ấy muốn nhớ lại chuyện tối qua mà không tài nào nhớ nổi.

Anh ấy chỉ nhớ lúc ấy tới nhà Giang Lâm, nhìn thấy hình mà Lâm Hướng Tuyết gửi tới thì trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó thì điên cuồng tự rót rượu cho bản thân, sau đó thì anh ấy không còn nhớ gì nữa.

Di chứng sau say rượu làm cho đầu anh ấy đau như búa bổ, bây giờ càng nghĩ càng đau, sớm biết thế này thì đã không uống nhiều tới thế.

Những vừa nghĩ tới bức hình chụp chung với người đàn ông kia của Lâm Hướng Tuyết, trong lòng Cát Đại Xuyên như bị ai đào mất một góc vậy, vô cùng trống rỗng.

Liên Gia Lệ chậm rãi mặc đồ vào, đôi lần cố tình để lộ một vài chỗ nhạy cảm, chẳng qua Cát Đại Xuyên chẳng thèm liếc mắt nhìn qua, không để cô ta vào mắt.

Cơ mà có rề rà tới đâu thì cũng phải mặc xong đồ.

Cát Đại Xuyên cảm nhận được đằng sau không còn tiếng động nữa mới lên tiếng: “Cô mặc có vừa không?”

Liên Gia Lệ: “Anh Xuyên quay lại nhìn không phải là biết ngay hay sao? Hơn nữa không phải tối qua anh…”

“Cô câm mồm lại cho tôi!”

Cát Đại Xuyên lại quát lên lần nữa. Anh ấy không tin bản thân lại làm ra cái chuyện hồ đồ ngu ngốc như thế này, anh ấy vẫn nghĩ mình chỉ thuộc về một mình Lâm Hướng Tuyết mà thôi. Cho dù sau này không còn cơ hội ở bên nhau thì anh ấy cũng không muốn ở bên cạnh người phụ nữ nào khác.

Liên Gia Lệ cười khanh khách, giọng cao vút: “Anh Xuyên dữ với người ta ghê ấy, nhưng mà người ta thích lắm. Anh Xuyên cứ yên tâm nhé, em đã mặc quần áo đàng hoàng rồi.”

Cát Đại Xuyên quay người nhìn về phía cô ta: “Cô mau trả lời câu hỏi tôi mới hỏi cô đi. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Đôi mắt lanh lợi của Liên Gia Lệ đảo một vòng: “Anh Xuyên không nhớ gì à?”

Cát Đại Xuyên: “Cô cứ trả lời câu hỏi của tôi đi là được rồi.”

Đôi môi đỏ mọng của Liên Gia Lệ hơi mím lại: “Tối qua anh Xuyên uống nhiều rượu lắm, sau đó lại nôn thốc nôn tháo. Vốn dĩ bạn cùng phòng muốn chăm sóc anh nhưng mà anh ấy lại có nhiệm vụ phải ra ngoài. Lúc đó vừa hay em đi qua cửa, nên anh ấy kéo em lại bảo em đi tìm đồng chí Tạ để chăm sóc anh. Nhưng mà anh ấy vừa mới đi thì anh lại bắt đầu nôn. Em sợ anh xảy ra chuyện gì nên mới tới xem anh thế nào. Kết quả… Anh ôm lấy em… rồi kéo em lên giường…”

Cát Đại Xuyên lắc đầu: “Không thể nào!”

Liên Gia Lệ khẽ nhíu mày: “Anh Xuyên nghĩ là em đang nói dối sao?”

Cát Đại Xuyên nhìn cô ta nhưng không nói gì, biểu cảm đã nói lên hết thảy những gì muốn nói.

Những chuyện Liên Gia Lệ từng làm với Lâm Hướng Tuyết khi trước một chuyện anh ấy cũng không thể nào quên. Anh ấy có lấy vợ thì cũng không thể nào lấy người phụ nữ Liên Gia Lệ được. Nếu không sau này gặp Lâm Hướng Tuyết, anh ấy có mặt mũi gì mà đối diện với cô ấy đây?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back