Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 535: Chương 535



Bạch Du nghe thấy cô ta nói như thế thì khẽ gật đầu.

Tuy động tác của cô rất khẽ nhưng Giang Lâm đã nhìn thấy.

Tạ Húc Đông: “Ý của anh không phải là vì trước đây chưa từng có ai làm như thế nên anh không đồng ý mà vì anh lo rằng sau này con anh lớn sẽ bị người ta cười chê, thứ hai, anh cũng lo em sẽ thiên vị đứa trẻ có cùng họ với em hơn.”

Thật ra còn một nỗi lo lắng nữa mà anh ấy chưa từng nói ra, anh ấy lo rằng một năm sau Tôn Tường Vy sẽ giữ nguyên ý định muốn ly hôn với anh ấy. Đến khi đó mỗi người dẫn theo một đứa, bây giờ cô ta đang chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc ly hôn kia.

TBC

Cho nên anh ấy mới phản đối theo bản năng.

Đối với cuộc hôn nhân này, ban đầu anh ấy rất kháng cự. Chẳng qua anh ấy chỉ cứu người ta một mạng mà tự dưng lại có thêm một cô vợ. Nếu như đổi thành người khác thì có khi anh ấy sẽ vui hơn đôi chút nhưng trước đây Tôn Tường Vy từng thích Giang Lâm, lại không phải kiểu tính cách mà anh ấy thích.

Thế nhưng sau khi kết hôn, anh ấy mới nhận ra Tôn Tường Vy không hề cậy mạnh vô lý như anh ấy nghĩ, cô ta có vẻ tự do phóng khoáng chứ không khiến người ta chán ghét. Còn chuyện trước đó cô ta có cảm tình với Giang Lâm, anh ấy đã từng âm thầm quan sát thì phát hiện giữa hai người họ không có tình cảm đặc biệt nào khác, cô ta bảo buông bỏ nghĩa là buông bỏ thật.

Tôn Tường Vy dứt khoát như vậy anh ấy chưa từng nhìn thấy, thậm chí anh ấy còn có chút thưởng thức mặt tính cách này của cô. Hai người họ chung dưới mái hiên, ngày ngày chạm mặt, anh ấy cũng không biết mình đã rung động từ bao giờ.

Tôn Tường Vy vẫn luôn cho rằng là do cô ta “cưỡng ép” được anh ấy, nhưng thực ra nếu không phải do anh ấy nguyện ý thì chút khí lực kia của cô nào có ép uổng gì được. Sau này Tôn Tường Vy mang thai con của bọn họ, anh ấy cũng hoàn toàn hòa vào vai làm chồng làm cha này.

Anh ấy đã hiểu rằng anh ấy không muốn ly hôn với Tôn Tường Vy, càng không muốn con mình không có một gia đình hoàn chỉnh.

Tôn Tường Vy nghe thấy anh ấy nói như thế thì sắc mặt cũng khá hơn một chút, cô ta nói: “Trước giờ em không để tâm tới ánh mắt của người ngoài. Bọn họ nghĩ thế nào nói thế nào thì kệ họ. Còn anh nói em thiên vị con thì chuyện này căn bản sẽ không xảy ra. Hai đứa đều từ bụng em mà ra, chẳng lẽ em còn phải đối đãi đặc biệt hả?”

Tạ Húc Đông còn muốn ngăn cản nhưng Tôn Tường Vy căn bản là không nghe, cô ta vung tay lên quyết luôn: “Chuyện cứ quyết định như thế đi, nếu như anh không thích thì thằng lớn theo họ em, thằng nhỏ theo họ anh.”

Tạ Húc Đông: “…”

Khác nhau chỗ nào vậy?

Đây khác gì đổi thang không đổi thuốc.

Bạch Du nhìn Giang Lâm, coi như hiểu được địa vị trong gia đình nhà này là như thế nào.

Vốn dĩ họ còn tưởng là hai người họ vẫn không vui vẻ như ban đầu, Tạ Húc Đông gần như là bị ép cưới Tôn Tường Vy nên hẳn là anh ấy là người làm chủ gia đình. Bây giờ nhìn lại, người cầm chuôi hóa ra lại là Tôn Tường Vy.

Mà chỉ khi nào một người rung động, mới có thể cam tâm thần phục một người khác.

Cho nên, Tạ Húc Đông rung động rồi ư?

Với Bạch Du thì đây lại là chuyện tốt. Dù sao thì hai người họ con cũng có rồi, nếu như có cảm tình thì sống chung với nhau vẫn tốt hơn đồng sàng dị mộng nhiều.

Ai ngờ, ngay giây sau, Tôn Tường Vy nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Bạch Du, cậu tham mưu cho tớ xíu đi. Tớ muốn gọi thằng lớn là Tạ Đại Hổ, thẳng bé gọi là Tôn Tiểu Long, cậu thấy thế nào.”

Bản thân cô ta thấy hai tên này rất hay, long hổ vốn đã mạnh mẽ, so với cái gì mà mèo mèo trứng trứng gì đó vẫn hơn nhiều.

Bạch Du: “…”

Cô thấy như nhau.

Hai người họ nên duyên vợ chồng không phải vô duyên vô cớ, bằng với tài đặt tên này thì không trách trời trách đất được đâu.

Bạch Du chưa nói gì, Tạ Húc Đông đã không nhịn được mà cười lên: “Tên này của em thì khác gì anh đâu. Tên anh lấy là nhũ danh, cái tên em đặt lại không chút tài nghệ gì cả.”

Bạch Du: “Hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Đừng có ai cười ai làm gì. Tớ thấy nhà cậu có thể mời ủy viên chính trị Tôn đặt tên cho đứa trẻ, hoặc để cho cha mẹ Tôn Tường Vy đặt cũng được.”

Tôn Tường Vy: “…”

Tạ Húc Đông: “…”

Giang Lâm thấy hai người họ cuối cùng cũng ngừng lại, lúc này mới trả lời câu nói của Bạch Du: “Ông nội muốn đặt tên cho con mình, nhưng anh không đồng ý.”

Bạch Du: “?”

Giang Lâm: “Ông nội có rất nhiều cháu trai cháu gái, sau này ông nội vẫn còn nhiều cơ hội. Nhưng chúng ta chỉ có đứa trẻ này nên anh vẫn quyết để chúng ta tự đặt. Em đã nghĩ xong muốn đặt tên gì chưa?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 536: Chương 536



Bạch Du nghĩ một lát rồi nói: “Anh thấy Minh Thư thì thế nào? Giang Minh Thư ấy. Em hy vọng đứa trẻ sau này sẽ thành người quang minh lỗi lạc, trung thành với Đảng và Nhà nước. Nhưng đồng thời em cũng hy vọng con bé có thể tự do tự tại với cuộc sống muôn màu của mình.”

Giang Lâm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Được, lấy tên này đi. Giang Minh Thư, anh rất thích cái tên này.”

Hai vợ chồng đặt tên con là trứng mèo, trứng dê, long, hổ ở bên cạnh: “…”

Đúng là không có so sánh thì không có đau thương.

TBC

So với cái tên kia thì tên bọn họ đặt đúng là có chút qua quýt rồi.

Thế là tên của con đã được quyết. Tên là Giang Minh Thư, nhũ danh là Thư Thư.

Bé con như nghe được tiếng của cha mẹ mà tỉnh ngủ, còn ngáp một cái rõ yêu.

Bạch Du thấy thế mà lòng mềm nhũn, không nhịn được mà trêu chọc: “Thư Thư, từ nay con sẽ gọi là Thư Thư, tên đầy đủ là Giang Minh Thư, con có thích cái tên này không?”

Bé con mở đôi mắt to tròn nhìn cô, như nghe hiểu lời cô nói mà hé đôi môi đỏ hồng khẽ “A” lên.

Nụ cười của Bạch Du lại càng tươi hơn: “Tức là con thích cái tên này đúng không nào?”

Bé con ê a đáp lại.

Lần này đến cả Giang Lâm cũng không nhịn được mà bật cười: “Xem ra con gái chúng ta rất thích cái tên này.”

Bạch Du gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có khi nào bé con quên uống canh Mạnh bà hay không mà sao lại thông minh thế không biết?

Một nhà ba người vô cùng vui vẻ, làm cho Tôn Tường Vy với Tạ Húc Đông ở bên cạnh thèm nhỏ dãi.

Nhất là Tạ Húc Đông, hình như là muốn hơn thua với Giang Lâm bằng được, thế là ôm một trong hai đứa lên đung đưa: “Nào con ngoan, gọi cha đi nào, cha, cha cha…”

Bạch Du: “…”

Giang Lâm: “…”

Tạ Húc Đông thử mấy lần mà thằng bé cứ nhìn Tạ Húc Đông đầy ngơ ngác, không hề có chút phản ứng nào làm cho anh ấy không khỏi trở nên gấp gáp: “Không phải con mình bị ngốc đó chứ?”

Vừa mới dứt lời thì thấy đứa bé kia phồng mặt đỏ bừng, không đợi Tạ Húc Đông kịp hiểu thằng bé làm sao thì đã tè lên mặt anh ta.

Bạch Du: “…”

Giang Lâm: “…”

Tôn Tường Vy ngẩn ra, ngay sau đó thì cười há há không để cho anh ấy chút mặt mũi nào: “Ha ha ha… Phải vậy chứ! Ai bảo anh miệng chó không mọc được ngà voi hả! Để con trai chúng ta tè một bãi cho anh tỉnh ra.”

“…”

Tạ Húc Đông nhìn thằng bé tè xong thì bày ra vẻ vô tội, dở khóc dở cười.

Không biết anh ấy có bị k*ch th*ch cái gì không mà sau đó lúc nào cũng muốn hơn thua với Giang Lâm.

Giang Lâm đưa Bạch Du đi vệ sinh, Tạ Húc Đông cũng phải cố chịu đau mà làm y hệt.

Giang Lâm thay tã cho con, Tạ Húc Đông cũng thay tã.

Chẳng qua Giang Lâm học rất nhanh. Trước đó động tác ôm con của anh có hơi trúc trắc mà mới qua một ngày, động tác của anh đã trở nên vô cùng thành tạo, thay tã vô cùng thuần thục.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng nhấc hai chân của Tiểu Thư Thư lên, dịu dàng giữ chân bé con hướng lên trên, sau đó nhanh nhẹn để lót miếng tã sạch đã chuẩn bị từ trước xuống dưới m.ô.n.g con bé, chỉnh lại cho phẳng rồi mới buông hai cái chân nhỏ xuống, sau đó quấn băng, mặc quần, sau cùng còn hôn lên cái chân trắng nõn của cô bé.

Tiểu Thư Thư hình như bị sợ nhột, đôi mày nhỏ xinh khẽ nhíu lại, hai chân nhỏ đạp nhẹ trông rất là đáng yêu. Đôi chân trắng nõn béo mập kia làm cho Bạch Du chỉ muốn cắn một cái.

Nhìn sang thì thấy Tạ Húc Đông vô cùng vụng về. Tã của hai cậu con trai bị dính lại thành cục, hơn nữa lực nắm của anh ấy cũng không chuẩn làm cho con trai không được thoải mái thế là khóc òa lên.

Mặc dù anh em sinh đôi không nặng bằng Tiểu Thư Thư nhưng khóc thì rất to. Hơn nữa đã khóc thì phải dỗ rất lâu, suýt chút nữa làm cho Tôn Tường Vy buồn bực muốn chết.

Hai thằng con khóc lóc ầm ĩ, so với một nhà ba người nhà Bạch Du thì đối lập hoàn toàn.

**

Bạch Du khôi phục rất nhanh, ra viện sớm hơn Tôn Tường Vy hai ngày.

Đúng hôm xuất viện, Bạch Du thấy thím Liên dẫn theo con gái Liên Gia Lệ gây gổ với nhân viên bệnh viện.

Một người mặc đồ y tá nói với bọn họ: “Con dâu nhà bà trước đó chảy m.á.u nhiều nên dùng rất nhiều túi máu, cộng thêm tiền nằm viện nữa thì tổng cộng hết mười lăm đồng năm hào ba xu, mời bà nộp nốt số tiền còn thiếu.”

Thím Liên nghe thấy phải đóng nhiều tiền như thế thì nhảy đong đỏng lên: “Sao mấy người không đi cướp luôn đi? Hơn nữa con dâu tôi cũng mất tại bệnh viện các người, chúng tôi chưa đòi tiền các người thì thôi chứ các người còn không biết xấu hổ mà đòi tiền nhà tôi à? Đạo lý đâu ra thế hả?”

Y tá kia mặt đỏ bừng nói: “Tại sao con dâu bà nhảy lầu tự tử chẳng lẽ bà lại không biết tại sao hay sao? Dù sao thì nhà bà phải đóng đủ viện phí trong hôm nay, không muốn đóng cũng phải đóng, nếu như dám quỵt nợ thì chúng tôi sẽ báo cáo với bên công an.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 537: Chương 537



Thím Liên tức đến mức không nói nên lời, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Con trai bà ta mới rời khỏi đồn công an, nếu giờ lại ầm ĩ tới đồn công an thì nói không chừng quân đội sẽ đuổi việc con trai bà ta thật.

Lần này con trai bà ta chỉ bị phạt, cấp bậc phó đại đội trưởng hạ xuống thành trung đội trưởng, lương bị hạ mất năm đồng!

Huống chi nhà bọn họ không có hậu đài, cũng chẳng có quan hệ, muốn thăng tiến chỉ có thể nói là khó như lên trời.

Bạch Du nghe một lát rồi không thèm để ý tới nữa. Chuyện của nhà họ Liên như thế nào cô không muốn quan tâm, nhưng ngay khi cô quay đầu thì phát hiện ánh mắt Liên Gia Lệ nhìn mình có chút phức tạp.

Chỉ trong chớp mắt ấy, cô tưởng như mình bị rắn theo dõi.

Ra viện, Bạch Du về nhà, cuối cùng cũng được tắm thoải mái. Nhưng bà nội chỉ nhường cô mỗi chuyện này, còn lại chuyện gội đầu thì vẫn không chịu đồng ý.

Bạch Du biết bà nội là vì muốn tốt cho mình. Mặc dù không được gội đầu làm cho cô vô cùng khó chịu nhưng cô vẫn hứa với bà nội sẽ gội đầu sau.

Hàng xóm xung quanh biết chuyện cô sinh con gái thì nói mát cũng có, thật lòng chúc mừng cũng có, nhưng người ta cũng chẳng nói thẳng trước mặt cô nên cô cũng làm như không biết.

Có nhà có quan hệ không tồi với nhà họ Giang thì rối rít gửi quà. Bà Bạch cũng đã chuẩn bị từ sáng sớm, tặng lại kẹo coi như quà đáp lễ.

Phần lớn họ toàn tặng trứng gà hoặc là đường nâu nhưng Phùng Chiêu Đệ lại tặng cho Tiểu Thư Thư một cái vòng bạc nhỏ xinh,

Phần quà này với Bạch Du mà nói có hơi nặng nề, thế là cô trả lại cái vòng bạc nói: “Tôi biết ý tứ của cô như thế nào nhưng tôi không thể nhận món quà này được. Cô cầm về, chi tiền mua đồ bồi bổ cho người nhà, còn lại coi như là học phí đi. Mấy em gái nhà cô chắc cũng sắp tới tuổi đi học cả rồi. Chuyện khác thì sao cũng được nhưng chuyện học thì không thể muộn màng. Nếu như cô muốn thay đổi hoàn cảnh gia đình thì nhất định phải để cho các em đi học.”

Phùng Chiêu Đệ cảm động tới mức mắt đỏ bừng: “Bạch Du, tôi cũng không biết nên cảm ơn cô như thế nào nữa. Nếu như không có cô thì giờ mẹ tôi đã bị bệnh, mấy chị em chúng tôi nói không chừng cũng vì cha và bà nội đầu độc mà chết. Cô chính là ân nhân của chúng tôi.”

Từ khi cô ấy làm chuyện đại nghĩa diệt thân xong thì có rất nhiều người coi như không quen biết với nhà cô, thân thích thì chửi mắng bảo cô ấy là bạch nhãn lang. Đến bác cả cô ấy còn bảo sau này cô ấy c.h.ế.t chắc chắn sẽ xuống địa ngục.

Cô ấy không sợ những cái này, xuống địa ngục thì xuống địa ngục thôi, chỉ cần bây giờ có thể tồn tại được thì mấy ai để ý tới sau khi c.h.ế.t nữa?

Cha của cô ấy cùng với bà nội bị đưa tới nông trường để cải tạo. Cha của cô ấy bị xử phạt khá nặng, bị phạt tận mười lăm năm. Còn bà nội cô ấy thì đã lớn tuổi nên chỉ xử phạt mười năm, nhưng ở nông trường vô cùng gian khổ, chỉ sợ chẳng tới mười năm thì bà nội đã ra đi.

Thời gian này có lẽ là khoảng thời gian thoải mái nhất trong trí nhớ của cô ấy. Cô ấy không cần ngày nào cũng phải lo lắng, sợ hãi bị mắng, bị đói bụng. Mấy đứa em gái của cô cũng ngày càng có huyết sắc.

Tất cả những điều này cũng bắt đầu từ câu nói kia của Bạch Du, nếu như không phải cô nhắc nhở cô ấy thì cô ấy cũng không dám phản kháng.

Những ngày qua cô ấy cũng liều mạng mà kiếm tiền, các em gái cũng nhận đồ thủ công về nhà mà làm, cuối cùng cũng đủ tiền để trả lại cho Bạch Du. Vòng tay bạc này là bà ngoại để lại cho mẹ cô ấy, mẹ cô ấy luôn cất đi không dùng. Lần này vì cảm ơn Bạch Du mới lấy ra làm quà tặng.

Chẳng qua không ngờ rằng Bạch Du không những không nhận mà còn nói với cô ấy như thế.

Ngoài kia ai ai cũng nói cả nhà bọn họ không có người nối dõi, nói mẹ cô ấy là gà mái không biết đẻ trứng, nói sau này chắc chắn chị em cô ấy sẽ bị bắt nạt, chỉ có Bạch Du nói với cô ấy hãy cho em gái đi học.

Bạch Du phất tay nói: “Tôi nhận tấm lòng của cô, chẳng qua sau này đừng nói tới chuyện ân nhân hay không nữa, để người ta nghe thấy thì không hay. Dù cô không có tiền để đi học nhưng hãy để em gái được đi. Sau này các em sẽ dạy lại cho cô chữ nghĩa, kiến thức không sợ thiếu đâu.”

Phùng Chiêu Đệ gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi.”

**

Bạch Du khôi phục rất nhanh, bé con càng lớn càng xinh.

Bé con xinh xắn làm cho mọi người khen không ngớt miệng.

Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, trắng trẻo mềm mại, Bạch Du nhìn mà không nhịn được muốn nhéo cho mấy cái. Đôi mắt to tròn như bồ đào. Bé con hình như ngày càng nhìn rõ hơn, ánh mắt có thể chuyển động theo Bạch Du.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 538: Chương 538



Chị Lôi ôm bé con mà thích không buông tay ra được: “Chị đã từng bế không đến mấy trăm thì cũng hàng chục đứa trẻ sơ sinh, nhưng Minh Thư nhà em là bé con xinh nhất luôn đấy. Nhìn cái mắt cái mũi này nè, không biết sau này lớn sẽ làm mê mệt bao nhiêu người nữa đây.”

Ai chẳng thích nghe lời khen.

Nhưng Bạch Du cũng thấy con gái mình xinh thật, cũng may là với thế lực nhà họ Giang, xinh đẹp hơn nữa thì vẫn có thể bảo vệ cô bé được.

Ngược lại Tôn Tường Vy thì ghen tị không sao chịu được. Tuy cặp sinh đôi nhà cô ta đã béo hơn hồi mới sinh nhưng hoàn toàn không so được với Tiểu Thư Thư.

Hơn nữa cặp sinh đôi rất hay khóc quấy, không dễ bồng bế đi đâu.

Tôn Tường Vy chỉ hận không thể nhét luôn hai thằng quỷ vào bụng.

Dạo này, Bạch Du rất thích ăn bánh trứng khoai lang.

Món bánh này phải hấp chín khoai lang đỏ sau đó ép thật nát. Lấy một cái bát khác đập hai quả trứng vào, thêm sữa bò và trộn thật kỹ. Nặn khoai lang thành những viên nho nhỏ, lần lượt cho vào các bát nhỏ rồi đổ hỗn hợp sữa và trứng kia vào cho tới khi đầy khoảng chín mươi phần trăm bát thì bắt đầu cho vào lò nướng.

Khoai lang khi được nướng chín sẽ thấm đẫm hương vị ngọt ngào mềm mại, ăn rất là ngon.

Nhưng nhà không còn sữa bò, bà Bạch thương cháu gái nên bảo bà sẽ đi mua.

Ai ngờ bà Bạch mới đi không đâu thì cửa bị đẩy ra.

Bạch Du gọi với ra: “Bà nội, là bà ạ?”

Ngoài kia không ai trả lời, nhưng tiếng bước chân đi lại gần phòng ngày càng lớn.

Bạch Du lại lên tiếng nhưng không ai trả lời.

Bạch Du thấy có gì đó sai sai, nhìn quanh rồi cầm một cái kéo lên.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra…

Bạch Du còn tưởng người đi vào là Liên Gia Lệ, ai ngờ lại là Lâu Mạn Lệ.

Lúc này, Lâu Mạn Lệ tóc tai bù xù như ổ gà, hai mắt thì đỏ bừng cả lên. Cô ta trợn mắt nhìn Bạch Du như nhìn kẻ thù g.i.ế.c cha mình: “Con gái mày vừa mới sinh ra thì con trai tao đã xảy ra chuyện, chắc chắn là do con khốn nạn nhà mày khắc con trai tao. Con gái mày phải đền mạng lại cho con trai tao!”

Kim Đại Bảo ở bệnh viện hai ngày mới tỉnh dậy, nhưng trong mắt nhà họ Kim, chi bằng thằng bé vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại thì hơn. Vì khi vừa tỉnh lại, Kim Đại Bảo cứ thế biến thành đứa ngốc, đến từ cha mẹ đơn giản như thế mà nó cũng không thể cất thành lời chứ đừng nói tới nhận ra ai với ai. Càng phiền toái hơn chính là nó động tí là đánh người khác, mắng nó thì nó sẽ khóc, khóc tới mức cả người co quắp, gọi bác sĩ tới châm cứu mới có thể tạm dừng được.

Đối mặt với Kim Đại Bảo không thể mắng cũng chẳng thể đánh, nhà họ Kim vừa khổ sở vừa nhức đầu.

TBC

Nói cách khác, Kim Đại Bảo là đứa ngốc, là đứa cần người nhà chăm sóc cả đời. Nhưng ai mà có nhiều thời gian đi chăm sóc một đứa ngu như thế bao giờ.

Cho nên bà nội Kim cùng với Kim Kế Hổ đổ hết tội lên đầu Lâu Mạn Lệ. Bà ta thấy nếu không phải do chị của Lâu Mạn Lệ gửi sữa mạch nha tới thì hai đứa bé cũng không trộm ăn, Kim Đại Bảo cũng sẽ không vì thế mà té ghế, thế lên hai người họ không đánh thì mắng Lâu Mạn Lệ.

Cho dù Kim Kế Hổ có không ra tay đi chăng nữa thì anh ta cũng đang bạo lực lạnh, không nói với Lâu Mạn Lệ tới nửa câu, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái. Đối diện với bạo lực nóng và bạo lực lạnh cùng lúc, cộng thêm áy náy tự trách, Lâu Mạn Lệ gần như đã suy sụp.

Bạch Du nghe thấy Lâu Mạn Lệ nói như thế thì cũng không biết nên cười hay nên tức nữa: “Con trai cô xảy ra chuyện như vậy là vì cô làm mẹ nhưng không có trách nghiệm chăm sóc con. Muốn trách thì tự đi mà trách chính bản thân mình đi. Giờ lại còn dám quay ngược ra trách con gái tôi. Lâu Mạn Lệ cô bị điên hả! Tốt nhất là cô nên đi ngay lúc này đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!”

Vừa nói cô vừa giơ cái kéo trong tay lên.

Lâu Mạn Lệ lại chẳng kiêng kị cái kéo trong tay Bạch Du chút nào. Cô ta rút cái d.a.o nhỏ ra đ.â.m về phía giường trẻ con, ai ngờ lại đ.â.m hụt.

Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta vén cái chăn lên. Hóa ra dưới lớp chăn đã được thay bằng gối từ lúc nào rồi chứ không phải là con gái của Bạch Du. Cô ta có cảm giác tức giận khi bị lừa gạt, quay ra muốn đ.â.m Bạch Du.

Ngay lúc này, cửa đằng sau lại bị khóa lại vang lên tiếng lạch cạch.

Lâu Mạn Lệ nhào tới đập cửa bùm bụp: “Bạch Du, mày ti tiện nó vừa vừa thôi, mau mở cửa ra cho tao!”

Bạch Du: “Bây giờ tôi sẽ đi tới đồn công an báo án, cô cứ chờ bị tống vào tù đi. À, không, hẳn là chờ bị đưa đến nông trường mới đúng!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 539: Chương 539



Mới nãy cô cảm thấy dưới tầng có gì đó khác lạ nên cô đã bế Tiểu Thư Thư sang phòng sách ở ngay bên cạnh trước, sau đó dặn Bánh Khoai Tây và Kem trông chừng cô chủ nhỏ cho tốt, sau đó thì khóa trái cửa rồi đi tới phòng ngủ mà chờ.”

Cô không định liều mạng với Lâu Mạn Lệ làm gì cả. Loại người điên kiểu này thì cách xử lý tốt nhất chính là đưa cô ta đi lao động cải tạo ở nông trường thì hơn.

Lâu Mạn Lệ nghe thấy Bạch Du bảo đi báo án thì vô cùng tức giận, bắt đầu chửi liến thoắng: “Mày nhìn lại mày đi, mày tâm tư ác độc như thế bảo sao không sinh được con trai! Nếu như con gái mày biết mày từng yêu đương với chính chú của nó thì không biết nó có thể sĩ diện vì người mẹ như mày không? À tao quên, mẹ là đ* thì sau này con gái lớn lên cũng đ* đượi không kém. Nói không chừng nó còn học theo mày mà làm vợ anh em nhà người ta đấy!”

Đến mức này thì không thể nào nhẫn nhịn được nữa.

Mắng cô thì cũng được đi, nhưng mắng con gái cô thì không được.

Sắc mặt Bạch Du ngay lập tức đen lại. Cô đang tính mở miệng phản kích lại thì tiếng khóc của Tiểu Thư Thư vang lên trong phòng sách.

Bình thường con bé rất ít khóc, chỉ khi nào đói hoặc muốn bế muốn ôm mới hậm hừ hai ba tiếng. Còn không thì cô bé sẽ ăn no rồi ngủ, ngủ chán rồi dậy ăn, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Đến cả bà Bạch cũng xúc động bảo đứa nhỏ này đến để báo ơn.

Giờ bé con lại khóc toáng lên, không biết là vì đói hay là vì bị Lâu Mạn Lệ đánh thức, sợ quá nên khóc òa lên như vậy.

Trong mắt Bạch Du, không có chuyện nào quan trọng bằng con gái mình. Cô không để ý tới Lâu Mạn Lệ nữa mà quay người móc chìa khóa ra đi mở cửa thư phòng.

Bé con như nghe hiểu tiếng bước chân của cô, hai cái tay nhỏ nắm lại thành quả đ.ấ.m quơ quào giữa không trung, cái miệng nhỏ nhắn vẫn ỉ ôi khóc lóc như cũ làm cho Bạch Du nghe mà đau lòng không sao chịu được.

Cô nhanh chân bước tới chỗ con gái, ôm lấy con bé: “Cục cưng, mẹ đây rồi, không phải sợ nữa, mẹ sẽ bảo vệ con mà.”

Đôi lông mi dày cong vút của bé con dính đầy nước mắt, đôi mắt đen láy to tròn như quả bồ đào tủi thân nhìn mẹ nói: “A… a…”

Dáng vẻ đáng thương kia như muốn nói mẹ đã không ôm cục cưng hai phút rồi, cục cưng sợ lắm.

Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, cúi đầu hôn cái chóc lên khuôn mặt trắng nõn của bé con: “Thư Thư nhà chúng ta muốn nói gì với mẹ nào? Có phải bé con cũng nhớ mẹ đúng không nào? Thế giờ mẹ sẽ bế con rời khỏi chỗ này nhé.”

Từ khi Bạch Du bước vào, cái đuôi của Bánh Khoai Tây vẫy tung lên tưởng như sắp thành cánh quạt quay tới nơi, đôi mắt nó ánh lên vẻ vô cùng trông đợi nhìn cô như muốn nói: “Cô chủ, mau khen em đi, mau thưởng thịt cho em ăn đi mà.”

Kem thì kiêu kỳ hơn nhiều. Nó đứng ở trên bàn l.i.ế.m vuốt mèo đầy ưu nhã như không thèm để ý xem cô chủ có khen mình hay không, nhưng mà nó lại rất hay liếc mắt lén nhìn Bạch Du, dáng vẻ rất là đối lập.

Nhìn hai thú cưng tận trung với cương vị của mình như thế, Bạch Du khích lệ: “Chúng mày làm rất tốt, tí nữa tao sẽ cho chúng mày ăn sau.”

Nhưng đúng lúc cô ôm lấy Tiểu Thư Thư rời đi thì phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động thật lớn, khóa cửa đã bị Lâu Mạn Lệ lay động quá nhiều tới mức mở ra.

Bạch Du không ngờ sức của Lâu Mạn Lệ lại lớn tới mức như thế nên nhanh chân muốn chạy ra ngoài nhưng vẫn chậm một bước.

Ánh sáng bị che khuất, Lâu Mạn Lệ giơ d.a.o đứng trước mặt, dáng vẻ còn điên cuồng hơn trước: “Đến lúc đền mạng rồi, con khốn!”

Sắc mặt Bạch Du thay đổi, che lấy con gái lùi về sau, cùng lúc đó ra lệnh: “Bánh Khoai Tây, lên!”

Bánh Khoai Tây đã đợi lệnh từ lâu, chỉ cần nghe thấy mệnh lệnh là nhảy cẫng lên, nhào tới cắn lên tay cầm d.a.o của Lâu Mạn Lệ, khí lực lớn tới mức cắn chảy m.á.u tay của Lâu Mạn Lệ.

Lâu Mạn Lệ kêu đau, điên cuồng vùng vẫy cái tay bị cắn, còn đạp vào bụng của Bánh Khoai Tây bằng chân: “A a a… Súc sinh, mau nhả ra cho tao!”

Mỗi một lần đạp là dùng sức tận cùng, chỉ hận không thể đạp nát luôn lục phủ ngũ tạng của Bánh Khoai Tây nhưng mà Bánh Khoai Tây thì lại cắn chặt không buông tay,

“Meo!” Kem cũng nhảy cẫng lên khỏi cái tủ, “xoẹt xoẹt” hai cái lên Lâu Mạn Lệ.

“Á ui…”

TBC

Mặt Lâu Mạn Lệ đau rát, cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà buông dao, d.a.o rơi “lạch cạch” xuống dưới đất.

Bạch Du đang tính đi tới đá con d.a.o ra xa thì thấy có bóng người xuất hiện ở cửa, cô thấy mũi mình chua xót, có cảm giác xúc động muốn khóc.

Lúc này Lâu Mạn Lệ mới nhìn thấy rõ người bước vào là ai, sắc mặt thay đổi như bị bóp chặt cổ họng vậy: “Anh đừng có tới đây…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back