Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 180: Chương 180



Đôi mắt Giang Lâm tràn đầy ý cười: “Không cần vội, anh đi nộp báo cáo, khi về sẽ đón em.”

“Vâng.”

Khi Bạch Du nói lời này, cô đã đi vào trong phòng ngủ, cô nhanh chóng mở vali hành lý ra rồi cân nhắc nên mặc quần áo như thế nào sẽ đẹp hơn.

Áo sơ mi trắng khá đoan trang nhưng lại hơi đơn điệu.

Váy màu đỏ rất đẹp, nhưng như vậy có quá nổi bật không?

Thỉnh thoảng, Giang Lâm lại nghe thấy tiếng nói thầm truyền ra từ trong phòng ngủ, anh nở nụ cười.

Giang Lâm đội chiếc vành rộng đi về phía toà nhà văn phòng của uỷ viên chính trị, nhưng còn chưa tới thì đã gặp Tôn Tường Vy mặc một chiếc váy đỏ đứng dưới gốc cây đại thụ, cô ta nhìn chằm chằm anh.

Giang Lâm coi như không thấy mà đi thẳng qua cô ta.

Tôn Tường Vy tức giận đuổi theo, cô ta nói: “Anh Lâm, em có một câu muốn hỏi anh, một câu thôi, chỉ cần anh trả lời em, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa!”

Giang Lâm dừng bước, anh quay lại và nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm: “Nói đi.”

Tôn Tường Vy khịt mũi, cô ta nghẹn ngào hỏi: “Anh thật sự muốn kết hôn với cái người tên Bạch Du kia sao?”

“Ừm.”

Nói xong, Giang Lâm lại quay người, anh không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Giang Lâm, Tôn Tường Vy không nhịn được mà ôm mặt khóc.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi vội vàng chạy từ một gốc cây khác đến: “Bé ngoan, con đừng khóc nữa, đừng vì một người đàn ông không cần con mà khóc, đợi khi nào trở về Nam Kinh, mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt hơn cậu ta gấp trăm ngàn lần. Ngoan, đừng khóc nữa.”

Tôn Tường Vy nhào vào trong lòng mẹ, cô ta khóc rất đáng thương: “Nhưng con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất, con chưa từng gặp được người đàn ông nào tốt hơn, ưu tú hơn anh ấy, huhuhu…”

Cô ta không rõ rốt cuộc cô ta không tốt chỗ nào, vì sao Giang Lâm lại không bằng lòng nhìn cô ta thêm chút nữa.

Cô ta càng không rõ rốt cuộc vì sao cô lại bị thất bại trước người tên Bạch Du kia, vì sao Giang Lâm thích Bạch Du mà không thích cô ta.

Huhuhu, rất không cam lòng!

Mẹ Tôn: “Đứa nhỏ ngốc, con mới bao lớn, con mới chỉ gặp được mấy người đàn ông, sau này khi con gặp được nhiều hơn thì sẽ cảm thấy cậu ta không còn tốt nhất nữa. Ngoan, đừng khóc nữa, con khóc khiến mẹ đau lắm đó.”

Mẹ Tôn nhìn con gái khóc sướt mướt thì cảm thấy rất đau lòng, trong lòng không phải phàn nàn thằng nhóc Giang Lâm không biết thức thời, con gái của bà ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như thế, sao anh lại không thích chứ?

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, bà ta cũng không phải là người không nói lý, tình cảm chính là thứ không thể nói đạo lý được, thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Thậm chí bà ta còn muốn cảm ơn Giang Lâm vì không mập mờ với con gái mình mà là giải quyết dứt khoát, không hề để lại một chút nhớ nhung cho con gái bà ta, như vậy thì sau này, cô ta mới có thể ở bên người khác được.

Tôn Tường Vy khóc nức nở: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi, ngày mai sẽ về Nam Kinh.”

Cô ta không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa, cô ta phải rời đi ngay lập tức.

Cô ta không muốn nhìn thấy Giang Lâm nữa, nếu không cô ta sợ mình sẽ không bỏ được.

Cô ta thích Giang Lâm nhưng cô ta đã dũng cảm một lần rồi, cho dù bị từ chối thì cũng không hối hận, nhưng nếu cô ta cứ tiếp tục dây dưa thì chính là đồ ti tiện.

Cha mẹ nâng niu cô ta trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, không phải là để cô ta tự khiến mình trở nên ti tiện!

Mẹ Tôn vỗ nhẹ vào lưng con gái, bà ta đau lòng nói: “Được được, ngày mai chúng ta lập tức rời khỏi quân khu, lát nữa mẹ sẽ bảo cha con đi mua vé tàu thuỷ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi luôn.”

Khi còn trẻ luôn cho rằng gặp được một người nào đó là có một không hai, cả đời sẽ không quên được, nhưng sau này mới hiểu được, thứ được gọi là không quên được, chẳng qua chỉ là trải ít sự đời mà thôi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 181: Chương 181



Nhưng mẹ Tôn không nói lời này với con gái, bà ta chỉ cần an ủi con gái là được, sau này, khi cô ta đã trải nghiệm đủ nhiều, đương nhiên sẽ từ từ hiểu ra, cũng sẽ quên đoạn tình cảm nhỏ nhoi này đi.

Không có chuyện gì to tác cả.

***

Giang Lâm nộp báo cáo xong trở về, từ xa, anh đã nhìn thấy Bạch Du mặc váy đỏ đứng trước cổng đang nói chuyện với chị Lôi.

Gió biển thổi vào khiến những sợi tóc trên trán cô tung bay, tóc đen váy đỏ cùng bay lên đã k*ch th*ch đôi mắt của người nhìn.

Chị Lôi nhìn thấy Giang Lâm trước, chị ấy cười trêu ghẹo: “Vốn dĩ tôi định gọi Tiểu Du sang chỗ tôi ăn bánh uống trà, nhưng Tiểu Du nói cần đi chụp ảnh kết hôn với cậu, chẳng trách lại ăn mặc đẹp như thế.”

Mặt Bạch Du trở nên nóng bừng, cô nhỏ giọng giải thích: “Đâu có ạ, chị đừng khen như vậy, hơn nữa lúc trước em từng mặc cái váy này rồi mà.”

Chị Lôi chỉ cho rằng cô đang xấu hổ, chị ấy không có ý định cứ thể tha cho hai người, vì vậy đã hỏi Giang Lâm: “Tiểu Giang, cậu xem tôi nói có đúng không, hôm nay, Tiểu Du rất xinh đẹp, đúng chứ?”

Không ngờ Giang Lâm còn nghiêm túc nhìn cô, sau đó chân thành nói: “Đúng là rất xinh đẹp.”

“...”

Bạch Du da mỏng lập tức đỏ bừng mặt, chẳng khác gì quả đào chín mọng nước.

Chị Lôi thấy vậy thì lập tức cười nghiêng ngả, tiếng cười thu hút những người xung quanh tới, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người biết chuyện hôm nay hai người Bạch Du và Giang Lâm sẽ đi chụp hình cưới.

Chị Lôi cười tươi đến mức cứng đờ mặt, chị ấy xoa má nói: “Được rồi, không trì hoãn các em nữa, hai đứa mau đi chụp ảnh đi, thật là ghen tị với mấy người trẻ các em mà, nhớ năm đó lúc chị kết hôn, nghèo tới nỗi đến cái chậu rửa mặt cũng không mua nổi, nào có tiền đi chụp ảnh chứ.”

Bây giờ, kinh tế tốt hơn lúc đó rất nhiều nhưng hai vợ chồng đã già rồi, ai cũng không nhắc tới hình cưới nữa.

Huống hồ mấy năm nay, chụp ảnh lại không hề rẻ, chụp một tấm toàn thân hoặc nửa người phải cần ba, bốn đồng, mà vé xem phim chỉ có hai đồng một tấm, có thể thấy chụp ảnh là chuyện đắt đỏ hơn cả xem phim. Nhà chị ấy còn có năm đứa bé, đều là mấy thằng nhóc choai choai ăn nhiều, bọn họ vốn không thừa tiền để đi chụp ảnh.

Bạch Du không biết chị Lôi đang ghen tị với hai người họ, cô đang sóng vai đi cùng Giang Lâm tới quán chụp ảnh.

Quán chụp ảnh không xa, đi đường chỉ mất hai mươi phút

Như suy nghĩ của chị Lôi, quán chụp ảnh ở thời đại này chính là một nơi rất xa xỉ, người thường không có chuyện gì thì sẽ không đến nơi này, bởi vậy khi hai người Bạch Du và Giang Lâm tới quán chụp ảnh, trong này không có một vị khách nào.

Chỉ có thợ chụp ảnh, cũng là chủ quán đang cảm chổi lông gà đuổi ruồi, xem ra rất chán nản, khi nhìn thật hai người Bạch Du và Giang Lâm đi vào, chủ quán lập tức ném chiếc chổi lông gà trong tay đi rồi nói: “Hai vị đồng chí tới đây để chụp ảnh sao?”

Chủ quán nhảy dựng lên nhưng cũng chỉ nhảy lên một chút, khi đứng lên cũng không quá cao, thậm chí còn thấp hơn Bạch Du nửa cái đầu.

Bạch Du gật đầu: “Chúng tôi tới chụp ảnh.”

Giang Lâm bổ sung: “Chụp ảnh cưới.”

Chủ quán cười toe toét: “Không thành vấn đề, mời hai người vào trong, trong trăm dặm này, tôi là người có kỹ thuật chụp ảnh tốt nhất, hai người cứ yên tâm, chắc chắn sẽ chụp hai người thật đẹp.”

Bạch Du: “...”

Trong trăm dặm, không đúng, khắp đảo Quỳnh Châu này chỉ có mỗi một tiệm chụp ảnh, đúng là có kỷ thuật chụp tốt nhất mà.

Chủ quán không biết lời oán thầm trong lòng Bạch Dương mà tiếp từ mời chào rất nhiệt tình: “Hai người muốn chụp mấy tấm.”

Bạch Du: “Một tấm.”

Giang Lâm: “Hai tấm.”

Hai người đồng thời đáp lại.

Chủ quán nhìn Bạch Du, rồi lại nhìn Giang Lâm: “Rốt cuộc là một tấm hay hai tấm, không thì hai người cùng thương lượng với nhau đi nhé?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 182: Chương 182



Giang Lâm nhìn Bạch Du: ‘Một tấm hình cưới, một tấm chụp mình em.”

Bạch Du: “Đang êm đẹp, sao lại muốn em chụp ảnh một mình chứ?”

Giang Lâm mặt không đổi sắc: “Sau này em sẽ ở trong quân khu, nếu muốn tìm được việc làm ở đây thì phía cần một bức ảnh đơn để làm giấy chứng nhận, nếu đã vậy không bằng chụp luôn bây giờ, nếu em không muốn làm việc thì thôi, dù sao cũng chỉ tốn vài đồng thôi.”

Một tấm giấy chứng nhận phải mất ba đến năm đồng, thế mà người này lại nói chỉ tốn vài đồng thôi?

Trong lòng chủ quán thầm tặc lưỡi.

Hiếm khi Giang Lâm nói câu dài như thế, Bạch Du cảm thấy mình vẫn nên nể mặt anh, hơn nữa cô quả thực cũng muốn tìm việc làm ở đây: “Vâng, vậy thì chụp hai tấm.”

Chủ quán thấy hai người quyết định chụp hai tấm, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn: “Nào, hai người ngồi trên băng ghế kia, mắt nhìn vào nơi này.”

Đã rất nhiều năm Bạch Du không chụp ảnh, trong lòng cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, huống hồ bây giờ còn là chụp ảnh cưới, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Đời trước, khi cô và Giang Khải đi chụp ảnh cưới, nhưng vào ngày chụp, Giang Khải vừa ra khỏi cửa đã bị phân chim rơi trúng mũi, anh ta đen mặt đi đến quán chụp ảnh, ngay cả khi chụp cũng không tươi cười nổi.

Nghĩ đến chuyện Giang Khải bị phân chim rơi trúng, cô không khỏi bật cười, sự căng thẳng trong lòng lập tức biến mất.

Giang Lâm nghe thấy tiếng cười của cô, anh quay đầu sang nhìn: “Sao vậy?”

Bạch Du lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy chụp ảnh rất vui.”

Giang Lâm mấp máy môi: “Ừm.”

Chủ quán đứng đằng sau giá đỡ máy ảnh sốt ruột nói với hai người: “Nhìn vào đây, chụp ảnh ở đây, không phải là hai người nhìn nhau!”

Mặt Bạch Du nóng lên, cô vội vàng quay đầu nhìn về phía máy ảnh.

Giang Lâm cũng nhìn máy ảnh.

Chủ quán lại hét lên: “Ngồi gần vào, hai người ngồi gần vào nhau, khoảng cách bây giờ như cách một dải ngân hà vậy, nào giống vợ chồng sắp kết hôn chứ.”

Hai người đành phía ngồi dịch vào theo yêu cầu của anh ta, mãi cho tới khi bả vai của hai người chạm vào nhau thì chủ quán mới hài lòng.

“Đúng rồi, chính là như vậy, nhìn vào đây miệng phải mỉm cười, nam đồng chí, anh nghiêm túc quá, đối tượng của anh xinh đẹp thế kia, khi sắp kết hôn với cô ấy, chẳng lẽ anh không vui sao? Vui thì phải cười lên…”

Bạch Du: “...”

Giang Lâm: “...”

Gặp phải một thợ chụp nhiều chuyện như vậy, Bạch Du và Giang Lâm còn có thể làm gì được chứ, hai người chỉ đành làm theo.

Tiếng “tách tách” vang lên.

Hai người vai kề vai, đầu sát bên nhau, môi mỉm cười, máy ảnh chụp lại cảnh tượng này.

Bạch Du chuẩn bị sửa lại kiểu tóc để chụp tiếp bức ảnh trong giấy chứng nhận thì lại thấy Giang Lâm nhìn thoáng qua bộ váy của cô rồi nói với chủ quán: “Chụp thêm một bức toàn thân đi.”

Ảnh cưới là ảnh chụp nửa người, nhưng hôm nay cô đã cố ý mặc một bộ váy, vì vậy Giang Lâm muốn chụp thêm một bức toàn thân.

Bạch Du biết anh suy nghĩ cho mình, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp: “Hay là thôi đi, chụp thêm một bức thì phải thêm ba xu nữa đó.”

Mặc dù lương của anh không thấp nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.

Ai ngờ Giang Lâm còn chưa nói gì thì chủ quán đã lên tiếng: “Chụp ảnh có giá nhưng thanh xuân lại vô giá, hai người đều là trai xinh gái đẹp, nếu không nhân lúc đang trẻ đẹp mà chụp vài tấm làm kỷ niệm, đợi đến khi về già, mặt mũi nhăn nheo rồi, khi đó có muốn chụp cũng không còn đẹp nữa!”

Bạch Du: “...”

Cô cảm thấy chú quán này rất biết nói chuyện, sau này kinh tế được cải cách, nếu anh ta theo ngành bán hàng chắc chắn có thể kiếm được tiền.

TBC

Điều càng khiến cô giật mình đó là…

Giang Lâm: “Không biết ở chỗ anh có quân phục thường ngày không?”

Chủ quán không hổ là thiên tài bán hàng trong tương lai, nghe thấy Giang Lâm nói vậy thì lập tức hiểu ra: “Có có, vóc dáng của vợ tôi không khác nữ đồng chí này lắm, nếu nữ đồng chí không ngại thì tôi sẽ đi lấy quân phục thường ngày của vợ tới đây.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 183: Chương 183



Bạch Du: “...”

Giang Lâm nhìn Bạch Du: “Anh cảm thấy nếu đã tới đây rồi, không bằng chụp thêm một tấm mặc quân trang.”

Điều kỳ lạ là anh nhắc tới điều này, càng kỳ lạ hơn đó là Bạch Du cảm thấy anh nói rất có lý.

Vì vậy, sau khi hai người chụp một bức toàn thân, Bạch Du lại thay bộ quân trang thường ngày của vợ chủ quán, sau khi cô chụp thêm một bức ảnh cưới mặc quân trang với Giang Lâm, cuối cùng mới chụp ảnh cho giấy chứng nhận.

Hai tấm toàn thân, một tấm nửa người và thêm một bức giấy chứng nhận nữa, giấy chứng nhận cần ba tấm ảnh, tổng cộng tất cả là hai đồng bốn xu.

Bạch Du líu lưỡi, cô không khỏi cảm thấy hối hận vì đã chụp nhiều như vậy.

Giang Lâm trả tiền mà không thèm chớp mắt, anh nhanh chốc trả tiền rồi cầm lấy hai tờ hoá đơn.

Chủ quán cười tươi đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Ba ngày sau tới lấy, hai đồng chí đi thong thả nhé.”

Trước khi đi, Bạch Du còn gặp được vợ của chủ quán, quả thực cao ngang cô.

Vợ chồng chủ quán đứng cạnh nhau, mặc dù chiều cao không hợp lắm nhưng bầu không khí giữa hai người lại rất hài hoà, xem ra đây chính là một đôi vợ chồng rất yêu nhau.

Đi ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Anh Giang Lâm, bây giờ chúng ta về sao? Chiều nay, anh muốn ăn gì, lát nữa em tới phòng bếp xem có nguyên liệu gì.”

Ánh nắng đầu thu chiếu qua tầng mây dày, chúng nhẹ nhàng chiếu vào mặt cô khiến mái tóc và hàng lông mi của cô đều nhuộm màu đỏ vàng.

TBC

Giang Lâm nhìn cô: “Hôm nay chúng ta không về phòng ăn, chúng ta tới cửa hàng bách hoá mua quần áo, sau đó tới nhà hàng Quốc Doanh ăn.”

Bạch Du: “Anh Giang Lâm, anh muốn mua quần áo ạ?”

Giang Lâm: “Không phải, là mua cho em.”

Bạch Du hơi run lên: “Nhưng em có đủ quần áo để mặc rồi, hơn nữa em cũng có tiền.”

Mặc dù số tiền tiết kiệm của cô không bằng anh nhưng cô vẫn có thể mua được vài bộ quần áo.

Giang Lâm cụp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô: “Anh muốn dẫn em đi ăn, mua quần áo đẹp cho em, anh cảm thấy đây là việc mà người yêu nên làm.”

Anh quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng bị anh chặn lại khiến dáng vẻ của anh trở nên mơ hồ không rõ.

Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, cô đột nhiên hỏi: “Anh Giang Lâm, trước kia anh thật sự chưa từng có người yêu sao? Hoặc là… Từng thích một ai đó?”

Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Không có, chưa từng có ngườ yêu, cũng chưa từng thích ai.”

Đáp án này khiến Bạch Du rất kinh ngạc

Nếu anh chưa từng thích ai, vậy người phụ nữ họ Ôn kia là chuyện gì vậy?

Vậy là do Giang Hựu Hàm nói dối, hay là bây giờ, anh chưa quen người phụ nữ họ Ôn kia?

Trong lòng cô như thể có hàng trăm cái móng vuốt đang cào nhưng cô lại không dám hỏi, bởi cô không thể tự bào chữa cho mình, thậm chí cô còn không biết tên của đối phương mà chỉ biết mỗi họ.

Giang Lâm: “Sao vậy, em không tin hay là đang có lo lắng khác thế?”

Bạch Du tỉnh táo lại, cô lắc đầu: “Em tin anh Giang Lâm mà, chỉ là cảm thấy anh Giang Lâm cũng không còn nhỏ nữa, lại có rất nhiều nữ đồng chí thích anh, em cứ tưởng rằng có lẽ anh phải gặp được người khiến anh rung động mới đúng.”

Tuổi tác không còn nhỏ.

Không nhỏ.

Giang Lâm khựng lại một chút rồi mới nói: “Chưa từng rung động với ai, tâm tư của anh đều đặt lên việc học và sự nghiệp. Nếu không gặp được em, thậm chí anh còn không có ý định muốn kết hôn.”

Trái tim của Bạch Du run lên, sau đó cả người không khống chế nổi mà run rẩy.

Mặc dù không biết đời trước, Giang Lâm và người phụ nữ họ Ôn kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng đời này, Giang Lâm chưa từng rung động với bất cứ cô gái nào, còn sau này thế nào thì cứ để sau này rồi nói.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù sau này, Giang Lâm gặp được người phụ nữ họ Ôn kia, với nhân phẩm của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 184: Chương 184



Cô rất có lòng tin với điều này.

Giang Lâm: “Còn nghi ngờ điều gì không?”

Bạch Du mấp máy môi: “Nếu, em nói là nếu em không sinh được con, anh Giang Lâm có ly hôn với em không?”

Giang Lâm nhìn cô: “Không, anh không quan tâm chuyện có con hay không.”

TBC

Bạch Du: “Nhưng anh không quan tâm, không có nghĩa là người nhà họ Giang không ngại, còn có ông nữa, ông sẽ đồng ý chứ?”

Ông ấy thích cô nhưng cô không cảm thấy với vấn đề kéo dài dòng dõi này, ông ấy sẽ đứng về phía mình.

Giang Lâm: “Những vấn đề này cứ để anh giải quyết, người nhà họ Giang sẽ không dám làm phiền em vì chuyện này đâu.”

Lời này, cô tin.

Mặc dù cô không biết anh sẽ dùng cách gì nhưng chỉ cần anh đã lên tiếng, cô biết anh nhất định có thể khiến người nhà họ Giang ngậm miệng.

Điều này hoàn toàn không giống với Giang Khải, thật ra chưa chắc Giang Khải không có năng lực này nhưng mà anh ta không bằng lòng làm, hoặc có thể nói, anh ta chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô.

Vì vậy anh ta mới trơ mắt nhìn Giang Hựu Hàm châm chọc cô hết lần này tới lần khác, nói cô là gà mái không biết đẻ trứng, lại để mặc cô bị Lâu Tú Anh móc mỉa, còn anh ta thì thoải mái ngồi bên cạnh ăn cơm và chưa từng nói giúp cô một câu nào.

Nhưng Bạch Du vẫn chần chừ: “Nếu không… Anh có cần suy nghĩ lại không?”

Cô cảm thấy mình rất tốt bụng, suy cho cùng chuyện không có con cũng là một chuyện lớn, chứ không phải chỉ là quyết định có mua thịt heo hay không, cô không muốn sau này, anh sẽ hối hận.

“Không cần suy nghĩ thêm.” Giang Lâm không chút do dự, anh chắc như đinh đóng cột: “Anh chưa từng thích trẻ con, vì vậy vấn đề có thể sinh con không, em không cần đặt gánh nặng trong lòng. Em nghĩ thử xem, em quen anh lâu rồi mà đã từng thấy anh bế đứa bé nào chưa?”

Bạch Du suy nghĩ một hồi, cô cố gắng nhớ lại, hình như quả thực cô chưa từng thấy Giang Lâm bế trẻ con.

Đời trước, trước khi anh chưa xảy ra chuyện, các cháu trai của nhà họ Giang lần lượt sinh con, đến Giang Hựu Hàm cũng có một đứa bé nhưng Giang Lâm chưa từng bế mấy đứa đó.

Nói như vậy, anh thật sự không thích trẻ con sao?

Giang Lâm: “Em không cần để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như có con hay không, em cũng không cần lo trước lo sau về chuyện kết hôn, em chỉ cần yên tâm làm cô dâu, những chuyện khác cứ để anh làm.”

Bạch Du: “Vâng.”

Không thể không thừa nhận ở bên người như Giang Lâm thật sự rất có cảm giác an toàn.

Cô không cần nghĩ bất cứ điều gì, cũng không cần làm gì, anh sẽ giúp cô làm tất cả mọi thứ thật tốt.

**

Vẫn còn sớm, vì vậy hai người tới cửa hàng bách hoá trước.

Đương nhiên cửa hàng bách hoá ở đảo Quỳnh Châu không so sánh được với ở Bắc Kinh, nơi này chỉ có hai tầng nhưng bên trong bày đủ loại đồ, đủ loại màu sắc hình dạng, từ đồ ăn đến đồ dùng, cái gì cần có đều có.

Tầng một là nơi bán bánh kẹo, thực phẩm và các vật dụng hàng ngày như kéo, bát, chậu, còn tầng hai là nơi bán các loại vải vóc, quần áo và giày dép may sẵn.

Tuy có rất nhiều đồ nhưng cô lại không có thứ gì quá muốn mua, nhưng đây là lần đầu tiên, Giang Lâm muốn đưa cô đi mua quần áo, hơn nữa vừa rồi cô còn “cố tình gây sự” một lúc, bây giờ đương nhiên không thể đả kích lòng tích cực của anh được.

Sau khi đi dạo một vòng quanh cửa hàng bách hoá một vòng, cuối cùng cô chọn được một cái quần dài màu đen và một chiếc áo sơ mi dài tay bằng sợi tổng hợp, hai kiểu này rất đơn giản, cho dù mặc ở đâu cũng không quá đáng. Hơn nữa hiện tại, thời tiết đang dần chuyển lạnh, nên mặc những bộ quần áo có vải không quá dày này.

Giang Lâm thấy cô chọn lâu như thế nhưng chỉ chọn đúng hai thứ: “Không mua thêm sao? Em không cần lo chuyện tiền bạc đâu.”

Vừa dứt lời, hai nữ đồng chí bán quần áo lập tức hâm mộ tới mức suýt đỏ mặt như thỏ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 185: Chương 185



Hai người họ đã làm việc ở cửa hàng rất nhiều năm nhưng chưa từng gặp được một người đàn ông kiên nhẫn chờ người yêu chọn đồ, còn ra tay hào phóng như vậy, thứ các cô nhìn thấy đều là loại đàn ông với vẻ mặt mất kiên nhẫn, hoặc là vừa mua thêm một thứ đã nhắc nhở.

Người đàn ông vừa đẹp trai vừa hào phóng như thế, sao các cô ấy lại không gặp được vậy?

Huhuhu, hâm mộ quá, ghen tị quá!

Bạch Du không biết suy nghĩ của hai nhân viên phục vụ, cô lắc đầu nói: “Mua hai thứ này là đủ rồi.”

Giang Lâm gật đầu: “Ừm, đợi khi nào trở về Bắc Kinh, chúng ta lại đến Vương Phủ Tỉnh mua, chắc hẳn đồ ở nơi đó sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”

Nghe thấy vậy, hai nhân viên phục vụ suýt nữa đã hét lên như gà.

Mua hai thứ ở đây vẫn chưa đủ, vậy mà khi trở về Bắc Kinh còn định dẫn đối tượng đến Vương Phủ Tỉnh mua tiếp.

Mặc dù các cô ấy chưa từng tới Bắc Kinh nhưng cũng được nghe về Vương Phủ Tỉnh, nghe nói nơi đó là một tiệm nổi tiếng trăm năm, hơn nữa còn là cửa hàng bách hoá lớn nhất ở Bắc Kinh, sản phẩm trong đó đầy đủ và thời thượng nhất Bắc Kinh, thậm chí là khắp toàn quốc.

Các cô ấy nằm mơ cũng muốn tới Vương Phủ Tỉnh một lần, nhưng đồng chí người yêu của cô gái này không chỉ muốn dẫn cô đi, còn định tiếp tục mua cho cô.

TBC

Đây là muốn khiến người ta hâm mộ tới c.h.ế.t sao?

Bạch Du gật đầu: “Vâng, vậy còn anh, anh Giang Lâm, anh không cần mua đồ gì sao?”

Mặc dù cô sinh ra ở Bắc Kinh, lớn lên ở Bắc Kinh nhưng nói ra cũng thật mất mặt, cô chưa từng vào tòa bách hoá cao nhất là Vương Phủ Tỉnh, nhưng mẹ cô lại thường xuyên dẫn Tần Tâm Hủy tới đó mua đồ.

Giang Lâm lắc đầu: “Anh không cần mua đồ, còn em đó, có muốn mua gì nữa không?”

Bạch Du cũng lắc đầu: “Em cũng không cần, vậy chúng ta đi thôi.”

Mua một cái quần dài và một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp hết ba mươi lăm đồng.

Tiền lương của một công nhân bình thường chưa chắc đã được tới ba mươi lăm đồng, mà cô lại tiêu hết tiền lương một tháng của người ta ngay lập tức, cho dù biết anh có rất nhiều tiền tiết kiệm nhưng vẫn không đành lòng.

Nhưng hình như Giang Lâm không hề nghĩ bất cứ điều gì, anh nhìn về phía quầy bán gối: “Gối mà anh đưa cho em quá cao, em chọn một cái gối phù hợp với độ cao của em đi.”

Bạch Du kinh ngạc vì sự cẩn thận của anh, nhưng cô vẫn nói: “Không cần đâu ạ, nếu mua thêm một cái gối nữa thì không phải là quá lãng phí rồi không?”

Cô tới quá bất ngờ, tối hôm đó, Giang Lâm đưa cho cô một cái gối để dùng, sau đó anh lại tới cung tiêu xã mua một cái khác, nếu bây giờ mua thêm một cái nữa, vậy chẳng phải rất lãng phí sao.

Giang Lâm nhìn cô: “Không phải lúc ngủ, em thích ôm thứ gì đó sao? Mua thêm một cái thì em cũng có thể ôm ngủ.”

Nếu vừa rồi chỉ cảm thấy kinh ngạc thì bây giờ, Bạch Du lại có thêm sự khiếp sợ: “Sao anh biết? Sao anh biết em thích ôm ngủ vậy?”

Quả thật cô có thói quen này.

Lúc ngủ sẽ ôm gối, hoặc là ôm chăn, nếu không cô sẽ lăn qua lăn lại không ngủ được, cứ cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó, rất không có cảm giác an toàn.

Mà có rất ít người biết cô có thói quen này, thậm chí đến bà nội cũng không biết thói quen này của cô.

Giang Lâm: “Khi còn bé, anh từng tặng em một con hổ bông, lúc ngủ em rất thích ôm nó, nếu không có thú bông bên cạnh thì em sẽ làm loạn.”

Lần này càng khiến Bạch Du kinh ngạc hơn, cô mở to mắt, há hốc miệng với vẻ mặt không thể tin được: “Em thật sự từng như vậy sao? Nhưng chuyện anh tặng hổ bông cho em, sao em lại không có ấn tượng gì vậy?”

Cô thật sự không nhớ rõ chuyện không này, cô cũng không không nhớ chuyện Giang Lâm từng tặng hổ bông cho mình.

Trong trí nhớ của cô, Giang Lâm vẫn luôn có hình tượng “Con nhà người ta”, đẹp trai học giỏi, còn được người lớn thích, nhưng bởi vì khoảng cách tuổi giữa hai người nên cô còn tưởng rằng cô và Giang Lâm không hề quen biết nhau.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 186: Chương 186



Nhưng bây giờ, khi thấy Giang Lâm nhắc tới chuyện này, khi còn bé, anh từng tặng cô một con hổ bông, điều này khiến cô rất tò mò.

Giang Lâm cụp mắt nhìn cô, một hồi lâu sau mới yếu ớt hỏi: “Đây không phải là chuyện duy nhất em quên, đúng không?”

TBC

“?”

Bạch Du hơi run, cô vốn định nói trí nhớ của mình rất tốt, nhưng lại đột nhiên nhớ tới lần trước, bà nội từng nói khi còn bé, cô từng cướp đồ ăn của Giang Lâm thì lập tức ngậm miệng lại.

Nếu như vậy, hình như cô quên rất nhiều chuyện, hơn nữa tất cả đều là chuyện liên quan đến Giang Lâm.

Nghĩ đến đây, cô gãi mặt, lập tức xấu hổ nhìn anh.

Cũng may Giang Lâm không tiếp tục chủ đề xấu hổ này nữa: “Đi thôi, đi mua gối.”

“Vâng.”

Khi tới quầy bán gối, Bạch Du nghiêm túc chọn một cái có độ mềm và độ cao phù hợp với cổ của mình.

Vốn dĩ tưởng rằng mua là xong, kết quả khi xuống tầng một thì lại nghe Giang Lâm nói…

“Em có muốn mua bánh ngọt không?”

“Không ạ.”

Giang Lâm: “Không phải em muốn mua gì đó để cảm ơn chị Lôi sao? Không thì mua chút bánh ngọt đi, có thể diện mà em cũng không cần tự làm khổ mình.”

Bạch Du suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh nói cũng có lý, vậy thì… Mua một cân bánh đậu xanh đi.”

Cô không cảm thấy nấu cơm hay làm bánh ngọt quá vất vả, nhưng nếu mua bánh ngọt ở cửa hàng bách hoá quả thực có mặt mũi hơn, làm quà tặng cũng phù hợp hơn.

Giang Lâm đi tới trước quầy bán điểm tâm: “Làm phiền lấy cho tôi hai cân bánh đậu xanh, hai cân kẹo sữa thỏ trắng và ba cân kẹo trái cây…”

Bạch Du ngạc nhiên, cô vội vàng kéo tay anh: “Đủ rồi đủ rồi, không cần nhiều như vậy đâu, cho dù tặng quà cho chị Lôi thì cũng không tặng nhiều như thế được.”

Rõ ràng cô chỉ nói mua một cân bánh đậu xanh, người này nghĩ cái gì vậy, cho dù có tiền thì cũng không thể tiêu lãng phí như thế chứ.

Giang Lâm nhìn thoáng qua cánh tay cô đang cầm lấy tay mình: “Để cả ở phòng ăn nữa, khi nào em muốn ăn thì ăn.”

“Vậy cũng được.” Bạch Du gật đầu, nói xong, cô mới nhận ra mình như thế thì rất tham ăn, vì vậy mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Thật ra em cũng không thích ăn bánh kẹo điểm tâm quá đâu, nhưng mà để trong nhà có một ít để mời khách ăn cũng được.”

Không thích ăn bánh kẹo điểm tâm sao?

Đây là đang lừa mình dối người hả?

Giang Lâm nhớ tới cảnh tượng lần trước anh về Bắc Kinh từng ba lần bảy lượt bắt gặp cô đi mua bánh kẹo ăn, anh cố gắng đè khoé môi xuống: “Ừm, rất chính xác.”

Bạch Du cảm thấy vẻ mặt khi nói lời này của Giang Lâm có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng cô lại không có chứng cứ.

Bởi vì trong lòng đang băn khoăn vẻ mặt của Giang Lâm nên cô hoàn toàn không chú ý tới nhân viên phục vụ của quầy bánh kẹo đã nhìn cô với ánh mắt ghen tị vô số lần.

Trên đường trở về, Giang Lâm cầm túi lớn túi nhỏ, hơn nữa lúc trước, chị Lôi đã đi tuyên truyền chuyện hai người định đến tiệm ảnh để chụp ảnh cưới, vì vậy mà hai người đã trở thành mục tiêu được chú ý.

“Xem kìa, phó đoàn Giang cầm nhiều đồ như thế, chỗ này cũng phải tốn mất mười đồng nhỉ, trước kia là ai nói phó đoàn Giang lạnh lùng sẽ không thương vợ nào, bây giờ bị vả mặt chưa?”

“Cũng đúng, anh xem anh ấy đã cầm nhiều như thế mà vẫn không nỡ để người yêu xách một túi nhỏ, người đàn ông tốt như thế dù có đốt đèn cũng không thể tìm được!”

“Mà phó đoàn Giang còn có gia thế tốt, dáng người đẹp, còn trẻ mà đã mà phó đoàn rồi, tiền đồ vô hạn, tôi không ghen tị với cháu gái của ủy viên chính trị Tôn, tôi ghen tị với đồng chí Bạch.”

Mãi cho tới khi hai người Bạch Du và Giang Lâm đã đi xa mà mọi người vẫn còn lẩm bẩm những câu như “đồng chí Bạch may mắn thật”.

Tiêu Vũ Kỳ đứng dưới gốc cây đại thụ nhìn, cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Bạch Du, mãi cho tới khi bóng người kia biến mất khỏi tầm mắt, cậu ta vẫn không nhúc nhích.

Bạn cậu ta, Thạch Đại Uy đứng bên cạnh lau mồ hôi: “Được rồi, đừng có nhìn nữa, có nhìn nữa thì người cũng không phải là của cậu.”

Lúc này, Tiêu Vũ Kỳ mới từ từ thu hồi tầm mắt: “Cậu đừng nói linh tinh, tôi và đồng chí Bạch trong sạch, nếu…”

“Nếu bị người khác nghe thấy thì sẽ không tốt cho đồng chí Bạch, đúng không?” Thạch Đại Uy không để cậu ta nói xong thì đã ngắt lời: “Cậu nói xem, cậu hà tất phải làm những vậy chứ, lúc trước, cậu cũng từ Bắc Kinh tới đảo Quỳnh Châu với đồng chí Bạch, cơ hội tốt như vậy mà cậu lại không trân trọng. Bây giờ người ta đã ở bên phó đoàn Giang rồi, cho dù cậu có nhìn thì người ta cũng không thèm nhìn cậu.”

Tiêu Vũ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh: “Đồng chí Bạch vượt ngàn dặm xa xôi tới đây vì phó đoàn Giang, vì vậy không phải là tôi không trân trọng cơ hội này, mà là do tôi xuất hiện quá muộn.”

Thạch Đại Uy tặc lưỡi: “Cậu hiểu thì tốt, có một câu nói rất hay, chân trời nào không có cỏ thơm. Với gia thế và tài năng của cậu, muốn tìm người tốt hơn đồng chí Bạch không phải là việc không thể, không bằng cậu cứ đồng ý với cuộc xem mắt của người nhà đi, tìm một người vợ thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Tiêu Vũ Kỳ dời tầm mắt, cậu ta không đồng ý, cũng không phản bác mà chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi, tới thời gian huấn luyện rồi.”

Thạch Đại Uy thấy dáng vẻ này của cậu ta thì ngập ngừng muốn nói, cuối cùng vẫn không nói gì.

Chuyện tình cảm là chuyện người ngoài có nói nhiều cũng vô ích, phải để cậu ta tự hiểu ra thì mới được.

Hai người một trước một sau đi về phải sân huấn luyện nắng chói chang.

Khi hai người Bạch Du và Giang Lâm trở về khu nhà, từ xa đã thấy Tạ Húc Đông ngồi trước cửa ra vào chẳng khác gì một pho tượng.

Cát Đại Xuyên đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt nặng nề.

Bạch Du và Giang Lâm nhìn nhau, cả hai đều không rõ họ xảy ra chuyện gì.

Tạ Húc Đông dường như đang thất thần, ngay cả khi hai người đi qua cũng không biết mà vẫn cúi đầu nhìn mặt đất.

Giang Lâm nhìn Cát Đại Xuyên: “Có chuyện gì vậy?”

Cát Đại Xuyên gãi đâu, anh ấy chỉ vào Tạ Húc Đông nói: “Anh ấy muốn kết hôn với Tôn Tường Vy.”

Bạch Du: “?”

Giang Lâm “?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 187: Chương 187



Nghe lời Cát Đại Xuyên, Bạch Du ngẩn người.

Không phải Tôn Tường Vy thích Giang Lâm sao? Sao lại dính dáng đến Tạ Húc Đông?

Hơn nữa còn phải kết hôn, đây không phải chuyện đùa.

Bạch Du hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Theo tôi biết, trước đây đồng chí Tạ không hề liên lạc với Tôn Tường Vy."

Tạ Húc Đông như bị rút hết hồn vía, nghe vậy vẫn đứng im không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Cát Đại Xuyên kể lại đầu đuôi sự việc.

Hóa ra vào buổi trưa, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên ăn xong bữa trưa đang chuẩn bị về ký túc xá ngủ, kết quả khi đi ngang qua bờ biển, từ xa đã thấy một cô gái rơi xuống biển, hai người không nghĩ ngợi gì mà lập tức chạy tới cứu người.

Tạ Húc Đông nhanh hơn Cát Đại Xuyên một bước, cũng nhảy xuống biển trước một bước cứu người lên, chỉ là sau khi cứu người lên, Tạ Húc Đông mới nhìn rõ người nhảy xuống biển lại là Tôn Tường Vy, càng tệ hơn là Tôn Tường Vy vì sặc nước quá nhiều đã hôn mê bất tỉnh, tim cũng ngừng đập.

Họ là hải quân đều được huấn luyện cứu người, với tình trạng như thế này do đuối nước dẫn đến ngừng tim đột ngột, trong vòng ba đến mười phút là thời gian cấp cứu tốt nhất. Nếu vượt quá thời gian này, dù sau này cứu sống lại cũng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể và não, từ bờ biển đến bệnh viện mất khoảng hai mươi mấy phút, lúc này đưa đến bệnh viện chắc chắn là không kịp.

Gần như không chút do dự, Tạ Húc Đông đã thực hiện các biện pháp cứu hộ Tôn Tường Vy - hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi.

Lúc đó Tạ Húc Đông vội cứu người, không thấy có gì không ổn, chỉ là trong quá trình anh ấy cứu người, không ngừng có người vây quanh, cũng nhìn thấy anh ấy tiến hành hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Tôn Tường Vy.

Tạ Húc Đông cảm thấy mình đang cứu người nhưng trong mắt người khác, anh ấy lại hôn miệng Tôn Tường Vy, lại ấn n.g.ự.c cô ta rất lâu.

Khi cứu Tôn Tường Vy lên khỏi mặt nước, cô ta giống như một con bạch tuộc bám chặt lấy Tạ Húc Đông, quần áo mùa hè vốn đã mỏng, sau khi ngâm nước lại càng bó sát vào người, vốn dĩ hai người đã kề sát da thịt, tiếp đó lại hô hấp nhân tạo rồi hồi sức tim phổi. Trong mắt mọi người, hai người họ đã làm những chuyện thân mật hơn cả người yêu, không kết hôn thì không thể kết thúc được.

Sau đó cha mẹ Tôn Tường Vy đến, Tôn Tường Vy cũng được đưa đến bệnh viện, sau một buổi chiều trò chuyện, cuối cùng ủy viên chính trị Tôn đã quyết định - để Tạ Húc Đông nhanh chóng nộp đơn xin kết hôn, nhanh chóng kết hôn với Tôn Tường Vy!

Nói xong, Cát Đại Xuyên thở dài thườn thượt: “Người khác tìm đối tượng giống như tìm công an vậy, tìm được ngay, còn tôi tìm đối tượng sao lại giống như phá án vậy, không những không có manh mối, còn thành án treo!”

Bạch Du:“…”

TBC

Giang Lâm:“…”

Tạ Húc Đông:“…”

Lần này, cuối cùng Tạ Húc Đông cũng có động tĩnh, anh ấy ngẩng đầu vẫy tay với Cát Đại Xuyên như gọi chú chó nhỏ: “Cậu lại đây, tôi đảm bảo không đánh cậu.”

Cát Đại Xuyên lùi lại hai bước, không phục nói: “Cậu đánh tôi làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Trước đây cậu và phó đoàn Giang đều chưa có đối tượng nhưng bây giờ cậu và phó đoàn Giang không chỉ có đối tượng mà còn sắp kết hôn rồi, còn tôi thì vẫn chưa biết đối tượng của mình ở đâu!”

Vì mọi người đều cho rằng anh ấy keo kiệt nên trước đây ở thủ đô, các chị các thím đều không muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, cuối cùng cũng có một đối tượng nhưng lại vì còn non mà tan vỡ.

Người tốt, còn non lắm.

Hơn nữa anh ấy không cảm thấy mình keo kiệt, anh ấy là giản dị tiết kiệm, tiết kiệm thì sao mà sai được?

Tạ Húc Đông tức giận nghiến răng: “Đã vậy thì cậu hâm mộ lắm à, hay là để cậu cưới Tôn Tường Vy đi!”

Cát Đại Xuyên gãi đầu: “Người cứu cô ấy là cậu, người hôn đồng chí Tôn trước mặt mọi người cũng là cậu, nếu tôi cưới đồng chí Tôn, sau này ba chúng ta còn có thể gặp nhau không?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 188: Chương 188



Trước đây Tôn Tường Vy theo đuổi Giang Lâm, sau lại hôn Tạ Húc Đông, nếu cuối cùng lại gả cho anh ấy là Cát Đại Xuyên, vậy thì sau này ba người họ ra ngoài không bị người ta cười cho rụng răng mới lạ.

Bạch Du nghe xong cũng ngẩn người một lúc lâu rồi mới nói: “Đồng chí Tạ, tôi chỉ hỏi anh một câu.”

Tạ Húc Đông đan tay vào mái tóc ngắn, cúi đầu mãi không nói, nghe vậy mới ngẩng đầu lên: “Câu gì?”

Bạch Du: “Nếu có thể làm lại, anh còn cứu Tôn Tường Vy không?”

Tạ Húc Đông khựng lại, gật đầu: “Cứu!”

Mạng người quan trọng, là một quân nhân, anh không thể trơ mắt nhìn người ta c.h.ế.t được.

Bạch Du: “Vậy thì xong rồi, đã vậy thì nếu có thể làm lại vẫn là kết quả này, vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa. Đối với những chuyện không thể thay đổi, chi bằng bình thản chấp nhận, như vậy thì tốt cho tất cả mọi người.”

Kiếp trước chắc là không xảy ra chuyện này, bởi vì cho đến khi Giang Lâm mất đi thì Tạ Húc Đông vẫn cô đơn lẻ bóng.

Không biết có phải vì cô tới nên mới dẫn đến sự thay đổi này không?

Thật ra ở kiếp sau, chút tiếp xúc này của hai người chẳng là gì cả nhưng bây giờ thì khác, lời đồn đại có thể nhấn chìm cả hai người, nhất là khi người phụ nữ kia lại không thân thiện chút nào.

Vì vậy cô không định can thiệp.

Tạ Húc Đông không nói gì, một lúc sau lại cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Anh ấy không muốn cưới Tôn Tường Vy.

Ngoài việc nhà họ Tạ và nhà họ Tôn không môn đăng hộ đối, còn vì Tôn Tường Vy từng theo đuổi Giang Lâm.

Anh ấy không cho rằng phụ nữ theo đuổi đàn ông là mất giá, càng không cho rằng đó là chuyện không biết xấu hổ, ngược lại anh ấy rất khâm phục sự dũng cảm và nhiệt tình của Tôn Tường Vy. Chỉ là người cô ta thích là Giang Lâm, mà Giang Lâm là anh em tốt của anh ấy từ nhỏ, nếu đổi là người khác, trong lòng anh ấy cũng sẽ không thấy khó chịu và không thoải mái như vậy.

Nếu anh ấy thực sự cưới Tôn Tường Vy, sau này mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, sao mà không ngượng cho được?

Anh ấy không hối hận vì đã cứu người nhưng anh ấy thực sự không muốn cưới Tôn Tường Vy làm vợ!

Trong phòng nhất thời có chút ngượng ngùng, Bạch Du đứng dậy nói: “Tôi tới nhà ăn nấu cơm đây, tối nay hai người có ăn ở đây không?”

Cát Đại Xuyên nghe vậy, mắt sáng rực lên như kẻ gian: “Vậy thì làm phiền đồng chí Bạch rồi, đồ ăn đồng chí Bạch nấu ngon hơn nhà ăn nhiều!”

Tạ Húc Đông vẫn không nói gì như hồ lô miệng cưa nhưng cũng không có dáng vẻ muốn đi.

Giang Lâm đứng dậy: “Anh đi cùng em.”

TBC

Bạch Du lắc đầu: “Không cần đâu, anh ở đây với đồng chí Tạ, em sẽ nhanh chóng quay lại.”

Chủ yếu là bếp không lớn, thêm một người nữa thì không có chỗ xoay người, hơn nữa trong bếp có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô thực sự không muốn trở thành tâm điểm chú ý của người khác, đợi sau này có bếp riêng, anh không nói cô cũng sẽ gọi anh giúp.

Chưa đi đến bếp, từ xa đã thấy đầu bếp Diêu đứng ở cửa lớn nhà ăn, cả người tắm trong ánh hoàng hôn màu cam, dáng người to béo trông như một quả cam khổng lồ.

Vừa thấy Bạch Du đi tới, mắt ông ấy sáng lên như chó thấy xương: “Đồng chí Bạch, cuối cùng cô cũng tới rồi, tối nay cô định nấu món gì?”

Bạch Du cong môi, thấy đầu bếp Diêu như vậy có chút đáng yêu: “Chưa quyết định, không biết hôm nay chúng ta có nguyên liệu gì?”

Đầu bếp Diêu trông có vẻ đã chuẩn bị sẵn, lập tức kể vanh vách như trân bảo: “Hôm nay có thịt lợn tươi, xương lợn, nội tạng lợn cũng khá ổn, tôi đều bảo người ta làm sạch rồi, các loại rau cũng có đủ.”

Lần trước ở nhà cố vấn Ngưu, ông ấy đã nếm thử món gà kho nấm hạt dẻ do Bạch Du làm khiến ông ấy lập tức ngạc nhiên đến ngây người, sau đó ông ấy nhiều lần mời Bạch Du đến nhà ăn nấu cơm, cuối cùng cũng đợi được.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 189: Chương 189



Bạch Du thấy có lòng lợn, liền có chủ ý.

Cô quay người đi múc một bát gạo.

Đầu bếp Diêu thấy vậy vội nhắc nhở: “Đồng chí Bạch, cô định nấu cơm sao? Không cần nấu đâu, nhà ăn có đủ cơm cho mọi người ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

Bạch Du mỉm cười: “Bát gạo này không phải để nấu cơm, nếu để để nấu cơm thì chút gạo này cũng không đủ.”

Đầu bếp Diêu nhất thời tò mò: “Vậy là để làm gì?”

Bạch Du vừa rửa hạt dẻ vừa nói: “Để rang hạt dẻ.”

Lúc này không biết ai lẩm bẩm một câu: “Dùng gạo để rang hạt dẻ, chưa từng thấy cách làm lãng phí như vậy.”

Vừa dứt lời, trong bếp im lặng vài giây.

Đầu bếp Diêu tức đến mặt đỏ bừng, nhìn về phía các học viên: “Vừa nãy là ai nói? Có bản lĩnh thì đứng ra nói, nói bóng nói gió, giống như con chuột không dám gặp người, mất mặt!”

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai đứng ra.

Vừa nãy mọi người đều bận rộn với việc của mình, chỉ nghe ra giọng nói đó là của đàn ông, còn là ai thì không ai nhìn thấy.

Bạch Du không tức giận, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không chủ trương phung phí, gạo rang hạt dẻ xong có thể dùng để nấu cháo hoặc làm thịt hấp bột, sẽ không lãng phí một chút nào.”

Vừa nãy đầu bếp Diêu còn tức đến mặt đỏ tía tai, lúc này nghe Bạch Du nói vậy, ông ấy nhanh chóng biến thành một học sinh ngoan ngoãn: “Đồng chí Bạch, cách làm này của cô nói tôi chưa từng nghe qua, còn thịt bột hấp mà cô nói là thịt gì?”

Đầu bếp Diêu không hề cảm thấy hỏi như vậy là mất mặt, hậu nhân của ngự trù cũng là người, không phải món nào cũng biết làm, cũng không phải món nào trên đời cũng từng nghe qua.

Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, bất kể ở địa vị nào, nhớ rằng giữ một trái tim không ngừng học hỏi mới là điều quan trọng nhất.

Bạch Du: “Chờ lát nữa ngài xem rồi biết.”

Nói rồi cô vớt những hạt dẻ đã rửa sạch ra, dùng d.a.o khía hình chữ "thập" lên trên, đầu bếp Diêu có chút không kìm được mà cầm lấy một con d.a.o giúp cô.

Rất nhanh, tất cả hạt dẻ đã được xử lý xong, Bạch Du đổ hạt dẻ vào nước sôi, đợi luộc năm sáu phút rồi vớt ra để ráo nước, tiếp đó cô đổ gạo vào nồi rồi đổ hạt dẻ vào cùng, dùng lửa vừa xào, để ba tới năm phút sau thì chuyển sang lửa nhỏ xào tiếp.

Rất nhanh, trong bếp đã tràn ngập một mùi thơm, có mùi thơm thanh của gạo, cũng có mùi thơm hơi cháy của hạt dẻ.

Đầu bếp Diêu nhìn thấy những hạt dẻ trong nồi từng hạt há miệng ra, không nhịn được gật đầu khen ngợi: “Đồng chí Bạch, phương pháp của cô rất tốt, hạt dẻ xào theo cách này rất đẹp, cũng không quá khô nhưng phải xào trong bao lâu?”

Bạch Du: “Còn phải xào thêm khoảng mười tám mười chín phút nữa.”

Đầu bếp Diêu lập tức cầm lấy muôi trong tay cô: “Vậy để tôi xào, cô đi xử lý những nguyên liệu khác đi.”

Bạch Du cũng không khách sáo với ông ấy, quay người thái thịt ba chỉ thành những lát mỏng bốn đến 5mm, khoai tây gọt vỏ, một phần thái sợi, một phần thái thành những lát khoai tây dày 1cm, phần thái sợi thì cho vào nước ngâm để loại bỏ bớt tinh bột để lát nữa chuẩn bị làm món khoai tây chua cay.

Tiếp theo, cô cho gừng, hành, tỏi vào những lát thịt ba chỉ đã thái, rồi thêm muối, nước tương, đường trắng và các loại gia vị khác vào trộn đều, đợi làm xong bước này, đầu bếp Diêu cũng đã rang xong hạt dẻ.

Bạch Du vớt hạt dẻ ra, sau đó dùng rây rây gạo đã xào qua hai lần rồi cho vào cối đá giã thành bột.

Đầu bếp Diêu nhìn cô giã từng nhịp một, cảm thấy như chưa ăn cơm, ông ấy lại giành việc: “Để tôi, việc nặng nhọc này để tôi làm.”

TBC

Có người giúp đỡ, đương nhiên Bạch Du sẽ vui vẻ ung dung.

Đợi gạo đã rang được giã thành bột, cô lại rây qua hai lần, lúc này Bạch Du mới phủ lớp bột này đều lên thịt ba chỉ, thêm hai thìa nước lọc rồi lại trộn đều, đảm bảo mỗi miếng thịt ba chỉ đều được phủ đầy bột gạo.
 
Back
Top