Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 150: Chương 150



Bạch Du cũng cười nói: "Chào cô, tôi là Bạch Du, xin hỏi có chuyện gì không?"

Phùng Chiêu Đệ giơ bữa sáng trong tay lên: "Tôi đến đưa bữa sáng cho cô thay phó đoàn Giang, tên cô hay thật đấy! Không tầm thường lại phổ biến như tên tôi, trên đảo Quỳnh Châu này không có hơn ngàn thì cũng phải hơn trăm người tên là Chiêu Đệ."

Cô ấy là con cả trong nhà, lúc vừa ra đời, bà nội thấy cô ấy là con gái thì lập tức đặt cho cô ấy cái tên "Chiêu Đệ", hy vọng cô ấy sẽ mang đến mấy người em trai cho gia đình. Nhưng không biết vì tổ tiên nhà họ Phùng không phù hộ hay cha mẹ cô ấy không đủ sức mà sau cô ấy còn có Phán Đệ, Tưởng Đệ và Lai Đệ. Mới đây, mẹ cô ấy mới mang thai, cô ấy cảm thấy trong bụng mẹ có lẽ còn có một "Đệ" nữa.

Bạch Du: "Tên chỉ là một cách xưng hô thôi, nếu cô không thích thì sau này có thể bỏ, cảm ơn cô đã đưa bữa sáng đến cho tôi, có muốn vào trong ngồi một chút không?"

Phùng Chiêu Đệ nghe vậy thì ánh mắt sáng như đèn pha ô tô: "Được không? Tôi có thể vào thật à?"

Bạch Du mỉm cười gật đầu, mở rộng cửa ra, còn giơ tay định cầm lấy bữa sáng trong tay cô ấy.

Tất nhiên Phùng Chiêu Đệ không thể để cô cầm, cô ấy cầm bữa sáng đi thẳng vào phòng: "Tôi cũng muốn đổi tên nhưng nếu dám làm thế thì sẽ bị cha tôi sẽ đánh gãy chân mất."

Không chỉ thế, nếu cái thai tiếp theo của mẹ cô ấy là con gái thì cô ấy sẽ trở thành tội đồ của gia đình, thế nên cô ấy chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm.

So với Phùng Chiêu Đệ, Bạch Du cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, mặc dù mẹ không thích cô nhưng bà nội và cha không hề bất công.

Nghe nói tên của cô là do ông nội đặt, ở cổ đại, Bạch Du là tên gọi khác của sao trời, là ngôi sao có được linh hồn kiên cường mà dịu dàng. Ông nội hy vọng cô làm một ngôi sao lấp lánh nên mới đặt cái tên này cho cô.

Phùng Chiêu Đệ đặt cái cặp lồng nhôm lên bàn, còn mở nắp ra giúp cô: "Đây là hoành thánh dẹt, một trong những món ăn nổi tiếng nhất đảo Quỳnh Châu chúng tôi, chắc cô chưa ăn bao giờ đâu."

Mùi thơm xông vào mũi, bụng Bạch Du cũng phối hợp kêu "ọc ọc": "Đúng là tôi chưa ăn bao giờ, mùi thơm quá, chắc ăn ngon lắm đây."

Phùng Chiêu Đệ nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên rồi, bình thường chúng tôi có muốn ăn hoành thánh dẹt cũng không được, chỉ có ngày lễ và ngày cưới mới làm món này thôi. Đầu tiên là xay nát thịt ba chỉ, sau đó cho thêm nấm hương, tôm khô, trộn đều rồi thêm rượu lâu năm cùng các loại gia vị khác, quấy đều để làm nhân bánh. Sau đó cho nhân vào trong lớp da bột mỏng, gói kín rồi cho vào lồng hấp chín, sau khi hấp còn phải chần qua nước sôi. Thế còn chưa xong đâu, còn phải nấu bằng canh xương hầm, rượu lâu năm, nước mắm và hành thái nhỏ, cuối cùng đổ thêm dầu vừng lên trên mới hoàn thành."

Cần nhiều nguyên liệu và công sức như vậy, không muốn ăn cũng khó.

Nghe Phùng Chiêu Đệ giới thiệu như vậy, Bạch Du cũng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Cô bước lại gần quan sát, chỉ thấy trong hộp nhôm có mấy miếng hoành thánh dẹt mỏng như tờ giấy trắng, màu sắc đẹp như ngọc, trông khá giống há cảo ở thành phố Quảng nhưng da mỏng hơn.

Bạch Du: "Cô ăn gì chưa? Có muốn cùng ăn với tôi không?"

Phùng Chiêu Đệ đã thèm rớt nước miếng rồi nhưng vẫn lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tôi ăn rồi, cô cứ ăn đi."

Bạch Du nhìn ra cô ấy rất muốn ăn, thế là lấy cái bát ra sẻ cho cô ấy một ít, sau đó mới múc một thìa bỏ vào miệng.

Lớp da bên ngoài vừa vào miệng đã tan, cảm giác vô cùng non mềm, nhân thịt thơm ngọt và dẻo, đúng là ăn rất ngon.

Phùng Chiêu Đệ dè dặt múc một thìa rồi cắn một miếng nhỏ, cô ấy thỏa mãn đến mức híp hết cả mắt lại.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 151: Chương 151



Đúng là hương vị cô ấy từng được ăn hồi nhỏ.

Thật ra nhà cô ấy không nghèo lắm, so với các gia đình ở đảo Quỳnh Châu, nhà cô ấy được coi như tương đối giàu có, chẳng qua từ nhỏ đến lớn cô ấy cũng chỉ được ăn hoành thánh dẹt đúng một lần.

Bởi vì bà nội nói cô ấy là con gái nên không cần ăn ngon như vậy, thế là lúc nào trong nhà có đồ ăn ngon thì đều chui vào miệng cha cô ấy hết. Lúc mẹ cô ấy mang thai thì có thể ăn một chút nhưng cô ấy và mấy người em gái từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ăn thịt được mấy lần.

Mặc dù bây giờ làm nhân viên phục vụ ở nhà khách, mỗi tháng nhận được hai mươi lăm đồng tiền lương, rất nhiều người hâm mộ cô ấy. Nhưng thật ra bọn họ lại không biết mỗi một phân một hào cô ấy kiếm được đều phải nộp cho gia đình, trên người cô ấy không có một xu nào chứ đừng nói đến chuyện mua hoành thánh dẹt mà ăn.

Bạch Du không đói nhưng cũng phải ăn liền mấy miếng mới giảm bớt tốc độ: "Vỏ của món hoành thánh này được làm từ bột khoai lang phải không?"

Phùng Chiêu Đệ: "Cô đoán đúng một nửa, món này được làm thủ công từ thịt heo và bột khoai lang, không chỉ tốn nhiều thời gian mà còn tốn tiền. Thế nên tôi mới hâm mộ cô, phó đoàn Giang đối xử với cô quá tốt luôn!"

Nếu cô ấy có được một đối tượng đối xử tốt với mình như vậy thì dù có bị giảm thọ mười năm cô ấy cũng sẵn lòng.

TBC

Bạch Du tí thì sặc nước miếng: "Khụ khụ... Tôi và phó đoàn Giang không phải mối quan hệ đó."

Ít nhất là tạm thời không phải.

Phùng Chiêu Đệ nghiêm túc nói: "Tôi không hề nói vớ vẩn, cô không biết trên đảo có bao nhiêu cô gái muốn gả cho phó đoàn Giang đâu. Nhưng mà phó đoàn Giang chưa từng để ý đến bọn họ, còn chẳng thèm nhìn nhiều một cái nào, thế mà đối với cô thì khác hẳn. Anh ấy không chỉ cho cô ở trong ký túc xá của mình mà còn nhờ đầu bếp Diêu làm đồ ăn riêng cho cô, cô thấy anh ấy đối xử với cô có tốt không?"

Bạch Du cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đó kéo mạnh một cái: "Đầu bếp Diêu?"

Phùng Chiêu Đệ: "Đầu bếp Diêu là đầu bếp trưởng trong nhà ăn của căn cứ hải quân, đồ ăn mà ông ấy nấu là ngon nhất, rất nhiều nhà có khách hay cưới gả đều muốn mời đầu bếp Diêu nấu mấy món đồ ăn để nâng cao thể diện. Nhưng đầu bếp Diêu toàn từ chối thôi, dù sao ông ấy cũng bận như vậy, thế mà phó đoàn Giang lại có thể nhờ ông ấy nấu đồ ăn cho cô, tôi hâm một cô c.h.ế.t mất!

Nếu Phùng Chiêu Đệ không giải thích thì cô còn tưởng là Giang Lâm mua món hoành thánh dẹt này ở nhà ăn, nghe vậy thì có lẽ món thịt heo kho rau mận cô ăn tối qua cũng do vị đầu bếp Diêu tự tay làm.

Nhịp tim của Bạch Du đột nhiên đập nhanh hơn.

Cảm giác như thể có người rót nước đường vào trong không khí.

Có thứ gì đó ngọt lịm chậm rãi len lỏi vào trong trái tim cô.

Phùng Chiêu Đệ không chú ý đến chút khác thường của cô, cô ấy đột nhiên hạ giọng nói: "Vừa nãy đến đây tôi có nhìn thấy Tôn Tường Vy thở hồng hộc chạy từ hướng này ra, có phải cô ta đến tìm cô không?"

Tôn Tường Vy?

Bạch Du giật mình, nhanh chóng hiểu ra Tôn Tường Vy chính là cô gái vừa bị cô nhốt ngoài cửa: "Cô ta có đến gõ cửa nhưng tôi không để ý đến cô ta mà đóng cửa luôn."

Lần này đến lượt Phùng Chiêu Đệ giật mình: "Ý cô là cô không chỉ không cho cô ta vào phòng mà còn đóng cửa ngay trước mặt cô ta?"

Bạch Du Bạch Du gật đầu.

Ngay sau đó, Phùng Chiêu Đệ cười như nắc nẻ: "Hahaha... Không ngờ Tôn Tường Vy mà cũng có ngày này, tôi cười c.h.ế.t mất! Biết thế thì tôi đã đi nhanh mấy bước để nhìn dáng vẻ cô ta tức điên rồi."

"Cô gái tên Tôn Tường Vy đó là ai vậy?"

Phùng Chiêu Đệ hoàn toàn không che giấu việc mình không thích Tôn Tường Vy, điều này khiến Bạch Du cũng cảm thấy hứng thú.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 152: Chương 152



Phùng Chiêu Đệ lau chút nước mắt vừa trào ra bên khóe mắt, nói: "Bác cả của Tôn Tường Vy là chính ủy của căn cứ hải quân, nghe nói cha mẹ cô ta và họ hàng đều là cán bộ. Tôi còn nghe nói thế hệ thứ ba của nhà họ Tôn bọn họ chỉ có mình cô ta là con gái nên ở nhà được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, muốn cái gì được cái đấy. Ở trong căn cứ này, bình thường cô ta gặp ai cũng hếch cái mũi lên trời, còn tự cho mình là người đẹp nhất, chẳng qua mọi người nể nên mới nịnh nọt cô ta thôi. Thế mà cô ta lại coi là thật, so với cô thì cô ta còn kém xa!"

Bạch Du im lặng một lát mới nói ra nghi vấn trong lòng: "Có phải cô ta thích anh Giang Lâm không?"

Phùng Chiêu Đệ gật đầu như cái chày giã tỏi: "Năm ngoái Tôn Tường Vy và cha mẹ cô ta từ Nam Kinh đến đảo Quỳnh Châu thăm người thân, lúc mới đến đây, cô ta rất ghét khí hậu nắng nóng trên đảo, cũng không thích ở đây vì có nhiều côn trùng. Cô ta còn nói người trên đảo đen như than đá, nói chung là chẳng thấy ai vừa mắt, nói đảo Quỳnh Châu là nơi khỉ ho cò gáy, chim không thèm ị. Ai ngờ vừa nhìn thấy phó đoàn Giang đã mê mẩn không đi nổi đường, sau đó còn không chịu quay về Nam Kinh mà ở lại căn cứ luôn, còn vào đoàn văn công của căn cứ nữa."

Mặc dù Phùng Chiêu Đệ rất ghét Tôn Tường Vy mắt chó coi thường người khác nhưng thật ra lại rất hâm mộ cô ta.

Tôn Tường Vy khác với những cô gái bị gọi là đồ của nợ như bọn họ, cô ta lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc, chiều chuộng hết mực, muốn gì được nấy. Chỉ nói riêng quần áo trên người cô ta thôi cũng đều là hàng hiệu theo mốt mới nhất, các cô gái trên đảo đừng nói là có được, chỉ nhìn cũng chưa được nhìn thấy bao giờ ấy chứ.

Đúng là không có so sánh thì không có đau thương!

Bạch Du không ngờ địa vị của Tôn Tường Vy lại lớn như vậy, thì ra là cháu gái ruột của chính ủy.

Nhưng cô cũng không mấy để tâm, cô không hề làm gì Tôn Tường Vy, mà dù có làm gì cũng không sợ, nhà họ Tôn có địa vị cao nhưng chưa chắc nhà họ Giang đã thua.

Huống hồ, nếu chút phiền toái nhỏ như vậy mà Giang Lâm cũng không giải quyết được thì cô cũng phải nghĩ lại xem có nên đi theo anh không.

Phùng Chiêu Đệ ăn xong thì lập tức rời đi, cô ấy muốn về ngủ bù, đêm nay còn phải trực ca nữa.

Phùng Chiêu Đệ vừa đi được một lúc thì có một lính cần vụ đến, nói là Giang Lâm đang bận nên bảo anh ta đến đưa cô đi thăm quan.

Bạch Du biết mỗi ngày lính cần vụ có rất nhiều việc phải làm nên không muốn lãng phí thời gian của người ta. Cô từ chối yêu cầu đi cùng của anh ta rồi đi một mình tham quan khắp nơi.

***

Hoa khai lưỡng đầu, các biểu nhất chi.

Lúc trước chỉ có Lâm Hướng Tuyết và ông nội cô ấy biết Bạch Du đến đảo Quỳnh Châu, bây giờ lại thêm một người là ông Giang.

Từ tối qua, sau khi biết được chuyện này, trái tim của ông Giang cứ treo lơ lửng như cái thùng múc nước trong giếng, cứ lắc lư mãi mà không rơi xuống.

"Tiểu Vương, cậu thử nói xem con bé Du Du nghĩ thế nào mà lại chạy đến đảo Quỳnh Châu thế?"

Tiểu Vương trong miệng ông Giang chính là chú Vương tài xế, cũng chỉ có ông Giang mới có thể gọi một ông già hơn năm mươi tuổi là Tiểu Vương.

Chú Vương suy tư một lát mới thận trọng nói: "Ông chủ, tôi nghĩ khả năng cao là Du Du muốn chọn Giang Lâm."

Nghe được đáp án này, ông Giang không biết nên vui mừng hay đau đầu: "Cậu cảm thấy liệu con bé Du Du có bị thằng nhãi Giang Lâm lừa đi qua đó không?"

Chú Vương: "Tôi không nghĩ vậy, hai đứa trẻ đều không phải người hồ đồ."

TBC

Mặc dù tối qua ông Giang luôn mồm chất vấn Giang Lâm có phải đã lừa gạt Bạch Du đến đảo Quỳnh Châu không nhưng ông ấy biết rõ nhân phẩm của Giang Lâm, anh không phải loại người đó.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 153: Chương 153



Giang Lâm là đứa trẻ xuất sắc nhất thế hệ này của nhà họ Giang, cũng là đứa trẻ mà ông ấy nhìn từ nhỏ đến lớn nên biết rất rõ nhân phẩm của anh.

Nếu không phải Giang Lâm lừa người qua đó thì chỉ có thể là Bạch Du tự đến.

Nói cách khác thì Bạch Du định chọn Giang Lâm làm đối tượng kết hôn.

Nghĩ đến đây, ông Giang không ngừng thở dài: "Nếu để thằng năm biết được chuyện này, chỉ sợ tình cảm của hai anh em nó sẽ rạn nứt."

Chú Vương: "Ông chủ, ngài không phải lo quá đâu, người xưa đã nói rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, tôi tin mấy đứa trẻ sẽ tự giải quyết tốt. Vả lại, chẳng phải ngài vẫn luôn lo Giang Khải sẽ bắt nạt con bé Du Du sao? Nếu là Giang Lâm thì tôi thấy không phải lo lắng nữa."

Ông Giang nghe vậy thì cũng cảm thấy có lý: "Cậu nói cũng đúng, tôi cảm thấy thằng năm không đủ chững chạc. Nếu tôi còn sống thì không sao, chỉ sợ tôi không còn nữa thì nó sẽ bắt nạt con bé Du Du."

TBC

Khi đặt ra hôn ước với nhà họ Bạch, ông ấy vốn định chờ đến khi Bạch Du trưởng thành sẽ chọn một đứa cháu ưu tú nhất nhà họ Giang cho cô, ai ngờ Bạch Du lại thích Giang khải từ nhỏ.

Giang Khải có thông minh không? Thông minh, cũng rất ưu tú, chẳng qua quá tự phụ, bên trên lại có một người anh trai xuất sắc hơn mình rất nhiều nên mới cảm thấy bất công.

Ông ấy còn có lòng mài giũa tính cách của đứa trẻ kia, chẳng qua ông ấy quá bận, hai là vợ chồng con thứ ba lại quá chiều chuộng Giang Khải nên anh ta mới không thể sửa được trạng thái mất cân bằng trong lòng.

Nhưng ông ấy cảm thấy dù thế nào thì Giang Khải cũng sẽ không làm chuyện gì quá mức, quả thực có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được anh ta lại có quan hệ nam nữ hỗn loạn với chị họ của Bạch Du, làm gì có cái lý đó!

Cũng may con bé Du Du không chệch khỏi quỹ đạo mà đồng ý với ông ấy sẽ chọn một trong những con cháu của nhà họ Giang một lần nữa, nếu cô chọn Giang Lâm thì coi như yên tâm rồi.

Giang Lâm rất ưu tú, tính cách trầm ổn, dù anh không thích con bé Du Du

nhưng chỉ cần đã gật đầu đồng ý thì nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc cô cả đời.

Điều đáng lo duy nhất là chuyện này khả năng sẽ khiến tình anh em của Giang Lâm và Giang Khải tan vỡ.

Nhưng không phá thì không xây được, nếu Du Du đã quyết định chọn Giang Lâm thì ông già này nên giúp Giang Khải hoàn toàn từ bỏ...

Chỉ trong nháy mắt ông Giang đã đưa ra quyết định, ông ấy đứng lên đi về thư phòng.

Giang Khải nhanh chóng nhận được tin tức - Ông Giang bảo anh ta chờ một tháng sau lại đến quân đội ở Tây Bắc.

Giang Khải nghĩ mãi cũng không hiểu quyết định này là thế nào.

Bởi vì mới trước đó ông cụ đã ra lệnh chờ bao giờ vết thương trên đầu anh ta khỏi thì sẽ lập tức xuất phát đến Tây Bắc.

Tây Bắc là một khu vực rất khó khăn, nghe nói đến tắm rửa cũng là vấn đề.

Anh ta có bệnh sạch sẽ, không chịu nổi việc không được tắm rửa.

Quan trọng là một khi đã đi Tây Bắc thì có muốn về cũng vô cùng khó khăn.

Thế nên anh ta không muốn đi Tây Bắc một chút nào, nhưng ông cụ lại chỉ cho hai lựa chọn, một là đi đến quân đội ở Tây Bắc, hai là cút khỏi nhà họ Giang.

Ông cụ mà đã quyết định thì không một ai trong nhà họ Giang dám nói giúp anh ta.

Trừ phi Bạch Du chủ động nói giúp.

Giang Khải nhớ lại hai tháng trước Bạch Du hỏi anh ta muốn quà sinh nhật gì, lúc đó anh ta còn mất kiên nhẫn nói cái gì cũng được. Thế mà Bạch Du lại chẳng cảm thấy tủi thân mà còn đếm ngón tay nói muốn tự đan cho anh ta một cái áo len, còn định nấu một bàn đồ ăn để chúc mừng anh ta.

Cô nói gặp được anh ta là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời cô.

Lúc nói câu này, vẻ mặt của cô vừa hạnh phúc lại chân thành, hoàn toàn không nhìn ra chỉ một thời gian sau đó cô lại nói lời chia tay với anh ta, còn đòi giải trừ hôn ước.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 154: Chương 154



Nhớ đến ngày Bạch Du cắt đứt quan hệ hôm tụ họp, trong đầu Giang Khải đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ...

Chẳng lẽ lúc trước Bạch Du thích anh ta như vậy đều là giả vờ?

Không chỉ một mình anh ta mà còn có một người trong đại viện đang sống trong nước sôi lửa bỏng.

Người này chính là Tần Chính Nhân.

Hôm đó, sau khi bà ta bị con nhãi khốn kiếp Bạch Du đánh cho trật khớp cằm, bác sĩ đã dặn sau này bà ta không thể cười quá to, cũng không được ăn đồ quá cứng, nếu không sẽ có khả năng trật khớp cằm!

Điều khiến bà ta càng giận là bà Bạch lại định bắt Bạch Phi Bằng ly hôn với bà ta thật!

Mặc dù bà ta không có tình cảm quá sâu sắc với Bạch Phi Bằng nhưng thật sự không hề muốn ly hôn.

Thời đại này, ly hôn là chuyện rất mất mặt, trong số những người bà ta quen thì số người ly hôn không đủ một bàn tay. Vả lại, phụ nữ đã ly hôn sẽ không được sống thoải mái, không được ở lại nhà chồng, cũng không thể về nhà mẹ đẻ, ngày nào cũng phải bị người ta chỉ trỏ, bàn tán.

Bà ta cảm thấy nhan sắc của mình vẫn còn tốt, nhưng đã đến tuổi này rồi, nếu tái hôn thì cùng lắm chỉ có thể gả cho đàn ông góa vợ, mà còn chưa chắc đã đẹp trai bằng Bạch Phi Bằng, càng chưa chắc đã có địa vị như ông.

Đám bà tám trong đại viện quân khu sẽ chỉ trỏ bàn tán về bà ta, còn có người đứng ngay trước mặt mắng bà ta là kẻ hồ đồ!

Bà ta xuất sắc hơn bọn họ cả một đời, tao nhã cả một đời, chưa từng nghi tới sẽ có ngày lại biến thành trò cười trong lúc trà dư tửu lậu cho người ta!

Bà ta nhất quyết không đồng ý việc ly hôn!

TBC

Thế là bà ta đi tìm chính ủy Vương, cấp trên của Bạch Phi Bằng, cuối cùng cũng khiến ông tạm thời từ bỏ ý định ly hôn.

Chẳng qua chuyện nhà không được suôn sẻ mà đến đơn vị cũng không hài lòng.

Cũng không biết tên khốn nạn nào đã viết đơn báo cáo chuyện gia đình bà ta đến đơn vị!

Chính ủy còn gọi bà ta lên nói chuyện, cảnh cáo bà ta chú ý hình ảnh của mình, nếu lại bị quần chúng báo cáo thì cái chức chủ nhiệm của bà ta có lẽ sẽ không còn giữ được!

Bao nhiêu chuyện cùng nhau ập tới khiến tâm trạng Tần Chính Nhân vô cùng u ám, người cũng tiều tụy hơn nhiều, thoạt nhìn như già đi cả chục tuổi.

***

Bạch Du không biết những chuyện xảy ra ở thủ đô, dù có biết thì cũng không có tâm trạng quan tâm.

Đời trước, cô chưa từng đến đảo Quỳnh Châu.

Chỉ mới đi tham quan một chút cô đã yêu ngay khung cảnh biển trời xanh biếc ở đây.

Cách đó không xa, chim hải âu bay là là trên mặt biển, ánh nắng chiếu xuống như rải một vốc bạc vụn xuống biển, sóng nước lấp lánh.

Xa hơn chút nữa là những hòn đảo xanh mướt, trông giống như những viên ngọc bích được khảm nạm trên một miếng bảo thạch màu lam, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.

Mặc dù rất nhiều người nói sống ở đảo Quỳnh Châu rất khổ, có rất nhiều nơi vẫn đang khai hoang, chắc chắn không thể phồn hoa được bằng thủ đô, cuộc sống cũng không tiện lợi bằng thủ đô.

Nhưng nếu bảo cô sống ở đây thì cô cũng bằng lòng.

Có mấy đứa trẻ không phải đi học xách cái xô nhỏ đi dọc bờ biển bắt hải sản, dù không nhặt được đồ ăn ngon thì có vỏ sò xinh đẹp cũng đủ khiến chúng vui vẻ không thôi.

Bạch Du nhìn cảnh này, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.

Cô đột nhiên tìm ra mục tiêu tương lai của mình, cô biết sau này nên làm gì rồi.

Cô vẫn luôn giỏi thủ công, tự nhận mắt thẩm mỹ và trình độ của mình khá tốt, bây giờ lại đặt cô vào một nơi có vị trí địa lý tuyệt hảo như vậy.

Ở đây có rất nhiều vỏ sò tự nhiên, sau khi trải qua công đoạn điêu khắc, chúng sẽ trở thành những món đồ thủ công mỹ nghệ sống động.

Cô còn có thể thử nuôi ngọc trai ở đây.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 155: Chương 155



Trong số các loại trang sức thì cô thích nhất là ngọc trai, bất kể là ngọc trai đen Tahiti hay ngọc trai nước ngọt, ngọc trai vàng Nam Dương hay ngọc trai biển thì cô cũng lưu luyến không rời.

Kiếp trước, cô dùng tài sản mà bà nội để lại mua rất nhiều trang sức bằng ngọc trai, nào là dây chuyền ngọc trai, hoa tai ngọc trai, vòng ngọc trai. Để mua được ngọc trai chất lượng nhất, cô còn mất công đi học các kiến thức về ngọc trai, bao gồm cả cách nuôi trai lấy ngọc.

Thật ra đời trước cô muốn mở một trang trại nuôi trai, chẳng qua khi đó Giang Khải và Lâu Tú Anh đều không ủng hộ cô làm, bọn họ cảm thấy ngọc trai không bán được giá cao, cũng không nghĩ cô có thể nuôi thành công.

Đến lúc bọn họ đồng ý cho cô mở thì các trang trại chăn nuôi đã mọc lên như nấm, rất nhiều người đã kiếm được bộn tiền, cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Đời này, không có Giang Khải và Lâu Tú Anh cản trở, cô có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.

Nghĩ đến đây, Bạch Du cảm thấy rất phấn khởi.

Muốn ở lại đảo Quỳnh Châu thì việc cần làm đầu tiên là giải quyết Giang Lâm.

Đêm qua cô đã nhìn thấy hết cơ thể Giang Lâm nên tất nhiên phải chịu trách nhiệm với anh.

Cô quyết định tối nay sẽ giải quyết xong Giang Lâm.

Bước đầu tiên: Nấu một bàn đồ ăn ngon.

Thế là, cô đi tìm chị Lôi cùng đi ra quầy bán đồ ăn mua một số nguyên liệu về.

Lâu Mạn Lệ lén lút đi theo sau lưng Bạch Du vào nhà chị Lôi.

Cô ta muốn xem xem Bạch Du trông ra sao, sau đó có thể báo cho chị cô ta để lấy được nhiều đồ tốt.

Chẳng qua, khi cô ta vừa đi đến cửa sổ nhà bếp thì thấy Bạch Du đang cầm con d.a.o c.h.é.m "phập" một phát vào cổ con gà.

Chỉ một nhát đã chặt đứt lìa cổ gà!

Lâu Mạn Lệ chợt cảm thấy cổ mát lạnh.

Thế vẫn chưa xong đâu.

Ngay sau đó, chỉ thấy Bạch Du cầm con gà mất đầu nhưng vẫn chưa c.h.ế.t hẳn lên rồi ném thẳng vào mặt cô ta...

Con gà không đầu đó đập thẳng vào mặt cô ta với cái cổ tóe máu...

"Aaa..."

Máu gà phun đầy mặt Lâu Mạn Lệ, con gà không đầu theo phản xạ xòe móng vuốt cào vào mặt cô ta mấy cái.

Phải nói là, sức lực khi vùng vẫy giãy c.h.ế.t thật sự không thể coi thường được, dù chỉ là một con gà không đầu thì chỉ mới cào mấy lần đã cào nát mặt Lâu Mạn Lệ.

Lâu Mạn Lệ gào khóc đau đớn, túm con gà không đầu ném xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy, cứ như sau lưng có quỷ đuổi theo cô ta.

Cô ta sợ c.h.ế.t khiếp, chỉ sợ nếu không chạy nhanh thì người tiếp theo bị c.h.ặ.t đ.ầ.u chính là mình.

Cô ta không ngờ đối tượng của Giang Lâm trông giống như hồ ly tinh mà lại ra tay ác độc như vậy, chặt đứt cổ gà mà không hề do dự. Dù sau này có cho nhiều sữa mạch nha đến đâu cô ta cũng không dám theo dõi cô nữa.

Thấy con gà không đầu cuối cùng cũng bất động, chị Lôi mới đi ra nhặt con gà lên, cười nói: "Tiểu Du, chiêu này của em hay lắm! Chị thấy sau này cô ta nhìn thấy em kiểu gì cũng đi đường vòng."

Không chỉ người phụ nữ đó mà vừa rồi chính chị ấy cũng giật nảy mình.

Chị ấy không ngờ đối tượng của Giang Lâm thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, trắng trẻo xinh đẹp như vậy mà có thể dứt khoát cầm d.a.o chặt đứt cổ gà.

Sự tàn nhẫn đó hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài xinh xắn của cô.

Bạch Du cười nói: "Tốt nhất cô ta đừng đến nữa, nếu không d.a.o trong tay em sẽ không khách sáo với cô ta đâu."

Cô đã phát hiện Lâu Mạn Lệ theo dõi mình từ lâu, chẳng qua chỉ án binh bất động thôi.

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lý do Lâu Mạn Lệ theo dõi cô, Lâu Mạn Lệ là tai mắt của Lâu Tú Anh, cô ta theo dõi cô là để biết được tin tức của Giang Lâm, cũng không biết cô ta đã báo cáo bao nhiêu chuyện cho Lâu Tú Anh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 156: Chương 156



Mặc dù mọi người ở thủ đô sớm muộn gì cũng biết chuyện cô chạy đến đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm, nhưng trước khi ván đã đóng thuyền, cô hy vọng bọn họ càng biết muộn càng tốt.

Nói xong, cô cầm con gà không đầu đi vào trong, sau đó nhanh nhẹn ném vào trong thùng nước nóng, làm vậy sẽ dễ vặt lông hơn.

Không cần nhúng nước sôi quá lâu, chỉ cần mấy phút là được, chị Lôi lại gần giúp vặt lông gà: "Em là người quen cũ của người phụ nữ họ Lâu kia à?"

TBC

Mặc dù Lâu Mạn Lệ mới đến đảo Quỳnh Châu nhưng cái miệng rất nhiều chuyện, còn cực kỳ thích khoe khoang, người chị gái gả đến nhà chồng cực giàu ở thủ đô của cô ta có gửi cái rắm về thì cô ta cũng phải khoe khoang một lượt.

Bạch Du c*̃ng không giấu giếm: "Cô ta là em ruột của mẹ kế anh Giang Lâm."

Nghe thấy mối quan hệ này, chị Lôi không khỏi tặc lưỡi: "Bảo sao suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi, nhưng nếu cô ta là họ hàng của Tiểu Giang thì sao chưa từng nghe thấy cô ta nhắc đến?"

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là cũng muốn nhưng lại nhát gan."

Giang Lâm lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, người ở cách tám trượng cũng bị khiếp sợ, mặc dù Lâu Mạn Lệ thích khoe khoang nhưng cô ta lại không dám tùy tiện dính líu đến Giang Lâm, chắc Lâu Tú Anh cũng cảnh cáo cô ta.

Bạch Du muốn giúp vặt lông gà nhưng chị Lôi lại không cho cô nhúng tay: "Em đi chuẩn bị nguyên liệu khác đi, có cái nào không biết làm thì cứ để đấy lát chị làm cho, em đừng có để tay bị thương nhá."

Mặc dù Bạch Du luôn miệng nói mình biết nấu cơm nhưng chị Lôi không tin lắm, Bạch Du thật sự quá trắng trẻo, xinh đẹp, thoạt nhìn chính là một người đẹp yếu ớt mười ngón tay không dính nước.

Ai ngờ, ngay sau đó chị ấy đã bị vả mặt.

Chỉ thấy Bạch Du nhanh nhẹn gọt vỏ khoai tây, sau đó cầm d.a.o lên thái thành miếng.

Chị Lôi thấy vậy thì ngẩn cả người.

Chỉ thấy những miếng khoai tây được cắt ra vừa mỏng vừa đều, sợi nào sợi nấy cứ như được đo bằng thước, động tác của cô vừa nhanh vừa chính xác, chị Lôi nhìn mà hoa cả mắt.

"Tiểu Du, tay nghề của em tốt thật đấy!" Tuổi còn trẻ mà kỹ năng dùng d.a.o lại cao minh như vậy.

Bạch Du cười nhạt, nói: "Quen tay hay việc thôi."

Chị Lôi nhìn con gà trong tay, suy tư một lát rồi hỏi: "Tiểu Du, có phải em nấu ăn rất ngon không?"

Hai người họ mua chung nhau con gà này, định chia mỗi người một nửa, chẳng qua lúc trước chị ấy sợ Bạch Du nấu ăn không ngon nên định tự nấu, nhưng bây giờ nhìn thấy kỹ năng dùng d.a.o của Bạch Du điêu luyện như vậy thì lại nảy ra ý khác.

Bạch Du khiêm tốn nói: "Nghe nói là cũng được."

Chị Lôi: "Vậy chị có thể nấu chung con gà này với em không? Nấu xong thì lại chia đôi."

Không phải chị ấy lười mà là chị ấy nấu ăn không ngon lắm. Được rồi, thật ra là nấu ăn không ngon.

Bạch Du lập tức gật đầu: "Được ạ."

Chị Lôi không tiện làm phiền Bạch Du quá nhiều nên chỉ nấu chung thịt gà với cô.

Mặc dù nấu ăn không ngon nhưng chị Lôi lại vặt lông rất nhanh, chỉ một lát sau đã vặt sạch lông con gà.

Bạch Du chặt gà thành từng miếng vừa ăn rồi rửa sạch sẽ, sau đó mới cho vào nồi nước sôi.

Gà thời này không giống gà đông lạnh hay gà công nghiệp ở hiện đại, gà bây giờ đều là gà chạy, chỉ ăn côn trùng và thức ăn thừa, thịt săn chắc lại không khô, ăn còn có vị ngọt.

Cô dùng nấm tươi nên không cần ngâm, sau khi Bạch Du cắt nấm, chị Lôi đột nhiên cầm một nắm hạt dẻ ra. Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó bỏ nắm hạt dẻ vào nồi hầm, phần còn lại để nấu món gà kho nấm hạt dẻ.

Làm nóng chảo, đổ dầu, chờ dầu nóng thì thả hành, gừng, tỏi, bát giác và các loại gia vị vào để xào, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, sau đó thả gà đã ráo nước vào xào đến khi vàng lên. Tiếp theo, cô cho xì dầu và nước sôi vào, đun bằng lửa lớn, chờ nước sôi rồi mới bỏ nấm và hạt dẻ vào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 157: Chương 157



Trong khi chờ đợi, cô bắt đầu cắt củ sen.

Củ sen chín lỗ giòn ngọt, dùng để xào rau xanh là hợp nhất, củ sen bảy lỗ khá mềm, để nấu canh thì hợp hơn.

Cô cắt củ sen thành từng miếng mỏng, sau đó bỏ thêm một thìa muối, một thìa giấm trắng, một thìa bột mì và nước sạch để rửa.

TBC

Chị Lôi thấy Bạch Du dùng nhiều thứ để rửa củ sen như vậy thì khó hiểu nói: "Tiểu Du, sao em lại phải dùng nhiều đồ để rửa củ sen như vậy, có tác dụng gì à?"

Bạch Du: "Muối có tác dụng sát trùng, giấm trắng có thể ngăn củ sen bị oxi hóa thành màu đen, còn bột mì thì có thể hấp thụ trứng hay bùn có thể còn sót lại trong lỗ của củ sen, dùng mấy thứ này để rửa vừa sạch sẽ vệ sinh lại đẹp mắt."

Chị Lôi líu lưỡi ngạc nhiên: "Thì ra rửa củ sen cũng cần nhiều kiến thức như thế."

Bạch Du mỉm cười, để củ sen đã cắt thành miếng vào ngâm, sau đó quay sang pha nước sốt. Cô dùng một thìa đường trắng, một thìa muối ăn, nửa thìa giấm trắng, nửa bát nước trong, sau đó cho thêm hai thìa tinh bột bắp trộn đều vào nhau. Tiếp theo, Bạch Du tráng củ sen đã ngâm được một lát qua nước rồi rửa thêm mấy lần nữa.

Sau bước này, quá trình rửa đã hoàn tất, tiếp theo là chần nó qua nước sôi, còn phải cho thêm giấm trắng, một chút muối và dầu. Chần một lát thì vớt ra để vào nước lạnh, ngâm thêm một lúc thì lát nữa ăn sẽ giòn hơn.

Cô bắc nồi lên bếp, đổ dầu, chờ dầu nóng thì thả tỏi đã cắt thành miếng vào, xào bằng lửa lớn rồi cho thêm ớt xanh, ớt đỏ vào, xào một lúc thì cho thêm củ sen đã ráo nước vào, nhanh tay xào mấy lần rồi rưới thêm nước sốt đã pha sẵn, xào thêm một lát nữa là hoàn thành.

Người ta thường nói người ngoài xem lấy vui, người trong nghề mới biết, mặc dù chị Lôi không giỏi nấu ăn nhưng dù gì cũng nấu cơm ở nhà bếp mấy chục năm, chị ấy có thể nhìn ra tay nghề nấu ăn của Bạch Du không phải dạng bình thường.

Xem ra câu "Nghe nói cũng được" là Bạch Du quá khiêm tốn.

Chị Lôi đang định đi làm việc khác nhưng bây giờ nhìn Bạch Du nấu ăn thì không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên.

Xào củ sen xong, gà kho nấm hạt dẻ cũng được ăn rồi, mùi thơm của hạt dẻ, nấm và thịt gà dung hợp lại với nhau, các loại gia vị cũng ngấm vào trong đó, sau khi cạn nước thì thịt gà biến thành màu nâu đỏ, mùi hương lan tỏa khắp nơi.

Chị Lôi nuốt nước bọt, nói: "Tiểu Du, em nấu thịt gà thơm quá, không biết ăn có ngon như thế không nhỉ?"

Bạch Du thấy chị Lôi sắp rớt nước miếng đến nơi thì nhịn cười nói: "Hay chị thử gặp một miếng nếm xem?"

Nói rồi, cô rắc hành lá đã thái nhỏ lên xong thịt gà, hoàn thành bước cuối cùng.

Chị Lôi nghe vậy thì lập tức cầm đũa gắp một miếng thịt gà, sau đó lại gặp hạt dẻ và nấm.

Bạch Du: ?

Kỹ năng dùng đũ a nhanh như chớp này của chị chẳng lẽ dùng để trộm đồ ăn à?

Chị Lôi không hề cảm thấy xấu hổ, cũng không sợ thịt gà vẫn còn nóng mà cho thẳng vào miệng, cảm giác ngon tuyệt cú mèo lập tức khiến chị ấy say mê.

Thịt gà mềm mịn trơn tuột, không hề bị khô một chút nào, vừa ăn một miếng đã cảm thấy trong miệng toàn nước sốt, chị ấy lại ăn thêm một miếng hạt dẻ, hạt dẻ hấp thu tinh hoa từ nấm và thịt gà nên không hề có cảm giác ngán.

Trên đũa chỉ còn một cây nấm, thế mà chị Lôi lại có suy nghĩ nhịn ăn, bởi vì ăn hết miếng này thì sẽ không còn nữa!

Bạch Du không biết sự rầu rĩ của chị Lôi, sau khi rửa sạch nồi, cô thái khoai tây rồi chần nửa phút, tiếp theo lại vớt ra trụng vào nước lạnh.

Làm xong, cô đặt chảo lên bếp, chờ ráo chảo thì đổ dầu vào, chờ dầu nóng thì thả hành, gừng, ớt và vài nguyên liệu khác rồi xào với lửa lớn, tiếp theo vớt khoai tây ra cho ráo nước rồi đổ vào xào, xào một lúc thì cho thêm giấm trắng, xì dầu, muối ăn và vài loại gia vị khác.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 158: Chương 158



Xào thêm vài lần nữa là xong món khoai tây sợi chua cay.

Từ lúc Bạch Du xào củ sen chị Lôi đã hối hận rồi, ngửi mùi hương thơm phức trong bếp, chị ấy càng nghĩ càng hối hận, biết thế đã nhờ Bạch Du xào cả củ sen với khoai tây rồi.

Thơm c.h.ế.t mất!

Nhưng giờ có hối hận cũng không kịp.

Chị Lôi trơ mắt nhìn Bạch Du chia gà kho nấm hạt dẻ làm hai phần rồi bưng một phần và mấy món khác để phòng của Giang Lâm.

**

Trong khi đó, Giang Lâm và Tạ Húc Đông, Cát Đại Xuyên đang đi về phòng.

Trên đường đi, có rất nhiều cô gái chưa chồng và phụ nữ có chồng lia ánh mắt ngưỡng mộ về phía Giang Lâm.

"Phó đoàn Giang đẹp thật đấy! Nếu anh ấy chị cười với tôi một cái chắc tôi quên mình đã có chồng mất."

"Tôi cũng thế, bình thường hay nghĩ nếu Tây Môn Khánh mà đẹp trai bằng một nửa Phó đoàn Giang thì tôi cảm thấy Võ Đại Lang uống thuốc quá chậm."

"Tiếc là phó đoàn Giang đã có đối tượng rồi, tôi có nhìn thấy đối tượng của anh ấy từ xa rồi, trông đẹp lắm, cực kỳ xứng với phó đoàn Giang luôn."

"..."

Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên đã quá quen với mấy lời nói xem mặt bắt hình dong này rồi.

Gió biển thổi tới, một nhóm nữ binh đang nghiêm trang diễn tập ở bờ biển, các cô gái mặc đồng phục hải quân màu lam, đội mũ thủy thủ, bước chân vững vàng, tự tin.

Bạch Du đang hâm mộ nhìn bọn họ thì nghe thấy mấy tiếng bước chân sau lưng.

Cô quay lại nhìn.

Đập vào mắt là hình ảnh Giang Lâm chói sáng hơn cả ánh mặt trời, sau lưng anh là biển cả mênh mông, mặt biển như một tấm gương lớn, phản chiếu trời xanh mây trắng. Anh cứ đứng đó, gió biển thổi bay mái tóc rối, chiếc nón lá ngày hôm qua vẫn luôn mang theo được anh cầm trong tay.

Lúc này Bạch Du mới phát hiện tóc của Giang Lâm hơi dài, không biết có phải vì không có thời gian cắt không mà mái tóc ngang trán đã dài đến giữa lông mày, ánh chiều tà rơi trên trán khiến anh trông dịu dàng hơn vài phần.

Còn Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên, sau khi nhìn rõ mặt của Bạch Du thì đồng thời hít sâu một hơi.

Này... Chẳng phải quá... Quá... Quá xinh đẹp sao?

Nhìn gương mặt kia đi, còn nhỏ hơn lòng bàn tay của bọn họ nữa! Làn da thì trắng trẻo hơn cả quả vải mới lột vỏ, đôi mắt long lanh ngập nước như nước suối trong, ai nhìn mà không mê mẩn chứ?

Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên cảm thấy chua như bị nhét chanh vào miệng, cảm giác chua chát không thể tả nổi.

Giang Lâm để ý thấy ánh mắt của hai người họ thì bước lên chắn trước mặt Bạch Du, không cảm xúc nói: "Đã nhìn thấy rồi đấy, có thể đi được rồi."

Tạ Húc Đông: "..."

Cát Đại Xuyên: "..."

Còn chưa giới thiệu với bọn họ đã muốn đuổi người rồi, có cần vô tình thế không?

Bạch Du cũng cảm thấy Giang Lâm làm vậy không tốt lắm, thế là chủ động nhô gương mặt nhỏ ra từ sau lưng anh, chào hỏi: "Xin chào, tôi là Bạch Du, đến từ thủ đô."

Tạ Húc Đông: "Xin chào đồng chí Bạch, tôi là Tạ Húc Đông, bạn tốt nhất kiêm anh em của Giang Lâm."

Tạ Húc Đông?

Nghe thấy cái tên này, Bạch Du không khỏi sửng sốt.

Nhưng cô nhanh chóng nhớ ra cái người tên Tạ Húc Đông này là ai.

Đời trước, sau khi Giang Lâm xảy ra chuyện, nhà họ Giang muốn mang tro cốt của anh về thủ đô, nhưng một sĩ quan đi làm nhiệm vụ cùng Giang Lâm đã đứng ra nói nguyện vọng cuối cùng của Giang Lâm là được rải tro cốt xuống vùng biển của đảo Quỳnh Châu.

Người sĩ quan kia chính là Tạ Húc Đông.

TBC

Chẳng qua cô chỉ nhìn thấy Tạ Húc Đông của hai năm sau, lúc đó anh ấy không giống bây giờ, cả người tiều tụy, gầy trơ xương, còn bị què một chân, người trông giống như một bộ xương biết đi, khác hẳn với chàng trai trẻ tuổi rạng rỡ nhiệt huyết này.

Đây cũng là lý do cô không nhận ra anh ấy.

Giang Lâm thấy cô sững người nhìn Tạ Húc Đông thì không khỏi nhíu mày.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 159: Chương 159



Ngay sau đó, Tạ Húc Đông cảm nhận được một luồng sát khí ập vào mặt.

May mà luồng sát khí này nhanh chóng bị giọng nói của Cát Đại Xuyên cắt đứt: "Chào đồng chí Bạch, tôi là Cát Đại Xuyên, lần trước tôi cùng ngồi tàu hỏa với phó đoàn Giang từ thủ đô đến đây nên đã nghe nói đến cô rồi, tôi còn biết cô làm bánh bao thịt gà với bánh quế hoa đấy."

Bây giờ nghĩ đến bánh bao thịt gà kia, anh ấy vẫn không nhịn được ch** n**c miếng.

Bạch Du không ngờ còn có chuyện như vậy, cô cười nói: "Tôi có cho thêm ít rượu trong bánh bao thịt gà, không biết anh có ăn được không?"

Ai ngờ nói xong lại thấy Cát Đại Xuyên lắc đầu, Bạch Du còn tưởng ý anh ấy là không ăn được, biết đâu sau đó Cát Đại Xuyên lại ai oán nói:

"Tôi không được ăn, phó đoàn Giang độc chiếm một mình cả chỗ đấy, không chia cho tôi nửa miếng nào luôn!"

Lòng ai oán lớn thật đấy!

Giang Lâm: "..."

Bạch Du: "..."

Sắc mặt Giang Lâm đã lạnh như băng, nhưng cái tên ngốc Cát Đại Xuyên vẫn chưa nhận ra mà vẫn nói tiếp: "Trên tàu hỏa có người muốn mua đồ ăn mà cô làm cho phó đoàn Giang nhưng cậu ấy lại từ chối, nói là trẻ con trong nhà làm, không thể chia cho người khác được. Lúc đấy tôi còn tưởng trẻ con mà cậu ấy nói là con gái cậu ấy cơ, thì ra là đồng chí Bạch."

TBC

Giang Lâm: "..."

Khuôn mặt Bạch Du lập tức đỏ như quả cà chua.

Cô không ngờ Giang Lâm còn có một mặt "ngây thơ" như vậy, càng không ngờ anh lại bảo cô là trẻ con trước mặt người khác.

Giang Lâm lại hạ lệnh đuổi khách: "Các cậu đi được rồi đấy."

Đúng lúc này, cái mũi chó của Tạ Húc Đông đã phát huy tác dụng: "Thơm quá! Hình như mùi thơm này bay từ trong nhà ra!"

Bạch Du: "Tôi có nấu mấy món ăn, không biết đồng chí Tạ và đồng chí Cát đã ăn chưa? Hay là ở lại cùng ăn đi."

Cô không muốn làm trái lại ý Giang Lâm, chẳng qua cô cảm thấy cả hai đời của Giang Lâm đều quá cô độc, hiếm thấy mấy người chịu được cái mặt lạnh của anh nên cô cảm thấy nên giúp anh chiêu đãi đối phương một phen.

Tạ Húc Đông là kiểu người chỉ cần ba phần ánh nắng là có thể xán lạn, anh ấy lập tức hùa theo: "Chúng tôi vẫn chưa ăn, mới lấy đồ ăn ở nhà ăn về, càng nhiều người càng vui, chúng ta ăn cùng nhau đi."

Cát Đại Xuyên khờ nhưng không ngốc, nghĩ đến bánh bao thịt gà mà Bạch Du làm ngon như vậy thì cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đấy, cùng ăn đi."

Giang Lâm: "..."

Thế là mấy người không thèm quan tâm cái mặt lạnh của Giang Lâm mà đi thẳng vào phòng.

Nhưng chỉ một lát sau, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên lại bị nhét đầy chanh vào miệng.

Đối tượng của Giang Lâm không chỉ xinh đẹp lại còn biết nấu ăn, mùi đồ ăn còn thơm đến mức khiến người ta ch** n**c miếng ròng ròng.

Hai người họ sắp ch** n**c mắt đến nơi: Ông trời thật bất công!

Giang Lâm không chỉ cao ráo tuấn tú, lịch sự tao nhã, gia thế hùng hậu, lại có năng lực trác tuyệt bất phàm, bây giờ ngay cả đối tượng cũng xuất sắc như vậy, thế này thì mấy người không có đối tượng như bọn họ biết sống thế nào?

Huhuhu! Bọn họ cũng muốn có đối tượng!

Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên đều lấy cơm, còn mang theo thịt kho tàu riêng nên dù có thêm hai người thì cũng đủ ăn.

Tạ Húc Đông không quan tâm sắc mặt không vui của Giang Lâm mà lập tức cầm đũa lên.

Đầu tiên, anh ấy ăn một miếng thịt gà, sau đó lập tức kinh ngạc thốt lên: "Ngon! Ngon quá đi mất! Không ngờ đồng chí Bạch lại nấu ăn ngon như vậy! Lần trước nghe bọn họ nói cô nấu thịt kho tàu ngon lắm mà tôi còn tưởng bọn họ nói quá, không ngờ lại là thật!"

Bạch Du hơi xấu hổ vì được khen ngợi như vậy: "Không có khoa trương như anh nói đâu."

Hai má Tạ Húc Đông phồng to lên vì nhét quá nhiều đồ ăn: "Không hề nói quá đâu, ăn ngon thật mà! Tôi dám nói đây là món gà ngon nhất mà tôi từng ăn, ôi trời ơi! Đây là củ sen à? Sao giòn thế? Củ sen mà tôi ăn lúc trước đều mềm nhũn! Còn cả hạt dẻ nữa, tôi còn tưởng hạt dẻ chỉ có một vị thôi, không ngờ..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back