Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 140: Chương 140



Đây chính là con sói đánh cướp thịt kho tàu dưa muối đó hừm!

Giang Lâm: “Đầu bếp Diêu, còn món nào khác không?”

Đầu bếp Diêu nghe thấy anh hỏi như thế lại càng căng thẳng hơn: “Trước đó cậu lấy nhiều thịt kho tàu dưa muối như thế mà chưa ăn no hả?” Ông ấy nhìn kiểu gì cũng thấy thằng nhóc này quay lại vì món thịt kho tàu dưa muối của ông ấy.

Giang Lâm mặt không đổi sắc nói: “Dạ vẫn chưa no. Chú cứ làm bừa cho cháu món nào cũng được. Còn thịt kho dưa muối chú cứ giữ lại mà ăn.”

Đầu bếp Diêu nhướn mày hỏi lại cho chắc: “Có thật là cậu không lấy thịt kho tàu dưa muối không đó?”

Giang Lâm: “Cháu nói thật mà.”

Đầu bếp Diêu thấy anh quả thực không hề “mơ ước” món thịt kho tàu dưa muối của mình thì mới buông lỏng: “Vậy cậu ngồi đây một lát tôi đi nấu cho cậu.”

Nói dứt lời, ông ấy đi vào trong bếp, còn vô cùng yên tâm mà để nguyên bát thịt kho tàu dưa muối ở đó.

Đầu bếp Diêu nghĩ thế này, phó đoàn Giang là người có tiếng kỷ luật, nghiêm khắc với bản thân lắm. Nếu như anh đã nói là không động tới thịt kho tàu dưa muối của mình thì chắc chắn là anh nói được làm được.

Đầu bếp Diêu đi vào bếp, Giang Lâm ngồi xuống bàn ăn.

Vốn dĩ anh cũng không định động vào chút thịt kho tàu dưa muối cuối cùng của đầu bếp Diêu vì dù sao mới nãy anh cũng đã cầm đi hơn nửa rồi. Cơ mà giờ thịt kho tàu dưa muối lại “tr*n tr**ng” đứng trước mặt anh không hề có một cái gì che đậy thế này, mùi hương còn tỏa ra bốn phía không hề kiêng nể.

TBC

Dưới ánh đèn màu da cam, thịt ba chỉ sáng bóng, thịt mỡ bóng nhẫy, da heo như được phủ thêm một lớp men vậy. Dưa muối thì được cắt thành hình hạt lựu, thơm nồng mê người.

Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ ăn thịt ba chỉ kho tàu dưa muối của Bạch Du, hai mắt cô híp lại thành hai đường thẳng vì được ăn ngon, ăn tới mức hai bên má phình cả lên, trông cực kỳ giống một bé mèo ham ăn.

Giống hệt như hồi còn nhỏ.

Hồi còn nhỏ, không cần biết cô khóc to tới như thế nào, chỉ cần có đồ ăn thì sẽ ngừng khóc, hơi thút thít tí rồi sau đó mắt sẽ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh lại dừng lại trước món thịt ba chỉ kho tàu dưa muối kia, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ món này ngon tới mức như vậy hay sao?”

Nghĩ thế, anh duỗi tay lấy một đôi đũa từ trong ống trúc, kẹp miếng thịt ba chỉ mềm nhũn run lẩy bẩy kia bỏ vào trong miệng.

Chỉ với một miếng ăn, mùi hương thơm nức đã choáng ngập trong khoang miệng. Thịt ba chỉ vào miệng là tan ra luôn. Không hề có chút ngấy do dầu mỡ. Thịt nạc không quá mềm cũng không quá dai, vừa ăn. Bảo sao ban nãy cô ăn mà lại có vẻ sung sướng như mèo vớ được cá rán như thế, hóa ra là vì ngon thật.

Cứ như thế, anh chậm rì rì ăn xong một miếng, rồi lại duỗi tay gắp thêm miếng nữa.

Chờ đầu bếp Diêu nấu xong bước ra ngoài thì trên bát chỉ còn lại đúng một miếng thịt ba chỉ đáng thương hề hề cùng với chút dưa muối lắt nhắt.

Đồng tử run lên.

Ngũ lôi oanh đỉnh.

Tức sùi bọt mép.

Không ngờ, thật sự không ngờ cậu lại là người như thế này đó phó đoàn Giang ạ!

Cậu bảo cái gì mà “Thịt kho tàu dưa muối chú cứ giữ lại mà ăn”, hóa ra là lừa ông ấy đi rồi độc chiếm một mình như thế này đó hả?

Quá giảo hoạt!

Khuôn mặt núng nính thịt của đầu bếp Diêu đỏ bừng vì tức, ngón trỏ chỉ thẳng vào Giang Lâm run lẩy bẩy, tưởng sắp sung huyết não tới nơi thì thấy Giang Lâm móc từ trong túi ra một tấm vé, nói: “Đầu bếp Diêu, cháu nghe nói con trai chú sắp kết hôn, chú cầm tạm tấm vé máy may này nhé.”

Liễu ám hoa minh.

Trời âm u chuyển sáng trong.

Tâm hoa nộ phóng.

Đầu bếp Diêu không bị sung huyết não nữa, ngón trỏ không run rẩy, chẳng qua gương mặt núng nính thịt kia vẫn còn đỏ bừng bừng, cơ mà lần này đỏ bừng là vì quá vui thôi: “Cái này… Thật là ngại quá đi mất, không cần đâu, cậu cầm lại đi chứ.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 141: Chương 141



Tháng trước, con trai ông ấy có một buổi xem mắt khá là thành công, cô gái kia là công nhân trong nhà máy chế biến trái cây, khá là xinh đẹp, tính cách lại tự nhiên hào phóng. Cả ông lẫn vợ đều rất ưng cô gái này. Hai đứa ở chung với nhau cũng ổn. Nhưng vào ngày con trai ông cầu hôn, sui gia lại bảo dù không có xe đưa xe đón ba vòng thì cũng ít nhất có được cái máy may.

Yêu cầu này thật ra không quá đáng. Sui gia nuôi được cô con gái lớn từng này, còn có cả công việc chính thức như thế nữa kìa. Ông ấy làm đầu bếp ở nhà ăn, mấy năm nay cũng được tích góp được ít nhiều, đủ tiền mua máy may nhưng lại thiếu mất cái phiếu mua.

Những ngày qua, ông ấy đã hỏi cả họ hàng làng xóm nhưng vốn dĩ phiếu công nghiệp đã ít, loại vật phẩm như máy may thì lại càng là hiếm của hiếm. Cho dù có thì bọn họ cũng muốn giữ lại mà dùng chứ nào có ai lại tùy tiện sang nhượng lại cho người khác bao giờ nên mấy nay ông ấy với vợ nghĩ tới mức tóc muốn bạc cả đi.

Ai ngờ phó đoàn Giang ăn có mấy miếng thịt kho tàu dưa muối của ông ấy thôi mà lại cho ông ấy cả một tấm phiếu máy may thế này.

Tuy là ông ấy cần thật nhưng Diêu Đại Cường ông cả đời không muốn chiếm lợi từ người khác, cho nên tấm phiếu này ông ấy không thể nào nhận được.

Giang Lâm đứng dậy, nhét phiếu máy may vào trong tay ông ấy, nói: “Đầu bếp Diêu cứ cầm đi ạ. Nếu như chú thấy ngại thì mấy ngày tới phiền chú nấu thêm nhiều món ngon giúp cháu nhé.”

Nấu ăn hả?

Cái này thì lại đơn giản quá luôn.

Quả thực là đầu bếp Diêu cần phiếu máy may này nên cũng không từ chối nữa: “Thôi được rồi tôi sẽ nhận lấy tấm phiếu này, phó đoàn Giang muốn ăn món gì thì cứ việc nói nhé!”

Giang Lâm móc hai tờ đại đoàn kết từ trong túi ra, đưa cho ông ấy rồi nói: “Mỗi bữa chú làm tầm hai đến ba món thịt, nếu như tiện thì làm thêm chút đồ ngọt. Phần tiền này đầu bếp Diêu cầm trước giúp cháu, sau nếu không đủ thì cứ bảo cháu đưa thêm ạ.”

Lần này thì có nói thế nào thì đầu bếp Diêu cũng không nhận: “Cậu mau cầm lại ngay, có mấy món ăn thôi mà sao có thể thu tiền của cậu được. Cậu coi tôi là người thế nào hả?”

Nếu giao dịch đổi phiếu máy may ngoài kia thì cũng phải bỏ ra tầm hai tờ đại đoàn kết, tính ra thì vẫn còn hơi thiếu. Nếu như gặp phải ai công phu sư tử ngoạm thì đưa thêm một tờ đại đoàn kết nữa cũng chưa chắc đã đổi được phiếu máy may.

Phó đoàn Giang không nhận một đồng một cắc đã đưa cho ông ấy một phiếu máy may, chỉ nhờ ông ấy nấu mấy món ăn thôi thì sao ông ấy lại có thể nhận tiền của anh được?

Thấy đầu bếp Diêu không chịu nhận, Giang Lâm đành nói: “Vậy làm phiền đầu bếp Diêu rồi ạ, ngày mai cháu lại qua lấy.”

Cho tới khi Giang Lâm không còn ở trong nhà ăn nữa thì đầu bếp Diêu mới vỗ cái bộp lên cái trán bóng lưỡng của mình: “Sao nãy mình lại quên không hỏi sao phó đoàn Giang yêu cầu nhiều đồ ăn thế làm gì nhỉ?”

Người ở căn cứ hải quân ai ai cũng biết phó đoàn Giang là người thủ đô, xuất thân vô cùng ưu việt. Nghe nói ông của anh còn là thủ trưởng, bản thân là nhân vật lớn quyền cao chức trọng. Nhưng cho dù là như thế thì trước giờ phó đoàn Giang chưa từng tự kiêu trước mặt bọn họ lần nào. Ăn uống cũng vô cùng giản dị. Hôm nào bận quá thì còn ăn cả bánh bột bắp rán cơ mà.

Hôm nay là lần đầu tiên thấy phó đoàn Giang đưa ra yêu cầu về món ăn, không biết là cho bản thân hay là cho người khác nữa?

Giang Lâm bước ra khỏi nhà ăn thì đi thẳng tới văn phòng, gọi điện lên thủ đô.

Ông Giang nghe thấy bảo mẫu báo là Giang Lâm gọi điện từ đảo Quỳnh Châu về thì trái tim đánh thịch một cái, vội đeo mắt kính nhận điện thoại: “Sao muộn thế này rồi cháu còn gọi về làm gì, có chuyện gì xảy ra hả?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 142: Chương 142



Thằng bé Giang Lâm này xưa nay trầm ổn, nếu không phải có chuyện gì lớn không thể giải quyết thì thẳng bé tuyệt nhiên không gọi về nhà vào thời gian này.

Đầu bên kia điện thoại im ắng, sau đó vang lên giọng nói vẫn bình thản như trước: “Không có chuyện gì đâu ạ, cháu chỉ gọi điện báo lại là Bạch Du đang ở chỗ cháu thôi ạ.”

Hả, cái gì gọi là “Bạch Du đang ở chỗ cháu” cơ?

Ông Giang đờ ra mất nửa ngày sau đó quát: “Thằng nhóc thối này. Chuyện là như thế nào hả? Sao con bé tiểu Du kia lại chạy đến chỗ cháu làm cái gì? Có phải cháu lừa con bé không hả?”

Ông Giang tin chắc Giang Lâm có khả năng lừa người ta từ thủ đô chạy đến tận đảo Quỳnh Châu. Đừng thấy thằng bé này bình thường không buồn hé nửa lời chứ đám anh em họ của thằng bé này có thêm cái đầu nữa cũng không bằng thằng bé này đâu!

Giang Lâm: "..."

Ông Giang thấy đầu dây bên kia không trả lời thì lại càng bực: “Cái thằng này nói nhanh! Đừng có mà mở mồm bảo với ông là con bé tiểu Du kia tự chạy tới đó đấy nhé!”

Có nói thẳng là Bạch Du chạy tới đảo Quỳnh Châu thì ông ấy cũng quyết không chịu tin. Con bé đó vừa mới ầm ĩ đòi huỷ hôn với Giang Khải, cũng đã đồng ý với ông ấy rằng con bé sẽ lựa ra trong đám con cháu nhà họ Giang người con bé ưng ý để mà lấy.

Còn khả năng Bạch Du chọn Giang Lâm làm đối tượng kết hôn thì là không phần trăm. Thứ nhất Giang Lâm lớn hơn con bé kha khá tuổi. Thứ hai, Giang Lâm là anh trai ruột của Giang Khải, suy đi tính lại cũng xấu hổ người ta.

Giang Lâm trầm mặc một lát rồi đáp: “Cháu chỉ gọi tới đây để báo với ông tin này thôi, không còn chuyện gì nữa thì cháu cúp máy đây.”

"..."

Ông Giang nghe thấy tiếng tút tút vang lên trong điện thoại tức đến râu dựng ngược cả lên.

Thằng nhóc thối này lại dám cúp điện thoại của ông ấy!

Như thế này khác gì chứng thực thằng bé này có tật giật mình đâu chứ? Nếu không thì tại sao lại không giải thích gì đúng không?

Hôm sau ông Giang cho người đến nhà họ Bạch hỏi han, người được cử đi quay về báo tin là Bạch Du đến Nam Kinh giải sầu, thế là ông Giang lại càng tin là con heo nhà mình trộm mất bắp cải trắng nhà họ Bạch rồi, vừa tức vừa chột dạ.

Tất nhiên đấy là sau này.

Mà có hai chứ không chỉ một.

TBC

Lâu Tú Anh ở thủ đô cũng nhận được điện thoại từ đảo Quỳnh Châu.

Người gọi tới là em gái của bà ta – Lâu Mạn Lệ.

“Chị ơi, hôm nay con nhỏ kia lại chạy từ thủ đô đến tận đây tìm Giang Lâm, ai cũng đồn con nhỏ đó là người yêu của Giang Lâm ấy ạ!”

Lâu Tú Anh nghe thấy em gái bảo Giang Lâm có người yêu thì ngẩn người, nhưng bà ta phủ nhận ngay: “Chắc là em nhầm đó thôi chứ Giang Lâm nào đã có người yêu hay đối tượng gì đâu. Nếu mà cậu ta có người yêu thì sao chị lại không biết được?”

Lâu Mạn Lệ đáp: “Nhưng giờ cả căn cứ truyền tai nhau nói con nhỏ kia là đối tượng của cậu ta. Ban nãy em còn nhìn thấy bóng dáng con nhỏ đó cơ, lớn lên không khác gì hồ ly tinh, đi đằng dặt dẹo lắc lư qua lại, đ* đ**m muốn c.h.ế.t vậy á!”

Lâu Tú Anh nghe thấy em gái nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế thì không khỏi chần chờ: “Thế để chị tìm cơ hội hỏi ông nội xem. À đúng rồi, em có biết tên cô gái kia là gì không?”

Vốn dĩ Lâu Tú Anh cũng không dám chắc vì Giang Lâm không quá thân thiết với gia đình, đặc biệt là với người làm mẹ kế như bà ta. Nếu như anh có đối tượng, có khi không nói cho cả nhà nhưng chắc chắn có báo cho ông nội biết.

Lâu Mạn Lệ: “Em biết, con nhỏ kia tên là Mối, chính là từ con mối đó chị!”

Con mối á?

Khóe miệng Lâu Tú Anh giật giật: “Tên kiểu gì thế này? Nào có ai lại tên là Mối bao giờ? Em có chắc là mình không nghe lầm không?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 143: Chương 143



Lâu Mạn Lệ hùng hổ đầy lý lẽ: “Không sai đâu ạ, em mất công lắm mới nghe được. Con nhỏ kia tên là Mối đó chị!”

“Thế em nhớ tiếp tục dò hỏi xem, nếu có thể biết được thân thế bối cảnh của người ta thì càng tốt.”

Lâu Tú Anh thấy thiên hạ này việc lạ gì cũng có, lại còn có người tên linh tinh như con “Mối” này mới hay chứ.

Toàn chuyện không đâu không à. Vốn dĩ Giang Khải với Bạch Du đang có hôn ước, chỉ chờ Bạch Du thành niên cái là thành hôn.

Dựa theo sự coi trọng của ông nội đối với Bạch Du thì sau khi kết hôn với cô, chắc chắn Giang Khải sẽ có được mối quan hệ và tài nguyên tuyệt vời, nói không chừng sau này có thể vượt qua Giang Lâm mà trở thành người đứng đầu nhà họ Giang.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ai tính được chuyện Bạch Du đột nhiên không thích Giang Khải, lại còn đề nghị hủy bỏ hôn ước không rõ lý do.

Có thể nói là đánh bọn họ trở tay không kịp.

Giang Khải bị ông nội đánh vỡ đầu, giờ vẫn còn đang nằm trên giường. Cơ mà ông Giang cũng đã bảo là cuối tuần này anh ta lăn đi vào bộ đợi trong Tây Bắc rồi.

Bà ta cần phải gặp mặt Bạch Du, thuyết phục cô đổi ý trước khi chuyện này diễn ra.

Cho nên khi nghe thấy tin Giang Lâm có đối tượng thì cũng không quá để ý.

“Tất nhiên là được rồi.” Lâu Mạn Lệ đồng ý: “Cơ mà chị này, hai đứa cháu chị nói là nhớ chị lắm, còn bảo là hồi ở thủ đô hay được dì cả cho uống sữa mạch nha. Giờ tới cái nơi chim không thèm ỉa này có phiếu cũng không mua được sữa mạch nha, hai đứa gầy thấy xương luôn rồi!”

Lâu Tú Anh cực thương đứa em gái nhà mình. Lâu Mạn Lệ có con, Lâu Tú Anh thầu hết từ quần áo tới sữa bột cho con, ngày lễ ngày tết không thiếu một bao lì xì nào cả.

Lâu Tú Anh làm như thế, thứ nhất là vì thương yêu đứa em gái tự tay mình nuôi lớn – Lâu Mạn Lệ, thứ hai cũng vì có ý đồ riêng.

Bà ta không thể nào tự sinh con, tuy có đứa con Giang Hựu Hàm này nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà ta sợ sau này già rồi người con riêng như Giang Khải không đáng tin cho nên mới cố gắng đối xử thật tốt với hai đứa cháu ngoại, chỉ mong sau này về già, hai đứa nó có thể chăm sóc bà ta.

Nên giờ nghe thấy Lâu Mạn Lệ nói như thế, dù trong lòng biết là cô ta nói phóng đại lên thôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ gửi thêm mấy vại sữa mạch nha cùng với ít quần áo, làm cho Lâu Mạn Lệ vui tới mức cười tít mắt, liên tục bảo đảm sẽ hỏi thăm hộ.

**

Vốn dĩ Bạch Du đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải tắm nước lạnh.

Tuy giờ trời chưa có lập thu, nhiệt độ trên đảo cũng cao hơn trong thủ đô một chút nhưng cô lại có thể chất là trời nóng cũng muốn tắm nước nóng.

Tuy ký túc xá của Giang Lâm có phòng tắm để tắm nhưng nơi này lại không có bếp. Cô muốn đun nước nóng cũng không có cách nào nên đành thôi. Đúng lúc cô đang tính đi vào phòng tắm tắm rửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.

Bạch Du còn tưởng là Giang Lâm đi rồi quay lại, theo bản năng sửa lại quần áo, tóc tai, ai ngờ mở cửa lại gặp một người lạ không quen.

Bà chị này khoảng chừng ba mươi tuổi, da hơi đen, không cao lắm nhưng nhìn qua có vẻ rắn chắc, cũng có tinh thần.

“Em là Bạch Du đúng không? Chị là chị Lôi ở bên cạnh, tiểu Giang bảo chị mang nước ấm sang cho em.”

Tiểu Giang?

Bạch Du hiểu ra ngay “tiểu Giang” mà chị Lôi nhắc đến là Giang Lâm, lúc này mới thấy chị Lôi có cầm theo một bình nước đầy nước nóng, trong lòng như bị cái gì đ.â.m vào vậy.

Hóa ra Giang Lâm cũng biết chuyện cô mùa hè cũng muốn tắm nước nóng.

Đời trước cô với Giang Khải kết hôn nhiều năm mà anh ta không hề nhận ra thói quen này của cô. Cho tới một lần Giang Hựu Hàm cãi nhau với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ thì phát hiện ra chuyện này, cô ta châm chọc mỉa mai cô ra vẻ, sau đó còn kể chuyện này trong bữa cơm như một câu chuyện cười vậy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 144: Chương 144



Khi Bạch Du ngây ngốc, chị Lôi cũng đang quan sát cô.

Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, dáng người cao gầy, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da có thịt thì có da có thịt. Chị ấy là người không có văn hóa nên không nói được câu từ nào hoa mỹ hay văn thơ cho lắm. Chị ấy chỉ biết là cô gái này thật xinh đẹp. Chị ấy sống ba thập niên rồi cũng chưa nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này.

Bạch Du bị chị Lôi nhìn mãi thì ngượng ngùng nói: “Chị Lôi mau vào đi ạ, để em xách nước là được rồi.”

Chị Lôi cười nói sang sảng: “Con bé này yểu điệu thế kia sao có thể xách nước nặng như này được. Em cầm cái lọ thủy tinh này vào nhà là được rồi.”

Bạch Du: “…”

Bạch Du cô sống hai đời lần đầu tiên có người bảo cô yểu điệu,

Người phương bắc cho dù là nam hay nữ thì vóc dáng đều khá là cao, mà cô còn cao hơn trung bình con gái bình thường một chút nên mẹ cô thường xuyên chê bai cô vì cô cao lớn, không tinh tế được như Tần Tâm Hủy.

Chị Lôi tự bê xô nước to đi vào, còn tinh tế đến mức mang vào tận phòng tắm: “Thùng này nhà chị có nhiều lắm, chuẩn bị để gả con gái đi ấy. Thùng này còn chưa dùng lần nào đâu nên em cứ giữ lại mà dùng, không cần phải đưa lại cho chị đâu.”

TBC

Bạch Du đi sau lưng chị ấy nghe thấy thế thì nói: “Vậy để em trả tiền và đưa phiếu cho chị ạ.”

Chị Lôi bước ra khỏi phòng tắm, lau mồ hôi đầy trán vào tay áo rồi nói: “Không cần đâu, tiểu Giang đã đưa cho chị rồi. Bạch Du, em có phải đối tượng của tiểu Giang không đấy?”

Mặt của Bạch Du đỏ bừng cả lên: “Dạ không…”

Chẳng qua cô còn chưa kịp phủ nhận thì chị Lôi đã nói tiếp: “Chị tới căn cứ này lâu như thế rồi mà đây là lần đầu tiên thấy tiểu Giang ân cần chăm sóc một cô gái tới thế, ngày thường cậu ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cô gái ở trên đảo đâu.”

Lời này thì Bạch Du tin.

Tại vì ở thủ đô cũng y hệt như thế này. Từ nhỏ tới lớn, ở đại viện hay trường học đều có không ít cô gái thích Giang Lâm nhưng trước giờ anh không nói chẳng cười, mang cho người ta cảm giác xa lánh lạnh nhạt, như đóa hoa cao ngạo vậy.

Chị Lôi nói tiếp: “Chị còn sợ là cậu ấy cô độc cả đời cơ. Nhưng giờ thì tốt rồi. Em với tiểu Giang trai xinh gái đẹp như thế này, đứa nào cũng đẹp người đẹp nết, đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, nóng bừng bừng đáp: “Chị Lôi hiểu lầm rồi ạ, thật ra em không phải đối tượng của anh Giang Lâm đâu.”

Đã gọi người ta là anh Giang Lâm rồi mà còn chối là không yêu nhau.

Chị Lôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng bừng thì cười nói: “Ở trước mặt chị em đừng có thẹn thùng làm gì. Trời cũng không còn sớm nữa, chị không làm phiền em thêm đâu. Em cần cái gì thì cứ qua tìm chị. Chị ở ngay cái nhà đằng trước, quẹo vào là thấy nha.”

Nói rồi chị Lôi quay người đi luôn, quả là người sấm rền gió cuốn.

Bạch Du cũng không tính đuổi theo chị ấy giải thích làm gì vì cô có giải thích thì chưa chắc đối phương đã tin nên cũng đành thôi.

Sau khi tiễn người đi, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc đi tàu thủy không được rửa mặt, gió biển thổi nhiều làm người cô không khác gì con cá ướp mặn. Giờ có nước ấm rồi nên Bạch Du có thể thống khoái mà tắm sạch từ đâu tới chân.

Khi nước ấm trôi qua thân thể, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thoả mãn.

Từ khi bước chân lên tàu, trái tim cô vân luôn treo ngược cành cây, như đạp trên đám mây mềm mại như bông. Lúc nào cũng thấy bồn chồn không yên. Cô không biết mình quyết định như thế này có đúng hay không nữa.

Giang Lâm sẽ đối xử với cô như thế nào đây?

Nhưng từ khi Giang Lâm mang đồ ăn ngon tới cho cô, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chuẩn bị giúp cô cho thật tốt. Giờ chẳng cần anh phải hỏi han thì cô cũng cảm thấy vô cùng kiên định rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 145: Chương 145



Nhân phẩm của người đàn ông này đủ khiến cho người ta an lòng.

Cho dù chuyện của họ có thành hay không thì với cách làm người của anh, tuyệt nhiên sẽ không có kiểu cười nhạo hay là coi khinh cô.

Phòng khách có hơi nóng nên Bạch Du chỉ ở đó một lát rồi đi vào phòng ngủ.

Cửa sổ của phòng ngủ hướng về phía nam. Gió đêm thổi vào phòng. Tiếng côn trùng kêu rả rích hết đợt này tới đợt khác. Nếu nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng sóng biển ngoài xa vỗ vào bờ nữa.

Thật là vui thích.

Bạch Du ngồi bên mép giường, cầm khăn lông mà Giang Lâm mang tới lau cho khô tóc. Lần này đi, cô chỉ mang mỗi khăn tắm và khăn trùm đầu chứ quên không mang khăn khô. Nếu không phải có cái Giang Lâm mang tới thì có khi cô phải chờ tới tận nửa đêm mới có thể đi ngủ được.

TBC

Sau khi cơ thể thả lỏng thì cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng tìm tới. Bạch Du thấy tóc mình cũng đã khô, thế là cô cởi giày lên giường ngủ.

Cô đắp chăn, nhắm mắt lại, chờ giấc ngủ kéo tới.

Kết quả, cảm giác buồn ngủ díu mắt kia biến mất như sương sớm gặp nắng mặt trời, bốc hơi không thấy bóng dáng tăm hơi ngay khi cô vừa mới bước lên giường.

Cô thật sự rất muốn ngủ.

Tuy ở trên xe lửa có giường nằm nhưng mà người tới người đi, tiếng còi xe lửa thi thoảng lại vang lên. Hơn nữa, ngoài kia còn có cả Tiêu Vũ Kỳ ở đó, cô không dám ngủ quá sâu.

Sau đó lên tàu thủy, không có giường nằm, ngồi đến ba mươi tiếng đồng hồ, nhức mỏi cả người luôn.

Nhưng mà hiện tại.

Không! Hề! Buồn! Ngủ!

Bạch Du cảm thấy đây chắc hẳn là do giường lạ, nơi này có chăn đơn, có gối… Tuy đều là đồ mới nhưng cô vẫn thấy có gì đó.

Toàn bộ ngồi nhà này ngập mùi người đàn ông kia, như dây tuyến quấn quanh xung quanh cô.

Ngủ trên giường của người đàn ông đó, đắp chăn của anh…

Đây là hành vi vô cùng thân mật.

Nghĩ tới đây mặt cô lại bắt đầu đỏ bừng lên.

Trong lòng như có một con nai tơ, chạy ầm ầm khắp nơi.

***

Mà lúc này, ba người ở bên cạnh cũng không hề buồn ngủ.

Tạ Húc Đông mở đèn pin cái “tạch”, nói với Giang Lâm: “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị trị nghiêm, mau nói đồng chí nữ ở bên kia là gì của cậu? Chẳng lẽ cậu có đối tượng thật hả?”

Giang Lâm đẩy đèn pin qua một bên, giọng vô cùng nhẹ nhàng: “Sau này đến lúc cần biết thì cậu sẽ biết thôi.”

Tạ Húc Đông: “Thế chẳng phải là vô nghĩa sao?”

Vừa nãy anh ấy đi từ bộ đội tàu ngầm qua thì nghe thấy mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi vào cô gái nào đó dáng người tuyệt hảo đi từ thủ đô tới tận đây tìm Giang Lâm, mọi người đoán già đoán non không biết cô gái này có phải chính là đối tượng của Giang Lâm trong lời đồn lần trước không.

Giang Lâm có đối tượng hay không thì anh ấy là người rõ nhất.

Nhưng mà nghĩ tới mấy hôm trước trời đầy mây Giang Lâm lại lôi chăn ra giặt rồi là tiêu tận hai mươi mấy đồng mua đặc sản thì anh ấy lại thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Cơ mà Giang Lâm thật sự bảo mật người ta quá, còn không cho anh ấy gặp mặt luôn cơ.

Nói xem có đáng giận hay không cơ chứ?

Cát Đại Xuyên nhìn Giang Lâm, lại quay qua nhìn Tạ Húc Đông, phản ứng chậm mất nửa nhịp: “Chẳng phải phó đoàn Giang kết hôn rồi hay sao? Không phải là có cả con gái rồi hả? Sao tự dưng lại có người tới tìm cậu ấy vậy?”

Đây không phải quan hệ nam nữ bất chính hay sao?

Tạ Húc Đông liếc mắt nhìn anh ấy hỏi ngược: “Ai bảo với cậu là cậu ấy có vợ rồi hả? Cậu ấy giống chúng ta, độc thân cả lũ!”

Cát Đại Xuyên lại càng ngạc nhiên hơn: “Nhưng lần trước cậu ta đi xe lửa, chính mồm cậu ta bảo bánh thịt gà cậu ta mang đi ăn dọc đường là con bé nhà cậu ta làm cho mà. Lúc đi mua đặc sản cũng bảo là đi mua cho cô bé ở nhà, còn bảo là con gái, nói là con gái ngoan nhất nhà cậu ta mà.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 146: Chương 146



Tạ Húc Đông không kịp phòng ngừa bị nhét đầy cơm chó vào mồm, cảm giác chua muốn nhổ hết răng đi: “Cậu ngốc nó vừa thôi? Ai lại đi mua nhiều đặc sản cho con gái như thế hả? Nhìn là biết lấy lòng người yêu rồi!”

Cát Đại Xuyên xoa mũi nói: “Sao tôi biết được, tôi đã có người yêu đâu!”

Cho dù có người yêu thì anh ấy cũng không thể nào tiêu đến hai mươi ba đồng mua đặc sản cho người yêu như thế được.

Hai mươi ba đồng kia có thể coi là nửa tháng tiền lương của anh ấy rồi. Phó đoàn Giang đúng là hào phóng thật đấy.

TBC

Anh ấy là nữ thì hay rồi, tranh cơ hội làm người yêu phó đoàn Giang luôn.

“…”

Tạ Húc Đông nghe tới đây cũng sờ mũi theo bản năng.

Anh ấy cũng chưa yêu đương bao giờ.

Vốn dĩ phòng này là ba tên độc thân, giờ Giang Lâm lại lặng lẽ có người yêu trước.

Nghĩ lại thấy lòng người hụt hẫng.

Đúng lúc này, phòng bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai.

Là giọng của Bạch Du.

Ánh mắt Giang Lâm hơi di chuyển, ngay sau đó cả người không khác gì liệp báo nhảy dựng lên khỏi giường.

“Giang Lâm, người yêu cậu mới hét lên đúng không?”

Tạ Húc Đông bị giật mình, nói chậm mất nửa nhịp.

Chẳng chờ anh ấy dứt lời, Giang Lâm chẳng rảnh lo mặc quần dài, cứ mặc nguyên cái quần cộc như thế xông ra ngoài.

Giang Lâm lao ra khỏi cửa, lướt qua tường thấp, đi sang phòng bên cạnh, sốt ruột mà gõ cửa gỗ: “Bạch Du! Xảy ra chuyện gì thế? Cô sao rồi?”

Nhưng bên trong chỉ có tiếng hét chói tai của Bạch Du.

Từ trước tới giờ Bạch Du chưa từng nhìn thấy con gián nào to như thế, to bằng nửa bàn tay luôn!

Hơn nữa nó còn biết bay!

Sợ hơn là nó không ngại người, còn như cố tình trả thù mà bay tới gần mặt cô.

Cô sợ tới mức thét chói tai liên tục, tay múa may không hề có kết cấu.

Đúng lúc này, hình như cô nghe thấy tiếng của Giang Lâm ở ngoài cửa chính, không chút do dự mà mở cửa chạy ù ra ngoài.

Phòng khách không bật đèn, cô đi chưa được mất bước thì không biết vấp phải cái gì mà ngã nhào về đằng trước.

Đúng lúc này, cửa chính cũng bị Giang Lâm đá bung ra.

Đúng lúc Giang Lâm xông vào thì Bạch Du đang bổ nhào xuống đất. Cô sợ tới mức lại thét toáng lên, tay theo bản năng muốn bắt lấy cái gì đấy, sau đó cô túm luôn vào cái quần cộc của Giang Lâm.

Kéo thật mạnh.

Cái quần ngắn cũn cỡn của Giang Lâm cứ thế bị cô kéo tụt xuống.

Kéo tụt xuống.

Tụt xuống.

Xuống.

Thời gian như thể ngừng trôi ngay tại giây này.

Một lát sau bên trên vang lên giọng nói khắc chế của Giang Lâm: “Bỏ tay ra.”

Bạch Du buông tay theo bản năng, cũng ngẩng đầu lên…

Òa, thiên phú dị bẩm!

Òa, vốn liếng đầy đủ ghê!

Òa, hình như nó còn đang có phản ứng hay sao á?

Trời ơi! Xấu hổ quá đi mất!

Muốn qua đời ngay và luôn!

Cả hai kiếp làm người, Bạch Du chưa từng muốn đào cái hố tự chôn mình như bây giờ.

Giang Lâm đi vào phòng lấy quần dài mặc vào, tiện thể giải quyết luôn kẻ cầm đầu - con gián. Lúc đi ra ngoài, Bạch Du vẫn còn đứng yên tại chỗ, mặt đỏ như tôm luộc.

Bạch Du nghe thấy tiếng bước chân thì cảm thấy mình nên nói gì đó: "Tôi... Tôi không cố ý... Đều tại con gián kia, anh không biết đâu, con gián đó phải lớn bằng nửa bàn tay ý!"

Bình thường cô không hoang dã như thế đâu.

Đều tại con gián kia, nếu nó không đột ngột xuất hiện thì cô đã không làm ra loại chuyện đánh mất lý trí, táng tận lương tâm như vậy.

Người thì tốt, còn con gián mới xấu.

Giang Lâm nhìn cô, sau đó giơ t.h.i t.h.ể con gián nằm trong tờ giấy lau ra cho cô nhìn: "Ý cô là con gián này?"

Bạch Du nhìn kỹ thì không khỏi giật mình.

Đó đúng là con gián kia nhưng con này không hề lớn như cô nói, nó nhỏ hơn nửa lòng bàn tay nhiều.

Liệu anh có cho rằng cô nói dối không?

Có thể vì vậy mà cảm thấy cô là một kẻ lưu manh háo sắc không?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 147: Chương 147



Cứu với! Cô không hề nói dối mà!

Lúc đó, cô nhìn thấy một con gián giương cánh bay thẳng vào mặt cô, vì không gian quá tối nên cô cảm thấy con gián kia lớn một cách bất thường.

Lúc ở thủ đô, cô toàn nhìn thấy loại gián nhỏ tầm cái móng tay thôi, quan trọng là chúng nó không biết bay!

Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Lâm, Bạch Du cảm thấy m.á.u nóng lại vọt lên não, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Nhưng mà... Có lẽ là tôi nhìn nhầm, thị lực của tôi không tốt lắm, trong phòng lại không bật đèn. Anh Giang Lâm cứ yên tâm đi, vừa nãy tôi chẳng nhìn thấy gì cả, thật đấy!"

Đúng là trong phòng không bật đèn nhưng bên ngoài lại có ánh trăng.

Mà thị lực của cô cũng không có vấn đề gì, có thể nói là lúc ấy cô đã ngẩng đầu lên nhìn, thật sự là...

Đã nhìn thấy hết toàn bộ, không sót chỗ nào, rõ ràng rành mạch.

Dù sao cô cũng nhìn thấy hết những thứ không nên nhìn rồi, lại còn nhìn hết sạch.

Không thể không nói, lúc Giang Lâm mặc quần áo thì trông rất gầy nhưng c** q**n áo ra thì lại hấp dẫn, mạnh mẽ và... Gây sốc như vậy!

Có người ngoài mặt nói xin lỗi nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại một vài hình ảnh khó nói.

Bạch Du định thần lại, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm.

Aaa! Cô không phải người háo sắc đâu!

Chẳng qua hình ảnh đó quá sốc, cô không thể nhanh chóng loại bỏ ra khỏi đầu được huhuhu...

"...''

Giang Lâm nhìn vành tai đỏ bừng của cô thì biết ngay cô đang nói dối, cũng đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.

Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí bất thường khiến người ta ngộp thở.

Bạch Du cắn môi, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh Giang Lâm, có... Có phải anh đang tức giận không?"

Giang Lâm: "Muộn rồi, cô đi ngủ sớm đi, tôi kiểm tra một lượt rồi, chắc không còn gián nữa đâu."

Bạch Du: "..."

Giang Lâm: "Tôi đi chút rồi quay lại."

Bạch Du ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh định ngủ ở đây ạ?"

Sau khi trải qua chuyện như vậy mà lại ngủ chung một phòng thì càng xấu hổ gấp bội.

Giang Lâm: "Ừm, tôi ngủ bên ngoài."

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tốt cho thanh danh của cô, anh vốn định ngủ ở phòng bên cạnh, nếu bên này có chuyện gì thì có thể chạy sang ngay, nhưng sau chuyện vừa rồi, anh đã đổi ý.

Nếu có chuyện xảy ra thật thì có chạy ngay đến cũng không kịp.

Khí hậu ở đảo Quỳnh Châu nóng ẩm, có nhiều muỗi, kiến, rắn, may mà đêm nay chỉ có gián, nếu là rắn độc thì không thể lường trước được hậu quả.

"À, vâng."

Bạch Du xoa gương mặt nóng hừng hực của mình.

Giang Lâm liếc cô một cái rồi đi qua người cô ra ngoài.

Chuyện hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, bao gồm việc cô đột nhiên xuất hiện ở đây và chuyện vừa rồi, tất cả đều xảy ra quá đột ngột.

Vừa nãy cô hỏi anh có tức giận hay không nhưng anh không trả lời.

Thật ra anh không hề tức giận chút nào, dù sao cô cũng không cố ý.

Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện phát triển ra ngoài sự không chế của anh.

Lúc quay lại phòng bên cạnh, vẻ mặt Giang Lâm đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường.

Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên vẫn chưa ngủ, bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phòng bên cạnh, vì Bạch Du là đồng chí nữ, lại là nửa đêm nên bọn họ không tiện đi sang đó.

TBC

Nhìn thấy Giang Lâm quay lại, hai người vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"

Giang Lâm: "Không sao."

Nói xong, anh bắt đầu thu dọn chăn gối rồi định đi ra ngoài.

Tạ Húc Đông ngẩn người vì hành động của anh: "Cậu làm gì vậy? Đừng nói là đêm nay cậu không định ngủ ở đây nhá?"

Giang Lâm: "Ừm."

Tạ Húc Đông hít sâu một hơi lạnh: "Vậy là cái cây vạn tuế nhà cậu ra hoa thật rồi à?"

Đã bảo là phải cùng độc thân với nhau mà anh lại lén lút thoát kiếp độc thân!

Chẳng phải quá ghê tởm sao?

Giang Lâm liếc anh ấy một cái rồi ôm chăn gối xoay người đi ra ngoài.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 148: Chương 148



Giang Lâm vừa đi, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên trợn mắt nhìn nhau, sự hâm mộ, ghen ghét và ghen tị phiêu tán trong không khí.

Cát Đại Xuyên thở dài nói: "Tôi cũng muốn có đối tượng."

Tạ Húc Đông không nhịn được mỉa mai anh ấy: "Cái loại vắt cổ chày ra nước như cậu chỉ có năm hào tiền mời bà mối cũng không nỡ bỏ ra thì có đồng chí nữ nào thèm để ý đến?"

Cát Đại Xuyên không phục: "Còn cậu thì chịu bỏ ra năm hào tiền mời bà mối mà sao không có đồng chí nữ nào chú ý đến?"

Được đấy, chọc ngoáy lẫn nhau!

Tạ Húc Đông: "..."

Sở dĩ đến tuổi này rồi mà anh ấy còn không có đối tượng hay vợ chủ yếu là do người nhà, người ta nói có mẹ kế thì sẽ có cha kế. Nếu không có người anh em như Giang Lâm thì có khi anh ấy đã bị cái nhà kia làm hư rồi.

Sau này trong nhà thấy anh ấy có triển vọng nên người mẹ kế kia mới khuyến khích cha anh ấy giới thiệu đối tượng cho người con trai này, nhưng những người bà ta giới thiệu đều là người thân của bà mẹ kế kia, anh ấy sẽ không bao giờ cưới người có quan hệ với người phụ nữ kia.

Một thời gian sau, anh ấy đến đảo Quỳnh Châu, nghiêm túc tập trung vào công việc, trong căn cứ nam nhiều nữ ít, thế là anh ấy dần trở thành người đàn ông lớn tuổi độc thân.

Lúc trước còn không cảm thấy gì nhưng hôm nay Giang Lâm sắp thoát khỏi hàng ngũ đàn ông độc thân để bước vào hàng ngũ có đối tượng nên anh ấy cảm thấy rất khó chịu.

Không hiểu sao lại có cảm giác bị vứt bỏ.

Bạch Du hoàn toàn không biết việc mình đến đây đã tạo thành một cú sốc và nỗi đau lớn cho hai người đàn ông độc thân phòng bên.

Giang Lâm vừa đi khỏi thì cô quay về giường ngủ, nhưng cứ nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được.

Aaaa! Chuyện xảy ra hôm nay cũng vượt xa tưởng tượng của cô, có nghĩ nát óc cô cũng không ngờ đến ngay ngày đầu tiên mình đến hải đảo đã làm ra chuyện rung trời lở đất, quỷ thần chấn động như vậy.

Cô không báo trước một câu đã đi ngàn dặm xa xôi từ thủ đô đến đây đã đủ to gan rồi, thế mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, liệu Giang Lâm có cảm thấy cô quá điên cuồng không?

Nhớ đến hình ảnh vừa rồi, cô nghĩ thà cứ để con gián đ.â.m thẳng vào mặt mình cho rồi, dù có bay thẳng vào miệng cô cũng nhất quyết không kêu lên một tiếng nào!

Bên ngoài có tiếng động Giang Lâm đi rồi quay lại, cô vội vàng ngừng lăn lộn, đắp chăn giả vờ ngủ.

TBC

Chỉ ngủ giả vờ nhưng lại không biết đã thiếp đi từ lúc nào.

Đêm nay Bạch Du ngủ rất sâu.

Mãi đến khi trời sáng chưng rồi cô mới bị tiếng đập cửa đột ngột đánh thức.

Bạch Du ngồi bật dậy, tức tốc thay quần áo vì sợ Giang Lâm chờ lâu, cũng không có thời gian chải đầu và rửa mặt mà vội vàng đi mở cửa.

Ai ngờ mở cửa ra lại không thấy Giang Lâm mà chỉ thấy một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng.

Cô gái này khoảng mười tám, mười chín tuổi để mái tóc ngắn kiểu Kha Tương, đuôi tóc uốn xoăn, trên người mặc một chiếc váy liền có hoa văn hoa hồng rất nổi bật, chân đi đôi giày cao gót.

Bốn mắt nhìn nhau, cô xác nhận người này không có ý tốt.

Lúc Bạch Du quan sát cô gái thì Tôn Tường Vy cũng đang đánh giá cô.

Sáng sớm nay cô ta đã nghe mọi người xung quanh bàn tán là đối tượng của Giang Lâm đã đến đảo Quỳnh Châu, có người còn nói đó không phải đối tượng mà là vợ của anh, còn đang mang thai một cô con gái. Phùng Chiêu Đệ ở nhà khách thì cứ như bị mê hoặc, gặp ai cũng khen cô gái kia xinh đẹp xuất chúng đến mức nào, trông chẳng khác gì một gã bỉ ổi.

Thật ra lúc trước đã có tin đồn Giang Lâm có vợ và con gái nhưng cô ta tất nhiên không tin. Quân nhân mà muốn kết hôn thì phải viết báo cáo, Giang Lâm chưa từng viết báo cáo xin kết hôn thì lấy đâu ra vợ chứ đừng nói đến con gái, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chuyện đó không thể nào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 149: Chương 149



Nhung hôm nay đi đâu cũng thấy mọi người nói chuyện này, lại còn có vẻ rất thật, nhất là lúc nghe Phùng Chiêu Đệ nói tối hôm qua cô gái kia đã ở lại ký túc xá của Giang Lâm thì cô ta cảm giác đầu mình có gì đó vừa bị đứt phựt một phát giống như một sợi dây bị cắt đứt, thế là lập tức chạy đến đây.

Cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc có một cô gái như vậy thật không, cũng muốn xem xem cô có đẹp như lời nói với Phùng Chiêu Đệ nói hay không.

Cô ta tự nhận mình là người ăn mặc đẹp nhất trong trong cái căn cứ hải quân này, chín bỏ làm mười thì cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trong căn cứ, cô ta không cho phép cô gái nào vượt qua mình!

Ai ngờ khi cô ta chạy đến gõ cửa thì bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, đương lúc cô ta tưởng bên trong không có người thì cửa lại mở ra, một cô gái xuất hiện sau cửa.

Cô ta quan sát cô rất kỹ nhưng lại không cho rằng mình kém đối phương, gì mà đẹp như thần tiên chứ? Gì mà lan da trắng mềm như đậu hũ? Gì mà mắt to, sống mũi cao chứ? Đúng là khoác lác không có biên giới mà.

Cô gái này cùng lắm thì trắng hơn cô ta một chút, cao hơn cô ta một chút, mắt to hơn mắt cô ta một chút, mũi cũng cao hơn cô ta một ít, môi đỏ hơn một chút, eo nhỏ hơn eo cô ta một chút chút thôi.

Chỉ một chút! Một chút xíu thôi!

Cô ta không cảm thấy mình không bằng cô, dù cô có đến từ thủ đô nhưng ăn mặc lại kém hơn cô ta, ăn mặc quê mùa không thời thượng bằng cô ta. Thế nên cô ta vẫn giữ vững được vị trí "người đẹp nhất căn cứ hải quân''.

Tôn Tường Vy nhấc cằm lên, hỏi: "Cô là ai?"

Bạch Du nhíu mày: "Muốn biết à?"

Tôn Tường Vy: "Còn phải hỏi nữa?"

Bạch Du cười nói: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"

Tôn Tường Vy: "..."

Bạch Du không đợi Tôn Tường Vy nói gì đã đóng sầm cửa lại.

Tôn Tường Vy: ?

Cô gái này không thèm nói gì mà đóng cửa lại luôn hả!

Thế là sao?

Tôn Tường Vy tiến lên một bước, sau đó lại giơ tay lên gõ cửa: "Mở cửa! Cô mau mở cửa ra cho tôi!"

Cửa không hề mở ra.

Tôn Tường Vy tức đỏ cả mặt: "Mở cửa! Cô là ai? Tại sao lại ngủ trong phòng anh Lâm?"

Anh Lâm?

Lại còn gọi rất thân mật.

Bạch Du nhíu chặt mày.

Từ ánh mắt của đối phương vừa rồi, cô đã đoán được ít nhiều, giờ lại nghe xưng hô này thì càng xác minh suy đoán của cô, cô gái trẻ bên ngoài chắc là một trong những người thích Giang Lâm.

Cô không cảm thấy kinh ngạc vì điều này, từ nhỏ Giang Lâm đã được phái nữ yêu thích như vậy. Dù lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng, đối xử xa cách với mọi người khác nhưng số ong bướm vây quanh anh không hề ít đi.

Cô đóng cửa lại cũng không phải vì sợ đối phương mà là cảm thấy không cần thiết.

Cô không chỉ lười cãi nhau với người khác mà thân phận bây giờ cũng rất xấu hổ, chẳng thà cứ đóng cửa lại cho thanh thản.

Tôn Tường Vy đập cửa đến mức đau cả tay mà người bên trong vẫn không mở cửa ra thì sắp tức điên.

Cô ta đã chuẩn bị xong tâm lý đại chiến ba trăm hiệp với đối phương nhưng không ngờ đối phương lại yếu đuối như vậy, chưa nói được hai câu đã biến thành rùa đen rút đầu.

Tôn Tường Vy lại đập cửa một hồi lâu vẫn không thấy cô gái bên trong mở ra thì mới tức giận xoay người rời đi.

Bạch Du đang rửa mặt thì không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài nữa, cô cảm thấy đối phương rất vô vị.

Ai ngờ, cô vừa chải tóc xong thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chẳng qua lần này tiếng đập cửa nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

TBC

Cô tưởng là Giang Lâm nhưng mở cửa ra mới thấy đó là nhân viên phục vụ ở nhà khách mới gặp tối qua, người nọ đang tươi cười đứng bên ngoài.

Phùng Chiêu Đệ nhìn thấy Bạch Du thì nụ cười sắp ngoác đến tận mang tai: "Xin chào, tôi là Phùng Chiêu Đệ, là nhân viên phục vụ ở nhà khách, tối qua chúng ta mới gặp nhau đó."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back