Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 60: Chương 60



Nhưng giờ, không hiểu sao anh ta lại thấy có chút luống cuống.

Đột nhiên anh ta nhớ lại cảnh ngày xưa đi thả diều. Ban đầu diều vẫn còn nằm gọn trong tay anh ta, anh ta muốn nó bay về phía nào thì nó bay về phía đó, nhưng đột nhiên dây dù đứt, diều cũng bay đi mất.

Giờ phút này, anh ta cảm giác Bạch Du như diều đứt dây vậy…

Bạch Phi Bằng có khô khan tới mấy thì cũng nhận ra có gì đó bất thường. Ông chờ Giang Khải đi rồi mới hỏi Bạch Du: “Du Du, con với Giang Khải làm sao thế?”

Bạch Du nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định cho cha mình một liều dự phòng trước: “Cha, trước đó con đã đề nghị chia tay với Giang Khải, chẳng qua là anh ta không nghe. Cơ mà anh ta có chịu hay không cũng chẳng sao, dù sao thì con đang tính hủy hôn với nhà họ Giang.”

“!”

TBC

Suýt chút nữa thì ly nước trong tay Bạch Phi Bằng chạm đất: “Du Du, hôn nhân không phải trò đùa. Con có biết con đang nói cái gì không hả?”

Bạch Du không trả lời, bà Bạch thì không chờ nổi nữa mà quát to: “Cái thằng này, con làm cha con bé mà con bé bị vợ con ngược đãi con không biết, con bé bị đối tượng chán ghét con cũng không biết luôn…”

Sau đó bà Bạch kể chuyện Giang Khải làm Bạch Du bị ngã xe đạp lại còn định động tay động chân với Bạch Du, còn thêm chuyện trước đó chê bai Bạch Du đủ điều, bà còn thêm mắm thêm muối nữa.

“Cạch.”

Bạch Phi Bằng đập cái bốp xuống bàn: “Ô mẹ tiên sư cái thằng ch.ó con này! Hôn sự này cứ hủy luôn cho cha, cái thằng đó nhà họ Giang ai thèm thì đi mà gả cho nó nhé!”

Đáng ra ban nãy ông nên đánh thằng nhãi ranh kia một trận!

Bà Bạch cũng oán giận: “Nhà mình tuy không bằng nhà họ Giang thật nhưng không phải kiểu tùy tiện cho người ta bắt nạt như thế! Mấy ngày nữa ông Giang về thì nhà mình qua đó giải quyết chuyện này luôn!

**

Nửa đêm, Bạch Du tỉnh dậy vì khát nước.

Mới bước ra khỏi phòng thì cô nghe thấy tiếng của bà nội ở ngoài phòng khách.

“… Chuyện hôn sự của Tiểu Du với nhà họ Giang chỉ sợ không dễ giải quyết như thế đâu.”

Bạch Du sửng sốt.

Chuyện liên hôn hai nhà Bạch Giang đã được quyết định từ ngày cô được một tuổi.

Nếu muốn nói rõ ngọn nguồn cuộc liên hôn này thì phải kể đến sâu xa giữa hai nhà.

Nhà họ Giang là thế đại thư hương, nhà họ Bạch tám đời chân đất. Hai nhà vốn là cỏ không với tới mây nhưng hai nhà lại nên duyên vì ông cố của cô đã cứu mạng bà nội Giang (bà nội của Giang Lâm).

Ông cố nhà cô cũng vì cứu người mà mất mạng. Nhà họ Giang vì báo ân mà luôn nâng đỡ nhà họ Bạch. Nhà họ Bạch lên được thủ đô, từ chân đất đi lên công nhân rồi cán bộ, cũng từ đó thay đổi cả nhà họ Bạch.

Một trong những nhân vật chính trong câu chuyện xưa này, bà Giang năm đó ốm đau liên miên, có lần bệnh tình nguy kịch đến bác sĩ cũng bó tay không có cách nào. Nhưng thần kỳ là sau khi Bạch Du sinh ra thì đột nhiên bà Giang lại khỏe lại, cũng sống thêm được một năm.

Trong giây phút cuối đời, bà ấy đã nói lên nguyện vọng cuối cùng của mình là mong có một cuộc hôn nhân với nhà họ Bạch, để cho Bạch Du được gả vào nhà họ Giang. Cơ mà được gả cho ai thì bà Giang cũng không chỉ định cụ thể, chỉ nói tương lai để cho tự Bạch Du lựa chọn. Tuy ban đầu nhà họ Bạch có ân với nhà họ Giang, nhưng sau cùng, tất cả lợi ích mà nhà họ Bạch nhận được đều là do sự nâng đỡ từ nhà họ Giang. Nhà họ Bạch vẫn luôn muốn đáp lễ nên khi nghe thấy nguyện vọng cuối cùng ấy của bà Giang thì nhà họ Bạch chỉ suy xét chốc lát rồi đồng ý.

Ông Giang là người yêu vợ cả nên rất coi trọng di nguyện cuối cùng của bà ấy trước khi mất. Vốn dĩ ông cũng muốn chờ Bạch Du trưởng thành, chọn ra trong đám cháu nhà mình đứa nào ngoan nhất, tốt nhất lấy Bạch Du nhưng ai mà ngờ từ khi Bạch Du mới có bốn tuổi đã bắt đầu theo sát Giang Khải, sau này trưởng thành cũng không hề thay đổi tâm ý.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 61: Chương 61



Hai nhà cũng đồng ý cho hai người họ yêu nhau, còn quyết định luôn đối tượng kết hôn trong mối liên hôn này là Giang Khải.

Đây là toàn bộ câu chuyện xưa mà Bạch Du biết.

Giờ bà nội nói như vậy chẳng lẽ chuyện liên hôn hai nhà còn có ẩn tình gì đó sao?

Bạch Phi Bằng: “Thôi mẹ đừng nhọc lòng nữa, chờ ông Giang về đã rồi nói.”

Bà Bạch: “Vốn dĩ mẹ tính mấy hôm nữa sẽ về nhà thằng hai, mà giờ xảy ra chuyện như thế này thì sao mà mẹ đi được đây?”

Bạch Phi Bằng: “Mẹ không đi nữa thì ở lại thủ đô mấy hôm. Du Du nhà mình giỏi giang như thế mà sợ không tìm được đối tượng hay sao?”

Bà Bạch: “Hôm trước mẹ mới thấy Tiểu Du với Giang Lâm xứng đôi lắm, sớm biết thế này thì ngày xưa mẹ đã không để cho Tiểu Du tự chọn mà nhà mình quyết hộ con bé luôn.”

Bạch Du: “?”

Bà nội lại thấy cô với Giang Lâm xứng đôi á.

Ngoài phòng khách im ắng một hồi.

Bạch Phi Bằng: “Giang Lâm đúng là ổn trọng hơn Giang Khải thật, cơ mà có tuổi rồi. Hai đứa nó chênh nhau tận bảy tuổi đấy…”

Bạch Du: “?”

Cha à, giờ chuyện hơn kém nhau bảy tuổi quan trọng sao?

Bạch Du cảm thấy chủ đề nói chuyện của cha và bà nội ngày càng quỷ dị nên không dám ra ngoài. Cô lặng lẽ đóng cửa, nằm xuống giường.

Cô cũng không biết ngủ được bao lâu thì đột nhiên cửa phòng bị người ở ngoài đẩy vào.

Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Lâm đứng ở cửa, cô thấy là lạ bèn hỏi: “Anh Giang Lâm, chẳng phải anh quay về đảo Quảng Châu rồi sao ạ?”

Giang Lâm bước tới, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào cô nói: “Tôi về đây giành cô đó.”

Bạch Du bị anh nhìn như thế thì trái tim thoáng ngừng nửa nhịp: “Anh Giang Lâm… Anh có biết mình đang nói cái gì không thế? Tôi vẫn đang là vợ sắp cưới của em trai anh đấy.”

Giang Lâm nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Nếu như cô là vợ sắp cưới của em trai tôi thì tại sao… Lại muốn sờ n.g.ự.c tôi hả?”

“!”

Bạch Du rất chột dạ: “Tôi nào có như thế đâu. Chẳng qua tôi chỉ không cẩn thận chạm vào thôi mà.”

Giang Khải nhìn cô chằm chằm. Anh đóng cửa xong đột nhiên cởi áo.

Bạch Du vừa ngại vừa hoảng, tim đập bình bịch: “Anh Giang Lâm, anh đừng như thế…”

Giang Lâm nhìn cô chằm chằm, ngón tay trắng nõn chậm rãi cởi từng nút áo, một cái rồi cái thứ hai… Cho tới khi lộ ra…

Một! Túi! Giấy!

Không sai, Giang Lâm giấu trong người mấy cái túi giấy lận.

Anh bóc túi giấy ra, lôi ra miếng bánh táo: “Nếu như cô đã chọn tôi thì tôi sẽ để cô được ăn bánh táo bất tận luôn.”

Sau đó, trước ánh nhìn sáng quắc của Giang Lâm, Bạch Du ăn hết một cái bánh táo.

Ăn đến cái cuối cùng… Cô tỉnh giấc vì quá no.

Ngoài cửa sổ, chú chim sẻ đang vẫy cánh. Bạch Du đờ ra nhìn tấm màn trước mặt, mãi mới hồi phục tinh thần.

May đấy chỉ là mơ.

Cơ mà… Sắp tới cô không muốn ăn bánh táo cho lắm.

Tục ngữ có câu ngày nghĩ gì đêm mơ đó.

Bạch Du dám chắc là do nửa đêm mình nghe được cuộc trò chuyện giữa bà nội và cha cô nên mới có giấc mơ như vậy.

Không hợp lẽ thường.

Khi Bạch Du xách đồ rửa mặt bước ra ngoài, cô mới biết là tối qua có mưa, hoa hợp hoan bị dập tan tác, ướt đẫm nằm trên đất.

Bữa sáng là nước đậu xanh kèm bánh quẩy vòng tròn chiên tròn, món người Bắc Kinh xưa thích nhất.

Bà Bạch cầm bánh quẩy vòng tròn chiên giòn trơn bóng, màu vàng óng ánh, mới nhìn thì trông rất giống một chiếc vòng tay bằng vàng.

Bạch Du ngồi xuống trước cửa, cô uống một ngụm nước đậu xanh rồi cắn một miếng bánh quẩy.

Bánh quẩy xốp giòn thơm ngon, nếu có thêm một dĩa dưa muối chua cay thái sợi nữa thì càng tuyệt.

Ăn được một nửa, bên ngoài chợt truyền tới tiếng chuông xe đạp, sau đó là một giọng kêu to rõ: “Bạch Du, có đang ở nhà không? Cô có một kiện hàng và hai bức thư này!”

Bà Bạch nhìn về phía Bạch Du, khó hiểu hỏi: “Mới sáng sớm, ai lại gửi thư cho cháu vậy?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 62: Chương 62



“Chắc là anh cả và chị Ánh Chi.”

Đôi mắt Bạch Du sáng rực, cô đứng lên lau miệng rồi chạy ra ngoài: “Có, tôi đang ở trong nhà!”

Người đưa thư thấy cô bước ra, lập tức đưa một thùng giấy lớn và hai bức thư qua: “Cô là Bạch Du đấy à, ký tên vào đây đi.”

Sau khi Bạch Du ký tên xong, cô ôm thùng giấy và thư vào trong nhà, vừa vào tới phòng khách, cô lập tức mở thư ra đọc.

Nội dung của bức thư rất đơn giản, anh cả của cô và chị Ánh Chi bày tỏ mình rất ngạc nhiên khi nhận được thư của cô, nói rằng mình hoàn toàn không ngờ được việc cô sẽ gửi thư cho bọn họ.

Anh cả Bạch Gia Dương của cô và chị Ánh Chi đi học y ở phương Nam, đều tốt nghiệp y học lâm sàng nhưng anh cả của cô là chủ nhiệm khoa tim mạch, còn chị Ánh Chi là khoa phụ sản.

Sau khi tốt nghiệp, bọn họ được lãnh đạo bệnh viện mời ở lại. Vì vậy mà cả hai cùng chọn ở lại phương Nam, mấy năm nay số lần trở về nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vả lại trước đây cô một lòng bám lấy Giang Khải nên mối quan hệ của bọn họ không được thân thiết mấy.

Trong bức thư của hai người đều đề cập tới công việc, đồng nghiệp và cuộc sống ở phương Nam, so sánh hai bức thư lại với nhau thì nội dung thư của chị Ánh Chi phong phú hơn một chút, kỳ lạ là, hai người đều né tránh chuyện kết hôn.

Chuyện này có vấn đề.

Theo lý thuyết thì bọn họ đã yêu nhau được ba bốn năm, đính hôn đã hơn một năm, cha mẹ hai bên đều thúc giục bọn họ kết hôn, tại sao bọn họ vẫn chưa chịu kết hôn?

Chẳng lẽ tình cảm giữa bọn họ có vấn đề?

Bạch Du cầm bức thư, cố gắng nhớ lại chuyện ở đời trước, trước khi chị Ánh Chi xảy ra chuyện không may ở đời trước, cô chưa bao giờ thấy giữa bọn họ có mâu thuẫn và cãi vã.

Bạch Du suy nghĩ tới mức nhíu mày nhưng vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân.

Chẳng qua là cô có thể dám chắc rằng, giữa hai người bọn họ có vấn đề, còn khoảng một năm nữa cho tới lúc chị Ánh Chi gặp chuyện, mọi chuyện vẫn còn kịp.

Bà Bạch thấy cháu gái nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, bà không khỏi lo lắng nói: “Anh cả của cháu và Ánh Chi viết gì vậy, có phải là đã xảy ra chuyện không?”

Lúc này, Bạch Du mới định thần lại: “Họ không xảy ra chuyện, cháu chỉ nghĩ tới một bài tập không biết làm, không biết có nên hỏi bọn họ trong bức thư hồi âm lần sau không mà thôi, anh cả và chị Ánh Chi có gửi một vài đặc sản ở thành phố Quảng cho bà.”

Bà Bạch nghe vậy, trái tim treo trên cao mới rơi xuống: “Không sao là được, bức thư hồi âm lần sau cháu hỏi chúng nó có về ăn Tết năm nay không, bà không được gặp chúng nó gần hai năm rồi.”

Bạch Du gật đầu đồng ý, cầm kéo mở thùng giấy ra, bên trong có bánh gà, bánh hạnh nhân, đậu phộng Nam Nhũ và lạp xưởng thành phố Quảng, còn có một vài nguyên liệu nấu ăn.

Đồ ăn ở thành phố Quảng, đời trước cô đã nghe danh đồ ăn ngon của thành phố Quảng nhưng chưa được nếm thử bao giờ.

Cô tháo bịch bánh gà ra, đưa cho bà nội một cái trước, sau đó mới cầm một cái lên ăn.

Bánh gà là một trong bốn món bánh nổi tiếng ở Quảng Đông, ăn vào miệng xốp giòn tan nhanh, nếu nhai kĩ, còn có thể nếm được vị đậu phộng, quả óc chó và mùi vừng nữa, trong ngọt có mặn, quả thực là rất ngon.

Hai bà cháu tháo những món khác ra ăn, bánh hạnh nhân xinh xắn, vô cùng xốp giòn, lúc đầu bà Bạch ăn đậu phộng Nam Nhũ không quen nhưng càng nhai lại càng ngon, về sau gần như là không thể dừng lại được.

“Nghe nói ở thành phố Quảng có một loại vải nếp, ăn vào rồi sẽ trầm trồ khen ngon, da mỏng thịt dày hạt nhỏ, mọng nước trơn mềm còn có vị ngọt.”

Bạch Du ăn chưa đã nhưng nếu bây giờ cô không màu đi làm thì sẽ muộn mất.

TBC

Cô gói mỗi món lại một ít, định bụng đem tới đơn vị chia cho mọi người nếm thử.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 63: Chương 63



Vừa mới mưa nên mặt đường ướt nhẹp, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa.

Trên đường tới đơn vị phải chạy qua một con sông, nước sông không sâu nhưng đủ khiến người ta c.h.ế.t đuối.

Khi Bạch Du đạp xe tới gần, từ xa đã nghe được tiếng la lối ầm ĩ, có tiếng khuyên bảo, có tiếng kêu lên, loáng thoáng tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.

“Ôi, người mẹ này sao lại độc ác như vậy, bản thân không muốn sống thì thôi sao lại lôi con gái nhảy sông tự tử chung?”

“Phàm là ai mà chẳng muốn sống? Lôi con gái nhảy sông tự tử chung, đoán chừng là sợ sau khi bản thân mất, con gái sẽ càng chịu khổ.”

“Này, nghe nói cô ta bị chồng đánh, vừa rồi tôi chen lên nhìn thoáng qua, trên cổ không có nổi một chỗ lành lặn, quả thực là rất đáng thương.”

“May là Lý Đại Ma dậy sớm đi bộ, nếu không thì hai cái mạng này đã không còn.”

Thì ra là có người nhảy sông tự tử.

Nghe thấy tiếng thảo luận, lúc này Bạch Du mới hiểu, cô nhìn về phía bờ sông, ngây ra ngay lập tức.

Tuy người phụ nữ nằm dưới đất tóc bù xù, vẻ mặt tái nhợt nhưng cô vẫn nhận ra đôi mắt đó.

Là người phụ nữ bị cô đụng xe đạp trúng vào lần trước.

Cô lập tức đậu xe lại ven đường, sau đó bước tới đẩy đám người ra: “Nhường đường một chút, phiền nhường đường một chút, tôi là cán sự của hội Liên hiệp Phụ nữ.”

Mọi người nhanh chóng nhường ra một con đường.

Bạch Du bước tới trước mặt người phụ nữ, ngồi xổm xuống và nói: “Chị ơi, em là cán sự Bạch Du của hội Liên hiệp Phụ nữ, lần trước em không cẩn thận đụng trúng chị ở cửa đơn vị, chị còn nhớ không?”

Con ngươi của người phụ nữ chuyển động, nhìn khuôn mặt của Bạch Du một cái, sau đó không có tiếng động nào nữa.

Tuyệt vọng như đã chết.

Tuy người phụ nữ đã được cứu sống, nhưng có thể nhìn ra người phụ nữ này đã không còn thiết sống.

Mặt của cô ấy vẫn giống y như trước, vẫn bầm tím cả một vùng, có một cô bé nhỏ tám tuổi ngồi bên cạnh cô ấy.

Mái tóc cô bé thưa thớt, gầy trơ cả xương, đôi con ngươi tràn đầy sự sợ hãi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của người phụ nữ, như sợ một khi mình buông tay ra thì mẹ sẽ biến mất trước mắt cô bé.

Bạch Du lấy bịch bích quy định đem tới đơn vị ra, đưa hai miếng bánh bích quy qua: “Đây là bánh gà và bánh hạnh nhân, ngon lắm đấy, em ăn thử đi.”

Dễ nhận thấy là cô bé đã rất đói, khi nhìn thấy thức ăn đôi mắt sáng tới mức dọa người, cô bé nuốt nước bọt một cái thật mạnh nhưng lại không vươn tay ra nhận lấy, mà chỉ nhìn về phía mẹ của mình.

Nhưng người mẹ vẫn không nhúc nhích như cũ, giống như một người đần độn.

Bạch Du không chờ đợi, nhét thẳng hai miếng bánh bích quy vào trong tay cô bé: “Em ăn đi.”

Mọi người xung quanh còn có việc phải làm, có người phải về làm việc, khi thấy người của hội Liên hiệp Phụ nữ tới thì bọn họ dần tản ra, chỉ còn vài người lớn tuổi đứng canh giữ ở xung quanh.

Bạch Du đỡ người phụ nữ ngồi tựa lên trên lan can đá, hỏi cô ấy: “Chị à, chị có muốn em giúp chị báo cho đồng chí công an không? Chồng chị đánh chị thành ra thế này, theo pháp luật thì anh ta có thể bị bắt.”

Vừa nói xong, xung quanh yên lặng vài giây.

Lúc này, người phụ nữ mới lên tiếng, vẻ mặt trào phúng: “Bắt rồi thì sao nữa? Đồng chí công an có thể bắt anh ta cả đời ư? Sau khi ra ngoài, dám chắc là anh ta sẽ đánh mẹ con chúng tôi c.h.ế.t tươi, thật ra… Cũng không cần chờ anh ta ra ngoài, bởi vì người nhà của anh ta sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.”

Bạch Du không nhụt chí, cô tiếp tục hỏi: “Chị có cần hội Liên hiệp Phụ nữ của chúng em giúp không? Chúng em không thể bắt anh ta nhưng có thể khuyên bảo anh ta.”

TBC

Nghe vậy, nét trào phúng của người phụ nữ càng thêm rõ ràng: “Cô có tin không, các cô vừa rời khỏi, tiếp sau anh ta có thể đánh tôi thừa sống thiếu chết? Không có tác dụng, không có ai giúp được chúng tôi cả, ngoài cái chết…”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 64: Chương 64



Bạch Du khựng lại rồi nói: “Chị nói không sai, không có ai giúp được các chị cả, ngoài bản thân chị ra.”

Người phụ nữ nhìn cô.

Bạch Du: “Thế giới này là kiểu mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, ngay cả cái c.h.ế.t chị còn không sợ, tại sao lại sợ một người đàn ông?”

Người phụ nữ nhìn cô.

Bạch Du: “Nếu như em là chị, em sẽ dùng d.a.o để đe dọa đối phương làm thái giám, dùng thuốc trừ sâu để đe dọa cả nhà anh ta sẽ cùng xuống địa ngục… Nếu bọn họ có can đảm đánh c.h.ế.t chị thì chuẩn bị sẵn một cây s.ú.n.g thật để đền mạng, chỉ cần em còn sống một ngày, em sẽ quậy đục nước không để ai yên, ngay cả ngủ cũng không dám mắt, em còn muốn bọn họ lấy tiền ra để cầu xin em ly hôn… Cho dù là cách nào thì cũng có lợi hơn cách chị dẫn con gái đi nhảy sông tự tử, chị thấy em nói có đúng không?”

Người phụ nữ nhìn cô.

Bạch Du móc trong túi ra một tờ Đại đoàn kết, đặt bịch giấy chứa đặc sản bên cạnh người phụ nữ: “Số tiền này coi như là phí bồi thường việc em đụng trúng chị vào lần trước, còn cái này thì chị cứ giữ lại cho con gái chị ăn, em làm việc ở hội Liên hiệp Phụ nữ, nếu chị cần giúp đỡ thì có thể tới đó để tìm em.”

Nói xong, cô xoa đầu cô bé một cái rồi đứng lên lái xe đạp rời khỏi.

Tuy nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp nhưng còn phải xem người bạn muốn cứu là ai nữa.

Cô đã nói nhiều như vậy rồi, nếu người phụ nữ đó vẫn chưa hiểu ra thì cô cũng không thể giúp gì được.

Sau khi tới đơn vị, chuyện đầu tiên Bạch Du làm là bán số vé được Giang Khải cho vào ngày hôm qua.

Vé của nhóm nhạc thính phòng Stuttgart rất khó có được, cuối cùng Bạch Du bán hết số vé với giá năm đồng.

Kho bạc nhỏ lại tăng nữa rồi.

Bạch Du cầm sách vở tới đơn vị, tận dụng triệt để mọi thứ để học tập.

Trong lòng cô có cảm giác nôn nóng, cô muốn thoát khỏi số phận đời trước, cô muốn nắm giữ số phận của mình trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, việc học tập cũng sẽ không làm lỡ công việc mà mình đảm nhận.

Buổi trưa, sau khi tan làm, cô vẫn đến căn tin ăn cơm với Lâm Hướng Tuyết như cũ, nhưng Lâm Hướng Tuyết chỉ ăn vài miếng là đã không ăn tiếp nữa rồi.

Ít khi thấy cảnh một kẻ tham ăn không quan tâm tới đồ ăn.

Bạch Du tò mò hỏi: “Cậu làm sao vậy? Không cảm thấy ngon miệng à?”

Lâm Hướng Tuyết thở dài: “Không phải mình cảm thấy không ngon miệng, chẳng qua là cảm thấy buồn phiền vì chuyện xem mắt mà thôi.”

Lâm Hướng Tuyết lớn hơn Bạch Du một tuổi, năm nay mười chín tuổi, người nhà của cô ấy đã bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn, đồng thời giới thiệu đối tượng kết hôn cho cô ấy, cô ấy không bài xích chuyện kén rể nhưng lại có kỳ vọng rất cao đối với việc kén rể.

Cô ấy mong tìm được một người đàn ông đẹp trai cao to, hào hoa nho nhã, đồng thời có thể hiểu của cô ấy, nhưng đối tượng người nhà giới thiệu cho cô ấy không phải là người vô cùng xấu xí thì cũng là kiểu người ông nói gà bà nói vịt.

“Ông nội mình nói chỉ cần nhân phẩm tốt là được, cha mình nói quan trọng nhất là phải đối xử tốt với mình, còn mẹ mình thì lại nói quan trọng là môn đăng hộ đối… Mình cảm thấy những lời bọn họ nói đều có lý nhưng mà mình không có cảm giác với đối tượng xem mắt, mình chỉ ước được giống cậu, lớn lên từ nhỏ đã với vị hôn phu.”

Đối diện với vẻ mặt ngưỡng mộ của Lâm Hướng Tuyết, Bạch Du suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói thẳng: “Cậu đừng ngưỡng mộ mình, chẳng bao lâu sau mình sẽ hủy hôn với vị hôn phu…”

Lâm Hướng Tuyết sợ hết hồn: “Hủy hôn? Tại sao đang yên đang lành mà cậu lại muốn hủy hôn, không phải các cậu là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối ư?”

TBC

Bạch Du nghĩ sớm muộn gì Lâm Hướng Tuyết cũng biết, vì vậy mà cô kể chuyện của Giang Khải và Tần Tâm Hủy, bao gồm cả chuyện cuối tuần cô mượn máy chụp ảnh của cô ấy để đi bắt gian, kể rõ đầu đuôi gốc ngọn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 65: Chương 65



“Con bà nó, mình không ngờ vị hôn phu của cậu lại là một thằng cặn bã, thế mà lại một chân đạp hai thuyền, anh ta không sợ bị người khác tố cáo mối quan hệ nam nữ bất chính đó à?”

“Còn cái cô chị họ của cậu, mình dám chắc đó là chị gái lầu xanh mới đúng, mình từng thấy gái lầu xanh nhưng chưa từng gặp gái lầu xanh như thế bao giờ!”

“Vả lại, tại sao bữa đó cậu lại không gọi mình đi chung, chuyện náo nhiệt như thế sao có thể thiếu mình được?”

Lâm Hướng Tuyết làm một quần chúng ăn dưa, không kịp đề phòng mà bị nhét nhiều dưa như vậy, mất cả buổi mới định thần lại, ngay sau đó cô ấy điên cuồng xổ một tràng.

Bạch Du: “...”

Lâm Hướng Tuyết còn kích động hơn người trong cuộc là Bạch Du nữa: “Thằng cặn bã như thế, cậu nên hủy hôn với anh ta từ lâu, bây giờ không chia tay, chẳng nhẽ cậu định chờ qua Trung Thu?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng là không thể để qua Trung Thu được, ngày mai là có thể lấy ảnh được rồi, mình đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, chỉ chờ ông Giang về thôi.”

TBC

Trong khoảng thời gian này, ông Giang không có ở thủ đô, nhưng tính thời gian thì tầm hai ngày nữa là ông ấy sẽ trở về.

Lâm Hướng Tuyết định hỏi vài vấn đề khác nhưng những đồng nghiệp khác đã tới, cô ấy không thể làm gì khác hơn là thay đổi đề tài của câu chuyện.

Lần trước Bạch Du định mời Lâm Hướng Tuyết đến nhà hàng Quốc Doanh để ăn cơm, nào ngờ trên đường tới quán thì gặp một gã bỉ ổi, mấy ngày trước gã bỉ ổi đó đã bị đưa tới nông Tr**ng X* xôi, bóng ma trong lòng hai người cũng biến mất.

Vì thế vào ca làm bữa nay, Bạch Du mời cô ấy lại một lần nữa.

Ai mà ngờ khi hai người vừa ra khỏi đơn vị thì bị một người phụ nữ chặn lại.

Đó là một đồng chí nữ tầm hai mươi tuổi, để tóc ngắn, mặc váy liền thân bằng vải sợi tổng hợp, mang một đôi giày xăng-đan màu trắng, quần áo mặc trên người trông rất đắt tiền.

Chẳng qua là biểu cảm của cô ta có chút không đúng.

Vả lại Bạch Du dám chắc rằng bản thân không quen đối phương.

Lúc này, đôi mắt cán sự Trần đỏ bừng, môi bị cắn mạnh nên trắng bệch, nhìn chằm chặp Bạch Du hỏi: “Cô là Bạch Du?”

Bạch Du lùi về sau một bước, nhìn chằm chặp đối phương đầy cảnh giác: “Đồng chí nữ này, cô là ai vậy, tôi không có quen cô.”

Lâm Hướng Tuyết cũng nhận ra có chỗ không đúng, cô ấy che Bạch Du ở sau mình theo bản năng: “Cô muốn làm gì? Tôi khuyên cô đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ gọi người tới đấy.”

Không thể trách Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết lại căng thẳng như vậy, bởi vì dáng vẻ của người trước mắt vô cùng đáng sợ, giống như muốn liều mạng với Bạch Du vậy.

Bầu không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức.

Ngay lúc Bạch Du cho rằng đối phương sẽ ra tay thì chỉ cô ta chẹp miệng một cái, “Òa” lên một tiếng rồi bật khóc…

“Đồng chí Bạch, xin cô nhất định phải giúp tôi một việc.”

Bạch Du: “?”

Lâm Hướng Tuyết: “?”

Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết nhìn nhau, không biết đối phương đang giở trò gì nữa.

Cán sự Trần khóc tới mức nước mắt nước mũi trào ra ngoài: “Đồng chí Bạch, tôi không nên nghe lời cán sự Tần mà chạy tới kiếm vị hôn phu của cô, tôi biết lỗi rồi, cô có thể bảo vị hôn phu của cô nói với người yêu của tôi là đừng chia tay với tôi được không…”

Bạch Du nhướng mày: “Cán sự Tần mà cô nói… Đừng nói là Tần Tâm Hủy đấy nhé?”

Cán sự Tần khóc nấc, gật đầu: “Đúng vậy, là Tần Tâm Hủy, tôi là một đồng nghiệp chung đơn vị với cô ta, ở trước mặt tôi, cô ta luôn nói cô luôn bắt nạt cô ta, không tốt lại hay ghen tỵ, còn đuổi cô ta ra khỏi nhà. Từ nhỏ tôi đã rất chính nghĩa, cảm thấy không vừa mắt nên tôi đã chạy tới nói cho vị hôn phu của cô nghe…”

Nói chuyện bình thường thôi, đừng có tự khen bản thân.

Bạch Du rủa một câu trong lòng: “Từ nhỏ Tần Tâm Hủy đã ở nhờ nhà của tôi, toàn bộ tiền ăn uống tiêu dùng đều là của nhà tôi, thậm chí mẹ tôi còn thiên vị cô ta. Từ nhỏ những đồ cô ta dùng đều tốt hơn tôi, còn cái mà cô ta nói là bắt nạt, không phải là vì tôi không nhường nhịn cô ta, không cho cô ta ở một mình trong phòng lớn, không cho cô ta ăn nhờ ở đậu, không nấu cơm đưa cơm cho cô ta. Nếu đây là không tốt mà cô ta nói, vậy tôi chấp nhận.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 66: Chương 66



Đời trước không xảy ra chuyện này, thế nên cô cũng không biết chuyện Tần Tâm Hủy nói xấu mình.

Nghe xong những lời này, cán sự Trần chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hướng Tuyết đã bùng nổ: “Ở nhờ nhà người, dùng đồ tốt hơn con chủ nhà, thế mà cô ta vẫn không vừa lòng, cô ta coi mình là Cách cách hay Công chúa vậy?”

Cán sự Trần: “...”

Mọi người xung quanh cũng chỉ trích tới tấp.

“Đúng là lòng tham không đáy mà, đây là lần đầu tiên tôi thấy người vong ân bội nghĩa như thế đấy!”

“Đúng đó, quả thực là mở mang kiến thức cho người ta mà! Kỳ lạ là, vậy mà cũng có đơn vị cần loại người như vậy, bây giờ tôi đang lo rằng ngày nào cô ta sẽ ăn trộm bí mật quốc gia, làm ra chuyện ảnh hưởng tới quốc gia mà thôi!”

“Chẳng phải là càng kỳ lạ khi còn có người can thiệp chuyện không công bằng như thế ư? Thế mà là lại khua môi múa mép tới trước mặt vị hôn phu nhà người ta, đúng là một ổ rắn rết mà!”

Cán sự Trần sắp chảy mồ hôi trán: “...”

Bây giờ cô ta cũng lo mình sẽ bị tố cáo: “Tôi làm chuyện không đúng, tôi xin lỗi cô, vả lại lúc đó vị hôn phu của cô đã dạy dỗ tôi rồi, tôi thật sự biết lỗi…”

“Cô không thật sự biết lỗi.” Lâm Hướng Tuyết cắt ngang lời của cô ta, nói trúng tim đen: “Chẳng qua là ảnh hưởng tới lợi ích của cô nên cô mới tới đây giả mù sa mưa xin lỗi, nếu không chuyện xảy ra, nói không chừng cô còn tới tìm Bạch Du để gây phiền phức!”

Cán sự Trần: “...”

Nói mò mà đúng thật!

Bạch Du nhạy cảm bắt được chỗ không đúng: “Vừa rồi cô nói cô bị vị hôn phu của tôi dạy dỗ? Cô tìm anh ta lúc nào?”

Giang Khải sẽ nói giúp cho cô?

Tại sao cô lại không tin như thế?

Vả lại, chuyện này còn dính dáng đến Tần Tâm Hủy, dựa vào tính cách của Giang Khải, anh ta sẽ càng cho rằng cô “Chua ngoa” mới đúng, sao có thể nói giúp cho cô được

Cán sự Trần: “Tuần trước, ngày cô đến nhà hàng Quốc Doanh để mua bánh táo đỏ…”

Bánh táo đỏ?

Bạch Du nhớ lại giấc mộng vào tối qua ngay lập tức, không biết sao khuôn mặt lại nóng lên.

May là không có ai chú ý tới sự khác thường của cô.

Đồng thời, cô cũng nhanh chóng nhận ra đối phương đã nhầm Giang Lâm thành vị hôn phu của cô: “Cô nói kỹ chuyện ngày đó với tôi một lần nữa.”

Đương nhiên là vì để mọi người không biết, cô bảo cán sự Trần đi theo cô vào một con ngõ nhỏ.

Cán sự Trần vì muốn cầu xin Bạch Du nên không dám giấu giếm, lập tức kể toàn bộ chuyện ngày đó.

Thì ra ngày đó cán sự Trần cáo trạng không thành, trái lại còn bị Giang Lâm châm biếm ngược lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, cộng thêm việc nghe Tần Tâm Hủy nói cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, thế nên cô ta định mượn cớ đó để đến đơn vị của Bạch Du quậy một trận.

Trước khi đi cô ta nói việc này cho người yêu mình nghe, người yêu của cô ta nghe cô ta nhắc tới bánh táo đỏ, người đó lại họ Giang, anh ta vội hỏi kỹ dáng vẻ của người kia. Không hỏi không biết, nhưng vừa hỏi là đã sửng sốt, nói rằng người đó không phải là Giang Lâm, cháu ngoại trai lớn của La Hoằng Huân à?

Thì ra người yêu của cán sự Trần là hàng xóm của nhà họ La, chơi với La Hoằng Huân từ nhỏ cho tới lớn, khi Giang Lâm tới, đúng lúc anh ta cũng đang ở nhà họ La, vì thế mà cũng biết chuyện “Cô gái bánh táo đỏ”.

Thế thì cũng quá đúng lúc rồi.

Chẳng qua, không nói tới chuyện Giang Lâm có phải vị hôn phu của Bạch Du không, cũng không quan tâm cán sự Tần có bị người khác bắt nạt không thì người yêu của anh ta, rõ ràng không phải chuyện có liên quan tới cô ta, thế mà cô ta lại xen vào chuyện của người khác. Chỉ cần tính cách như vậy thôi là đã không phải kiểu người anh ta thích rồi, người như thế không hợp để vào dòng họ của anh ta.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 67: Chương 67



Hai người làm người yêu của nhau chưa được hai tháng, anh ta bèn nhân cơ hội đó để chia tay.

Cán sự Trần vốn nói chuyện này cho người yêu nghe là vì muốn biểu diễn “Tinh thần nghĩa khí” và “Dám làm việc nghĩa” của mình, khiến người yêu càng thêm thích cô ta nhưng không ngờ người yêu lại thẳng thừng nói chia tay.

Đúng là sấm sét giữa trời quang.

Đây cũng là nguyên nhân cô ta chạy tới tìm Bạch Du.

“...”

Bạch Du không ngờ rằng Giang Lâm cũng có tham gia vào chuyện này, càng không ngờ được ở chỗ cô không biết, anh lại giúp cô nhiều như vậy.

Nếu biết sớm thì cô đã làm thức ăn mang tới chỗ của anh rồi.

Cán sự Trần chắp tay cầu xin nói: “Đồng chí Bạch, cầu xin cô giúp tôi, tôi thật sự rất yêu người yêu của mình, tôi không muốn chia tay với anh ấy đâu.”

Người yêu này là cha mẹ của cô ta nhờ cô gả cao giới thiệu dùm, là người yêu có điều kiện tốt nhất mà cô ta có thể tiếp xúc được, bỏ lỡ người này, sau này cô ta không thể tìm được một người yêu tốt như vậy nữa.

TBC

Bạch Du nhướng mày: “Giúp cô? Giúp thế nào?”

Cán sự Trần cho rằng cô đã đồng ý, nói với vẻ mặt vui vẻ: “Vị hôn phu của cô quen biết với người yêu của tôi, nếu như cô có thể thuyết phục vị hôn phu của cô nói vun vào dùm, dám chắc rằng người yêu của tôi sẽ đổi ý!”

Bạch Du nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cô nhếch mép một cái: “Cô kiên định nói chúng tôi có thể giúp được, chỉ là cô dựa vào đâu mà cho rằng chúng tôi sẽ giúp cô?”

Nụ cười trên mặt cán sự Trần cứng lại: “...”

Bạch Du: “Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?”

Cán sự Trần: “...”

***

Hai người ngồi ở nhà hàng Quốc Doanh một lúc lâu, cho tới khi món thịt giò kho tàu được bưng lên, Lâm Hướng Tuyết vẫn còn rất kích động.

“Vừa rồi mình còn cho rằng cậu thật sự muốn giúp cô ta, mình định chửi ầm lên, nào ngờ cậu đã kể ra ba chứng cứ. Hahaha, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cán sự Trần, mình chỉ muốn cười to, chiêu châm chọc khiêu khích này của cậu, cà khịa chọc kháy rất dễ chịu, bàn về mắng người thì vẫn là cậu giỏi!”

Bạch Du: “...”

Xác định đây là khen cô, chứ không phải tổn thương cô?

“Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?” Lâm Hướng Tuyết bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Bạch Du: “Cậu nói xem sao cô ta có thể không biết nhục mà nhờ cậu giúp đỡ, mặt dày như vậy chứ?”

Bạch Du thấy dáng vẻ phấn khích của cô ấy, đoán rằng trạng thái này sẽ duy trì một lúc lâu, thế là cầm đũa gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng.

Giò được ninh nhừ, tan trong miệng, mùi vị rất ngon.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hướng Tuyết không tích cực đối với việc ăn uống như vậy, cô ấy bày vẻ mặt mờ mịt: “Không phải cậu nói vị hôn phu của cậu mập mờ không rõ với bà chị lầu xanh của cậu à? Tại sao anh ta lại nói giúp cho cậu?”

Bạch Du dừng lại nói: “Bởi vì người nói giúp cho mình không phải vị hôn phu của mình, mà là anh của vị hôn phu của mình.”

Lâm Hướng Tuyết ngơ ra: “Anh của vị hôn phu của cậu?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, là người lần trước cậu gặp ở cục cảnh sát.”

Lâm Hướng Tuyết bỗng tỉnh ngộ, một giây sau cô ấy giống như uống th**c l*c, lại càng phấn khởi: “Anh của vị hôn phu của cậu giúp cậu hết lần này tới lần khác, có phải anh ấy có ý với cậu về phương diện kia không?”

Suýt chút nữa là Bạch Du đã sặc nước miếng của mình rồi: “Cậu đừng nói bậy!”

Lâm Hướng Tuyết cảm thấy lời của mình có lý có cứ: “Cậu đừng thấy mình không có người yêu, dẫu vậy mình cũng có bảy tám người anh, mình nói cho cậu nghe, ở phương diện này đàn ông thực tế hơn phụ nữ chúng ta nhiều. Chỉ có lúc bọn họ có hứng thú với một người phụ nữ, mới có thể ra vẻ nịnh bợ, nếu không thì cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 68: Chương 68



Quả thật là từ nhỏ đến lớn có không ít cô gái trong khu tập thể quân đội và ở trường thích Giang Lâm, nhưng cho tới tận bây giờ anh không cười nói tùy tiện bao giờ, cho người ta cảm giác vừa thờ ơ vừa xa cách.

Nói trắng ra, giống y như Lâm Hướng Tuyết đã nói, ngay cả một ánh mắt dư thừa anh cũng không cho đối phương, dù cho đối xử với người nhà họ Giang, anh cũng chưa từng niềm nở bao giờ.

Nhưng anh trở về lần này, chẳng những đánh Giang Khải giúp cô, cho cô bánh táo đỏ, tìm tài liệu học tập giúp cô, còn oán giận cán sự Trần giúp cô…

Còn gọi cô là bạn nhỏ nữa…

TBC

Những chuyện này khiến Bạch Du không khỏi cảm thấy chột dạ: “Anh ấy… Giúp mình có lẽ vì mình là người yêu của em trai anh ấy.”

Lâm Hướng Tuyết: “Quan hệ giữa anh ấy và em trai anh ấy rất tốt ư? Tốt đến mức quan tâm cậu thay em trai anh ấy?”

Bạch Du càng chột dạ: “Quan hệ giữa bọn họ không được tốt mấy.”

Đâu chỉ là không tốt thôi, thật ra Giang Khải ghét Giang Lâm gần chết, dù sao ở mọi phương diện đều bị anh áp đảo.

Lâm Hướng Tuyết bày vẻ mặt “Mình biết chắc mà”: “Thế nên cậu xem, mình nói rồi chắc chắn đồng chí Giang có ý với cậu!”

Bạch Du: “...”

Lâm Hướng Tuyết: “Trước đây khi nhà cậu ký kết hôn ước với nhà họ Giang, có phải nói là cho cậu chọn bất cứ con cháu nào trong nhà Giang không?”

Bạch Du gật đầu.

Bầu không khí kỳ lạ yên lặng một lúc lâu.

Lâm Hướng Tuyết nói lời kinh người: “Vậy cậu mau hủy hôn ước với vị hôn phu bây giờ của cậu, sau đó ở bên cạnh anh trai của anh ta!”

Bạch Du: “?”

Lâm Hướng Tuyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu còn nói mình nói bậy, nếu cậu có thể chọn bất cứ con cháu nào trong nhà họ Giang, vậy tại sao cậu lại không chọn một người đàn ông tốt có dáng vẻ đẹp trai nhất và ưu tú nhất, cứ muốn chọn kẻ luôn xếp thứ hai ghét cậu chứ?”

Bạch Du: “...”

Tuy cô cảm thấy đề nghị của Lâm Hướng Tuyết rất vô lý, nhưng cô không thể không nói cô ấy dùng từ “Kẻ luôn xếp thứ hai” rất chính xác.

Tuy Giang Khải đứng thứ năm trong đám con cháu của nhà họ Giang nhưng lại ở hàng thứ ba, anh ta là con trai thứ hai, Giang Khải rất ưu tú nhưng lại không ưu tú bằng Giang Lâm, ngay cả chiều cao và tướng mạo thì anh ta cũng chỉ đành xếp sau Giang Lâm.

Vậy chẳng phải là kẻ luôn xếp thứ hai à.

Thấy Bạch Du không nói lời nào, Lâm Hướng Tuyết dùng cùi chỏ đụng vào người cô một cái: “Cậu mau nói đi, mình biết cậu đang suy nghĩ mà, cậu đừng quan tâm tới ánh mắt của người khác, sợ người khác nói cậu vừa ở bên em trai, sau đó lại ở bên anh trai. Đời người chỉ có vài chục năm, nếu như sống dưới ánh mắt của người khác, có phải rất mệt không?”

Bạch Du thở dài: “Mình thừa nhận lời cậu nói có đạo lý riêng của nó, chẳng qua là bây giờ đầu óc của mình rất rối, khi về mình sẽ suy nghĩ lại rồi tính tiếp.”

Chiều tà bị ngọn núi ở xa xa cắn nuột không còn lại gì, bóng đêm bao phủ, nhiệt độ ban ngày vẫn chưa giảm.

Khi về đến nhà, Bạch Du nóng tới mức cả người đổ đầy mồ hôi, phải chờ hơn một tháng nữa, thời tiết ở thủ đô mới dần trở lạnh.

Nhà tắm ở khu tập thể có hệ thống cung cấp nước máy, tắm rửa vô cùng tiện, đồng thời cũng không rẻ chút nào, có vài người không nỡ tiêu tiền nên chỉ dựng một cái rèm ở nhà để chà lau mà thôi.

Bạch Du thích tới nhà tắm để tắm rửa, được tắm thì sẽ càng thoải mái, cả người khoan khoái thì tâm tư sẽ bắt đầu chạy không theo bản năng, trong đầu quanh quẩn những lời Lâm Hướng Tuyết nói trước đó một lần nữa.

Tuy hôm qua Bạch Du đã nghe bà nội và cha cô nói cô rất xứng đôi với Giang Lâm, cô cũng không định ở bên Giang Lâm.

Ngoài việc anh là anh trai ruột cùng cha cùng mẹ với Giang Khải ra thì cũng vì anh là Giang Lâm, đóa hoa trên đỉnh núi của khu tập thể.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 69: Chương 69



Cho dù chỉ vừa nghĩ thôi, cô cũng cảm thấy bản thân đang khinh nhờ anh.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy lời Lâm Hướng Tuyết nói rất có đạo lý, phẩm giá và tài năng ưu tú của Giang Lâm đã rõ như ban ngày, không thể kén chọn được, tại sao cô chỉ có thể chọn kẻ luôn xếp thứ hai chứ?

Dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống, cả người bụi bẩn được nước gột rửa sạch sẽ.

Đương nhiên cô có thể lợi dụng mối hôn ước giữa hai nhà để chọn anh, chẳng qua điều đầu tiên phải làm là, anh và cô phải đối mặt với ánh mắt của mọi người, đối mặt với sự xấu hổ giữa anh em.

Nước lạnh k*ch th*ch làn da, Bạch Du cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng rối, giống như có hàng ngàn con ong mật đang bay vo ve trong đầu vậy.

Nếu không nghĩ ra, vậy cô dứt khoát không nghĩ nữa.

Không bằng đi ngủ sớm một chút, bồi dưỡng tinh thần để ngày mai đi lấy ảnh và gửi bằng chứng tố cáo.

Còn về phần Giang Khải đang chờ ở Cung Dân Tộc?

Kệ anh ta, bản thân cứ vui chơi thôi.

Nếu đã cho anh ta leo cây hai lần rồi thì thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

***

Sau khi đi lang thang suốt bốn mươi bảy tiếng, cuối cùng đoàn tàu cũng tới ga thành phố Quảng vào chiều hôm đó.

Giang Lâm và Cát Đại Xuyên tạm nghỉ ngơi lại chỗ này, hai ngày sau tới bến tàu Đại Sa Đầu để ngồi tàu tới đảo Quỳnh Châu.

Sau khi xuống tàu, hai người đến nhà khách thành phố Quảng ngay lập tức.

Đầu năm nay giao thông không thuận tiện, càng không thuận tiện để đi xa, ít khi có người tới tỉnh lị khác, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ ra ngoài đi dạo một vòng. Nhưng hai người này, một người không thích cảnh tượng náo nhiệt, một người bủn xỉn, thế nên sau khi tới nhà khách thì không có ai ra ngoài lần nào.

Một tay Giang Lâm cầm văn kiện, một tay s* s**ng túi giấy nhưng lại không sờ được gì, giương mắt lên nhìn, lúc này anh mới nhận ra là bánh thịt gà đã bị ăn sạch sẽ.

Anh xoa ngón tay, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Cát Đại Xuyên ở bên cạnh nhìn túi giấy trống không, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phó đoàn Giang, cuối cùng cậu cũng ăn bánh thịt gà xong rồi.”

Trước khi lên xe, anh ấy không ngờ được là bốn mươi bảy tiếng lại “Khó khăn” như thế, lúc nào trong không gian cũng quanh quẩn mùi bánh thịt gà và bánh quế hoa, đặc biệt là bánh thịt gà, thơm thì đã đành, khi ăn còn phát ra tiếng rắc rắc nữa, thấy mà không ăn được, không phải giày vò dành cho người bình thường.

Cũng may, hôm qua đã ăn hết bánh quế hoa, nay bánh thịt gà cũng đã ăn hết rồi, sau này không phải ngửi những mùi thơm đó nữa.

Giang Lâm không lên tiếng.

Cát Đại Xuyên vừa nhìn thấy văn kiện là đã mệt rã rời, ngồi trong nhà khách không có việc gì làm, thế nên một lúc sau, ánh mắt của anh ấy lại dời lên người Giang Lâm: “Tôi nói này, phó đoàn Giang, đứa nhỏ nhà cậu làm nhiều đồ ăn ngon cho cậu như vậy, khó lắm mới tới thành phố Quảng một chuyến, cậu không định mua đặc sản gửi cho đứa nhỏ nhà cậu à?”

Giang Lâm dừng lại, nâng đầu khỏi sách: “Thành phố Quảng có đặc sản gì?”

Cát Đại Xuyên gãi đầu một cái: “Tôi cũng không biết, nếu không chúng ta đi hỏi mấy người bán hàng đi?”

Anh ấy chưa từng có ý định tiêu một xu nào trên đường cả, thế nên anh ấy thật sự không biết rõ đặc sản của thành phố Quảng.

Vì vậy mà cuối cùng hai người bước ra khỏi nhà khách.

Người bán hàng nhìn thấy Giang Lâm, gương mặt ửng đỏ như tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, thành phố Quảng của chúng tôi nổi tiếng nhất là món bánh gà, sữa hấp Song Bì, sữa gừng đông… Mùa này còn có vải nếp La Cương, vải nếp La Cương có hạt nhỏ, thịt mềm và ngọt thanh, ăn rất ngon.”

TBC

Giang Lâm vẫn chưa lên tiếng, Cát Đại Xuyên ở bên cạnh đã hỏi: “Chắc chắn loại vải này không rẻ đúng không?”

Người bán hàng gật đầu, không biết tại sao khi nói chuyện với anh ấy lại không còn lắp bắp nữa: “Không phải là không rẻ, mà là rất đắt, một cân vải nếp có giá sáu hào tám.”
 
Back
Top Bottom