Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 50: Chương 50



Bà Bạch bưng đồ ăn nóng ra ngoài, nhìn ông cứ đứng đó như cột thì nói: “Cái thằng này lớn tướng rồi mà đứng nguyên đó không làm gì mà không biết xấu hổ nhỉ? Còn không mau sắp bát sắp đũa ra đây?”

Bà Bạch ra lệnh một cái thì Bạch Phi Bằng cũng chẳng quan tâm tới cảm xúc ngổn ngang cái gì nữa. Ông vội đi rửa tay, lấy bát đũa rồi bê thức ăn.

Đợi đến khi ba người họ đã ngồi xuống bàn ăn thì Tần Chính Nhân vẫn còn đang ngồi trên sô pha giận với dỗi.

Bà ta đang chờ có người mời mình ra ăn cơm. Ai ngờ cả ba người không một ai mở miệng hết.

Vốn dĩ Bạch Phi Bằng không thèm ăn, nhưng mùi thơm cứ thoang thoảng qua mũi làm ông không nhịn được mà cầm đũa lên gắp miếng cá.

Miếng cá trơn mềm, nước dùng đậm đà, vị cay k*ch th*ch vị giác. Chỉ với một miếng đã vô cùng lưu hương.

Đậu hũ thì mềm mịn vô cùng, rưới thêm chút nước sốt lên trên cộng với cơm trắng thơm nức mũi bên dưới làm cho Bạch Phi Bằng ăn hết sạch hai chén.

Bà Bạch thì lại càng thích thịt ba chỉ xào dưa, thịt ba chỉ đủ nạc mỡ đã được xào qua từ trước, nhai trong miệng rất thơm, rau xanh thì rất giòn.

Còn Bạch Du chỉ mới ăn hai cái bánh bao dưa chua thôi, chưa đã thèm nhưng đã thu tay lại.

Vỏ bánh giòn rụm, cắn một miếng là thịt nước bên trong tràn cả ra. Mùi rau cải bọc thịt vô cùng thơm, muốn ngừng mà không được.

Tần Chính Nhân nhìn ba người ăn uống thỏa thích đột nhiên có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.

**

Giang Khải với Tần Tâm Hủy xem phim xong thì ai về nhà nấy.

Không có chuyện đi ăn cơm chung, càng không có chuyện dạo công viên mua đồ linh tinh gì đó.

Trong lòng Giang Khải vẫn phân được rõ ràng, tuy Tần Tâm Hủy làm cho anh ta rung động nhưng gia thế nhà Tần Tâm Hủy không là gì cả. Cha thì nằm liệt một chỗ, mẹ đẻ thì ly hôn rồi bỏ đi, cưới cô ta về chẳng khác gì rước thêm cục nợ.

Nhưng Bạch Du thì khác, ông nội lại thích Bạch Du tới như thế. Chỉ cần anh ta cưới được cô thì chẳng khác nào có được mối quan hệ cùng với tài nguyên tốt nhất của nhà họ Giang. Cho nên anh ta tính rằng tuy mình chẳng có tình cảm gì với Bạch Du thì anh ta cũng quyết sẽ cưới cô.

Chỉ là, khi về tới nhà, anh ta lại nhìn thấy tờ giấy mà Giang Hựu Hàm gửi lại cho mình.

Trong đó viết như này: Anh năm ơi, mới nãy em vừa nhìn thấy anh ba nói chuyện với Bạch Du đấy, em nghĩ là Bạch Du hết thích anh rồi rồi!

Giang Khải chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung rồi vứt luôn tờ giấy vào trong thùng rác.

TBC

Không bàn tới chuyện anh ba có để ý tới Bạch Du hay không mà bản thân Bạch Du lại không có khả năng thích người khác. Bạch Du thích Giang Khải tới mức nào, trong lòng anh ta biết rõ.

Bạch Du không biết Giang Hựu Hàm làm gì sau lưng mình, bao nhiêu tâm tư của cô dồn hết vào phòng bên cạnh rồi.

“Dượng ơi, Hủy Hủy xin dượng đừng đuổi Hủy Hủy đi mà. Từ bé Hủy Hủy đã không có ông bà, cha thì liệt, mẹ thì rời nhà đi đâu không biết. Hủy Hủy lớn lên ở nhà họ Bạch, nơi này chính là gia đình của Hủy Hủy. Giờ dượng muốn đuổi Hủy Hủy đi thì Hủy Hủy thật sự không biết nên đi đâu mới được huhu hu…”

Một câu Hủy Hủy hai câu Hủy Hủy, Bạch Du nghe mà muốn nôn hết bữa tối ra ngoài.

Nhưng mà cô ta cũng coi như là thông minh.

Lúc này cô ta không phẫn nộ cũng chẳng oán giận gì, cũng không đổ ai nói linh tinh mà cứ chăm chăm vào là mình rất đáng thương, bảo là mình quyến luyến nhà họ Bạch lắm. Nếu đối phương là người mềm lòng thì khó mà kiên định được.

Đáng tiếc, đối phương lại là thẳng nam sắt thép Bạch Phi Bằng.

Bạch Phi Bằng xua tay chối thẳng: “Cháu là đứa trẻ ngoan nhưng tôi thương con tôi hơn nhiều. Hơn nữa, những năm qua cha con cũng khổ cực đủ đường. Giờ cháu đã trưởng thành, có công việc ổn định, đã là lúc nên chăm sóc cha mình rồi đó.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 51: Chương 51



Tần Tâm Hủy ngây ngẩn cả người.

Cô ta không ngờ mình đã khóc tới thế này mà Bạch Phi Bằng vẫn nhẫn tâm đuổi mình đi, lại còn lấy hiếu đạo làm cớ. Cô ta có muốn phản bác cũng không phản bác nổi.

Bạch Du đang thầm giơ tay tán thưởng cha mình ở trong lòng thì đột nhiên cửa phòng cô bị người khác gõ.

Hóa ra là mẹ cô.

Chỉ thấy Tần Chính Nhân cầm trong tay một cái túi xách to đùng dùng để đựng đồ chiến đấu trong quân đội, lạnh lùng nhìn cô nói: “Làm ầm ĩ tới mức nhà tan cửa nát thế này, đây hẳn là những gì mày muốn, chắc mày vui vẻ lắm đúng không?”

Nói rồi, chẳng đợi Bạch Du trả lời bà ta đã đi thẳng ra ngoài.

Chẳng mấy chốc mà gian phòng bên cạnh vang lên tiếng nói: “Hủy Hủy, giờ cháu dọn đồ luôn đi. Nếu như nhà họ Bạch này không chứa chấp được người nhà họ Tần chúng ta thì mình đi thôi!”

Bạch Phi Bằng: “Chính Nhân, bà nói vậy là có ý gì hả?”

Tần Chính Nhân: “Ý trên mặt chữ. Tôi vì nhà họ Bạch này mà sinh dưỡng và nuôi nấng ba đứa con. Những năm qua chuyện trong nhà ngoài ngõ một tay tôi lo hết. Nhưng tôi chẳng lấy một câu than vãn. Tôi chỉ có duy nhất một yêu cầu là mong ông đừng đuổi Hủy Hủy đi, nhưng chính ông không chứa nổi chúng tôi. Vậy được, thế thì tôi đi cùng con bé. Cuộc hôn nhân này của chúng ta chắc cũng không cần tiếp tục nữa đâu!”

Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy rời đi, cha cô cũng ra ngoài.

Căn phòng lại trở nên yên ắng như trước.

TBC

Bạch Du giữ nguyên động tác khi mới nãy mẹ cô tiến vào phòng cô, thật lâu không cử động.

Cô không ngờ mẹ mình có thể vì Tần Tâm Hủy mà làm tới mức này, lại càng không ngờ mẹ muốn ly hôn với cha.

Bạch Du không muốn bà Bạch về nhà nhìn thấy bộ dạng uể oải của mình nên ra ngoài ngồi tạm ở đâu đó.

Gió thoảng bên tai, Bạch Du hít được mùi hoa quế.

Thời buổi này chẳng mấy ai sẽ ly hôn. Cho dù ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ thì lượng ly hôn vẫn rất ít. Hôn nhân giống như thứ đồ đã dùng lâu bị rách, bị hỏng vậy, khâu khâu vá vá vài lần là có thể sống qua cả đời.

Nếu cô thành nguyên nhân dẫn tới sự chia ly của cha mẹ thì chắc hẳn nước miếng mắng chửi tứ phương tám hướng đủ để dìm c.h.ế.t cô.

Giang Lâm đi về qua đoạn cây hoa quế nhìn thấy Bạch Du ngồi ở ghế đá co lại thành cục, giống như con mèo con bị người chủ bỏ lại vậy, trông vô cùng đáng thương.

Anh dừng bước chân, đi qua chỗ cô: “Sao cô lại trốn ở đây một mình thế này, có khác gì đứa trẻ không?”

Bạch Du bị giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Hoa quế rơi xuống, Giang Lâm đứng ở đó, ánh trăng trong vắt rơi xuống người anh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong anh lại càng thêm nhu hòa.

Bạch Du nhỏ giọng cãi lại: “Tôi không còn nhỏ nữa, không phải trẻ con.”

Giang Lâm nhướn mày: “Không phải trẻ con thì tại sao cô lại trốn ở đây một mình để khóc nhè thế?”

Bạch Du phản bác lại: “Tôi không khóc nhè.”

Giang Lâm: “Vậy thì, có chuyện gì thế?”

Bạch Du ủ rũ: “Nếu tôi nói, tôi là nguyên nhân khiến cha mẹ tôi ly hôn thì anh có chửi mắng tôi không?”

Giang Lâm: “Chắc là không. Cuộc hôn nhân nào mà có thể bị người ngoài phá hoại một cách dễ dàng chứng tỏ bản thân cuộc hôn nhân đó đã có vấn đề từ trước. Cô không cần vì chuyện của cha mẹ mà cảm thấy áy náy, càng không cần vì người khác mà trách móc bản thân nặng nề như thế.”

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Bạch Du.

Đồng thời, nó cũng làm cho cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Chỉ tiếc người tốt như này mà có kết quả tệ như vậy vào kiếp trước. Đời này cô chắc chắn sẽ nghĩ cách để anh không phải c.h.ế.t trẻ như thế.

Nghĩ tới đây, Bạch Du ngẩng đầu nói: “Cảm ơn anh Giang Lâm nhé.”

Nói rồi cô đứng dậy, ai ngờ ngồi bó gối lâu nên chân bị tê. Cô đứng không vững nên theo quán tính mà ngã nhào về đằng trước.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 52: Chương 52



Giang Lâm vội duỗi tay đỡ lấy cô.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng thét chói tai: “Hai người đang làm cái gì thế hả?”

Bạch Du đứng vững lại, quay đầu nhìn thấy Giang Khải.

Trông anh ta như ông chồng bắt được cảnh vợ ngoại tình tận giường ấy.

“Theo cậu thì chúng tôi đang làm cái gì cơ?”

Giang Lâm đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Giang Khải.

Giang Khải cao mét tám, ở đại viện với đơn vị cũng coi như là “chiều cao nổi bật” nhưng trước mặt Giang Lâm thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

“Anh ba, Bạch Du là vợ sắp cưới của tôi, vừa nãy anh kéo tay cô ấy như thế, anh không nghĩ nên giải thích với tôi hay sao?”

Đối diện với ánh nhìn của Giang Lâm, Giang Khải có cảm giác như đối diện với sự uy nghiêm vô hình làm cho anh ta suýt thì nói không nên lời.

Sắc mặt Giang Lâm lạnh hơn hẳn: “Chỗ này là đại viện quân khu, cậu nghĩ chúng tôi làm gì nhau ở chỗ này? Sự thật chỉ là cô ấy suýt ngã, tôi đỡ cô ấy mà thôi. Nếu như cậu thật sự coi cô ấy là vợ sắp cưới của mình thì không nên chất vấn cô ấy ở trước mặt mọi người như thế này, càng không nên nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy! Tôi đã nghĩ chuyện lần trước đủ khiến cậu hối cải làm lại người mới, nhưng giờ xem ra cậu chẳng hề ăn năn. Tôi sẽ suy xét tới chuyện nói cả hai chuyện cho ông nội biết.”

“Xin lỗi anh ba, ban nãy tôi xúc động quá đà thôi. Tôi không nên hiểu làm anh với Du Du ạ.”

Đôi tay rũ xuống hai bên của Giang Khải siết chặt thành nắm đấm. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Lần thứ hai.

Đây là lần thứ hai anh ba chửi anh ta té tát trước mặt Bạch Du, mắng tới mức như thằng cháu luôn vậy, lại còn lôi cả ông nội ra mà uy h.i.ế.p anh ta!

Giang Lâm nhìn anh ta với gương mặt chẳng chút biểu cảm, lúc lâu sau mới cất lời: “Người cậu xin lỗi chỉ có một mình tôi thôi à?”

Giang Khải cắn môi, nhìn về phía Bạch Du nói: “Xin lỗi Du Du, tôi không nên nghi ngờ cô.”

Bạch Du nhếch môi thành nụ cười: “Nếu như anh biết mình xúc động quá thì về sau trước khi mở miệng thì nghĩ cho kỹ nhé.”

Giang Khải: “…”

Trước đó anh ta không tin nội dung trong tờ giấy mà Giang Hựu Hàm để lại, nhưng giờ nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, không hiểu sao anh ta lại thấy vô cùng chói mắt.

Anh ta nhìn Bạch Du: “Tại sao hôm nay cô lại không đến rạp chiếu phim? Tính thêm cả lần trước nữa thì cô đã cho tôi leo cây những hai lần rồi đấy.”

Bạch Du ra vẻ kinh ngạc, há miệng nói: “Hôm nay tôi thấy không được thoải mái nên đã nhờ chị họ tới thông báo cho anh rồi mà. Chẳng lẽ anh không gặp chị ta hay sao?”

Cô không tin Giang Khải dám đi kiếm Tần Tâm Hủy để mà đối chất.

Quả nhiên, nghe thấy tên Tần Tâm Hủy, đáy mắt Giang Khải hiện lên vẻ chột dạ: “Không gặp, có khi tôi lướt qua mà không biết.”

Lúc này anh ta không biết Bạch Du hay Tần Tâm Hủy nói dối nữa.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì chuyện anh ta và Tần Tâm Hủy đi xem phim với nhau không thể để cho người khác biết được, đặc biệt là Bạch Du.

Bạch Du thu hết sự chột dạ của Giang Khải vào trong mắt, nhưng cô không định vạch trần anh ta ngay lúc này mà tính để anh ta tự mãn khoe khoang tầm hai, ba ngày đã.

Chờ thêm hai ngày nữa cô lấy được ảnh rồi thì anh ta có muốn cười cũng chẳng cười nổi.

Nghĩ tới kế hoạch như ý của mình thì tâm trạng của Bạch Du cũng hòa hoãn hơn đôi chút, chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Lâm nói: “Chào anh Giang Lâm nhé, tôi về trước đây.”

Giang Lâm gật đầu chào: “Ừm, tạm biệt.”

Bạch Du chẳng thèm chào Giang Khải mà cứ thế đi qua anh ta luôn.

Dù sao chẳng mấy nữa mà mỗi người một đường, cô cũng chán chẳng thèm giả vờ tốt bụng ngoài mặt làm gì nữa.

Giang Khải: “…”

Nhìn Bạch Du rời đi, không biết tại sao anh ta lại thấy có chút hoảng hốt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 53: Chương 53



Giang Lâm cũng tính rời đi, chẳng qua vừa mới nhấc chân đã bị Giang Khải gọt lại: “Anh ba, chờ đã.”

Giang Khải dừng bước chân, lạnh lùng nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”

Giang Khải hơi ngừng lại: “Anh ba, có lời này, người làm em như tôi không biết có nên nói hay không.”

Giang Khải: “Cậu cứ nói đi.”

Giang Khải: “Tôi biết ông nội và các trưởng bối trong nhà đều coi trọng anh ba. Nhưng từ nhỏ, tôi đã là người khá bá đạo. Chỉ cần là thứ thuộc về tôi thì ai cũng đừng hòng tranh cướp!”

Ánh mắt của Giang Lâm như một cây kiếm sắc bén đ.â.m vào mặt anh ta, anh gằn từng chữ: “Bạch Du là người, không phải đồ vật.”

Giang Khải nghe mà lạnh sống lưng: “

Cho tới khi bóng hình Giang Lâm biến mất ở chỗ ngoặt, Giang Khải vẫn chưa hỏi câu muốn hỏi: “Anh ba, anh thích Bạch Du hả?”

Trước đó anh ta có thể khẳng định chắc chắn là anh ba của anh ta không thích Bạch Du nhưng giờ nhìn lại thì anh ta lại không chắc chắn nữa.

Ông nội anh ta thích anh ba nhà anh ta nhất, theo lý thuyết thì anh ba không cần cưới Bạch Du cũng đã có cả mối quan hệ lẫn tài nguyên to lớn. Vậy thì tại sao anh lại đột nhiên tiếp cận Bạch Du như thế?

Nghĩ lại cảnh ban nãy Bạch Du suýt chút nữa tựa vào lòng anh ba thì trong lòng Giang Khải dâng lên cảm giác vô cùng nguy cơ.

Bạch Du là của anh ta, anh ta tuyệt đối không để cho người nào cướp cô khỏi tay anh ta đâu!

**

Về tới nhà, bà nội đã biết chuyện mẹ của Bạch Du đi theo Tần Tâm Hủy từ miệng người ngoài rồi.

Vốn dĩ Bạch Du còn sợ bà nội không vui, ai ngờ bà lại nói: “Cháu cứ chờ đó mà xem, không tới hai ngày mẹ cháu lại xám xịt quay về thôi.”

Vào phòng, Bạch Du nằm thẳng cẳng lên giường, giang rộng thành hình chữ đại. Nghĩ lại cảnh mới nãy Giang Khải bị mắng không khác gì cháu trai người ta thì cô không nhịn được mà nở nụ cười.

Quạt vang lên tiếng kêu kẽo kẹt.

Trong đầu cô vang lên cuộc đối thoại với Giang Lâm khi nãy.

“Thế sao cô lại một mình trốn ở đây thế này?”

"Lại?"

Mới nãy cô không để ý tại sao Giang Lâm lại dùng từ “lại” khi nói chuyện với cô, chẳng lẽ trước đó cô cũng đã từng như thế này rồi sao?

Bạch Du nghĩ ngợi, những không nhớ ra cái gì.

Thôi, chắc có khi anh buột miệng nói vậy chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.

Còn sau này...

Đột nhiên Bạch Du ngồi phắt dậy, mặt đỏ như tôm luộc.

Khi mà Giang Lâm đỡ lấy cô thì hình như cô chạm vào n.g.ự.c anh thì phải.

Cứng đờ đờ, vô cùng rắn chắc hữu lực.

Mấu chốt là còn! Lớn! Hơn! Cô! Nữa!

Bạch Du hơi chạm ngực, cúi đầu nhìn, trong đầu hiện lên hình ảnh mình chạm vào n.g.ự.c anh.

Xúc cảm như thể vẫn còn trên đầu ngón tay... Càng nghĩ lại càng đỏ mặt.

Chết! Mất!

TBC

Cuối cùng thì cô đang nghĩ linh tinh cái gì không biết nữa?

Bạch Du lắc nguầy nguậy đẩy hết đống hình ảnh không nên có trong đầu, để sát mặt vào gần quạt một lúc mới thấy độ nóng trên mặt giảm đi đôi chút.

Tốc độ nhịp tim mãi mà không giảm xuống.

Nhưng Bạch Du lại ra vẻ không biết!

**

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm Bạch Du đã đi ra chợ mua thịt gà mới về.

Cô quyết định làm bánh thịt gà, ít hoa quế phơi khô đợt trước để làm bánh hoa quế, cộng thêm mấy cái bánh màn thầu

nữa.

Trời nóng quá, đồ ăn không để lâu được nên cô không tính làm nhiều.

Bạch Du lọc bỏ xương và da gà, ướp nửa tiếng với rượu hoa quế. Sau ba mươi phút thì cho thêm cà rốt cùng với hành lá đã được băm nhỏ, thêm một lòng đỏ trứng, thêm chút mỡ heo, muối, đường cùng với tiêu xay và một số loại gia vị

khác.

Trộn xong gia vị với thịt gà thì cô lại nhồi nhân bánh, sau đó cho vào lò nướng.

Bánh hoa quế thì dùng bột cao và bột nếp, thêm chút đường trắng và hoa quế là có thể làm xong

Cơ mà bánh hoa quế Bạch Du làm thơm hơn người khác làm, bí quyết chính là khi rây bột cô có cho thêm chút sữa mạch nha.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 54: Chương 54



Thật ra thì cho sữa bột sẽ ngon hơn, nhưng thời đại này không gia đình bình thường nào có sữa bột cả, hơn nữa, có chút sữa mạch nha đã ổn lắm rồi. Sữa mạch nha đủ dinh dưỡng, nó khiến vị của bánh hoa quế thêm thơm ngọt, mùi hương cũng thơm hơn nhiều.

Sau khi nặn bánh xong hết thì bỏ vào lồng gỗ mang đi hấp. Sau đó Bạch Du lại bắt tay vào làm màn thầu.

So với bánh thịt gà cùng với bánh hoa quế thì màn thầu làm dễ hơn hẳn.

Mùi thơm cứ thế bay từ cửa phòng ra bên ngoài làm cho mọi người trong đại viện thèm nhỏ dãi.

Bạch Phi Bằng vừa mới dậy đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, còn tưởng là con gái nấu cho mình ăn, không khỏi cảm động: “Cái con bé Du Du này đúng là quá hiểu chuyện, sáng sớm thế này đã làm bữa sáng cho cả nhà, khổ cho nó rồi.”

Chắc chắn là con gái biết ông thích ăn đồ mặn nên mới cố tình làm bánh gà.

Bảo sao người ta lại bảo con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, đợi chút nữa ông phải ăn nhiều nhiều mới được!

Bà Bạch liếc nhìn ông với ánh nhìn dè bỉu: “Giờ con mới biết là con bé vất vả như thế nào à? Cả một năm trời kia trưa nào con bé cũng nấu cơm trưa rồi đưa cơm trưa cho vợ con với Tần Tâm Hủy, thế mới gọi là vất vả nhé!”

Bạch Phi Bằng: “…”

Thấy con trai không dám hé răng nói gì, bà Bạch lại không buông tha dễ dàng cho ông như thế: “Chuyện của vợ chồng hai người các con, con tính giải quyết làm sao?”

Vốn dĩ năm đó bà muốn tìm cho con trai một người vợ ở ngay thôn quê này thôi. Bất đắc dĩ khi đó Bạch Phi Bằng lại cứu được Tần Chính Nhân bị rơi xuống nước ngay lúc tan tầm. Hai người họ đã tiếp xúc da thịt, không cưới cũng không được nên cưới nên bà đành phải chấp nhận.

Sau đó, suốt quá trình từ đính hôn tới kết hôn, mâu thuẫn hai bên gia đình chưa từng ngừng lại. Sau khi kết hôn thì lại càng nháo nhào hơn. Bà không muốn cãi nhau với con dâu cả nên dọn đến Thiên Tân ở cùng con trai thứ.

Chẳng qua bà Bạch mang tư tưởng của người thế hệ trước, tuy bà không thích con dâu cả thật nhưng không mong con trai ly hôn.

Huống hồ giờ cháu trai cháu gái đều lớn cả rồi, làm cha làm mẹ lại cãi nhau tới mức ly hôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân của con cái.

Bạch Phi Bằng trầm mặc một lát rồi nói: “Sau này con sẽ tìm cơ hội nói chuyện lại với cô ấy, giờ thì chờ mọi người bình tĩnh lại đã.”

Tần Chính Nhân bất công thật ra đã có manh mối từ lâu.

Từ khi còn nhỏ Tần Chính Nhân có quan hệ cực tốt với em trai. Từ khi em trai hẹn hò tới khi kết hôn đều có bóng dáng của Tần Chính Nhân. Tưởng chừng như khi người em thành gia lập thất xong thì người làm chị là bà ta sẽ buông tay.

Ai nhờ bà ta lại càng can thiệp sâu hơn, đến cả chuyện em dâu sinh con bà ta cũng phải tới chăm.

Lúc đó sức khỏe của em dâu không tốt, bà ta còn cố tình nghỉ hẳn hai tháng, dẫn em dâu về nông thôn ở. Em dâu bà ta sinh non Tần Tâm Hủy ngay dưới nông thôn, bà ta hỗ trợ chăm em dâu ở cữ.

Quay về nội thành, bà ta lại càng thường xuyên túi lớn túi bé đi thăm đứa cháu Tần Tâm Hủy này, quả thực là thương Tần Tâm Hủy tới tận xương tủy, đến mức hai đứa con đẻ còn phải ghen tị đỏ mắt.

TBC

Lúc đó ông còn nghĩ là do Tần Chính Nhân thích con gái nên mới chăm cháu gái tới như vậy. Ai ngờ chờ sinh con gái xong thì bà ta vẫn yêu thương Tần Tâm Hủy như thế.

Cho tới sau này nhà họ Tần xảy ra chuyện lớn, bà ta cứ thế đón luôn cháu gái về nhà mình ở.

Bà Bạch hừ lạnh, nói: “Mẹ không để tâm hai người các con muốn xử lý chuyện Tần Tâm Hủy như thế nào. Mẹ chỉ có đúng một yêu cầu là đừng có khiến Tiểu Du phải đau lòng nữa!”

Bạch Phi Bằng đồng ý, cầm đồ dùng ra ngoài rửa mặt, tiện coi lửa chỗ lò nướng xem nó như thế nào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 55: Chương 55



Chẳng mấy chốc mà màn thầu cùng với bánh hoa quế đã chín.

Màn thầu trắng bóc to hơn cả nắm tay, mềm mại mượt mà trông rất ngon mắt.

Bánh hoa quế lại càng xinh đẹp hơn, mềm mịn. Ở bề mặt, hoa quế khô hoàn toàn in lên bề mặt bánh, vàng vàng trắng trắng, tỏa mùi hoa quế nhàn nhạt, cực kỳ mê người.

Bạch Du lấy mật hoa quế đã được ủ từ năm ngoái phết lên bánh hoa quế, sau đó cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

Mùi thơm ngọt mềm mại, vào miệng là tan. Mùi hoa quế bùng nổ trong miệng, vị ngon tới mức làm người ta không nhịn được mà muốn ăn thêm.

TBC

Cô chia bánh hoa quế thành hai phần, một phần chờ làm lạnh xong sẽ được bao trong giấy đỏ. Sau đó lấy túi nhỏ bọc bốn cái màn thầu lại, cầm thêm phần bánh hoa quế còn dư kia mang đi.

Bà Bạch nhìn thấy cô bước ra thì vội đưa khăn, nói: “Nhìn cháu kia, làm tới mức mồ hôi mồ kê đầm đìa thế này, mau lau đi này.”

Bạch Du nhận lấy khăn tay, lau trán đầy mồ hôi nói: “Bà ơi, bà mau nếm thử đi ạ. Chắc chắn bà sẽ thích bánh hoa quế này lắm. Bác sĩ có dặn bà không được ăn nhiều đường, cho nên cháu không bỏ đường vào đâu. Nhưng bề mặt bánh có mật hoa quế, lúc rây bột có cho thêm sữa mạch nha nên chắc chắn vị sẽ rất ngon.”

Nào phải là không tồi mà thơm muốn chết.

Mùi hương bay vào mũi, bà Bạch không nhịn được mà cầm lên cắn một miếng.

Mùi hoa quế và mùi sữa mạch nha cùng hoà vào nhau chạm vào vị giác. Quả nhiên rất thơm, ăn rất ngon, vị hơi ngọt nhưng lại vô cùng mềm mại, hợp với người già răng miệng không tốt như bà.

Chờ Bạch Phi Bằng bê đĩa bánh gà ra thì bà Bạch đã ăn hết hai cái bánh hoa quế, đang định ăn đến cái thứ ba.

Nhìn thấy con trai bị nóng đến mức chảy mồ hôi ròng ròng bà Bạch lại chẳng hề đau lòng mà còn chê bai: “Thằng cả, con chậm chạp quá rồi đó, mẹ sắp ăn hết bánh hoa quế rồi đây này.”

Bạch Phi Bằng nhìn bánh thịt gà đang cầm trong tay, chẳng thèm để ý mà nói: “Mẹ à, bác sĩ bảo là mẹ không được ăn nhiều đồ dầu mỡ cho nên bánh hoa quế chính là làm cho mẹ ăn đó, con ăn bánh gà là được rồi ạ.”

Kết quả lại nghe thấy Bạch Du nói: “Cha ơi, bánh gà con làm cho anh Giang Lâm đấy. Trước đó anh ấy đã tìm hộ con rất nhiều tư liệu học tập, hôm nay anh ấy về đảo Quỳnh Châu nên con làm thức ăn cho anh ấy mang đi đường coi như là tạ lễ, nhưng mà thời gian không kịp nên không làm phần của hai người.”

Bạch Phi Bằng hóa đá tại chỗ: “…”

Hóa ra ông canh lò nướng cả tiếng đồng hồ, nóng đến mồ hôi chảy đầy đầu mà kết quả lại là làm cho Giang Lâm?

Bà Bạch nhìn thấy con trai như thế thì suýt chút nữa cười thành tiếng: “Này thì khoe khoang trước mặt mẹ này, hay lắm. Bánh hoa quế này là của mẹ già này, con đừng mong giành giật được nhé!”

Bạch Phi Bằng: “…”

Giờ khắc này, mùi thơm đồ ăn tỏa khắp nhà họ Bạch, không khí nặng nề khi trước bay biến hết sạch.

Cuối cùng thấy cha cô đáng thương quá nên Bạch Du vẫn để lại cho ông một cái bánh gà.

Nhưng ăn xong miếng bánh gà kia, Bạch Phi Bằng lại thấy chi bằng đừng cho ông ăn còn hơn.

Tại vì bánh quá ngon, một cái không đủ nhét kẽ răng nữa!

Chẳng mấy chốc, cửa nhà họ Bạch bị gõ vang.

Bạch Phi Bằng đi mở cửa.

Nhìn thấy người tới là Giang Lâm, sắc mặt ông không được tốt cho lắm: “Cậu đấy hả, vào đi.”

Giang Lâm đảo mắt nhìn lên mặt ông: “Dạ thôi, cháu không vào đâu ạ. Chú Bạch, xin hỏi là Bạch Du có ở trong nhà không ạ?”

Kế hoạch có chút thay đổi nên giờ anh phải đi luôn.

Bạch Phi Bằng: “Con bé ở trong nhà, để tôi vào gọi con bé ra.”

Bạch Du nghe thấy tiếng nói thì vội cầm đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận từ trong phòng bếp chạy ra, khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng, mê người hơn cả khi trang điểm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 56: Chương 56



Giang Lâm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nói: “Cảm ơn cô nhé.”

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên người anh, ánh sáng lóe vào đôi mắt, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Không hiểu sao Bạch Du không dám nhìn vào mắt anh: “Anh Giang Lâm đừng khách sáo thế, anh đã giúp tôi nhiều lần như thế rồi, tôi chỉ làm chút thức ăn thôi mà.”

Giang Lâm: “Lát nữa là tôi đi luôn. Nếu sau này Giang Khải có mạo phạm cô thì cô có thể nói thẳng với ông nội, cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta.”

Tuy bản thân Bạch Du nghĩ chẳng mấy chốc mà cô với Giang Khải sẽ đường ai nấy đi nhưng vẫn vô cùng cảm kích trước ý tốt của anh: “Cảm ơn anh Giang Lâm nhé.”

Thấy trong đại viện bắt đầu có người nhòm ngó, Giang Lâm nhìn cô một cái rồi nói: “Ừm, tôi đi đây.”

Bạch Du gật đầu, chờ cho bóng dáng của anh biến mất sau chỗ ngoặt thì mới quay người đi vào trong nhà thay quần áo chuẩn bị đi học.

Trong phòng khách, bà Bạch cùng với Bạch Phi Bằng mẹ nhìn con, con nhìn mẹ.

Nhà họ Bạch và nhà họ Giang là người quen cũ với nhau, Giang Lâm giúp Bạch Du là chuyện bình thường, Bạch Du nấu ăn đáp lễ lại cho anh cũng là chuyện bình thường nhưng không hiểu sao ai cũng cảm thấy không khí giữa hai người họ kỳ lạ ở đâu đó.

Càng lạ hơn là nhìn hai người họ vô cùng xứng đôi.

Bạch Phi Bằng húp bát cháo nhạt nhẽo, nói với giọng chua lè: “Con thấy Du Du nấu thức ăn cho Giang Khải nhiều rồi nhưng lần đầu tiên thấy con bé nấu ăn cho Giang Lâm.”

Bà Bạch biết chuyện Bạch Du không muốn làm người yêu Giang Khải nữa, rồi nghĩ tới chuyện nhìn hai người như kim đồng ngọc nữ thì không khỏi cảm thán: “Trước kia mẹ không thấy gì chứ giờ càng nhìn thì thấy đúng là tiểu Du với thằng bé A Lâm kia đúng là xứng đôi thật đấy.”

Bạch Phi Bằng: “?”

Lời mẹ nói mang theo chút tiếc nuối, trong tiếc nuối lại mang theo vẻ kiêu ngạo là như thế nào?

Bạch Du với Giang Khải mới là một đôi, mẹ như thế này chẳng phải là cầm gậy đánh uyên ương hay sao?

**

Giữa trưa, Giang Lâm đi xe lửa tới thành phố Quảng.

Đi cùng cô còn có nam sĩ quan Cát Đại Xuyên.

Hiện tại Cát Đại Xuyên là cán bộ huấn luyện quan quân. Tuy anh ấy chẳng có quan hệ gì với thủy tổ Grandet bủn xỉn nhưng tính bủn xỉn thì vô cùng lớn.

Vốn dĩ anh ấy cũng có một đối tượng sắp kết hôn, đó là một cô gái tốt, đáng yêu lại chịu thương chịu khó, chịu được vất vả. Cho dù cô gái đó biết anh ấy bị điều tới đảo Quỳnh Châu cũng không hề chê bai, nhưng hai ngày trước ngày xuất phát lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hai người họ đã chia tay.

Chuyện bắt đầu từ món đậu Edamame.

Bộ đội không thiếu đậu tương, năm nay lại được mùa nên làm thành đậu tương thêm món cho mọi người ăn cơm. Cát Đại Xuyên không ăn mà lại đóng gói phần của mình lại, chờ tới khi gặp đối tượng của mình thì mới lôi ra ăn chung với cô ấy, như thế vừa hay có thể tiết kiệm được tiền một phần cơm.

Kết quả cùng ngày đó, hai người họ bị đưa vào trong bệnh viện. Bác sĩ ra hỏi mãi mới biết được đậu tương kia đã nấu được hai ngày.

Trời hè nên đồ ăn

Thế là từ đó Cát Đại Xuyên vừa không còn người yêu, vừa có biệt danh “Mười tám cái rắm”.

Cũng vì chuyện này mà anh ấy làm chậm trễ hành trình, các quan quân khác tất nhiên không thể chờ một mình anh ấy nên đây là nguyên nhân tại sao anh ấy lại ngồi cùng toa xe lửa với Giang Lâm.

Cùng với tiếng còi xe “tu tu”, xe lửa sơn màu xanh chậm rãi chuyển động.

Ở thời đại này, xe lửa sơn màu xanh đã có giường nằm, người bình thường ngồi không nổi, cũng không mua nổi vé xe.

Toa xe giường mềm chia thành tầng trên tầng dưới, hai bên chia thành bốn cái giường nhỏ, ở giữa có cái bàn nhỏ, được chuẩn bị sẵn phích nước nóng, bên trong phích nước nóng có đầy nước ấm, bên cạnh đó còn được chuẩn bị một ít túi trà hoa lài.

Lúc này, Giang Lâm và Cát Đại Xuyên bày hết đống đồ ăn mang đi đường của mình lên bàn.

Thời tiết nóng bức, Giang Lâm mang thức ăn ra, vừa mới mở túi ra thì mùi hương thơm nức mũi ngay lập tức tỏa khắp toa xe.

Rõ ràng Cát Đại Xuyên đã ăn cơm chiều rồi, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì lại nuốt nước miếng theo bản năng: “Phó đoàn Giang, đồ ăn này của cậu mua ở tiệm bánh ngọt Phú Hoa Đường ở ven đường hả? Trông cũng tinh xảo phết nhỉ.”

Giang Lâm: “Không phải, một người bạn làm cho tôi.”

Giống hệt như những gì Cát Đại Xuyên nói thì quả thực là những món đồ này rất là tinh xảo.

Đặc biệt là bánh hoa quế kia. Bánh hoa quế màu trắng, bề mặt được phủ một lớp mật hoa quế, bên trên còn được điểm xuyết bằng một ít hoa quế nhỏ ly ti. Nhìn qua sắc hương vị đầy đủ.

Vốn dĩ anh không hề đói bụng nhưng mùi hoa quế cứ thoang thoảng qua chóp mũi làm anh không nhịn được mà cầm một miếng lên bỏ vào trong miệng.

Mùi hoa quế nổ tung trong khoang miệng, mùi vị tinh tế mềm mại, thơm ngọt ngon miệng.

Bình thường anh không ăn được đồ ngọt, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng món đồ ngọt này lại rất hợp gu ăn uống của anh.

Nghĩ tới đây, anh lại cầm bánh gà lên nhưng chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ngọt ngào.

Mùi rượu?

Giang Lâm có chút tò mò, há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, gương mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hơi sáng lên.

Là mùi rượu hoa quế.

Anh lại cắn thêm một miếng khác, nhai kỹ nuốt chậm.

Thật ra ăn vào miệng thì không đậm mùi rượu, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mùi rượu thơm nồng hòa quyện với mùi thịt, trong vị ngọt hòa với vị mặn, ngoài vỏ thì giòn xốp, bên trong thì mềm mại, mùi vị vô cùng phong phú, vô cùng ngon nghẻ.

Giang Lâm chậm rãi nuốt từng miếng bánh, nhìn cảnh đêm đen nhánh ngoài cửa sổ.

Mấy năm không gặp, không ngờ cô bé ngày xưa còn giành ăn với mình nay đã có thể làm được món điểm tâm ngon lành như thế này.

TBC

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm miếng bánh gà trong tay anh, cười nói: “Bạn của phó đoàn Giang giỏi phết nha, còn nhỏ tuổi mà đã có thể làm được món ăn trông ngon mắt, thơm tho như thế này nữa!”

Cát Đại Xuyên thề là anh ấy không hề đói bụng, nhưng mùi hương cứ thoang thoảng nơi chóp mũi làm cho anh ấy suýt chút nữa không nhịn được mà xì tiền ra mua lại đồ ăn chỗ phó đoàn Giang rồi.

Tất nhiên chuyện mua đồ ăn là không có khả năng.

Chính anh ấy đã tự làm lương khô rồi, đủ để cho anh ấy ăn từ giờ tới khi đi tới đảo Quỳnh Châu. Bộ đội bọn họ mỗi ngày được phát một phần tiền trợ cấp thức ăn. Anh ấy đã ăn phần mình tự làm nên cả chuyến đi này anh ấy đã có thể tiết kiệm được bảy, tám đồng rồi.

Hiển nhiên là Cát Đại Xuyên hiểu lầm nhưng Giang Lâm cũng chẳng giải thích.

Cát Đại Xuyên nhịn được nhưng người trung niên ngủ tầng trên thì không nhịn được: “Này đồng chí, món điểm tâm này của cậu quả thực quá mê người. Nếu như tiện thì không biết tôi có thể dùng tiền và phiếu của mình đổi lấy một ít được không?”

Giang Lâm nhàn nhạt đáp lại: “Xin lỗi, tôi không tiện lắm.”

dễ bị biến chất, huống hồ còn để hai ngày!

Đối tượng của anh ấy tức tới mức run người, ngày xuất viện ngay lập tức đề nghị chia tay. Cát Đại Xuyên nhanh nhảu xin lỗi, đau khổ cầu xin đối tượng cho anh ấy một cơ hội nữa.

Nói thật, gia cảnh của Cát Đại Xuyên không tồi, vóc người anh ấy cao to, tiền đồ cũng coi như là xán lạn, trừ cái tật bủn xỉn ra thì cũng không có gì xấu, vì một phần đậu tương bị biến chất mà đề nghị chia tay có vẻ như là hơi quá.

Chỉ là người yêu của anh ấy lại nói: “Đại Xuyên, em thật sự không thể nào ở bên cạnh anh được. Em vừa nhìn thấy anh thì sẽ nhớ tới bộ dạng anh đánh rắm tận mười tám lần đấy.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 57: Chương 57



Thế là từ đó Cát Đại Xuyên vừa không còn người yêu, vừa có biệt danh “Mười tám cái rắm”.

Cũng vì chuyện này mà anh ấy làm chậm trễ hành trình, các quan quân khác tất nhiên không thể chờ một mình anh ấy nên đây là nguyên nhân tại sao anh ấy lại ngồi cùng toa xe lửa với Giang Lâm.

Cùng với tiếng còi xe “tu tu”, xe lửa sơn màu xanh chậm rãi chuyển động.

Ở thời đại này, xe lửa sơn màu xanh đã có giường nằm, người bình thường ngồi không nổi, cũng không mua nổi vé xe.

Toa xe giường mềm chia thành tầng trên tầng dưới, hai bên chia thành bốn cái giường nhỏ, ở giữa có cái bàn nhỏ, được chuẩn bị sẵn phích nước nóng, bên trong phích nước nóng có đầy nước ấm, bên cạnh đó còn được chuẩn bị một ít túi trà hoa lài.

Lúc này, Giang Lâm và Cát Đại Xuyên bày hết đống đồ ăn mang đi đường của mình lên bàn.

Thời tiết nóng bức, Giang Lâm mang thức ăn ra, vừa mới mở túi ra thì mùi hương thơm nức mũi ngay lập tức tỏa khắp toa xe.

TBC

Rõ ràng Cát Đại Xuyên đã ăn cơm chiều rồi, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì lại nuốt nước miếng theo bản năng: “Phó đoàn Giang, đồ ăn này của cậu mua ở tiệm bánh ngọt Phú Hoa Đường ở ven đường hả? Trông cũng tinh xảo phết nhỉ.”

Giang Lâm: “Không phải, một người bạn làm cho tôi.”

Giống hệt như những gì Cát Đại Xuyên nói thì quả thực là những món đồ này rất là tinh xảo.

Đặc biệt là bánh hoa quế kia. Bánh hoa quế màu trắng, bề mặt được phủ một lớp mật hoa quế, bên trên còn được điểm xuyết bằng một ít hoa quế nhỏ ly ti. Nhìn qua sắc hương vị đầy đủ.

Vốn dĩ anh không hề đói bụng nhưng mùi hoa quế cứ thoang thoảng qua chóp mũi làm anh không nhịn được mà cầm một miếng lên bỏ vào trong miệng.

Mùi hoa quế nổ tung trong khoang miệng, mùi vị tinh tế mềm mại, thơm ngọt ngon miệng.

Bình thường anh không ăn được đồ ngọt, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng món đồ ngọt này lại rất hợp gu ăn uống của anh.

Nghĩ tới đây, anh lại cầm bánh gà lên nhưng chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ngọt ngào.

Mùi rượu?

Giang Lâm có chút tò mò, há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, gương mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hơi sáng lên.

Là mùi rượu hoa quế.

Anh lại cắn thêm một miếng khác, nhai kỹ nuốt chậm.

Thật ra ăn vào miệng thì không đậm mùi rượu, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mùi rượu thơm nồng hòa quyện với mùi thịt, trong vị ngọt hòa với vị mặn, ngoài vỏ thì giòn xốp, bên trong thì mềm mại, mùi vị vô cùng phong phú, vô cùng ngon nghẻ.

Giang Lâm chậm rãi nuốt từng miếng bánh, nhìn cảnh đêm đen nhánh ngoài cửa sổ.

Mấy năm không gặp, không ngờ cô bé ngày xưa còn giành ăn với mình nay đã có thể làm được món điểm tâm ngon lành như thế này.

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm miếng bánh gà trong tay anh, cười nói: “Bạn của phó đoàn Giang giỏi phết nha, còn nhỏ tuổi mà đã có thể làm được món ăn trông ngon mắt, thơm tho như thế này nữa!”

Cát Đại Xuyên thề là anh ấy không hề đói bụng, nhưng mùi hương cứ thoang thoảng nơi chóp mũi làm cho anh ấy suýt chút nữa không nhịn được mà xì tiền ra mua lại đồ ăn chỗ phó đoàn Giang rồi.

Tất nhiên chuyện mua đồ ăn là không có khả năng.

Chính anh ấy đã tự làm lương khô rồi, đủ để cho anh ấy ăn từ giờ tới khi đi tới đảo Quỳnh Châu. Bộ đội bọn họ mỗi ngày được phát một phần tiền trợ cấp thức ăn. Anh ấy đã ăn phần mình tự làm nên cả chuyến đi này anh ấy đã có thể tiết kiệm được bảy, tám đồng rồi.

Hiển nhiên là Cát Đại Xuyên hiểu lầm nhưng Giang Lâm cũng chẳng giải thích.

Cát Đại Xuyên nhịn được nhưng người trung niên ngủ tầng trên thì không nhịn được: “Này đồng chí, món điểm tâm này của cậu quả thực quá mê người. Nếu như tiện thì không biết tôi có thể dùng tiền và phiếu của mình đổi lấy một ít được không?”

Giang Lâm nhàn nhạt đáp lại: “Xin lỗi, tôi không tiện lắm.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 58: Chương 58



Người đàn ông trung niên có chút tiếc nuối nhưng vẫn pha trò cười: “Không sao đâu, không sao đâu, là do tôi đường đột rồi. Người nhà làm đồ ăn chính là tâm ý của người đó, chắc chắn là không thể bán được.”

Giang Lâm không tỏ ý kiến, duỗi tay cầm lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng.

Vì thế, Cát Đại Xuyên và người đàn ông trung niên kia cứ trơ mắt nhìn bánh gà cùng với bánh hoa quế cứ thế giảm bớt dần…

Cát Đại Xuyên nghĩ chắc hẳn là ngon lắm chứ không thì phó đoàn Giang sẽ không ăn luôn miệng như thế.

Mấu chốt là còn độc chiếm cơ!

So với kẻ vắt cổ chày ra nước như anh ấy thì anh còn vắt cổ chày ra nước hơn!

**

Bạch Du đi làm cả ngày cũng là nguyên một ngày nghe những câu chuyện vô cùng cay đắng.

Không phải là cô không thông cảm với những đồng chí nữ bị bạo lực gia đình hay là bị bố mẹ chồng chèn ép vì dù sao thì chính bản thân cô kiếp trước cũng nằm trong tình trạng y hệt như thế, chẳng qua cô chỉ bực dọc và thấy bất hạnh thay cho họ mà thôi.

Nhưng qua những người này, cô lại càng có thể ý thức được rằng dựa vào ai cũng không bằng tự dựa vào chính mình.

Chỉ có khi nào mình đủ mạnh mẽ, trưởng thành mới có thể nắm chặt được vận mệnh của mình ở trong tay.

Bà nội thương cô vất vả đi làm cả một ngày nên không để cho cô nấu cơm tối. Thế là Bạch Du về nhà cái là chui luôn vào trong phòng sách.

Tuy rằng vẫn còn hơn hai năm nhưng cô vẫn không dám chậm trễ.

Cô không quan tâm thiên phú trong học tập của mình có cao hay không. Đọc một lần không hiểu thì cô sẽ đọc lần hai, lần hai không hiểu thì đọc lần ba, cô không tin là đến mức này rồi mà cô lại học không vào.

Cô nhớ rõ sau khi giải phóng thì có rất nhiều người đăng ký thi đại học. Tuy những năm gần đây rất nhiều người bỏ bê chuyện học nhưng đừng bao giờ xem nhẹ năng lực của người khác.

Bạch Du không dám đắc ý dào dạt, cũng không dám lơi lỏng, cô điểm lại tri thức trong đầu, ghi tạc thật kỹ trong đầu.

Không biết đã học được bao lâu, sắc trời ngoài kia đã hoàn toàn tối đen.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Sau đó, bà Bạch tiến vào: “Tiểu Du ơi, bà đã làm món mì rồi đó, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cháu ra làm nước dùng thôi.”

Thật ra bà Bạch có thể làm nước dùng được nhưng lại không làm ngon như cháu gái.

Mì trộn tương ăn có ngon hay không thì nước dùng chính là linh hồn.

Bạch Du cười gật đầu, đứng dậy dọn gọn lại tài liệu trên bàn rồi theo bà đi vào phòng bếp.

Đúng như những gì bà Bạch nói, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, giá đỗ và cà rốt thái sợi đã được rải lên trên, mì thái sợi đã được nấu xong rồi, nằm nguyên trong bát.

TBC

Thái Vọng Xuân nhìn qua ngoài cửa sổ thấy Bạch Du cầm nồi cầm muỗng thì ngay lập tức đóng cửa cái “sập”.

Nguy hiểm thật đấy, suýt chút nữa lại ngửi thấy mùi đồ ăn ngon bên nhà họ Bạch rồi.

Chồng với con bà ấy mỗi lần ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức bên nhà họ bạch thì lại chê cơm bà ấy nấu như cám heo vậy…

Một ông già một thằng nhóc, muốn ăn gì thì ăn!

Nhưng mà cũng phải nói, trước đó Bạch Du cũng hay nấu cơm mà sao không thấy thơm như dạo này nhỉ?

Bạch Du bắt đầu nấu nước dùng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Bà Bạch bảo bà sẽ ra ngoài xem sao.

Chờ Bạch Du nấu nước dùng xong thì thấy Giang Khải ngồi trong phòng khách.

Người là do Bạch Phi Bằng dẫn về nhà.

Hai người gặp nhau ngay cửa đại viện, Giang Khải thì bảo là có việc muốn tìm Bạch Du thế là hai người họ dẫn nhau về nhà.

Tuy bà Bạch biết là Bạch Du chuẩn bị hủy hôn với Giang Khải nhưng bà lại không biết kế hoạch của cô như thế nào nên trước tiên cứ án binh bất động để cho Giang Khải bước vào nhà trước đã.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 59: Chương 59



Bạch Du làm bộ như không thấy: “Bà ơi, cha ơi ra ăn cơm ạ.”

Bạch Phi Bằng không rõ nguyên do nhưng thấy con gái không thèm để tâm tới Giang Khải thì nói: “Du Du, con vào nấu thêm một bát mì trộn nữa, chắc chắn là Giang Khải chưa ăn đâu.”

Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, cười như không cười nói: “Giờ này rồi còn tới nhà người khác chắc chắn đã ăn cơm rồi chứ chẳng lẽ lại thành loại không biết xấu hổ tới nhà người khác cọ cơm?”

“…”

Thật ra thì Giang Khải chưa ăn cơm chiều, nghe được lời này đành phải nói: “Chú ơi, chú cứ ăn đi ạ. Cháu đã ăn ở đơn vị rồi ạ. Du Du, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Bạch Du nhún vai: “Anh thì ăn xong rồi chứ tôi thì chưa ăn đâu, chờ tôi ăn xong thì nói tiếp.”

TBC

Giang Khải: “…”

Bạch Phi Bằng nghe thấy Giang Khải bảo là ăn rồi thì cũng không hề khách sáo.

Bạch Du làm hai loại nước dùng. Một loại là nước thịt làm nhân cho thêm hành, tỏi, ớt cay cùng với chút gia vị thành nước dùng. Một loại khác là nước tương vừng do chính cô tự làm.

Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn làm cho bà nội một bát, chan một muỗng nước dùng, thêm tương vừng, quấy vài lần là có thể ăn được rồi.

Thời tiết mùa hè nóng bức, bà Bạch lo chuyện ăn uống của cháu gái nên cố tình dùng nước lạnh thấu tâm, làm cho sợi mì vô cùng đàn hồi.

Nước dùng thịt được xào vừa thơm vừa cay, thêm mùi hạt mè nồng đậm làm cho người ta rất thèm ăn.

Giang Khải nuốt nước miếng.

Giữa trưa, anh ta bận đi làm nên chỉ ăn qua loa. Giờ dạ dày trống trơn mà mùi đồ ăn ngon thì cứ ập vào mặt làm cho anh ta cảm thấy dạ dày nhói đau.

Đáng giận là Bạch Du lại còn vừa ăn vừa cảm thán: “Bà nội làm sợi mì đúng là ngon thật đó, rất là dai, cơ mà ngon nhất là còn tráng qua nước lạnh, điểm thêm giá đỗ cùng với cà rốt đúng là quá ngon. Bà ơi, nước sốt thịt này cực kỳ ngon, tương ớt do chính tay cháu chọn đó nhé, cay sảng khoái luôn nha. Mình ăn mì trộn tương thì sao có thể thiếu được tương vừng, không có tương vừng thì mỳ trộn tương không có linh hồn đâu ạ. Một miếng thịt bằm một ngụm nước trộn, sung sướng như tiên.”

Giang Khải: “…”

Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, thấy sắc mặt đối phương đen như sắp nhỏ thành nước thì cô thấy yên tâm hơn hẳn.

Bạch Du nhai kỹ nuốt chậm, một bát mì trộn thôi mà ăn cũng khoảng tầm ba mươi phút.

Chờ Bạch Du ăn xong, Giang Khải đã vội vàng lôi vé ra nói: “Hôm nay nhóm nhạc thính phòng Stuttgart của nước Đức sẽ biểu diễn tại Cung Dân Tộc. Tôi có người bạn là người kéo đàn violin trong buổi biểu diễn đó nên tôi đã xin được hai vé từ người bạn đó. Buổi tối ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”

Một câu nói nổi lên ba tin tức khác nhau:

Thứ nhất, nhóm nhạc thính phòng Stuttgart là nhóm nhạc nổi tiếng nhất nước Đức, cũng là nhóm nhạc hàng đầu trên thị trường thế giới, muốn có được vé xem buổi biểu diễn của họ là cực kỳ khó.

Thứ hai, tôi đây có quan hệ rộng, có thể vì cô mà mua được vé.

Thứ ba, tôi đang lấy lòng cô đấy.

Bạch Du suýt chút nữa cười thành tiếng, liếc mắt nhìn cặp vé trong tay anh ta, cười nói: “Anh để lên bàn đi.”

Giang Khải nghĩ tới hai lần trước bị cho leo cây, lại nói: “Lần này cô chắc chắn sẽ đi cùng tôi đấy chứ?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng thế.” Mới là lạ nhé.

Ngày mai cô sẽ sang tay vé này luôn.

Giang Khải trông cô không có vẻ là nói dối thì không hỏi tiếp nữa.

Bỗng anh ta nhớ lại hình như lâu lắm rồi Bạch Du chưa làm đồ ăn cho mình, thế là nói: “Tôi nhớ là trước đây cứ tới mùa này thì cô sẽ làm bánh hoa quế. Bánh hoa quế cô làm ngon hơn ngoài hàng bán nhiều.”

Bạch Du nhướn mày: “Anh muốn ăn à? Nhưng giờ tôi không có tâm trạng làm bánh.”

Giang khải: “…”

Trước đây Bạch Du nói muốn chia tay với anh ta, anh ta còn không tin là sự thật. Lúc Giang Hựu Hàm bảo Bạch Du thích người khác rồi, anh ta cũng không tin.
 
Back
Top Bottom