Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 30: Chương 30



Cho tới bây giờ, Lâm Hướng Tuyết chưa từng thấy thứ kia của đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn là tình cảnh như vậy, nhất thời bị dọa đến bật khóc.

Người đàn ông hèn mọn sau khi nhìn thấy Lâm Hướng Tuyết bị dọa khóc thì càng đắc ý, còn quơ quơ, anh ta mỉm cười lộ ra một hàm răng vàng.

Loại b**n th** này, nạn nhân càng sợ hãi, họ càng phấn khích.

Sau khi Bạch Du sửng sốt một chút liền tỉnh táo lại, sau đó khóe miệng nhếch lên cười nói: "Chỉ với thứ nhỏ như mũi kim vậy mà anh cũng dám lấy ra khoe, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ bị kim đ.â.m ngất xỉu!"

Gã bỉ ổi: "?"

Ngất xỉu vì cây kim?

Anh ta cúi đầu nhìn về phía món đồ chơi kia của mình, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Bạch Du tiếp tục chế giễu: "Mọi người đều nói đó là nơi đàn ông là vốn liếng để khoe khoang nhưng nhìn anh kìa, ngay cả kim thêu cũng tốt hơn anh một chút, sao anh bé tẹo mà tự tin thế? Nếu là tôi, tôi đã không còn mặt mũi để sống trên đời này, sao còn dám ra ngoài khoe khoang?"

Gã bỉ ổi: "..."

Anh ta thở hổn hển, suýt chút nữa vì tức giận mà phun ra một ngụm máu.

Anh ta tức giận đến run rẩy toàn thân, vừa tức giận vừa xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một tia không tự tin.

Chỗ đó của anh ta thực sự... Nhỏ sao?

Vốn dĩ Lâm Hướng Tuyết đã sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, không biết phải làm gì. Nghe lời Bạch Du, cô ấy cũng ngẩn người ra.

Bạch Du liếc nhìn cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Đi báo cảnh sát."

May mắn thay, mặc dù sợ hãi, Lâm Hướng Tuyết cũng không hoàn toàn vô dụng. Cô ấy đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhảy lên xe đạp và lao ra khỏi con hẻm.

Gã bỉ ổi nhìn thấy Lâm Hướng Tuyết định đi, biết rằng tình hình không ổn, liền vội vàng bỏ chạy.

Bạch Du nhặt một hòn đá trên mặt đất ném qua. Cô nhắm rất chuẩn, hòn đá trúng ngay vào bắp chân bị thương của gã bỉ ổi.

Gã bỉ ổi té lăn trên đất, ôm bắp chân bị thương k** r*n.

Rất nhanh cảnh sát đã tới.

Ba người bị đưa về cục cảnh sát.

Bạch Du nói ra lại chuyện từ đầu đến cuối trong một lần.

Cảnh sát đảm bảo với hai người họ rằng: "Hai người yên tâm đi, những hành vi như vậy, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt thật nghiêm."

Thời đại này, hình phạt cho tội lưu manh rất nghiêm khắc. Hành vi phô bày bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của bản thân nơi công cộng như gã bỉ ổi kia, chỉ sợ anh ta sẽ phải trải qua nửa phần đời còn lại trong trại lao động.

Tuy nhiên, Bạch Du không hề đồng cảm với anh ta, thậm chí còn chuẩn bị giáng đòn chí mạng cuối cùng cho anh ta.

Lúc này, Giang Lâm tình cờ đến đồn cảnh sát để giải quyết một số việc. Khi chuẩn bị đi, anh nghe loáng thoáng giọng nói của Bạch Du nên đi đến gần.

Khi đến cửa, anh nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình mảnh mai đang quay lưng lại với anh, giọng nói líu lo: "Đồng chí cảnh sát, loại côn đồ thối tha chỉ mang theo chiếc kim đen rỉ sét dài ba cm đi hù dọa người khác như thế này, xin các đồng chí nhất định không được tha thứ cho anh ta!"

Giang Lâm: "..."

Cảnh sát: "..."

Ba cm kim đen rỉ sét, khụ khụ, mô tả của người phụ nữ này khá đặc biệt.

Bạch Du cảm thấy như có một ánh mắt đặc biệt nhìn vào mình từ phía sau nên quay đầu lại theo bản năng.

Sau đó, cô đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Lâm.

Bạch Du: "..."

Bạch Du xấu hổ đến mức muốn tìm cách trốn đầu vào lòng đất.

Cô không ngờ lại gặp được Giang Lâm ở đây, càng không ngờ Giang Lâm lại nghe thấy những lời cô nói.

Cô chỉ mồm mép bén nhọn hai lần, không ngờ hai lần đều bị Giang Lâm bắt gặp.

Nghĩ đến câu nói "kim đen" vừa rồi, cô chỉ muốn đào hố chôn sống bản thân!

Giang Lâm chỉ ngạc nhiên ban đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: "Sau cô lại ở đây?"

Bạch Du sờ sờ mũi: "Gặp một tên lưu manh."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 31: Chương 31



Vừa nói xong, ánh mắt Giang Lâm lạnh lùng đảo qua gã bỉ ổi đang ngồi trên ghế.

Cả người gã bỉ ổi run rẩy, không hiểu sao cảm giác được một cỗ áp lực cùng cảm giác hít thở không thông ập vào mặt, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.

Vừa rồi khi đồng chí cảnh sát nói nhất định phải nghiêm trị anh ta, anh ta căn bản không sợ hãi, bởi vì nhà anh ta có người trong hệ thống cảnh sát. Hơn nữa còn là nhân vật lớn có vị trí cao, mà nhà anh ta có ân với nhân vật lớn kia, chỉ cần bà nội anh ta mở miệng, cuối cùng chắc chắn anh ta sẽ được thả ra.

Nhưng mà người đàn ông trước mắt này vừa xuất hiện, anh ta đột nhiên cảm thấy được sự nguy hiểm.

Quả nhiên, ngay sau đó anh nói với cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lời nói cay nghiệt: "Cô về trước đi, nơi này giao cho tôi."

Bạch Du khựng lại, gật đầu: "Được."

Vừa rồi khi đồng chí cảnh sát nói muốn nghiêm trị gã bỉ ổi, đối phương cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi, tựa hồ không sợ, cho nên cô mới nhấn mạnh với đồng chí cảnh sát thêm một câu, chỉ là cô nói chưa chắc hữu dụng.

Nhưng bây giờ có lời này của Giang Lâm, chắc chắn gã bỉ ổi kia không thoát khỏi chế tài.

Cho đến khi ra khỏi cục cảnh sát một đoạn đường, Lâm Hướng Tuyết vẫn có vẻ như không ổn.

Bạch Du không khỏi lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện lấy vài viên thuốc an thần không?"

"Không cần không cần, đâu có khoa trương đến thế."

Lúc này Lâm Hướng Tuyết mới lấy lại tinh thần, lúc đó cô ấy thực sự rất sợ hãi, chỉ là khi nhìn thấy Bạch Du dũng cảm như vậy, cô ấy như được cho uống một viên thuốc an thần.

Như Bạch Du đã nói, đó chỉ là một thứ nhỏ hơn cả kim thêu, có gì phải sợ.

Bạch Du nhìn thấy tinh thần cô ấy đã ổn định hơn thì mới yên tâm.

Lâm Hướng Tuyết chuyển đề tài, đột nhiên nói: "Bạch Du, nam đồng chí cao lớn đẹp trai lại khí thế mười phần lúc nãy là vị hôn phu của cậu à?"

Bạch Du giật mình, mới nhận ra cô ấy đang nói Giang Lâm, mặt cô nóng lên nói: "Cậu đừng nói lung tung, anh ấy không phải vị hôn phu của mình."

“Mình thấy hình như anh ấy rất quan tâm đến cậu, còn có dáng vẻ vừa rồi anh ấy nói: ‘Cô về trước đi, ở đây giao cho tôi', quả thực rất nam tính, rất có cảm giác an toàn!"

Bạch Du nhìn dáng dấp hưng phấn đỏ bừng mặt của Lâm Hướng Tuyết, trong lòng rùng mình.

Chỉ là sau một khắc liền thấy Lâm Hướng Tuyết lại lắc đầu: "Nhưng mà ở cùng một chỗ với loại đàn ông này chắc chắn áp lực rất lớn, dạng dấp quá đẹp, rất nhiều phụ nữ đều không đẹp bằng anh ấy. Hơn nữa dáng vẻ không cười luôn làm cho người ta lo lắng có phải mình đã làm sai chuyện hay không."

Nghe vậy, Bạch Du gật đầu lia lịa.

Từ nhỏ cô đã rất sợ Giang Lâm, mà nhà họ Giang có nhiều anh chị em như vậy, không ai là không sợ Giang Lâm.

Ánh chiều tà cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, trên bầu trời xuất hiện vài ngôi sao.

Hai người dắt xe đạp đi đến ngã tư đường, nhà hai người ở hai hướng khác nhau, phải tách nhau ở đây.

Lâm Hướng Tuyết: "Xin lỗi Bạch Du, vừa rồi mình vô dụng quá, gặp nguy hiểm chỉ biết la hét."

Cô ấy sợ đến mức muốn khóc.

So với Bạch Du, cô ấy thật vô dụng.

Bạch Du nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Sai không phải do cậu, cậu không cần phải xin lỗi. Hơn nữa, nếu không phải cậu gọi cảnh sát đến, chỉ với sức của mình cũng không thể đánh lại gã bỉ ổi kia."

Cô ấy đã dùng cả đời để học được một bài học: Không nên dùng sai lầm của người khác để trách móc bản thân.

Đối diện với ánh mắt ấm áp của Bạch Du, mũi Lâm Hướng Tuyết bỗng cay cay: "Bạch Du, cậu tốt bụng quá!"

Trước đây, cô ấy muốn kết bạn với Bạch Du vì đồ ăn cô nấu rất ngon nhưng bây giờ, là vì sự dịu dàng và thấu hiểu của cô.

Cô ấy muốn làm bạn tốt với Bạch Du cả đời!

Trở về nhà, vừa bước vào cửa, Bạch Du đã nhìn thấy hai gương mặt khiến người ta khó chịu - Lâu Tú Anh và Giang Khải.

Thật ra Lâu Tú Anh không phải mẹ ruột của Giang Lâm và Giang Khải, mà là mẹ kế của họ.

Cha của họ, Giang Khải Bang và mẹ ruột của họ, bà La, kết hôn vì lý do chính trị. Khi sinh Giang Khải, bà La bị băng huyết sau sinh và không qua khỏi.

Lúc đó, Giang Khải Bang mới 27 tuổi, đang trong giai đoạn phấn đấu cho sự nghiệp, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc Giang Lâm 3 tuổi và Giang Khải mới sinh. Để hai con có được sự chăm sóc tốt hơn, dưới sự dàn xếp của gia đình và tổ chức, ông ta đã nhanh chóng kết hôn với Lâu Tú Anh, một giáo viên trung học.

Gia đình bà La sợ cháu ngoại bị mẹ kế bắt nạt nên đã đón Giang Lâm về nhà bà La chăm sóc trước khi Giang Lâm đến trường. Giang Lâm thông minh, từ nhỏ đã hiểu biết nhiều chuyện, vì vậy Lâu Tú Anh đã dành rất nhiều thời gian nhưng không thể thu phục được Giang Lâm, từ nhỏ đến lớn Giang Lâm chỉ chịu gọi bà ta là dì.

Nhưng Giang Khải không có bất kỳ ấn tượng nào về mẹ ruột và Lâu Tú Anh để chăm sóc anh ta không chỉ phá thai một bé trai, mà ngay cả sau khi có con gái ruột Giang Hựu Hàm, bà ta vẫn thương Giang Khải nhất.

Vì vậy, đối với Giang Khải, Lâu Tú Anh không phải là mẹ ruột mà là hơn cả mẹ ruột.

TBC

Nghe thấy tiếng động, Lâu Tú Anh và Giang Khải lần lượt quay đầu lại nhìn.

Điểm khác biệt là, người trước nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ, người sau thì mặt mày ủ rũ.

"Du Du về rồi à, đã ăn cơm chưa? Mau qua đây với dì."

Lâu Tú Anh vẫn như mọi khi, vừa nhìn thấy Bạch Du đã nở nụ cười thân thiện, như thể thật sự rất thích cô vậy.

Thật ra, đây là người giỏi làm màu nhất, cũng là người giỏi giả vờ hiền từ nhất.

Bạch Du đang nghĩ đến việc hủy hôn với Giang Khải nên cũng lười làm màu, thậm chí không thèm mỉm cười, sau khi thay giày liền đi thẳng vào nhà.

Trên bàn bày đầy trái cây, hộp trái cây đóng hộp và sữa mạch nha, có lẽ là do Giang Khải mang đến để xin lỗi.

Bạch Du không thèm để ý đến những thứ này.

Bây giờ cô có hơn một nghìn tệ trong tay, có thể mua bao nhiêu trái cây và sữa mạch nha tùy thích.

Điều khiến cô tò mò hơn cả là không hiểu sao trên mặt Giang Khải lại có thêm hai vết hằn đế giày.

Và nhìn kỹ, kích thước của hai vết hằn đế giày ấy có vẻ giống như đôi giày vải cũ của bà nội cô.

Bạch Du nhìn về phía bà nội.

Bà Bạch lập tức hiểu ý của cháu gái, hừ hừ nói: "Tên thỏ con dám động tay động chân với cháu, đương nhiên bà đây phải lấy đế giày quạt nó!"

Bạch Du: Làm tốt lắm!

Giang Khải nghe vậy, mặt anh ta lúc đỏ lúc tím, nghẹn đến mức như một tấm vải nhuộm đầy màu sắc.

Thật ra hôm đó anh ta đang tức giận, đúng là hận không thể đánh Bạch Du một trận nhưng anh ta chắc chắn sẽ không ra tay thật, chỉ muốn dọa cô mà thôi. Nếu không sau này cô cũng kiêu ngạo như vậy, làm sao anh ta có thể quản lý gia đình?

Ai ngờ anh trai anh ta lại xuất hiện đột ngột và còn đá anh ta một cú mạnh đến nỗi mũi anh ta chạm đất, đến giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau.

Lâu Tú Anh bị Bạch Du phớt lờ nhưng không hề thay đổi biểu cảm, ngược lại dùng giọng điệu trách móc nói với Giang Khải: "Còn không mau xin lỗi Du Du, nếu hôm nay Du Du không tha thứ cho con, con không được về nhà!"

Lúc này Giang Khải mới nén lại cơn giận trong lòng: "Bạch Du, xin lỗi, chuyện ngày hôm qua là do tôi không đúng, xin cô hãy tha thứ cho tôi."

Bạch Du không nói gì.

Ngồi trên ghế sofa giống như thái hậu, liếc xéo Giang Khải.

Giang Khải lập tức bị dáng vẻ này của cô khơi dậy cơn giận một lần nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 32: Chương 32



Lâu Tú Anh, người luôn quan sát từ bên ngoài, thấy vậy liền lên tiếng: "Tiểu Khải, không phải con nói đã mua hai vé xem phim muốn mời Du Du đi xem phim vào cuối tuần sao? Còn không mau đưa vé cho Du Du."

Nghe vậy, Giang Khải như bị tiêm một mũi thuốc an thần, lập tức bình tĩnh trở lại.

Anh ta lấy một vé xem phim trong túi ra đưa cho cô, nói: "Trước đây không phải lúc nào cô cũng nói muốn tôi đi xem phim với cô sao? Cuối tuần này tôi rảnh, tôi sẽ đi cùng cô."

Bạch Du nhìn thấy hành động nhỏ của Lâu Tú Anh lúc nãy, không lộ vẻ gì, nói: "Đặt lên bàn đi."

Nghe lời Bạch Du, cả Lâu Tú Anh và Giang Khải đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Đặc biệt là Giang Khải, trong lòng không khỏi đắc ý.

Đừng nhìn Bạch Du trước đây chửi rủa ghê gớm, còn liên tục nói muốn chia tay anh ta, thật ra trong lòng anh ta không tin điều này.

Nhìn đi, bây giờ chỉ cần anh ta dỗ dành một chút, không phải cô đã ngoan ngoãn quay lại bên cạnh anh ta sao.

Đàn bà, quả nhiên tóc dài hiểu biết ngắn.

Lâu Tú Anh cũng không nghĩ Bạch Du sẽ chia tay Giang Khải.

Lần này bà ta dẫn Giang Khải đến đây chủ yếu là để thể hiện thái độ với Giang Lâm.

Giang Lâm có vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng ông nội, nếu chuyện này do Giang Lâm nói với ông nội, sẽ ảnh hưởng rất bất lợi đến Giang Khải, vì vậy bà ta buộc phải đích thân đến đây một chuyến.

May mắn thay, Bạch Du rất dễ dỗ dành.

Đạt được mục đích, Lâu Tú Anh cũng không định ở lại nhà họ Bạch lâu hơn nữa, bà ta đứng dậy nói: "Trời không còn sớm nữa, dì còn phải về cùng dì giúp việc chuẩn bị bữa tối, Du Du rảnh thì qua nhà chơi nhé."

Nói xong, bà ta cũng không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Bạch Du, dẫn theo Giang Khải đi về.

Lâu Tú Anh và Giang Khải vừa đi khỏi, bà nội Bạch lập tức hỏi: "Cháu gái ngoan, sao lại đồng ý đi xem phim với thằng bé đó nữa, hôm qua cháu còn bảo muốn chia tay nó mà?"

Bạch Du cầm vé xem phim trên bàn lên, thấy trên đó ghi dòng chữ "Địa đạo chiến", hàng ba, ghế số bốn.

Cô liếc nhìn cửa phòng Tần Tâm Hủy, rồi hắng giọng, nũng nịu nói: "Bà ơi, hôm qua cháu nói với bà toàn là lời tức giận, anh Giang Khải tốt bụng và xuất sắc như vậy, nếu cháu chia tay anh ta, cháu còn tìm được người tốt như vậy ở đâu chứ?"

"?"

Bà Bạch càng nghe càng ngớ ra.

Đang định mở miệng, bỗng thấy cháu gái nháy mắt với mình, rồi lại chu môi về phía phòng Tần Tâm Hủy.

Linh quang chợt lóe, bà Bạch lập tức ngầm hiểu.

Vì thế bà dài giọng, cũng bắt đầu nổi đóa: "Nghe cháu nói như vậy bà nội yên tâm rồi. Ngày hôm qua bà nội còn lo lắng cho hai cháu, cả đêm cũng không ngủ nổi. Hôm qua Tiểu Khải có chút kích động nhưng Tiểu Khải là một người ưu tú, người cũng xuất sắc, lại có gia thế tốt như nhà họ Giang, đối tượng tốt như vậy chính là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy. Hôm nay bà nội còn nghĩ phải khuyên cháu như thế nào, không nghĩ tới chính cháu đã nghĩ thông suốt."

Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Bạch Du âm thầm giơ ngón tay cái với bà nội, tiếp tục làm bộ nói: "Bà nội đừng lo lắng, cháu vẫn rất thích anh Giang Khải, thật ra cháu muốn anh Giang Khải dỗ dành cháu."

Bà Bạch nghiện đóng kịch còn hơn cả cháu gái: "Cuối tuần bảo Tiểu Khải dẫn cháu đi xem phim, xem xong phim bảo Tiểu Khải đi cùng cháu đến cửa hàng bách hóa mua vài bộ quần áo, tối hai đứa ra Nhà hàng Quốc Doanh ăn tối. Cháu cũng đừng vội về nhà với bà, hai đứa trẻ các cháu nên dành nhiều thời gian cho nhau."

Bạch Du suýt bật cười: "Bà ơi, bà yên tâm, đến lúc đó cháu nhất định sẽ bảo anh Giang Khải mua thêm cho cháu vài chiếc váy thật đẹp, cháu để vé xem phim trong ngăn kéo nhé, kẻo cháu hậu đậu làm mất."

TBC

Nói xong, cô đứng dậy, đi đến tủ tivi, kéo ngăn dưới cùng ra, cất vé xem phim vào đó, còn đè lên bằng một cuốn sách.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 33: Chương 33



Có vẻ như rất trân trọng, rất sợ làm mất.

Làm xong tất cả, Bạch Du mới nói: "Bà ơi, cháu chưa ăn tối, có gì ăn không ạ?"

Bà Bạch vội vàng gật đầu: "Có có, bà gói sẵn sủi cảo cho cháu rồi, còn hấp cả bánh gà cháu thích ăn nữa."

Vừa nghe có bánh gà, hai mắt Bạch Du sáng bừng lên: "Bánh gà do bà làm là ngon nhất."

Bà Bạch nghe vậy, nếp nhăn trên mặt lập tức giãn ra, bà nhanh nhẹn đi lấy sủi cảo và bánh trứng gà từ bếp ra.

Bánh gà mới ra lò không lâu, nóng hổi, mùi vị vô cùng thơm ngon hấp dẫn.

Hít hà hương thơm thoang thoảng, Bạch Du nhanh chóng đi rửa tay, quay lại cầm một miếng bánh trứng gà nhỏ bỏ vào miệng, lập tức nhắm mắt lại một cách hài lòng.

Bà Bạch nhìn thấy cháu gái như vậy, không khỏi bật cười: "Cháu gái này sao lại ham ăn thế, y chang hồi bé, bà nhớ hồi bé cháu còn thường xuyên đi giật đồ của con trai cả nhà họ Giang để ăn."

Bạch Du đang cầm bánh gà, tay bỗng khựng lại: "Bà ơi, bà nhớ nhầm rồi ạ, cháu bao giờ làm chuyện như vậy đâu!"

Bà Bạch nghiêm túc nói: "Bà không nhớ nhầm, hồi đó cháu còn chưa cao bằng cái bàn nhưng lại dám giật đồ của người cao hơn hai cái đầu, nói ra thằng con trai cả nhà họ Giang tính tình cũng tốt thật, cháu giật đồ của nó nhiều như vậy mà nó cũng không nổi giận. Hồi đó bà còn định tác hợp cho cháu với nó, thật đáng tiếc đứa trẻ đó tuổi tác lớn hơn cháu quá nhiều, đứa trẻ đó tên gì nhỉ... À, bà nhớ rồi, hình như tên là Giang Lâm thì phải?"

Bạch Du nghe mà da đầu tê dại.

Hồi bé cô giật đồ của Giang Lâm thật à?

Sao cô lại không có chút ấn tượng nào thế!

Tuy nhiên, trước mặt những món ăn ngon, hai bà cháu nhanh chóng không nhắc đến chuyện nhà họ Giang nữa mà tập trung ăn uống.

Sủi cảo của bà Bạch gói vỏ mỏng nhân nhiều, từng chiếc như thỏi vàng đầy đặn, chấm thêm giấm thơm và tương ớt cay, ăn một miếng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ăn xong, Bạch Du chủ động đi rửa bát đũa.

Bà Bạch thì dọn bánh gà còn sót lại và những thứ Giang Khải mang đến vào phòng ngủ, sau đó khóa cửa phòng lại, nói: "Cháu gái ngoan, bà đi dạo trong sân để tiêu hóa thức ăn, cháu có muốn đi cùng bà không?"

Bạch Du ở trong bếp đáp: "Không ạ, cả người cháu dính nhớp nháp, rửa xong bát đũa cháu sẽ đi tắm giặt."

Bà Bạch dặn dò cô không để nước dính vào vết thương trên tay, sau đó mang giày thong thả đi ra ngoài.

Bạch Du rửa xong bát đũa, cầm quần áo và đồ dùng vệ sinh cũng nhanh chóng ra ngoài.

Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên từ bên ngoài, Tần Tâm Hủy mới từ từ mở cửa phòng.

Cô ta đến bếp trước, muốn tìm gì đó để lót dạ.

Kết quả là khi mở cửa tủ ra nhìn, bên trong trống rỗng.

TBC

Mở nắp nồi ra, bên trong cũng trống rỗng.

Tiếp tục đến phòng khách, trên bàn trống rỗng.

Cái gì cũng không có!

Cả người Tần Tâm Hủy run lên vì tức giận.

Bà già c.h.ế.t tiệt, làm nhiều đồ ăn như vậy, ngay cả một chút cặn cũng không để lại cho cô ta!

Lúc này, cô ta quay đầu nhìn ngăn kéo tủ TV, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm.

Vừa rồi cô ta ở bên trong nghe được Bạch Du cất vé xem phim trong ngăn kéo.

Nếu như không có vé xem phim, đến lúc đó cô ta và Giang Khải không chỉ không xem được phim, không chừng còn vì vậy mà cãi nhau.

Ngày hôm qua cô ta biết Bạch Du ngã xe đạp, còn muốn chia tay với Giang Khải, cô ta vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được.

Ai ngờ chỉ mới qua một đêm, hai người họ lại hòa nhau!

Không được, cô ta tuyệt đối không cho phép hai người họ hòa nhau!

Nghĩ đến đây, cô ta đi về phía tủ tivi, lục tung tất cả các ngăn kéo, cuối cùng tìm thấy vé xem phim Bạch Du giấu trong ngăn kéo dưới cùng.

Cô ta nhét vé xem phim vào túi quần, sau đó đi ra ngoài đến ký túc xá đoàn văn công tìm cô ruột.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 34: Chương 34



Cô ruột để tránh bà Bạch nên tối nay không định về nhà, cô ta định qua ở ké một đêm, tiện thể ăn ké bữa cơm.

Khi Bạch Du tắm xong trở về, đôi giày của Tần Tâm Hủy đặt trước cửa đã biến mất.

Cô thong thả bước đến ngăn kéo tủ tivi, kéo ra và nhìn vào bên trong.

Đúng như dự đoán, vé xem phim mà cô đặt trong đó lúc nãy đã không còn.

Khóe miệng Bạch Du cong lên.

Tốt lắm, mồi đã thả.

Bây giờ chỉ còn chờ cá cắn câu.

Bà nội còn chưa về, Bạch Du phơi quần áo đã giặt xong rồi về phòng viết thư.

Thư viết cho anh trai cô và chị Ánh Chi.

Lại nói tiếp có một chuyện rất kỳ quái, vào thời đại xem mắt gặp mặt vài lần là có thể kết hôn, anh trai cô và chị Ánh Chi đính hôn gần một năm, lại không nghe nói qua hai người có dự định kết hôn.

Kiếp trước mặc dù cô cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi đến, lúc ấy cô một lòng nhào vào Giang Khải, quan tâm đến người bên cạnh còn lâu mới đủ.

Về phần vì sao họ lại cãi vã trước khi chị Ánh Chi xảy ra chuyện, sau đó cô lại hỏi qua anh trai cô nhưng mà lúc ấy anh trai cô lại đổi chủ đề.

Vì vậy, mặc dù được sống lại một lần nhưng cô lại không biết nhiều về chuyện của anh trai và chị dâu mình.

Nghĩ đến đây, cô càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.

Tuy nhiên, cô không hỏi thẳng thừng mà viết thư kể về việc bà nội đến Bắc Kinh, một số chuyện ở đại viện và cuối cùng mới hỏi khéo về việc họ định khi nào đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới.

Sau khi viết thư xong, cô gấp giấy thành hình con hạc.

Kiếp trước, cô không đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi và không biết phải làm gì, vì vậy cô đã học làm đồ thủ công theo chương trình truyền hình, gấp giấy là một trong số đó.

Làm xong thì vừa kịp lúc bà nội về, Bạch Du lấy mặt nạ ra đắp, còn kéo bà nội đắp chung.

Bà Bạch vất vả cả đời, không ngờ đến lúc già lại bị cháu gái kéo đi đắp mặt nạ, bà luôn lắc đầu nói không chịu.

Nhưng khi đắp mặt nạ xong, nhìn vào gương thấy khuôn mặt nhăn nheo của mình trắng trẻo hơn nhiều, bỗng dưng bà lại thích thú: "Bột mì này hay thật đấy, đắp một lần mà trắng hơn hẳn."

Bạch Du cười: "Bà ơi, đây gọi là mặt nạ chứ không phải bột mì, sau này cháu sẽ mua thêm."

Lần này bà Bạch không từ chối: "Thứ này hữu ích quá, cháu mua nhiều hơn đi, bà cho tiền."

Bạch Du nháy mắt: "Bà ơi, bà quên rồi à, bây giờ cháu có tiền lắm!"

Bà Bạch nhớ lại khuôn mặt đen sì của con dâu hôm đó, cười tít mắt: "Đáng đời, ai bảo nó làm chuyện ác!"

Những ngày tháng cùng bà nội đắp mặt nạ, cùng bà nói xấu mẹ là những ngày tháng mà Bạch Du kiếp trước không dám tưởng tượng.

Cô dựa vào vai bà nội: "Bà ơi, dạo này cháu hay bị đau bụng nhưng cháu đi viện một mình thì lại sợ."

Bà Bạch nghe vậy, bỗng chốc căng thẳng: "Bây giờ có đau bụng không? Đừng sợ, ngày mai bà đi cùng cháu."

Người già thường vậy, chỗ này đau chỗ kia đau nhưng để không phiền toái cho con cái, cũng để tiết kiệm tiền, họ thà nhịn cũng không chịu đi khám. Nhưng hễ nghe con cái có chút xíu không khỏe, họ lại lo lắng vô cùng.

Bạch Du: "Bây giờ không đau nhưng nếu không ăn đúng giờ sẽ khó chịu."

Bà Bạch: "Chắc chắn là do bà mẹ hồ đồ của cháu hại rồi, buổi trưa chỉ có xíu thời gian nghỉ ngơi mà còn bắt cháu về nấu cơm, mang cơm cho bọn nó ăn, cũng không sợ ăn vào giảm tuổi thọ!"

Lời nói lúc nãy của Bạch Du thực ra không phải là nói dối, do lâu ngày không ăn đúng giờ nên cô bị dư axit dạ dày, cô nhân cơ hội này đi bệnh viện lấy thuốc về uống.

Tuy nhiên ngày mai cơ quan có khá nhiều việc, không thể xin nghỉ, chủ nhật cô phải đi "câu cá"...

TBC

Nghĩ đến đây, cô ấy đành nói: "Cháu nghe nói có một vị đại danh y ở Bệnh viện Nhân dân chữa bệnh dạ dày rất giỏi nhưng ông ấy chỉ làm việc vào thứ hai."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 35: Chương 35



Bà Bạch tuy nóng lòng muốn đưa cháu gái đi khám ngay nhưng bác sĩ giỏi quan trọng hơn nên bà nói: "Vậy thì thứ hai bà sẽ đi với cháu."

Bạch Du cười gật đầu: "Vâng."

Đêm đó, Tần Tâm Hủy không về nhà.

Sáng hôm sau đến cơ quan, dưới mắt Lâm Hướng Tuyết có hai quầng thâm lớn, vừa nhìn là biết đêm qua cô ấy ngủ không ngon.

TBC

Bạch Du: "Mơ thấy ác mộng à?"

Lâm Hướng Tuyết lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương: "Hôm qua mình còn tưởng mình đã không sợ nữa, ai ngờ lại mơ thấy ác mộng, mình bị kim thêu đuổi theo chạy suốt một đêm!"

Bạch Du: "..."

Là lỗi của cô, cô không nên nhắc đến kim thêu.

Cô an ủi Lâm Hướng Tuyết vài câu.

Lâm Hướng Tuyết là người vô tư, nhanh chóng gạt chuyện đó ra khỏi đầu, móc tiền trong túi ra đưa cho cô và nói: "Cái đồng hồ mà lần cuối cùng cậu bảo mình bán, tối qua đã bán được rồi."

Bạch Du nhận lấy và đếm, hóa ra có một trăm linh năm đồng.

Cộng với số tiền trước đó, giờ cô đã có hơn một nghìn một trăm ba mươi đồng.

Bất tri bất giác, cô đã trở thành một tiểu phú bà.

Lâm Hướng Tuyết: "Đúng rồi, ông nội mình đã ăn bánh rượu gạo cậu làm, ông rất thích, cảm ơn cậu nhé."

Bánh rượu gạo là món ăn vặt theo mùa của Tô Châu, thường được làm trước hoặc sau Tết Thanh Minh.

Cách đây hai ngày, khi chuẩn bị làm bánh rán cho ông nội của Lâm Hướng Tuyết, nghe cô ấy nói ông nội không được khỏe, ăn uống cũng kém nên cứ lẩm bẩm muốn ăn bánh rượu gạo Tô Châu.

Đúng lúc Bạch Du biết làm bánh rượu gạo, về nhà liền làm vài cái: "Không cần khách sáo, cậu cũng đã giúp mình rất nhiều mà?"

Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: "Chuyện nào ra chuyện nấy, cậu không biết món bánh này có ý nghĩa to lớn với mình như thế nào, ông nội mình nói bánh rượu gạo cậu làm có vị giống hệt của bà nội, vỏ ngoài giòn tan, nhân bên trong mềm mại, thoang thoảng vị ngọt thanh của rượu gạo, ăn vào bùi bùi, dẻo dẻo. Ông muốn mời cậu đến nhà ăn cơm vào cuối tuần."

Cô ấy là đứa trẻ được ông bà nội nuôi dưỡng, tình cảm với họ còn sâu đậm hơn cả ba mẹ, vài năm trước bà nội mất, cứ đến ngày giỗ bà nội là ông nội lại ăn ngủ không yên. Năm nay tình trạng còn nghiêm trọng hơn, thậm chí còn phải nhập viện.

Lâm Hướng Tuyết thấy ông nội buồn chán, không ăn uống gì, cô ấy lo lắng vô cùng. Khi đi làm, cô ấy đã nhắc với Bạch Du, không ngờ hôm sau Bạch Du đã mang bánh rượu gạo đã làm sẵn đến.

Họ không phải là không để người khác làm bánh rượu gạo nhưng ông nội ăn đều nói không ngon miệng, chỉ có bánh Bạch Du làm, ông ấy ăn được mấy cái.

Bạch Du: "Ăn cơm thì không cần đâu, chỉ là một món ăn nhẹ thôi, hơn nữa cuối tuần này mình còn có việc. Hôm qua cậu nói nhà cậu có máy ảnh, không biết ngày mai có tiện cho mình mượn một ngày không?"

Lâm Hướng Tuyết gật đầu vui vẻ: "Tất nhiên là tiện rồi, tan sở mình sẽ đưa cho cậu. À, ông nội mình còn nói, sau này nếu cậu gặp khó khăn gì không giải quyết được, đều có thể đến tìm ông ấy."

Bạch Du sững người.

Cô không ngờ rằng vài cái bánh rượu gạo lại có thể đổi lấy được bất ngờ như vậy.

Ông nội của Lâm Hướng Tuyết có địa vị cao, có thể nhận được lời hứa từ ông ấy là điều mà bao nhiêu người mong cầu cũng không được.

Sau giờ tan làm, Bạch Du về nhà trước rồi cùng Lâm Hướng Tuyết đến nhà cô ấy lấy máy ảnh.

Máy ảnh là hiệu Hải u, một chiếc giá hơn một trăm tệ, tương đương với giá một chiếc đồng hồ.

Nhưng đồng hồ đeo tay ngày nào cũng dùng được, máy ảnh chỉ dùng vào những ngày lễ, hơn nữa phim và giấy ảnh cũng không rẻ, mỗi lần chụp còn phải tốn thêm tiền, vì vậy người ta thường thà tiết kiệm tiền mua đồng hồ đeo tay cũng không muốn mua máy ảnh.

Bạch Du tính sau này cũng sẽ mua một cái.

Bà nội đã lớn tuổi rồi, cô muốn chụp nhiều ảnh của bà, kiếp trước khi muốn nhìn vật nhớ người cũng không tìm được ảnh bà, trong lòng hối tiếc mãi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 36: Chương 36



Lâm Hướng Tuyết rất nghiêm túc dạy cô cách sử dụng máy ảnh, cách chụp ảnh, mặc dù cô biết chụp ảnh nhưng vẫn giả vờ không biết, học lại một lần nữa.

Sau khi rời nhà họ Lâm, cô không về nhà mà đi vòng qua hiệu sách Tân Hoa.

Mấy ngày nay, cô liên tục tìm kiếm sách vở cần thiết cho kỳ thi đại học, cô phát hiện ra rằng tài liệu có thể sử dụng trong tay ít ỏi đến đáng thương, lúc này mới nghĩ đến việc đến hiệu sách xem thử.

Đến hiệu sách, cô lật xem gần như tất cả sách bên trong nhưng không tìm thấy tài liệu hữu ích nào.

Tài liệu và sách vở hữu ích vào thời điểm này vẫn còn quá ít.

Ra khỏi hiệu sách hai tay trắng, Bạch Du nghĩ rằng dù sao cũng không thể đi uổng một chuyến, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của cô khóa chặt vào một cửa hàng bán bánh táo Quốc Doanh ở trước cửa, mùi thơm theo gió bay đến chỗ cô.

Cô vội vàng đạp xe đạp đi qua.

Nhưng tiếc là đã muộn một bước.

Nhân viên bán hàng với vẻ mặt tự hào nói với cô: "Chiếc bánh cuối cùng vừa bị ai đó mua đi, bánh táo của cửa hàng chúng tôi nổi tiếng là ngon, hấp lên ăn rất ngon. Nếu bạn không thích ăn hấp, bạn có thể chiên nhẹ bằng dầu phộng, thơm ngon mềm dẻo, ăn một lần đảm bảo bạn sẽ muốn ăn mỗi ngày!"

Bạch Du: “...”

Bản thân không ăn được đã rất đau lòng, bị nhân viên bán hàng miêu tả như vậy, cô càng thèm thuồng đến mức cào xé tim gan.

Bạch Du thất vọng đạp xe đạp quay người lại thì nhìn thấy Giang Lâm.

Trên con phố cổ kính rách nát, tiếng người, tiếng chuông xe vang lên dồn dập, náo nhiệt hỗn tạp, đồng thời cũng tràn đầy hơi thở cuộc sống khói lửa nhân gian, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cao ráo thanh mảnh, cây hoa quế vàng óng ả phía sau làm nổi bật anh như một vị tiên nhân không vướng bụi trần.

Tuy nhiên, sự chú ý của Bạch Du lại dồn vào chiếc túi giấy đựng bánh táo trên tay anh.

Giang Lâm cũng nhìn thấy Bạch Du, cũng nhận ra ánh mắt của cô: "Cô đến mua bánh táo à?"

Bạch Du muốn phủ nhận theo bản năng, chỉ là cô chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng của người bán hàng: "Đúng vậy, cô gái này là tới mua bánh táo nhưng mà bánh táo của cửa hàng chúng tôi bán quá đắt, cô gái này không mua được tiếc đến độ sắp khóc."

Bạch Du: "..."

Không phải! Tôi không có! Đừng nói nhảm!

Bạch Du thật sự muốn quay lại bịt miệng nhân viên bán hàng, để cho cô ta nuốt lời lại.

Ánh mắt Giang Lâm đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sầu não của cô, anh dừng một chút rồi nói: "Tôi mua thêm một phần, một mình tôi ăn không hết, phần còn lại cho cô."

Bạch Du rất muốn từ chối nhưng hương thơm thoang thoảng từ chiếc túi giấy thực sự quá hấp dẫn, vì vậy cô từ chối một cách không kiên định: "Không cần, thật ra tôi không muốn ăn lắm."

Vừa dứt lời, tiếng của nhân viên bán hàng lại vang lên: “Cô gái, cô thực sự không muốn ăn à? Nhưng tôi vừa nhìn thấy cô nuốt nước bọt mấy lần!”

Bạch Du: "…"

Chị ơi, em cảm ơn chị rất nhiều.

Giang Lâm mím môi, đưa chiếc túi giấy qua: "Cầm lấy."

“Cảm ơn anh Giang Lâm.” Bánh Táo thơm lừng đưa đến tay, Bạch Du còn biết làm gì nữa, đành nhận lấy: “Còn chuyện hôm qua, thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Giang Lâm: “Không có gì, tên đó sẽ sớm bị đưa về trang trại, cô không cần lo lắng anh ta sẽ trả thù cô đâu.”

Nói xong, cả hai đều im lặng.

Bầu không khí cũng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Để làm dịu bớt sự bối rối, Bạch Du đành nói chuyện cho có chuyện: “Thật ra tôi đến đây để mua sách nhưng mà không mua được sách thôi.”

TBC

Giang Lâm: "Cô muốn mua sách gì?"

Bạch Du: "Anh biết đấy, sau khi tốt nghiệp cấp 3 tôi không học tiếp nữa, tôi lo lắng sau này kiến thức sẽ không đủ dùng nên muốn ôn lại kiến thức cũ."

Giang Lâm: "Vậy sách cấp 3 của cô còn không?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 37: Chương 37



Bạch Du gật đầu: "Còn, chỉ là tôi muốn mua thêm tài liệu tham khảo nhưng tiếc là hiệu sách Tân Hoa không có."

Giang Lâm dừng lại một lát: "Tôi có một người bạn là giáo viên ở trường, lát nữa tôi sẽ hỏi giúp cô."

Bạch Du hai mắt sáng rỡ: "Thật ư? Vậy thì cảm ơn anh Giang Lâm!"

Ánh hoàng hôn xuyên qua mái ngói lưu ly rọi xuống người cô như nhuộm lên một lớp ánh sáng rực rỡ, cô đứng trong ánh sáng, hai mắt sáng rỡ như những vì sao trên bầu trời.

Giang Lâm nhìn cô: "Cô không cần phải khách sáo như vậy."

"?"

Bạch Du nhất thời không hiểu ý anh.

Giang Lâm: "Cô đã nói cảm ơn ba lần rồi."

Lúc này Bạch Du mới nhận ra rằng trong thời gian ngắn gặp nhau, cô đã nói cảm ơn nhiều lần như vậy bèn ngượng ngùng gãi đầu: "Lễ phép cũng không hại ai mà, bà nội đang ở nhà đợi tôi, tôi đi trước đây."

TBC

Giang Lâm che giấu nụ cười dưới đáy mắt: "Ừm."

Bạch Du đạp xe đi, mãi đến khi đi xa mới nhận ra rằng có vẻ như, có lẽ, có thể cô đã nói ngược lại.

Cô không khỏi gõ đầu mình.

Sao cứ hay làm trò hề trước mặt anh ấy nhỉ?

Tuy nhiên, nghĩ đến việc sắp được ăn bánh táo mềm dẻo thơm ngon, khóe miệng cô vẫn nhếch lên.

Giang Lâm nhìn bóng dáng cô khuất dần ở góc phố, đang định rời đi thì bị một nữ đồng chí chặn lại.

“Xin hỏi anh là đồng chí Giang chứ ạ?”

Người hỏi là một nữ đồng chí trẻ tuổi ăn mặc thời trang, cắt kiểu tóc “Cò Sương”, mặc một chiếc đầm liền bằng vải thật sự trắng.

Giang Lâm: "Là tôi."

Cán sự Trần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở như vậy, hai má đột nhiên đỏ bừng: "Có lẽ đồng chí Giang không biết tôi nhưng tôi là đồng nghiệp của cán sự Tần Tần Tâm Hủy, tôi tới để đòi lại công bằng cho cán sự Tần!"

Nét mặt Giang Lâm vẫn thản nhiên như cũ.

Cán sự Trần thấy anh không lên tiếng, còn tưởng rằng anh là đang cổ vũ mình nói tiếp: "Cán sự Tần thân thế đáng thương, mà vị hôn thê của em trai anh, Bạch Du là em họ của cô ấy, lại nhằm vào cán sự Tần khắp nơi!"

“Gần đây, sắc mặt cán sự Tần càng ngày càng tiều tụy, vừa hỏi mới biết được quạt điện bị đồng chí Bạch cầm đi, thời tiết nóng như vậy không có quạt làm sao cán sự Tần ngủ được? Còn nữa, đồng chí Bạch từ chối nấu cơm đưa tới đơn vị cho cán sự Tần ăn nhưng cô ta biết rõ dạ dày cán sự Tần không tốt, không ăn được đồ ăn của căn tin. Tôi cảm thấy đồng chí Bạch làm như vậy thật sự rất không tốt, rất không thiện lương!”

Giang Lâm lạnh lùng: "Vậy thì, cán sự Tần nên dọn về nhà cô ở, để cô quạt cho cô ta, để cô nấu cơm cho cô ta ăn mỗi ngày."

Cán sự Trần kích động đến mức giọng nói run rẩy: "Tại sao chứ? Cán sự Tần đâu phải là người thân của tôi!"

Giang Lâm nhếch môi cười nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: "Vì cô ta đáng thương, vì cô bác ái, vì cô nhân hậu."

Nói xong, anh quay người, hiên ngang bước đi.

Cán sự Trần: "…"

Ông La nhìn Giang Lâm, người cháu ngoại của mình với vẻ mặt không hài lòng: "Sao chỉ mua một cái bánh táo, trong mắt cháu không có ông ngoại à?"

Bà La nhìn chồng mình không có gì để ăn, vừa ăn vừa chép miệng thật to: "Bánh táo của nhà hàng Quốc Doanh ăn rất ngon, mềm dẻo, thơm ngon, lại không quá ngọt, ngay cả những bà già không răng như chúng ta cũng có thể ăn được."

Điều này khiến ông La tức giận vô cùng.

Giang Lâm đã quá quen với cảnh cãi vã như vậy của hai người già: "Bánh táo đã bán hết, chỉ còn lại một cái cuối cùng."

Hôm nay anh đến khu tứ hợp viện để thăm ông bà ngoại, hai ông bà thích ăn bánh táo của Nhà hàng Quốc Doanh nên anh tiện tay mua hai cái, ai ngờ lại nhìn thấy Bạch Du đi ra từ hiệu sách, sau đó lại đi qua nhà hàng Quốc Doanh.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, anh đoán cô đã không mua được bánh táo, vì vậy anh đã đưa cho cô một phần bánh táo mà anh mua.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 38: Chương 38



Ông La không hài lòng với câu trả lời này, quyết định dồn ép cháu ngoại: "Vậy cháu đã có người yêu chưa? Bao giờ mới để ông được bế chắt trai, chắt gái?"

Giang Lâm vẫn không hề nao núng khi đối mặt với câu hỏi khó: "Chưa ạ."

Ông La càng không hài lòng: "Bánh táo cũng không có, chắt ngoại cũng không có, cuộc sống này càng ngày càng không có hy vọng!"

Giang Lâm: "..."

Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trẻ tuổi có hai ba phần giống Giang Lâm xuất hiện ở cửa, cười toe toét nói: "Ba ơi, không phải Giang Lâm mua bánh táo cho ba à?"

Ông La hừ hừ: "Bánh táo nào? Nó chỉ mua một cái!"

La Hoằng Huân nghe vậy nhìn sang Giang Lâm: "Nhân viên Quốc Doanh nói hai cái bánh táo cuối cùng đã bị nó mua đi."

Nghe vậy, mắt ông La trợn to như mắt bò: "Tên nhóc thúi, không phải cháu nói chỉ có một cái cuối cùng à? Cái còn lại có phải cháu ăn rồi không?"

Ông ấy bị tiểu đường và cao huyết áp, bình thường ở nhà không cho ông ấy ăn bánh kẹo, chỉ có bánh kẹo Giang Lâm mua về, trong nhà mới không ai dám ngăn cản.

Nhưng không ngờ bị thằng nhóc thúi này ăn hết!

Giang Lâm: "..."

Nhưng La Hoằng Huân không muốn tha cho đứa cháu ngoại này, tiếp tục ném ra một quả bom: "Ba ơi, cha không biết đâu, cô nhân viên bán hàng nói với con, Giang Lâm đã cho một nữ đồng chí khác miếng bánh táo còn lại và đó là một nữ đồng chí rất xinh đẹp."

La Hoằng Huân là con trai út của ông bà La, chỉ hơn Giang Lâm ba tuổi, từ nhỏ đã thích trêu chọc đứa cháu trai ít nói Giang Lâm này.

Trước đây, Giang Lâm từng đi cùng anh ấy đến Đông Lai mua bánh táo và người bán hàng đã nhớ ra anh ấy như vậy.

Chỉ có điều anh ấy không ngờ là, Giang Lâm lại chủ động đưa bánh táo cho người con gái đó, đây là điều chưa bao giờ xảy ra.

Chuyện quan trọng như vậy, dĩ nhiên anh ấy phải về nhà kể cho ba mẹ nghe.

Quả nhiên, vừa nghe vậy, bà La đã không ăn bánh táo nữa: "Tiểu Lâm, cô gái nào vậy? Là người yêu của cháu à?"

Ông La cũng không tức giận vì không được ăn bánh táo nữa: "Nếu là người yêu của cháu thì nhanh chóng dẫn về nhà cho ông ngoại xem thử, còn nữa, sao cháu lại keo kiệt như vậy, chỉ mời con gái nhà người ta ăn có một cái bánh táo, cháu còn muốn cưới vợ hay không?"

Giang Lâm: "..."

Nhìn cháu trai lớn bị "vây quét", nụ cười nơi khóe mắt La Hoằng Huân cũng không giấu được: "Đúng vậy, cháu trai có người yêu thì nhanh chóng mang về cho mọi người xem."

TBC

Giang Lâm: "Không có người yêu, cô ấy là người yêu của Giang Khải."

La Hoằng Huân: "..."

La lão thái: “...”

Ông La: "..."

Vừa dứt câu, trong phòng khách im lặng vài giây.

Mặc dù Giang Khải cũng là cháu ngoại của nhà họ La nhưng Giang Khải không thân thiết với nhà họ La, không thân thiết cũng thôi, còn coi Lâu Tú Anh như nhà ngoại của mình.

Mỗi lần nghĩ đến đứa cháu trai hay giúp người ngoài này, ông La lại tức giận muốn dùng gậy đánh người.

La Hoằng Huân cũng không ngờ rằng sự việc sẽ diễn ra theo chiều hướng này, anh ấy gãi đầu: "Cuối cùng cũng xuất hiện một cô gái bánh táo, không ngờ lại là người yêu của Tiểu Khải."

Nếu là bạn gái của người khác, có lẽ còn có thể chen chân vào, tình cờ lại là người yêu của Giang Khải.

Thật nhạt nhẽo, nhạt nhẽo vô cùng.

Chủ đề này đến đây là hết, sau đó không ai nhắc đến chuyện bánh táo và người yêu nữa.

Bạch Du không biết bánh táo đó là Giang Lâm mua cho ông La.

Về đến nhà, cô chia sẻ bánh táo với bà nội.

Bánh táo của Đông Lai quả không hổ danh, mềm mại, thơm ngon, vô cùng ngon miệng.

Có người thân biếu nửa cân tôm sông, tôm sông nhảy nhót tung tăng, trông rất tươi ngon, vì vậy cô lại đi chợ thịt mua vài cân chân vịt và thịt lợn về, lại mua thêm một số loại rau, chuẩn bị làm món tôm rim và chân vịt cay.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 39: Chương 39



Mua xong thức ăn, Bạch Du cũng không cần bà nội giúp đỡ, đẩy bà ra ngoài tán gẫu với các cụ già trong sân, đợi cơm nấu xong cô sẽ đi gọi bà về.

Tuy bà Bạch phàn nàn rằng cô không cho bà làm việc nhưng khi ra khỏi cửa, lại khen "Tiểu Du" này nọ, khen từ sợi tóc đến ngón chân của Bạch Du.

Cuộc trò chuyện như sau:

"Ôi chao chị già, dạo này mặt chị trắng trẻo ra nhiều, còn mịn màng hơn nữa, có phải tối qua chị bôi kem dưỡng trắng không ạ?"

Bà Bạch: "Chị không bôi kem dưỡng trắng đâu, là cháu gái út của chị, bé Du đắp cho chị cái mặt nạ gì đó. Chị bảo tuổi này của chị đắp mặt nạ làm chi nhưng Tiểu Du nhà chị bảo con gái phải đẹp và thanh lịch cả đời nên mới đắp mặt nạ cho chị. Mấy đứa thử sờ xem, có mịn hơn nhiều không."

Mọi người đưa tay ra sờ, đều khen ngợi đúng là mịn màng hơn nhiều, rồi lại rôm rả hỏi về cái mặt nạ đó là gì.

Bạch Du không biết bà nội đã khen cô lên tận trời xanh, lúc này cô đã băm nhuyễn thịt lợn và tôm, thái củ sen thành hạt lựu.

Tiếp theo, cho thịt băm, chả tôm và măng vào tô lớn, thêm hành lá, muối, tiêu và bột bắp, trộn đều cho đến khi kết dính. Sau đó, cho từng miếng tàu hũ ky vào, cuộn thành thanh dài, phết thêm nước bột bắp lên vỏ ngoài, rồi ép kín miệng, cắt thành từng miếng nhỏ, cuối cùng cho vào chảo dầu nóng khoảng bốn năm lớp để chiên.

Chiên đến khi vàng rộm giòn tan, món chả tôm rán giòn bên ngoài, mềm mại bên trong đã hoàn thành.

Tiếp theo, Bạch Du rửa sạch chân vịt đã mua, cho vào nồi cùng gừng thái lát, chần sơ, sau đó rửa lại một lần nữa, rồi cho thêm nước tương, muối, tiêu, hoa hồi, quế, lá nguyệt quế, ớt khô và các loại gia vị khác, đổ nước xâm xấp móng vịt, đun sôi trên lửa lớn rồi nấu thêm hai mươi phút.

Cô tiếp tục bắc một cái chảo khác, cho ớt xiêm xanh, gừng tỏi băm vào phi thơm trên lửa nhỏ, sau đó cho thêm xì dầu, tiêu, đường trắng và nước luộc, đảo đều chân vịt đã nấu chín, đun sôi để thu cạn nước sốt, món chân vịt cay đã hoàn thành.

Tiếp theo, cô nấu hai tô bún rau cải trứng, rồi ra ngoài sân gọi bà nội vào ăn cơm.

Vừa bước vào sân, Bạch Du đã bị trêu chọc: "Cháu gái hiếu thảo nhất khu phố đến rồi kìa."

Bạch Du cười nói: "Chỉ có cháu biết chị Yến Tử mới đây may cho bà Lâm hai bộ quần áo, anh Vệ Quốc vừa thăng chức đã mua cho dì Vương hộp sữa mạch nha. Khu phố mình có phong thủy tốt, dạy dỗ ra những người trẻ tuổi nào cũng hiếu thảo và giỏi giang."

Chỉ một câu nói, Bạch Du đã khen ngợi tất cả mọi người trong khu phố.

Nhìn cái miệng ngọt ngào như thoa mật ấy, ai đã từng nói Bạch Du không dễ thương bằng Tần Tâm Hủy nhỉ?

TBC

Còn nữa, nhìn kỹ mới phát hiện không biết từ bao giờ da của Bạch Du đã trở lại trắng nõn nà như tuyết, mịn màng và căng bóng, như thể chỉ cần véo nhẹ là có thể chảy ra nước.

Cô cất tóc búi lên, để lộ ra những đường nét đẹp tự nhiên và quyến rũ, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp rạng rỡ của cô.

Vóc dáng lại nuột nà, chỗ nào cần thon thả thì thon thả, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, uyển chuyển mềm mại. Đừng nói đàn ông, chính phụ nữ nhìn cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Cái này không nhìn còn tốt, vừa nhìn mới phát hiện Bạch Du lột xác thành một đại mỹ nhân da trắng nõn nà, eo nhỏ chân dài.

Toàn bộ đại viện đếm xuống, lại không có ai lớn lên so với cô còn đẹp hơn.

"Ôi, sao trước kia không phát hiện Tiểu Du xinh đẹp như vậy?"

"Trước đây Tiểu Du còng lưng gù vai, đi lại cúi đầu không dám nhìn người, ở chung khu phố bao nhiêu năm mà cũng không nhìn rõ mặt em ấy, giờ thế này đẹp biết bao."

"Đúng vậy, con người sống là phải có tinh thần khí chất, Tiểu Du, sau này cháu đừng để tóc mái che trán nữa, để lộ trán ra như bây giờ đẹp biết bao!"
 
Back
Top Bottom