Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 20: Chương 20



"Chị nói thế thì lạ quá, có thương cháu gái đến đâu thì cũng không thể để con gái ruột bị uất ức được."

"Đúng đấy, có nuôi tốt đến đâu thì con nhà người thân cũng là con nhà người ta, sao vượt qua con ruột mình được?"

Nghe mọi người bàn tán, Tần Chính Nhân cảm giác có một cục đá đè vào lòng mình.

Trước khi bà Bạch kịp quát mắng, bà ta vội nói: "Mẹ đừng nghe người ta nói lung tung, Du Du là đứa con mà con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được, sao có thể không thương nó?"

"Thương nó? Có ai thương như cô không? Thương mà ngày nào cũng bắt Tiểu Du đi đưa cơm cho cô, tôi chưa từng thấy ai làm mẹ như cô cả. Có khi người ngoài không biết còn tưởng cô cháu gái kia mới là con cô đấy!"

Đây cũng là điều bà Bạch không thể hiểu nổi, người làm cha làm mẹ thiên vị một đứa con nào thì cũng là chuyện bình thường nhưng năm nay bà ấy sáu mươi tuổi rồi mà chưa từng gặp người nào yêu thương con nhà người thân hơn con ruột mình cả.

Nếu Tần Tâm Hủy không lớn hơn Bạch Du một tuổi, bà lại tận mắt nhìn thấy cô chào đời thì còn nghĩ rằng hai đứa bé đã bị đánh tráo.

Thấy mẹ bị mắng, Bạch Du vui vẻ như chú chuột đồng.

Nhưng sau khi bà nội chỉ thẳng về phía mẹ cô rồi mắng câu cuối cùng, cô phát hiện sắc mặt mẹ cô hơi kỳ lạ.

Trông giống như hoảng sợ, kinh ngạc, nhưng lại giống như chẳng có gì.

Khi cô nhìn lại lần nữa thì sắc mặt mẹ cô đã bình thường trở lại, còn nhìn về phía cô.

"Du Du, người khác hiểu lầm mẹ cũng không sao, nhưng mẹ tin rằng con sẽ hiểu mẹ, đúng không? Con có ba có mẹ, có bà nội và anh trai thương con, nhưng chị họ con thì khác. Con bé là một đứa trẻ đáng thương, hai chân cậu con đã gãy không thể đi làm được, mẹ con bé thì nhẫn tâm bỏ hai cha con nó lại rồi chạy mất. Mẹ chỉ muốn thương yêu con bé thêm một chút thôi, chắc con sẽ hiểu cho mẹ đúng không?"

Không hổ là người có thể leo lên vị trí chủ nhiệm bằng thực lực, chỉ nói mấy câu đơn giản đã chuyển đầu mâu về phía Bạch Du rồi.

Lời nói của Tần Chính Nhân tương đương với nói: "Mày được nhiều người yêu thương như thế, chia cho Tần Tâm Hủy một ít thì làm sao?"

Ngay trước mặt bao nhiêu người, nếu Bạch Du dám nói một tiếng không thì cô sẽ trở thành một người ghen tị, không có lương tâm.

Quả nhiên, Tần Chính Nhân vừa nói xong đã có người đồng tình.

"Kể ra thì đứa trẻ Tâm Hủy cũng đáng thương lắm, nếu không có người cô như Chủ nhiệm Tần giúp đỡ thì có khi còn thảm hơn trẻ mồ côi."

"Đúng đấy, nghe nói em trai Chủ nhiệm Tần bị cụt chân, không những không đi làm được mà còn cần người khác chăm lo cuộc sống hàng ngày, thật ra cũng là một người đáng thương."

"Mẹ Tâm Hủy tàn nhẫn thật đấy, con gái mình mà cũng bỏ được."

Bạch Du thầm cười lạnh.

Tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời hoàn toàn lặn mất chiếu lên người cô, vô số tia sáng vụn vặt nhuộm mái tóc cô thành màu đỏ vàng, nửa bên mặt của cô biến mất sau bóng tối, khóe miệng lạnh lùng mím chặt, ánh mắt lạnh như băng.

Trước mắt mọi người, Bạch Du cất giọng lạnh lùng: "Không, con không hiểu, cũng không muốn hiểu."

Hiển nhiên Tần Chính Nhân không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, bà ta nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng bảy ra vẻ mặt đau đớn nói: "Du Du, sao con lại m.á.u lạnh như vậy? Chị họ con là giọt m.á.u duy nhất của cậu, nhà họ Tần lại là nhà mẹ đẻ của mẹ, con không thể nể mặt mẹ mà tha thứ một chút sao? Dù sao cũng là lỗi của mẹ, mẹ đã không dạy dỗ con thành một người hiền lành, tốt bụng."

Bạch Du cắn chặt môi, cắn đi vị chua bất ngờ xông lên mũi, sau đó cười nói: "Lúc con mới học đi mẹ đã để tự con đi, nhưng đi đâu mẹ cũng bế chị họ lớn hơn con một tuổi. Khi con vừa hiểu chuyện mẹ đã bảo con phải nhường chị họ, nhường ăn nhường mặc, đồ dùng trong nhà luôn để cho chị họ chọn trước, còn con thì chỉ có thể dùng đồ thừa mà chị ấy bỏ lại."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 21: Chương 21



"Lúc lên cấp hai, mẹ chưa hỏi ý con mà đã đưa phòng của con cho chị họ, còn con thì chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ ngăn ra từ phòng của chị ấy. Căn phòng đó mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, giữa hè năm nào con cũng bị rôm sảy, mùa đông năm nào cũng lạnh đến nứt da."

"Sau khi lên cấp ba, mẹ còn bảo con giặt quần áo, giặt đồ lót cho chị họ, chị ấy gãy tay hay gãy chân? Sao không tự đi mà giặt quần áo của mình? Đến khi tốt nghiệp cấp ba, mẹ chưa hỏi ý con mà đã đưa cơ hội học Đại học Công Nông Binh cho chị họ, về sau còn tự quyết định gạch tên con ra khỏi danh sách nhân viên của Bộ Tuyên truyền. Khi đi làm, mẹ nói dạ dày của chị họ không tốt nên bảo con đến trưa phải về nhà nấu cơm rồi đưa đến đơn vị cho chị ấy ăn. Con không đồng ý thì mẹ lại lạnh nhạt với con đến bao giờ con chịu thua mới thôi."

"Mẹ chưa từng dạy con phải làm một người hiền lành và rộng lượng, từ nhỏ đến lớn, mẹ vẫn luôn nói với con rằng: Con không xinh đẹp bằng chị học, không ngoan ngoãn hiểu chuyện bằng chị họ, không đáng yêu, không thông minh như chị họ. Thế nên con trở thành một người như ngày hôm nay đúng là lỗi của mẹ, điều này coi như mẹ cũng tự hiểu rồi đấy."

Mỗi lần nói một câu, nụ cười trên mặt Bạch Du lại xán lạn thêm vài phần.

Chẳng qua, bà Bạch nhìn thấy nụ cười này của nàng thì lại vô cùng đau lòng, suýt nữa thì nước mắt đầm đìa.

"Bốp!"

Trước khi Tần Chính Nhân kịp phản ứng lại, bà Bạch đã với lấy cây chổi trước cửa rồi đập mạnh vào người bà ta: "Bà già này sống gần hết đời người rồi mà chưa thấy loại mẹ nào như cô! Thế mà lại ngược đãi chính con ruột của mình, biết thế thì tôi đã không cho Tiểu Du về thủ đô rồi!"

Lúc đó nhà họ Tần xảy ra chuyện, Tần Chính Nhân dồn hết tâm sức vào nhà mẹ đẻ, ngay cả con gái ruột cũng không quan tâm, bà Bạch không nhìn nổi nên mới bế cháu gái về nuôi.

Lúc cháu gái út vừa tròn một tuổi, bà mang cháu gái từ căn cứ không quân về thủ đô để cháu gái gặp mặt cha mẹ một lần. Ai ngờ, chưa được hai ngày thì cháu trai thứ hai đã mất tích. Ông bạn già lo lắng thành bệnh, chẳng mấy chốc thì rời khỏi thế gian.

Bà phải chịu hai tầng đả kích trong một thời gian ngắn nên cũng ngã bệnh, tất nhiên không thể mang cháu gái đi nuôi nấng được. Quan hệ của bà với con dâu cả không tốt, cũng lo lắng nếu mình nuôi cháu gái thì sẽ khiến con bé có ngăn cách với ba mẹ ruột. Nhưng sao bà ấy ngờ được con dâu cả chính là một đứa ngu dốt, lại còn ngược đã cả con ruột của mình!

"Mẹ, mẹ đừng làm vậy mà! Mẹ... A a..."

Tần Chính Nhân không ngờ bà Bạch lại ra tay đánh bà ta.

Dù sao bà ta cũng là Chủ nhiệm đoàn văn công, bà chủ chứa đánh bà ta trước mặt nhiều người như vậy thì sau này bà ta còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?

TBC

Nếu là bình thường thì đã có hàng xóm trong khu chạy ra khuyên can rồi, nhưng lúc này tất cả mọi người đều im lặng.

Trong ấn tượng của mọi người, hồi nhỏ Bạch Du vô cùng đáng yêu, nhưng càng lớn thì tính tình lại càng kỳ lạ, không chỉ lúc đi đường cứ còng lưng xuống như người già thì cái miệng lại cứ như hồ lô gỗ, gặp người chả bao giờ biết chào hỏi.

Ngược lại, Tần Tâm Hủy lại có cái miệng dẻo, khi cười lên còn có má lúm đồng tiền, trông còn ngọt hơn cả bánh ngọt ngoài cửa hàng, thế nên lúc Tần Chính Nhân mới nói với mọi người là tình tình Bạch Du bướng bỉnh, không nghe lời. Mọi người không thể ngờ được đó là do bà ta bất công, càng không ngờ bà ta lại nói xấu và chèn ép chính con gái ruột của mình như vậy.

Bây giờ nghe những lời mà Bạch Du nói, tất cả đều cảm thấy đau lòng.

Bà Bạch chỉ đánh mấy cái rồi dừng tay, muốn đánh cũng phải đợi về nhà rồi đánh, không thì người ta sẽ chế giễu: "Vợ thằng cả, hôm nay tôi nói thẳng với cô luôn, cô nhất định phải trả lại tất cả mọi thứ thuộc về Bạch Du, phòng, quần áo, công việc, không được thì đổi thành tiền. Nếu cô dám nói một chữ 'không' thì ngày mai tôi sẽ đến đoàn văn công tìm chính ủy của các cô hỏi cho ra nhẽ!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 22: Chương 22



Tần Chính Nhân: "..."

Sức chiến đấu của bà Bạch rất mạnh mẽ, Tần Chính Nhân cũng sợ ngày mai bà sẽ đến đơn vị làm loạn thật.

Thế là...

Đêm đó, Bạch Du chuyển sang ở phòng của Tần Tâm Hủy, còn lấy được một nghìn đồng tiền đền bù.

Tục ngữ nói, bị gì chứ không thể bị bệnh, không có gì cũng không thể không có tiền.

Chuyện thứ hai sau khi sống lại: Mở rộng túi tiền.

Sau khi đưa cho cô một ngàn đồng, Tần Chính Nhân cảm thấy đầu đau đớn như sắp nứt ra đến nơi, hơi thở khó nhọc, đau khổ nằm trên giường đắp mặt nạ.

Tần Tâm Hủy tăng ca ở đơn vị đến tận tối mới lết thân thể mệt mỏi về nhà, vừa về nhà đã phát hiện...

Mất quạt rồi!

Tủ quần áo cũng mất!

Phòng lớn cũng không có!

Càng đau đầu hơn là thím Thái nhà bên đã chặn cô ta lại trước mặt mọi người để bảo cô ta tự giặt đồ lót của mình?

Cô ta không biết xấu hổ sao?

"Em họ nói như vậy trước mặt mọi người thì sau này cháu còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa huhuhu..."

Từ khi bị thím Thái chặn đường, Tần Tâm Hủy đã khóc suốt nửa tiếng, đôi mắt đã sưng như hai quả hạch đào rồi.

Tần Chính Nhân cảm giác có hàng vạn con ruồi đang bay loạn xạ trong đầu, giọng điệu nói chuyện cũng không còn kiên nhẫn như trước nữa: "Người ta thích nói thì cứ kệ người ta, đợi mấy hôm nữa trong khu sẽ có tin đồn khác thôi, mọi người sẽ nhanh chóng quên chuyện này."

Lúc này, Tần Chính Nhân không còn tâm trạng nào mà an ủi người khác nữa.

Bà ta đã bị bà Bạch chủ chứa kia cầm chổi đánh đấy, nếu chuyện này truyền đến đơn vị thì bà ta làm gì còn uy nghiêm nữa?

Vả lại, lúc trước bà ta tưởng Bạch Du ghen ghét nên mới đối đầu với mình, nhưng sau tối nay, bà ta không chắc nữa.

Tần Tâm Hủy nghe vậy thì cả người cứng đờ, còn quên cả khóc.

TBC

Đúng là không phải mẹ ruột, bình thường luôn miệng nói thương cô ta nhưng gặp chuyện là trở mặt ngay!

Nhưng người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, Tần Tâm Hủy gục đầu xuống, nói: "Cháu xin lỗi cô, bây giờ cô đã đủ đau đầu rồi, đáng ra cháu phải giúp đỡ cô mới đúng, nhưng vừa nghĩ đến mọi người trong khu tập thể nhìn cháu như vậy thì..."

Dù sao cũng là đứa trẻ mà mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, Tần Chính Nhân thấy cô ta muốn khóc lại không dám khóc thì không khỏi đau lòng: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, người ta nói cháu thế mà cũng không biết phản bác sao?"

Tần Tâm Hủy khó hiểu ngẩng đầu lên: "Phản bác thế nào ạ?"

Tần Chính Nhân: "Cháu không cần phủ nhận toàn bộ, càng phủ nhận thì bọn họ càng bàn tán nhiều hơn. Cháu phải chủ động thừa nhận, đừng vội, nghe cô nói đã, cháu không chỉ phải thừa nhận Bạch Du đã giặt quần áo giúp cháu mà còn phải cảm ơn nó. Nhưng cháu phải bổ sung thêm là chỉ có những lúc cháu bị bệnh, không khỏe thì mới nhờ nó giúp mấy lần thôi, hiểu chưa?"

Ánh mắt Tần Tâm Hủy lập tức sáng lên: "Chỉ có cô mới có cách thôi, Hủy Hủy ngốc quá, nếu không có cô thì Hủy Hủy chẳng biết phải làm thế nào cả!"

Không thì sao lại có câu gừng càng già càng cay, Tần Chính Nhân chỉ nói mấy câu đã giải quyết được chuyện khiến Tần Tâm Hủy đau đầu.

Bà ta xoa đầu Tần Tâm Hủy, nói tiếp: "Dạo tới cháu đừng đối đầu với con nhãi kia, dù nó có làm gì hay nói gì thì cũng phải chiều theo ý nó, cháu càng chịu uất ức thì người khác lại càng đồng tình với cháu."

Chân của ba Tần Tâm Hủy bị tàn tật, mẹ lại bỏ đi, đó là sự bất hạnh của cô ta nhưng cũng là ưu thế, con người đều đứng về phía kẻ yếu.

Bà ta đã phân tích chuyện này cho Tần Tâm Hủy nghe.

Tần Tâm Hủy cảm giác như có một thế giới mới mở ra trước mắt, cảm giác vô cùng phấn chấn.

Chẳng qua mới phấn chấn được một lát thì lại nghe Tần Chính Nhân nói: "Hủy Hủy, trên người cháu còn bao nhiêu tiền?"

Tay Tần Tâm Hủy cứng đờ, do dự một lát mới nói: "Không nhiều lắm, cô hỏi chuyện này làm gì ạ?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 23: Chương 23



Tần Chính Nhân: "Bà chủ chứa bắt cô đưa cho con ranh kia một ngàn đồng nên bây giờ cô hơi bí, cháu có bao nhiêu thì cứ đưa cho cô trước đi, sau này cô sẽ tiếp tế cho cháu."

Mặc dù cả nhà họ Bạch đều đã đi làm, chẳng qua ba Tần Tâm Hủy lại bị gãy chân không làm được gì, cũng không có công việc, tiền sinh hoạt và tiền thuê người chăm sóc ông ta đều do bà ta trả.

Mấy năm nay, tiền lương của bà ta gần như đều để tiếp tế cho hai ba con nhà họ Tần, thế nên không có tiền tiết kiệm.

Bà ta sợ chẳng may chồng cần tiền làm gì đó mà lại muốn lấy từ chỗ bà ta, hoặc là con cả muốn kết hôn cần dùng tới mà lại không có tiền nên mới hỏi mượn Tần Tâm Hủy.

TBC

Nhưng bà ta cũng không cảm thấy mình quá đáng, bao nhiêu năm qua, không biết bà ta đã tiêu bao nhiêu tiền cho hai ba con nhà này rồi. Vả lại, công việc hiện tại của cô ta cũng do bà ta âm thầm bỏ ra không ít thì mới lấy được, Tâm Hủy lấy ra chút tiền thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Tần Tâm Hủy thì không nghĩ vậy.

Mấy người nhà họ Bạch đều đang làm việc, Tần Chính Nhân lại là Chủ nhiệm đoàn văn công, tiền lương một tháng cũng phải bảy mươi đồng, nhà họ Bạch vốn không thiếu số tiền này!

Cô ta cảm thấy Tần Chính Nhân muốn dùng số tiền này để bắt chẹt cô ta!

Chẳng qua, sau này cô ta còn phải nhờ cậy nhà họ Bạch và Tần Chính Nhân nên dù có không vui thì cũng phải lấy ra ba trăm đồng.

Bên này thì đau đớn, thê thảm nhưng trong căn phòng bên cạnh lại có bầu không khí tốt đẹp.

"Bà giỏi thật đấy, mẹ cháu đứng trước mặt bà mà còn chẳng dám thở mạnh!"

Bạch Du cũng không ngờ bà nội vừa đến đã giáng một đòn mạnh cho mẹ cô như vậy, không chỉ lấy được tiền lương cho cô mà còn được bồi thường thêm tiền.

Bà Bạch thấy cháu gái cười tươi tỉnh như chú chuột đồng thì trái tim đã dễ chịu hơn nhiều: "Cháu nên nói với bà từ sớm mới phải."

Bạch Du thoải mái dựa vào người bà nội, giọng nói tùy ý: "Lúc trước cháu vẫn luôn cảm thấy tại bà bế cháu đi nên mẹ cháu mới không thương cháu, cháu xin lỗi bà..."

Cô phải mất đến hai kiếp mới hiểu được một việc, không phải tất cả những người làm ba làm mẹ trên đời này đều yêu con mình, cũng không phải tất cả ba mẹ đều là ba mẹ có đạt tiêu chuẩn.

Kiếp trước, cô liều mạng lấy lòng mẹ nhưng kiếp này thì sẽ không như vậy nữa.

Bà Bạch v**t v* mái tóc dài của cháu gái: "Bé ngốc, chắc chắn tại mẹ cháu nên cháu mới nghĩ vậy."

Bạch Du gật đầu: "Bà nội anh minh."

Từ sau khi cô hiểu chuyện, thỉnh thoảng mẹ cô lại nói bóng nói gió về chuyện bà nội bế cô đi từ hồi nhỏ.

Sự thông minh của mẹ cô là bà ta chưa từng nói xấu bất kỳ ai, nhưng bà ta biết cách dẫn dắt khiến người ta phải nghĩ theo hướng mà bà ta muốn.

Bà Bạch sợ cô khó chịu nên đành dỗ dành: "Bé ngoan, tính tình mẹ cháu rất kỳ quái, cháu đừng nghĩ nhiều. Cô ta không thương cháu thì có bà nội thương, bà để lại cho cháu rất nhiều đồ tốt."

Bạch Du muốn nói cho bà ấy biết, mặc dù kiếp trước không thể gặp mặt bà nội một lần cuối nhưng những món đồ kia vẫn được đưa đến tay cô.

Nhìn sắc mặt bà nội hồng hào khỏe khoắn, Bạch Du âm thầm suy tính xem phải thuyết phục bà nội thế nào để bà đồng ý đến bệnh viện kiểm tra.

Hôm sau, Bạch Du tỉnh lại trong mùi thơm của cây tơ.

Mặc dù cả hai căn phòng đều có thể nhìn thấy cây tơ ngoài sân của khu tập thể nhưng cửa sổ của căn phòng này lớn hơn một chút, phong cảnh bên ngoài cũng tốt hơn.

Bạch Du ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bông hoa tơ màu hồng phấn có vô số cánh hoa nhỏ mềm mại như cái cánh quạt, khi gió thổi qua, vô số cánh hoa thỏa sức bay múa.

Cô đang định đi rửa mặt rồi nấu bữa sáng thì nhìn thấy hai người đi ra từ sau thân cây tơ, cô tập trung nhìn kỹ...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 24: Chương 24



Thế mà...

Lại là Giang Khải và Tần Tâm Hủy!

"Anh Giang Khải, em khó chịu quá! Chẳng qua có mấy lần em bị bệnh nên mới nhờ em họ giặt hộ em mấy bộ quần áo thôi, tại sao em ấy lại nói em như vậy chứ? Bây giờ chắc chắn mọi người trong khu tập thể đều tưởng em rất lười biếng, hết ăn lại nằm..."

Dưới tán cây tơ, Tần Tâm Hủy khóc lóc đáng thương như bông hoa dưới mưa, trông còn đáng thương, động lòng người hơn cả phấn hoa tơ.

Giang Khải nhẹ nhàng an ủi: "Tâm Hủy, em đừng khóc, ai cũng biết nhân phẩm của em, chắc chắn sẽ không ai tin những lời đó đâu."

Tần Tâm Hủy ngước đôi mắt mờ sương lên nhìn anh ta, cất giọng nức nở mềm như bông: "Anh Giang Khải, anh nói thật sao? Mọi người sẽ tin em thật hả?"

Giang Khải bị cô ta nhìn với ánh mắt như vậy thì trái tim cảm giác như bị một sợi lông vũ khẽ phất qua: "Tất nhiên là thật rồi, anh cũng sẽ giải thích giúp em, em cứ yên tâm."

Cuối cùng Tần Tâm Hủy cũng nín khóc, cô ta mỉm cười nói: "Anh Giang Khải, anh đối xử với em tốt quá!"

Bạch Du chỉ nhìn một lát rồi đi ra ngoài mua đồ ăn, cũng không biết hai người kia còn nói gì hay làm gì nữa.

Cô không hề có hứng thú với chuyện của hai người họ.

Khi quay về từ quầy bán thịt và quầy rau về, cô nhanh nhẹn nhào bột rồi nặn nhân bánh. Hôm nay ở quầy thịt có cá tươi nên cô mua hai con.

Cô định dùng một con để làm mì hoành thánh cá, cô thả con còn lại vào chậu nước để tối đi làm về nấu món chính.

Sau khi băm nhuyễn thịt cá trắm đen, cô lần lượt thả hành lá, gừng, tiêu trắng, rượu nấu ăn, muối và ngũ vị hương vào xoong nước để thịt cá thơm ngon hơn. Cô còn bỏ thêm hai quả trứng gà rồi khuấy đều lên.

Lúc bà Bạch ngủ dậy thì cô cũng vừa nấu mì hoành thánh xong.

Dùng cà rốt sợi và mộc nhĩ đen để làm nước dùng, phối thêm mì hoành thánh mỏng như tờ giấy nữa, thả hành lá lên trên cùng, vừa nhìn đã muốn ăn ngay rồi.

"Bé ngoan của bà, sao không ngủ thêm một lúc?"

Thoạt nhìn thân thể của bà Bạch rất khỏe mạnh nhưng thật ra không phải sáng nào cũng muốn ăn uống, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi hương thơm ngát xông vào mũi, bà ấy cảm thấy mình có thể ăn hết hai bát to.

Bạch Du cười nói: "Lâu lắm bà mới đến một lần, cháu phải cho bà thử tay nghề nấu nướng của cháu chứ. Bà mau đi rửa mặt đi, rửa mặt xong ra ăn là vừa."

Người ta hay nói con gái là áo bông nhỏ thấu hiểu lòng người, bà Bạch sống hơn nửa đời người, cuối cùng bây giờ cũng cảm nhận được rồi: "Được, bà đi rửa mặt ngay đây."

"Ôi chao, bà Bạch hạnh phúc thật đấy! Không phải cháu nói quá chứ tay nghề nấu nướng của Bạch Du nhà bà quá cao luôn đấy, có khi đầu bếp ở Nhà hàng Quốc Doanh cũng chưa chắc đã nấu ăn ngon bằng con bé đâu!"

Bà Bạch vừa rửa mặt xong đi ra ngoài thì gặp Thái Vọng Xuân, Thái Vọng Xuân đã ngửi thấy mùi thơm từ sớm nên thèm quá không ngủ được.

Bà Bạch chưa từng ăn đồ ăn do cháu gái nấu, còn tưởng bà ấy chỉ muốn dỗ mình, nhưng có người khen cháu gái thì tất nhiên bà rất vui vẻ.

Bạch Du nhớ đến khả năng phát huy tuyệt vời của thím Thái tối hôm qua thì lại múc thêm một bát.

TBC

Thím Thái nhìn thấy bát mì hoành thánh trong tay Bạch Du thì nở nụ cười rộng đến tận mang tai: "Bạch Du có lòng thật đấy, đã ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn biết nấu ăn. Thím thấy mẹ cháu mắt mù nên mới thiên vị chị họ cháu!"

Bạch Du mím môi không nói gì, thầm nghĩ sau này nên thường xuyên tặng đồ ăn cho thím Thái.

Vừa rồi bà Bạch cho cho rằng thím Thái chỉ nói lời xã giao thôi, nhưng vừa nếm thử một miếng mì hoành thánh thì vô cùng kinh ngạc.

Mì hoành thánh mỏng như giấy, trơn mềm như tơ lụa, vừa cắn một miếng đã thấy mùi cá tràn ngập trong miệng, nhưng món ăn lại không hề có mùi tanh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 25: Chương 25



Bà Bạch cắn một miếng mì hoành thánh nhỏ rồi lại uống một hớp canh, cà rốt sợi thơm ngọt, một nhĩ đen giòn sần sật giúp món thịt bớt ngấy. Chỉ một lát sau, bà đã xử lý được hơn nửa bát.

Bạch Du: "Bà ăn chậm thôi, trong nồi vẫn còn mà, cháu còn làm thêm đấy, cháu đã rửa sạch và thái món ăn kèm hết rồi, bà cứ cho vào nấu là được."

TBC

Thấy cháu gái chuẩn bị chu đáo như vậy cho mình, bà Bạch rất vui, nhưng cũng vô cùng đau lòng.

Vì bực bội nên bà lại bắt đầu mắng Tần Chính Nhân: "Đều tại bà mẹ có mắt như mù của cháu, chỉ có mỗi một cô con gái, không yêu thương, che chở thì thôi lại còn bắt cháu nấu cơm, đưa cơm suốt. Nhìn tay cháu thô ráp chưa này, bà đau lòng c.h.ế.t mất!"

Tần Chính Nhân ở trong phòng hắt xì mấy cái liền.

Bạch Du không muốn bà nội lo lắng nhiều cho mình nên tươi cười dỗ dành: "Bà nội, chúng ta đừng nhắc đến những người không liên quan được không? Thật ra như bây giờ cũng rất tốt rồi, cháu đã có một ngón nghề thành thạo. Nếu chẳng may không có cơm ăn, có khi cháu còn có thể đi ứng tuyển làm đầu bếp trong Nhà hàng Quốc Doanh đó."

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cháu gái, bà Bạch bật cười: "Được rồi, chúng ta không nhắc đến những người xui xẻo đó nữa, nhưng không thể cho bọn họ ăn mì hoành thánh được."

Bọn họ ở đây tất nhiên là chỉ Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy.

Bạch Du mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Tất nhiên rồi ạ, sau này bọn họ đừng mơ ăn được đồ cháu nấu."

Bà Bạch nghe vậy thì cười híp cả mắt.

Tần Chính Nhân đi ngang qua: "..."

Tần Tâm Hủy đi đằng sau: "..."

Bạch Du mang bánh quai chẻo và bánh đậu xanh mà bà nội mang từ Thiên Tân đến đi đơn vị.

Kiếp trước, cô dồn hết tâm sức lên người mẹ và Giang Khải, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác. Thế nên lúc xảy ra chuyện, cô có muốn tìm người thảo luận cũng không tìm được ai.

Từ lần trước được ăn sủi cảo chiên của Bạch Du, Lâm Hướng Tuyết đã đơn phương tuyên bố muốn trở thành bạn thân nhất của Bạch Du.

Trưa hôm nay, hai người cùng đi ăn cơm trưa.

"Bạch Du, món sủi cảo hấp lần trước cậu làm quá ngon luôn, lúc về nhà mình đã khoe chuyện này với ông nội đấy, còn khen đồ ăn cậu nấu ngon hơn cả của đầu bếp trong Nhà hàng Quốc Doanh. Thế mà ông nội mình lại không tin, thế nên... Mình đã đánh cược với ông nội."

Nói đến đây, Lâm Hướng Tuyết liếc nhìn Bạch Du, ánh mắt có ý chột dạ.

Bạch Du khó hiểu hỏi: "Cược gì?"

Lâm Hướng Tuyết gãi mặt, đáp: "Mình đã đánh cược với ông nội là, nếu sủi cảo chiên cậu làm ngon hơn của đầu bếp Vương thì ông nội sẽ cho mình một cái bình hoa."

Lâm Hướng Tuyết không nói quá rõ nhưng với bối cảnh của cô ấy thì cái bình hoa kia phải ở cấp bậc đồ cổ.

Lúc trước Lâm Hướng Tuyết từng giúp cô nên cô muốn trả lại ân tình này, cô suy tư một lát rồi nói: "Chắc chắn tay nghề nấu nướng của mình không thể sánh với đầu bếp Vương được, nếu ông nội cậu không phiền thì hai hôm nữa mình có thể làm thêm một ít cho cậu."

Lâm Hướng Tuyết lập tức cười tươi như hoa: "Thế thì tốt quá! Mà có làm phiền cậu không?"

Thật ra thắng hay không không quan trọng, quan trọng là được ăn sủi cảo chiên trong mềm ngoài giòn!

Bạch Du lấy cái đồng hồ lần trước mẹ đưa cho cô từ trong túi ra, nói với Lâm Hướng Tuyết: "Thật ra mình cũng có chuyện muốn nhờ cậu, cậu thử xem có thể bán hộ mình cái đồng hồ này không?"

Lâm Hướng Tuyết vui vẻ đồng ý, nhưng khi nhìn thấy đồng hồ thì lại cảm thấy kỳ lạ: "Cái đồng hồ này vẫn còn mới mà, sao cậu không đeo?"

Bạch Du mỉm cười đáp: "Mình không thích mẫu này lắm, định mua cái khác."

Nếu là người khác nghe vậy thì có thể sẽ cảm thấy cô kén chọn, lãng phí, dù sao khi bán đi cũng phải trừ hao mất một ít tiền. Nhưng Lâm Hướng Tuyết xuất thân từ gia đình giàu có, cô ấy chẳng cảm thấy lời nói của Bạch Du có vấn đề gì cả.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 26: Chương 26



Sau khi tan làm, Bạch Du không ăn cơm ở căn tin mà vội vàng đạp xe đạp về nhà nấu cơm cho bà nội.

Ai ngờ, vừa về đến khu tập thể thì thấy một bóng người xuất hiện trước mặt.

Bạch Du hoảng hốt hét lên, cô vội vàng quẹo đầu xe sang một bên nhưng vẫn chậm một bước.

Đầu xe đ.â.m sầm vào thân cây bên đường rồi đổ xuống.

Xe đạp ở thời này rất quý, sáng nay trước khi cô đi làm, bà nội đã cẩn thận lau sạch đầu xe hai lần, không ngờ cô mới đạp ra ngoài một chuyến đã khiến đầu xe bị lệch rồi.

Bạch Du đau lòng ngẩng đầu lên, thế mới thấy người đang chắn trước mặt cô là Giang Khải, cơn giận lập tức bùng lên: "Giang Khải! Anh muốn c.h.ế.t thì cút ra chỗ nào xa xa mà chết, đừng có c.h.ế.t trước mặt làm bẩn đường đi của tôi!"

Giang Khải đã gặp một Bạch Du khúm núm, dạ dạ vâng vâng, đã gặp một Bạch Du trong mắt, trong lòng chỉ có anh ta, nhưng trước giờ chưa từng gặp một Bạch Du trợn mắt lườm anh ta như vậy.

Anh ta thẹn quá hóa giận: "Bảo sao Tâm Hủy lại nói cô trở thành người không nói lý lẽ, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ xem có giống một người phụ nữ đanh đá không?"

Bạch Du cười lạnh: "Tôi đanh đá thì làm sao? Có lấy anh đâu mà lo."

Nói thế nào nhỉ? Giang Khải không tin Bạch Du sẽ chia tay với anh ta, nhưng cô cứ lặp đi lặp lại lời chia tay khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt đàn ông.

Mặt Giang Khải đỏ bừng: "Cô muốn chia tay phải không? Được, tôi đây sẽ chiều cô, mai sau đừng có mà khóc lóc cầu xin tôi quay lại!"

Bạch Du lại cười lạnh: "Cầu xin anh? Có phải anh uống thuốc sâu nhiều quá nên rối loạn tinh thần, tự coi mình là bảo bối không? Không bao giờ nhá! Trong mắt tôi, anh còn rẻ tiền hơn cả cọng cỏ!"

Mặt Giang Khải lại càng đỏ như máu: "Bạch Du! Cô..."

Bạch Du giả vờ ngoáy tai, đáp: "Gọi gì mà gọi? Tôi không có điếc, cũng không mù, tôi biết thừa anh và Tần Tâm Hủy suốt ngày yêu đương vụng trộm dưới gốc cây tơ. Anh tưởng mọi người đều mù rồi nên không nhìn thấy chắc?"

Nghe cô nói vậy, Giang Khải không tức giận, cũng không sợ hãi mà lại cười như không cười nhìn Bạch Du, anh ta nhíu mày nói: "Vì vậy, cô đang ghen ghét à?"

Bạch Du quá buồn nôn vì lời nói của anh ta: "Da mặt dày như vậy sao ngày xưa nhà nước không dùng da mặt của anh làm áo chống đạn nhỉ? Cái quái gì vậy? Hôm nay tôi nói với anh thêm một lần cuối cùng, anh muốn yêu ai, muốn ở bên ai đều là chuyện của anh, tôi đã chia tay với anh từ lâu rồi!"

Nói xong, cô chỉnh thẳng lại đầu xe rồi lại trèo lên, định đạp xe bỏ đi.

Giang Khải tức giận siết chặt nắm đấm.

Anh ta chưa từng thấy Bạch Du ăn nói sắc bén như vậy, càng không chịu được khi Bạch Du không coi anh ta ra gì.

Anh ta lập tức giơ tay tóm lấy ghế sau xe đạp rồi kéo giật lại.

Bạch Du không ngờ thể ngờ được Giang Khải lại đột nhiên phát điên, thân xe nghiêng sang một bên...

"Rầm!"

Cả người và xe đều ngã xuống đất, cô không khỏi hít sâu một hơi vì quá đau.

"Giang Khải! Tôi XXX tổ tông mười tám đời nhà anh!"

Bạch Du bò từ dưới đất dậy rồi xoay người giáng thẳng cho Giang Khải một cái tát.

"Bạch Du!"

Giang Khải sững sờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, anh ta tức sùi bọt mép, lập tức giơ nắm đ.ấ.m hằn gân xanh lên trước mặt Bạch Du.

Bạch Du sợ hãi trợn tròn mắt.

Cái xe đạp vừa đổ xuống nằm ngay sau lưng cô, bây giờ cô có muốn chạy cũng không được.

Đương lúc Bạch Du cho rằng mình c.h.ế.t chắc rồi thì một bóng người đột nhiên lao đến...

Chỉ nghe "Bốp" một tiếng.

Sau đó, cả người Giang Khải bay thẳng ra xa theo một vòng cung.

Lại nghe "Bốp'' một tiếng.

Mặt Giang Khải bị đ.ấ.m úp xuống đất.

Bạch Du: "?"

Cô vô thức quay lại nhìn.

Sau đó, chỉ thấy một gương mặt tuyệt đẹp như yêu nghiệt.

Giang... Giang Lâm?

Giang Lâm mặc bộ đồng phục hải quân mùa hè màu trắng giản dị, kết hợp với quần hải quân màu xanh lam thẳng thớm, những ngón tay thon dài rõ ràng đang cầm lấy chiếc mũ vành rộng màu đen trắng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 27: Chương 27



Một mảng ánh nắng lớn trên đầu chiếu thẳng vào mặt anh, đường nét khuôn mặt rõ ràng và sắc bén, đôi mắt đào hoa màu hổ phách rất quyến rũ, khiến người ta nhìn mà nghẹt thở.

Nhưng mà Giang Lâm không phải đang ở đảo Quỳnh Châu sao, vậy làm sao lại xuất hiện ở đây?

Nhìn vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú trước mặt, Bạch Du có chút choáng váng.

Lần trước gặp anh là ba năm trước, lúc đó anh mặc bộ quân phục hải quân màu xám kiểu 71, lần này về, trang phục đã đổi thành kiểu 74 trắng trên nền xanh, ngoại hình không thay đổi nhiều, chỉ có vẻ như cao hơn.

Ba năm trước, cô chỉ cao đến vai anh, vậy mà bây giờ đã thấp hơn vai anh!

Anh chàng này ăn gì mà lớn vậy, hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn cao lên?

Bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, Giang Lâm lên tiếng trước: "Cô bị thương rồi, cầm lấy."

Bạch Du muốn nói không cần nhưng tay đã ngoan ngoãn vươn ra trước: "Cảm ơn anh Giang Lâm."

Không biết là do quá căng thẳng hay quá ngạc nhiên, lúc nhận khăn tay, tay cô vô tình chạm vào mu bàn tay anh, còn khẽ cọ xát một chút.

Giang Lâm nhướng mày, nhìn sâu vào mắt cô.

TBC

Ánh mắt ấy khiến Bạch Du rùng mình: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Không biết vì sao, từ nhỏ cô đã hơi sợ Giang Lâm.

Nhà họ Bạch chỉ mới phát tài từ thế hệ ba cô, tám đời trước đều là nông dân nghèo nhưng nhà họ Giang thì khác, nhà họ Giang là gia đình nhà Nho thực thụ có truyền thống lâu đời.

Bà nội của anh là sinh viên xuất sắc của trường Giáo hội Anh, ngoài việc nói tiếng Anh lưu loát, bà ấy còn viết văn rất hay. Ông nội anh càng nổi tiếng là thương nhân yêu nước, đã làm nhiều việc có lợi cho đất nước và nhân dân. Nhiều gia đình đã chìm dần trong dòng chảy thời gian, chỉ có nhà họ Giang vẫn thịnh vượng.

Nói về việc nhà họ Bạch có thể phát triển, phải kể đến sự giúp đỡ của nhà họ Giang, nếu không nhà họ Bạch lúc này vẫn đang cày ruộng ở quê. Tuy ở chung một khu nhà lớn nhưng cô và Giang Lâm vẫn không thân thiết.

Thứ nhất, Giang Lâm hơn cô bảy tuổi. Khi cô mới biết tập đi, Giang Lâm đã vào tiểu học. Khi cô vào tiểu học, Giang Lâm đã lên đại học. Một sinh viên đại học 13 tuổi, không có điểm chung gì với học sinh tiểu học thậm chí không biết đếm đến một trăm như cô.

Thứ hai, Giang Lâm là đóa hoa lạnh lùng nổi tiếng trong khu tập thể, anh luôn mang đến cho mọi người cảm giác xa cách. Mặc dù không phải là kiểu kiêu căng nhìn người khác bằng lỗ mũi nhưng sự thờ ơ trên khuôn mặt khiến người ta không dám đến gần anh.

Giang Lâm bước tới dựng chiếc xe đạp bị ngã trên mặt đất, nhìn lướt qua cánh tay đỏ bừng của cô: "Cô nên đi trạm y tế để rửa tay, đi nào, tôi đưa cô đi."

Không đợi Bạch Du mở miệng, Giang Khải bị Giang Lâm đạp xuống đất đứng lên, nổi giận đùng đùng gào to: "Con mẹ nó ai đạp ông đây…”

Câu tiếp theo sau khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Giang Lâm thì tự động ngưng bặt.

Mặt anh ta hung hăng co rúm vài cái, không biết nên phẫn nộ hay nên khiếp sợ: "Anh ba, anh... Anh sao lại ở chỗ này?"

Giang Lâm lạnh lùng nhìn anh ta: "Xin lỗi Bạch Du!"

Giang Khải không muốn.

Bị Bạch Du mắng té tát, anh ta đã nhận một cái tát, còn bị Giang Lâm đá một cú, giờ bảo anh ta xin lỗi Bạch Du, trong lòng anh ta ức chế vô cùng.

Nhưng mà khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ba, anh ta chỉ cảm thấy một cỗ áp lực ập đến, không dám chống đối, đành cắn răng nói: "Xin lỗi."

Giang Lâm: "Em xin lỗi ai?"

Giang Khải: "Bạch Du, xin lỗi."

Giang Lâm nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt: "Bây giờ anh đưa người đi trạm y tế, lát nữa anh phải nhìn thấy em đích thân đến xin lỗi, nghe rõ chưa?"

Bàn tay buông thõng bên hông của Giang Khải nắm chặt: "Biết rồi."

Nhìn thấy Giang Khải bị mắng như một đứa cháu, Bạch Du cảm thấy hả hê trong lòng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 28: Chương 28



Giang Lâm hơn Giang Khải ba tuổi, là con trai trưởng của con thứ ba nhà họ Giang, đương nhiên Giang Lâm nhận được sự quan tâm và chú ý hơn Giang Khải, chưa kể Giang Lâm thực sự quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khi ai đó đứng cạnh Giang Lâm, họ sẽ trở nên lu mờ giống như những vì sao xuất hiện bên cạnh mặt trăng,.

Giang Khải luôn muốn vượt qua anh ba nhưng dường như dù anh ta cố gắng đến đâu, ông nội và ba anh ta chỉ nhìn thấy anh ba.

Mất hết mặt mũi, Giang Khải không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, quay người bỏ đi.

Ngay khi Giang Khải đi khỏi, Bạch Du liền nói: "Anh Giang Lâm, vết thương của tôi không nghiêm trọng, tôi có thể tự xử lý ở nhà."

Nói xong, không đợi Giang Lâm trả lời, cô đỡ chiếc xe đạp trên mặt đất và vội vã bước đi, chạy như thể có người đang đuổi theo sau lưng.

Giang Lâm đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Bạch Du cho đến khi khuất hẳn, mới quay bước rời đi.

Trên thực tế, Bạch Du không về nhà ngay mà đi vòng qua trạm y tế bên cạnh để nhờ y tá xử lý vết thương trên mu bàn tay. Lý do rắc rối như vậy là vì em gái của Giang Khải, Giang Hựu Hàm, làm việc tại trạm y tế trong khu nhà của họ.

Giang Hựu Hàm là người ngang ngược nhất mà cô từng gặp, không ai sánh bằng. Vì vậy, cô hoàn toàn không muốn gặp mặt cô ta.

May mắn thay vết thương không quá nghiêm trọng nhưng y tá vẫn dặn dò cô trong hai ngày này không được đụng nước để tránh để lại sẹo.

Trở về nhà, Bạch Du cũng không định giấu bà nội, trực tiếp lộ vết thương cho bà xem, đương nhiên cô cũng không quên nhắc đến kẻ đầu têu là Giang Khải.

Bà Bạch nhìn thấy, lập tức nổi giận: "Tên thỏ đế nhà họ Giang, người ta còn chưa gả đi mà đã dám đối xử với cháu như vậy, sau này gả đi còn ra sao nữa? Chuyện này nếu nhà họ Giang không cho cháu một lời giải thích, bà đây sẽ không tha cho họ!"

Nghe vậy, Bạch Du lại ném ra một quả b.o.m nữa: "Bà ơi, cháu không muốn quen Giang Khải nữa, hai ngày trước cháu đã chia tay anh ta rồi."

Hiển nhiên bà Bạch đã bị tin tức này làm choáng váng, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói: "Bạch Du, cháu nói thật chứ?"

Bạch Du gật đầu: "Rất nghiêm túc, trước đây cháu không hiểu chuyện, cháu nghĩ Giang Khải là một người bạn trai tốt nhưng sau chuyện hôm nay, cháu sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh ta nữa."

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô vẫn còn sợ hãi.

Nếu Giang Lâm không đến kịp thời, liệu nắm đ.ấ.m của Giang Khải có giáng xuống người cô không?

Mặc dù kiếp trước Giang Khải không bao giờ đánh cô nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra cô chưa bao giờ thực sự hiểu rõ con người Giang Khải.

Bà Bạch nghe vậy thì không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ: "Bà đã sớm biết rằng tên nhóc Giang Khải đó không phải là thứ tốt đẹp nhưng cháu thích nó, bà không ngăn cản cháu nhưng nó là thứ gì chứ, ba tuổi còn tè dầm, bốn tuổi còn rặn phân ra quần, năm tuổi đi đường hay ngã lăn ra sấp mặt, người ta không biết còn tưởng nó bị bại liệt khiến trí tuệ kém phát triển."

Bạch Du: ...

Ba tuổi tè dầm là vì lần đó Giang Khải uống quá nhiều sữa vào buổi tối, bốn tuổi là vì ăn hỏng bụng, năm tuổi thường xuyên vấp ngã là do lúc đó anh ta bị gãy xương.

Tuy nhiên Bạch Du sẽ không giải thích cho anh ta.

Bà Bạch không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Mười hai tuổi giọng nói nghe như vịt kêu, mở miệng ra là chói tai, nghe rất khó chịu, mười ba tuổi nổi đầy mụn, đường cổng còn nhẵn mịn hơn mặt nó, mười bốn tuổi lùn như quả bầu, một thứ như vậy thì đừng cần nữa, chúng ta hãy tìm một người tốt hơn nó gấp trăm lần!"

Bạch Du suýt bật cười: ...

Giang Khải bắt đầu thay đổi từ năm 12 tuổi, giọng nói lúc đó của anh ta thực sự rất khó nghe, 13 tuổi mặt đầy mụn nhưng may mắn là không để lại nhiều sẹo mụn trên mặt. Hơn nữa, anh ta thuộc tuýp phát triển muộn, 14 tuổi còn thấp hơn hẳn so với anh em họ, vì vậy anh ta đã buồn bã về điều đó trong một thời gian dài.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 29: Chương 29



Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề, vấn đề là ở cô không hề biết rằng bà nội mình lại có thể chửi thề giỏi như vậy.

Lúc nãy bà đã chửi Giang Khải một trận, cô còn tưởng rằng do quá tức giận nên mới kích hoạt kỹ năng nói liên thanh như pháo.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là di truyền.

Để an ủi cháu gái, bà Bạch đã vào bếp nấu một bàn đồ ăn ngon.

Món ăn chính là sườn xào chua ngọt và mì sợi thép.

Mì sợi thép được làm từ bột ngô, khác với các loại mì khác ở chỗ nó phải được ngâm trước rồi mới hấp, hấp đến khi chín tới rồi vớt ra ngâm tiếp. Cách làm này giúp mì sợi thép có màu vàng óng và có độ dai ngon đặc biệt.

Vì cách làm phức tạp nên người ta thường không muốn tốn công sức để làm.

Bạch Du lại thích món này, trộn mì sợi thép với sốt ớt, thêm thịt băm nhuyễn, rắc thêm mè trắng, dầu mè và xì dầu, trộn đều tất cả, thơm lừng đến mức có thể khiến những đứa trẻ hàng xóm thèm thuồng.

Sườn xào chua ngọt được hầm kỹ hơn bình thường để phù hợp với hàm răng của bà nội, dưới ánh đèn màu cam, sườn có màu vàng hồng, gắp một miếng cho vào miệng, mềm tan trong miệng, thơm ngon.

Mặc dù không thể sánh bằng tay nghề của đầu bếp Nhà hàng Quốc Doanh bên ngoài nhưng những món ăn do bà nội tự tay làm có một sức hút kỳ diệu, khiến chúng ngon hơn bất kỳ món ăn nào do người khác làm.

Nói một cách chính xác, đó chính là hương vị của gia đình.

Cho đến khi cô lên giường ngủ, vẫn không thấy bóng dáng của Giang Khải, nhà thứ ba nhà họ Giang cũng im ắng như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, Bạch Du không quan tâm và cũng không vội vàng.

Dù sao cô và Giang Khải đã chia tay, nếu Tần Tâm Hủy thích thì cứ lấy đi.

Cô ném đi rác rưởi, cũng chỉ có Tần Tâm Hủy là thích.

Ngày hôm sau, bên Giang Khải vẫn không có tin tức.

Giống như đã chết.

Lần trước cô vốn muốn mời Lâm Hướng Tuyết ăn cơm nhưng vì cô ấy phải đi xem mắt nên đành thôi, hôm nay trước khi đi làm cô lại mời.

Lâm Hướng Tuyết vui vẻ đồng ý, trưa còn cố ý ăn ít hơn một chút để dành chỗ cho bữa tối thịnh soạn.

Đi từ văn phòng đến Nhà hàng Quốc Doanh cần đạp xe nửa tiếng. Khi đi qua một con hẻm nhỏ, Lâm Hướng Tuyết bỗng thấy hẻm đầy những bông hoa hồng đỏ.

"Bạch Du, cậu mau nhìn kìa, chỗ đó nở nhiều hoa quá, đẹp quá!"

Bạch Du quay đầu nhìn lại, cũng không khỏi sáng mắt.

Trước bức tường xám rêu phong, nở rộ cả một bức tường hoa đỏ rực rỡ. Gió nhẹ thổi qua, cành hoa rung rinh, lá xanh khẽ gật đầu, như thể đã trải qua một mùa hè thơm ngát.

Lâm Hướng Tuyết: "Chúng ta đi qua đó xem chút đi, dù sao bây giờ cũng còn sớm để ăn tối."

Trời quả thực không tối lắm, mây hồng rực rỡ trải dài khắp bầu trời.

TBC

Bạch Du nghe vậy gật đầu, lái xe theo sau Lâm Hướng Tuyết vào con hẻm.

Nhìn từ xa những bông hoa đã rất đẹp, nhìn gần càng đẹp đến say lòng người, hương thơm của hoa nồng nàn, bao trùm cả con hẻm.

Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết không hẹn mà cùng xuống xe đạp, đi đến bên bức tường hoa và lặng lẽ ngắm nhìn.

Lâm Hướng Tuyết thở dài: "Tiếc là ở đây quá xa nhà, nếu không thì mình có thể về nhà lấy máy ảnh đến chụp ảnh."

Bạch Du lè lưỡi.

Mặc dù nhà họ Bạch được coi là khá giả nhưng gia đình cô không thể tùy ý mua một chiếc máy ảnh. Tất nhiên, họ có đủ khả năng để chi trả cho khoản tiền đó nhưng máy ảnh không phải là thứ họ dùng hàng ngày, vì vậy thông thường mọi người sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua.

Ngay lúc này, bỗng có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cùng quay đầu nhìn lại.

Ngay sau đó, Lâm Hướng Tuyết phát ra tiếng thét chói tai: "Aaa..."

Mặt Bạch Du cũng trắng bệch.

Đứng trước mặt hai người là một người đàn ông khoảng chừng một mét sáu, khuôn mặt vô cùng xấu xí nhưng xấu xí không phải lý do anh ta b**n th**, bởi vì lúc này anh ta đang c** q**n, để lộ thứ đồ chơi kia và đi về phía các cô.
 
Back
Top Bottom