Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 640: Chương 640



Bạch Du nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi?”

Ngô Hiếu Nghi lại cho rằng Bạch Du không hài lòng do câu cảm ơn chỉ nói ngoài miệng, vội vàng nói: "Tôi chắc chắn sẽ dẫn cha mẹ tôi để đích thân đến cảm ơn..."

Bạch Du cắt ngang lời cô ta: "Tôi không nói chuyện này, chẳng lẽ cô không phát hiện dáng dấp của Tạ Thừa rất giống một người sao?"

Ngô Hiếu Nghi nghe cô nói như vậy thì vẻ mặt đầy bối rối: "Giống một người? Giống ai? Chẳng phải Tạ Thừa lớn lên giống Hiếu Ngọc sao? Đương nhiên do tôi và Hiếu Ngõ là sinh đôi, cho nên cô nói thằng bé cũng giống hệt tôi."

"..."

Bạch Du không ngờ cô ta trông thông minh như vậy nhưng đầu óc lại không sáng suốt chút nào.

Vì vậy cô cũng không muốn tiếp tục giao tiếp với Ngô Hiếu Nghi nữa, quay đầu nhìn Tập Hiểu Đông: "Đồng chí Tập, anh thấy thế nào? Anh cảm thấy Tạ Thừa giống ai? Tại sao Ngô Hiếu Ngọc lại muốn đối đãi với Tạ Thừa như vậy?"

Tập Hiểu Đông dừng lại một chút, tháo kính xuống, sau đó nói với vợ: "Tiểu Nghi, em xem chẳng phải Tạ Thừa lớn lên trông rất giống anh sao?"

Ngô Hiếu Nghi quay người nhìn chồng mình, khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô ta mở to, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cái này..."

Tập Hiểu Đông đeo kính trở lại: "Hai người chúng ta đều là mặt trái xoan, nhưng Nha Nha lớn lên lại mặt chữ điền, trước đây em thường xuyên nói không biết khuôn mặt Nha Nha giống ai, em không cảm thấy khuôn mắt đó của Nha Nha giống hệt với Tạ Chí Dân sao?"

"Không… Không thể…"

Cả người Ngô Hiếu Nghi run rẩy không kiểm soát như chiếc lá rơi trong gió lạnh.

Tập Hiểu Đông nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta: "Anh biết em không muốn tin, nhưng sự thật có thể chính là con của chúng ta bị người ta đánh tráo, Tạ Thừa mới là con của chúng ta."

"..."

Mắt Ngô Hiếu Nghi mở to như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô ta đảo ngược rồi ngất xỉu.

"Tiểu Nghi!"

Mặt Tập Hiểu Đông tái mét, chạy vội tới ôm lấy thân hình trượt xuống của Ngô Hiếu Nghi.

Bạch Du cũng không ngờ Ngô Hiếu Nghi lại đột nhiên ngất xỉu.

Tập Hiểu Đông lo lắng cho sức khỏe của Ngô Hiếu Nghi nên đã ôm vợ đến bệnh viện, cuộc trò chuyện cũng vì thế mà bị gián đoạn.

Nhìn vẻ mặt của Ngô Hiếu Nghi, có lẽ cô ta cần một thời gian để tiêu hóa chuyện này, hai vợ chồng sẽ không quay lại trong một thời gian ngắn.

Nhớ lại những lời Tạ Thừa vừa nói, lòng Bạch Du có hơi khó chịu.

Để an ủi trái tim nhỏ bé của Tạ Thừa, Bạch Du đến trạm mua thịt lợn và đậu phụ về, trưa làm đậu phụ sốt cay, lại làm bánh bao đường đỏ mà cô nhóc thích ăn.

Vì để bọn nhỏ vui vẻ, cô nặn bánh bao đường đỏ thành nhiều hình dạng khác nhau, có thỏ con, mèo con, cũng có chó con và cá nhỏ.

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy bánh bao đường đỏ như vậy thì đều ngạc nhiên há hốc mồm thành hình chữ "O", cầm bánh bao đường đỏ mà không nỡ ăn.

Nhưng Tạ Thừa vẫn thích ăn đậu phụ sốt cay nhất.

Chỉ khi một đĩa đậu phụ sốt cay nóng hổi bốc khói được bưng lên, đôi mắt cậu bé sáng lên ngay lập tức.

Trên miếng đậu phụ phủ đầy thịt băm màu đỏ sẫm, dùng thìa múc nửa miếng đậu phụ, cùng với nước sốt rưới lên cơm trắng, thế là cơm trắng lập tức nhuộm thành màu đỏ sẫm, tiếp đó múc một thìa lớn bỏ vào miệng, sự hòa quyện của thịt băm, hành lá và đậu phụ, mềm mại có mùi thơm của thịt, thật sự vô cùng thơm.

Đến chiều, Nguy Hán Nghị dẫn theo hai con ch.ó săn lớn đến.

Hai con ch.ó săn lớn đứng lên cao gần bằng một người, bộ lông đen vàng bóng mượt, bốn chân khỏe mạnh, để lộ hàm răng trắng sáng trông chúng rất hung dữ.

Đừng nói đến bà Bạch và mấy đứa nhỏ, ngay cả Bạch Du nhìn cũng có hơi sợ hãi.

Ngụy Hán Nghị: "Hai con ch.ó săn này là chó ngao Tây Tạng lai với chó săn, lực cắn có thể cắn đứt cánh tay của con người, ngay cả hai người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc đã chế ngự được chúng."

Bạch Du: "..."

Như vậy có hơi quá không?

Vừa nãy Bánh Khoai Tây còn sủa hai con chó, vừa bị sủa lại thì bây giờ đuôi kẹp g*** h** ch*n,sự hãi rất tự biết sức mình.

Dường như Nguy Hán Nghị nhìn ra sự sợ hãi của cô, anh ấy cười nói: “Nhưng cô không cần lo lắng, con ch.ó này rất trung thành với chủ, cô không chuẩn bị sẵn thịt ức gà sao? Cô có thể cho chúng ăn để kết nối tình cảm với chúng.”

Mặc dù rất sợ hãi nhưng vì sự an toàn của gia đình, Bạch Du vẫn cố gắng tiến lên.

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra tại sao Nguy Hán Nghị lại khen ngợi hai con ch.ó săn này, cảnh tượng cô tưởng tượng chúng lao tới đã không xảy ra, hai con ch.ó ngửi thấy mùi thịt, mặc dù nước dãi chảy lênh láng nhưng vẫn ngồi im tại chỗ.

Bạch Du đặt hai chậu thịt trước mặt chúng, chúng vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Nguy Hán Nghị ra hiệu bằng ánh mắt, cô mới hét lên: "Có thể ăn rồi!"

Hai con ch.ó săn mới lao tới ăn thịt một cách ngon lành.

Ngụy Hán Nghị: "Có hai con ch.ó săn này, thường thì trộm cắp không dám vào, còn về chuyện theo dõi mà cô nói, chúng tôi đã nắm được một chút manh mối nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được đối tượng, khi có tin tức khác, tôi sẽ nói với cô."

Bạch Du một lần nữa cảm ơn, gói những chiếc bánh bao đường đỏ làm nhiều nhất lại để anh ấy mang về cục ăn.

Nguy Hán Nghị định từ chối nhưng mùi thơm nồng nàn xộc vào mũi khiến anh ấy không thể từ chối được.

Trước khi đi, Nguy Hán Nghị đã nói với Bạch Du một số lưu ý, cũng như cách điều khiển hai con ch.ó săn lớn, thấy cô hòa hợp với chó săn lớn, anh ấy mới dẫn theo Bánh Khoai Tây và Kim Nguyên Bảo đã ăn no bụng giấm chua đi.

Phải nói rằng, có hai con ch.ó săn này, cuối cùng Bạch Du cũng ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, cô nhóc không còn sốt nữa, Bạch Du lập tức quay lại trường tiếp tục học.

Vì hôm qua mang sách về nhà nên cô không về ký túc xá mà đi thẳng đến lớp.

Chỉ là cô vừa đi đến ngoài lớp đã nghe thấy bên trong truyền đến một trận nói chuyện…

"Này, mọi người có nghe nói gì không? Nghe nói Bạch Du được bao nuôi, mà còn bị mấy người đàn ông bao nuôi!"

"A! Hóa ra cô cũng nghe nói sao, tôi nghe còn ghê hơn, nói cô ta thuê một căn nhà ở nhà làm gái m** d*m, mỗi ngày tiếp khách khác nhau, còn nói ngay cả cô ta cũng không biết cha của con gái mình là ai."

"Các cậu tin lời này sao?"

"Không có lửa làm sao có khói, tại sao không nói người khác mà lại nói cô ta, cho nên..."

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, mấy người họ đồng loạt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Du.

Phòng học im lặng như thể tử thần đã giáng xuống.

Máu trên mặt của mấy người nói xấu đó như bị rút cạn ngay lập tức, không còn chút m.á.u nào.

Có người giải thích: "Bạch, bạn học Bạch, những lời vừa rồi không phải chúng tôi nói, chúng tôi cũng nghe người khác nói lại."

Cũng có người mất dê mới lo sửa chuồng: "Đúng đúng, bọn tôi cũng nghe người khác nói, bọn tôi tin thái độ làm người của cô, chắc chắn cô không phải loại người như vậy!"

Có người còn muốn dùng đạo đức trói buộc cô: "Từ trước đến nay đồng chí Bạch luôn rộng lượng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với bọn tôi đúng không?"

Bạch Du khẽ cười: "Xin lỗi, tôi sẽ chấp nhặt đến cùng!"

Câu nói này vừa thốt ra, lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Ngay lúc này, người ở cùng phòng ký túc xá với Bạch Du đi vào, các bạn học khác cũng lần lượt vào phòng học, mọi người đều nhận ra bầu không khí trong phòng học không ổn.

Lâm Lam Phương là người đầu tiên bước tới: "Bạch Du, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạch Du: "Vài bạn học này nói tôi bị người khác bao nuôi, còn làm gái m** d*m tại nhà, còn bịa đặt rằng cha của con gái tôi không rõ ràng!"

Nghe Bạch Du nói vậy, không ít bạn học hít một hơi lạnh.

"Quá đáng quá rồi, làm sao có người lại bịa đặt như vậy! Rõ ràng là không muốn để bạn học Bạch được yên ổn!"

TBC

"Đúng vậy, không chừng là có người ghen tị vì cô ấy được chọn làm trợ lý của cô Vương rồi bịa đặt ra đi?"

"Tôi thấy có khả năng đấy."

Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Lam Phương cau mày, quát lớn với mấy bạn học kia: "Thảo nào Bạch Du lại tức giận như vậy, mấy người bịa đặt như vậy là quá đáng rồi, tôi ở cùng phòng ký túc xá với Bạch Du, tôi hiểu rõ con người cậu ấy nhất, cậu ấy không phải loại người như mấy người nói đâu!"

Mấy bạn học kia bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt đỏ bừng như gan heo.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 641: Chương 641



"Xin lỗi bạn học Bạch, chúng tôi biết lỗi rồi, hơn nữa những lời đó thật sự không phải là chúng tôi nói, chúng tôi cũng nghe từ người khác nói!"

"Nghe người khác nói lại? Vậy chẳng phải có rất nhiều người nghe thấy tin đồn này rồi sao?" Lâm Lam Phương nghe vậy thì cau mày chặt hơn, cô ấy quay sang nhìn Bạch Du: "Bạch Du, giờ phải làm sao? Mặc dù tin đồn chỉ dừng lại ở người thông minh nhưng nếu cứ truyền đi như vậy thì không tốt cho danh tiếng của cậu."

Bạch Du nhìn cô ấy, gật đầu: "Cô nói đúng, cho nên tôi không có ý định cứ như vậy tùy tiện bỏ qua chuyện này, Linh Linh, bây giờ làm phiền cậu tới văn phòng một chuyến, giúp tôi mời chủ nhiệm khoa và cô Vương tới đây."

Trịnh Linh Linh ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn lại gật đầu: "Được rồi, tới đi ngay!"

Thấy Trịnh Linh Linh định đi tìm chủ nhiệm thì sắc mặt của mấy người trong phòng học lập tức thay đổi.

Trong đó có cả Lâm Lam Phương, người vừa mới quát lớn mấy bạn học kia.

Lâm Lam Phương: "Bạch Du, mọi người đều là bạn học, nếu làm ầm ĩ đến chỗ chủ nhiệm thì không hay lắm đúng không?"

"Đúng vậy, bạn học Lâm nói đúng, chúng tôi biết lỗi rồi, mong cô nể tình bạn học cùng một trường, tha thứ cho chúng tôi lần này đi!"

Mấy người kia nghe Lâm Lam Phương cầu xin giúp họ, trong lòng vô cùng biết ơn rồi lại không nhịn được trách Bạch Du làm quá lên, họ đã xin lỗi rồi, cô cũng không bị tổn hại gì, còn muốn họ thế nào nữa?

Hơn nữa, những lời này không phải do họ nói, chỉ là họ nghe được từ người khác nói lại, sao lại cứ bám lấy họ không buông?

Huống chi những chuyện đó của cô còn chưa biết thật giả, nếu không phải bản thân cô không đứng đắn thì làm sao người khác bịa đặt về cô được?

Các bạn học khác thấy vậy cũng lần lượt tham gia khuyên nhủ.

"Bạn học Bạch, nếu họ đã biết lỗi rồi, cô hãy tha thứ cho họ một lần đi."

"Đúng vậy, sau này mọi người vẫn phải sống chung với nhau bốn năm, đối với ai cũng không tốt, cô nói đúng không?"

"Tôi cũng cảm thấy báo cáo chủ nhiệm khoa có hơi quá mức…"

Trịnh Linh Linh thấy mọi người nói như vậy, không khỏi dừng bước, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Du, thế thì tớ vẫn phải đi mời chủ nhiệm khoa và cô Vương tới không?"

Bạch Du lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, dưới ánh mắt của mọi người, cô gật đầu: "Phải! Còn nữa, cậu bảo cô Vương cho người tới cục cảnh sát báo án!"

Mọi người: "!!!"

Không ít người cho rằng Bạch Du đã làm quá khi mời chủ nhiệm khoa và cô Vương đến, không ngờ cô còn muốn đi báo án!

Điều này chẳng khác nào muốn đẩy người ta vào đường cùng!

Đặc biệt là mấy người kia, sắc mặt thay đổi liên tục, như tắc kè hoa nhưng họ không cầu xin, ngược lại còn bị kích động, thẹn quá hóa giận.

"Bạch Du, chúng tôi đều đã nói xin lỗi rồi, sao cô còn không chịu buông tha hả? Cô cứ nói đi, rốt cuộc phải làm sao thì cô mới chịu bỏ qua cho bọn tôi?"

"Đúng vậy, cô muốn thế nào mới bỏ qua cho bọn tôi? Việc chúng tôi làm là không đúng, nhưng có ai dám nói mình chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác chứ?"

"Đúng vậy, nói xấu người khác lại không phạm pháp, cô cứ đi báo án ngay đi, tôi không tin đồng chí công an còn có thể lập tức bắt chúng tôi chỉ bởi vì mấy câu nói xấu mà chúng tôi nói đâu!"

Bạch Du mỉm cười: "nói xấu người khác đúng là không phạm pháp, nhưng hành động vừa rồi của mọi người đã không chỉ đơn giản là nói xấu nữa rồi, mà là có liên quan đến tội phỉ báng làm nhục người nhà quân nhân, theo tôi được biết, tội phỉ báng làm nhục người nhà quân nhân nghiêm trọng có thể bị phạt tù dưới 3 năm!"

Sắc mặt bốn người kia tái mét, chỉ là họ chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Lam Phương giành trước: "Bạch Du, cậu là người nhà quân nhân sao?"

Bạch Du nhìn cô ấy gật đầu: “Đúng, tôi là người nhà quân nhân, chồng tôi đang ngoài biển dùng mạng sống bảo vệ an toàn cho nhân dân và đất nước nhưng có người lại bịa đặt rằng vợ anh ấy là gái m** d*m, con gái anh ấy là con hoang, nếu quân nhân và người nhà quân nhân có thể bị tùy tiện phỉ báng làm nhục thì sau này ai còn dám dùng mạng sống để bảo vệ đất nước?”

"Không sai, mấy người đã xin lỗi rồi nhưng không phải lời xin lỗi nào cũng đáng được tha thứ, lời bịa đặt của mấy người đã lan truyền ra ngoài, nếu bây giờ tôi tha thứ cho maáy người thì sau này khi người khác nói xấu tôi, tôi cũng phải tha thứ cho họ! Đến khi thời gian trôi qua, tôi có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, cái mác gái m** d*m sẽ mãi mãi gắn chặt trên người tôi, hai chữ con hoang cũng sẽ mãi mãi gắn chặt trên người con gái tôi, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!"

"Còn kẻ chủ mưu đứng sau, dù có phải đào đất ba thước, tôi cũng phải tìm ra người đó!"

Những bạn học vốn định khuyên nhủ, sau khi nghe Bạch Du nói vậy, đều im lặng.

Mấy người ở cùng phòng ký túc xá cũng rất ngạc nhiên, bởi vì Bạch Du chưa bao giờ nhắc đến chuyện mình là người nhà quân nhân, phải nói là cô luôn rất bí ẩn, ở trong ký túc xá cơ bản không nói chuyện của bản thân.

Còn bốn người kia thì ngã ngồi trên ghế, lúc này mới thực sự sợ hãi.

Còn Lâm Lam Phương thì toàn thân run rẩy không kiểm soát được, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, từng móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Bạch Du nhìn cô ấy, trong lòng đã có câu trả lời.

Thật ra thì ban đầu cô không nghi ngờ Lâm Lam Phương, mà người cô nghi ngờ đầu tiên là Cảnh Phỉ.

Dù sao Cảnh Phỉ không chỉ có nhiều mối quan hệ hơn, mà dù là nộp đơn tố cáo hay cho người theo dõi cô thì cô ấy cũng sẽ có cách thực hiện tốt hơn so với Lâm Lam Phương đến từ thành phố khác.

Hơn nữa, cô và Cảnh Phỉ có sự cạnh tranh lợi ích, cô biết Cảnh Phỉ rất tự tin vào trình độ tiếng Anh của mình nên cô ấy chắc chắn phải giành được vị trí trợ lý, chỉ là không ngờ cô Vương lại để hai người họ cạnh tranh, hơn nữa, lá thư tố cáo đó có nhắc đến anh hai của Cảnh Phỉ, hôm đó Cảnh Phỉ cũng tình cờ có mặt ở đó.

Chỉ là mọi chuyện đều phải có bằng chứng, hôm đó cô và cô Vương đã bàn bạc, quyết định dùng "mồi nhử" để dụ kẻ đứng sau ra.

Không sai, cái gọi là "cô Vương muốn dịch một tác phẩm văn học và nhờ cô giúp sắp xếp" cũng như những lời "dẫn cô đi làm quen với các bậc tiền bối trong giới phiên dịch" đều là giả.

Đều là mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang.

Thực ra thì cách của họ cũng không đặc biệt cao siêu, nếu kẻ đứng sau có thể kiềm chế bản thân không cắn mồi thì họ cũng không có cách nào bắt được người đó.

Dù sao thì thời đại này không có camera giám sát, chữ viết trong lá thư tố cáo lại được cố tình làm giả nên rất khó tìm ra kẻ đứng sau.

Chỉ là kẻ đứng sau rõ ràng không thể kiềm chế được sự đố kỵ của mình nên đã ra tay thêm lần nữa.

Ra tay thì tốt rồi, nếu không ra tay, cô vẫn không có cách nào để báo án.

Rất nhanh, chủ nhiệm khoa và cô Vương đã đến.

Sau khi nghe Bạch Du nói, cô Vương cũng lấy lá thư tố cáo đó đưa cho chủ nhiệm khoa xem rồi nói: "Chủ nhiệm khoa, tô đồng ý với cách làm này của bạn học Bạch, đây không phải là nói xấu sau lưng bình thường nữa, đây là làm nhục người nhà quân nhân, còn có từ lá thư tố cáo được gửi tới có thể thấy được kẻ đứng sau này còn cho người khác theo dõi bạn học Bạch, gây nguy hiểm nghiêm trọng sự an toàn của bạn học Bạch và người nhà em ấy, cho nên, chuyện này phải báo án ngay lập tức!"

TBC

Mọi người đều bị cú chuyển hướng này làm cho choáng váng.

Các bạn học nghe được lời này của cô Vương, lúc này mới biết còn có chuyện thư tố cáo

"Ôi trời ơi, trước đây tôi còn thấy bạn học Bạch Du hơi làm quá, không ngờ kẻ đứng sau lại b**n th** đến vậy, bịa đặt thì thôi đi, còn viết thư tố cáo và theo dõi nữa!"

"Bạn học Bạch Du thật là dũng cảm, nếu là tôi gặp phải loại chuyện này thì tôi đã sớm bị dọa sợ không dám tới trường rồi, cô ấy còn có thể bình tĩnh sắp xếp như vậy, thật khiến người khác khâm phục! Nhưng cứ nghĩ đến bên cạnh chúng ta có một kẻ b**n th** tồn tại, tôi thấy ăn không ngon ngủ không yên."

Chủ nhiệm khoa cũng không ngờ mới đi học chưa bao lâu đã xảy ra chuyện tồi tệ như vậy: "Tôi cũng vậy, cậu nhìn xem cả người tôi đều đã nổi da gà, bây giờ tôi cũng ủng hộ báo án, không bắt được kẻ b**n th** này, lỡ một ngày nào đó chúng ta đắc tội với nó, không biết có bị theo dõi hay g.i.ế.c c.h.ế.t không!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 642: Chương 642



Chủ nhiệm Viên cũng không ngờ rằng mới đầu năm học đã xảy ra chuyện tồi tệ như vậy: "Cô Vương, cô nói không sai, đây không phải mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn học chung lớp, mà đây là phạm pháp! Chuyện này để tôi cho người đi báo án!"

"Rắc" một tiếng.

Móng tay cái dài ngoằng của Lâm Lam Phương bị cô ấy bẻ gãy, m.á.u nhuộm đỏ cả lòng bàn tay.

Chỉ là những người khác cũng đang thảo luận “b**n th**” là ai nên không có ai chú ý tới sự khác thường của cô ấy.

Không tới nữa tiếng, nhân viên bảo vệ đã dẫn hai đồng chí công an tới.

Sau khi hiểu rõ tình hình, đồng chí công an đã đưa bốn bạn học ban đầu nói xấu Bạch Du đến văn phòng để thẩm vấn, bốn người đó đã sớm sợ đến hồn bay phách lạc, căn bản không cần đồng chí công an dùng thủ đoạn gì đã khai hết những gì mình biết.

Đồng chí công an tìm hiểu gốc rễ, cuối cùng tìm tới nơi đó của Chu Thúy Hoa.

Chu Thúy Hoa thấy đồng chí công an thì ngã ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ, tiếp đó một mùi nước tiểu nồng nặc lan tỏa.

Không sai, Chu Thúy Hoa sợ tới tè dầm.

Tiếp theo, Chu Thúy Hoa vừa khóc vừa kể lại đầu đuôi sự việc.

Chu Thúy Hoa có được công việc này phải kể đến chồng cô ta.

TBC

Chồng Chu Thúy Hoa trước đây là nhân viên bảo vệ của trường, cách đây vài năm, thư viện bị người ta phóng hỏa đốt, để bảo vệ sinh viên và tài sản của trường, chồng Chu Thúy Hoa đã dũng cảm chạy vào cứu người nhưng cuối cùng không thể bình an trở ra.

Bởi vì chuyện này, nhà trường cũng đã xin danh hiệu liệt sĩ cho nhà họ Chu, sau đó để Chu Thúy Hoa thay thế công việc của chồng, đến trường làm nhân viên vệ sinh, một người góa phụ nuôi ba đứa con quả thực không dễ dàng nhưng có sự giúp đỡ của nhà trường rồi lại có chế độ trợ cấp của nhà nước, cuộc sống cũng không đến nỗi không thể tiếp tục, vấn đề nằm ở đứa con trai út của Chu Thúy Hoa.

Từ khi còn nhỏ con trai út của cô ta đã không học hành tử tế, dạo trước lại bị người ta dụ dỗ đi đánh bạc, thua mấy trăm đồng, bên kia tuyên bố không trả tiền sẽ c.h.ặ.t t.a.y con trai út của cô ta nên không còn cách nào khác, Chu Thúy Hoa mới lấy tiền của Lâm Lam Phương giúp cô ấy đặt lá thư tố cáo lên bàn làm việc của cô Vương, lại truyền bá tin đồn liên quan đến Bạch Du.

Cô ta tưởng mình không làm gì xấu, chẳng phải chỉ giúp đưa thư truyền lời thôi sao, lại không phải g.i.ế.c người phóng hỏa, cho dù bị người ta phát hiện thì nhiều nhất cũng chỉ bị phê bình vài câu, dù sao cô ta là người thân của liệt sĩ, chồng cô ta vì cứu người mà mất mạng.

Nhưng cô ta không ngờ rằng mọi chuyện lại bại lộ nhanh như vậy, còn nói cô ta liên quan đến hành vi làm nhục việc quân, phải bắt giam.

Nghe nói phải bắt giam, Chu Thúy Hoa trợn mắt mà ngất lịm đi.

Đồng chí công an cũng không để ý đến việc cô ta ngất đi, dù sao những gì cần khai cũng đã khai rồi.

Rất nhanh, họ đã dẫn Chu Thúy Hoa và Lâm Lam Phương đi.

Về phần bốn bạn học kia, mặc dù tham dự đặt chuyện, nhưng họ hoàn toàn không phải là cố ý, với lại không phải là người đầu tiên nên vẫn chưa đến mức phạm pháp, cho nên giao lại cho trường học xử lý.

Mọi người thấy Lâm Lam Phương bị dẫn đi, lập tức xôn xao một khoảng.

"Lại là cô ta! Vừa nãy cô ta còn ra vẻ phẫn nộ giúp Bạch Du trút giận, tôi còn tưởng cô ta và Bạch Du có tình cảm rất tốt!"

"Tôi cũng vậy, vả lại cho đến khi đồng chí công an đến, cô ta vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, tôi căn bản không nhìn ra!

"Thật là đáng sợ! Cô ta ở cùng phòng ký túc xá với Bạch Du, may mà bình thường Bạch Du không ở trường, nếu không nửa đêm bị cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t cũng có thể!"

"Chỉ là tại sao cô ta phải nhằm vào Bạch Du? Chẳng lẽ cũng do đố kỵ sao"

"Lòng đố kỵ rất đáng sợ, một người họ hàng của tôi rất có tài, tự mình dựa vào năng lực trở thành thư ký của huyện trưởng, vì anh ấy làm việc rất cẩn thận, rất được huyện trưởng coi trọng nên thăng chức rất nhanh, kết quả một đồng nghiệp của anh ấy vì đố kỵ với anh ấy mà đã cho hóa chất vào nước anh ấy uống, người họ hàng kia của tôi đã bị đầu độc c.h.ế.t như vậy!"

"Trời ạ, quá đáng sợ!"

Bạch Du cũng cảm thấy con người như Lâm Lam Phương rất đáng sợ.

Chỉ là cô có chuyện này vẫn không hiểu.

Lâm Lam Phương không phải người địa phương, ở đây cũng không có người thân, hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng rất bình thường thì cô ấy lấy đâu ra tiền để mua chuộc Chu Thúy Hoa, lại lấy đâu ra quan hệ để cho người theo dõi cô?

Cô luôn cảm thấy có điều gì đó mà cô đã bỏ sót.

Chỉ là nhất thời cô cũng không nghĩ ra được nên đành gác lại.

Giải quyết hết một chuyện, trong lòng Bạch Du buông lỏng không ít.

Sau khi tan học, cô đến trạm thịt mua một ít thịt ba chỉ về nhà, sau đó làm thành cơm sườn heo sốt mật ong.

Cô thái thịt heo thành từng lát, sau đó ướp với bộ ba khử tanh - hành, gừng và một ít rượu gia vị, sau đó thêm nước tương, muối, dầu hào vào để trộn đều rồi ướp khoảng mười phút, sau đó thêm một ít bột năng trộn đều, rồi cho vào chảo nhỏ lửa chiên, chiên đến khi hai mặt vàng ươm thì cắt thịt thành từng miếng nhỏ để ăn kèm với rau xanh và cơm trắng, thế là một phần cơm sườn heo sốt mật ong đã hoàn thành.

Thịt ba chỉ mềm và nhiều nước, cắn một miếng, hương vị chua ngọt nhiều nước tràn ngập trong khoang miệng khiến người ta thèm ăn, trông vô cùng ngon miệng.

Ăn cơm bằng đĩa khiến mấy đứa trẻ thấy rất lạ, cầm thìa ăn từng thìa một, cứ thế ăn đến căng bụng.

Chu Đông Ny biết được chuyện mà cô mình làm, cô ta ngạc nhiên đến mức nửa ngày không nói nên lời.

Cô ta thật không ngờ cô mình lại vì tiền mà làm ra chuyện như vậy, thật ra cũng không quá ngạc nhiên, cô ta đã sớm biết cô mình là người tham tiền, chỉ là cô ta không ngờ cô mình lại ngu ngốc đến vậy, còn đi giúp người ta đặt chuyện.

Cô ta càng không ngờ rằng, vì chuyện của cô mình mà Cảnh Phỉ đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới với cô ta!

Cô ta vẫn luôn lấy lòng Cảnh Phỉ, chính là biết gia cảnh của Cảnh Phỉ rất tốt nhưng nhà cô ta thì không giống vậy, nhà cô ta có mười người ở trong một căn nhà chưa đầy hai mươi mét vuông, khi cô ta về nhà thậm chí còn không có chỗ ngủ, chỉ có thể ngủ dưới đất.

Cô ta lo rằng sau khi mình tốt nghiệp sẽ không được phân công vào một công việc tốt, cho nên cô ta mới luôn lấy lòng Cảnh Phỉ, chính là hy vọng sau khi tốt nghiệp thì Cảnh Phỉ có thể giúp đỡ cô ta.

Nhưng cho dù cô ta giải thích thế nào thì Cảnh Phỉ cũng không nói thêm một câu nào với cô ta, còn nộp đơn xin chuyển khỏi ký túc xá, những người khác cũng theo đó nộp đơn xin chuyển khỏi ký túc xá, bởi vì họ đều sợ Chu Đông Ny sẽ giống như cô của cô ta.

Điều này khiến Chu Đông Ny tức đến chết, càng tức hơn là cuối cùng người chuyển khỏi ký túc xá lại là cô ta!

Bởi vì không ai ở khoa ngoại ngữ dám ở cùng ký túc xá với cô ta, cố vấn không còn cách nào khác, đành phải sắp xếp cô ta ở phòng đơn bên phía giáo viên.

Nói là phòng đơn nhưng căn phòng đó ở cạnh nhà vệ sinh, mùi hôi thối có thể xông c.h.ế.t người, hơn nữa dù là mùa đông hay mùa hè, muỗi và gián cũng nhiều đến mức cô ta muốn chết.

A a a!

Đáng ghét!

Sau cuộc họp, nhà trường quyết định xử phạt bốn bạn tung tin đồn thất thiệt kia. Vốn dĩ trường còn định mở cuộc họp kiểm điểm bốn em sinh viên này với toàn thể giáo viên của trường nhưng Bạch Du đã nói đỡ cho các em, cuối cùng chuyển thành viết bản kiểm điểm.

Bốn em sinh viên biết rồi thì nước mắt nước mũi chảy dài vì cảm động.

Trước đó trong lòng bọn họ vô cùng oán hận Bạch Du, nhưng sau chuyện này, bao nhiêu oán hận trong lòng chuyển thành cảm kích. Nếu như không có Bạch Du cầu xin cho bọn họ thì bọn họ sẽ vô cùng mất mặt trước các giáo viên.

Nếu chuyện này xảy ra thì sau này cho dù bọn họ làm cái gì đi nữa cũng sẽ thành tâm điểm chú ý của mọi người, nói cách khác, bọn họ sẽ thành chuột chạy qua đường, bốn năm tới cũng không dám ngẩng đầu.

Tuy giờ vẫn còn bị ghi tội nhưng ít nhất vẫn có thể làm người.

Nhưng những người ở trong lớp và ký túc xá biết Bạch Du xin cho bọn họ thì lại thấy cô quá dễ mềm lòng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 643: Chương 643



Đến cả Cao Thắng Nam còn nói: “Cậu tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy à? Bọn họ nói cậu như vậy mà cậu còn xin cho bọn họ như thế có phải quá dễ dàng cho bọn họ hay không?”

Đến cả Trịnh Linh Linh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng, nếu đổi lại là tớ thì tớ cũng không thể nào bao dung như thế được. Dù sao những lời bọn họ nói cũng vô cùng quá đáng, hơn nữa cho tới khi gặp cảnh sát, tớ vẫn chưa thấy bọn họ có chút hối hận nào cả.”

Đối mặt với những ý kiến trái chiều, Bạch Du chỉ nói: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

Thật ra không phải là cô rộng lượng, cũng không phải thánh mẫu mà chỉ không muốn bản thân đi gây thù chuốc oán khắp nơi thôi.

Nếu bắt bọn họ kiểm điểm toàn trường như thế, nhìn bọn họ rơi vào cảnh khốn cùng như chó rơi xuống nước ấy đúng là có chút sảng khoái nhưng lại không hề có chút điểm tốt nào với cô.

Tục ngữ có câu “Chó cùng rứt giậu” Cô không thể đảm bảo rằng sau này bốn người này có khi nào sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người cô, cũng không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Huống hồ bọn họ cũng không phải là người cầm đầu đằng sau chuyện này. Người khởi xướng là Lâm Lam Phương, hùa vào là Chu Thúy Hoa. Chỉ cần hai người này bị trừng phạt là đủ rồi.

Chu Thúy Hoa bị nhốt ở đồn công an, bảy ngày sau mới được thả ra, trường học quyết định đuổi học cô ta, đồng thời cắt hết tất cả các trợ cấp. Chu thúy hoa nghe mà sốc lại tiếp tục hôn mê.

Nhưng bi kịch vẫn còn tiếp tục, có người chạy tới báo rằng chồng của Chu Thúy Hoa hồi còn tại chức đã từng nhiều lần trộm đồ của trường học mang về nhà. Bởi vậy, người đó cảm thấy chắc chắn nhân phẩm của Chu Thúy Hoa có vấn đề, Từ đây, người đó hoài nghi rằng có khi nào hồi đó anh ta chạy vào không phải để cứu người mà là để lấy đồ, chạy ra không kịp nên mới thiệt mạng hay không.

Sau khi nhận được báo cáo, các cơ quan chính phủ liên quan đã tiến hành điều tra và cuối cùng quyết định rút lại danh hiệu liệt sĩ danh dự của chồng Chu Thúy Hoa, yêu cầu gia đình cô phải hoàn trả lại toàn bộ lương hưu và các khoản trợ cấp trước đó.

Lần này Chu Thúy Hoa không ngất xỉu nữa mà tức giận tới mức nôn ra máu. Hai đứa con trai vốn có hy vọng sẽ được nhà xưởng ưu tiên tuyển vào làm công nhân cũng vì chuyện này mà mà ngay lập tức bị loại bỏ.

Để hoàn lại tiền lương hưu và trợ cấp của chính phủ, gia đình Chu Thúy Hoa không còn cách nào khác, đành phải bán nhà và chuyển về nông thôn.

Chu Thuy Hoa đã được thả ra nhưng bên phía Lâm Lam Phương lại không có tin tức gì.

Bạch Du vốn muốn hỏi Ngụy Hán Nghị, nhưng sau khi nghĩ lại lại từ bỏ. Nếu có gì thì Ngụy Hàn Nghị sẽ tự mình tới nói cho cô biết.

Chuyện ở trường đã kết thúc, nhưng từ ngày cha mẹ của Tạ Thừa rời đi thì tới nay vẫn chưa có tin tức gì.

Điều này khiến Bạch Du cảm thấy rất khác thường.

Ngay cả bà Bạch cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Chẳng phải vợ chồng kia là cha mẹ ruột của Tạ Thừa hay sao? Sao lại đi mãi không quay lại như thế này? Chẳng lẽ đến con ruột của mình bọn họ cũng không cần hay sao? Hai chị em nhà này giống hệt nhau không tin được đứa nào, chỉ đáng thương đứa nhỏ Tạ Thừa kia thôi.”

Bạch Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ bọn họ cần thời gian để xác minh, chúng ta hãy chờ xem, nếu hai ngày nữa bọn họ vẫn không có tin tức gì thì cháu sẽ tranh thủ đến xí nghiệp bông kia mà tìm người. "

Không phải cô chê Tạ Thừa là gánh nặng, nhưng chuyện này vẫn cần có lời giải thích rõ ràng. Tạ Thừa có cha mẹ giả và cha mẹ thật. Cậu bé không thể ngây ngốc ở nhà người xa lạ là cô, để cô nuôi nâng được, chuyện này không ra thể thống gì cả.

Nếu bọn họ không muốn đứa con Tạ Thừa này thì bọn họ có thể nói rõ ràng, nếu vậy thì cô có thể xin giấy chứng nhận nuôi con nuôi hoặc làm một số giấy chứng nhận khác. Nói tóm lại cô có thể nhận nuôi Tạ Thừa nhưng cô không thể nào nuôi nấng một cách mơ hồ như thế này được.

Thứ bảy, Bạch Du học có nửa ngày, sau đó được nghỉ.

Cô đến trạm bán thịt cắt mua hai cân thịt ba chỉ rồi quay lại, chuẩn bị làm món bánh kẹp thịt cho bà nội ăn. Hôm trước, bà Bạch cứ nhắc mãi là muốn ăn bánh kẹp thịt. Tuy ở thành phố Quảng này bọn họ cũng bán bánh kẹp thịt nhưng vì không phải món ăn địa phương, cô ăn thử rồi thấy không quen.

Chỉ là mấy ngày qua cô không rảnh nên đã kéo dài tới tận hôm nay.

Thịt ba chỉ rửa sạch rồi đun nhỏ lửa với các loại gia vị như hoa hồi, lá nguyệt quế và hành lá. Nấu cho đến khi thịt mềm và vớt gia vị ra. Sau khi bột nở lên, cán rồi thành miếng bánh mì dẹt có kích thước tương tự rồi đổ vào khuôn, cho vào nồi và nướng chín vàng hai mặt, cắt một đường ở giữa. Lúc này mới lấy thịt ba chỉ đã hầm ban nãy ra, băm nhỏ cùng ớt xanh và hành tây rồi rưới nước sốt lên là xong.

Vỏ bánh xốp giòn, cắn một miếng là giòn rụm, khi cắn thì nước sốt tràn ra trong miệng, hương vị êm dịu, thơm và hấp dẫn.

Bà Bạch vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “Vẫn là cháu gái làm là ngon nhất!”

Bạch Du: “Nếu như bà thích ăn thì lần sau cháu lại làm cho bà.”

Bà Bạch gật đầu liên tục. Hai đứa bé cũng ăn đến mức miệng dính đầy dầu, mặt ú nù như mấy bé sóc vô cùng đáng yêu.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Du vội chạy ra mở cửa, thì thấy Tập Hiểu Đông cùng với cha mẹ của anh ấy đứng ngoài cửa, đồ mang tới còn nhiều hơn lần trước.

Có sữa mạch nha, trái cây, kẹp bơ cứng Thỏ Trắng, hai củ sâm cũ kỹ, phiếu mua TV cùng với một phong thư phồng lên, nhìn qua là biết bên trong nhét không ít tiền.

Tập Hiểu Đông bước tới, đi thẳng vào vấn đề: “Đáng ra chúng tôi phải tới đây từ sớm nhưng vì một số việc nên đã bị trì hoãn lại. Hôm đó, sau khi rời khỏi đây thì tôi đã gọi điện cho cha mẹ tôi ở thủ đô ngay lập tức và nhờ cha mẹ báo án. Cục cảnh sát đã điều tra và xác nhận quả thực hai đứa trẻ đã bị đánh tráo. Với trí thông minh của đồng chí Bạch thì hẳn là cô biết người đã mua chuộc hộ lý để đã đánh tráo hai đứa trẻ không ai khác chính là Ngô Hiếu Ngọc.

Bạch Du vẫn chưa hiểu: "Tại sao cô ta lại làm như vậy? Mà Ngô Hiếu Ngọc có bị bắt không?"

Trên mặt Tập Hiểu Đông hiện lên tia tức giận, anh ấy lắc đầu: “Chúng tôi vẫn chưa bắt được cô ta. Ngô Hiếu Ngọc là sinh đôi với vợ tôi. Chẳng qua năm đó, sau khi được sinh ra, Ngô Hiếu Ngọc bị hộ sĩ ôm nhầm. Cho tới khoảng mấy năm trước, cha mẹ vợ tôi nhìn thấy Ngô Hiểu Ngọc, nhận nhầm cô ta thành vợ tôi thì chuyện ôm nhầm con khi xưa mới bại lộ. Ngô Hiểu Ngọc từ khi được nhận về vẫn luôn oán hận, cô ta cho rằng cha mẹ vợ tôi đã cố tình yêu cầu hộ sĩ ôm nhầm cô ta để có được đứa con trai, từ đó làm cho tuổi thơ của cô ta tràn ngập trong khổ đau như thế. Cũng vì điều này mà cô ta ghen ghét với vợ tôi. Cô ta nghĩ cùng là chị em sinh đôi. Vợ tôi lại được ở bên cạnh cha mẹ, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, còn cô ta từ bé tới giờ chưa được một bữa cơm no. Cha mẹ nuôi kia của cô ta không đánh thì mắng cô ta nên cả nhà rất bao dung cho cô ta, chỉ cho rằng cô ta chịu nhiều tủi hờn. Ai mà ngờ cô ta lại to gan lớn mật như thế, dám mua chuộc hộ sĩ đánh tráo trẻ con như vậy. Vốn dĩ tôi đã muốn báo cảnh sát nhưng cha mẹ vợ tôi vẫn thấy rất có lỗi với Ngô Hiếu Ngọc, cho nên cầu xin chúng tôi hãy tha thứ cho cô ta.”

Đối diện với chuyện này, anh ấy cũng tức giận và bất lực.

Ngô Hiếu Ngọc không những mua chuộc hộ sĩ tráo con mà còn không hề đối xử tốt với con của bọn họ chút nào. Quá đáng hơn, cô ta còn trộm mất thư báo trúng tuyển của vợ anh ấy, thay thế thân phận vợ anh ấy mà đi học ở trường đại học.

Nhưng cha mẹ vợ anh ta lại thấy trước giờ đã khiến cho Ngô Hiếu Ngọc thiệt thòi. Chuyện xảy ra năm đó khiến cho cô ta không được giáo dục đàng hoàng. Cha vợ anh ấy vì muốn anh ấy từ bỏ ý định báo cảnh sát, suýt chút nữa đã quỳ xuống mà xin.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 644: Chương 644



Từ đầu Bạch Du đã đoán được là do Ngô Hiếu Ngọc làm, nhưng cô vẫn còn việc không hiểu: “Vậy trước đó mọi người không phát hiện ra sao?”

Tập Hiểu Đông thở dài nói: “Lúc trước vợ tôi đẻ cùng bệnh viện với Ngô Hiếu Ngọc, đẻ xong thì Ngô Hiếu Ngọc đã ôm con xuất viện luôn. Mấy năm này chúng tôi cũng chỉ gặp Tạ Thừa được một, hai lần. Nhưng lần nào gặp thằng bé cũng thấy thằng bé bị dị ứng nghiêm trọng. Mắt sưng to, mặt thì đỏ bừng. Đợi thằng bé lớn hơn chút thì Ngô Hiểu Ngọc không dẫn con về nhà họ Ngô lần nào nữa. Lần nào cũng kiếm cớ này kia. Chúng tôi cứ nghĩ là trong lòng cô ta vẫn còn oán hận nhà họ Ngô nên mới không muốn dẫn con về. Giờ nghĩ lại thì chắc là cô ta sợ chúng tôi nhận ra điều gì.”

Giờ nghĩ lại, Tạ Thừa cũng không hẳn là ăn nhầm phải cái gì nên bị dị ứng mà đến chín mươi phần trăm là Ngô Hiếu Ngọc cố tình bắt cậu bé ăn đồ khiến thằng bé dị ứng, làm cho mặt cậu bé sưng lên, bọn họ không nhìn rõ được ngũ quan của cậu bé.

Ngô Hiếu Ngọc ném cậu bé ở ga tàu hỏa chắc vì nghĩ không giấu nổi nữa nên muốn ném đi cho xong chuyện.

Người phụ nữ kia quả thật là độc ác mà!

Nếu như không phải cha mẹ chồng can ngăn thì chắc chắn anh ấy phải đưa cô ta đi lao động cải tạo!

Cha Tập thở dài: “Đúng là gia môn bất hạnh mới xảy ra chuyện này, khiến đồng chí Bạch chê cười rồi. Nhưng cũng nhờ đồng chí Bạch mà cháu trai tôi mới không bị đám buôn người bắt cóc. Đồng chí Bạch chính là ân nhân của nhà họ Tập chúng tôi!”

Nếu như Tạ Thừa bị bọn buôn người kia bắt cóc, bọn họ lại cả đời không biết gì, nuôi con hộ người khác.

Không phải ông ấy trọng nam khinh nữ gì, cháu trai cháu gái ông ấy thích cả. Nhưng Nha Nha không phải cháu gái của ông, huống hồ lại còn tráo con bằng thủ đoạn quá mức ti tiện này!

Mẹ Tập nghĩ lại cháu trai đã phải chịu khổ thì không nhịn được mà đỏ cả mắt: Đúng đúng, đồng chí Bạch chính là ân nhân của cả gia đình chúng tôi. Ân tình này chúng tôi cả đời cũng không quên. Đợt này vẫn xin nhờ đồng chí Bạch chăm sóc cháu trai tôi. Chút quà nhỏ này xin hãy nhận lấy nhé.”

Nói rồi hai vợ chồng bà ấy cùng với Tập Hiểu Đông đồng thời đứng lên, khom lưng cúi chào Bạch Du.

Bạch Du vội cản lại: “Những thứ khác tôi có thể nhận nhưng tiền cùng với nhân sâm mọi người mau mang về đi. Tạ Thừa là đứa bé ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, không hề gây phiền gì cho chúng tôi đâu ạ.”

Cô nói thế không phải là khách sáo mà Tạ Thừa thật sự là một đứa bé hiểu chuyện. Ngày thường không những có thể giúp làm việc nhà mà còn biết trông hai em gái, không hề gây thêm phiền toái nào cho bọn họ.

Nếu đổi lại thành đứa trẻ khác thì cho dù cô có đồng tình với nhà người ta như thế nào cũng không thể nào dẫn thằng bé về nhà được.

Nhà họ Tập tất nhiên không muốn cầm đồ về, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng nhà họ Tập chỉ đồng ý nhận lại mỗi cái phong bì.

Bạch Du không còn cách nào chỉ đành phải nhận lấy, nghĩ lát đi mua quần áo cùng với đồ chơi cho Tạ Thừa coi như đáp lễ: “Giờ đã biết đứa bé bị đánh tráo thì mọi người có muốn hai đứa nhỏ ai về nhà nấy không? Còn nữa, đồng chí Ngô Hiếu Nghi đâu? Sao tôi không thấy cô ấy đâu?”

Nghe thấy Bạch Du hỏi như thế, vẻ mặt Tập Hiếu Đông lộ nét xấu hổ.

Không chờ anh ấy kịp trả lời, cửa nhà khép hờ bị người đẩy ra, có người chạy vọt vào nói: “Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý đổi Nha Nha về đâu!”

Cô ta vừa nói dứt câu, đám người còn chưa kịp phản ứng thì đã có cặp chó săn nhào tới.

Khi Tập Hiểu Đông và cha mẹ của anh ấy tới đây, cặp chó săn không nhào qua là vì Bạch Du mở cửa cho bọn anh ấy vào. Bây giờ Ngô Hiếu Nghi cố ý xông vào nên cặp chó săn đã coi cô ta thành kẻ trộm theo bản năng, chúng nó sủa inh ỏi rồi quật ngã cô ta, thậm chí còn để lộ ra hàm răng sắc bén.

Ngô Hiếu Nghi bị dọa tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ta phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ sệt: “Aaa… Cút ra, cút mau, cút mau!”

Cha Tập và mẹ Tập bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đặc biệt là mẹ Tập, đôi chân của bà ấy mềm nhũn sắp ngồi sụp xuống mặt đất, cha Tập nhanh chóng đỡ lấy bà ấy.

Tập Hiểu Đông giật nảy mình, anh ấy nhanh chóng chạy tới bảo vệ vợ của mình và la to: “Đồng chí Bạch, đây là Tiểu Nghi, vợ của tôi, không phải là kẻ trộm nên phiền cô đuổi mấy con ch.ó đang sủa đi!”

Bây giờ Bạch Du mới giống như bị dọa sợ, cô nói từ từ: “Kim Đại, Kim Nhị, dừng lại!”

Hai con ch.ó săn nghe thấy mệnh lệnh của Bạch Du, lúc này chúng nó mới thả Ngô Hiếu Nghi ngã trên mặt đất ra. Bạch Du xoa đầu của chúng nó, cô quyết định sau khi mọi người rời khỏi thì sẽ thưởng đồ ăn ngon cho chúng nó.

Không sai, cô cố ý đây.

Thật ra lúc cặp chó săn nhào tới là Bạch Du có thể lên tiếng ngăn cản nhưng cô không làm vậy, bởi rằng cô không thể nhìn nổi được nữa.

Tạ Thừa vốn có thể có được một tuổi thơ vui vẻ nhưng vì người đàn bà Ngô Hiếu Ngọc, cậu bé không bị đánh tráo mà còn chịu sự ngược đãi từ nhỏ. Chỉ nhìn những vết sẹo to to nhỏ nhỏ trên khắp cả người của cậu bé, cô là một người ngoài mà còn cảm thấy đau lòng.

Nhưng Ngô Hiếu Nghi là mẹ ruột của cậu bé, cô ta không cảm thấy đau lòng và ấm ức thay cho Tạ Thừa, trái lại còn muốn giữ lại đứa con gái giả!

Chẳng lẽ mạng của Tạ Thừa không phải là mạng ư?

TBC

Nếu có người đánh tráo con của cô và ngược đãi con của cô thì cô sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.

Nhưng coi nhà họ Ngô đã làm gì, tha cho con nhỏ Ngô Hiếu Ngọc b**n th** đó đã đành, giờ đây Ngô Hiếu Nghi còn muốn tiếp nuôi con của đối phương.

Đây là chuyện quái gì!

Xem ra nhà họ Ngô không phải là một gia đình bình thường!

Cô cảm thấy Tạ Thừa rất đáng thương nên muốn dạy cho Ngô Hiếu Nghi một bài học nhỏ, đương nhiên là lúc Kim Đại và Kim Nhị nhào qua, cô chỉ lắc đầu ra mệnh lệnh để chúng nó không cắn người.

Bởi vậy Ngô Hiếu Nghi chỉ chịu khiếp sợ chứ không bị thương.

Sau khi cặp chó săn rời đi, Ngô Hiếu Nghi vẫn còn ôm lấy Tập Hiểu Đông khóc không ngừng, cơ thể run lẩy bẩy.

Mặc dù Bạch Du cố ý nhưng vẫn phải nói lời xã giao, cô nhìn về phía đám người Ngô Hiếu Nghi rồi nói: “Xin lỗi mọi người, bởi vì gần đây ở chỗ chúng tôi xảy ra vụ án ăn trộm lẻn vào nhà để cướp bóc, ngày thường chồng của tôi làm việc trong quân đội, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi nên đã bảo bạn anh ấy dẫn cặp chó săn tới đây. Vừa rồi đồng chí Ngô vào nhanh quá nên chắc là cặp chó săn đã nghĩ cô ấy là kẻ trộm nên mới làm vậy, thật lòng xin lỗi.”

Nhà họ Tập nghe vậy cũng không thể trách Bạch Du, dù sao cũng là Ngô Hiếu Nghi tự tiện xông vào nhà người ta, bây giờ cô ta chỉ chịu khiếp sợ và không bị cắn đã là may lắm rồi.

Cha Tập đỡ mẹ Tập ngồi trở lại vị trí cũ, ông ấy xua tay nói: “Đồng chí Bạch không cần phải xin lỗi, chuyện này không thể trách các cô, cũng không thể trách con chó.”

Ngô Hiếu Nghi tựa trong lòng n.g.ự.c Tập Hiểu Đông nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể trách Bạch Du, cũng không thể trách con chó, chẳng lẽ trách cô ta?

Nhưng chuyện này có thể trách cô ta được ư?

Trong khoảng thời gian này, Ngô Hiếu Nghi vẫn luôn nhấn mạnh là cô ta không muốn đưa Nha Nha đi nhiều lần, Nha Nha là con gái của cô ta và là đứa bé cô ta nuôi từ nhỏ cho tới bằng từng ngụm sữa. Khi đứa bé bị bệnh là cô ta thức trắng đêm ôm và dỗ dành cô bé, khi cô bé mắc bệnh thủy đậu là cô ta ở bên cô bé không ngủ không nghỉ.

Nếu cô ta biết Nha Nha không phải con gái của mình ngay từ lúc đầu, cô ta đã không bỏ ra nhiều tình cảm như vậy nhưng cô ta không biết, không có ai nói cho cô ta nghe cả. Những năm qua khi sống chung với nhau, cô ta đã coi Nha Nha quan trọng hơn mạng sống của mình, cô bé đã dung nhập vào sâu trong xương m.á.u của cô ta từ lâu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 645: Chương 645



Bây giờ lại có người nói với cô ta, Nha Nha không phải con gái của cô ta và muốn cướp cô bé khỏi mình, cô ta không thể chấp nhận.

Điều này không đồng nghĩa với việc cô ta không đau lòng cho Tạ Thừa, đương nhiên là cô ta đau lòng, sau này cô ta sẽ cố gắng đền bù cho cậu bé. Có Nha Nha, có cả Tạ Thừa, cô ta muốn giữ cả hai đứa bé lại bên cạnh mình, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Cho dù là chồng của cô ta hay cha mẹ chồng cô ta không đồng ý thì cô ta cũng không quan tâm.

Bọn họ rất hận Ngô Hiếu Ngọc, thậm chí còn muốn tống Ngô Hiếu Ngọc vào trong nhà giam, đương nhiên là cô ta cũng rất tức giận với những việc Ngô Hiếu Ngọc đã làm, chẳng qua là có nói thế nào thì Ngô Hiếu Ngọc cũng là em gái ruột của cô ta, vả lại từ nhỏ tới lớn Ngô Hiếu Ngọc đã chịu nhiều cực khổ nên cô ta cảm thấy cha mẹ của mình không làm sai, cần cho Ngô Hiếu Ngọc một cơ hội.

Nhưng chồng và cha mẹ chồng của cô ta không hiểu nên đã chuyển sự hận thù đó lên người Nha Nha, không muốn Nha Nha ở lại nhà họ Tập thêm một giây phút nào.

Sao bọn họ có thể tàn nhẫn như thế, cho dù là một con ch.ó một con mèo thì nuôi nhiều năm cũng có tình cảm, chứ đừng nói chi là đứa bé được bọn họ cưng chiều như cục cưng, sao có thể nói không cần là không cần?

Cô ta không hiểu và cũng không thể chấp nhận.

Nghĩ vậy, cô ta lập tức đẩy chồng ra rồi nhìn về phía cha mẹ chồng và nói: “Cha, mẹ, coi như là con xin mọi người có được không? Xin mọi người đừng đưa Nha Nha đi, Nha Nha là mạng sống của con, con không thể sống thiếu con bé!”

Mẹ Tập tiếc rằng rèn sắt không thể thành thép, bà ấy chỉ về phía cô ta và mắng: “Nha Nha là mạng sống của cô, vậy Tạ Thừa là gì? Tạ Thừa mới là con của cô và là đứa bé cô mang thai chín tháng mười ngày. Không phải cô không biết Ngô Hiếu Ngọc đối xử với Tạ Thừa như thế nào, nếu Ngô Hiếu Ngọc đánh tráo thằng bé nhưng đối xử tốt với nó thì tôi có thể tha thứ cho cô ta vì là thân thích, sao cô ta có thể để thằng bé quỳ gối trên mảnh kính bể, dùng chén đập bể đầu của thằng bé, thậm chí là vứt thằng bé lại ở nhà ga, cô ta là một con súc sinh! Cô không hận cô ta thì đã đành, giờ đây cô còn muốn nuôi con gái giúp cô ta, cô muốn Tạ Thừa nghĩ thế nào đây?”

Ngô Hiếu Nghi rơi nước mắt lần nữa: “Mẹ, con biết nhưng trẻ con không có tội. Hiếu Ngọc không đáng tin như vậy, con sợ sau khi nó dẫn Nha Nha về thì sẽ ngược đãi Nha Nha, còn Tạ Thừa, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn là thằng bé có thể hiểu được, vả lại sau này con sẽ cố gắng đền bù cho thằng bé…”

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Mẹ Tập nổi trận lôi đình cắt ngang lời cô ta: “Cô biết Ngô Hiếu Ngọc sẽ ngược đãi con cái, vậy sao cô không cảm thấy đau lòng cho Tạ Thừa? Dù có tôi đã nói rồi, tuyệt đối đứa bé đó không thể ở lại nhà họ Tập của chúng ta!”

Đương nhiên là mẹ Tập cũng biết trẻ con không có tội, bà ấy cũng từng rất cưng chiều đứa bé Nha Nha kia nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh trong lúc bà ấy đang mua quần áo cho con gái của Ngô Hiếu Ngọc, còn Ngô Hiếu Ngọc đang đánh cháu của bà ấy, bà ấy nuôi con gái của Ngô Hiếu Ngọc trắng trẻo mập mạp, còn Ngô Hiếu Ngọc bỏ đói cháu của bà ấy thì bà ấy đã không còn cách nào để đứa bé kia ở lại nhà họ Tập!

Trẻ con không sai nhưng chuyện cô bé là con gái của Ngô Hiếu Ngọc là chuyện không bao giờ thay đổi được. Cháu của bà ấy đã chịu nhiều đau khổ như vậy, bà ấy không muốn cậu bé nhận thêm bất cứ một ấm ức nào nữa.

Thế nên nhất định Nha Nha phải rời đi!

Cha Tập không lên tiếng nhưng dáng vẻ của ông ấy đã biểu lộ rõ lập trường của mình.

Ngô Hiếu Nghi thấy cha mẹ không bị thuyết phục thì đành chuyển qua chồng của mình: “Hiểu Đông à, anh giúp em đi, anh thương Nha Nha như vậy mà, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn con bé được dẫn về đó để chịu ngược đãi chứ? Chúng ta giữ con bé lại nuôi dạy có được không, không phải là chúng ta không nuôi nổi.”

Tiền lương mỗi tháng chồng của cô ta là một trăm hai mươi đồng, còn tiền lương của cô ta là bốn mươi đồng, đây chưa tính tới các loại phụ khác, cha mẹ chồng cũng có công việc nên đừng nói chi là việc nuôi hai đứa trẻ, cho dù có nuôi hơn hai đứa trẻ thì bọn họ cũng có thể nuôi được.

Huống chi bên Ngô Hiếu Ngọc đã nói, cô ta đồng ý giao đứa bé cho Ngô Hiếu Nghi nuôi dạy, chắc chắn sau này cô ta sẽ không nhận lại đứa bé Nha Nha kia. Mặc dù bên em rể không bày tỏ lập trường nhưng anh ta và Hiếu Ngọc vẫn còn trẻ, có thể sinh tiếp.

Tập Hiểu Đông nhìn cử chỉ điên cuồng của vợ, trong mắt anh ấy lộ vẻ thất vọng: “Tiểu Nghi à, em đừng tiếp tục xoáy vào chỗ có vấn đề nữa. Quan điểm của anh và cha mẹ là Nha Nha không thể ở lại nhà họ Tập được nữa.”

Ngô Hiếu Nghi: “Nhưng…”

Tập Hiểu Đông cắt ngang lời cô ta: “Em đừng nói nữa mà nghe anh nói, đưa Nha Nha đi, không chỉ vì con bé là con gái của Ngô Hiếu Ngọc, cũng không vì Ngô Hiếu Ngọc ngược đãi con của chúng ta mà phần lớn là vị đứa bé tạ Thừa. Chỉ cần Nha Nha còn ở lại một ngày thì sẽ gợi lại chuyện thằng bé bị Ngô Hiếu Ngọc ngược đãi, điều này không tốt cho sự phát triển khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của thằng bé.”

“Hơn nữa em xem con trai của chúng ta vẫn chưa về mà em đã bảo vệ Nha Nha như vậy, sau khi Tạ Thừa trở về, cha mẹ và anh sẽ cho thằng bé tất cả mọi thứ vì đền bù Tạ Thừa, tới khi đó em sẽ cảm thấy Nha Nha đáng thương, kể từ đó thiên vị Nha Nha, em không cảm thấy vậy rất không công bằng với Tạ Thừa ư? Em muốn thằng bé nghĩ như thế nào khi thấy em yêu thương con của người khác hơn?”

Đứa bé kia thông minh như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết mọi chuyện, nếu thấy mẹ của mình thiên vị con của Ngô Hiếu Ngọc thì sao cậu bé có thể không cảm thấy buồn được chứ?

Không thể yêu cầu một đứa bé hiểu chuyện chấp nhận chuyện quá đáng như thế, vậy là quá tàn nhẫn.

“Em không, em thề rằng em sẽ không thiên vị, em sẽ đối xử công bằng với hai đứa bé…”

Lý lẽ đã đưa ra ngay trước mắt nhưng Ngô Hiếu Nghi vẫn không nghe.

Bạch Du thấy dáng vẻ không chịu nghe điều đúng của Ngô Hiếu Nghi thì trong lòng vô cùng tức giận, cô ước có thể cho cô ta vài bạt tai để cô ta tỉnh táo lại.

May là Ngô Hiếu Nghi không làm chủ nhà họ Tập.

TBC

Sau khi Tập Hiểu Đông nói xong, anh ấy không quan tâm tới vợ đang vùng vẫy đòi sống đòi c.h.ế.t nữa, xoay người nói với Bạch Du: “Ngại quá, khiến đồng chí Bạch phải chê cười rồi, thằng bé Tạ Thừa ở đâu vậy? Tôi muốn đón thằng bé về ngay bữa nay.”

Bạch Du định nói Tạ Thừa ở trên lầu với Niệm Niệm, thằng bé đang đọc sách trên lầu với cô bé thì chợt thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ cửa sổ.

Trong lòng Bạch Du thầm nói tiêu rồi, sau đó vội vàng đuổi theo, đúng là cô đã thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy trốn của Tạ Thừa.

Đừng thấy cậu bé nhỏ tuổi nhưng chạy nhanh như mũi tên b.ắ.n ra ngoài, ngay lập tức đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Tập Hiểu Đông đuổi theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Du nhìn về phía anh ấy rồi: “Tôi e rằng Tạ Thừa đã nghe được những lời các anh đã nói.”

Tập Hiểu Đông: “...”

Cha Tập và mẹ Tập: “...”

Mẹ Tập sững sờ rồi mới kịp phản ứng lại: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi nghe Hiểu Đông nói thằng bé kia rất thông minh, dù còn nhỏ nhưng đã hiểu mọi chuyện, thằng bé có nghe hiểu những lời vừa không?”

Nghe hiểu chuyện bản thân không phải là con của Ngô Hiếu Ngọc, nghe hiểu chuyện trong lòng mẹ ruột còn có một đứa trẻ khác, bà ấy càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng tức giận, bà ấy không nhịn được mà lườn con dâu thật dữ.

Mẹ Tập nhớ ngày trước bà ấy đã không đồng ý để con trai cưới Ngô Hiếu Nghi để làm vợ, không phải tính cách của bà ấy độc đoán và muốn quản lý tất cả mọi chuyện, cũng không phải do Ngô Hiếu Nghi là người xấu xa mà là do đôi vợ chồng nhà họ Ngô nổi tiếng không đứng đắn, chuyên nịnh nọt trong đại viện. Không phải là bà ấy không phân biệt được, bà ấy lo rằng con dâu sẽ bắt chước tính cách đó của đôi vợ chồng nhà họ Ngô.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 646: Chương 646



Nhưng con trai và Ngô Hiếu Nghi cùng nhau lớn lên trong đại viện và là đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ, anh ấy đã chọn Ngô Hiếu Nghi, con khôn mẹ nào răn, chứ đừng nói chi là con trai đã có chủ kiến ngay từ nhỏ. Bà ấy không thể thuyết phục được con trai, cuối cùng chỉ đành chấp nhận.

Sau khi Ngô Hiếu Nghi gả vào được mấy năm, mặc dù cô ta không có tính cách sạch sẽ và nhanh nhẹn nhưng may là cô ta không làm chuyện quá đáng, bà ấy còn nghĩ rằng con dâu không giống đôi vợ chồng nhà họ Ngô, không ngờ được rằng cô ta lại vớ vẩn trong chuyện này như vậy.

Quả nhiên năm đó bà ấy nên phản đối tới cùng, đúng là xui tận mạng khi làm thông gia với nhà họ Ngô mà!

Trên lông mi của Ngô Hiếu Nghi vẫn còn đọng nước mắt, dường như cô ta cũng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như thế, cô ta nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ chồng, thế là rụt cổ lại theo bản năng: “Không phải là em cố ý… Nếu không thì để em đi tìm thằng bé.”

Tất cả đều là con của cô ta, đương nhiên là cô ta yêu thương thằng bé Tạ Thừa kia rồi, tại sao chồng và cha mẹ chồng cứ cho rằng cô ta sẽ không công bằng chứ?

Tạ Hiểu Đông: “Vân nên để anh đi cho.”

Bạch Du lắc đầu: “Các anh đừng đi, để tôi đi là được rồi.”

Nói xong, cô vứt cả nhà họ Tập sang một bên, sau đó đuổi theo hướng Tạ Thừa biến mất.

Cô vốn nghĩ rằng Tạ Thừa có thể thoát khỏi người phụ nữ b**n th** Ngô Hiếu Ngọc kia, kể từ đó có thể sống một cuộc sống vui vẻ, không ngờ cậu bé không còn người mẹ b**n th** kia nữa thì lại có một người mẹ vớ vẩn.

Tạ Thừa thật là xui xẻo khi có người mẹ như thế.

Tạ Thừa vẫn chưa lên lầu mà là chạy vào trong phòng bếp, cơ thể nhỏ nhắn núp phía sau cái bếp lò, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể phát hiện ra cậu bé.

Bạch Du khẽ bước tới, cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu rồi vươn tay xoa đầu của cậu bé: “Cháu đã nghe được rồi à?”

Tạ Thừa mở to mắt, cậu bé không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ hỏi bằng giọng điệu buồn bã: “Cô Bạch, cha mẹ của cháu không phải là cha mẹ của cháu mà dì cả và dượng mới là cha mẹ ruột của cháu ạ?”

Bạch Du gật đầu: “Mặc dù tuổi của cháu còn nhỏ nhưng cô không có định giấu giếm cháu. Cháu vốn là con trai của dì cả và dượng của cháu nhưng Ngô Hiếu Ngọc đã đánh tráo cháu và con gái của cô ta, cho tới khoảng thời gian trước thì mọi người mới nhận ra, cha, ông nội và bà nội của cháu rất muốn đưa cháu về nhà, cháu có đồng ý về với bọn họ không? Nếu cháu không muốn thì cháu có thể ở lại đây.”

Tạ Thừa chớp mắt, dường như cậu bé đang cố gắng tiêu hóa lượng tin tức này.

Chẳng qua là đứa bé này thật sự rất thông minh, cậu bé lập tức túm được “Lỗ thủng” trong lời nói của Bạch Du: “Vậy còn dì cả của cháu, mẹ ruột của cháu, có phải mẹ không muốn đón cháu về không ạ?”

Bạch Du khựng lại rồi nói: “Không phải là cô ta không muốn đón cháu về, cô ta rất thương cháu và cũng sẽ từ từ đền bù cho cháu nhưng cô ta muốn giữ con gái của Ngô Hiếu Ngọc lại, chia tình yêu vốn chỉ dành riêng cho cháu ra làm một nửa, cô ta dành phần lớn tình yêu cho con gái của Ngô Hiếu Ngọc nên cha, ông nội và bà nội của cháu không đồng ý.”

Đương nhiên là cô có thể nói dối nhưng cô không muốn thấy cảnh thái bình giả tạo.

Cô cảm thấy người phụ nữ Ngô Hiếu Nghi kia là một người có tính cách vớ vẩn, chưa chắc là người xấu nhưng người thế này sẽ càng khiến người ta bị tổn thương.

Trông dáng vẻ của Ngô Hiếu Nghi có vẻ như là cô ta không ý định bỏ Nha Nha, cho dù Nha Nha có ở lại nhà họ Tập không thì thế nào cô ta cũng sẽ thiên vị, cứ vậy thì sẽ làm tổn thương Tạ Thừa.

Cô không muốn Tạ Thừa ôm mong đợi với người mẹ ruột, cậu bé dùng toàn bộ sức lực để làm mẹ vui nhưng cuối cùng lại bị tổn thương tới mức thương tích khắp người, giống như Bạch Du lúc còn bé, cô bỏ ra toàn bộ tâm tư để lấy lòng mẹ của cô nhưng cho dù cô có làm thế nào thì cô mãi mãi không bằng Tần Tâm Hủy.

Ngay từ đầu đã không có mong đợi, thà một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. cô nói thẳng toàn bộ sự thật cho Tạ Thừa nghe, nói toàn bộ sự thật cho cậu bé nghe có thể khiến cậu bé bị tổn thương, cũng có thể đau khổ nhưng vẫn tốt hơn là sau này bị tổn thương nhiều lần, đau khổ nhiều lần.

Tạ Thừa nhìn thẳng vào Bạch Du, nửa ngày sau vẫn không lên tiếng.

Vừa rồi khi trốn ở cửa sổ nghe nói mình không phải con trai của Ngô Hiếu Ngọc, cậu bé cảm thấy rất vui vẻ, chuyện này có nghĩa là sau này cậu bé cũng có cha mẹ yêu thương, giống như Minh Thư, chuyện này cũng có nghĩa là sau này cậu bé không cần lo lắng việc ăn không đủ no ngủ không ngon, đồng thời không cần phải lo chuyện chuyện có thể bị đánh bất cứ lúc nào.

Nhưng càng nghe cậu bé càng cảm thấy có chỗ không đúng, dường như dì cả và cũng là mẹ của cậu bé không thích cậu bé. Mẹ luôn miệng cầu xin cho một đứa bé khác, cậu bé không biết mình có nên đau khổ không.

TBC

Dù sao đứa bé kia mới là người sống với dì cả nhiều năm, còn cậu bé chỉ gặp dì cả vài ba lần nên dì cả thích một đứa bé khác cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là đôi mắt của cậu bé cay như quả ớt, luôn muốn rơi nước mắt.

Nếu có thể giống như giấc mộng trước kia thì tốt, cậu bé không cần Ngô Hiếu Ngọc, không cần dì cả, cậu bé muốn cô Bạch làm mẹ của cậu bé.

Hai người im lặng, trong phòng bếp im ắng.

Ngay lúc Bạch Du định đứng dậy để nói với nhà họ Tập là để Tạ Thừa ở đây thêm một khoảng thời gian nữa thì Tạ Thừa nói…

“Cô Bạch, cháu đồng ý trở về với bọn họ.”

Không phải cháu muốn mà là cháu đồng ý.

Trong lòng Bạch Du thở dài, cô xoa đầu cậu bé lần nữa, sau đó móc từ trong túi ra mấy đồng tiền đưa cho cậu bé: “Cháu biết địa chỉ nhà của cô, nếu một ngày nào đó cháu muốn trở về thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng chào đón cháu. Cháu cầm lấy số tiền này, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện thì có thể mua đồ ăn để chăm sóc bản thân.”

Mặc dù Ngô Hiếu Nghi không đáng tin cậy nhưng may là Tập Hiểu Đông và cha mẹ của anh ấy coi như bình thường, có ba người đó trông coi thì ít nhất có thể bảo vệ sự an toàn cho Tạ Thừa.

Tạ Thừa chần chừ một lúc, sau đó cậu bé vươn tay ra nhận lấy: “Sau này khi cháu lớn, nhất định là cháu sẽ kiếm thật nhiều tiền cho cô Bạch sử dụng.”

Bạch Du mỉm cười: “Được, vậy chúng ta sẽ chờ cháu lớn kiếm thật nhiều.”

Bây giờ Tạ Thừa mới nở nụ cười, sau đó được Bạch Du dẫn trở về phòng khách.

Mẹ Tập vừa nhìn thấy cháu trai thì khóe mắt lập tức đỏ bừng, nói bằng giọng điệu nghẹn ngào: “Thừa Thừa, bà là bà nội của cháu, cháu mau qua chỗ của bà.”

Đôi mắt cha Tập đỏ ngầu, trước đây ông ấy đã gặp đứa bé này một lần, bởi vì cậu bé không phải cháu trai của mình nên ông ấy không quan tâm tới, đồng thời chưa từng nói với cậu bé một câu nào, càng không cho cậu bé bất cứ món đồ nào.

Bây giờ nghĩ lại, ông ấy thật sự muốn cho bản thân trong quá khứ vài bạt tai.

Bạch Du vỗ nhẹ vào sau lưng cậu bé, lúc này Tạ Thừa mới từ từ bước qua, sau đó được mẹ Tập ôm vào trong lòng.

Ngô Hiếu Nghi trông mong nhìn con của mình, cô ta muốn bước tới ôm lấy cậu bé nhưng mẹ Tập không cho cô ta cơ hội đó, trước khi cô ta từ bỏ ý định tiếp tục nuôi đứa bé Nha Nha kia thì bà ấy sẽ không để cô ta tới gần cháu trai.

Bạch Du nhìn cả nhà đoàn tụ với nhau, cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách, sau đó đi thu dọn quần áo của Tạ Thừa.

Quần áo của Tạ Thừa không nhiều, cậu bé đang mặc một bộ, còn lại hai bộ là do cô mua. Lúc dẫn cậu bé tới cửa hàng bách hóa, cậu bé không muốn mua đồ chơi mà chỉ muốn mua một quyển sách.

Tất cả mọi thứ còn không đủ để nhét đầy một cái va ly, Bạch Du bỏ vào trong vali trái cầu và túi cát mà ngày thường cậu bé chơi chung với cô nhóc và Niệm Niệm, sau đó bỏ vào thật nhiều bánh kẹo và trái cây, mặc dù nhà họ Tập không thiếu những thứ này nhưng bọn họ là bọn họ, cô là cô.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 647: Chương 647



Mặc dù không nỡ chia tay nhưng cuối cùng vẫn phải tạm biệt.

Bạch Du dắt tay Tạ Thừa đi tới cửa, cô dặn dò liên tục: “Ở đây là ngôi nhà thứ hai của cháu, cháu có thể quay về bất cứ lúc nào.”

Cô không chỉ nói lời này cho một mình Tạ Thừa nghe mà còn nói cho cả nhà họ Tập và Ngô Hiếu Nghi nghe, Tạ Thừa không phải là đứa bé không ai cần, xin đối xử tử tế với cậu bé.

Tạ Thừa ôm cổ của Bạch Du không buông: “Cô Bạch, cháu sẽ nhớ cô lắm.”

Bạch Du: “Cô cũng sẽ nhớ cháu lắm, cháu yên tâm, sau này khi có thời gian thì cô sẽ dẫn Niệm Niệm và Minh Thư tới thăm cháu.”

Nghe cô nói vậy, bây giờ đôi mắt của Tạ Thừa mới bừng sáng, cậu duỗi cái tay nhỏ ra và nói: “Chúng ta ngoéo tay.”

“Được, ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi.”

Cho tới khi một nhà năm người nhà họ Tập đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì Bạch Du mới xoay người đóng cửa lại.

Cô lên lầu hai, bà Bạch vừa mới lau nước mắt nên đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu: “Đi rồi à?”

Bạch Du gật đầu: “Đi rồi ạ.”

Bà Bạch: “Thằng bé Tạ Thừa rất ngoan, mong cha mẹ ruột của thằng bé có thể cố gắng đền bù cho thằng bé.”

Bạch Du không nói cho bà nội nghe chuyện của Ngô Hiếu Nghi, tránh việc bà lo lắng cho Tạ Thừa.

Cô nhóc và Niệm Niệm vẫn còn đang ngủ, sau khi thức dậy thì mới biết Tạ Thừa không còn ở đây nữa.

May là Niệm Niệm có chút lớn tuổi, sau khi nói cho cô bé nghe, mặc dù cô bé không nỡ chia tay với Tạ Thừa nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.

Nhưng cô nhóc lại tức giận: “Anh Tạ Thừa không tốt!”

Bạch Du: “Tạ Thừa đã về nhà với cha và mẹ của anh ấy rồi, sau này khi rảnh mẹ sẽ dẫn con đi chơi với anh ấy.”

Cô bé khẽ nói: “Vừa rồi anh ấy còn nói sẽ làm vợ của con, thế mà bây giờ đã rời đi, anh ấy không tốt!”

Bạch Du nghe xong thì như lọt vào trong sương mù, sau khi cô hỏi Niệm Niệm thì mới biết được rằng vừa rồi ba người chơi nhà chòi ở trên lầu, cô nhóc nhỏ tuổi nhất nhưng lại trở thành người đứng đầu trong gia đình, Tạ Thừa trở thành vợ của cô nhóc, còn Niệm Niệm là con của hai người.

Cô bé chơi được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, ba người bàn bạc sau khi cô bé thức dậy sẽ chơi tiếp, nào ngờ khi vừa thức dậy vợ đã không còn ở đây.

Sau khi Bạch Du biết từ đầu tới cuối, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

Bạch Du làm bánh trứng để an ủi trái tim bị thương do không còn “Vợ” của cô nhóc.

Mấy ngày trước bà nội đã cho thợ thủ công xây lò nướng trong vườn hoa, bây giờ dùng để làm bánh trứng là hợp lý.

Cô nhóc và Niệm Niệm chưa từng ăn bánh trứng, ngay lập tức đã bị cảm giác bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mại, mùi vị thơm ngọt làm mê mẩn, nếu Bạch Du không ngăn cản thì hai cô bé có thể ăn mãi không ngừng.

Chẳng qua là hai cô bé đều tránh xa ba thước đối với món đậu phụ thối.

Cô nhóc còn bịt mũi, nhìn Bạch Du bằng ánh mắt khiếp sợ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại ăn phân vậy?”

Mẹ không chỉ ăn phân mà còn ăn rất ngon lành nữa.

Vẻ mặt Niệm Niệm lo lắng, chẳng lẽ là cô đã không còn tiền ư?

Vậy cô bé bằng lòng đưa tiền lì xì cho cô dùng, làm vậy cô sẽ không ăn phân nữa.

Bạch Du dở khóc dở cười khi nghe vậy: “Đây không phải là phân mà là đậu phụ thối, mấy đứa có muốn ăn thử không?”

Hai người lắc đầu giống y như cái trống bỏi.

Mặc dù bà Bạch không ghét đậu phụ thối như mấy cô nhóc nhưng bà không chịu được cái mùi của nó, thế nên toàn bộ đậu phụ thối mà bà mua về đều vô bụng Bạch Du.

Vỏ ngoài của đậu phụ thối chiên xốp tròn, sau đó chấm với nước xốt linh hồn… Xốt tương ớt, lớp vỏ xốp giòn rách ra khi vừa cắn, nước tràn ngập trong khoang miệng, thật sự là vô cùng thơm.

Người thích ăn món đậu phụ thối càng ăn càng cảm thấy thơm, người không thích ăn thì ngay cả cái mùi cũng không ngửi được.

Nửa đêm chợt có mưa, suýt chút nữa là Bạch Du đã té xỉu vào ngày hôm sau.

Chỉ thấy trên vách tường trong phòng và trên mặt đất phủ một lớp nước, lau thế nào thì cũng không khô được.

Cô và bà nội không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người mở cửa sổ ra, nào ngờ lại khiến trong phòng càng thêm ẩm ướt.

Sau khi hỏi người ta lúc đi mua đồ ăn thì cô mới biết được, thì ra đây là đặc trưng của miền Nam… Trời nồm.

Nghe nói thời tiết này kéo dài ít nhất một tuần, Bạch Du nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ẩm ướt.

Cô gọi điện thoại về nhà sau khi mua đồ ăn xong, lại nghe được một tin tức…

Lâm Hướng Tuyết bị sảy thai.

Lần này Bạch Du gọi điện về nhà vì muốn chúc cha sinh nhật vui vẻ. Quà mừng sinh nhật đã được cô gửi qua bưu điện từ sáng sớm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lâu rồi không nghe thấy giọng cha nên muốn gọi điện về, ai ngờ lại nghe được tin này.

Chẳng qua không chờ cô hỏi tỉ mỉ cẩn thận, đầu bên kia điện thoại đã đổi thành người khác: “Du Du, em đừng lo, cha bị nhầm đấy. Hướng Tuyết phải nhập viện thật nhưng vẫn giữ được đứa bé.”

Lúc này Bạch Du mới có thể thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng mà sao Hướng Tuyết lại nhập viện thế ạ?”

Từ Ánh Chi: “Cụ thể thế nào chị cũng không biết. Nhưng theo chị thấy thì chồng của Hướng Tuyết bị mắng rất nhiều, cách ngày lại thấy mặt sưng như cái đầu heo, trông là biết bị đánh.”

Sau đó Bạch Du lại hỏi thăm tới đứa con trong bụng Từ Ánh Chi, Từ Ánh Chi bảo là vẫn khỏe, còn cảm thấy có khi là con trai. Hai vợ chồng họ cũng muốn có đứa con trai, cũng vì vậy mà rất là vui.

Bạch Du biết đối phương có khúc mắc. Cô ấy muốn con trai không phải vì trọng nam khinh nữ mà vì bản thân cô ấy đã gặp quá nhiều chuyện không hay, cho nên thấy phụ nữ yếu thế, gặp chuyện dễ dàng bị thiệt, nên nghĩ con trai có khi sẽ tốt hơn.

Cúp điện thoại, nụ cười trên môi Bạch Du cũng biến mất.

Lâm Hướng Tuyết đang êm đẹp lại nhập viện, chồng của cô ấy thì bị đánh mặt sưng như đầu heo làm cô ngay lập tức nghĩ đến con ả trà xanh: Đồng Dương Vi.

Ngày đó, ngay trước mặt Lâm Hướng Tuyết, cô ta cứ một hai anh ơi anh à. Sau đến nhà họ Tăng thì giật luôn chồng sắp cưới của người ta, cứ thế hủy đi mối hôn sự cả đời của người khác. Nói đơn giản thì cô ta là cái sào chọc cứt.

Loại đàn bà này ở đâu thì ở đó không yên. Cô thấy lần này Lâm Hướng Tuyết phải nhập viện khả năng cao là liên quan tới con ả này.

Chỉ là lúc này Lâm Hướng Tuyết đang nằm trong bệnh viện, cô có muốn liên hệ với đối phương thì cũng không tiện, đành phải về nhà viết hết ba bức thư mà gửi đi.

Cô cố gắng nhớ lại chuyện của Lâm Hướng Tuyết ở kiếp trước nhưng mà kiếp trước cô với Lâm Hướng Tuyết không thân, vậy nên có thể nói là không biết gì về tương lai của cô ấy.

Hồi trước ở thủ đô, Bạch Du cùng với bà Bạch chưa từng trải qua cái thời tiết ma quỷ kiểu phía nam này bao giờ. Đợt trước đi đảo Quỳnh Châu cũng vừa hay bỏ lỡ mất cho nên lần này họ được nếm trải, phải nói là khổ không nên lời.

Lúc nào sàn nhà cũng đẫm nước, tầng hai cũng y hệt. Niệm Niệm với bé con đã trượt chân mấy lần, cũng may là không bị thương, nhưng Bạch Du vẫn không cho hai đứa chạy nhảy mà chỉ được đi chậm thật cẩn thận thôi.

Cho nên bây giờ ở nhà, hai chị em đi đứng rất nhẹ nhàng.

Nhưng điều làm cho người ta điên tiết hơn là quần áo giặt thế nào cũng không sạch. Hong khô cũng vẫn còn mùi ghê ghê. Mấy người ở ký túc xá còn kêu là không có q**n l*t mà mặc, cũng may Bạch Du có nhiều đồ lót nên có thể thay đổi được. Nhưng nếu thời tiết vẫn cứ ẩm ướt như thế này thì cô cũng không có đồ mà mặc mất.

Đau đầu nhất là trong nhà có rất nhiều chỗ bị mốc. Gạo với mì chỉ cần không cẩn thận chút thôi là mốc đến mức chỉ có thể vứt đi, vô cùng lãng phí.

Cũng may kiểu thời tiết này chỉ kéo dài có đúng một tuần, nếu không Bạch Du thật sự là không chịu nổi.

Còn lời đồn về Bạch Du thì trường Bạch Du đang theo học có cách xử lý khá là cứng rắn nên không bị truyền bá rộng rãi, mà chỉ có một số ít người biết thôi. Nhưng những người đó nhìn thấy kết cục của Lâm Lam Phương cùng với bốn người khác thì nào dám bàn tán gì tới đề tài này nữa đâu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 648: Chương 648



Thế nên sinh hoạt của Bạch Du cũng dần quay về bình thường. Một tuần sau, cuối cùng cũng đã có tin tức bên phía Lâm Lam Phương.

Tội danh vũ nhục, bịa đặt gia đình quân nhân của cô ta đã được định sẵn, không những bị trường học hủy học tịch mà còn bị đưa tới nông trường cải tạo hai năm. Tuy hai năm không tính là quá dài nhưng đối với người đậu vào được cao đẳng như cô ta thì xem như là xong đời.

Có không ít người vẫn thắc mắc tại sao Lâm Lam Phương phải làm tới mức này, cho dù có ghen ghét tới mức nào cũng không thể dùng thủ đoạn hại người mà chẳng ích ta này chứ?

Nhưng chẳng mấy mà người ta nghe được chuyện mà Lâm Lam Phương đã làm khi còn ở quê do chính đồng hương của cô ta kể lại.

“Đây không phải lần đầu tiên cô ta như thế này. Trước kia nhà cô ta có người thân ở trong Ủy ban Cách mạng, nghe đồn còn làm chức không nhỏ cho nên bình thường cô ta thấy ai không vừa mắt là trình lên ngay. Những người bị trình lên kia không bị xét nhà thì chẳng mấy mà bị du hành đưa tới nông trường. Có một lần, cô ta tố cáo nữ sinh nọ là loại đàn bà d*m đ*ng. Nữ sinh kia bị bắt du hành ngay tại chỗ, lại còn bị cạo đầu. Sau đó nữ sinh kia không chịu nổi khuất nhục này mà nhảy sông tự tử ngay trong đêm đó. Mãi sau này người ta mới biết nữ sinh đó bị oan nhưng vì kiêng dè thân thích làm trong Ủy ban Cách mạng của Lâm Lam Phương nên cũng không dám nói năng gì. Giờ thấy cô ta phải đi cải tạo đúng là đại khoái nhân tâm!”

Mọi người nghe xong chuyện về Lâm Lam Phương xong thì ai cũng sôi nổi tỏ vẻ không thể tưởng tượng được.

“Bảo sao tục ngữ có câu “Biết người biết mặt không biết lòng”, trước giờ trước mặt mọi người Lâm Lam Phương luôn tỏ vẻ là người chị tri tâm tri kỷ, tôi còn nghĩ cô ta tốt lành lắm, giờ nghĩ lại mà chảy mồ hôi lạnh đầy người luôn này.”

“Cũng đúng, may là trước đó tôi không đắc tội cô ta, không thì không biết sẽ bị cô ta bịa đặt tới mức nào nữa.”

“Bạn học Bạch Du không lỗi lầm gì với cô ta mà cô ta còn bịa đặt tới thế. Tôi nghĩ là người này tệ tới tận xương tủy rồi, loại người này quá đáng sợ!”

Lâm Lam Phương cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Phòng ký túc xác 333 cũng thừa một chỗ trống. Chu Đông Ni biết chuyện này thì ngay lập tức nối gót giảng viên phụ trách xin được điều về phòng ký túc xá số 333. Cô ấy thật sự không thể nào chịu nổi phòng ký túc xá mà mình đang ở nữa, không những nhiều muỗi mà còn có cả con gián đáng ghét nữa.

Gián không những biết bay còn không hề sợ người. Tối đến thì bò khắp nơi. Tối đó cô ấy đang ngủ, mơ mơ màng màng thấy có cái gì chạm vào môi mình, đưa tay lên sờ thì hóa ra là con gián to đùng làm cho cô ấy sợ tới mức hồn lìa khỏi xác luôn.

Chỉ là người của phòng ký túc xác 333 đều từ chối không cho cô ấy vào ở, giảng viên phụ trách đành phải từ chối lời thỉnh cầu của cô. Chu Đông Ni tức phát khóc.

Bên chỗ Ngụy Hán Nghị thì lại có tin là người thân của Lâm Lam Phương là kẻ theo dõi cho cô ta. Thân thích kia của cô ta trước đây chính là người lính X nổi tiếng tại quê hương, nhưng đắc tội nhiều người quá, không ở lại được nữa nên mới chạy tới thành phố Quảng. Tuy vậy nhưng không hề cải tà quy chính mà vẫn tiếp tục nghiệp trộm cắp của mình.

Theo chuyện lần này, bên cảnh sát diệt tận gốc luôn ổ cướp, bao gồm cả kẻ trước đó từng vào nhà dân cướp bóc.

Bạch Du vẫn không hiểu: “Theo như những gì tôi biết thì gia cảnh nhà Lâm Lam Phương không tính là giàu có, cô ta đào đâu ra nhiều tiền như thế để thu mua Thúy Hoa cùng với người thân thích kia cơ chứ?”

Ngụy Hán Nghị xoa đầu nói: “Chúng tôi đã hỏi rồi, tiền mà cô ta cho Thúy Hoa chính là tiền mà thân thích kia cho cô ta đó.”

“?”

Bạch Du ngẩn ra: “Thế tức là thân thích kia không những theo dõi người khác miễn phí cho cô ta mà còn đưa tiền cho cô ta nữa hả? Tại sao chứ? Chẳng lễ giữa bọn họ có mối quan hệ phức tạp nào khác?”

Ngụy Hán Nghị lắc đầu: “Không hề, bọn họ có quan hệ huyết thống. Chúng tôi cũng thấy lạ lắm. Nhưng tên cướp kia một hai khăng khăng là mình được nhà họ Lâm giúp đỡ nên lần này coi như là hồi báo. Chúng tôi đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần nhưng người đó chỉ khăng khăng khẳng định là như thế. Chúng tôi cũng đã điều tra thử và không phát hiện thấy có chỗ nào không thích hợp cả.”

Bạch Du vẫn thấy có gì đó không đúng như trước.

Nhưng lời cô nói lúc này cũng là không có nguyên do, chứng cứ. Huống chi cảnh sát cũng đã điều tra rồi nên cô đành thôi.

Chuyện của Lâm Lan Phương hạ màn. Mọi người thảo luận chán chê rồi lại tập trung vào học.

TBC

Ai cũng quý trọng cơ hội hiếm có này. Người giống như Lâm Lam Phương tuy ít nhưng học tập lại rất nặng, có vài người không chống đỡ được cám dỗ nên đã bắt đầu yêu đương.

Trong đó có hai người mà Bạch Du quen. Một người chính là Lâm Hồng Mai, trước đây từng dẫn cô đi báo danh và tham quan trường học. Lâm Hồng Mai yêu đương với Hầu Kiến Minh – một nam sinh trông hơi giống con khỉ. Hai người họ mập mờ đã lâu. Lần này nhân dịp sinh nhật của Lâm Hồng Mai, Hầu Kiến Minh mời cô ấy đi ăn tại nhà hàng Quốc Doanh, từ đó hai người cũng xác nhận quan hệ luôn. Người còn lại chính là Trịnh Linh Linh. Cô ấy yêu đương với Đới Lôi cùng lớp. Cặp đôi này khiến Bạch Du có hơi bất ngờ.

Không phải nói Trịnh Linh Linh không xứng với Đới Lôi, chẳng qua Đới Lôi khá nổi tiếng trong khoa ngoại ngữ, lượng nữ sinh mê anh ấy không hề ít. Trịnh Linh Linh so với Đới Lôi thì bình thường hơn nhiều. Vẻ ngoài bình thường, tính cách bình thường, thành tích bình thường, không có khuyết điểm gì lớn nhưng cũng không có điểm nào quá xuất sắc. Cho nên khi Đới Lôi lựa chọn làm người yêu Trịnh Linh Linh làm cho Bạch Du có hơi bất ngờ.

Nhưng mà chuyện tình cảm là của cá nhân, người ngoài thấy không xứng đôi nhưng đương sự thích là được rồi,

Bạch Du và Cao Thắng Nam tỏ vẻ chúc mừng. Khuôn mặt tròn tròn của Trịnh Linh Linh ửng hồng như quả táo.

Những người khác trong ký túc xá chưa có người yêu cũng không quá gấp gáp. Đặc biệt là Cao Thắng Nam gần như là không có chút hứng thú nào với chuyện yêu đương cả, chỉ một lòng tập trung vào nghiên cứu toán học.

Bạch Du cảm thấy với tính cách này của cô ấy có khi sau này sẽ đạt được thành tích trong lĩnh vực toán học.

Hôm nay, cô Vương gọi cô vào văn phòng nói chuyện: “Mai là cuối tuần, em có rảnh không?”

Bạch Du hơi ngẩn ra nhưng vội gật đầu: “Dạ có.”

Thầy Vương: “Vậy em chuẩn bị chút đi nhé. Mai cô dẫn em đi gặp một người bạn của cô. Cô ấy làm ở Bộ Ngoại giao, đây cũng coi như là cô đền bù cho em.”

Đền bù?

Bạch Du hơi ngẩn ra, nhưng chẳng mấy mà hiểu ra ngay: “Cô Vương quyết định tuyển bạn Cảnh Phi làm trợ lý cho cô đúng không?”

Cô Vương nhìn cô với vẻ hơi có lỗi: “Em làm tốt lắm, vừa cẩn thận lại tỉ mỉ, thông minh hiếu học nhưng ngôn ngữ không chỉ chú trọng vào thiên phú mà còn kinh nghiệm tích lũy nữa, mà hai phương diện này bạn học Cảnh Phi đều có ưu thế bẩm sinh. Bạn ấy là hạt giống tốt của ngành phiên dịch, cô muốn bồi dưỡng đàng hoàng.”

Thật ra bản thân cô thích kiểu thông minh của Bạch Du, biết đối nhân xử thế. So với cô thì Cảnh Phi có vẻ trẻ con chấp nhặt. Nhưng trong nghiên cứu ngôn ngữ này thì thiên phú rất quan trọng.

Cô ấy cũng phải do dự rất lâu mới đưa ra quyết định này.

Nghe thấy cô Vương nói như thế, Bạch Du cũng không có cảm giác bị lừa gạt gì cả.

Thời gian qua, vì được làm trợ lý mà cô dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Sáng sớm ngày nào cũng ngâm nga học từ vựng, điên cuồng hấp thu kiến thức như bọt biển ngâm nước. Hơn nữa mỗi lần đi cùng với cô Vương thì cô đều ký lục lại vô cùng rõ ràng.

Cô thật sự rất nỗ lực, nhưng cũng đã tận lực. Giống như những gì cô Vương nói vậy, có những thứ không chỉ chú trọng vào thiên phú mà còn chú trọng vào kinh nghiệm. Cho dù giờ cô đã điên cuồng hấp thu tri thức thì so với người đã tiếp xúc với tiếng Anh từ nhỏ như Cảnh Phi thì cô vẫn còn kém quá xa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 649: Chương 649



Huống hồ trong phương diện này cô cũng không tính là quá thiên phú, cô phải dùng hết một trăm phần trăm sức lực mới tiến bộ được thì có khi Cảnh Phi chỉ cần bỏ ra ba mươi phần trăm mà thôi. Vậy nên việc cô Vương lựa chọn Cảnh Phi cũng không nằm ngoài dự liệu của cô.

Huống hồ cô cũng không tính tiến quân vào trong giới biên dịch, nên sau khi cảm giác mất mát ngắn ngủi qua đi, cô đã chấp nhận sự thực này.

Bạch Du: “Cảm ơn cô Vương, cơ mà cô không cần phải thấy ngượng như thế đâu ạ. Đấy là do kỹ năng của em không được như người ta. Bạn học Cảnh Phi quả thực có thiên phú trong lĩnh vực tiếng anh này, cho nên cô Vương chọn bạn ấy cũng là một sự lựa chọn sáng suốt.

Cô Vương nghe thấy cô nói như thế thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tầm mười một giờ trưa mai em chờ cô ở cổng trường nhé, đến tầm đấy cô lại tìm em.”

Bạch Du tỏ vẻ cảm ơn xong đi ra khỏi văn phòng.

Tuy cô không biết cô Vương sẽ giới thiệu người nào cho mình nhưng đã làm ở Bộ Ngoại giao thì chắc hẳn cũng là người giỏi giang tháo vát, quen biết càng nhiều người thì càng có tác dụng lớn với công việc sau này của cô nên cô cũng vô cùng chờ mong ngày mai mau đến.”

Bên phía Cảnh Phi cũng chẳng mấy mà nhận được tin mình được tuyển làm trợ lý, hưng phấn tới mức hai má đỏ bừng: “Cô Vương yên tâm, em chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô đâu.”

Cô Vương đưa cho Cảnh Phi tài liệu liên quan tới biên phiên dịch: “Sách này em cầm về xem lại, sau này cô sẽ kiểm tra em sau.”

“Dạ vâng, cảm ơn cô Vương ạ.”

Cảnh Phi trịnh trọng cầm lấy quyển sách, trong lòng vui như nở hoa.

Lúc trước cô Vương có ý muốn cho Bạch Du làm trợ lý của mình, sau lại còn vì Bạch Du mà giải quyết cả chuyện Lâm Lam Phương gây ra nữa, cô ấy còn tưởng cô Vương sẽ yêu thích Bạch Du hơn cả. Thế nên có vài lần cô ấy gọi về nhà khóc lóc kể lể với cha mẹ, ai ngờ vật đổi sao dời, cuối cùng cô Vương lại chọn cô ấy.

Bước ra khỏi văn phòng, Cảnh Phi chỉ thấy không trung là màu xanh lam, không khí ngọt ngào vô cùng, gió thổi vào mặt cũng thoải mái vô ngần.

Bình thường Bạch Du giải quyết luôn bữa trưa tại trường. Tuy trường cũng gần nhà thôi nhưng cô không muốn chạy tới chạy lui mà tranh thủ giờ trưa đọc chút sách vở.

Tới giữa trưa, cô lại cầm hộp cơm đi tới nhà ăn cùng với bạn trong ký túc xác, ai ngờ mới đi tới cửa nhà ăn thì thấy Cảnh Phỉ cùng với bạn cùng phòng cô ấy đi vào phòng ăn theo cửa khác.

Bạch Du liếc mắt nhìn Cảnh Phi xong quay đầu đi luôn, tự hỏi lát nữa nên ăn cái gì mới được.

Cô nhìn thấy bảng đen ghi hôm nay có cà tím nấu, liền nhấc chân đi xếp hàng nhưng ai ngờ Cảnh Phi lại không buông tha cho cô dễ dàng như thế.

Cô ấy đi lên trước nói: “Bạn học Bạch Du ơi, tuy rằng cuối cùng thì cô Vương đã chọn tôi làm trợ lý của cô ấy nhưng cô cũng không tệ tới thế, cô đừng vì vậy mà nhụt chí nhé.”

Cô ấy vừa mới dứt lời thì xung quanh bắt đầu ồ lên.

“Cảnh Phi, cô Vương chọn cậu làm trợ lý của cô ấy rồi hả? Chuyện từ bao giờ thế?”

Cảnh Phi hơi nâng cằm: “Mới sáng nay thôi. Cô Vương còn đưa cho tôi quyển tài liệu do chính tay cô biên soạn liên quan tới vấn đề dịch thuật, sau này nếu ai có thắc mắc về lĩnh vực này có thể hỏi tôi.”

“Được cô Vương chỉ dạy tận tay như này đúng là làm người ta hâm mộ mà!”

“Cảm giác như cô Vương rất muốn bồi dưỡng bạn học Cảnh Phỉ vậy, đúng là khác người khác mệnh mà. Nhưng mà bạn học Cảnh Phỉ cũng là danh xứng với thực, bản thân cậu ấy có thực lực nên cuối cùng cô Vương mới chọn cô ấy.”

Nói cách khác, Bạch Du bị loại là do năng lực của cô không bằng Cảnh Phí.

Bạn chung ký túc xá quay qua nhìn Bạch Du.

Bạch Du thì thấy chẳng làm sao. Nhưng nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Cảnh Phỉ thì ngứa mắt quá nên cô ngừng lại, nở nụ cười xán lạn xong nói: “Chúc mừng bạn học Cảnh Phỉ nhé, nhưng mà cô không cần lo, tôi cũng đâu có nhụt chí gì. Tại vì để đền bù cho tôi mà cô Vương chuẩn bị dẫn tôi đi gặp người rất quan trọng đó.”

Nụ cười trên mặt Cảnh Phỉ cứng đờ: “Gặp ai?”

Bạch Du cười càng tươi hơn: “Cô muốn biết à?”

Biểu cảm trên mặt Cảnh Phỉ cứng đờ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Bạch Du cười nói: “Nhưng tôi lại không muốn nói cho cô biết.”

Cảnh Phỉ: “…”

Sau khi thưởng thức xong biểu cảm khó coi của Cảnh Phỉ, Bạch Du mới xoay người đi về phía hàng cà tím xào.

Đồ ăn của quán cơm không thể nói là ngon nhưng vẫn có thể ăn được, dù sao đồ ăn cũng được xào nấu trên nồi lớn, cộng thêm trình độ của thợ nấu thức ăn rất bình thường, đồ ăn có thể chín và không gây c.h.ế.t người đã là không tệ.

Chẳng qua là có một món ngoại lệ, đó là món cà tím xào, cà tím được cắt thành từng khúc dài rồi chiên vàng từng mặt, xào thơm nấm hương đã được thái thành hạt lựu chung với tôm và thịt băm, sau đó thả vào trong nồi đất để nấu chung với cà tím, cà tím làm vậy ăn rất đưa cơm.

Nghe nói lúc trước thợ nấu thức ăn dùng món cà tím xào này để chinh phục chủ quán cơm và giành được công việc này. Thế nên mỗi khi quán cơm có món cà tím xào thì trước cửa sổ thứ ba sẽ xếp một hàng dài.

Những người sống chung ký túc xá với cô lập tức đi theo.

Từ trước tới nay Cao Thắng Nam nói chuyện rất thẳng thắn: “Có vài người không biết từ khiêm tốn viết như thế nào, còn cố ý chạy tới trước mặt cậu để khoe khoang, mặt mũi thật sự khiến người ta chán ghét.”

Triệu Linh Linh gật đầu: “Vẫn là Bạch Du giỏi, chỉ một câu đã khiến cô ta ngậm miệng, các cậu có thấy biểu cảm vừa rồi của cô ta không? Dáng vẻ giận mà không thể nói khiến tớ cười chết.”

Những người khác chỉ quan tâm chuyện cô Vương định dẫn Bạch Du đến gặp nhân vật quan trọng nào mà thôi.

Bạch Du nhẹ giọng nói: “Cô Vương không có ý định dẫn tớ đi gặp ai đâu, vừa rồi tớ nói những lời kia chỉ để lừa gạt cô ta mà thôi, tớ dám chắc chắn rằng sau khi cô ta nghe những lời tớ vừa nói thì ngay cả cơm cũng không thấy ngon miệng.”

Sau khi trải qua chuyện của Lâm Lam Phương, Bạch Du càng biết tầm quan trọng của khiêm tốn, nếu không phải Cảnh Phỉ cố ý chạy tới trước mặt cô để khoe khoang thì cô đã không có ý định nói chuyện cô Vương muốn dẫn cô đi gặp người ta rồi.

Chẳng qua là khi những người khác hỏi thì cô không có ý định nói sự thật.

Quả nhiên là khi nghe được lời này của Bạch Du, nụ cười trên khuôn mặt của những người khác càng thêm rõ ràng, thậm chí cảm thấy chủ ý của cô không tệ.

Nhưng đúng như lời Bạch Du đã nói, ban đầu Cảnh Phỉ vô cùng vui mừng nhưng sau khi nghe được những lời Bạch Du đã nói, cô ấy không nhịn được mà suy đoán rốt cuộc cô Vương muốn dẫn Bạch Du đi gặp ai.

Lần nào người phụ nữ Bạch Du kia cũng chỉ nói nửa chừng, cố ý đánh vào lòng tò mò của cô ấy, đúng là đáng ghét.

Bởi vì trong lòng có vấn đề này nên sự vui mừng vì được chọn làm phụ tá của Cảnh Phỉ đã biến mất nhanh chóng như hơi nước gặp ánh nắng, ngay cả lúc ăn cơm cũng cảm thấy không ngon miệng.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.

Bạch Du thức dậy từ sáng sớm để làm bữa sáng, sau đó làm món bánh trứng trứng gà cho cô nhóc và Niệm Niệm, cô làm xong mới giao đứa trẻ cho bà nội rồi ra ngoài.

Cô tới cửa sân trường sớm mười mấy phút.

Mùa xuân ở thành phố Quảng và miền Bắc không giống nhau, miền Bắc bắt đầu có lá rơi từ mùa thu, mỗi năm vào mùa thu sẽ có lá rơi, lá rơi đầy đất tạo nên một phong cảnh màu vàng xinh đẹp nhưng cây cối ở thành phố Quảng bắt đầu đầu có lá rơi từ tháng ba tháng bốn, kéo dài tới tháng năm tháng sáu. Thế nên bây giờ khi phóng tầm mắt nhìn qua, khắp đường phố đều là lá vàng rơi.

Bạch Du cảm thấy rất thú vị.

Thời tiết bữa nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp và dễ chịu chiếu lên trên người khiến người không nhịn được mà cảm thấy mệt rã rời. Cách đó không xa có một con mèo nhỏ ngáp thật to dưới ánh mặt trời, cơ thể lộn vài vòng để lộ cái bụng trắng mềm, trái tim của người xem mềm nhũn,

Bạch Du đứng một lúc lâu dưới tàng cây, đã quá giờ đã hẹn nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng của cô Vương, cô không ngỏi ngẩng đầu lên phóng tầm mắt nhìn hai bên đường.
 
Back
Top