Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 140: Chương 140



Đây chính là con sói đánh cướp thịt kho tàu dưa muối đó hừm!

Giang Lâm: “Đầu bếp Diêu, còn món nào khác không?”

Đầu bếp Diêu nghe thấy anh hỏi như thế lại càng căng thẳng hơn: “Trước đó cậu lấy nhiều thịt kho tàu dưa muối như thế mà chưa ăn no hả?” Ông ấy nhìn kiểu gì cũng thấy thằng nhóc này quay lại vì món thịt kho tàu dưa muối của ông ấy.

Giang Lâm mặt không đổi sắc nói: “Dạ vẫn chưa no. Chú cứ làm bừa cho cháu món nào cũng được. Còn thịt kho dưa muối chú cứ giữ lại mà ăn.”

Đầu bếp Diêu nhướn mày hỏi lại cho chắc: “Có thật là cậu không lấy thịt kho tàu dưa muối không đó?”

Giang Lâm: “Cháu nói thật mà.”

Đầu bếp Diêu thấy anh quả thực không hề “mơ ước” món thịt kho tàu dưa muối của mình thì mới buông lỏng: “Vậy cậu ngồi đây một lát tôi đi nấu cho cậu.”

Nói dứt lời, ông ấy đi vào trong bếp, còn vô cùng yên tâm mà để nguyên bát thịt kho tàu dưa muối ở đó.

Đầu bếp Diêu nghĩ thế này, phó đoàn Giang là người có tiếng kỷ luật, nghiêm khắc với bản thân lắm. Nếu như anh đã nói là không động tới thịt kho tàu dưa muối của mình thì chắc chắn là anh nói được làm được.

Đầu bếp Diêu đi vào bếp, Giang Lâm ngồi xuống bàn ăn.

Vốn dĩ anh cũng không định động vào chút thịt kho tàu dưa muối cuối cùng của đầu bếp Diêu vì dù sao mới nãy anh cũng đã cầm đi hơn nửa rồi. Cơ mà giờ thịt kho tàu dưa muối lại “tr*n tr**ng” đứng trước mặt anh không hề có một cái gì che đậy thế này, mùi hương còn tỏa ra bốn phía không hề kiêng nể.

TBC

Dưới ánh đèn màu da cam, thịt ba chỉ sáng bóng, thịt mỡ bóng nhẫy, da heo như được phủ thêm một lớp men vậy. Dưa muối thì được cắt thành hình hạt lựu, thơm nồng mê người.

Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ ăn thịt ba chỉ kho tàu dưa muối của Bạch Du, hai mắt cô híp lại thành hai đường thẳng vì được ăn ngon, ăn tới mức hai bên má phình cả lên, trông cực kỳ giống một bé mèo ham ăn.

Giống hệt như hồi còn nhỏ.

Hồi còn nhỏ, không cần biết cô khóc to tới như thế nào, chỉ cần có đồ ăn thì sẽ ngừng khóc, hơi thút thít tí rồi sau đó mắt sẽ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh lại dừng lại trước món thịt ba chỉ kho tàu dưa muối kia, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ món này ngon tới mức như vậy hay sao?”

Nghĩ thế, anh duỗi tay lấy một đôi đũa từ trong ống trúc, kẹp miếng thịt ba chỉ mềm nhũn run lẩy bẩy kia bỏ vào trong miệng.

Chỉ với một miếng ăn, mùi hương thơm nức đã choáng ngập trong khoang miệng. Thịt ba chỉ vào miệng là tan ra luôn. Không hề có chút ngấy do dầu mỡ. Thịt nạc không quá mềm cũng không quá dai, vừa ăn. Bảo sao ban nãy cô ăn mà lại có vẻ sung sướng như mèo vớ được cá rán như thế, hóa ra là vì ngon thật.

Cứ như thế, anh chậm rì rì ăn xong một miếng, rồi lại duỗi tay gắp thêm miếng nữa.

Chờ đầu bếp Diêu nấu xong bước ra ngoài thì trên bát chỉ còn lại đúng một miếng thịt ba chỉ đáng thương hề hề cùng với chút dưa muối lắt nhắt.

Đồng tử run lên.

Ngũ lôi oanh đỉnh.

Tức sùi bọt mép.

Không ngờ, thật sự không ngờ cậu lại là người như thế này đó phó đoàn Giang ạ!

Cậu bảo cái gì mà “Thịt kho tàu dưa muối chú cứ giữ lại mà ăn”, hóa ra là lừa ông ấy đi rồi độc chiếm một mình như thế này đó hả?

Quá giảo hoạt!

Khuôn mặt núng nính thịt của đầu bếp Diêu đỏ bừng vì tức, ngón trỏ chỉ thẳng vào Giang Lâm run lẩy bẩy, tưởng sắp sung huyết não tới nơi thì thấy Giang Lâm móc từ trong túi ra một tấm vé, nói: “Đầu bếp Diêu, cháu nghe nói con trai chú sắp kết hôn, chú cầm tạm tấm vé máy may này nhé.”

Liễu ám hoa minh.

Trời âm u chuyển sáng trong.

Tâm hoa nộ phóng.

Đầu bếp Diêu không bị sung huyết não nữa, ngón trỏ không run rẩy, chẳng qua gương mặt núng nính thịt kia vẫn còn đỏ bừng bừng, cơ mà lần này đỏ bừng là vì quá vui thôi: “Cái này… Thật là ngại quá đi mất, không cần đâu, cậu cầm lại đi chứ.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 141: Chương 141



Tháng trước, con trai ông ấy có một buổi xem mắt khá là thành công, cô gái kia là công nhân trong nhà máy chế biến trái cây, khá là xinh đẹp, tính cách lại tự nhiên hào phóng. Cả ông lẫn vợ đều rất ưng cô gái này. Hai đứa ở chung với nhau cũng ổn. Nhưng vào ngày con trai ông cầu hôn, sui gia lại bảo dù không có xe đưa xe đón ba vòng thì cũng ít nhất có được cái máy may.

Yêu cầu này thật ra không quá đáng. Sui gia nuôi được cô con gái lớn từng này, còn có cả công việc chính thức như thế nữa kìa. Ông ấy làm đầu bếp ở nhà ăn, mấy năm nay cũng được tích góp được ít nhiều, đủ tiền mua máy may nhưng lại thiếu mất cái phiếu mua.

Những ngày qua, ông ấy đã hỏi cả họ hàng làng xóm nhưng vốn dĩ phiếu công nghiệp đã ít, loại vật phẩm như máy may thì lại càng là hiếm của hiếm. Cho dù có thì bọn họ cũng muốn giữ lại mà dùng chứ nào có ai lại tùy tiện sang nhượng lại cho người khác bao giờ nên mấy nay ông ấy với vợ nghĩ tới mức tóc muốn bạc cả đi.

Ai ngờ phó đoàn Giang ăn có mấy miếng thịt kho tàu dưa muối của ông ấy thôi mà lại cho ông ấy cả một tấm phiếu máy may thế này.

Tuy là ông ấy cần thật nhưng Diêu Đại Cường ông cả đời không muốn chiếm lợi từ người khác, cho nên tấm phiếu này ông ấy không thể nào nhận được.

Giang Lâm đứng dậy, nhét phiếu máy may vào trong tay ông ấy, nói: “Đầu bếp Diêu cứ cầm đi ạ. Nếu như chú thấy ngại thì mấy ngày tới phiền chú nấu thêm nhiều món ngon giúp cháu nhé.”

Nấu ăn hả?

Cái này thì lại đơn giản quá luôn.

Quả thực là đầu bếp Diêu cần phiếu máy may này nên cũng không từ chối nữa: “Thôi được rồi tôi sẽ nhận lấy tấm phiếu này, phó đoàn Giang muốn ăn món gì thì cứ việc nói nhé!”

Giang Lâm móc hai tờ đại đoàn kết từ trong túi ra, đưa cho ông ấy rồi nói: “Mỗi bữa chú làm tầm hai đến ba món thịt, nếu như tiện thì làm thêm chút đồ ngọt. Phần tiền này đầu bếp Diêu cầm trước giúp cháu, sau nếu không đủ thì cứ bảo cháu đưa thêm ạ.”

Lần này thì có nói thế nào thì đầu bếp Diêu cũng không nhận: “Cậu mau cầm lại ngay, có mấy món ăn thôi mà sao có thể thu tiền của cậu được. Cậu coi tôi là người thế nào hả?”

Nếu giao dịch đổi phiếu máy may ngoài kia thì cũng phải bỏ ra tầm hai tờ đại đoàn kết, tính ra thì vẫn còn hơi thiếu. Nếu như gặp phải ai công phu sư tử ngoạm thì đưa thêm một tờ đại đoàn kết nữa cũng chưa chắc đã đổi được phiếu máy may.

Phó đoàn Giang không nhận một đồng một cắc đã đưa cho ông ấy một phiếu máy may, chỉ nhờ ông ấy nấu mấy món ăn thôi thì sao ông ấy lại có thể nhận tiền của anh được?

Thấy đầu bếp Diêu không chịu nhận, Giang Lâm đành nói: “Vậy làm phiền đầu bếp Diêu rồi ạ, ngày mai cháu lại qua lấy.”

Cho tới khi Giang Lâm không còn ở trong nhà ăn nữa thì đầu bếp Diêu mới vỗ cái bộp lên cái trán bóng lưỡng của mình: “Sao nãy mình lại quên không hỏi sao phó đoàn Giang yêu cầu nhiều đồ ăn thế làm gì nhỉ?”

Người ở căn cứ hải quân ai ai cũng biết phó đoàn Giang là người thủ đô, xuất thân vô cùng ưu việt. Nghe nói ông của anh còn là thủ trưởng, bản thân là nhân vật lớn quyền cao chức trọng. Nhưng cho dù là như thế thì trước giờ phó đoàn Giang chưa từng tự kiêu trước mặt bọn họ lần nào. Ăn uống cũng vô cùng giản dị. Hôm nào bận quá thì còn ăn cả bánh bột bắp rán cơ mà.

Hôm nay là lần đầu tiên thấy phó đoàn Giang đưa ra yêu cầu về món ăn, không biết là cho bản thân hay là cho người khác nữa?

Giang Lâm bước ra khỏi nhà ăn thì đi thẳng tới văn phòng, gọi điện lên thủ đô.

Ông Giang nghe thấy bảo mẫu báo là Giang Lâm gọi điện từ đảo Quỳnh Châu về thì trái tim đánh thịch một cái, vội đeo mắt kính nhận điện thoại: “Sao muộn thế này rồi cháu còn gọi về làm gì, có chuyện gì xảy ra hả?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 142: Chương 142



Thằng bé Giang Lâm này xưa nay trầm ổn, nếu không phải có chuyện gì lớn không thể giải quyết thì thẳng bé tuyệt nhiên không gọi về nhà vào thời gian này.

Đầu bên kia điện thoại im ắng, sau đó vang lên giọng nói vẫn bình thản như trước: “Không có chuyện gì đâu ạ, cháu chỉ gọi điện báo lại là Bạch Du đang ở chỗ cháu thôi ạ.”

Hả, cái gì gọi là “Bạch Du đang ở chỗ cháu” cơ?

Ông Giang đờ ra mất nửa ngày sau đó quát: “Thằng nhóc thối này. Chuyện là như thế nào hả? Sao con bé tiểu Du kia lại chạy đến chỗ cháu làm cái gì? Có phải cháu lừa con bé không hả?”

Ông Giang tin chắc Giang Lâm có khả năng lừa người ta từ thủ đô chạy đến tận đảo Quỳnh Châu. Đừng thấy thằng bé này bình thường không buồn hé nửa lời chứ đám anh em họ của thằng bé này có thêm cái đầu nữa cũng không bằng thằng bé này đâu!

Giang Lâm: "..."

Ông Giang thấy đầu dây bên kia không trả lời thì lại càng bực: “Cái thằng này nói nhanh! Đừng có mà mở mồm bảo với ông là con bé tiểu Du kia tự chạy tới đó đấy nhé!”

Có nói thẳng là Bạch Du chạy tới đảo Quỳnh Châu thì ông ấy cũng quyết không chịu tin. Con bé đó vừa mới ầm ĩ đòi huỷ hôn với Giang Khải, cũng đã đồng ý với ông ấy rằng con bé sẽ lựa ra trong đám con cháu nhà họ Giang người con bé ưng ý để mà lấy.

Còn khả năng Bạch Du chọn Giang Lâm làm đối tượng kết hôn thì là không phần trăm. Thứ nhất Giang Lâm lớn hơn con bé kha khá tuổi. Thứ hai, Giang Lâm là anh trai ruột của Giang Khải, suy đi tính lại cũng xấu hổ người ta.

Giang Lâm trầm mặc một lát rồi đáp: “Cháu chỉ gọi tới đây để báo với ông tin này thôi, không còn chuyện gì nữa thì cháu cúp máy đây.”

"..."

Ông Giang nghe thấy tiếng tút tút vang lên trong điện thoại tức đến râu dựng ngược cả lên.

Thằng nhóc thối này lại dám cúp điện thoại của ông ấy!

Như thế này khác gì chứng thực thằng bé này có tật giật mình đâu chứ? Nếu không thì tại sao lại không giải thích gì đúng không?

Hôm sau ông Giang cho người đến nhà họ Bạch hỏi han, người được cử đi quay về báo tin là Bạch Du đến Nam Kinh giải sầu, thế là ông Giang lại càng tin là con heo nhà mình trộm mất bắp cải trắng nhà họ Bạch rồi, vừa tức vừa chột dạ.

Tất nhiên đấy là sau này.

Mà có hai chứ không chỉ một.

TBC

Lâu Tú Anh ở thủ đô cũng nhận được điện thoại từ đảo Quỳnh Châu.

Người gọi tới là em gái của bà ta – Lâu Mạn Lệ.

“Chị ơi, hôm nay con nhỏ kia lại chạy từ thủ đô đến tận đây tìm Giang Lâm, ai cũng đồn con nhỏ đó là người yêu của Giang Lâm ấy ạ!”

Lâu Tú Anh nghe thấy em gái bảo Giang Lâm có người yêu thì ngẩn người, nhưng bà ta phủ nhận ngay: “Chắc là em nhầm đó thôi chứ Giang Lâm nào đã có người yêu hay đối tượng gì đâu. Nếu mà cậu ta có người yêu thì sao chị lại không biết được?”

Lâu Mạn Lệ đáp: “Nhưng giờ cả căn cứ truyền tai nhau nói con nhỏ kia là đối tượng của cậu ta. Ban nãy em còn nhìn thấy bóng dáng con nhỏ đó cơ, lớn lên không khác gì hồ ly tinh, đi đằng dặt dẹo lắc lư qua lại, đ* đ**m muốn c.h.ế.t vậy á!”

Lâu Tú Anh nghe thấy em gái nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế thì không khỏi chần chờ: “Thế để chị tìm cơ hội hỏi ông nội xem. À đúng rồi, em có biết tên cô gái kia là gì không?”

Vốn dĩ Lâu Tú Anh cũng không dám chắc vì Giang Lâm không quá thân thiết với gia đình, đặc biệt là với người làm mẹ kế như bà ta. Nếu như anh có đối tượng, có khi không nói cho cả nhà nhưng chắc chắn có báo cho ông nội biết.

Lâu Mạn Lệ: “Em biết, con nhỏ kia tên là Mối, chính là từ con mối đó chị!”

Con mối á?

Khóe miệng Lâu Tú Anh giật giật: “Tên kiểu gì thế này? Nào có ai lại tên là Mối bao giờ? Em có chắc là mình không nghe lầm không?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 143: Chương 143



Lâu Mạn Lệ hùng hổ đầy lý lẽ: “Không sai đâu ạ, em mất công lắm mới nghe được. Con nhỏ kia tên là Mối đó chị!”

“Thế em nhớ tiếp tục dò hỏi xem, nếu có thể biết được thân thế bối cảnh của người ta thì càng tốt.”

Lâu Tú Anh thấy thiên hạ này việc lạ gì cũng có, lại còn có người tên linh tinh như con “Mối” này mới hay chứ.

Toàn chuyện không đâu không à. Vốn dĩ Giang Khải với Bạch Du đang có hôn ước, chỉ chờ Bạch Du thành niên cái là thành hôn.

Dựa theo sự coi trọng của ông nội đối với Bạch Du thì sau khi kết hôn với cô, chắc chắn Giang Khải sẽ có được mối quan hệ và tài nguyên tuyệt vời, nói không chừng sau này có thể vượt qua Giang Lâm mà trở thành người đứng đầu nhà họ Giang.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ai tính được chuyện Bạch Du đột nhiên không thích Giang Khải, lại còn đề nghị hủy bỏ hôn ước không rõ lý do.

Có thể nói là đánh bọn họ trở tay không kịp.

Giang Khải bị ông nội đánh vỡ đầu, giờ vẫn còn đang nằm trên giường. Cơ mà ông Giang cũng đã bảo là cuối tuần này anh ta lăn đi vào bộ đợi trong Tây Bắc rồi.

Bà ta cần phải gặp mặt Bạch Du, thuyết phục cô đổi ý trước khi chuyện này diễn ra.

Cho nên khi nghe thấy tin Giang Lâm có đối tượng thì cũng không quá để ý.

“Tất nhiên là được rồi.” Lâu Mạn Lệ đồng ý: “Cơ mà chị này, hai đứa cháu chị nói là nhớ chị lắm, còn bảo là hồi ở thủ đô hay được dì cả cho uống sữa mạch nha. Giờ tới cái nơi chim không thèm ỉa này có phiếu cũng không mua được sữa mạch nha, hai đứa gầy thấy xương luôn rồi!”

Lâu Tú Anh cực thương đứa em gái nhà mình. Lâu Mạn Lệ có con, Lâu Tú Anh thầu hết từ quần áo tới sữa bột cho con, ngày lễ ngày tết không thiếu một bao lì xì nào cả.

Lâu Tú Anh làm như thế, thứ nhất là vì thương yêu đứa em gái tự tay mình nuôi lớn – Lâu Mạn Lệ, thứ hai cũng vì có ý đồ riêng.

Bà ta không thể nào tự sinh con, tuy có đứa con Giang Hựu Hàm này nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà ta sợ sau này già rồi người con riêng như Giang Khải không đáng tin cho nên mới cố gắng đối xử thật tốt với hai đứa cháu ngoại, chỉ mong sau này về già, hai đứa nó có thể chăm sóc bà ta.

Nên giờ nghe thấy Lâu Mạn Lệ nói như thế, dù trong lòng biết là cô ta nói phóng đại lên thôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ gửi thêm mấy vại sữa mạch nha cùng với ít quần áo, làm cho Lâu Mạn Lệ vui tới mức cười tít mắt, liên tục bảo đảm sẽ hỏi thăm hộ.

**

Vốn dĩ Bạch Du đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải tắm nước lạnh.

Tuy giờ trời chưa có lập thu, nhiệt độ trên đảo cũng cao hơn trong thủ đô một chút nhưng cô lại có thể chất là trời nóng cũng muốn tắm nước nóng.

Tuy ký túc xá của Giang Lâm có phòng tắm để tắm nhưng nơi này lại không có bếp. Cô muốn đun nước nóng cũng không có cách nào nên đành thôi. Đúng lúc cô đang tính đi vào phòng tắm tắm rửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.

Bạch Du còn tưởng là Giang Lâm đi rồi quay lại, theo bản năng sửa lại quần áo, tóc tai, ai ngờ mở cửa lại gặp một người lạ không quen.

Bà chị này khoảng chừng ba mươi tuổi, da hơi đen, không cao lắm nhưng nhìn qua có vẻ rắn chắc, cũng có tinh thần.

“Em là Bạch Du đúng không? Chị là chị Lôi ở bên cạnh, tiểu Giang bảo chị mang nước ấm sang cho em.”

Tiểu Giang?

Bạch Du hiểu ra ngay “tiểu Giang” mà chị Lôi nhắc đến là Giang Lâm, lúc này mới thấy chị Lôi có cầm theo một bình nước đầy nước nóng, trong lòng như bị cái gì đ.â.m vào vậy.

Hóa ra Giang Lâm cũng biết chuyện cô mùa hè cũng muốn tắm nước nóng.

Đời trước cô với Giang Khải kết hôn nhiều năm mà anh ta không hề nhận ra thói quen này của cô. Cho tới một lần Giang Hựu Hàm cãi nhau với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ thì phát hiện ra chuyện này, cô ta châm chọc mỉa mai cô ra vẻ, sau đó còn kể chuyện này trong bữa cơm như một câu chuyện cười vậy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 144: Chương 144



Khi Bạch Du ngây ngốc, chị Lôi cũng đang quan sát cô.

Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, dáng người cao gầy, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có da có thịt thì có da có thịt. Chị ấy là người không có văn hóa nên không nói được câu từ nào hoa mỹ hay văn thơ cho lắm. Chị ấy chỉ biết là cô gái này thật xinh đẹp. Chị ấy sống ba thập niên rồi cũng chưa nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này.

Bạch Du bị chị Lôi nhìn mãi thì ngượng ngùng nói: “Chị Lôi mau vào đi ạ, để em xách nước là được rồi.”

Chị Lôi cười nói sang sảng: “Con bé này yểu điệu thế kia sao có thể xách nước nặng như này được. Em cầm cái lọ thủy tinh này vào nhà là được rồi.”

Bạch Du: “…”

Bạch Du cô sống hai đời lần đầu tiên có người bảo cô yểu điệu,

Người phương bắc cho dù là nam hay nữ thì vóc dáng đều khá là cao, mà cô còn cao hơn trung bình con gái bình thường một chút nên mẹ cô thường xuyên chê bai cô vì cô cao lớn, không tinh tế được như Tần Tâm Hủy.

Chị Lôi tự bê xô nước to đi vào, còn tinh tế đến mức mang vào tận phòng tắm: “Thùng này nhà chị có nhiều lắm, chuẩn bị để gả con gái đi ấy. Thùng này còn chưa dùng lần nào đâu nên em cứ giữ lại mà dùng, không cần phải đưa lại cho chị đâu.”

TBC

Bạch Du đi sau lưng chị ấy nghe thấy thế thì nói: “Vậy để em trả tiền và đưa phiếu cho chị ạ.”

Chị Lôi bước ra khỏi phòng tắm, lau mồ hôi đầy trán vào tay áo rồi nói: “Không cần đâu, tiểu Giang đã đưa cho chị rồi. Bạch Du, em có phải đối tượng của tiểu Giang không đấy?”

Mặt của Bạch Du đỏ bừng cả lên: “Dạ không…”

Chẳng qua cô còn chưa kịp phủ nhận thì chị Lôi đã nói tiếp: “Chị tới căn cứ này lâu như thế rồi mà đây là lần đầu tiên thấy tiểu Giang ân cần chăm sóc một cô gái tới thế, ngày thường cậu ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cô gái ở trên đảo đâu.”

Lời này thì Bạch Du tin.

Tại vì ở thủ đô cũng y hệt như thế này. Từ nhỏ tới lớn, ở đại viện hay trường học đều có không ít cô gái thích Giang Lâm nhưng trước giờ anh không nói chẳng cười, mang cho người ta cảm giác xa lánh lạnh nhạt, như đóa hoa cao ngạo vậy.

Chị Lôi nói tiếp: “Chị còn sợ là cậu ấy cô độc cả đời cơ. Nhưng giờ thì tốt rồi. Em với tiểu Giang trai xinh gái đẹp như thế này, đứa nào cũng đẹp người đẹp nết, đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Mặt Bạch Du đỏ như tôm luộc, nóng bừng bừng đáp: “Chị Lôi hiểu lầm rồi ạ, thật ra em không phải đối tượng của anh Giang Lâm đâu.”

Đã gọi người ta là anh Giang Lâm rồi mà còn chối là không yêu nhau.

Chị Lôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng bừng thì cười nói: “Ở trước mặt chị em đừng có thẹn thùng làm gì. Trời cũng không còn sớm nữa, chị không làm phiền em thêm đâu. Em cần cái gì thì cứ qua tìm chị. Chị ở ngay cái nhà đằng trước, quẹo vào là thấy nha.”

Nói rồi chị Lôi quay người đi luôn, quả là người sấm rền gió cuốn.

Bạch Du cũng không tính đuổi theo chị ấy giải thích làm gì vì cô có giải thích thì chưa chắc đối phương đã tin nên cũng đành thôi.

Sau khi tiễn người đi, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc đi tàu thủy không được rửa mặt, gió biển thổi nhiều làm người cô không khác gì con cá ướp mặn. Giờ có nước ấm rồi nên Bạch Du có thể thống khoái mà tắm sạch từ đâu tới chân.

Khi nước ấm trôi qua thân thể, cô không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thoả mãn.

Từ khi bước chân lên tàu, trái tim cô vân luôn treo ngược cành cây, như đạp trên đám mây mềm mại như bông. Lúc nào cũng thấy bồn chồn không yên. Cô không biết mình quyết định như thế này có đúng hay không nữa.

Giang Lâm sẽ đối xử với cô như thế nào đây?

Nhưng từ khi Giang Lâm mang đồ ăn ngon tới cho cô, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chuẩn bị giúp cô cho thật tốt. Giờ chẳng cần anh phải hỏi han thì cô cũng cảm thấy vô cùng kiên định rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back