Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 855: Chương 855



Người đàn ông cũng nhìn cô ấy với vẻ mặt kích động, trên khuôn mặt già nua hiện rõ vẻ vừa mừng vừa tủi, mãi một lúc sau mới nghẹn ngào gọi: "Niệm Niệm!"

Nghe thấy tiếng gọi này, Niệm Niệm không kìm nén được nữa, nhào tới ôm lấy người đàn ông, vừa khóc vừa nói: "Cha! Cha! Cha!"

Tin Bạch Gia Lỗi được tìm thấy khiến cả nhà họ Bạch vô cùng chấn động và xúc động.

Bạch Gia Lỗi và Bạch Du năm xưa vẽ bức chân dung rất giống, chỉ là đã già đi, đây cũng là lý do Niệm Niệm có thể nhận ra ông ấy ngay từ lần đầu tiên.

Sau khi Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương biết tin, lập tức mua vé máy bay từ Thủ đô bay đến thành phố Quảng, cha con ba người gặp nhau, lại ôm đầu khóc một trận.

Đáng tiếc bà Bạch đã mất được mấy năm, cho đến trước khi mất mà bà vẫn luôn day dứt vì không tìm được đứa cháu thứ hai, giờ đây anh hai cuối cùng cũng được tìm thấy, bà nội ở dưới suối vàng khi biết được chắc hẳn cũng sẽ rất an ủi.

Qua lời kể của Bạch Gia Lỗi, cuối cùng mọi người cũng biết được chuyện năm đó.

Năm đó Bạch Gia Lỗi vô tình chứng kiến cảnh bí thư thị trấn g.i.ế.c người, còn bị đối phương nhìn thấy mặt, ông ấy biết bí thư thị trấn chắc chắn sẽ không tha cho mình, nên đã luôn cẩn thận đề phòng nhưng không ngờ đối phương lại mua chuộc người bạn thân nhất của ông ấy, trên đường hai người đi chợ về, người bạn thân lấy d.a.o ra định đ.â.m ông ấy, ông ấy liều mạng giãy giụa, có lẽ trời thương ông ấy, ngay khi đối phương sắp thuận lợi thì xảy ra lở đất, người bạn thân bị lở đất đè chết.

Ông ấy lo lắng bí thư thị trấn vẫn chưa chịu buông tha cho mình nên ông ấy đã đổi quần áo với người bạn thân, lại đập nát mặt người bạn thân đến mức không thể nhận ra là ai, làm xong tất cả những điều này, ông ấy tưởng rằng có thể vô tư không lo, nào ngờ bí thư thị trấn là người rất cẩn thận, còn sắp xếp thêm một người khác theo dõi họ, ông ấy còn chưa đi xa thì bị người ta đập vào đầu từ phía sau rồi rơi xuống khe núi.

Đến khi tỉnh lại, ông ấy đã bị bán đến mỏ than làm khuân vác, vì bị thương ở đầu nên ông ấy ngay cả mình còn không nhớ là ai, sau đó ông ấy trốn thoát, theo người khác trốn sang Hồng Kông.

Hai năm nay, ông ấy dần nhớ lại chuyện trước đây, cũng nhớ ra mình còn có một đứa con gái ở nội địa, vừa hay năm nay Hồng Kông quay về, ông ấy lập tức nóng lòng làm thủ tục trở về, không ngờ vừa qua cửa khẩu đã bị bạn của Lý Khắc nhận ra.

Lý Khắc biết Niệm Niệm vẫn luôn muốn tìm cha mình, mỗi lần nhìn thấy người khác đoàn tụ với người thân thất lạc, nhìn ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa buồn bã của cô ấy khiến anh ấy lại đặc biệt đau lòng, vì vậy từ khi bắt đầu đi làm, anh ấy đã dùng mối quan hệ của mình để tìm kiếm tung tích của Bạch Gia Lỗi.

Nhìn đứa con gái duyên dáng yêu kiều, trong lòng ông ấy vừa tự hào vừa áy náy: "Niệm Niệm, cha xin lỗi con, sau này con hay tới Hồng Kông với cha để cha chăm sóc con thật tốt."

Hiện tại Bạch Gia Lỗi có chút tài sản, ở Hồng Kông có một gia đình khác, còn sinh được hai đứa con, trước khi sang đây thì vợ ông ấy đã chủ động nói với ông ấy, bảo ông ấy đưa con gái về rồi cả nhà cùng nhau bù đắp cho con gái.

"Cha, con vẫn muốn ở lại thành phố Quảng."

Niệm Niệm rất muốn ở bên cha, bao nhiêu năm nay, ngày nào cô ấy cũng mong ngóng được đoàn tụ với cha, giờ nhìn thấy cha khỏe mạnh, cô ấy đã rất mãn nguyện.

Nhưng cha đã có một gia đình khác, còn cô ấy cũng đã quen với cuộc sống ở thành phố Quảng này, ở đây có cô và em gái mà cô ấy yêu thương nhất, còn có người cô ấy thích.

Hơn nữa sự nghiệp của cô ấy cũng ở đây, một khi đến Hồng Kông thì có nghĩa là phải làm lại từ đầu, vì vậy sau khi cân nhắc thì cô ấy vẫn quyết định không theo cha đến Hồng Kông.

Bạch Gia Lỗi có hơi thất vọng nhưng cũng có thể hiểu được: "Không đi cũng không sao, bây giờ Hồng Kông đã quay về, sau này việc đi lại giữa hai nơi sẽ ngày càng thuận tiện, sau này cha thường xuyên đến thành phố Quảng thăm con."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 856: Chương 856



Sau đó Bạch Gia Lỗi theo cha và anh trai trở về Thủ đô, đến trước mộ ông nội và bà nội thắp hương cho hai ông bà, an ủi linh hồn họ trên trời, đồng thời cũng nhận mặt họ hàng bên nhà họ Bạch.

Niệm Niệm cũng đi theo, sau khi trở về từ Thủ đô, Lý Khắc đã cầu hôn cô ấy.

Sau khi Lý Khắc được lãnh đạo đồng ý, đã vội vàng cùng các chiến hữu chuẩn bị hiện trường cầu hôn, nến và bóng bay được xếp thành một trái tim lớn, cánh hoa rải khắp mặt sân.

Niệm Niệm nhắm mắt được đưa vào hội trường, mở mắt ra thì thấy Lý Khắc quỳ một gối trước mặt cô ấy, tay cầm một chiếc nhẫn: "Anh sẽ bảo vệ em cả đời giống như bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, gả cho anh được không?"

Giọng nói vừa dứt, các chiến hữu của Lý Khắc đồng thanh hô lên: "Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

Tiếng hô vang trời.

Niệm Niệm đỏ mặt như quả táo đỏ, trong mắt lấp lánh nước mắt, dưới sự chứng kiến của mọi người, cô ấy gật đầu nói: "Em bằng lòng."

Lý Khắc xúc động tới mức bế cô ấy lên.

Lý Khắc cũng không còn trẻ nữa, sau khi cầu hôn, hai người đã đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới trong năm đó. Năm sau, Niệm Niệm mang thai và sinh một cậu bé trai bụ bẫm đáng yêu.

Điều này khiến cho Tập Lục Thừa vô cùng ghen tị.

Ban đầu anh còn hơi đắc ý vì con đường tình duyên của mình thuận lợi hơn Lý Khắc, không ngờ Lý Khắc sau này lại vượt lên, nhanh chóng có vợ con ấm êm, còn anh vẫn đang vật lộn trên con đường cầu hôn.

Một lời cầu hôn này đã kéo dài suốt tám năm.

Mãi đến khi Minh Thư hai mươi chín tuổi, hai người vô tình có "con", Minh Thư mới gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.

***

Cô gái trong tù.

Bỗng nhiên một giọng nói phát ra từ chiếc tivi…

"Tập Lục Thừa nhà giàu nhất của Thâm Châu và thiên kim vua ngọc trai hỷ kết lương duyên, đám cưới thế kỷ này đã thu hút sự chú ý của nhiều người..."

Một người phụ nữ ngồi ở góc đột ngột ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào màn hình tivi, hồi lâu mới nói: "Tập Lục Thừa, anh ta đã cướp mất cha tôi, nếu không thì hôm nay người giàu nhất chính là tôi!"

Nghe vậy, người phụ nữ ngồi cạnh cô ta cười khẩy: "Tạ An Na, cô lại lên cơn điên gì thế? Cô là người giàu nhất, vậy thì tôi còn là mẹ của người giàu nhất đấy!"

Tạ An Na tức là Nha Nha năm xưa, không để ý đến đối phương mà vẫn chăm chú nhìn vào màn hình tivi.

Năm xưa sau khi Ngô Hiếu Ngọc mất, cô ta bị cha mình đuổi xuống quê, ngoài việc chuyển tiền cho cô ta mỗi tháng, cha cô ta không bao giờ về thăm cô ta lần nào nữa, cô ta đã bỏ học cấp hai và đi theo một nhóm côn đồ, sau đó cô ta hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, không có tiền thì đi ăn trộm, không biết có phải là báo ứng hay không, năm đó cô ta đã khiến Ngô Hiếu Ngọc sảy thai nên sau này cô ta mang thai năm lần nhưng lần nào cũng không giữ được đứa trẻ.

Những người đàn ông ở bên cô ta đều chỉ vì thân thể của cô ta, cô ta qua lại giữa những người đàn ông khác nhau, không có tiền thì đi ăn trộm, sau này ăn trộm cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của cô ta, cô ta lập tức ra tay với trẻ con.

Bán một đứa trẻ có thể kiếm được vài nghìn, cô ta đã bán hơn mười đứa trẻ, một lúc kiếm được vài chục nghìn, vốn dĩ cô ta định dùng số tiền này để thuê người g.i.ế.c Tập Lục Thừa, không ngờ chưa kịp ra tay thì cô ta đã bị bắt vào đây.

Cô ta bị kết án mười năm tù vì tội bắt cóc và trộm cắp.

Hình ảnh trên bản tin thoáng qua nhưng suy nghĩ của Tạ An Na vẫn không thể thu hồi lại được.

Cô ta đột nhiên nhớ đến người phụ nữ Ngô Hiếu Ngọc đến c.h.ế.t vẫn luôn bảo vệ cô ta.

Nếu năm đó cô ta không làm như vậy thì có phải cuộc đời cô ta sẽ khác không?

Đáng tiếc, đời người không có nếu như.

Năm sau, Minh Thư sinh đôi một đôi trai gái.

Con trai gọi là Tập Tri Yến, con gái gọi là Giang Tri Tinh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 857: Chương 857



Ngày 8 tháng 8 năm 2008, thủ đô.

Sân vận động Tổ Chim, nơi có sức chứa hơn 90000 người, lúc này đã chật kín chỗ ngồi.

Hai bên má của Bạch Du đều dán một lá cờ đỏ, hai tay cầm hai lá cờ đỏ, người đã hơn năm mươi tuổi nhưng còn phấn khích hơn cô con gái ngồi bên cạnh: "Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi, sao con còn xem điện thoại, mau cất điện thoại vào đi, này!”

"Vâng, đợi con xem tin tức một chút đã.”

Minh Thư đáp lời, cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua xung quanh mẹ mình, xem thử bà có bị người ta chen lấn hay giẫm lên không.

Tuổi tác càng lúc càng lớn, cô cảm thấy cô và mẹ đã đảo vị trí cho nhau, trước kia là mẹ cô chăm cô từng li từng tí, bây giờ đến cô chăm mẹ mọi lúc mọi nơi.

Bạch Du nhìn ra đằng sau, người phía sau rất nhiều, trừ người ra thì vẫn là người, bà thở dài: "Nhìn tình hình này, chắc cha của con không tới kịp đâu.”

Đây là lần đầu tiên trong nước tổ chức thế vận hội Olympic, vé vào sân vận động Tổ Chim vô cùng hiếm có khó tìm, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã đến xếp hàng, chen lấn rất lâu mới mua được vé.

Đơn vị của Giang Lâm cho ông hai vé, muốn nhiều hơn cũng không có nhưng bọn họ không cần lo về vé cho Minh Thư, Tập Lục Thừa đã chuẩn bị sẵn. Chỉ là Giang Lâm có việc đột xuất, Tập Lục Thừa lại phải ở nhà chăm cặp sinh đôi, cuối cùng chỉ có hai mẹ con bà và Minh Thư tới.

"Vâng.” Minh Thư lại lại tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào điện thoại, ngón tay nhanh chóng bấm chữ trên chiếc Nokia N96.

Bạch Du nhìn cô con gái còn cao hơn cả mình, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Chẳng biết từ khi nào cô nhóc đã từng coi trời bằng vung, thích cười thích quậy bắt đầu biến thành dáng vẻ ít nói ít cười như bây giờ.

Nhưng thật ra vẫn có manh mối.

Trước khi bà bị bệnh, tính tình của Minh Thư giống như nắng gắt, hoạt bát và tràn đầy năng lượng. Lúc nghịch ngợm thì không ai bằng, luôn có thể khiến người khác dở khóc dở cười. Bởi vì từ nhỏ cô đã có tài năng hơn người, khi đó cô có rất nhiều ước mơ, khi thì muốn làm nhà toán học, khi thì nhà vật lý học, có lúc lại muốn làm diễn viên. Nhưng từ khi cô bị bệnh, cô như trưởng thành chỉ sau một đêm.

TBC

Cô cất hết tất cả đồ chơi, cất các ước mơ lẫn đồ chơi vào trong một cái rương, từ đây một lòng muốn làm bác sĩ xuất sắc.

Cô cũng đã thật sự làm được, mới qua tuổi xây dựng sự nghiệp nhưng cô đã là giáo sư, thiếu tướng và giám đốc Sở nghiên cứu, là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực y học.

Bà rất kiêu ngạo về những thành tựu của con gái nhưng cùng lúc đó, có đôi khi bà vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước bà không bị bệnh, có phải con gái có thể vô tư hơn một chút không?

Mà bây giờ Minh Thư đã trở thành một Giang Lâm thứ hai. Có đôi khi hai cha con đứng cạnh nhau với gương mặt nghiêm túc, trông hai người giống như búp bê Matryoshka khác giới tính vậy, bà nhìn thấy mà cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Mười lăm phút sau, điện thoại của bà rung lên, bà lấy điện thoại từ trong túi ra.

Là tin nhắn của Giang Lâm, trên đó ghi rằng: "Hựu Hàm nói bệnh tim của cha em ấy tái phát nên bảo anh sang đó một chuyến.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Du thở dài trong lòng.

Trên mạng có câu nói như thế này: "Không phải người già trở nên xấu xa mà là người xấu xa đã già đi.” Câu nói này vô cùng thích hợp với Giang Khải Bang.

Kể từ khi ông cụ Giang qua đời, ông ta lập tức ra vẻ trên núi không có hổ thì con khỉ trở thành vua. Thỉnh thoảng ông ta sẽ tìm thứ gì đó để làm, lúc thì đòi Giang Lâm quay về thủ đô chăm ông ta, lúc thì đòi cưới giúp việc, lúc lại chỗ này đau, chỗ kia nhức. Dù sao thì cũng trông như một đứa trẻ lớn tuổi thiếu tình thương, lúc nào cũng cần người khác chăm lo.

Đương nhiên Giang Lâm sẽ không nuông chiều ông ta, muốn dưỡng già thì đến viện dưỡng lão, muốn cưới giúp việc thì cũng được nhưng phải vạch rõ tài sản trước hôn nhân. Nhà để lại cho mẹ con Giang Hựu Hàm, những thứ khác phải chia đôi, không đợi Giang Khải Bang phản đối, giúp việc đã chạy mất.

Chưa kể Giang Khải Bang đã lớn tuổi, tình tình còn kỳ quái khó hầu hạ, nếu không phải nhắm vào căn nhà thì người có mắt nào lại thích ông ta. Chẳng lẽ thích tuổi tác, thích ông ta ở bẩn, thích tính tình thất thường của ông ta chắc?

Về phần ốm đau thì dễ giải quyết hơn, nhà họ Giang có bác sĩ gia đình, nếu không được sẽ đưa thẳng đến bệnh viện. Dù sao ông ta đã muốn khổ thì cứ để ông ta chịu khổ, Giang Lâm không có ở thủ đô, ông ta có muốn hành cũng không làm được. Nhưng mà lần này Giang Lâm về thủ đô, sao Giang Khải Bang có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. À không, phải gọi là ngựa quen đường cũ.

Có một người cha ruột như thế này cũng thật xui xẻo.

Mặc dù Giang Lâm đã được nhận làm con thừa tự nhưng nếu thật sự không quan tâm, người ngoài chắc chắn sẽ nói ông quá tuyệt tình, dư luận sẽ gây bất lợi cho ông. Bởi vậy dù Giang Lâm có đi cho có thì cũng phải qua đó một chuyến.

Nhắc đến mấy dòng nhà họ Giang, Giang Vũ giống như kiếp trước, ông ta bỏ chính trị đi theo đường kinh doanh, chỉ là không biết gặp vấn đề chỗ nào, mặc dù kiếp này ông ta vẫn kiếm được kha khá nhưng không trở thành người giàu nhất. Thêm nữa là ông ta đã ly hôn với người vợ đầu, nguyên nhân ly hôn rất nực cười. Ông ta gặp người vợ ở kiếp trước là Trần Doanh, hai người như cỏ khô gặp lửa, yêu nhau vô cùng mãnh liệt, Giang Vũ vì được ở bên Trần Doanh mà chia hơn nửa tài sản của mình cho vợ cũ.

Mặc dù là thế thì Bạch Du vẫn rất khinh thường ông ta, cũng may năm đó bà không chọn đối phương, nếu không bây giờ người bị vứt bỏ sẽ là bà.

Về phần dòng ba của nhà họ Giang, Lâu Tú Anh bị liệt mười năm, cuối cùng không qua khỏi vì bị cảm lạnh. Không thể không nói, Lâu Tú Anh thật sự rất sợ chết, ý chí muốn sống vô cùng mãnh liệt. Dù cả người đã bị liệt và chỉ có đôi mắt là cử động được nhưng bà ta vẫn không muốn chết.

Đương nhiên Bạch Du sẽ không cảm thông cho bà ta, kẻ độc ác như bà ta phải tự chịu hậu quả thôi.

Về phần Giang Hựu Hàm, từ sau khi Lương Thiên Vũ bị b.ắ.n chết, bà ta dẫn theo con gái Ninh Ninh về thủ đô, sau đó bắt đầu lại từ đầu. Bà ta cầu xin ông cụ tìm cho một công việc trong đơn vị, công việc ổn định và khá nhàn, tiện cho bà ta chăm sóc con gái. Sau này bà ta được người ta giới thiệu cho một người đàn ông đã ly hôn và mang theo con nhỏ, sau khi hai người kết hôn thì sống với nhau cũng không tệ.

Chắc chắn Giang Hựu Hàm không phải là tre xấu mọc ra măng tốt nhưng sau chuyện của Lương Thiên Vũ, bà ta có thể biết lạc đường mà quay đầu, với điểm ấy đã khiến bà phải lau mắt mà nhìn.

Tám giờ tối, nghi thức khai mạc Olympic chính thức bắt đầu.

Bạch Du trả lời "được” với Giang Lâm sau đó chụp mấy tấm ảnh rồi gửi qua MMS.

Thời này điện thoại đã có chức năng MMS nhưng phí hơi đắt, mỗi tấm ảnh mất 1,5 đồng, Bạch Du gửi 4 tấm ảnh tốn mất 6 đồng. Bà có thể tưởng tượng ra sau khi Giang Lâm nhìn thấy thì sẽ bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông có phong thái hệt như một cán bộ nghiêm túc vậy, ăn nói lịch sự và rất tiết kiệm. Đương nhiên, ông chỉ yêu cầu bản thân tiết kiệm, còn Bạch Du mua thứ gì xưa nay ông chưa từng nói lời nào.

Quả nhiên, khi Giang Lâm nhận được MMS, ông cười bất lực nhưng đây là ảnh vợ gửi, dù ông cảm thấy hơi phí tiền nhưng cũng không nói gì.

Một quả pháo hoa hình hoa mẫu đơn đột nhiên nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm với nhiều màu sắc rực rỡ.

Giang Lâm ngẩng đầu nhìn pháo hoa, sau đó thả điện thoại vào túi rồi đi vào cổng đại viện.

Đúng lúc này, phía sau ông lóe lên tia sáng nhàn nhạt rồi biến mất trong chớp mắt.

Vừa đi vào đại viện quân đội, Giang Lâm đã cảm thấy không đúng lắm, pháo hoa trên bầu trời đột nhiên biến mất, xung quanh cũng không có tiếng người hò reo, đến một chút thứ liên quan đến Olympic cũng không có.

Đây là lần đầu tiên trong nước tổ chức Thế vận hội Olympic, mức độ ăn mừng không cần nói cũng biết, khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều là đồ vật liên quan đến Olympic, đêm nay lại càng đông vui hơn. Cho dù người không mua được vé cũng nô nức ra ngoài ngắm pháo hoa, cùng nhau chúc mừng khai mạc Olympic, đường sá chật kín người đến xe cũng không đi nổi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 858: Chương 858



Ông vừa nhìn thấy một tấm biểu ngữ mừng Thế vận hội Olympic ngay cửa ra vào, phòng gác cổng cũng treo cờ đỏ và treo một con búp bê gấu trúc Phán Phán, sao đi vào lại vắng vẻ thế này?

Giang Lâm nhìn quanh, trong lòng rất nghi ngờ.

Ông tiếp tục đi tới trước, lúc đi ngang qua rừng hoa quế thì chợt giật mình.

Ông còn nhớ mấy năm trước khi hết mùa hoa quế thì rừng hoa quế đã bị dời đi khá nhiều cây, sau đó xây dựng thành một khu tập thể dục. Lúc ấy sau khi Bạch Du biết còn cảm thán một phen, cảm thấy ký ức tuổi thơ đã không còn, nơi này trở lại như cũ lúc nào vậy?

Đúng lúc này, trong rừng hoa quế bỗng nhiên truyền đến tiếng xào xạc, gió đêm thổi qua mang theo hương hoa nồng nặc, còn có loáng thoáng tiếng trẻ con khóc.

Giang Lâm sửng sốt, không hiểu sao tiếng khóc này khiến ông cảm thấy rất quen thuộc.

Một lúc sau, ông bước nhanh hơn vào trong rừng hoa quế.

Sâu trong rừng hoa quế, bên cạnh một ngọn núi giả có một cô bé trốn ở đó, hai tay cô bé ôm chân vùi đầu vào đầu gối, nhỏ giọng khóc.

Trái tim của Giang Lâm như bị thứ gì đó bóp mạnh, ông đi qua đó rồi ngừng lại, khẽ hỏi: "Cháu là con nhà ai, sao lại khóc một mình ở đây?”

Cô bé ngẩng đầu lên, tóc thắt thành hai b.í.m nhỏ, một b.í.m tóc bị xõa tung, một cái xộc xệch, khuôn mặt lấm lem, lông mi dài rậm ướt đẫm nước mắt. Cô bé nhìn ông, mím môi không nói lời nào.

Lúc Giang Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé thì ngẩn người.

Trong phút chốc ông còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy con gái ngày còn bé, nhưng nhìn kỹ lại cô bé này giống Bạch Du hơn, không chỉ giống mà phải nói là như đúc từ khuôn ra.

Ông nghe thấy mình hỏi: "Cháu tên là gì?”

Cô bé sụt sịt mũi, cơ thể nho nhỏ dịch về phía núi giả: "Cha cháu nói không được nói… Tên cho người lạ.”

Giang Lâm: "Vậy cha của cháu đâu, sao không đến tìm cháu?”

Nghe vậy, cô bé chớp mắt, sau đó nước mắt tuôn lã chã: “Cha đi tìm anh hai rồi ạ, chị họ cướp bánh quy của cháu, mẹ không mắng chị ấy mà lại đánh cháu, huhuhu…”

Mấy từ anh hai, chị họ, mẹ đặt cùng nhau khiến Giang Lâm không còn nghi ngờ gì nữa: "Cháu tên là Bạch Du đúng không?”

TBC

Cô bé đang khóc thì ngẩng người, giật mình mở to mắt nhìn ông: "Sao chú lại biết tên của cháu? Chú biết cháu ạ?”

Ánh mắt của Giang Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc, hốt hoảng, vui sướng, cay đắng, cảm xúc lạ lẫm xộc vào não.

Mấy năm trước, một bộ phim truyền hình tên [Tình yêu xuyên qua thời không] rất hot. Kể về câu chuyện một tên trộm văn vật và một nữ cảnh sát cùng nhau xuyên đến thời nhà Minh, ông biết đến bộ phim này là vì Bạch Du rất thích xem. Mỗi lần ông nghỉ ngơi ở nhà là luôn thấy bà ngồi trên ghế sofa, cái bàn trước mặt để đầy đồ ăn vặt, bà vừa ăn vừa xem phim say sưa, thỉnh thoảng còn cảm thán vài câu với ông, bởi vậy mà ông cũng bị động biết được cốt truyện.

Lúc này ông nghĩ ngay đến hai từ "xuyên không”, ngoài từ này ra, ông không còn cách nào để giải thích cho tình huống trước mặt.

Nhưng mà rất nhanh ông đã bình tĩnh lại: "Chú là họ hàng xa của nhà họ Giang, cháu xem có phải chú rất giống Giang Lâm không?”

Tiểu Bạch Du nghiêng đầu đánh giá ông, sau đó gật đầu như xác nhận: "Chú rất giống anh Giang Lâm nhưng chú già hơn anh Giang Lâm rất nhiều!”

Giang Lâm sửng sốt, sau đó đưa tay lên sờ mái tóc hoa râm rồi mỉm cười gật đầu: "Chú đã là người hơn năm mươi tuổi rồi mà, đương nhiên là già hơn rất nhiều, cháu ăn cơm chưa?”

Nghe nói như thế, Tiểu Bạch Du đưa tay lên sờ chiếc bụng nhỏ lép xẹp của mình, cô bé lắc đầu: "Chưa ạ.”

Như để chứng minh mình không nói dối, vừa dứt lời, bụng của cô bé đã kêu ục ục.

Giang Lâm bật cười, sau đó đặt đồ lên trên bàn đá rồi vẫy tay với cô bé: "Chú có rất nhiều đồ ăn, mau tới đây.”

Những năm gần đây, Giang Hựu Hàm không gây chuyện cho ông nữa, hơn nữa còn giúp ông trông chừng Giang Khải Bang, giúp ông và Bạch Du giảm đi kha khá phiền phức. Năm trước, con gái Ninh Ninh của Giang Hựu Hàm sinh cháu ngoại cho bà ta, được Giang Hựu Hàm xem như bảo bối. Vậy nên lúc nãy trước khi tới đây ông đã ghé qua siêu thị mua vài món ăn mà trẻ con thích, trước khi đi, ông nhìn thấy gấu bông hình con hổ, Giang Lâm chợt nổi hứng nên cũng mua một con.

Không ngờ lại gặp Bạch Du lúc nhỏ ở đây, nếu sớm biết sẽ gặp thì chắc chắn ông đã mua nhiều hơn rồi.

Nhưng thật ra là rất nhiều, bởi vì sau khi Tiểu Bạch Du do dự một lúc rồi đến xem, cái miệng nhỏ của cô bé lập tức kinh ngạc há hốc thành hình "O": "Chú ơi, sao chú có nhiều đồ ăn ngon thế?”

Có socola, bánh quy, bánh kẹp đủ mọi màu sắc, còn có rất nhiều thứ mà cô bé không biết tên, toàn bộ đều rất đẹp, là thứ mà trước nay cô bé chưa từng nhìn thấy.

Xem xong cô bé vội vàng đưa tay nhỏ lên bịt miệng, nếu không bịt thì nước bọt sẽ chảy ra mất.

Giang Lâm lấy ra một khối thạch pudding lớn bằng bàn tay màu vàng đưa tới, nói khẽ: “Cái này là pudding, vị xoài, chắc chắn cháu sẽ thích ăn.”

Ông cũng không bất ngờ khi Tiểu Bạch Du gọi mình là chú chứ không phải ông, mặc dù tóc của ông đã bạc nhưng nhờ có thói quen rèn luyện trong thời gian dài, trông ông vẫn trẻ hơn người cùng lứa khá nhiều.

Con gái thường nói với ông rằng nếu như ông nhuộm tóc đen thì nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng ông không thích, cũng cảm thấy khá phiền, bây giờ xem ra nhuộm một chút cũng không phải chuyện xấu.

Tiểu Bạch Du trừng to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Chú giỏi thật đó, sao chú biết cháu thích ăn xoài?”

Mặc dù cô bé mới chỉ ăn xoài hai lần mà cộng cả hai lần chỉ mới được gần nửa quả nhưng quả xoài mềm mềm, thơm thơm, ăn ngon lắm đấy.

Giang Lâm vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: "Đương nhiên là chú biết rồi, chú còn biết cháu thích ăn socola nữa.”

Cái này Tiểu Bạch Du chưa ăn bao giờ nhưng rất nhanh cô bé đã cảm thấy chú tóc bạc trước mặt này rất lợi hại, chuyện cô bé không biết mà chú ấy cũng biết!

Giang Lâm nhìn cô bé ăn hết pudding, ông cầm một túi bánh mì rồi xé ra đưa cho cô bé: "Cháu ăn chút bánh mì đi, có khát không?”

Miệng Tiểu Bạch Du phình lên, giống như một con sóc giấu rất nhiều quả hạch trong miệng, cô bé gật đầu: "Khát ạ.”

Nghe đến đây, Giang Lâm vội vàng mở một thùng sữa bò ra rồi lấy một hộp trong đó, còn cắm ống hút rồi mới đưa cho cô bé: "Đây là sữa bò nguyên chất, không có đường nhưng bọn họ nói thứ này có giá trị dinh dưỡng cao.”

Như lo lắng Tiểu Bạch Du ghét sữa bò không ngọt, ông vội vàng giải thích một tràng dài.

Tiểu Bạch Du nhấp một ngụm từ tay ông, nhíu mày nói: "Không ngọt, cháu thích uống sữa bò ngọt.”

Giang Lâm vội nói: "Lần sau chú sẽ mua cho cháu sữa bò ngọt.”

Nói xong ông cũng ngẩn người, trong lòng ông biết rõ chuyện này sẽ không có lần thứ hai.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi hối hận, vừa rồi ông không nên nghe lời nhân viên siêu thị chào hàng mà mua sữa bò có giá trị dinh dưỡng cao!

Mặc dù Tiểu Bạch Du thích uống sữa bò ngọt nhưng cô bé quá khát nước mà sữa bò nguyên chất chú này đưa cũng rất ngon, ban đầu uống không quen nhưng uống nhiều là được.

Giang Lâm nhìn thấy cô bé đã ăn hết bánh mì thì lại cho cô bé một túi bánh quy nhập khẩu từ nước Anh, cô gái nhỏ chăm chú ăn bánh quy, vui vẻ đến mức đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Giang Lâm thấy thế thì khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, thì ra cho người khác ăn là chuyện vui vẻ như thế.

Ông mua khá nhiều đồ, đương nhiên Tiểu Bạch Du ăn không hết nhưng Giang Lâm cũng không có ý định mang đi, ông sắp xếp lại đồ vật, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô bé và nói: "Không còn sớm nữa, chú đưa cháu về nhà nhé.”

"Không, cháu không về nhà đâu, cháu không có nhà!”

Nói rồi đôi mắt của cô gái nhỏ lại đỏ lên, nhưng lại kiên cưỡng không để nước mắt rơi xuống.

Cô bé rất tức giận!

Rõ ràng là chị họ cướp bánh quy của cô bé nhưng mẹ lại không mắng chị họ, còn dùng chổi lông gà đánh vào tay cô bé. Huhu thật sự rất đau.

Tiểu Bạch Du khóc bỏ chạy khỏi nhà, cô bé cứ nghĩ mẹ sẽ chạy theo tìm mình ngay nhưng cô bé ở đây từ sáng đến tối, trong nhà vẫn không có ai đến tìm.

Giang Lâm duỗi tay ra với cô bé: "Chú đưa cháu về, chú đảm bảo với cháu là sau này mẹ cháu sẽ không dám đánh cháu nữa.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 859: Chương 859



Tiểu Bạch Du nhìn người chú trước mặt, cô bé muốn nói mẹ của mình sẽ không nghe lời người ngoài nhưng nghĩ tới lúc nãy chú cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, mà chú cũng rất giỏi, còn biết cô bé thích ăn socola. Có lẽ mẹ sẽ thật sự nghe lời chú, sau này sẽ không đánh cô bé nữa nhỉ?

Thấy cô gái nhỏ do dự, Giang Lâm lấy con hổ bông kia ra: "Nếu như cháu đồng ý để chú đưa cháu về nhà, những món đồ ăn vặt này và cả chú hổ bông này, chú sẽ tặng cho cháu hết.”

Mắt của Tiểu Bạch Du lập tức sáng lên hệt như ngôi sao trên bầu trời đêm: “Thật ạ? Chú thật sự cho cháu con hổ này sao? Trước khi cháu cũng có một con nhưng đã bị chị họ cướp mất rồi!”

Giang Lâm xoa đầu cô bé, sau đó nhét hổ bông vào lòng cô: "Bây giờ nó là của cháu, sau này chị họ của cháu cũng không dám lấy đồ của cháu nữa đâu.”

Chú hổ bông kia rất lớn, Tiểu Bạch Du phải dùng hai tay mới miễn cưỡng ôm được, nhưng hiển nhiên là cô bé rất thích chú hổ bông này, hai tay nhỏ siết rất chặt.

Giang Lâm sắp xếp đồ ăn vặt còn lại rồi cầm lên, sau đó dẫn Tiểu Bạch Du đi về hướng nhà cô bé.

"Chú ơi, chú biết nhà cháu ở đâu sao?”

"Biết chứ.”

"Chú giỏi thật đó, trông chú giống như biết tất cả mọi chuyện vậy.”

"Ừ, chú biết rất nhiều thứ, lỡ như ngày nào đó mẹ của cháu nhốt cháu vào tủ quần áo, chờ khi cha cháu về cháu nhất định phải nói với ông ấy, biết không?”

Mặc dù bây giờ mẹ vẫn chưa nhốt cô bé vào tủ quần áo nhưng chú này lợi hại lắm, chú nói chắc chắn là đúng, thế là Tiểu Bạch Du lại gật đầu hệt như gà mổ thóc.

Trở lại nhà họ Bạch, nhà họ Bạch đang ăn cơm chiều, giống như không ai nhận ra thiếu mất Bạch Du.

Ông đi tới cửa, Bạch Gia Dương là người đầu tiên thấy hai người: "Em gái, em về rồi!”

Bạch Gia Dương biết em gái bỏ nhà đi, anh ấy muốn đi tìm nhưng mẹ lại không cho đi, còn nói nếu Bạch Gia Dương đi thì sẽ không cho anh ấy ăn cơm, buổi tối cũng không cho anh ấy về nhà nên anh ấy chỉ có thể lo lắng suông.

Tần Tâm Hủy nhìn thấy Bạch Du được một người đàn ông lạ đưa về nhà, cô ta tỏ vẻ khá tò mò nhưng sau khi nhìn thấy con hổ bông Bạch Du ôm trong lòng, mắt cô ta lộ vẻ ghen ghét.

Tần Chính Nhân thấy Bạch Du trở về, bà ta đang chuẩn bị mắng thì liếc thấy người đàn ông đứng sau lưng Bạch Du, câu chửi đã lên tới miệng mà bà ta vẫn phải nuốt xuống: "Đồng chí này, cảm ơn ngài đã đưa con gái của tôi về.”

Ở trước mặt người ngoài, xưa nay Tần Chính Nhân luôn tỏ vẻ nho nhã đoan trang, nhất là khi thấy người có khí chất như Giang Lâm, nhìn là biết không phải là người bình thường.

Giang Lâm không nhìn bà ta mà cúi đầu hỏi Tiểu Bạch Du: "Cháu có phòng riêng không? Chú sẽ mang mấy món đồ này vào phòng cho cháu.”

Tiểu Bạch Du lập tức gật đầu: "Có ạ, ở bên trong.”

Cô bé giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, đi vòng qua người bà ta rồi dẫn đường.

Tần Chính Nhân bối rối trước thái độ đảo khách thành chủ của Giang Lâm, bà ta ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại: “Đồng chí này, mặc dù tôi rất cảm ơn vì ngài đã đưa con gái của tôi về nhưng không được người khác đồng ý đã đi vào nhà, cái này không tốt lắm nhỉ?”

Nếu như là người khác dám không hỏi han gì đã xông vào thì Tần Chính Nhân đã la toán lên nhưng người trước mặt có vẻ là lãnh đạo, hơn nữa còn là một vị lãnh đạo rất ghê gớm, điều này khiến bà ta không dám làm to chuyện.

Giang Lâm vẫn tiếp tục không quan tâm đến bà ta, ông đi theo Tiểu Bạch Du về phòng của cô bé. Bây giờ phòng của Tiểu Bạch Du vẫn chưa bị đổi cho Tần Tâm Hủy nên không phải là phòng nhỏ mùa đông lạnh mùa hè nóng, điều này khiến sắc mặt của Giang Lâm dễ coi hơn một chút.

Ông để hết đồ ăn vặt vào trong căn phòng nhỏ, sau đó xoa đầu Tiểu Bạch Du: "Chú phải đi rồi, nhớ những gì cháu đồng ý với chú lúc nãy nhé.”

Nói xong ông chuẩn bị đi, lúc ông xoay người thì ống quần bị cô gái nhỏ tóm lấy.

Ông quay người lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?”

Tiểu Bạch Du l.i.ế.m khóe miệng: "Sau này cháu còn được gặp chú nữa không?”

Giang Lâm khựng lại, sau đó gật đầu: "Còn chứ.”

Cô gái nhỏ nghe vậy thì đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Vậy đã nói rồi nhé, sau này chúng ta sẽ gặp lại ạ.”

Giang Lâm gật đầu: "Được, chúng ta sẽ gặp lại.”

Lúc ra khỏi phòng, Giang Lâm đứng ở cửa nói với Tần Chính Nhân: "Cô ra đây một chút.”

Tần Chính Nhân vốn muốn hỏi ông là ai, dựa vào đâu mà khoa tay múa chân trong nhà bà ta nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Lâm, bà ta lại nói không nên lời mà còn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Ra ngoài sân, Giang Lâm lạnh mặt nhìn bà ta: "Tôi gọi cô ra ngoài là vì muốn nói một chuyện với cô, đó là sau này cô hãy đối xử với Bạch Du, con gái mình tốt một chút.”

Những chuyện trước kia Tần Chính Nhân đã cố nhịn nhưng lúc này nghe nói như thế, bà ta cũng không nhịn được nữa: "Khoan đã, đồng ý này, rốt cuộc ngài là ai? Cho dù ngài là lãnh đạo thì cũng không thể khoa tay múa chân trong nhà người khác chứ nhỉ?”

Giang Lâm: "Tôi đang yêu cầu cô, không phải đang thương lượng với cô.”

Lời này đã hoàn toàn chọc giận Tần Chính Nhân: "Bạch Du là con gái của tôi, tôi muốn đối xử với nó như thế nào là chuyện của tôi, có liên quan gì đến một người ngoài như ngài?”

Giang Lâm lạnh lùng nhìn bà ta: "Đương nhiên có liên quan, việc Tần Tâm Hủy là con gái riêng của cô, chắc chắn cô cũng không muốn người khác biết đâu nhỉ?”

Tần Chính Nhân trừng to mắt như bị một tia sét đánh trúng, bà ta hoảng sợ không thể tin mà nhìn Giang Lâm: "Ngài… Ngài…”

Nói nửa ngày nhưng bà ta cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Giang Lâm: "Tôi sẽ để mắt tới cô, nếu như sau này cô còn dám ngược đãi Bạch Du, tôi sẽ công bố hết tất cả chuyện xấu của cô ra ngoài, đến lúc đó dẫn đến hậu quả gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn bất kỳ ai.”

Sắc mặt của Tần Chính Nhân đã trắng bệch: “...”

Nói xong, Giang Lâm nhìn vào căn phòng đó lần cuối, sau đó xoay người rời đi.

Chờ đến khi ông đi ra khỏi sân nhà họ Bạch, bầu trời lại đột nhiên có pháo hoa.

Ông ngẩng đầu nhìn lên, là một dấu chân khổng lồ, xung quanh là những tiếng cảm thán và hoan hô.

Giang Lâm quay người nhìn bốn phía, không hiểu sao xung quanh đã có rất nhiều người. Mọi người cầm cờ đỏ trong tay, thậm chí có vài người còn dán cờ lên mặt, ai nấy đều đàn ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời.

Không thấy bóng dáng của Tần Chính Nhân và Tiểu Bạch Du nữa.

Đồng thời thứ đã mất đi bao gồm đồ ăn và hổ bông trong tay ông.

Giang Lâm nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, khóe môi lại cong lên.

Ông móc điện thoại trong túi ra, mười giờ đúng,có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là của Giang Hựu Hàm.

Giang Lâm nhìn lướt qua, sau đó trả lời: "Anh có việc đột xuất, anh không qua nữa, nếu như ông ta còn quậy thì đưa ông ta đến viện dưỡng lão đi.”

Một lát sau, Giang Hựu Hàm nhắn lại: "Đúng là cách của anh có ích, đơn giản thô bạo, ông ta không còn làm ầm lên nữa rồi.”

Giang Lâm không đáp lại, ông nhấn tắt màn hình điện thoại rồi đi ra khỏi đại viện quân khu.

Nếu như trước đó ông không rõ có phải .mình đang nằm mơ không, nhưng vào giờ phút này ông đã hoàn toàn xác định.

Người ông nhìn thấy là Bạch Du ba tuổi rưỡi.

Thời không bị lệch đã để ông có một cơ hội quay lại quá khứ. Cũng để ông bù đắp lại tiếc nuối trong lòng… Đó là không thể giúp đỡ khi Bạch Du còn bé.

Bây giờ nỗi tiếc nuối này cuối cùng đã được bù đắp.

Chờ đến khi Bạch Du và con gái vất vả mãi mới theo được đám người đi ra khỏi sân vận động Tổ Chim, hai người liếc mắt đã thấy Giang Lâm đứng dưới ngọn đèn đường.

Giữa biển người đông đúc nhưng chỉ cần liếc mắt là Bạch Du đã nhận ra ông trong đám người.

Như cảm nhận được bà đang nhìn, Giang Lâm ngẩng đầu nhìn sáng.

Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung. Mắt ông sáng ngời, sải bước đi về phía Bạch Du.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back