Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 850: Chương 850



Bà ấy đã đến lúc dầu hết đèn tắt, tuy nhìn thấy Bạch Du rất xúc động nhưng không còn sức nói, chỉ có đôi mắt nhìn về phía con gái.

Bạch Du hiểu ý bà ấy mà nắm tay Lâm Hướng Tuyết, đôi mắt đẫm lệ gật đầu: "Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu chăm sóc Bảo Lâm thật tốt."

Lâm Hướng Tuyết vẫn không nhắm mắt, dường như đang chờ câu nói này, mặc dù con gái còn có cháu trai, cháu gái và những anh chị em khác nhưng người bà ấy tin tưởng nhất vẫn là Bạch Du.

Có lời hứa của Bạch Du, cuối cùng bà ấy cũng có thể yên tâm ra đi.

Trong lúc mơ màng, bà ấy thấy một bóng người đang chậm rãi bước về phía mình, người đó cao lớn, mặc một bộ quân phục hải quân, ngoại trừ làn da hơi đen, còn lại thì đẹp trai không gì sánh được.

Lâm Hướng Tuyết mở to mắt, bà ấy nhận ra rồi.

Là Cát Đại Xuyên.

Bà ấy nhìn Cát Đại Xuyên, Cát Đại Xuyên cũng nhìn bà ấy, ánh mắt của hai người xuyên qua ranh giới sinh tử, cách nhau nửa thế kỷ, một lần nữa chạm vào nhau.

Cát Dại Xuyên đi đến bên giường rồi đưa tay về phía bà ấy: "Hướng Tuyết, anh tới đón em."

Lâm Hướng Tuyết muốn nói rằng bà ấy không còn sức để đứng dậy nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể bà ấy đã bay lên rồi tay bà ấy được Cát Đại Xuyên nắm lấy.

Cát Đại Xuyên nắm tay bà ấy bước về phía một quầng sáng.

Trước khi bước vào quầng sáng, bà ấy quay đầu lại nhìn người mình yêu lần cuối rồi cùng Cát Đại Xuyên bước vào.

Vừa bước vào quầng sáng, Lâm Hướng Tuyết đã thấy quầng sáng bên trái lóe lên ánh bạc, một hình ảnh hiện ra.

Một con mèo đen bị ngược đãi rất thảm, hai chân trước bị bẻ gãy, xương hàm bị gãy nát, nó nằm bất động bên vệ đường chờ chết, trên người đầy ruồi và giòi, những người đi đường nhìn thấy đều bịt mũi chạy qua.

Không biết bao lâu sau, một cô gái trẻ đi tới, cô ấy xua đuổi những con ruồi rồi cởi áo mình ra, nhẹ nhàng quấn lấy con mèo đen đang run rẩy, cuối cùng nhờ sự cứu giúp của cô gái mà con mèo đen đã sống sót và ở bên cô gái hơn mười năm.

Lâm Hướng Tuyết bước về phía trước, hình ảnh trên quầng sáng lại thay đổi.

Con mèo đen đầu thai thành một gia nô, hắn ta yêu tiểu thư của gia chủ, chỉ tiếc thân phận địa vị của hai người chênh lệch quá xa, nên hắn ta chỉ dám âm thầm chôn giấu tình yêu này trong lòng, tiểu thư sắp xuất giá đi xa, hắn ta ở trong đội ngũ đưa dâu nhưng vừa ra khỏi Thành, họ đã gặp phải giặc cướp, hắn ta bảo vệ tiểu thư chạy như điên một đường, dùng thân mình mở đường m.á.u cho tiểu thư, tiểu thư được an toàn nhưng hắn ta đã trúng hơn mười mũi tên, hắn ta ngã xuống người tiểu thư, m.á.u trên người hắn ta hòa vào giá y đỏ thẫm của tiểu thư…

Tiếp tục bước về phía trước, hình ảnh trên quầng sáng lại thay đổi...

Mỗi kiếp, con mèo đen và cô gái trẻ đều gặp nhau nhưng lần nào cũng vì nhiều lý do mà không thể ở bên nhau, còn con mèo đen thì không c.h.ế.t tử tế.

Cho đến kiếp cuối cùng, bà ấy thấy Phán Quan nói với Cát Dại Xuyên: “Ngươi là liệt sĩ, có thể ưu tiên chọn nhà tốt nhất để đầu thai.”

Nhưng Cát Đại Xuyên lại lắc đầu: "Tôi muốn đợi một người."

Phán Quan hỏi: "Đợi ai?"

Cát Đại Xuyên không nói gì, nhưng lúc này Lâm Hướng Tuyết đã nước mắt rơi đầy mặt.

Anh ấy đang đợi mình, đợi khoảng sáu mươi năm

Bước ra khỏi vầng sáng, Phán Quan đang đợi họ bên ngoài: "Cát Đại Xuyên, ngươi nhất định muốn chi một nửa công đức cho người bên cạnh ngươi sao?"

Cát Đại Xuyên không chút do dự nào: "Chắc chắn."

Phán Quan định nói rằng vốn dĩ ngươi có thể đầu thai vào một gia đình vô cùng hoàn hảo nhưng chia mất một nửa công đức thì không tốt như vậy, mà khi Phán Quan nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của hai người, ông ấy lại thấy mình không cần nói gì nữa.

Phán Quan xua tay: "Vậy đi đi, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà đi đầu thai đi."

Mặc dù bị chia mất một nửa công đức nhưng công đức của Cát Đại Xuyên quá lớn, bị chia mất một nửa thì hai người vẫn có thể đầu thai vào một gia đình rất tốt.

Lâm Hướng Tuyết vừa đi vừa khóc, hoàn toàn không phát hiện mình đã trở lại dang vẻ mười chín tuổi: "Đại Xuyên, em không cần công đức của anh, anh làm vậy không đáng."

Cát Đại Xuyên giơ tay lên, giúp bà ấy lau đi giọt nước mắt: "Anh nói đáng giá thì là đáng giá, kiếp sau, anh sẽ vẫn đi tìm em."

Anh ấy nhớ tới chuyển kiếp đầu tiên trước đây, anh ta hỏi Phán Quan: "Nếu như tôi muốn gặp lại cô ấy một lần nữa, tôi nên làm như thế nào?"

Phán Quan nói: "Muốn gặp được cô ấy thì cần thập tử nhất sinh, ngươi có bằng lòng hay không?"

Anh ấy không hề nghĩ ngợi: "Đồng ý."

TBC

Mấy phút sau.

Tại một bệnh viện ở Thủ đô, một phụ nữ trẻ sinh một bé trai bụ bẫm nặng bảy cân bảy lạng, tiếng khóc vang trời.

Cùng lúc đó, sản phụ ở phòng bên cạnh sinh một bé gái xinh xắn nặng sáu cân sáu lạng.

Sau khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, hai người mới phát hiện ra rằng họ được hia vào cùng một phòng bệnh, sau khi trò chuyện, hai người lại phát hiện ra rằng họ vừa mua biệt thự ở cùng một khu cao cấp mà còn là hàng xóm.

Mẹ bé trai cười nói: "Ôi trời, đây thật là vừa khéo, nói không chừng tương lai của chúng ta còn thể kết thông gia."

Mẹ bé gái cũng cười theo: "Thế thì tốt quá, nhà chồng và nhà mẹ đẻ cách nhau chưa đầy vài mét, ra cửa là tới, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được."

Một lời thành sự thật.

Hai mươi lăm năm sau.

Cậu nhóc đẹp trai nhà họ Cát đã cưới cô nhóc xinh đẹp nhà học Lâm về nhà.

Đêm tân hôn, Cát Đại Xuyên nhìn cô ấy, ngay cả chớp mắt cũng không chớp: "Anh cảm giác dường như anh thích em đã từ rất rất lâu."

Lâm Hướng Tuyết hất cằm giống như mèo con kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, mẹ em bói là lúc anh vừa sinh ra đã khóc không ngừng, nhưng vừa nhìn thấy em đã lập tức ngừng khóc, mẹ anh nói rằng anh đây là tuổi còn nhỏ mà đã mê gái!!"

"Mẹ em mẹ anh gì chứ, là mẹ chúng ta."

Vừa nói xong, anh ấy đã hôn xuống.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 851: Chương 851



"Chị, em không nhịn nổi nữa rồi, em nhất định phải nói bí mật này cho chị!"

Minh Thư từ trong chăn thò đầu ra, mặt đỏ bừng trông rất buồn phiền.

Niệm Niệm đang làm bài tập, quay đầu nhìn thấy em gái như vậy, không nhịn được che miệng cười: "Bí mật gì mà làm em rối tung cả lên thế?"

Tuy hai chị em mỗi người có một phòng riêng nhưng tình cảm rất tốt, thường thích chen chúc trong một phòng, mỗi người làm việc của mình, không làm phiền nhau nhưng lại thấy rất ấm lòng.

Hai tay Minh Thư luồn vào tóc, xoa tóc thành ổ gà: "Chị, em cũng không biết có nên nói cho chị không, em sợ nói ra sẽ làm chị đau khổ nhưng nếu không nói thì em lại cảm thấy giấu chị sẽ không tốt."

Ban đầu Niệm Niệm không để ý lắm, lúc này thấy em gái như vậy, cô bé buông bút trên tay, đi tới giúp em gái chải tóc, giọng nhẹ nhàng: "Đừng ngại, chờ khi nào em muốn nói thì hãy nói cho chị biết, nếu như em luôn không muốn nói thì cũng không cần nói, cho dù có ngày chị nghe được từ miệng người khác, chị cũng không trách em giấu chị."

Niệm Niệm chính là tính cách như vậy, dịu dàng, cho dù lúc tức giận thì cũng chỉ đỏ mặt, chưa bao giờ nói th* t*c, cũng không biết chửi người.

Lần dữ dằn nhất chính là lúc ở nhà trẻ nói với Nha Nha là sẽ giật tóc Nha Nha, chỉ như vậy mà sau đó cô bé còn tự kiểm điểm mấy lần, cảm thấy mình nói quá đáng.

Nếu đổi lại là người khác cứ nằng nặc muốn nghe, Minh Thư chưa chắc đã nói nhưng gặp phải người dịu dàng như vậy lại là người dễ nắm bắt Minh Thư nhất.

Cô bé kéo chị gái vào trong chăn rồi nhỏ giọng: "Chị, em chỉ nói chuyện này cho chị và mẹ nuôi, nhưng chị không thể để cho mẹ em biết, chị có thể thề không?"

Niệm Niệm bị vẻ nghiêm túc của em gái làm cho sợ nhưng vẫn giơ một tay lên thề: "Chị thề, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cô."

Lúc này Minh Thư mới kể lại chuyện mơ thấy cách đây không lâu, kể xong thì thấy chị gái nước mắt lưng tròng, hạt đậu vàng rơi không ngừng, nhất thời sợ hãi: "Chị đừng khóc, có phải chị bị em dọa không, chị đừng sợ, em vừa nói chỉ là mơ thôi, không phải thật..."

Niệm Niệm thấy em gái bị mình dọa đến mặt tái mét, vội ngừng khóc: "Em gái đừng sợ, chị không phải bị dọa, chị chỉ thấy rất buồn, thế giới mà em nói, mọi người đều sống khổ sở như vậy, cô, dương, còn có ông nội và anh Lý Khắc..."

TBC

Hồi nhỏ là anh Lý Khắc đưa cô bé ra khỏi vùng núi, trong lòng cô bé luôn rất biết ơn, hằng năm đến sinh nhật anh Lý Khắc, cô bé đều dùng tiền tiêu vặt của mình mua quà tặng anh Lý Khắc, chỉ là từ khi đến đảo Quỳnh Châu thì liên lạc của họ cũng dần ít đi.

Bây giờ nghe em gái nói anh Lý Khắc vì mình mà đi ăn trộm lại vì mình mà bị bắt, sau đó vì báo thù cho mình mà bị xử bắn, cô bé chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất buồn, cũng rất áy náy.

Anh Lý Khắc đã làm nhiều điều như vậy cho cô bé, mà cô bé chỉ tặng một món quà sinh nhật để "đền đáp" anh Lý Khắc, khiến cô bé cảm thấy mình như một con sói mắt trắng.

Cô bé quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, cô bé sẽ liên lạc nhiều hơn với anh Lý Khắc, còn tiền tiêu vặt cô bé sẽ để dành hết, tiếp đó mua thịt và sữa mạch nha bồi bổ sức khỏe cho anh Lý Khắc, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc căn bản không quan tâm đến anh Lý Khắc, cô bé còn nhớ lúc ở nhà họ Lý, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc thậm chí không cho họ uống một bát cháo.

Một điều nữa khiến cô bé buồn là cô bé ở thế giới kia, đến c.h.ế.t cũng không gặp lại được cha.

Bao nhiêu năm rồi, cha không có một chút tin tức nào, bà cố, ông nội, cô và dượng đều dùng mọi cách và mối quan hệ để tìm kiếm, chỉ là không có một chút tin tức nào.

Hơn nữa nếu cha thực sự còn sống, tại sao không về tìm cô bé, chẳng lẽ giống như mẹ cô bé, đều không cần cô bé sao?

Nhưng rất nhanh cô bé đã lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, mặc dù rất nhiều ký ức thời thơ ấu đã trở nên rất mơ hồ nhưng cô bé vẫn luôn nhớ cha rất thương cô bé, nếu cha có thể trở về thì cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô bé.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 852: Chương 852



Vậy chỉ còn lại một khả năng...

Nghĩ đến khả năng đó, Niệm Niệm cảm thấy như có người bóp chặt tim mình, rất rất đau.

Tối hôm đó, Niệm Niệm ăn ít hơn một nửa so với bình thường, sau đó rất lâu sau cô bé mới cười.

Minh Thư thấy vậy, không khỏi hối hận vì đã kể chuyện cho chị gái.

May mà Niệm Niệm là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô bé không muốn người nhà lo lắng cho mình nên cô bé đã khóa chặt nỗi buồn này vào sâu trong lòng.

Chỉ là hai người đều không biết rằng, vì chuyện này mà có một hạt giống đã âm thầm được gieo xuống.

***

“Trái tim em thật sự quá mềm yếu, quá mềm yếu, chỉ muốn một mình ngồi khóc đến khi trời sáng, em yêu người đó không oán không hận nhưng anh biết rõ em không hề kiên cường đến thế…”

Mùa hè năm 1997, các cửa hàng băng đĩa ở thủ đô liên tục phát bài [Quá Mềm Lòng] của Nhậm Hiền Tề, nghe đến lần thứ một trăm tám mươi rồi mà vẫn không thấy chán, ngay cả những người đi ngang qua cũng sẽ ngân nga theo vài câu.

Năm đó, Nhậm Hiền Tề nổi tiếng khắp cả nước, đi đâu cũng có thể nghe thấy bài [Quá Mềm Lòng] của anh ấy, năm đó cũng là năm Hồng Kông trở về với vòng tay của tổ quốc.

Trên những con phố đông đúc, người đi bộ vội vã, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chàng trai để kiểu tóc nấm bốn sáu, mặc quần ống loe, đạp xe đạp hai tám lao vun vút qua, tự cho mình là ngầu hơn cả những tên xã hội đen trong phim truyền hình Hồng Kông.

Ở cuối phố, có một cửa hàng băng đĩa rất khác biệt, không giống như những cửa hàng băng đĩa nhỏ và lộn xộn khác, cửa hàng băng đĩa này không chỉ rộng rãi mà còn được bài trí rất xu sáng sủa và ngăn nắp, quan trọng nhất là cửa hàng băng đĩa này có tên là "Cửa hàng băng đĩa tìm người thân."

TBC

Trong cửa hàng băng đĩa có một góc dành riêng cho những người bị thất lạc gia đình, có những người sau khi rời nhà thì không bao giờ trở về nữa, người thân của họ sẽ treo thông tin của họ lên bảng thông tin, hy vọng một ngày nào đó họ đi ngang qua đây sẽ nhìn thấy, hoặc có người quen biết người trên bảng thông tin sẽ liên lạc với họ.

Tất nhiên, trên bảng thông tin có nhiều nhất là những đứa trẻ bị bắt cóc, từ vài tháng đến mười mấy tuổi đều có, có đứa mới bị bắt cóc không lâu, có đứa đã bị bắt cóc hơn mười năm, cha mẹ chúng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm và cửa hàng băng đĩa này chính là nơi cung cấp cho họ thêm một con đường tìm người thân.

Trong bảy năm kể từ khi mở cửa, cửa hàng băng đĩa đã giúp hơn ba mươi người tìm người thân tìm được người thân, mọi người đều khen ngợi chủ cửa hàng băng đĩa là Bồ Tát tái thế.

Mọi người đều biết chủ cửa hàng băng đĩa rất tốt bụng nhưng ít ai biết rằng chủ cửa hàng băng đĩa này là một cô gái mới ngoài hai mươi.

Như thường lệ, mỗi thứ tư hàng tuần, Niệm Niệm đều đến cửa hàng băng đĩa để xem một chút, cửa hàng băng đĩa này là món quà sinh nhật mà cô tặng cô ấy vào năm cô ấy mười bảy tuổi, lúc đó cô ấy nói với cô rằng cô ấy muốn mở một cửa hàng, để những người muốn tìm người thân có một nơi có thể treo thông tin nên cô đã thuê cửa hàng này cho cô ấy.

Năm đầu tiên cô giúp cô ấy quản lý, sau khi cô ấy mười tám tuổi thì cô đã hoàn toàn giao cửa hàng cho cô ấy quản lý, mặc dù cửa hàng băng đĩa khá kiếm ra tiền nhưng chi phí in tài liệu miễn phí, thuê người sắp xếp tài liệu và tìm người gần như bằng với số tiền kiếm được, nói cách khác, những năm gần đây, số tiền cô ấy kiếm được đều đổ vào cái hố tìm người thân này.

Mặc dù không kiếm được tiền nhưng cô ấy cảm thấy rất vui.

Mỗi lần nhìn thấy những người đã vất vả nhiều năm, đoàn tụ với người thân thất lạc và ôm nhau khóc nức nở, cô ấy đều cảm thấy mọi sự trả giá đều xứng đáng.

Trước đây, cô ấy đều tự bỏ tiền ra giúp những người này tìm người thân miễn phí nhưng dù sao đây cũng không phải là kế sách lâu dài, một mình cô ấy không thể giúp được nhiều người như vậy, theo đề nghị của anh Lý Khắc, cô ấy đã hợp tác với cảnh sát, cảnh sát và nhân dân hợp tác quả thực đã nâng cao hiệu quả rất nhiều, năm nay đã có năm gia đình tìm con tìm lại được con của mình.

Mặc dù cha cô ấy vẫn chưa tìm được...

Ngay lúc này, có tiếng bước chân từ cửa truyền đến, một người phụ nữ bước vào.

Người phụ nữ cao ráo, da trắng, ăn mặc rất xu thời trang, cô ta vừa bước vào, ánh mắt của không ít người đã đổ dồn vào cô ta nhưng dường như người phụ nữ đã quen với ánh mắt này, lại dường như rất chán ghét.

Cô ta trợn mắt, sau đó đi đến trước mặt Niệm Niệm, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới.

Ánh mắt của cô ta khiến Niệm Niệm có phần khó chịu nhưng đi theo cạnh cô và sư phụ, những năm gần đây cô ấy đã gặp đủ loại người, cho nên mặc dù cô ấy cảm thấy có hơi bị xúc phạm nhưng cô ấy không tức giận, mà giọng điệu rất nhẹ nhàng hỏi: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?"

Người phụ nữ nhướng đôi lông mày được kẻ rất mảnh, đôi môi đỏ cong lên cười nói: "Trông cũng chẳng ra gì, tôi còn tưởng là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành cơ!"

Nghe thật chói tai.

Một mùi chua như giấm phả vào mặt.

Nghe vậy, Niệm Niệm rõ ràng không thể coi người trước mặt là khách bình thường, thu lại nụ cười trên mặt: "Xin hỏi cô là ai?"

Người phụ nữ hơi ngẩng cằm, nói tên mình: "Tống Chi Vi."

Niệm Niệm cảm thấy cái tên này có vẻ quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu: "Xin lỗi, tôi không quen cô, xin hỏi cô có chuyện gì không?"

Tống Chi Vi: "Cô không quen tôi, vậy cô hẳn biết Lý Khắc đi? Tôi là đối tượng của Lý Khắc."

Sắc mặt Niệm Niệm tái nhợt, vô thức nói: "Không thể nào."

Nói xong không đợi đối phương trả lời, cô ấy đã tự nghi ngờ bản thân.

Sao cô ấy xác định được Lý Khắc không có đối tượng?

Lý Khắc năm nay ba mươi mốt tuổi, tuổi này thực sự không còn trẻ nữa, rất nhiều đồng nghiệp xung quanh anh ấy đã có con có thể mua nước tương, chỉ có anh ấy vẫn độc thân.

Nhưng anh ấy độc thân không phải vì điều kiện bản thân không tốt, ngược lại, điều kiện của anh ấy rất tốt.

Hồi nhỏ anh ấy được nhà họ Bạch tài trợ học hết tiểu học đến trung học, sau đó anh ấy thi đỗ vào trường quân đội, từ đó không những không dùng tiền của nhà họ Bạch nữa mà còn trả gấp đôi số tiền nhà họ Bạch đã tài trợ cho anh ấy trước đó.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy vào cục cảnh sát hàng hải, trở thành cảnh sát biển.

Lý Khắc có tác phong chiến đấu vô cùng ngoan cường, khi giao chiến với bọn tội phạm trên biển, anh ấy luôn thể hiện sự dũng cảm và trí thông minh, chưa đầy ba năm nhập ngũ, anh ấy đã tham gia hàng trăm nhiệm vụ thực thi pháp luật trên biển, thu giữ được hàng trăm triệu đô la hàng lậu và hơn hai nghìn kg m* t**, thành tích vô cùng hiển hách.

Đầu năm nay, anh ấy và đồng đội đã bắt giữ 1,5 tấn m* t** tại chỗ, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, lúc đó biển động dữ dội, thời tiết vô cùng xấu, sấm chớp đùng đùng mà Lý Khắc bất chấp mưa gió bão bùng, một mình nhảy lên tàu của đối phương, sau đó khống chế tàu của đối phương.

Nhiệm vụ lần này đã làm mới kỷ lục bắt giữ m* t** trên biển của nước ta, Lý Khắc và đồng đội của anh ấy đều được khen thưởng vì thành tích xuất sắc, đặc biệt Lý Khắc đã lập được chiến công hạng nhất cá nhân.

Những đồng chí ưu tú và độc thân như vậy, luôn là đối tượng được lãnh đạo quan tâm nhất, lãnh đạo của cục cảnh sát hàng hải luôn muốn giải quyết chuyện cá nhân của Lý Khắc, mà cô ấy và Lý Khắc cũng đã hai tháng không liên lạc.

Tất nhiên là cô ấy đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh, lý do là lần thực hiện nhiệm vụ này, cô ấy thấy anh ấy liều lĩnh như vậy, hoàn toàn không coi mạng mình ra gì, nếu tình hình lúc đó có sơ sẩy một chút thì bây giờ anh ấy đã bị treo trên tường rồi.

Hai tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, lỡ như trong hai tháng này, lãnh đạo của anh ấy giới thiệu đối tượng cho anh ấy thì cũng không phải là không thể.

Niệm Niệm càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, tay cầm bút từ từ siết chặt, khớp tay bị nắm đến trắng bệch.

Tống Chi Vi khoanh tay trước ngực, thưởng thức sắc mặt của đối phương thay đổi rõ rệt từng chút một: "Cô xem, ngay cả cô cũng không tin lời mình nói, như vậy không buồn cười sao? Lần này tôi đến đây là để thông báo chuyện này cho cô, tôi không quan tâm trước đây cô và Lý Khắc có quan hệ gì nhưng từ bây giờ trở đi, Lý Khắc là người của Tống Chi Vi tôi, sau này cô tránh xa anh ấy ra một chút, hiểu chưa?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 853: Chương 853



Nhân viên cửa hàng bên cạnh cảm thấy không ổn, lén chạy ra ngoài gọi điện thông báo cho Minh Thư.

Đợi đến khi Minh Thư vội vã chạy đến thì Tống Chi Vi đã đi từ lâu, còn Niệm Niệm thì nhốt mình trong phòng chứa đồ, nửa ngày không ra.

Nhân viên cửa hàng kể lại sự việc một cách sống động, thêm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi sự việc cho Minh Thư, cuối cùng nói: "Cô đừng trách tôi lúc nãy không ra mặt giúp cô Bạch, người phụ nữ đó nhìn không giống người bình thường, không phải loại người mà tôi có thể đắc tội."

Đương nhiên Minh Thư không trách nhân viên cửa hàng, cô cũng giống như chị gái mình, đều cảm thấy cái tên Tống Chi Vi này rất quen tai.

Niệm Niệm thấy nhân viên cửa hàng mời em gái đến, đương nhiên không tiện tiếp tục ở trong phòng chứa đồ, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai chị em về nhà mà không nói chuyện gì.

Niệm Niệm vừa về tới nhà đã lập tức trốn vào phòng vẽ.

Minh Thư không dễ dàng bỏ qua cho cô ấy như vậy, lập tức đi theo, còn hỏi thẳng: "Chị, có phải chị thích Lý Khắc không?"

Niệm Niệm nghe xong lời này, tay run lên, mặt và tai đều đỏ lên, sau đó lập tức phủ nhận ba lần: "Chị không có, chị không phải, em đừng nói bậy."

Mặt Minh Thư đầy vẻ nghi ngờ: "Thật sao?"

Niệm Niệm đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Tất nhiên là thật, còn thật hơn cả ngọc trai do cô nuôi nữa."

Vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên đụng vào cái bàn trước mặt làm những bức tranh trên bàn rơi xuống đất.

Minh Thư cúi đầu nhìn thì chỉ thấy trên đất đây tranh của Lý Khắc, Lý Khắc ngủ, Lý Khắc mặc cảnh phục, Lý Khắc mỉm cười...

Minh Thư nhìn cô ấy, nhướng mày: "Thế này mà chị còn dám nói là thật hơn ngọc trai do mẹ em nuôi?"

Niệm Niệm: "..."

Cô ấy cũng không ngờ bị vả mặt nhanh như vậy.

"Chị, chị nói thật đi, chị đối với anh Lý Khắc là cảm giác gì, tiếp theo chị định làm gì?"

Đừng nhìn Minh Thư nhỏ hơn Niệm Niệm ba bốn tuổi nhưng về mặt tình cảm, cô ấy quyết đoán hơn Niệm Niệm rất nhiều.

Niệm Niệm cúi xuống, vừa nhặt bức tranh vừa tủi thân nói: "Cho dù chị có cảm giác gì cới anh ấy thì có lợi gì, anh ấy cũng đã có đối tượng rồi."

Những năm gần đây, không biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy chưa bao giờ để ý đến họ, cô ấy vẫn luôn chờ Lý Khắc ngỏ lời với cô ấy nhưng dường như anh ấy chỉ coi cô ấy như em gái.

Mặc dù cô ấy không thích cái người phụ nữ gọi là Tống Chi Vi kia, nhưng nếu Lý Khắc thích thì cô ấy… Cũng sẽ chúc phúc họ.

Là người ngoài cuộc, Minh Thư lập tức nhìn thấu mánh khóe của đối phương: "Em lại không cảm thấy cô ta chính là đối tượng của anh Lý Khắc, với tính cách của anh Lý Khắc, nếu như anh ấy thật sự có đối tượng thì chắc chán sẽ chủ động giới thiệu cho chúng ta, có lẽ đối phương một mặt chạy tới trước mặt chị diễu võ dương oai, chỉ có thể nói rõ một vấn đề."

Niệm Niệm chớp đôi mắt ngấn lệ: "Vấn đề gì?"

Minh Thư: "Cô ta không theo đuổi được anh Lý Khắc, hoặc nói cách khác, anh Lý Khắc không thích cô ta, không muốn hẹn hò với cô ta."

Đôi mắt Niệm Niệm đột nhiên sáng lên: "Em thật sự cảm thấy anh Lý Khắc không thích cô ta sao?"

Minh Thư gật đầu: "Mặc dù em chưa từng gặp người phụ nữ kia nhưng theo những gì em hiểu về anh Lý Khắc, anh ấy tuyệt đối sẽ không thích loại phụ nữ đó, còn chị, chỉ cần nghe đến chuyện liên quan đến anh Lý Khắc là chị lại rối bời, chị thực sự không thể không cần anh Lý Khắc sao?"

Niệm Niệm lại lần nữa đỏ mặt: "Cũng không phải không thể không cần anh ấy,..."

Những người đàn ông theo đuổi cô ấy, người thì để ý đến ngoại hình của cô ấy, người thì để ý đến giá trị của cô ấy, cửa hàng băng đĩa chỉ là một nghề phụ không kiếm được nhiều tiền của cô ấy, thứ thực sự kiếm ra tiền cho cô ấy là tranh thêu hai mặt thêu tay của mình.

Cô ấy bắt đầu học thêu với sư phụ Triệu Kí Thu từ năm sáu tuổi, sau khi mười tám tuổi, sư phụ nói cô ấy có thể ra nghề, những năm gần đây, trên cơ sở sư phụ dạy thì cô ấy đã sáng tạo ra phong cách nghệ thuật mới như thêu ba mặt khác nhau, thêu kim loạn hai mặt.

Các tác phẩm của cô ấy cũng nhiều lần đạt giải thưởng cấp quốc gia, còn có một tác phẩm được bảo tàng sưu tầm, nói cách khác, tác phẩm của cô ấy rất có giá trị trên thị trường, bản thân cô ấy cũng rất có giá trị, cưới cô ấy cũng giống như cưới được một con gà đẻ trứng vàng.

Chỉ có Lý Khắc, chưa bao giờ vì những thứ bên ngoài này mà thay đổi thái độ với cô ấy, anh ấy vẫn giống như hồi nhỏ, chăm sóc cô ấy từng li từng tí.

Huống chi, trong thế giới khác mà Minh Thư nói thì Lý Khắc còn vì cô ấy không cần mạng sống.

Đàn ông như vậy, cô ấy không có cách nào mà kìm chế mình không rung động.

Minh Thư gãi đúng chỗ ngứa nói: "Nếu anh Lý Khắc không thích chị, anh ấy sẽ không đến giờ vẫn chưa kết hôn, càng không đưa hết tiền lương cho chị giữ, chị biết trong một gia đình, ai mới là người giữ tiền lương không? Là người làm vợ, chứ không phải người làm em!"

Nghe xong lời này, Niệm Niệm như thể có một chú nai con vô tình chạy vào trong lòng, đ.â.m loạn xạ vào tim cô ấy.

Minh Thư sờ chiếc nhẫn bạch kim đeo ở ngón út tay trái, cảm thấy hai người này chỉ còn thiếu một tờ giấy ngăn cách, cô phải nghĩ cách mới được.

Đến tối, Minh Thư và Niệm Niệm đã biết được thân phận của Tống Chi Vi, cũng biết tại sao lại thấy cái tên này quen tai.

"Tống Chi Vi?" Bạch Du nghe thấy cái tên này, khựng lại một chút, ký ức bỗng chốc ùa về.

Năm 1976, một ngày nọ trên đường đi làm về, bà thấy một cô bé bị một người đàn ông trung niên theo dõi, nếu không phải bà kịp thời chạy đến, có lẽ cô bé đã bị đe dọa, lúc đó cha mẹ và những người thân khác của cô bé bị đánh thành phần xấu đưa đi cải tạo, cô bé được gửi đến nhà anh chị họ, chỉ là bên kia nhận tiền nhưng không đối xử tốt với cô bé.

Lúc đó bà thấy cô bé rất đáng thương nên đã đưa cho cô bé hai đồng và mấy tấm phiếu lương thực, sau đó nghe nói gia đình cô bé được phục hồi danh dự, cô bé được đón đi khỏi đảo Quỳnh Châu, cô bé đó tên là Tống Chi Vi.

Bà không biết Tống Chi Vi có kể chuyện được giúp đỡ cho cha mẹ mình không nhưng sau khi cha mẹ cô ta được phục hồi danh dự đúng là không đến tận nhà, hoặc nhờ người đến cảm ơn, bà không h*m m**n sự cảm ơn của người khác, lúc đó ra tay cũng không phải vì muốn người khác cảm ơn, chỉ là nếu đổi lại là bà, nếu có người cứu con mình thì dù bận rộn đến mấy, bà cũng sẽ đưa con đến tận nhà cảm ơn người đó.

Minh Thư: "Thảo nào con thấy quen tai, hóa ra là trước đây đã nghe lén mẹ kể, không phải con có thành kiến, con thấy hai người này hẳn là cùng một người."

Tuổi tác trùng khớp, đuôi mắt trái đều có một nốt ruồi lệ, hơn nữa gia đình không biết ơn thế này thì đúng là có thể dạy ra đứa con gái ngạo mạn như vậy.

Bạch Du rất khó liên hệ cô bé yếu đuối năm xưa với "Tống Chi Vi" mà họ nhắc đến nhưng trải qua nhiều năm như vậy, con người đều sẽ thay đổi, hơn nữa sự giáo dục của cha mẹ thực sự rất quan trọng.

Rất nhanh, bên Tập Lục Thừa không cần Minh Thư mở lời đã điều tra được tin tức về Tống Chi Vi và gia đình cô ta.

Tống Chi Vi, năm nay ba mươi tuổi, đã ly hôn hai lần, làm việc tại Viện kiểm soát hàng hải.

"Nghe nói hai người chồng trước của cô ta cũng cướp từ tay người khác, sau khi kết hôn thì cãi nhau ầm ĩ, lần kết hôn đầu tiên duy trì được ba tháng, lần kết hôn thứ hai duy trì được nửa năm." Tập Lục Thừa đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nửa người trên của anh hòa vào trong ánh sáng: "Cha và anh trai cô ta bị tình nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện đang bị thẩm tra và điều tra, cô ta sốt ruột rồi, muốn tìm người kết hôn để bảo vệ mình nhưng anh nghĩ Lý Khắc không ngốc đến vậy đâu."

Minh Thư vừa làm thí nghiệm vừa đáp: "Vậy thì người này không đáng sợ nữa rồi, còn lại chỉ cần xem anh Lý Khắc định làm thế nào."

Tập Lục Thừa xoay chiếc nhẫn bạch kim ở ngón út, thở dài: "Chúng ta nói chuyện điện thoại nửa tiếng, em nói về Lý Khắc nửa tiếng đồng hồ, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 854: Chương 854



Minh Thư: "Nếu em không nhớ anh, em còn có thể nói chuyện điện thoại với anh nửa tiếng sao?"

Thời gian của cô rất quý giá, nếu không phải là người quan trọng, cô sẽ không muốn dành dù chỉ một giây cho người đó.

Lời đường mật giữa những người yêu nhau, ngọt hơn cả mật ong, say hơn cả rượu.

Trái tim ngâm trong vại giấm nửa tiếng của Tập Lục Thừa bỗng chốc hồi sinh: "Vậy khi nào chúng ta có thể kết hôn?"

Minh Thư: "Nói sau đi, bây giờ em mới có hai mươi tuổi, em chưa muốn kết hôn sớm như vậy đâu."

Không giống như Niệm Niệm và Lý Khắc, Minh Thư và Tập Lục Thừa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, dù xa cách hai nơi, cũng không ngừng liên lạc, cả hai đều là kiểu người rất rõ ràng mình muốn gì, sau khi trưởng thành, khi hiểu được tâm ý của mình, Tập Lục Thừa đã bày tỏ với Minh Thư.

Minh Thư cũng không phải kiểu tính cách nũng nịu, rất nhanh đã gật đầu đồng ý, giờ hai người đã ở bên nhau được hai năm.

Tập Hiểu Đông được coi là một trong những người đầu tiên kinh doanh, tầm nhìn độc đáo cùng một bộ óc thông minh khiến ông ấy hưởng được lợi nhuận của thời đại, cũng tích lũy cho nhà họ Tập một khối tài sản không nhỏ.

Tuy người vợ thứ hai sinh cho ông ấy một cậu con trai út nhưng người ông ấy coi trọng nhất vẫn là cậu con trai Tập Lục Thừa này và tập trung bồi dưỡng.

Dù Tập Lục Thừa đã trải qua những chuyện không tốt khi còn nhỏ nhưng đồng thời anh cũng rất may mắn, ông nội bà nội và cha đều cố gắng bù đắp cho anh, anh cũng may mắn gặp được gia đình Bạch Du, nhờ vậy anh mới không bị lệch lạc.

Sau khi Tập Lục Thừa mười lăm tuổi, anh bắt đầu tham gia vào công việc của công ty cha mình, trong khi những người bạn đồng trang lứa khác lo lắng vì mụn trứng cá, anh đã kiếm được số tiền đầu tiên trong đời bằng cách bán máy tính - năm trăm ngàn.

Anh nhập linh kiện máy tính từ Hồng Kông, sau đó mang về bán ở nội địa, anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ngoài việc nhìn thấy thị trường linh kiện máy tính khổng lồ này, anh còn phát hiện ra chênh lệch tỷ giá lớn do cơ hội chính sách mang lại, cũng như biết cách sử dụng quảng cáo để quảng bá tên tuổi của mình.

Đó là năm trăm ngàn vào cuối những năm tám mươi, ngay cả Tập Hiểu Đông là cha cũng không ngờ rằng con trai mình lại có thể kiếm tiền giỏi như vậy, hoàn toàn là thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước.

Hiện tại, ngoài việc tiến quân vào ngành công nghệ và điện thoại di động, nhà họ Tập còn tiến quân vào ngành bất động sản, không nói là người giàu nhất nước nhưng số tiền kiếm được, dù có nằm không cả mấy đời cũng không tiêu hết.

Minh Thư và Tập Lục Thừa ở bên nhau, không hề giấu cha mẹ, thậm chí còn hỏi ý kiến mẹ như bạn thân.

Đối với Tập Lục Thừa, Bạch Du cũng coi như nhìn anh lớn lên từ nhỏ, bà rất hài lòng về nhân cách, tính cách và năng lực của anh, thấy Tập Lục Thừa đối xử với con gái mình đều rất tận tâm nên cũng chẳng ngăn cản nhiều, chỉ dặn dò con gái nếu không muốn sinh con sớm thì phải biết cách bảo vệ bản thân.

Lúc này, Tập Lục Thừa nghe Minh Thư từ chối, tuy trong lòng có hơi thất vọng nhưng cũng là chuyện nằm trong dự đoán: "Không sao, sang năm anh hỏi lại lần nữa."

Lời nói này khiến Minh Thư cũng nhịn không được bật cười: "Nếu em luôn không đồng ý, chẳng lẽ anh vẫn muốn cầu hôn một lần vào hàng năm sao?"

Tập Lục Thừa cũng cười theo: "Anh hy vọng sang năm em có thể đồng ý anh, nhưng nếu em thật sự không đồng ý, thế thì anh cũng chỉ có thể cầu hơn một lần vào hàng năm, cầu hôn tới khi nào em đồng ý mới ngưng."

***

TBC

Đúng như Minh Thư nói, Tống Chi Vi không đáng sợ, sau khi nhà họ Tống bị điều tra, công việc của cô ta cũng xảy ra vấn đề, tự lo còn không xong thì làm sao còn dám chạy đến trước mặt Niệm Niệm để diệu võ dương oai.

Còn Lý Khắc sau khi "mất tích" hơn một tháng cuối cùng cũng xuất hiện, cùng anh ấy còn có một người đàn ông lạ mặt.

Khi Niệm Niệm nhìn thấy người đàn ông tóc mai đã bạc, mắt mũi giống mình như đúc đứng trước mặt, nước mắt cô ấy đã rơi xuống, thân thể không kìm được mà run rẩy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 855: Chương 855



Người đàn ông cũng nhìn cô ấy với vẻ mặt kích động, trên khuôn mặt già nua hiện rõ vẻ vừa mừng vừa tủi, mãi một lúc sau mới nghẹn ngào gọi: "Niệm Niệm!"

Nghe thấy tiếng gọi này, Niệm Niệm không kìm nén được nữa, nhào tới ôm lấy người đàn ông, vừa khóc vừa nói: "Cha! Cha! Cha!"

Tin Bạch Gia Lỗi được tìm thấy khiến cả nhà họ Bạch vô cùng chấn động và xúc động.

Bạch Gia Lỗi và Bạch Du năm xưa vẽ bức chân dung rất giống, chỉ là đã già đi, đây cũng là lý do Niệm Niệm có thể nhận ra ông ấy ngay từ lần đầu tiên.

Sau khi Bạch Phi Bằng và Bạch Gia Dương biết tin, lập tức mua vé máy bay từ Thủ đô bay đến thành phố Quảng, cha con ba người gặp nhau, lại ôm đầu khóc một trận.

Đáng tiếc bà Bạch đã mất được mấy năm, cho đến trước khi mất mà bà vẫn luôn day dứt vì không tìm được đứa cháu thứ hai, giờ đây anh hai cuối cùng cũng được tìm thấy, bà nội ở dưới suối vàng khi biết được chắc hẳn cũng sẽ rất an ủi.

Qua lời kể của Bạch Gia Lỗi, cuối cùng mọi người cũng biết được chuyện năm đó.

Năm đó Bạch Gia Lỗi vô tình chứng kiến cảnh bí thư thị trấn g.i.ế.c người, còn bị đối phương nhìn thấy mặt, ông ấy biết bí thư thị trấn chắc chắn sẽ không tha cho mình, nên đã luôn cẩn thận đề phòng nhưng không ngờ đối phương lại mua chuộc người bạn thân nhất của ông ấy, trên đường hai người đi chợ về, người bạn thân lấy d.a.o ra định đ.â.m ông ấy, ông ấy liều mạng giãy giụa, có lẽ trời thương ông ấy, ngay khi đối phương sắp thuận lợi thì xảy ra lở đất, người bạn thân bị lở đất đè chết.

Ông ấy lo lắng bí thư thị trấn vẫn chưa chịu buông tha cho mình nên ông ấy đã đổi quần áo với người bạn thân, lại đập nát mặt người bạn thân đến mức không thể nhận ra là ai, làm xong tất cả những điều này, ông ấy tưởng rằng có thể vô tư không lo, nào ngờ bí thư thị trấn là người rất cẩn thận, còn sắp xếp thêm một người khác theo dõi họ, ông ấy còn chưa đi xa thì bị người ta đập vào đầu từ phía sau rồi rơi xuống khe núi.

Đến khi tỉnh lại, ông ấy đã bị bán đến mỏ than làm khuân vác, vì bị thương ở đầu nên ông ấy ngay cả mình còn không nhớ là ai, sau đó ông ấy trốn thoát, theo người khác trốn sang Hồng Kông.

Hai năm nay, ông ấy dần nhớ lại chuyện trước đây, cũng nhớ ra mình còn có một đứa con gái ở nội địa, vừa hay năm nay Hồng Kông quay về, ông ấy lập tức nóng lòng làm thủ tục trở về, không ngờ vừa qua cửa khẩu đã bị bạn của Lý Khắc nhận ra.

Lý Khắc biết Niệm Niệm vẫn luôn muốn tìm cha mình, mỗi lần nhìn thấy người khác đoàn tụ với người thân thất lạc, nhìn ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa buồn bã của cô ấy khiến anh ấy lại đặc biệt đau lòng, vì vậy từ khi bắt đầu đi làm, anh ấy đã dùng mối quan hệ của mình để tìm kiếm tung tích của Bạch Gia Lỗi.

Nhìn đứa con gái duyên dáng yêu kiều, trong lòng ông ấy vừa tự hào vừa áy náy: "Niệm Niệm, cha xin lỗi con, sau này con hay tới Hồng Kông với cha để cha chăm sóc con thật tốt."

Hiện tại Bạch Gia Lỗi có chút tài sản, ở Hồng Kông có một gia đình khác, còn sinh được hai đứa con, trước khi sang đây thì vợ ông ấy đã chủ động nói với ông ấy, bảo ông ấy đưa con gái về rồi cả nhà cùng nhau bù đắp cho con gái.

"Cha, con vẫn muốn ở lại thành phố Quảng."

Niệm Niệm rất muốn ở bên cha, bao nhiêu năm nay, ngày nào cô ấy cũng mong ngóng được đoàn tụ với cha, giờ nhìn thấy cha khỏe mạnh, cô ấy đã rất mãn nguyện.

Nhưng cha đã có một gia đình khác, còn cô ấy cũng đã quen với cuộc sống ở thành phố Quảng này, ở đây có cô và em gái mà cô ấy yêu thương nhất, còn có người cô ấy thích.

Hơn nữa sự nghiệp của cô ấy cũng ở đây, một khi đến Hồng Kông thì có nghĩa là phải làm lại từ đầu, vì vậy sau khi cân nhắc thì cô ấy vẫn quyết định không theo cha đến Hồng Kông.

Bạch Gia Lỗi có hơi thất vọng nhưng cũng có thể hiểu được: "Không đi cũng không sao, bây giờ Hồng Kông đã quay về, sau này việc đi lại giữa hai nơi sẽ ngày càng thuận tiện, sau này cha thường xuyên đến thành phố Quảng thăm con."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 856: Chương 856



Sau đó Bạch Gia Lỗi theo cha và anh trai trở về Thủ đô, đến trước mộ ông nội và bà nội thắp hương cho hai ông bà, an ủi linh hồn họ trên trời, đồng thời cũng nhận mặt họ hàng bên nhà họ Bạch.

Niệm Niệm cũng đi theo, sau khi trở về từ Thủ đô, Lý Khắc đã cầu hôn cô ấy.

Sau khi Lý Khắc được lãnh đạo đồng ý, đã vội vàng cùng các chiến hữu chuẩn bị hiện trường cầu hôn, nến và bóng bay được xếp thành một trái tim lớn, cánh hoa rải khắp mặt sân.

Niệm Niệm nhắm mắt được đưa vào hội trường, mở mắt ra thì thấy Lý Khắc quỳ một gối trước mặt cô ấy, tay cầm một chiếc nhẫn: "Anh sẽ bảo vệ em cả đời giống như bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, gả cho anh được không?"

Giọng nói vừa dứt, các chiến hữu của Lý Khắc đồng thanh hô lên: "Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

Tiếng hô vang trời.

Niệm Niệm đỏ mặt như quả táo đỏ, trong mắt lấp lánh nước mắt, dưới sự chứng kiến của mọi người, cô ấy gật đầu nói: "Em bằng lòng."

Lý Khắc xúc động tới mức bế cô ấy lên.

Lý Khắc cũng không còn trẻ nữa, sau khi cầu hôn, hai người đã đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới trong năm đó. Năm sau, Niệm Niệm mang thai và sinh một cậu bé trai bụ bẫm đáng yêu.

Điều này khiến cho Tập Lục Thừa vô cùng ghen tị.

Ban đầu anh còn hơi đắc ý vì con đường tình duyên của mình thuận lợi hơn Lý Khắc, không ngờ Lý Khắc sau này lại vượt lên, nhanh chóng có vợ con ấm êm, còn anh vẫn đang vật lộn trên con đường cầu hôn.

Một lời cầu hôn này đã kéo dài suốt tám năm.

Mãi đến khi Minh Thư hai mươi chín tuổi, hai người vô tình có "con", Minh Thư mới gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.

***

Cô gái trong tù.

Bỗng nhiên một giọng nói phát ra từ chiếc tivi…

"Tập Lục Thừa nhà giàu nhất của Thâm Châu và thiên kim vua ngọc trai hỷ kết lương duyên, đám cưới thế kỷ này đã thu hút sự chú ý của nhiều người..."

Một người phụ nữ ngồi ở góc đột ngột ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào màn hình tivi, hồi lâu mới nói: "Tập Lục Thừa, anh ta đã cướp mất cha tôi, nếu không thì hôm nay người giàu nhất chính là tôi!"

Nghe vậy, người phụ nữ ngồi cạnh cô ta cười khẩy: "Tạ An Na, cô lại lên cơn điên gì thế? Cô là người giàu nhất, vậy thì tôi còn là mẹ của người giàu nhất đấy!"

Tạ An Na tức là Nha Nha năm xưa, không để ý đến đối phương mà vẫn chăm chú nhìn vào màn hình tivi.

Năm xưa sau khi Ngô Hiếu Ngọc mất, cô ta bị cha mình đuổi xuống quê, ngoài việc chuyển tiền cho cô ta mỗi tháng, cha cô ta không bao giờ về thăm cô ta lần nào nữa, cô ta đã bỏ học cấp hai và đi theo một nhóm côn đồ, sau đó cô ta hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, không có tiền thì đi ăn trộm, không biết có phải là báo ứng hay không, năm đó cô ta đã khiến Ngô Hiếu Ngọc sảy thai nên sau này cô ta mang thai năm lần nhưng lần nào cũng không giữ được đứa trẻ.

Những người đàn ông ở bên cô ta đều chỉ vì thân thể của cô ta, cô ta qua lại giữa những người đàn ông khác nhau, không có tiền thì đi ăn trộm, sau này ăn trộm cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của cô ta, cô ta lập tức ra tay với trẻ con.

Bán một đứa trẻ có thể kiếm được vài nghìn, cô ta đã bán hơn mười đứa trẻ, một lúc kiếm được vài chục nghìn, vốn dĩ cô ta định dùng số tiền này để thuê người g.i.ế.c Tập Lục Thừa, không ngờ chưa kịp ra tay thì cô ta đã bị bắt vào đây.

Cô ta bị kết án mười năm tù vì tội bắt cóc và trộm cắp.

Hình ảnh trên bản tin thoáng qua nhưng suy nghĩ của Tạ An Na vẫn không thể thu hồi lại được.

Cô ta đột nhiên nhớ đến người phụ nữ Ngô Hiếu Ngọc đến c.h.ế.t vẫn luôn bảo vệ cô ta.

Nếu năm đó cô ta không làm như vậy thì có phải cuộc đời cô ta sẽ khác không?

Đáng tiếc, đời người không có nếu như.

Năm sau, Minh Thư sinh đôi một đôi trai gái.

Con trai gọi là Tập Tri Yến, con gái gọi là Giang Tri Tinh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 857: Chương 857



Ngày 8 tháng 8 năm 2008, thủ đô.

Sân vận động Tổ Chim, nơi có sức chứa hơn 90000 người, lúc này đã chật kín chỗ ngồi.

Hai bên má của Bạch Du đều dán một lá cờ đỏ, hai tay cầm hai lá cờ đỏ, người đã hơn năm mươi tuổi nhưng còn phấn khích hơn cô con gái ngồi bên cạnh: "Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi, sao con còn xem điện thoại, mau cất điện thoại vào đi, này!”

"Vâng, đợi con xem tin tức một chút đã.”

Minh Thư đáp lời, cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua xung quanh mẹ mình, xem thử bà có bị người ta chen lấn hay giẫm lên không.

Tuổi tác càng lúc càng lớn, cô cảm thấy cô và mẹ đã đảo vị trí cho nhau, trước kia là mẹ cô chăm cô từng li từng tí, bây giờ đến cô chăm mẹ mọi lúc mọi nơi.

Bạch Du nhìn ra đằng sau, người phía sau rất nhiều, trừ người ra thì vẫn là người, bà thở dài: "Nhìn tình hình này, chắc cha của con không tới kịp đâu.”

Đây là lần đầu tiên trong nước tổ chức thế vận hội Olympic, vé vào sân vận động Tổ Chim vô cùng hiếm có khó tìm, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã đến xếp hàng, chen lấn rất lâu mới mua được vé.

Đơn vị của Giang Lâm cho ông hai vé, muốn nhiều hơn cũng không có nhưng bọn họ không cần lo về vé cho Minh Thư, Tập Lục Thừa đã chuẩn bị sẵn. Chỉ là Giang Lâm có việc đột xuất, Tập Lục Thừa lại phải ở nhà chăm cặp sinh đôi, cuối cùng chỉ có hai mẹ con bà và Minh Thư tới.

"Vâng.” Minh Thư lại lại tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào điện thoại, ngón tay nhanh chóng bấm chữ trên chiếc Nokia N96.

Bạch Du nhìn cô con gái còn cao hơn cả mình, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Chẳng biết từ khi nào cô nhóc đã từng coi trời bằng vung, thích cười thích quậy bắt đầu biến thành dáng vẻ ít nói ít cười như bây giờ.

Nhưng thật ra vẫn có manh mối.

Trước khi bà bị bệnh, tính tình của Minh Thư giống như nắng gắt, hoạt bát và tràn đầy năng lượng. Lúc nghịch ngợm thì không ai bằng, luôn có thể khiến người khác dở khóc dở cười. Bởi vì từ nhỏ cô đã có tài năng hơn người, khi đó cô có rất nhiều ước mơ, khi thì muốn làm nhà toán học, khi thì nhà vật lý học, có lúc lại muốn làm diễn viên. Nhưng từ khi cô bị bệnh, cô như trưởng thành chỉ sau một đêm.

TBC

Cô cất hết tất cả đồ chơi, cất các ước mơ lẫn đồ chơi vào trong một cái rương, từ đây một lòng muốn làm bác sĩ xuất sắc.

Cô cũng đã thật sự làm được, mới qua tuổi xây dựng sự nghiệp nhưng cô đã là giáo sư, thiếu tướng và giám đốc Sở nghiên cứu, là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực y học.

Bà rất kiêu ngạo về những thành tựu của con gái nhưng cùng lúc đó, có đôi khi bà vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước bà không bị bệnh, có phải con gái có thể vô tư hơn một chút không?

Mà bây giờ Minh Thư đã trở thành một Giang Lâm thứ hai. Có đôi khi hai cha con đứng cạnh nhau với gương mặt nghiêm túc, trông hai người giống như búp bê Matryoshka khác giới tính vậy, bà nhìn thấy mà cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Mười lăm phút sau, điện thoại của bà rung lên, bà lấy điện thoại từ trong túi ra.

Là tin nhắn của Giang Lâm, trên đó ghi rằng: "Hựu Hàm nói bệnh tim của cha em ấy tái phát nên bảo anh sang đó một chuyến.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Du thở dài trong lòng.

Trên mạng có câu nói như thế này: "Không phải người già trở nên xấu xa mà là người xấu xa đã già đi.” Câu nói này vô cùng thích hợp với Giang Khải Bang.

Kể từ khi ông cụ Giang qua đời, ông ta lập tức ra vẻ trên núi không có hổ thì con khỉ trở thành vua. Thỉnh thoảng ông ta sẽ tìm thứ gì đó để làm, lúc thì đòi Giang Lâm quay về thủ đô chăm ông ta, lúc thì đòi cưới giúp việc, lúc lại chỗ này đau, chỗ kia nhức. Dù sao thì cũng trông như một đứa trẻ lớn tuổi thiếu tình thương, lúc nào cũng cần người khác chăm lo.

Đương nhiên Giang Lâm sẽ không nuông chiều ông ta, muốn dưỡng già thì đến viện dưỡng lão, muốn cưới giúp việc thì cũng được nhưng phải vạch rõ tài sản trước hôn nhân. Nhà để lại cho mẹ con Giang Hựu Hàm, những thứ khác phải chia đôi, không đợi Giang Khải Bang phản đối, giúp việc đã chạy mất.

Chưa kể Giang Khải Bang đã lớn tuổi, tình tình còn kỳ quái khó hầu hạ, nếu không phải nhắm vào căn nhà thì người có mắt nào lại thích ông ta. Chẳng lẽ thích tuổi tác, thích ông ta ở bẩn, thích tính tình thất thường của ông ta chắc?

Về phần ốm đau thì dễ giải quyết hơn, nhà họ Giang có bác sĩ gia đình, nếu không được sẽ đưa thẳng đến bệnh viện. Dù sao ông ta đã muốn khổ thì cứ để ông ta chịu khổ, Giang Lâm không có ở thủ đô, ông ta có muốn hành cũng không làm được. Nhưng mà lần này Giang Lâm về thủ đô, sao Giang Khải Bang có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. À không, phải gọi là ngựa quen đường cũ.

Có một người cha ruột như thế này cũng thật xui xẻo.

Mặc dù Giang Lâm đã được nhận làm con thừa tự nhưng nếu thật sự không quan tâm, người ngoài chắc chắn sẽ nói ông quá tuyệt tình, dư luận sẽ gây bất lợi cho ông. Bởi vậy dù Giang Lâm có đi cho có thì cũng phải qua đó một chuyến.

Nhắc đến mấy dòng nhà họ Giang, Giang Vũ giống như kiếp trước, ông ta bỏ chính trị đi theo đường kinh doanh, chỉ là không biết gặp vấn đề chỗ nào, mặc dù kiếp này ông ta vẫn kiếm được kha khá nhưng không trở thành người giàu nhất. Thêm nữa là ông ta đã ly hôn với người vợ đầu, nguyên nhân ly hôn rất nực cười. Ông ta gặp người vợ ở kiếp trước là Trần Doanh, hai người như cỏ khô gặp lửa, yêu nhau vô cùng mãnh liệt, Giang Vũ vì được ở bên Trần Doanh mà chia hơn nửa tài sản của mình cho vợ cũ.

Mặc dù là thế thì Bạch Du vẫn rất khinh thường ông ta, cũng may năm đó bà không chọn đối phương, nếu không bây giờ người bị vứt bỏ sẽ là bà.

Về phần dòng ba của nhà họ Giang, Lâu Tú Anh bị liệt mười năm, cuối cùng không qua khỏi vì bị cảm lạnh. Không thể không nói, Lâu Tú Anh thật sự rất sợ chết, ý chí muốn sống vô cùng mãnh liệt. Dù cả người đã bị liệt và chỉ có đôi mắt là cử động được nhưng bà ta vẫn không muốn chết.

Đương nhiên Bạch Du sẽ không cảm thông cho bà ta, kẻ độc ác như bà ta phải tự chịu hậu quả thôi.

Về phần Giang Hựu Hàm, từ sau khi Lương Thiên Vũ bị b.ắ.n chết, bà ta dẫn theo con gái Ninh Ninh về thủ đô, sau đó bắt đầu lại từ đầu. Bà ta cầu xin ông cụ tìm cho một công việc trong đơn vị, công việc ổn định và khá nhàn, tiện cho bà ta chăm sóc con gái. Sau này bà ta được người ta giới thiệu cho một người đàn ông đã ly hôn và mang theo con nhỏ, sau khi hai người kết hôn thì sống với nhau cũng không tệ.

Chắc chắn Giang Hựu Hàm không phải là tre xấu mọc ra măng tốt nhưng sau chuyện của Lương Thiên Vũ, bà ta có thể biết lạc đường mà quay đầu, với điểm ấy đã khiến bà phải lau mắt mà nhìn.

Tám giờ tối, nghi thức khai mạc Olympic chính thức bắt đầu.

Bạch Du trả lời "được” với Giang Lâm sau đó chụp mấy tấm ảnh rồi gửi qua MMS.

Thời này điện thoại đã có chức năng MMS nhưng phí hơi đắt, mỗi tấm ảnh mất 1,5 đồng, Bạch Du gửi 4 tấm ảnh tốn mất 6 đồng. Bà có thể tưởng tượng ra sau khi Giang Lâm nhìn thấy thì sẽ bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông có phong thái hệt như một cán bộ nghiêm túc vậy, ăn nói lịch sự và rất tiết kiệm. Đương nhiên, ông chỉ yêu cầu bản thân tiết kiệm, còn Bạch Du mua thứ gì xưa nay ông chưa từng nói lời nào.

Quả nhiên, khi Giang Lâm nhận được MMS, ông cười bất lực nhưng đây là ảnh vợ gửi, dù ông cảm thấy hơi phí tiền nhưng cũng không nói gì.

Một quả pháo hoa hình hoa mẫu đơn đột nhiên nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm với nhiều màu sắc rực rỡ.

Giang Lâm ngẩng đầu nhìn pháo hoa, sau đó thả điện thoại vào túi rồi đi vào cổng đại viện.

Đúng lúc này, phía sau ông lóe lên tia sáng nhàn nhạt rồi biến mất trong chớp mắt.

Vừa đi vào đại viện quân đội, Giang Lâm đã cảm thấy không đúng lắm, pháo hoa trên bầu trời đột nhiên biến mất, xung quanh cũng không có tiếng người hò reo, đến một chút thứ liên quan đến Olympic cũng không có.

Đây là lần đầu tiên trong nước tổ chức Thế vận hội Olympic, mức độ ăn mừng không cần nói cũng biết, khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều là đồ vật liên quan đến Olympic, đêm nay lại càng đông vui hơn. Cho dù người không mua được vé cũng nô nức ra ngoài ngắm pháo hoa, cùng nhau chúc mừng khai mạc Olympic, đường sá chật kín người đến xe cũng không đi nổi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 858: Chương 858



Ông vừa nhìn thấy một tấm biểu ngữ mừng Thế vận hội Olympic ngay cửa ra vào, phòng gác cổng cũng treo cờ đỏ và treo một con búp bê gấu trúc Phán Phán, sao đi vào lại vắng vẻ thế này?

Giang Lâm nhìn quanh, trong lòng rất nghi ngờ.

Ông tiếp tục đi tới trước, lúc đi ngang qua rừng hoa quế thì chợt giật mình.

Ông còn nhớ mấy năm trước khi hết mùa hoa quế thì rừng hoa quế đã bị dời đi khá nhiều cây, sau đó xây dựng thành một khu tập thể dục. Lúc ấy sau khi Bạch Du biết còn cảm thán một phen, cảm thấy ký ức tuổi thơ đã không còn, nơi này trở lại như cũ lúc nào vậy?

Đúng lúc này, trong rừng hoa quế bỗng nhiên truyền đến tiếng xào xạc, gió đêm thổi qua mang theo hương hoa nồng nặc, còn có loáng thoáng tiếng trẻ con khóc.

Giang Lâm sửng sốt, không hiểu sao tiếng khóc này khiến ông cảm thấy rất quen thuộc.

Một lúc sau, ông bước nhanh hơn vào trong rừng hoa quế.

Sâu trong rừng hoa quế, bên cạnh một ngọn núi giả có một cô bé trốn ở đó, hai tay cô bé ôm chân vùi đầu vào đầu gối, nhỏ giọng khóc.

Trái tim của Giang Lâm như bị thứ gì đó bóp mạnh, ông đi qua đó rồi ngừng lại, khẽ hỏi: "Cháu là con nhà ai, sao lại khóc một mình ở đây?”

Cô bé ngẩng đầu lên, tóc thắt thành hai b.í.m nhỏ, một b.í.m tóc bị xõa tung, một cái xộc xệch, khuôn mặt lấm lem, lông mi dài rậm ướt đẫm nước mắt. Cô bé nhìn ông, mím môi không nói lời nào.

Lúc Giang Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé thì ngẩn người.

Trong phút chốc ông còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy con gái ngày còn bé, nhưng nhìn kỹ lại cô bé này giống Bạch Du hơn, không chỉ giống mà phải nói là như đúc từ khuôn ra.

Ông nghe thấy mình hỏi: "Cháu tên là gì?”

Cô bé sụt sịt mũi, cơ thể nho nhỏ dịch về phía núi giả: "Cha cháu nói không được nói… Tên cho người lạ.”

Giang Lâm: "Vậy cha của cháu đâu, sao không đến tìm cháu?”

Nghe vậy, cô bé chớp mắt, sau đó nước mắt tuôn lã chã: “Cha đi tìm anh hai rồi ạ, chị họ cướp bánh quy của cháu, mẹ không mắng chị ấy mà lại đánh cháu, huhuhu…”

Mấy từ anh hai, chị họ, mẹ đặt cùng nhau khiến Giang Lâm không còn nghi ngờ gì nữa: "Cháu tên là Bạch Du đúng không?”

TBC

Cô bé đang khóc thì ngẩng người, giật mình mở to mắt nhìn ông: "Sao chú lại biết tên của cháu? Chú biết cháu ạ?”

Ánh mắt của Giang Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc, hốt hoảng, vui sướng, cay đắng, cảm xúc lạ lẫm xộc vào não.

Mấy năm trước, một bộ phim truyền hình tên [Tình yêu xuyên qua thời không] rất hot. Kể về câu chuyện một tên trộm văn vật và một nữ cảnh sát cùng nhau xuyên đến thời nhà Minh, ông biết đến bộ phim này là vì Bạch Du rất thích xem. Mỗi lần ông nghỉ ngơi ở nhà là luôn thấy bà ngồi trên ghế sofa, cái bàn trước mặt để đầy đồ ăn vặt, bà vừa ăn vừa xem phim say sưa, thỉnh thoảng còn cảm thán vài câu với ông, bởi vậy mà ông cũng bị động biết được cốt truyện.

Lúc này ông nghĩ ngay đến hai từ "xuyên không”, ngoài từ này ra, ông không còn cách nào để giải thích cho tình huống trước mặt.

Nhưng mà rất nhanh ông đã bình tĩnh lại: "Chú là họ hàng xa của nhà họ Giang, cháu xem có phải chú rất giống Giang Lâm không?”

Tiểu Bạch Du nghiêng đầu đánh giá ông, sau đó gật đầu như xác nhận: "Chú rất giống anh Giang Lâm nhưng chú già hơn anh Giang Lâm rất nhiều!”

Giang Lâm sửng sốt, sau đó đưa tay lên sờ mái tóc hoa râm rồi mỉm cười gật đầu: "Chú đã là người hơn năm mươi tuổi rồi mà, đương nhiên là già hơn rất nhiều, cháu ăn cơm chưa?”

Nghe nói như thế, Tiểu Bạch Du đưa tay lên sờ chiếc bụng nhỏ lép xẹp của mình, cô bé lắc đầu: "Chưa ạ.”

Như để chứng minh mình không nói dối, vừa dứt lời, bụng của cô bé đã kêu ục ục.

Giang Lâm bật cười, sau đó đặt đồ lên trên bàn đá rồi vẫy tay với cô bé: "Chú có rất nhiều đồ ăn, mau tới đây.”

Những năm gần đây, Giang Hựu Hàm không gây chuyện cho ông nữa, hơn nữa còn giúp ông trông chừng Giang Khải Bang, giúp ông và Bạch Du giảm đi kha khá phiền phức. Năm trước, con gái Ninh Ninh của Giang Hựu Hàm sinh cháu ngoại cho bà ta, được Giang Hựu Hàm xem như bảo bối. Vậy nên lúc nãy trước khi tới đây ông đã ghé qua siêu thị mua vài món ăn mà trẻ con thích, trước khi đi, ông nhìn thấy gấu bông hình con hổ, Giang Lâm chợt nổi hứng nên cũng mua một con.

Không ngờ lại gặp Bạch Du lúc nhỏ ở đây, nếu sớm biết sẽ gặp thì chắc chắn ông đã mua nhiều hơn rồi.

Nhưng thật ra là rất nhiều, bởi vì sau khi Tiểu Bạch Du do dự một lúc rồi đến xem, cái miệng nhỏ của cô bé lập tức kinh ngạc há hốc thành hình "O": "Chú ơi, sao chú có nhiều đồ ăn ngon thế?”

Có socola, bánh quy, bánh kẹp đủ mọi màu sắc, còn có rất nhiều thứ mà cô bé không biết tên, toàn bộ đều rất đẹp, là thứ mà trước nay cô bé chưa từng nhìn thấy.

Xem xong cô bé vội vàng đưa tay nhỏ lên bịt miệng, nếu không bịt thì nước bọt sẽ chảy ra mất.

Giang Lâm lấy ra một khối thạch pudding lớn bằng bàn tay màu vàng đưa tới, nói khẽ: “Cái này là pudding, vị xoài, chắc chắn cháu sẽ thích ăn.”

Ông cũng không bất ngờ khi Tiểu Bạch Du gọi mình là chú chứ không phải ông, mặc dù tóc của ông đã bạc nhưng nhờ có thói quen rèn luyện trong thời gian dài, trông ông vẫn trẻ hơn người cùng lứa khá nhiều.

Con gái thường nói với ông rằng nếu như ông nhuộm tóc đen thì nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng ông không thích, cũng cảm thấy khá phiền, bây giờ xem ra nhuộm một chút cũng không phải chuyện xấu.

Tiểu Bạch Du trừng to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Chú giỏi thật đó, sao chú biết cháu thích ăn xoài?”

Mặc dù cô bé mới chỉ ăn xoài hai lần mà cộng cả hai lần chỉ mới được gần nửa quả nhưng quả xoài mềm mềm, thơm thơm, ăn ngon lắm đấy.

Giang Lâm vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: "Đương nhiên là chú biết rồi, chú còn biết cháu thích ăn socola nữa.”

Cái này Tiểu Bạch Du chưa ăn bao giờ nhưng rất nhanh cô bé đã cảm thấy chú tóc bạc trước mặt này rất lợi hại, chuyện cô bé không biết mà chú ấy cũng biết!

Giang Lâm nhìn cô bé ăn hết pudding, ông cầm một túi bánh mì rồi xé ra đưa cho cô bé: "Cháu ăn chút bánh mì đi, có khát không?”

Miệng Tiểu Bạch Du phình lên, giống như một con sóc giấu rất nhiều quả hạch trong miệng, cô bé gật đầu: "Khát ạ.”

Nghe đến đây, Giang Lâm vội vàng mở một thùng sữa bò ra rồi lấy một hộp trong đó, còn cắm ống hút rồi mới đưa cho cô bé: "Đây là sữa bò nguyên chất, không có đường nhưng bọn họ nói thứ này có giá trị dinh dưỡng cao.”

Như lo lắng Tiểu Bạch Du ghét sữa bò không ngọt, ông vội vàng giải thích một tràng dài.

Tiểu Bạch Du nhấp một ngụm từ tay ông, nhíu mày nói: "Không ngọt, cháu thích uống sữa bò ngọt.”

Giang Lâm vội nói: "Lần sau chú sẽ mua cho cháu sữa bò ngọt.”

Nói xong ông cũng ngẩn người, trong lòng ông biết rõ chuyện này sẽ không có lần thứ hai.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi hối hận, vừa rồi ông không nên nghe lời nhân viên siêu thị chào hàng mà mua sữa bò có giá trị dinh dưỡng cao!

Mặc dù Tiểu Bạch Du thích uống sữa bò ngọt nhưng cô bé quá khát nước mà sữa bò nguyên chất chú này đưa cũng rất ngon, ban đầu uống không quen nhưng uống nhiều là được.

Giang Lâm nhìn thấy cô bé đã ăn hết bánh mì thì lại cho cô bé một túi bánh quy nhập khẩu từ nước Anh, cô gái nhỏ chăm chú ăn bánh quy, vui vẻ đến mức đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Giang Lâm thấy thế thì khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, thì ra cho người khác ăn là chuyện vui vẻ như thế.

Ông mua khá nhiều đồ, đương nhiên Tiểu Bạch Du ăn không hết nhưng Giang Lâm cũng không có ý định mang đi, ông sắp xếp lại đồ vật, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô bé và nói: "Không còn sớm nữa, chú đưa cháu về nhà nhé.”

"Không, cháu không về nhà đâu, cháu không có nhà!”

Nói rồi đôi mắt của cô gái nhỏ lại đỏ lên, nhưng lại kiên cưỡng không để nước mắt rơi xuống.

Cô bé rất tức giận!

Rõ ràng là chị họ cướp bánh quy của cô bé nhưng mẹ lại không mắng chị họ, còn dùng chổi lông gà đánh vào tay cô bé. Huhu thật sự rất đau.

Tiểu Bạch Du khóc bỏ chạy khỏi nhà, cô bé cứ nghĩ mẹ sẽ chạy theo tìm mình ngay nhưng cô bé ở đây từ sáng đến tối, trong nhà vẫn không có ai đến tìm.

Giang Lâm duỗi tay ra với cô bé: "Chú đưa cháu về, chú đảm bảo với cháu là sau này mẹ cháu sẽ không dám đánh cháu nữa.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 859: Chương 859



Tiểu Bạch Du nhìn người chú trước mặt, cô bé muốn nói mẹ của mình sẽ không nghe lời người ngoài nhưng nghĩ tới lúc nãy chú cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, mà chú cũng rất giỏi, còn biết cô bé thích ăn socola. Có lẽ mẹ sẽ thật sự nghe lời chú, sau này sẽ không đánh cô bé nữa nhỉ?

Thấy cô gái nhỏ do dự, Giang Lâm lấy con hổ bông kia ra: "Nếu như cháu đồng ý để chú đưa cháu về nhà, những món đồ ăn vặt này và cả chú hổ bông này, chú sẽ tặng cho cháu hết.”

Mắt của Tiểu Bạch Du lập tức sáng lên hệt như ngôi sao trên bầu trời đêm: “Thật ạ? Chú thật sự cho cháu con hổ này sao? Trước khi cháu cũng có một con nhưng đã bị chị họ cướp mất rồi!”

Giang Lâm xoa đầu cô bé, sau đó nhét hổ bông vào lòng cô: "Bây giờ nó là của cháu, sau này chị họ của cháu cũng không dám lấy đồ của cháu nữa đâu.”

Chú hổ bông kia rất lớn, Tiểu Bạch Du phải dùng hai tay mới miễn cưỡng ôm được, nhưng hiển nhiên là cô bé rất thích chú hổ bông này, hai tay nhỏ siết rất chặt.

Giang Lâm sắp xếp đồ ăn vặt còn lại rồi cầm lên, sau đó dẫn Tiểu Bạch Du đi về hướng nhà cô bé.

"Chú ơi, chú biết nhà cháu ở đâu sao?”

"Biết chứ.”

"Chú giỏi thật đó, trông chú giống như biết tất cả mọi chuyện vậy.”

"Ừ, chú biết rất nhiều thứ, lỡ như ngày nào đó mẹ của cháu nhốt cháu vào tủ quần áo, chờ khi cha cháu về cháu nhất định phải nói với ông ấy, biết không?”

Mặc dù bây giờ mẹ vẫn chưa nhốt cô bé vào tủ quần áo nhưng chú này lợi hại lắm, chú nói chắc chắn là đúng, thế là Tiểu Bạch Du lại gật đầu hệt như gà mổ thóc.

Trở lại nhà họ Bạch, nhà họ Bạch đang ăn cơm chiều, giống như không ai nhận ra thiếu mất Bạch Du.

Ông đi tới cửa, Bạch Gia Dương là người đầu tiên thấy hai người: "Em gái, em về rồi!”

Bạch Gia Dương biết em gái bỏ nhà đi, anh ấy muốn đi tìm nhưng mẹ lại không cho đi, còn nói nếu Bạch Gia Dương đi thì sẽ không cho anh ấy ăn cơm, buổi tối cũng không cho anh ấy về nhà nên anh ấy chỉ có thể lo lắng suông.

Tần Tâm Hủy nhìn thấy Bạch Du được một người đàn ông lạ đưa về nhà, cô ta tỏ vẻ khá tò mò nhưng sau khi nhìn thấy con hổ bông Bạch Du ôm trong lòng, mắt cô ta lộ vẻ ghen ghét.

Tần Chính Nhân thấy Bạch Du trở về, bà ta đang chuẩn bị mắng thì liếc thấy người đàn ông đứng sau lưng Bạch Du, câu chửi đã lên tới miệng mà bà ta vẫn phải nuốt xuống: "Đồng chí này, cảm ơn ngài đã đưa con gái của tôi về.”

Ở trước mặt người ngoài, xưa nay Tần Chính Nhân luôn tỏ vẻ nho nhã đoan trang, nhất là khi thấy người có khí chất như Giang Lâm, nhìn là biết không phải là người bình thường.

Giang Lâm không nhìn bà ta mà cúi đầu hỏi Tiểu Bạch Du: "Cháu có phòng riêng không? Chú sẽ mang mấy món đồ này vào phòng cho cháu.”

Tiểu Bạch Du lập tức gật đầu: "Có ạ, ở bên trong.”

Cô bé giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, đi vòng qua người bà ta rồi dẫn đường.

Tần Chính Nhân bối rối trước thái độ đảo khách thành chủ của Giang Lâm, bà ta ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại: “Đồng chí này, mặc dù tôi rất cảm ơn vì ngài đã đưa con gái của tôi về nhưng không được người khác đồng ý đã đi vào nhà, cái này không tốt lắm nhỉ?”

Nếu như là người khác dám không hỏi han gì đã xông vào thì Tần Chính Nhân đã la toán lên nhưng người trước mặt có vẻ là lãnh đạo, hơn nữa còn là một vị lãnh đạo rất ghê gớm, điều này khiến bà ta không dám làm to chuyện.

Giang Lâm vẫn tiếp tục không quan tâm đến bà ta, ông đi theo Tiểu Bạch Du về phòng của cô bé. Bây giờ phòng của Tiểu Bạch Du vẫn chưa bị đổi cho Tần Tâm Hủy nên không phải là phòng nhỏ mùa đông lạnh mùa hè nóng, điều này khiến sắc mặt của Giang Lâm dễ coi hơn một chút.

Ông để hết đồ ăn vặt vào trong căn phòng nhỏ, sau đó xoa đầu Tiểu Bạch Du: "Chú phải đi rồi, nhớ những gì cháu đồng ý với chú lúc nãy nhé.”

Nói xong ông chuẩn bị đi, lúc ông xoay người thì ống quần bị cô gái nhỏ tóm lấy.

Ông quay người lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?”

Tiểu Bạch Du l.i.ế.m khóe miệng: "Sau này cháu còn được gặp chú nữa không?”

Giang Lâm khựng lại, sau đó gật đầu: "Còn chứ.”

Cô gái nhỏ nghe vậy thì đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Vậy đã nói rồi nhé, sau này chúng ta sẽ gặp lại ạ.”

Giang Lâm gật đầu: "Được, chúng ta sẽ gặp lại.”

Lúc ra khỏi phòng, Giang Lâm đứng ở cửa nói với Tần Chính Nhân: "Cô ra đây một chút.”

Tần Chính Nhân vốn muốn hỏi ông là ai, dựa vào đâu mà khoa tay múa chân trong nhà bà ta nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Lâm, bà ta lại nói không nên lời mà còn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Ra ngoài sân, Giang Lâm lạnh mặt nhìn bà ta: "Tôi gọi cô ra ngoài là vì muốn nói một chuyện với cô, đó là sau này cô hãy đối xử với Bạch Du, con gái mình tốt một chút.”

Những chuyện trước kia Tần Chính Nhân đã cố nhịn nhưng lúc này nghe nói như thế, bà ta cũng không nhịn được nữa: "Khoan đã, đồng ý này, rốt cuộc ngài là ai? Cho dù ngài là lãnh đạo thì cũng không thể khoa tay múa chân trong nhà người khác chứ nhỉ?”

Giang Lâm: "Tôi đang yêu cầu cô, không phải đang thương lượng với cô.”

Lời này đã hoàn toàn chọc giận Tần Chính Nhân: "Bạch Du là con gái của tôi, tôi muốn đối xử với nó như thế nào là chuyện của tôi, có liên quan gì đến một người ngoài như ngài?”

Giang Lâm lạnh lùng nhìn bà ta: "Đương nhiên có liên quan, việc Tần Tâm Hủy là con gái riêng của cô, chắc chắn cô cũng không muốn người khác biết đâu nhỉ?”

Tần Chính Nhân trừng to mắt như bị một tia sét đánh trúng, bà ta hoảng sợ không thể tin mà nhìn Giang Lâm: "Ngài… Ngài…”

Nói nửa ngày nhưng bà ta cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Giang Lâm: "Tôi sẽ để mắt tới cô, nếu như sau này cô còn dám ngược đãi Bạch Du, tôi sẽ công bố hết tất cả chuyện xấu của cô ra ngoài, đến lúc đó dẫn đến hậu quả gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn bất kỳ ai.”

Sắc mặt của Tần Chính Nhân đã trắng bệch: “...”

Nói xong, Giang Lâm nhìn vào căn phòng đó lần cuối, sau đó xoay người rời đi.

Chờ đến khi ông đi ra khỏi sân nhà họ Bạch, bầu trời lại đột nhiên có pháo hoa.

Ông ngẩng đầu nhìn lên, là một dấu chân khổng lồ, xung quanh là những tiếng cảm thán và hoan hô.

Giang Lâm quay người nhìn bốn phía, không hiểu sao xung quanh đã có rất nhiều người. Mọi người cầm cờ đỏ trong tay, thậm chí có vài người còn dán cờ lên mặt, ai nấy đều đàn ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời.

Không thấy bóng dáng của Tần Chính Nhân và Tiểu Bạch Du nữa.

Đồng thời thứ đã mất đi bao gồm đồ ăn và hổ bông trong tay ông.

Giang Lâm nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, khóe môi lại cong lên.

Ông móc điện thoại trong túi ra, mười giờ đúng,có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là của Giang Hựu Hàm.

Giang Lâm nhìn lướt qua, sau đó trả lời: "Anh có việc đột xuất, anh không qua nữa, nếu như ông ta còn quậy thì đưa ông ta đến viện dưỡng lão đi.”

Một lát sau, Giang Hựu Hàm nhắn lại: "Đúng là cách của anh có ích, đơn giản thô bạo, ông ta không còn làm ầm lên nữa rồi.”

Giang Lâm không đáp lại, ông nhấn tắt màn hình điện thoại rồi đi ra khỏi đại viện quân khu.

Nếu như trước đó ông không rõ có phải .mình đang nằm mơ không, nhưng vào giờ phút này ông đã hoàn toàn xác định.

Người ông nhìn thấy là Bạch Du ba tuổi rưỡi.

Thời không bị lệch đã để ông có một cơ hội quay lại quá khứ. Cũng để ông bù đắp lại tiếc nuối trong lòng… Đó là không thể giúp đỡ khi Bạch Du còn bé.

Bây giờ nỗi tiếc nuối này cuối cùng đã được bù đắp.

Chờ đến khi Bạch Du và con gái vất vả mãi mới theo được đám người đi ra khỏi sân vận động Tổ Chim, hai người liếc mắt đã thấy Giang Lâm đứng dưới ngọn đèn đường.

Giữa biển người đông đúc nhưng chỉ cần liếc mắt là Bạch Du đã nhận ra ông trong đám người.

Như cảm nhận được bà đang nhìn, Giang Lâm ngẩng đầu nhìn sáng.

Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung. Mắt ông sáng ngời, sải bước đi về phía Bạch Du.
 
Back
Top Bottom