Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 850: Chương 850



Bà ấy đã đến lúc dầu hết đèn tắt, tuy nhìn thấy Bạch Du rất xúc động nhưng không còn sức nói, chỉ có đôi mắt nhìn về phía con gái.

Bạch Du hiểu ý bà ấy mà nắm tay Lâm Hướng Tuyết, đôi mắt đẫm lệ gật đầu: "Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu chăm sóc Bảo Lâm thật tốt."

Lâm Hướng Tuyết vẫn không nhắm mắt, dường như đang chờ câu nói này, mặc dù con gái còn có cháu trai, cháu gái và những anh chị em khác nhưng người bà ấy tin tưởng nhất vẫn là Bạch Du.

Có lời hứa của Bạch Du, cuối cùng bà ấy cũng có thể yên tâm ra đi.

Trong lúc mơ màng, bà ấy thấy một bóng người đang chậm rãi bước về phía mình, người đó cao lớn, mặc một bộ quân phục hải quân, ngoại trừ làn da hơi đen, còn lại thì đẹp trai không gì sánh được.

Lâm Hướng Tuyết mở to mắt, bà ấy nhận ra rồi.

Là Cát Đại Xuyên.

Bà ấy nhìn Cát Đại Xuyên, Cát Đại Xuyên cũng nhìn bà ấy, ánh mắt của hai người xuyên qua ranh giới sinh tử, cách nhau nửa thế kỷ, một lần nữa chạm vào nhau.

Cát Dại Xuyên đi đến bên giường rồi đưa tay về phía bà ấy: "Hướng Tuyết, anh tới đón em."

Lâm Hướng Tuyết muốn nói rằng bà ấy không còn sức để đứng dậy nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể bà ấy đã bay lên rồi tay bà ấy được Cát Đại Xuyên nắm lấy.

Cát Đại Xuyên nắm tay bà ấy bước về phía một quầng sáng.

Trước khi bước vào quầng sáng, bà ấy quay đầu lại nhìn người mình yêu lần cuối rồi cùng Cát Đại Xuyên bước vào.

Vừa bước vào quầng sáng, Lâm Hướng Tuyết đã thấy quầng sáng bên trái lóe lên ánh bạc, một hình ảnh hiện ra.

Một con mèo đen bị ngược đãi rất thảm, hai chân trước bị bẻ gãy, xương hàm bị gãy nát, nó nằm bất động bên vệ đường chờ chết, trên người đầy ruồi và giòi, những người đi đường nhìn thấy đều bịt mũi chạy qua.

Không biết bao lâu sau, một cô gái trẻ đi tới, cô ấy xua đuổi những con ruồi rồi cởi áo mình ra, nhẹ nhàng quấn lấy con mèo đen đang run rẩy, cuối cùng nhờ sự cứu giúp của cô gái mà con mèo đen đã sống sót và ở bên cô gái hơn mười năm.

Lâm Hướng Tuyết bước về phía trước, hình ảnh trên quầng sáng lại thay đổi.

Con mèo đen đầu thai thành một gia nô, hắn ta yêu tiểu thư của gia chủ, chỉ tiếc thân phận địa vị của hai người chênh lệch quá xa, nên hắn ta chỉ dám âm thầm chôn giấu tình yêu này trong lòng, tiểu thư sắp xuất giá đi xa, hắn ta ở trong đội ngũ đưa dâu nhưng vừa ra khỏi Thành, họ đã gặp phải giặc cướp, hắn ta bảo vệ tiểu thư chạy như điên một đường, dùng thân mình mở đường m.á.u cho tiểu thư, tiểu thư được an toàn nhưng hắn ta đã trúng hơn mười mũi tên, hắn ta ngã xuống người tiểu thư, m.á.u trên người hắn ta hòa vào giá y đỏ thẫm của tiểu thư…

Tiếp tục bước về phía trước, hình ảnh trên quầng sáng lại thay đổi...

Mỗi kiếp, con mèo đen và cô gái trẻ đều gặp nhau nhưng lần nào cũng vì nhiều lý do mà không thể ở bên nhau, còn con mèo đen thì không c.h.ế.t tử tế.

Cho đến kiếp cuối cùng, bà ấy thấy Phán Quan nói với Cát Dại Xuyên: “Ngươi là liệt sĩ, có thể ưu tiên chọn nhà tốt nhất để đầu thai.”

Nhưng Cát Đại Xuyên lại lắc đầu: "Tôi muốn đợi một người."

Phán Quan hỏi: "Đợi ai?"

Cát Đại Xuyên không nói gì, nhưng lúc này Lâm Hướng Tuyết đã nước mắt rơi đầy mặt.

Anh ấy đang đợi mình, đợi khoảng sáu mươi năm

Bước ra khỏi vầng sáng, Phán Quan đang đợi họ bên ngoài: "Cát Đại Xuyên, ngươi nhất định muốn chi một nửa công đức cho người bên cạnh ngươi sao?"

Cát Đại Xuyên không chút do dự nào: "Chắc chắn."

Phán Quan định nói rằng vốn dĩ ngươi có thể đầu thai vào một gia đình vô cùng hoàn hảo nhưng chia mất một nửa công đức thì không tốt như vậy, mà khi Phán Quan nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của hai người, ông ấy lại thấy mình không cần nói gì nữa.

Phán Quan xua tay: "Vậy đi đi, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà đi đầu thai đi."

Mặc dù bị chia mất một nửa công đức nhưng công đức của Cát Đại Xuyên quá lớn, bị chia mất một nửa thì hai người vẫn có thể đầu thai vào một gia đình rất tốt.

Lâm Hướng Tuyết vừa đi vừa khóc, hoàn toàn không phát hiện mình đã trở lại dang vẻ mười chín tuổi: "Đại Xuyên, em không cần công đức của anh, anh làm vậy không đáng."

Cát Đại Xuyên giơ tay lên, giúp bà ấy lau đi giọt nước mắt: "Anh nói đáng giá thì là đáng giá, kiếp sau, anh sẽ vẫn đi tìm em."

Anh ấy nhớ tới chuyển kiếp đầu tiên trước đây, anh ta hỏi Phán Quan: "Nếu như tôi muốn gặp lại cô ấy một lần nữa, tôi nên làm như thế nào?"

Phán Quan nói: "Muốn gặp được cô ấy thì cần thập tử nhất sinh, ngươi có bằng lòng hay không?"

Anh ấy không hề nghĩ ngợi: "Đồng ý."

TBC

Mấy phút sau.

Tại một bệnh viện ở Thủ đô, một phụ nữ trẻ sinh một bé trai bụ bẫm nặng bảy cân bảy lạng, tiếng khóc vang trời.

Cùng lúc đó, sản phụ ở phòng bên cạnh sinh một bé gái xinh xắn nặng sáu cân sáu lạng.

Sau khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, hai người mới phát hiện ra rằng họ được hia vào cùng một phòng bệnh, sau khi trò chuyện, hai người lại phát hiện ra rằng họ vừa mua biệt thự ở cùng một khu cao cấp mà còn là hàng xóm.

Mẹ bé trai cười nói: "Ôi trời, đây thật là vừa khéo, nói không chừng tương lai của chúng ta còn thể kết thông gia."

Mẹ bé gái cũng cười theo: "Thế thì tốt quá, nhà chồng và nhà mẹ đẻ cách nhau chưa đầy vài mét, ra cửa là tới, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được."

Một lời thành sự thật.

Hai mươi lăm năm sau.

Cậu nhóc đẹp trai nhà họ Cát đã cưới cô nhóc xinh đẹp nhà học Lâm về nhà.

Đêm tân hôn, Cát Đại Xuyên nhìn cô ấy, ngay cả chớp mắt cũng không chớp: "Anh cảm giác dường như anh thích em đã từ rất rất lâu."

Lâm Hướng Tuyết hất cằm giống như mèo con kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, mẹ em bói là lúc anh vừa sinh ra đã khóc không ngừng, nhưng vừa nhìn thấy em đã lập tức ngừng khóc, mẹ anh nói rằng anh đây là tuổi còn nhỏ mà đã mê gái!!"

"Mẹ em mẹ anh gì chứ, là mẹ chúng ta."

Vừa nói xong, anh ấy đã hôn xuống.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 851: Chương 851



"Chị, em không nhịn nổi nữa rồi, em nhất định phải nói bí mật này cho chị!"

Minh Thư từ trong chăn thò đầu ra, mặt đỏ bừng trông rất buồn phiền.

Niệm Niệm đang làm bài tập, quay đầu nhìn thấy em gái như vậy, không nhịn được che miệng cười: "Bí mật gì mà làm em rối tung cả lên thế?"

Tuy hai chị em mỗi người có một phòng riêng nhưng tình cảm rất tốt, thường thích chen chúc trong một phòng, mỗi người làm việc của mình, không làm phiền nhau nhưng lại thấy rất ấm lòng.

Hai tay Minh Thư luồn vào tóc, xoa tóc thành ổ gà: "Chị, em cũng không biết có nên nói cho chị không, em sợ nói ra sẽ làm chị đau khổ nhưng nếu không nói thì em lại cảm thấy giấu chị sẽ không tốt."

Ban đầu Niệm Niệm không để ý lắm, lúc này thấy em gái như vậy, cô bé buông bút trên tay, đi tới giúp em gái chải tóc, giọng nhẹ nhàng: "Đừng ngại, chờ khi nào em muốn nói thì hãy nói cho chị biết, nếu như em luôn không muốn nói thì cũng không cần nói, cho dù có ngày chị nghe được từ miệng người khác, chị cũng không trách em giấu chị."

Niệm Niệm chính là tính cách như vậy, dịu dàng, cho dù lúc tức giận thì cũng chỉ đỏ mặt, chưa bao giờ nói th* t*c, cũng không biết chửi người.

Lần dữ dằn nhất chính là lúc ở nhà trẻ nói với Nha Nha là sẽ giật tóc Nha Nha, chỉ như vậy mà sau đó cô bé còn tự kiểm điểm mấy lần, cảm thấy mình nói quá đáng.

Nếu đổi lại là người khác cứ nằng nặc muốn nghe, Minh Thư chưa chắc đã nói nhưng gặp phải người dịu dàng như vậy lại là người dễ nắm bắt Minh Thư nhất.

Cô bé kéo chị gái vào trong chăn rồi nhỏ giọng: "Chị, em chỉ nói chuyện này cho chị và mẹ nuôi, nhưng chị không thể để cho mẹ em biết, chị có thể thề không?"

Niệm Niệm bị vẻ nghiêm túc của em gái làm cho sợ nhưng vẫn giơ một tay lên thề: "Chị thề, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cô."

Lúc này Minh Thư mới kể lại chuyện mơ thấy cách đây không lâu, kể xong thì thấy chị gái nước mắt lưng tròng, hạt đậu vàng rơi không ngừng, nhất thời sợ hãi: "Chị đừng khóc, có phải chị bị em dọa không, chị đừng sợ, em vừa nói chỉ là mơ thôi, không phải thật..."

Niệm Niệm thấy em gái bị mình dọa đến mặt tái mét, vội ngừng khóc: "Em gái đừng sợ, chị không phải bị dọa, chị chỉ thấy rất buồn, thế giới mà em nói, mọi người đều sống khổ sở như vậy, cô, dương, còn có ông nội và anh Lý Khắc..."

TBC

Hồi nhỏ là anh Lý Khắc đưa cô bé ra khỏi vùng núi, trong lòng cô bé luôn rất biết ơn, hằng năm đến sinh nhật anh Lý Khắc, cô bé đều dùng tiền tiêu vặt của mình mua quà tặng anh Lý Khắc, chỉ là từ khi đến đảo Quỳnh Châu thì liên lạc của họ cũng dần ít đi.

Bây giờ nghe em gái nói anh Lý Khắc vì mình mà đi ăn trộm lại vì mình mà bị bắt, sau đó vì báo thù cho mình mà bị xử bắn, cô bé chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất buồn, cũng rất áy náy.

Anh Lý Khắc đã làm nhiều điều như vậy cho cô bé, mà cô bé chỉ tặng một món quà sinh nhật để "đền đáp" anh Lý Khắc, khiến cô bé cảm thấy mình như một con sói mắt trắng.

Cô bé quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, cô bé sẽ liên lạc nhiều hơn với anh Lý Khắc, còn tiền tiêu vặt cô bé sẽ để dành hết, tiếp đó mua thịt và sữa mạch nha bồi bổ sức khỏe cho anh Lý Khắc, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc căn bản không quan tâm đến anh Lý Khắc, cô bé còn nhớ lúc ở nhà họ Lý, anh trai và chị dâu của anh Lý Khắc thậm chí không cho họ uống một bát cháo.

Một điều nữa khiến cô bé buồn là cô bé ở thế giới kia, đến c.h.ế.t cũng không gặp lại được cha.

Bao nhiêu năm rồi, cha không có một chút tin tức nào, bà cố, ông nội, cô và dượng đều dùng mọi cách và mối quan hệ để tìm kiếm, chỉ là không có một chút tin tức nào.

Hơn nữa nếu cha thực sự còn sống, tại sao không về tìm cô bé, chẳng lẽ giống như mẹ cô bé, đều không cần cô bé sao?

Nhưng rất nhanh cô bé đã lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, mặc dù rất nhiều ký ức thời thơ ấu đã trở nên rất mơ hồ nhưng cô bé vẫn luôn nhớ cha rất thương cô bé, nếu cha có thể trở về thì cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô bé.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 852: Chương 852



Vậy chỉ còn lại một khả năng...

Nghĩ đến khả năng đó, Niệm Niệm cảm thấy như có người bóp chặt tim mình, rất rất đau.

Tối hôm đó, Niệm Niệm ăn ít hơn một nửa so với bình thường, sau đó rất lâu sau cô bé mới cười.

Minh Thư thấy vậy, không khỏi hối hận vì đã kể chuyện cho chị gái.

May mà Niệm Niệm là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô bé không muốn người nhà lo lắng cho mình nên cô bé đã khóa chặt nỗi buồn này vào sâu trong lòng.

Chỉ là hai người đều không biết rằng, vì chuyện này mà có một hạt giống đã âm thầm được gieo xuống.

***

“Trái tim em thật sự quá mềm yếu, quá mềm yếu, chỉ muốn một mình ngồi khóc đến khi trời sáng, em yêu người đó không oán không hận nhưng anh biết rõ em không hề kiên cường đến thế…”

Mùa hè năm 1997, các cửa hàng băng đĩa ở thủ đô liên tục phát bài [Quá Mềm Lòng] của Nhậm Hiền Tề, nghe đến lần thứ một trăm tám mươi rồi mà vẫn không thấy chán, ngay cả những người đi ngang qua cũng sẽ ngân nga theo vài câu.

Năm đó, Nhậm Hiền Tề nổi tiếng khắp cả nước, đi đâu cũng có thể nghe thấy bài [Quá Mềm Lòng] của anh ấy, năm đó cũng là năm Hồng Kông trở về với vòng tay của tổ quốc.

Trên những con phố đông đúc, người đi bộ vội vã, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chàng trai để kiểu tóc nấm bốn sáu, mặc quần ống loe, đạp xe đạp hai tám lao vun vút qua, tự cho mình là ngầu hơn cả những tên xã hội đen trong phim truyền hình Hồng Kông.

Ở cuối phố, có một cửa hàng băng đĩa rất khác biệt, không giống như những cửa hàng băng đĩa nhỏ và lộn xộn khác, cửa hàng băng đĩa này không chỉ rộng rãi mà còn được bài trí rất xu sáng sủa và ngăn nắp, quan trọng nhất là cửa hàng băng đĩa này có tên là "Cửa hàng băng đĩa tìm người thân."

TBC

Trong cửa hàng băng đĩa có một góc dành riêng cho những người bị thất lạc gia đình, có những người sau khi rời nhà thì không bao giờ trở về nữa, người thân của họ sẽ treo thông tin của họ lên bảng thông tin, hy vọng một ngày nào đó họ đi ngang qua đây sẽ nhìn thấy, hoặc có người quen biết người trên bảng thông tin sẽ liên lạc với họ.

Tất nhiên, trên bảng thông tin có nhiều nhất là những đứa trẻ bị bắt cóc, từ vài tháng đến mười mấy tuổi đều có, có đứa mới bị bắt cóc không lâu, có đứa đã bị bắt cóc hơn mười năm, cha mẹ chúng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm và cửa hàng băng đĩa này chính là nơi cung cấp cho họ thêm một con đường tìm người thân.

Trong bảy năm kể từ khi mở cửa, cửa hàng băng đĩa đã giúp hơn ba mươi người tìm người thân tìm được người thân, mọi người đều khen ngợi chủ cửa hàng băng đĩa là Bồ Tát tái thế.

Mọi người đều biết chủ cửa hàng băng đĩa rất tốt bụng nhưng ít ai biết rằng chủ cửa hàng băng đĩa này là một cô gái mới ngoài hai mươi.

Như thường lệ, mỗi thứ tư hàng tuần, Niệm Niệm đều đến cửa hàng băng đĩa để xem một chút, cửa hàng băng đĩa này là món quà sinh nhật mà cô tặng cô ấy vào năm cô ấy mười bảy tuổi, lúc đó cô ấy nói với cô rằng cô ấy muốn mở một cửa hàng, để những người muốn tìm người thân có một nơi có thể treo thông tin nên cô đã thuê cửa hàng này cho cô ấy.

Năm đầu tiên cô giúp cô ấy quản lý, sau khi cô ấy mười tám tuổi thì cô đã hoàn toàn giao cửa hàng cho cô ấy quản lý, mặc dù cửa hàng băng đĩa khá kiếm ra tiền nhưng chi phí in tài liệu miễn phí, thuê người sắp xếp tài liệu và tìm người gần như bằng với số tiền kiếm được, nói cách khác, những năm gần đây, số tiền cô ấy kiếm được đều đổ vào cái hố tìm người thân này.

Mặc dù không kiếm được tiền nhưng cô ấy cảm thấy rất vui.

Mỗi lần nhìn thấy những người đã vất vả nhiều năm, đoàn tụ với người thân thất lạc và ôm nhau khóc nức nở, cô ấy đều cảm thấy mọi sự trả giá đều xứng đáng.

Trước đây, cô ấy đều tự bỏ tiền ra giúp những người này tìm người thân miễn phí nhưng dù sao đây cũng không phải là kế sách lâu dài, một mình cô ấy không thể giúp được nhiều người như vậy, theo đề nghị của anh Lý Khắc, cô ấy đã hợp tác với cảnh sát, cảnh sát và nhân dân hợp tác quả thực đã nâng cao hiệu quả rất nhiều, năm nay đã có năm gia đình tìm con tìm lại được con của mình.

Mặc dù cha cô ấy vẫn chưa tìm được...

Ngay lúc này, có tiếng bước chân từ cửa truyền đến, một người phụ nữ bước vào.

Người phụ nữ cao ráo, da trắng, ăn mặc rất xu thời trang, cô ta vừa bước vào, ánh mắt của không ít người đã đổ dồn vào cô ta nhưng dường như người phụ nữ đã quen với ánh mắt này, lại dường như rất chán ghét.

Cô ta trợn mắt, sau đó đi đến trước mặt Niệm Niệm, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới.

Ánh mắt của cô ta khiến Niệm Niệm có phần khó chịu nhưng đi theo cạnh cô và sư phụ, những năm gần đây cô ấy đã gặp đủ loại người, cho nên mặc dù cô ấy cảm thấy có hơi bị xúc phạm nhưng cô ấy không tức giận, mà giọng điệu rất nhẹ nhàng hỏi: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?"

Người phụ nữ nhướng đôi lông mày được kẻ rất mảnh, đôi môi đỏ cong lên cười nói: "Trông cũng chẳng ra gì, tôi còn tưởng là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành cơ!"

Nghe thật chói tai.

Một mùi chua như giấm phả vào mặt.

Nghe vậy, Niệm Niệm rõ ràng không thể coi người trước mặt là khách bình thường, thu lại nụ cười trên mặt: "Xin hỏi cô là ai?"

Người phụ nữ hơi ngẩng cằm, nói tên mình: "Tống Chi Vi."

Niệm Niệm cảm thấy cái tên này có vẻ quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu: "Xin lỗi, tôi không quen cô, xin hỏi cô có chuyện gì không?"

Tống Chi Vi: "Cô không quen tôi, vậy cô hẳn biết Lý Khắc đi? Tôi là đối tượng của Lý Khắc."

Sắc mặt Niệm Niệm tái nhợt, vô thức nói: "Không thể nào."

Nói xong không đợi đối phương trả lời, cô ấy đã tự nghi ngờ bản thân.

Sao cô ấy xác định được Lý Khắc không có đối tượng?

Lý Khắc năm nay ba mươi mốt tuổi, tuổi này thực sự không còn trẻ nữa, rất nhiều đồng nghiệp xung quanh anh ấy đã có con có thể mua nước tương, chỉ có anh ấy vẫn độc thân.

Nhưng anh ấy độc thân không phải vì điều kiện bản thân không tốt, ngược lại, điều kiện của anh ấy rất tốt.

Hồi nhỏ anh ấy được nhà họ Bạch tài trợ học hết tiểu học đến trung học, sau đó anh ấy thi đỗ vào trường quân đội, từ đó không những không dùng tiền của nhà họ Bạch nữa mà còn trả gấp đôi số tiền nhà họ Bạch đã tài trợ cho anh ấy trước đó.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy vào cục cảnh sát hàng hải, trở thành cảnh sát biển.

Lý Khắc có tác phong chiến đấu vô cùng ngoan cường, khi giao chiến với bọn tội phạm trên biển, anh ấy luôn thể hiện sự dũng cảm và trí thông minh, chưa đầy ba năm nhập ngũ, anh ấy đã tham gia hàng trăm nhiệm vụ thực thi pháp luật trên biển, thu giữ được hàng trăm triệu đô la hàng lậu và hơn hai nghìn kg m* t**, thành tích vô cùng hiển hách.

Đầu năm nay, anh ấy và đồng đội đã bắt giữ 1,5 tấn m* t** tại chỗ, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, lúc đó biển động dữ dội, thời tiết vô cùng xấu, sấm chớp đùng đùng mà Lý Khắc bất chấp mưa gió bão bùng, một mình nhảy lên tàu của đối phương, sau đó khống chế tàu của đối phương.

Nhiệm vụ lần này đã làm mới kỷ lục bắt giữ m* t** trên biển của nước ta, Lý Khắc và đồng đội của anh ấy đều được khen thưởng vì thành tích xuất sắc, đặc biệt Lý Khắc đã lập được chiến công hạng nhất cá nhân.

Những đồng chí ưu tú và độc thân như vậy, luôn là đối tượng được lãnh đạo quan tâm nhất, lãnh đạo của cục cảnh sát hàng hải luôn muốn giải quyết chuyện cá nhân của Lý Khắc, mà cô ấy và Lý Khắc cũng đã hai tháng không liên lạc.

Tất nhiên là cô ấy đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh, lý do là lần thực hiện nhiệm vụ này, cô ấy thấy anh ấy liều lĩnh như vậy, hoàn toàn không coi mạng mình ra gì, nếu tình hình lúc đó có sơ sẩy một chút thì bây giờ anh ấy đã bị treo trên tường rồi.

Hai tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, lỡ như trong hai tháng này, lãnh đạo của anh ấy giới thiệu đối tượng cho anh ấy thì cũng không phải là không thể.

Niệm Niệm càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, tay cầm bút từ từ siết chặt, khớp tay bị nắm đến trắng bệch.

Tống Chi Vi khoanh tay trước ngực, thưởng thức sắc mặt của đối phương thay đổi rõ rệt từng chút một: "Cô xem, ngay cả cô cũng không tin lời mình nói, như vậy không buồn cười sao? Lần này tôi đến đây là để thông báo chuyện này cho cô, tôi không quan tâm trước đây cô và Lý Khắc có quan hệ gì nhưng từ bây giờ trở đi, Lý Khắc là người của Tống Chi Vi tôi, sau này cô tránh xa anh ấy ra một chút, hiểu chưa?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 853: Chương 853



Nhân viên cửa hàng bên cạnh cảm thấy không ổn, lén chạy ra ngoài gọi điện thông báo cho Minh Thư.

Đợi đến khi Minh Thư vội vã chạy đến thì Tống Chi Vi đã đi từ lâu, còn Niệm Niệm thì nhốt mình trong phòng chứa đồ, nửa ngày không ra.

Nhân viên cửa hàng kể lại sự việc một cách sống động, thêm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi sự việc cho Minh Thư, cuối cùng nói: "Cô đừng trách tôi lúc nãy không ra mặt giúp cô Bạch, người phụ nữ đó nhìn không giống người bình thường, không phải loại người mà tôi có thể đắc tội."

Đương nhiên Minh Thư không trách nhân viên cửa hàng, cô cũng giống như chị gái mình, đều cảm thấy cái tên Tống Chi Vi này rất quen tai.

Niệm Niệm thấy nhân viên cửa hàng mời em gái đến, đương nhiên không tiện tiếp tục ở trong phòng chứa đồ, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai chị em về nhà mà không nói chuyện gì.

Niệm Niệm vừa về tới nhà đã lập tức trốn vào phòng vẽ.

Minh Thư không dễ dàng bỏ qua cho cô ấy như vậy, lập tức đi theo, còn hỏi thẳng: "Chị, có phải chị thích Lý Khắc không?"

Niệm Niệm nghe xong lời này, tay run lên, mặt và tai đều đỏ lên, sau đó lập tức phủ nhận ba lần: "Chị không có, chị không phải, em đừng nói bậy."

Mặt Minh Thư đầy vẻ nghi ngờ: "Thật sao?"

Niệm Niệm đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Tất nhiên là thật, còn thật hơn cả ngọc trai do cô nuôi nữa."

Vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên đụng vào cái bàn trước mặt làm những bức tranh trên bàn rơi xuống đất.

Minh Thư cúi đầu nhìn thì chỉ thấy trên đất đây tranh của Lý Khắc, Lý Khắc ngủ, Lý Khắc mặc cảnh phục, Lý Khắc mỉm cười...

Minh Thư nhìn cô ấy, nhướng mày: "Thế này mà chị còn dám nói là thật hơn ngọc trai do mẹ em nuôi?"

Niệm Niệm: "..."

Cô ấy cũng không ngờ bị vả mặt nhanh như vậy.

"Chị, chị nói thật đi, chị đối với anh Lý Khắc là cảm giác gì, tiếp theo chị định làm gì?"

Đừng nhìn Minh Thư nhỏ hơn Niệm Niệm ba bốn tuổi nhưng về mặt tình cảm, cô ấy quyết đoán hơn Niệm Niệm rất nhiều.

Niệm Niệm cúi xuống, vừa nhặt bức tranh vừa tủi thân nói: "Cho dù chị có cảm giác gì cới anh ấy thì có lợi gì, anh ấy cũng đã có đối tượng rồi."

Những năm gần đây, không biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy chưa bao giờ để ý đến họ, cô ấy vẫn luôn chờ Lý Khắc ngỏ lời với cô ấy nhưng dường như anh ấy chỉ coi cô ấy như em gái.

Mặc dù cô ấy không thích cái người phụ nữ gọi là Tống Chi Vi kia, nhưng nếu Lý Khắc thích thì cô ấy… Cũng sẽ chúc phúc họ.

Là người ngoài cuộc, Minh Thư lập tức nhìn thấu mánh khóe của đối phương: "Em lại không cảm thấy cô ta chính là đối tượng của anh Lý Khắc, với tính cách của anh Lý Khắc, nếu như anh ấy thật sự có đối tượng thì chắc chán sẽ chủ động giới thiệu cho chúng ta, có lẽ đối phương một mặt chạy tới trước mặt chị diễu võ dương oai, chỉ có thể nói rõ một vấn đề."

Niệm Niệm chớp đôi mắt ngấn lệ: "Vấn đề gì?"

Minh Thư: "Cô ta không theo đuổi được anh Lý Khắc, hoặc nói cách khác, anh Lý Khắc không thích cô ta, không muốn hẹn hò với cô ta."

Đôi mắt Niệm Niệm đột nhiên sáng lên: "Em thật sự cảm thấy anh Lý Khắc không thích cô ta sao?"

Minh Thư gật đầu: "Mặc dù em chưa từng gặp người phụ nữ kia nhưng theo những gì em hiểu về anh Lý Khắc, anh ấy tuyệt đối sẽ không thích loại phụ nữ đó, còn chị, chỉ cần nghe đến chuyện liên quan đến anh Lý Khắc là chị lại rối bời, chị thực sự không thể không cần anh Lý Khắc sao?"

Niệm Niệm lại lần nữa đỏ mặt: "Cũng không phải không thể không cần anh ấy,..."

Những người đàn ông theo đuổi cô ấy, người thì để ý đến ngoại hình của cô ấy, người thì để ý đến giá trị của cô ấy, cửa hàng băng đĩa chỉ là một nghề phụ không kiếm được nhiều tiền của cô ấy, thứ thực sự kiếm ra tiền cho cô ấy là tranh thêu hai mặt thêu tay của mình.

Cô ấy bắt đầu học thêu với sư phụ Triệu Kí Thu từ năm sáu tuổi, sau khi mười tám tuổi, sư phụ nói cô ấy có thể ra nghề, những năm gần đây, trên cơ sở sư phụ dạy thì cô ấy đã sáng tạo ra phong cách nghệ thuật mới như thêu ba mặt khác nhau, thêu kim loạn hai mặt.

Các tác phẩm của cô ấy cũng nhiều lần đạt giải thưởng cấp quốc gia, còn có một tác phẩm được bảo tàng sưu tầm, nói cách khác, tác phẩm của cô ấy rất có giá trị trên thị trường, bản thân cô ấy cũng rất có giá trị, cưới cô ấy cũng giống như cưới được một con gà đẻ trứng vàng.

Chỉ có Lý Khắc, chưa bao giờ vì những thứ bên ngoài này mà thay đổi thái độ với cô ấy, anh ấy vẫn giống như hồi nhỏ, chăm sóc cô ấy từng li từng tí.

Huống chi, trong thế giới khác mà Minh Thư nói thì Lý Khắc còn vì cô ấy không cần mạng sống.

Đàn ông như vậy, cô ấy không có cách nào mà kìm chế mình không rung động.

Minh Thư gãi đúng chỗ ngứa nói: "Nếu anh Lý Khắc không thích chị, anh ấy sẽ không đến giờ vẫn chưa kết hôn, càng không đưa hết tiền lương cho chị giữ, chị biết trong một gia đình, ai mới là người giữ tiền lương không? Là người làm vợ, chứ không phải người làm em!"

Nghe xong lời này, Niệm Niệm như thể có một chú nai con vô tình chạy vào trong lòng, đ.â.m loạn xạ vào tim cô ấy.

Minh Thư sờ chiếc nhẫn bạch kim đeo ở ngón út tay trái, cảm thấy hai người này chỉ còn thiếu một tờ giấy ngăn cách, cô phải nghĩ cách mới được.

Đến tối, Minh Thư và Niệm Niệm đã biết được thân phận của Tống Chi Vi, cũng biết tại sao lại thấy cái tên này quen tai.

"Tống Chi Vi?" Bạch Du nghe thấy cái tên này, khựng lại một chút, ký ức bỗng chốc ùa về.

Năm 1976, một ngày nọ trên đường đi làm về, bà thấy một cô bé bị một người đàn ông trung niên theo dõi, nếu không phải bà kịp thời chạy đến, có lẽ cô bé đã bị đe dọa, lúc đó cha mẹ và những người thân khác của cô bé bị đánh thành phần xấu đưa đi cải tạo, cô bé được gửi đến nhà anh chị họ, chỉ là bên kia nhận tiền nhưng không đối xử tốt với cô bé.

Lúc đó bà thấy cô bé rất đáng thương nên đã đưa cho cô bé hai đồng và mấy tấm phiếu lương thực, sau đó nghe nói gia đình cô bé được phục hồi danh dự, cô bé được đón đi khỏi đảo Quỳnh Châu, cô bé đó tên là Tống Chi Vi.

Bà không biết Tống Chi Vi có kể chuyện được giúp đỡ cho cha mẹ mình không nhưng sau khi cha mẹ cô ta được phục hồi danh dự đúng là không đến tận nhà, hoặc nhờ người đến cảm ơn, bà không h*m m**n sự cảm ơn của người khác, lúc đó ra tay cũng không phải vì muốn người khác cảm ơn, chỉ là nếu đổi lại là bà, nếu có người cứu con mình thì dù bận rộn đến mấy, bà cũng sẽ đưa con đến tận nhà cảm ơn người đó.

Minh Thư: "Thảo nào con thấy quen tai, hóa ra là trước đây đã nghe lén mẹ kể, không phải con có thành kiến, con thấy hai người này hẳn là cùng một người."

Tuổi tác trùng khớp, đuôi mắt trái đều có một nốt ruồi lệ, hơn nữa gia đình không biết ơn thế này thì đúng là có thể dạy ra đứa con gái ngạo mạn như vậy.

Bạch Du rất khó liên hệ cô bé yếu đuối năm xưa với "Tống Chi Vi" mà họ nhắc đến nhưng trải qua nhiều năm như vậy, con người đều sẽ thay đổi, hơn nữa sự giáo dục của cha mẹ thực sự rất quan trọng.

Rất nhanh, bên Tập Lục Thừa không cần Minh Thư mở lời đã điều tra được tin tức về Tống Chi Vi và gia đình cô ta.

Tống Chi Vi, năm nay ba mươi tuổi, đã ly hôn hai lần, làm việc tại Viện kiểm soát hàng hải.

"Nghe nói hai người chồng trước của cô ta cũng cướp từ tay người khác, sau khi kết hôn thì cãi nhau ầm ĩ, lần kết hôn đầu tiên duy trì được ba tháng, lần kết hôn thứ hai duy trì được nửa năm." Tập Lục Thừa đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nửa người trên của anh hòa vào trong ánh sáng: "Cha và anh trai cô ta bị tình nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện đang bị thẩm tra và điều tra, cô ta sốt ruột rồi, muốn tìm người kết hôn để bảo vệ mình nhưng anh nghĩ Lý Khắc không ngốc đến vậy đâu."

Minh Thư vừa làm thí nghiệm vừa đáp: "Vậy thì người này không đáng sợ nữa rồi, còn lại chỉ cần xem anh Lý Khắc định làm thế nào."

Tập Lục Thừa xoay chiếc nhẫn bạch kim ở ngón út, thở dài: "Chúng ta nói chuyện điện thoại nửa tiếng, em nói về Lý Khắc nửa tiếng đồng hồ, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 854: Chương 854



Minh Thư: "Nếu em không nhớ anh, em còn có thể nói chuyện điện thoại với anh nửa tiếng sao?"

Thời gian của cô rất quý giá, nếu không phải là người quan trọng, cô sẽ không muốn dành dù chỉ một giây cho người đó.

Lời đường mật giữa những người yêu nhau, ngọt hơn cả mật ong, say hơn cả rượu.

Trái tim ngâm trong vại giấm nửa tiếng của Tập Lục Thừa bỗng chốc hồi sinh: "Vậy khi nào chúng ta có thể kết hôn?"

Minh Thư: "Nói sau đi, bây giờ em mới có hai mươi tuổi, em chưa muốn kết hôn sớm như vậy đâu."

Không giống như Niệm Niệm và Lý Khắc, Minh Thư và Tập Lục Thừa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, dù xa cách hai nơi, cũng không ngừng liên lạc, cả hai đều là kiểu người rất rõ ràng mình muốn gì, sau khi trưởng thành, khi hiểu được tâm ý của mình, Tập Lục Thừa đã bày tỏ với Minh Thư.

Minh Thư cũng không phải kiểu tính cách nũng nịu, rất nhanh đã gật đầu đồng ý, giờ hai người đã ở bên nhau được hai năm.

Tập Hiểu Đông được coi là một trong những người đầu tiên kinh doanh, tầm nhìn độc đáo cùng một bộ óc thông minh khiến ông ấy hưởng được lợi nhuận của thời đại, cũng tích lũy cho nhà họ Tập một khối tài sản không nhỏ.

Tuy người vợ thứ hai sinh cho ông ấy một cậu con trai út nhưng người ông ấy coi trọng nhất vẫn là cậu con trai Tập Lục Thừa này và tập trung bồi dưỡng.

Dù Tập Lục Thừa đã trải qua những chuyện không tốt khi còn nhỏ nhưng đồng thời anh cũng rất may mắn, ông nội bà nội và cha đều cố gắng bù đắp cho anh, anh cũng may mắn gặp được gia đình Bạch Du, nhờ vậy anh mới không bị lệch lạc.

Sau khi Tập Lục Thừa mười lăm tuổi, anh bắt đầu tham gia vào công việc của công ty cha mình, trong khi những người bạn đồng trang lứa khác lo lắng vì mụn trứng cá, anh đã kiếm được số tiền đầu tiên trong đời bằng cách bán máy tính - năm trăm ngàn.

Anh nhập linh kiện máy tính từ Hồng Kông, sau đó mang về bán ở nội địa, anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ngoài việc nhìn thấy thị trường linh kiện máy tính khổng lồ này, anh còn phát hiện ra chênh lệch tỷ giá lớn do cơ hội chính sách mang lại, cũng như biết cách sử dụng quảng cáo để quảng bá tên tuổi của mình.

Đó là năm trăm ngàn vào cuối những năm tám mươi, ngay cả Tập Hiểu Đông là cha cũng không ngờ rằng con trai mình lại có thể kiếm tiền giỏi như vậy, hoàn toàn là thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước.

Hiện tại, ngoài việc tiến quân vào ngành công nghệ và điện thoại di động, nhà họ Tập còn tiến quân vào ngành bất động sản, không nói là người giàu nhất nước nhưng số tiền kiếm được, dù có nằm không cả mấy đời cũng không tiêu hết.

Minh Thư và Tập Lục Thừa ở bên nhau, không hề giấu cha mẹ, thậm chí còn hỏi ý kiến mẹ như bạn thân.

Đối với Tập Lục Thừa, Bạch Du cũng coi như nhìn anh lớn lên từ nhỏ, bà rất hài lòng về nhân cách, tính cách và năng lực của anh, thấy Tập Lục Thừa đối xử với con gái mình đều rất tận tâm nên cũng chẳng ngăn cản nhiều, chỉ dặn dò con gái nếu không muốn sinh con sớm thì phải biết cách bảo vệ bản thân.

Lúc này, Tập Lục Thừa nghe Minh Thư từ chối, tuy trong lòng có hơi thất vọng nhưng cũng là chuyện nằm trong dự đoán: "Không sao, sang năm anh hỏi lại lần nữa."

Lời nói này khiến Minh Thư cũng nhịn không được bật cười: "Nếu em luôn không đồng ý, chẳng lẽ anh vẫn muốn cầu hôn một lần vào hàng năm sao?"

Tập Lục Thừa cũng cười theo: "Anh hy vọng sang năm em có thể đồng ý anh, nhưng nếu em thật sự không đồng ý, thế thì anh cũng chỉ có thể cầu hơn một lần vào hàng năm, cầu hôn tới khi nào em đồng ý mới ngưng."

***

TBC

Đúng như Minh Thư nói, Tống Chi Vi không đáng sợ, sau khi nhà họ Tống bị điều tra, công việc của cô ta cũng xảy ra vấn đề, tự lo còn không xong thì làm sao còn dám chạy đến trước mặt Niệm Niệm để diệu võ dương oai.

Còn Lý Khắc sau khi "mất tích" hơn một tháng cuối cùng cũng xuất hiện, cùng anh ấy còn có một người đàn ông lạ mặt.

Khi Niệm Niệm nhìn thấy người đàn ông tóc mai đã bạc, mắt mũi giống mình như đúc đứng trước mặt, nước mắt cô ấy đã rơi xuống, thân thể không kìm được mà run rẩy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back