Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 500: Chương 500



Dưới ánh đèn màu cam, từng nếp nhăn trên khuôn mặt của phó chủ nhiệm Hà đều được soi rõ ràng nhưng cũng khiến ngũ quan của ông ta thêm phần dịu dàng và ấm áp.

Bao Nhã Anh không nhớ đã bao lâu rồi ông ta không gọi bà ấy là Tiểu Anh nữa, cũng không nhớ đã bao lâu rồi ông ta không nhìn bà ấy bằng ánh mắt như vậy, càng không nhớ đã bao lâu rồi bọn họ không ở riêng với nhau.

Đúng vậy, năm tháng vội vã, chớp mắt một cái đã ba mươi năm.

Bọn họ đã già rồi.

Bao Nhã Anh nghĩ vậy rồi gật đầu: “Được, anh định đi đâu?”

Khóe miệng phó chủ nhiệm Hà giật vài cái, lộ ra nụ cười có chút kỳ lạ: “Bờ biển phía Nam có một sườn núi, nghe nói mặt trời mọc ở đó rất hùng vĩ, đồng nghiệp của anh bảo anh nhất định phải tới đó một lần. Không bằng ngày đó chúng ta đi leo núi trước nhé?”

Mặc dù Bao Nhã Anh cảm thấy sáng sớm leo núi sẽ rất mệt nhưng sườn núi này không cao, vả lại chồng rất ít khi mời bà ấy đi chơi nên đã gật đầu: “Được.”

Ý cười nơi khóe miệng của phó chủ nhiệm Hà lại càng đậm: “Quyết định vậy đi. Khi đó em cứ ngủ thêm một lúc, anh sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Nụ cười trên mặt Bao Nhã Anh lại càng đậm.

Những năm qua, tình cảm của vợ chồng bọn họ đã phai nhạt rất nhiều, thậm chí còn tới tình trạng chia giường để ngủ.

Bà ấy cứ nghĩ rằng chồng đã chán ghét bà ấy từ lâu, không ngờ ông ta lại chợt quay trở về dáng vẻ dịu dàng của ngày xưa.

Chuyện này không khỏi khiến bà ấy có thêm vài phần mong chờ tới cuối tuần.

Bạch Du không ngờ Niệm Niệm lại khóc, cô vội nhẹ giọng dỗ cô bé: “Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm không khóc. Cháu nói cho cô biết tại sao cháu lại không muốn trở về Thiên Tân được không?”

Niệm Niệm bẻ đầu ngón tay, không trả lời.

Bà Bạch rửa mặt xong về tới phòng thì không thấy Niệm Niệm bên trong, thế là bà tìm khắp phòng khách và trong sân, mãi mà vẫn không tìm được cô bé, lúc này mới lên lầu hai tìm người.

Bà không tìm ở lầu hai trước là vì Niệm Niệm rất ngoan rất hiểu chuyện, Bạch Du nói tối nay muốn đọc sách nên bà cảm thấy Niệm Niệm sẽ không lên lầu hai để quấy rầy Bạch Du.

Chẳng qua là lần này bà đã đoán sai.

Niệm Niệm không chỉ ở lầu hai mà còn đang khóc nữa, đôi mắt trái nho to đen lặng lẽ rơi nước mắt, không có ồn ào như những đứa trẻ khác khi khóc, càng không vùng vẫy trên mặt đất.

Ngay cả khi khóc cũng hiểu chuyện như thế, hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng.

Bà Bạch thấy cảnh này, bà không khỏi ngây ra: “Sao Niệm Niệm lại khóc? Cháu bị té đấy à?”

Bạch Du đỡ bà Bạch vào trong: “Niệm Niệm nói con bé không muốn về Thiên Tân, muốn ở lại đây với cháu, cháu hỏi con bé là tại sao nhưng con bé cứ khóc chứ không chịu nói.”

Bà Bạch nghe vậy thì vô cùng giật mình và không rõ: “Tại sao vậy? Niệm Niệm nói cho bà cố nghe, tại sao cháu lại không muốn Thiên Tân, cháu không muốn ở với bà cố ư?”

Niệm Niệm sụt sịt cái mũi, nức nở nói bằng giọng sữa: “Muốn nhưng Niệm Niệm không muốn về Thiên Tân.”

Xem ra vấn đề là ở bên Thiên Tân.

Bạch Du và bà Bạch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chợt lay động: “Niệm Niệm, có phải ở Thiên Tân có người đánh hay mắng cháu không?”

Niệm Niệm chưa trả lời, bà Bạch đã lắc đầu trước tiên: “Không đâu, nếu có người đánh con bé, làm sao bà lại không biết chứ?”

Niệm Niệm cũng lắc đầu: “Không có ai đánh Niệm Niệm.”

Đôi lòng mày của Bạch Du nhíu lại: “Vậy là có người mắng cháu đúng không? Đừng sợ, nói cho cô nghe đi, có phải là có người nói gì ở trước mặt cháu không?”

Bà Bạch định nói là không có, bà đã bàn bạc với con trai và con dâu trước khi dẫn Niệm Niệm về Thiên Tân, sau khi xác nhận bọn họ không có ý kiến thì bà mới đưa cô bé về.

Con dâu là người phụ nữ vừa khoan dung vừa thông minh, nó sẽ không làm ra chuyện trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu đâu. Vả lại nó dạy dỗ hai đứa cháu trai rất tốt, bình thường hai thằng nhóc rất yêu thương Niệm Niệm, chắc là không có chuyện lén lút bắt nạt sau lưng mới đúng.

Nhưng bà đã lớn tuổi rồi, không thể nào chú ý tới mọi mặt được, bây giờ Niệm Niệm khóc nói không muốn quay về Thiên Tân, chắc chắn là đã xảy ra chuyện mà bà không biết. Nghĩ vậy, bà nuốt những lời tới bên khóe miệng vào.

Trong đôi mắt Niệm Niệm phủ một tầng hơi nước trong suốt, trông cô bé vô cùng ấm ức: “Dì nhỏ Mạt Mạt nói Niệm Niệm là rác rưởi không ai cần, là sao chổi, còn nói Niệm Niệm khắc c.h.ế.t cha… Hức… Niệm Niệm không khắc c.h.ế.t cha mà, cha chưa có chết…”

Cô bé rơi nước mắt lã chã, khóc tới mức trái tim của người ta cũng muốn tan nát theo.

Bạch Du kéo cô bé vào trong lòng: “Niệm Niệm nói đúng, cha cháu chưa chết, cha cháu chỉ tới nơi khác để làm việc thôi, sau khi kiếm được tiền thì cha cháu sẽ quay trở về, mua bánh kẹo đồ ngon và quần áo đẹp đẽ để tặng cho Niệm Niệm.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 501: Chương 501



Niệm Niệm nghĩ tới cảnh cha quay trở về, đôi mắt to từ từ lóe sáng: “Niệm Niệm nhớ cha lắm.”

Cô bé không cần bánh kẹo đồ ngon, cũng không cần quần áo đẹp đẽ, cô bé chỉ cần cha thôi.

Bạch Du dùng khăn lau nước mắt cho cô bé: “Cha cũng rất nhớ Niệm Niệm nên Niệm Niệm phải ngoan, không được khóc, nếu đôi mắt sưng vì khóc, khi cha biết thì sẽ rất đau lòng.”

Niệm Niệm không muốn cha đau lòng, đôi tay nhỏ của cô bé lau sạch nước mắt: “Niệm Niệm không khóc nữa.”

Sau khi an ủi được Niệm Niệm, Bạch Du quay đầu nhìn về phía bà nội: “Dì nhỏ Mạt Mạt là ai vậy ạ? Là bạn nhỏ nào trong viện ạ?”

Bà Bạch nhíu mày: “Là con gái của em gái của thím út cháu.”

Mặc dù tuổi tác của con dâu và em gái của nó chênh lệch rất lớn nhưng tình cảm của đôi chị em vô cùng tốt. Bởi vì cơ thể của em gái nó không được tốt nên chỉ sinh một đứa con gái, người nhà yêu thương đứa bé đó như châu như báu, đứa bé đó là Mạt Mạt mà Niệm Niệm nói.

Năm nay Mạt Mạt bảy tuổi, chỉ lớn hơn Niệm Niệm ba tuổi nhưng bởi vì chênh lệch về vai nên nên Niệm Niệm phải gọi con bé là dì nhỏ.

Nhưng bà Bạch nghĩ mãi cũng không rõ, ngày thường cái miệng của con bé Mạt Mạt rất ngọt, rất ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt người lớn, chưa từng thấy con bé bắt nạt đứa trẻ nào trong đại viện cả, trước đây khi nhờ con bé chăm sóc Niệm Niệm, con bé cũng đồng ý, nào ngờ sau lưng con bé lại bắt nạt Niệm Niệm.

“Bà nội, có phải bình thường thím út rất thương yêu đứa bé tên Mạt Mạt đó không?”

Bạch Du không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao khi còn nhỏ Tần Tâm Hủy cũng như thế, dáng vẻ khi ở trước mặt rất ngoan ngoãn biết chuyện nhưng lại lén lút làm chuyện nhắm vào cô. Chẳng qua là khi đó Tần Tâm Hủy dằn lòng, không dám công khai mắng cô như Mạt Mạt.

Bà Bạch gật đầu: “Đúng vậy, thím út của cháu không sinh được con gái, thêm việc sức khỏe của em gái nó không được tốt, chắc có lẽ là sau này chỉ có một đứa con mà thôi, thế nên bình thường nó yêu thương Mạt mạt như là con gái của mình vậy.”

Bạch Du khịt mũi: “Vậy thì có thể giải thích được rồi, người ta luôn nói tâm tư của trẻ con đơn giản và tốt bụng như tờ giấy trắng nhưng có vài đứa trẻ trời sinh đã độc ác, Tần Tâm Hủy là như thế, đôi song sinh của Lâu Mạn Lệ cũng như thế, còn đứa bé Mạt Mạt kia, e rằng cũng là loại người như vậy.”

Mặc dù bà Bạch cảm thấy khó tin nhưng bà không nghi ngờ Niệm Niệm đang nói dối, Niệm Niệm theo bên cạnh bà, cô bé ngoan ngoãn tới cỡ nào, bà là người biết rõ nhất.

Bạch Du thấy cô bé sợ tới mức này, cô lo rằng cô bé không chỉ bị mắng nên hỏi thêm một câu: “Niệm Niệm nói cho cô nghe, con bé Mạt Mạt đó có đánh cháu không?”

Giọng nói của Niệm Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh như trẻ đang bú: “Có ạ, dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m Niệm Niệm, cháu đau lắm.”

Cô bé vừa nói dứt câu, hiện trường im ắng vài giây.

Một giây sau, bà Bạch tức giận: “Lý nào lại như vậy, làm sao một đứa bé bảy tuổi lại độc ác như thế được, bà không tin là không có người lớn xúi giục phía sau!”

Bà Bạch vừa tức giận vừa áy náy, vấn để xảy ra ở ngay dưới mắt của bà mà bà lại không biết một chút nào.

Nếu không phải lần này tới đảo Quỳnh Châu, đoán chừng với tính cách của Niệm Niệm thì cả đời con bé cũng sẽ không chịu nói ra, thậm chí kẻ phạm tội còn ra tay tàn độc thêm, lỡ như cây kim đ.â.m vào bên trong cơ thể thì sẽ gây ra tai nạn c.h.ế.t người!

Bà cảm thấy dù một đứa trẻ bảy tuổi có độc ác thì không cao, chắc chắn có người lớn xúi giục ở sau vấn đề này, cho dù là ai xúi giục sau lưng cũng không thể bỏ qua vấn đề này dễ dàng như vậy được!

Bạch Du ôm Niệm Niệm lên trên giường, cô dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, cháu nói cho cô nghe, con bé đó dùng kim đ.â.m vào chỗ nào trên người cháu?”

Niệm Niệm kéo áo lên rồi chỉ vào cái bụng của mình, sau đó chỉ vào hai bên eo: “Dì nhỏ Mạt Mạt dùng kim đ.â.m vào bụng của Niệm Niệm, còn có chỗ này, chỗ này nữa, dì nói nếu Niệm Niệm không rời đi thì sẽ dùng kim đ.â.m vào mắt Niệm Niệm, Niệm Niệm sợ lắm, cô ơi, Niệm Niệm không muốn về Thiên Tân đâu…”

Nói xong cô bé lại lặng lẽ rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Bạch Du cẩn thận kiểm tra những nơi Niệm Niệm chỉ, cô bé đã tới đây nhiều ngày nên lúc này không còn nhìn thấy vết kim nữa: “Niệm Niệm không khóc nhé, bây giờ giờ bụng và eo của Niệm Niệm còn đau không? Con bé đó có đ.â.m kim vào trong người cháu không?”

Nếu kim đ.â.m vào cơ thể, dựa vào trình độ khám chữa bệnh bây giờ thì e rằng khó có thể lấy kim ra.

Cho dù có lấy ra được, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh một đứa bé chưa đủ bốn tuổi mà đã phải trải cuộc phẫu thuật.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 502: Chương 502



Bà Bạch nghe vậy thì cũng nhìn chòng chọc vào Niệm Niệm, bà không dám thở mạnh.

May là Niệm Niệm lắc đầu: “Bây giờ không còn đau nữa ạ, dì nhỏ không có đ.â.m kim vào người Niệm Niệm.”

Bạch Du thở phào nhưng vẫn không dám khinh thường, cô dùng tay ấn vào những chỗ từng bị kim đâm, trông Niệm Niệm không có chút đau đớn nào, nhưng sau khi kim đ.â.m vào thịt thì có khả năng sẽ di chuyển.

Đời trước cô đọc được trên báo có ít người bị kim đ.â.m vào cơ thể, qua nhiều năm mới phát tác cơn đau đớn, vì lý do an toàn nên cô quyết định cuối tuần sẽ đưa Niệm Niệm tới bệnh viện để kiểm tra.

Nghĩ vậy, cô vuốt tóc Niệm Niệm: “Niệm Niệm đừng sợ, sau này cháu sẽ ở lại chỗ của cô, không quay trở về Thiên Tân nữa.”

Lông mi vừa dài vừa dày của cô bé ướt sũng, nghiêng đầu hỏi: “Cô ơi, Niệm Niệm thật sự có thể không về Thiên Tân ạ?”

Bạch Du gật đầu thật mạnh: “Không quay về nữa, sau này cháu sẽ ở lại đây, học tập ở đây. Niệm Niệm giỏi như vậy, chắc là sẽ giúp cô làm việc nhà đúng không nào?”

Đôi mắt to tròn của Niệm Niệm bừng sáng, cái đầu nhỏ gật mạnh một cái: “Dạ, Niệm Niệm rất giỏi, Niệm Niệm biết rửa chén, biết quét nhà và còn biết tìm sâu bọ cho gà con ăn nữa!”

Cô bé khua tay múa chân, dường như đang chứng minh mình rất có ích, giữ cô bé lại sẽ không lỗ.

Ban đầu bà Bạch định ngăn cản nhưng khi thấy cảnh tượng này, trong lòng bà không khỏi chua xót.

Sau khi dỗ Niệm Niệm ngủ, bà mới lên tiếng: “Không thể bỏ qua vấn đề này như vậy được, bà sẽ nói chuyện với chú út của cháu để nó xử lý chuyện này, chẳng qua là Niệm Niệm… Vẫn nên về Thiên Tân chung với bà.”

Bà thừa nhận là mình thiên vị, giữa cháu gái và cháu cố thì bà thương Bạch Du hơn.

Bây giờ Bạch Du đang mang thai, không bao lâu sau sẽ có một sinh mạng ra đời, khi đó cô chăm sóc một đứa bé còn không xuể, làm sao chăm sóc thêm một Niệm Niệm, sau này cô còn phải đi làm nữa, vậy sẽ rất mệt mỏi, bà vừa tưởng tượng thôi là đã đau lòng.

Bạch Du nắm lấy tay bà nội, cô nũng nịu nói: “Bà nội, nếu bà đã sợ cháu không thể chăm sóc xuể hai đứa trẻ thì bà có thể ở lại đây không?”

Bà Bạch giật mình: “Ở lại đây?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng ạ, ở lại đảo Quỳnh Châu, đây là lần đầu tiên cháu có con nên có rất nhiều chuyện không biết, nếu bà nội có thể ở lại, cháu sẽ yên tâm, luôn có cảm giác gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không phải sợ. Hai ngày nay sau khi bà nội tới cháu ngủ rất ngon, nếu không bà nội cứ ở lại đây được không?”

Người lớn tuổi khao khát bản thân được người thân cần, vậy có thể chứng minh là bọn họ vẫn còn có ích, không phải là “người già vô dụng”.

Do đó bà Bạch đã nghe lời Bạch Du vào lúc này, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa: “Được được được, sau khi chú út của cháu trở về, bà nội sẽ nói chuyện với nó.”

Nếu cháu gái cần bà thì bà không về Thiên Tân nữa.

Nói thật là bà cũng không yên tâm về bé Du, bên cạnh cô lại không có một bề trên nào, thỉnh thoảng Giang Lâm còn phải làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ lúc cô sắp sinh mà không có một ai bên cạnh thì phải làm sao bây giờ?

Phụ nữ khi sinh nở là bước một chân vào Quỷ Môn Quan, nghĩ vậy, bà đưa ra quyết định. Chẳng qua là sau khi con trai út trở về, bà phải giải quyết chuyện của Niệm Niệm trước tiên.

Vấn đề này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!

***

Hôm sau, vì để an ủi trái tim bị thương của Niệm Niệm nên Bạch Du đã thức dậy sớm để làm bữa sáng.

Gạo kê và táo đỏ được rửa sạch sẽ rồi bỏ vào nồi, sau đó cắt mấy miếng bí rợ ném vào trong nồi để nấu từ từ, mùa đông ăn cháo là tốt cho dạ dày nhất.

Phần bí rợ còn lại được cắt thành từng miếng để vào lồng hấp cho tới khi chín, sau đó cắt khoai tây thành từng sợi rồi bỏ vào nước ngâm để loại bỏ phần tinh bột dư thừa, tiếp đó cũng cắt cà rốt thành từng sợi cho vào trong mâm dự trữ.

Bí rợ chín thì nghiền nhuyễn, thêm vào bốn cái trứng gà, trộn đều và thêm bột mì rồi trộn thành bột nhão, tiếp theo là thêm muối, ít bột tiêu và hành băm rồi trộn tiếp, sau đó làm nóng nồi, bôi dầu, múc một muôi bột mì trứng gà bí rợ đổ vào nồi, tráng thành bánh, cho tới khi hai mặt vàng tươi thì có thể lấy ra khỏi nồi.

Sau khi làm bánh xong, lấy ra một cái nổi khác, nồi nóng thì bỏ hành và tỏi băm vào xào cho thơm, sau đó thêm khoai tây sợi và cà rốt sợi xào chung với nhau, sau khi chín thì thêm muối, các loại gia vị, xào cho tới nguyên liệu trông ngon miệng là được, cuối cùng để nhân bánh lên trên bánh mỳ, sau khi cắt nhỏ thành từng khúc thì bày ra bàn.

Sau khi làm xong món bánh mỳ trứng gà bí rợ, Bạch Du cầm hai quả trứng lên làm món trứng hấp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 503: Chương 503



Sau đó cô mới bắt đầu làm món bánh bò táo đỏ, mùi thơm bay ra ngoài ô cửa sổ, bọn nhỏ trong khu người nhà chưa tới trường ngửi được mùi thơm thì suýt chút nữa đã thèm tới mức khóc lớn.

Sau khi bà Bạch, Niệm Niệm và Lâm Hướng Tuyết thức dậy, thì Bạch Du đã làm xong bữa sáng.

Bà Bạch thấy thế thì cảm thấy rất áy náy: “Hôm nay bà nội ngủ say quá, ngay cả lúc cháu dậy mà bà cũng không biết, lại để một người phụ nữ có thai nấu cơm cho mọi người.”

Bạch Du ôm chặt lấy bà nội: “Bà nội, cháu bảo bà ở lại không phải là để bà làm bảo mẫu chăm sóc cho cháu mà là ở lại để làm bạn với cháu. Vả lại cháu chỉ mang thai thôi, chứ không phải bị bệnh không thể nhúc nhích được, cháu vẫn có thể nấu cơm được mà.”

Trong lòng bà Bạch ấm áp, sau đó lại vội “Suỵt” vài cái: “Lời chẳng lành không linh nghiệm, cháu không được nói mấy lời này nữa.”

Lâm Hướng Tuyết cũng có chút áy náy nhưng phần lớn là ngưỡng mộ.

Niệm Niệm biết cô dậy sớm để làm bữa sáng cho mình, cô bé cảm động ôm chặt lấy đùi cô, nói bằng giọng sữa mềm mại: “Cảm ơn cô, Niệm Niệm vui lắm!”

Cô đối xử với cô bé rất tốt, chốc nữa sau khi cơm nước xong cô bé phải rửa chén giúp, còn phải tới dưới gốc cây bắt côn trùng cho đàn gà con ăn nữa.

Bạch Du sờ đầu cô bé: “Không phải khách sáo, sau này đây sẽ là nhà của cháu, cháu thích gì thì ăn nhiều một chút, thích làm gì thì làm, không phải cưỡng ép.”

Đôi mắt trái nho đen của Niệm Niệm cong thành hình trăng lưỡi liềm lần nữa, đáy mắt như có đầy ngôi sao, sáng lấp lánh.

Bà Bạch thấy cảnh tượng này, cuối cùng chút cảm giác do dự trong đáy lòng cũng biến mất.

Niệm Niệm ở Thiên Tân mấy tháng, mà cô bé chưa từng nở nụ cười vui vẻ thoải mái như vậy, khi còn ở Thiên Tân cô bé ngoan ngoãn y như trước kia, nhưng trong sự ngoan ngoãn này lại mang theo phần lớn cẩn thận từng li từng tí vì ăn nhờ ở đậu.

May là lần này tới đảo Quỳnh Châu, nếu không cứ ở lại Thiên Tân thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện thì sau này bà làm sao có mặt mũi đi gặp cháu hai đây?

Cháo gạo được nấu sền sệt mềm dẻo, gạo kê vốn đã thơm lại thêm táo đỏ và bí rợ, mềm dẻo thơm ngọt. Ăn một miếng trong thời tiết này, cảm giác dạ dày như được nước ấm bao bọc, dễ chịu tới mức khiến người ta không kiềm được mà muốn ăn thêm một miếng nữa.

Bề mặt bánh ngọt sáng bóng trơn trượt, phía trên được rắc hành lá cắt nhỏ xanh biếc, múc một muỗng bỏ vào trong miệng, bánh ngọt tan ngay trong miệng, chưa kịp nhai kỹ thì bánh ngọt đã tụt xuống cổ họng.

Hình như Niệm Niệm ngạc nhiên trước sự trơn mềm này, cái miệng nhỏ mở thật to, dường như muốn nói là cháu còn chưa kịp nhai mà trứng đã tụt xuống, biến mất ngay lập tức.

Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé lấy lòng mọi người, Bạch Du không kiềm được mà nở nụ cười.

Bánh trứng gà bí rợ mềm dẻo đậm đà thích hợp để ăn từng miếng với cháo gạo kê.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Du lấy giấy dầu gói mấy cái bánh bò táo đỏ lại, dự định mang tới để cảm ơn Bao Nhã Anh vào buổi trưa nhưng lại thấy Lâm Hướng Tuyết đứng trước cửa ra vào, dáng vẻ không yên lòng.

Cô cất tiếng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Từ khi bắt đầu ăn cơm đã vậy rồi, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Hướng Tuyết mấp máy môi: “Hôm qua mẹ mình gửi điện báo tới, bà ấy nói bà và anh cả của mình đang trên đường tới đảo Quỳnh Châu.”

Bạch Du run lên, lập tức biết rõ.

Nhà họ Lâm không đồng ý chuyện Lâm Hướng Tuyết và Cát Đại Xuyên ở bên nhau, nếu không thì sẽ không lặn lội ngàn dặm xa xôi để tới đây.

Bạch Du mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng không nói lời nào, cô chỉ vỗ vai của đối phương rồi đi làm.

Lâm Hướng Tuyết cũng không quan tâm, cô ấy nhìn chòng chọc về phía cái đình nghỉ chân, không biết là đang suy tư gì.

Công việc thu thập tài liệu tạm thời kết thúc, suốt cả buổi sáng Bạch Du và thợ cả ở chung một chỗ để chế tác Liên Hoàn Họa mới.

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái là một buổi sáng đã trôi qua. Sau khi cô ăn bữa trưa xong thì đạp xe đạp tới Bộ tuyên truyền để tìm Bao Nhã Anh.

Dường như là Bao Nhã Anh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Đồng chí Bạch, cô tới tìm tôi vì chuyện gì vậy?”

Bạch Du đưa bánh bò táo đỏ và hai túi bánh đậu Hà Lan qua: “Hôm nay tôi tới đây là vì hai mục đích. Một là để cảm ơn chủ nhiệm Bao vì đã nhặt đồng hồ giúp tôi vào ngày đó, hai là tôi có vài chuyện muốn xem có thể hợp tác với Bộ tuyên truyền không.”

Nếu Bạch Du chỉ nói là tới để cảm ơn bà ấy thì chắc chắn là Bao Nhã Anh sẽ từ chối. Bà ấy cảm thấy chuyện đó là chuyện nên làm, không cần Bạch Du cảm ơn nhưng khi nghe Bạch Du nói mình tới để kiếm bà ấy là vì có chuyện khác, bà ấy đã gật đầu.Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 504: Chương 504



“Nếu đồng chí Bạch không ngại thì tới phòng làm việc của tôi.”

Đương nhiên là Bạch Du đồng ý.

Phòng làm việc của Bao Nhã Anh rất đơn giản, đồ đạc được sắp đâu vào đấy, ấn tượng của bà ấy cho người khác là nghiêm túc, cẩn thận, kỹ lưỡng.

Bạch Du ngồi xuống rồi đưa đồ qua: “Bánh đậu Hà Lan là đặc sản mà bà nội tôi mang từ thủ đô tới, bánh bò táo đỏ là do tôi tự tay làm. Không phải là thứ đắt tiền, chủ nhiệm Bao nếm thử xem, coi có vừa miệng mình không.”

Ý cười trên mặt Bao Nhã Anh càng tươi khi nhìn thấy đồ Bạch Du lấy ra, bà ấy chỉ lo rằng Bạch Du nhân lúc này để tặng đồ đắt tiền.

Bà ấy nếm thử một miếng bánh bò táo đỏ, mềm dẻo xốp, vị không ngọt gắt mà chỉ ngọt nhẹ rất vừa miệng bà ấy. Mỗi một miếng đều ăn trúng táo đỏ, mùi vị khi ăn không tệ.

Bao Nhã Anh: “Tay nghề nấu nướng của đồng chí Bạch không tệ, tôi nếm thử còn cảm thấy ngon hơn những món bánh bán bên ngoài. Tôi sẽ nhận những món này, chẳng qua là chuyện đồng hồ cứ dừng ở đây, sau này đồng chí Bạch không cần phải cảm ơn nữa.”

Có lẽ là trong mắt người khác thì Bao Nhã Anh là một người có tính cách nề nếp, nói chuyện dễ làm mích lòng người khác.

Nhưng Bạch Du không cảm thấy mích lòng, lần này cô tới không phải là vì để kết thân với Bao Nhã Anh. Cô nói chuyện dùng Liên Hoàn Họa làm công cụ để xóa nạn mù chữ, sau đó bày tỏ rằng mình có thể có cơ hội hợp tác với Bộ tuyên truyền không.

Bao Nhã Anh rất thích Liên Hoàn Họa mà cô mang tới: “Không ngờ đồng chí Bạch không chỉ có tay nghề nấu nướng cao siêu mà còn có phong cách vẽ tranh riêng nữa. Cô làm công việc xóa nạn mù chữ rất tốt nhưng xin lỗi, tôi không thể tự mình làm chủ được chuyện hợp tác.”

Bạch Du nghe vậy thì sửng sốt.

Bao Nhã Anh là chủ nhiệm Bộ tuyên truyền, bà ấy không làm chủ được thì ai có thể làm chủ được?

Bao Nhã Anh nhìn thấu sự nghi ngờ của Bạch Du, bà ấy buông Liên Hoàn Họa xuống: “Chẳng bao lâu nữa là tôi sẽ rời Bộ tuyên truyền chuyển tới hội Liên hiệp Phụ nữ nên tôi không thể làm chủ được chuyện Bộ tuyên truyền.”

Bạch Du sửng sốt lần nữa.

Thế mà Bộ tuyên truyền lại là bộ ngành thực quyền, cho dù bà ấy có tới hội Liên hiệp Phụ nữ thì vẫn là ngồi vị trí chủ nhiệm như cũ, không chỉ là giảm chức mà còn giảm chức rất mạnh.

Thay đổi lớn như vậy thì chỉ có hai nguyên nhân, một là phạm sai lầm nghiêm trọng, hai là bị người khác dồn ép.

Vừa rồi Bao Nhã Anh không giới thiệu cho cô, e là khả năng sau khá lớn.

Thời đại nào mà chả có cạnh tranh, Bạch Du cũng không ngạc nhiên vì điều này nhưng cô tới không đúng lúc. Ban đầu cô định mượn chuyện bàn bạc công việc để dò la mối quan hệ giữa bà ấy và phó chủ nhiệm Hà, cả chuyện bà ấy có biết mình bị cho đội nón xanh không.

Nhưng bây giờ đề tài lại bị chặt đứt.

Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không giấu ngài, thật ra là tôi có chuẩn bị “Chiến dịch xóa nạn mù chữ cho phụ nữ” ở phía sau, tỷ lệ phụ nữ không biết chữ lớn hơn đàn ông. Nếu muốn phụ nữ được công bằng và độc lập thì điều đầu tiên phải làm là xóa nạn mù chữ, ngay cả tên của mình còn không biết viết thì làm sao có thể độc lập và công bằng? Không ngờ chủ nhiệm Bao lại được điều tới hội Liên hiệp Phụ nữ, thật là khéo, sau khi chủ nhiệm Bao được điều qua thì tôi sẽ tới để bàn chuyện hợp tác với ngài.”

Những lời này khiến Bao Nhã Anh nhìn Bạch Du bằng cặp mắt khác xưa.

Có rất nhiều người sau khi biết bà ấy được điều tới hội Liên hiệp Phụ nữ, không phải châm chọc khiêu khích thì là đối xử lạnh nhạt chê cười, cũng có không ít người bỏ đá xuống giếng. Bà ấy nhìn những người trước kia từng nịnh bợ, giờ đây đều xa lánh mình, ngay lập tức khiến bà ấy thấy rõ sự ấm lạnh của trần gian.

Nhưng sau khi Bạch Du nghe chuyện bà ấy bị điều tới hội Liên hiệp Phụ nữ, không chỉ không để lộ vẻ mặt khinh bỉ giễu cợt, không truy tìm căn nguyên mà là đề xuất một cuộc hợp tác khác thật nhanh.

Chỉ với thái độ của Bạch Du, bà ấy đã rất sẵn lòng hợp tác với cô, chưa nói tới chuyện bà ấy vô cùng xúc động trước ý tưởng mà cô vừa nhắc.

Đối với chuyện bà ấy bị người ta dồn ép tới hội Liên hiệp Phụ nữ, không phải là bà ấy không tức giận, không phải là không buồn nhưng tức giận cũng không có tác dụng. Phụ nữ rất yếu thế trong chỗ làm việc, càng lên cao càng không thể so sánh với đàn ông.

Nhưng rốt cuộc phụ nữ là các bà ấy có chỗ nào không bằng đàn ông, bàn về trí tuệ và năng lực, bà ấy không hè cảm thấy mình thua kém đàn ông nhưng bà ấy không cảm thấy cũng chẳng có tác dụng. Tới cuối cùng thì bà ấy vẫn trở thành bia đỡ đạn của quy tắc ngầm trong xã hội.Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back