Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 330: Chương 330



Mất hai ngày để sắp xếp ổn thỏa ký túc xá cho Hứa Mục Chu, rồi lại ở Việt Thành với anh thêm hai ngày nữa, cũng đến lúc Tiêu Thanh Như phải về Bắc Kinh.

Hứa Mục Chu không nỡ chia xa cô: “Hay là em ở thêm mấy ngày nữa, khi nào em khai giảng rồi hãy về Bắc Kinh.”

“Để mặc hai con sao?”

“Cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho chúng thôi.”

Tiêu Thanh Như phản bác: “Chẳng lẽ anh cũng không thể tự chăm sóc được mình sao?”

“Chuyện đó đâu có giống nhau, nếu em đi rồi anh sẽ cô đơn một mình.”

“Hai con không được gặp cha mẹ cũng rất tội nghiệp.”

“Anh không được gặp vợ con, cũng không được gặp cha mẹ, chẳng lẽ anh không tội nghiệp sao?”

Vì để vợ ở thêm vài ngày, Hứa Mục Chu đã phát huy da mặt dày đến cực điểm.

Anh nghĩ thầm, tạm thời chỉ có thể xin lỗi hai con mà thôi

Anh ôm eo Tiêu Thanh Như, nói: “Vợ ơi, ở lại với anh thêm vài ngày đi.”

Tiêu Thanh Như không d.a.o động: “Anh là người hơn ba mươi tuổi rồi, phải học sống tự lập đi.”

Nhắc tới tuổi tác, Hứa Mục Chu không còn mặt mũi nào tranh người với hai con.

Anh thở ngắn than dài nói: “Trên đường về nhớ phải nhớ anh đó.”

“Dạ.”

“Khi nào rảnh nhớ gọi điện cho anh.”

“Dạ.”

“Chắc là em sẽ được nghỉ hè sớm hơn anh, đến lúc đó em đến Việt Thành nhớ đừng dẫn hai con theo, chúng ta chơi đủ rồi lại về Bắc Kinh.”

“Được.”

“Nhất định phải nhớ anh đó.”

Tiêu Thanh Như bất lực nói: “Ngày nào cũng nhớ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù Hứa Mục Chu lưu luyến thế nào thì Tiêu Thanh Như vẫn về Bắc Kinh.

Cô vừa đi Hứa Mục Chu cảm thấy không thể nào quen nổi.

Rồi anh lại nghĩ đến mấy năm tiếp theo họ sẽ phải sống riêng hai nơi, lập tức càng thấy khó chịu hơn.

Tiêu Thanh Như trở về Bắc Kinh có mang đặc sản Việt Thành về làm quà cho người nhà.

Không thấy cha về cùng, hai bé con cảm thấy rất mất mát.

“Chờ mấy tháng nữa cha con sẽ về thôi.”

“Chúng con biết ạ, cha phải đi kiếm tiền để nuôi con và em gái.”

“Cha thật là vất vả, không được về nhà luôn.”

Thấy hai con hiểu chuyện như vậy, Tiêu Thanh Như rất là vui mừng.

Cô xuống bếp đích thân làm bánh bao nhân thịt hấp mà chúng thích nhất.

Cảm xúc trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, tuy trong nhà thiếu vắng Hứa Mục Chu nhưng vẫn còn người khác chơi đùa với chúng.

Sống trong hoàn cảnh tràn ngập tình thương, cảm xúc của trẻ con không còn quá mẫn cảm.

Chúng hiểu rằng cha đi làm là điều bất đắc dĩ.

Chỉ khi chúng ngoan ngoãn nghe lời thì nhọc nhằn mà cha phải chịu mới không uổng phí.

Tiêu Thanh Như ở nhà chơi với con thêm vài ngày thì cũng khai giảng.

Trường học không xa nhà lắm, ngồi xe buýt nửa tiếng là đến.

Bởi vì bận lòng về con cái, cho nên cô lựa chọn không ở trọ tại trường.

Mỗi ngày cô đi từ sáng sớm, cơm trưa ăn ở nhà ăn trường học, buổi chiều lại về nhà.

Thấy con dâu vất vả như vậy, hai ông bà cũng chỉ có thể dốc hết sức chăm sóc cặp song sinh, để cô không quá bận tâm.

Khi đến giữa hè, hai vợ chồng già dẫn cặp song sinh đến Việt Thành một chuyến.

Sau khi về hai bé con đã tố cáo với Tiêu Thanh Như.

“Có một cô kia mang cơm cho cha, còn muốn quét dọn phòng giúp cha, còn nấu cơm cho cha.”

“Cô đó còn cho con và em gái ăn kẹo, muốn mua chuộc bọn con, bọn con không có ngốc, sao để cô lừa được chứ.”

Tiêu Thanh Như: “…”

Sao cô lại không nghe Hứa Mục Chu nhắc đến chuyện này nhỉ?

Mẹ Hứa sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tiểu Chu luôn giữ khoảng cách với người khác giới, không biết nữ đồng chí kia nghĩ cái gì mà lại làm ra chuyện thế này, con phải tin tưởng Tiểu Chu, nó sẽ không làm bậy.”

Đương nhiên Tiêu Thanh Như tin tưởng Hứa Mục Chu.

Giữa vợ chồng kiêng kị nhất chính là suy đoán lung tung, cô tin tưởng nhân phẩm của Hứa Mục Chu, cho dù họ có cách xa nhau đến đâu thì anh vẫn sẽ chung thủy, giữ vững tấm chân tình.

Có điều nghĩ đến có người muốn dụ dỗ Hứa Mục Chu, trong lòng Tiêu Thanh Như đã cảm thấy khó chịu.

Cô quyết định chờ Hứa Mục Chu gọi điện thoại về nhà sẽ tra hỏi kỹ càng một phen.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 331: Chương 331



“Mẹ ơi, sau này con và anh sẽ thường đi thăm cha, sẽ không để người khác cướp mất cha đâu.”

Tiêu Thanh Như không biết tại sao hai con lại có suy nghĩ này.

Cô vội vàng trấn an, nói: “Cha con không phải con nít ba tuổi, cha con biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, sẽ không bị người khác cướp mất đâu.”

“Nhưng người khác sẽ ăn cha mất.”

Hàng chân mày của Hữu Hữu nhăn nhúm như con sâu lông.

Cha sẽ không bị người khác dùng đồ ăn lừa đi mất chứ?

Phát hiện ra suy nghĩ của con gái, Tiêu Thanh Như thấy dở khóc dở cười: “Cha con có phải người tham ăn đâu, sao có thể bị người khác dùng đồ ăn lừa mất?”

“Thật vậy ạ?”

“Thật đó.”

Tiêu Thanh Như cho bọn nhỏ câu trả lời khẳng định: “Cha yêu con lắm, cũng rất yêu gia đình của chúng ta, cha con sẽ không nhận đồ mà người khác cho đâu.”

Tả Tả nói năng như ông cụ non: “Cha ở bên ngoài một mình đúng là không làm mọi người bớt lo.”

“Đúng vậy đúng vậy, em rất lo lắng cha bị người khác lừa đi mất.”

Hữu Hữu buồn rầu nhíu mày: “Lúc về anh đã quên dặn cha không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ mà người lạ cho, không được đi theo người lạ vào góc khuất…”

Tiêu Thanh Như và mẹ chồng cùng liếc nhau, hai người đều không nhịn được mà bật cười.

Hai tên nhóc con này, mỗi ngày trong đầu chúng suy nghĩ thứ gì thế?

Vì để hai anh em không nghĩ mãi đến chuyện này, Tiêu Thanh Như đành dẫn chúng đi gọi điện thoại.

Hứa Mục Chu đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Thanh Như, không ngờ rằng cô lại gọi đến trước.

Anh cong môi, nói: “Vợ ơi, chúng ta có được coi là tâm linh tương thông không thế?”

Tiêu Thanh Như hắng giọng, nói: “Em hỏi anh, có nữ đồng chí mang đồ ăn đến cho anh, chuyện này là thế nào?”

Khóe miệng Hứa Mục Chu giật nhẹ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hai nhóc con kia nói hươu nói vượn trước mặt vợ anh rồi.

“Làm gì có nữ đồng chí nào?”

“Đừng giả ngu giả ngơ.”

“Đó là người nhà của giảng viên nhà bên cạnh, đến giúp đỡ chăm con.”

Tiêu Thanh Như “hừ” một tiếng: “Anh đâu phải con nít, còn cần người khác chăm sóc à?”

Hứa Mục Chu vội vàng nói: “Anh đã từ chối rồi, cũng không cho người đó đi vào ký túc xá, vợ ơi, anh trong sạch thật mà.”

Suýt nữa thì Tiêu Thanh Như đã bị anh chọc cười.

Cô sầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Có một số việc cần phải từ chối thẳng thừng, không được để cho người kia có cơ hội mơ tưởng.”

“Vợ anh nói phải, anh sẽ kiên quyết quán triệt và chấp hành theo chỉ thị của lãnh đạo.”

Tiêu Thanh Như mắng anh: “Bớt nịnh nọt đi.”

Ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Mục Chu cũng đang cười.

Anh hiểu tính vợ, không phải kiểu người thích nghĩ linh tinh.

Có điều chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc anh thổ lộ với vợ: “Vợ ơi, đời này anh chỉ cần mỗi mình em thôi.”

Cách vạn núi ngàn sông, giọng nói trầm thấp của người đàn ông dừng bên lỗ tai Tiêu Thanh Như.

Mang theo một làn sóng nhẹ.

“Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với cha.”

Tiêu Thanh Như lập tức khom lưng bế con gái lên, lại đặt ống nghe bên tai con bé: “Nói đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cha ơi, con đã quên dặn dò cha…”

Con bé lặp lại đầy đủ đâu vào đấy lời nói khi nãy thêm lần nữa.

Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Cha không được dễ dàng tin tưởng người khác, nếu như bị lừa đi mất thì tụi con không cứu được cha đâu.”

Hứa Mục Chu vốn đang cảm động sau khi nghe thấy câu cuối cùng, anh nghiến răng.

“Con bé này ngứa m.ô.n.g rồi đây.”

“Lêu lêu lêu.”

Cho dù không mặt đối mặt, Hứa Mục Chu cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng thiếu đòn của con gái.

Anh không khỏi bật cười.

“Cha sẽ không bị lừa đi mất đâu, hai con cứ yên tâm đi.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 332: Chương 332



Nói chuyện điện thoại với vợ và con xong, Hứa Mục Chu đi đến nhà ăn ăn cơm, sau đó mới về ký túc xá.

Vừa đến cửa, anh đã nhìn thấy họ hàng của nhà bên cạnh.

Anh không khỏi nhíu mày.

“Đồng chí Hứa, anh về rồi à, anh đã ăn cơm chưa? Hôm nay nhà em ăn canh miến huyết vịt đó, em múc cho anh một chén.”

Nét mặt Hứa Mục Chu vô cảm: “Vị đồng chí này, tôi không biết đồ cô đưa đã được nhà giảng viên Lý đồng ý chưa, nếu không thì cô chính là kẻ trộm, tôi sẽ không nhận đồ có lai lịch không rõ ràng.”

Lý Hồng Hà cười xấu hổ, cô ta cảm thấy lời nói của Hứa Mục Chu chứa ẩn ý.

Vì thế giải thích: “Đồ nhà anh trai chị dâu em chính là đồ của em, em khổ sở chăm sóc con cho họ, đương nhiên có quyền sắp đặt đồ đạc trong nhà, đây không phải đồ không có lai lịch rõ ràng, anh có thể yên tâm ăn.”

“Cô có quyền sắp đặt hay không không liên quan gì tới tôi cả, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi có vợ, có con, tôi rất yêu vợ con mình, xin cô đừng làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa, tôi sẽ không nhận lòng tốt của cô đâu, nếu như còn có lần sau tôi chỉ có thể báo công an giải quyết mà thôi.”

Anh lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào ký túc xá.

Sau đó đóng cửa lại.

Động tác dứt khoát liền mạch, từ đầu tới cuối không hề quá một phút.

Lý Hồng Hà mất mát không thôi, cô ta không tin Hứa Mục Chu sẽ báo công an thật.

Nhưng thái độ của anh vẫn khiến cô ta rất khổ sở.

Lý Hồng Hà thật sự thích Hứa Mục Chu, mới có thể mặt dày mày dạn tặng đồ cho anh.

Anh có gia đình thì thế nào?

Kết hôn cũng có thể ly hôn mà.

Cô ta xoa khuôn mặt mình, có phải cô ta không đủ đẹp hay không, nên mới không đủ hấp dẫn Hứa Mục Chu?

Dù cô ta đã tặng đồ vô số lần nhưng Hứa Mục Chu chưa từng nhận lần nào, điều này làm Lý Hồng Hà thấy cực kỳ thất bại.

Anh và vợ sống riêng hai nơi, vậy còn có thể duy trì tình cảm được sao?

Cô ta thất thần về căn nhà sát bên.

Anh trai và chị dâu còn chưa về nhà, chỉ có đứa cháu trai chưa tròn một tuổi bò tới bò lui trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hồng Hà đột nhiên nhớ tới hai đứa bé kia.

Trong lòng cô ta không khỏi bực bội, dùng mũi chân đá vào đứa bé: “Phiền ghê đó.”

“Em đang làm cái gì vậy?”

Vợ chồng giảng viên Lý vừa tan làm về nhà đã thấy cảnh này.

“Lý Hồng Hà, nếu em không muốn giúp anh chị chăm con thì cứ về đi, anh chị trả tiền lương cho em, dựa vào đâu mà em lại ngược đãi con của anh chị?”

Lý Hồng Hà không ngờ rằng sẽ bị bắt tại trận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu.

“Em không cố ý.”

“Chị thấy em cố ý thì có!”

Vợ của giảng viên Lý vốn ngứa mắt cô em chồng này từ lâu, ngày nào cũng dùng đủ mọi cách đi quyến rũ giảng viên Hứa nhà bên, đúng là mất mặt!

Không ngờ giờ đây còn dám ngược đãi con cô ta, nếu còn giữ Lý Hồng Hà ở đây, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện mất.

“Ngày mai em về quê luôn đi, anh chị không cần em trông cháu nữa.”

Lý Hồng Hà đã dồn hết tâm trí vào Hứa Mục Chu, bảo cô ta về lúc này, sao cô ta cam lòng chứ?

“Em không đi.”

“Đây không phải nhà em, em không đi cũng phải đi.”

Dù giảng viên Lý có cưng chiều em gái thế nào thì cũng không tài nào chịu được cảnh cô ta bắt nạt con mình.

Hơn nữa em gái anh ta còn thích đàn ông đã có vợ, không tiễn về quê là không được.

Không cho Lý Hồng Hà có cơ hội phản bác, anh ta dứt khoát nói: “Nghe theo chị dâu em, ngày mai đưa em về nhà.”

Vì thế, Tiêu Thanh Như còn chưa tới Việt Thành thì chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.

Hứa Mục Chu không để ý chuyện của nhà họ Lý.

Một thời gian dài sau đó không nhìn thấy người mình ghét, tâm trạng anh tốt lên không ít.

Mỗi ngày anh đều đếm ngược, chờ đến kỳ nghỉ hè là có thể được gặp vợ rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 333: Chương 333



Chương trình học của Tiêu Thanh Như được sắp xếp rất kín.

Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cô mới có cơ hội đi thăm Hứa Mục Chu.

Cách đây không lâu hai đứa bé đã được đi thăm cha, lần này chúng không khóc ăn vạ đòi đi theo Tiêu Thanh Như.

Ngồi tàu quá mệt mỏi, tốt nhất nên ở nhà với ông bà thôi.

Tiêu Thanh Như lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hứa Mục Chu cho nên không báo cho anh thời gian chính xác cô đến Việt Thành.

Dù sao cô cũng có chìa khóa, cứ về thẳng ký túc xá chờ anh là được.

Không ngờ vừa ra khỏi ga tàu đã nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong.

Trong lòng cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, Tiêu Thanh Như không khỏi bước chân nhanh hơn: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh gọi điện thoại về nhà.”

Hứa Mục Chu tiện tay nhận hành lý của cô: “Đi nào, đi ăn sáng.”

“Không phải trường học anh còn chưa nghỉ hè sao, có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

“Không đâu, ăn cơm xong rồi lại về trường, vừa kịp giờ.”

“Hay là mình mua vài cái bánh bao mang về ký túc xá ăn đi, làm vậy có thể tiết kiệm được chút thời gian.”

“Được, nghe lời em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu vươn tay ra xoa đầu Tiêu Thanh Như: “Đi thôi.”

Mấy tháng không gặp, Hứa Mục Chu cảm thấy vợ đã gầy đi rất nhiều.

Ôm suy nghĩ bồi bổ sức khỏe cho vợ, Hứa Mục Chu dứt khoát mua mười cái bánh bao thịt.

“Chỗ này đủ cho chúng ta ăn hai bữa đó.”

“Ăn không hết để dành trưa ăn tiếp.”

Lúc Hứa Mục Chu sống một một mình, ba bữa cơm trong ngày đều giải quyết ở nhà ăn cả.

Bây giờ vợ đến, căn bếp ở ký túc xá cuối cùng cũng đã có tác dụng.

Mang đồ ăn về nhà, trên đường đi học gặp không ít người, tất cả mọi người đều biết vợ giảng viên Hứa đến.

Mọi người vốn rất tò mò không biết vợ của Hứa Mục Chu trông như thế nào.

Giờ được gặp, chỉ cảm thấy đúng là trai tài gái sắc, rất đẹp đôi.

Rồi lai nghĩ đến Lý Hồng Hà lúc trước, họ cảm thấy cô ta đúng là tự rước lấy nhục.

May mắn không tận mắt nhìn thấy vợ của đồng chí Hứa ra làm sao, nếu không e rằng cô ta sẽ c.h.ế.t vì xấu hổ và giận dữ quá.

Đi dưới ánh nhìn đánh giá của mọi người, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu về đến ký túc xá.

Cô dạo quanh ký túc xá một vòng, phát hiện Hứa Mục Chu không những chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho cô mà đến quần áo cũng chuẩn bị hai bộ.

Từ trong ra ngoài, chỉ cần là đồ cô cần dùng, ở đây đều có đủ.

Bỗng cô thấy hơi dở khóc dở cười: “Nếu không phải quần áo đều mới, em nghi ngờ anh giấu người đó.”

Hứa Mục Chu đè cô lên tủ quần áo mà hôn: “Giấu ai? Anh chờ em lâu lắm rồi.”

Hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, lúc này chính là củi lửa gặp nhau.

Mắt thấy tình hình dần mất khống chế, Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh còn phải đi làm.”

“Đi kịp.”

“Anh không ăn bữa sáng sao?”

“Ăn.”

Nụ hôn nóng hổi dừng trên cổ Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu ôm cô đi vào nhà vệ sinh.

Cho dù có nôn nóng tới đâu thì cũng phải làm vệ sinh cá nhân trước đã.

Có lẽ là vì xa cách đã lâu, chỉ đụng chạm nhẹ hoàn toàn không thỏa mãn được “khẩu vị” của Hứa Mục Chu.

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như bắt đầu chơi xấu: “Anh muốn xin nghỉ.”

Tiêu Thanh Như cười như nắc nẻ: “Nếu như để người khác biết nguyên nhân anh xin nghỉ, sau này anh có mặt mũi nhìn họ nữa hay không vậy?”

“Chỉ cần da mặt anh đủ dày, người khác nghĩ gì không ảnh hưởng đến anh.”

“Anh không muốn là người chứ em còn muốn làm người đó.”

Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu.

Kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Cứ rề rà như vậy làm Hứa Mục Chu không có thời gian ăn bữa sáng.

Tiêu Thanh Như sợ anh bị đói đã dùng cái khăn sạch gói cho anh hai cái bánh bao: “Nếu đến kịp giờ thì ăn ở văn phòng, còn không thì anh nhịn đói đi, để xem lần sau anh còn dám làm bậy nữa không.”

Hứa Mục Chu mỉm cười: “Vẫn chỉ có vợ thương anh thôi.”

Anh hôn một cái lên mặt Tiêu Thanh Như: “Trên lò than có nước ấm, lát nữa ăn sáng xong em có thể đi tắm, sau đó ngủ một giấc, tan học anh sẽ về nấu cơm cho em.”

“Em biết rồi, giảng viên Hứa.”

Đã lâu không gặp, Hứa Mục Chu không nỡ chia xa Tiêu Thanh Như.

“Vợ à, chờ anh về nhé.”

Anh hôn mạnh lên trán cô, đến lúc này mới quyến luyến đi làm.

Tiêu Thanh Như xoa nơi anh hôn, người này vẫn hệt như trước đây.

Rõ ràng là người hơn ba mươi tuổi, thế mà chẳng chín chắn chút nào!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 334: Chương 334



Ăn sáng xong, cô đi tắm rửa cho thoải mái, tất cả mệt mỏi trên người đều biến mất.

Tiêu Thanh Như xem xét đồ trong bếp một phen.

Lương thực tinh còn khoảng hai mươi cân, đủ cho họ ăn.

Dầu muối tương dấm mọi thứ không thiếu, trứng gà, thịt, cùng rau dưa cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Cũng không biết Hứa Mục Chu đi mua khi nào.

Có lẽ là vì để chào mừng cô đến anh đã tốn rất nhiều công sức rồi.

Bánh bao thịt mua lúc sáng còn dư bảy cái, buổi trưa hâm lại là ăn được rồi.

Vì thế, Tiêu Thanh Như cũng không vất vả nữa, chờ tóc khô thì đi vào phòng ngủ.

Trong không khí thoang thoảng hơi thở mát lanh quen thuộc, Tiêu Thanh Như ngủ thật sự rất ngon.

Còn phía Hứa Mục Chu, vừa tan học anh đã lo lắng chạy về nhà.

Những người đã quen nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh chín chắn của anh thì thấy biểu hiện của anh lúc này đều rất bất ngờ.

Chẳng trách ai cũng nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả giảng viên Hứa cũng không ngoại lệ.

Vừa vang lên tiếng mở cửa Tiêu Thanh Như đã thức dậy.

“Sao anh đã về rồi?”

“Tiết học buổi sáng đã kết thúc.”

Thấy cô còn buồn ngủ, vừa nhìn là biết chưa ngủ đủ giấc.

Hứa Mục Chu nói: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, chờ anh nấu cơm xong rồi em hẵng dậy.”

“Đừng nấu thêm món nữa, hâm nóng bánh bao lại ăn là được rồi.”

Nghĩ đến chiều này Hứa Mục Chu còn phải đi làm, Tiêu Thanh Như không ngủ nướng nữa.

Ăn cơm trưa xong rồi ngủ cũng như nhau.

Ngoại trừ bánh bao thịt chưa ăn hết lúc sáng ra thì Hứa Mục Chu còn xào thêm hai món chay.

“Gần trường học có Cung Tiêu Xã, mua đồ rất thuận tiện, chiều nay chúng ta đi dạo mua vài món em thích.”

“Đừng mua thêm, ăn hết đồ ăn ở nhà đã, anh cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

“Nhưng vẫn phải mua đồ ăn mà.”

Tiêu Thanh Như nói: “Dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm, chuyện mua đồ cứ giao cho em, coi như em ra ngoài giải sầu.”

Khuôn mặt Hứa Mục Chu pha chút xin lỗi: “Chờ anh được nghỉ sẽ dẫn em đi dạo.”

“Được, bây giờ hai con không bám người nữa, mình về trễ hai ngày cũng không sao.”

Học kỳ này hai bé con đã đến Việt Thành hai lần.

Hứa Mục Chu cũng cảm thấy chúng không còn bám người nữa.

“Con đã trưởng thành rồi, sau này chúng ta muốn chơi với chúng nó có khi con nó còn cảm thấy khó chịu nữa đó.”

Tiêu Thanh Như nói: “Vậy nên phải nhân cơ hội bây giờ chơi cùng con nhiều vào, hay là mình về sớm một chút nhé?”

Hứa Mục Chu không có ý lấy đá đập chân mình.

Hai nhóc con đương nhiên quan trọng, nhưng quan hệ vợ chồng của họ cũng không thể không bồi đắp.

Thỉnh thoảng phải hưởng thụ thế giới của hai người.

“Sau này còn cả kỳ nghỉ hè mà, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người trước vài ngày, nếu về Bắc Kinh sẽ không tiện đâu.”

Trong nhà có hai cái bóng đèn nhỏ, anh muốn làm chút chuyện thân mật với vợ cũng phải lén la lén lút.

Hiếm khi cơ hội trải qua thế giới của hai người, cần phải tranh thủ mới được.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu phụ trách rửa chén.

Tiêu Thanh Như muốn giúp đỡ như cô không cho.

Hình thức ở chung này tựa như trở về những năm vừa kết hôn, lúc họ còn sống ở viện gia chúng Tây Bắc.

Lúc ấy, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

Tiêu Thanh Như đứng sau ôm eo Hứa Mục Chu: “Thời gian trôi thật nhanh, năm nay chúng ta đã cưới nhau được bảy năm rồi.”

Hứa Mục Chu cũng có cảm giác này.

Anh luôn cảm thấy mình và vợ mới vừa kết hôn, nhưng tính thời gian, đúng là họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.

“Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cái bảy năm.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy anh nhớ hãy đối xử tốt với em nhé.”

“Đây chẳng phải chuyện hiển nhiên?”

Hứa Mục Chu rửa chén xong, lau khô tay.

Rồi anh quay người ôm Tiêu Thanh Như: “Nếu như anh đối xử không tốt với em, sau này nhất định sẽ bị Thiên Lôi đánh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như cạn lời: “Nói chuyện thì nói chuyện thôi, cần gì phải trù ẻo mình chứ?”

“Chỉ cần anh giữ vững tình cảm như lúc ban đầu, thì làm gì có trù ẻo mình chứ?”

“Em lười so đo với anh.”

Hứa Mục Chu cười nói: “Vậy chúng ta làm chút chuyện đi.”

Cưới nhau bảy năm, Hứa Mục Chu dồi dào sức lực cỡ nào, Tiêu Thanh Như biết rõ.

Cũng chỉ có hai năm kia vì sức khỏe không đảm bảo cho nên bọn họ mới không “giao lưu sâu sắc”.

Rồi mấy năm sau đó, xu thế ngược lại càng lúc càng khốc liệt hơn, tựa như là muốn bù đắp cho hai năm trống kia.

Mấy tháng không gặp mặt, Tiêu Thanh Như cũng rất nhớ Hứa Mục Chu.

Những ngày tiếp theo, hai người vô cùng buông thả.

Nếu không phải Hứa Mục Chu còn công việc, không thể không ra khỏi nhà thì có thể anh đã ném hết hai chữ “kiềm chế” ra sau đầu.

Cứ như vậy hơn mười ngày liền, cuối cùng kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu cũng đã tới.

Hai vợ chồng lại ở Việt Thành chơi thêm năm ngày nữa, rồi mới lên tàu về Bắc Kinh.

Bởi vì đã gội về nhà thông báo trước cho nên cha mẹ Hứa đã dẫn cặp sinh đôi đến ga tàu đón họ từ sớm.

Bóng dáng họ vừa xuất hiện, hai bé con đã phát hiện ra.

“Cha ơi!”

“Mẹ ơi!”

Hai đứa bé sung sướng chạy tới: “Cuối cùng cha mẹ đã về rồi.”

Được đón tiếp long trọng như vậy, Hứa Mục Chu cảm thấy mấy ngày hôm trước anh đúng là khốn nạn quá, cứ quấn quýt lấy vợ đòi cô ở lại thêm vài ngày nữa.

Hai bé con tay nắm tay, đứng chính giữa Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu, chúng được nắm tay cha mẹ, cười đến là rạng rỡ.

Mẹ Hứa nói: “Tả Tả và Hữu Hữu nhớ hai đứa lắm đó, tối hôm qua còn vui đến mức không ngủ nổi.”

Tiêu Thanh Như giận dỗi lườm Hứa Mục Chu một cái, nếu không phải do anh chơi xấu thì họ đã về từ sớm rồi.

Hứa Mục Chu xấu hổ xoa mũi: “Về nhà trước nào.”

Trên đường đi, cặp song sinh cứ luôn miệng hỏi han Hứa Mục Chu.

“Cha ơi, lần này cha về ở nhà được bao lâu ạ?”

“Một tháng.”

“Mình có thể về Tây Bắc thăm ông ngoại bà ngoại không cha?”

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng có ý này.

Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè họ đều dẫn con về thăm ông bà.

Anh xoa đầu con: “Nghỉ ngơi hai ngày đã, rồi ngày mốt chúng ta về Tây Bắc.”

“Được ạ!”

Cha mẹ Hứa không có ý kiến gì, bình thường đều là họ trông cháu, bây giờ khó khăn lắm hai vợ chồng son mới có kỳ nghỉ dài, dẫn con về thăm nhà thông gia cũng là điều nên làm.

“Lâu lâu bà thông gia sẽ gọi điện thoại cho Tả Tả Hữu Hữu, có thể thấy họ rất nhớ cháu, mấy đứa về chắc chắc ông bà thông gia vui lắm đây.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Lần này về phải tranh thủ cơ hội ở cùn họ, nếu không đến tết mới được về lại viện gia chúc.”

Năm nay cha Hứa đã xin từ chức, không cần bận tâm đến vấn đề nghỉ ngắn hai dài.

Tiêu Thanh Như nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng về Tây Bắc ăn tết, đông người càng vui vẻ hơn.”

Cha Hứa và mẹ Hứa đều đồng ý.

Dù sao bây giờ họ đều không có việc làm, con cháu đi đâu thì họ đi theo đó là được.

Chỉ cần cả nhà ở cùng nhau là được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 335: Chương 335



Kỳ nghỉ luôn rất ngắn ngủi.

Một tháng trôi qua nhanh chóng, cuộc sống lại trở về quỹ đạo hằng ngày.

Hứa Mục Chu quay lại Việt Thành làm việc, còn Tiêu Thanh Như ở lại Bắc Kinh học tập.

Cứ cách một hai tháng, cha mẹ Hứa sẽ dẫn hai cháu đến Việt Thành một chuyến.

Có người nhà bầu bạn, cuộc sống mỗi ngày của cặp sinh đôi đều rất vui vẻ.

Đến cuối năm, tin tức đầu tiên khiến cả nước rung động.

Chính là cải cách.

Tiêu Thanh Như nhận được cuộc gọi của Tống Viện: “Tần Bắc định ra ngoài kinh doanh, cậu ở Bắc Kinh có thể nắm bắt tin tức sớm, cậu hỏi thăm giúp tớ chuyện này có thành hay không? Sau này có xảy ra vấn đề gì không?”

Khi nghe thấy tin tức này, Tiêu Thanh Như cũng có hơi bất ngờ.

Sau đó cô trở lại bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa nhìn là biết Tần Bắc là một người có đầu óc nhanh nhạy, bây giờ anh ấy muốn nắm bắt cơ hội ngàn năm có một ngày, đây chẳng phải là chuyện lạ lùng gì.

Cô nói: “Sau này thế nào tớ không biết, nhưng mấy năm tới chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Tống Viện nói: “Vậy để tớ đồng ý với Tần Bắc, để cho anh ấy lăn lộn đi.”

“Buôn bán cần có vốn, hai cậu có đủ tài chính không? Chỗ tớ có chút tiền để dành này, nếu như cần các cậu có thể mượn dùng.”

Tống Viện rất cảm động.

Lần kinh doanh này chẳng biết có thành công hay không, cho nên người dam cho bọn họ vay tiền, ngoại trừ cha mẹ ra cũng chỉ có Thanh Như mà thjooi.

“Tạm thời bây giờ không cần tới, con còn nhỏ, Tần Bắc định tạm thời buôn bán nhỏ ở công xã, để tiện chăm sóc gia đình, chờ năm sau Hạo Hạo đi học, nếu như buôn bán có thể phát triển được thì mở rộng cửa hàng cũng không muộn.”

“Đi trước một bước thì sẽ ổn thỏa hơn.” Tiêu Thanh Như nói.

Tống Viện trêu đùa cô, nói: “Nếu như có thể kiếm tiền thật, đến lúc đó tìm nhà cậu để hợp tác, cậu và đồng chí Hứa không cần làm gì cả, chỉ cần đầu tư tiền là được.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Cậu nói vậy làm tớ thấy động lòng đó, hy vọng đồng chí Tần có thể làm thật tốt, sau này dẫn chúng tớ cùng phát tài.”

“Để anh ấy thử một năm, thăm dò trước đã.”

“Được, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giải quyết.”

“Thanh Như, cảm ơn cậu nhé.”

“Với quan hệ của hai chúng ta mà còn cần nói cảm ơn à?”

Mấu chuyện như buôn bán kinh doanh, nguy hiểm trùng trùng.

Có Tiêu Thanh Như cổ vũ, Tống Viện cũng có tự tin hơn.

Mấy năm nay họ tiết kiệm được một khoản nho nhỏ, lại còn phải sửa nhà, bây giờ tiền trong tay cũng chỉ hơn hai trăm đồng.

Còn một ngàn đồng của hồi môn mà cha mẹ cho, Tống Viện không định đụng tới, sau này nếu như có chuyện gì thì có thể lấy số tiền này ra để dùng cho lúc khẩn cấp.

Hơn nữa với tính tình của Tần Bắc, anh ấy cũng sẽ không chịu.

Tuy hai trăm đồng không nhiều lắm nhưng vẫn đủ để kinh doanh nhỏ.

Chuyện vợ chồng Tổng Viện có ý định kinh doanh mang đến cho Tiêu Thanh Như một ý tưởng, cô ăn cơm tối xong thì đi gọi điện cho Hứa Mục Chu.

Hai vợ chồng cứ sống riêng hai nơi cũng không phải cách hay, Tiêu Thanh Như định tốt nghiệp xong sẽ đến Việt Thành làm việc.

Nếu như muốn sống ở đó lâu dài, chắc chắn phải giải quyết ổn thỏa chuyện nhà cửa.

Ký túc xá của Hứa Mục Chu quá nhỏ, không đủ cho cả nhà họ sống.

Có thể đi đến những con phố yên tĩnh gần trường học, tìm mua một căn nhà ở đó, sau này cả nhà họ cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.

Nghe nói Tiêu Thanh Như có ý định mua nhà ở Việt Thành, Hứa Mục Chu là người đầu tiên đồng ý.

“Để anh tìm căn nhà nào phù hợp trước, chờ em được nghỉ đông đến rồi tự xem xét, nếu em thích thì chúng ta chọn.”

“Được đó, dự toán khoảng ba ngàn đồng chắc là sẽ đủ mua một căn nhà có sân vườn nhỉ?”

“Có đó, bây giờ nhà rẻ, một ngàn đồng là có thể mua được một căn nhà có sân rộng rồi.”

Tiêu Thanh Như nói: “Vậy anh tìm nhiều chỗ vào, nếu thích hợp thì chúng ta mua thêm hai cái nữa, giữ lại sau này cho Tả Tả Hữu Hữu.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 336: Chương 336



Hứa Mục Chu suy nghĩ: “Cứ mua một căn ở Việt Thành là được rồi, có điều mình có thể mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau này cha mẹ đến cũng có chỗ ở.”

Nếu mua tứ hợp viện, dự toán ba ngàn đồng chắc chắn là không đủ.

Có điều tiêu tiền cho cha mẹ, Tiêu Thanh Như rất cam lòng.

Được, vậy mỗi nơi mua một căn nhà.”

Tiêu Thanh Như không am hiểu chuyện mua nhà, Hứa Mục Chu cũng không thể về nhà ngay được, chỉ đành để anh trai dẫn cô đi chọn nhà.

Tiêu Thanh Như có một dự cảm nếu bây giờ mà không mua sau này giá nhà sẽ càng ngày càng cao.

Mua sớm, coi như tiết kiệm được chút tiền.

Nghe nói Tiêu Thanh Như mua tứ hợp viện để cho cha mẹ sống.

Tiêu Hoài Thư không cho cô trả tiền, bản thân anh ấy lấy ra năm nghìn đồng, mua một căn nhà không lớn không nhỏ.

Nhà có năm gian, còn có sân, đủ cho hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sống.

Tiêu Thanh Như đã chuẩn bị đủ tiền, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mua luôn căn bên cạnh.

“Em đúng là phí tiền quá.”

“Không phí đâu, cùng lắm thì sau này cho hai đứa nhỏ vậy.”

Nhà họ Hứa còn một căn tứ hợp viện, diện tích cũng không chênh lệch với căn mới mua lắm.

Sau này hai con mỗi đứa có một căn nhà, rất là công bằng.

Mới vừa mua nhà ở Bắc Kinh xong, cũng đến kỳ nghỉ của Tiêu Thanh Như.

Vì thế cô lại ngựa không dừng vó đến Việt Thành.

Bỏ hai ngàn đồng mua một căn nhà ở phía Tây đại học.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã tiêu gần bảy ngàn đồng, một nửa tiền tiết kiệm đã tiêu sạch.

Tuy rằng tiêu nhiều tiền nhưng lại có đồ về tay, cũng không được coi là phí phạm.

Nghĩ đến sau này hai đứa nhỏ không cần bỏ tiền mua nhà, Tiêu Thanh Như còn cảm thấy rất có thành tựu.

Có câu con cháu tự có phúc của con cháu, nhưng cô muốn cố gắng hết sức để con cô có thể sống thoải mái hơn một chút.

Sau này không cần vì mấy vật ngoài thân mà sầu não.

Họ có thể yên tâm làm những gì mình muốn.

Mà suy nghĩ của cô, không hẹn mà giống hệt với Hứa Mục Chu.

Kiếm tiền là để tiêu.

Chỉ cần giữ một khoản đủ để dùng gấp, số còn lại muốn tiêu thì cứ tiêu, không cần cảm thấy tiếc của.

Họ còn trẻ, còn có thể kiếm lại rất nhiều tiền.

Bây giờ công việc của Hứa Mục Chu rát ổn định, tuy rằng tiền lương không bằng trước kia nhưng một tháng vẫn có hơn một trăm đồng.

Tiêu Thanh Như đi học đại học có trợ cấp, một tháng được mười mấy đồng.

Tuy không nhiều lắm nhưng ăn uống dư dả.

Nếu không chi tiền mua nhà thì cũng chỉ cất để dành, một năm cũng tiết kiệm được một khoản lớn.

Cha mẹ Tiêu biết chuyện hai anh em mua nhà ở Bắc Kinh, mà người bỏ tiền là con trai họ.

Ngày hôm sau đã trả tiền lại cho Tiêu Hoài Thư.

Hai vợ chồng họ vẫn có tiền tiết kiệm, không cần con cái phải trả tiền cho họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dưới sự khuyên nhủ của Tiêu Thanh Như, người nhà họ Phương cũng mua tứ hợp viện cho hai vợ chồng Phương Kiến Quốc.

Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, vợ chồng Phương Kiến Quốc cũng cùng thi đậu đại học, quay về Bắc Kinh.

Trong mấy năm làm thanh niên trí thức, họ chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nếu ở nhà không giúp đỡ thì không biết phải tới khi nào mới có thể mua nổi nhà cho mình.

Còn về Phương Ánh Thu và Tiêu Hoài Thư, đơn vị có chia cho họ một căn nhà, cho nên không có ý định mua nhà.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dẫn cả nhà về Tây Bắc.

Cha mẹ Hứa đã đến gia chúc viện hai lần.

Lần đầu là tham dự đám cưới của con trai.

Lần thứ hai là khi con trai bị thương, họ đến đón anh về về Bắc Kinh.

Quay trở về nơi này một lần nữa, tất cả mọi khổ cực đã trôi qua.

Trong lòng hai vợ chồng già ngổn ngang cảm xúc.

Con người sống ở đời, muốn một kiếp thuận buồm xuôi gió quá khó nhọc.

Chỉ cần cả nhà khỏe mạnh, họ không mong cầu gì hơn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 337: Chương 337



Tần Bắc kinh doanh rất ra tấm ra món, mỗi ngày anh ấy đều thu mua trứng gà ở đội sản xuất, sau đó mang đến huyện thành gần đó bán.

Chỉ tháng một năm trước đã lời được hơn một trăm đồng.

Điều này khiến cho mị người thấy buôn bán rất dễ kiếm tiền.

Nghe nói năm sau Tần Bắc định chuyển sang bán quần áo, Tiêu Thanh Như dứt khoát đầu tư thêm hai ngàn đồng.

Con rể nhà mình có sự nghiệp, đương nhiên người nhà họ Tống cũng muốn ủng hộ.

Thấy Tiêu Thanh Như hào sảng như vậy, nhà họ Tống quyết định đầu tư ba ngàn đồng, Tần Bắc thu được năm ngàn đồng.

Mọi người đều không phải kẻ ngốc, chỉ cần không có gì bất trắc xảy ra, khoản tiền này không bỏ ra vô ích.

Đầu tư tiền xong, mấy người Tiêu Thanh Như khoanh tay mặc kệ.

Còn kinh doanh thế nào cứ để Tần Bắc toàn quyền quyết định, lời lỗ gì mọi người cùng đều chịu.

Cha mẹ Hứa không phản đối con trai và con dâu hùn vốn làm ăn với nhà họ Tần, dù sao thì hai vợ chồng họ có tiền để dành, nếu thiếu thì vợ chồng già cũng có thể giúp đỡ một ít.

Năm sau, Tiêu Thanh Như còn chưa về Bắc Kinh thì Tần Bắc đã phải xuống Nam nhập hàng.

Thấy anh ấy nỗ lực như vậy, Tiêu Thanh Như nói với Hứa Mục Chu: “Nếu chuyện này mà thanh công thì sau này chúng ta sẽ nằm nhà đếm tiền đấy.”

Hứa Mục Chu cười nói: “Nghe em nói thế anh cảm thấy đầu tư hai ngàn là ít, nghĩ kiểu gì cũng phải đầu tư bốn năm ngàn.”

Bây giờ đâu đâu cũng là cơ hội ngàn năm có một, ai nhanh tay thì mới thành công.

Từ từ tích cóp tiền bàn tuy rằng cũng kiếm tiền đấy, nhưng giành thị trường trước sẽ có lợi hơn,

So với những người đầu tư mấy vạn thậm chí mấy chục vạn thì quy mô của họ quá nhỏ, đương nhiên cũng thua quá xa.

Tiêu Thanh Như cười anh: “Nếu anh mà kinh doanh có lẽ anh đào sạch của cải nhà mình luôn quá.”

“Cũng có thể lắm chứ, từ xưa đến nay đều là tìm phú quý trong hiểm nguy, muốn kiếm tiền chắc chắn phải mạo hiểm.”

Hứa Mục Chu cảm thấy nếu không phải người mạnh mẽ, không dám đương đầu thử thách thì không thích hợp buôn bán.

Cho dù có buôn bán thì cũng chẳng làm ăn lớn được.

Nếu như thật sự muốn thành công trên con đường này, phải là người dám nghĩ dám làm.

“Chờ Tần Bắc lấy đợt hàng đầu tiên về, để xem tình hình thế nào rồi chúng ta đầu tư thêm cũng không muộn.”

Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không có hứng thú buôn bán, vợ muốn đầu tư thế nào thì cứ để cô quyết định là được.

“Anh không sợ ở tiền để dành của nhà mình bị em xài hết hả?”

“Không sợ đâu, mà e rằng khi đó cả nhà chúng ta sẽ phải ăn màn thầu chống đói.”

Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: “Cho nên giảng viên Hứa nhớ giữ chặt công việc này, sau này có biến cố gì cả nhà chúng ta cũng không tới mức cạp đất mà ăn.”

“Yên tâm, chắc chắn là không để em đói đâu.”

Đầu tư, là để tiền đẻ tiền.

Mà công việc ổn định là để duy trì cuộc sống, và đảm bảo cho tình huống khẩn cấp sau này.

Ở nhà có nguồn thu ổn định mới làm Tiêu Thanh Như dám lấy tiền ra đầu tư.

Qua tết Nguyên Tiêu, cả nhà Tiêu Thanh Như trở về Bắc Kinh.

Sau khi về được tầm một tháng, họ nhận được cuộc gọi của Tống Viện, báo đợt hàng đầu tiên đã bán hết.

Hai ngàn đồng của Tiêu Thanh Như đều đã thu hồi vốn, còn được chia hai trăm đồng tiền hoa hồng.

Vừa đầu tư lần đầu tiên đã thu được lợi nhuận, Tiêu Thanh Như lập tức chuyển thêm cho Tống Viện ba trăm, muốn đầu tư làm ăn với bọn họ dài lâu.

Cộng cả lần trước, cô đã đầu tư tổng cộng năm nghìn đồng.

Chỉ cần cứ tiếp tục kinh doanh có lời, Tiêu Thanh Như sẽ luôn được chia hoa hồng.

Cái này còn kiếm được nhiều hơn đi làm nữa.

Trên lưng gánh vác hy vọng của mọi người Tần Bắc càng nhiệt tình hơn nữa.

Con của vợ chồng Tống Viện được đón về viện gia chúc để chăm sóc, Tần Thiên Tắc ở ký túc xá của trường học, còn Tống Viện vẫn đi học ở tỉnh.

Bởi vậy Tần Bắc đã không còn điều gì phải bận lòng.

Một mình anh đi phương Nam mấy chuyến, chờ đến khi tiết kiệm được năm nghìn đồng, anh đến thành phố Tống Viện học mở cửa hàng.

Chuyện làm ăn dần vào quỹ đạo.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 338: Chương 338: Hoàn



Thời gian trôi rất nhanh.

Chờ đến khi Tiêu Thanh Như tốt nghiệp đại học thì tiền hoa hồng được chia đã lên hơn một vạn.

Lúc này Tần Bắc đã mở được hơn hai mươi cửa hàng.

Ở Tây Bắc, chỉ cần những người để ý đến kinh tế tài chính đều từng nghe đến tên anh ấy.

Mà Tần Bắc phất lên, Tống Viện đã trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

Tất cả đều khen cô ấy có mắt nhìn, sau này chỉ chờ hưởng phúc.

Tống Viện kể cho Tiêu Thanh Như nghe những lời này, Tiêu Thanh Như cảm thấy rất bình thường.

“Miệng mọc ở trên người người khác, bọn họ muốn nói như thế nào thì cứ nói vậy, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình là được.”

“Cậu nói có lý.”

“Khi nào các cậu chuyển đến Bắc Kinh, đến lúc đó tớ ra nhà ga đón các cậu.”

“Không biết nữa, chờ Tần Bắc bàn giao bên này xong xuôi có lẽ là đi được rồi.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Bây giờ mà không tới có lẽ thêm thời gian nữa tớ không ở Bắc Kinh đâu.”

“Tớ biết mà, cậu theo đồng chí Hứa nhà cậu đến Việt Thành chứ gì.”

“Cũng không được tính là đi theo anh ấy, cuộc sống của hai vợ chồng chẳng phải là nhường nhịn lẫn nhau sao? Chỗ làm của anh ấy không thể đổi được, còn tớ thì muốn mở trường dạy múa, địa điểm không bị giới hạn, vậy thì ở Bắc Kinh hay là Việt Thành cũng thế thôi.”

Mấy năm nay Tống Viện và Tần Bắc cũng gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, cho nên cô ấy có thể hiểu tại sao chị em tốt của cô ấy lại đưa ra quyết định này.

Cho dù nói như thế nào thì cả nhà vẫn nên ở bên nhau.

Tiêu Thanh Như đi đến Việt Thành, đương nhiên cũng dẫn cả con theo, chúng vừa đi thì hai vợ chồng nhà họ Hứa cũng đi theo.

Vì thế, tứ hợp viện nhà họ Hứa đã bị bỏ không.

Có người muốn thuê nhà của họ, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đều không đồng ý.

Vậy lúc họ được nghỉ rồi về Bắc Kinh thì ở chỗ nào.

Hơn nữa đó là nơi họ đã sống nhiều năm, không muốn để người ngoài phá hủy những dấu vết ở đó.

Mấy năm nay Tiêu Thanh Như đã đầu tư kiếm được không tí tiền, cô dùng số tiền này làm vốn, thành công mở được trường dạy vũ đạo đầu tiên ở Việt Thành.

Năm nay, cô đã hai mươi chín tuổi.

Vì từng sinh con, và nguyên nhân tuổi tác, cho dù dáng người cô có được chăm sóc tốt thế nào, hằng ngày khổ công luyện tập, nỗ lực đến đâu thì thời kỳ hoàng kim của cô cũng đã qua.

Cũng may bây giờ cô có thể lùi về cánh gà để dạy múa cho người khác, nhìn những học sinh mà cô đào tạo tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu, Tiêu Thanh Như đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Lên lớp xong, Tiêu Thanh Như chuẩn bị về nhà.

Mới ra khỏi phòng tập múa đã thấy Hứa Mục Chu dẫn hai bé con đứng dưới bóng cây cách đó không xa.

Trên lưng anh đeo cặp sách của chúng.

Cái cặp màu hồng nhạt rất nổi bật, cho nên ai đi ngang qua cũng liếc mắt nhìn anh mấy lần.

Hứa Mục Chu vờ như không phát hiện ra, chỉ cụp mắt nhìn hai con.

Hai đứa mỗi đứa cầm một cây kem lạnh, đang đắm chìm trong sự tốt đẹp của ngọt ngào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hình ảnh này khiến Tiêu Thanh Như bỗng nhớ về những chuyện trước kia.

Lúc ấy bọn họ còn ở Bắc Kinh, cô vẫn là giáo viên tiểu học, ngày nào Hứa Mục Chu cũng dẫn con đến đón cô tan làm.

Nhưng chỉ mới chớp mắt một cái các con đã lên lớp một.

Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

Nụ cười tràn từ khóe mắt đến khuôn mặt anh.

Anh đưa tay chọt hai đứa bé, hai nhóc con lập tức giấu que kem ra sau.

Tiêu Thanh Như bật cười, cô không so đo chuyện chúng tham ăn.

Con cái đã lớn rồi, chỉ cần không ăn quá nhiều thì cứ để cho chúng ăn.

“Mẹ ơi, tụi con đến đón mẹ về nhà nè!”

“Ừ, về nhà.”

HOÀN
 
Back
Top Bottom