Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 320: Chương 320



Sau khi Tiêu Thanh Như đi làm, cả người cô như được trẻ lại.

Vẻ đẹp của sự tự tin được bộc lộ ở khắp mọi nơi.

Nhìn thấy sự thay đổi của cô, Hứa Mục Chu đã biết việc anh ủng hộ vợ ra ngoài đi làm là rất đúng.

Có một số người sinh ra là để ra ngoài xã hội, bất kể sân khấu lớn hay nhỏ, chỉ cần có thể du hành trong thế giới thuộc về mình, đây chính là trạng thái sống tốt nhất.

Sau khi đi làm, Tiêu Thanh Như không có nhiều thời gian ở nhà, mỗi ngày tan làm về nhà, các con đều bám lấy cô không buông.

Ăn cơm cũng phải đòi cô đút, ngủ cũng muốn cô dỗ ngủ, nếu không sẽ khóc không ngừng.

Bởi vì cô không có nhiều thời gian để chăm sóc con cái nên Tiêu Thanh Như cảm thấy rất có lỗi với bọn trẻ, nếu bọn nhỏ đã muốn thân thiết với cô thì đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Thời gian sau giờ làm của cô về cơ bản đều dành hết cho con cái.

Bọn nhỏ thì vui vẻ còn cha của bọn chúng lại có ý kiến.

Tiêu Thanh Như ngoài vai trò là mẹ của bọn trẻ còn là vợ của Hứa Mục Chu, làm sao cô có thể phớt lờ anh được?

Vì vậy trong nhà bắt đầu màn kịch tranh giành tình cảm.

Bọn nhỏ dần dần lớn lên trong ồn ào.

Khi được một tuổi, bọn nhỏ đã biết đi, có thể gọi cha mẹ, ông bà và vài từ đơn giản.

Khi được hai tuổi, bọn nhỏ không chỉ có thể chạy mà đã có thể nói trôi chảy.

Có lẽ được di truyền khả năng ăn nói của Hứa Mục Chu, vốn từ vựng của hai đứa nhóc rất phong phú, khả năng diễn đạt rất tốt, không khác gì những đứa trẻ ba bốn tuổi.

Ngày nào cũng líu lo không ngừng, giống hệt hai chú chim nhỏ làm trong nhà vô cùng náo nhiệt.

"Cha, chúng ta đi đón mẹ thôi."

Hứa Mục Chu vừa mới treo quần áo của gia đình bốn người bọn họ xong, hai đứa nhỏ vội vàng hối anh đến trường đón mẹ.

"Hai đứa ở nhà với bà nội đi."

Hữu Hữu trừng mắt: "Còn cha thì sao?"

Tả Tả giành nói: "Chắc chắn cha muốn đến trường đón mẹ một mình."

"Không được, bọn con cũng muốn đi, con đã không gặp mẹ nguyên ngày rồi, con rất nhớ mẹ."

"Ngày nào mấy đứa cũng chiếm lấy mẹ, mấy đứa không thể để cho cha mẹ có thời gian nói chuyện riêng với nhau à?"

Hữu Hữu không phục: "Ngày nào cha cũng ngủ chung với mẹ, con với anh trai cũng đâu được ngủ cùng mẹ đâu."

Gương mặt già nua của Hứa Mục Chu đỏ lên, may mắn đứa bé vẫn chưa nói ra những lời không nên nói.

Nhìn dáng vẻ tinh quái của hai đứa, Hứa Mục Chu quyết định sắp tới phải để bọn nhỏ dọn ra khỏi phòng của vợ chồng anh.

Bọn nhỏ lớn rồi, có một số việc nếu bị bọn nó bắt gặp sẽ vô cùng xấu hổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cha, mau đi thôi, nếu không sẽ bị muộn đấy."

Mẹ Hứa bật cười nhìn bọn họ: "Nếu Tả Tả và Hữu Hữu đã muốn đi đón Thanh Như thì con cứ dẫn bọn nhóc đi theo đi, vừa hay cho bọn nhỏ ra ngoài tiêu hao năng lượng dư thừa, như vậy buổi tối mới ngủ ngon được."

"Cha, bà nội cũng đã nói đến vậy rồi mà cha còn không đi sao?"

Hữu Hữu nói: "Phải nghe lời mẹ, bà nội là mẹ của cha, cho nên cha phải nghe lời bà nội, nếu không sẽ bị ăn đòn đấy."

Hứa Mục Chu bật cười, không biết đầu óc của hai đứa quỷ nhỏ này suy nghĩ cái gì vậy?

Còn muốn lấy cây đánh anh, đúng là những đứa con có hiếu của anh mà!

Anh nhìn đồng hồ và thấy đã gần đến giờ rồi: "Chúng ta đi nhanh thôi.”

Hai đứa nhỏ reo hò rồi theo cha ra khỏi nhà.

Nhìn thấy bọn họ nhảy nhót, mẹ Hứa ở phía sau không nhịn được nhắc nhở: "Chạy chậm thôi, coi chừng ngã đấy."

"Cháu biết rồi, chúng cháu sẽ nhanh chóng về."

Giọng nói bi bô của trẻ con xa dần, mẹ Hứa mỉm cười lắc đầu.

Hai đứa nhóc này còn nghịch ngợm hơn cha nó lúc còn nhỏ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 321: Chương 321



Trong trường, Tiêu Thanh Như đang trông chừng học sinh lớp một, cho đến khi tất cả bọn nhỏ ra khỏi trường, cô mới đeo túi vải lên lưng rồi về nhà.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy một lớn hai nhỏ đang đứng bên kia đường.

Bọn trẻ cầm kem, ăn ngon lành.

Lúc nhìn thấy cô bọn chúng như phản xạ có điều kiện lập tức giấu cây kem ra sau lưng, trong mắt vô cùng bối rối.

Tiêu Thanh Như làm vẻ mặt nghiêm túc: "Ai cho mấy đứa ăn kem?"

Hai đứa nhóc trăm miệng một lời: "Cha!"

Khóe miệng Hứa Mục Chu co rút: "Vừa rồi là ai xin cha muốn cha mua kem cho hai đứa?"

Hồi hè, lũ trẻ ăn kem que bị tiêu chảy, phải nhập viện tiêm truyền hai ngày, từ đó Tiêu Thanh Như không cho chúng chạm vào kem que.

Không ngờ chỉ mới qua mấy tháng đã dám lén ăn.

"Mẹ, bọn con không ăn."

Hai đứa nhỏ đặt que kem vào tay Hứa Mục Châu, ôm chân Tiêu Thanh Như với vẻ mặt nịnh nọt: "Mẹ, chúng ta mau về nhà ăn cơm thôi, chúng con đói rồi."

Nhìn gương mặt đáng yêu của bọn chúng, Tiêu Thanh Như không thể xị mặt nữa.

Vẻ mặt lập tức dịu xuống: "Không phải mẹ không cho các con ăn, chỉ là bây giờ dạ dày của các con rất yếu, nếu ăn kem sẽ bị tiêu chảy, lúc đó mẹ sẽ rất đau lòng."

Hữu Hữu nói với giọng điệu non nớt: "Có phải chờ bọn con lớn lên, bọn con sẽ được ăn không?"

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Chỉ cần không có hại cho cơ thể của mấy đứa, mẹ chắc chắn sẽ không ngăn cản."

Biết mẹ muốn tốt cho mình nên mới không cho bọn chúng ăn kem, hai đứa nhóc không làm ầm ĩ nữa.

Dù sao bọn chúng cũng đã ăn được nửa cây, bây giờ không còn thèm nữa.

"Mẹ, chúng ta về nhà đi."

Tiêu Thanh Như vỗ đầu bọn nhỏ: "Mấy đứa đi trước dẫn đường đi, đi ở mép đường, coi chừng xe đấy."

"Dạ."

Mấy đứa nhỏ nhảy lên đi ở phía trước, còn Tiêu Thanh Như và Từ Mục Châu thì ở phía sau hai bước.

"Anh cứ chiều bọn nhỏ thôi, anh quên chuyện lần trước bọn nó bị bệnh, anh phải ở bệnh viện trông hai ngày rồi sao?"

Kem mấy đứa nhỏ ăn không hết, Hứa Mục Chu giúp bọn nhỏ xử lý: "Lần đó là do ăn tạp, bọn nhỏ không yếu ớt như vậy nên sẽ không bị nhiều lần đâu."

"Anh chỉ trông mong vào ăn may thôi."

Tiêu Thanh Như còn nhớ rõ lần trước bọn nhỏ bị bệnh, Hứa Mục Chu đau lòng đến mức hai mắt đỏ hoe.

Không ngờ mới qua chưa được bao lâu, anh đã quên cảm giác lúc đó.

"Vợ ơi, sau này anh không dám nữa."

Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: "Coi như em đã biết tại sao bọn nhỏ biết mà vẫn dám phạm vào, đều là học theo anh cả."

Hứa Mục Chu nhận lỗi: "Sau này anh sẽ làm tấm gương tốt, sẽ hoàn toàn thay đổi, dẫn dắt bọn nó bắt đầu một cuộc sống mới."

Tiêu Thanh Như bị chọc cười đến đau bụng.

Cô tức giận liếc Hứa Mục Chu một cái: "Anh nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có cả ngày cợt nhả nữa."

Người đàn ông làm vẻ mặt nghiêm túc: "Lãnh đạo phê bình thì chắc chắn là phải."

Cô cầm lấy cây kem trong tay anh.

Tiêu Thanh Như không chê nước miếng của bọn nhỏ, đang chuẩn bị giải quyết phần còn lại thì Hứa Mục Chu lại nói: "Anh mua cho em một cây mới, đừng ăn cái này."

"Em không chê mà."

"Như vậy cũng không được."

Xã cung ứng ở ngay trước mặt, Hứa Mục Chu chạy chậm đi mua cái mới: "Nè, vị quýt mà em thích."

Bọn trẻ bắt đầu háu ăn, chúng muốn lớn thật nhanh để có thể ăn thật nhiều kem.

Nhìn thôi cũng đã ch** n**c miếng rồi.

Chẳng biết hai anh em chen vào giữa Hứa Mục Châu và Tiêu Thanh Như từ khi nào.

"Mẹ, con muốn ăn một miếng."

"Con cũng muốn."

Tiêu Thanh Như nói: "Đợi tới ngày này năm sau, mẹ sẽ mua cho các con, bây giờ để giành trước đã."

Hai đứa nhỏ muốn khóc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn lâu lắm mới tới sang năm.

Tại sao cha mẹ muốn ăn thì ăn còn bọn chúng lại chỉ có thể nhìn?

Hứa Mục Chu cúi đầu nhìn bọn nhỏ, trong mắt đều là ý cười.

"Nghe lời mẹ đi."

Bọn nhỏ: "..."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 322: Chương 322



Bọn nhỏ lớn rất nhanh, đầu óc lại linh hoạt, vì thế lúc Hứa Mục Chu đưa ra đề nghị cho bọn trẻ ngủ riêng, Tiêu Thanh Như đã đồng ý.

Căn tứ hợp viện của nhà họ không thiếu phòng, hai đứa con mỗi đứa một phòng cũng không thành vấn đề.

Mẹ Hứa đau lòng cho cháu trai và cháu gái, nói: "Trước cứ để mẹ với cha con ngủ chung với hai đứa để bọn chúng thích nghi trước đã, đợi bọn nhỏ ba tuổi rồi cho chúng ngủ một mình cũng không muộn."

Bọn trẻ nửa tỉnh nửa mê, không biết tại sao cha và mẹ lại muốn đuổi bọn chúng ra ngoài.

Bọn chúng khóc lớn, ngay cả cơm cũng không chịu ăn.

"Con không muốn chuyển ra ngoài.:

"Tại sao cha và mẹ lại không cần Tả Tả và Hữu Hữu?"

"Sau này bọn con sẽ không thèm ăn, không ăn kem nữa."

"..."

Tiêu Thanh Như cũng đau lòng: "Không phải mẹ không cần các con, cha mẹ chỉ muốn để mấy đứa có được phòng riêng của mình thôi, các con có thể ngủ ở đó, chơi đồ chơi ở đó, mấy đứa muốn trang trí thế nào thì trang trí, đó là không gian riêng của các con, các con có thể tự mình làm chủ."

Tả Tả Hữu Hữu nghe vậy thì có hơi mơ màng: "Vậy cha mẹ có còn cần bọn con không?"

"Hai con là bảo bối nhỏ của cha và mẹ, sao cha mẹ có thể không cần các con được?"

Được dỗ dành, cuối cùng bọn nhỏ cũng chịu ngừng khóc.

Bọn nhỏ thút tha thút thít nói: "Bọn con không cần phòng riêng, bọn con chỉ muốn ở chung với cha mẹ thôi."

"Được, được, được, không cần phòng riêng."

"Bọn con muốn ngủ chung với cha mẹ."

"Được, ngủ chung với nhau."

Vì thế dưới sự phản đối của mấy đứa nhỏ, lần đầu tiên đề nghị chia phòng bị c.h.ế.t non.

Lúc ăn cơm chiều bị tủi thân, buổi tối anh không muốn cho mấy đứa nhỏ ngủ chung giường với hai vợ chồng.

Hứa Mục Chu chỉ vào chiếc giường nhỏ của bọn chúng: "Quay về chỗ của mấy đứa đi."

"Không."

Hai anh em nằm trên giường lớn rồi chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hứa Mục Châu.

"Cha, cha cho bọn con ngủ trên giường lớn một đêm nhé, xin cha đó."

Hứa Mục Chu: "..."

Tiêu Thanh Như nghẹn cười đến mức cả người run bần bật, cô nói: "Anh đồng ý với bọn nhỏ đi."

"Cha, xin cha đấy."

Hai đứa con hiếu thảo của anh quỳ trên giường, không biết bọn chúng học ở đâu ra tư thế này.

Cả đầu Hứa Mục Chu giăng đầy hắc tuyến: "Chỉ một đêm nay thôi đấy."

"Cha, cha tốt quá!"

Hứa Mục Chu cố ý trêu chọc bọn chúng: “Nếu cha không đồng ý thì có phải cha xấu không?"

"Cha tốt ạ."

"Tốt chỗ nào?"

"Cha sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo cho bọn con.”

"Cha còn đưa bọn con đi chơi và giúp bọn con đánh bại kẻ xấu!"

Nhắc tới chỗ tốt của Hứa Mục Chu, bọn nhỏ đột nhiên bám lấy anh.

Dùng sức chen ra mép giường nói: “Cha, cha có thể ngủ trên giường lớn với chúng con.”

Hứa Mục Chu nâng cằm: "Nếu đây là yêu của của mấy đứa thì cha cũng không khách sáo nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giường đôi rất rộng rãi cho hai vợ chồng ngủ nhưng có vẻ chật chội hơn khi có thêm hai đứa con.

Tiêu Thanh Như bị hai anh em chen vào giữa, ngay cả muốn trở mình cũng khó khăn.

Chỉ có thể đợi bọn nhỏ ngủ rồi ôm bọn nhỏ về giường nhỏ.

Cô nghiêng người nằm trong lòng Hứa Mục Chu, đến lúc này cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

"Vợ, anh có một chiến hữu làm ở Cục Công an, anh ấy nói đơn vị đang tuyển người.”

"Anh có muốn đi thử không?"

"Có hơi muốn đi, nhưng anh càng muốn ở cạnh mấy đứa nhỏ thêm hai năm nữa."

Tiêu Thanh Như biết Hứa Mục Châu sẽ không chịu ngồi yên, mấy năm là vì không còn cách nào khác nhưng bây giờ thì khác, chân anh đã lành, con cái cũng đã lớn, anh ra ngoài đi làm cũng chẳng có gì sai.

"Anh đi đi, dù sao ngày nào chúng ta cũng về nhà, chỉ cần tan làm ở bên cạnh bọn nhỏ nhiều hơn một chút là được."

Con người muốn sống thì phải ăn cơm, phải nuôi gia đình, không thể nào mà ở cùng con cái hai mươi tiếng mỗi ngày được.

Tiêu Thanh Như cảm thấy chỉ cần phân chia thời gian tốt, miễn sao không vì công việc mà lơ là bọn nhỏ và gia đình là được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 323: Chương 323



Nhận được sự ủng hộ của cô, Hứa Mục Chu hôn lên sườn mặt của Tiêu Thanh Nhu: "Anh sẽ tìm cơ hội để thương lượng với bọn nhỏ, xem phản ứng của bọn chúng."

"Nếu bọn nhỏ không chịu thì anh sẽ không đi hả?"

"Nếu không đồng ý thì anh sẽ đợi một thời gian nữa, chờ thêm hai năm nữa sẽ thương lượng lại với bọn chúng, khi đó bọn nhỏ cũng đã lớn, chắc sẽ không bám lấy anh nữa."

Tiêu Thanh Như xoay người ôm lấy Hứa Mục Chu.

"'Anh là một người cha tốt."

"Suy cho cùng là vì anh đã lấy được một người vợ tốt, bởi vì bọn chúng là do em sinh nên anh muốn đối tốt với bọn chúng một chút, dù đó chỉ là một chút."

Tiêu Thanh Như hỏi anh: "Nếu người anh lấy không phải em thì anh sẽ không tận tâm tận lực sao?"

"Cũng sẽ tận tâm tận lực, anh sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện anh nên làm, nhưng chắc chắn sẽ không có cảm giác như bây giờ, vì mẹ con em cho dù anh phải làm gì anh cũng cảm thấy hạnh phúc."

Tiêu Thanh Như dừng một chút: "Em còn tưởng anh sẽ nói nếu không lấy được em thì anh sẽ sống cô độc hết đời."

Hứa Mục Chu vừa cười vừa nói: "Những lời này của đàn ông đều là dùng để gạt người, tình huống em nói cũng có nhưng chắc chắn sẽ rất ít, không có được mấy người."

"Đồng chí Hứa, anh cũng thành thật lắm."

Hứa Mục Chu hôn lên khóe miệng cô: "Những chuyện không tồn tại có bàn cũng vô ích, anh chỉ biết anh rất yêu em, rất yêu con của chúng ta.”

Tiêu Thanh Như cảm nhận được thành ý của anh, cô hôn đáp lại Hứa Mục Chu.

Có một điều cô đồng ý.

Có một số chuyện không ai có thể đoán trước được, giống như năm mười tám tuổi, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải xa Giang Xuyên, thậm chí còn ầm ĩ tới mức cả đời không thèm nhìn mặt nhau.

Cô không biết tương lai sẽ thế nào nhưng bây giờ cô cũng rất yêu Hứa Mục Chu.

Có lẽ vì đề xuất ra ngủ riêng khiến hai đứa bé cảm thấy mất an toàn.

Mấy ngày tiếp theo bọn chúng càng dính Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như hơn.

Thấy bọn chúng như vậy, Hứa Mục Chu không tìm được cơ hội nào để nói chuyện bản thân sẽ ra ngoài đi làm.

Cứ như thế, một ngày nọ, kỳ thi tuyển sinh đại học bất ngờ được tổ chức lại.

Truyền hình, báo chí và đài phát thanh đều nói về nó, hơn nữa tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh chóng.

Lúc này, Hứa Mục Chu cũng nhận được lời mời của Đại học Hàng Không về Việt Thành làm giảng viên tại trường.

Tiêu Thanh Như ủng hộ anh đi nhưng Hứa Mục Chu lại có hơi do dự.

"Không phải em muốn học ở học viện múa vài năm rồi trở thành giáo viên dạy múa sao? Nếu anh đến Việt Thành, chúng ta sẽ phải sống ở hai nơi khác nhau."

"Nếu đây là lý do tại sao anh phải từ bỏ một cơ hội khó có được, chẳng phải là em đang cản chân anh sao?"

Nói đến đây, Tiêu Thanh Như đã nhớ đến chuyện năm đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế bắt đầu tính luôn nợ cũ.

"Nếu anh cảm thấy sống ở hai nơi khác nhau không tiện thì chúng ta ly hôn đi, mỗi người tự theo đuổi giấc mơ của mình."

Không thể nghi ngờ hai chữ này đối với Hứa Mục Chu giống như sấm sét giữa trời quang.

Cảm thấy khó ở cả người.

Tiêu Thanh Như cũng muốn thi vào học viện vũ đạo, nhưng cô không thể bỏ dở công việc ở trường vì thế chuẩn bị đồ đạc rồi đi làm.

Hứa Mục Chu tưởng cô giận, vội vàng ôm cặp song sinh đuổi theo.

"Vợ, bọn nhỏ cần có cả cha lẫn mẹ."

Đầu Tiêu Thanh Như giăng đầy vạch đen: "Muốn nói gì thì để về nhà rồi nói."

"Chúng ta đừng ly hôn."

Bọn nhỏ nửa tỉnh nửa mê: "Mẹ, ly hôn là gì vậy?"

Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn Hứa Mục Chu: "Ở trước mặt bọn nhỏ mà anh nói bậy nói bạ gì vậy?"

Hứa Mục Chu cẩn thận hỏi: "Vợ, lời vừa rồi còn tính không?”

"Em không muốn anh phải từ bỏ ước mơ của mình vì em và các con."

"Năm đó em cũng vì anh mà từ bỏ ước mơ."

"Chuyện đó thì khác, lúc đó chúng ta là cùng chung hoạn nạn, nhưng bây giờ em và bọn nhỏ rất tốt, không cần anh phải hy sinh bản thân."

Hứa Mục Chu không nỡ xa Tiêu Thanh Như, cũng không muốn vì chuyện này mà làm ầm ĩ làm mọi người không vui.

Anh biết, vợ muốn tốt cho anh.

Cô luôn ở phía sau yên lặng ủng hộ anh.

"Vợ, anh đi!"

Chỉ cần không ly hôn, anh có thể vượt qua mọi vấn đề khác.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 324: Chương 324



Thấy cha mẹ không để ý đến chúng, Tả Tả lại hỏi một lần nữa: “Mẹ ơi, ly hôn nghĩa là gì?”

Hứa Mục Chu vỗ m.ô.n.g thằng bé: “Ly hôn gì mà ly hôn chứ? Nói tầm bậy tầm bạ.”

Thằng bé bĩu môi: “Không phải cha đã nói sao?”

“Con nghe nhầm rồi đó.”

Hữu Hữu nói to: “Anh không nghe nhầm, con cũng nghe thấy.”

Hai đứa bé cùng đồng lòng tra hỏi, Hứa Mục Chu bỗng thấy hối hận khi dẫn chúng đi dô dành vợ.

Tiêu Thanh Như đã sắp trễ giờ lên lớp, chỉ có thể giải thích qua loa với chúng: “Ly hôn có nghĩa là cha mẹ sẽ không ở cùng nhau nữa, nhưng mà các con cứ yên tâm, mẹ và cha con sẽ không chia xa đâu, cả nhà chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”

Sau khi nghe thấy nửa câu đầu, hai bé con không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng khi nghe tới nửa câu sau, chúng nở nụ cười.

Cả nhà họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Không xa rời!

Hứa Mục Chu cũng cười: “Vợ à, lần sau đừng làm anh sợ.”

“Em học theo anh đó, năm đó anh cũng làm em sợ thế đấy.”

“Anh sai rồi, do khi ấy anh suy nghĩ không chu đáo.”

Tiêu Thanh Như hừ một tiếng, bước nhanh về phía trường học.

Hứa Mục Chu ôm con chạy theo phía sau: “Vợ à, để cha con anh tiễn em.”

Hai bé con nói như vẹt: “Mẹ ơi, chúng con tiễn mẹ.”

Người đang bước nhanh như bay ở phía trước khẽ mỉm cười.

Thật ra khi thấy bộ dạng thấp thỏm của Hứa Mục Chu, cô đã hối hận khi nói ra hai chữ ly hôn.

Hôn nhân không phải trò đùa, có vài thứ không thể nào tách biệt được, không được có suy nghĩ sẽ “trả thù” đối phương.

Tiễn cô đến trường học, Hứa Mục Chu nói: “Vợ ơi, tan làm anh đến đón em, buổi chiều chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn, không dẫn theo bóng đèn.”

“Được thôi, vậy cho anh một cơ hội.”

Tiêu Thanh Như đi vào trong trường học.

Để lại một mình Hứa Mục Chu đối phó với hai đứa con.

“Cha ơi, sao lại không dẫn theo tụi con ạ?”

“Bởi vì cha mẹ phải hẹn hò.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng con cũng muốn đi nữa ạ.”

“Không.” Hứa Mục Chu từ chối đầy dứt khoát.

Hai bé con mỗi người ôm một chân của anh: “Cha ơi, cha dẫn chúng con đi đi mà, con năn nỉ cha đó.”

Nầu nào chúng cũng dù chiêu này cả, Hứa Mục Chu dở khóc dở cười.

Nhưng anh chỉ có thể ôn tồn thương lượng với hai con: “Hôm nay cha và mẹ sẽ đi ăn thử món ăn trước, ngày mai sẽ dẫn các con đi ăn sau, nhé.”

Trẻ con không hiểu nhiều quanh co uẩn khúc như vậy, chỉ biết cha đã đồng ý sẽ dẫn chúng đến tiệm cơm quốc doanh thôi.

Hai bé con mừng rỡ, đồng thanh cất giọng: “Cha ơi, cha tốt quá à!”

Được hai con khen, Hứa Mục Chu cũng rất vui mừng: “Đi thôi, về nhà nào.”

“Cha ơi, cha bế tụi con đi.”

“Tự đi đi.”

“Là cha bế tụi con đến đây mà.”

Hứa Mục Chu xoa mũi: “Chờ đến khi nào hai đứa đi không nổi thì cha mới bế.”

Họ vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt đã đến Cung Tiêu Xã.

Hai nhóc con lại chơi xấu: “Cha ơi, cha phải bế chúng con, nếu không phải mua đồ ăn cho hai chúng con.”

Hứa Mục Chu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh và vợ đều không phải người tham ăn, sao lại sinh ra hai đứa con tham ăn như vậy chứ?

“Hôm nay không mua.”

“Vậy khi nào mua ạ?”

“Chờ đến khi mẹ con được nghỉ làm, có thể đi dạo tòa nhà bách hóa.”

Đồ trong tòa nhà bách hóa nhiều hơn Cung Tiêu Xã, hai bé con lập tức từ bỏ suy nghĩ về đồ ăn vặt.

“Cha ơi, đến lúc đó phải dẫn tụi con đi cùng đó.”

Hứa Mục Chu xoa đầu con: "ừ” một tiếng.

Sang năm anh phải đến đại học dạy học, thời gian chơi đùa cùng con sẽ càng ít đi.

Mấy tháng nay anh cứ cố gắng đối xử tốt với chúng một chút vậy.

Nghe được tin tốt này, cha mẹ Hứa nói không vui chính là giả.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 325: Chương 325



Mẹ Hứa hỏi: “Vậy lúc con dạy học sinh còn có thể lái máy bay được không?”

“Con dạy lý luận.”

“Vậy cũng không tệ, nói vậy thì những kiến thức con học được trong quân đội có thể phát huy tác dụng.”

Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.

Tuy rằng hình thức công việc có thay đổi nhưng tốt xấu gì cũng là lĩnh vực anh am hiểu và hứng thú.

Đây cũng coi như là một cách khác để thực hiện lý tưởng vậy.

“Con đến Việt Thành làm giảng viên, vậy Thanh Như và đám trẻ thì phải làm sao đây?”

“Họ vẫn ở lại Bắc Kinh, khi nào con rảnh sẽ về.”

Mẹ Hứa thở dài: “Chỉ đành thế thôi.”

Trong những năm Hứa Mục Chu còn làm phi công, danh tiếng rất vang dội.

Đây chính là lúc khan hiếm nhân tài, anh được mời đi làm giảng viên không hề làm mọi người cảm thấy bất ngờ chút nào.

Cha Tiêu còn cố tình gọi đến dặn dò anh rất nhiều việc.

Còn nói anh phải thả lỏng tâm tình, tất cả đều vì nhân dân phục vụ, ở cương vị nào cũng đều như nhau cả.

Được mọi người quan tâm, Hứa Mục Chu cảm thấy trước đây bản thân đã sai khi do dự.

Rõ ràng anh có thể thoải mái sung sướng theo đuổi hoài bão của mình, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho vợ và con là được.

Nhưng anh cứ mãi rối rắm dây dưa, chẳng trách vợ anh sẽ tức giận.

Lúc này nhớ lại, anh cảm thấy khi ấy mình đúng là làm bộ làm tịch, rất là dối trá.

Mắt thấy cuộc sống của nhà họ Hứa càng ngày càng tốt, Hứa Mục Chu lại còn được mời làm giảng viên đại học, các hàng xóm xung quanh đều rất hâm mộ.

Thời buổi này sinh viên cực kỳ hiếm có, mà giảng viên đại học lại càng quý giá hơn nữa!

Đó là công việc mà nghĩ cũng không dám nghĩ đến đấy!

Trước kia, người trong con ngõ nhỏ thờ phụng quan niệm nhiều con nhiều phúc, cảm thấy càng đẻ nhiều con càng tốt.

Nhưng bây giờ thấy Hứa Mục Chu có tương lai sáng lạn như vậy, quan niệm của bọn họ cũng đã dần thay đổi.

Sinh nhiều con chưa chắc là nhiều phúc.

Có vài nhà sinh được tận bảy tám đứa con, ấy thế mà chẳng bằng một Hứa Mục Chu.

“Vợ chồng nhà họ Hứa đúng là tốt số, đời này chỉ sinh một đứa mà không ngờ nó lại có tương lai sáng lạn như thế.”

“Nếu tôi có con trai như Hứa Mục Chu, chỉ một đứa thôi là tôi thỏa mãn lắm rồi.”

“Đúng là vậy đó.”

Thời buổi này giáo viên là nghề nghiệp được rất nhiều người tôn kính, có ghen ghét cũng vô dụng, chẳng bằng làm thân với nhà họ Hứa thì hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì họ có suy nghĩ này, cho nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến thăm nhà họ Hứa.

Tả Tả và Hữu Hữu biết cha chúng sắp đi làm giảng viên, sau này không thể dẫn chúng đi chơi mỗi ngày được, ban đầu thì thấy không vui lắm, còn không thèm để ý đến Hứa Mục Chu, sau đó được Tiêu Thanh Như khuyên bảo một phen, lúc này mới lấy lại được tinh thần.

Chẳng qua, người sáng suốt đều phát hiện ra chúng càng dính lấy Hứa Mục Chu hơn.

Đến giờ cơm cũng phải chia ra ngồi bên trái và bên phải anh, lúc ra ngoài đi dạo cũng đòi Hứa Mục Chu dắt tay.

Tiêu Thanh Như cười chê anh, bỗng dưng trở thành miếng bánh thơm.

Hứa Mục Chu vừa bất lực vừa hưởng thụ, nếu như hai bé con đừng đòi ngủ với anh vào buổi tối thì càng hoàn mỹ hơn.

Lại một đêm rón rén đi ra khỏi phòng của con.

Hứa Mục Chu chui vào trong ổ chăn của Tiêu Thanh Như: “Vợ à, để anh làm ấm chăn cho em nhé.”

“Không cần, chẳng phải ba cha con anh tình thương mến thương lắm à, muốn ngủ cùng một ổ chăn sao?”

Hứa Mục Chu cười khẽ: “Vợ à, em thấy ghen có cảm giác thế nào?”

Anh đã ăn rất nhiều năm rồi!

Tiêu Thanh Như không thèm để ý đến anh, cuốn chăn lại quanh người mình.

“Anh tự ngủ đi.”

Hứa Mục Chu dứt khoát thò tay ra, kéo cô vào trong lòng mình.

“Không ôm em anh ngủ không được.”

“Vậy anh hãy tập thích nghi trước đi.”

Hứa Mục Chu thở dài thườn thượt: “Vợ à, em nhớ thường xuyên đi thăm anh đó, nếu được nghỉ anh cũng sẽ về thăm mẹ con em.”

“Để xem biểu hiện của anh đã.”

“Được, bây giờ biểu hiện ngay.”

Anh hơi vung tay lên, cái chăn quấn quanh người Tiêu Thanh Như đã biến mất.

Cô bị Hứa Chu Mục đè lên.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 326: Chương 326



Tuy rằng cô có tài năng vũ đạo, nhưng vì để thi đậu học viện vũ đạo, Tiêu Thanh Như cũng đã phải tốn rất nhiều công sức.

Mỗi ngày ngoại trừ đi làm, chăm con, thời gian còn lại cô đến tập luyện vũ đạo.

May mắn là mấy năm qua cô không từ bỏ việc luyện tập nền tảng, nhưng khi rảnh rỗi sẽ tập luyện dãn cơ một chút, không những giúp rèn luyện sức khỏe mà còn giúp giữ dáng.

Lần này bắt đầu lại lần nữa, với Tiêu Thanh Như mà nói thì cũng không khó lắm.

Hứa Mục Chu đã từng nhìn thấy cô tỏa sáng trên sân khấu, lúc này anh chính là người ủng hộ Tiêu Thanh Như thi học viện vũ đạo nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì để cô có thể chuẩn bị được tốt nhất, không bị bọn nhỏ quấy rầy, Hứa Mục Chu dẫn hai con về Tây Bắc.

Chờ đến khi thi anh sẽ quay về đồng hành cùng Tiêu Thanh Như.

Thi xong lại về Tây Bắc ăn tết, thuận tiện đón đám nhỏ về Bắc Kinh.

Sang năm, trọng trách chăm sóc con cái phải nhờ đến hai vị phụ huynh rồi.

Tiêu Thanh Như không rảnh nhớ nhung Hứa Mục Chu và con đang ở Tây Bắc xa xôi, cô dồn hết sức lực vào tập luyện.

Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm

Ngày thi lặng lẽ đến gần.

Hứa Mục Chu một mình quay về Bắc Kinh để đồng hành cùng Tiêu Thanh Như, không dẫn theo hai con.

Hai con ở viện gia chúc chơi đến quên trời quên đất, hơn nữa ai cũng đều nói chuyện thi cử rất quan trọng, vì thế khi chúng bị giữ lại Tây Bắc cũng không khóc không quấy.

Vì chúng biết cha mẹ sẽ quay về đón chúng.

Ngày thi, Hứa Mục Chu đạp xe đạp chở Tiêu Thanh Như địa điểm thi.

“Vợ ơi, căng thẳng không?”

“Có một chút, đã nhiều năm rồi em chưa lên lại sân khấu, không biết có chênh lệch với mọi người nhiều hay không nữa.”

“Đừng so sánh với người khác, em chỉ cần tự hỏi bản thân, khoảng thời gian trước em có nghiêm túc chuẩn bị hay không? So với trước kia thì trình độ của em có thụt lùi không? Chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có ra sao chúng ta cũng chấp nhận.”

Tiêu Thanh Như được anh an ủi: “Nếu em thi rớt thì có mất mặt lắm không?”

“Không đâu, chúng ta tham gia thi không phải vì vinh quang, mặc kệ thi đậu hay không, chỉ cần dốc hết sức là được rồi.”

“Ừ.”

Tiêu Thanh Như ôm eo Hứa Mục Chu: “Cảm ơn anh đã cổ vũ em.”

Hứa Mục Chu khẽ cười, họ là vợ chồng, vốn nên cổ vũ cho nhau, nắm tay đồng hành với nhau.

Đến địa điểm thi, Hứa Mục Chu không thể đi vào, chỉ có thể đứng chờ Tiêu Thanh Như ở bên ngoài.

“Vợ à, anh chờ em.”

Lúc này Tiêu Thanh Như đã không còn căng thẳng nữa: “Chờ mọi chuyện ổn thỏa chúng ta sẽ về đón con, em hơi nhớ chúng rồi.”

“Được.”

Tiêu Thanh Như đã luyện tập vũ đạo từ nhỏ, lại từng múa chính trong đoàn văn công, tự tin chính là thứ đã lắng đọng trong xương cốt cô, một khi bước lên sân khấu cô có thể lại nở rộ tỏa sáng.

Trên đường đi đến đây cô đã rất căng thẳng.

Nhưng lúc biểu diễn trên sân khấu cô lại rất hưởng thụ.

Hứa Mục Chu nói đúng, chỉ cần làm tốt việc của mình, cho dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Trong viện gia chúc Tây Bắc.

Đã mấy ngày rồi hai đứa bé chưa được gặp Hứa Mục Chu.

“Bà ngoại, khi nào cha của cháu về ạ?”

“Sắp rồi, trong vòng hai ngày tới thôi.”

“Mẹ con có về cùng không ạ?”

“Có đến lúc đó cha và mẹ con sẽ về cùng nhau.”

Mẹ Tiêu đưa cho hai đứa bé thịt viên chiên: “Mau cầm lên phòng khách ăn.”

“Chúng cháu không ăn.”

Mẹ Tiêu rất kiên nhẫn, hỏi: “Vì sao không ăn? Cháu cảm thấy bà ngoại nấu dở sao?”

“Không đúng không đúng, bà ngoại nấu đồ ăn rất ngon.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 327: Chương 327



Tả Tả thay em gái bổ sung thêm một câu: “Chúng cháu muốn chờ cha mẹ về rồi sẽ ăn cùng.”

Mẹ Tiêu cười đến híp cả mắt lại.

Đúng là bé ngoan, tuổi còn nhỏ mà đã biết hiếu thảo với cha mẹ rồi.

“Hai đứa ăn thử trước đi, ở đây còn dư nhiều lắm.”

“Vậy thì được ạ.”

Hai đứa bé mỗi đứa bốc một viên thịt viên: “Bà ngoại cũng ăn đi ạ.”

Ba bà cháu chung sống hoà thuận vui vẻ, không biết hai vợ chồng Tiêu Thanh Như đã về đến viện gia chúc.

Lúc này họ gặp mặt người quen cho nên đứng bên ngoài trò chuyện mấy câu.

Con rể dẫn cháu về nhà ngoại ở một thời gian dài, chuyện này đúng là rất mới lạ, mọi người đều dùng chuyện này để chọc ghẹo cô.

“Khẩu Tử nhà tôi, lần nào về nhà vợ anh ấy cũng rất mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chủ động dẫn con về như đồng chí Hứa đấy.”

“Khẩu Tử nhà tôi còn nghi ngờ đồng chí Hứa bị đuổi về nhà vợ đó.”

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Hai con của tôi nghịch quá, Hứa Mục Chu ở nhà cũng không có gì làm, không bằng dẫn chúng về đây, tôi mới được hưởng thụ mấy ngày yên tĩnh.”

“Dẫn về đây cũng tốt lắm, vừa hay có thể hun đúc một chút, sau này ra ngoài kia cũng có khí thế của con cháu đại viện.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Chủ yếu là được ở cùng ông bà.”

“Nói có lý lắm, đều nói ông bà thương cháu, chắc chắn cha mẹ cô cũng muốn được thấy cháu trai cháu gái mỗi ngày, sau này cô thường hay dẫn chúng về nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Trò chuyện xong, hai vợ chồng xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà.

Vừa vào sân đãnghe thấy hai đứa bé đang nói ríu ra ríu rít.

“Bà ngoại, chúng cháu phụ bà nấu cơm nhé.”

“Hai cháu không làm được đâu, ra phòng khách chơi đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng cháu có thể học, bà ngoại ơi, bà dạy chúng cháu đi.”

Khóe miệng Hứa Mục Chu giật nhẹ, hai hạt đậu này còn chưa cao bằng bệ bếp nữa là, học nấu cơm cái gì chứ?

Tính phá thì có!

Mẹ Tiêu bị hai đứa bé chọc không nhịn được cười, bà ấy định lấy một cục bột cho bọn chúng chơi, vô tình liếc mắt nhìn thấy hai người trong sân.

“Về lúc nào vậy? Sao không gọi điện trước, nếu biết hôm nay hai đứa về mẹ sẽ dẫn Tả Tả và Hữu Hữu đến nhà ga đón hai đứa.”

“Vừa đến thôi ạ.”

Nghe thấy giọng của mẹ, hai bé con hoan hô, rồi tung ta tung tăng chạy ra đón tiếp.

“Mẹ ơi, bọn con nhớ mẹ lắm.

Tiêu Thanh Như khom lưng ôm chúng lên: “Mẹ cũng rất nhớ các con.”

Hai đứa bé vốn đang vui vẻ, nghe thấy lời này thì đột nhiên bật khóc hu hu.

“Mẹ ơi…”

“Mẹ…”

Hai tháng không gặp, Tiêu Thanh Như rất nhớ chúng.

Lúc này thấy hai con khóc tội nghiệp như thế, cô cũng thấy rất là chua xót.

Hứa Mục Chu nói: “Còn khóc nữa sẽ biến thành con mèo đó.”

Sau khi nghe anh nói vậy, hai bé càng khóc dữ dội hơn nữa.

“Cha xấu!”

Hứa Mục Chu: “…”

Ngày anh rời Tây Bắc, rõ ràng chúng đã nói là yêu cha, cha nhớ về sớm.

Sao bây giờ đã trở thành cha hư rồi!

Mẹ Tiêu đi ra phụ xách đồ: “Mau dỗ dành chúng đi, mấy ngày nay chúng nhớ hai đứa lắm đó, vừa rồi còn nói giữ thịt viên lại cho hai đứa ăn.”

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vươn tay ra, mỗi người ôm một đứa bé.

“Không phải vừa rồi đã nói sẽ phụ bà ngoại nấu cơm sao? Hai con mà còn khóc nữa là nước mắt sẽ rơi vào cơm đó.”

Nghĩ đến chuyện quan trọng, hai anh em lập tức ngừng khóc.

“Nấu cơm cho cha mẹ ăn.”

Tiêu Thanh Như vui mừng hết sức, cô không đả kích lòng tích cực của hai con: “Ngoan quá, sau này cha mẹ được hưởng phúc rồi.”

Vì hai vợ chồng họ về mà hai đứa bé trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Nhà họ Tiêu rộn ràng vui vẻ, ai ai trong viện gia chúc cũng đều có thể cảm nhận được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 328: Chương 328



Tống Viện cũng tham gia kỳ thi đại học lần này, nếu như thi đầu thì cô ấy sẽ nhập học ở đại học địa phương.

Thứ nhất, gần sẽ tiện chăm sóc gia đình hơn.

Thứ hai, bản thân cô ấy cũng không muốn đi xa.

Dù sao cũng đã lập gia đình rồi, có sự ràng buộc, cho nên cách suy nghĩ không thể tuy hứng giống như thời còn độc thân được.

Tình hình của cô ấy cũng giống với Tiêu Thanh Như, thi đậu đại học có nghĩa hai vợ chồng phải sống hai nơi, Tống Viện cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.

Dù sao khó khăn lắm mới khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy cũng muốn nỗ lực vì bản thân một lần.

Ở gia chúc viện một thời gian ngắn, sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cả nhà Tiêu Thanh Như mới về lại

Ở ngắn ngủi mà gặp nhau một đoạn thời gian, thu được trúng tuyển thông tri về sau, bọn họ mới nhích người trở về Bắc Kinh.

Tiêu Thanh Như còn chưa khai giảng, nhưng Hứa Mục Chu thì phải đến trường học nhậm chức.

Chuyến đi này, không biết đến bao giờ mới mới trở về.

Tiêu Thanh Như nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định đi theo Hứa Mục Chu đến Việt Thành một chuyến.

Ban đầu họ đã thương lượng xong xuôi với hai con, để chúng ở nhà với ông bà nội.

Mà hai bé cũng đã đồng ý rồi.

Nhưng chờ đến ngày xuất phát, hai bé con đột nhiên đổi ý.

“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn đi.”

Nếu như là bình thường thì Tiêu Thanh Như sẽ đồng ý, nhưng lần này đi đường xa, lúc về cũng chỉ có một mình cô, không thể nào chăm sóc được cho cả hai đứa nhỏ.

“Lần này cha mẹ đi vì công việc, không thể dẫn hai con theo được, chờ lần tới chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Hai đứa bé khóc càng đau lòng hơn, tại sao vừa về tới Bắc Kinh chúng đã phải xa cha mẹ vậy?

Hứa Mục Chu đau lòng: "Vợ à, hay là em ở nhà với con đi? Anh tự đến Việt Thành là được, chờ sắp xếp ổn thỏa thì sẽ gọi điện thoại cho mẹ con em, khi nào được nghỉ phép sẽ về thăm ba mẹ con.”

“Anh chắc chứ?”

Giọng điệu của Tiêu Thanh Như pha chút nguy hiểm, giống như đang nói qua thôn này thì không có quán trọ nào đâu.

Hứa Mục Chu nhìn con, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Như.

Bỗng nhiên anh cảm thấy mình mới là người tội nghiệp nhất, sau này phải sống và làm việc lẻ loi ở Việt Thành,…

“Vợ à, hay là em đi cùng anh đi, về rồi lại dỗ dành con sau.”

Hai bé con càng khóc to hơn nữa, không phải cha nói để mẹ ở nhà với chúng sao?

Vì sao nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?

Lần này Hứa Mục Chu không đổi ý nữa, chuyện đã đến nước này, chỉ đành để hai con cố gắng thích nghi với cuộc sống mới thôi.

“Chờ cha về sẽ mang quà về cho hai con.”

“Con không cần quà đâu, con cần cha cơ.”

“Mấy ngày nữa mẹ sẽ về.”

“Cha đừng đi mà.”

Hứa Mục Chu chăm sóc con nhiều hơn, từ khi chúng sinh ra gần như không rời xa anh quá lâu.

Giờ đây biết cha sắp đến một thành phố khác làm việc, Tả Tả và Hữu Hữu thật sự rất nhớ anh.

Bị con quấn quýt như vậy, Hứa Mục Chu nhìn về phía Tiêu Thanh Như cầu cứu.

“Vợ à, phải làm gì bây giờ?”

Tiêu Thanh Như cân nhắc, hay là dẫn con theo nhỉ?

Trên đường đi dạy cho chúng chút đạo lý, chỉ cần chúng nghe lọt tai chắc là sẽ không quấy phá đâu.

“Hay là dẫn con theo?”

Tình hình ở Việt Thành thế nào họ còn chưa rõ, ngồi xe lửa phải mất một ngày, Hứa Mục Chu không nỡ để con chịu khổ.

“Tốt nhất là để chúng ở nhà đi, dù thế nào chúng cũng phải tập thích nghi.”

Mắt thấy sắp trễ giờ lên tàu, mẹ Hứa nhẫn tâm nói: “Hai đứa đi nhanh đi, con để mẹ dỗ cho.”

Cho dù có quyến luyến, có thương con thế nào thì Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn lên đường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa bé gào khóc xé gan xé phổi, mẹ Hứa dỗ dành chúng: “Chờ mấy ngày nữa cha hai đứa sắp xếp ổn thỏa, ông bà dẫn hai đứa đến Việt Thành thăm cha nhé.”

Vừa nghe thấy lời này, tiếng khóc của hai đứa bé dần nhỏ đi.

Sau đó chúng lại khóc rống lên: “Mẹ, đi học.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 329: Chương 329



Ở Bắc Kinh không thể gặp cha mỗi ngày, mà ở Việt Thành thì không được gặp mẹ mỗi ngày.

Cặp song sinh cũng chỉ là con nít ba tuổi, nhưng chúng đã cảm nhận sâu sắc cảm giác rơi vào thế khó xử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hứa đưa mắt nhìn chồng: “Hay là anh nghỉ làm đi, cứ một tháng chúng ta dẫn hai đứa nhỏ đến Việt Thành một lần.”

Bây giờ con trai có công việc rồi, ở nhà cũng tiết kiệm được ít tiền, cha Hứa cảm thấy mình có đi làm ở xưởng sắt thép thì cũng vậy thôi.

Chẳng bằng ở nhà trông cháu trai cháu gái.

“Được, nghe theo em.”

Hai vợ chồng già khuyên can mãi cuối cùng cũng dỗ dành được hai bé.

Từ Bắc Kinh đến Việt Thành phải đi tàu mất hai mươi tiếng.

Lúc đến nơi vừa khéo là buổi sáng.

Hai vợ chồng đến tiệm cơm quốc doanh ăn sáng trước, sau đó lại tới trường để hoàn tất thủ tục nhậm chức.

Trước kia Tiêu Thanh Như chưa từng đến Việt Thành, có điều có Hứa Mục Chu ở đây, cô không cần phải sợ lạc đường, hai người họ thuận lợi đi đến trường học.

Làm thủ tục nhậm chức xong xuôi, trường học cấp cho họ ký túc xá giảng viên.

Một phòng ngủ một phòng khách, có cả phòng bếp và nhà vệ sinh.

Tiêu Thanh Như nhìn một vòng, cảm thấy cũng không tệ lắm.

“Tranh thủ bây giờ còn sớm, chúng ta dọn dẹp vệ sinh trước, ngày mai lại đến chợ mua sắm đồ đạc, ngày mốt em sẽ về.”

“Vợ à, không phải em nói có thể ở với anh một tuần sao?”

“Ngày mốt anh phải đi họp, em chỉ có thể ở một mình, chẳng bằng về nhà chơi với con.”

Hứa Mục Chu thở dài, hai vợ chồng sống riêng hai nơi đúng là rất bất tiện.

“Vậy em ở lại với anh hai ngày đi, coi nhưng là nghỉ ngơi lấy sức, nếu không lúc đi tàu về sẽ rất mệt.”

“Em mua vé giường nằm, không mệt đâu.”

“Vợ ơi, anh muốn em ở với anh.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh bây giờ có khác gì với Tả Tả và Hữu Hữu đâu chứ?”

“Hai con cứ khóc, còn la lối ăn vạ, anh thì không.”

“Vậy anh khóc thử đi, nói không chừng em sẽ mềm lòng.”

Hứa Mục Chu: “…”

“Vợ à, lần gặp mặt tiếp theo có thể sẽ là nghỉ hè, em ở với anh thêm hai ngày đi.”

“Lúc anh đi họp em cứ ở nhà ngủ, xong việc thì chúng ta đi dạo, khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một chuyến, trở về gấp như vậy thì hơi mệt đó.”

Hứa Mục Chu khuyên muốn rách cả miệng cuối cùng Tiêu Thanh Như đã gật đầu đồng ý ở lại Việt Thành với anh thêm hai ngày.

“Vợ ơi, em tốt với anh quá.”

“Em từng đối xử không tốt với anh à?”

“Không có.”

Hứa Mục Chu ôm mặt Tiêu Thanh Như, không nhịn được mà hôn một cái.

“Sau này không thể hôn em hằng ngày rồi.”

Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Thầy Hứa à, anh phải chú ý hình tượng.”

Tạm thời Hứa Mục Chu còn chưa thích ứng được với cách xưng hô này.

Anh thả Tiêu Thanh Như ra: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Nhà khách.”

Quét dọn ký túc xá rất vất vả, Hứa Mục Chu dự định sắp xếp cho vợ xong xuôi, rồi anh về quét dọn vệ sinh một mình.

Ở gần trường học có nhà khách, đi bộ năm phút đã tới nơi.

Nhân viên lễ tân kiểm tra giấy hôn thú của bọn họ và những giấy tờ khác, lúc này mới cho thuê phòng.

“Em ngủ một giấc trước đi, anh quét dọn một mình là được.”

“Cả hai cùng làm đi, cố gắng làm xong sớm sẽ được nghỉ ngơi sớm.”

“Tối hôm qua lúc trên xe lửa em có nghỉ ngơi được đâu.” Hứa Mục Chu vẫn muốn cô ở lại nhà khách.

Tiêu Thanh Như trợn mắt: “Em đi từ xa đến đây không phải để đổi chỗ ngủ, chẳng bằng em ở nhà chăm con còn hơn.”

“Anh không muốn em quá vất vả.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy quét dọn xong anh mời em đi ăn thịt kho tàu.”

Hứa Mục Chu cũng cười.

Anh xoa đầu cô: “Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.”

Cất hành lý xong xuôi, cả hai quay về trường học quét dọn vệ sinh.
 
Back
Top Bottom