Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 120: Chương 120



Ủng hộ lý tưởng của Hứa Mục Chu 1

Trồng rau phải cuốc đất, Hứa Mục Chu không để Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu làm việc nặng.

"Chỉ có một bộ dụng cụ, mẹ và Thanh Như ngồi ở bên cạnh đi, chờ con xong thì chúng ta cùng gieo hạt giống."

Mẹ Tiêu tính là để con rể cuốc đất, con gái phụ trách gieo hạt giống, còn mình thì phụ trách tưới nước, nhưng bây giờ con rể không để họ làm gì cả, bà vừa vui vừa thương Hứa Mục Chu.

"Bình thường con huấn luyện đã đủ mệt rồi, không thể việc gì cũng đổ lên đầu con được, chúng ta là người một nhà, có việc thì nên cùng nhau làm."

"Chính vì con huấn luyện nhiều, thể lực tốt, nên mấy việc nhỏ này mới không là gì cả."

Hứa Mục Chu cầm cuốc lên bắt đầu làm việc: “Mẹ, mẹ và Thanh Như đi đào ít rau bồ công anh, buổi tối chúng ta làm sủi cảo ăn."

Mẹ Tiêu biết con rể muốn tách hai người ra, làm việc một mình.

Bà đành bất lực nói: “Vậy thì giao chỗ này cho con, tối về nhà ăn cơm, các con không phải nấu đâu."

“Được ạ, tối nay bọn con về nhà ăn chùa một bữa."

"Nếu không phải cha con nói người trẻ không thích sống cùng trưởng bối, thì mẹ chỉ muốn các con có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày."

Hai người nói vài ba câu đã quyết định xong, Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Sao không ai hỏi ý kiến của con hết vậy?”

Mẹ Tiêu lườm cô: "Đừng có mà có phúc mà không biết hưởng."

Tiêu Thanh Như: "..."

Cái gì mà có phúc mà không biết hưởng?

Có con rể rồi, địa vị con gái của cô đã bị tụt xuống rồi ư?

Cô oán giận nhìn Hứa Mục Chu, trong mắt tràn đầy lên án, sau đó cầm một chiếc giỏ tre nhỏ đi đào rau dại.

Hứa Mục Chu sờ chóp mũi, thật đáng yêu.

Khóe miệng anh tràn ra một tiếng cười trầm thấp, vung cuốc càng hăng say hơn.

Nhanh chóng làm cho xong việc, mới có thể về nhà, trải qua thế giới hai người với vợ.

Rất nhiều người chứng kiến cảnh này đều khen Hứa Mục Chu là người đàn ông tốt, lần này Tiêu Thanh Như tìm đúng người thật rồi!

Không nói những việc khác, chỉ riêng sự chu đáo này thôi, cũng đã bỏ xa những người đàn ông khác mấy con phố!

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có nhiều người đúng là trời sinh tốt số, có thể đầu thai và chọn đàn ông, đến nhân gian để hưởng phúc."

“Đời này Tiêu Thanh Như chịu khổ rồi, chính là lúc yêu đương với Giang Xuyên."

"Ai nói không phải à."

"..."

Một mảnh đất, nếu như chỉ có Tiêu Thanh Như thì có thể phải mất một ngày, nhưng vì có Hứa Mục Chu, nên chỉ mất nửa ngày là làm xong.

Hai người về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi qua nhà cha mẹ.

Tiêu Hoài Thư đi làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về, sinh ra trong một gia đình quân nhân, Tiêu Thanh Như đã sớm quen với việc thường xuyên không thấy bóng cha và anh trai.

Mỗi người đều có trách nhiệm riêng, cô hiểu tính chất đặc biệt trong công việc của họ.

Nhưng mỗi lần không thấy người, trong lòng cô vẫn rất lo lắng.

Đây là cuộc sống thường ngày của người thân mỗi quân nhân, họ vừa tự hào, lại vừa lo lắng cho bọn họ.

Nghĩ đến sau này mình còn phải thấp thỏm vì Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như đột nhiên có chút cảm khái, quả nhiên, cuộc sống chẳng diễn ra theo như ý muốn của ai cả.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ ủng hộ lý tưởng của Hứa Mục Chu.

Giống như cách anh đã ủng hộ cô.

Hứa Mục Chu là chim ưng bay lượn trên bầu trời, cô sẽ không bởi vì đối phương đã kết hôn với mình, mà yêu cầu anh từ bỏ dã tính của mình, ở trong ổ nhỏ an toàn thoải mái.

Đối với những người có lý tưởng mà nói, việc này rất tàn nhẫn.

Cô mong tình yêu của mình có thể tiếp thêm sức mạnh cho Hứa Mục Chu dũng cảm tiến về phía trước, thay vì trở thành vật cản trở anh.

“Vợ, xắn tay áo lên giúp anh với."

Tiêu Thanh Như lập tức tiến lên hai bước, xắn tay áo của Hứa Mục Chu lên tận khuỷu tay, lộ ra đường cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ.

"Anh còn phải nấu ăn, em ra ngoài nói chuyện với cha mẹ đi, về đến nhà anh cho em nhìn đủ."

Sau khi bị tóm, mặt Tiêu Thanh Như đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Hứa Mục Chu!”

"Lãnh đạo có gì chỉ thị?"

Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh, Tiêu Thanh Như hất cằm lên nói: "Cũng không có gì đẹp, không phải chỉ là thùng rỗng kêu to thôi sao.”

Thoạt đầu Hứa Mục Chu không kịp phản ứng, sửng sốt hai giây, đang định bắt người trở về, cho cô biết anh không chỉ đơn giản như vậy.

Tiếc là chậm một bước, cô chạy nhanh giống như thỏ.

Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, về nhà đóng cửa lại, có nhiều thời gian để chứng minh bản thân.

Tiêu Thanh Như quay đầu nhìn phòng bếp, không nhịn được bật cười.

Không phải so xem ai mặt dày hơn sao?

Cô cũng có thể!

"Còn rề rà gì nữa? Mau đến đây học may vá."

"Đến đây, đến đây."

Tiêu Thanh Như có thể đan áo len, nhưng không giỏi khâu vá lắm.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 121: Chương 121



Trước đây, mẹ Tiêu luôn làm giúp cô, nhưng giờ cô đã kết hôn, chuyển ra ngoài sống tự lập, cô không thể dựa dẫm mọi việc vào mẹ giống như trước nữa.

"Con nhìn Tiểu Húc đi, chịu khó khủng khiếp, con cũng chăm chỉ một chút, không thể cái gì cũng để thằng bé một mình làm hết được."

"Mẹ còn khen anh ấy nữa, đuôi anh ấy sẽ vểnh lên trời mất."

"Đây là mẹ nói thật."

Mặc dù mẹ Tiêu luôn sống trong viện gia chúc, nhưng cũng đã gặp không ít người.

Con rể của người khác đến nhà cha mẹ vợ, cơ bản đều là cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm, người chủ động vào nấu cơm như Tiểu Hứa không có mấy người.

Quả nhiên, bỏ qua người không xứng đáng thì mới có thể gặp được đúng người.

Nếu không phải Thanh Như kịp thời tỉnh ngộ, có lẽ bây giờ con bé đang đau đầu với nhà họ Giang.

Tiêu Thanh Như học rất nghiêm túc, dự định sau này sẽ khâu vá mọi thứ cho Hứa Mục Chu.

Lúc cha Tiêu về nhà, thấy con rể đang làm sủi cảo trong bếp, cũng rửa tay rồi đi vào phụ giúp.

Đàn ông ở chung một chỗ, nội dung trò chuyện của bọn họ chỉ có công việc, trước cha Tiêu cũng rất coi trọng Hứa Mục Chu, giờ thằng bé đã trở thành con rể của mình, đương nhiên phải chiếu cố nhiều hơn.

“Bây giờ đang có một cơ hội đi Bắc Kinh học tập bồi dưỡng, nếu con có dự định, có thể nộp đơn xin lãnh đạo trực tiếp."

Núi này cao còn có núi khác cao hơn, không thể ngủ quên trên chiến thắng, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.

Dù lấy thân phận là lãnh đạo hay cha vợ, cha Tiêu đều mong anh đi.

Chỉ là chuyến này đi phải mất mấy tháng, hai đứa là vợ chồng mới cưới, việc này đúng là làm khó thằng bé.

"Cha, con muốn đi, nhưng trước đó phải thương lượng với Thanh Như một chút."

Trong mắt cha Tiêu thoáng hiện lên một nụ cười: "Sợ con bé không đồng ý à?"

"Không phải ạ." Hứa Mục Chu lắc đầu: "Thanh Như sẽ đồng ý."

Chỉ là, vừa mới kết hôn đã đi xa, hơn nữa còn đi mấy tháng, khiến lòng người khó tránh khỏi mất mác.

Tình huống này sau này sẽ xảy ra không ít, anh phải nói chuyện thật cẩn thận với vợ, cho cô đủ cảm giác an toàn.

Cho cô biết rằng ngay cả khi họ không ở bên nhau, anh vẫn luôn nhớ đến cô.

Hứa Mục Chu muốn cho Tiêu Thanh Như một cuộc sống tốt hơn, nếu bây giờ không nỗ lực, thì khi nào anh mới có ngày nổi danh?

"Từ nhỏ Thanh Như đã lớn lên trong quân khu, ngoài được giáo dục vì nhân dân phục vụ ra, còn phải phấn đấu vì lý tưởng, con bé sẽ ủng hộ con."

Hứa Mục Chu gật đầu: “Nhưng con vẫn phải bàn bạc trước với cô ấy."

Bây giờ họ đã kết hôn, nên bàn bạc mọi chuyện với nhau.

Không thể ỷ vào vợ ủng hộ mình theo đuổi lý tưởng, mà không nói gì với cô.

Cha Tiêu rất hài lòng với thái độ của Hứa Mục Chu.

Là đàn ông, nếu ngay cả mối quan hệ trong gia đình cũng không xử lý tốt, muốn làm nên sự nghiệp lớn, thì chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.

Vọng tưởng!

*

Sủi cảo nhân trứng cộng rau bồ công anh rất thơm, Tiêu Thanh Như rất thích ăn, không khỏi khen ngợi Hứa Mục Chu thêm mấy câu.

Cha Tiêu không vui: “Một nửa là do cha gói đó, sao con không khen cha?”

Tiêu Thanh Như vội vàng nói: “Khó trách ăn cái nào con cũng thấy vỏ mỏng và nhiều nhân, nhất định là do cha làm, hào phóng!”

"Được rồi được rồi, ăn nhanh đi."

Mẹ Tiêu cho mỗi người thêm một thìa lớn: “Ngày mai phải đi làm, hôm nay bồi bổ cho tốt.”

Thời đại bây giờ, mỗi người đều có khẩu phần lương thực cố định, nói là về nhà ăn chùa, nhưng thực ra hai vợ chồng đều mang theo khẩu phần lương thực về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu cũng không biết phải nói gì với bọn họ, chỉ có thể bảo hai vợ chồng gắng ăn nhiều một chút.

Ăn cơm tối xong, họ dành chút thời gian làm việc nhà cùng cha mẹ, mãi đến tối mới trở về nhà ngang.

Bởi vì ban ngày đã tắm, bây giờ họ chỉ cần rửa mặt là có thể đi ngủ.

Hứa Mục Chu nhớ lời cha vợ nói, muốn bàn bạc với vợ càng sớm càng tốt, nếu có chỗ bất đồng ý kiến, họ sẽ có đủ thời gian để giải quyết vấn đề.

"Vợ, anh muốn bàn với em một chuyện."

"Chuyện gì?"

Tiêu Thanh Như ngồi trước gương thoa kem dưỡng, không ngoảnh đầu lại.

"Anh muốn xin đi học trao đổi ở Bắc Kinh."

Tiêu Thanh Như sửng sốt: “Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới, sao lại đột nhiên muốn học?”

"Cha nói tin nội bộ cho anh, giờ anh cũng mới biết, cụ thể khi nào đi học thì phải chờ thông báo của tổ chức, chắc là cha muốn cho anh có thời gian để chuẩn bị tư tưởng."

Dừng một chút, anh lại nói: "Mà em cũng phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt."

Tiêu Thanh Như tiếp tục thoa kem dưỡng: “Không cần chuẩn bị, anh cứ đi đi, cơ hội hiếm có mà.”

Hứa Mục Chu từ phía sau ôm lấy cô: “Em không luyến tiếc gì à?"

"Có chứ, nếu em nói em luyến tiếc anh thì anh sẽ từ bỏ cơ hội tốt à?"

Người đàn ông thành thật lắc đầu: “Anh sẽ không từ bỏ.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 122: Chương 122



Tiêu Thanh Như dùng cùi chỏ huých vào bụng người đàn ông: “Vậy anh còn nói nhiều như vậy, đúng là ra vẻ đàn ông."

Hình dung kiểu gì thế?

Hứa Mục Chu không nhịn được bật cười, hôn lên d** tai Tiêu Thanh Như: “Anh muốn đi học trao đổi, cũng muốn nhìn dáng vẻ em luyến tiếc để anh đi."

"Đồng chí Hứa, anh đây là hư vinh."

Hứa Mục Chu: "..."

Được rồi.

Anh hư vinh.

Nỗi buồn và sự nghiêm túc ban đầu đã tan đi rất nhiều vì một câu nói đùa như vậy: "Thật ra thì, nếu em không muốn để anh đi, anh có thể không đi."

Tiêu Thanh Như quay người, nghiêm túc nhìn Hứa Mục Chu: “Chỉ cần không liên quan đến việc lớn, thì đừng vì người khác mà từ bỏ lý tưởng của mình, cho dù người đó là em cũng không được."

Lúc này họ đang yêu nhau, có thể từ bỏ rất nhiều thứ vì đối phương.

Nhưng Tiêu Thanh Như cho rằng, loại hành vi này rất nguy hiểm.

Nếu sau này có biến số gì, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho đối phương.

Chỉ cần không phải tình huống đặc biệt, tốt nhất là nên giữ đầu óc tỉnh táo.

Hứa Mục Chu hiểu ý cô, hai người ở bên nhau, nên là tay nắm tay tiến về phía trước, chứ không phải cản trở đối phương trở thành người tốt hơn.

“Em đang nói chuyện với anh, anh có đang nghe không đấy?” Cô nhéo eo người đàn ông, cứng đến nỗi đầu ngón tay cô đau nhức.

Một luồng điện xẹt qua cơ thể anh, Hứa Mục Chu lập tức nắm lấy bàn tay làm loạn kia: “Anh nghe rồi.”

"Vậy ngày mai anh sẽ nộp đơn cho lãnh đạo?"

“Đi đi, vừa hay em có thể trải qua một cuộc sống bình lặng.”

Hứa Mục Chu chậc một tiếng: “Xem ra khoảng thời gian này anh phải ăn cho đủ rồi.”

Tiêu Thanh Như đẩy anh: “Đừng có làm loạn, ngày mai chúng ta phải dậy sớm.”

"Vậy thì bắt đầu sớm đi."

Cô vừa hét lên một tiếng thì người đã nằm ở trên giường rồi.

Tiêu Thanh Như chống chân lên n.g.ự.c Hứa Mục Chu, ngăn cản anh tiến về phía trước: “Em còn chưa chải tóc.”

"Buổi tối không cần chải."

"Không chải sẽ không thoải mái."

"Xong rồi anh sẽ giúp em."

Anh thuận thế nâng chiếc chân kia lên vai.

“Vợ, lúc ban ngày em nói cái gì?"

Tiêu Thanh Như lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trong bếp, nhìn thấy tia nguy hiểm trong mắt Hứa Mục Chu, cô lắc đầu liên tục: “Em không nói gì cả.”

Hứa Mục Chu chậm rãi c** q**n áo, nói: "Em có hiểu lầm về anh, anh phải chứng minh một chút."

Chân bị giữ chặt, Tiêu Thanh Như đưa tay lên che mắt: "Em không nhìn! Anh biết xấu hổ chút được không?"

"Thật sự không nhìn à?"

"Không nhìn!"

Người đàn ông không nói gì, cũng không cử động, Tiêu Thanh Như tò mò lấy tay ra, sau đó...

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với cơ thể tr*n tr** của Hứa Mục Chu, kích động gần như hét lên.

"Em sợ mắt mình sẽ mọc lẹo mất."

“Đừng sợ, nhìn thêm một chút nữa là ổn thôi."

Tiêu Thanh Như: "..."

Có thể là do chấn động quá lớn, đầu óc của Tiêu Thanh Như cứ mơ mơ màng màng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn còn suy nghĩ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng không tưởng tượng ra.

Hứa Mục Chu sờ lên gò má nóng bừng của cô, nghi ngờ không biết có phải cô bị bệnh hay không.

“Vợ, có phải em có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có."

“Vậy sao mặt em nóng thế?”

"Nóng."

Hứa Mục Chu có thị lực rất tốt, dù không bật đèn cũng có thể nhìn thấy rõ vẻ ngượng ngùng trên mặt Tiêu Thanh Như, không nhịn được bật cười: “Xem ra hiệu ứng thị giác không tệ, sau này em nhìn nhiều một chút."

"Câm miệng!"

Nhận thấy nhiệt độ cơ thể cô lại tăng lên, Hứa Mục Chu lo lắng vợ sẽ nấu chín mình, nên không cố tình trêu chọc cô nữa.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: “Mau ngủ đi.”

Tiêu Thanh Như dụi dụi n.g.ự.c người đàn ông, nói: “Anh cũng mau ngủ đi.”

"Ừ."

Họ ôm nhau ngủ.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Hứa Mục Chu đi ngay đến phòng lãnh đạo, hỏi thăm việc học trao đổi.

"Trong danh sách của chúng tôi vốn có tên của cậu, nhưng cân nhắc đến việc cậu và đồng chí Tiêu mới kết hôn, vẫn còn đang do dự, đang định tìm cậu nói chuyện, thằng nhóc cậu đã tự mình tìm đến."

Hứa Mục Chu mặt đầy nghiêm túc nói: “Kiên quyết tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.”

"Đã bàn bạc với đồng chí Tiêu chưa?"

"Cô ấy rất ủng hộ công việc của tôi, xin lãnh đạo hãy yên tâm."

Lãnh đạo mỉm cười gật đầu: “Đứa trẻ lớn lên trong quân khu dù sao cũng khác.”

Hứa Mục Chu vẻ mặt đắc ý nói: "Vợ tôi rất tốt!"

“Nhìn thằng nhóc cậu đắc ý kìa, cũng không biết gặp phải vận cứt chó gì, có nhiều người thích đồng Tiêu như vậy, lại chỉ có cậu tán được người ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu nghĩ thầm trong lòng, làm việc cần phải nhanh, chính xác và ác, theo đuổi con gái cũng vậy, chần chừ thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.

"Thời gian ấn định là nửa tháng sau, lần học trao đổi này là kiểu khép kín, kéo dài ba tháng, khoảng thời gian này các cậu nên chuẩn bị thật tốt."

"Dạ!"

Ba tháng bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng vẫn khá khó khăn đối với một cặp đôi mới cưới.

Tiêu Thanh Như luyến tiếc Hứa Mục Chu, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ sợ người đàn ông nghĩ đến cô, ảnh hưởng đến việc học tập.

Nhưng khi nghĩ đến việc có rất nhiều người quanh năm phải sống xa bạn đời vì không đủ điều kiện để nhập ngũ, Tiêu Thanh Như đột nhiên cảm thấy sự chia ly tạm thời của họ chẳng là gì cả.

Làm người phải nên biết đủ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 123: Chương 123



Thời gian nghỉ kết hôn của Tiêu Thanh Như kết thúc, lãnh đạo đặc biệt tìm cô nói chuyện, suy nghĩ trọng tâm là cân nhắc cẩn thận vấn đề sinh con.

“Bây giờ là thời điểm tốt để cô bắt đầu sự nghiệp, cô có thể bàn chuyện sinh con với chồng, xem có thể đợi hai năm rồi nói sau không."

Tuy nói dựa theo mối quan hệ của nhà họ Tiêu, dù Tiêu Thanh Như có mang thai, cô vẫn có thể chuyển sang chức vụ văn phòng khác, không cần lo lắng về công việc.

Nhưng lãnh đạo thực sự rất trân trọng người có tài, không muốn Tiêu Thanh Như bị chuyện gia đình trói tay trói chân.

Có những cơ hội, một khi bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa, sau này hối hận cũng đã muộn.

Tiêu Thanh Như biết lãnh đạo có ý tốt, cô cũng không phải là người không hiểu phải trái.

"Lãnh đạo yên tâm, chúng tôi đã bàn bạc vấn đề này rồi, ý của chồng tôi cũng là để qua hai năm rồi tính sau."

Lãnh đạo thở phào nhẹ nhõm, không cần sử dụng những lời nói đã chuẩn bị sẵn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xem ra hai vợ chồng trẻ đều là người tỉnh táo, đầu óc vẫn chưa mê muội.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi lãnh đạo lại lo lắng như vậy, vì việc tương tự đã xảy ra nhiều lần.

Có một số người rõ ràng có thể thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng vì gia đình mà dừng bước, hoặc thậm chí trực tiếp từ bỏ sự nghiệp, như thể gả đi rồi, đời này họ không còn gì để phấn đấu nữa.

Đúng là hồ đồ!

Nói khó nghe, nếu không có công việc ổn định, họ sẽ không có lợi thế khi lựa chọn bạn đời.

Chưa kể đến sau này, chỉ có người có tiền mới có quyền lên tiếng.

Lãnh đạo đã chứng kiến nhiều người từ bỏ lý tưởng của mình, cuối cùng gia đình cũng quản lý không tốt, cuộc sống rơi vào một mớ hỗn độn.

Cô ấy thực sự không muốn Tiêu Thanh Như đi theo con đường giống như những người khác.

Lúc này, nghe nói đôi vợ chồng trẻ đã bàn bạc xong chuyện tạm thời không sinh con, ánh mắt cô ấy mang theo khen ngợi.

"Có vẻ như tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, cô tập luyện cho tốt, chờ tân binh nhập ngũ, cô sẽ là người múa chính trong hội diễn."

"Vâng, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Bởi vì dịp năm mới Tiêu Thanh Như đã biểu diễn một điệu múa kinh động lòng người, giờ cô là trọng điểm đào tạo của lãnh đạo, cũng không ai có ý kiến cả.

Dù sao, diễn viên múa cũng chỉ nở rộ mấy năm, giờ đang là thời điểm tốt của Tiêu Thanh Như. Cô vừa có tài năng, lại có gia thế che chở, không cần nghĩ cũng biết, hai năm tới chắc chắn sẽ là khoảng thời gian vinh quang nhất của cô.

Ở đâu có con người, ở đó có sự cạnh tranh.

Ban đầu, có người cho rằng Tiêu Thanh Như kết hôn rồi, đối tượng lại lớn tuổi, nói không chừng sau khi kết hôn sẽ sinh con.

Khi sinh con, cô sẽ phải từ bỏ vị trí đào tạo trọng điểm, đây là cơ hội cho những người có trình độ kém hơn.

Nhưng chờ mãi, Tiêu Thanh Như không những không từ bỏ, ngược lại còn từng bước thăng chức.

Đúng là khiến người ta vừa tức vừa không làm gì được cô!

Chỉ có thể thầm mắng Hứa Mục Chu không có khí phách đàn ông, tại sao anh ta không yêu cầu Tiêu Thanh Như về nhà giúp chồng dạy con chứ?

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Hứa Mục Chu sắp chuẩn bị đi Bắc Kinh.

Mấy ngày nay Tiêu Thanh Như đặc biệt chủ động, Hứa Mục Chu cũng không kiềm chế bản thân.

Đối với người đàn ông vừa mới 'khai trai', lúc này đang là thời điểm thực tủy biết vị.

Mỗi khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như là anh đã rục rịch, chứ đừng nói đến, cô còn chủ động khiêu khích anh.

Thể chất của người huấn luyện hàng năm thì không cần phải bàn, cuối cùng, Tiêu Thanh Như giống như vừa mới vớt ra khỏi nước.

Mặt cô đỏ bừng, cơ thể có màu hồng không tự nhiên.

Hứa Mục Chu vừa lùi ra, người đang quỳ trên ghế sô pha đã tựa vào lưng ghế, thân thể mềm nhũn như sợi mì.

"Vợ, em ổn không?"

Tiêu Thanh Như không còn sức để nói nữa, đầu óc hỗn loạn.

Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay của người đàn ông.

Mái tóc ướt dính trên cổ bị gạt ra, một nụ hôn nhẹ rơi xuống, dịu dàng vỗ về người trong vòng tay.

Trong mắt người đàn ông tràn đầy sự thỏa mãn, nếu như có thể, thật muốn bỏ vợ mình vào túi mang đi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 124: Chương 124



Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay của người đàn ông.

Mái tóc ướt dính trên cổ bị gạt ra, một nụ hôn nhẹ rơi xuống, dịu dàng vỗ về người trong vòng tay.

Trong mắt người đàn ông tràn đầy sự thỏa mãn, nếu như có thể, thật muốn bỏ vợ mình vào túi mang đi.

Qua lúc lâu, Tiêu Thanh Như mới tỉnh táo.

"Hứa Mục Chu."

"Hử?"

“Hôm nay anh uống thuốc à?”

Bàn tay đang xoa bóp eo cô khựng lại: “Uống thuốc gì cơ?”

"Trước kia cũng không thấy anh lợi hại như thế."

Giọng Tiêu Thanh Như yếu ớt, nhớ lại cảm giác gần như sắp ngất đi vừa rồi, k*ch th*ch đến đầu ngón chân cô cũng co chặt.

Giống như muốn sống muốn c.h.ế.t chỉ dựa vào một ý niệm của anh.

Hứa Mục Chu không biết nên làm ra phản ứng gì, đây rõ ràng là thực lực bình thường của anh, vì sao lại trở thành uống thuốc rồi?

Anh giả vờ tức giận, cắn lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tiêu Thanh Như.

“Trước kia sợ em không thoải mái, nên không dám dùng sức.”

"Vậy sao bây giờ anh lại dám rồi? Lấy được rồi thì không thương vợ nữa?"

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười: “Bởi vì em có tiến bộ, nếu anh không cố gắng một chút, không phải em sẽ chê anh à?"

Ở khoản da mặt dày, Tiêu Thanh Như không phải đối thủ của Hứa Mục Chu, hai ba câu đã bị đánh bại.

Cô đẩy n.g.ự.c người đàn ông, nói: “Anh đi tắm đi, nhớp nháp không thoải mái."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong căn phòng mờ tối, người trong lòng anh không một mảnh vải che thân, tất cả cảnh đẹp đều lộ trước mặt anh.

Ánh mắt Hứa Mục Chu tối dần: "Vợ, anh vẫn còn muốn."

Tiêu Thanh Như: "..."

Lúc này cũng nửa đêm rồi, người này là ma quỷ chắc?

Người đàn ông tủi thân nói: “Anh đi ba tháng đó, vợ, em dọn sạch kho thóc đi."

Tiêu Thanh Như sờ sờ eo, vẫn còn mềm nhũn, rốt cuộc là ai hút cạn ai hả?

Cô vịn vai người đàn ông, dùng hành động để biểu thị thái độ của mình.

Từ ghế sô pha đến bàn ăn, cuối cùng làm thế nào để trở về phòng Tiêu Thanh Như không còn nhớ nữa.

Một đêm không ngủ.

Sau khi rửa mặt ăn sáng xong, thì Hứa Mục Chu phải đi rồi.

Vào lúc thật sự chia ly, sự luyến tiếc trong lòng Tiêu Thanh Như đột nhiên bộc phát.

Cô ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông: “Phải nhớ nghĩ đến em.”

"Nhất định rồi, em cũng phải nhớ anh."

"Ừ."

"Đợi lát nữa nhớ ngủ bù."

"Ừ, anh cũng vậy."

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ: “Vợ, đợi anh về nhà.”

Tiêu Thanh Như gật đầu, buông Hứa Mục Chu ra: “Anh đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn...”

Lời còn sót lại, bị ngăn ở nơi cổ họng.

Người đàn ông đè sau gáy cô, hôn cô mãnh liệt, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Da đầu anh tê dại, Hứa Mục Chu nghĩ, anh thật sự giống như ăn vợ mãi không đủ.

Một khi dính vào là không tách ra được.

Tiêu Thanh Như đưa Hứa Mục Chu xuống dưới lầu, đối phương cũng không để cô tiếp tục tiễn nữa.

“Vợ, khoảng thời gian này em ở nhà một mình, nếu cảm thấy sợ thì về chỗ cha mẹ. Tiền và phiếu đều ở trong tay em, em có thể tiêu tùy thích, không cần phải tiết kiệm, làm nhiều món ăn ngon một chút, nếu anh về mà thấy em giảm cân, em sẽ gặp nguy hiểm đấy."

Lúc này đã có người ra vào nhà ngang, thấy bọn họ còn trêu chọc vài câu.

Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Anh đừng lo lắng cho em, đồng chí Hứa, mong anh ở Bắc Kinh chăm chỉ học tập, ăn ngon, ngủ ngon!”

Hứa Mục Chu đứng nghiêm chào: "Đã nhận!"

Anh vội vàng xoa đầu Tiêu Thanh Như một cái, nói: “Vợ, anh đi thật đây."

Nếu còn dính nhau nữa, thực sự sẽ muộn mất.

Tiêu Thanh Như vẫy tay nói: "Em chờ anh trở về."

"Được."

Sau khi tha thiết nhìn Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu xoay người, dứt khoát rời đi.

Dù cuộc chia ly lần này mang theo sự luyến tiếc, nhưng vì chắc chắn về tình cảm của nhau nên cũng bớt lo lắng, bất an hơn lần chia ly trước.

Dù có bay bao xa, thì cuối cùng Hứa Mục Chu cũng sẽ hạ cánh xuống nơi Tiêu Thanh Như đang ở.

Điểm này, không còn gì để nghi ngờ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 125: Chương 125



Mẹ Tiêu muốn giới thiệu Tiêu Hoài Thư và Tống Viện với nhau, nhưng vì con trai bà cũng đến Bắc Kinh học tập, nên chỉ có thể tạm thời gác ý định này sang một bên.

Chờ thằng bé về rồi nói vậy.

"Tiểu Hứa không có ở nhà, con về nhà ở đi."

“Con ở một mình cũng không sao.” Viện gia chúc rất an toàn, sống một mình cũng không thành vấn đề.

Mẹ Tiêu tức giận nhìn cô: “Chẳng trách cha con nói người trẻ không thích ở cùng trưởng bối, con nhìn con đi, thà sống một mình ở nhà ngang cũng không muốn về nhà."

Tiêu Thanh Như vội vàng dỗ dành bà: “Sao con lại không muốn về nhà chứ, không phải sợ về rồi lại làm phiền mẹ phải chăm sóc con, mệt mỏi ư."

“Trước đây không phải như vậy sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nếu mẹ không chê còn phiền thật, vậy thì con dọn về ngay."

Mẹ Tiêu cười mắng: "Con chê cha mẹ phiền phức nên mới không muốn về nhà thì có, sao lại đổ cho cha mẹ?"

"Sao có thể chứ? Hôm nay con sẽ chuyển về."

Mẹ Tiêu không trêu con gái nữa: “Đồ trước kia của con đều ở trong phòng, chăn đệm mẹ cũng giặt sạch phơi khô cất ở trong tủ rồi, chỉ cần lấy ra dùng thôi."

"Lát nữa quay về bên kia lấy đồ vệ sinh cá nhân, những thứ khác không cần mang theo, phiền phức."

Tiêu Thanh Như gật đầu liên tục.

Bà cũng là người từng trải, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, mẹ Tiêu cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

"Con lên lầu ngủ trưa trước đi, ăn cơm tối xong mẹ cùng con về nhà ngang lấy đồ."

Tiêu Thanh Như không từ chối, đưa tất cả phiếu mua hàng vừa được phát cho mẹ.

"Người một nhà cả con còn khách sáo cái gì?"

“Con cầm cũng không tiêu, khoảng thời gian này con còn ăn uống ở nhà, không thể để mẹ và cha con nuôi được, con cũng gần hai mươi tuổi rồi, nói ra sẽ bị người ta chê cười."

Mẹ Tiêu gõ mũi cô: “Mẹ và cha con bằng lòng nuôi con, ai dám chê cười?"

"Cha mẹ đối tốt với con, con cũng muối đối tốt với cha mẹ."

Cô đưa phiếu mua hàng vào trong tay mẹ: “Mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi đây.”

"Đi đi, được ăn cơm mẹ sẽ gọi con."

Mẹ Tiêu nhận phiếu, nghĩ mẩn trong đầu, khoảng thời gian này phải làm mấy món ngon cho con gái, để tâm trạng con bé vui vẻ, không đến nỗi nhớ con rể quá.

Bây giờ vẫn còn sớm, có thể đi mua cá, đúng lúc trong phiếu con gái đưa có một phiếu cá.

Do cả đêm không ngủ, Tiêu Thanh Như gần như vừa chạm vào gối đã ngủ ngay.

Không biết phải do mệt mỏi nên ngủ ngon hay không, đến cả mơ cô cũng không mơ, thẳng đến khi mặt trời lặn về tây cô mới tỉnh dậy.

Cô mặc quần áo tử tế, rửa mặt qua loa, rồi đi xuống lầu.

Men theo tiếng nói chuyện đi vào trong bếp, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ Giang.

Cô còn tưởng sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, dù hai gia đình không xé rách mặt nhau, cũng không bao giờ sẽ qua lại nữa.

Cô dùng ánh mắt hỏi, đây là chuyện gì đang xảy ra.

Ở góc độ mẹ Giang không thấy được, mẹ Tiêu liếc mắt: “Năm ngoái không phải con mang hai cái lọ gì đó màu xanh lá cây từ thành phố về à, chính là cái lọ vừa thơm vừa có thể đuổi muỗi ấy, còn cho bác Giang của con một chai, bà ấy muốn hỏi con xem, con mua nó ở đâu, bà ấy đi xã cung ứng không thấy."

"Xã cung ứng có, hỏi nhân viên bán hàng là có thể mua được."

Mẹ Giang có hơi lúng túng, bà ta đương nhiên biết chỉ cần hỏi một câu là có thể mua được, đây không phải là bà ta nhân cơ hội lần này, xoa dịu mối quan hệ với nhà họ Tiêu sao?

Làm sao con bé này lại không hiểu chứ?

Trước đây, con bé rất khéo léo và linh hoạt trong lời nói và việc làm.

Mẹ Giang mỉm cười nói: "Là bác hồ đồ, lúc đó nên hỏi nhân viên mới đúng."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 126: Chương 126



Tiêu Thanh Như không có ý định trò chuyện với mẹ Giang, đơn giản là không có gì để nói cả.

"Mẹ, con về nhà bên kia một lát nhé."

"Được, vậy con đi nhanh về nhanh, mẹ cũng làm cá xong rồi, đợi lát nữa nấu một nồi cá cho con ăn."

Tiêu Thanh Như gật đầu, rời khỏi nhà.

Nhìn thái độ của cô, mẹ Giang biết bà ta không được hoan nghênh, nhưng bà ta muốn nối lại quan hệ với nhà họ Tiêu, chỉ có thể mặt dày ở lại nói chuyện với mẹ Tiêu.

"Nghe nói Tiểu Hứa đi Bắc Kinh rồi à?"

Mẹ Tiêu nghĩ thầm trong lòng, Tiểu Hứa là tên người nhà bọn họ gọi, người này đúng là không biết khách sáo chút nào.

Vẻ mặt bà không khác gì thường ngày, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười: “Tiểu Hứa có triển vọng, mới được cử đi học trao đổi, chỉ là đáng tiếc hai vợ chồng son phải xa nhau lâu như vậy, đúng là làm khó bọn chúng rồi."

"Xem ra tình cảm của đôi vợ chồng son rất tốt."

"Đó là đương nhiên, Tiểu Hứa rất tốt, mỗi lần về nhà đều giúp tôi làm cơm, ngay cả cha mẹ vợ cũng đối xử tốt như vậy, Thanh Như thì càng khỏi phải nói, Tiểu Hứa không để con bé phải làm việc gì cả, chiều chuộng đến mức không chịu nổi.”

Mẹ Giang không biết tại sao mình lại muốn ở lại, nghe mẹ Tiêu khoe khoang.

Nghĩ đến con dâu nhà mình, mang theo đứa con hoang thì thôi đi, bây giờ còn hại con trai bà ta ngay cả nhà cũng không muốn trở về.

Ngày nào cũng ở sân tập, hoặc là đi làm nhiệm vụ, người nó không phải làm bằng sắt đá, cơ thể làm sao có thể chịu đựng được?

So sánh với cuộc sống tốt đẹp của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu, trong lòng mẹ Giang cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu Thanh Như gả cho con trai bọn họ, cuộc sống tốt đẹp bây giờ chính là của nhà họ Giang bọn họ.

"Haiza, Thanh Như và A Xuyên năm đó thật tốt, đáng tiếc vận mệnh trêu đùa, bà nhìn con trai nhà tôi thử xem, giờ đã bị Đỗ Vãn Thu giày vò thành ra bộ dạng gì rồi? Ngày hôm qua nó về nhà một chuyến, tôi nhìn thấy nó gầy đi rất nhiều."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Giang đau lòng nói: "Tất cả là do Đỗ Vãn Thu gây rối, mới khiến đôi thanh mai trúc mã phải tách ra."

Trong lòng mẹ Tiêu khinh bỉ, nếu không chia tay thì làm sao Thanh Như đến với Tiểu Hứa được?

"Bà cũng đừng trách Đỗ Vãn Thu, tôi nhìn thấy con trai nhà bà rất sẵn lòng chăm sóc cô ta."

"Là A Xuyên thấy cô ta đáng thương, bị cô ta lừa gạt."

“Chúng ta đã già, không hiểu được tâm tư của người trẻ, tôi nghĩ có thể bà đã hiểu lầm A Xuyên rồi. Nếu nó không thích Đỗ Vãn Thu, dù đối phương có quấy rối thế nào cũng vô dụng, mắt nó tinh tường, đầu óc bình thường, làm sao có thể bị lừa gạt được.”

Mẹ Giang không nói được nữa, nếu bà ta cứ chê bai Đỗ Vãn Thu, chẳng phải chứng tỏ mắt con trai nhà họ có vấn đề, đầu óc không tỉnh táo nên mới bị Đỗ Vãn Thu lừa sao?

Bà ta cười ngượng ngập nói: “Bà nói đúng, chúng ta không hiểu được tâm tư của người trẻ.”

“Bà cũng đừng bận tâm cuộc sống riêng của bọn trẻ quá, để bọn trẻ tự lo liệu đi, kẻo sau này quản nhiều quá bọn trẻ lại quay qua trách móc mình."

Mẹ Giang nghĩ thầm, có một cô con dâu không bớt lo như vậy, sao bà ta có thể không bận tâm được?

Bà ta liếc nhìn mẹ Tiêu, người này đúng là may mắn, lấy được người đàn ông tài giỏi, con cái ngoan ngoãn, ngay cả con rể cũng tốt hơn những nhà khác.

Tại sao tất cả chuyện tốt đẹp đều bị người nhà họ Tiêu chiếm đi chứ?

Không nhận được sự an ủi từ mẹ Tiêu, còn phải nghe bà khoe khoang, mẹ Giang không tự tìm không vui nữa, ở một lúc rồi rời đi.

Nghĩ tới bộ dạng hốc hác của con trai mình, bà ta càng nghĩ càng tức giận, đổi hướng bước chân.

Bà ta phải đi xem xem, rốt cuộc Đỗ Vãn Thu đã chăm sóc con trai bà ta như thế nào!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 127: Chương 127



Giang Xuyên đi làm nhiệm vụ trở về, cuối cùng có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Đỗ Vãn Thu muốn nhân cơ hội lấy lòng anh ta.

Nào thì nấu ăn, nào thì giặt quần áo, bưng trà rót nước cho anh, chỉ còn thiếu mỗi bón Giang Xuyên ăn nữa thôi.

Cô ta càng ân cần, da đầu Giang Xuyên càng tê dại.

Trước kia Đỗ Vãn Thu phụ thuộc mọi chuyện vào anh ta, có rất nhiều chuyện anh ta cũng chỉ thuận tay làm giúp.

Nhưng bây giờ vị trí hai người đã đảo ngược, người được chăm sóc đã trở thành mình, sự chu đáo của cô ta chỉ khiến Giang Xuyên cảm thấy áp lực.

Có một lần, lúc Đỗ Vãn Thu muốn giặt giày giúp Giang Xuyên, Giang Xuyên vội vàng ngăn lại.

"Em chỉ cần chăm sóc tốt cho con là được, việc của anh anh sẽ tự làm."

"Em là vợ của anh, đây là việc em nên làm."

Giang Xuyên hít sâu một hơi, cứng ngắc nói: “Vợ không phải là bảo mẫu.”

Đỗ Vãn Thu không hiểu: “Người khác đều như vậy mà, đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, anh không cho em làm những việc này thì em làm gì?"

Giang Xuyên không trả lời được câu hỏi này, anh ta chỉ biết anh ta không muốn Đỗ Vãn Thu chăm sóc.

Lúc này khiến anh ta nảy sinh ra ý định muốn chạy trốn.

"Em muốn làm gì thì làm, nếu không có việc gì thì sang nhà bên cạnh nói chuyện với chị dâu Vương."

Chỉ cần em đừng lảng vảng trước mặt tôi là được, Giang Xuyên nghĩ.

Anh ta đi thẳng vào nhà bế đứa bé, mặc kệ phản ứng của Đỗ Vãn Thu.

Ý anh ấy là sao cơ?

Lẽ nào một người sống sờ sờ như mình, lại không hấp dẫn bằng một đứa bé?

Trong lòng cô ta tức giận, nhưng không dám bộc phát ra ngoài.

Đỗ Vãn Thu hiểu rõ, Giang Xuyên là chỗ dựa duy nhất của cô ta.

Cô ta lạnh lùng nhìn đứa bé trong lòng Giang Xuyên, nếu không phải thấy nó còn có chút lợi ích, cô ta đã bỏ thứ phiền toái này từ lâu rồi.

Giang Xuyên phát hiện Đỗ Vãn Thu không thay tã sạch cho đứa bé, trong lòng anh ta có ý kiến, nhưng lại không muốn tiếp xúc nhiều với Đỗ Vãn Thu, nên đành tự mình thay cho đứa bé.

So với lúc ban đầu, giờ anh ta đã thay rất thành thạo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu để người không biết nhìn thấy, còn tưởng anh ta là cha ruột của đứa bé.

Nhìn thấy m.ô.n.g đứa bé lau không sạch, Giang Xuyên nhíu mày, ngay cả một đứa bé cũng không chăm sóc tốt, cả ngày cô ấy bận rộn cái gì?

Đỗ Vãn Thu không biết suy nghĩ của Giang Xuyên, vẫn còn đang đắc ý.

Giang Xuyên có thể vì đứa bé làm đến bước này, căn nguyên cũng là nhìn mặt mũi của cô ta.

Nói trong lòng anh ta không có cô ta, một chút cô ta cũng không tin.

Nét mặt cô ta thay đổi, sự bực bội biến mất, ánh mắt tràn ngập nụ cười.

Bởi vì cửa không khóa, mẹ Giang Mục đi tới nhà ngang, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Con trai nhà mình đang thay tã cho đứa con hoang, Đỗ Vãn Thu đứng ở bên cạnh, giống như không có chuyện gì.

Từ nhỏ đến lớn con trai của bà ta chưa phải chịu khổ như vậy bao giờ!

Bà ta tức giận đến mức gần như bùng nổ.

Đỗ Vãn Thu quay đầu lại, nhìn thấy người đứng im ở cửa, bị dọa sợ hết hồn.

"Mẹ, mẹ đến đây từ lúc nào, sao không nói gì?"

"Nếu tôi mà không đến, còn không biết cô ngược đãi con trai tôi."

Giang Xuyên đau đầu nói: "Chỉ là thay tã thôi mà, sao lại là ngược đãi?"

“Trước kia ở nhà con không cần làm gì cả, bây giờ lại thay tã giúp người ta, khác gì đ.â.m vào lòng của mẹ!"

Mẹ Giang đau lòng vô cùng, bà ta không nỡ để con trai mình làm bất cứ công việc bẩn thỉu, nặng nhọc nào cả, khó khăn lắm mới nuôi con khôn lớn, nó lại đi làm việc này cho người khác!

Bà ta trừng mắt nhìn Đỗ Vãn Thu nói: "Còn không mau đi giúp, đây là con của cô, hay là con của nó hả?"

“Con và A Xuyên là vợ chồng, con của con không phải là con của anh ấy à?”

"Cô tự hỏi lương tâm của mình thử xem, đây thật sự là con của nó ư? Người khác có lòng tốt, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!"

Đỗ Vã Thu hòa nhã nói: “Có một số việc không thể phân chia quan hệ huyết thống được."

"Đó là bởi vì cô đuối lý! Cho dù không có cùng quan hệ huyết thống, cô cũng có thể ỷ lại vào nhà họ Giang chúng tôi, nếu có cùng quan hệ huyết thống, không biết còn đến mức nào!"

Mẹ Giang càng nói càng kích động, nếu như không phải còn một tia lý trí, bà ta đã đánh cho Đỗ Vãn Thu một trận rồi.

Người này đúng là vô lương tâm, A Xuyên giúp đỡ cô ta nhiều như vậy, cô ta lại để A Xuyên lau m.ô.n.g cho con của cô ta!

Nghe thấy tiếng động, chị dâu Vương ở nhà bên cạnh thò đầu qua xem, Đỗ Vãn Thu vội vàng đóng cửa lại.

Không biết người xung quanh đã nghe được bao nhiêu rồi?

Đỗ Vãn Thu không muốn bị mất mặt nữa, chỉ có thể hạ thấp mình, chủ động nhận sai: “Mẹ, chuyện này là lỗi của con."

"Đương nhiên là lỗi của cô! Nếu cô rửa sạch sẽ cho con mình, con trai tôi cần tự mình làm chắc?"
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 128: Chương 128



Đỗ Vãn Thu uất ức, cũng không phải cô ta bảo Giang Xuyên làm.

Dựa vào đâu lại trút hết tức giận lên cô ta!

Bà già này không ưa cô ta, cố tình xoi mói đây mà.

Mẹ Giang tưởng Đỗ Vãn Thu chột dạ, tiếp tục nói: “Thảo nào khoảng thời gian này con trai tôi gầy như vậy, hóa ra ở ngoài làm việc mệt mỏi thì thôi, về nhà còn phải phục vụ hai mẹ con cô."

Bà ta càng nói càng vượt giới hạn, Giang Xuyên bất đắc dĩ nói: "Tất cả đều là do con tự nguyện, mẹ đừng ầm ĩ nữa, mau trở về đi ạ."

Mẹ Giang nhớ lại lời mình vừa nghe được ở nhà họ Tiêu: “Người khác nói con tự nguyện, mẹ còn không tin, cho là con bị lừa, giờ xem ra người ngoài đúng là có mắt nhìn hơn."

Bà ta dùng sức trừng mắt nhìn Giang Xuyên, nói: "Con cứ tiếp tục u mê không tỉnh đi."

Giang Xuyên vô cớ bị mắng, tâm trạng có chút không vui.

"Hiếm khi con được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, mẹ nói ít đi được không?"

"Nếu con không dây dưa với cô ta, mẹ cần phải nói mấy lời này sao?"

Đỗ Vãn Thu tức giận đến muốn mở miệng mắng to: "Mẹ, chúng con đã kết hôn rồi, dây dưa là có ý gì? Mẹ nói chuyện khó nghe thật đấy."

"Chê tôi nói chuyện khó nghe? Vậy tại sao lúc cô làm việc lại không thẳng thắn một chút? Đều là phụ nữ với nhau, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì?"

"Tôi nghĩ gì được chứ? Lúc đầu tôi cũng không xin con trai của bà giúp tôi, càng không ép anh ấy lấy tôi."

"Còn không phải cô làm bộ làm tịch à, nếu không nó sẽ mắc sai lầm chắc?"

Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, Giang Xuyên bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói: "Cách âm nhà ngang không tốt, mẹ, mẹ muốn tất cả mọi người đến xem chuyện cười của con sao?"

Lời này thành công khiến mẹ Giang im lặng, mồm người đáng sợ, bà ta không thể hủy hoại danh tiếng của con trai mình được.

Chỉ là nhìn thấy đứa bé trong lòng Giang Xuyên, bà ta vẫn tức giận.

Cũng không phải con ruột của mình, đối xử với nó tốt như vậy làm gì?

Vốn Giang Xuyên định giặt tã lót cho đứa bé, nhưng giờ để bình tĩnh lại, anh ta chỉ có thể để Đỗ Vãn Thu tự mình giặt.

"Con về nhà với mẹ."

“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không?”

"Mẹ có chuyện muốn nói với con."

Giang Xuyên bất động: "Có gì muốn nói, mẹ cứ nói ở đây đi."

"Mẹ muốn nói chuyện của Thanh Như, con chắc chắn muốn để cô ta nghe à?"

Nghe thấy tên của Tiêu Thanh Như, đôi mắt vô thần của Giang Xuyên sáng lên.

Anh ta đứng dậy, rời khỏi nhà ngang cùng với mẹ Giang.

Đỗ Vãn Thu tức giận đến sắp nổ tung, bà già này nhất định là cố ý, rõ ràng là không muốn để cô ta có cuộc sống tốt đẹp mà!

Cô ta muốn đi theo sau bọn họ nghe xem bọn họ muốn nói gì, nhưng đứa bé trong lòng lại đột nhiên bật khóc, không còn cách nào khác đành phải từ bỏ ý định.

Trong lòng cô ta không ngừng nguyền rủa mẹ Giang.

Vừa xuống lầu, Giang Xuyên đã nóng lòng hỏi: "Mẹ, Thanh Như thế nào rồi?"

Nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của con trai, lòng mẹ Giang lại nhói lên.

Nếu quan tâm như thế, sao ngay từ đầu lại không giữ cho chắc?

"Mẹ nghĩ chúng ta vẫn phải xây dựng mối quan hệ với nhà họ Tiêu, con nhìn Hứa Mục Chu đi, cũng vì cưới Tiêu Thanh Như mà giờ đã được đi Bắc Kinh học trao đổi rồi."

Giang Xuyên có chút thất vọng, anh ta còn tưởng là có chuyện gì quan trọng.

"Mẹ, Thanh Như không muốn gặp con, cũng không muốn gặp gia đình chúng ta nữa, mẹ đừng phí sức nữa."

Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đứa bé Thanh Như này này tính tình rất tốt, chỉ cần con xin lỗi con bé, dù cho không thể nối lại tình cảm, hai nhà chúng ta vẫn có thể hòa thuận như trước.”

Nói xin lỗi?

Anh ta từng làm rồi, đổi lại Thanh Như càng ghét anh ta hơn.

Giang Xuyên biết tại sao mẹ mình lại có ý nghĩ này, với địa vị của bác Tiêu, tạo dựng quan hệ với bọn họ có lợi hơn là có hại.

Nhưng làm người phải tự biết mình, nếu không sẽ dễ bị phản tác dụng.

"Mẹ, sau này mẹ đừng làm phiền Thanh Như nữa."

Giang Xuyên không muốn thảo luận đề tài này nữa, nói hai câu rồi đi lên lầu.

Mẹ Giang tức giận, sao thằng bé này cứng đầu như vậy chứ?

Mặc dù không cưới được Thanh Như, nhưng chỉ cần tạo dựng được mối quan hệ, sau này nhận con bé là em gái mình, không phải cũng mang lại lợi ích cho nhà họ Giang sao?

Cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm bắt, đợi Hứa Mục Chu trở về, muốn gặp được Tiêu Thanh Như cũng khó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là một thằng bé ngốc, không biết dựa theo tình hình gì cả!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 129: Chương 129



Tiêu Thanh Như đang ăn cơm, cô sờ đôi tai đỏ bừng của mình, ai đang nhớ cô vậy nhỉ?

Lẽ nào là Hứa Mục Chu.

Lúc này chắc bọn họ vẫn đang ở trên đường, không biết bữa tối đã ăn gì.

Có lẽ là gặm bánh bao.

"Sao ăn cơm mà thần trí đi đâu thế?"

Tiêu Thanh Như thu hồi suy nghĩ, mặt không đổi sắc trả lời: “Con đang nghĩ trên đường bọn anh con ăn cái gì."

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, chưa bao giờ thấy cô nhớ anh trai mình như vậy.

Chẳng trách đều nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, vừa mới như vậy, đã bắt đầu nhớ Tiểu Hứa rồi.

Đôi vợ chồng trẻ tình cảm tốt, mẹ Tiêu vui vẻ, cũng không vạch trần con gái: “Không cần lo lắng cho chúng nó, không cần biết ăn cái gì, dù sao cũng sẽ không bị đói."

Bà chọn chỗ thịt cá ít xương, gắp cho con gái.

Còn mình thì phụ trách ăn đầu cá, tuy có nhiều xương, nhưng ăn vẫn rất ngon.

Tiêu Thanh Như cũng gắp một miếng thịt cá cho mẹ: “Mẹ, mấy ngày tới phiền mẹ vất vả nấu cơm cho con rồi."

“Chỉ là thêm một đôi đũa, cho dù con không về, mẹ và cha con cũng phải ăn cơm, nhiều người náo nhiệt, ăn cơm cũng ngon hơn."

Đang ăn cơm, họ nói đến chuyện nhà họ Giang.

Mẹ Tiêu hỏi chồng của mình: "Nhà họ Giang gặp rắc rối gì à? Tại sao đang êm đang đẹp lại đột nhiên muốn làm hòa với chúng ta?"

Cha Tiêu không nói gì: “Chuyện công việc, hỏi thăm nhiều làm gì?"

"Em chỉ hỏi vậy thôi, không nói thì thôi."

"Đây là quy định, không thể không tuân theo."

"Dạ dạ dạ, vừa rồi là em sai, em xin lỗi anh."

Cha Tiêu: "..."

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Thanh Như đã nhìn thấy cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, vội vàng đổi chủ đề: “Mẹ, hôm nào mẹ con mình làm bún khoai lang tiếp nhé, bên mẹ chồng con cảm thấy ăn ngon, con muốn gửi thêm một ít cho họ."

“Đợi hai tháng nữa, chờ đến vụ thu hoạch mùa thu sẽ có nhiều khoai lang hơn, đến lúc đó chúng ta mua thêm, giữ lại mấy cân ăn tết."

"Vâng, đến lúc đó con đi đội sản xuất mua."

Mẹ Tiêu suốt ngày ở trong viện gia chúc, cũng muốn ra ngoài hóng gió một chút: “Tới lúc đó mẹ đi cùng con, nghe nói điều kiện ở trường Tiểu Tống dạy rất khó khăn, mẹ còn chưa đến xem, nếu có gì có thể giúp được chúng ta cũng có thể giúp một tay."

"Các em đi Tiểu Tống còn phải dành thời gian tiếp đãi các em, gây phiền phức thì có."

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Ăn cũng không chặn được miệng của anh."

"Vậy để anh ăn nhiều hơn, là có thể chặn được rồi."

Nói xong, ông gắp lấy đuôi con cá.

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười, vội vàng gắp thêm mấy miếng thịt cá cho chồng, khoảng thời gian này công việc ông bận rộn, phải bồi bổ cơ thể cho tốt mới được.

"Chuyện Tiểu Tống bên kia, việc riêng thì có thể giúp một tay, nhưng việc khác thì đừng tùy tiện xen vào.”

“Em biết rồi, anh mau ăn đi.”

Người có mặt không phải kẻ ngốc, đều hiểu ý tứ trong lời nói của Cha Tiêu.

Điều kiện trường học của đội sản xuất không tốt, bọn họ có thể quyên góp tiền xây hai gian phòng học, nhưng mấu chốt là xung quanh nhiều đội sản xuất như vậy, bọn họ cũng không quản hết được.

Vì thế khi chưa có giải pháp vẹn toàn, thì tốt nhất không nên tùy tiện xen vào.

Nếu như người trong đội sản xuất có lòng, thì họ sẽ tự tìm cách giải quyết vấn đề.

Tiêu Thanh Như ở nhà mẹ, không phải cái gì cũng không làm, rửa bát, quét nhà, giặt giũ đều đến tay cô cả.

Tất cả đều không khác gì so với trước khi lập gia đình, chỉ là khi ngủ có chút không quen.

Cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Hóa ra sự hiện diện của một người thật sự có sức ảnh hưởng lớn đến người khác.

Kết hôn chưa đầy một tháng, Tiêu Thanh Như đã quen với cái ôm của Hứa Mục Chu, bây giờ đột nhiên xa nhau, loại cảm giác hụt hẫng này ai trải qua rồi, thì mới biết.

Cô trằn trọc mãi, cho đến rất khuya mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, trên tàu hỏa Hứa Mục Chu cũng nhớ Tiêu Thanh Như.

Anh lấy tấm hình trong túi áo ra, nhìn vật nhớ người.

Cô gái trong tấm hình đang nhắm mắt ngủ, do anh dùng máy chụp ảnh mới mua lén chụp, chỉ thấy một bên gò má đã khiến lòng người rung động không thôi.

Anh sờ gương mặt trên tấm hình, mới xa nhau một ngày, anh đã nhớ vợ rồi.

Ba tháng tới, phải chịu đựng như thế nào đây?

Tiêu Hoài Thư ngủ ở giường dưới đứng dậy uống nước, nhìn thấy trên tay Hứa Mục Chu đang cầm một tấm ảnh, lại gần nhìn thử.

"Cậu có biết xấu hổ không hả, ngay cả dáng vẻ em gái tôi đang ngủ cậu cũng chụp lén?"

"Tôi chụp ảnh vợ của mình, danh chính ngôn thuận thì làm sao?"

Tiêu Hoài Thư nghiến răng nghiến lợi: “Lúc mua máy rõ ràng bảo là cho Thanh Như dùng, giờ chỉ thấy béo bổ cậu."

"Tôi và Thanh Như là người một nhà, tuy hai mà một, của tôi là của em ấy, của em ấy cũng là của tôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Hoài Thư: "..."

Ban đầu, lúc theo đuổi Tiêu Thanh Như, thái độ của thằng này không phải như vậy.

Này là lợi dụng xong rồi, thì không để anh ấy vào mắt nữa.

"Cẩn thận tôi mách với Thanh Như, để con bé tịch thu công cụ gây án của cậu."

Anh đầy ẩn ý nhìn anh vợ: “Lão độc thân như cậu không hiểu được đâu.”

"Thằng nhóc cậu biết nói chuyện không hả? Tôi là anh rể của cậu đấy, đây là thái độ cậu nói chuyện với tôi à?"

"Nếu cậu không phải anh rể của tôi, tôi cũng lười nói chuyện với cậu."

Anh nhét tấm ảnh trở về túi áo, nhắm mắt ngủ.

Mong có thể gặp được vợ ở trong mơ.

Tiêu Hoài Thư bị đ.â.m đến chỗ đau, năm nay anh ấy mới hai mươi tư tuổi, đang ở độ tuổi sung mãn nhất, sao có thể liên quan đến ba chữ “lão độc thân”?

Có điều nếu nghĩ kỹ lại thì, hầu hết bạn bè cùng độ tuổi với anh ấy đều đã kết hôn hết rồi.

Nếu anh ấy còn không đuổi theo nữa, sẽ sớm bị tụt lại phía sau.
 
Back
Top Bottom