Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 100: Chương 100



Người đàn ông lập tức đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh xả nước.

Nhà của hai người họ không lớn, một phòng ngủ một phòng làm việc, một phòng bếp nho nhỏ, phòng vệ sinh cũng không rộng.

Thế nhưng hai người sống vậy là đủ rồi.

"Vợ ơi, có thể vào được rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như đứng dậy, cô lấy quần áo trong tủ đồ ra.

Hứa Mục Chu biết da mặt cô mỏng, anh không có yêu cầu quá phận: "Anh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi anh."

"Được."

Đuổi người đi ra ngoài, Tiêu Thanh Như lập tức đóng cửa.

Cô nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra, nên tắm rửa cũng lề mề hơn.

Có chờ mong, cũng có sợ hãi.

Tiêu Thanh Như kéo dài cho đến nửa tiếng sau.

Hứa Mục Chu cũng phải hoài nghi có phải vợ mình té xỉu trong nhà tắm không, anh gõ cửa: "Vợ ơi, em tắm xong chưa?"

"Xong rồi đây, em ra ngay."

Ba phút sau, Tiêu Thanh Như với đầu tóc ướt sũng đi ra.

Khuôn mặt xinh xắn ngập hơi nước, lúc này đỏ bừng, giống như một miếng đào mật, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.

Hứa Mục Chu vuốt tay, anh thật sự muốn cắn một ngụm.

Hứa Mục Chu sợ sự việc sẽ không thể vãn hồi, anh hắng giọng nói: "Anh sấy tóc giúp em."

"Để em tự làm là được, anh mau đi tắm đi, thời gian không còn sớm nữa."

Tiêu Thanh Như cầm khăn tắm, cô vừa lau tóc vừa đi ra sô pha ở phòng khách ngồi xuống.

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ, tám giờ tối, quả thật không còn sớm.

Anh vội vàng cầm quần đi vào nhà tắm.

Lúc sấy tóc nhàm chán, chỉ có thể nghe raido.

Tiêu Thanh Như sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, nên cố ý chỉnh nhỏ nhất.

Radio đang kể chuyện xưa, nghe không khỏi mê mang.

Cho đến nghi có một cánh tay màu lúa mì quấn lên eo, Tiêu Thanh Như mới hoàn hồn.

Lọt vào trong tầm mắt của cô là cơ n.g.ự.c rắn chắc, tiếp xuống là cơ bụng, xuống chút nữa là...

Tiêu Thanh Như không khỏi đỏ mặt: "Sao anh không mặc quần áo?"

"Dù sao cũng phải cởi."

Trên người đàn ông có mùi giống cô, hô hấp giao nhau, không khí càng ngày càng mập mờ.

Sô pha chật chội không chứa được hai người.

Hứa Mục Chu ôm lấy cô, thuận tiện tắt radio, tắt đèn phòng khách.

Một tiếng sau.

"Hay là để ngày mai thử lại?"

Vẻ mặt Hứa Mục Chu thất bại, là phương pháp của anh không đúng sao?

Tại sao không thể thành công?

Hứa Mục Chu ôm chặt người trong lòng, anh tủi thân nói: "Vợ, em ghét bỏ anh sao?"

Tiêu Thanh Như nghĩ thôi đã thấy sợ, thì ra chuyện này không tốt đẹp chút nào.

Chỉ cần vừa tiếp xúc là đau không chịu nổi.

Lúc này cô vẫn còn sợ hãi, không dám thử nữa.

Tiêu Thanh Như sờ đầu Hứa Mục Chu, cô thấp giọng dỗ: "Hôm nay cứ vậy thôi."

Người đàn ông uể oải không thôi, ai bảo anh vô dụng, bây giờ vợ cũng không muốn phối hợp với anh.

Anh kề sát vào lưng Tiêu Thanh Như: "Ngủ đi."

Tâm trạng hai người đều phức tạp.

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, rốt cuộc người khác làm thế nào để thành công?

Thật là đáng sợ!

Có thể là do ban ngày quá mệt mỏi, khi cô đang suy nghĩ miên man thì rơi vào mộng đẹp.

Hứa Mục Chu thở dài ai oán, anh khiến vợ mình thất vọng rồi.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Thanh Như đã nhận ra sự khác thường.

Cơn tê dại chạy khắp cơ thể, đuổi thế nào cũng không đi.

Mí mắt cô giật giật, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tiêu Thanh Như nghe được tiếng Hứa Mục Chu, có thể là quá yên tâm về anh, cô mơ mơ màng màng phối hợp.

"Vợ, có thể chứ?"

"Ừ." Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cô đã trả lời.

Cơn đau bất ngờ không kịp phòng bị khiến Tiêu Thanh Như không khỏi rên ra tiếng.

Hứa Mục Chu cúi người hôn lên môi cô: "Vợ, anh yêu em."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 101: Chương 101



Đau đớn xen lẫn kh*** c*m đến tận xương, đây là trải nghiệm lần đầu tiên của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Không biết từ lúc nào, bên trong căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở quấn quýt cùng một chỗ.

Nước mắt sinh lý chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, lộn xộn lại vỡ vụn, mang theo vẻ đẹp yếu ớt.

Hứa Mục Chu ôm người vào trong n.g.ự.c trấn an, vừa đau lòng cho vợ, đồng thời lại có cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời tràn ngập cả về thể xác lẫn tinh thần.

Từ nay về sau, vợ đã hoàn toàn thuộc về anh.

Mà anh, cũng chỉ thuộc về một mình vợ.

Người đàn ông được thỏa mãn dịu dàng vô cùng, thấp giọng dỗ dành Tiêu Thanh Như: "Chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa."

"Sao anh có thể nửa đêm đánh lén như vậy hả?"

Giọng nói của cô hơi khàn khàn, còn có chút mềm mại, khiến người đàn ông nghe được lại ngo ngoe muốn động.

Hứa Mục Chu khắc chế bản thân, hôm nay không thích hợp làm nhiều, để cho vợ thích ứng một chút, về sau lại từ từ tăng cường độ.

Hai tay hai chân anh quấn lên người Tiêu Thanh Như: "Vợ ở trong ngực, không ăn là không thể nào."

"Vậy thì anh cũng không thể thừa dịp em ngủ rồi làm chuyện xấu như vậy được!"

"Lần sau anh không dám nữa." Người đàn ông lập tức nhận sai: "Về sau em gật đầu, anh mới động."

Tiêu Thanh Như nhìn chằm chằm anh: "Bây giờ một chữ của anh em cũng không tin."

"Vẫn là vợ thông minh, biết lời trên giường của đàn ông không thể tin."

"Em có cần khen anh là người thành thật không?"

Hứa Mục Chu hết sức vui mừng: "Cảm ơn vợ đã khích lệ!"

Tiêu Thanh Như: "..."

Lòng bàn tay có chai mỏng nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt Tiêu Thanh Như, đôi mắt cô gái hơi khép lại như một cái móc quyến rũ người ta, vừa mê người lại xinh xắn, có cảm giác ngây ngô rút đi, tản ra hương vị sắp trưởng thành thơm ngọt.

Tựa như thấy tận mắt một đóa hoa nở rộ, trong lòng Hứa Mục Chu dâng lên cảm giác thỏa mãn, tất cả những thay đổi này đều do anh mang đến.

Anh cọ xát cổ người phụ nữ: "Vợ à, anh vui lắm."

Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: "Mới vừa rồi là ai lẩm bẩm, trưng ra cái mặt khổ sở, sợ mình bị ghét bỏ hả?"

Hứa Mục Chu cười ra tiếng, lúc ấy anh thật sự hoảng hốt.

Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn, nếu vợ chồng sinh hoạt mà không có bảo hộ thì khẳng định sẽ bị vợ ghét bỏ.

Bây giờ anh đã chứng tỏ bản thân nên chút hoảng hốt này đã sớm tan thành mây khói.

Anh là người bình thường, sẽ không khiến vợ phải chịu thiệt thòi.

"Về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng để vợ không thể rời khỏi anh."

Tiêu Thanh Như ngượng ngùng không thôi: "Anh ngậm miệng đi."

Người đàn ông không chỉ không ngậm miệng, mà còn hỏi cô: "Có chỗ nào cần cải thiện không?"

Mặt Tiêu Thanh Như bỏng đến mức có thể chiên trứng, cô không cam lòng yếu thế đáp trả: "Lực còn chưa đủ."

Hứa Mục Chu: "..."

Đây là cô vợ dễ thẹn thùng của anh sao?

"Được, anh sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ để em không tìm ra sai lầm."

Ánh sáng loé lên trong mắt người đàn ông khiến Tiêu Thanh Như nghĩ đến một con sói đói.

Cô có thể thu hồi lời nói vừa rồi không?

Anh hôn đỉnh đầu Tiêu Thanh Như một cái, thấy cô đã thả lỏng người, lúc này mới buông người ra: "Anh đi lấy nước."

"Ừm."

Cảm giác dinh dính nhớp nháp này quá không thoải mái, đúng là nên lau một chút.

Đến khi dọn dẹp xong rồi lại nằm xuống thì đã quá ba giờ đêm.

"Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải về nhà ăn cơm."

Ngày mai cha mẹ Hứa sẽ phải rời đi, buổi sáng phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu sẽ đưa bọn họ đến trạm xe lửa.

Vốn dĩ Tiêu Thanh Như còn muốn giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, nhưng hai vị trưởng bối muốn trở về đi làm, nên không có cách nào khuyên nữa.

Hô hấp của người trong n.g.ự.c dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hứa Mục Chu rất hưng phấn, anh không ngủ được.

Vào thời điểm này năm ngoái, anh còn đang tương tư đơn phương, bây giờ cô gái anh thích đang nằm trong n.g.ự.c anh ngủ yên lành, cảm giác vui sướng lan tràn đến toàn thân, anh phải không ngừng khẽ hôn đỉnh đầu Tiêu Thanh Như để phát tiết cảm xúc sôi trào mãnh liệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước kia anh thật sự rất thích Tiêu Thanh Như, nhìn một cái đã thấy thích, không có bất kỳ lý do nào cả.

Tiếp xúc càng nhiều càng đắm chìm, hiện tại anh rất yêu rất yêu Tiêu Thanh Như.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 102: Chương 102



Hứa Mục Chu cong môi, người đã đến bên cạnh anh, như vậy thì đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi anh.

Anh cọ đầu Tiêu Thanh Như rồi chìm vào giấc ngủ sâu với cô.

Kỳ nghỉ tân hôn có ba ngày, ngày thứ hai không cần đi làm, hai người có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh.

Nhưng có thể là đã quen với việc dậy sớm, nên chưa đến sáu giờ hai người đã lần lượt tỉnh lại.

"Vợ, còn có thể ngủ tiếp một lúc."

"Em ngủ đủ rồi."

Người đàn ông ừ một tiếng, nhưng không buông hai tay đang ôm Tiêu Thanh Như ra, thậm chí còn có xu thế càng ôm càng chặt.

Bởi vì ở quá gần nên Tiêu Thanh Như đã ngay lập tức nhận ra sự kỳ lạ của Hứa Mục Chu.

"Sao anh lại như vậy rồi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông tủi thân: "Phản ứng bình thường, anh c*̃ng không khống chế được."

"Buông em ra, em muốn đi rửa mặt."

"Vợ, anh muốn..."

"Không, anh không muốn."

Tiêu Thanh Như còn định về nhà sớm để giúp đỡ cha mẹ, nên vặn mình thành một con rắn trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu.

Thấy đối phương vẫn không buông mình ra, cô dứt khoát cho người đàn ông phía sau một khuỷu tay: "Anh mau rời giường đi."

Bởi vì cô uốn éo như thế, nên người đàn ông vốn dĩ còn có thể kiềm chế đã triệt để bùng nổ.

Anh giam cấm eo Tiêu Thanh Như.

Chẳng biết từ lúc nào, hai người lại quấn quýt lấy nhau.

"Hứa Mục Chu, tại sao anh lại như vậy rồi?"

"Lần sau nhất định sẽ nghe em chỉ huy."

...

Khi đôi vợ chồng son trở lại nhà họ Tiêu, bữa sáng còn chưa được làm xong.

Bởi vì thông gia sắp phải rời đi nên Mẹ Tiêu dự định làm phong phú một chút, kết hợp bữa sáng và cơm trưa ăn cùng một lúc.

Con gà từ Bắc Kinh mang đến đã được làm thịt từ sáng sớm, lúc này mùi thơm đã thoang thoảng đầy trong sân nhà, canh gà dùng để trộn mì sợi chắc chắn sẽ rất thơm.

Mẹ Tiêu cùng mẹ Hứa ở trong phòng bếp vừa làm việc nhà, vừa nấu cơm, Tiêu Thanh Như đi vào: "Mẹ ơi, còn cần làm gì nữa không, để con giúp một tay."

"Nơi này không cần đến con, ra bên ngoài ngồi đi."

Mọi người đều là phụ nữ nên dễ hiểu nhau hơn, mẹ Hứa cười nói: "Mẹ và bà thông gia còn phải nói chuyện, các con đừng tới quấy rầy."

Tiêu Thanh Như cười nói: "Vậy chúng con đành sẵn ăn vậy."

"Đi đi, hai ngày nữa là phải đi làm, cơ hội hưởng phúc không còn nhiều lắm đâu."

Trong phòng khách, hai người cha đang tán gẫu, không có phần cho Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu chen vào, hai người tiện thể lên lầu để tránh quấy rầy luôn.

Mặc dù đã gả cho người ta nhưng căn phòng của Tiêu Thanh Như vẫn còn duy trì nguyên dạng, cô có thể về nhà ở bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy giường cô lại nhớ tới chuyện vừa rồi, Tiêu Thanh Như trốn rất xa, mở cửa sổ ra rồi ngồi xuống trước bàn sách ngẩn người.

"Vợ ơi, sao em lại không để ý tới anh?"

"Anh cứ nói đi?"

Người đàn ông sờ sờ mũi: "Lần đầu tiên ăn mặn, lực khống chế có chút kém."

Tiêu Thanh Như muốn che miệng Hứa Mục Chu: Anh có biết xấu hổ không hả, sao cái gì cũng nói ra ngoài được."

"Tại trước mặt vợ nên không cần có ý tứ."

Cô véo khuôn mặt người đàn ông: "Da mặt của anh đúng là càng ngày càng dày."

Người đàn ông không thấy xấu hổ, ngược lại còn rất kiêu ngạo, nếu anh mà không da mặt dày thì sao có thể ôm mỹ nhân về nhà?

Anh ôm Tiêu Thanh Như lên trên đùi, rồi gác cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô: "Em còn đau không?"

"Hứa Mục Chu!"

Người đàn ông nhíu mày, đổi vấn đề: "Eo em còn mỏi không?"

Tiêu Thanh Như là dân múa nên tính dẻo dai của cơ thể rất tốt, mặc dù làm chuyện kia rất mệt mỏi, nhưng đối với cô mà nói còn không đến mức quá đau thắt lưng.

Cô hắng giọng một cái: "Có chút nhức mỏi."

"Vậy để anh xoa bóp cho em."

Trong mắt người đàn ông ngậm ý cười, anh rất thích cảm giác được vợ nũng nịu với minh.

Cách lớp quần áo, những ngón tay dài mạnh mẽ rơi xuống thắt lưng, không nhẹ không nặng ấn cho cô.

Tiêu Thanh Như tựa ở trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu, hưởng thụ sự yên bình của giây phút này.

"Giá như em gặp anh sớm hơn. "

Hứa Mục Chu cong môi: "Cũng không tính là quá muộn."

Tiếc nuối duy nhất của anh là không thể trở thành người đầu tiên mà cô thích, có lẽ nếu như thế thì cô sẽ không bị tổn thương.

Đáng tiếc không có nếu như.

Tiêu Thanh Như ôm cổ Hứa Mục Chu, chủ động hôn một cái lên khuôn mặt của anh.

Khuôn mặt người đàn ông giãn ra, lưu manh đưa nốt bên má còn lại qua.

"Vợ, hôn lại một chút."

Tiêu Thanh Như thỏa mãn anh.

"Vợ, anh còn muốn." Người đàn ông chạm lên môi.

"Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Một nụ hôn cũng không được?"

"Không được!"

"Vậy để anh hôn em."

Cái gáy cô bị giữ chặt, hơi thở nam tính hôn xuống.

Tiêu Thanh Như ôm cổ anh đáp lại, thật ra cô rất thích hôn Hứa Mục Chu.

So với nhã nhặn dịu dàng, hình như cô càng thích anh "Hung ác" hơn một chút.

Nghĩ đến cái này, gương mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.

Tiêu Thanh Như thầm mắng, người không biết xấu hổ còn có thể là cô.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 103: Chương 103



Lúc ăn cơm không thấy Tiêu Hoài Thư.

"Anh con đi làm rồi sao?"

"Thằng bé chỉ xin nghỉ có một ngày, từ sáng sớm đã ra ngoài rồi."

Khi con người tới một độ tuổi nhất định, chủ đề cơ bản đều vây quanh con cháu.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hoài Thư và Tiểu Chu sấp xỉ nhau, dự định lúc nào cưới vợ đây?"

Nói đến chuyện này, mẹ Tiêu sầu muộn: "Tôi vẫn chưa thấy bóng dáng con dâu đâu, nói nhiều thằng bé còn ngại phiền, đành phải theo ý nó thôi."

Mẹ Hứa đưa mắt nhìn con trai, trước kia thằng nhóc này c*̃ng chê bọn họ phiền.

Bây giờ biết cưới vợ tốt bao nhiêu chưa?

Xem nó cười có khác gì thằng ngốc không?

Bà ấy lắc đầu bất đắc dĩ: "Nói không chừng khi duyên phận đến, thằng bé sẽ nghĩ thông. Trước đó Tiểu Chu cũng như vậy, có gì khác một khúc gỗ đâu. Nhưng đến khi thằng bé gặp được Thanh Như thì nó có cần đến chúng tôi thúc giục đâu, chính thằng bé đã sốt ruột không chịu nổi rồi."

Hứa Mục Chu xấu hổ: "Không phải là đang nói anh vợ sao, sao lại quành sang người con rồi?"

"Nói con hai câu cũng không được?"

"Được được, sao lại không được?"Hứa Mục Chu múc thêm cho hai vị mẹ mỗi người một bát canh gà.

Mẹ Hứa trêu chọc nói: "Thằng bé đang dùng đồ ăn chắn miệng của chúng ta kìa."

"Tiểu Hứa là đứa nhỏ hiếu thuận, Hoài Thư không biết chăm sóc người khác như thế đâu."

"Tính tình Hoài Thư tốt hơn nó, thằng nhóc này cứ như cái chày gỗ ấy, có đôi khi có thể khiến người ta tức đến mức giơ chân."

"Đây là thằng bé có nguyên tắc."

“..."

Sau khi ở chung được mấy ngày, mọi người đã rất quen thuộc với nhau, lúc nói chuyện cũng không giữ kẽ nhiều nữa.

Tiêu Thanh Như yên lặng ăn cơm, cô không tham dự vào trong đó, chỉ sợ chủ đề bị dẫn tới trên người mình, đến lúc đó "Dẫn lửa thiêu thân" sẽ không tốt.

Có một số việc không phải cô muốn tránh là có thể né tránh được, các trưởng bối đã nói đến chủ đề sinh con.

Mẹ Hứa sợ rằng sau này sẽ có người lợi dụng vợ chồng bà làm vỏ bọc để thúc giục con dâu sinh con, vì vậy bà ấy đã nhân cơ hội này để đưa ra tuyên bố.

"Chúng tôi giục Tiểu Chu kết hôn là vì nghĩ đến cảnh một mình thằng bé lẻ loi trơ trọi ở chỗ này rất đáng thương, có người ở bên cạnh thằng bé, chí ít cũng có người bầu bạn nói chuyện, còn chuyện sinh con thì chúng tôi mặc kệ, phụ thuộc vào suy nghĩ của hai đứa."

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn họ không có ý kiến, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tuy nói quyền quyết định ở trong tay chính mình, nhưng nếu trưởng bối một mực thúc giục sinh con thì bọn họ không có khả năng hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai.

"Mẹ à, bây giờ Thanh Như còn trẻ, chúng con dự định hai năm nữa mới suy nghĩ đến chuyện sinh con."

"Các con tự quyết định là được, không cần thương lượng với cha mẹ, có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói, cũng không cần sợ có con thì sẽ không có ai chăm sóc, đến lúc đó đưa bọn nhỏ về Bắc Kinh hoặc là ở lại bên này đều được."

Năm nay Tiểu Thanh Như mới mười chín tuổi, ở đoàn văn công được lãnh đạo chú ý, hiện tại đúng là không phải là thời điểm thích hợp để sinh con.

Không chỉ người đàn ông muốn làm ra một phen sự nghiệp, Tiêu Thanh Như cũng muốn như vậy.

Thời kỳ hoàng kim của diễn viên múa chỉ có mấy năm như vậy, hiện tại cố gắng một chút, về sau muốn chuyển tới một đơn vị khác hoặc là phát triển thêm đều là đường ra rất tốt.

Cô rất thích múa, cho dù tương lai không múa nữa, cô cũng phải tranh thủ một vị vị tốt cho mình.

Cho nên hiện tại cô nhất định phải cố gắng, không thể phân tâm đi làm chuyện khác được.

Bàn tay Hứa Mục Chu đặt ở dưới bàn nắm lấy tay Tiêu Thanh Như, mặc dù luôn có người nói tuổi của anh đã lớn, nhưng bây giờ anh không muốn có con một chút nào cả.

Thanh Như đi theo anh đã phải chịu tủi thân, nếu có thêm đứa bé nữa, chẳng phải sẽ chịu khổ thêm hay sao?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 104: Chương 104



Ngôi nhà của họ nhỏ đến nỗi đứa trẻ thậm chí không có phòng riêng.

Cũng không thể cứ dựa dẫm vào trưởng bối chi viện, như vậy quá không có tiền đồ.

Hứa Mục Chu nghĩ thầm, ít nhất phải thăng cấp lên một chút, có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hay, sau đó mới cân nhắc đến việc có con.

Quan trọng nhất chính là, anh không muốn hủy hoại sự nghiệp của vợ mình.

Cô chói mắt như vậy, trời sinh liền nên thuộc về sân khấu.

Hết thảy đều không nói ra lời, Tiêu Thanh Như nắm lại tay Hứa Mục Chu.

Bạn đời chân chính là hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, sẽ không để cho mình trở thành chướng ngại vật của đối phương.

Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong cong, mặc dù con đường có hơi quanh co, nhưng may mắn cô vẫn gặp đúng người.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu lái xe đưa cha mẹ rời đi.

Tiêu Thanh Như làm con dâu nên đương nhiên cũng đi cùng.

"Thông gia à, rảnh rỗi lại đến chơi."

"Có cơ hội thì mọi người hãy tới Bắc Kinh chơi, đổi sang tôi và lão Hứa chiêu đãi hai người."

Mẹ Tiêu cười nói: "Có cơ hội nhất định sẽ đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó bà ấy nhét đặc sản đã chuẩn bị xong từ trước vào trong xe: "Chúc hai ông bà thuận buồm xuôi gió."

Bọn họ cũng không tiện từ chối tấm lòng của thông gia, chỉ có thể đợi trở về Bắc Kinh rồi lại gửi quà đáp lễ.

Sau khi nói tạm biệt, hai người ngồi xe rời đi.

Mấy người bên trong viện gia chúc còn nhớ rõ trò hề khi Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu kết hôn, ngày hôm sau nhà họ Trương đã ồn ào rời đi.

Bây giờ lại nhìn sang nhà họ Hứa lần nữa, nở mày nở mặt mà ngồi ô tô rời đi.

Vừa so sánh, hai hồi hôn lễ đúng là một trời một vực

"Hôm qua trong hôn lễ, lúc Đỗ Vãn Thu xị mặt đúng là khiến người ta cười c.h.ế.t mất, người không biết còn tưởng rằng Tiêu Thanh Như đã đoạt cướp đàn ông của cô ta."

"Tư tưởng của người thất đức không giống người bình thường chúng ta đâu, nói không chừng cô ta cũng thật sự cho rằng tất cả chuyện tốt phải rơi hết lên đầu mình mới đúng."

"Mang theo một cục nợ mà còn có thể gả cho Giang Xuyên thì phải vụng trộm vui vẻ mới phải, loại người này tâm tư cong quẹo, cẩn thận cuối cùng sẽ gà bay trứng vỡ."

"Tám lạng nửa cân thôi, nếu ai gả cho Giang Xuyên, thật ra c*̃ng thật xui xẻo, mặc dù gia đình có điều kiện tốt, nhưng mà cậu ta lại chĩa cùi chỏ ra bên ngoài, loại tủi thân này có người phụ nữ nào chịu được?"

"Mấy người không nhìn thấy dáng vẻ hôm qua của cậu ta đâu, cứ giống bị người khác vứt bỏ vậy, trông thương cảm lắm."

"Đáng thương cái rắm, chỉ biết giả vờ giả vịt."

Dù Giang Xuyên đã quyết tâm về sau sẽ cách xa Tiêu Thanh Như.

Nhưng chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, đám người trong viện kiểu gì cũng sẽ lôi chuyện anh ta và Đỗ Vãn Thu ra để bàn tán.

Càng nhiều người nói huyên thuyên, Đỗ Vãn Thu càng muốn giữ chặt Giang Xuyên trong tay, cô ta muốn chứng minh với người bên ngoài rằng Giang Xuyên cưới cô ta cũng rất hạnh phúc.

Giữa hai người vốn cũng không có cơ sở tình cảm, Đỗ Vãn Thu làm ầm ĩ đã để lộ ra rất nhiều vấn đề.

Ban đầu Giang Xuyên còn về nhà đúng giờ mỗi ngày, về sau thì hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ ngâm mình ở sân huấn luyện.

Vì trốn tránh Đỗ Vãn Thu, sau khi tham gia xong hôn lễ của Tiêu Thanh Như, anh ta đã chủ động xin đi làm nhiệm vụ.

Kết hôn lâu như vậy mà hai người còn chưa thân mật, chuyện này khiến Đỗ Vãn Thu cực kỳ ấm ức.

Cô ta chỉ có thể phát tiết cơn giận lên đầu đứa trẻ con.

"Đều do mày vô dụng! Không giữ được tim cha mày!"

"Mày sống còn có tác dụng gì? Lại còn liên luỵ đến tao!"

Cánh tay đứa bé bị siết đỏ rực, tiếng khóc chấn động cả khu, cơn giận của Đỗ Vãn Thu cũng càng bùng cháy hơn.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!"

"Đồ vô dụng!"
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 105: Chương 105



Sau khi tiễn cha mẹ chồng, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi một chuyến tới cục lương thực.

Hai người dùng hết phiếu lương thực trong tay để mua một trăm cân lương thực, lương thực tinh và thô lương các loại mỗi thứ một nửa.

Một trăm cân lương thực nghe thì nhiều, nhưng thật ra hai người ăn chỉ đủ hơn một tháng.

Dù sao cơ hội ăn quà vặt cũng không nhiều, nên phải dựa vào ba bữa ăn ở nhà để thỏa mãn cơn đói cả ngày.

Hơn nữa, cường độ huấn luyện cơ thể của Hứa Mục Chu rất lớn nên lượng cơm đương nhiên sẽ không nhỏ, Tiêu Thanh Như luyện múa cũng hao thể lực, phương diện ăn uống cũng không thể qua loa, bởi vậy, một trăm cân đúng là không ăn được mấy ngày.

Thấy Tiêu Thanh Như không nói lời nào, Hứa Mục Chu còn tưởng rằng cô đang phát sầu vì cuộc sống sau này.

"Em đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa anh sẽ nghĩ biện pháp lấy thêm chút lương thực trở về."

Đầu năm nay, nếu muốn lấy lương thực từ những đường dây khác thì chưa nói đến chuyện tốn nhiều tiền mà còn rất nguy hiểm.

Tiêu Thanh Như biết anh hiểu lầm, vội vàng ngăn cản: "Anh không cần đi mạo hiểm đâu, chúng ta cũng chưa ăn xong những thứ này, tháng sau sẽ có phiếu lương thực nữa mà."

Mỗi tháng Hứa Mục Chu có khoảng năm mươi cân lương thực, Tiêu Thanh Như có ba mươi cân, trong đó một nửa là ngũ cốc linh tinh.

Phụ cấp ở phương diện khác thì Hứa Mục Chu nhiều hơn Tiêu Thanh Như.

Chỉ tính riêng thịt, mỗi tháng Hứa Mục Chu có thể kiếm được nhiều hơn Tiêu Thanh Như hai cân.

Tiền ăn của Tiêu Thanh Như là khoảng năm mươi xu mỗi ngày, còn Hứa Mục Chu có thể là ba đồng.

Nói tóm lại, phụ cấp ở các phương diện của phi công không khiến người ta ghen tị cũng rất khó khăn.

Đầu năm nay, đồ ăn mà người bình thường ăn trong một ngày quy ra chỉ có giá từ 10 đến 30 xu, người bình thường có thúc ngựa cũng không đuổi kịp điều kiện của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Ngoại trừ lương thực, hai người còn mua dầu, muối, tương, dấm, những gì nên mua thì đều mua đầy đủ hết, lúc này hai vợ chồng mới dắt nhau về nhà.

Trước tiên hai người đưa đồ về nhà ngang, sau đó Hứa Mục Chu mới đi trả xe, còn Tiêu Thanh Như thì đến nhà họ Tống tìm Tống Viện.

"Không phải cậu lên thành phố rồi sao? Tớ còn tưởng rằng sau khi tiễn trưởng bối thì cậu và Hứa Mục Chu sẽ đi xem phim hay đi dạo công viên gì đó chứ."

"Mấy bộ phim gần đây tớ đã xem đến thuộc lòng rồi, đợi lúc nào ra phim mới thì đi xem sau."

Cô đặt kẹo mừng lên bàn, áng chừng chỗ này phải đến một cân: "Cậu mang về trường học ăn nhé."

"Chỉ có mới cậu tốt với tớ."

Tống Viện lấy từ ngăn kéo bàn đọc sách ra một cuốn từ điển: "Tặng cậu quà tân hôn này."

Tiêu Thanh Như sửng sốt một lúc, sau đó có chút dở khóc dở cười: "Ý cậu là bảo tớ đọc sách nhiều lên hả?"

"Sách có thể xem thì trong nhà cậu có cả rồi, nên tớ nghĩ mua một quyển từ điển, về sau hai người có con có thể lấy ra dùng."

"Tớ thay đứa nhỏ cám ơn cậu, về sau có thể làm bảo vật gia truyền rồi."

"Lấy sách làm đồ gia truyền, khả năng giác ngộ của đồng chí Tiêu tăng lên không ít nha."

Tiêu Thanh Như bị cô ấy chọc cười: "Chắc là gần son thì đỏ, gần mực thì đen, được cô giáo Tống hun đúc."

Mẹ Tống mang đồ ăn lên cho hai người: "Lúc Viện Viện tới kỳ kinh nguyệt sẽ bị đau bụng, điều kiện ở trường học lại không tốt, ăn ở đều không khiến người ta bớt lo, bác nấu đường đỏ trứng gà cho con bé, Thanh Như à, cháu c*̃ng ăn một bát đi."

Nói rồi, bà ấy đặt đồ ăn lên bàn sách.

Đường đỏ và trứng gà đều là đồ quý, sao Tiêu Thanh Như có thể mặt dày mà ăn chúng được?

"Dì ơi, cháu còn có việc phải đi về trước, lần sau lại đến nhà nói chuyện với dì."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tống tay mắt lanh lẹ, kéo tay cô lại: "Chỉ là một bát đường đỏ trứng gà thôi mà, còn có thể ăn nghèo nhà dì không bằng? Cháu cứ khách sáo như vậy thì dì sẽ buồn lắm."

Bà ấy đẩy Tiêu Thanh Như ngồi lại trên ghế: "Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, hình như khoảng thời gian này cháu gầy đi đấy, có phải luyện múa quá cực khổ không? Vừa vặn có thể bồi bổ cơ thể."

Tống Viện cười nói: "Nếu cậu mà không ăn thì lần sau tớ cũng không dám nhận đồ của cậu đâu."

"Đúng vậy, dì nghe Viện Viện nói, lúc cháu đến đội sản xuất còn mang bánh bao thịt cho con bé."

Trên mặt mẹ Tống đều là ý cười, điều kiện của nhà bọn họ không có cách nào so sánh được với nhà họ Tiêu, nhưng cũng không đến mức tham mấy cái bánh bao thịt, chỉ là Thanh Như đã có phần tâm ý này, bà ấy vẫn rất cảm kích.

Tính tình con gái nhà mình không tốt, cách nói chuyện lại dễ đắc tội người khác, ở viện gia chúc cũng chỉ có Thanh Như là bằng lòng chơi với con bé.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 106: Chương 106



Trong mắt mẹ Tống, bạn của con gái cũng coi như là một nửa con gái mình, có món gì ăn ngon thì làm cho cô một phần cũng là chuyện bình thường.

Cứ đơn phương nhận đồ của người khác là không được, dù sao cũng không phải bánh bao thịt đánh chó, có qua có lại vẫn tốt hơn, mà còn có thể làm sâu s*c t*nh cảm nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dưới sự khuyên bảo của mẹ con hai người, Tiêu Thanh Như chỉ có thể ăn hết bát đường đỏ trứng gà.

Trong lòng cô có chút xấu hổ nghĩ lần sau nếu có đồ ăn ngon thì sẽ mang cho dì Tống một phần.

"Con nhìn Thanh Như đi, hiện tại người ta cũng đã kết hôn rồi, con dự định lúc nào tìm người yêu?"

Tống Viện nhìn Tiêu Thanh Như giống như cầu cứu.

Tiêu Thanh Như yên lặng xoay người tránh đi ánh mắt của Tống Viện, rất xin lỗi, cô thật sự không giúp được việc này đâu.

Tống Viện trừng mắt, đây chính là tai hoạ ập đến mạnh ai nấy chạy sao?

Đúng là "Không có nghĩa khí"!

"Con nhìn Thanh Như làm cái gì?"

Tống Viện cười ha ha: "Không phải con định hỏi một chút bí quyết tìm đối tượng thôi sao?"

Mẹ Tống bất đắc dĩ: "Cho dù có bí quyết thì con cũng phải đi tiếp xúc với các đồng chí nam chứ, nếu không thì chẳng phải chỉ là đàm binh trên giấy thôi sao?"

"Nếu gặp được người phù hợp thì con sẽ đi tiếp xúc ngay, mẹ à, mẹ đừng quá sốt ruột."

"Con không tiếp xúc thì làm sao biết có thích hợp hay không?"

"Nếu đã không thích hợp thì tại sao con phải lãng phí thời gian đi tiếp xúc?"

Mẹ Tống: "..."

Nghiệp chướng!

Tại sao bà ấy lại sinh một con nhóc có cái miệng độc như vậy!

"Mẹ và cha con đã giúp con tìm được một đối tượng, cậu trai đó năm nay chừng hai mươi, đi làm ở cung tiêu xã, trong nhà có hai chị gái đều lập gia đình rồi, điều kiện cũng không tệ lắm, ngày mai trước khi con về trường học thì đi gặp người ta một chút."

Bàn tay cầm thìa của Tống Viện khựng lại, ngay khi mẹ Tống cho là cô ấy lại muốn trốn tránh thì thấy con gái mình đang mỉm cười và trả lời: “Được ạ, vậy thì gặp thử xem."

"Được, vậy bây giờ mẹ sẽ đi gọi điện thoại để người ta chuẩn bị."

Mẹ Tống vô cùng vui vẻ rời khỏi phòng.

Tiêu Thanh Như có chút bận tâm: "Cậu và đồng chí Tần..."

"Chúng tớ không thể nào đâu." Tống Viện cười khổ một tiếng: "Anh ta bằng lòng đón nhận ý tốt của thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, nhưng lại không bằng lòng tiếp nhận tớ, chỉ có thể nói rõ trong lòng của anh ta, tớ cũng không quan trọng, trước đó do tớ đã quá mức tự cho là đúng."

"Có lẽ anh ấy không muốn liên lụy đến cậu."

"Cho dù là nguyên nhân gì, nếu anh ta đã lựa chọn đi một con đường khác, vậy giữa chúng tớ sẽ không thể nào."

Nếu như Tần Bắc chỉ là người bình thường thì có lẽ Tiêu Thanh Như sẽ cổ vũ người chị em tốt của mình nghe theo trái tim, vì chính mình mà dũng cảm một lần.

Sau khi cố gắng, bất kể kết quả có như thế nào thì đều có thể không oán không hối một lần nữa làm lại, nhanh chân đi về phía trước.

Nhưng bây giờ thành phần của Tần Bắc bày ở kia, vì một tình yêu không xác định mà vứt bỏ hết thảy, Tiêu Thanh Như cảm thấy hẳn là không có mấy người có thể làm được.

Tống Viện miễn cưỡng cười một tiếng: "Đi xem mắt c*̃ng rất tốt, ai nói tự do yêu đương mới hạnh phúc?"

Đời người cũng chỉ có mấy chục năm, nói không chừng mơ mơ hồ hồ là qua.

Đừng cưỡng cầu.

Sự lựa chọn hiện tại là tốt cho tất cả mọi người.

"Cho dù cậu có lựa chọn thế nào thì tớ đều ủng hộ cậu."

"Cám ơn cậu."

Tống Viện ôm Tiêu Thanh Như, cô ấy không dám nói với người khác chuyện mình thích Tần Bắc, nếu không có Thanh Như thì có thể cô ấy sẽ nghẹn hỏng mất.

Sau một lúc lâu, Tống Viện khôi phục như thường: "Dù sao thì sớm muộn cũng phải lấy chồng, chọn một người khiến trưởng bối hài lòng c*̃ng rất không tệ."

Tiêu Thanh Như đã trải qua tổn thương trong tình cảm, nhưng cô cảm thấy tình huống của Tống Viện phức tạp hơn nhiều so với mình.

"Vẫn là câu nói kia, việc gì cũng phải đặt bản thân mình lên hàng đầu, nếu thực sự không thích thì cũng đừng miễn cưỡng, đã nói là phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, nữ đồng chí chúng ta có thể làm nhiều chuyện lắm."

"Không sai, nếu mỗi ngày chỉ vì lấy chồng mà phát sầu, vậy thì cũng quá không có ý nghĩa."

"Tớ tin cậu nhất định có thể gặp được một người hiểu mình."

"Tớ cũng muốn gặp được người như vậy, dù sao có cùng tư tưởng quan niệm, thì mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Hai người nói chuyện trong phòng, không thấy được mẹ Tống đã đi nhưng lại quay lại.

Bà ấy đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn rời đi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 107: Chương 107



Lúc Tiêu Thanh Như về đến nhà, Hứa Mục Chu đang ở trong phòng vệ sinh giặt quần áo.

Tiêu Thanh Như nhìn quần áo lót anh đang giặt trong tay, cô lúng túng nói: "Anh để đó đi, để em tự giặt."

Vành tai Hứa Mục Chu cũng đỏ bừng, nhưng anh vẫn mạnh miệng: "Chúng ta đã là quan hệ này, em còn thẹn thùng cái gì?"

"Em sợ anh sức lớn, giặt hỏng quần áo của em."

"Vậy để anh làm nhẹ một chút."

Phối hợp với ánh mắt của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như biết trong lời nói của anh có hàm ý.

Người đàn ông này đúng là mỗi thời mỗi khắc đều đang tỏa cái hương vị kia.

Cô không thèm để ý Hứa Mục Chu nữa, mà xoay người đi vào phòng bếp.

Cô nhào bột thật kỹ để làm màn thầu ăn đêm, kèm với rau ngâm được mẹ chồng cho, vừa đơn giản lại ăn ngon.

Lúc này thời gian còn sớm: "Vợ ơi, em về phòng ngủ bù đi."

"Em không ngủ đâu, bây giờ mà ngủ thì ban đêm sẽ mất ngủ."

“Không đâu, mệt mỏi sẽ ngủ nhanh thôi."

"Anh còn nói nhảm nữa thì ban đêm ra ghế sofa ngủ."

Người đàn ông im lặng, lúc này hai người vừa mới kết hôn, anh cũng không muốn trải nghiệm mùi vị cô đơn một mình khó ngủ.

Hứa Mục Chu bưng chậu đi phơi quần áo.

Bọn họ ở tầng ba, mặc dù bệ cửa sổ phòng ngủ không lớn, nhưng dùng để phơi quần áo thì vẫn đủ.

Áo dài, quần dài phơi ở hai bên, còn quần áo lót thì giấu ở giữa.

Mặc dù cũng chả có ai đi lại xung quanh phía sau nhà, nhưng Hứa Mục Chu vẫn sợ có người nhìn thấy quần áo lót của vợ, nên anh chỉ có thể che che lấp lấp như thế.

Lại một lần nữa anh quyết định, mình nhất định phải chuyển sang một ngôi nhà lớn hơn, người trong nhà đóng cửa lại sinh hoạt, sẽ không có những vấn đề này nữa.

Hứa Mục Chu làm xong việc, thấy Tiêu Thanh Như đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, anh c*̃ng chen chúc qua đó.

Nhân cao mã đại người đàn ông vừa ngồi xuống, lộ ra ghế sofa đều chật chội.

Tiêu Thanh Như đụng đụng cánh tay của hắn: "Đừng quấy rầy em, anh ngồi sang bên cạnh đi."

"Anh chỉ muốn ngồi với em."

"Thích chen chúc như vậy hả?"

"Vợ à, vừa mới kết hôn mà em đã ghét bỏ anh rồi."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật một cái: "Cũng đâu phải em đuổi anh ra khỏi nhà."

"Nhưng em không muốn anh ngồi bên cạnh em."

Cô sờ lên cánh tay, đây là Hứa Mục Chu mà cô biết sao?

Tại sao càng ngày càng dính người thế này?

Cô đè cái tay đang có xu thế hư hỏng bên hông: "Tại sao em không muốn anh ngồi bên cạnh? Chẳng phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao?"

Hứa Mục Chu dựa lưng vào ghế sofa, vuốt làn da tinh tế dưới tay: "Anh đang đo eo của em mà, em đừng nghĩ sai lệch."

Cô kéo tay người đàn ông ra: "Anh đừng nghịch nữa."

Cánh tay bị kéo một cái, một giây sau Tiêu Thanh Như ngồi ở trên đùi người đàn ông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Hứa Mục Chu vẫn rất đứng đắn: "Chúng ta cùng nhau đọc đi."

"Anh đang cà chớn thì có."

Hứa Mục Chu thở dài, đây rõ ràng là tình thú nho nhỏ giữa hai vợ chồng, làm sao lại biến thành anh cà chớn rồi?

Anh sờ lên đầu vợ, sao lại cảm giác hình như cô còn chưa khai khiếu nhỉ?

Nếu không thì tại sao tờ báo này lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, trong mắt vợ không hề có bóng dáng anh.

Thật ra, khi ngồi trong lòng Hứa Mục Chu, tâm trí của Tiêu Thanh Như đã bay đi rồi.

"Hứa Mục Chu."

"Hửm?"

"Anh không thể an phận một chút sao?"

"Hình như có hơi khó."

Bộ đồ Tiêu Thanh Như đang mặc trên người chính là chiếc váy liền thân mà Hứa Mục Chu đã mua cho cô trước khi kết hôn.

Chiếc váy xếp ly ở thắt lưng, đúng lúc chỉ mành treo chuông thì người đàn ông đột nhiên ngừng lại.

"Anh đi tắm trước đã."

Tiêu Thanh Như: "..."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 108: Chương 108



Khó được dịp được nghỉ, mà một buổi chiều cứ như vậy đã hoang phế.

Trước đó, Tiêu Thanh Như chưa bao giờ nghĩ rằng cô và Hứa Mục Chu sẽ làm loạn đến như vậy.

Giữa ban ngày, ngay trong phòng khách...

Khi bên ngoài có người đi ngang qua, còn có thể nghe được tiếng bước chân rất rõ ràng.

Mỗi lúc như vậy, cô càng hồi hộp, Hứa Mục Chu lại càng điên cuồng.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ kịch liệt ôm hôn, như muốn cùng nhau hòa làm một thể.

Tiêu Thanh Như đứng trong phòng tắm sờ lên môi, khuôn mặt bỏng đến mức giống như muốn bốc cháy.

Cô dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, mới đuổi được cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh trong đầu kia ra ngoài.

Mày không thể sắc như thế được đâu!

Tiêu Thanh Như!

"Vợ à, em đừng thẹn thùng nữa, chúng ta đã là vợ chồng rồi, làm loại chuyện này là bình thường."

"Vậy cũng không thể làm giữa ban ngày được."

Hứa Mục Chu đùa cô: "Đây là quy định của ai thê?"

Tiêu Thanh Như nghẹn lời: "Hứa Mục Chu, sao anh lại như thế..."

"Cái gì?"

"Anh là đồ b**n th**."

Người đàn ông cười ra tiếng: "Thực sắc tính dã, đây không phải là chuyện bình thường sao?"

Anh thừa nhận h*m m**n của mình có hơi cao, nhưng vợ thơm thơm mềm mềm ở ngay bên người, muốn vợ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đây không phải là đang làm khó người khác sao?

Mà anh cũng cảm nhận được, vợ c*̃ng rất thích thân mật với anh.

Anh hôn lên khuôn mặt hồnh hồng của Tiêu Thanh Như một cái: "Anh đi nấu cơm."

"Ừm, anh mau đi đi."

Bây giờ Tiêu Thanh Như chỉ muốn ở một mình một lát, cái người vừa rồi điên cuồng đáp lại anh kia, thật sự là cô sao?

Thật xấu hổ!

Hứa Mục Chu có thể nấu ăn, anh làm việc rất nhanh, trong vòng chưa đầy nửa giờ, anh đã có thể làm xong bữa tối.

Ngoại trừ màn thầu, rau ngâm, anh còn chiên cho Tiêu Thanh Như một quả trứng gà.

Lòng đỏ trứng có màu sắc rất đẹp, nó là món trứng tráng lòng đào mềm mại yêu thích của Tiêu Thanh Như.

"Hôm nay em mới ăn một quả trứng gà."

"Em ăn khi nào?"

"Ở nhà Tống Viện."

Hứa Mục Chu gật đầu: "Vậy thì ăn thêm một quả đi."

"Ăn quá nhiều trứng gà không tốt. "

"Không sao cả, không phải ngày nào chúng ta cũng ăn như thế, mấy ngày nay em vất vả, cần phải bồi bổ cho tốt."

Tiêu Thanh Như giống như cười mà không phải cười: "Em cảm thấy anh c*̃ng rất cực khổ."

"Nếu như em muốn bù đắp cho anh, anh sẽ không từ chối."

"Anh nghĩ hay lắm!"

Cô gắp trứng gà trong bát lên chia cho Hứa Mục Chu một nửa: "Nhà chúng ta không bị đói nhanh như vậy đâu, không cần phải tiết kiệm như thế."

"Anh không thích ăn trứng gà."

Không phải Hứa Mục Chu đang nói dối, mặc dù anh biết trứng gà là đồ tốt, nhưng đúng là anh không thích ăn.

Đặc biệt là trứng luộc, anh cảm thấy nó còn không ăn ngon bằng màn thầu.

"Mỗi ngày anh đều phải huấn luyện khổ cực như vậy, dinh dưỡng nhất định phải theo kịp, đồng chí Hứa, kén ăn là không đúng."

"Không thích ăn và kén ăn là hai việc khác nhau."

"Anh mau ăn đi, cũng không phải trẻ con, ăn cơm còn muốn có người dỗ hả?"

Dưới sự giám sát của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu đã ăn quả trứng gà kia.

Ờ, anh vẫn không nghĩ rằng nó ngon.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù đây là món anh tự làm.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như ăn cơm do Hứa Mục Chu nấu, mỗi một lần ăn cô đều khen tài nấu nướng của anh tốt.

Người đàn ông được lời khen thổi phồng của cô làm cho đầu óc choáng váng: "Về sau chỉ cần anh ở nhà thì việc nấu cơm sẽ do anh phụ trách."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong cong: "Vậy sau này em có lộc ăn rồi."

Chỉ cần vợ ăn vui vẻ, Hứa Mục Chu sẽ vui theo.

Anh âm thầm quyết định sẽ bỏ nhiều công sức hơn vào phương diện nấu nướng, nhanh chóng bắt lấy dạ dày của vợ, khiến vợ không thể rời khỏi mình!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 109: Chương 109



Ngày hôm sau, Tống Viện phải đi xem mắt, từ sáng sớm đã đến nhà tìm Tiêu Thanh Như.

"Cậu đi xem mắt, tớ đi cùng liệu có không tốt lắm không?"

"Không có gì không tốt cả, cậu còn có thể giúp tớ tham mưu một chút."

Tống Viện lắc lắc cánh tay Tiêu Thanh Như: "Cậu đi cùng tớ đi mà, cậu có kinh nghiệm trong việc tìm người yêu, khẳng định ánh mắt sẽ tốt hơn tớ."

Tiêu Thanh Như trêu ghẹo cô ấy, nói: "Nếu ánh mắt tớ tốt thì còn có thể đi đường quanh co sao?"

"Nếu ánh mắt không tốt, thì sao cậu có thể tìm được chồng mình bây giờ?"

Tống Viện nhíu mày, lúc này Hứa Mục Chu đang ở trong phòng bếp nấu cơm như một cô vợ nhỏ đó.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã gặp không ít đôi vợ chồng, nhưng bình thường đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, cho dù người phụ nữ có công việc hay không, thì ở nhà đều phải giặt quần áo nấu cơm.

Có thể làm được một bước này như Hứa Mục Chu, thật sự là ít càng thêm ít.

Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong lên: "Đó là anh ấy tự đưa tới cửa, không phải tớ tìm."

"Nếu cậu không gật đầu thì anh ấy có đưa tới cửa cũng vô dụng."

Tiêu Thanh Như bị Tống Viện năn nỉ ỉ ôi không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý đi cùng cô ấy đi xem mắt.

Nghe nói địa điểm được chọn là tiệm cơm quốc doanh công xã, Tiêu Thanh Như nói: "Đến lúc đó tờ và Hứa Mục Chu sẽ ngồi gần hai người, cậu đừng lo, cứ như lúc bình thường là được."

"Được rồi, vậy tớ đi về trước, một giờ nữa gặp nhau ở dưới lầu nhà cậu."

"Bữa sáng đã xong rồi, cậu ở lại ăn cùng đi.”

Tống Viện lắc đầu như trống bỏi, vợ chồng người ta tân hôn anh anh em em, ngọt ngào thân mật ăn sáng, cô ấy ở lại đây làm gì?

Chút ánh mắt đó cô ấy vẫn có.

"Mẹ tớ đã nấu xong cả rồi, nếu tớ không ăn cơm ở nhà thì sẽ bị mắng mất."

Cô ấy xua tay: "Tớ đi trước đây, hai người ăn đi."

Nói xong, cô ấy không đợi Tiêu Thanh Như tiễn đã nhanh chóng rời đi.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Tống Viện đi xuống lầu, đối phương còn giơ tay vẫy vẫy tay với cô.

Tiêu Thanh Như cũng vẫy tay, đưa mắt nhìn Tống Viện đi xa.

"Vợ à, lúc anh ra cửa em cũng không lưu luyến không rời như thế."

"Anh ăn dấm hả?"

"Ừm, dấm."

Tiêu Thanh Như nhón chân vỗ vỗ bả vai người đàn ông: "Nghe nói ăn đồ chua rất tốt cho cơ thể, anh ăn nhiều một chút."

"Vị chua ngọt vẫn ngon hơn."

Vừa rồi anh ăn chua, hiện tại cần một chút ngọt, thế là anh ôm khuôn mặt Tiêu Thanh Như tặng cho cô một cái hôn triền triền miên miên nồng nhiệt.

Tiêu Thanh Như thở hồng hộc dựa vào lồng n.g.ự.c cứng rắn người đàn ông, lại một lần nữa cô cảm nhận được cảm giác run chân.

Thật sự muốn mạng mà!

Lòng bàn tay anh v**t v* khóe miệng Tiêu Thanh Như, xóa đi vết tích hỗn loạn.

Khóe miệng người đàn ông ngậm ý cười: "Vợ à, em còn ổn không?"

"Không ổn, run chân rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu cười nhẹ một tiếng, nếu không phải hiện tại thời gian không thích hợp, thì anh thật sự muốn làm một số chuyện khác.

Anh xoay người, dùng tư thế ôm trẻ con một tay bế Tiêu Thanh Như lên rồi đặt cô xuống trên ghế.

"Lát nữa em ăn nhiều một chút, bổ sung thể lực."

Tiêu Thanh Như: "..."

Bữa sáng chính là cháo ngũ cốc, màn thầu còn lại của đêm hôm trước, ăn kèm với rau ngâm và một đĩa trứng xào ớt.

Hứa Mục Chu hầu như không ăn trứng gà, anh chỉ gắp mấy miếng ớt trong đó.

"Lúc nào chúng ta nộp đơn xin một vườn rau nhé? Tự trồng một số loại rau sẽ thuận tiện hơn nhiều, cũng có thể ăn đồ tươi bất cứ lúc nào."

Hứa Mục Chu gật đầu: "Chuyện này rất đơn giản, nếu nhanh thì có thể chia trong một ngày, cơm nước xong xuôi anh sẽ đi hỏi thăm một chút."

Tiêu Thanh Như cảm thấy đi xin sớm một chút tương đối tốt, dù sao sau mùa này, có rất nhiều loại rau không thể trồng được.
 
Back
Top Bottom