Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 110: Chương 110



"Cải trắng, củ cải và ớt thì trồng nhiều một chút, những loại rau này có thể ăn vào mùa đông, các loại rau khác thì không cần trồng quá nhiều, chỉ cần đủ ăn là được."

“Chẳng phải lát nữa chúng ra phải đi công xã hay sao, đến lúc đó thuận tiện mua một ít hạt giống về nhé?"

"Mua đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải dùng, nhưng hình như không dễ mua như vậy đâu.”

"Đi hỏi trước một chút."

Hai người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm và lên kế hoạch một lượt cho những việc phải làm tiếp theo.

Đến lúc kỳ nghỉ kết hôn kết thúc, bọn họ đều phải đi làm, nếu như hôm nay có thể xin được vườn rau, lại thành công mua được hạt giống, như vậy thì ngày mai có thể triển khai trồng trọt rồi.

Nếu không thì cũng không biết đến lúc nào hai người họ mới có thể bớt ra chút thời gian.

Hứa Mục Chu tăng tốc độ ăn cơm: "Vợ à, em cứ từ từ ăn, anh đi một chút rồi về ngay."

"Anh không cần phải gấp đâu, nếu có chuyện gì chậm trễ, anh có thể giải quyết rồi về sau, em sẽ tự đến xã với Tống Viện."

Thời gian xem mắt đã hẹn xong, không thể tới trễ được.

Hứa Mục Chu nói: "Nếu như không kịp, vậy lát nữa anh sẽ đến công xã đón

em.”

"Được, em ở tiệm cơm quốc doanh, hoặc là ngay trong cung tiêu xã, anh tới hai chỗ đó tìm là được."

"Được."

Hứa Mục Chu đổi giày chuẩn bị đi ra ngoài: "Vợ ơi, em cứ để bát đũa ở đó, lúc nào về anh sẽ rửa sau."

"Em cũng đâu phải cô vợ không biết gánh vác chuyện sinh hoạt, anh mau đi đi."

Hứa Mục Chu cười cười, từ trước kia anh đã biết vợ mình rất chịu khó, lúc ở nhà còn thường xuyên giúp mẹ vợ làm việc, nhưng anh không nhịn được muốn đối xử với cô tốt một chút, không muốn để cho cô là việc gì cả.

"Anh đi đây."

"Ừm, anh mau đi đi."

Sau khi Hứa Mục Chu đi ra ngoài, Tiêu Thanh Như nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng.

Sau khi rửa bát và đũa, lau bàn sạch sẽ, lại dọn dẹp nhà bếp một lượt, thì chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn với Tống Viện.

Cô vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt một lần nữa.

Muốn đi công xã thì phải dùng xe đạp, để cho tiện thì Tiêu Thanh Như mặc áo sơ mi và quần dài.

Khi nhìn thấy Tống Viện, Tiêu Thanh Như mở to mắt, chỉ thấy đối phương mặc một chiếc váy đỏ liền thân chấm bi, dáng người thon thả lại cao gầy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai b.í.m tóc được chải gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, nhìn rất có hương vị nữ thanh niên tri thức.

Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như nhìn thấy đã cảm thấy người chị em của mình thật sự rất xinh đẹp, rất có khí chất.

Cô trêu ghẹo nói: "Chẳng phải cô giáo Tống không thích mặc váy sao? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hả?"

Tống Viện lúng túng nhéo nhéo váy: "Mẹ tớ cứ nhất định bắt tớ phải mặc như vậy, nói như thế này mới thời thượng, tớ có thể làm gì đây?"

"Ánh mắt của dì Tống đúng là rất tốt, tớ nhìn mà động lòng."

"Tớ không thích phụ nữ, cậu có động lòng cũng vô dụng."

Tiêu Thanh Như: "..."

Trước đó là ai đã nói, nếu cô là đàn ông thì sẽ theo đuổi cô?

Lần đầu tiên mặc váy, Tống Viện cảm thấy rất khó chịu, cô ấy hắng giọng một cái: "Người đàn ông của cậu đâu, không đi theo cậu à? Thế này không giống phong cách làm việc của anh ấy chút nào."

"Anh ấy còn có việc, một lúc nữa sẽ đến."

"Tớ nói mà, người này hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ dính chung một chỗ với cậu, làm sao lại nỡ để cậu đi ra ngoài một mình được."

"Cậu cũng đừng trêu ghẹo tớ nữa, vẫn nên nghĩ về chuyện xem mắt đi."

"Ai da, cũng không biết đối phương như thế nào?"

"Gặp thì biết thôi."

Tống Viện nghĩ thầm, nếu lần này mình xem mắt không thành công, vậy thì trong thời gian ngắn, hẳn là người trong nhà sẽ không tìm kiếm đối tượng mới cho cô ấy nữa.

Nghĩ như vậy, chán nản trong lòng trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa.

Thời gian cũng vừa đẹp, bởi vì đường không dễ đi, từ nơi này đến công xã ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.

Hai người lên xe đạp, rời khỏi viện gia chúc.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 111: Chương 111



Vừa mới vào tiệm cơm quốc doanh, Tống Viện liếc mắt đã thấy được đối tượng hẹn hò của mình, bởi vì trong tiệm chỉ có một đồng chí nam là anh ta.

Người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ, không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn bóng lưng thì chênh lệch không chỉ một ít so với mấy đồng chí nam trong viện gia chúc thôi đâu.

Cơ thể gầy gò kia có thể chịu nổi một đ.ấ.m của cô ấy không vậy? Tống Viện đã nghĩ như vậy.

Ở một vị trí dễ thấy trên bàn, có một bản [Thép đã tôi thế đấy], đây là tín vật mà bọn họ đã hẹn trước, chứng minh cô ấy không nhận lầm người.

Lúc này còn chưa tới giờ cơm, trong tiệm chỉ có hai ba người nên còn rất nhiều ghế trống.

Tiêu Thanh Như đụng đụng cánh tay Tống Viện, chỉ vào bàn trống phía sau người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ ngồi ở kia."

Tống Viện gật đầu: "Cậu phải giúp tớ khảo sát cho kỹ đấy nhé."

"Không thành vấn đề."

Tống Viện hít sâu một hơi rồi cất bước đi về phía đối tượng hẹn hò, đến cũng đến rồi, không thể đột nhiên thay đổi chủ ý được.

Khi nhìn thấy cô ấy, ánh mắt đối phương sáng lên: "Cô chính là Đồng chí Tống?"

"Lý Kiến Cương?"

"Đúng vậy, là tôi."

Người đàn ông đứng dậy: "Đồng chí Tống, mời ngồi."

Anh ta thuận tay rót cho Tống Viện một cốc nước.

Tống Viện ngồi xuống, cho tới bây giờ, cô không thích cũng không ghét người đàn ông trước mặt, trong lòng bình tĩnh không d.a.o động, cô hoàn toàn không có một chút cảm giác nào với anh ta.

Cô ấy nghĩ thầm, có khả năng đây chính là cảm giác của rất nhiều người khi đi xem mắt.

Trên đời lấy ở đâu ra kiểu vừa thấy đã yêu nhiều như vậy, loại chuyện này quá mức quý giá, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

"Đồng chí Lý, hẳn là anh đã nghe bà mối nói về điều kiện gia đình của tôi phải không?"

"Đúng thế."

"Vậy anh có cái gì muốn nói không? Một lúc nữa tôi còn phải về trường học, không có nhiều thời gian."

Lý Kiến Cương hắng giọng một cái: "Đồng chí Tống, hẳn là cô cũng nghe bà mối nói qua về tình huống gia đình của tôi, nhưng mà để tỏ lòng thành ý, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói một lần nữa, mà cũng có một số việc tôi sợ bà mối nói không rõ ràng."

Tống Viện gật đầu: "Anh nói đi."

Thái độ của cô ấy rất tốt, ngồi đoan đoan chính chính, trên người cũng chuẩn bị gọn gàng, nhìn là biết là một cô gái trong sạch, điều này khiến Lý Kiến Cương rất hài lòng.

"Tôi biết cha của cô là quân nhân, gia đình có điều kiện rất tốt, nhưng điều kiện nhà tôi cũng không kém, cha tôi là bác sỹ thú y, mẹ tôi là bác sĩ duy nhất của đội sản xuất tiến lên, loại điều kiện này tìm không ra nhà thứ hai trong toàn bộ công xã."

Khóe miệng Tống Viện giật một cái: "Anh tiếp tục."

Vốn dĩ Lý Kiến Cương còn tưởng rằng khi nghe nói về điều kiện gia đình mình, Tống Viện sẽ lộ ra vẻ mặt nhặt được bảo vật.

Hiện tại thấy cô ấy phản ứng bình thản như thế, không hiểu sao lại có chút thất vọng.

"Cô không cần cảm thấy gả tới nhà của tôi là phải chịu tủi thân, càng đừng xem thường nhà họ Lý chúng tôi, từ một góc độ nào đó, điều kiện của nhà họ Lý chúng tôi nói không chừng còn tốt hơn so với nhà cô."

Lời này vừa nói ra, Tống Viện cũng không thích nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta đang ganh đua so sánh điều kiện gia đình, hay là đang coi thường nhân phẩm của cô ấy vậy?

Hoặc là đang đánh tiếng với cô?

Người này đến đây xem mắt thật sao, sao lại không biết nói chuyện chút nào thế?

Nếu như chuyện này đặt ở trước kia, Tống Viện tuyệt đối sẽ dứt khoát rời đi.

Cô ấy đang tìm bạn đời để kết hôn cho chính mình, chứ không phải tìm người về làm mình tức giận.

Mọi chuyện còn chưa đi đến đâu mà đã chèn ép cô ấy như vậy, nếu thật sự đến với nhau thì còn không biết có bao nhiêu chuyện bực mình đang chờ cô ấy.

Tống Viện âm thầm trợn tròn mắt, cũng không biết sau này ai xui xẻo như vậy, phải gả cho loại đàn ông này.

Cô ấy muốn rời đi, nhưng nghĩ lại sau này còn phải giải thích tình huống ra mắt với người trong nhà nên chỉ có thể tạm thời cố giữ bình tĩnh.

Cô ấy cũng muốn xem xem, đàn ông trên đời này có thể không hợp thói thường tới trình độ nào!

Lý Kiến Cương thấy cô ấy không nói lời nào, anh ta cho rằng Tống Viện đồng ý với lời nói của mình, trong mắt lóe lên ý cười.

Chẳng phải đồng chí nữ đi tìm đối tượng là vì muốn tìm một nhà có điều kiện tốt để hưởng phúc hay sao?

Mặc dù anh ta nói như vậy có chút thất lễ, nhưng nói chuyện xấu trước, sau khi kết hôn sẽ tốt hơn.

Nụ cười trên khuôn mặt anh ta càng lúc càng lớn, anh ta thích nữ đồng chí dịu dàng nghe lời.

Dung mạo Tống Viện xinh đẹp, rất xứng với anh ta.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 112: Chương 112



Lý Kiến Cương tiếp tục nói: "Phía trên tôi còn có hai người chị gái, họ đã nuôi nấng tôi từ khi tôi còn nhỏ, sau khi cô kết hôn với tôi, không chỉ phải hiếu thuận cha mẹ của tôi, mà còn phải tôn kính chị gái của tôi nữa."

"Có món gì ăn ngon, uống ngon thì phải ưu tiên trưởng bối trước, không thể học theo một số người chẳng quan tâm trưởng bối, không hiếu thuận chút nào cả."

"Cô nghỉ việc ở đội sản xuất đi, dù sao thì dạy học ở đội sản xuất c*̃ng không kiếm được mấy đồng tiền, nếu ở công xã còn tạm được, nghe nói có ngân phiếu định mức và lương thực phụ cấp, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với cô bây giờ."

"Nhưng mà tôi cảm thấy tốt nhất là cô vẫn nên ở trong nhà hưởng phúc thì hơn, nuôi sống gia đình là trách nhiệm của người đàn ông, về sau tôi nuôi cô, cô chỉ cần ở nhà giặt quần áo nấu cơm, thuận tiện sinh con là được."

"Về phương diện lễ hỏi thì chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, tam luân nhất nhẫn*, đồ người khác có thì cô cũng sẽ có, nhưng mà khi kết hôn thì phải mang về, dù sao lễ hỏi là cho cô chứ không phải cho người nhà cô, tôi nghĩ hẳn là đồng chí Tống cũng hiểu được chuyện này."

_*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. _

_*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. _ đài

"Đúng rồi, nghe nói có có hai em trai bây giờ còn đang đi học, sau này gia sản nhà họ Tống chắc chắn sẽ không có phần của cô, cho nên cô đừng để ý đến bọn họ, càng không thể lấy đồ nhà họ Lý chúng tôi để làm người tốt."

"Cũng không phải tôi keo kiệt, chỉ là anh em ruột thì càng phải tính toán rõ ràng, chúng tôi không muốn đồ của nhà họ Tống, nên em trai của cô cũng đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của chúng tôi."

"Đây chính là những gì tôi muốn nói, đồng chí Tống, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta có thể sắp xếp đi đăng ký luôn."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng rồi, những gì vừa mới nói là điểm mấu chốt của tôi, nếu cô không làm được, vậy thì tôi chỉ có thể đi xem mắt người khác."

Bàn tay Tống Viện đặt ở trên đầu gối đột nhiên cứng rắn.

"Cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe..."

Lý Kiến Cương còn chưa nói xong, một cốc còn chưa nguội đột nhiên đổ xuống đỉnh đầu của anh ta.

Anh ta tức hổn hển xoay người lại, khi nhìn đến Tiêu Thanh Như lập tức kiềm chế cơn giận: "Đồng chí, có phải cô không cầm chắc cốc nước, có cần tôi giúp gì không?"

Tiêu Thanh Như từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Giúp anh tỉnh lại, không cần cám ơn."

Tiêu Thanh Như không muốn gây phiền phức cho Tống Viện rời tiệm cơm quốc doanh trước.

Sự kinh ngạc trong mắt Lý Kiến Cương biến mất không còn tăm tích, thấp giọng chửi bới: "Đây bà điên ở đâu ra, may mà cô ta chạy nhanh, nếu không thì tôi phải báo công an bắt cô ta mới được!"

Tống Viện cười ra tiếng: "Quả nhiên trên đời vẫn có nhiều người tốt, chẳng phải có người thay trời hành đạo rồi hay sao, đồng chí Lý, bây giờ anh tỉnh chưa?"

Lý Kiến Cương cảm thấy mình vô cùng mất mặt, giữa lông mày xuất hiện vẻ nóng nảy: "Đồng chí Tống, tại sao cô lại đứng về phía bà điên kia, nếu bỏ qua tôi thì tìm khắp toàn bộ đội sản xuất, cô cũng không tìm thấy người thứ hai có điều kiện tốt như tôi đâu!"

Tống Viện thảnh thơi đứng lên: "Xem ra anh còn chưa tỉnh."

Cô ấy tiện tay cầm cốc nước trước mặt mình tưới lên đầu Lý Kiến Cương.

Quả nhiên, vẫn là hành động trực tiếp sảng khoái hơn!

Nếu người nhà họ Lý có ý kiến, vậy thì cô ấy cũng phải hỏi một chút, rốt cuộc bọn họ đã nhét cho bà mối bao nhiêu tiền mà mới có thể làm cho người ta khen Lý Kiến Cương thành một đóa hoa như vậy!

Đây là đang hãm hại lừa gạt đó.

"Tống Viện, nếu bây giờ cô đi, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện gả vào nhà chúng tôi, không có cửa đâu."

Tống Viện quay đầu lại, khắp khuôn mặt là vẻ mỉa mai: "Kết hôn với tôi? Anh xứng sao?"

Lý Kiến Cương sắp bị tức đến điên rồi, anh ta có điều kiện tốt như vậy, thế mà Tống Viện còn bắt bẻ.

Mỗi ngày không có việc gì đều ở trong đội sản xuất, để xem sau này cô ấy có thể gả cho người tốt lành nào!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 113: Chương 113



Tống Viện ngẩng đầu rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, giống như chiến sĩ đánh thắng trận trở về.

Sau đó cô ấy lại tìm được Tiêu Thanh Như ở cách đó không xa, không nhịn được mà oán giận vài câu: "Lời nói của bà mối không thể tin, mặc kệ là loại người gì đều có thể bị bà ta khen lên tận trời, việc này cũng giống như chỉ chú trọng giật dây làm mai mối chứ mặc kệ sau này hai người có hợp nhau trong cuộc sống hay không."

Tiêu Thanh Như cũng gặp loại chuyện này lần đầu tiên: "Vị đồng chí Lý này cũng quá tự tin."

"Tôi thấy anh ta bị ngốc hoặc là muốn phá hoại, thời đại hiện giờ đã là tân thời rồi, còn lấy thái độ và dáng vẻ của trước kia gán ghép lên người tôi, người anh ta muốn tìm chắc có lẽ là những người như khúc gỗ ấy, những người đó mới không có suy nghĩ của chính mình, cái gì cũng sẽ nghe theo lời anh ta."

"Khúc gỗ nhưng phải xinh đẹp, điều kiện gia đình tốt mới được nhé." Tiêu Thanh Như bổ sung.

Tống Viện nở nụ cười: "Sẽ không có đồng chí nữ nào để ý anh ta đâu, yêu cầu nhiều như vậy, anh ta nên nằm mơ thì mới có thể gặp được."

Cô ấy kéo tay Tiêu Thanh Như: "Đi thôi, thừa dịp người đó không đi làm chúng ta đi đến cung ứng một chuyến, sau này tôi cần phải ít đi đến đó, sợ bản thân phải nôn ra."

Lý Kiến Cương là người bán hàng ở xã cung ứng, cho dù không có những điều kiện khác cộng lại thì công việc này của anh ta cũng đã rất có thể diện .

Tống Viện thầm nghĩ, anh ta cũng không giống loại người không muốn nghĩ đến chuyện tình yêu, có thể là những đồng chí nữ đã từng tiếp xúc cũng không muốn phản ứng lại với anh ta mà thôi.

Haizz, đúng là đi xem mắt không hề dễ dàng chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dường như Tiêu Thanh Như cũng biết của suy nghĩ của cô ấy, cô nói: "Tuy rằng anh ta nói chuyện khó nghe, nhưng vấn đề cũng bị bại lộ, nói cho cùng cũng tốt hơn việc gặp được những người đàn ông giả vờ đàng hoàng."

Tống Viện cũng đang nghĩ đến tình huống mà Tiêu Thanh Như đề cập tới, không nhịn được mà nổi hết cả da gà.

"Hèn gì mọi người đều nói muốn tìm đối tượng thì phải tìm hiểu cho rõ ràng."

"Hiểu rõ ràng cũng không nhất định là chuyện tốt, quan trọng nhất vẫn là xem cậu có may mắn hay không, có vài người chỉ có thể giả vờ một vài lần, nhưng cũng có người có thể giả vờ cả một đời, mặt tốt để cho người ngoài xem, mặt không tốt lại để cho người trong nhà thấy... Mặc kệ là loại nào, chỉ cần lựa chọn sai lầm đều vô cùng không tốt."

Kết hôn giống như đánh cược, thành công thì hoàn hảo, nhưng nếu cược sai lầm thì hủy cả một đời.

Tống Viện vỗ ngực: "Nghe cậu nói như vậy tớ cũng không dám tìm đối tượng nữa."

"Cũng không cần quá sợ hãi, đại đa số người ở trên đời này vẫn là người tốt."

"Người tốt cũng không nhất định là người làm bạn đời tốt, giống như Giang Xuyên vậy, cậu cũng đâu thể nói anh ta là người xấu đúng không? Nhưng anh ta lại là người làm cho người khác phải căm ghét, ai gả cho anh ta thì người đó xui xẻo."

Ở trong mắt một vài người, Giang Xuyên vẫn là người được cho là người tốt, không quan tâm đến ích lợi đấy.

Nghĩ đến Giang Xuyên thì Tống Viện lại thấy phiền, anh ta vẫn nên làm người tốt thôi, không nên đi xem mắt, như vậy sẽ không có người nào gây trở ngại đến tình yêu sự nghiệp của anh ta!

Tiêu Thanh Như buồn cười, vỗ vỗ vào cái tay đang kéo cánh tay của cô: "Anh ta không liên quan đến chúng ta, không đáng tức giận vì anh ta."

"Tốt nhất sau này anh ta đừng xuất hiện ở trước mặt tớ, nếu không tớ vẫn sẽ tiếp tục chửi mắng anh ta thì mới có thể hả giận."

Cô ấy buông cánh tay của Tiêu Thanh Như ra, phụ giúp đẩy xe đạp tới phía trước: "Đầu tiên cậu đi đến bưu cục với tớ trước đã, tớ phải gọi điện thoại về nhà, việc này tớ không thể nhịn được, tớ sợ mình chịu không được ghê tởm mà ói ra."

Bưu điện nằm giữa tiệm cơm quốc doanh và xã cung ứng, cũng thật tiện đường, chỉ là chậm trễ vài phút thôi.

Phí gọi điện thoại rất đắt, Tống Viện chỉ nói ngắn gọn, lặp lại lời nói của Lý Kiến Cương một lần.

"Mẹ, nếu lần sau có sắp xếp cho con xem mắt thì mẹ cũng đừng nghe lời bà mối, vẫn nên khảo sát trước một chút đã nhé."

Mẹ Tống cũng rất tức giận, bà ấy vốn nghĩ rằng điều kiện của nhà họ Lý không tệ, chắc hẳn là là người có thể diện, làm sao bà ấy có thể tưởng tượng được con trai nhà họ lại không biết điều đến như vậy.

Dạy dỗ con cái thành như vậy thì e rằng người làm cha mẹ cũng không phải là người tốt gì. Nếu Viện Viện gả vào gia đình như vậy, không phải tương đương với việc nhảy vào hố lửa hay sao?

Bà ấy mắng bà mối vài câu, vậy mà còn dám xưng là bà mối có danh tiếng tốt nhất nữa chứ, có lẽ là có vài người cảm thấy việc xấu trong nhà không thể kể cho người ngoài biết, cam chịu, cho nên mới không tính toán với bà mối.

"Lần này là do mẹ hỏi thăm không rõ ràng, lần sau nhất định sẽ tốt."

Tống Viện ừ một tiếng: "Con còn có việc, con cúp máy trước nhé."

Cuộc trò chuyện chấm dứt, mẹ Tống ngồi ở trên ghế sô pha ngây người.

Cuối cùng bà ấy vẫn quyết định tiếp tục tìm kiếm đối tượng cho con gái, người kia ở trong đội sản xuất một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có, lý lịch gia đình còn có vấn đề, không thích hợp với Viện Viện.

Nếu xuất thân của Tần Bắc tốt hơn một chút, cho dù là nông dân nghèo thì mẹ Tống cũng không phản đối đến như vậy.

Cùng lắm thì nhà mình bắt rể là được, cũng sẽ không để cho con gái chịu khổ.

Có chuyện có thể thay đổi, nhưng cũng có chuyện không có cách nào để sửa đổi.

Vấn đề lý lịch gia đình là vấn đề lớn nhất!

Đứa nhỏ không hiểu chuyện, khi thích thì đầu óc nóng lên, bọn họ làm như người lớn không thể liên quan tới vậy.

Chuyện tình cảm là một chuyện qua trọng, quan trọng nhất là nên tìm một người đàn ông có ý chí phấn đấu, có nhân phẩm tốt.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 114: Chương 114



Mẹ Tống ổn định tâm trạng lại, có thể đứa nhỏ sẽ oán trách rằng tại sao phải bắt buộc con bé đi xem mắt. Nhưng về sau con bé sẽ hiểu, người làm cha mẹ đều hy vọng con của mình được tốt.

Càng nghĩ, bà ấy lại càng quyết tâm chọn người ở trong viện gia chúc, ít nhất hiểu rõ gia cảnh, không đến mức bị người khác lừa gạt.

Người có điều kiện tốt nhất trong viện không ai khác ngoài Tiêu Hoài Thư.

Gia đình điều kiện đều tốt, con người của cậu ấy cũng có chí tiến thủ, trong các cậu con trai cùng thế hệ thì chỉ có cậu ấy là có tiền đồ tốt nhất.

Mẹ Tống muốn đi hỏi thăm một tiếng nhưng lại sợ mọi chuyện sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hai gia đình.

Cuối cùng bà ấy quyết định xem xét con trai của những gia đình khác trước, nếu thật sự tìm không được người thích hợp thì bản thân mình đành mặt dày đến hỏi thăm ý tứ của người nhà họ Tiêu xem sao.

Bên kia, Tiêu Thanh Như chờ Hứa Mục Chu đi tới.

"Xong việc rồi à?"

Tiêu Thanh Như buông thõng tay: "Xong rồi."

Anh không có hỏi nhiều, chỉ v**t v* đầu Tiêu Thanh Như: "Đi mua hạt giống trước à?"

"Đi thôi, chúng em đang chuẩn bị đi xã cung ứng."

Vì thế, vốn là có hai người đi hiện giờ biến thành ba người đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện không cảm thấy xấu hổ, đi đến xã cung ứng xong thì cô ấy sẽ quay về trường học, có Hứa Mục Chu đi cùng Thanh Như, cô ấy cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Ngày hôm trước Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã mua đồ dùng sinh hoạt ở chợ đầy đủ hết nên lần này chỉ cần mua hạt giống thôi.

Tống Viện cũng chỉ mua một xấp giấy vệ sinh màu hồng nhạt.

Khi Lý Kiến Cương quay về công xã nhìn thấy bọn họ, không nhịn được lên tiếng mắng: "Thì ra là quen biết nhau, hèn gì có ý tưởng đen tối như nhau! Đều là bà điên, khó trách không tìm thấy đối tượng nên mới cần đi xem mắt!"

Ánh mắt của Hứa Mục Chu tối sầm lại, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm dừng ở trên người Lý Kiến Cương: "Anh vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ, phiền anh lặp lại một lần."

Lý Kiến Cương nhìn thấy đối phương có dáng người cao to, trong lòng sợ hãi, không dám cãi cọ cùng với Hứa Mục Chu. Anh ta giả vờ không nghe thấy, cầm lấy kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng đang ở trong tay đồng nghiệp, hừ một tiếng: "Đang định tặng cho cô, hiện tại xem ra cô không xứng."

Nói xong, bỏ chạy rất nhanh.

Một bao kẹo sữa lại khiến cho anh ta quý trọng đến như vậy, xem ra cũng là người keo kiệt.

Tống Viện mắng: "Đúng là đồ nhát gan, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, hay là tớ tiến lên vật anh ta ngã một cái để anh ta biết người ở trong viện đi ra như chúng ta không dễ trêu chọc như vậy!"

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp được loại đàn ông như thế này, không nhịn được cảm thán, đúng là thế giới rộng lớn, không gì mà không có.

"Thanh Như, tớ về trường học trước."

"Chúng tớ tiễn cậu."

"Không cần, tớ chạy xe đạp hai mươi phút là tới, các cậu cũng trở về sớm một chút đi, trong khoảng thời gian này thời tiết hay thay đổi thất thường, nếu trời mưa đột ngột sẽ không tốt lắm."

"Vậy cậu đi một mình nhớ cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi, con đường này tớ đi vô số lần rồi, ven đường đều có người làm việc, sẽ không thể gặp chuyện không may đâu."

Nhìn Tống Viện rời khỏi, ở công xã cũng không có địa phương có thể vui chơi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cũng dự định về nhà .

Thời điểm về nhà, hai vợ chồng mỗi người chạy một chiếc xe đạp, ở một giao lộ nào đó trên đường về, Tiêu Thanh Như nhìn thấy Tần Bắc.

Đối phương có vẻ đang rất vội vàng, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô.

"Có phải là người trong lòng của Tống Viện không?"

"Sao anh biết?"

"Đoán."

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu, nghi ngờ hỏi: "Có thật là đoán không đấy?"

"Em không phải là loại người thích xen vào việc của người khác, cũng chưa bao giờ nhìn các đồng chí nam khác ở bên ngoài, vừa rồi em lại nhìn anh ấy vài lần mà nơi này lại cách đội sản xuất không xa, cho nên anh đoán là có quan hệ với Tống Viện."

Được người khác tin tưởng vô điều kiện như vậy, trong lòng Tiêu Thanh Như vui vẻ vô cùng.

Vui vẻ lên lại trêu ghẹo Hứa Mục Chu: "Như vậy cũng đoán được, không để cho anh đi phá án thì đúng là nhân tài không được trọng dụng."

Khóe miệng của người đàn ông khẽ nhếch lên: "Em đã cung cấp một suy nghĩ mới cho anh, sau này nếu không lái máy bay, anh sẽ thử đi đường này xem sao."

"Vậy anh cảm ơn em như thế nào đây?"

Hứa Mục Chu cười ra tiếng: "Bảy lần?"

"Cút!"

Cô dùng sức của đôi chân mà đạp lên bàn đạp, tách ra một khoảng cách khá xa với Hứa Mục Chu.

Người đàn ông cười đuổi theo.

"Vợ, nếu em không hài lòng thì vẫn còn có thể thương lượng."

"Câm miệng!"
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 115: Chương 115



Mỗi tháng, người làm trong đội sản xuất sẽ được nghỉ một ngày.

Tần Bắc đến xã cung ứng để mua đồ, thấy mấy người Tống Viện ở đó nên không vào nữa.

Vì giọng Lý Kiến Cương to quá, ra ngoài rồi còn lẩm bẩm mắng chửi nên Tần Bắc mới biết hóa ra cô ấy đi xem mắt.

Thời gian này anh ấy cố tình tránh mặt Tống Viện, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý cô ấy sẽ yêu đương, thậm chí là kết hôn với người khác rồi.

Nhưng lúc chuyện đó thực sự xảy ra thì anh ấy vẫn không khỏi mất mát.

Rõ ràng đây là kết quả mà anh ấy muốn, tại sao anh ấy lại không vui nổi chứ?

Anh ấy không ngừng suy nghĩ, nếu anh ấy có một xuất thân tốt hơn thì hai người có khả năng không?

Anh ấy cười khổ, có nhiều giả thiết hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ?

Có những chuyện không thể thay đổi được.

Tống Viện là đồng chí nữ duy nhất khiến anh ấy động lòng, nhưng vận mệnh trêu người, anh ấy không xứng với cô ấy, cũng không thể liên lụy đến cô ấy.

Lần này cô ấy xem mắt không được, lần sau hoặc lần sau nữa cũng sẽ có lúc được.

Đến lúc đó, cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh ấy.

Trong lòng anh đau thắt lại, tràn đầy cảm giác bất lực.

Tần Bắc hoang mang mà cam chịu.

Có lẽ người như anh không nên mơ tưởng đến tình yêu.

Sống thôi đã khó khăn rồi, sao có thể kéo người mình thích xuống vực sâu, chìm nghỉm cùng anh chứ?

Cô nên tiếp tục dạy học, nhận được sự tôn trọng của mọi người.

Còn anh tiếp tục nuôi Tiểu Thiên lớn, làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi, đây là cả cuộc sống của anh.

“Đồng chí Tần đợi tôi với.”

Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Tần Bắc bực bội, không khỏi bước nhanh hơn.

Du Vãn cầm một miếng thịt ba chỉ đuổi theo, thở hổn hển: “Tôi đâu có ăn thịt người, anh chạy nhanh thế làm gì?”

Tần Bắc không cảm xúc trả lời: “Tốt nhất là nên giữ khoảng cách giữa nam và nữ.”

Không thể đùa với tội lưu manh được, mà dù không phải nguyên nhân này thì anh cũng không muốn lại gần các đồng chí nữ lắm.

Du Vãn đến từ thành phố Thượng Hải, có khuôn mặt xinh đẹp nên các đồng chí nam cực kỳ ưu ái cô ta.

Người theo đuổi cô ta đếm không đủ hai bàn tay.

Sau khi xuống nông thôn, các đồng chí nam trong đội sản xuất thấy cô ta càng không dời bước nổi, tranh giành nhau muốn làm việc giúp cô ta.

Người đầu tiên trốn tránh cô ta chỉ có Tần Bắc.

Anh ấy càng trốn tránh, Du Vãn càng muốn trêu chọc, muốn xem anh thẹn quá hóa giận thế nào.

Cô ta biết gia cảnh nhà họ Tần không tốt, nhưng thế thì sao chứ, dẫu sao điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến cô ta.

Sau khi xuống nông thôn, muốn về thành phố thì hơi khó, chuyện này Du Vãn đã biết trước khi đến Tây Bắc.

Nghe nói có những cô gái trí thức chọn cách lấy chồng để cuộc sống của bản thân tốt hơn.

Ngày nào cũng làm việc mệt mỏi, thật ra Du Vãn cũng từng có suy nghĩ này.

Chỉ là cô ta vẫn chưa quyết định được nên chọn người nào để kết hôn.

Tần Bắc khá cao lớn, vì làm vất vả quanh năm nên trông hơi thô kệch nhưng đầy khí chất đàn ông.

Ngay từ lần đầu tiên trông thấy anh ấy, Du Vãn đã cảm thấy người đàn ông này không tầm thường.

Cô ta cười lại gần Tần Bắc: “Đồng chí nữ như tôi không sợ thì anh sợ gì chứ?”

Ánh mắt Tần Bắc càng lúc càng tỏ vẻ chán ghét, bước thêm mấy bước kéo giãn khoảng cách với Du Vãn.

“Chắc cô đã biết tình hình nhà tôi rồi, đồng chí Du, mong là cô thấy lửa cháy cũng đừng đổ thêm dầu.”

Nếu có lời đồn không hay, không biết Du Vãn có sao không nhưng chắc chắn anh không có kết cục tốt được.

Anh còn phải nuôi em trai, không muốn liên quan đến những người chẳng quen biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Du Vãn tự biết mình thất thố, lo Tần Bắc sẽ ghét cô ta nên không lại gần nữa.

Cô ta cầm thịt trong tay lên: “Tôi vừa mới mua một cân đất, tối nay tụ tập ở nhà anh nhé? Chúng ta gói sủi cảo ăn.”

“Không có công không hưởng lộc.”

Du Vãn chậc một tiếng, ánh mắt đầy ý cười, xem ra anh chàng thô kệch này không mù chữ mà còn đọc sách nữa, không thì sao lại nói năng sâu xa vậy?

“Trước đây anh từng làm giúp tôi, tối nay tôi mời anh và Tiểu Thiên ăn sủi cảo coi như là trả ơn.”

Tần Bắc muốn nói giúp cô ta làm việc là vì cô ta đổi công điểm thành tiền, anh ấy muốn kiếm tiền nhiều hơn thôi chứ không có ý gì khác.

Nhưng khi thấy Tống Viện đi rồi quay lại, Tần Bắc im lặng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 116: Chương 116



Tống Viện đi được nửa đường mới nhớ mình quên mang băng vệ sinh, đang định quay lại xã cung ứng để mua kim về tự may, không ngờ lại gặp Tần Bắc và Du Vãn.

Cô ấy nhớ đến lời đồn thời gian qua, giờ lại tận mắt thấy hai người đi gần nhau như thế, trong lòng Tống Viện vẫn khá buồn.

“Cô Tống đến hợp tác xã cung ứng sao?” Du Vãn chủ động chào.

Giọng cô ta nhỏ nhẹ đặc trưng cho sự dịu dàng của con gái miền nam, đừng nói là các đồng chí nam mà ngay cả Tống Viện cũng cảm thấy rất êm tai.

Chắc là Tần Bắc cũng thích Du Vãn, nếu không với tính cách của anh, không thể nào đi gần một đồng chí nữ như thế được.

Cô ấy giần giật khóe miệng: “Đi mua chút đồ.”

Cô ấy đạp xe nhanh chóng rời đi, biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Ánh mắt Tống Viện luôn xoay chuyển, Tần Bắc cũng biết là cô ấy hiểu lầm.

Trong lòng anh ấy nôn nóng không thôi nhưng không có cách giải quyết, chỉ có thể hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc dâng trào.

Du Vãn không nhận ra sóng ngầm giữa hai người: “Nghe nói điều kiện gia đình cô Tống tốt lắm, sao người nhà không tìm việc làm trong xưởng cho cô ấy nhỉ?”

“Không phải người nào cũng mong muốn vào xưởng làm công nhân.”

“Làm công nhân hãnh diện biết bao, sao lại không làm chứ?”

Tần Bắc không trả lời Du Vãn, bước nhanh về phía trước, bỏ lại người đằng sau.

“Này, anh đợi tôi với!”

Du Vãn chạy đuổi theo, trong lòng tủi thân, từ nhỏ đến giờ chưa có đồng chí nam nào đối xử với cô ta thế đâu.

Sao Tần Bắc này lại không hiểu tình cảm gì vậy chứ!

*

Tần Bắc không để ý đến Du Vãn, bỏ cô ta lại, đi theo con đường gần nhất về đội sản xuất.

Thấy anh ấy về nhà, Tần Thiên lập tức chạy ra, trở thành cái đuôi bám sau lưng Tần Bắc.

Anh ấy vào phòng bếp, đặt đồ vừa mới mua lên bàn rồi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.

Mùi thơm ngọt nhẹ tràn ngập trong không khí, Tần Thiên giơ tay chọc vào đồ trên bàn rồi sáng bừng mắt: “Anh, đây là bánh trứng hả?”

“Ừ, ăn đi.”

Bạn nhỏ nuốt nước miếng rồi lắc đầu: “Bánh trứng đắt lắm, em không ăn đâu.”

Nghe nói một cân bánh trứng tận một đồng!

Dù bị người ta chê cười không ăn nổi bánh trứng nhưng Tần Thiên biết anh trai làm việc cả ngày cũng chỉ kiếm được mấy xu.

Nếu lấy tiền mua bánh trứng để mua khoai lang thì mua được mấy cân lận.

Đồ đắt thế này không ăn được.

Tần Bắc trầm giọng nói: “Mua đồ rồi không trả lại được, nếu em không ăn thì hai ngày nữa cũng hỏng.”

“Nhưng mà đắt lắm.”

“Có đắt hơn nữa cũng là cho người ăn, không ăn mới phí.”

Bạn nhỏ không kiềm chế tốt bằng người lớn được, vốn đã thèm rồi, bây giờ nghe anh trai nói thế, Tần Thiên cầm một miếng bánh lên.

Vừa ngọt.

Vừa mềm.

Sao trên đời này lại có món ngon thế chứ?

Chẳng trách đám Thạch Đầu lại lấy bánh trứng ra chọc cho cậu nhóc thèm, hóa ra không chỉ ngon mà còn thơm nữa!

“Anh, anh cũng ăn đi.”

“Bây giờ anh không muốn ăn, em ăn trước đi.”

“Thế em ăn miếng nhỏ này trước, phần còn lại chúng ta cùng ăn nhé. Phải rồi, lần trước chị Tống đưa cho em một túi thịt, lát nữa em đến trường tặng cho chị Tống một miếng bánh trứng nhé?”

“Ừ, cầm một nửa đi.”

Dù Tần Thiên rất thích bánh trứng nhưng không ham ăn, ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy bạn nhỏ ăn từng miếng bánh trứng một trông cực kỳ trân trọng, trong lòng Tần Bắc chua xót.

Anh ấy vốn định sau này không làm việc giúp Du Vãn nữa, nhưng lần này thấy em trai ăn vui vẻ thế, suy nghĩ này lập tức bị loại bỏ.

Anh ấy rất cần tiền, còn cần phiếu nữa, anh ấy muốn cho Tần Thiên một cuộc sống tốt hơn.

Mười công điểm mỗi ngày không thể thỏa mãn anh ấy được, phải làm biết bao nhiêu việc, cuộc sống của bọn họ mới khá hơn.

Còn Tống Viện, cứ để cô ấy hiểu lầm còn tốt hơn khiến bản thân cô ấy phải chậm trễ.

Mong rằng cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông tốt, sống bình yên, khỏe mạnh, hạnh phúc đến hết đời.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh, anh sẽ kết hôn với chị Du à?”

“Nói linh tinh gì đó?” Tần Bắc vỗ đầu thằng nhóc: “Có phải lại nghe người ngoài nói gì không?”

Thằng nhóc nhíu mày lại: “Bọn họ bảo anh làm việc giúp chị Du là muốn lấy chị ấy làm vợ.”

Những người đó còn nói anh trai là đũa mốc mà đòi chòi mâm son, có điều Tần Thiên không nói câu này.

Trong lòng cậu nhóc, anh trai là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, không phải đũa mốc.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 117: Chương 117



Anh ấy xoa đầu Tần Thiên: “Đừng nghe người ngoài nói linh tinh, anh làm việc giúp cô ta là để kiếm thêm nhiều tiền.”

Bạn nhỏ ồ lên: “Anh, sao dạo này chị Tống không đến nhà chúng ta nấu cơm nữa?”

Tần Bắc dừng tay: “Có đến hay không là quyền tự do của cô ấy, chúng ta không xen vào được.”

“Anh, chắc là lần trước anh không xin lỗi chị Tống nên chị ấy giận rồi, anh mau đi xin lỗi chị ấy đi, em thích chị Tống lắm, chị ấy còn dạy em học nữa.”

Nhắc đến chuyện lần trước, ít nhiều gì Tần Bắc cũng xấu hổ, dẫu sao Tống Viện tốt bụng giúp em trai anh mà anh không chỉ không nói cảm ơn, còn nói những câu khó nghe nữa.

“Đừng lo chuyện của người lớn.”

“Nhưng em thích chị Tống lắm, chị ấy dạy hay lắm, ai cũng thích chị ấy.”

Tần Bắc ừ một tiếng, cô ấy là đồng chí nữ có lý tưởng, có lòng nhiệt huyết thế, ai mà không thích được chứ?

Dù bị Tần Bắc bỏ lại nhưng đến tối, Du Vãn vẫn đến nhà họ Tần.

Thấy cửa mở nên cô ta đi vào luôn.

Nghe Tần Thiên nói đến chuyện học, cô ta lập tức đi nhanh vào: “Chị học cấp hai rồi, nếu em muốn học thì chị có thể dạy em.”

Tần Bắc sa sầm mặt: “Ai cho cô vào?”

“Không phải tôi đã bảo tối nay cùng ăn sủi cảo sao?”

Du Vãn nói như không thấy vẻ mặt tối sầm của Tần Bắc: “Sau này tôi dạy cho em trai anh học, anh làm việc giúp tôi, thế nào?”

Dù Tần Thiên còn nhỏ nhưng cậu nhóc cũng biết ăn no là chuyện quan trọng nhất.

“Tôi không muốn học, nếu anh trai làm việc giúp chị, chị vừa đưa tiền lại còn có phiếu nữa.”

“Nhóc quỷ này khôn thật đấy.”

Tần Thiên hất cằm không nói gì.

“Nhà chúng tôi không chào đón cô, xin mau đi cho.”

“Anh sợ người ngoài nói linh tinh à? Nhưng sao tôi nghe nói trước đây cô Tống còn mượn nhà bếp của anh dùng nữa, sao lúc đó anh không sợ?”

Tần Bắc không đổi sắc mặt: “Cô ấy là cô giáo nên tôi tôn trọng cô ấy, còn cô không giống với cô ấy.”

Dù giọng điệu của anh ấy chẳng khác gì bình thường nhưng Du Vãn thấy anh ấy đang làm cô ta tổn thương.

Cô ta không phục hỏi: “Tôi khác cô ấy chỗ nào chứ? Tôi đến từ thành phố Thượng Hải, nói không chừng còn được học tốt hơn cô ấy nhiều, tôi mà đến trường làm giáo viên cũng chẳng kém gì cô ấy.”

Tần Bắc cười khẩy: “Tự hiểu đi, đây là khác biệt lớn nhất giữa hai người đấy.”

Anh ấy vốn muốn kiếm tiền của Du Vãn, bây giờ anh ấy không cần nữa.

Nếu mà không được nữa thì anh ấy chạy lên núi thêm mấy lần, một tháng cũng có thể cho Tiểu Thiên ăn thịt được một lần.

Anh ấy lạnh lùng nhìn Du Vãn: “Đừng đến nhà tôi nữa, cô đi đi.”

Lần đầu tiên Du Vãn bị đối xử thế này, vừa thẹn vừa giận, người này đúng là chậm chạp!

Uổng cho cô ta còn muốn chia thịt cho hai anh em họ!

“Đúng là không biết người ta có lòng!”

Nói rồi cô ta hậm hực cầm thịt chạy đi, người muốn giúp cô ta làm việc có nhiều lắm, sau này cô ta không nhờ Tần Bắc giúp nữa.

Trừ khi anh ấy chủ động nhận sai với cô ta!

“Anh, anh lại làm một người tức giận chạy đi rồi!” Tần Thiên nói ra câu giật mình.

Khóe miệng Tần Bắc giật một cái: “Cô ta không liên quan đến chúng ta, có tức giận cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”

“Thế chị Tống thì sao.”

“Cô ấy tốt bụng giúp em mà anh còn mắng cô ấy, đúng là anh sai.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế anh xin lỗi chị Tống đi, lúc trước chị ấy nói với các bạn, biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan, anh, anh thật lòng xin lỗi thì chị ấy sẽ tha thứ cho anh.”

“Ừ.”

Thấy anh ấy đồng ý, bạn nhỏ hỏi tiếp: “Thế bao giờ thì anh đi xin lỗi?”

“Không biết nữa.”

Tần Bắc cảm giác như mình chia thành hai người, một nửa muốn đến gần Tống Viện, muốn xin lỗi cô ấy, muốn dỗ cho cô ấy vui vẻ.

Nửa kia cố gắng ngăn anh ấy lại gần cô, không thể mang bất hạnh của mình đến cho cô, không thể hủy hoại cuộc sống của cô bây giờ.

Lúc thích một người, chỉ mong cô ấy sống tốt là được.

Tần Bắc cứ mơ màng ngơ ngác như vậy, không tìm ra cách nào chạy thoát.

Nếu có người giúp anh ấy thì tốt rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 118: Chương 118



Nghe nói Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu định làm một mảnh đất trồng rau, sáng sớm mẹ Tiêu đã đến giúp họ.

Lúc bà đến nhà ngang, hai vợ chồng Tiêu Thanh Như đang ăn sáng.

"Mẹ, mẹ ăn sáng chưa?" Tiêu Thanh Như hỏi.

"Mẹ ăn rồi, ngày mai các con kết thúc thời gian nghỉ, mẹ tính đến giúp sức, chúng ta làm xong trong hôm nay luôn.”

Hứa Mục Chu đi vào trong bếp lấy một đôi bát và một đôi đũa: “Mẹ, mẹ ăn thêm chút nữa đi.”

"Mẹ ăn rồi, các con ăn đi."

Thời đại này, mọi người sớm tối đều ăn cháo, trộn với các loại ngũ cốc nguyên hạt khác, trước khi đến, mẹ Tiêu đã ăn một bát cháo ngũ cốc, bụng đã no một nửa.

Tiêu Thanh Như nói: "Con rể mẹ làm bánh kếp rất ngon, ăn chung với dưa muối nước tương thì hết sảy, mẹ ăn thêm chút nữa đi, lát nữa chúng ta phải đi làm ruộng rau, nhanh đói bụng lắm."

Mẹ Tiêu bật cười: “Bánh kếp này được nướng vàng ruộm, nhiệt độ được khống chế rất tốt, không cần con khen mẹ cũng biết đó là tay nghề của con rể.”

"Vậy thì mẹ ăn thêm một chút nhé."

Hứa Mục Chu vừa nói vừa bỏ một chiếc bánh kếp vào trong bát của mẹ Tiêu.

Bà không từ chối nữa, chia bánh kếp ra làm hai nửa: “Mẹ ăn một nửa là đủ rồi.”

Tài nghệ nấu ăn của Hứa Mục Chu không tệ, bánh kếp bên ngoài giòn, bên trong mềm, không bị ngấy tí nào.

Trong lòng mẹ Tiêu rất hài lòng với Hứa Mục Chu, con rể chăm chỉ, con gái nhà mình sẽ được hưởng hạnh phúc.

Bà nhìn Tiêu Thanh Như: “Sáng sớm Tiểu Hứa nấu ăn, con cũng phải phụ giúp một tay, quét nhà, giặt quần áo các thứ, hai vợ chồng phải cùng nhau cố gắng, cuộc sống mới tốt đẹp được."

Tiêu Thanh Như không dám nói mình vừa mới dậy, nếu không nhất định sẽ bị phê bình, cô gật đầu liên tục tỏ ra mình đã hiểu.

Hứa Mục Chu cười cười nhìn Tiêu Thanh Như, bây giờ vợ mình thực sự giống y như học sinh tiểu học.

Chân dưới bàn bị đá một cái.

Ánh mắt họ chạm nhau, Tiêu Thanh Như dùng ánh mắt bày tỏ sự “bất mãn”.

Tại sao cô lại dậy muộn như vậy, không phải đều là do anh làm hại sao?

Hứa Mục Chu chạm vào đầu ngón chân Tiêu Thanh Như, dỗ dành.

Anh hắng giọng nói: "Mẹ, mấy việc ở nhà đều do Thanh Như làm cả, mẹ biết mà, đôi khi con rất cẩu thả, nhà này mà không có Thanh Như, chắc chắn sẽ loạn lắm."

Mẹ Tiêu bất lực lắc đầu: “Con thì lúc nào cũng chiều con bé."

"Cả đời này chỉ cưới một người vợ, nên phải đối xử với em ấy tốt một chút."

Mẹ Tiêu bị chọc cười, nói: "Con nói rất đúng."

Trong lòng bà lại xúc động, Thanh Như nhà bọn họ gặp được người đàn ông tốt rồi.

Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng lấy được rồi sẽ không quý trọng.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý, không ai có thể đoán trước được chuyện sau này, nhưng hiện tại, mẹ Tiêu cảm thấy con rể nhà mình là tốt nhất.

Ăn sáng xong, người rửa bát là Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu đi chuẩn bị dụng cụ làm ruộng rau.

Tận dụng thời gian này, hai mẹ con có thể nói chuyện một lúc.

"Ngày hôm qua Tiểu Tống xem mắt thế nào?"

"Không thành ạ."

"Không phải trước đó con nói con bé có người mình thích à? Tại sao đột nhiên lại đi xem mắt?"

Tiêu Thanh Như không tiện nói nhiều, dù sao nó cũng liên quan đến chuyện riêng tư của Tống Viện.

Mặc dù biết mẹ mình kín miệng, nhưng kể chuyện của người khác trong khi chưa nhận được sự đồng ý của họ, như vậy là không hay.

Cho dù cô và Tống Viện là bạn tốt thì cũng phải chú ý, có chừng mực.

Cô chỉ qua loa nói: “Không phù hợp thì không bên nhau nữa."

Mẹ Tiêu là người từng trải, chân thành nói: “Yêu đương là phải thận trọng, nếu thực sự không phù hợp, thì tách ra sớm cũng tốt."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dạ, mẹ nói đúng."

Mẹ Tiêu thấp giọng nói: “Con nói thử xem, mẹ ghép đôi anh trai con cho Tiểu Tống, con thấy có được không?"

Nhắc lại chuyện cũ, Tiêu Thanh Như nói: “Mẹ không sợ nếu chuyện không thành, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà à?”

"Chuyện này mẹ không quản được, quan trọng nhất là xem ý của anh con và Tống Viện."

"Đó là đương nhiên, trâu không uống nước chúng ta cũng không thể ép đầu được. Mấu chốt bây giờ là hai người họ không có cơ hội ở chung nhiều, nếu cho bọn họ cơ hội này, nói không chừng họ sẽ yêu nhau thật."

Không ai nói trước được chuyện tình cảm cả, Tiêu Thanh Như biết mẹ có ý tốt, nhưng cũng sợ tốt lại thành xấu.

Cô bèn nói: "Mẹ đừng có vội, chúng ta xem tình hình trước đã, chờ lần sau Tống Viện trở về con thử thăm dò ý của cậu ấy xem."

"Con và con bé là chị em tốt, con bé có thể vì nguyên nhân này, sẽ không tiện từ chối anh con không?"

"Không đâu, bọn con đều có gì nói đấy."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 119: Chương 119



Tiêu Thanh Như đặt mình vào hoàn cảnh người khác thử suy nghĩ, nếu như có người nào đó không đánh một tiếng, đã giới thiệu đồng chí nam cho cô, cô sẽ không vui.

Bất kể người kia có ý tốt hay không, cô cũng cảm thấy bị xúc phạm.

Chuyện này vẫn là nên cởi mở hơn một chút, như vậy sẽ tốt hơn.

Cô cong môi, nếu như Tống Viện làm chị dâu của mình, vậy thì tốt thật đấy.

Thanh Như hiểu rõ anh trai nhà mình, từ nhỏ đến lớn chưa từng thích đồng chí nữ nào.

Sau này nếu cưới vợ, nhất định sẽ đối xử hết lòng với đối phương.

Về phần Tống Viện, cậu ấy rất giống mình, chỉ cần đã đưa ra lựa chọn, là sẽ không d.a.o động.

Trong lòng cô không khỏi đã bắt đầu mong chờ.

Rửa bát và chuẩn bị dụng cụ xong, cả nhà ra ngoài.

Vườn rau nằm ở dưới chân núi phía sau, chỉ cần nộp đơn, cơ bản cũng được chia một hai mảnh.

Ngày thường Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu phải đi làm, không có nhiều thời gian chăm sóc vườn rau, cho nên chỉ xin một mảnh.

Mẹ Tiêu nói: “Có một ruộng rau thật là thích, mẹ cũng muốn làm một mảnh, nhưng cha con không đồng ý."

"Cha con thương mẹ, không muốn mẹ phải chịu khổ."

“Việc trồng rau cũng không nặng nhọc, có gì mà chịu khổ?"

Tiền phụ cấp của Cha Tiêu cao, lại được nhiều loại trợ cấp hơn người khác, cho dù không tự trồng rau thì cũng đủ cho cả nhà ăn.

Hứa Mục Chu nói: “Con và Thanh Như không ăn được bao nhiêu, sau này nếu mẹ muốn ăn đồ tươi thì cứ đến nhà mình lấy là được."

Tiêu Thanh Như phụ họa: “Mảnh này cũng trồng được kha khá loại rau đấy, đủ cho cả nhà chúng ta ăn."

"Vậy mẹ cũng không khách sáo với các con nữa, sau này các con không phải để ý tưới nước nhổ cỏ đâu, hàng ngày mẹ cũng không có việc gì làm, để mẹ đến xem cho."

Tưới nước là việc yêu cầu đến thể lực, còn phải đi gánh nước.

Hứa Mục Chu nói: “Tan làm con sẽ tưới nước ạ."

"Cũng được."

Lúc này có rất nhiều người đang làm ruộng, khi nhìn thấy bọn họ đều chào hỏi rối rít.

Khi nghe tin Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu muốn tự mình trồng rau, họ đều rối rít khen ngợi sự chăm chỉ của hai người.

Đừng đánh giá thấp năng suất của một ruộng rau, nếu trồng thứ gì đó chắc bụng như bí đỏ, có thể tiết kiệm được không ít lương thực cho gia đình.

Có người thì thầm nói: "Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu điều kiện tốt như vậy, vẫn xuống ruộng làm việc, nhìn Đỗ Vạn Thu xem, ruộng rau của cô ta bỏ hoang luôn."

"Cưới được một người đàn ông giàu có, hàng tháng có người đưa tiền đưa phiếu cho, còn làm ruộng gì nữa."

“Chồng cũ của cô ta cũng cho cô ta tiền và phiếu đấy thôi, không phải cô ta vẫn phải làm ruộng à?"

“Các người quên rồi à, ở quê cô ta còn có một bà mẹ chồng, chồng cũ của cô ta là một người hiếu thuận, nghe nói mỗi tháng đều gửi hơn nửa tiền lương trở về, rơi vào trong tay Đỗ Vãn Thu không bao nhiêu."

"Của biếu là của lo của cho là của nợ, chờ đi, ngày tốt lành của Đỗ Vãn Thu còn ở phía sau."

"Nếu cô ta biết đạo lý này, cũng sẽ không mang theo con của mình gả cho Giang Xuyên, còn không bằng có được lợi ích khác. Hiện tại xảy ra chuyện này, mọi người đều chỉ trích cô ta, cũng không biết cô ta đang âm mưu cái gì."

“Cô ta cũng biết nhìn đàn ông đấy, thà gả cho Giang Xuyên còn hơn về quê gả cho người chân lấm tay bùn, mẹ chồng cũ của cô ta là loại người gì tất cả mọi người đều biết rồi đấy, nếu không gả cho Giang Xuyên, không biết bây giờ ta cô ta sống như thế nào nữa."

"Loại người này đúng là khó nắm rõ."

"Giờ Giang Xuyên không ở nhà, nghe nói cậu ta lại đi làm nhiệm vụ, trước kia cũng không thấy cậu ta liều mạng như thế, cũng không biết vì sự nghiệp, vì vợ con, hay là để tránh mặt Đỗ Vãn Thu nữa."

"Chắc chắn là để tránh mặt Đỗ Vãn Thu, người từng thích Tiêu Thanh Như, làm sao có thể thích một đứa nhà quê có con? Trước đó thương hại cô ta, cho nên mới đối tốt với cô ta, lấy về làm vợ nó lại khác."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đỗ Vãn Thu rất thân với người nào đó nhà họ Vương, đừng để cô ta nghe thấy, sau này lại đến chỗ Đỗ Vãn Thu mách lẻo."

"Nghe được thì nghe được, dù sao tôi cũng không chơi với cô ta, vả lại tôi cũng không sợ Đỗ Vãn Thu, cô ta biết thì làm gì được tôi?"

Chị dâu Vương đang làm việc gần đó, lời nói của những người đó truyền vào tai, trong lòng có chút tức giận, nhưng lại không dám tranh cãi với họ.

Trong lòng cô ta oán hận Đỗ Vãn Thu, đúng là sao chổi mà, không những không mang được lợi ích gì cho mình, còn hại cô ta bị mọi người tẩy chay.

Chị dâu Vương hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết như vậy, ban đầu cô ta đã không giúp Đỗ Vãn Thu.

Theo quan sát của cô ta, từ khí hai người họ kết hôn chưa từng thấy họ thân mật, bây giờ không nắm được trái tim của chồng, sau này càng sẽ không có cơ hội.

Đúng là bùn nhão không trát nổi tường!
 
Back
Top Bottom