Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 80: Chương 80



Khi đứng trước mặt Tống Viện, mấy đứa trẻ kia không dám ngẩng đầu, thậm chí bọn chúng còn sinh lòng hoài nghi. Những gì bọn chúng nói không phải sự thật ư? Tại sao giờ lại biến thành làm tổn thương người khác rồi?

Thấy cái dáng vẻ không hiểu chuyện gì của bọn họ, Tống Viện biết muốn thay đổi một số suy nghĩ của con người ta thì vẫn cần thời gian.

Nhưng dù là thế nào, nỗi oan của Tần Thiên cần phải được rửa sạch.

Ảnh hưởng của dư luận là rất lớn, nếu không ai đính chính để cứu vớt danh dự thằng nhóc thì sau này Tần Thiên sẽ là kẻ ăn trộm trong mắt mọi người.

Điều này có thể huỷ hoại tương lai của thằng nhóc.

“Cô chính là người đưa bánh bao cho Tần Thiên, thằng nhóc không phải ăn trộm.”

“Hả? Cô giáo Tống cho cậu ta cái bánh này ư?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có vấn đề gì à?”

“Dạ không ạ.”

Người nọ nhét chiếc bánh bao vào tay Tần Thiên: “Nếu cậu chịu nói cô giáo Tống là người cho cậu cái bánh bao này sớm hơn thì bọn tôi đã không dạy dỗ cậu.”

Tần Thiên thấp giọng nỉ non: “Tôi nói mà mấy cậu đâu có tin.”

Tống Viện đau đầu: “Anh trai Tần Thiên vẫn còn đây, nếu thằng nhóc làm sai chuyện gì thì đã có anh trai nó dạy dỗ rồi, mấy em bớt lo chuyện bao đồng lại, có thời gian rảnh chi bằng đọc thêm hai trang sách nữa hoặc giúp đỡ gia đình làm việc nhà. Bây giờ các em cũng không còn nhỏ, sáu bảy tuổi rồi, nên sống biết điều chút đi.”

“Bọn em biết sai rồi cô giáo Tống.”

“Là người thì phải có trái tim nhân hậu, nếu chuyện vừa nãy xảy ra với các em thì các em có chịu được không?”

“Cô giáo Tống, bọn em thật sự biết sai rồi, sau này bọn em không dám nữa đâu.”

Tống Viện không phải cha mẹ bọn họ, có một số việc cô ấy không thể tham gia quá sâu.

“Biết sai là được rồi, nhớ cho kỹ, sau này muốn nói hay làm gì cũng cần phải có chứng cứ, không được tuỳ tiện bôi nhọ danh dự người khác.”

“Dạ dạ, bọn em nhớ kỹ rồi.”

Tống Viện khẽ gật đầu: “Mấy đứa đi đi.”

Vì sợ bị phê bình nên Tống Viện vừa dứt lời, bọn nhỏ đã vội chạy đi.

Đến lúc thấy Tần Bắc thì chúng lại càng chạy nhanh hơn.

“Có chuyện gì thế?”

“Anh trai, chị Tống cho em bánh bao nhân thịt, bọn họ nói là em ăn trộm, còn cướp bánh bao của em nữa.”

Bởi vì từ nhỏ đã không đủ cơm ăn, mặc không đủ ấm nên Tần Thiên thấp hơn những đứa trẻ khác nửa cái đầu, trông thằng nhóc bây giờ vô cùng đáng thương.

Sắc mặt Tần Bắc dần trở nên u ám: “Về nhà thôi, đàn ông con trai sao phải khóc sướt mướt như thế?”

“Anh đừng mắng thằng nhóc, đây không phải lỗi của Tần Thiên.”

Đôi mắt sắc bén của Tần Bắc dừng trên người Tống Viện: “Nếu cô không đưa bánh bao cho thằng nhóc thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Anh nói vô lý vậy? Sao có thể đổ hết lên đầu em?”

“Tống Viện, cô nghĩ mình là đấng cứu thế hay gì? Sau này cô có thể đừng quan tâm đến chuyện gia đình chúng tôi được không?”

Đuôi mắt người đàn ông hơi ửng hồ, giọng anh ấy lạnh tanh, đến mức khiến người ta không thở nổi.

Tống Viện đứng lẳng lặng một chỗ, cô ấy hơi hé miệng: “Em chỉ muốn…”

“Xin cô hãy tránh xa chúng tôi ra chút, chúng tôi không phải người cùng một thế giới.”

Sau đó Tần Bắc kéo Tần Thiên vào nhà.

Tống Viện ngẩng đầu nhìn trời, dùng sức hít hà một hơi, bấy giờ mới miễn cưỡng kìm nén được vài giọt lệ sắp lăn dài xuống má.

Thôi bỏ đi, mặc kệ thì mặc kệ, cô ấy cũng có lòng tự trọng của mình.

Cô ấy vào phòng bếp cầm đồ gì đó rồi rời đi.

“Anh ơi, sau này chị còn đến đây nữa không?”

Ánh mắt Tần Bắc có hơi ảm đạm, anh ấy đáp: “Không biết.”

Tiêu Thanh Như nhìn vào mắt Tống Viện, hỏi với vẻ lo lắng: “Không sao đó chứ?”

“Có thể sao được chứ, chỉ là tên đàn ông thối thôi mà, anh ta đâu phải cái gì của tớ, tại sao tớ phải mất công lo lắng, xen vào việc người khác?”

“Nếu cậu thấy ấm ức thì tớ sẽ quay lại mắng Tần Bắc một trận xả giận cho.”

“Đó chỉ là một tên ngốc lầm lì thôi, dù giờ cậu có quay lại mắng thì anh ta cũng không phản ứng gì đâu, chỉ tổ lãng phí nước bọt.”

“Vậy thì đánh anh ấy một trận?”

“Dù sao thì sau này tớ cũng sẽ tránh anh ta xa nhất có thể nên không cần tốn sức.”

Thấy khóe mắt ươn ướt của Tống Viện, Tiêu Thanh Như cũng rầu rĩ.

Trong cuộc sống này, dường như ai cũng có nỗi khổ riêng.

Muốn mọi thứ thuận buồm xuôi gió thật chẳng dễ dàng chút nào.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 81: Chương 81



Tiêu Thanh Như và Tống Viện quay về trường học.

Vì buổi chiều còn phải lên lớp nên dù có đang khó chịu đến mấy thì Tống Viện vẫn điều chỉnh lại tâm trạng tốt nhất có thể.

“Thanh Như, cậu về trước đi, mấy ngày nữa học sinh không đến lớp tớ sẽ quay về thăm cậu.”

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ lên lớp: “Chắc là trong đội có điện thoại nhỉ? Có việc gì thì gọi cho tớ.”

Tống Viện gật đầu đáp: “Chuyện này không gây ảnh hưởng tới tớ được đâu, cậu yên tâm.”

“Vậy tớ đi nhé?”

“Đi đi.”

Tống Viện đặt khoai lang đỏ và bánh quả hồng lên yên xe đạp giúp Tiêu Thanh Như rồi dùng dây thừng buộc chặt cố định chúng, miệng nói: “Đi đường nhớ chú ý an toàn.”

“Tớ biết rồi.”

Tiêu Thanh Như ôm tạm biệt Tống Viện, âm thầm an ủi cô ấy.

Tiêu Thanh Như đạp xe rời khỏi trường học, lúc đi ngang qua nhà họ Tần, cô dừng lại.

Tiêu Thanh Như do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn rời đi.

Có một số chuyện phải do các bên liên quan tự giải quyết với nhau, cũng như cô không thích người khác nhúng tay vào việc của mình, và chắc chắn Tống Viện cũng vậy.

“Anh ơi, cái chị đi cùng chị Tống ban nãy đã rời đi rồi, em có thể đi tìm chị Tống để học chữ được không?”

“Sau này em đừng làm phiền cô ấy nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Không vì sao cả.”

Con ngươi đen láy của Tần Bắc như chứa một bãi nước đục, anh ấy là một người nông dân và đang cố gắng hết sức để nuôi sống em trai, thử hỏi có tư cách gì để mơ với tới Tống Viện?

Bọn họ không có khả năng, thà đau ngắn còn hơn đau dài.

“Anh, anh đi đâu vậy?”

“Đi làm thuê.”

Tần Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trời, hình như vẫn chưa tới giờ đi làm.

Tiêu Thanh Như về đến sân nhà, mẹ Tiêu giúp cô đỡ mấy đồ cồng kềnh xuống.

“Tiểu Tống ở đội sản xuất vẫn tốt đó chứ?”

“Cậu ấy vẫn ổn ạ.”

“Đứa nhỏ này đúng là rất có sức chịu đựng, nhưng cũng may là cha mẹ con bé cũng luôn ủng hộ. Nếu lúc trước nó cùng vào đoàn văn công với con thì hay rồi, ít nhất thì cả gia đình sẽ được ở gần nhau, có thể gặp mặt nhau mỗi ngày.”

“Lý tưởng sống hay ước mơ của mỗi người là khác nhau mà mẹ, cậu ấy thích dạy học.”

“Trước đây cha con từng nói, Tiểu Tống là một thanh niên tiến bộ, có tính giác ngộ rất cao.”

Sau khi lấy được khoai lang đỏ, mẹ Tiêu lập tức đem đi xử lý chúng.

Phải làm miến càng nhanh càng tốt để gửi tới Bắc Kinh.

Tiêu Thanh Như rửa sạch khoai lang đỏ giúp mẹ, sau đó cắt thành từng lát nhỏ rồi nghiền nhuyễn chúng trong cối đá nhỏ…

Hai mẹ con tập trung làm những công việc khác nhau, nửa ngày trôi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải làm tỉ mỉ mới được thành quả ưng ý, cuối cùng họ bù đầu hai ba ngày sau mới làm xong miến.

Đợi phơi khô sẽ gửi đi.

Hứa Mục Chu tới gặp Tiêu Thanh Như nhưng lại nhận ra cô có gì đó không ổn.

Lúc trước anh chỉ cần ôm nhẹ một cái là mặt Tiêu Thanh Như đã đỏ bừng rồi, vậy mà giờ cô lại đang ôm chặt eo anh, vùi mặt vào vòm n.g.ự.c rắn chắc của anh, đây là lần đầu tiên cô dính người như vậy.

Hứa Mục Chu khẽ đặt một nụ hôn l*n đ*nh đầu Tiêu Thanh Như, anh hỏi: “Sao vậy?”

“Hứa Mục Chu.”

“Hử?”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Bàn tay đang v**t v* mái tóc dài của Tiêu Thanh Như bỗng dừng lại, Hứa Mục Chu nghi ngờ rằng mình nghe lầm, anh hỏi lại: “Em vừa nói gì cơ?”

“Em nói là chúng ta kết hôn đi!”

Hứa Mục Chu không nghe lầm, Thanh Như thật sự nhắc đến hai chữ kết hôn!

Niềm vui tìm tới quá bất ngờ, vậy nên Hứa Mục Chu chỉ biết ngồi ngây người.

Sự hưng phấn dần biến thành dòng điện chạy dọc khắp cơ thể anh.

Ngón tay Hứa Mục Chu run rẩy, chân cũng mềm nhũn, chỉ biết dùng sức ôm chặt người trong lồng ngực.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, vậy nên khi bị đè xuống như thế Tiêu Như Thanh liền ngửa ra sau theo quán tính.

“Anh ngồi thẳng lên đi, nặng quá.”

Người đàn ông hôn mạnh vào một bên má Tiêu Thanh Như, sau đó nói: “Bây giờ anh sẽ đi nộp báo cáo kết hôn ngay!”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, anh định đi đâu?”

Cuối cùng Hứa Mục Chu lại nở nụ cười ngây ngô: “Sáng mai anh đi vậy.”

Tiêu Thanh Như ừ một tiếng, nếu đã tự đề nghị kết hôn rồi thì cô sẽ không đổi ý.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 82: Chương 82



Tiêu Thanh Như dựa vào lồng n.g.ự.c người đàn ông, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống của anh, khóe miệng khẽ nhếch, anh kích động tới mức đó ư?

“Anh muốn hôn em.”

“Chẳng phải anh vừa hôn rồi đó sao?”

“Không phải hôn môi thì ai tính là hôn.”

Tiêu Thanh Như mắt chữ A mồm chữ O: “Mấy việc này cần phải nói trước thế à?”

Tiêu Thanh Như vừa dứt lời, bờ môi nóng ấm của Hứa Mục Chu đã dán chặt vào môi cô.

Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa được kéo xuống để ngăn ánh sáng từ bên ngoài lọt vào phòng.

Người đàn ông khẽ bóp eo Tiêu Thanh Như, sau đó bế cô đến phòng làm việc, anh chống hai tay lên bàn, chặn mọi đường đi của người trong lòng.

Hứa Mục Chu cúi đầu, tiếp tục thưởng thức đôi môi mềm mại của cô.

Giờ phút này đây, Hứa Mục Chu mạnh hơn bình thường rất nhiều. Cơ thể Tiêu Thanh Như mềm như bông, đầu óc cô choáng váng, cô chỉ còn biết bám vào bờ vai anh để không bị ngã xuống.

Dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô khiến m.á.u nóng trong người Hứa Mục Chu sục sôi.

Anh kéo eo cô lại, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Tiêu Thanh Như bắt đầu ngờ vực, cô duỗi tay nhéo anh.

“Đừng gấp như thế chứ.”

Sắc mặt Tiêu Thanh Như ửng đỏ: “Em thật sự không biết!”

“Anh không tin.”

Tiêu Thanh Như: “…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!



Nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện, cha Tiêu thấp giọng hỏi: “Hai đứa đã chắc chắn chưa, muốn kết hôn thật sao?”

Hứa Mục Chu đáp với nét mặt nghiêm túc: “Chắc chắn rồi ạ.”

Cha Tiêu lại dồn sự chú ý sang người bên cạnh, ông nhìn con gái: “Chẳng phải lúc trước con nói là đợi thêm một thời gian nữa à? Sao tự dưng lại đổi ý?”

Hay là thằng nhóc thối này lại bẫy con gái nhà mình rồi? Cha Tiêu nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Tiêu Thanh Như hắng giọng trả lời một cách nghiêm túc: “Em chỉ suy nghĩ cẩn thận lại thôi, nếu gặp được người mà mình muốn chung sống cả đời thì không cần thiết phải do dự.”

Gặp đúng người, cô sẽ không thiệt.

Còn gặp sai người, dù có ở chung bao lâu thì kết quả cuối cùng vẫn là công cốc.

Cuộc sống là dựa vào hai người cùng vẽ nên, tình cảm cũng như thế.

Thay vì lo trước lo sau, chi bằng quyết đoán luôn một lần.

Bọn họ chỉ đang kết hôn mà thôi, không phải bán mình cho đối phương, không đến mức không còn đường lui.

Ít nhất thì hiện tại cô và Hứa Mục Chu đang đi về phía nhau, như vậy là đủ rồi.

Cha Tiêu lại hỏi: “Chắc chắn thật rồi chứ?”

“Chắc chắn ạ.”

Hai bậc phụ huynh nhìn nhau, mẹ Tiêu cười nói: “Nếu đã chắc chắn rồi thì Tiểu Mục đi viết báo cáo kết hôn đi, chuyện tốt không nên kéo dài.”

Mặc dù người xưa hay nói chuyện tốt thường trải qua quãng thời gian khó khăn, nhưng mẹ Tiêu cảm thấy chờ lâu thì trái tim con người sẽ thay đổi.

Bây giờ bọn trẻ đang muốn kết hôn, vậy để bọn trẻ kết hôn đi, như vậy chúng sẽ rất vui.

Mặc dù đây là chuyện nằm trong dự kiến nhưng nhận được sự ủng hộ của người lớn, Hứa Mục Chu vẫn vô cùng kích động.

“Bác trai, bác gái, sau này cháu sẽ đối xử thật tốt với Thanh Như, xin hai người yên tâm.”

Cha Tiêu xụ mặt đáp: “Bây giờ nói mấy lời này thì có ích lợi gì? Thứ chúng tôi cần là biểu hiện của cậu.”

Hứa Mục Chu hiểu tâm trạng của cha Tiêu lúc này, anh nói: “Bác trai nói đúng.”

Hai vợ chồng một người gây chuyện một người giảng hoà, mẹ Tiêu cười ha ha nói: “Chuyện sau này thì cứ để sau này rồi nói, dù sao thì bây giờ bác đang rất hài lòng về thái độ của Tiểu Hứa.”

“Giờ cũng không còn sớm nữa, cậu về đi.”

Phụ huynh đã lên tiếng, Hứa Mục Chu lập tức đứng dậy, sau khi chào tạm biệt mọi người, anh ra khỏi cửa chính.

Nghĩ lại chuyện vừa nãy anh mới nhảy từ cửa sổ xuống rồi giả vờ như đi vào từ cổng trước là Tiêu Thanh Như lại thấy buồn cười.

Đúng là biết cách lừa người!

“Chắc chắn báo cáo kết hôn sẽ giải quyết xong trong vòng một tháng, những thứ mà chúng ta cần chuẩn bị cũng không ít, nhưng hai đứa định ở nhà hay dọn ra ngoài?”

Nếu Hứa Mục Chu không thăng chức thì bọn họ sẽ ở nhà, có điều là bây giờ anh vẫn đủ điều kiện để xin nhà ở, Tiêu Thanh Như cảm thấy hai người dọn ra ngoài cũng khá tốt.

Nếu không mẹ sẽ phải hầu hạ bọn họ ăn uống, như thế thì ra thể thống gì?

Kết hôn là để tìm bạn đời cho mình chứ không phải tăng gánh nặng cho mẹ.

“Để Hứa Mục Chu xin nhà ở đi, khi nào phân xong thì tổ chức hôn lễ.”

Cha Tiêu và mẹ Tiêu đều không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, dù gì thì trước đó họ cũng đã thảo luận qua về vấn đề này, giờ chỉ hỏi để biết về suy nghĩ của con gái thôi.

Những ngày sau đó nhà họ Tiêu sẽ bận lắm.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 83: Chương 83



Một chuyện lớn như báo cáo kết hôn chắc chắn sẽ không thoát khỏi lỗ tai người khác.

Ý nghĩa của việc này là gì thì ai nấy cũng hiểu.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã hẹn hò được mấy tháng, giờ kết hôn cũng là điều bình thường.

Dù sao thì có một số người chỉ cần gặp gỡ một lần là có thể đi đến hôn nhân, hai người bọn họ đã dây dưa đủ lâu rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà tuổi của Hứa Mục Chu cũng không còn trẻ nữa, nếu dông dài sẽ không được ổn lắm.

Bởi vì tính chất đặc biệt của nghề nghiệp anh đang lên nên tất nhiên mọi người đều cho rằng việc kết hôn sinh con là chuyện quan trọng nhất với Hứa Mục Chu lúc này.

Trước đây nhà họ Tiêu chưa từng nói khi nào sẽ kết hôn nên mọi người đều đổ mồ hôi thay Hứa Mục Chu, tưởng người nhà họ Tiêu vẫn còn chuyện băn khoăn do dự nên mới kéo dài thời gian không để họ kết hôn.

Cuối cùng giờ cũng đã quyết định tiến tới hôn nhân, không biết tại sao nhưng ai nấy cũng mừng cho Hứa Mục Chu.

Mọi người bắt đầu suy đoán xem nhà họ Hứa phải tặng bao nhiêu quà ăn hổi, rồi nhà họ Tiêu sẽ cho con gái rượu của hồi môn thế nào.

Điều kiện của hai gia đình vốn không tồi, hơn nữa sau này lại không cần hầu hạ cha mẹ chồng, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy cuộc sống của Tiêu Thanh Như sau hôn nhân sẽ rất thoải mái.

Mà bên nhà họ Hứa hành động cũng rất là nhanh, vừa nghe nói con trai viết báo cáo kết hôn thì lập tức gọi tới nhà họ Tiêu vào ngày hôm sau, thương lượng chuyện ăn hỏi với cha mẹ Tiêu.

Những người khác đều đi làm, chỉ còn mình mẹ Tiêu ở nhà.

Bà cũng đã thương lượng chuyện lễ ăn hỏi với chồng, nên bà cũng nắm rõ những điều cần nói.

“Đám cưới có thể đơn giản thôi cũng được, chúng tôi không để bụng những chuyện vụn vặt đầu, chỉ cần vợ chồng son vui vẻ thì chúng tôi cũng yên lòng.”

“Hôn lễ có thể tổ chức đơn giản những lễ ăn hỏi không qua loa được, Four Big Pieces* chắc chắn phải có.”

“Four Big Pieces thì chúng tôi có, không cần lãng phí tiền như vậy.”

Nghe mẹ Tiêu nói xong, mẹ Hứa lại nói: “Vậy chúng tôi sẽ mua một chiếc máy ảnh cho con bé, tôi thấy một số bạn trẻ ở Bắc Kinh đang ưa chuộng thứ này, nó thật sự thời thượng, lúc diễn xuất Thanh Như có thể lấy ra để chụp ảnh lưu niệm.”

Ý kiến này khá hay, mẹ Tiêu đồng ý: “Cứ làm vậy đi.”

“Ngoài máy ảnh, gia đình chúng tôi còn tặng thêm hai ngàn nhân dân tệ nữa, đợi Tiểu Chu xin được nhà rồi thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mặt nội thất và những thứ cần thiết khác. Bà thông gia thấy vậy có ổn không?”

Hai ngàn nhân dân tệ không phải ít, nếu đưa quá nhiều chắc chắn ông Tiêu sẽ có ý kiến.

Mẹ Tiêu gật đầu: “Nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ lo liệu tiệc cưới, năm nay bọn tôi định để chúng về Bắc Kinh ăn tết, đến lúc đó việc sắp xếp bên kia phải nhờ gia đình bên đó rồi.”

Vừa nghe tin năm nay con trai và con dâu có thể Bắc Kinh là mẹ Hứa mừng ra mặt.

Năm đầu kết hôn, bà ấy còn tưởng con dâu muốn ở lại Tây Bắc, sang năm mới về Bắc Kinh chứ.

Bà ấy cười nói: “Sau này Tiểu Chu với Thanh Như ở bên đó còn phiền ông bà thông gia chăm sóc nhiều, chúng tôi cách núi cao sông dài, chỉ có thể đứng xa làm người bán hàng phụ thôi.”

“Đều là người một nhà cả, gì mà phiền với không phiền chứ. Đợi Tiểu Hứa làm xong thủ tục rồi, hai ông bà tới đây đi, giải quyết xong sớm lúc nào chúng ta có thể yên tâm hơn lúc đấy.”

“Tôi với cha thằng bé cũng nghĩ như vậy, đợi bọn nhỏ kết hôn rồi là coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”

“Con cái là món nợ, đợi đến khi vợ chồng son chúng nó có con rồi, chúng ta vẫn phải lo cho chúng thôi.”

“Bậc làm cha làm mẹ có vô số điều phải bận lòng.”

“…”

Hai bên gia đình đều là những người cởi mở hiểu lý lẽ nên không che giấu gì cả, mọi việc đều được trình bày công khai, nói rất rành mạch.

Sau khi bàn xong về lễ ăn hỏi, mẹ Tiêu lại nhắc đến của hồi môn.

“Thanh Như cầm toàn bộ tiền lương của nó, lúc kết hôn tôi với ông Tiêu sẽ cho hai ngàn, để bọn họ có ít xây dựng gia đình nhỏ.”

Nhà họ Hứa không quản được việc nhà họ Tiêu cho bao nhiêu tiền: “Điểm xuất phát của chúng ta đều là vì gia đình nhỏ của bọn trẻ.”

Nói xong chuyện chính, cuộc gọi kết thúc.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 84: Chương 84



Việc mua một chiếc máy ảnh ở thời điểm này rất khó, không phải ai cũng mua được.

Cha mẹ Hứa định tìm cách gửi một cái máy ảnh từ Bắc Kinh tới Tây Bắc.

Nếu không thể mua được ở Bắc Kinh thì chỉ còn cách tiêu tiền nhờ người mua từ Thượng Hải rồi mang về.

Nghe nói thương hiệu Hải Âu cũng không tồi, có điều là giá cả hơi chát, ít cũng tầm một ngàn tệ.

Nhưng chỉ cần có thể đưa con dâu về nhà thuận lợi, dù có tốn bao nhiêu tiền họ cũng chấp nhận.

Lễ ăn hỏi đã thoả thuận xong, các thủ tục bên phía Hứa Mục Chu cũng được hoàn thành, hai người có thể tổ chức lễ kết hôn ngay.

Khi nghe nói nhà họ Hứa chi hai ngàn nhân dân tệ lại còn mua máy ảnh cho Tiêu Thanh Như, người trong viện hâm mộ vô cùng.

“Với điều kiện gia đình của Tiêu Thanh Như thì hai ngàn tệ có là gì? Cưới được cô ấy đã là lời rồi!”

“Đúng vậy, có một người cha vợ tuyệt vời, con đường tương lai của Hứa Mục Chu rộng mở biết bao, đừng nói là hai ngàn tệ, dù có thách giá năm ngàn tệ chắc họ cũng chấp nhận ý.”

“Dù vợ chồng nhà họ Hứa cùng có công việc và thu nhập thì chắc năm ngàn tệ cũng đủ để đào rỗng ví tiền của họ nhỉ?”

“Tiền trợ cấp của phi công rất cao, sau này Hứa Mục Chu cũng có thể kiếm lại số tiền đã chi cho đám cưới của mình, tóm lại chúng ta cũng đừng lo thay gia đình người ta.”

“Nếu để nói thì số Tiêu Thanh Như hên thật sự, lúc nhỏ thì sống dựa vào gia đình, tới khi kết hôn rồi lại dựa vào chồng, cô ấy chưa từng phải chịu khổ mấy.”

“Cô ấy còn có một công việc trong đoàn văn công, đúng là ghen tị c.h.ế.t mất.”

“Thiên tài của ngành đầu thai.”

“Không biết Giang Xuyên sẽ có phản ứng gì nữa, trước đây Tiêu Thanh Như từng đính hôn với cậu ta, bây giờ người ta chuẩn bị kết hôn rồi, không biết cậu ta có khó chịu không?”

“Cậu ta kết hôn rồi còn khó chịu cái rắm!”

“Đến giờ tôi vẫn còn nhớ khung cảnh buổi lễ kết hôn của cậu ta và Đỗ Vãn Thu, thật là nực cười c.h.ế.t mất.”

“Đỗ Vãn Thu làm việc không thành thật, không trượng nghĩa, cô ta muốn tái giá, được thôi! Nhưng tại sao cô ta dám gạt người nhà họ Trương? Đó cũng là nhà chồng cô ta mà.”

“Cô ta gần như mất hết liêm sỉ trong đám cưới rồi, giờ không dám ra khỏi cửa, nếu không tôi sẽ khịa cô ta mấy câu nữa.”

“E là tình cảm vợ chồng của họ xảy ra vấn đề, tôi thấy từ khi kết hôn với Đỗ Vãn Thu tới giờ, Giang Xuyên chưa từng cười.”

“Đây là lựa chọn của cậu ta, cười hay không cười là việc của cậu ta.”

“…”

Nghe chị dâu Vương nói Tiêu Thanh Như nhận tiền cưới hai ngàn nhân dân tệ, Đỗ Vãn Thu ghen ghét đến mức hai mắt đỏ ngầu.

Hai ngàn tệ, số tiền mà biết bao người có làm lụng cả đời cũng không kiếm nổi!

Xuống nông thôn kết hôn, có thể bỏ một trăm tệ đã là tuyệt vời lắm rồi.

Cho dù là người trên thành phố thì gom đủ Four Big Pieces cũng chẳng có mấy nhà.

Tại sao nhà họ Hứa lại xuống tay hào phóng với Tiêu Thanh Như thế!

Mà bình thường Tiêu Thanh Như thường tập trung vào việc diễn xuất, hay nũng nịu, làm việc nhà cũng không nhanh nhẹn tháo vát, một ngày ba bữa thì toàn là mẹ nấu, người như vậy không giỏi trong việc làm vợ.

Nhà họ Hứa nào có cưới vợ cho con trai, có mà cưới cái bà cụ non về nhà ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói không chừng sau này Hứa Mục Chu còn phải hầu hạ Tiêu Thanh Như!

Đột nhiên Đỗ Vãn Thu lại nhớ tới chuyện mình kết hôn với Giang Xuyên, chẳng những không nhận được quà gì mà còn để tuột mất hai ngàn nhân dân tệ.

Mặc dù mỗi tháng Giang Xuyên sẽ đưa cho cô ta mười tệ, nhưng số tiền này chỉ đủ chi tiêu trong gia đình mà thôi.

Ngẫm lại mới thấy thua thiệt nhiều!

Nếu không thể giành được trái tim Giang Xuyên thì cô ta thật sự lỗ nhiều!

Đỗ Vãn Thu âm thầm cổ vũ bản thân, tối nay cô ta cần thử lại một lần nữa.

Cô ta phải sinh cho Giang Xuyên một đứa con, nắm hết tất cả mọi thứ của nhà họ Giang.

Nếu không, cô ta lỗ nặng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 85: Chương 85



Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu mỗi người nộp tờ báo cáo kết hôn cho đơn vị công tác của mình, nửa tháng nữa sẽ hoàn thành, nhưng nhà ở còn phải chờ chờ một chút.

Hứa Mục Chu đã hỏi lãnh đạo, nhiều nhất phải chờ một tháng phòng ở mới được phê duyệt.

Thời gian một tháng, nói dài không quá dài, bảo ngắn không ngắn lắm.

Trong thời gian này, bọn họ có thể chuẩn bị xong mọi thứ cho đám cưới, chờ đến khi nhà ở được phân thì có thể dọn về sống chung.

Bên phía nhà họ Hứa nói rằng đồ dùng trong nhà sẽ do bọn họ chi trả, cùng ngày liền chuyển một ngàn nhân dân tệ cho Hứa Mục Chu qua bưu điện, còn dặn dò con trai rằng người khác có con dâu cũng phải có, bảo anh đừng tiết kiệm, nên dùng thì cứ dùng.

Có rất nhiều đồ dùng cần mua cho đám cưới, chỉ nói riêng nồi niêu xoong chảo thôi đã là một vấn đề lớn.

Chẳng qua, có giấy đăng ký kết hôn, các cặp đôi mới cưới có thể đến cửa hàng chỉ định để mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt, cũng coi như giải quyết nan đề của bọn họ.

Bởi vậy, nhà ở còn chưa được phân cho, nhưng Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đăng ký kết hôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bắt đầu từ khi vào Cục Dân Chính, khóe miệng Hứa Mục Chu chưa bao giờ hạ xuống, lúc này nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn càng điên cuồng nhếch cao hơn, thậm chí còn cười ra tiếng.

Thật tốt quá, bọn họ đã kết hôn.

Kết hôn!

Trong lòng kích động như có dòng nhiệt chảy qua, nếu có thể, Hứa Mục Chu rất muốn bế vợ mình lên và quay hai vòng.

Tiêu Thanh Như đưa tay ra: "Giấy chứng nhận quan trọng, em sẽ bảo quản."

Hứa Mục Chu vội vàng cuộn giấy đăng ký kết hôn lại như giấy khen, trịnh trọng giao vào trong tay Tiêu Thanh Như: "Vợ, em hãy giữ gìn cẩn thận, đừng để mất."

Chữ vợ phát ra từ trong miệng Hứa Mục Chu, tự nhiên giống như việc ăn cơm uống nước, rồi lại mang theo chút hương vị nói không rõ.

Nói tóm lại, thật sự rất mê người.

Tiêu Thanh Như trừng mắt liếc anh một cái, cất giấy đăng ký kết hôn vào trong túi: "Em cũng không phải loại người hay vứt đồ bừa bãi."

Hứa Mục Chu cong môi, xoa xoa đầu Tiêu Thanh Như, từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của mình.

Và anh, cũng chính là người đàn ông hợp pháp của cô.

Được pháp luật công nhận!

Né tránh bàn tay to lớn của người đàn ông, Tiêu Thanh Như giận dỗi nói: "Ở bên ngoài không được động tay động chân, cẩn thận người ta xem anh thành lưu manh đấy."

Hứa Mục Chu ngoan ngoãn buông tay, không dám làm thêm gì nữa.

"Vợ ơi."

"Ừm?"

"Vợ ơi."

Tiêu Thanh Như thẹn thùng nói: "Anh xong chưa?"

"Kêu một tiếng thôi cũng không được? Dễ dàng thẹn thùng như vậy, sau này phải làm sao đây?"

Cô lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh và nói: "Vẫn đang ở bên ngoài đấy, anh có thể chú ý hình tượng một chút được không?"

"Cũng có ai nghe thấy đâu."

Tiêu Thanh Như yên lặng nhìn Hứa Mục Chu: "Xét về độ mặt dày vô sỉ, đồng chí Hứa đứng thứ hai, chắc không ai dám nhận mình đứng nhất."

Hứa Mục Chu nắm tay đưa lên môi, khẽ cười khúc khích: "Da mặt dày mới có thể ăn no chứ."

Ánh mắt nóng rát dán trên người, phía sau lưng Tiêu Thanh Như cảm thấy lạnh buốt, luôn có cảm giác mình như chú cừu non đang đợi bị làm thịt.

Cô cội càng dời tầm mắt đi: "Đến lúc về nhà rồi."

"Đi thôi, cha mẹ em còn đang đợi ở nhà."

"Anh cũng thích ứng nhanh đấy, nãy giờ chưa được bao lâu mà đã sửa miệng."

Vành tai Hứa Mục Chu đỏ bừng, anh cũng không thể nói rằng từ khi viết báo cáo kết hôn, anh đã diễn đi diễn lại cảnh tượng sau khi kết hôn ở trong đầu phải không?

Lỡ dọa vợ sợ phải làm sao bây giờ?

"Khụ, con người ở đây được nuôi dưỡng bởi khí hậu nơi đó, người Bắc Kinh bọn anh trời sinh đã có năng lực thích ứng rất tốt."

Tiêu Thanh Như mỉm cười, cô chưa từng đến Bắc Kinh, sự hiểu biết với bên kia chỉ thông qua báo chí và radio, một ngày nào đó tận mắt nhìn thấy, hẳn sẽ rất tuyệt.

"Năm nay chúng ta cùng nhau về Bắc Kinh, em sẽ biết điều anh nói có phải là lời dối trá hay không thôi."

Người này có phải là con giun trong bụng cô không?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 86: Chương 86



"Em muốn đi đến tất cả những nơi được viết trong sách giáo khoa."

"Được, đến lúc đó anh dẫn em đi thăm thú một vòng."

"Vịt quay lần trước anh mang về ngon lắm."

"Khi về Bắc Kinh, anh sẽ dẫn ăn đi ăn đồ mới ra lò, còn ngon hơn!"

"Chocolate anh cho em đã chảy nữa!"

"Mua cho em luôn..."

Hứa Mục Chu sờ sờ ngọn tóc, nở nụ cười ngượng ngùng nói: "Thứ đó anh chưa từng ăn, hóa ra nó còn có thể chảy à, vậy lần sau anh sẽ không bỏ vào trong n.g.ự.c nữa."

Nhớ đến bộ dạng người này móc chocolate từ trong n.g.ự.c ra như lấy bảo bối, Tiêu Thanh Như liền không nhịn được muốn cười.

Hoá ra Hứa Mục Chu cũng không phải là người không gì làm không được, không gì không biết.

Móc ngoéo ngón tay út của anh: "Về nhà thôi."

"Được, về nhà thôi!"

Người đàn ông dùng sức nắm chặt lấy tay cô, một chút rồi rút ra.

Đứng bên cạnh Tiêu Thanh Như, sóng vai đi ra ngoài, từ nay về sau, anh cũng có một mái nhà ở tít Tây Bắc.

Trong nhà đã có vợ, nói không chừng sau này còn có thể có con, chỉ tưởng tượng như vậy, trong lòng Hứa Mục Chu liền cảm thấy rạo rực.

Sau này chỉ cần là nơi có Tiêu Thanh Như, đó chính là nhà của anh.

Tuy rằng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nhưng để chúc mừng bọn họ đã đăng ký kết hôn, mẹ Tiêu đã đặc biệt nấu một bàn tiệc đầy đồ ăn.

Có sủi cảo, canh xương sườn rong biển, còn có phi lê cá sốt cay yêu thích của Tiêu Thanh Như, cùng với hai món rau ăn kèm.

Hứa Mục Chu không kén ăn, có thể thích ứng với mọi vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn, đồ ăn mẹ vợ nấu càng khỏi nói thơm ngon thế nào.

Người một nhà có khoảng thời gian vui vẻ hòa thuận, cùng nhau ăn trưa.

"Buổi chiều các con đi mua những đồ vật cần thiết về, Tiểu Hứa lái xe cha đi."

"Dạ, thưa cha."

Mẹ Tiêu nói: "Đi mua đồ dùng trong nhà cùng nhau đi, tốn thêm chút tiền để người ta giao đến tận nhà, dù sao sân nhà chúng ta cũng rộng, có thể để vừa, đúng lúc còn có thể phai bới mùi, chờ đến khi bên trên phân nhà ở cho con thì có thể dọn qua đó, đỡ phải đi thêm một chuyến đến thành phố."

"Dạ, thưa mẹ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng rồi, cha con bảo người làm cho các con bộ sô pha, đừng mua nhiều quá nhé."

"Cảm ơn cha mẹ."

Tiêu Hoài Thư nghe thấy vậy khóe môi giật giật liên tục: "Lúc trước đến nhà ăn cơm, mẹ em đã muốn anh làm con trai của mình, không ngờ cuối cùng lại thành thật."

Mẹ Tiêu cười đến không khép được miệng, lúc đó Thanh Như và Giang Xuyên còn chưa chia tay rõ ràng, chẳng qua bà chỉ đùa một chút mà thôi, trước nay chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Chẳng qua, nếu sớm biết Tiểu Hứa thích Thanh Như, trong tình huống Giang Xuyên vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, bà thực sự có thể làm chuyện gì để tác hợp bọn họ.

Thứ gọi là duyên phận này thật kỳ diệu, không thành đôi với bạn thời thơ ấu, ngược lại thành đôi với con của bạn!

"Ngay khi nhìn thấy Tiểu Hứa, mẹ đã cảm thấy thằng bé là một cậu bé ngoan, vẫn luôn xem thằng bé là người trong nhà mà."

Hứa Mục Chu cười nói: "Lúc đó con cũng đã nói, mẹ có thể coi con như con trai, hiện tại cũng coi như nguyện vọng thành sự thật."

Cha Tiêu đập bàn một cái nói: "Thằng nhóc này hay lắm, hóa ra đã lên kế hoạch từ trước!"

Chân trước Thanh Như và Giang Xuyên vừa chia tay, sau lưng anh đã nói những lời thế này, nói anh không có tính toán trước cũng không ai tin.

Hứa Mục Chu lỡ lời nói toẹt ra, lúc này dứt khoát thừa nhận: "Thanh Như rất ưu tú, con đã thích cô ấy từ lâu."

"Thằng nhóc này, chẳng trách tại sao không có việc gì lại tới nhà tìm Hoài Thư."

Hứa Mục Chu cười cười không nói gì, lúc đó anh không thể đến gần Thanh Như, nghe được điều gì đó về cô từ trong miệng người khác, cũng đã rất hạnh phúc.

Cũng phải cảm ơn Giang Xuyên, nếu anh ta hành động quyết đoán hơn thì Thanh Như đã không thể trở thành vợ của mình.

Mặc dù thời buổi ngày nay đề xướng tự do yêu đương, nhưng vẫn có rất nhiều người kết hôn một cách mù quáng, Hứa Mục Chu vốn tưởng rằng bản thân sẽ mãi độc thân như vậy, hoặc là ngày nào đó không chịu nổi áp lực từ gia đình, rồi đi xem mắt, bước từng bước một đi hết cửa đời còn lại.

Không ngờ rằng vận mệnh lại ưu ái anh đến vậy, cho phép anh cưới được người con gái mình yêu.

Đời này, anh sẽ nắm chặt lấy tay Tiêu Thanh Như, không bao giờ để cô rời xa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 87: Chương 87



Lo lắng bọn họ không mua được đồ tốt, mẹ Tiêu cũng đi theo, dù sao cũng lái xe, thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa khi nói đề việc mua đồ dùng trong nhà, thật sự cần trưởng bối để hỗ trợ đưa ra quyết định.

Suy cho cùng, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, có đôi khi nghe ý kiến của trưởng bối nhiều hơn thì mới có thể ít ăn mệt.

Lùi lại một bước mà nói, có trưởng bối lo lắng giúp đỡ cho, đây cũng là một loại hạnh phúc.

Tống Viện trở về viện gia chúc, đi được nửa đường đụng phải bọn họ, giờ mới biết được tin Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đăng ký kết hôn.

Vì thế mơ màng ngơ ngác, cô ấy cũng đi vào thành phố theo, cô ấy có thể giúp đỡ góp ý mua quần áo cho nàng dâu mới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng trong thời gian làm hôn lễ bọn họ sẽ mặc quân trang, quần áo mới không được sử dụng đến, nhưng mấy món quần áo này là vật dụng cần thiết trong cuộc sống, nếu trong nhà có điều kiện, thừa dịp kết hôn mua thêm hai bộ quần áo mới cũng không có gì lạ.

Sau một thời gian, cuối cùng Tống Viện cũng tiêu hóa được sự thật rằng chị em tốt đã kết hôn.

"Hai người hành động nhanh thật, trước đó hoàn toàn không có chút tiếng gió nào, nếu hôm nay tớ không trở về cũng không biết đấy."

"Đó là quyết định đột ngột, nếu không tớ chắc chắn sẽ nói với cậu."

Tống Viện cười nói: "Hôm nay trở về thật đúng lúc, có phải hai ta tâm linh tương thông không đấy?"

Tiêu Thanh Như cong môi nói: "Cũng có thể hiểu như vậy."

Liếc mắt nhìn người đang lái xe, Tống Viện hắng giọng nói: "Đồng chí Hứa, anh nhất định phải đối xử thật tốt với Thanh Như của chúng ta, nếu không anh Hoài Thư sẽ đánh anh một trận."

"Nhất định."

Trên mặt người đàn ông tràn đầy vui mừng, vất vả lắm anh mới cưới được người trong lòng, đầu cũng không bị cửa kẹp, làm sao có thể không đối xử tốt với cô?

Cả đời này, chỉ cần anh còn một hơi thở thì sẽ không làm Thanh Như chịu đau khổ!

Mẹ Tiêu nhớ rõ con gái từng nói về việc Tống Viện có người trong lòng, lúc này khó tránh khỏi mắc vào thật xấu như bao trưởng bối khác.

"Chừng nào cháu mới đem bạn trai về nhà đấy? Các bác trấn cửa ải cho cháu, nếu không thành vấn đề thì liền giải quyết việc trọng đại trong đời, có người chăm sóc cháu, cha mẹ cháu cũng có thể yên tâm."

"Cháu có thể tự chăm sóc cho bản thân, có thêm một người nữa nói không chừng còn thêm rắc rối đấy ạ."

Mẹ Tiêu giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Tất cả các bác sẽ trấn cửa ải giúp cháu, chắc chắn sẽ không xuất hiện sai lầm."

"Cái này cũng không chắc chắn, có một số người rất biết cách giả vờ, trước mặt một bộ dạng, sau lưng một bộ dạng, loại người này rất khó lòng phòng bị."

Mẹ Tiêu: "…"

Sắc mặt của Tống Viện không thay đổi, tiếp tục nói: "Hơn nữa mỗi ngày cháu đều bận rộn việc dạy học, làm sao có thời gian đi hẹn hò với bạn trai chứ?"

"Dạy học và việc yêu đương không hề xung đột với nhau, không phải kết hôn cũng là chuyện ai bận việc nấy ư?"

"Kết hôn rồi phải phân tâm chăm sóc gia đình, suy cho cùng vẫn không giống nhau."

Thấy mẹ Tiêu còn muốn khuyên nữa, Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Mẹ, chuyện kết hôn cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi, cha con cũng nói đồng chí Tiểu Tống là thanh niên tiến bộ mà, có rất nhiều đồng chí nam muốn theo đuổi cậu ấy, mẹ cũng đừng lo lắng về việc đó nữa, để cậu ấy từ từ lựa chọn đi."

"Đúng vậy, hôn nhân không phải trò đùa, cần phải chọn người tốt, tạm thời không nói đến những cái khác, nhân phẩm nhất định phải tốt."

"Bác nói không sai, cháu nhớ rồi." Tống Viện mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy không biết sau này bản thân sẽ kết hôn với một người như thế nào, nhưng trước mắt cô ấy chỉ muốn gả cho người mình thích.

Nếu không thể, trước hết cứ ở một mình.

Có lẽ sau này cô ấy sẽ thay đổi ý định, nhưng hiện tại cô ấy không muốn miễn cưỡng bản thân.

Nghĩ đến thái độ của Tần Bắc, trong lòng Tống Viện không nhịn được mà chua xót.

Trong khoảng thời gian này, cô ấy không đến nhà họ Tần mượn phòng bếp, người nọ cũng không hề đến trường học tìm cô ấy.

Cho dù cách nhau không xa, nhưng mối liên hệ giữa hai người bọn họ đã bị cắt đứt.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 88: Chương 88



Tống Viện cười khổ trong lòng, nghe nói có một thanh niên trí thức người Thượng Hải tới đây theo đuổi Tần Bắc, nói không chừng chẳng mấy chốc nữa, anh ấy liền người khác làm vợ rồi.

Hít một hơi thật sâu, chẳng qua chỉ là một người đàn ông mà thôi, nếu anh ấy muốn vạch rõ giới hạn, vậy cô ấy thành toàn là được.

Cô ấy cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, không thể làm được điều gì thiếu tôn trọng.

Tiêu Thanh Như không dấu vết đưa mắt nhìn Tống Viện, nhìn dáng vẻ này, sự việc giữa cô ấy và Tần Bắc vẫn chưa xoay chuyển được.

Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Yên lặng thở dài một hơi, hy vọng chị em tốt cũng có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng.

Hứa Mục Chu liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Như, tại sao vợ bỗng nhiên lại không vui?

"Tập trung lái xe."

"Nhìn đường kìa."

Thấy Tiêu Thanh Như khôi phục bình thường, Hứa Mục Chu mới yên tâm.

Trông có vẻ như người làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô là Tống Viện.

Hứa Mục Chu biết vợ mình và Tống Viện là bạn tốt từ nhỏ, đối phương còn thường xuyên ra mặt vì vợ, với việc này, anh cảm thấy rất biết ơn.

Nếu có nơi nào cần anh đến giúp đỡ, chỉ cần Tống Viện mở miệng nhờ vợ anh, anh sẽ không chối từ.

Lái xe rất nhanh, ba bốn mươi phút đã đi đến thành phố.

Đầu tiên là đến các cửa hàng bán lẻ dùng giấy đăng ký kết hôn để mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như chảo sắt, bếp than, chén đũa, gáo bồn, ấm đun nước.

Đồ dùng trong nhà mua ba mươi sáu món.

Tổng chi phí là ba trăm nhân dân tệ.

Những món đồ lớn sẽ được nhân viên công tác giao hàng đến tận nhà, còn những món đồ nhỏ bọn họ sẽ tự mang đi.

Ngoại trừ mấy thứ này, còn phải đi mua quần áo.

Đối với vợ mình, Hứa Mục Chu rất hào phóng, một hơi mua liền hai bộ quần áo và hai đôi giày cho Tiêu Thanh Như.

Một bộ quần áo là áo sơ mi và quần tây, một bộ còn lại là đầm, mùa này trời đã rất ấm áp, mặc váy rất thích hợp.

Một đôi giày là giày da, một đôi khác là giày vải bạt.

Thời buổi này mua cái gì cũng cần có phiếu, mặc dù kết hôn có ưu đãi, nhưng nó cũng xem như vấn đề lớn.

Tuy rằng mẹ Tiêu tuy không ham món lợi nhỏ, nhưng lúc này thấy con rể đối xử hào phóng với con gái như vậy, không nhịn được gật đầu liên tục.

Đàn ông vẫn nên rộng rãi một chút, có thể tiết kiệm, nhưng không được keo kiệt, nếu không cuộc sống sẽ khó khăn.

Con người, cả đời chỉ kết hôn một lần, bây giờ còn không nỡ tiêu tiền cho vợ, sau này càng không thể trông cậy vào được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tiểu Hứa, đừng chỉ mua cho Thanh Như thôi, con cũng chọn hai bộ cho mình đi."

Hứa Mục Chu cười từ chối: "Bình thường con đều mặc đồng phục, không cần lãng phí số tiền này."

Tiêu Thanh Như nói: "Vậy mua một bộ đi, còn có đồ để thỉnh thoảng mặc."

"Vợ, nghe theo em."

Mấy người đều có chút buồn cười, e rằng sau này người này sẽ là một người bị vợ quản nghiêm.

Quần áo của nam giới không có nhiều kiểu dáng lắm nên không gian chọn lựa cũng không lớn, cuối cùng chọn cái áo sơ mi trắng và quần tây đen.

Thân hình Hứa Mục Chu cao ráo, mặc quần áo gì cũng đẹp, Tiêu Thanh Như không cần thử cũng biết nó rất thích hợp với anh.

Chờ bọn họ chọn đồ xong, mẹ Tiêu lấy ra phiếu vải mấy năm nay tích cóp được, mua cho bọn họ một miếng vải bông.

Đại khái dài khoảng sáu thước, đây là định mức suốt một năm trời của bà, cũng có một chút tâm ý dành cho con gái.

"Mẹ ơi, nếu mẹ mua cho con cái này, con cũng không biết may quần áo đâu."

"Không biết vậy thì học làm."

Mẹ Tiêu hạ giọng nói: "Để lại một miếng vải ở trong nhà, lúc nào cần làm quần áo nhỏ thì có thể lấy ra dùng."

Mặt Tiêu Thanh Như có chút đỏ, gật đầu lung tung.

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười, cái này có cái gì phải ngượng ngùng?

Cô gái nhỏ quả nhiên da mặt mỏng.

Mua đủ đồ, Hứa Mục Chu đề nghị đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

"Hôm nay mẹ và đồng chí Tống đã vất vả rồi, về nhà còn phải nấu ăn phiền phức lắm, không bằng chúng ta giải quyết bữa tối ở tiệm cơm quốc doanh đi, rồi mua một chút bánh bao màn thầu mang về cho cha con và những người khác ăn?"

Mẹ Tiêu giơ hai tay tán thành: "Đúng lúc mẹ có thể trộm lười một ngày."

Tống Viện cũng không có ý kiến, ăn ở đâu mà chẳng phải ăn, cũng không làm mất đi niềm vui của mọi người.

Sau khi chất đồ đạc đã mua lên xe, Hứa Mục Chu chở các cô đến tiệm cơm quốc doanh gần đó.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 89: Chương 89



Khi tất cả trở lại viện gia chúc, sắc trời không sớm cũng không muộn, vừa lúc là thời gian tan tầm của mọi người.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như và những người khác dọn rất nhiều đồ từ trên xe xuống, liền biết ngày được uống ly rượu mừng không còn xa nữa.

Giang Xuyên trở về nhà cha mẹ đẻ đưa dưa muối do Đỗ Vãn Thu làm cho bọn họ, liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Thanh Như.

Không biết Hứa Mục Chu đã nói gì với cô, Thanh Như cười tươi đến mức đôi mắt cong cong, sống động lại chói mắt.

Cả hai vẫn giữ khoảng cách, nhưng cử chỉ lại lộ ra sự thân mật.

Cô vẫn xinh đẹp như vậy, thu hút sự chú ý như vậy, bất kể khi nào hay ở đâu, chỉ cần cô vừa xuất hiện, là có thể ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Giang Xuyên tham lam nhìn theo bóng người lóa mắt nhất trong đám đông, đã lâu lắm rồi anh ta chưa thấy Thanh Như cười vui vẻ như vậy.

Đột nhiên nhớ lại, mới phát hiện khi còn hẹn hò với mình, cô càng ngày càng không vui.

Sau đó, thậm chí đến nụ cười cũng biến mất.

Nếu lúc đó anh ta không một lòng một dạ nhào vào sự việc của Đỗ Vãn Thu, dành ra một chút thời gian quan tâm đến Thanh Như nhiều hơn, có phải anh ta đã có thể phát hiện ra mong muốn chia tay của cô không?

Có phải vẫn có thể quay lại được với cô không?

Đáng lẽ mối quan hệ giữa bọn họ không nên đi đến bước này, rõ ràng Thanh Như đã từng nói, cô có thể giúp đỡ chăm sóc cho cuộc sống của Đỗ Vãn Thu.

Yêu cầu duy nhất chính là, anh ta phải giữ khoảng cách với Đỗ Vãn Thu, tất cả mọi việc sẽ do cô lo liệu.

Một yêu cầu nho nhỏ như vậy, tại sao ngay lúc đó anh ta lại không thể thực hiện được?

Thanh Như là một người làm việc chu đáo, cô nói sẽ chăm sóc Đỗ Vãn Thu, chắc chắn cô sẽ làm được.

Giang Xuyên nghĩ mãi không hiểu, lúc ấy có cái gì khiến anh ta không yên tâm?

Trong lòng như bị ngâm trong nước muối, đau đớn muốn chết.

Rơi xuống kết cục hiện tại, là bản thân đáng phải bị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt của Hứa Mục Chu lướt qua đây, mang theo ý tứ cảnh cáo và tuyên bố chủ quyền.

Đối phương nghiêng nghiêng người, chặn mất bóng người mình tâm tâm niệm niệm.

Giang Xuyên cười khổ một tiếng, anh ta chỉ nhìn Thanh Như một cái, cũng không đủ tư cách sao?

"Vợ ơi, em đem đồ ăn về trước đi, đồ đạc còn lại để anh chuyển."

Hứa Mục Chu cất cao giọng nói, tất cả mọi người đều nghe thấy xưng hô anh gọi Tiêu Thanh Như.

Trong đó bao gồm Giang Xuyên.

Vợ... Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi?

Ánh mắt của Giang Xuyên lập tức trở nên ảm đạm, đây là chuyện sớm hay muộn, không phải sao?

Thất hồn lạc phách đi vào trong nhà, tất cả mọi thứ đều là do tự anh ta lựa chọn.

Không thể hối hận được.

Hối hận cũng không còn đường quay lại.

Âm thanh nói chuyện truyền vào tai một cách rõ ràng.

"Đồng chí Hứa, sau này phải đối xử tốt với Thanh Như đó, chúng tôi đã chăm đứa nhỏ này từ bé đến giờ, tâm tư đơn thuần, anh cũng không được bắt nạt cậu ấy đâu."

"Cô ấy có bắt nạt tôi, tôi cũng không thể bắt nạt cô ấy được." Hứa Mục Chu trêu chọc nói.

"Nói bậy, tính cách của Thanh Như là tốt nhất, làm sao có thể bắt nạt anh chứ? Vợ chồng hai người nhất định phải sống chung thật tốt."

"Tất nhiên rồi."

Hứa Mục Chu mỉm cười quay sang nhìn Tiêu Thanh Như, tính tình của cô gái nhỏ rất tốt, nhưng có một số lúc cũng sẽ để lộ móng vuốt, cũng không phải là một cái bánh bao nhỏ mềm như bông sao.

Sau khi chào hỏi với hàng xóm, liền đem đồ đạc vào sân.

Tống Viện chạy theo suốt cả ngày, Tiêu Thanh Như mang cho cô ấy một số đặc sản gửi tới từ Bắc Kinh, để cô ấy mang về ăn.

Cô ấy không khách khí với chị em mình, bày tỏ rằng cô ấy nhất định sẽ trở về khi Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu tổ chức đám cưới, sau đó cầm đồ vật về nhà.

Bánh bao mang về vẫn còn nóng hổi nên không cần hâm nóng, cha Tiêu và Tiêu Hoài Thư rửa tay xong là có thể ăn ngay.

Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, cha Tiêu cẩn thận dò hỏi bọn họ đã mua thứ gì.

"Sáu thước vải là quá ít. Không phải phiếu vải của anh đã đưa cho em rồi sao? Đưa cái đó cho bọn nhỏ đi."

Tiêu Thanh Như vội vàng từ chối: "Con và Hứa Mục Chu đều có tiền phụ cấp, mọi người cũng đừng nhọc lòng, cha cứ giữ lại những tấm phiếu vải đó đi, đến khi ăn tết thì mua cho mẹ con thêm quần áo mới."
 
Back
Top Bottom