Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 90: Chương 90



"Chỉ phụ cấp được trong khoảng thời gian này, sau này cha và mẹ con sẽ hoàn toàn buông tay, cuộc sống chỉ còn hai người các con, có sống tốt hay không đều phụ thuộc vào bản thân các con."

Chồng đã chủ động yêu cầu lấy số định mức của mình ra, mẹ Tiêu cũng làm theo.

Quay về phòng lấy phiếu vải ra: "Tâm ý của cha con, con cứ nhận là được, nếu không ông ấy lại có những suy nghĩ lung tung."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Chuyện này có gì mà suy nghĩ lung tung chứ?"

"Sợ rằng con quá hiểu chuyện, sau này sẽ để bản thân chịu thiệt."

Chóp mũi Tiêu Thanh Như lập tức trở nên chua xót: "Từ nhỏ đến giờ, ở nhà con chưa từng chịu thiệt bao giờ."

Đời này, lần chịu thiệt mà cô đã trải qua chính là trong sự việc giữa Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

Nhưng may mắn thay, bây giờ bọn họ đã vạch rõ giới hạn, những người đó không còn liên quan gì đến cô.

Hứa Mục Chu vội vàng bày tỏ thái độ: "Sau này tiền phụ cấp của con đều giao cho Thanh Như cất giữ."

Trong mắt Cha Tiêu mang theo tán thành, đàn ông làm việc chăm chỉ ở bên ngoài còn không phải để cho người trong nhà có cuộc sống tốt hơn hay sao?

Giao tiền phụ cấp cho vợ mình quản lý, đây là việc đương nhiên.

"Thanh Như, quản lý tài chính trong gia đình là việc lớn, cũng đừng quên gửi tiền cho phía Bắc Kinh, ngày lễ ngày tết, không được quên bày tỏ lòng biết ơn."

"Con biết rồi."

Trong lời nói của cha Tiêu cũng không có ý khác, Hứa Mục Chu là con trai độc nhất trong nhà, anh có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.

Bản thân không ở Bắc Kinh, việc gửi ít tiền, gửi ít đồ vật cho trưởng bối cũng là việc nên làm.

Nói xong chính sự, Tiêu Hoài Thư cắn bánh bao, nhìn sắc trời bên ngoài.

"Mặt trời đã xuống núi rồi, cậu trở về đi."

Sắc mặt Hứa Mục Chu cứng đờ, anh và vợ đã kết hôn, còn có cả giấy đăng ký kết hôn! Ông anh vợ này có ý gì đây?

Bàn tay đặt dưới gầm bàn móc Tiêu Thanh Như một cái, phải làm sao bây giờ? Anh không muốn chia xa cô.

Tiêu Thanh Như vỗ nhẹ vào bàn tay đang làm loạn của người đàn ông, tỏ vẻ cô thương mà không giúp gì được.

Dù sao trước ngày hôm nay Hứa Mục Chu đều sống trong ký túc xá, đột nhiên giữ người lại ở nhà, điều này bắt cô phải mở miệng như thế nào?

"Thằng nhóc này, con không biết thì đừng lên tiếng, Tiểu Hứa và Thanh Như đã nhận giấy kết hôn rồi, đây là nhà của thằng bé, con bảo thằng bé về đâu nữa?"

Tiêu Hoài Thư cảm thấy tủi thân cực: "Không phải nói trong mắt người thuộc thế hệ trước, chưa tổ chức tiệc rượu thì chưa tính là đã kết hôn sao?"

"Nói hươu nói vượn, có một số nơi không tổ chức tiệc rượu, không nhận giấy kết hôn, chỉ cần ở cùng một chỗ, vẫn là vợ chồng."

Tiêu Hoài Thư im lặng không dám hé răng nửa lời, cái gì mẹ mình cũng đã nói hết rồi, anh ấy còn có thể nói gì?

Phân nhà ở còn cần nửa tháng nữa, Hứa Mục Chu không muốn chia cắt với Tiêu Thanh Như.

Anh không biết xấu hổ nói: "Mẹ, vậy ngày mai con sẽ chuyển đồ từ ký túc xá về đây, trong khoảng thời gian này con sẽ ở nhà."

Mẹ Tiêu chuẩn bị gật đầu, cha Tiêu lại không đồng ý, bây giờ hai người sống cùng nhau, sau đó mới tổ chức đám cưới sau, luôn cảm thấy có chút kỳ cục.

"Con vẫn nên tiếp tục sống trong ký túc xá."

Cha vợ đã lên tiếng, Hứa Mục Chu không dám không nghe, ngay lập tức "tâm như tro tàn".

Tiêu Thanh Như nén cười, nếu không phải vì đi mua sắm thì đến bây giờ bọn họ cũng chưa đăng ký kết hôn đâu.

An ủi anh một cách không tiếng động, chờ một chút nữa đi, sau này sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.

Con người nhỏ bé trong lòng người đàn ông đang khóc thút thít như giông bão, ai có thể ngờ rằng sau khi kết hôn, anh và vợ sẽ phải sống riêng hai nơi?

Trên đời này còn có người đàn ông nào thảm hại hơn anh không?

Chuông điện thoại vang lên.

"Lão Tiêu, tìm anh này."

Cha Tiêu nhận điện thoại rồi đi ra ngoài.

Hứa Mục Chu nhỏ giọng nói với Tiêu Thanh Như: "Nếu gọi điện sớm hơn một ít nữa thì tốt rồi."

Bộ dạng tính trẻ con này, khiến Tiêu Thanh Như không biết có nên cười hay không.

"Tiểu Hứa, đem đồ vật hôm nay mua lên lầu đi, trên lòng có phòng chưa đồ, đặt ở đó là được."

"Dạ."

Nói xong, nhìn về phía con trai nói: "Con ăn nhanh đi, ăn xong rồi thu dọn đồ đạc, cha phải sang nhà bên cạnh hỏi thăm về việc chuẩn bị bữa tiệc."

Tất cả mọi người đều tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, trong một thời gian ngắn, Tiêu Hoài Thư cảm thấy mình bị thất sủng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 91: Chương 91



Khi còn chưa đăng ký kết hôn, Hứa Mục Chu đã dám bước vào phòng Tiêu Thanh Như, lúc này danh chính ngôn thuận, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Vừa bước vào phòng, anh đã ép Tiêu Thanh Như lên ván cửa và hôn cô.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là vợ anh, đã có giấy tờ chứng minh!

Bị sự kích động của người đàn ông lây nhiễm, Tiêu Thanh Như giơ tay vòng qua ôm lấy cổ Hứa Mục Chu.

Ngay khi cô chủ động, người đàn ông liền có chút mất khống chế.

Cánh tay rắn chắc có lực ôm chặt lấy eo của Tiêu Thanh Như, thậm chí lúc kích động còn nhấc bổng người lên một chút.

Hứa Mục Chu quá cao lớn, Tiêu Thanh Như buộc phải nhón mũi chân.

Cứu mạng, hình như người này thật sự muốn ăn thịt cô!

Hôn xong, Hứa Mục Chu vùi đầu vào cổ Tiêu Thanh Như.

"Thanh Như, trước kia anh hoàn toàn không dám tưởng tượng được tất cả những điều này, thật sự giống như một giấc mơ vậy."

Nếu là giấc mơ, xin hãy cho anh vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

"Không phải giấc mơ."

Chủ động áp lên đôi môi nóng bỏng của Hứa Mục Chu, đổi lại chính là sự cướp đoạt càng dữ dội hơn.

Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng lướt qua da thịt, khiến người ta rùng mình.

"Mành còn chưa đóng đâu."

Hứa Mục Chu bế Tiêu Thanh Như lên bằng một tay, một tay còn lại nhanh chóng kéo mành xuống.

Trong căn phòng lập tức tối sầm lại, sau đó nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống.

Tiêu Thanh Như không chịu nổi, ngã xuống trên giường.

Người đàn ông theo sát sau cô, đuổi theo đôi môi đỏ mọng mềm mại kia.

Tay anh cũng không nhàn rỗi, xoa bóp làn da của Tiêu Thanh Như đến mức đau nhức.

Cô đ.ấ.m đấm vào bả vai của người đàn ông, không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho anh bớt bớt lại một chút.

Hứa Mục Chu cúi đầu nhìn xuống, làn da dưới tay đã đỏ ửng, vội vàng buông ra tay.

Chỉ mới nhìn vào dấu vết ái muội, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Hầu kết lăn lên xuống, đặt hết nụ hôn này đến nụ hôn khác.

Gương mặt Tiêu Thanh Như nhanh chóng nóng lên, vội vàng kéo quần áo lại: "Đã đến lúc anh phải đi rồi."

"Vợ ơi, đêm nay anh không về ký túc xá được không?" Người đàn ông ra vẻ đáng thương nói: "Chúng ta đã kết hôn rồi."

"Cha em không đồng ý."

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông thở dài: "Chờ khi cha quay lại anh sẽ đi."

"Anh trai em còn đang nhìn chằm chằm anh ở dưới lầu."

Hứa Mục Chu sắp nổ tung, anh nói rồi mà, Tiêu Hoài Thư là thứ kéo chân sau!

Xoay người nằm ngửa trên giường, ôm Tiêu Thanh Như vào trong lòng: "Vợ ơi, trên đời còn có người đàn ông nào thản hại hơn anh không?"

Nghe hiểu ý của anh, Tiêu Thanh Như không khỏi xấu hổ nói: "Anh không thể nghĩ ra chuyện gì đứng đắn hơn được sao?"

"Khi người đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ của mình, hơn nữa còn đang ở trên giường, vĩnh viễn không thể đứng đắn được."

"Hứa Mục Chu!"

Anh bắt lấy bàn tay định đánh mình, đặt lên bên môi hôn: "Vợ, em có thể đối xử tốt với anh một lần được không?"

Tiêu Thanh Như muốn nói cô đối xử không tốt với anh khi nào?

Khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Mục Chu, đột nhiên hiểu ra.

Không dám đối diện với người đàn ông lần nữa, cô sợ mình sẽ c.h.ế.t chìm trong tình tố sâu đậm, bị mê hoặc làm ra những việc mặt đỏ tim đập mạnh đó.

"Anh trai em còn ở đây đó, anh nhanh chóng đi đi."

"Bé xấu tính, em không hề luyến tiếc anh chút nào sao?"

Tiêu Thanh Như sắp bị nhiệt độ cơ thể tăng cao nấu chín, có phải miệng lưỡi của đàn ông ở Bắc Kinh đều trơn tru như vậy không?

Cô ngượng ngùng nói: "Anh đi nhanh đi."

Đứng dậy muốn kéo người đàn ông đang ăn vạ trên giường, lại quên cúc quần áo đã bị Hứa Mục Chu cởi ra.

Muốn khép lại thì đã quá muộn.

Bàn tay từng ôm cô vô số lần lại vòng qua người cô, một tay nâng cao cô đặt ngồi lên đùi mình, người đàn ông lập tức ngồi dậy, giữ gương mặt đỏ bừng kia.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 92: Chương 92



Tóc của Hứa Mục Chu rất ngắn, trong lúc dòng điện len lỏi chạy khắp người, Tiêu Thanh Như chỉ có thể ôm đầu anh.

Vừa muốn đẩy ra, lại muốn ôm người thật chặt, đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như cảm thấy mâu thuẫn mãnh liệt như thế.

Chiếc cổ với đường cong duyên dáng bất lực ngưỡng về phía sau, như thể gập nhẹ một cái là có thể phá hủy cô.

"Vợ ơi."

"Ừm?"

"Đêm nay anh có thể ở lại không?"

Tiêu Thanh Như mơ mơ màng màng gật đầu, ừ một tiếng.

Hứa Mục Chu càng ngày càng tham lam, muốn càng lúc càng nhiều, hận không thể ép cả người vào trong xương cốt, như vậy bọn họ sẽ không bao giờ tách ra, có thể ở bên nhau cả đời.

Cho đến khi có tiếng nói chuyện từ dưới lầu truyền đến, lỗ tai người đàn ông giật giật, đột nhiên dừng động tác lại.

Tiêu Thanh Như không biết tại sao, vòng tay ôm cổ người đàn ông hỏi: "Làm sao thế?"

Hứa Mục Chu buồn cười, hôn lên khóe miệng cô: "Mẹ đã về, làm con phải biết giữ lời hứa trước mặt trưởng bối."

"Vậy vừa rồi anh đang chọc em phải không?" Nhéo nhéo vòng eo thon chắc của người đàn ông: "Đang chơi đùa em đấy hả?"

Cả người Hứa Mục Chu giật b.ắ.n mình, đè xuống bàn tay làm loạn của cô: "Biết em cũng muốn giữ anh ở lại, anh đã vui lắm rồi."

"Em không muốn, là kết quả do anh nhõng nhẽo ép em làm."

"Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."

Giơ tay nhìn đồng hồ, anh đã ở trong phòng vợ hơn mười phút.

Đứng dậy đầy lưu luyến không nỡ, ngón tay thon dài đặt trên chiếc cúc, thắt từng cúc một cho Tiêu Thanh Như.

"Để em tự mình làm."

Hứa Mục Chu nghiêm trang từ chối: "Việc xấu tự mình làm, tự bản thân giải quyết."

Những dấu vết loang lổ đó, dần dần bị che đậy bởi quần áo.

Hứa Mục Chu đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình.

Tiêu Thanh Như nhìn thoáng qua vị trí dưới phần eo, sau đó lại lặng lẽ dời tầm mắt đi.

"Quyển sách trên bàn kia, cho anh mượn xem."

Trong mắt Hứa Mục Chu hiện lên ý cười: "Vẫn là vợ anh ân cần."

Anh khom lưng dùng sức hôn thật mạnh lên mặt Tiêu Thanh Như, phát ra tiếng vang thật lớn: "Ngày mai nếu không có việc làm anh sẽ đến gặp em."

"Ừ ừ, anh đi nhanh đi, nếu không trời tối mất."

Sự việc đã trở về kết cục đã định trước, Hứa Mục Chu u oán mà thở dài một hơi.

An ủi bản thân, không sao đâu, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh.

Chờ sau khi họ tổ chức đám cưới, dọn về nhà riêng của mình, anh sẽ đòi bù đắp chỗ trống trong khoảng thời gian này cả vốn lẫn lời.

"Anh đi đấy nhé?"

"Đi đi đi đi."

Không phải Tiêu Thanh Như không muốn tiễn anh, mà là chân còn mềm, cô đi rất chậm rãi.

Cuối cùng sờ sờ đầu Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu cầm sách đi xuống lầu.

"Tiểu Hứa, ngày mai tan tầm nhớ về nhà ăn cơm nhé, lúc nào rảnh rỗi, phải xử lý việc ăn uống của con mới được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Việc ăn uống của Hứa Mục Chu thường ở căng tin, tương lai khi anh và Tiêu Thanh Như dọn ra sống ngoài, hai vợ chồng cũng phải tự mình nấu ăn.

Cho nên các thủ tục cần xử lý, trong khoảng thời gian này đều phải xử lý xong.

"Mẹ, vậy sau này vất vả cho mẹ phải nấu cơm nhiều hơn rồi."

"Thêm một đôi đũa thôi, có gì mà vất vả?"

Liếc mắt nhìn trên lầu nói: "Thanh Như đâu rồi, sao không em xuống đây?"

"Đang thu dọn đồ đạc vào phòng ạ, mẹ, con đi trước đây."

"Được rồi, đi đường cẩn thận."

"Dạ."

Đồ dùng sinh hoạt của Hứa Mục Chu đều ở trong ký túc xá, tuy rằng anh rất muốn ở lại, nhưng không thể không thừa nhận thật sự có hơi chút bất tiện.

Chỉ một tháng mà thôi, anh có thể chờ được.

Hít một hơi thật sâu, người đàn ông bước nhanh rời đi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 93: Chương 93



Sau khi biết tin Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn, hai vợ chồng nhà họ Hứa liền chuẩn bị lên đường đi đến Tây Bắc.

Trước khi đi còn phải chuẩn bị một chút đặc sản, mang theo qua bên đó.

"Lần trước con dâu gọi điện đến, nói rằng món rau ngâm lần trước em làm ăn ngon, lần trước anh trai con bé đến nhà cũng nói rau ngâm ăn rất ngon, lần này mang một ít đến cho bọn nhỏ."

Cha Hứa gật đầu: "Đúng vậy, Thanh Như đã gửi miến cho chúng ta, món kia làm khó hơn rau ngâm rất nhiều."

Nghĩ đến mấy món đồ nhận được cách đây không lâu, nụ cười trên môi mẹ Hứa chưa từng hạ xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ với điều kiện của nhà họ Tiêu, nếu không phải dụng tâm, có thể mua đại đồ có sẵn làm quà đáp lễ.

Hà tất gì phải tốn sức?

Nếu nhà thông gia đã có tâm, bọn họ cũng phải bày tỏ thái độ tốt.

Khi hai gia đình sống chung hòa thuận, cuộc sống của đôi vợ chồng son mới dễ dàng.

Suy cho cùng, kết thân không phải kết thù, nếu như không xử lý đàng hoàng, người bị kẹt ở giữa, e rằng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

"Lần này đi Tây Bắc, chúng ta phải mang theo nhiều đồ hơn, đồ có thể mang thì mang hết đi, không biết lần sau đi sẽ là khi nào."

"Được rồi, mang theo hai con gà nuôi trong nhà luôn đi, đến lúc đó có thể ăn gà tươi."

"Vậy anh làm một cái lồng tre rồi nhốt gà vào đó."

"Không cần phiền phức như vậy, lấy cái túi bỏ vào sẽ tiện hơn."

"Được rồi, dù sao đến lúc đó anh sẽ chịu trách miệng mang đi, mấy con này có mùi rất khó chịu, nhớ phải rửa chúng nó sạch sẽ, nếu không ở trên xe lửa sẽ bị người ta chê, còn nữa, phải bịt kín miệng chúng."

Cha Hứa liên tục gật đầu, tỏ ý bản thân đã hiểu.

Sau khi tính toán một lượt những đồ sẽ mang theo, nếu không phải vì sức người có hạn, mẹ Hứa còn đã muốn chuyển cả ngôi nhà đến Tây Bắc.

Hàng xóm xung quanh nghe tin hai vợ chồng muốn đến Tây Bắc tham dự đám cưới, đa số mọi người đều chúc mừng, cũng có người lại đưa ra lời mỉa mai.

"Mấy ông bà muốn cưới vợ sao không tổ chức đám cưới ở nhà? Ai không biết rõ còn tưởng rằng Tiểu Chu đi làm rể ở rể đấy."

Trong nhà sắp có chuyện mừng, mẹ Hứa không muốn cãi nhau với người khác, miễn cho gặp rủi ro.

"Thế không phải cách khá xa sao, quay về một chuyến quá phiền phức, trước tiên giải quyết xong chuyện ở Tây Bắc, đến dịp tết nếu có ngày nghỉ thì trở về, đến lúc đó sẽ phát kẹo mừng cho mọi người."

"Tôi nói thật, vẫn nên cưới một cô gái Bắc Kinh thì tốt hơn, còn có thể ở nhà hầu hạ vợ chồng hai người."

Mẹ Hứa ngoài cười nhưng trong không cười: "Chúng ta là cưới con dâu, không phải tìm bảo mẫu, ai không phải con được cha sinh mẹ dưỡng, không có lý do gì để đạp hư con gái nhà người ta."

"Hầu hạ cha mẹ chồng là việc con dâu nên làm, làm sao có thể nói là đạp hư được."

"Đây là quy củ của nhà mấy bà sao? Nhà họ Hứa chúng tôi không như thế, người con dâu lấy là con trai, chúng tôi không việc gì phải nhúng tay vào cuộc sống của vợ chồng son."

Người hàng xóm vốn muốn gả con gái nhà mình cho Hứa Mục Chu, hiện giờ kế hoạch thất bại, trong lòng nghẹn cục tức lớn.

Vì thế lời nói liền không dễ nghe như trước.

"Tôi nói thật, con dâu vẫn nên được dạy dỗ tử tế bên cạnh mình, nếu không sau này làm sao có thể hầu hạ một nhà già trẻ được?"

Mẹ Hứa sắp sửa như trợn trắng mắt, đầu óc của người này có bệnh phải không?

Nhìn dáng vẻ này sau này sẽ ít gặp mặt hơn.

"Con dâu của chúng tôi đang làm việc ở đoàn văn công, không giống một người chỉ biết hầu hạ một nhà già trẻ."

"Cái gì? Cô ấy còn có việc làm sao? Không phải nói Tiểu Chu tìm được một người nhà quê sao?"

Ở một nơi như Tây Bắc, con gái ở nông thôn có thể bụi bặm đến mức nào chứ, làm sao có thể so sánh với một cô gái Bắc Kinh?

Đây là suy nghĩ của rất nhiều hàng xóm.

Chẳng qua đại đa số mọi người đều im lặng, chỉ có người này ồn ào hét lên.

Nhà họ Hứa làm người khiêm tốn, chưa bao giờ cố ý khoe khoang điều gì, nhưng không ngờ rằng lời đồn thổi lại thái quá như vậy.

Mặc kệ đó là người Bắc Kinh hay người Tây Bắc, không phải đều có muôn hình muôn vẻ sao?

Lùi một vạn bước mà nói, cho dò đó có là một cô gái nông thôn thì thế nào?

Dù sao nhà bọn họ cũng có hai vị trí công tác làm việc chính thức, đến lúc đó không phải sẽ giao cho con dâu sao?

Xuất phát từ tâm lý trả thù, mẹ Hứa cười ha hả nói: "Thông gia của chúng tôi là tư lệnh của bên kia, hai đứa con được bọn họ nuôi dạy rất ưu tú, một đứa là phi công, một đứa là diễn viên múa ở đoàn văn công."

Con dâu của nhà họ Hứa có công việc ở đoàn văn công cũng đã đủ khiến người ta hâm mộ, thế mà bây giờ lại nghe nói cha của nhà gái là tư lệnh! Một câu hâm mộ đã không đủ để diễn tả tâm trạng của mọi người.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 94: Chương 94



Có người vốn còn muốn tiếp tục nói mỉa chỉ ngượng ngùng cười cười: "Tiểu Chu thực sự rất có tiền đồ, thế mà có thể cưới được một đồng chí nữ có điều kiện tốt như vậy."

Khó trách người nhà họ Hứa không hề xì ra một chút tin tức nào, con dâu như vậy, làm sao có thể trêu chọc được chứ?

Cưới về nhà cung phụng còn chưa đủ nữa là!

"Con dâu nhà chúng tôi rất tốt, chờ khi nào con bé trở về Bắc Kinh mọi người sẽ biết."

Những người đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng phụ họa: "Gia đình người ta có điều kiện càng tốt, càng chú trọng đến việc nuôi dạy con cái, không giống chúng ta đều nuôi thả, nhà ông bà rất có phúc khí đấy!"

Mẹ Hứa cười nói: "Chỉ cần hai vợ chồng bọn họ sinh sống tốt, tôi và Lão Hứa cũng đã an tâm rồi."

"Tiểu Chu nhà ông bà là một đứa trẻ rất kiên định, ai sống với thằng bé cũng sẽ không chịu thiệt."

Sau khi trò chuyện với hàng xóm một lúc, mẹ Hứa liền ra ngoài mua đồ.

Mấy năm nay, bà ấy và chồng vẫn luôn suy nghĩ đến việc kết hôn của con trai, phiếu mua hàng và nhiều thứ khác đều tích cóp không dám tiêu, lần này có thể chuẩn bị thêm nhiều thứ để mang đến Tây Bắc.

Chỉ cần không quá phô trương lãng phí, chuẩn bị càng chu đáo càng tốt!

Sau khi mẹ Hứa đi xa, các hàng xóm bắt đầu bàn tán.

"Vừa rồi tôi đã nói rồi, làm sao Hứa Mục Chu có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn được, không ngờ đến địa vị nhà cha vợ lại lớn như vậy! Sau này nhà họ Hứa sẽ kiêu ngạo c.h.ế.t mất."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cả đời này tôi cũng chưa thấy quan lớn như vậy, thế mà nhà người ta có thể thành thân với tư lệnh, nằm mơ cũng không dám mơ!"

"Người so người, tức c.h.ế.t người."

"Trước đây tôi còn đang nghĩ chờ đến khi Hứa Mục Chu đón vợ mới về nhà, đến lúc đó sẽ cười nhạo bọn họ một phen, nhưng không ngờ…"

"Thôi mấy người đừng nghĩ nữa, Hứa Mục Chu có tiền đồ, trông cũng đẹp trai, làm sao có thể tìm người dưa vẹo táo nứt chứ?"

"Đây không phải nghĩ cho công việc đặc biệt của thằng bé sao, bình thường không mấy tiếp xúc với đồng chí nữ, có thể là yêu cầu không cao."

"Con gái trong ngõ nhỏ chúng ta thích thằng bé nhiều đến vậy, nếu như yêu cầu của thằng bé không cao, đến mức độc thân đến bây giờ sao? E rằng con cũng được mấy đứa rồi."

"Nguyên nhân chủ yếu là công việc của thằng bé tốt, nghe nói tiền phụ cấp của phi công cao hơn người khác không chỉ một tí đâu, nếu ai gả cho Hứa Mục Chu, cả đời cũng không cần lo lắng gì."

"Không phải như thế à, trước đó tôi còn nghĩ giới thiệu con gái mình cho thằng bé, mọi người đều hiểu tận gốc rễ, ở bên nhau thích hợp biết bao, không nghĩ tới thằng bé lại lại trèo cây cao."

"Khó trách vừa rồi bà nói chuyện kỳ quái như vậy, hóa ra là muốn đánh chủ ý này!"

"Mấy người thử vuốt lại lương tâm của mình xem, chẳng lẽ không ai muốn gả con mình cho Hứa Mục Chu sao?"

Điều kiện của nhà họ Hứa mọi người ai cũng rõ như ban ngày, bản thân Hứa Mục Chu cũng có tiền đồ, chỉ cần là nhà có con gái đều có suy nghĩ này.

Bây giờ Hứa Mục Chu đã kết hôn, có nói nhiều thêm cũng vô dụng.

Mọi người đều cười ha hả, bỏ qua chủ đề này.

Chưa được nửa ngày, tất cả mọi người đều đã biết sự tích vẻ vang của Hứa Mục Chu.

Xu lợi tị hại là bản năng của con người, có tất nhiều người muốn con gái lấy chồng tốt, tương tự cũng có nhiều người muốn con trai mình lấy được vợ có điều kiện tốt.

Hiện tại Hứa Mục Chu đã làm được, có một số người ghen tị đến đỏ cả mắt.

Trong lòng khó chịu, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, người trong nhà có con trai thậm chí còn khiển trách con trai mình vô dụng.

Nếu thật sự có bản lĩnh, không nói đến việc cưới được con gái của tư lệnh, cưới con gái của xưởng trưởng đã rất giỏi rồi.

Nhà họ Hứa đã sinh sống trong con ngõ này mấy chục năm, hiểu biết rất rõ các hàng xóm này.

Chẳng qua chỉ là vài câu chuyện tầm phào thôi, cứ kệ bọn họ đi.

Không thể vì một số người không quan trọng mà làm hỏng tâm trạng tốt.

Dùng thời gian nửa tháng chuẩn bị đồ đạc, xin phép nghỉ với xưởng, hai vợ chồng nhà họ Hứa bước lên xe lửa đi về hướng Tây Bắc.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 95: Chương 95



Ga tàu hỏa.

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đã chờ từ trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp cha mẹ chồng, cô không căng thẳng là không có khả năng.

Hứa Mục Chu nghiêng người cản tầm mắt của người khác, anh cầm tay Tiêu Thanh Như: "Đừng căng thẳng, cha mẹ anh rất tốt, quan trọng là... Bọn họ rất thích em."

"Trước đó em cũng chưa gặp họ."

"Yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô gái anh thích thì bọn họ sẽ thích, giống như cha mẹ vợ coi anh như con trai ruột vậy, cha mẹ anh cũng coi em như con gái ruột."

Tiêu Thanh Như được an ủi như vậy, cô bơt căng thẳng hơn khá nhiều.

Cô từng trò chuyện điện thoại với mẹ chồng hai lần, nghe ra được đối phương thật sự là một người tốt bụng.

Nếu có thể Tiêu Thanh Như hy vọng cô là con dâu có thể khiến cha mẹ chồng vừa lòng.

Mặc dù mọi người không ở cùng nhau, cho dù bọn họ không hài lòng với cô thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, nhưng cô vẫn hy vọng quan hệ gia đình có thể hài hòa, không đến mức nhắc đến đối phương đã cảm thấy phiền chán.

"Mấy giờ rồi anh?"

"Mười hai giờ, có sẽ sắp ra rồi."

Không lâu sau, có hai bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Hứa Mục Chu giơ tay, sau đó anh nói với người bên cạnh: "Cha mẹ đến rồi."

Tiêu Thanh Như cố gắng bình tĩnh, cô đi đến đón họ cùng Hứa Mục Chu.

Ánh mắt đầu tiên khi mẹ Hứa nhìn thấy Tiêu Thanh Như đã cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, mắt to tròn, làn da lại trắng, không hề giống những người xung quanh, vóc dáng gầy thon thả, thảo nào lại phá được phòng tuyến của con trai.

Con người ai cũng thích cái đẹp, đừng nói là con trai, đến cả bà ấy cũng thấy có ấn tượng tốt cô gái xinh đẹp như vậy.

"Cha mẹ, sao hai người mang theo nhiều đồ vậy?" Hứa Mục Chu vừa nói vừa nhận lấy balo trên lưng mẹ Hứa.

"Hiếm khi mới đến một chuyến nên muốn mang nhiều cho các con." Mẹ Hứa tiện tay đưa đồ cho con trai.

Tiêu Thanh Như cũng vội vàng chào hỏi hai vị trưởng bối: "Cha mẹ, chắc hẳn hai người đều đói bụng cả rồi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trước ạ."

Tận mắt gặp được con dâu, có thể nhìn ra được cô là một cô gái tốt từ cách nói chuyện và thái độ của đối phương, con trai không có lừa bọn họ.

Ý cười trên mặt mẹ Hứa rất đậm: "Nghe nói viện gia chúc cách rất xa nơi này, vất vả cho hai đứa khi phải chạy đến đây."

"Bọn con lái xe đến, không tốn bao nhiêu thời gian, ngược lại là cha mẹ ngồi tàu hai ngày mới đến chắc hẳn rất mệt."

"Cha mẹ không thấy mệt, còn thoải mái hơn đi làm."

Hứa Mục Chu đeo balo, nhìn rất thong thả ung dung, không hề cố sức.

"Đi thôi, đi ăn cơm trước, về nhà có nhiều thời gian nói chuyện hơn."

Lúc này đã sớm qua giờ cơm, đến làm phiền nhà ông thông gia cũng không thích hợp, cha mẹ Hứa đều cảm thấy đến tiệm cơm quốc doanh giải quyết bữa trưa là cách tốt nhất.

Hứa Mục Chu đi trước dẫn đường, Tiêu Thanh Như đi sau nói chuyện với mẹ chồng, về phần cha Hứa, thời điểm này chỉ cần nghe theo sắp xếp là được rồi.

Trước khi đến Tây Bắc, ngồi trên tàu, trong lòng mẹ Hứa vẫn thấy không yên tâm.

Mặc dù không nói ra miệng, nhưng bà ấy thật sự sợ con dâu sẽ ghét bỏ bọn họ.

Bây giờ thấy Tiêu Thanh Như biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, nói chuyện có tiến có lùi, không hề có ý khinh thường, mẹ Hứa mới yên tâm hơn.

Xe Jeep đỗ bên ngoài nhà ga, Hứa Mục Chu cất đồ của cha mẹ lên xe.

"Cha mẹ lên xe đi, tiệm cơm quốc doanh cách đây không xa, đi năm phút là đến."

Hai vị trưởng bối ngồi phía sau, Tiêu Thanh Như ngồi trên ghế phụ, thỉnh thoảng cô lại quay đầu xuống giới thiệu phong cảnh cho hai người họ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 96: Chương 96



Mặc dù là lần đầu tiên gặp, nhưng bởi vì có Hứa Mục Chu ở đây, cảm giác xa lạ lập tức biến mất, dần dần thấy thân thuộc.

Ở viện gia chúc, mẹ Tiêu ở nhà cũng không rảnh rỗi.

Đầu tiên là thu dọn phòng trống ở tầng một để làm phòng cho khách cho vợ chồng nhà họ Hứa.

Trong phòng có chuẩn bị sẵn chậu rửa mặt, khăn mặt mới tinh, bàn chải đánh răng và kem đánh răng cũng đầy đủ.

Sau đó bà lại xuống bếp hầm thịt dê, buổi tối ăn thịt dê, uống canh thịt dê!

Bà sợ ông bà thông gia không quen mùi dê, nên cố ý làm thêm sủi cảo nhân thịt heo và bắp cải, đến lúc đó hâm lại là có thể ăn.

Khi tiếng ô tô truyền đến, bà vội vàng ra ngoài nghênh đón khách.

Một đôi vợ chồng trung niên bước từ ghế sau xuống, hai người đều rất lão luyện, người phụ nữ để tóc ngắn đến vai, nhìn có vẻ là một nữ cường nhân.

"Ông bà thông gia, chúng tôi chờ mọi người lâu lắm rồi đó."

Mẹ Hứa đến bắt tay với mẹ Tiêu: "Chúng tôi cũng muốn đến đây từ trước rồi, nhưng trong xưởng nhiều việc trì hoãn đến tận bây giờ. Tôi nghe nói mọi người đã sắp xế chuyện tiệc cưới cả rồi, tôi và lão Hứa bận rộn chưa giúp đỡ được gì, thật là hổ thẹn."

"Công việc quan trọng hơn, mọi người cũng hết cách, hai người đến là tốt rồi, bọn nhỏ vui mừng, chúng tôi cũng vậy."

Bà bảo bọn họ đi vào sân.

Khi vợ chồng nhà họ nhìn thấy tiểu viện rộng rãi, một căn nhà độc lập, bọn họ không hẹn mà sinh ra sự kính nể.

Đây chính là nhà của tư lệnh đó!

Nếu không phải con trai có mắt nhìn, cả đời bọn họ cũng không được tiếp xúc với gia đình như vậy.

Có mẹ Tiêu tiếp đón vợ chồng nhà họ Hứa, Tiêu Thanh Như ở lại lấy đồ cùng Hứa Mục Chu.

"Vừa rồi thật sự là căng thẳng c.h.ế.t em."

Hứa Mục Chu cười trêu ghẹo cô: "Anh thấy em biểu hiện rất tốt."

"Cái này không liên quan."

"Mẹ rất thích em, vừa rồi nhân lúc em không để ý, bà ấy còn cho anh ánh mắt khen ngợi."

Tiêu Thanh Như ngước cằm: "Quả thật là ánh mắt anh tốt."

"Anh cũng cảm thấy như vậy."

Hứa Mục Chu cười ra tiếng, anh mang đồ vào nhà.

Cha mẹ Hứa đã đến, ý nghĩa hôn lễ sắp đến, gần được uống rượu mừng.

Trước đó bọn họ xin cấp nhà đã được phê duyệt, người nhà họ Tiêu đã dọn đủ đồ vào đó.

Chỉ chờ một bữa tiệc rượu, là vợ chồng son có thể dọn vào.

Ngày nghỉ của Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như không nhiều lắm, cha mẹ Hứa cũng phải đi làm, vì thế hôn lễ được quyết định tổ chức vào ba ngày sau.

Ba ngày nói dài không dài, ngắn không ngắn, nhà họ Tiêu đã sớm chuẩn bị các công việc, khi nào bày tiệc chẳng qua chỉ là một câu chuyện.

Với địa vị của cha Tiêu, cho dù bọn họ cố gắng lược bớt, ngày diễn ra hôn lễ vẫn có mười bàn là khách của ông.

Giang Xuyên ngồi bên dưới sân khấu, anh ta nhìn Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đứng trên sân khấu hẹn ước.

Trên n.g.ự.c chú rể đeo một bông hoa đỏ thắm, đỏ chói mắt khiến hốc mắt Giang Xuyên chua sót, tầm mắt cũng mơ hồ.

Từ nay về sau Tiêu Thanh Như và anh ta thật sự không có quan hệ gì, cô sẽ cùng hội cùng thuyền, nắm tay cộng tiến với người đàn ông khác.

Tim anh ta như bị đ.â.m vô số lần, Giang Xuyên biết mình không nên tới, chỉ cần không đến là có thể tránh bi thương.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn đến đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta muốn nhìn dáng vẻ cô dâu của Tiêu Thanh Như.

Anh ta muốn nhìn thấy cô cười.

Đây là cơ hội duy nhất anh ta có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm cô.

Tuyên thệ xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Trong mắt Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu chỉ có nhau, không ai chú ý đến Giang Xuyên ảm đạm đáng thương.

Từ nay về sau, bọn họ là vợ chồng.

Có minh chứng.

Có nghi thức.

Không thiếu thứ gì cả!

Tống Viện nhìn thấy chị em tốt hạnh phúc, cô ấy vỗ tay rào rào, trong mắt chợt ngấn lệ rồi biến mất.

Nếu bản thân cô ấy không thể hạnh phúc, thì hãy cho hết vận may của cô ấy cho Thanh Như.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 97: Chương 97



Giống như là tự ngược bản thân, Giang Xuyên vô cùng đau lòng nhưng anh ta cũng không rời đi.

Bầu không khí ở hiện trường rất náo nhiệt, có người trêu chọc chú rể và cô dâu, có người bảo Hứa Mục Chu hát trước mặt mọi người.

Cuối cùng là Tiêu Thanh Như giải vây giúp.

Lúc này mọi người mới biết được, thì ra Tiêu Thanh Như không chỉ khiêu vũ đẹp, mà cô còn có tài năng ca hát.

Mọi người bên dưới sân khấu vỗ tay khen ngợi, trong mắt vợ chồng nhà họ Hứa tràn đầy kiêu ngạo.

Cưới được cô con dâu này thật sự rất tốt!

Thằng nhóc thối nhà bọn họ thật sự nhặt được bảo bối!

Vợ đa tài đa nghệ, Hứa Mục Chu nhìn cô giống như đang nhìn một bảo vật.

Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên, anh có thời gian cả đời để khai quật.

Chỉ cần được ở cùng vợ, cho dù làm gì anh cũng nguyện ý.

Tình cảm của hai người tốt thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Đều cảm thán duyên phận là thứ rất kỳ diệu.

Nếu là trước kia, ai có thể nghĩ được Tiêu Thanh Như sẽ gả cho một người khác.

Dù sao thời điểm đó cô thật sự rất quan tâm Giang Xuyên.

Cha mẹ Giang lộ vẻ tiếc nuối, Thanh Như là một cô gái hiếu thuận như vậy, đáng tiếc bọn họ không may mắn.

Nhìn cha mẹ Hứa ngồi bên bàn nhà họ Tiêu, mặc dù gia đình công nhân cũng tốt, nhưng lần này cột được vào nhà họ Tiêu, nhà họ Hứa xem như hoàn toàn đổi vận.

Hôn lễ tiến hành đâu vào đấy, Đỗ Vãn Thu nhớ tới hôn lễ bị phá hỏng của mình, trong lòng cô ta vẫn còn tức.

Nếu không phải người nhà họ Trương quấy rối, hôn lễ của cô ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.

Rồi cô ta lại nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Giang Xuyên, oán khí trong lòng càng nhiều hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi cố gắng tiếp cận Giang Xuyên vài lần đều thất bại, đối phương không chỉ không quan tâm cô ta, mà còn nói không ngờ cô ta lại là loại người không an phận như vậy.

Còn nói cái gì mà hai người sống cùng nhau, không nhất thiết phải ngủ cùng nhau.

Đỗ Vãn Thu vừa thẹn vừa giận, cưới cô ta mà lại không chạm vào cô ta, đây không phải đùa giỡn người khác sao?

Cô ta cũng không muốn sống như quả phụ!

Tiêu Thanh Như cũng đã kết hôn với người đàn ông khác, anh ta còn nhớ thương cô làm cái gì.

Nhớ thương cũng vô dụng, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Hứa!

Có những ánh mắt xem kịch vui thường dừng trên người Đỗ Vãn Thu, cô ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.

Bàn tay của cô ta ở dưới bàn kéo góc áo người đàn ông: "A Xuyên, mọi người đang nhìn anh đó."

Giọng nói nhỏ nhẹ kéo suy nghĩ của Giang Xuyên lại.

Bàn tay ở đầu gối dùng sức nắm chặt lại, bây giờ Thanh Như đã lập gia đình, anh ta không thể hủy hoại thanh danh của cô được.

Hơn nữa Thanh Như không thích mình trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cho người khác, nếu bị anh ta liên lụy, chỉ sợ Thanh Như sẽ hận c.h.ế.t anh ta.

Anh ta kiềm chế sự chua xót, rũ mắt.

Từ nay về sau, anh ta cũng không có tư cách quang minh chính đại nhìn cô gái mình yêu.

Hứa Mục Chu thản nhiên liếc qua Giang Xuyên, người không biết quý trọng, ngay cả quyền lợi khổ sở cũng không có, cần gì phải ra vẻ thâm tình?

"Tiểu Hứa, sau này cha mẹ giao Thanh Như cho con."

Khóe mắt và đuôi lông mày của Hứa Mục Chu đều là ý cưới: "Mẹ, con và Thanh Như sẽ sống thật hạnh phúc."

"Cha mẹ tin tưởng con."

Nhóm bạn tốt chúc phúc, sau đó tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Làm cô dâu chú rể, bọn họ cần phải đi kính rượu.

Không uống được rượu thì uống trà, uống chỉ để theo nghi thức, cũng không ai cố ý làm khó dễ chú rể.

Bọn họ nhanh chóng đi đến bàn nhà họ Giang.

Ban đầu Tiêu Thanh Như cho rằng nhìn thấy những người này sẽ rất phiền chán, nhưng không ngờ tới giờ phút này, lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Cha mẹ Giang đứng lên, bọn họ cười nâng chén: "Thanh Như, chúc mừng cháu, chúc cháu và đồng chí Hứa trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

"Cảm ơn."

"Đồng chí Hứa, sau này phải đối xử tốt với Thanh Như, bọn tôi đều giám sát cậu đó."

"Nhất định."

Hứa Mục Chu chạm chén với bọn họ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 98: Chương 98



Thương yêu vợ là nguyên tắc cơ bản của người đàn ông đã kết hôn, nếu người mình yêu cũng không để trong lòng, thì làm sao hy vọng được người đàn ông này có tình có nghĩa, gánh vác được trách nhiệm?

Nếu không gánh vác được trách nhiệm, chỉ sợ trong công việc cũng không làm được tốt.

Giang Xuyên và Hứa Mục Chu cũng chạm chén với nhau, anh ta hy vọng Thanh Như hạnh phúc, nhưng bảo anh ta nói ra những lời chúc phúc, anh ta không làm được.

Đỗ Vãn Thu ôm con trai, ngồi trên ghế nhìn bọn họ.

Trong lòng thầm mắng, hai người này là cố ý, không phải đang khoe khoang bọn họ rất hạnh phúc sao?

Hừ, Tiêu Thanh Như thích Giang Xuyên nhất, nhưng Giang Xuyên lại bị cô ta cướp mất!

Chẳng qua chỉ là một người thua cuộc, vậy mà dám khoe khoang!

Hứa Mục Chu cũng là một thằng ngốc, không ai không biết, không ai không hiểu chuyện của Tiêu Thanh Như và Giang Xuyên, vậy mà người này còn coi trọng Tiêu Thanh Như.

Hay là vì quyền thế và địa vị nhà họ Tiêu?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong mắt Đỗ Vãn Thu hiện lên sự trào phúng, chắc chắn là như vậy!

Làm xong lễ nghi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu phải đi đến bàn tiếp theo.

Ngày tốt như vậy không thể bị phá hỏng tâm trạng vì người khác.

"Thu lại biểu cảm đó của cô, vẻ mặt không phóng khoáng, thật là xấu hổ."

"Mẹ, mẹ có thể cho con chút mặt mũi không?"

Trên bàn còn có người khác.

"Mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, chuyện của cô và Giang Xuyên cũng không phải bí mật, không phải gạt bọn tôi."

"Đúng vậy, hơn nữa lời mẹ chồng cô nói cũng là sự thật, ngày kết hôn của người ta mà cô lại bày ra vẻ mặt đó, thật sự không phù hợp."

"Hơn nữa lúc trước là hai đứa có lỗi với Thanh Như, bây giờ người ta không so đo với cô, sao cô lại còn bày sắc mặt với người ta?"

"Đồng chí Đỗ, đây là lỗi của cô, về sau phải nghe lời mẹ chồng nhiều hơn, sửa lại hết tật xấu đi."

"Đúng đó, cô thiếu kiên nhẫn như vậy, làm việc cũng không chu toàn, sau này đừng kéo chân Giang Xuyên."

Mặc dù biết việc xấu trong nhà không thể bêu ra ngoài, nhưng lúc này có người khác đứng cùng phía, cùng đổ tội cho Đỗ Vãn Thu với mình, trong lòng mẹ Giang thấy rất hả hê.

Nếu người này không hãm hại con trai bà ta, vậy hôm nay chính là hôn lễ của con trai bà ta với Thanh Như!

Bà ta hung dữ liếc Đỗ Vãn Thu, chỉ hận thời gian địa điểm không phù hợp, nếu không bà ta thật sự muốn giống mẹ chồng ác độc ở nông thôn, tát cho cô ta vài cái.

Sắc mặt Giang Xuyên rất khó coi, truyện trước đó anh ta cũng có trách nhiệm.

Lúc này thấy dáng vẻ Đỗ Vãn Thu tứ cố vô thân, anh ta vẫn không nhịn được mềm lòng.

"Con còn việc, xin phép đi trước."

Anh ta nhận lấy đứa bé trong lòng Đỗ Vãn Thu: "Em đi cùng anh."

Đỗ Vãn Thu cảm kích nhìn Giang Xuyên, anh ta vẫn quan tâm đến cô ta.

Cô ta vội vàng đứng lên đi theo.

"Chúng ta cũng không ăn thịt người, cần chạy nhanh vậy sao? Con dâu nhà bà không lễ phép chút nào, ít nhất trước khi đi cũng phải biết chào."

"Đúng vậy, cô ta có thể không để ý chúng tôi, nhưng không thể không để ý bà, bà chính là mẹ chồng của cô ta."

Vì hành động như vậy, Đỗ Vãn Thu trực tiếp trở thành người không được dạy dỗ trong lòng mẹ Giang.

Cha Giang trầm giọng nói: "Chuyện của bọn trẻ là chuyện của chúng, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào."

Người đàn ông ngồi trên bàn cũng phụ họa: "Con cái lớn rồi, muốn quản cũng không được, vẫn nên để chúng tự do lăn lộn, của rồi lại biến thành kẻ thù của chúng."

Động tĩnh bên này khiến mẹ Tiêu chú ý đến.

Không muốn ăn cỗ thì đừng đến, đến đây còn bày ra vẻ chán ghét, thật là xui xẻo.

Bà lại nghĩ, bọn họ gà bay chó sủa như vậy, mới có thể chứng minh lựa chọn lúc trước của Giang Xuyên có bao nhiêu ngu xuẩn.

Trong nháy mắt, tâm trạng lại tốt hơn.

Chờ xem, ngày lành còn ở phía sau.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 99: Chương 99



Bận rộn một ngày, khi trở lại phòng tân hôn, cả người Tiêu Thanh Như mệt lả.

Cô cởi áo khoác và quần áo, nằm liệt trên giường không muốn động.

Khi Hứa Mục Chu bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy.

Trên người cô gái chỉ mặc một chiếc áo n.g.ự.c mắng trắng, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại.

Người trên giường nghe được động tĩnh quay lại nhìn anh, cần cổ duyên dáng lộ rõ giống như một con thiên nga cao quý.

Hứa Mục Chu cố gắng kiềm chế d*c v*ng đang điên cuồng dâng lên: "Đã có nước nóng rồi, có thể tắm rồi."

Tiêu Thanh Như dường như còn chưa phát hiện chỗ không đúng, cô ôm gối không muốn đứng dậy: "Em mệt quá, một ngón tay cũng không muốn động."

Hứa Mục Chu rất hưởng thụ dáng vẻ làm nũng này của cô.

Đừng nói là cô không muốn động, cho dù cô muốn, anh cũng sẽ nghĩ cách cướp đi.

Anh mang một chậu nước ấm đến, lấy khăn mặt lau mặt cho Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như hưởng thụ sự săn sóc phục vụ của người đàn ông nhà mình, cô híp mắt: "Lau như vậy không sạch."

"Không sao, chờ em nghỉ ngơi rồi tắm sau."

"Anh không chê em bẩn sao?"

"Không chê."

"Nhưng em ghét bỏ bản thân."

Bây giờ thời tiết đã nóng hơn, mỗi ngày Tiêu Thanh Như phải tắm một lần, nếu không cả người sẽ không được thoải mái.

Hứa Mục Chu biết thoí quen của cô, cho nên anh vừa mới đi đun nước ấm.

"Hay là anh mát xa cho anh, khi nào bớt mệt thì đi tắm?"

Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: "Mát xa đứng đắn?"

Anh phát ra tiếng cười nhẹ từ yết hầu: "Nếu em lựa chọn không đứng đắn cũng được."

Trong khoảng thời gian này, Hứa Mục Chu có rảnh đều thân thiết với Tiêu Thanh Như, mặc dù chưa đột phá bước cuối cùng, nhưng rất nhiều chuyện đều đã làm rồi.

Tiêu Thanh Như có kinh nghiệm nên không còn đỏ mặt như trước: "Đồng chí Hứa, vậy vất vả cho anh rồi."

Hứa Mục Chu nghiêm trang: "Mặc quần áo không tiện."

Tiêu Thanh Như cười ra tiếng, cô lấy gối đập người ngồi bên cạnh: "Đây là đứng đắn anh nói sao!"

Vẻ mặt người đàn ông vô tội: "Anh chưa hề làm gì, sao lại không đứng đắn?"

"Anh còn muốn làm gì?"

"Em không biết?"

Tiêu Thanh Như nghĩ bản thân có thể bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Hứa Mục Chu, mặt cô không khỏi đỏ bừng.

Đến cả tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều, giống như con thỏ đang vui vẻ vậy.

Cô hung dữ ra lệnh: "Mau làm việc đi!"

Lọt vào trong mắt Hứa Mục Chu thì là vợ đang ra oai.

Anh cong môi, xoa lên lưng gầy gò của Tiêu Thanh Như.

Ban đầu quả thật là mát xa đứng đắn, sau đó dần thay đổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Xoa bóp lưng là được rồi, không cần làm gì dư thừa nữa!"

"Ừ, anh làm việc khá cần cù."

Tiêu Thanh Như ngăn chặn bàn tay to của người đàn ông, Hứa Mục Chu thuận thế kề sát vào lưng cô.

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, tim Tiêu Thanh Như đập như trống: "Em còn chưa tắm."

"Lát nữa thì tắm."

"Không được, phụ nữ không giống đàn ông, phải chú ý nhiều thứ."

Tiêu Thanh Như nói những thứ mình biết ra, lúc này Tiêu Thanh Như không còn thẹn thùng nữa.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến vấn đề sức khỏe của cô, phải để cho người đàn ông hiểu biết nhiều hơn về phương diện này.

Nếu không người chịu tội chỉ có mình cô.

Dù Hứa Mục Chu nóng vội thế nào, anh cũng không thể lấy cơ thể Tiêu Thanh Như ra đùa giỡn.

Không ngờ nhiều này còn phải chú ý nhiều như vậy.

Anh vội vàng hôn lên mặt Tiêu Thanh Như: "Sau này trước khi chạm vào em, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ."

"Ừ, đây mới là người đàn ông tốt."

Hứa Mục Chu dỗ cô: "Vậy em thưởng anh cái gì thực tế đi."

"Không được một bước rồi lại muốn tiến một bước."

"Em không từ chối, anh đây coi như em đồng ý."

Tiêu Thanh Như: "..."
 
Back
Top Bottom